Chuyện Phiếm
Posted: Wed Dec 07, 2005 1:20 am
Câu Chuyện Bầu Bán cuả Anh Sáu
Gửi tặng riêng đến anh Khiêu Long
Trước ngày Saigon thất thủ hai hôm .Cả thành phố nhốn nháo như đàn ong vỡ tổ . Đại bác đã câu vào thanh phố . Phi trường Tân Sân Nhất ăn đạn pháo trước tiên . Rồi tin tức loan đi nhanh chóng . Đang đánh nhau ở Long Khánh Cô Ba Kim Khánh phóng chiếc xe Yamaha xanh , đến nhà bà chị dâu – Cô Sáu Kim Hoàng . Thầm thì bảo chị : “ Sưả soạn phải đi thôi … Tụi nó sắp vô đến đây rồi ! “ Cô Sáu Kim Hoàng cũng theo dõi tin tức chiến sự , lòng cô như lứa đốt , vì Anh Long chồng cô – là anh Hai cuả Cô Ba Kim Khánh là Trung Uý Thuỷ Quân Lục Chiến - hiện đang còn kẹt ngoài miền trung , chưa nghe thấy tin tức gì ráo , cô đang bồn chồn trong ruột , lo thắt trong tim đây . Nghe em chồng bảo đi . Cô hỏi lại Ba Kim Khánh :
- Đi ! mà đi đâu bây giờ ? Anh Long còn đang chiến đấu ở ngoài Đà Nẵng . Không biết sống chết ra sao ? Làm sao chị bỏ ảnh mà đi cho đành ???
- Ba mẹ con chị đi trước đi … Nếu hồn thiêng Bố Mẹ phù hộ , ảnh còn sống về đến đây được , thì thân một mình , Ảnh cũng dễ tìm đường trốn đi hơn là đùm đề vợ con .
Bà chị dâu còn đang phân vân , suy nghĩ những điều cô em chồng nói . Sáu Kim Hoàng nghe em nói cũng có lý .Nhưng trong đầu cô cứ thắc mắc , tự hỏi …. Đi đâu bây giờ ? Xứ sở mình đây – Nhà cưả ông bà , tổ tiên mình đây … Sao bỗng dưng chạy bỏ đi cà ! Thấy bà chị dâu người miền Nam này im lặng , Cô Ba Kim Khánh đế thêm .
- Chị Sáu không biết tụi Việt Cộng là gì đâu . Cái năm 54 – Ngày xưa em chỉ có 6 tuổi , anh Long 11 tuổi . Tuy em còn nhỏ , chưa có trí khôn nhiều nhưng hình ảnh ngày mùng một Tết , năm đó . Đèn đuốc các nhà đều sáng trưng , mọi người quay quần bên mâm cỗ . Đèn trong nhà mình vẫn thắp sáng , cưả nẻo mở tung – làm như là mình cũng có ở nhà Mẹ dắt diú hai đưá con , bỏ làng trốn đi. Nếu có bị bắt . Thì bảo là : “ Mẹ đưa hai anh em đi mừng tuổi họ hàng , đi chúc Tết bà con gia tộc “. Mẹ giao cho em cầm chiếc làn con . Mẹ nhắc đi nhắc lại :
- Con cầm cho chắc , phải luôn ôm vào lòng . Đây là tất cả tài sản Mẹ con mình có . Nếu con làm mất , thì đói – không có tiền mua thức ăn đâu . Nhớ nhé ! Còn Anh Long , mẹ không cho sách cái gì cả . Đi chúc Tềt mà . Nhưng trong người chúng em , mẹ bắt mặc mấy lớp áo , cho ấm . Ngoài ra còn phải mặc thêm chiếc áo bông .
Ngoài trời se lạnh – cái hình ảnh đó như ăn chặt trong trí não cuả em , lúc nào cũng bừng sáng , như chuyện mới chỉ sảy ra ngày hôm qua . Mẹ đưa hai anh em chúng em , ra khỏi làng . Tìm đường vào Hải Phòng . Rất may Mẹ con được đi chuyến tầu “ há mồm “ cuối cùng . Còn Bố cuả em . Không biết anh Long có kể cho chị nghe về Bố chúng em không ? Anh lớn hơn em năm tuổi , anh biết nhiều hơn em . Nhưng em nhớ rất rõ là Mẹ kể : “ Ngày xưa Bố em cũng đi kháng chiến chống Pháp như họ , nhưng vì họ biết Bố em có chân trong Đảng Đại Việt – nên họ đã thủ tiêu ngầm Bố em . Bây giờ họ vào đến đây , mình không sống với họ được đâu . Chị Ba nghe em , đem hai đưá nhỏ mình đi … Anh Long về tới , ảnh lo thân ảnh , nhẹ hơn là dính chùm .
- Mà Cô Ba biểu đi đâu cơ chứ ?
- Nghe nói cứ ra khỏi hải phận Việt Nam là có Tầu Mỹ đón .
- Đi Mỹ ở hả ???
- Đi bất cứ đâu , miễn sao được sống Tự Do –
- Để chị suy nghĩ lại . Qua nói với Ba chị một tiếng .
- Ừ ! Chị tính sao thì tính , nếu chị không đi , một mình em . Em cũng tìm đường đi .
Thế rồi cô Sáu Kim Hoàng , sang nhà Tiá cô cũng gần đâu đó . Kể cho Cha cô nghe những gì Cô Ba Kim Khánh vưà mới kể . Ông già Tiá cuả cô Sáu nói :
- Mày hơi đâu nghe con Khánh nó nói ! Chuyện ngày xưa nó còn nhỏ nó biết gì .
- Không Ba à ! Cô Ba nói rõ ràng , và rành mạch lắm . Mình người Miền Nam , mình hổng có biết mấy Ổng . Chứ cô Ba , anh em cổ là người Bắc , họ rành mấy người đó Ba à !
- Ừ , thì Ba nói con nghe “ Cỏn người Bắc Kỳ , thì nó sợ mấy ổng . Chứ mình người miền Nam – đâu có nợ máu mấy ổng , đâu mà bay sợ ? Còn thằng chồng đó chi ? Nó chưa về tới nơi , mà bay dắt con bỏ nó coi sao được ? Rồi tao ăn nói với nó làm sao ? Tao là Ba mày , tao còn chình ình ở đây . Không được đâu con à !
- Sáu Kim Hoàng chần chừ một lúc , rồi tiếp lời : “ Nhưng còn tương lai mấy đưá nhỏ Ba à “
- Đó ! Đó . Sáu ! mầy nói đúng đó con . Mấy ổng mà vô chiếm miền Nam – là Hoà Bình , đâu còn đánh nhau nưã , hai thằng con mầy lớn lên khỏi phải đi lính , khỏi chết ngoài chiến trường . Bây giờ , mầy đem con bỏ xứ đi – theo người ta chạy ra bến cảng , leo lên tầu . Bộ mày quên rồi cái cảnh người người chen lấn nhau chạy từ miền Trung dzô đây , chiếu trên Ti Vi sao ?? Khi không mầy đem con ra dìm ngoài biển ?? Sáu à ! Nghe Ba nói - xểng nhà ra thất nghiệp đó con ! Xứ mình đây mình không ở đi đâu ? Rồi ba cái dzụ tiếng tây , tiếng u , mình không biết , khổ lắm con à Tao còn nhớ , cái năm xưa – năm 54 - một triệu người miền Bắc di cư vô niềm Nam này , hai bàn tay trắng , tay dắt con chó , tay cầm cái điếu cày . Nội ba cái dụ tiếng nói thôi cũng “ chớt quớt “ . Đi vào , sơi cơm , Cái cù dià , lạy Bác ạ ! Họ cũng khổ sổ lắm với sự chế riễu cuả người trong này .
Cô Sáu Kim Hoàng , ngắt lời Cha cô :
- Rồi đó . Ba thấy không ? Họ thành công trên mọi mặt . Không có họ , những người di cư năm 54 , con đoan chắc Saigon không được sầm uất như bây giờ . Họ học giỏi nưã . Họ giữ những chức vụ quan trọng trong chánh quyền . Nghe con bênh vực , những người Bắc di cư 54 . Ông Tám Thiệt….cũng phãi nhìn nhận là con mình nó đúng . Nhưng ông cũng cố vớt vát .
- Nhưng mà thôi . Ba nói - Mầy là dzợ . Mầy cứ chờ thằng Long , chồng mầy nó về tới nơi . Nó tính . Đi hay ở , cũng có vợ có chồng
Nghe câu sau cùng cuả Cha . Cô Sáu Kim Hoàng an tâm chút đỉnh . Ừ thì chờ anh Long về hãy tính . chuyện gì cũng phải có vợ có chồng , nhất là chuyện “đại Sự “ này , cô đâu dám tính một mình . Cô yêu chồng tha thiết . Cô nhớ như in cái ngày cô theo học trường Trung Học Nữ ở gần Cầu Bông , trường được cất trên cái ao rau muống . Hội tương tế Lăng Ông , cho tiền xây cất trường , do đó trường phải đặt tên Đức Tả Quân Lê Văn Duyệt . Ngày ngày những buổi trưa , tan học cô đi về , nhà cô ở Ngã Năm Bình Hoà cô bắt buộc phải đi ngang qua cái trường Nam Trung học đó .Tuy có chiếc nón lá đội trên đầu , che ngang tầm con mắt . Nhưng cô cũng biết có mấy anh con trai đang nhìn cô đi , đôi lúc có người còn huýt gió , hay nói dăm câu chọc ghẹo đuổi theo . Cô Sáu không hiểu sao , cứ đến khúc đó , buớc chân cô làm như khập khễng , bước đi tự nhiên không nổi , cô cảm thấy ngột ngạt , không được thoải mái , hơi thở cô vội vàng . Cô đành sang bên kia đường mà đi . Mấy năm ở Trung Học ,mấy năm qua lại khu trường con trai đó . Dù cho e lệ đến đâu , nhát thít đến đâu . Anh Hai Long cũng làm quen được cô . Đầu tiên anh bước theo sau lưng cô , đi bộ theo cô cho đến khi cô đến nhà . Cô vô đến nhà , thì người thanh niên đó , đứng chần chờ một lát , rồi mới quay lưng đi ngược trở lại trường . Sau này quen biết nhau rồi , Cô Sáu Kim Hoàng mới biết là nhà anh ở khu Lò Heo Cũ - Gần rạp chiếu bóng Cao Đồng Hưng .Hai đưá nhà hai ngả khác nhau . Nhưng ngày ngày anh Long cứ lẽo đẽo theo sau cô , cách một khỏang không xa , không gần . Nhưng không hề mở lời tán tỉnh lăng nhăng .Anh cứ âm thầm đi theo như thế . Cô cảm nhận được điều đó , thấy mình đâm ra lung túng , đi đứng không còn tự nhiên . Nhưng làm gì được , khi người ta không có lại gần bờm sờm , nói năng tán tỉnh bậy bạ cô . Đến năm cô Sáu học lớp Đệ Tam , thì một hôm , cái anh chàng cao cao , gầy gầy này bước đến trước mặt cô nói .
- Thưa cô Kim Hoàng , tui có một tập thơ , xin tặng cô , trước khi tui lên đường đi Nhập ngũ .
Chưa biết phản ứng ra sao , phải nói gì . Cảm ơn . Rồi nhận lấy . Hay chối từ . Vì tui đâu biết anh là ai đâu nè ?? Sau khi dúi vào tay Sáu Kim Hoàng cuốn tập nhỏ - Phản ứng tự nhiên Sáu ta đưa tay đỡ lấy . Thế là anh chàng nọ quay bước đi liền , không nói một câu . Sáu Kim Hoàng đứng như trời trồng , giữa cái nắng ban trưa cuả vùng Gia Định – Bà Chiểu . Sáu Kim Hoàng nghĩ nhanh - Chả nhẽ chạy theo trả , Nữ Sinh mặc áo dài trắng lại chạy nước rút như mấy ông Lực Sĩ Điền Kinh , rồi nói : Nè ! Tui trả ông quyển tập này nè …. Tui đâu biết ông là ai .. . mà nhận ! Sáu ta đành ôm tập sách đó . Về nhà cô vội vã thay cái áo dài đi học ra , khoá cưả phòng ngủ lại dở quyển vở ra ngay tức thì , đọc vội vàng coi “ thằng cha “ nói cái gì , viết cái gì .Sau khi ngốn ngáo đọc cho nhanh , sơ sơ . Lấy lại bình tĩnh Kim Hoàng đọc lại từ từ , từng trang một . Đó là tập thơ anh Long làm những bài thơ tặng Kim Hoàng , ngày ngày nhìn cô đi học về ngang qua trường anh . Bỗng cô dở tới cái trang giấy , có kẹp lá thư rời anh Long nhét trong đó , không có bao thơ , chỉ là một trang giấy vở học trò . Anh Long giới thiệu tiểu sử vế anh ta , hết năm nay ảnh ra trường , ảnh sẽ tòng quân đi lính – mà là thứ lính ác ôn – Lính Lôi Hổ . Do đó sống chết dễ như chơi . Anh muốn thú thật cùng cô trước ngày anh đi vào quân trường , là anh yêu thầm trộm nhớ cô . Trong những ngày qua – anh có làm những bài thơ này cho cô - chỉ một mình cô . Anh tặng cô . Sáu Kim Hoàng là con Út cuả ông bà Tám Thiệt… nhà cô thuộc loại có cuả ăn cuả để , mái ngói âm dương , ba gian hai trái có vườn trước ao sau . Bà con họ hàng sống vây quanh .
Tập thơ này , hôm sau cô đem vào trường , cho con nhỏ bạn ngồi bên cạnh coi ké . Thu Trâm khen thơ anh Long hay , chân tình .Thu Trâm hỏi tới tác giả những bài thơ , Sáu Kim Hoàng đành phải sì ra lá thơ tình anh Long kẹp trong trang vở . Thu Trâm chúi mũi xuống gầm bàn để đọc lá thư . Giờ ra chơi nó hỏi tới , nó quay Kim Hoàng đủ thứ , phỏng vấn truy Kim Hoàng đủ điều , vì nó tin là Sáu ta còn dấu diếm điều gì . Trái với bản tính nhút nhát , e lệ cuả Kim Hoàng . Thu Trâm con gái Bắc Kỳ này , tính nết như con trai . Hai thái cực khác nhau , nhưng bổ xung cho nhau , hai đưá rất thân với nhau ngồi bên nhau từ lớp đệ thất đến giờ … nhờ tính nết lanh lợi , khôn ngoan cuả Thu Trâm . Nó sắp đặt cho hai người quen nhau .Nó trở thành gạch nối - trở thành liên lạc viên giưã hai người . Nó còn là quân sư , là cố vấn tình yêu cuả Sáu Kim Hoàng . Do đó không ngạc nhiên gì , khi nó làm phù dâu bên cạnh Kim Hoàng trong ngày cưới ….
- Sáu à ! Con về lo cho sấp nhỏ đi ….
Sáu Kim Hoàng , nghe tiếng Cha – Cô tỉnh giấc mộng – mà hồn cô trong một thoáng , đã trở về những ngày năm xưa …. nhớ lại kỷ niệm cũ với chồng . Cô đứng dậy , sưả lại áo quần cho phẳng phiu - rồi chào Ba cô , để về nhà mình . Cô thầm nhủ trong lòng – Kim Khánh nói cũng có lý , chứ không phải sai – vì cô em chồng cũng đã từng có kinh nghiệm bản thân . Nhưng khi Cha mình nói – Sáu Kim Hoàng nghe ra cũng phải . Cô chặt lưỡi – Thôi kệ , dứt khoát chờ chồng về - hãy hay .
Anh Long là con cả - họ chỉ có hai anh em . Đáng lý phải gọi anh Long là anh Hai Long mới đúng , và cô Ba Kim Khánh thì đúng rồi . Nhưng vì từ ngày cưới Sáu Kim Hoàng làm vợ - gia đình nội ngoại cuả cô Hoàng đều ở gần nhau , như một làng vậy . Cô là Út - được cưng chiều nhất . Tất cả mọi người trong quyến tộc đều gọi là chị Sáu Kim Hoàng , hay các người lớn tuổi gọi cô là “ con Sáu Kim Hoàng “ quen rồi , không bỏ được . Nên khi anh Long cưới chị Sáu anh Long về ở bên nhà vợ , phần vì hành quân luôn . Đơn vị anh đóng tuốt ngoài miền Trung – do đó Kim Hoàng ở gần cha mẹ , bà con họ hàng , anh thấy yên tâm hơn . Vì có người dòm chừng , giúp đõ vợ con anh . Vì quen miệng họ luôn anh Long thành anh Sáu Long . Anh hay ngồi nhâm nhi nhậu với ông già Tiá vợ , những lần về phép . Anh Sáu thích nhậu với lòng heo chấm mắm tôm . Vì vậy mấy đưá trẻ trong gia đình bên vợ ,thương yêu anh , nó chọc anh , đổi tên anh thành anh Sáu Lòng . Hay có khi nó còn ghẹo phá anh , gọi anh là anh Sáu Lòng Thòng . Anh Sáu là người vui tính , không phiền hà chi ba cái lẻ tẻ ấy . Anh thấy rằng - Đời người ngắn ngủi , anh lại là lính tác chiến - sống chết trong đường tơ kẽ tóc . Nhằm nhò gì những chuyện không quan trọng đó . Anh Hai Long , hay anh Sáu Lòng thì anh vẫn là anh . Có sao đâu mà đổ quạo . Có sao đâu mà khó chịu - bằng lòng với chả không bằng lòng .
Thế là một mình cô Ba Kim Khánh lần ra Bến Cảng , theo làn sóng người xô đẩy , cô lên chuyến tầu đầy ắp người , chật như nêm cối . Rồi cô đến được đảo Quam .Vì ngày còn trung học – cô học môn Pháp văn , vì thế cô chọn đi Canada – Nghe nói ở Quebec có nhiều người Việt Nam Du học ở . Khi đến đất nước tự do này rồi . Phải đợi cả năm sau cô mới thư từ liên lạc được với bên nhà , cho chị dâu cô , để hỏi tin tức tình hình gia đình . Những ngày tháng ở Canada – chính phủ nuôi cô, cho cô đi học lại Pháp văn – vì vốn đã biết sẵn – nên cô nhanh chóng áp ứng được đời sống bên này . Cô chọn Montreal làm nơi sinh sống , cô đi làm đủ nghành nghề , mới đầu thì cô đi may , sau vô đi làm phụ bếp , sau cùng thì cô cũng học được cái nghề teller - đứng làm cho Ngân Hàng . Từ ngày ra đi – trong lòng cô không lúc nào yên , khi nghĩ đến người chị dâu hiền lành , và cũng xinh đẹp cuả cô – cùng hai đưá cháu trai , và người anh thân thương ruột thịt cuả cô nơi quê nhà . Không biết giờ này họ ra sao . Đến khi Việt Nam mở cưả - đón nhận thư từ , cô viết ngay những lá thư dài nhung nhớ gởi về Quê Hương cùng những giòng nước mắt chảy thấm trên trang giấy – khi cô viết .Khi nhận được cuả Cô Ba Kim Khánh – Cô Sáu Kim Hoàng mừng khóc suốt cả ngày Nhưng anh Sáu Lòng không còn ở nhà . Anh đang lao động trong trại cải tạo Cũng như trăm ngàn chiến hữu khác . Khi bầy diều hâu vào thành phố , quang cảnh trở nên tiêu điều , sơ xác . Họ kêu gọi mọi người ra trình diện học tập chỉ có mười ngày . Anh Sáu khăn gói quả mướp đi trình diện , mười ngày nay đã hơn cả mười tháng chả thấy có hy vọng gì về việc ” ra về” cuả anh . Tuy chỉ là sĩ Quan cấp nhỏ , Trung Úy quèn . Khi quân Mỹ rút lui về nước . Cái đám Lôi Hổ cuả anh được chuyển sang Thuỷ Quân Lục Chiến , rồi anh Sáu được đưa đi học khoá Chiến Tranh Chính Trị cấp Tốc ở Saigon để biệt phái về ngành Tâm Lý Chiến – theo các Quản Giáo trại giam . Anh được học tập – và phải hiểu là : “ Anh là thành phần ác ôn , nợ máu nhân dân” , vì nếu ngày xưa anh là lính Lôi Hổ , thì một viên đạn cuả anh chỉ có một người chết , đằng này anh là chiến sĩ “ võ mồm “ miệng anh có “ gang có thép “ anh tâm lý quần chúng , cho nên lời nói cuả anh nguy hiểm hơn viên đạn .Do đó anh đi cải tạo “ mút muà lệ thuỷ “ hết Hàm Tân – Long Khánh , đến Lào Cai – Yên Bái – Ngoài Bắc . Chị Sáu bán từ cái tủ gõ , đến cái bàn ăn . Để lấy tiền nuôi hai đưá con thơ và thăm nuôi chồng nơi trại cải tạo . Năm tháng trôi qua , đồ đạc trong nhà không cánh mà bay . Chị Sáu bán tất cả những gì chị có thể bán được , trong nhà giờ đây trống rỗng . Khi mà tận cùng kiệt quệ thì được tin tức cô em chồng , và cô Ba gửi tiền , gửi đồ về giúp chị dâu nuôi hai cháu . Mặc dù cô Sáu Kim Hoàng không hề than thở , hay kể lể nỗi nhà . Cô Ba cũng được biết tin qua các đài ngoại quốc – CBC – CNN – hay đài VOA – nên cô sống nơi đây rất cần kiệm , dành dụm tiền bạc dốc hết gửi về cho chị dâu . Sáu Kim Hoàng có vốn , cô nhẩy ra buôn bán theo chị theo em . Ngày ngày cô ra chợ Bến - Thành , đón những chú Bộ Đội mua cuả họ từ cục xà bông Tây Đức , đến những chiếc khăn mặt Trung Quốc , rồi áo thung ba lỗ quốc nội hiệu Cự Doanh . Mua đi bán lại cho mấy tay người Tầu gom mua , ngay tại chợ này . Sau có mấy năm trời – Cô Sáu hoàn toàn đổi thay . Ngày xưa chỉ là người vợ coi sóc việc nhà , nầu cơm giặt giũ nuôi con . Bây giờ cô Sáu nhanh chân , nhanh mắt . Mới thấy ở đầu chợ , quắt cái cô đã ở cuối chợ . Cô tiều tuỵ với gió sương , da cô rám nắng , mặt cô hốc hác thiếu ăn , với nhiều nỗi kinh hoàng ám ảnh . Hình ảnh anh Sáu còm nhom , khẳng khiu trong trại cải tạo , với hai đưá con nheo nhóc bên mình . Cô Sáu lúc nào cũng nơm nớp sống trong thảng thốt , lo âu .
Rồi thì cái ngày Anh Sáu Lòng cũng trở về . Sau khi bóc xong bẩy cuốn lịch
Vợ chồng gặp lại nhau trùng phùng trong nước mắt . Hai thằng con anh Sáu cũng đã trổ giò , chúng nhìn Cha chúng , ngỡ ngàng xa lạ . Phải cả tháng sau chúng mới quen quen . Ông già Tiá cuả chị không gặp lại thằng con rể Ngụy
Khi Cộng Sản vô được hơn năm sau ông mất . Khi xếp hàng , mua khoai lang , bột hay bo bo , ông thấy thấm thiá nỗi buồn không biết tỏ cùng ai . Ông ân hận mãi về cái việc – Ông cản con gái ông đem hai con đi theo người em gái chồng . Ông chết trong nỗi buồn phiền đớn đau , khi nhìn con gái và hai đưá cháu ngoại thiếu ăn , ốm đói .
Hàng tuần anh Sáu phải lên phường trình diện , chị Sáu vẫn đầu trên chợ dưới , chạy mánh kiếm ăn . Khi quen được các bạn hàng . Hỏ rủ rê , móc nối
Tiền bạc kiếm được - với tiền cuả cô em chồng gửi về - Chị Sáu mua vàng cất giữ . Chị bàn với chồng . Một là sống hai là cùng chết . Nhất quyết ra đi .
Mọi việc chị Sáu lo liệu hết , anh Sáu bây giờ chỉ còn nước nghe theo vợ .
Mà không nghe theo vợ thì nghe ai bây giờ . Anh nhìn thấy rõ , vợ mình bây giờ đảm đang , khôn ngoan tài giỏi hết cỡ . Rồi cái ngày vượt biên cũng đến
Vì cô em Kim Khánh ở Montreal , nên cô Ba bảo lãnh anh chị và hai cháu đến Canada . Họ sống ở đây được ít tháng , anh Sáu không tìm ra việc làm . Gặp lại nơi đây người lính cũ , anh ta rủ anh Sáu dọn về Ottawa , cùng đi làm thợ mộc – cái nghề này mấy năm trong trại cải tạo Anh Sáu có làm quen với đục với bào , anh có con mắt nghệ thuật , lại khéo tay . Nên làm món đồ gì cũng đẹp và trang nhã .
Từ ngày dọn về Ottawa sinh sống , chị Sáu lúc đầu cũng đi may , sau bạn bè giới thiệu chị vô làm cho hãng điện tử - át xem lơ – cũng khoẻ . Tiền bạc bắt đầu có đủng đỉnh sau những năm đầu hơi khó khăn . Hai thằng con cuả họ cũng đã lớn . Thằng lớn đã tốt nghiệp Đại Học năm ngoái – ra trường là có việc ngay , thằng em thì sang năm mới xong . Muà đông nơi xứ này phê quá ! Nhìn tuyết trắng thì đẹp – mà lạnh thấu xương . Nghề anh Sáu cũng khoẻ , muà đông buốt giá , đâu có ai sưả nhà sưả cưả . Nên anh Sáu coi như thất nghiệp , ở nhà thay vợ nấu cơm cho cả nhà . Hay chiều chiều sách xe chạy đi đón bà xã về , cho chị Sáu khỏi phải đón xe điện , xe bus chi cho lạnh người . Họ sống rất hạnh phúc những ngày còn lại bên nhau .
Sáng sáng anh Sáu có thói quen , thắp nén thang lên bàn thờ Phật ở chính giưã nhà – hai bên là Nội Ngoại – Ba Mẹ cuả anh Sáu và chị Sáu – Các người đã quy tiên . Anh luôn cảm tạ ơn trên : Chuá và Trời Phật – đã cho anh người vợ đảm đang tốt lành , các con ngoan giỏi – và người em gái đã hy sinh cái tuổi thanh xuân cuả mình , chỉ biết đi làm , kiếm tiền rồi gởi về – nuôi vợ con Anh .
Khi Anh Sáu sang Canada được mấy năm sau . Vợ chồng anh thôi thúc người em gái , nên lấy chồng . Anh Sáu làm mai em gái mình cho người bạn cùng trong trại học tập , anh này cũng vượt biên đến được đây . Anh ta ở Vancouver . Đó là Lộc , người miền Trung . Gia đình anh ta chết hết trên đường di tản năm xưa , chỉ còn mình anh sống sót . Lưu lạc nơi quê người . Liên lạc tìm được người cùng cảnh ngộ tù đầy không gì qúi bằng , Sáu ta lại có cô em gái chưa lấy chồng . Nghe nói rất đảm đang và nhân hậu . Tuồi tác thì có cao đấy – song vẫn còn thua anh hai tuổi - Mấy lần gặp nhau rồi . Lộc xin cưới Kim Khánh . Thế là cô Ba Kim Khánh nghe lời anh Sáu Lòng , lên xe bông về nhà chồng ở Vancouver .Họ thành gia đình nhỏ . Con cái không có , cha mẹ anh em chả có ai . Cho nên tất cả tình thương mến Lộc dành trọn vẹn cho vợ - Những ngày sinh nhật cô Ba , rồi những ngày Lể Giáng Sinh , Lễ Tình Yêu , Kỷ niệm ngày hai đứa quen nhau .Lộc đều mua vàng tặng cho vợ .Nay cái vòng này , mai đôi khuyên tai , mốt cái nhẫn nọ . Lộc rất tỉ mỉ , sắm đồ trang sức cho cô Ba Kim Khánh .Tất cả đều bằng vàng 24k . Nhiều lúc Khánh phải gắt lên : Anh à ! Coi dị lắm – ai đời đeo vàng đỏ tay như vậy nè , thiên hạ cười cho thúi đầu .
Nghe vợ nói vậy Lộc giải thích : “ Em coi , vàng bên này là vàng thiệt – có 3 con số 9 - hẳn hoi ; không phải vàng giả , vàng dỏm như ở bên VN, mua vàng có lợi không mất giá . Khi túng thiếu đem bán không có lỗ bao nhiêu . Hết sắm vàng cho vợ , lại quay ra hột soàn . Thú vui cuả Lộc bây giờ là nhìn vợ đeo đồ trang sức đầy người . Cái quá khứ ngày xưa , mẹ nghèo , em gái khi còn sống ước ao chiếc đồng hồ đeo tay cũng không có khả năng mua . Bây giờ những người thân yêu không còn nưã , Lộc có tiền , đi làm ra tiền để làm gì nếu không sắm cho vợ . Người thân yêu duy nhất bên anh .
Trong lần đến Vancouver nghỉ hè cuả gia đình anh Sáu Long . Nhìn cườm tay em gái đeo vàng cả khúc . Trong lúc nhậu nhẹt với người bạn tù , cũng là thằng em rể bây giờ . Anh Sáu ngà ngà hơi men , Anh nói :
- Ba à ! Anh nghĩ em nên đổi tên đi . Thay vì là Cô Ba Kim Khánh , thì anh đặt tên cho em là Cô Ba Khánh Dzàng ….. hihi….hihi… rồi anh cười khoái chí . Mọi người cười theo vui vẻ . Thế là chết cái tên cô Ba Khánh Vàng từ dạo đó . Cũng như anh , thay vì là anh Hai Long . Anh chết với cái tên : Anh Sáu Lòng .
Qua cái xứ tự do – Lá phiếu bầu rất ư là quan trọng – Nhưng vợ chồng anh Sáu cũng đã có thời gian nhức cái đầu về ba cái vụ bầu cử này . Nó kỳ cục làm sao đó . Nó không giống như bên nhà . Mấy ông ra ứng cử lấy dấu hiệu cái nón lá , cái lược – hay cây chổi . Cái năm thứ hai sau khi an cư tại đây , anh chị Sáu cũng lăm le đi bầu , người ta cho xe bus đến đón tận nhà , đưa về tận ngõ . Hai vợ chồng anh Sáu sau khi cơm nước chiều xong , đủng đỉnh đi bầu . Trên xe bus họ phát cho mấy tấm biển bằng carton , để cầm dơ dơ ra , ủng hộ gà nhà , cái người mình chọn . Ban đầu thì ai cũng hăng say lắm , phấn khởi lắm . Chập sau có người ứng cử viên khác đem mấy hộp Đô Nất đến , bầy trên bàn , cho ăn free . Có cà phê cho uống . Anh Sáu thấy thiên hạ những người cùng chung chuyến xe bus với mình . Mới đây cầm bảng đề tên ông A , nay giờ họ kiếm đâu ra . Họ dơ biển đề tên ông B lên . Họ hoan hô ông B ầm ầm , mà giờ trước họ mới gào thét bầu cho ông A . Sáu ta chóng mặt , tưởng mình nhìn lầm . Phải chỉ cho vợ cùng nhìn lại xem coi có đúng như vậy không ?? Chị Sáu Kim Hoàng xác nhận là đúng . Anh Sáu đâm nản , như quả bóng bị sì hơi . Anh nuốt không trôi miếng bánh Đô Nất còn sót lại . Anh cứ lầm bầm : Uả sao kỳ vậy ta ? Sao người dân thay đổi nhanh hơn chong chóng vậy ? Anh cứ bứt rứt không yên . Chị Sáu Kim Hoàng phang cho một câu nẩy lưả : “ Dân xứ này , không được học tập tốt . Quan điểm chính trị không cao “ Anh Sáu nghe được – câu nói thoát ra từ cưả miệng vợ rất ư là tự nhiên . Anh cảm thấy lạnh lạnh ở sống lưng . Trời ơi chỉ sống có chục năm với chúng nó – mà chị Sáu nói chuyện đặc mùi quản giáo , hay Cán Bộ Phường . Anh Sáu nín re . Im lặng .Sau này mấy đưá con trai lớn lên nó giải thích cho anh hiểu là : “ Cho dù Ba má có bầu ông A hay bỏ phiếu cho ông B , thì cũng không sao cả . Vì họ cùng “ cánh “ với nhau – cùng một đảng với nhau . Ở bên nây bầu theo Đảng Ba à !
Tuy hiểu thế rồi , nhưng Anh Sáu vẫn ấm ức . Vì mấy ông này muốn phiếu cuả dân – hưá hẹn đủ điều , đến khi được trúng cử rồi ít ai còn nhớ những lời thề hẹn ngày xưa . Chả làm được điều gì cả , có khi còn làm ngược lại là đằng khác . Anh Sáu thấm thía lắm , cho nên anh theo dõi sát mấy ông ứng cử , coi mấy ổng nói cái gì . Anh nghiên cứu các bài báo bình luận họ , coi ra sao . Muà Đông , anh Sáu thất nghiệp mà !
Cũng chỉ vì ba cái chuyện bầu bán này , mà gia đình anh không được vui vẻ cứ rầy rà nhau hoài , vì cái chuyện không giống ai . Khi không chuyện thiên hạ mà gia đình xào sáo . Thiệt bực mình !
Anh muốn bầu ông Tự Do , mà má bầy trẻ và hai đưá con nhất định là không được . Ba phải bầu ông Bảo Thủ mới đúng . Hay thiệt đó – Đây là xứ tự do , mà anh Sáu cảm tưởng , mình không có tự do chút nào . Ngay cả tự do đi bầu . Anh Sáu có trình bầy cái ý kiến cuả mình cho cả nhà cùng nghe bên bàn cơm tối . Chị Sáu và hai thằng con trai nhất định . Ba sai – Ba không đúng , chưa đủ cả ba mẹ con nó , còn bắt anh Sáu phải đi bầu giống như họ .
Anh Sáu rất bực mình , Cái chuyện anh bầu ai là quyền tự do tối thiểu .
Không ai có quyền ép anh cả , ngay cả vợ con . Thế là mặt con vợ anh nó xưng lên một đống , chằm bằm . Nằm ngủ nó xây cái lưng lại phiá anh .
Thiệt là kỳ cục hết chỗ nói . Anh Sáu buồn quá ! Mấy bưã nay gia đình anh mạnh ai nấy ăn , chả ai nói với ai lời nào . Ăn xong hai thằng con rút êm . Hỏi câu gì thì chúng nó trả lời câu đó . Không cười nói , pha trò nưã . Riêng vợ anh Sáu - Chị Sáu ngậm tăm , không nói một lời . Lẳng lặng đi rưả chén . Sau đó rút vô phòng tắm , làm cái giống gì trong đó không biết . Không chịu ra ngồi bên cạnh anh Sáu coi truyền hình nưã .Rất là buồn chán , khi cả nhà đi làm , đi học , vắng lặng anh Sáu chợt nhớ đến con em Khánh Dzàng cuả mình ở Vancouver . Anh lấy giấy bút ra viết thư cho nó , kể lể nỗi niềm hiu quạnh cuả anh , cô đơn vì vợ con không chiụ hiểu cho anh . Tưởng đâu con em ruột cuả mình , hiểu mình , thương mình , thông cảm và an ủi mình .
Sáng nay nhận được thư nó trả lời . Đọc tới đâu anh phát nóng lạnh đến đó .
Ai ngờ nó cũng cùng một “ duộc “ với chị dâu nó . Đã thế nó còn “ dậy đời “
Anh Sáu nưã chớ ! Anh thở dài ngao ngán cho cái thế sự .
Đun ấm nước pha chén trà xanh . Ngồi nhâm nhi tách trà , trong nhà ấm áp , nhìn ngoài trời tuyến phủ trắng xoá . Nhớ lại những lời thơ cuả cô em gái . Anh nhớ đến chị Sáu . Chiều nay đi đón vợ . Nhất định anh phải nói câu gì đó để làm lành với bả , và chọc cho bả cười… mới được .
Những ngày chạy xuôi , chạy ngược nuôi con , nuôi chồng không đủ để anh Sáu phải nhắm mắt : Ừ thì bầu theo vợ, theo con hay sao ??
Cái lá thư con em Khánh Vàng nó gửi cho anh như vầy nè :
Vancouver ngày ….. tháng … năm 2005.
Anh Sáu thương y êu … Em đã nhận được thơ anh gởi .Trong đó anh Sáu kể chiện –“ vì không làm vưà lòng Con Dzợ và hai Thằng con …. Mà nhà cưả hổng có dzui …. Ba Má con nó mặt nặng --Mặt nhẹ với Anh Sáu . Cái Bản mặt con dzợ - nó sưng lên …. bằng cái Lệnh ….
Đã vượt Biên qua tới đây …. sống trên đất nước Tự Do …. Mà Ba má con – nó hổng có hiểu 2 chữ TỰ Do là gì …. Và quyền Tự Do cuả Sáu . Đến độ Sáu buồn …. Muốn bỏ nhà đi ….bụi đời …. để khỏi phải nhìn cái Bản Mặt Đáng Ghét cuả 3 Mẹ Con nó.”…
Em Khánh Vàng – nghe chuyện này cuả Anh Sáu …. Thì Em thú thật hổng có …. Tội Nghiệp Anh chút nào.
Em còn muốn nói - Nhỏ bên tai Anh rằng : “ Anh Sáu Ơi …. Anh Ngu như con Bò Tót vậy !”
Thứ 1 : - Bàn về cái chuyện TỰ DO – Mà anh phải hiểu là Tự Do cái gì ??? Vợ con- chỉ buồn chút là - Chồng Cha mình không hiểu cái ý kiến cuả mình …. Dĩ nhiên 3 Mẹ Con chỉ … kém vui đi , vì là Người mà , chứ có phải THÁNH đâu …. Mà thoát , ra được cái Vòng Hỉ- NỘ- ÁI - Ố - Cuả cuộc đời
Gia Đình cũng có lúc vui – lúc buồn – như con Nước … sáng lên …. chiều xuống …
Tự Do ở xứ này , vậy mà còn đỡ…. Anh đi học tập cải tạo 7 năm . Vậy mà Anh không còn nhớ - tất cả toàn dân phải Học Tập thuộc lòng là : “ Nhân Dân làm chủ - nhưng Đảng lãnh Đạo “ …. Toàn dân được Tự Do – Nhưng Tự Do trong Trật Tự …. Trong đường lối cuả Bác và Đảng .
So sánh 2 cái dzụ đó … thì Anh thấy cái dzụ Ba Mẹ con chỉ …. mặt nặng mặt nhẹ …. Có mà nhằm nhò gì ??? Thôi Em xin can Anh - chớ có Nóng … vì “ No Mất Ngon - Giận Mất Khôn “ Anh Sáu à !!
Người ta nói “ Xểnh nhà ra thất nghiệp “ …. Anh đang sống trong Nhà … cơm canh nóng ,quần áo ấm . Có hai thằng con sai vặt …. chỉ vì giận hờn vu vơ … không “ giống con giáp “ nào …. Mà bỏ vợ - bỏ con – ra ngoài đường ở …. Đi bụi đời …. Homeless … Anh Sáu chỉ có thiệt thân thôi …. Vì Tự Do mà … you không muốn làm Ông Chủ Hộ …. You muốn làm Thằng Ăn Mày …. Thì GO AHEAD .
Thứ 2 : - Bàn về cái gia đình cuả Anh – Có 4 người cả thẩy – Anh là Chồng là “ Cột Trụ “ - là “ Chủ Hộ “ - là “ Lãnh Đạo “ mà Anh còn không “NGỘ” – anh còn không “ Nắm được tư tưởng cuả 3 Quần Chúng – trong gia đình “ thì còn nuớc … non … mẹ gì ????Vậy thì Anh Là người đáng trách hơn ai hết .Anh sống với vợ con …. Anh phải hiểu cái lối si nghĩ cuả họ … tư tưởng cuả họ chứ … sao đợi tới giờ …. mới find out ra ….
Thứ 3 : - Bàn về 4 người trong gia đình anh – Hai vợ chồng – và 2 thằng con Thì Em thấy là tất cả mọi người đều chưa thấy được : 5 UẨN KHÔNG . – mà chưa nhìn thấy được – thì chưa hết KHỔ NẠN .
Gia đình sẽ sào sáo hoài … buồn hoài …
Em xin được chia sẻ với Anh Sáu chút ít hiểu biết cuả em …. về cuộc đời … về Đạo… ( Tự Do mà phải không anh Sáu …. Và nghe hay không … cũng như anh có quyền Tự Do mà …)
Tất cả Khổ nạn đến với chúng ta – là vì chúng ta cho THÂN này là THIỆT… TÂM này là THIỆT ..chúng ta không nhìn thấy được là NÓ HUYỄN HOẶC. … Cho nên người Ta nói động đến Mình , một tiếng thì Buồn … thì Giận … cái buồn giận đó là cái Khổ.- Nhưng nếu chúng Ta Biết THỌ UẨN là không thiệt , thì mặc ai họ nói gì , mình cũng không buồn , không tức …. Và không có khổ …. Thì ta vượt qua khỏi Khổ Nạn. Cũng vậy , Đối với Thân Tứ Đại này , chúng ta thấy nó giả , thì chuyện còn hay mất , buồn giận , đau khổ có nghiã gì đâu ???
Còn Đất , Nước , Gió , Lưả …thì vẫn là Đất , Nước , Gió , Lưả….. Chia tay thì mất … Đất về với Đất … Nước về với Nước , … Đâu trở về đó . Biết như vậy thì mình sẽ dửng dưng đối với những cái gì được gọi là Khổ Nạn ….Trong Kinh “ PHỔ MÔN “ có câu : “ Nhảy xuống nước không chìm ….. Nhẩy vô Lưả không Cháy “ …. Em xin giải thích thế này … Nếu rớt xuống nước … Biết thân này là Nước , thì Tức Nước đâu chìm Nước … Bị Lưả Cháy , biết thân này là Lưả thì Lưả đâu có đốt Lưả ….
Nhưng chúng ta bị Nuớc Chìm , bị Lưả Đốt là vì chúng Ta thấy thân này cuả Mình là Thật .
Em thí dụ : Tối đối với sáng - Nếu không có Sáng …. Thì chẳng có Tối .. Như vậy danh từ TỐI lập ra … thì danh từ Sáng cũng lập ra . Đó chỉ là hai danh từ đối đãi mà có . Mà đã là Đối Đãi , thì đều là GIẢ.
Vì có cái này , thì mới có cái kia . Nếu cái này hết thì cái kia hết . Cái này hết thì cái kia hết , vậy thì cái đó HỔNG CÓ THIỆT. Nếu thấy đây là Có , kia là Không Có , thì cái THẤY đó là cái thấy TƯƠNG ĐỐI, mà thấy tương đối thì cái KHÔNG đó là GIẢ.
Vậy tại sao Buồn giận nhau làm chi??? Đời có Mấy Đốt Ngón Tay …. Sao hổng sống vui chơi – và AN LẠC …. Mà mặt Nặng … Mặt Nhẹ làm chi…???
Khánh Vàng biết tỏng đi – Là Anh Sáu sẽ Hỏi : “ Em Gioỉ quá há ???” – Sao Em biết Đời là KHÔNG . Đừng nên VỌNG TƯỞNG ….. Mà Em ham LÝ LUẬN quá dzậy ????
Anh Sáu Ơi – Em thưa với Anh là : Em bị NGHIỆP KHẨU nặng wuá …. Biết rõ Mình như vậy mà em phải TẬP lần lần …. Anh À !!! Nếu Em , mà Tập được …. dứt được khẩu nghiệp …. Thì Em ĐẮC ĐẠO từ lâu rồi , đâu có ngồi ở đây mà viết cái thư này cho Anh ????
Thêm nưã là – Vì ham lý luận – tranh cãi – Anh Sáu có nhớ ở cái lớp 12 – ban Triết Học – Chúng Ta học về : Tam Đoạn Luận Không ???Philosophy of Argument ???? Khi chúng Ta nói – hay thaỏ Luận một vấn đề gì …. Chúng Ta phải trải rộng Vấn Đề đó ra , nhìn vào Nó , mổ sẻ Nó … và đặt Câu hỏi cho vấn đề đó là Tại Sao Nó lại như vậy ??? Nó đưa đến như vậy ???? Rồi phải có câu trả lời … Tại vì …. Tại thế này … thế nọ …. phải Chứng Minh rõ ràng chứ không có mơ hồ ….ấm ớ … không có LOGIC .
Mà đã bàn cãi một Vấn đề gì … Thảo Luận một vấn đề gì …. Thì Em muốn làm cho đến nơi đến chốn –Không có nưả chừng bỏ … ăn uống cũng vậy …. không có vấn đề bỏ mưá … đổ thùng rác … tội lắm
Em thì bé nhỏ …Không thuộc loại to con - lớn xác- cái đầu em – thì bằng trái dưà khô . Nhưng cái lòng Em thì to – vì tham – Em tham lắm – tham ăn – tham học hỏi – tham chơi …. Enjoy từng phút - từng ngày …. Vì chỉ sợ RA Đi bất thìnhlLình – không kịp hưởng hết … Cái sự đời !!! Chắc Anh lại cười …. Và có ý tưởng bậy bạ gì đây ???
Thôi thì Em nói cholLẹ … để Anh không bị mang tội là : Vọng Tưởng .
Em mê exercise - tập thể dục – bơi lội ( một ngày từ 2 đến 3 tiếng ) , Em đọc sách .. . Không đọc thì thấy thiếu thiếu cái gì …..Đọc sách gì à ??? Đủ cả - đủ loại - từ chính trị - tôn giáo - đến tình yêu .
Thích cắm hoa – muà hè thì hoa tươi … muà đông thì hoa giả …. . vì ham ăn ; nên phải lăn vào bếp … thích làm bánh - nấu nướng , rồi còn mê thêu thuà – may vá …. Lại còn thích tay trong tay .. cùng anh Lộc dạo biển - ngắm hoàng hôn … nhìn lá vàng rơi . … Ông xã em, thích chốn phồn hoa đô hội … Nên em phải chiều Ảnh …. cuối tuần Vợ chồng bát phố … thưởng thức các loại đồ ăn trên thế giới .. ổng hay lôi em đi la cà … hết nhà hàng này … đến nhà hàng khác …. để thử … để nếm …. Cái gia vị cuả mỗi dân tộc trên Thế giới …. Chiều hè mát mẻ . Ảnh thích ngồi cùng Em ngoài lề đường Robson… Downtown .. Dưới Phố … nhâm nhi ly cà phê “Sì Ta Bắc” … ngắm Ông đi qua bà đi lại …. Ngày nghỉ thì hai vợ chồng thức đến 3, 4 giờ sáng là chuyện thường ….. nói đủ thứ chiện …. chiện mình … chiện người … chiện xã hội … chiện thế gian … vì thế cái tánh ham nói chiện … em hổng có bỏ được … con cà con kê … ra con muống .
Nhưng nói xong thì BỎ . Không có để trong đầu …Giữ lại trong Ý NIỆM …. BUÔNG và XẢ liền một khi. Đó là bí quyết cuả em để sống HẠNH PHÚC …. Anh Sáu thử bắt chước coi ???
Anh TU tại ngay trong nhà Anh … chứ cần gì phải Tu ở Đâu .
Nhà Mình mà không ở … vì giận vợ - buồn con - rồi làm Homeless – thì chỉ có thiệt thân thôi .Sướng không biết đường sướng …Sướng không biết đường HƯỞNG thì làm sao đây ???
Thôi Em Út – vì Yêu Anh – Qúi Anh – Nên chỉ biết phân trần phải trái như vậy , còn tuỳ Anh định liệu.
KÍNH . Khánh Vàng