Quán Vắng không Người ...3

Buồn vài phút xin ghé thăm đây; muốn tán gẫu ghé đây... Chia sẻ tâm tư vô đây.... Không biết nói gì làm gì vô đây!!! Bài viết sẽ giữ lại trong 7 ngày và quá hạn sẽ đi vào thiên cổ của không gian Cyber!!!

Moderator: khieulong

User avatar
saohom
Posts: 2212
Joined: Wed Aug 26, 2009 11:30 pm

Post by saohom »

Kim Jong-un muốn gì?
NGUYỄN ĐẠT THỊNH
Tổng Thống Trump nhận định là Chủ Tịch Bắc Hàn Kim Jong-un bầy tỏ rõ rệt thiện chí cầu hòa, tự nguyện ngưng mọi cuộc thí nghiệm nguyên tử và hỏa tiễn liên lục địa trước ngày được hội kiến với ông; nhưng dư luận báo chí lại nghi ngờ thái độ “quá ngoan ngoãn” của ông Kim và đặt dấu hỏi ngờ vực, ông Kim có đang thực hiện chiến thuật “Give a Little, Gain a Lot” -nhường một bước, lướt một dặm- hay không?

Điểm tạo nghi kỵ cho dư luận là đang trong thế hùng hổ “nghênh ngang riêng một biên thùy/Tài này, sức ấy, làm gì được nhau- Bắc Hàn tự nguyện đi bước đầu trên lộ trình mưu tìm cuộc sống chung hòa bình.
Bước đầu đó do cô Kim Yo Jong -em ruột chủ tịch Kim Jong-un thực hiện; cô hướng dẫn phái đoàn lực sĩ Bắc Hàn xuống Nam Hàn dự thế vận hội.

Trên lãnh thổ Nam Hàn cô kết nối liên hệ Nam-Bắc Hàn bằng cách mời nhiều chính khách Nam Hàn lên thăm viếng Bắc Hàn, lập lại chiến thuật làm duyên của ngoại trưởng Việt Cộng Nguyễn Thị Bình, năm 1973 tại cuộc hòa đàm Paris với Mỹ.
Image
Kim Yo Jong và Tổng Thống Nam Hàn Moon Jae In.
Trump cho là cuộc phong tỏa kinh tế của ông đã có kết quả; vì thiếu nhiên liệu, thiếu thực phẩm nên Bắc Hàn đành nhượng bộ Mỹ; một vài chính khách nêu lên nghi vấn -Kim nhượng bộ Mỹ để đòi Trump rút 15 căn cứ quân sự của Mỹ tại Nam Hàn.

Kim phủ nhận thủ đoạn tủn mủn đó, ông tuyên bố ông chỉ muốn đất nước thống nhất trong hòa bình; căn cứ quân sự Mỹ tại Nam Hàn là vấn đề do Nam Hàn quyết định. Hai bên Nam, Bắc sẽ cùng thảo luận giải pháp thống nhất -có thể như hình thức Đài Loan: một quốc gia, hai thể chế- Bắc Hàn vẫn cứ theo chủ nghĩa cộng sản, trong lúc chế độ dân chủ của Nam Hàn vẫn không thay đổi. Thay đổi chỉ là dân chúng được tự do đi lại giữa hai miền Nam-Bắc, xóa bỏ vĩ tuyến 38 chia đôi Hàn Quốc.

Bàn rộng hơn nữa, các chính trị gia cho giải pháp đó sẽ đưa đến chỗ tự diệt của Bắc Hàn, vì được tự do, dân Bắc Hàn sẽ chọn cơm no, áo ấm -chọn Nam Hàn; một số lại cho là Nam, Bắc Hàn sẽ theo con đường thống nhất của Đức, người Đông Đức không cần dọn nhà sang Tây Đức mà sự thịnh vượng của Tây Đức tự tìm đường sang Đông Đức.

Dĩ nhiên việc thống nhất Nam, Bắc Hàn chưa là vấn đề của Mỹ, ngày nào Bắc Hàn chưa đòi “Yankee Go Home”, Trump khen ông Moon tạo được tiến bộ lớn “big progress,” cả trong nội tình Hàn Quốc, lẫn bang giao Mỹ-Bắc Hàn, trong lúc một vài chính khách lại lo ngại là Mỹ đang đi vào cái cạm bẫy đông lạnh “freeze trap.” Họ chỉ nói mà không giải thích ý họ muốn nói gì qua danh từ “cạm bẫy đông lạnh.”
Dù sao người Mỹ cũng không dễ dàng tin cậy cành olive hòa bình đang được trao tặng qua bàn tay của ông Kim, bàn tay từ trước đến nay chỉ biết nhấn nút bắn đi những hỏa tiễn liên lục địa. Nhìn khuôn mặt của hai chính khách sắp ngồi lại với nhau để nói chuyện hòa bình, nhiều người chợt thấy Trump dễ thương hơn, lương thiện hơn.
Image
Hai chính khách sắp ngồi lại với nhau để nói chuyện hòa bình.
Trump thích vai trò “vị lãnh tụ Mỹ đầu tiên giải quyết khó khăn nguyên tử Bắc Hàn,” ông cũng thích lập trường không đòi hỏi gì cả của ông Kim.

Nhưng Fake News -dai như đỉa- vẫn lằng nhằng nêu lên câu hỏi “ông Kim muốn gì?” Họ không tin là ông chỉ xin Hoa Kỳ chấm dứt cuộc phong tỏa mặt biển, không cho tầu buôn, tầu dầu vào tiếp tế cho Bắc Hàn.
Fake News lục tìm hồ sơ cũ để chứng minh là cả Bắc Hàn lẫn Bắc Việt đều không sợ phong tỏa, mặc dù Mỹ đã từng thả thủy lôi vây kín Hải Phòng mà Hồ Chí Minh, Võ Nguyên Giáp vẫn có Molotova, có xăng nhớt để chuyển quân vào tấn công Nam Việt. Cái cuống rún nuôi cả hai nước cộng sản Bắc Việt và Bắc Hàn vẫn là Trung Cộng.

Nói cách khác, “freeze trap” không nằm ở Hà Nội hay Bình Nhưỡng, mà nó nằm ở Bắc Kinh -sào huyệt của những ông Thầy Tầu vừa độc, vừa thâm; họ bắt lính Bắc Việt hy sinh chấp nhận cái kiếp “sinh Bắc, tử Nam” hùng hổ vượt Trường Sơn, Nam tiến chỉ để “phanh thây, xé xác người Nam Việt” hầu đuổi Mỹ ra khỏi Biển Đông, để Trung Cộng biến cả một vùng biển cả mênh mông -từ đảo Hải Nam xuống đến bờ biển Úc Châu thành cái ao cá, cái mỏ dầu của Trung Cộng.

Giờ này, Bắc Hàn không “giải phóng miền Nam” bằng quân sự như họ đã làm và đã thất bại trong cuộc Nam Tiến thế kỷ trước (1950-1953 ), vì Trung Cộng không còn nhu cầu đó nữa.

Lực lượng 30,000 quân Mỹ đang đồn trú tại Nam Hàn cũng không gây trở ngại cho Trung Cộng nữa
Giờ này, bận tâm của Trung Cộng là kế hoạch kinh tế 7 năm “made in China 2025”; kế hoạch soán ngôi, đổi chỗ trên thị trường kinh tế toàn cầu -đang đứng số hai, Trung Cộng muốn tranh chỗ số 1 của Mỹ. “Made in China 2025” vô cùng vĩ đại và chi tiết, tham vọng của Tập Cận Bình là Trung Cộng sẽ không chỉ là xưởng thợ sản xuất mọi thứ cho toàn thế giới; ông muốn thêm phẩm chất cao vào số lượng đã sẵn nhiều sản phẩm TC, rồi biến vai trò “xưởng sản xuất quốc tế” thành “quốc gia xuất cảng nhiều nhất thế giới.”

Để cải thiện phẩm chất, Trung Cộng đang chủ trương mướn nhiều chuyên viên, nhiều khoa học gia ngoại quốc chỉ để gia tăng phẩm chất sản phẩm Made in China. Nhiều kỹ sư cơ khí Nhật, Đức, Mỹ đang thử nghiệm những động cơ bền hơn, dễ sử dụng hơn máy Mỹ, máy Đức, và dễ bảo trì hơn máy Nhật.
Nhiều nhà thông thái đã dọn nhà từ Silicon Valley sang Trung Quốc, vì lương cao hơn, quy chế làm việc thuận lợi hơn để nghiên cứu việc thực hiện chiếc xe không người lái, không xăng, nhớt tuyệt hảo nhất thế giới.

Thủ Tướng Trung Cộng Li Keqiang đã đến thăm bốn quốc gia Nam Mỹ Brazil, Colombia, Peru và Chile để nghiên cứu thị trường, và thương thảo đặt nhà máy sản xuất của Trung Cộng trên lãnh thổ Mỹ Châu.

Kế hoạch kinh tế “made in China 2025” đòi hỏi 7 năm hòa bình để người Hoa thêm phẩm chất tuyệt hảo vào những sản phẩm họ đang làm dưới hình thức sản xuất theo hóa đơn đặt hàng của các xí nghiệp ngoại quốc.
Ông Tập mong ông Trump cứ tiếp tục nổi giận trừng phạt Iran, cứ dốc túi xây trường thành Mễ, không bao giờ dứt chiến tại Syria, ... và để yên cho Trung Cộng thực hiện cuộc cải tiến sản phẩm của Trung Quốc.

Cho đến giờ này Kim Jong-un chỉ đóng vai phụ của một con rối, một vai tuồng câm; ông không cần nói gì cả -chỉ ngồi đó nhấn nút, bắn hỏa tiễn liên lục địa, và ngưng, không bắn nữa, theo lệnh của Bắc Kinh
Cuối tháng 5, đầu tháng 6 này, ông sẽ ngồi đối diện với tổng thống Mỹ, sẽ cười, sẽ nói vui vẻ nếu Mỹ vui vẻ với Trung Cộng; nhưng cũng có thể ông bỏ bàn hội nghị đứng lên chấm dứt hòa đàm, nếu Trung Cộng bảo ông trở về Bình Nhưỡng, tiếp tục ngồi nhấn nút bắn hỏa tiễn.
(ndt)

User avatar
saohom
Posts: 2212
Joined: Wed Aug 26, 2009 11:30 pm

Post by saohom »

Image

Tháng tư: Nhìn hội đàm thượng đỉnh liên triều
nghĩ về cái ngu và cái hèn của CSVN

Nguyễn Hoàng Dân

(Danlambao) - Ngày 30/4/2018 đánh dấu 43 năm sụp đổ của chế độ VNCH tại miền nam Việt Nam. Đây cũng là ngày được gọi là ngày đại thắng, là cơ hội để đảng cộng sản Việt Nam và chính phủ Hà Nội tổ chức hàng năm đại lễ ăn mừng chiến thắng, khi cuộc chiến tranh nóng kéo dài hơn 20 năm giữa hai miền nam bắc Việt Nam chấm dứt, bởi sự tan rã và hoàn toàn biến mất trên chính trường quốc tế của chính phủ Việt Nam Cộng hòa tại miền nam, đồng thời với việc sáp nhập có tính cưỡng ép giữa hai miền, để cho ra đời sau đó một chính phủ Việt Nam thống nhất, dưới danh xưng Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Việt Nam từ tháng 7/1976.

Đây là một thể chế đặt dưới sự lãnh đạo toàn diện và tuyệt đối của đảng cộng sản Việt Nam, một tổ chức chính trị trực thuộc quốc tế ba cộng sản, đã thừa ủy nhiệm hai đảng cộng sản Lienxo và Trung cộng tiến hành hai cuộc chiến tranh đẩm máu người Việt, nhằm bành trướng ý thức hệ cộng sản xuống vùng Đông nam Á, nhưng lại được bộ máy tuyên truyền cộng sản lưu manh đánh tráo bản chất, trở thành cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp giành độc lập và kháng chiến chống đế quốc Mỹ xâm lược giải phóng miền nam.

…Kỷ niệm 43 năm ngày giải phóng miền nam, thống nhất đất nước, chúng ta vô cùng tự hào nhìn lại bước đường đấu tranh cách mạng lâu dài và oanh liệt mà nhân dân ta đã vượt qua dưới sự lãnh đạo của đảng (…). 43 năm đã qua, song thắng lợi vĩ đại của cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước mãi mãi khắc ghi trong lịch sử dân tộc như trang sử chói lọi nhất, ý chí thống nhất đất nước và khát vọng hòa bình vẫn luôn là tài sản vô giá, tiếp thêm sức mạnh cho toàn đảng, toàn dân và toàn quân ta trong sự nghiệp đổi mới, xây dựng và bảo vệ tổ quốc. Để giành được những thắng lợi to lớn như ngày hôm nay, đất nước ta đã phải vượt qua muôn vàn gian lao, thử thách. Dưới lá cờ vinh quang của đảng, biết bao cán bộ, đảng viên, đồng bào và chiến sĩ đã hy sinh xương máu, nêu cao truyền thống yêu nước, khí phách anh hùng, lòng trung thành vô hạn đối với sự nghiệp cách mạng cao cả của đảng và dân tộc…( Trần Đại Quang, chủ tịch nước CHXHCNVN, Phát huy sức mạnh của ý chí thống nhất đất nước và khát vọng hòa bình trong sự nghiệp đổi mới, xây dựng và bảo vệ tổ quốc, 28/4/2018 ).

Sau lối nói huê dạng, sặc mùi tuyên truyền và trơ tráo khỏa lấp sự thật của Trần Đại Quang - cũng như của mọi lãnh đạo cộng sản Việt Nam từ trước đến nay - cái giá phải trả cho sự khát khao chiếm đoạt quyền lực của những người cộng sản Việt Nam, dù phải chấp nhận thân phận chư hầu khi làm một tên lính xung kích hèn mọn cho đệ tam quốc tế cộng sản và đồng thời bất chấp mọi mất mát, đổ vở đến độ tan nát cả một đất nước, là một núi tai họa, vừa kinh khủng trong lúc chiến tranh, vừa kinh hoàng khi cuộc chiến lụi tàn và vừa là di họa mãi đến nay mà chưa có dấu hiệu chấm dứt.

Trong chiến tranh có khoảng 2 triệu nạn nhân thường dân bị thiệt mạng vì bom đạn của đôi bên. Phía miền bắc tham chiến có có 1,1 triệu tử trận (trong đó có 800.000 người vẫn chưa thu hồi được thi thể), 600.000 bị thương. Phía miền nam tham chiến có gần 300.000 hy sinh và 1,2 triệu bị thương. Chưa tính đến số tổn thất của các cường quốc Hoaky, Lienxo và Trung cộng có can dự trực tiếp vào cuộc chiến.

Sau chiến tranh có khoảng 100.000 cộng tác viên và công dân VNCH bị giết hại bởi các lực lượng chiếm đóng và những phiên tòa nhân dân lưu động của Hà Nội. Hơn 1 triệu công dân VNCH bị giam giữ dưới chiêu bài tập trung cải tạo, trong đó có gần 300.000 người bị tù đày khổ sai từ 3 đến 17 năm và khoảng 165.000 người thiệt mạng trong tù vì bị giết, đói ăn và đau ốm không được chăm sóc, bị kiệt sức do lao động cưởng bức. Gần 4 triệu công dân VNCH bị chính quyền cộng sản cướp đoạt tài sản, nhà cửa, cưởng bách phải đi vùng kinh tế mới ở những nơi hoang vu, hẻo lánh, thiên nhiên khắc nghiệt, khiến hơn 48.000 thường dân phải bỏ mạng vì môi trường tồi tệ, hay tự vẩn vì cùng quẩn và tuyệt vọng. Hơn 1 triệu người bỏ nước ra đi bằng đủ mọi cách, cố tìm một đường sống trong chín đường chết và đã có hơn 500.000 ngàn người phải ngậm ngùi bỏ mạng giữa biển khơi, hay trên góc rừng, xó núi ở Cambodia, hoặc Thailand.

Đất nước rơi vào nghèo đói và cùng khổ dưới sự cai trị tàn bạo của chế độ chỉ cần thứ đảng viên hồng hơn chuyên, trung thành hơn khả năng, nên mọi mặt sinh hoạt đời sống của toàn xã hội đều suy đồi nghiêm trọng tới mức gần như phá sản vào năm 1985.

Năm 1991 Lienxo và hệ thống các nước cộng sản chư hầu Đông Âu tan rã, để sống còn đảng cộng sản Việt Nam phải hô hào đổi mới kinh tế, kêu gọi đầu tư quốc tế và cho phục hồi từng phần nền kinh tế tư doanh, bên cạnh quay sang đầu phục triệt để chính quyền Trung cộng để tìm chổ dựa cho chế độ, nhờ đó mới thoát ra khỏi được nguy cơ sụp đổ. Tuy nhiên các "chóp bu" Nguyễn Văn Linh, Phạm Văn Đồng, Đỗ Mười có nhanh tay cứu sống được đảng, nhưng kết quả vật chất đời sống thu được cho toàn dân thì khiêm tốn, trong khi các hệ lụy từ tai ách mới do cộng sản tròng lên cho dân tộc Việt Nam thì quá lớn, trong đó không ngoại trừ cả trường hợp bị mất nước vào tay cộng sản Bắc Kinh.

Tính đến năm 2012 thu nhập đầu người của Việt Nam là 1.597USD, xếp hạng 133/184 quốc gia trên thế giới, đến năm 2016 tăng lên được 2.171USD, xếp hạng 132/182 quốc gia được khảo sát bởi ngân hàng thế giới. Dã tâm giữ chặt quyền lực chính trị của đảng cộng sản, bên cạnh các đòi hỏi tất yếu của quy luật kinh tế thị trường, khiến Hà Nội phải đẻ ra quái thai nền kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa và là cái vòng luẩn quẩn khiến kinh tế Việt Nam không thể nào phát triển thuận lợi như dưới mọi thể chế khác. So với vài quốc gia Á châu, để gia tăng gấp đôi GDP Nam Hàn chỉ cần 4,7 năm, Singapore cần 6 năm, Thailand là 10 năm, Indonesia là 10,3 năm, Malaysia cần 10,9 năm, Philippine cần 19,7 năm và Việt Nam cần đến 23,2 năm. Do đó nếu còn duy trì sự cai trị của đảng cộng sản, thì Việt Nam không bao giờ có thể bắt kịp được đà phát triển GDP của những quốc gia đối chứng nêu trên, nói thẳng thừng là phải chịu cầm đèn đỏ đi sau vĩnh viển.

Nguy tai hơn, hố chênh lệch giàu, nghèo giữa các thành phần xã hội ngày càng quá rộng và bất công trong xã hội mỗi lúc mỗi gia tăng quá lớn. Tuyệt đại bộ phận tài sản quốc dân, tài nguyên, của cải đều thuộc về một nhúm cán bộ, đảng viên quyền thế và một số ít đại gia tư bản đỏ cấu kết thành các nhóm lợi ích xâu xé làm của riêng, với biệt phủ trong nước, biệt thự ở ngoài nước và của chìm, của nổi phải tính đến hàng triệu USD, trong khi người dân mất đất đai canh tác, mất ngư trường đánh bắt, môi trường sống nhiểm độc toàn diện, xã hội sa đọa tận đáy của tha hóa. Năm 2011, tính theo 9 chỉ tiêu đánh giá nghèo đói toàn diện MPI (Multidimensional Poverty Index) của chương trình phát triển Liên hiệp quốc UNDP (United Nations Development Programme) nhóm dân đồng bằng sông Cửu Long có đến 49,7% và nhóm dân cao nguyên trung phần có đến 34,5% là thuộc hạng cùng đinh, không lối thoát. Nhiều người, nhiều gia đình nông dân miền tây phải ly xứ, tha phương cầu thực khắp nơi trong nước, lẫn ngoài nước, theo những chương trình xuất cảng lao động bịp bợm, đem con bỏ chợ của cộng sản Hà Nội, dù chỉ là làm những công việc lao động tay chân, cu li xứ người. Đáng thương hơn cả là thân phận người phụ nữ miền tây, nghèo đói phải tìm cách thoát thân, nhưng lên thành thị thì không có nghề nghiệp, kiếm việc làm nuôi thân, giúp đở gia đình thì không dể, thôi thì theo phong trào lấy chồng Đài Loan, Đại Hàn bùng nổ, với 99% con gái vùng đồng bằng sông Cửu Long nhắm mắt đưa chân, trong tổng số phụ nữ Việt Nam phải cam đành xuất cảnh đi lấy chồng xa?!!.

Như một sự tình cờ trớ trêu của lịch sử, ngày 27/4/2018, hai nhà lãnh đạo của hai miền nam bắc Đại Hàn là Kim Jong un, 34 tuổi, chủ tịch đảng lao động ( cộng sản ), đương chức chủ tịch ủy ban quốc vụ nhà nước Bắc Hàn và Moon Jae In, 65 tuổi, đương nhiệm tổng thống Nam Hàn, đã trực tiếp gặp mặt nhau ở Bàn môn Điếm (Panmunjom) trong vùng phi quân sự chia cắt hai miền. Ngoài hình thức tay bắt, mặt mừng và những bước chân của hai nguyên thủ đối nghịch bước qua, lại trên lằn ranh phân chia hai miền, họ đã đồng ý cùng ngồi xuống, cùng thảo luận "một cách thẳng thắn, không giữ khoảng cách dù đã bị chia cắt đến 65 năm", trong một nghị trình mang nặng ý nghĩa hòa giải giữa hai miền, giải trừ vũ khí nguyên tử trên bán đảo Cao Ly, thỏa thuận hòa bình và cải thiện các mối quan hệ liên chính phủ.

…Khi bước chân qua lằn ranh phân định, tôi mới biết giới tuyến này không hề bị một vật to lớn nào cản trở cả. Có điều là phải đến 11 năm, thời khắc lịch sử này mới diễn ra một cách dễ dàng như vậy. Thế nên khi bước qua đường ranh giới, tôi đã tự hỏi tại sao phải mất đến ngần ấy năm mới có được giây phút này? và sao điều đó lại khó khăn đến như thế?. Nếu chúng ta có thể gặp nhau thường xuyên hơn, với những suy nghĩ đoàn kết và quyết tâm, chúng ta có thể xích lại gần nhau hơn và chúng ta có thể an ủi nhau rằng tuy mất 11 năm, nhưng ít ra chúng ta cũng được điều gì đó. Đó là suy nghĩ của tôi và tôi đã thật sự tràn ngập cảm xúc khi bước đi 200m trên dải đất này (…). Tôi có thể thấy người dân hai miền cùng một dân tộc, chúng ta không thể bị chia cắt, chúng ta là đồng bào, chúng ta không nên đối đầu nhau (…). Bàn môn Điếm là biểu tượng của vết thương, nổi khổ đau và sự chia cắt, nhưng từ nay sẽ trở thành biểu tượng của hòa bình. Nam và Bắc của bán đảo Cao Ly có cùng một ngôn ngữ, một văn hóa, một lịch sử, chúng ta sẽ thống nhất lại là một quốc gia, tận hưởng sự hòa bình và thịnh vượng vĩnh viễn…(Kim Jong un, chủ tịch tối cao Bắc Hàn, 27/4/2018).

Một chi tiết nhỏ nhưng đã thu hút sự quan tâm của mọi giới quan sát. Trên các chiếc ghế bằng gỗ hồ đào, có hình một cái khiên với bán đảo Cao Ly và bên cạnh là đảo Dokdo mà Nam Hàn đang tranh chấp chủ quyền với Nhật Bản (Nhật gọi là đảo Takeshima). Chi tiết này cũng được lập lại với chiếc bánh tráng miệng có tên "Mùa xuân của nhân dân" trong bửa tiệc do chủ nhà Nam Hàn khoản đãi khách quý Bắc Hàn và đã khiến cho bộ ngoại giao Nhật Bản phải lên tiếng phản đối. Nam và Bắc Hàn có thể tranh chấp trên vô số chủ đề, nhưng có một thứ mà hai bên cùng chia sẻ là chủ quyền các đảo trong biển Nhật Bản và nỗi đau Nhật thuộc trong 35 năm từ 1910 đến 1945 (RFI, 28/4/2018).

Lịch sử Việt Nam và Đại Hàn có rất nhiều điểm tương đồng, xét dưới lăng kính khảo nghiệm chí công của thời gian, chứng nghiệm qua các thực tế hiển nhiên hiện nay đã rõ ràng là một chua xót lịch sử cho mọi con dân Việt Nam, khi không may có một Hồ Chí Minh và một tập thể cộng sự do y khuyến dụ, lôi kéo, đào tạo đã dứt khoát đặt tham vọng quyền lực cá nhân lên cao hơn quyền lợi của quốc gia, dân tộc.

Nếu không vì tham vọng quyền lực cá nhân, không có dã tâm muốn một mình một chợ, độc quyền lãnh đạo, thì Hồ Chí Minh và các đồng đảng đã không phải quy phục, làm theo lệnh của đệ tam quốc tế cộng sản khi nỗ lực tiêu diệt mọi thành phần yêu nước kháng Pháp dân tộc chủ nghĩa, bên cạnh sự dàn dựng, thúc đẩy và ném hàng triệu sinh mạng người Việt vào cuộc chiến tranh Đông Dương lần thứ nhất, dài 9 năm (1946 – 1954), với thực dân Pháp.

Tháng 8/1941 Tổng thống Hoaky Franklin Roosevelt và Thủ tướng Anh Quốc Winston Churchill trong cuộc họp ở Newfoundland – Canada, đã khai sinh ra hiến chương Đại tây Dương, được 26 quốc gia thuộc phe đồng minh – chủ yếu là các đế quốc tây phương – đồng ký kết ủng hộ từ tháng 1/1942, xác định sau khi thế chiến thứ hai chấm dứt (1939 – 1945) các đế quốc tây phương sẽ trao trả sự độc lập và quyền dân tộc tự quyết cho các nước bảo hộ và thuộc địa. Kết quả từ năm 1946 đến 1949 có 12 quốc gia thuộc địa đã được trao trả nền độc lập gồm Philippine, Syria, Liban, Ấn Độ, Pakistan (gồm luôn Bangladesh), Miến Điện, Tích Lan, Palestine, Việt Nam, Lào, Cambodia và Indonesia.

Tuy nhiên đảng cộng sản Việt Nam đã vì lợi ích của đảng, tham vọng quyền lực của giới lãnh đạo đảng, bởi mưu đồ bành trướng ý thức hệ cộng sản của Lienxo và mưu toan bảo vệ biên giới phía nam của Trung cộng, nên quyết liệt chống lại giải pháp chính quyền quốc gia Bảo Đại, tiến hành đảng tranh, sát hại hầu hết mọi người yêu nước ngoài đảng và tuyên truyền, gạt gẫm, dụ dỗ, lôi kéo, cưỡng bức toàn dân Việt Nam rơi vào cuộc chiến tranh 9 năm không cần có và tất nhiên sẽ không cần luôn hào quang phù phiếm Điện biên Phủ, khi cộng sản Việt Nam dâng máu người Việt cho tướng lãnh Trung cộng thực binh, đưa đến sự chia đôi đất nước bởi hiệp định Genève 1954 và việc phân chia quyền lực quốc cộng, với chính phủ VNCH ở miền nam tự do và nhà nước VNDCCH ở miền bắc cộng sản.

Nếu không vì tham vọng quyền lực cá nhân, không có dã tâm muốn độc quyền lãnh đạo, thì Hồ Chí Minh và các đồng đảng đã không phải quy phục, làm theo lệnh của đệ tam quốc tế cộng sản, mà biết dừng lại, không tiến hành cuộc chiến tranh Đông Dương lần thứ hai (1955 – 1975), đánh chiếm miền nam của chính phủ VNCH.

Đại Hàn và Việt Nam là hai quốc gia ở Á châu bị chia đôi đất nước từ sau thế chiến hai, cụ thể là trong năm 1953 và năm 1954. Không tính hai miền Bắc Hàn và Bắc Việt, do hai đảng cộng sản cai trị, hai miền Nam Hàn và Nam Việt khá giống nhau về xuất phát điểm, điều kiện nhân văn, địa dư thiên nhiên và môi trường chính trị quốc gia, nhưng VNCH có phần phát triển hơn hẳn, nếu chưa muốn nói là VNCH dưới thời Tổng thống Ngô đình Diệm đã tỏ ra giàu mạnh hơn Nam Hàn.

Năm 1960 GDP đầu người (Gross Domestic Product per Capita) của VNCH là 223USD, trong khi GDP đầu người của Nam Hàn là 155USD. GDP đầu người của Nhật Bản cao nhất Á châu là 479USD, trong khi Thailand chỉ 101USD, Trung cộng mới có 92USD và Bắc Việt là 73USD. Trong cùng thời điểm, so sánh tổng quát và trên bình diện châu lục Á châu, các chỉ tiêu đời sống (living standards) tính theo GDP đầu người của người dân miền nam Việt Nam, tăng trưởng tốt đẹp hơn so với dân các quốc gia lân bang, ngân hàng thế giới WB (World Bank) và quỹ tiền tệ quốc tế IMF (International Monetary Fund) đã xếp hạng người dân VNCH vào loại sung túc ở Á châu, đứng hàng thứ 5 trong tổng số 12 quốc gia Á châu so sánh tiêu biểu.

Cũng từ năm 1960 trở đi, người Việt Nam cộng sản tự tuyên xưng là với lòng yêu nước cao độ, đã mau chóng tái tục và hăm hở đẩy mạnh cuộc chiến tranh xâm chiếm miền nam, gọi là để thống nhất hai miền dưới màu cờ cộng sản, buộc chính phủ VNCH phải cắt giảm phần lớn ngân sách đầu tư, phát triển kinh tế, giáo dục, phúc lợi và gia tăng chi phí quốc phòng lên 61,6% tổng ngân sách quốc gia để đối phó. Người Đại Hàn cộng sản, tức Bắc Hàn do ít lòng yêu nước hơn và chưa cần thống nhất trả bằng máu con dân vội vàng, không dám mơ tưởng tới cuộc chiến tranh giải phóng, nhờ đó chính phủ Nam Hàn đã giành phần lớn ngân sách để đầu tư phát triển quốc gia, chăm chỉ xây dựng kinh tế, chỉ cần có 24,9% tổng ngân sách quốc gia làm chi phí quốc phòng để phòng bị.

Kết quả cuộc chiến tranh phá hoại do Hà Nội tiến hành, đã hủy diệt miền nam Việt Nam thành công và làm thay đổi cục diện hai nước VNCH và Đại Hàn, theo một tỷ lệ nghịch tuyệt đối.

Tháng 4/1975 VNCH bị cộng sản thôn tính, sáp nhập vào miền bắc Việt Nam, như một hình thức tự thuộc địa kiểu mới (auto colonialism) và chịu chung hoàn cảnh nghèo nàn, lạc hậu như mọi con dân của các chế độ cộng sản.

Đầu thập niên 90, Đại Hàn vươn lên mạnh mẽ về kinh tế, trở thành một trong bốn con rồng kinh tế châu Á, với nền kinh tế lớn thứ 3 châu Á, thứ 13 trên thế giới, có GDP đầu người là 31.750USD. Tính tới năm 2015, có khoảng 90.000 công dân Nam Hàn sống và làm việc tại Việt Nam, đồng thời cũng có khoảng 90.000 công dân CHXHCNVN sống và làm việc ở Nam Hàn. Hầu hết người Hàn ở Việt Nam đều làm ông chủ, người quản lý, tệ lắm cũng làm cai và đốc công, trong khi người Việt Nam ở Đại Hàn chỉ chủ yếu làm công nhân (culi), ở đợ (ô sin) và làm vợ cho các kẻ tàn tật, khùng điên, hay nhược trí (nô lệ tình dục). Các quảng cáo môi giới hôn nhân tại Đại Hàn đều nhấn mạnh mọi đàn ông xứ củ sâm, từ ông già, người tái hôn, kẻ có con, người khuyết tật… đều có thể lấy trinh nữ Việt Nam. Sỉ nhục hơn, chỉ cần sống thử 6 tháng, nếu không thích hợp sẽ được quyền đổi lấy người con gái Việt Nam khác???.

Sự dốt nát và hèn hạ của những người cộng sản Việt Nam so với các lãnh đạo Cao Ly (cộng sản, hoặc không cộng sản) hiện nay không phải là những lầm lẫn nhất thời, mà đã là cả một quá trình cung cúc thần phục Nga, Tàu, để chiếm đoạt quyền lực và quyền lợi cho cá nhân cũng như cho phe đảng.

Cuộc gặp thượng đỉnh 27/4/2018, Kim Jong-un đã cam kết hai miền nam bắc Cao Ly sẽ không bao giờ lập lại sai lầm đáng tiếc của lịch sử (ngụ ý nói về cuộc chiến tranh Đại Hàn 1950 – 1953 và thỏa hiệp ngừng bắn, phân chia hai miền tháng 7/1953), cũng như Bình Nhưỡng luôn cho rằng loại bỏ quần đảo Dokdo ra khỏi bản đồ bán đảo Cao Ly sẽ làm tổn thương cho người dân sống trên bán đảo.

Trong khi đó miền bắc Việt Nam lại tự xác định đóng vai trò tiền đồn cho phe chủ nghĩa xã hội ở vùng Đông nam Á, dù đốt cháy cả dãy Trường Sơn, cũng huy động con dân Việt Nam đánh Mỹ, không vì tương lai của dân Việt Nam, mà đánh cho Lienxo và Trung cộng, với quyết tâm quyết tử đến người Việt Nam cuối cùng.

Tháng 1/1974 quân Trung cộng đánh chiếm quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam, sau một trận đánh cô đơn, không cân sức của VNCH và sự câm lặng của Hà Nội. Lập trường không nói ra của cộng sản Bắc Việt là ngầm ủng hộ Trung cộng đánh chiếm Hoàng Sa. Không những Hà Nội gạt phắt đề nghị của Sài Gòn tạm dẹp qua một bên các tranh chấp hậu hiệp định Paris, chính phủ VNDCCH và VNCH nên hợp tác hai bên ra thông cáo lên án hành động xâm lược của Trung cộng, thì Lê Đức Thọ đã phản ứng theo lập luận đang chiến tranh, rất cần sự ủng hộ của Trung cộng, sao lại phối hợp với địch để quay sang chống bạn, Hoàng Sa có ở trong tay của Trung cộng thì vẫn tốt hơn là trong tay bọn ngụy quyền !!!. Hoàng Tùng (Trần Thọ), phó trưởng ban tuyên huấn trung ương, tổng biên tập báo Nhân Dân thì cho rằng vì ta bận đánh Mỹ, không có thời gian và không đủ khả năng để giải phóng Hoàng Sa nên nhờ bạn giải phóng, sau này thống nhất đất nước rồi thì bạn sẽ trả lại cho mình(?).

Một chế độ độc tài phi nhân chẳng khác chế độ cộng sản Hà Nội, một lãnh đạo non choẹt từng bị chế giễu là "little rocket man" man rợ như Kim Jong-un, cuối cùng vẫn xuất hiện trên chính trường quốc tế như một chính khách tự tin, chững chạc và cái tâm cao hơn những lãnh tụ Việt Nam cộng sản hàng vạn lần. Kim biết tự lực xây dựng quân đội, phát triển vũ khí nguyên tử để các nước lớn không thể bắt nạt, nhưng vẫn còn đủ lương tri để không quyết thống nhất đất nước đến cùng bằng máu xương người dân và hôm nay mạnh dạn ghi vào sổ lưu niệm tại nhà hòa bình của miền nam quyết định "một câu chuyện mới bắt đầu, sự khởi đầu của một kỷ nguyên vì hòa bình".

Trong một sớm một chiều, tất nhiên tương lai của bán đảo Cao Ly xoay chuyển thực hư thế nào cũng không thể minh định được ngay, nhanh chóng và chắc chắn – kể luôn cả sự hoài nghi về tính lật lọng, tráo trở của người cộng sản – tất cả vẫn đang còn là các bước đi gai góc và cần nhiều thời gian, thiện chí của hai phía liên quan, nhưng rõ ràng cả thế giới đều có thể thấy được nguyện vọng giảm thiểu tối đa nguy cơ chiến tranh của lãnh đạo hai miền. Tuyên bố chung Kim Jong un và Moon Jae In mạnh mẽ cam kết vận mệnh Cao Ly sẽ được chính hai miền quyết định và trước mắt từ nay hai miền sẽ chấm dứt mọi hành vi thù địch. Khi chính quyền có được tự chủ về quyền lực và người dân không hề bị khích động, gieo mầm chia rẽ, thì tương lai một Cao Ly thống nhất trong hòa bình và hùng mạnh trong cộng đồng thế giới có lẽ cũng không xa.

5/2018.
Nguyễn Hoàng Dân
danlambaovn.blogspot.com
________________________________

Chú thích:

- Ronald H. Spector, Việt Nam War 1954 – 1975, Encyclopedia Britannica.

- Ray Smith, Casualties US vs NVA/VC, 1996, 1998 and 2000, The History Channel (Including NVA casualty data was provided by North Việt Nam in a press release to Agence France Press (AFP) on April 3, 1995, on the 20th anniversary of the end Việt Nam War).

- Nguyễn hoàng Dân, Sơ khảo án tù tập trung cải tạo Việt Nam 1975 – 1992, 2017.

- Nguyễn hoàng Dân, Đã có một Việt Nam như thế : Việt Nam Cộng hòa 1955 – 1975, 2015.

- Các bản tin thời sự VOA, RFA, RFI ngày 27, 28/4/2018.

User avatar
nangchieu
Posts: 2060
Joined: Sun Apr 19, 2009 6:38 pm

Post by nangchieu »

Image

Các ‘Bên Thắng Cuộc’ thắng ai?

Thiện Ý

Hàng năm cứ đến ngày 30 tháng 4, ngày chấm dứt chiến tranh Việt Nam, nhà đương quyền Việt Nam tự nhận là “Bên thắng cuộc” thường tổ chức ăn mừng như một ngày “Đại thắng Mùa Xuân”. Trong khi những tổ chức chính trị, xã hội và người Việt quốc gia hay là người Việt Nam không cộng sản ở hải ngoài thì thường tổ chức tưởng niệm như một “Ngày Quốc Hận”.

Bài viết này nhằm xác định rõ thực chất cũng như thực tế về ngày 30-4-1975: Ai thắng ai?

Theo ý nghĩa từ ngữ thông thường, trong một cuộc chiến tranh “Bên thắng cuộc” là bên đã đánh bại hoàn toàn đối phương, sau khi đối phương đầu hàng hay bị tiêu diệt, đưa cuộc chiến tranh đến kết thúc. Chẳng hạn Thế Chiến II (1939-1945) đã kết thúc sau khi Phe Trục thua cuộc (Đức-Ý-Nhật) phải đầu hàng phe thắng cuộc Đồng Minh (Mỹ-Anh-Pháp-Nga-Trung). Vậy thì ngày 30-4-1975 kết thúc chiến tranh Việt Nam, ai thắng ai?

Như chúng tôi đã trình bày trong nhiều bài viết và cả một cuốn sách viết về chiến tranh Việt Nam, rằng đó là cuộc chiến tranh giữa hai phe, bốn bên. Hai phe đó là (1) phe xã hội chủ nghĩa và (2) phe tư bản chủ nghĩa (Chiến tranh ý thức hệ toàn cầu); với bốn bên (1) Liên Xô và Trung quốc, (2) bên Hoa Kỳ và đồng minh (Ngoại chiến), (3) bên Việt cộng và (4) bên Việt quốc (nội chiến quốc-cộng). Cả hai cuộc chiến này cùng diễn ra trên chiến trường Việt Nam, trùng lắp không gian và thời gian, nên thường gọi chung là cuộc “Chiến tranh Việt Nam”. Cuộc chiến này đã chấm dứt vào ngày 30-4-1975, sau khi bên cộng sản Bắc Việt đánh bại hoàn toàn bên quốc gia Nam Việt, thôn tính được Miền Nam, thống nhất đất nước dưới chế độ xã hội chủ nghĩa.

Như vậy theo ý nghĩa từ ngữ thông thường, phe xã hội chủ nghĩa đã thắng phe tư bản chủ nghĩa trong cuộc chiến tranh cục bộ tại Việt nam, vì đã giành thêm lãnh địa toàn cõi Việt Nam cho phe XHCN để thực hiện tham vọng cộng sản hóa toàn cầu. Hay nói cách khác một cách cụ thể là các bên ngoại chiến Liên Xô và Trung quốc đã thắng bên Hoa Kỳ và đồng minh trong cuộc chiến tranh cục bộ Việt Nam. Đồng thời, bên nội chiến Việt cộng cũng đã thắng bên nội chiến Việt quốc trong “cuộc chiến tranh quốc-cộng” tại Việt Nam (một giai đoạn của cuộc “Nội chiến ý thức hệ Quốc-Cộng”, hai giai đoạn kia là “Tiền chiến tranh Quốc-Cộng” (1930-1954) và “hậu chiến tranh Quốc-Cộng” từ 1975 đến nay vẫn chưa kết thúc).

Thế nhưng theo nhận định của chúng tôi, đó chỉ là “chiến thắng biểu kiến” (coi vậy chứ không phải vậy). Vì chiến tranh Việt Nam kéo dài 21 năm (1954-1975) nhưng đã kết thúc nhanh gọn, bị động và bất ngờ cho cả hai bên nội chiến Quốc-Cộng (nhưng không bất ngờ với các bên ngoại chiến); cùng với diễn biến các sự kiện vào những ngày tháng cuối cùng trước và sau khi kết thúc cuộc chiến một cách không bình thường, tựa hồ như một kịch bản tiền định… Vì nếu việc kết thúc chiến tranh Việt Nam quả là một “thắng lợi thật” của phe XHCN trong đó có “bên thắng cuộc” Việt cộng, thì tình hình Việt Nam và thế giới phải biến chuyển theo chiều hướng khác với thực tế kể từ sau khi chiến tranh Việt Nam kết thúc vào ngày 30-4-1975. Tỷ như phe XHCN phải khai thác triệt để “Chiến thắng của cách mạng Việt Nam” để đẩy mạnh các cuộc “chiến tranh cách mạng, chiến ntranh giải phóng” để cộng sản hóa các nước trong vùng và các vùng nghèo đói khác trên thế giới. Thế nhưng thực tế hoàn toàn trái ngược, chẳng cần nói ra thì ai cũng đã biết. (1)

Vì vậy, chúng tôi cho rằng sự kết thúc chiến tranh Việt Nam vào ngày 30-4-1975 như thế không phải là thắng lợi thực sự và chung cuộc của phe này (phe xã hội chủ nghĩa và Việt cộng) với phe kia (phe tư bản chủ nghĩa và Việt quốc) mà chỉ là vì nhu cầu thay đổi thế “chiến lược toàn cầu mới” (The New Globle Trategy) của các cường quốc cực nói chung, Hoa Kỳ nói riêng, sau khi các mục tiêu và lợi ích chiến lược trong vùng các bên ngoại chiến đã thành đạt thông qua cuộc chiến Việt Nam. Do đó, Hoa Kỳ đã chủ động đưa cuộc chiến tranh Việt Nam đến kết thúc, để khởi động cho một tiến trình đưa “các bên thắng cuộc” (phe XHCN và Việt cộng ) đến “thua cuộc hoàn toàn” để đi vào “Chiến lược toàn cầu mới” (2)

Thực tế quả đã diễn biến đúng như vậy. Vì chỉ 15 năm sau khi chiến tranh Việt Nam kết thúc, Liên Xô “Tổ quốc Xã Hội Chủ Nghĩa” và hầu hết các nước XHCN trên thế giới đã sụp đổ tan tành (1990-1991). Tất cả đã chuyển đổi qua “chế độ dân chủ với nền kinh tế thị trường tự do” (vốn là nội dung chủ yếu của thế chiến lược toàn cầu mới). Như vậy là phe XHCN đã “thua cuộc hoàn toàn” trong cuộc chiến tranh ý thức hệ toàn cầu hình thành sau Thế Chiến II,diễn ra dưới hai hình thái “Chiến Tranh Lạnh “ (The Cold War) giữa các nước giầu và “Chiến tranh Nóng” (The Hot War) nơi một số các nghèo, trong đó có Việt Nam.. Nghĩa là cuộc chiến tranh ý thức hệ toàn cầu coi như chấm dứt sau 16 năm chấm dứt chiến tranh Việt Nam.(1975-1991), là thua cuộc hoàn toàn và vĩnh viễn.

Bên thắng cuộc Việt cộng, nằm trong phe XHCN, trong cuộc chiến tranh Việt Nam hôm qua, tất nhiên cũng không tránh khỏi số phận là “bên thua cuộc hoàn toàn” trong cuộc “nội chiến ý thức hệ Quốc-Cộng” tại Việt Nam, khi quá trình tiêu vong đã, đang diễn ra và sắp đi đến kết thúc. Nghĩa là chế độ độc tài đảng trị hay toàn trị cộng sản dưới bảng hiệu “Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt nam” (ngụy danh, ngụy nghĩa) cũng đã và đang trên quá trình tiêu vong để hình thành một chế độ dân chủ pháp trị, đa đảng với “ nền kinh tế thị trường theo định hướng tư bản chủ nghĩa”; dù thực tế đảng và nhà cầm quyền CSVN (đỏ vỏ xanh lòng) hiện nay vẫn cố ngụy biện để kéo dài tuổi thọ, rằng Việt Nam đang đi theo con đường “kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa”; nhưng không thể cưỡng lại chiều hướng mới không thể đảo ngược của “chiến lược toàn cầu mới” của các cường quốc cực (dân chủ hóa về chính trị, thị trường tự do hóa về kinh tế…), cũng như chiều hướng phát triển tất yếu của thực tiễn và lịch sử Việt Nam.(tất yếu Việt Nam phải đi đến dân chủ với nền kinh tế thị trường tự do phát triển…)

Tựu chung, căn cứ vào diễn biến các sự kiện không bình thường trước và sau khi chiến tranh Việt Nam kết thúc vào ngày 30-4-1975, chúng tôi cho rằng Liên Xô, Trung quốc và phe xã hội chủ nghĩa trong đó có “bên thắng cuộc” Việt cộng, chỉ đạt được “Chiến thắng biểu kiến” (giả tạo),có tính giai đoạn; do nhu cầu thay đổi thế chiến lược toàn cầu mới của các cường quốc cực, mà Hoa Kỳ đã chủ động thực hiện kịch bản đưa cuộc chiến tranh Việt nam đi đến kết thúc. Chính xác hơn có thể nói: Chiến tranh Việt Nam kết thúc vào ngày 30-4-1975 như thế, đã chỉ là thắng lợi của các bên ngoại chiến trong hai phe xã hội chủ nghĩa (đứng đầu là Liên Xô…) và tư bản chủ nghĩa (đứng đầu là Hoa Kỳ…)vì các lợi ich chiến lược quân sự và kinh tế họ đã thành đạt thông qua cuộc chiến. Chính các bên nội chiến (Việt cộng và Việt quốc) trong hai phe mới là các bên thua cuộc hoàn toàn. Vì đã tri tình (Việt cộng) hay ngay tình (Việt quốc) làm công cụ chiến lược một thời cho các bên ngoại chiến trong cuộc chiến tranh Việt Nam, sát hại lẫn nhau và tàn phá tan hoang đất nước, dẫn đến tụt hâu sau chiên tranh.

Vậy xin hỏi bên Việt cộng tự nhận là “Bên thắng cuộc” hàng năm có nên tiếp tục ăn mừng ngày 30-4-1975, ngày kết thúc cuộc chiến tranh “cốt nhục tương tàn” như một chiến thắng nữa hay thôi?- Đồng thời, khi chúng tôi viết bài này, thì hội nghị Thượng Đỉnh Liên Triều vừa diễn ra và kết thúc tốt đẹp (27-4-2018). Qua các tường thuật và hình ảnh được truyền đi khắp thế giới đã gây xúc động lòng người. Cá nhân người viết không khỏi rưng rưng nước mắt khi liên tưởng đến tình cảnh Quê Hương Đất Nước mình. Qua Thông cáo chung của Thượng đỉnh Liên Triều đã thể hiện tình tự dân tộc cao độ, khởi sự cho một tiến trình hòa giải hòa hợp dân tộc đầy triền vọng tốt đẹp cho nhân dân và đất nước Triều Tiên.

Nhân dân Việt Nam tự hỏi: Không biết những người lãnh đạo đảng và nhà đương quyền Việt Nam có suy nghĩ, so sánh gì với Triều Tiên, một nước có số phận không may như Việt Nam cùng rơi vào thế gọng kìm của cuộc chiến tranh ý thức hệ toàn cầu, hình thành sau Thế Chiến II. Thế nhưng đảng Lao Động Triều Tiên (tên gọi khác của đảng cộng sản bản xứ) đã khôn ngoan hơn đảng CSVN, là sau cuộc chiến tranh 3 năm (1950-1953) xâm chiếm miền Nam bị liên quân Nam Hàn và Hoa Kỳ dưới ngọn cờ Liên Hiệp quốc đánh bại, đã ngưng chiến, tạo thế lực quân sự (chế tạo hạt nhân, hỏa tiễn đạn đạo…) để 65 năm sau cuộc chiến (1953-2018) đã tạo được thế lực mạnh, chủ động đi bước trước thực hiện hòa giải dân tộc qua hội nghị thượng đỉnh với chế độ cộng hòa Nam Hàn; và chủ động thương lượng tay đôi với đại cường quốc Hoa Kỳ qua hội nghị thượng đỉnh giữa Tổng thống Hoa Kỳ Donald Trump và lãnh tụ Bắc Triều tiên Kim Jong Un dự trù diễn ra vào cuối tháng 5 hay đầu tháng 6 tới đây. Trong khi, đảng CSVN (trong chiến tranh lấy tên là đảng Lao động Việt Nam) thì hiếu chiến và thiếu khôn ngoan hơn, trong quá khứ đã dùng bạo lực chiến tranh để thống nhất đất nước, với cái giá núi xương sông máu dân Việt, làm tan hoang đất nước, để lại hậu quả nghiêm trọng, toàn diện và di hại lâu dài cho dân tộc.

Vậy người dân xin hỏi những người lãnh đạo đảng CS và nhà nước “Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam” (ngụy danh, ngụy nghĩa) hôm nay có dám noi gương các lãnh đạo đảng Lao Động Triều Tiên và nhà cầm quyền chế độ Cộng hòa Dân chủ Nhân dân Triều Tiên, .chủ động và thực tâm khởi động tiến trình hòa giải và hòa hợp dân tộc theo đúng ý nghĩa chân chính của cụm tự này, chứ không phải chỉ là thủ đoạn chính trị và chiêu bài lừa mị như bao lậu nay? Câu trả lời xin dành cho Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng và các đảng viên đảng CSVN đã nắm độc quyền quyền thống trị toàn cõi đất nước 43 năm sau cuộc chiến. (1975-2018) và công cuộc xây dựng chủ nghĩa xã hội tại Việt Nam coi như đã thất bại hoàn toàn và vĩnh viễn, như ông Tổng Trọng đã thú nhận bằng sự hoài nghi rằng: không biết đến cuối Thế kỷ này đã có được xã hội “ xã hội chủ nghĩa “ hay không.

Thiện Ý
Houston, ngày 28 tháng 4 năm 2018.


Ghi chú: (1), (2):


Trong tài liệu viết cho “Mặt Trận Nhân Quyền Việt Nam”năm 1976, người viết đã đưa ra nhận định, rằng “Cuộc chiến tranh Việt Nam kết thúc như thế, chẳng phải là thắng lợi của phe này đối với phe kia, mà chỉ là vị sự thay đổi thế chiến lược quốc tế của các cường quốc cực mà thôi…”; để sau đó đưa ra lời kêu gọi những người CSVN, rằng “chúng tôi khẩn thiết kêu gọi những người đang miệt mài xây một “Thiên đường cộng sản” trên đất nước này cần xét lại. Bởi vì biên giới quốc gia muôn đời vẫn là cái giới hạn mà các dân tộc sống chung phải bảo vệ trên hết và trước hết…” ; và rằng “Chỉ có đứng trên lập trường dân tộc, dưới ánh sáng chủ nghĩa yêu nước,chúng ta mới có thể tìm ra được con đường đúng nhất, có lợi nhất cho dân tộc Việt Nam, phù hợp với ý nguyện của tuyệt đại đa số nhân dân Việt Nam, chứ không phải là tham vọng của những kẻ cầm quyền…”.

Tài liệu quay roneo dày khoảng 30 trang này người viết đã nhờ một người (Bs. N.T.T hiện sống tại Canada) là bạn thiếu thời và cũng là đồng hương Quảng Trị với Ks.Lê Hãn, Trưởng nam của cố TBT Lê Duẫn, chuyển tài liệu này đến thân phụ Ông. Chúng tôi không rõ tài liệu này có đến tay ông Lê Duẩn hay không.

Tất cả những nhận định và lời kêu gọi trên, chúng tôi có in lại trong cuốn “Việt Nam Trong Thế Chiến Lược Quốc Tế Mới” của Thiện Ý, ấn hành tháng 4-1995, tái bản năm 2005-

User avatar
bichphuong
Posts: 574
Joined: Mon Apr 25, 2016 12:10 am
Been thanked: 1 time

Post by bichphuong »

Tìm hiểu ông Kim
Lê Phan

Hồi tôi còn làm cho đài BBC, khi ông tổ của dòng họ Kim, ông Kim Il Sung (hay như hồi trước chúng ta thường quen gọi tên tiếng Hán Việt là Kim Nhật Thành), qua đời năm 1994, rồi một năm sau đó, ông con lên nắm quyền, tôi được yêu cầu viết một breefing paper, một tài liệu tham khảo cho các bạn trong Thế Giới Vụ khi phải viết về Bắc Hàn.

Hồi đó chưa có Google, chưa có Internet, thành ra chúng tôi trông cậy vào ban nghiên cứu của đài BBC, vốn giữ lại những tài liệu cắt từ báo chí, cũng như ban kiểm thính của đài, theo dõi các chương trình phát thanh, phát hình của Bắc Hàn. Tôi cũng được các bạn đồng nghiệp trong ban Anh Ngữ đài cho biết một số những chuyên gia về Bắc Hàn, phải nói là đếm trên đầu ngón tay.


Sau khi vật lộn với mớ tài liệu của những bài báo rất ít viết về miền Bắc của bán đảo Triều Tiên, nói chuyện với một số chuyên gia, tôi ngồi xuống viết. Tôi còn nhớ tôi viết “Bắc Hàn là một quốc gia kỳ quái, nơi một xác chết vẫn là quốc trưởng và là một quốc gia tuy trên danh nghĩa theo chế độ Cộng Sản nhưng thực ra là một chế độ độc tài chuyên chế cổ điển kiểu các vua chúa thời xưa pha trộn với kỹ thuật độc tài toàn diện của Hitler và Stalin.”

Hai mươi ba năm sau, tôi lại thấy thế ra Bắc Hàn vẫn còn là một sự bí hiểm ngay cả cho thế giới tình báo Hoa Kỳ.

Theo thông tấn xã Reuters, tình báo Hoa Kỳ đang cố gắng tìm hiểu để có thể trình bày cho Tổng Thống Donald Trump một chân dung của ông Kim Jong Un, hòng giúp tổng thống có được một ưu thế cạnh tranh trong hội nghị thượng đỉnh có hậu quả đáng kể nhất kể từ thời Chiến Tranh Lạnh. Nhưng họ đang đối diện với một thách thức vĩ đại, Reuters viết, làm sao hiểu được một lãnh tụ bí hiểm của Bắc Hàn mà ít người biết rõ.

Theo một truyền thống lâu đời nhằm vũ trang cho các tổng thống Hoa Kỳ với những hồ sơ chính trị và tâm lý của các lãnh tụ ngoại quốc trước những cuộc điều đình tối quan trọng, các nhà phân tích của chính phủ đang thu thập mọi chi tiết nào mà họ có thể có được về ông Kim và điều chỉnh lại những thẩm định trước đây mà họ nghĩ về ông Kim.

Họ sẽ dựa một phần từ cảm tưởng của ông Giám Đốc Cơ Quan Trung Ương Tình Báo CIA Mike Pompeo, người mà mới cách đây vài tuần, đã là viên chức đầu tiên trong chính phủ Trump gặp trực tiếp ông Kim. Theo một viên chức Hoa Kỳ, ông Pompeo, người vừa được chuẩn thuận làm ngoại trưởng, trở về từ Bình Nhưỡng và diễn tả lãnh tụ trẻ tuổi của Bắc Hàn với một số chuyên viên là “một người khôn ngoan đã học bài kỹ” cho cuộc gặp gỡ.

Chân dung của ông Kim cũng sẽ bao gồm những tin tức thu thập được từ những cuộc hỏi chuyện với những người đã từng tiếp xúc với ông, kể cả cựu cầu thủ NBA Dennis Rodman, những bạn học cũ của ông Kim từ thời còn học nội trú ở Thụy Sĩ và các đại sứ và đặc sứ Nam Hàn.

Tất cả những dữ liệu này đang được cập nhật cho hồ sơ mật mà chính phủ Hoa Kỳ có về ông Kim, từ cách hành xử, động cơ nào thúc đẩy ông, cá tính cũng như lối lãnh đạo của ông, mong giúp tổng thống và các phụ tá của ông tìm một chiến thuật để đối phó với ông Kim ở cuộc họp được chờ đợi giữa hai lãnh tụ Hoa Kỳ và Bắc Hàn.

Reuters bảo là một viên chức Tòa Bạch Ốc từ chối không xác nhận chính xác về cố gắng tìm hiểu ông Kim hơn, ngoại trừ nói “Có một cố gắng toàn chính phủ đang diễn ra để chuẩn bị cho hội nghị thượng đỉnh của tổng thống,” vốn nhắm đến khoảng cuối Tháng Năm đầu Tháng Sáu.

Mặc dầu vậy, hiểu biết trực tiếp về ông Kim vẫn còn rất giới hạn – một “hộp đen,” theo một viên chức Hoa Kỳ quen thuộc với cố gắng tìm hiểu – đặc biệt là với tình trạng thiếu điệp viên hay chỉ điểm ở hiện trường và sự khó khăn của gián điệp online trong một quốc gia mà liên hệ Internet với bên ngoài chỉ ở mức tối thiểu.

Sự thiếu hiểu biết về ông Kim đã hiện rõ khi chúng ta được biết là hồi ông Kim mới lên nắm quyền, cơ quan CIA đã tiên đoán là triều đại của ông Kim sẽ ngắn hạn. Bảy năm sau những tiên đoán này đã bị vứt bỏ và ông Kim nay được thấy là một người rất khôn ngoan và tàn nhẫn. Gần đây hơn nữa, nhiều chuyên gia Hoa Kỳ bị bất ngờ trước sự nhanh chóng mà ông Kim chuyển từ diệu võ dương oai trong cố gắng xây dựng kho hỏa tiễn sang ngoại giao.

Hình ảnh đang hiện hình của các chuyên gia Hoa Kỳ về ông Kim cũng giống như những gì mà nhiều chuyên gia bên ngoài đã đi đến kết luận. Một viên chức Hoa Kỳ giải thích là ông Kim được coi như là “một người hành động theo lý trí” – không phải “hoàn toàn điên cuồng” như Tổng Thống Trump có lần miệt thị. Ông ao ước uy thế trên trường quốc tế nhưng mục đích chính của ông là “sự tồn tại của chế độ,” và tiếp tục đế quốc gia đình của mình, một chỉ dấu cho thấy sẽ là rất khó thuyết phục ông ta đồng ý hoàn toàn giải trừ vũ khí hạt nhân.

Ông Kim tuy trẻ tuổi nhưng có đủ tàn nhẫn để xử tử những thân nhân, và nay cảm thấy an toàn đủ trong vị thế quyền lực để đánh bạc với ông Trump. Đứng về phương diện cá tính, ông giống ông nội đầy hấp lực chính trị, lãnh tụ Kim Il Sung, hơn là ông bố.

Các chuyên gia thêm là việc ông gửi cô em đến Thế Vận Hội Mùa Đông ở Nam Hàn hồi Tháng Hai cũng như sự xuất hiện hiếm có của bà vợ khi các đặc sứ Nam Hàn viếng thăm hồi Tháng Ba chứng tỏ một cố gắng để đem lại cho sự lãnh đạo của ông một tư cách nhân bản hơn.

Che chở bởi sự vô cùng che đậy kín đáo của Bắc Hàn, ông Kim là một khó khăn lớn cho công việc của các cơ quan tình báo Hoa Kỳ. Giám đốc Tình Báo Quốc Gia, ông Dan Coats, trong một bài diễn văn hồi đầu Tháng Tư nói là lãnh đạo Bắc Hàn là “một trong những yếu tố thu thập khó nhất” cho ngành tình báo.

Các chuyên gia Hoa Kỳ sẽ nghiên cứu kỹ cả lời nói lẫn cử chỉ của ông Kim ở hội nghị thượng đỉnh với Tổng Thống Moon Jae-in của Nam Hàn. Các nhà phân tích tình báo Hoa Kỳ đã trải nhiều năm nghiên cứu lịch sử gia đình ông Kim, những bài diễn văn, hình ảnh và video, và nay họ đang nghiên cứu tỉ mỉ về hình ảnh và tường thuật từ hai cuộc gặp gỡ ồn ào giữa ông và các viên chức Nam Hàn và Trung Cộng.

Họ cũng phỏng vấn những người vượt tuyến bỏ hàng ngũ Bắc Hàn và đã không từ chối cả những nguồn tin cấp hai kể lại như cuốn hồi ký của một ông chef sushi người Nhật đã có thời làm việc cho gia đình họ Kim.

Trong khi đang cố gắng hết sức để tìm cách vẽ một chân dung thật chính xác về lãnh tụ Bắc Hàn, các viên chức Hoa Kỳ còn có một thách thức mới đó là quyết định xem thông báo bao nhiêu thông tin cho Tổng Thống Trump – vốn nổi tiếng không thích những tường trình chi tiết hay văn kiện dài dòng – và rồi thuyết phục ông đừng hành động chỉ trên bản năng, như ông thường làm với mọi việc.

Những người báo cáo với tổng thống sẽ dựa trên một bản ngắn gọn, kèm theo hình ảnh, bản đồ, hình vẽ và video. Đây không phải lần đầu tiên các viên chức tình báo dựa trên trợ giúp thính thị để báo cáo. Vào đầu nhiệm kỳ, tổng thống đã được cho thấy một model đúng kích cỡ thu nhỏ của cơ sở chế bom hạt nhân của Bắc Hàn với một ngọn núi có thể mở nắp và một tượng Nữ Thần Tự Do nhỏ bên trong để tổng thống nhận thức về tầm cỡ lớn của cơ sở này. Họ biện minh là vì tổng thống quen đồ hình địa ốc nên như vậy giúp ông nhận thức nhanh hơn.

Trong nhiều thập niên nay, các chính phủ Hoa Kỳ đã ra lệnh lập hồ sơ về các lãnh tụ ngoại quốc đặc biệt là các đối thủ như Saddam Hussein của Iraq, Muammar Gaddafi của Libya và Fidel Castro của Cuba. Nhiều quốc gia khác cũng có những cố gắng tương tự. Những thẩm định này, phát xuất từ cố gắng của chính phủ Hoa Kỳ để tìm hiểu Adolf Hitler và nước Đức của ông ta, cũng như Nhật Bản và tâm lý người Nhật, đã có ích cho các vị lãnh đạo.

Cựu Tổng Thống Jimmy Carter viết trong cuốn hồi ký của ông “Keeeping Faith” là những chân dung tỉ mỉ về Thủ Tướng Menachem Begin của Israel và Tổng Thống Anwar Sadat của Ai Cập đã “có lợi lớn” trong việc giúp ông đạt thỏa hiệp hòa bình năm 1978 giữa hai quốc gia này.

Nhưng “biết người” theo Tôn Tử mới chỉ là một nửa của thành công, và “biết mình” khó lắm thay, nhất là khi chúng ta có một tổng thống không hiểu có biết mình hay không. (Lê Phan)

User avatar
saohom
Posts: 2212
Joined: Wed Aug 26, 2009 11:30 pm

Post by saohom »

Image

Kim Jong Un đi dây giữa Tập và Trump
May 14 at 4:40 AM

Ngô Nhân Dụng
Kim Jong Un qua Tàu gặp Tập Cận Bình hai lần trong hai tháng. Cả hai chuyến đi đều diễn ra trước khi Kim tiếp “đặc sứ” của tổng thống Mỹ, Mike Pompeo, trước và sau khi ông lên chức ngoại trưởng. Rõ rệt, Kim gặp Tập không chỉ vì xã giao. Chắc họ có bàn với nhau một chiến lược chung đối đầu với Hoa Kỳ, dù Kim chỉ muốn bàn rất tổng quát.

Muốn Tập đồng ý chiến lược đó, tất nhiên Kim phải cho Tập biết mình muốn gì trong cuộc đàm phán với Mỹ và Nam Hàn. Cộng Sản Trung Quốc có thể đóng vai “trung gian hòa giải” nếu Trump và Kim bất đồng trầm trọng. Hơn nữa, nếu sau cùng Trump và Kim có thể đồng ý với nhau, Trung Cộng phải được dành một vai trò quan trọng trong việc thi hành những điều thỏa hiệp.

Cho tới nay, Donald Trump và Kim Jong Un mới chỉ đồng ý những điểm đại cương, mà hai bên có thể sẽ diễn giải hoàn toàn khác nhau. Tổng thống Mỹ đổi cách nói về nhà độc tài 34 tuổi. Ông từng gọi Kim là “thằng điên” chuyên giết hại đồng bào mình. Bây giờ ông khen Kim là người “có phẩm giá” (decent, honourable).

Họp báo cùng Ngoại Trưởng Nam Hàn Kang Kyung-wha, ông Mike Pompeo nói rằng ông đã thảo luận với Kim những vấn đề “có nội dung cụ thể” (substantive). Chắc hai bên phải nói đến giải giới vũ khí hạch tâm (denuclearization). Pompeo còn nói, việc giải giới hạch tâm phải hoàn toàn và được kiểm chứng.

Có lẽ Kim và Pompeo không thể bàn chi tiết chuyện giải giới hạch tâm sẽ diễn ra thế nào. Cho nên, cho tới giờ Kim và Trump vẫn chưa hiểu rõ người sắp nói chuyện với mình hiểu “giải giới hạch tâm” thực tế nghĩa là gì.

Chắc chắn Kim sẽ chịu ngưng, không thử bom thêm nữa. Tháng Chín năm ngoái, Kim đã báo cho dân Bắc Hàn biết rằng chương trình bom hạch tâm đã thành công mỹ mãn. Donald Trump sẽ đòi Kim phải hủy bỏ cả kho vũ khí hạch tâm đã chế tạo. Liệu Kim có chịu hay không?

Có thể đoán rằng khi gặp Pompeo, Kim đã hứa điều đó. Nhưng Kim không thể nói chi tiết, vì vấn đề rất phức tạp. Phải mất bốn, năm năm người ta mới đồng ý diễn trình ngưng thí nghiệm năng lượng nguyên tử của Iran, với bao nhiêu biện pháp kiểm tra sau đó. Ở Bắc Hàn, còn có cả một kho bom phải “tháo gỡ” nữa!

Nhưng Kim Jong Un có sẵn lòng xóa bỏ công trình thử nghiệm bom nguyên tử mà ông bố đã bắt đầu hay không?

Kim Jong Un, cũng như ông bố, chắc chắn không muốn bị so sánh với Muammar Gaddafi ở Libya, hoặc Saddam Hussein tại Iraq. Hussein không có bom nguyên tử, bị Mỹ đổ cho là có bom để đánh, sau cùng bị treo cổ. Gaddafi có nhiều vũ khí hóa học và đang chuẩn bị làm bom nguyên tử. Sau lại ký với Mỹ, Anh, Pháp hủy bỏ bom hóa học và ngưng hẳn chương trình vũ khí hạch tâm. Cuối cùng, máy bay và hỏa tiễn các nước này giúp dân nổi dậy, Gaddafi bị giết.

Kim Jong Un không thể chấp nhận mình rơi vào hoàn cảnh như Hussein và Gaddafi. Ngược lại, Kim còn muốn nêu gương cho dân Iran: Không làm bom, Mỹ vẫn tẩy chay! Cứ làm bom đi, Mỹ sẽ đến nói chuyện& tử tế!

Nếu Kim khó giải giới như vậy, thì tại sao vẫn hứa hẹn điều đó với Tổng Thống Nam Hàn Moon Jae-in và ông Pompeo? Chỉ có thể đoán rằng Kim tính có thể chấp nhận một chương trình giải giới càng kéo dài càng tốt, cho đến khi chuyện vũ khí hạch tâm không còn là một vấn đề quan trọng nữa.

Mục đích tối hậu của họ Kim là nắm quyền sinh sát trên dân chúng Bắc Hàn, càng lâu càng tốt. Vũ khí hạch tâm là một phương tiện để đạt mục đích đó. Họ Kim ba đời tố cáo Mỹ đang sắp đánh, nhưng dân sẽ được họ Kim bảo vệ, nhờ vũ khí hạch tâm. Bao giờ thì vũ khí hạch tâm không còn quan trọng nữa?

Đến đây, Kim đã học được một bài của Cộng Sản Trung Quốc. Trung Cộng chứng tỏ rằng một chế độ Cộng Sản vẫn yên ổn nắm quyền cai trị, nếu nâng đời sống kinh tế của dân chúng lên cao. Đó có thể là niềm tin của Kim Jong Un, khi bắt đầu nới lỏng cho kinh tế tư nhân trong mấy năm gần đây; và theo gót chân Trung Cộng từ 1979, cho các doanh nghiệp nhà nước được nhiều quyền tự quyết định. Sau cuộc gặp gỡ lần thứ nhì ở Đại Liên, Tập Cận Bình đã khen ngợi họ Kim là đã biết công bố “từ nay chỉ tập trung vào phát triển kinh tế.”

Và Mỹ cũng đang hứa hẹn với Kim Jong Un điều đó. Ông Mike Pompeo mới tuyên bố, sau khi gặp Kim Jong Un lần thứ nhì, rằng “Nếu Bắc Hàn hành động mạnh bạo giải giới bom hạch tâm nhanh chóng, Hoa Kỳ sẵn sàng cộng tác để giúp cho được thịnh vượng không khác gì các bạn tốt của nước Mỹ ở Nam Hàn!” Ai cũng biết ngày xưa Nam Hàn (cũng như Nhật Bản, Đài Loan) lúc bắt đầu kinh tế phát triển rất nhanh, cũng nhờ hàng xuất cảng sang Mỹ không bị đóng thuế như các nước khác!

Nhưng giải giới nhanh chóng, như ông Pompeo nói, là bao lâu? Tòa Bạch Ốc hình như đang tính thời gian sáu tháng đến một năm – sau đó mới nói chuyện viện trợ hoặc giao thương. Nhưng Kim Jong Un có thể muốn thời gian đó dài hơn. Và đây là điều mà Kim muốn Tập Cận Bình đồng ý giúp mình thuyết phục Donald Trump. Nếu Trump đồng ý, việc giải giới bom hạch tâm sẽ diễn từng bước, song song với việc nới lỏng kinh tế, xóa bỏ lệnh cấm vận từng bước một. Khi vòng vây kinh tế được giải tỏa, từng bước một, Kim sẽ thi hành chính sách “đổi mới” cũng từng bước, có các cố vấn Tập Cận Bình đưa qua giúp.

Giải pháp “từng bước” này đã được tổng thống Nam Hàn đồng ý. Tập Cận Bình đồng ý. Dân Á Đông không ai vội vàng hấp tấp như dân Mỹ. Ông Donald Trump có sẵn sàng đồng ý hay không? Nếu chịu, ông sẽ có dịp ký một hiệp ước hòa bình chấm dứt chiến tranh Cao Ly! Giải Nobel Hòa Bình mấy hồi!

Thời gian thi hành việc giải giới này sẽ kéo dài, vì rất nhiều vấn đề kỹ thuật phức tạp. Kim Jong Un có thể đòi các thanh tra Trung Cộng tham dự cùng thanh tra Mỹ. Một số bom và hỏa tiễn sẽ được giải giới bằng cách gửi sang bên Tàu cho Trung Cộng giữ, giống như Nga đã giúp ở Iran. Kim Jong Un có thể lâu lâu lại “làm nây,” dỗi không nói chuyện tiếp nữa. Moon và Tập sẽ can ngăn, kéo lại bàn họp. Cứ thế kéo dài, trong khi lệnh cấm vận được nới lỏng, kinh tế Bắc Hàn thay đổi.

Hiện nay dân Bắc Hàn kiếm được $200 một tháng đã được coi thuộc tầng lớp “trung lưu.” Những người đạp chiếc xe đạp nhãn hiệu Nhật Bản thì xóm làng trầm trồ. Mai mốt, cải tổ kinh tế theo lối Trung Cộng, năm ba năm sau người dân sẽ thấy được đổi đời! “Toàn dân Triều Tiên” luôn luôn được nghe báo, đài nhắc nhở rằng họ khá hơn là nhờ “lãnh tụ Kim yêu quý.”

Ngay bây giờ, Tập Cận Bình đã bắt đầu nới lỏng cho kinh tế Bắc Hàn. Trung Cộng thi hành lệnh cấm vận của Liên Hiệp Quốc rất trễ; thi hành cũng chỉ vì muốn lấy lòng ông Trump. Bắc Kinh đã chịu cắt xuất cảng dầu khí, hàng hóa, và ngưng nhập cảng than đá, đồ biển của Bắc Hàn. Nhưng bây giờ đang bị ông Trump dọa chiến tranh mậu dịch, Trung Cộng cũng không còn tha thiết cấm vận nữa. Trước khi ông Pompeo tới, Kim Jong Un đã tiếp đón Vương Nghị, siêu ngoại trưởng của Trung Cộng.

Ở thành phố Đan Đông, nằm sát biên giới với Bắc Hàn, không khí rộn rịp hẳn lên trong một tháng qua, theo phóng viên báo The New York Times tường thuật. Những căn hộ trong một chúng cư 15 tầng nhìn xuống sông Áp Lục có bao nhiêu người đến hỏi mua. Nhiều người từ Bắc Hàn qua, ôm cả túi tiền mặt, tiền Trung Quốc. Giá nhà tăng gấp đôi, so với hai tuần trước, lúc đó chưa ai biết tin Kim Jong Un đã qua thăm Tập Cận Bình ở Bắc Kinh, và sẽ gặp cả Donald Trump!

Hàng hóa lại đi qua cửa khẩu sang Bắc Hàn. Nhà nước Trung Cộng ngoảnh mặt đi. Một người bán máy móc dùng trong việc khai mỏ nói: “Bây giờ có cấm vận, phải hối lộ gấp đôi mới đi qua được. Nhưng họ cho đi qua!”

Cứ như vậy, không khí hòa dịu trên bán đảo Triều Tiên sẽ giúp cho cả miền Đông Bắc nước Tàu, lâu nay vẫn trì trệ so với miền Nam giáp biển. Trong cuộc gặp gỡ với Kim vừa qua, Tổng Thống Moon Jae-in đã đưa cho Kim một thỏi “USB” (để chứa các hồ sơ trong computer) trong đó chứa một chương trình phát triển kinh tế “Ba Vòng Đai.” Khi nào hòa bình và chịu hợp tác, sẽ lập một vòng đai đường xe lửa giữa hai miền. Đường sắt này sẽ kéo lên phía Bắc, tới biên giới Trung Quốc, tạo một vòng đai giao thông, vận tải. Một vòng đai khác sẽ nối lên bở biển Nga, một vùng cũng còn chưa phát triển vì bế tắc giao thông. Không biết ông Kim có đem cho Tập Cận Bình coi kế hoạch Ba Vòng Đai của ông Moon hay không. Nhưng chỉ cần biết tin tổng quát, Tập Cận Bình cũng thấy đó là một cơ hội bằng vàng! Nhất là, trong cả dự án này không thấy Nhật Bản và Mỹ dính vô trực tiếp!

Nhưng có thể đoán rằng một người dân Hàn Quốc yêu nước như ông Moon Jae-in sẽ không “đầu phục” thiên triều Bắc Kinh. Ngược lại, ông Moon còn muốn kéo Bắc Hàn tách ra khỏi ảnh hưởng của Trung Cộng. Cho nên, vẫn cần Mỹ. Moon giúp Kim đi dây giữa Tập Cận Bình và Donald Trump cũng vì muốn giúp đồng bào của ông ở miền Bắc, cho được mức sống cao hơn. Đồng thời, người dân Nam Hàn cũng được an ổn hơn.

Ngô Nhân Dụng

User avatar
saohom
Posts: 2212
Joined: Wed Aug 26, 2009 11:30 pm

Post by saohom »

Image

Vùng lên hay là chết

Ng. Dân.
(Danlambao) - Đất nước Việt Nam chưa bao giờ đáng lo và đáng ngại như lúc này. Lo và ngại điều chi? Một đất nước đang bị mất, và một dân tộc đang trở nên bị trị... “Một ý nghĩ vô cùng yếm thế, và một tư tưởng rất “phản động”. Nếu là chính quyền đang cai trị, và nếu là người dân đang thụ hưởng có được lợi quyền, hoặc là những ai còn “mơ ngủ”, thì chắc chắn là phải nói như vậy.

Một đất nước đang phát triển, một dân tộc sau bao năm đấu tranh, nay giành được độc lập tự do và một chế độ “ưu việt” do một đảng lúc nào cũng “thành công và thắng lợi” đang cai trị, thì ai dám nói là “đáng ngại”, “đáng lo”? Chỉ có đám “phản động” và ‘thế lực thù địch” dụng tâm đánh phá?

Trên 43 năm, từ ngày nắm quyền lãnh đạo toàn đất nước và tính xa hơn nữa là từ ngày đảng CSVN hô hào kêu gọi toàn dân cùng một lòng theo đảng đứng lên đánh thực dân giành độc lập, rồi "đánh Mỹ để giải phóng đất nước", thắng lợi thành công, đến ngày hôm nay, đất nước, dân tộc VN đã ra sao?

- Theo đảng thì: Ta từ thắng lợi này đến thắng lợi khác. Đất nước hôm nay phát triển mọi mặt, và toàn dân đã được ấm no.

- Theo cái nhìn (khách quan) từ bên ngoài thì: Đại đa số người dân còn khổ, còn nghèo, và còn luôn bị áp chế bất công tàn bạo. Từ bao sự tàn bạo qua mấy mươi năm, người dân sợ hãi, người dân cứ phải an tâm, khuất phục, cúi đầu.

- Cũng có một số khác - một số được đảng ban ân, cho một vài ân sủng lợi lộc, có của có tiền, không ngần ngại bảo vệ đảng, vì đảng mà sẵn sàng chống lại bất cứ ai chống đảng và không chịu nghe theo lời đảng.

Mấy mươi năm thành công của đảng là: dối gian, ru ngủ, lừa gạc phĩnh phờ, và… tàn bạo.

“Hãy tin vào đảng - Mọi sự đã có đảng và nhà nước lo” - một câu nói từ mấy mươi năm, lúc nào cũng là “liều thuốc” để chữa trị: Trị những ý tưởng hoài nghi. Trị những nhập nhằng đảng nói và làm luôn khác biệt. Và trị một đám dân đen suốt đời nơi đáy giếng, nơi rừng sâu thăm thẳm tối tăm, một khi có chút ánh sáng “sự thật” soi rọi vào.

Cứ để đảng liệu toan, vì đảng là anh minh, là tài tình, sáng suốt… Từ mấy mươi năm là như vậy.

Từ những ngày nớp với giáo ngang vai, và cây tầm vông vạt nhọn. Với vũ khí thô sơ nhưng mà có tấm lòng kiên cường sắt đá. Với hiểm nguy không sợ, gian khổ không màng, và con đường dù có chông gai, muôn trùng nguy hiểm, ta không sờn chí. Hết thế hệ này sang thế hệ khác. Hết người này ngã xuống, người khác tiến lên, và đi đến thành công - thành công và thắng lợi cho đảng quang vinh. Thì như vậy, dân tộc VN đâu phải là yếu hèn, không ý chí? Nhưng mà, vẫn chỉ một lòng tin đảng, theo đảng, và để cho đảng dẫn lối soi đường… Thốt lên câu nói nghẹn ngào đau lòng là: “một đàn bò được xỏ mũi và chăn dắt từ những tên chăn súc vật”. Xin lỗi, lời ví von có phần mạo phạm, nhưng mà ý nghĩa nào khác chi hơn? Chỉ đáng tiếc là một dân tộc kiêu hùng lại bị “xỏ mũi dẫn đường” dắt đi từ một bọn cướp.

Xin trở về với thực tại:

Đất nước VN, sau 43 năm, từ ngày hoàn toàn thống nhất, từ ngày một đảng độc quyền thống lãnh và cai trị, ngày hôm nay, ta thấy đươc những gì?

- Bộ mặt của đường xá mở rộng. Hình ảnh của những khu nhà cao tầng san sát. Sinh hoạt tấp nập của một xã hội với nhiều tiện nghi vật chất. Hình thức tráng lệ nguy nga không thua gì các nước văn minh tiên tiến. Có phải là mức phát triển của một đất nước hôm nay? Vì bao vật chất phát triển này là của ai, và dành lấy cho ai hưởng thụ? Chắc không phải là cho đại đa số toàn dân?

Người dân vẫn bần hàn cơ cực. Người dân vẫn đói khát lang thang. Người dân vẫn không có nhà để ở, không có đất để sinh hoạt nuôi trồng. Và người dân - dân oan (bị cướp đoạt tài sản, nhà cửa ruộng đồng) bơ vơ lang bạt đi khiếu kiện đòi công bằng, công lý (10-15-20-30 năm) không được ai giải quyết. Người dân phải đi làm thuê ở mướn nơi xứ người để kiếm miếng ăn, để có tiền gởi về cho đảng…

- Một đất nước gọi là đã được phát triển, đã có hạnh phúc ấm no…? Cái gì được gọi là phát triển? Và ai thật sự là hạnh phúc ấm no? Người dân hay đảng? Xin được minh chính trả lời?

- Một đất nước mà hôm nay, cấp lãnh đạo cuộc sống với mọi vinh sang như vua chúa thời phong kiến. Và người dân bần cùng, cơ cực, bất công, oan khuất còn hơn thời thuở thực dân.

- Một đất nước mà sau 43 năm luôn rêu rao là "đánh đuổi đế quốc, giành lấy độc lập tự do", mà bây giờ bè lũ Tàu (kẻ thù của dân tộc) được rước vào ngự trị: làm ăn chiếm lĩnh từng phần, và sinh sống tư do, đặc lợi, đặc quyền hơn người bản xứ.

- Một đất nước mà toàn bộ các cấp lãnh đạo đều “hèn với giặc, ác với dân”, luôn cúi lòn phĩnh nịnh ngoại bang, và đối xử với dân như cỏ rác, súc vật chỉ vì muốn được hưởng lợi, uy quyền, giàu có vinh sang.

- Một đất nước bị đầu độc - độc hại về mọi mặt - môi trường, xã hội, thực phẩm thức ăn và độc hại cả tư tưởng, văn hóa, con người…

- Một đất nước với tham nhũng, bất công, bạo tàn, giết chóc… Một xã hội điên loạn, băng hoại, bạo hành, bạo lực lan tràn cùng khắp mọi nơi.

Ngày trước, theo lời đảng gọi: "miền Bắc thắt lưng buộc bụng, tất cả cho giải phóng miền Nam, hy sinh mạng sống máu xương; hy sinh tài vật lực để chi viện cho ½ đất nước trong cảnh khốn cùng, bị bốc lột đày đọa… Và miền Nam thì tuông đổ máu xương để quyết lòng đánh Mỹ."

“Đánh xong giặc Mỹ, ta sẽ xây dựng đất nước mạnh giàu, to đẹp gấp 10 lần hơn”. Bây giờ, Mỹ cút, ngụy nhào, sau 43 năm hoàn toàn giải phóng, đất nước “to đẹp”, “giàu mạnh” cở nào? Tụt hậu (so với lân bang) bao chục, trăm lần? Và nhà nước ta “ăn xin”, “cầu viện” sao mãi hoài không dứt?

- Đất nước với tài nguyên khánh kiệt. Kinh tế suy sụp. Biển đảo bị chiếm. Ngư dân bị giết. Ruộng đồng khô hạn, người nông dân đói kém, kiếm sống khắp nơi. Vậy mà “đảng ta” ngất ngưỡng vinh sang nhà cao cửa rộng: những vila nghìn tỷ, những biệt phủ dát vàng… đã nói lên điều gì? Giải phóng cho ai? Và ai ấm no, sung túc? Người dân hay đảng?

Vơ vét tận cùng, tham lam vô độ… Và tột cùng của dối gian, tàn bạo, lưu manh. Một đảng chỉ biết củng cố lợi quyền cho bè lũ. Một đảng ươn hèn không biết nhục. một đảng khoác lác không biết ngượng. Vô liêm sĩ không cùng… Một đảng cách biệt, xa hẳn người dân, thì không còn tư cách gì để lãnh đạo toàn dân như bao năm hô hào kêu gọi. Một đảng cần phải bị loại trừ.

Dân tộc Việt Nam, một dân tộc qua bao nghìn năm bất khuất, kiên cường, vùng lên đánh đuổi giặc. Một dân tộc cũng đã góp phần, và bị đảng lợi dụng đánh đuổi xâm lăng. Mấy mươi năm tin đảng để phải tuông đổ máu xương giành lấy tự do, độc lập. Nhưng rồi, lòng tin bị lợi dụng, bao hy sinh bị phí phạm, lãng quên. Một đảng chỉ biết địa vị lợi quyền, và cúi đầu khuất phục kẻ thù dâng nạp non sông, đang đưa dân tộc vào chổ chết, vào vòng nô lệ. (Hiện tình đất nước ngày hôm nay đã cho thấy rõ là vậy).

Vậy thì dân tộc VN sẽ phải tính sao đây? Vùng lên tận diệt cái đảng bán nước để toàn dân có được sống còn, hay an tâm, cam chịu… vẫn tin theo đảng để đi vào chổ chết?

Tổ quốc anh linh đang gọi. Hồn thiêng sông núi đang chờ. Dân tộc VN phải vùng dậy để tồn sinh.

14.05.2018

Ng. Dân.

danlambaovn.blogspot.com

User avatar
saohom
Posts: 2212
Joined: Wed Aug 26, 2009 11:30 pm

Post by saohom »

Image

Bạo quyền CSVN rất sợ Tàu Cộng!
Nguyên Thạch
(Danlambao) - Tác giả sẽ mở đầu bài viết để dẫn chứng qua câu thành ngữ thời sản mà hầu hết người dân Việt Nam ai cũng biết: "Hèn với giặc Tàu - Ác với dân Việt". Quả vậy, ĐCSVN, quân đội và côn an là 3 lực lượng chính sợ Tàu Cộng như người lạc giữa rừng sợ cọp bắt, như con nít yếu bóng vía sợ ma, như các quan tham khủng sợ tử hình...

Ai cho rằng BCT-TƯĐ, côn an, quân đội không sợ bọn Trung cẩu cắn càn là nói xạo, là nổ như bắp rang. Nếu cha của Nguyễn Phú Trọng, Lê Khả Phiêu, Nguyễn Văn Linh, Nông Đức Mạnh... có đội mồ sống dậy nói rằng đừng sợ Tàu cộng thì bố bảo cũng chả dám không sợ.

Còn đám Dư luận viên Song Huynh, nguyenthimynguy, Hoa Huệ, Hoa Mồng Gà, Hoa cứt lợn... gì đó thuộc Sư đoàn AK-47 đặc trách tuyên truyền và phá bỉnh Dân Làm Báo, có giỏi thì vào đây chửi cha, chửi mẹ, lôi cổ ông cố nội tên Tập, tên Mao ra mà chửi bọn cướp biển đảo của VN, bắn giết, sát hại ngư dân VN nghèo khổ đi. Dám không?

Còn quân đội nhăn răng thì tỉ như qua vụ Gạc Ma 1988 thì chỉ biết nhăn răng cho chúng bắn vỡ mồm. Côn an với dân thì rất nghênh ngang, oai phong lẫm liệt nhưng với khách Tàu "du lịch" hoặc đặc công trá hình ở Formosa Vũng Áng, Bô xít Tây Nguyên thì ông cố nội của chúng kêu nhìn thẳng mặt bọn Tàu mà còn chưa dám thì nói chi đến tra hỏi đám con trời này.

Thế mới rõ mặt mười mươi đảng CS, quân đội, côn an, cán bộ... làm gì có yên hùng!. Tàu chỉ đánh rắm nhẹ thôi thì cũng đã tưởng là kêu tâu, vội lấm lét dạ dạ vâng vâng nhưng người dân Việt thấp cổ bé họng mà hó hé thì bỏ mạng với côn an ngay.

Thế mới biết dưới màu quân phục trâu xanh, bò vàng, chó mực này mà nó còn vô liêm sỉ, bỉ ổi, khốn nạn đến thế, khi cởi lớp quân phục ra thì chúng trùng trục ô uế, nhơ nhớp từ tấm thân cho đến cái đầu bả chó đến dường nào.

Dưới cái cơ chế độc quyền toàn trị thì "Công Minh Liêm Chính" là những từ siêu lừa, lừa khủng, lừa trắng trợn.

Đạo đức cách mạng là gì? Là gì thì mường tượng mần chi cho mất công. Muốn hiểu đạo đức cách mạng thì đơn giản là cứ hỏi ông Anh tẹt nét hay ông Gú gồ về Hồ Chí Minh có mấy vợ, mấy con, gia phả ra làm sao, cách tìm đường cứu bản thân, cứu gia đình như thế nào, mấy tên, mấy họ, ngày sanh tháng đẻ nào, ngày tử nào là đúng, bao nhiêu bút danh, bố láo về bản thân ra sao, phản ai, tố ai, giết bao nhiêu sinh mạng... Ông Anh tẹt nét sẽ giải đáp tất tần tật.

Có câu chơi chữ "không phải chăm phần chăm đảng viên là tham nhũng, nhưng 100% tham nhũng là đảng viên". Không là đảng viên thì lấy gì được quyền cao chức trọng? Mà đảng viên tà lọt kiểu đảng viên công nhân lau nhà vệ sinh thì đớp được cái gì, chẳng lẽ đớp thứ đó ư?.

Tên côn an kinh tế, tài môi nào, đứa CSGT nào không giàu sụ chỉ thử xem. Con cán bộ hải quan, cửa khẩu, qui hoạch, ngân hàng... nào không có xe sang, biệt thự? Chỉ xem! Giới quí tộc đỏ, tên bí thơ, chủ tịch nào không chứa vàng nứt vách?

Ôi cái xã hội xã nghĩa bây bây giờ nó bèo nhèo còn hơn cái bãi phụt của con trâu già, nó tởm lợm còn hơn cái hố phân đầy giòi bọ, chán còn hơn nhìn bầy gián hôi hám bò lúc nhúc. Chúng giẫm lên nhau để tranh giành mà sống, sự hơn thua, giành giựt phân (fund) này là anh hùng ư?.

Hãy nghe gã nói đây:

Một dải mênh mông, một mảnh trăng
Một gã đi hoang, một cung hằng
Gã cùng vũ trụ lời nhân thế
Gã trút tâm tư, nỗi nhọc nhằn
....
Gã thấy đám giòi mà kinh tởm
Lúc nhúc chen nhau giữa vũng lầy
Cố giẫm lên nhau tranh giành sống
Ăn phân, để chóng biến thành ruồi!

(Vô thường) NT

Đạo quân AK-47 nhảy vào biện minh cho ĐCS, côn an, quân đội, cán cộm nào không sợ Tàu Cộng nói thử coi. Đám DLV chuyên tuyên truyền, phá bỉnh Dân Làm Báo dám chửi Tiên Sư Cha tên Tập Cận Bình cùng đám thiên triều Trung Cẩu thử xem. Hay là lương tâm đã vứt đi cho chó gặm mà chỉ còn lương tháng là trọng?.

Thế thì Thạch này viết không đúng sao? Oan chỗ nào? Sao cả đảng chúng bây sợ Tàu Cộng dữ vậy? Đừng nói là không hề sợ bọn cẩu tặc phương Bắc này nhé. Nếu không sợ thì tại sao Trung Cộng tuyên bố hơn 80% diện tích Biển Đông, trong đó có chủ quyền không thể chối cải của VN mà không dám hó hé? Chúng dùng vũ lực chiếm cướp 7 đảo của VN mà không dám tố giác ra Toà Án Quốc Tế? Chúng bắn giết ngư dân VN mà không dám phản kháng? Chúng nghênh ngang trên quê hương VN mà không dám tra hỏi?.

Bọn Trung Cẩu này đến Móng Cái, Đà Nẵng, Hà Tĩnh, Nha Trang, Tây Nguyên, miền Tây Nam Bộ hay bất cứ nơi đâu, chúng chỉ đái một bãi, khạc nhổ một đống rồi bảo rằng đó là đất nước của chúng, chúng muốn làm gì thì làm, rồi lũ côn an VN có dám động đến lông... chân của chúng không hả cái thứ đảng nhu nhược?

ĐCSVN, quân đội, côn an không sợ Tàu Cộng và là yên hùng? Chuyện lạ. Có phải vậy không thưa bà con cô bác xa gần?

17.05.2018
Nguyên Thạch

kalua
Posts: 836
Joined: Sun Apr 22, 2012 5:26 pm

Post by kalua »

Image

Còn đảng còn lừa
Đồ Hiếm
(Danlambao) - Nguyễn Bá Thanh khi chưa bị trúng độc đã có lần tự thú: "Ở các nước được kiểm soát chặt chẽ. Báo cáo láo, sai là trừng phạt liền, còn mình lâu nay báo cáo láo quen rồi". Vâng, láo quen rồi, hơn 80 năm còn đảng, dân còn bị lừa dài.

Hôm 17/5/2018, tiếp tục và phát huy sự nghiệp nói láo, bọ trưởng Y tế Nguyễn Thị Kim Tiền lại đăng đàn tuyên bố: Sau khi khảo sát các mẫu hải sản tại 4 tỉnh miền Trung gồm Hà Tĩnh, Quảng Bình, Quảng Trị, Thừa Thiên Huế - những nơi bị thảm họa môi trường hồi 2016 do Formosa xả thải - cũng như đối chứng tiêu chuẩn với các mẫu hải sản ở Hải Phòng, Khánh Hoà và Bà Rịa Vũng Tàu, đã đi đến một kết luận kinh hồn: "Hải sản bốn tỉnh miền Trung đã bảo đảm an toàn!”. Theo đúng quy đầu của đảng đĩ, khi bộ phận nữ Kim Tiền đánh trống, bộ phận nam thủ Niểng lại khua chiêng: Lập tức hàng đàn chó phóng viên, báo rận lề đảng rào rào đưa tin, khoe hàng thủ Niểng Xuân Phúc xuống ngay tận cảng Bắc Cửa Việt, Gio Linh – Quảng Trị để mua cá ngừ (nặng 60 kg) và hai con cá thu của tàu ngư dân cập cảng sau thời gian đánh bắt xa bờ từ Hoàng Sa trở về. Bọn báo rận lề đảng này nâng bi thủ Niểng, nhưng lại cố ý (hay vô tình) để lộ rõ ba bí mật nhà nước:

- Các ngư dân chỉ bắt được cá lớn ngoài xa bờ, vì gần bờ còn cái mả mẹ cá gì để đánh bắt, cá lớn cá bé đều tiệt chủng!

- Mùa này là thời gian cấm đánh bắt cá của Tàu, mà ngư dân vì đói quá nên phải liều mạng ra Hoàng Sa, dù không có sự bảo vệ của hải quân anh hùng núp.

- Chưa hết chiêu trò lưu manh, ngài đầu niểng sau khi dùng tiền dân để mua cá của dân, ngài không quên xúi dân "động viên bà con yên tâm bám biển". Yên tâm cái mả cha thủ tướng! Còn vác mạng về được hôm nay là may, nhiều khi ngày mai không phải thủ Niểng đón mà tàu lạ nó đón thì coi như chết chắc!

Thêm nữa, cá này dù đã được đánh bắt xa bờ, nhưng ngài thủ Niểng mua về không để gia đình Niểng dùng hay cho Bộ Cá Tra nhậu mừng Đinh Thế Huynh ngáp ngáp, mà ngài Niểng dùng để biếu... dân (ai ăn chết ráng chịu)! Lưu manh và điếm thúi thì đảng đĩ hơn 80 năm kinh nghiệm có thừa.

Mốt này xưa rồi Nỉểng ơi. Dân mình bây giờ dân trí rất cao nên rành sáu câu mấy cái kịch rẻ tiền của đảng đĩ ớn tới óc. Ngay đến đám con nít mũi thò lò mũi xanh cũng biết tỏng mánh của đảng “mặt người óc lợn”, chứ đừng hòng xúi dại được cha mẹ ông bà của chúng đi mua cá biển về ăn. Nhẹ là trúng độc, còn nặng là nhập viện ung bướu, ba người trong một giường, chưa kể mấy người nằm dưới gầm giường nữa. Ngu sao ăn?

Làm sao mà quên được lúc mới xảy ra vụ cá miền Trung chết trắng bờ hồi tháng 4/2016 thì các tiến sĩ giấy, các phó giáo sư dỏm xoen xoét đưa ra vô số giải thích tầm bậy tầm bạ, nào là tảo nở, nào là do cá thiếu dưỡng khí, rồi đám quan chức kéo nhau đi tắm, ăn hải sản ngồm ngoàm để giấu nhẹm cho tội lỗi của nhà máy Formosa. Bất chấp sự giận dữ sôi sục của ngư dân và cả nước đòi minh bạch, đảng đĩ vẫn ngậm miệng vì sợ... tổn hại đất nước, còn tên Tổng lú dân chết mặc bay, vẫn khệ nệ khiêng tượng bác bằng vàng 50 kg về nhập kho cho chắc ăn đã! Phải đợi hơn 2 tháng sau, đảng đĩ đi đêm với Formosa, đã diễn kịch bồi thường với màn sến lãnh đạo Formosa đứng ra cúi đầu nhận lỗi! Đúng là cả đám đảng “mặt người óc lợn” cán bộ vừa ngu vừa nhục, mặt dầy còn hơn cả đít trâu.

Cũng trong bản tin về diễn hài của hủ Niểng trên, báo rận vnexpress lại lộ bí mật nhà nước: Formosa Hà Tĩnh cam kết bồi thường 500 triệu USD (khoảng 11 000 tỷ Hồ tệ)... và đến nay (2018) Hà Tĩnh đã thẩm tra, phê duyệt bồi thường, hỗ trợ cho hơn 60 đối tượng trên địa bàn tỉnh với số tiền 1.748 tỷ đồng. Dân Hà Tĩnh bị thiệt hại nặng nhất mà chỉ nhận được gần 1/6 số tiền bồi thường, còn 5/6 kia đi đâu? Dĩ nhiên phần lớn là đám lãnh đạo vớt hết, phần chi cho côn an côn đồ đánh ngư dân đi biểu tình, phần chi cho CSCĐ bảo vệ Formosa, phần còn lại thưởng cho cán bộ thi hành công vụ đi nghỉ dưỡng nữa chớ!

Về thăm biển miền Trung mà đau lòng thắt ruột, xóm làng vẫn cứ tiêu điều rách nát, tàu thuyền nằm bờ chơ vơ buồn thảm, những cánh đồng muối mênh mông vắng lặng, hơn nửa triệu người chỉ trong một vài ngày mà lâm vào cảnh bị tước trắng nguồn sinh kế từ bao đời phải tha phương cầu thực, ngư dân bỏ thuyền bỏ lưới đổi sang làm đủ thứ nghề bá vơ, có người lặn lội sang tận các ngư trường của Nam Hàn để hành nghề kiếm sống nuôi gia đình... Một vài tàu gắng gượng ra khơi thì phải đi thật xa bờ mới có cá để đánh bắt với nỗi lo sợ phập phồng là đụng phải “tàu lạ”đang tuần hành ngày đêm quanh Hoàng Sa - Trường Sa. Gặp đám “tàu lạ” này thì mạng sống coi như ngàn cân treo sợi tóc vì chúng cứ gặp tàu ngư dân mình là săn đuổi, là đâm chìm, là cướp sạch rồi giam tàu bắt phải trả tiền chuộc, thậm chí có khi nã đạn xối xả mà vẫn không thấy bóng dáng đám cảnh sát biển VN ra bảo vệ dân bao giờ.

Thế mà nay bọ trưởng tử thần Kim Tiền - nổi tiếng với thành tích giết dân vô cùng lừng lẫy, chỉ riêng năm 2014, dưới vai trò bộ trưởng y tế của ác mẫu Kim Tiêm đã liên tục xảy ra ít nhất 203 ca tử vong, trong đó nhiều nhất là 142 ca liên quan tới bệnh sởi và 34 ca liên quan tới mẹ, con sản phụ tử vong ngay sau khi sinh... Sang năm 2017, thông đồng với chồng và em chồng, ác phụ này cho nhập thuốc chống ung thư giả mạo về giết người bệnh không thương tiếc - nay vẫn lì lợm chu mõm ra tuyên bố hải sản miền Trung đã an toàn, liệu có ai còn tin cho được?

Giấy trắng mực đen của báo Vietnamnet hãy còn rành rành ra đây “Theo các nhà khoa học, phải mất ít nhất 50 năm hệ sinh thái biển của Hà Tĩnh, Quảng Bình, Quảng Trị, Thừa Thiên – Huế mới có thể phục hồi như trước". Vậy sao mới có 2 năm mà biển miền Trung lại có thể thay da đổi thịt, vươn mình trở thành Phù Đổng Thiên Vương cho được hở trời? Học theo bài bản của cô giáo Lam từng chất vấn tà quyền, Đồ tui cũng có vài câu hỏi với bọ trưởng Y tế Kim Tiền và bọ trưởng Tài Môi Hồng Hà như sau:

- Bộ Y tế và Bộ Tài Môi có dám minh bạch các giám định khoa học về chỉ số an toàn thực phẩm của hải sản miền Trung ra trước công luận không?

- Bộ Y tế và Bộ Tài Môi có dám cho phép các phái đoàn khoa học trung lập đến kiểm tra hệ sinh thái của môi trường biển, trầm tích tầng đáy và giám định hàm lượng độc tố bao gồm cyanide, phenols và hydroxide sắt hiện nay trong nước biển là bao nhiêu không?

Đừng quên là trong một lần trả lời trước quốc hội hôm 11/2016, chính bộ trưởng Tài Môi Trần Hồng Hà nhơn nhơn cái mặt mâm đã từng khẳng định “Toàn bộ hải sản biển miền Trung đều an toàn”. Nhưng tại cuộc họp ở Hà Nội hôm 5/2017 thì phó thủ tướng Trương Hòa Bình lại “Yêu cầu các tỉnh tiếp tục vận động ngư dân không đánh bắt hải sản ở khu vực 20 hải lý trở vào bờ, cho đến khi bộ Y tế có kết luận về an toàn thực phẩm đánh bắt tại khu vực này”. Tại sao ông nói gà, bà nói vịt vậy? Sự mâu thuẫn này cho thấy cả đám trong bộ Tài Môi đã lừa bịp người dân một cách trắng trợn, chứ không có một cuộc khảo sát nào được thực hiện cả.

Bộ Y tế lẫn Bộ Tài Môi đều tuyên bố kết quả quan trắc, giám sát cho thấy đã ổn định, môi trường biển 4 tỉnh miền Trung (bao gồm nước biển và trầm tích biển) đã an toàn đối với vùng nuôi trồng thủy sản, và khu vực bãi tắm, thể thao dưới nước. Các chỉ số an toàn nằm trong hạn định cho phép theo tiêu chuẩn VN, thế sao gần đây, vào tháng 04/ 2018, hàng loạt hình ảnh video trên mạng xã hội do người dân quay cảnh bãi biển gần nhà máy Formosa cho thấy nhiều loại cá lớn lại chết tại vùng biển này trong khi báo rận lề đảng lại im re?

Nếu không có gì phải che giấu thì tại sao trong danh sách hơn 200 doanh nghiệp sẽ bị Bộ Tài nguyên & Môi trường thanh tra trong năm nay lại không có tên Công ty gang thép Formosa? Tuy Bộ Tài Môi có giải thích rằng, kể từ tháng 7/ 2016 đến nay, nước thải và khí thải của Formosa luôn đảm vảo đạt các quy chuẩn của VN trước khi được phép xả ra ngoài, vậy thì tiêu chuẩn quốc tế là bao nhiêu sao không minh bạch?

Phải nhắc thêm ở đây, sau vụ xả thải của nhà máy Formosa, tà quyền cộng sản đã thẳng tay đánh đập, bắt bớ kêu án nặng nề lên đến hàng chục năm với những người lên tiếng nói bảo vệ môi trường mạnh mẽ như Mẹ Nấm Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, Hoàng Đức Bình, Nguyễn Nam Phong, Nguyễn Văn Hóa... cho dù Liên Hiệp Quốc không ngớt kêu gọi chính quyền VN phải thả ngay những người liên quan đến việc phản đối Formosa này.

Từ khi thảm họa xảy ra đến nay, phía tà quyền đã không đề ra một giải pháp cụ thể nào cho việc phục hồi môi trường biển, cũng không giúp chữa trị cho những người bị bệnh do nước biển bị nhiễm độc, thậm chí còn ngăn chận không cho người dân vào kiểm tra sức khỏe tại các bệnh xá... Ngược lại, cả đảng cộng sản chủ trương tiếp tục lừa dân bằng vô số luận điệu bịp bợm, điêu toa, tàn nhẫn mà thôi.

Cá cược 1000 ăn 1, Đồ tui cũng cá, mấy con cá mà thủ niễng Cờ lờ Mờ Vờ mua để chụp hình tạo dáng rồi cũng quăng mẹ cho khuất mắt, cho con chó nhà Niểng ăn còn không dám cho, chớ đừng nói gia đình Niểng sẽ thò đũa vào. Còn mụ Kim Tiền kia chắc chắn là bị đảng làm áp lực phải chường mặt ra phát biểu xàm xí đú như thế, nếu không thì căn nhà giá 90 tỷ có được do phi vụ nhập thuốc trị ung thư giả lại bị bươi ra lần nữa thì tiền đâu mà gửi cho thằng con trai của Kim Tiền đang du học tại Chicago ăn chơi trác táng bên đó. Nói không nghe, Lú đùn Kim Tiền vào lò thì không thành ma tù mà thành ra ma... dú dài sao ?

Muốn ăn hải sản thì mụ Kim Tiền, hay Phúc Niểng thiếu gì tiền để mua bào ngư Úc, vẹm xanh Tân Tây Lan, tôm hùm Gia Nã Đại, cua hoàng đế Alaska, bạch tuộc Nhật, với giá 1 - 5 triệu đồng/kg chứ dại gì mà ăn cá biển miền Trung. Các con số thống kê của Hải Quan VN cho thấy, từ đầu năm 2016 đến nay, VN đã nhập khoảng 33,6 tấn cá tuyết, khoảng 32 tấn trứng cá hồi, hơn 1.035 tấn cua từ Mỹ, Gia Nã Đại, Tân Tây Lan, Nhật... Lương cơ bản của một bác sĩ tại VN là 5 triệu đồng, chỉ đủ để mua 1,5 ký trứng cá hồi, vậy ai là người có tiền để ăn chơi xa xỉ ngoài đám đầu trâu mặt ngựa đầy tớ nhân dân ?

Dung dưỡng và bao che cho các nhà máy kỹ nghệ Tàu lạc hậu tiếp tục sản xuất độc hại thêm 10 hay 20 năm nữa như kiểu Formosa là hành động diệt chủng, mang đại họa ung thư đổ lên đầu dân từ thế hệ này sang thế hệ tiếp nối, nhẹ là đập bát cơm của dân. Toàn dân ta phải đoàn kết lại, trước là đạp đổ tà quyền và đảng bán nước giết dân, sau là tống cổ và đóng cửa các nhà máy xả chất thải độc hại ra sông, biển và ra môi trường.

Nhắc lại muôn ngàn lần vẫn không là thừa câu nói chân lý của cố Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu để cảnh báo toàn dân. Dân ta... éo thèm nghe những gì bọn cộng sản mặt người óc lợn nói, con đảng còn lừa!

Đồ Hiếm

kalua
Posts: 836
Joined: Sun Apr 22, 2012 5:26 pm

Post by kalua »

Image

Còn đảng còn lừa
Đồ Hiếm
(Danlambao) - Nguyễn Bá Thanh khi chưa bị trúng độc đã có lần tự thú: "Ở các nước được kiểm soát chặt chẽ. Báo cáo láo, sai là trừng phạt liền, còn mình lâu nay báo cáo láo quen rồi". Vâng, láo quen rồi, hơn 80 năm còn đảng, dân còn bị lừa dài.

Hôm 17/5/2018, tiếp tục và phát huy sự nghiệp nói láo, bọ trưởng Y tế Nguyễn Thị Kim Tiền lại đăng đàn tuyên bố: Sau khi khảo sát các mẫu hải sản tại 4 tỉnh miền Trung gồm Hà Tĩnh, Quảng Bình, Quảng Trị, Thừa Thiên Huế - những nơi bị thảm họa môi trường hồi 2016 do Formosa xả thải - cũng như đối chứng tiêu chuẩn với các mẫu hải sản ở Hải Phòng, Khánh Hoà và Bà Rịa Vũng Tàu, đã đi đến một kết luận kinh hồn: "Hải sản bốn tỉnh miền Trung đã bảo đảm an toàn!”. Theo đúng quy đầu của đảng đĩ, khi bộ phận nữ Kim Tiền đánh trống, bộ phận nam thủ Niểng lại khua chiêng: Lập tức hàng đàn chó phóng viên, báo rận lề đảng rào rào đưa tin, khoe hàng thủ Niểng Xuân Phúc xuống ngay tận cảng Bắc Cửa Việt, Gio Linh – Quảng Trị để mua cá ngừ (nặng 60 kg) và hai con cá thu của tàu ngư dân cập cảng sau thời gian đánh bắt xa bờ từ Hoàng Sa trở về. Bọn báo rận lề đảng này nâng bi thủ Niểng, nhưng lại cố ý (hay vô tình) để lộ rõ ba bí mật nhà nước:

- Các ngư dân chỉ bắt được cá lớn ngoài xa bờ, vì gần bờ còn cái mả mẹ cá gì để đánh bắt, cá lớn cá bé đều tiệt chủng!

- Mùa này là thời gian cấm đánh bắt cá của Tàu, mà ngư dân vì đói quá nên phải liều mạng ra Hoàng Sa, dù không có sự bảo vệ của hải quân anh hùng núp.

- Chưa hết chiêu trò lưu manh, ngài đầu niểng sau khi dùng tiền dân để mua cá của dân, ngài không quên xúi dân "động viên bà con yên tâm bám biển". Yên tâm cái mả cha thủ tướng! Còn vác mạng về được hôm nay là may, nhiều khi ngày mai không phải thủ Niểng đón mà tàu lạ nó đón thì coi như chết chắc!

Thêm nữa, cá này dù đã được đánh bắt xa bờ, nhưng ngài thủ Niểng mua về không để gia đình Niểng dùng hay cho Bộ Cá Tra nhậu mừng Đinh Thế Huynh ngáp ngáp, mà ngài Niểng dùng để biếu... dân (ai ăn chết ráng chịu)! Lưu manh và điếm thúi thì đảng đĩ hơn 80 năm kinh nghiệm có thừa.

Mốt này xưa rồi Nỉểng ơi. Dân mình bây giờ dân trí rất cao nên rành sáu câu mấy cái kịch rẻ tiền của đảng đĩ ớn tới óc. Ngay đến đám con nít mũi thò lò mũi xanh cũng biết tỏng mánh của đảng “mặt người óc lợn”, chứ đừng hòng xúi dại được cha mẹ ông bà của chúng đi mua cá biển về ăn. Nhẹ là trúng độc, còn nặng là nhập viện ung bướu, ba người trong một giường, chưa kể mấy người nằm dưới gầm giường nữa. Ngu sao ăn?

Làm sao mà quên được lúc mới xảy ra vụ cá miền Trung chết trắng bờ hồi tháng 4/2016 thì các tiến sĩ giấy, các phó giáo sư dỏm xoen xoét đưa ra vô số giải thích tầm bậy tầm bạ, nào là tảo nở, nào là do cá thiếu dưỡng khí, rồi đám quan chức kéo nhau đi tắm, ăn hải sản ngồm ngoàm để giấu nhẹm cho tội lỗi của nhà máy Formosa. Bất chấp sự giận dữ sôi sục của ngư dân và cả nước đòi minh bạch, đảng đĩ vẫn ngậm miệng vì sợ... tổn hại đất nước, còn tên Tổng lú dân chết mặc bay, vẫn khệ nệ khiêng tượng bác bằng vàng 50 kg về nhập kho cho chắc ăn đã! Phải đợi hơn 2 tháng sau, đảng đĩ đi đêm với Formosa, đã diễn kịch bồi thường với màn sến lãnh đạo Formosa đứng ra cúi đầu nhận lỗi! Đúng là cả đám đảng “mặt người óc lợn” cán bộ vừa ngu vừa nhục, mặt dầy còn hơn cả đít trâu.

Cũng trong bản tin về diễn hài của hủ Niểng trên, báo rận vnexpress lại lộ bí mật nhà nước: Formosa Hà Tĩnh cam kết bồi thường 500 triệu USD (khoảng 11 000 tỷ Hồ tệ)... và đến nay (2018) Hà Tĩnh đã thẩm tra, phê duyệt bồi thường, hỗ trợ cho hơn 60 đối tượng trên địa bàn tỉnh với số tiền 1.748 tỷ đồng. Dân Hà Tĩnh bị thiệt hại nặng nhất mà chỉ nhận được gần 1/6 số tiền bồi thường, còn 5/6 kia đi đâu? Dĩ nhiên phần lớn là đám lãnh đạo vớt hết, phần chi cho côn an côn đồ đánh ngư dân đi biểu tình, phần chi cho CSCĐ bảo vệ Formosa, phần còn lại thưởng cho cán bộ thi hành công vụ đi nghỉ dưỡng nữa chớ!

Về thăm biển miền Trung mà đau lòng thắt ruột, xóm làng vẫn cứ tiêu điều rách nát, tàu thuyền nằm bờ chơ vơ buồn thảm, những cánh đồng muối mênh mông vắng lặng, hơn nửa triệu người chỉ trong một vài ngày mà lâm vào cảnh bị tước trắng nguồn sinh kế từ bao đời phải tha phương cầu thực, ngư dân bỏ thuyền bỏ lưới đổi sang làm đủ thứ nghề bá vơ, có người lặn lội sang tận các ngư trường của Nam Hàn để hành nghề kiếm sống nuôi gia đình... Một vài tàu gắng gượng ra khơi thì phải đi thật xa bờ mới có cá để đánh bắt với nỗi lo sợ phập phồng là đụng phải “tàu lạ”đang tuần hành ngày đêm quanh Hoàng Sa - Trường Sa. Gặp đám “tàu lạ” này thì mạng sống coi như ngàn cân treo sợi tóc vì chúng cứ gặp tàu ngư dân mình là săn đuổi, là đâm chìm, là cướp sạch rồi giam tàu bắt phải trả tiền chuộc, thậm chí có khi nã đạn xối xả mà vẫn không thấy bóng dáng đám cảnh sát biển VN ra bảo vệ dân bao giờ.

Thế mà nay bọ trưởng tử thần Kim Tiền - nổi tiếng với thành tích giết dân vô cùng lừng lẫy, chỉ riêng năm 2014, dưới vai trò bộ trưởng y tế của ác mẫu Kim Tiêm đã liên tục xảy ra ít nhất 203 ca tử vong, trong đó nhiều nhất là 142 ca liên quan tới bệnh sởi và 34 ca liên quan tới mẹ, con sản phụ tử vong ngay sau khi sinh... Sang năm 2017, thông đồng với chồng và em chồng, ác phụ này cho nhập thuốc chống ung thư giả mạo về giết người bệnh không thương tiếc - nay vẫn lì lợm chu mõm ra tuyên bố hải sản miền Trung đã an toàn, liệu có ai còn tin cho được?

Giấy trắng mực đen của báo Vietnamnet hãy còn rành rành ra đây “Theo các nhà khoa học, phải mất ít nhất 50 năm hệ sinh thái biển của Hà Tĩnh, Quảng Bình, Quảng Trị, Thừa Thiên – Huế mới có thể phục hồi như trước". Vậy sao mới có 2 năm mà biển miền Trung lại có thể thay da đổi thịt, vươn mình trở thành Phù Đổng Thiên Vương cho được hở trời? Học theo bài bản của cô giáo Lam từng chất vấn tà quyền, Đồ tui cũng có vài câu hỏi với bọ trưởng Y tế Kim Tiền và bọ trưởng Tài Môi Hồng Hà như sau:

- Bộ Y tế và Bộ Tài Môi có dám minh bạch các giám định khoa học về chỉ số an toàn thực phẩm của hải sản miền Trung ra trước công luận không?

- Bộ Y tế và Bộ Tài Môi có dám cho phép các phái đoàn khoa học trung lập đến kiểm tra hệ sinh thái của môi trường biển, trầm tích tầng đáy và giám định hàm lượng độc tố bao gồm cyanide, phenols và hydroxide sắt hiện nay trong nước biển là bao nhiêu không?

Đừng quên là trong một lần trả lời trước quốc hội hôm 11/2016, chính bộ trưởng Tài Môi Trần Hồng Hà nhơn nhơn cái mặt mâm đã từng khẳng định “Toàn bộ hải sản biển miền Trung đều an toàn”. Nhưng tại cuộc họp ở Hà Nội hôm 5/2017 thì phó thủ tướng Trương Hòa Bình lại “Yêu cầu các tỉnh tiếp tục vận động ngư dân không đánh bắt hải sản ở khu vực 20 hải lý trở vào bờ, cho đến khi bộ Y tế có kết luận về an toàn thực phẩm đánh bắt tại khu vực này”. Tại sao ông nói gà, bà nói vịt vậy? Sự mâu thuẫn này cho thấy cả đám trong bộ Tài Môi đã lừa bịp người dân một cách trắng trợn, chứ không có một cuộc khảo sát nào được thực hiện cả.

Bộ Y tế lẫn Bộ Tài Môi đều tuyên bố kết quả quan trắc, giám sát cho thấy đã ổn định, môi trường biển 4 tỉnh miền Trung (bao gồm nước biển và trầm tích biển) đã an toàn đối với vùng nuôi trồng thủy sản, và khu vực bãi tắm, thể thao dưới nước. Các chỉ số an toàn nằm trong hạn định cho phép theo tiêu chuẩn VN, thế sao gần đây, vào tháng 04/ 2018, hàng loạt hình ảnh video trên mạng xã hội do người dân quay cảnh bãi biển gần nhà máy Formosa cho thấy nhiều loại cá lớn lại chết tại vùng biển này trong khi báo rận lề đảng lại im re?

Nếu không có gì phải che giấu thì tại sao trong danh sách hơn 200 doanh nghiệp sẽ bị Bộ Tài nguyên & Môi trường thanh tra trong năm nay lại không có tên Công ty gang thép Formosa? Tuy Bộ Tài Môi có giải thích rằng, kể từ tháng 7/ 2016 đến nay, nước thải và khí thải của Formosa luôn đảm vảo đạt các quy chuẩn của VN trước khi được phép xả ra ngoài, vậy thì tiêu chuẩn quốc tế là bao nhiêu sao không minh bạch?

Phải nhắc thêm ở đây, sau vụ xả thải của nhà máy Formosa, tà quyền cộng sản đã thẳng tay đánh đập, bắt bớ kêu án nặng nề lên đến hàng chục năm với những người lên tiếng nói bảo vệ môi trường mạnh mẽ như Mẹ Nấm Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, Hoàng Đức Bình, Nguyễn Nam Phong, Nguyễn Văn Hóa... cho dù Liên Hiệp Quốc không ngớt kêu gọi chính quyền VN phải thả ngay những người liên quan đến việc phản đối Formosa này.

Từ khi thảm họa xảy ra đến nay, phía tà quyền đã không đề ra một giải pháp cụ thể nào cho việc phục hồi môi trường biển, cũng không giúp chữa trị cho những người bị bệnh do nước biển bị nhiễm độc, thậm chí còn ngăn chận không cho người dân vào kiểm tra sức khỏe tại các bệnh xá... Ngược lại, cả đảng cộng sản chủ trương tiếp tục lừa dân bằng vô số luận điệu bịp bợm, điêu toa, tàn nhẫn mà thôi.

Cá cược 1000 ăn 1, Đồ tui cũng cá, mấy con cá mà thủ niễng Cờ lờ Mờ Vờ mua để chụp hình tạo dáng rồi cũng quăng mẹ cho khuất mắt, cho con chó nhà Niểng ăn còn không dám cho, chớ đừng nói gia đình Niểng sẽ thò đũa vào. Còn mụ Kim Tiền kia chắc chắn là bị đảng làm áp lực phải chường mặt ra phát biểu xàm xí đú như thế, nếu không thì căn nhà giá 90 tỷ có được do phi vụ nhập thuốc trị ung thư giả lại bị bươi ra lần nữa thì tiền đâu mà gửi cho thằng con trai của Kim Tiền đang du học tại Chicago ăn chơi trác táng bên đó. Nói không nghe, Lú đùn Kim Tiền vào lò thì không thành ma tù mà thành ra ma... dú dài sao ?

Muốn ăn hải sản thì mụ Kim Tiền, hay Phúc Niểng thiếu gì tiền để mua bào ngư Úc, vẹm xanh Tân Tây Lan, tôm hùm Gia Nã Đại, cua hoàng đế Alaska, bạch tuộc Nhật, với giá 1 - 5 triệu đồng/kg chứ dại gì mà ăn cá biển miền Trung. Các con số thống kê của Hải Quan VN cho thấy, từ đầu năm 2016 đến nay, VN đã nhập khoảng 33,6 tấn cá tuyết, khoảng 32 tấn trứng cá hồi, hơn 1.035 tấn cua từ Mỹ, Gia Nã Đại, Tân Tây Lan, Nhật... Lương cơ bản của một bác sĩ tại VN là 5 triệu đồng, chỉ đủ để mua 1,5 ký trứng cá hồi, vậy ai là người có tiền để ăn chơi xa xỉ ngoài đám đầu trâu mặt ngựa đầy tớ nhân dân ?

Dung dưỡng và bao che cho các nhà máy kỹ nghệ Tàu lạc hậu tiếp tục sản xuất độc hại thêm 10 hay 20 năm nữa như kiểu Formosa là hành động diệt chủng, mang đại họa ung thư đổ lên đầu dân từ thế hệ này sang thế hệ tiếp nối, nhẹ là đập bát cơm của dân. Toàn dân ta phải đoàn kết lại, trước là đạp đổ tà quyền và đảng bán nước giết dân, sau là tống cổ và đóng cửa các nhà máy xả chất thải độc hại ra sông, biển và ra môi trường.

Nhắc lại muôn ngàn lần vẫn không là thừa câu nói chân lý của cố Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu để cảnh báo toàn dân. Dân ta... éo thèm nghe những gì bọn cộng sản mặt người óc lợn nói, con đảng còn lừa!

Đồ Hiếm

User avatar
saohom
Posts: 2212
Joined: Wed Aug 26, 2009 11:30 pm

Post by saohom »

Image

Mây Mù trên Bán Đảo Triều Tiên

Phạm Gia Đại

Sau cuộc họp thượng đỉnh bắc nam thành công với nhiều hứa hẹn và cam kết giữa hai nhà lãnh đạo hai miền là Tổng Thống Moon Jae-in của Nam Hàn và Chủ Tịch Kim Jong-un của Bắc Hàn tại khu vực Bàn Môn Điếm ngày 27 tháng 4 vừa qua, và người dân miền nam cũng như trên thế giới đang nuôi một hy vọng mầu hồng cho nền hòa bình, thì bỗng chốc mây mù kéo giăng bao phủ lên bán đảo Triều Tiên.


Theo Ken Thomas, AP, Tổng Thống Hoa Kỳ Donald Trump ngỏ ý rằng cuộc họp thượng đỉnh được mọi người mong đợi giữa Tổng Thống Trump và Chủ Tịch Kim Jong Un dự trù vào ngày 12 tháng Sáu, 2018 tại Singapore có thể bị trì hoãn lại vì tình hình không tốt đẹp. Ông nói vì đa phần thấy rằng nó không đem lại kết quả cho ngày 12-6 đó (There’s a very substantial chance that it won’t work out). Ông nói như vậy trong một buổi họp tại Tòa Bạch Ốc với Tổng Thống Nam Hàn Moon Jae-in khi hai bên nỗ lực tìm một chiến lược vì có nhiều quan tâm rằng cuộc họp thượng đỉnh với Bắc Hàn không đem lại kết quả. Tổng Thống nói với các phóng viên rằng: “nếu nó không xẩy ra, có thể nó sẽ xẩy ra sau này”. Tổng Thống Trump nói ông nhận thấy một sự thay đổi trong thái độ của Chủ Tịch Kim Jong-un sau chuyến đi này của họ Kim qua Hoa Lục trước cuộc họp thượng đỉnh Mỹ-Bắc Hàn, và ông không thích như vậy, và ông hy vọng Chủ Tịch Trung Cộng Tâp Cận Bình vẫn giữ sự cam kết trước mục tiên phi hạt nhân hóa bán đảo Triều Tiên. TT Trump gọi ông Tập là người chơi bài poker đẳng cấp quốc tế. Ông nói tình hình lâu dài trên bán đảo này là tùy thuộc ở hai miền nam bắc, để đi tới hai miền thành công, và có thể mai này trở thành một nước Triều Tiên. Về phía TT Nam Hàn Moon Jae-in, ông tuyên bố tại Tòa Bạch Ốc rằng: “tương lai và vận mệnh” của bán đảo Triều Tiên lệ thuộc vào các cuộc họp này và họ đang tiến được một bước gần hơn đến phi hạt nhân hóa, và ông thúc giục TT Trump nên tiến hành tích cực các giải pháp ngoại giao.


Được biết, tuần lễ vừa qua, phía Bắc Hàn đã làm mọi người ngạc nhiên khi rút ra khỏi một đàm phán hòa bình đã có dự trù với Nam Hàn, Bắc Hàn cũng phản đối những diễn tập quân sự đã lên chương trình từ trước của các lực lượng Hoa Kỳ và Cộng Hòa Nam Hàn, và đe dọa sẽ hủy bỏ cuộc họp thượng đỉnh với Mỹ như đã hoạch định về vấn đề phi hạt nhân hóa. Một căng thẳng nữa mới xẩy ra khi Bắc Hàn nhắc lại đòi hỏi phía Nam Hàn phải trao trả cho họ 12 nhân viên nhà hàng đã đến Seoul, Nam Hàn vào năm 2016. Hội Hồng Thập Tự Bắc Hàn nói cử chỉ trao trả này sẽ giúp cải thiện mối giao hảo hai miền.


Nhìn lại lịch sử thương thuyết, cựu Tổng Thống Carter đã sang Bắc Hàn gặp Chủ Tịch Bắc Hàn Kim Il Sung để tìm hiểu các đòi hỏi của Bắn Hàn. Ngày 21-10-1994, Hoa Kỳ và Bắc Triều Tiên đã ký một thỏa thuận. Nhưng năm 2002, Bắc Hàn rút ra khỏi Hiệp ước “Nuclear Nonproliferation Treaty”, và trục xuất các thanh tra nguyên tử. Ngày 9 tháng 10 năm 2006, Bắc Hàn thử bom nguyên tử đầu tiên. Cho đến năm 2017, Bắc Hàn đã thử bom nguyên tử tổng cộng 6 lần dưới lòng đất, và địa chấn đã rung chuyển đi xa vào tận bên trong Hoa Lục của Tầu. Ngày 28 tháng 11 năm 2017, Bình Nhưỡng lại đe dọa thế giới lần nữa khi phóng hỏa tiễn liên lục địa, có thể bay xa 13,000 cây số. Sau những lần thử các vụ nổ bom kể cả tháng 9-2017 nổ trái bom khinh khí, căn cứ thử hạt nhân tại Punggye-in trong ngọn núi Mantap đã bị sụp đổ nhiều chỗ, và Bình Nhưỡng loan báo, trong một cử chỉ bầy tỏ thiện chí hòa bình, sẽ cho các phóng viên quốc tế đến quan sát việc dỡ bỏ căn cứ thử nghiệm này. Theo nguồn tin từ Seoul và AP phát đi từ Tokyo, các phóng viên thế giới sẽ được di chuyển sâu qua các vùng núi đồi ở phía bắc của Bắc Hàn để đến vùng Punggye-in, nhưng mỗi phóng viên nếu muốn đến ngọn núi Mantap tham dự việc gỡ bỏ căn cứ thí nghiệm này, dự trù diễn ra trong hai ngày Thứ Tư đến Thứ Sáu, phải đóng một lệ phí là $10 ngàn đô la. Bộ Ngoại Giao Bắc Hàn đã gửi lời mời đến các phóng viên từ Hoa Lục, Nga Sô, Hoa Kỳ, Anh Quốc, và Nam Hàn để theo một chuyến bay thuê từ Hoa Lục đến quan sát. Bắc Hàn sẽ phá hủy các đường hầm, giật sập các công trình các dàn phóng, các chòi canh trên mặt đất, nhưng không biết các phóng viên quốc tế sẽ được phép quan sát những gì, bởi vì theo đài truyền hình AP, họ được thông báo sẽ phải ở tại một khách sạn trong khu du lịch Wonson, và được hứa sẽ được di chuyển bằng xe lửa qua một quãng đường dài đến khu thử nghiệm, nhưng không cho biết họ sẽ được ở lại bao lâu.


Dù rằng căn cứ này đang trong dự trù bị phá hủy, và dù sự chuẩn bị cho cuộc họp thượng đỉnh Mỹ-Bắc Hàn đang tiến hành, Hoa Kỳ vẫn phái một Khu Trục Hạm USS Milius thuộc loại tối tấn nhất đến biển Nhật Bản vào ngày Thứ Ba 22 Tháng 5. Được biết Khu Trục Hạm Milius được trang bị các hỏa tiễn có khả năng bắn hạ các hỏa tiễn địch gắn đầu đạn nguyên tử, và cũng nhằm bảo vệ Nhật Bản trước sự thể xẩy ra một tấn công bằng hỏa tiễn liên lục địa từ một tay hàng xóm vô lại.


Trong cùng thời gian, để chuẩn bị cho cuộc họp thượng đỉnh quan trọng Mỹ-Bắc Hàn sắp diễn ra tại Singapore, các chuyên viên đang nghiên cứu kỹ lưỡng địa điểm tổ chức. Trong hai khách sạn lớn hàng đầu là Marina Bay và Shangri-La, khách sạn sang trọng Shangri-La với 747 phòng có nhiều triển vọng được chọn vì đã từng là nơi tổ chức nhiều cuộc họp và anh ninh bảo mật cao, trong đó có cuộc họp thượng đỉnh giữa Chủ Tịch Tập Cận Bình của Tầu với Tổng Thống Đài Loan Ma ying-jeou, cuộc họp lịch sử lần đầu tiên kể từ khi Trung Hoa lục địa tách ra làm hai năm 1949. Sau chuyến đi vừa qua, được xem như đi triều kiến Chủ Tịch họ Tập trở về từ Hoa Lục, Chủ Tịch họ Kim của Bắc Hàn đã có nhiều thay đổi và tỏ ra đối nghịch lại với cả Nam Hàn và Hoa Kỳ, mây mù đang giăng trên bán đảo vừa chợt lóe lên ánh hồng này. Nhiều quan sát viên quốc tế đang quan tâm về viễn ảnh của cuộc họp thượng đỉnh lịch sử giữa hai nhà lãnh đạo Hoa Kỳ và Bắc Hàn sẽ được diễn ra như hoạch định vào ngày 12 tháng 6 tại Singapore hay không? Mặt khác, nhiều chuyên viên nghiên cứu về Bắc Hàn, trong đó có cựu Trung Tá Hoa Kỳ Allen West, cho rằng nền kinh tế của Bắc Hàn đang trên đà sụp đổ, việc hoàn bị chương trình hạt nhân chưa thực sự hoàn tất, đi vào bế tắc phải ngưng trệ, nên Bắc Hán cần nhân cơ hội này đàm phán với Hoa Kỳ để nhờ Mỹ giúp đẩy nền kinh tế này lên thoát ra khỏi nghèo đói và lạc hậu. Tuy nhiên hiện nay, tất cả đều nằm trong sự chờ đợi và niềm hoài vọng của người dân cả hai miền nam bắc./. (Tin Tổng Hợp).

Phạm Gia Đại

Post Reply