Tạp Ghi , Chuyện Phiếm , Chuyện Vui Hàng Ngày

Cho đuổi mèo, mèo rượt chuột, chuột sa chỉnh gạo, gạo tải vô xe... thế rồi... xe cán chó!!!

Moderators: CNN, khieulong

User avatar
macco
Posts: 3542
Joined: Mon Jan 17, 2005 8:04 am

Post by macco »

Image

Tại sao cô giáo Nhung phải quỳ?

“…có một điều rõ ràng rằng giá như tất cả chúng ta đã sớm cất lên tiếng nói, thì nền giáo dục và xã hội đã không xuống cấp như hiện nay!...”
cogiao_nhung

Chiều 6/11/2017, tại trung tâm Hội nghị Quốc gia, hình ảnh chàng thanh niên quỳ lạy Jack Ma đã làm cho người Việt hổ thẹn, gây ra một làn sóng phẫn nộ trong xã hội, dư âm cho đến giờ vẫn còn chưa nguôi.
Vậy mà ngày 28/2/2018, lại thêm tin cô giáo Nhung (giáo viên trường tiểu học Bình Chánh, Bến Lức, Long An) bị phụ huynh bắt quỳ 40 phút, đã như cơn địa chấn làm rung động cả xã hội.
Không có lẽ quỳ đã trở thành thói quen của người Việt?
Và câu hỏi đớn đau là:

TẠI SAO CÔ GIÁO NHUNG PHẢI QUỲ?
Có một cách đơn giản để tìm ra câu trả lời cho câu hỏi trên. Đó là đặt các câu hỏi mang tính cốt lõi. Từ chuỗi các câu hỏi đó sẽ rõ nguồn cơn.

AI ĐÃ ĐÀO TẠO RA CÁC CÔ GIÁO NHƯ CÔ GIÁO NHUNG?
1. Bắt học sinh quỳ sò là hình phạt của các thầy giáo ngày xưa, hoàn toàn không thể chấp nhận trong thời đại ngày nay. Bất kể có thể, ngày đi học, hay trong trong gia đình, bản thân cô giáo Nhung đã bị phạt quỳ.
2. Nếu đã lỡ bắt học trò phải quỳ, cũng chỉ là hình phạt cảnh cáo tròng vòng 1- 3 phút. Nhưng phạt quỳ đến 40 phút là rất không thương học trò.
3. Khi bị phụ huynh yêu cầu quỳ, thì dứt khoát không thể quỳ.
Vậy ai đã đào tạo ra những cô giáo như cô giáo Nhung?

AI ĐÃ BỔ NHIỆM NHỮNG ÔNG HIỆU TRƯỞNG NHƯ ÔNG HIỆU TRƯỞNG TRƯỜNG BÌNH CHÁNH?

1. Giàn xếp với phụ huynh không chỉ là cô giáo Nhung, mà trách nhiệm chính là của ông hiệu trưởng trường Bình Chánh.. Ông là người đứng đầu cơ quan nên là người chịu trách nhiệm đầu tiên cho mọi sự vụ xảy ra trong nhà trường.
2. Ông hiệu trưởng không giải quyết dứt điểm, bỏ mặc cô giáo Nhung đương đầu với phụ huynh là chối bỏ trách nhiệm, đẩy trách nhiệm của mình sang người khác.
3. Bỏ mặc thuộc cấp của mình trong khó khăn, nhất là phụ nữ, là hành động đáng coi khinh.
Vậy ai đã bổ nhiệm những ông hiệu trưởng như ông hiệu trưởng trường Bình Chánh?

AI ĐÃ NHÀO NẶN RA CÁC BẬC PHỤ HUYNH NHƯ THẾ NÀY?

1. Bắt một người lớn phải quỳ là phạm tội hạ nhục người khác.
2. Thầy giáo được đặt ngàng hàng với bố mẹ. “Mồng một tết cha. Mồng hai tết mẹ. Mồng ba tết thầy”. Làm nhục cô giáo dạy con mình là phỉ nhổ lên truyền thống tôn sư trọng đạo, là tự sỉ nhục chính mình..
3. Đáp lại một cái sai bằng một cái sai khác là sự trả thù hạ sách không có hồi kết.
4. Đến trường học truy bức cô giáo như ở nhà mình là coi thường kỷ cương pháp luật.
Vậy ai đã nhào nặn ra các bậc phụ huynh như thế này?
Cả ba câu hỏi trên đều có chung một câu trả lời: Nền giáo dục xuống cấp và xã hội xuống cấp.
Câu hỏi hiển nhiên tiếp theo là:

AI ĐÃ ĐƯA NỀN GIÁO DỤC VÀ XÃ HỘI ĐẾN TÌNH TRẠNG XUỐNG CẤP NHƯ HIỆN NAY?
Câu trả lời bỏ ngỏ!

GIÁ NHƯ
Kẻ sĩ có thể bị chém giết nhưng không thể bị nhục mạ. Khi mà thầy giáo bị sỉ nhục là dấu hiệu cùng đường.
Giá như các bậc phụ huynh đừng ép buộc!
Giá như ông hiệu trưởng đủ trách nhiệm để cản ngăn!
Giá như cô giáo Nhung đủ dũng cảm để không quỳ!…
Nhưng có ai biết nồi cơm của cô giáo Nhung có thể sẽ trống rỗng nếu cô không cam chịu quỳ 40 phút?
Đâu chỉ là nồi cơm, mà có thể còn là món nợ khổng lồ đang đeo đẳng vì chạy chỗ làm việc? Là món nợ cộng thêm để có thể chuyển trường?
Tất cả… có thể là ngụy biện. Nhưng có một điều rõ ràng, rằng,
giá như tất cả chúng ta đã sớm cất lên tiếng nói, thì nền giáo dục và xã hội đã không xuống cấp như hiện nay!


Nguyễn Ngọc Chu

User avatar
khieulong
Posts: 6756
Joined: Wed Dec 01, 2004 9:09 pm
Been thanked: 1 time

Post by khieulong »

Cảm ơn đảng viên Thuận

Image
Trường Tiểu học Bình Chánh và ông Võ Hòa Thuận (ảnh nhỏ). (Ảnh, chú thích: H.L - Báo Giáo Dục)
Ông Bút

(Danlambao) - Dòng họ nhà tôi cả thảy bốn đời theo nghề giáo, gia đình có 5 anh chị em, trừ tôi ra, còn lại đều giáo viên. Quê tôi rất nghèo, thuở thập niên 60, học trường chỉ có hai lớp, mái bằng tranh, phên ghép ván, nắng thì hanh, mưa tạt vào tới lớp, bảng phấn bằng gỗ, được làm bởi những người thợ vụng, mặt bảng không được trơn, nền trường bằng đất, giữa sân trường có cột cờ bằng tre, mỗi sáng thứ Hai, chúng tôi chào quốc kỳ VNCH. Thầy là những nông dân địa phương "hay chữ," thế nhưng cả làng, cả xứ đều một mực kính trọng thầy.

Ba tôi làm giáo viên, nuôi tới tám người, nên chẳng có đâu dư dả, nếu không muốn nói nghèo, nhiều người rủ ông ra Đà Nẵng, làm sở Mỹ, mong khá hơn nhưng ông nhất định không, và thường nói với chúng tôi: "Nghề giáo thì không thể giàu, nhưng ba rất yêu nghề, dù có chết cũng không bỏ, các con lớn lên, nên chọn theo nghề này thì tốt."

Nay thấy ĐV (đảng viên) Thuận lộng quyền, ỷ thế đảng bắt cô giáo quỳ, tôi hận lắm và khinh bỉ tột bực, đảng CS đã ăn sạch rừng, núi và biển cả, nay đạo đức dân tộc cũng bị nạo vét sạch, trên đầu đề bài viết định để "ông" Thuận, thấy nó phí phạm lịch sự, để thằng lại không ổn trên mặt báo thế giới tự do, văn minh, nên để ""đảng viên Thuận", có lẽ hợp lý nhất. Hơn nữa không cần nhớ họ, tên đầy đủ của kẻ hung đồ, trong Hán Sở tranh hùng, từng có tên hàng thịt bắt Hàn Tín lòn trôn giữa chợ, dĩ nhiên tên bán thịt đi vào lịch sử phải có họ tên đàng hoàng, nhưng mấy ai nhớ nó làm gì, chỉ nhớ và suy ngẫm sự việc mà thôi.

Từ khi xảy ra sự việc, buồn trĩu lòng, nhưng nhớ tới chuyện Hàn Tín lòn trôn, cũng nguôi ngoi chút đỉnh. Thực ra không chỉ cô giáo bị quỳ, mà toàn dân từng quỳ, quỳ từ lâu lắm, ngoan ngoãn để mặc cho đảng này làm mưa, làm gió. Từ 1954 chúng lộng hành nửa nước, sau 1975 toàn dân quỳ, nghe nó nói: "Chỉ có một con đường duy nhất là tiến lên Xã Hội Chủ Nghĩa." "Yêu nước là yêu XHCN" quỳ để nghe đảng CS bắt phải "yêu", sau 20 năm biết yêu lầm, nhưng đảng chưa cho người dân đứng dậy, tiếp tục quỳ để "yêu kinh tế thị trường, định hướng XHCN." Chín chục triệu dân đang quỳ, để thấy Tàu nuốt dần nước Việt, theo cách cổ điển "vết dầu loan," quỳ để thấy Đà Nẵng, thành phố "tiên tiến điển hình" thuộc Tàu, đường phố ngập chữ Tàu, hóa đơn nhà hàng viết chữ Tàu, đang thời kỳ thử nghiệm phản ứng người dân, rồi tiếp đến Nha Trang... dần dần mật ước thành đô hoàn toàn được thi hành, quỳ để nghe TBT Nguyễn Văn Linh huấn thị: "Tôi cũng biết rằng, dựa vào Trung Quốc sẽ mất nước, nhưng mất nước còn hơn mất Đảng," cả nước có mấy con đường mang tên NVL? Bao nhiêu con đường mang tên đồ tể Lê Duẩn, tên bán nước Phạm Văn Đồng? v.v... người dân đang quỳ gối lê từng tấc, trên những con đường mang tên "vĩ nhân, đỉnh cao trí tuệ CS".

Không riêng cô giáo, toàn dân đang quỳ gối, để chiêm ngưỡng tượng đài tên láo khoét, bịp bợm đệ nhất thế gian là Hồ Tập Chương (HCM), quỳ gối để thấy Sài Gòn - Hòn Ngọc Viễn Đông, đổi thành tên ma bùn nhầy nhụa, không mong gì cất đầu lên nổi.

Quỳ để thấy chùa Liên Trì, bị CS đập tan tành, ngậm ngùi với thầy trụ trì trên đống gạch vỡ, quỳ để thấy giáo xứ Thiên An, bị cướp đất, để thấy các cha bị chúng nó đánh đập. Cả nước đang quỳ để thấy tôn giáo chính thống, tín ngưỡng bị vùi dập.

Quỳ để nghe, để thấy những phiên tòa man rợ, tuyên án người ái quốc, tuyên án dân oan bị cướp đất, cướp nhà, cúi đầu quỳ để bọn côn đồ theo lệnh đảng đánh đập trên đầu trên cổ người dân.

Quỳ để thấy đám dân biểu bị thịt, miệng câm như hến, trước những biến cố đất nước, trước oan khiên của người dân. Đúng ra đám dân biểu này quỳ còn ngoan hơn ai hết.

Quỳ để thấy CS đục nát bia tưởng niệm chiến sĩ bảo vệ biên giới Lạng Sơn, quỳ để chấp nhận quên lãng Gạc Ma, với 64 chiến sĩ làm bia thịt hy sinh cho đảng CSVN, may sao hằng năm có nhóm, chừng vai mươi người, "ngoan cố" không chịu quỳ, cứ nhớ ơn tưởng niệm, nên 27 năm sau (1988-2015) mới xây dựng tượng đài Gạc Ma, năm nay báo đảng viết "Tượng đài Gạc Ma nơi các anh trở về" Sao cấm đường về của liệt sĩ, khiến họ về muộn màng thế, đảng kia ơi?! Với đảng họ về muộn, với đồng bào, tổ quốc họ đã về ngay sau khi gục ngã.

Có điều muốn thắc mắc, báo đảng CSVN nói họ ghì súng AK 47, để giữ đảo, báo Chệch nói đó là súng K 56, nó giống hệt AK 47,

ngoài ra nhiều quân trang, quân dụng trang bị cho bộ đội "cụ Hồ" đánh trận Gạc Ma, là của nó? Vì vậy nó gọi đảng CSVN phản bội, đảng CSVN là những đứa con hoang, xưa kia theo phò nó, đánh miền Nam, giờ dùng súng, quân trang, quân dụng của nó, đánh Tàu, có lẽ thiếu lương khô của "bên kia biên giới là nhà", không biết cái đoạn này "người Bắc có lý luận" nghĩ gì?

Cô giáo không phải mới quỳ ngày 28/2/2018, mà quỳ tờ nhỏ dưới mái trường XHCN, quỳ để học được cái ngu, cái xạo, qua những bài học "lịch sử" Út Tịch, Võ Thị Sáu, Lê Văn Tám, Hồ Chí Minh v. v... nhờ đó cô mới có kiến thức quỳ, cô hỏi ĐV Thuận "Thưa ông tôi phải quỳ ngang, hay quỳ dọc, hay quỳ theo cách học trò?" Ô hay! 64 tuổi đời, nay mới biết XHCN có rất nhiều cách quỳ. Thầy hiệu trưởng bỏ đi, đồng nghiệp làm ngơ, tại sao? Dưới sự cai trị của đảng, quỳ là bình thường, quỳ để chấp nhận bộ tưởng Bộ Giáo Dục đạo văn, vừa hèn vừa dốt mới được "ghế trên ngồi tót sỗ sàng" trong hệ thống cai trị của đảng CS, quỳ là còn khoan hồng, nhân đạo, nhiều cô giáo phải đổi thân xác, tình dục để có được biên chế!

Hàn Tín, chỉ một lần lòn trôn, rồi có ngày công thành, danh toại, trở về Hoài Âm tạ ơn phiến mẫu, không quên tạ ơn tên hàng thịt, dân mình quỳ hết đời này tới đời khác, chắc không có ngày "tạ ơn" đảng CS, và những loại như Đ V Thuận, có lẽ mãi mãi như lời hát cuối, trong đảng ca Việt Quốc "hờn vong quốc nấu nung lòng ta bừng như ánh dương."

Ông Bút
danlambaovn.blogspot.com

User avatar
VuPhong
Posts: 2910
Joined: Wed Dec 01, 2004 4:28 pm

Post by VuPhong »

Image

GIỌT NƯỚC MẮTCỦA CÔ GÁI TÂY TẠNG


Buổi thuyết trình về mối quan hệ giữa chính quyền Canada và First Nations (Tức là những người bản địa tại Canada). Sau khi nói về vấn đề này, tôi chọn sự liên hệ đó là hoàn cảnh Việt Nam. Tôi nói về những gì mà người dân Việt đã phải trải qua sau ngày 30/4/1975. Tôi cũng nói về hoàn cảnh hiện nay của đất nước Việt Nam và chính bản thân tôi trước rất đông sinh viên. Tất cả mọi người đều cảm thông cho hoàn cảnh của Việt Nam bởi vì họ đã hiểu thế nào là chủ nghĩa cộng sản.

Sau tôi, một cô gái nhỏ bé người Tây Tạng mang tên Tenzin lên thuyết trình. Trước hết xin nói về cái tên này, tôi đã hỏi vì sao người Tây Tạng rất nhiều người có tên Tenzin. Cô cho biết là vì người dân muốn lấy tên của Đức Lạt Ma để luôn nhớ đến ông. Trong tiếng Tây Tạng, Tenzin cũng có nghĩa là người lưu giữ tinh thần, người thầy giáo của mọi người. Qua đó, tôi rất cảm phục tinh thần của người Tây Tạng đối với văn hóa, truyền thông của họ. Nhưng sau đây mới là vấn đề chính mà tôi đề cập ở đây.

Tenzin sau khi trình bầy về First Nations và Canada, cô đã trình bày về hoàn cảnh của Tây Tạng. Cô nói về nỗi khổ của người dân bị Trung Cộng đàn áp, của những cái chết thương tâm dưới đòn roi kẻ thù xâm chiếm đất nước họ. Xen lẫn câu chuyện là 3 lần cô quay mặt lại giảng đường và khóc bởi sự nghẹn ngào của một người yêu nước. Ngồi dưới, người viết cũng phải gục mặt xuống bàn…

Nói thật, kể từ khi qua đây, tôi cũng có quen vài em du học sinh, cũng có quen vài em, vài bạn người Việt đi học. Nhưng tuyệt nhiên chẳng thấy ai nói về hoàn cảnh đất nước trong những dịp mà đáng lẽ phải nói. Ngay cả câu chuyện đời thường của mình, tôi chỉ thấy người dân Việt, du học sinh bàn về shopping, về những món đồ hiệu và những chiếc xe hơi đắt tiền. Các cô gái thì bàn về trai đẹp, đại gia và cả những chuyến du lịch và cả làm sao lấy được chồng Hải ngoại để được ở lại. Người Việt ở Hải ngoại cũng nhiều người lắm khi nói chuyện chỉ biết khoe nhà cửa, job “thơm” và bằng cấp của con cái, rồi hỏi nhau bao giờ về Việt Nam chơi. Họ chẳng cần quan tâm đến đất nước thế nào, vận mệnh dân tộc rồi sẽ ra sao.

Nhìn ngược lại giới trẻ trong nước, đa phần họ cũng chỉ nghĩ đến phim Hàn, sao Hàn, xe đẹp, ăn ngon, gái gú, đại gia, đồ hiệu vv…mà chẳng cần biết đến quê hương dân tộc đang sắp rơi vào hoàn cảnh như của dân tộc Tây Tạng. Nhìn những giọt nước mắt nghẹn ngào của cô gái trẻ Tây Tạng, tôi thông cảm cho cô, cho dân tộc cô và nghĩ tủi thân cho dân tộc mình bởi vì tôi gặp rất ít người Việt, nhất là người trẻ có được tinh thần như Tenzin và nhiều người Tây Tạng đang có. Đó chính là một nỗi buồn cho nước Việt.

Nhìn những giọt nước mắt của cô gái nhỏ Tây Tạng, tôi lại liên tưởng đến những giọt nước mắt của đám trẻ Việt Nam khóc cho Michael Jackson, cho những ngôi sao phim thị trường của Hàn Quốc. Tôi ước gì, những giọt nước mắt đó được nhỏ xuống cho Hoàng Sa – Trường Sa, cho Dân tộc Việt và cho người Việt thì tốt biết chừng nào…Nhưng ước mơ chỉ là mơ ước khi mà người Việt hiện nay chỉ biết vùi mình trong những thú vui cho bản thân, cho gia đình mà quên hết họ còn phải sống cho một thứ thiêng liêng hơn cả đó là Tổ Quốc và Dân Tộc.

Ai đã dựng lên nước Việt Nam ? Các bạn là người Việt Nam hay là từ trên trời mà có ? Có ai suy nghĩ về điều này không hỡi những bạn trẻ Việt Nam. Hãy suy nghĩ và trả lời những câu hỏi đó mỗi ngày bởi vì đó là lương tâm, là trách nhiệm của mỗi chúng ta với dân tộc mình. Hãy nhìn sang những bạn trẻ Tây Tạng, Philippines vv…không hề biết sợ hãi và dấn thân. Họ đang là tương lai tốt đẹp của đất nước họ. Điều đó xứng đáng cho chúng ta học tập.

Hỡi những người con xa xứ của nước Việt. Chúng ta không chỉ ra đi để kiếm được đồng tiền, vinh thân phì gia cho bản thân chúng ta.Chúng ta ra đi để mong ngày dựng lại Việt Nam, mong ngày quê hương không còn tang tóc. Vậy thì hãy quên những chuyến du lịch Tàu cộng. những chuyến du lịch Việt Nam, những thú vui rẻ tiền đi mà hãy góp một phần sức lực, vật chất vv… mà bạn có thể để cùng nhau đưa đất mẹ của chúng ta thoát khỏi cơn nguy biến hiện nay. Hãy nhớ rằng chúng ta luôn là người Việt Nam, và phải tự hào về điều đó !

Những giọt nước mắt của cô gái nhỏ Tây Tạng cũng là giọt nước mắt cảnh tỉnh mỗi chúng ta đừng vô cảm. Vì nếu chúng ta tiếp tục vô cảm, sẽ có một ngày gần đây, chính con cháu chúng ta sẽ phải bước lên và nói về những điều đau đớn hơn nữa đối với dân tộc Việt. Và lúc đó, lại có thêm nhiều giọt nước mắt như cô gái Tây Tạng kia nhỏ xuống từ chính những con cháu của người Việt. Khi đó, chỉ là những giọt nước mắt muộn màng của cả một dân tộc đã từng kiêu hùng. Còn chờ gì nữa hỡi những người dân Việt ?

Giọt nước mắt nào chúng ta nhỏ xuống cho Việt Nam ?

Đặng Chí Hùng

User avatar
macco
Posts: 3542
Joined: Mon Jan 17, 2005 8:04 am

Post by macco »

Không ai cứu được Việt Nam cả!
Nhìn hình ảnh những chiếc tàu Việt Nam bị tàu Trung Quốc uy hiếp, nhiều người thấy nóng mặt; càng nóng mặt hơn nữa khi thấy những phản ứng đầy tức giận nhưng đồng thời cũng đầy sự kiềm chế đến nhẫn nhục của thủy thủ đoàn Việt Nam.

Thật ra, theo tôi, sự kiềm chế tội nghiệp ấy không có gì đáng trách. Việt Nam không còn chọn lựa nào khác. Đánh nhau trên biển, Việt Nam không thể có kết quả nào khác ngoài sự bại trận. Ai cũng biết Việt Nam không phải là đối thủ của Trung Quốc. Trên bộ, còn chơi trò du kích. Ngoài biển khơi, vũ khí và khoa học kỹ thuật quyết định tất cả.

Hơn nữa, sự nhịn nhục còn là một chiến thuật cần thiết về phía Việt Nam: Họ cần có thật nhiều hình ảnh để chứng minh với thế giới họ chỉ là nạn nhân chứ không phải là nhữnng kẻ khiêu khích như Trung Quốc tuyên truyền. Tính chất nạn nhân ấy cần một thời gian để tạo ấn tượng mạnh và sâu đủ để thu hút sự đồng cảm, và từ đó, sự ủng hộ của quốc tế.

Không nên trách móc nhà cầm quyền Việt Nam trong chiến thuật chịu đựng nhẫn nhục ấy.

Điều đáng trách của họ nằm ở chỗ khác: Dường như, với họ, chịu đựng nhẫn nhục là một chiến lược chứ không phải là chiến thuật, nghĩa là có tính lâu dài chứ không phải chỉ tạm thời, trong một vài ngày hay một vài tuần, vài tháng. Bởi, nếu đặt câu hỏi, sau khi đóng vai trò nạn nhân ấy rồi, Việt Nam sẽ làm gì? Nổ súng ư? – Thì chắc chắn cũng sẽ bị đánh giập đầu ngay tức khắc. Chờ đợi quốc tế nhảy vào giúp đỡ để đương đầu với Trung Quốc ư? Câu trả lời đã hiển nhiên: Sẽ không có ai cả.

Nhìn lại, người ta dễ dàng nhận ra ngay một sai lầm chiến lược cực kỳ nghiêm trọng của chính quyền Việt Nam: Lâu nay, hầu như mọi người đều biết âm mưu thâm độc của Trung Quốc trên Biển Đông nhưng chính quyền Việt Nam hoàn toàn không có một kế hoạch nào để chuẩn bị và đối phó cả. Thì đành là họ có mua một số tàu ngầm, tàu thủy và vũ khí của Nga. Nhưng số lượng những chiến cụ và vũ khí ấy so với Trung Quốc chẳng khác nào kiến chọi với voi. Điều ai cũng thấy nhưng Việt Nam không hề làm, hoặc nếu làm, chỉ là giả bộ làm: tìm kiếm đồng minh thực sự có đủ sức để giúp đỡ Việt Nam trong trận đấu nhau với Trung Quốc. Các nhà lãnh đạo Việt Nam cũng lăng xăng đi đây đi đó, cũng ký hiệp ước này hiệp ước nọ, nhưng thứ nhất, chủ yếu với các nước thuộc loại trung, trong đó, không có nước nào có thể là địch thủ của Trung Quốc cả; thứ hai, quan hệ giữa Việt Nam với các nước ấy vẫn rất hời hợt, không có nước nào tin cậy và thương yêu Việt Nam đủ để có thể nhảy ra chia lửa với Việt Nam trong trận chiến với Trung Quốc cả.

Nhưng dại dột nhất là Việt Nam đã không có đủ thiện chí để xây dựng một quan hệ tin cậy với Mỹ, nước duy nhất có khả năng giúp Việt Nam đương đầu với Trung Quốc. Chơi với Mỹ, họ chỉ tính toán những trò lặt vặt, kiểu bắt dân làm con tin, khi nào Mỹ yêu sách thì thả vài người rồi lại bắt vài người khác. Trên các phương tiện truyền thong, thậm chí, trên các diễn đàn chính thức của đảng, thỉnh thoảng vẫn chửi Mỹ, xem Mỹ như kẻ thù, người đứng đằng sau xúi giục cho âm mưu “diễn tiến hòa bình”.

Có thể nói, chưa bao giờ Việt Nam cô đơn như hiện nay. Thời kháng chiến chống Pháp, họ được Trung Quốc giúp đỡ; thời chiến tranh Nam Bắc, cả Trung Quốc lẫn Liên Xô giúp đỡ; thời chiến tranh biên giới với Trung Quốc, họ được Liên Xô giúp đỡ. Bây giờ: hoàn toàn không.

Đó không phải là một thất bại về ngoại giao mà còn là một thất bại về chiến lược. Hình như không ai thấy, hoặc nếu thấy, họ cũng mặc kệ không thèm làm.

Chính quyền Việt Nam không những cô đơn trong quan hệ quốc tế. Họ còn cô đơn trong quan hệ với dân chúng. Suốt bao nhiêu năm vừa qua, họ thẳng tay trấn áp một cách phũ phàng và tàn bạo tất cả những người yêu nước lên tiếng cảnh báo nguy cơ xâm lược của Trung Quốc. Không phải ngẫu nhiên mà dư luận trong nước lâu nay vẫn xem chính quyền chỉ là một bọn nhu nhược hoặc, gay gắt hơn, bán nước.

Khi, vì sợ Trung Quốc hay vì muốn bênh vực cho Trung Quốc, họ giang chân đạp thẳng vào mặt những kẻ đi biểu tình chống Trung Quốc, họ hoàn toàn tự cô lập với nhân dân.

Bây giờ, ở cái thế vừa cô lập với dân chúng trong nước vừa cô lập với thế giới bên ngoài như vậy, có lẽ chính quyền Việt Nam không có chọn lựa nào khác ngoài việc giả vờ cứng rắn một hồi, lại tiếp tục nhẫn nhục chịu đựng để Trung Quốc muốn làm gì trên Biển Đông thì làm. Mặc kệ. Quyền chức và tài sản của họ vẫn nguyên vẹn.

Kẻ thua trận, cuối cùng, là đất nước và nhân dân.

Fb NGUYỄN HƯNG QUỐC

User avatar
MatVit
Posts: 832
Joined: Fri Sep 02, 2011 9:18 pm

Post by MatVit »

Image

SINH NHẬT BUỒN


“Sinh nhật buồn ” là một tản văn của nhà văn Khuất Đẩu, ông hiện sống
ở miền Trung.
Ông viết về điều mà ai đang sống ở VN đều chứng kiến trong những ngày này:
Sinh nhật đảng CSVN, với một cái nhìn sâu sắc, hài hước và trầm tĩnh.



Sinh nhật buồn

Khuất Đẩu


Đang ngồi chờ cạo mặt ráy tai ở một quán hớt tóc đầu con hẻm, bỗng nghe lệnh của tổ dân phố phát ra oang oang trong loa phóng thanh:

“Để mừng Đảng mừng xuân,
mọi nhà đều phải treo cờ tổ quốc!”

Chợt nhớ ra ngày mai,
mồng ba tháng hai là ngày sinh của Đảng.
Và Đảng 85 tuổi.
Như thế cũng đã gần thượng thọ rồi.


Đảng hơn tôi 10 tuổi.
Nếu là trong giới viết lách,
có thể gọi thân mật bằng anh,
rủ nhau đi cà-phê tán gẫu.

Nhưng Đảng không phải là người,
không hình thù mặt mũi,
chỉ “văn kỳ thanh chứ bất kiến kỳ hình”,
có muốn nâng ly chúc mừng
cũng không biết chúc ai.

Nhưng Đảng cũng không phải là ma.
Đảng có mặt ở mọi nơi, mọi chỗ.
Gần, thì tổ trưởng dân phố,
công an khu vực.

Xa, thì chủ tịch tỉnh,
chủ tịch nước.
Chót vót là tổng bí thư.

Đảng là một tổ chức chính trị trùm cả nước.

Cái bóng của Đảng to đến nỗi
trông lên chỉ thấy Đảng chứ không thấy Trời.

Sức mạnh của Đảng thì khỏi phải nói.
Nào đánh Pháp, đuổi Mỹ...
Ơn Đảng còn hơn cả ơn Chúa!
Nhưng Đảng cũng là một cái gì chưa trọn,
cứ phải xây dựng hoài mà chưa xong.

Đảng cũng thối tha không kém, nên cứ phải làm trong sạch mãi.

Giả sử, Đảng được sinh ra trong một gia đình nào đó,
có nghĩa là một sinh vật hẳn hoi,
thì chẳng biết Đảng đực hay cái.

Đảng không có chim,
cũng không có bướm,
vậy mà trong 85 năm,

Đảng sinh ra đến hàng triệu đảng viên.
Đảng hơn cả mẹ Âu Cơ,
sinh đẻ cứ như cua, cá.

Mà cua cá thì anh cứ việc xơi,
chứ đảng viên, đụng vào là bỏ mẹ.

Trong số hàng triệu đảng viên,
có nhiều người cùng tuổi với Đảng.

Nghĩa là Đảng mới chào đời đã kịp sinh con,
như cụ bà Phạm Thị Trinh,
cũng đã 85 tuổi Đảng

(101 tuổi đời).


Đảng thì lớn mạnh vẻ vang,
còn cụ thì tù đày bầm giập.

Cùng tuổi với Đảng nhưng chẳng được ai chúc mừng,
kể cả con cháu.

Vậy thì Đảng là cái gì mà mọi nhà đều phải treo cờ?
Đến nỗi, hơn 50 năm trước,

Trần Dần phải kêu lên:

Tôi bước đi không thấy phố không thấy nhà
chỉ thấy mưa sa trên màu cờ đỏ.

Lá cờ mà sau đó ông gọi là lá cờ trừ ma.

Khi tôi cạo mặt ráy tai xong, ra về,
cũng chưa thấy cờ như thời Trần Dần,
cũng chẳng thấy ai tới hạch hỏi:

“người ta đổ xương máu để có được cây cờ,
chỉ có mỗi một việc treo lên mà không treo,
phản động à?”
như hồi 75.

Bật TV, thấy Tổng bí thư đọc lê thê một bài mừng Đảng
giữa một hội trường to rộng,
trước những đảng viên ưu tú,
áo quần sang trọng tinh tươm,

nhưng người đọc thì giọng buồn mệt mỏi,
người nghe thì mặt cứ trơ ra,
chẳng một chút xúc động
cứ như những tượng sáp.

Người ta bảo Đảng bây giờ
cũng như cái xác trong lăng kia,
chỉ chờ ngày chôn thôi.

Tôi thì tôi không dám tin như vậy.
Chẳng những thế tôi còn đâm ra sợ Đảng

như nhân vật của Kafka,
có thể đang hoá thân thành một con gì đó
hơn cả con sâu.

Bởi thế, cứ tới ngày sinh của Đảng
thì tôi (và 85 triệu người không Đảng) lại buồn.

Còn buồn hơn chiều chủ nhật
buồn nằm trong căn gác đìu hiu!



Khuất Đẩu.

User avatar
MatVit
Posts: 832
Joined: Fri Sep 02, 2011 9:18 pm

Post by MatVit »

Image


Những mũi giáo đâm sau lưng
Đỗ Hồng

Vào những ngày tháng này, hầu như khắp miền Trung Việt Nam đều biến thành những “Đại Lộ Kinh Hoàng” với những cuộc chạy giặc đẫm máu. Người dân đã bỏ tất cả ruộng vườn, nhà cửa, băng rừng vượt suối mong thoát nạn cộng sản và tìm về nơi chốn bình yên. Sau cuộc chơi “thấu cấy” sai lầm từ Dinh Độc Lập nhắm vào Ban Mê Thuột, lòng dân ly tán và tinh thần binh sĩ suy sụp trầm trọng, nhất là từ lúc một số cấp chỉ huy đào ngũ ra đi. Tình trạng bi đát này đã dẫn tới biến cố 30 tháng tư với cuộc sụp đổ của chính phủ Việt Nam Cộng Hòa (VNCH).

Sự sụp đổ của một chế độ nhân bản không phải chỉ do người Mỹ quay lưng và “đồng minh tháo chạy”, mà còn do những mũi giáo đâm thẳng sau lưng dân tộc.

Những mũi giáo đó ẩn hiện khắp miền Nam VN. Nếu cho rằng đó là những kẻ, hay gia đình họ, đã nhờ được hưởng tự do và ít nhiều ơn mưa móc từ chế độ VNCH mà cuộc sống của họ tương đối sung túc thì họ có thể được gọi là những kẻ “ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản”.

Một số tập kết ra Bắc và nhiều tên khác ở lại nằm vùng trong Nam. Họ trà trộn, luồn lách vào các cơ quan công quyền, quốc hội và quân đội. Họ đóng vai những nhà báo khuynh tả. Họ mặc áo nghệ sĩ. Họ đội lốt tôn giáo. Họ mang hia đội mão trí thức. Họ thậm chí đi xuống tận cùng giai cấp xã hội để làm công nhân lao động nghèo khổ. Họ có khi là những người trẻ, nhẹ dạ, bị tuyên truyền, nhồi nhét những điều huyễn mị về chủ nghĩa cộng sản.

Những phần tử này được liệt vào thành phần thứ năm sau 4 cái ngu mà dân gian vẫn thường hay nói tới, khiến câu ca dao bình dân có thể được thêm vào như sau:

Trên đời có bốn cái ngu
Làm mai, lãnh nợ, gác cu, cầm chầu
Thứ năm ngu nhưng lại đứng đầu
Đó là cuồng tín theo hầu cộng nô

Những người nổi tiếng gia nhập đảng cộng sản như: Nguyễn Thị Bình (Sa Đéc), Nguyễn Tấn Dũng (Cà Mau), Nguyễn Thị Định (Bến Tre), Nguyễn Hộ (Gò Vấp), Phan Văn Khải (Củ Chi), Võ Văn Kiệt (Vĩnh Long)… đều là gốc người miền Nam và chính họ hay gia đình họ đã từng hưởng trực tiếp hay gián tiếp ơn mưa móc của chính phủ VNCH.

Vào ngày 20/12/1960, con bài “Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam VN” (MTDTGPMN) ra đời để bắt đầu quấy rối cuộc sống yên bình của dân chúng miền Nam. Những tên gạo cội của mặt trận này gồm có: Nguyễn Hữu Thọ, Huỳnh Tấn Phát, Phùng Văn Cung, Võ Chí Công, Đại đức Sơn Vọng, Trần Nam Trung, Nguyễn Văn Hiếu, Trần Bạch Đằng, Phan Văn Đáng, Nguyễn Hữu Thế, Trần Bửu Kiếm, Nguyễn Thị Định, Thích Thượng Hào, Nguyễn Văn Ngợi, Lê Quang Thành, Đặng Trần Thi, Trần Bửu Kiếm…

Sau đó, cái quái thai “MTDTGPMNVN” của Cộng Sản Bắc Việt (CSBV) này đã đẻ ra cái gọi là “Chính Phủ Cách Mạng Lâm Thời Cộng Hòa Miền Nam Việt Nam” (CPCMLTCHMNVN) với những tên chủ chốt như: Huỳnh Tấn Phát, Phùng Văn Cung, Trần Bửu Kiếm, Trần Nam Trung, Nguyễn Thị Bình, Cao Văn Bổn, Lưu Hữu Phước, Nguyễn Văn Kiết, Dương Quỳnh Hoa, Trương Như Tảng, Nguyễn Hữu Thọ, Trịnh Đình Thảo, Thích Đôn Hậu…

Có lẽ cần mở ngoặc để nói đôi điều cái quái thai “MTDTGPMNVN”. Thế giới lúc bấy giờ đều gọi họ là Việt Cộng (VC), theo người Mỹ, trong khi người Việt gọi Việt Cộng là để chỉ chung Cộng Sản Việt Nam từ Nam chí Bắc. Không biết người Mỹ có cố tình gọi VC chỉ để nhắm vào phần tử của “MTDTGPMNVN” hay không mà khi tổ chức hội đàm Paris, họ lại dành cho mặt trận này một chỗ ngồi ngang hàng với VNCH. Cuộc hội đàm 4 bên thật sự không đúng nghĩa bởi vì 4 bên đó phải là Trung Cộng hay/và Liên Xô (nước đỡ đầu cho CSVN trong cuộc chiến) đối đầu với Mỹ (đại diện cho phe đồng minh) và VN Dân Chủ Cộng Hòa (hay CSBV) đối đầu với VNCH. Vì thế, Hiệp Định Paris 27/1/1973 được ra đời trong sự thua thiệt bất công nghiêng về phía VNCH. CSBV với sự yểm trợ mạnh mẽ cả về vũ khí, tài chính lẫn nhân sự từ Trung Cộng và Liên Xô, đã trắng trợn vi phạm hiệp định này trong khi VNCH bị cúp mất viện trợ từ Mỹ nên đã ngậm ngùi bị bức tử vào ngày 30/4/1975. Phong trào phản chiến lớn rộng tại Mỹ và nhiều nơi, kể cả VN, đã có nhận định quá sai lầm về cuộc chiến. Họ không chống kẻ xâm lăng gây chiến mà lại chống người tự vệ chính đáng. Bốn mươi lăm năm đã trôi qua kể từ ngày ký hiệp định Paris với những đau khổ triền miên dành cho một dân tộc bất hạnh sau ngày Sài Gòn bị thất thủ. Đã có những nỗ lực đáng trân trọng để phục hoạt hiệp định Paris trong gần như vô vọng. Trước đó, những kẻ nằm mơ giữa ban ngày về cái gọi là “miền Nam trung lập” thuộc MTDTGPMN và CPCMLTMNVN đã vỡ mộng vì cả hai tổ chức này đều bị chính thức khai tử không kèn không trống vào ngày 2/7/1976.

Trở lại với những mũi giáo oan nghiệt đâm sau lưng, từ Dinh Độc Lập, có các cố vấn của Tổng Thống VNCH như Huỳnh Văn Trọng, Vũ Ngọc Nhạ... Điều đáng lưu ý là những tên này cùng đồng bọn gồm 20 tên khác từng bị bắt nhốt bởi Đoàn Công Tác Đặc Biệt Miền Trung phối hợp với Ty Công An Huế thời Đệ Nhất Cộng Hòa, nhưng đến ngày 1/11/1963, Hội Đồng Cách Mạng của Tướng Dương Văn Minh thả ra và sau đó họ đã len lỏi vào các cơ quan trọng yếu của VNCH.

Trong hàng ngũ sĩ quan cao cấp quân lực VNCH, có Phạm Ngọc Thảo, Lâm Văn Phát, Nguyễn Hữu Hạnh… và vô số binh sĩ cũng như sĩ quan VNCH âm thầm làm việc tiếp tay cho CSVN, như Nguyễn Thành Trung, thượng sĩ nhất Nguyễn Văn Minh…

Nằm vùng tại Quốc Hội VNCH có cái gọi là thành phần thứ ba và Dân Biểu Đối Lập như Dương Văn Ba, Lý Quý Chung, Lý Chánh Trung, Hồ Ngọc Nhuận, Ngô Công Đức, Ngô Bá Thành (Phạm Thị Thanh Vân), Kiều Mộng Thu, Hồng Sơn Đông, Nguyễn Văn Hàm, Đinh Văn Đệ…

Một số phần tử này cũng là những nhà báo thiên tả như Ngô Công Đức (Tin Sáng), Hồng Sơn Đông (Điện Tín) hợp cùng Chân Tín (Đối Diện), Họa Sĩ Ớt (Huỳnh Bá Thành), Phạm Xuân Ẩn (các báo ngoại quốc như Time, New York Herald Tribune…)… Vào đầu năm 1970, có khoảng 36 tờ báo tư nhân ở miền Nam, nhưng có rất ít báo của nhà nước, chẳng hạn như tờ Tiền Tuyến. Lợi dụng tự do báo chí, nhiều nhà báo thiên tả đã công khai đả phá chính phủ VNCH và cá nhân của TT Nguyễn Văn Thiệu. Thậm chí họ còn tổ chức diễn biến “ký giả xuống đường đi ăn mày” vào ngày 10/10/1974 để phản đối sắc luật 007 qui định về tiền ký quỹ ra báo.

Những mũi giáo đâm sau lưng còn phát xuất từ những kẻ đội lốt nghệ sĩ mà điển hình là Kim Cương, kẻ được cho là mang cấp bậc Thượng Tá của VC mặc dù bà ta phủ nhận điều này, nhưng có lẽ chẳng mấy ai tin. Ngoài ra, còn có một số nhạc sĩ nổi tiếng phản chiến như Trịnh Công Sơn (TCS), Trương Quốc Khánh, Tôn Thất Lập… Riêng TCS được xem là thiên tài âm nhạc và phù thủy ngôn ngữ, nhưng rất tiếc những tinh hoa đó lại phục vụ cho chế độ man rợ cộng sản.

Mặc lớp áo thầy tu, những mũi giáo đó đã lũng đoạn hàng ngũ quốc gia miền Nam. Những tay nổi bật trong thành phần này từ Thích Trí Quang cho tới Thích Nhất Hạnh, Chân Tín, ni sư Huỳnh Liên, Phan Khắc Từ, Trần Hữu Thanh… đều tích cực nối giáo cho giặc bằng mọi hình thức như xách động xuống đường, tuyệt thực, tự thiêu... dưới chiêu bài chống độc tài gia đình trị (thời đệ nhất Cộng Hòa), đòi quyền sống, đòi hòa bình, viết báo công kích chính phủ, chống tham nhũng (thời đệ nhị Cộng Hòa)…

Thành phần trí thức thiên tả miền Nam góp phần phá nát chính thể dân chủ của người quốc gia có khá nhiều, tiêu biểu như: Trương Bá Cần, Nguyễn Văn Trung, Lý Chánh Trung, Thế Uyên, Thế Nguyên, Duy Lam, Nguyễn Hữu Chung, Lê Văn Hảo, Lê Khắc Quyến, Tôn Thất Hanh, Lê Tuyên, Mai Văn Lễ, Cao Huy Thuần…

Thành phần năng động nhất ở miền Nam gây khó khăn cho chính phủ VNCH ở hậu phương Sài Gòn là các học sinh sinh viên thiên tả như: Lê Văn Nuôi, Huỳnh Tấn Mẫm, Cao Thị Quế Hương, Võ Như Lanh, Phan Kim Hạnh, Dương Văn Đầy, Trịnh Đình Ban… Ở miền Trung có Hoàng Phủ Ngọc Tường, Hoàng Phủ Ngọc Phan, Nguyễn Đắc Xuân… Ngoài ra, còn có một số lãnh tụ sinh viên ở Sài Gòn chuyên cầm đầu những cuộc xuống đường rầm rộ ở Sài Gòn như Nguyễn Văn Thắng (cựu SV Sư Phạm Sài Gòn), Đoàn Kỉnh (Đại Học Khoa Học SG) mà lý lịch không rõ là người quốc gia hay thân cộng.

Những mũi giáo đâm sau lưng dân tộc còn có vô số những tay nằm vùng hành nghề lao động tay chân như lái tắc xi, đạp xích lô… và thậm chí còn có những kẻ được gọi bằng danh xưng mỹ miều “bà mẹ chiến sĩ”. Sau ngày 30/4, bọn này xuất đầu lộ diện thành những tên VC mang băng đỏ trên cánh tay chỉ đường cho CSBV tiến vào Sài Gòn và sau đó giữ những chức vụ tại hạ tầng cơ sở hay trung ương.

Trên đây là những mũi giáo đâm sau lưng được người dân nhận diện ra tại Sài Gòn, không kể đến những kẻ khác hoạt động bí mật rải rác khắp miền Nam.

Những kẻ này đã góp phần lật đổ chế độ nhân bản VNCH và xây dựng nên một chế độ man di, tàn bạo gây thống khổ cho toàn dân suốt gần 43 năm dài..

Những kẻ nối giáo cho giặc cộng sau năm 1975 đều bị vắt chanh bỏ vỏ một cách không thương tiếc. Một số đấm ngực ăn năn thì đã quá muộn màng.

Ngay cả sau biến cố 30/4, trong làn sóng tị nạn ra hải ngoại cũng có không ít phần tử cộng sản trà trộn hay hoạt động ngầm cho VC dưới hình thức tôn giáo vận, văn hóa vận…

Rút tỉa kinh nghiệm sống chung với những mũi giáo phản trắc suốt mấy chục năm ở trong nước, đồng bào hải ngoại cần vạch mặt chỉ tên những kẻ này để vận động chính quyền sở tại tống cổ chúng về nước hầu duy trì cuộc sống yên bình cho cộng đồng.

Trong khi đó, đồng bào quốc nội hãy nhớ kỹ mặt những tên bán nước hại dân để chờ một ngày lôi chúng ra đền tội trước dân tộc.

Và ngày đó sẽ không còn xa nữa!

31/3/2018
Đỗ Hồng

User avatar
nangchieu
Posts: 2060
Joined: Sun Apr 19, 2009 6:38 pm

Post by nangchieu »

Image

Đằng sau ‘kỷ lục’ sa thải quan chức cấp cao của ông Trump

Ông Trump đã sa thải những nhân vật ôn hòa, và thế vào đó, đưa ra các đề cử là những nhân vật “diều hâu” cực đoan về an ninh quốc gia.

Những người chỉ trích Tổng thống Mỹ Donald Trump mới đây bày tỏ lo ngại về tốc độ sa thải quan chức cấp cao ở Nhà Trắng, hiện đã lên đến con số kỷ lục so với bất kỳ đời tổng thống nào của Mỹ. Ông Trump đã sa thải hơn 1/3 số quan chức cấp cao trong năm đầu tiên làm chủ Nhà Trắng. Các Tổng thống Obama, Bush, Clinton, và Reagan chỉ thay đổi chưa tới 1/10.

Những người chỉ trích lo ngại rằng các quyết định sa thải trên là kết quả của phong cách quản lý rất có vấn đề của ông Trump. Vị tổng thống – tỷ phú này được cho là rất thích để các quan chức dưới quyền mình đối chọi nhau. Ông nói rằng thích nghe sự thật, nhưng lại đánh đồng việc nói ra sự thật với không trung thành.

Ông đánh giá cao sự trung thành nhưng bản thân ông không phải là người như thế. Ông tìm kiếm ai đó để giơ đầu chịu báng cho những lỗi lầm của ông. Ông tránh đối đầu bằng cách khởi động các chiến dịch xì xào chống lại người mà ông muốn sa thải. Tất cả những điều này gây ra sự hỗn loạn trong Nhà Trắng.

Trong khi có nhiều bằng chứng để ủng hộ học thuyết cho rằng ông Trump phải chịu trách nhiệm về sự rối loạn ấy, những người chỉ trích trên truyền thông và ở phe đối lập nghĩ khác. Không chỉ là Nhà Trắng đang bị quản lý tồi, mà còn bị định hình tệ hơn nhiều.

Một “người ngoài cuộc” đến Washington

Ông Trump tranh cử tổng thống như một người ngoài Washington, không có bất cứ rắc rối nào về chính trị. Cử tri của ông bị thu hút bởi lời hứa rằng sẽ làm sạch “đầm lầy”: Washington đã trở nên nổi tiếng bởi các đặc lợi, các chính trị gia tham nhũng, và giới tinh hoa chỉ lo tư lợi.

Khi ông Trump đắc cử tổng thống, “các sinh vật nhầy nhụa” này (từ mà ông nói) đã nổi lên chống lại các nỗ lực cải cách của ông và bảo vệ lợi ích của họ. Những người phản đối ông Trump – thường được gọi là “Người chống cự” – đã bắt đầu làm mất uy tín ông ngay sau khi ông đắc cử, đến mức có những lời kêu gọi ông rời nhiệm sở.

Các tổng thống mới nhậm chức thường dựa vào đảng chính trị của mình để chỉ định các quan chức cấp cao cho chính quyền mới. Hầu hết các tổng thống là những người giàu kinh nghiệm làm việc trong chính quyền, mang theo mình nhiều công chức tài giỏi, trung thành và tận tụy để phục vụ chính quyền mới, đồng thời thu hút những người nổi tiếng muốn đóng góp cho chương trình nghị sự của họ.

Ông Trump không có lợi thế nào trong số đó.
Image
Sau khi thành tổng thống, ông Trump đã bổ nhiệm Jared Kushner,
con rể làm người phụ trách các quan hệ đối ngoại liên quan đến xung đột Israel – Palestine.
Ảnh: Filmmagic
Không có người tình nguyện. Nhiều người giỏi lẽ ra đã có thể trở thành các ứng cử viên tuyệt vời cho các chức vụ cao, nhưng đã từ chối ông Trump khi được đề nghị. Bản năng của họ đã đúng. Những người phục vụ trong chính quyền của ông Trump đều bị mất uy tín vì các hành động của ông hay vì họ mạnh mẽ phản đối tổng thống. Gần như tất cả những người bị sa thải hoặc buộc phải ra đi đều đã phải chịu đựng những dòng tweet đầy thành kiến của ông Trump trên Twitter.

Ông Trump tấn công những người mà ông ghét đang phục vụ ông trong chính phủ. Ông đã không biết rõ về người mà ông bổ nhiệm. Ông không có tổ chức chính trị nào để kiểm tra sự ủy nhiệm dành cho họ. Ông đã nhầm khi chọn những người cực đoan hay nổi tiếng, thay vì chọn các chuyên gia, nhà quản lý hay các nhà hoạch định chính sách tài năng.

Nhiều người ông bổ nhiệm đã làm việc cho ông trong lĩnh vực tư nhân trước đây, nhưng không có kinh nghiệm nào trong việc điều hành chính phủ, hay thậm chí chẳng có kinh nghiệm gì hữu ích. Tệ nhất là ông đưa cả các thành viên thân thiết trong gia đình mình vào chính phủ.

Những người cực đoan. Sai lầm lớn nhất của vị tổng thống “tập sự” Trump là việc bổ nhiệm Steve Bannon làm cố vấn chính trị cấp cao. Ông Trump chỉ biết ông Bannon một vài tháng trong chiến dịch tranh cử. Ông Bannon – từng là Giám đốc Breitbart News, một trang mạng chống chính phủ, chống nhập cư và đề cao người da trắng – đã thuyết phục ông Trump ngả sang cực hữu về chính trị.

Các quan điểm khác. Các tổng thống thường dựa trên những người ủng hộ mình để áp dụng chính sách. Trong chính quyền Trump, các quan chức cấp cao thường mâu thuẫn với Tổng thống. Rex Tillerson đã bị sa thải sau khi tiếp tục bày tỏ quan điểm trái ngược với ông Trump trong chính sách đối với vấn đề vũ khí hạt nhân của Triều Tiên. Ông Trump đã rất bực mình, đến nỗi ông tuyên bố sa thải vị ngoại trưởng đầu tiên của mình… trên Twitter.

Chủ nghĩa gia đình. Jared Kushner, con rể của ông Trump, được bổ nhiệm làm người phụ trách các quan hệ đối ngoại liên quan đến xung đột Israel – Palestine, dù chẳng có chút kinh nghiệm nào về lĩnh vực này. Kushner sau đó tiếp tục can dự với các quan chức khác trong Nhà Trắng, bí mật tìm cách làm giảm uy tín của họ. Kushner thường vi phạm các quy tắc tiêu chuẩn, vượt mặt nhân viên cấp cao và trực tiếp thảo luận với bố vợ về các vấn đề chính sách.

Những người nổi tiếng. Ông Trump đã bổ nhiệm những người nổi tiếng vào các vị trí quan trọng. Thái quá nhất là trường hợp của Anthony Scaramucci, một tỷ phú ăn chơi, vào vị trí Giám đốc Truyền thông. Ông này đã lật úp Nhà Trắng bằng “hành động lừa đảo”. Ông đã bị sa thải trong vòng 6 ngày. Sau đó được thay thế bởi một cựu người mẫu. Cô này cũng buộc phải từ chức do bê bối câu kết với người Nga. Một giám đốc truyền thông khác, Omarosa Manigault Newman, cũng đã bị sa thải khi ông Trump biết cô này từng tham gia chương trình truyền hình thực tế “Người tập sự” của ông. Khi được hỏi, chẳng nhân viên nào trong Nhà Trắng biết công việc của cô này là gì.

Những người lưu nhiệm từ nhiệm kỳ trước. Vì ông Trump không có siêu cấu trúc tổ chức nào nên ông rất chậm chạp trong việc bổ nhiệm nhiều vị trí cấp cao. Khi ông đưa ra bổ nhiệm nào đó, những “Người chống cư” trong Quốc hội và truyền thông ngăn chặn họ nhậm chức. Hậu quả là, các quan chức dưới chính quyền tiền nhiệm của Tổng thống Barack Obama được lưu nhiệm.

Ông Trump đã sa thải Phó Giám đốc FBI Andrew McCabe vì là một nguồn rò rỉ cho giới truyền thông và câu kết chống lại ông, và giúp chiến dịch của bà Hillary Clinton. Không thể bổ nhiệm lãnh đạo cấp cao của Bộ Ngoại giao, ông Trump sa thải toàn bộ đội quản lý dưới thời Obama, khiến ông Rex Tillerson gần như phải làm việc một mình trong Bộ.

Những người không có năng lực. Cũng có những người giỏi làm việc cho ông Trump nhưng bên cạnh đó là vô vàn những người không có năng lực, lẽ ra không nên hiện diện trong chính phủ. Giám đốc nhân sự Reince Priebus chẳng hạn. Vị trí của ông Priebus có quyền lực nhất trong Nhà Trắng, nhưng ông lại để cho ông Trump dắt mũi, mất khả năng kiểm soát tổ chức và đã bị sa thải.

Những kẻ phá hoại. Tình trạng rò rỉ tin tức ra truyền thông đã và đang là vấn đề lớn nhất đối với bất cứ chính quyền nào gần đây. Một số tin tức rò rỉ đã hủy hoại ông Trump. Nhiều tin tức khác thì làm mất uy tín đối thủ của ông. Ngoài ra còn có những người tiết lộ những việc làm sai lầm trong một tổ chức cho công chúng hoặc cho những người có trách nhiệm liên quan. Hầu hết các rò rỉ là phạm pháp. Một số người đã bị sa thải vì cố ý gây hại cho ông Trump.

Tác động

Một bài học lớn rút ra là người Mỹ có lẽ nên lường trước sự rối loạn khi họ bầu chọn những người “ngoài tổ chức” chỉ vì hứa hẹn cải cách hệ thống chính trị hay biến đổi nó một cách cực đoan.

Điều không được nói đến chính là việc này đang có lợi cho ông Trump. Ông sa thải nhân viên, hoặc buộc phải sa thải họ – những người ngăn cản chính sách của ông. Các bổ nhiệm thay thế của ông đang ngày càng phù hợp với các mục tiêu của ông hơn.

Tuy nhiên, tin xấu là “Người chống cự”, dù loại bỏ được các bổ nhiệm của ông Trump, lại có nguy cơ tạo ra một chính phủ khiến họ lo sợ nhất. Ông Trump đã sa thải những nhân vật ôn hòa như Tillerson hay McMaster. Thế vào đó, ông đưa ra các đề cử là những nhân vật “diều hâu” cực đoan về an ninh quốc gia.

Đây không phải là chính quyền mà Mỹ cần trong thời kỳ toàn cầu có nhiều biến động lớn.

Terry F. Buss,
nguyên Hiệu trưởng Trường Chính sách công, ĐH Carnegie Mellon

http://vietnamnet.vn/vn/tuanvietnam/tie ... 39973.html

User avatar
saohom
Posts: 2212
Joined: Wed Aug 26, 2009 11:30 pm

Post by saohom »

Image

Cái lò của Lú đang nóng tại Đà Nẵng
Hải Âu
(Danlambao) - Đà Nẵng, nơi từng được gọi là “thành phố đáng sống” đang trở thành con đường dẫn một số quan chức lãnh đạo và côn an cộng sản vào cái lò của đảng trưởng Nguyễn Phú Trọng. Sau khi khởi tố, bắt, tạm giam hai tướng côn an là Nguyễn Thanh Hoá và Phan Văn Vĩnh, lần này “cai lò” quyết định tiếp tục làm nóng lò của mình bằng việc, bắt tạm giam, khởi tố Phan Hữu Tuấn, cựu phó tổng cục trưởng tổng cục 5, bộ côn an với tội danh “có ý làm lộ bí mật nhà nước”.

Phan Hữu Tuấn là một trung tướng của ngành côn an với chức vụ phó tổng cục trưởng tổng cục tình báo. Cùng số phận với hai tướng côn an Hoá và Vĩnh, Phan Hữu Tuấn cũng bị cựu “đại ca” của ngành là Trần Đại Quang tước danh hiệu côn an nhăn răng dù Tuấn đã nghỉ hưu từ năm 2014. Ngoài việc trung tướng của cục tình báo bị bắt và khởi tố còn có thêm một cán bộ ngành côn an là Nguyễn Hữu Bách, sinh năm 1963 cùng tội danh “cố ý làm lộ bí nật nhà nước”. Lẽ đương nhiên là cán bộ côn an này cũng bị trùm của các ông trùm ngành côn an là chủ tịch nước cộng sản tước danh hiệu côn an nhân dân.

Bên cạnh việc bắt, khởi tố tướng và cán bộ côn an, đảng trưởng Nguyễn Phú Trọng tiếp tục tung lưới “hốt” luôn Trần Văn Minh - cựu chủ tịch Đà Nẵng từ năm 2006-2011. Cảm thấy những khúc củi vừa “hốt” chưa đủ làm nóng cái lò của Lú, cơ quan điều tra của đảng trưởng lần này “bội thu” khi Văn Hữu Chiến, cựu chủ tịch Đà Nẵng từ năm 2011-2014 cũng bị bắt tạm giam, khởi tố chung với các đồng chấy, đồng rận trong đám đồng đảng.

Trần Văn Minh sinh năm 1955, trú tại quận Hải Châu, Đà Nẵng bị bắt và khởi tố với tội danh “vi phạm qui định về quản lý, sử dụng tài sản nhà nước gây thất thoát, lãng phí” và “vi phạm các qui định của nhà nước về quản lý đất đai”. Nguyễn Hữu Chiến, 64 tuồi, quê tại thị xã Điện Bàn tỉnh Quang Nam. Chiến bị khởi tố và áp dụng lệnh cấm đi khỏi nơi cư trú.

Ngoài ra một số nhân vật cầm quyền cốt cán của Đà Nẵng cũng bị khởi tố:

- Nguyễn Điểu, sinh năm 1958, trú tại quận Thanh Khê, Đà Nẵng, nguyên giám đốc sở Tài nguyên Môi trường Đà Nẵng.

- Trần Văn Toán, sinh năm 1957, trú tại quận Hải Châu, Đà Nẵng, nguyên phó giám đốc sở Tài Nguyên Môi trường Đà Nẵng.

- Lê Cảnh Dương, sinh năm 1975, trú tại quận Hài Châu, Đà Nẵng, giám đốc xúc tiến và hỗ trợ đầu tư thành phố Đà Nẵng.

Cả 3 quan chức cầm quyền cốt cán trên của Đà Nẵng đều bị khởi tố với cùng tội danh “vi phạm các qui định của nàh nước về quản lý đất đai”. Một điểm chung của các bị can vừa nhận được xuất tham quan lò của Lú lần này là liên quan đến Phan Văn Anh Vũ tức “Vũ nhôm”. Các tướng, cán bộ côn an và quan chức, cựu quan chức của Đà Nẵng đều dính dáng tới việc đại tá tình báo Vũ nhôm trong đại án “trốn thuế, lợi dụng chức vụ quyền hạn trong khi thi hành công vụ, cố ý làm lộ bí mật nhà nước”.

19.04.2018

Hải Âu

User avatar
saohom
Posts: 2212
Joined: Wed Aug 26, 2009 11:30 pm

Post by saohom »

Image

Rối như canh hẹ!

Hưng Yên

- Thật đấy các vị, "đảng ta" đến ngày mạt rệp rồi hay sao mà càng ngày nó càng rối tinh rối mù lên không biết đàng nào mà lần y chang như một nồi canh hẹ! Các vị biết không? Việt Nam ta có câu thành ngữ "Rối như canh hẹ" để chỉ việc nọ xoắn với việc kia, không thể tách rời nhau ra được, sao mà nó giống với "Đảng ta" lúc này thế không biết! Bác Tổng Trọng đốt lò thiêu mấy thằng tham nhũng. Mới đầu tưởng chỉ có mấy anh như Đinh La Thăng, Trịnh Xuân Thanh và một đám lóc nhóc khác, không ngờ chúng ló đầu ra một lô một lốc coi bộ còn nặng ký hơn Đinh La Thăng với Trịnh Xuân Thanh nhiều!

Mới đây báo chí ồn lên cái vụ mấy vị Tướng công an - những thanh bảo kiếm bảo vệ Đảng - cũng bị Bác Tổng Trọng lôi cổ ra tòa vì tội "ăn bẩn và làm đầu nậu cờ bạc hàng ngàn tỉ" thế thì còn trời đất nào nữa, báo chí đăng rõ ràng chứ không phải chúng tôi đặt điều nói xấu "Đảng" đâu đấy nhé. Xin các vị cứ đọc đoạn trích dưới đây thì rõ.

Trích:

Bộ Công an Việt Nam chính thức xác nhận một trong những tướng công an nổi tiếng nhất Việt Nam, đã nghỉ hưu, bị khởi tố vì liên quan đường dây đánh bạc ngàn tỉ.

Trang web Bộ Công an cuối ngày 6/4 cho hay ông Phan Văn Vĩnh đã bị công an tỉnh Phú Thọ khởi tố bị can, bắt tạm giam bốn tháng.

Cùng ngày 6/4, Chủ tịch nước Việt Nam đã ký Quyết định tước danh hiệu Công an nhân dân đối với ông Phan Văn Vĩnh.

Ngưng Trích

Phan Văn Vĩnh là trung tướng công an đã một thời lập được nhiều công trạng, được báo chí của Việt cộng hết lòng khen ngợi, đưa lên đến tận mây xanh. Mà cứ theo quy định của Đảng thì tất cả, từ bé đến lớn, từ chú công an giao thông đứng đường đứng chợ lên đến ông Chủ Tịch Nước đều phải là đảng viên của "đảng ta" mới được, còn nếu không thì đi chỗ khác chơi! Thế rồi "Đảng lãnh đạo, Nhà nước quản lý"... Chịu khó suy nghĩ một chút ta lại thấy "Đảng" với "Nhà nước" cũng chỉ là các hắn với nhau chứ ai vào đấy phải không các vị? Cuối cùng ta ngộ ra được một điều cái "Đảng" này nó xảo trá và tham lam vô cùng vô độ các vị ạ. Hai tay nó "ôm" lấy tất cả nhưng mồm lại thơn thớt: "Nhân dân làm chủ". Làm chủ gì mà ruộng vườn, đất đai của người ta tự dưng nó thu hồi với quy hoạch? Mới đây ông "Thủ Tướng ma de in" của các hắn còn mầu mè kêu lên:

Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc yêu cầu xử lý nghiêm người đứng đầu buông lỏng quản lý đất đai: Chỉ thị mới về chấn chỉnh, tăng cường công tác quản lý đất đai và xây dựng hệ thống thông tin đất đai, Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc yêu cầu chủ tịch Ủy ban Nhân dân các tỉnh, thành phố chịu trách nhiệm tập trung chỉ đạo rà soát, đánh giá đầy đủ tình hình triển khai thi hành pháp luật về đất đai ở các cấp, các ngành, trên cơ sở đó có kế hoạch, biện pháp cụ thể để chấn chỉnh, xử lý, khắc phục kịp thời những tồn tại trong việc thực hiện từng nội dung nhiệm vụ quản lý đất đai ở địa phương....

Một cái "lệnh" vừa mập mờ, vừa chung chung chẳng có gì dứt khoát rõ ràng cả, phải không các vị?

Đất đai, ruộng vườn của người ta do bao nhiêu đời ông cha để lại, bây giờ tự dưng các anh tuyên bố làm chủ tập thể do các anh quản lý. Thế rồi nay các anh đòi "thu hồi" chỗ này, mai các anh tuyên bố "quy hoạch" chỗ kia... Cuối cùng là các anh đem bán cho bọn tư bản nước ngoài. Của người ta đáng giá 100 đồng, các anh thí cho 1 đồng, còn bao nhiêu các anh bỏ túi. Cuối cùng là người dân chết đói, còn các anh thì cứ giầu lên ú ụ. Rõ ràng Toàn là một lũ ăn cướp, ăn bám!

Cũng trên Net chúng tôi còn đọc được một đoạn trong một bài viết như thế này. Lại xin trích ra đây để mọi người cùng đọc và cùng đánh giá.

Trích:

Những ông tướng Phan Văn Vĩnh, Nguyễn Thanh Hoá trượt ngã vào thời điểm khá điển hình, khi toàn Đảng toàn Dân đồng tâm hiệp lực đấu tranh bài trừ giặc nội xâm; khi lò lửa đốt cháy tham nhũng, tha hoá, tiêu cực đang đến độ; khi cán bộ chiến sỹ toàn lực lượng công an ngày ngày học tập và làm theo tấm gương đạo đức, tư tưởng Hồ Chí Minh, thấm nhuần 6 điều Người căn dặn công an nhân dân... Đây cũng là giai đoạn xảy ra nhiều vụ án sử dụng công nghệ cao để đánh bạc, lừa đảo, rửa tiền khiến nhiều gia đình tiêu tán, xã hội bất an.

Ngưng trích

Ừ, bậy nhỉ, khi cán bô chiến sĩ toàn lực lượng công an ngày ngày học tập và làm theo, tư tưởng Hồ Chí Minh thì cái đám to đầu ngồi tít trên cao: Toàn các đồng chí bộ chính trị, uy viên trung ương đảng, bí thư nọ, chủ tịch kia... thi nhau vơ vét! Có đúng thế không hay bắt chúng tôi phải kể ra từng tên một? Những vị mới đây bị Bác Tổng Trọng xách cổ lôi ra tòa khóc khóc mếu mếu ai cũng biết cả rồi. Nhưng còn thiếu gì các vị khác nữa như... Đồng chí Ba Ếch đấy thì sao, của cải đâu ra mà lắm thế, chỉ nguyên một cái "nhà thờ tổ" thôi đã đủ để được kể vào hàng phú gia địch quốc rồi. Kế đến là anh con ngoại hôn của Chủ tịch vĩ đại sống mãi trong quần chúng ta là đồng chí Nông... văn phu. Đồng chí về vườn đã lâu rồi mà còn tiếp khách ngồi trên những cái ghế như "ngai Vua" đấy thì đã sao? Bác Tổng Trọng giỏi làm gì thì làm đi?!

Nghe Bác Tổng Trọng "đe" không chỉ những tay còn đang tại chức mà dù đã về hưu lâu rồi, thậm chí đã "ngỏm củ tỏi" rồi mà có tội cũng vẫn cứ bị dựng đầu dậy lôi ra tòa như thường! Nghe câu này sao chúng tôi thấy "hồ hởi phấn khởi" quá sức. Nghĩ ngay đến sẽ có một ngày cái lão đang "mơ màng giấc điệp trong cái được gọi là "lăng" ở công viên Ba Đình đấy bị xích tay lôi ra tòa vì "lão" này mới thực sự là "Chúa đảng". Bao nhiêu những khốn khổ, khốn nạn của nhân dân ta suốt từ Bắc chí Nam đều từ lão này mà ra cả. Nào là cái đợt gọi là "Cải cách ruộng đất" ở miền Bắc nước ta năm 1954. Biết bao người bị quy cho cái tội là địa chủ bóc lột rồi bị bắn chết, bị chôn sống. Ngay cả một người lý ra được kể là người có công với cách mạng vì đã cúng cho Bác nào vàng, nào tiền vẫn bị lôi ra đấu tố như thường. Lang thang trên Net, chúng tôi đọc được một bài có đoạn viết như thế này, xin trích ra đây để mọi người cùng đọc:

Trích:

“Nguyễn thị Năm tức Cát Thành Long có một người con làm trung đoàn trưởng ở cục chính trị của Văn Tiến Dũng. Gia đình bà trong dịp Tuần lễ Vàng có hiến 100 lượng vàng. Bà còn tham gia công tác của Hội Phụ nữ từ năm 1945 đến 1953. Tôi chưa đến đó lần nào, các anh Trường Chinh, Hoàng Quốc Việt, Lê Đức Thọ thường hay ăn cơm ở nhà bà. Gia đình Nguyễn thị Năm cũng giống như các gia đình Đỗ Đình Thiện, Trịnh Văn Bô giúp đỡ nhiều cho cách mạng. Chọn địa chủ Nguyễn thị Năm để làm trước là do có người mách cho cố vấn Trung quốc. Họp bộ chính trị bác nói: “Tôi đồng ý người có tội thì phải xử thôi, nhưng tôi cho là không phải đạo nếu phát súng đầu tiên lại nổ vào người đàn bà, mà người ấy lại cũng giúp đỡ cho cách mạng. Người Pháp nói không nên đánh đàn bà, dù chỉ đánh bằng một cành hoa”. Sau cố vấn Trung quốc là La Quý Ba đề nghị mãi, bác nói:“Thôi tôi theo đa số, chứ tôi vẫn cứ cho là không phải”. Và họ cứ thế làm. Thuyết của họ là không dựa vào tổ chức cũ mà tổ chức lại một số tổ chức khác của đảng, họ phủ nhận hết các tổ chức khác như chính quyền, các đoàn thể. Ai lãnh đạo cách mạng tháng 8 thành công, ai lãnh đạo cuộc kháng chiến từ năm 1945 đến năm 1953. Thế mà họ thẳng tay bỏ hết, trong đó mấy ngàn người bị xử tử. Mục đích của họ không phải là CCRĐ mà là đánh vào đảng ta. May mà đến năm 1956 ta kịp thời dừng lại…

“Đánh thuế công thương nghiệp, cải tạo tư sản cũng là do Trung quốc đề ra. Hậu quả là hơn một triệu người di cư vào Nam. Ta đổ tội cho Pháp, Mỹ, điều đó chỉ đúng một phần nào, còn là do ta làm vội, làm ẩu, đánh tràn hết. Không phải địa chủ mà phú nông, thậm chí trung nông cũng đánh. Đảng viên nhiều người tốt cũng bị đánh. Kết quả của những chính sách, cải cách lúc đó là như thế”. (Đàn chim Việt online ngày 4-7-2010)

Ngưng trích

Viết đến đây chúng tôi xin được đặt một câu hỏi: Như thế là Bác Hồ có tội hay có công? Đảng cộng sản có tội hay có công? Trước 1975: Toàn miền Bắc - Nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa - lạc hậu, nghèo đói đã rõ ràng quá rồi. Đến sau 30 tháng Tư 1975 lại gây cho Miền Nam điêu đứng. Không kể hàng trăm ngàn người già có, trẻ có, cũng tạm gọi được là thành phần ưu tú của xã hội phải vào tù cải tạo. Ngoài ra thì dù người nghèo nhất cũng chưa đến nỗi phải ăn độn. Chỉ sau 30 tháng Tư 1975 thì cả nước khoai mì, khoai lang, bo bo cũng không đủ để mà ăn. Bất kể lớn, bé, già, trẻ tiêu chuẩn mỗi ngày được bao nhiêu gờ ram gạo, bao nhiêu gờ ram khoai... Đi đâu thì cha mẹ. con cái phải bọc theo phần ăn của mình, không ai ăn lấn sang phần của người khác được... Thấy sao nó bần tiện quá sức! Vậy mà ngày còn ở trại tù cải tạo Z30C Hàm Tân, Thuận Hải chúng tôi đã đọc được một cái "băng rôn" đỏ viết chữ vàng căng ngay ở cổng trại như thế này: "Vẻ vang thay đảng cộng sản Việt Nam, người đã tổ chức và lãnh đạo thành công cuộc cách mạng Việt Nam"! Tôi nghĩ bụng đúng là bọn Việt cộng dốt nát, mặt trơ trán bóng, khoe khoang thế mà không biết nhục! Đang mặc quần áo đàng hoàng nay chỉ còn có cái khố mà vẻ vang cái gì?!!!

Hôm nay đã là 24 tháng Tư, chỉ còn 6 ngày nữa đã là 30 tháng Tư, ngày đen tối nhất trong lịch sử Việt Nam. Tôi viết bài này đê tưởng nhớ đến những người đã khuất vì biến cố 30 tháng Tư 1975 và tưởng nhớ những bạn bè của tôi đã chết trong các trại tủ cải tạo. Sau là cầu xin Liệt Tổ Liệt Tôn sớm hiển linh dẹp đi cái đám bất nhân thất đức này giúp cho cuộc sống của con cháu sớm được bình an. Mong lắm thay!


Hưng Yên

User avatar
nangchieu
Posts: 2060
Joined: Sun Apr 19, 2009 6:38 pm

Post by nangchieu »

30/4/2018: Những Ý Nghĩ Vụn Về Quê Hương
TS.Phạm Đỗ Chí

Thế rồi 43 năm cũng trôi qua như một giấc mơ từ ngày chia ly đó. Ở tuổi này, như nhiều người Việt khác ở hải ngoại, tôi không tin nổi đã qua hơn 2/3 đời mình ở xứ ngoài.

Đã định chui vào nếp sống bận rộn thường lệ hàng ngày để quên đi tháng tư này, nhưng cái Ti vi oái ăm và đài CNN ra rả suốt vài ngày qua về chuyến thăm khu phi quân sự của hai nhà lãnh đạo Bắc và Nam Hàn để có cuộc gặp gỡ lịch sử lần nữa, mưu cầu đạt đến hiệp ước hòa bình, chính thức chấm dứt tình trạng chiến tranh từ 1953, và mưu cầu bán đảo Triều Tiên phi hạt nhân hóa, nhất là mong cam kết của Bắc Hàn ngưng thử các hỏa tiễn hạt nhân và liên lục địa. Nhưng cái bắt tay đầu tiên ở dải bê tông đơn giản ngăn cách hai xứ của hai ông Moon và Kim, đã gây cho tôi những xúc động mãnh liệt và xúc cảm trào dâng của một người xa xứ gốc Việt mong một giây phút tương tự cho Việt Nam!

Xem tiếp những cảnh khác sau đó trong suốt ngày 27/4, từ cuộc thương nghị chính thức trong phòng họp của hai bên đến những phút hai ông đi dạo tâm sự, ôm chầm nhau sau khi ký thông cáo chung, hay cảnh hai bà vợ nắm tay nhau tung tăng, đến buổi tiệc tối do bên Nam đãi với các món ngon vật lạ từ nhiều miền, nhất là ông Kim cầu kỳ bắt đoàn mình nấu riêng món mỳ lạnh miền Bắc đem đến buổi tiệc. Chi tiết nhỏ thôi nhưng cho thấy họ cầu kỳ sửa soạn cho lần họp mặt và muốn tỏ thiện chí cho bên kia thấy dễ chịu hơn.
Thông cáo chung chỉ cho thấy thiện chí muốn thương thảo tiếp, còn các kết quả hòa đàm lớn hơn hay tế nhị hơn vẫn còn được giữ kín bên trong, và nhất là còn tùy thuộc cuộc gặp gỡ vào tháng 5-6 giữa TT Trump và ông Kim nếu còn được giữ, cũng như các cuộc tiếp xúc chắc chắn có giữa Bắc Hàn và Trung Quốc trong vài tuần tới. Tóm lại là vấn đề bắt tay giữa hai nước Hàn cũng chỉ mới bắt đầu và còn tùy thuộc nhiều biến chuyển có thể ảnh hưởng đến chính trị và hòa bình toàn cầu trong những năm tháng tới.

Trở về giấc mơ thầm kín của một ngày bắt tay giữa hai bên thắng cuộc và thua cuộc ở nước mình (theo cách gọi mới thời thượng, khá phổ biến của tác giả Huy Đức--trong quyển sách “Bên Thắng Cuộc”), quả thấy thật xa vời dù chỉ trong tưởng tượng.

“Bên Thắng Cuộc” gồm hơn 3 triệu đảng viên kể cả guồng máy quân sự và an ninh lớn mạnh và toàn trị, lại thêm đông đảo nhóm hậu thuẫn nắm đặc quyền và đặc lợi kinh tế, từ sức mạnh chung ý thức hệ ngày trước chuyển sang quyền lợi chính trị và nhất là quyền lợi kinh tế chung bây giờ phải bảo vệ, không dễ gì muốn đối thoại (và có lẽ không có lý do gì để đối thoại) với nhóm “bên kia”—Phe Thua Cuộc.

Trong đất nước có gần 90 triệu người do Bên Thắng Cuộc kiểm soát chặt chẽ, cũng khó biết có bao nhiêu người chia xẻ thật sự chủ nghĩa và chế độ cai trị của giới cầm quyền. Qua các sách báo và tiếp xúc hàng ngày, nhất là những lúc tâm sự thật lòng, nhiều quan sát viên có thể nhận ra nhiều tầng lớp dân chúng trong miền Nam vẫn mơ về những ngày cũ với “Bên Thua Cuộc” hay ít nhất là lý tưởng của họ. Ngay ra ngoài Bắc, nơi cốt lõi của Bên Thắng Cuộc, không ít thanh niên bây giờ hay ngay cả bô lão còn khen tụng thăm hỏi về những cái hay cũ của VNCH, nhất là thời vàng son của miền Nam 1956-62 dưới nền Đệ nhất Cộng hòa!

Ẩn số lớn nhất là thành phần 15-40 tuổi bây giờ chiếm 40% trong dân số, không ai hiểu nhóm người trẻ đó đang thật sự nghĩ gì và vào tuổi lãnh đạo đất nước Việt Nam trong 10-20 năm tới, họ sẽ hành động chọn lựa ra sao? Ngoài ra, thành phần trung lưu đang lớn mạnh theo cấp số nhân với những quyền lợi và tài năng kinh tế đáng kể, thêm vào kiến thức toàn cầu rộng rãi qua mạng Internet mê say đời sống tân tiến và dân chủ của các xã hội Tây phương, liệu có chấp nhận mãi sự kềm kẹp tư tưởng và hành động của họ? Đây là hai thành phần không giáo điều sẽ quyết định tương lai của đất nước và xã hội Việt Nam trong 3--4 thập niên tới? Nếu có cơ hội, nhóm này kết hợp với nhóm tinh hoa cùng tuổi ở hải ngoại sẽ tạo dựng cột trụ phát triển cho một Việt Nam phú cường trong tương lai!

“Bên Thua Cuộc” cũng gồm gần 3 triệu người gốc Việt ở hải ngoại, đang có mặt trên 120 quốc gia, là một khối đông nhiều tài năng và tinh hoa, nhưng tương đối “thầm lặng” vì hoàn cảnh phải ở tản mác và đa số bận rộn với cuộc mưu sinh hàng ngày, không có thì giờ để theo dõi ngay cả tin tức những biến cố trong nước, đừng nói gì đến việc kết nối tổ chức thành một lực lượng có tiếng nói để mong đối thoại với trong nước. Ngoài ra phải nhận thực, sự chia rẽ xâu xa của cộng đồng hải ngoại! Nhiều thành phố lớn đông người Việt có 2-3 hội đại diện, ngay cả các tôn giáo dễ đoàn kết cũng chia làm nhiều nhóm lãnh đạo, ngay cả vài hội cựu học sinh của vài trường lớn cũ ở miền Nam cũng chứng kiến sự hiện diện của vài nhóm “ly khai” muốn tranh quyền là tiếng nói đại diện. Tình trạng này cho thấy một nhóm nhỏ đại diện cho khu Bolsa bên California, Eden Center ở Virginia, hay Bellaire ở Houston Texas, khó có tư cách hay khả năng đối thoại nếu có một ngày “bên trong nước mời về”!

Những lãnh đạo ở ngoài có tinh thần “quốc gia” dạo các năm 1975-80 ở tuổi 30-55 còn tràn đầy tài năng và lý tưởng mong ngay trở về, giờ đây sau 43 năm đã phần đông nằm xuống hay trong các nhà dưỡng lão. Nhiều thanh niên 18-30 thuở đó tràn đầy nhiệt huyết và hiểu biết về quê hương nay đã về hưu và muốn sống cuộc đời trầm lặng bên cạnh con cháu và vui hưởng an nhàn. Thế hệ trẻ 1-15 tuổi dạo đó thì bây giờ trưởng thành và nhiều người thành công trong các xã hội mới nhưng lại không hiểu tiếng Việt và với họ, Việt Nam cũ chỉ như tờ giấy trắng vì phần lớn đã không biết gì về quê hương cũ của cha ông?! Những chuyến ngắn về thăm quê hương của gia đình hay với bạn bè cho họ cảm giác của một xã hội Việt Nam tân tiến hơn với nhiều cảnh du lịch đẹp hay các món ăn ngon!

Bên Thua Cuộc cũng có thể mong mỏi nơi cảm tình xưa cũ của nhiều tầng lớp dân chúng miền Nam và tầng lớp trẻ miền Bắc bây giờ, như nói ở trên, nhưng làm sao để các giới đó có tổ chức và tiếng nói mạnh mẽ hơn trong bối cảnh chính trị như hiện nay, ngoài mong mỏi theo thời gian, giới có tuổi bảo thủ sẽ chui vào sau sân khấu chính trị, nhường chỗ cho các thế hệ trẻ hiện tại. Và lại còn sự xung đột khốc liệt với thế hệ các “Thái tử Đảng” bây giờ sẽ tiếp nối ôm chặt quyền bính và đặc quyền đặc lợi kinh tế, nhất là các tài sản nhà đất đã lấy được thừa hưởng từ cha ông trong 40-50 năm qua?

Câu trả lời, nếu có, đúng là Việt Nam tôi ơi, tất cả tùy vào vận nước vận nhà do hồng phúc tiên tổ để lại, sau mấy chục năm chinh chiến hận thù làm rách nát đất nước, và đang để lại một gia tài tụt hậu bây giờ và trong vài chục năm nữa?! Niềm hy vọng còn lại chỉ mong ở sự kết hợp của hai thế hệ trẻ rường cột trong và ngoài nước, như đã nói ở trên. Có ai nghĩ đến điều đó trong ngày 30/4 năm nay, ở cả hai bên thắng và thua cuộc?!

Post Reply