Tiếng nói từ trong nước

Những đề tài nóng của Thời Sự. Các bài viết lượm nhặt trên Net ở nơi đây chỉ dùng để tham khảo không phải là chính kiến riêng của nhóm phụ trách.

Moderators: CayQueo, phu_de

Post Reply
dacung
Posts: 409
Joined: Tue Dec 13, 2005 6:26 am
Location: USA
Contact:

Tiếng nói từ trong nước

Post by dacung »

Phỏng vấn Cựu trung tá Trần Anh Kim về bức thư góp ý gửi Bộ Chính trị
2006.04.06
Việt Hùng, phóng viên đài RFA

Góp ý cho Ðại hội X đảng Cộng sản Việt Nam, ông Trần Anh Kim, cựu Trung tá quân đội nhân dân Việt Nam, nguyên Bí thư đảng ủy quân sự tỉnh Thái Bình, một người từng nhiều năm theo đảng, bị trù dập, bị khai trừ, bị xử tù gần 2 năm chỉ vì đã lên tiếng đấu tranh chống tham nhũng trong hàng ngũ đảng từ các cấp chính quyền. Ông vừa gửi thư góp ý cho đại hội 10 đảng CSVN.

Bấm vào đây để nghe cuộc phỏng vấn này

Image
Cựu Trung Tá Trần Anh Kim.

Trong cuộc trả lời phỏng vấn với Việt Hùng, từ Thái Bình, ông Trần Anh Kim bày tỏ quan điểm về nội dung lá thư góp ý của ông.

Ông Trần Anh Kim: Tôi là một cán bộ chính trị, là một đảng viên suốt một đời làm công tác chính trị, làm Bí thư tỉnh uỷ. Cho đến giờ phút này tôi nhận đầy đủ chân tướng của đảng CSVN rồi.

Cho nên tôi quyết định nói cho dân tộc của tôi, nhân dân của tôi rằng tôi nhận rõ chân tướng này. Để người ta cảnh giác và đừng bị lừa như tôi nữa. Gia đình tôi đã bị lừa tới 3 đời rồi, chứ không phải 1 đời đâu anh ạ.

Việt Hùng: Trong nội dung lá thư ông góp ý xây dựng Đảng mà ông gửi cho Bộ chính trị ngày 3-2 vừa rồi. Thì cho đến hôm nay ông đã nhận được phản hồi nào chưa?

Ông Trần Anh Kim: Cho đến giờ phút này, tôi chưa hề nhận được bất kỳ một phản hồi nào. Mà chỉ có nhân dân của tôi chúc mừng tôi, trong đó có cả lực lượng rất trẻ, lực lượng sinh viên, nói rằng “hoan nghênh bác mà từ xưa đến nay chúng tôi chưa nhận được bất cứ tài liệu nào nói thật như tài liệu này. Nói thật đến trong sáng như vậy.”

(Xin theo dõi toàn bộ cuộc phỏng vấn trong phần âm thanh bên trên)

Tiếng Việt

User avatar
phu_de
Posts: 2917
Joined: Sun Nov 28, 2004 10:57 pm
Has thanked: 7 times

Post by phu_de »

ĐỪNG SỢ NHỮNG GÌ CỘNG SẢN LÀM, HÃY LÀM NHỮNG GÌ CỘNG SẢN SỢ

*Tuyên Ngôn Dân Chủ cho Việt Nam mỗi ngày có thêm nhiều người ký tên ủng hộ. (Công bố lần thứ 4, với 424 công dân và 420 gia đình).

*Cộng đồng người Việt hải ngoại cần vận động nhiều hơn nữa cho Tuyên Ngôn Dân Chủ cho Việt Nam.


NGUYỄN HƯƠNG NHÂN



"Đừng sợ những gì Cộng Sản làm, hãy làm những gì Cộng Sản sợ", tựa đề trên đây do một nhà thơ nữ, sau hai tháng về Việt Nam lo chuyện gia đình, trở lại Nam California và trao lại cho tôi một tập tài liệu về bản Tuyên Ngôn Dân Chủ cho Việt Nam được đăng tải trên báo Tự Do Thông Tin Ngôn Luận, số ra mới nhất, cho biết Tuyên Ngôn Dân Chủ cho Việt Nam được công bố lần thứ 4 vào ngày 8 tháng 5, kỷ niệm một tháng công bố bản tuyên ngôn nầy với 424 công dân thuộc nhiều thành phần ký tên cùng với chữ ký 420 gia đình so với ngày công bố lần đầu tiên với 182 công dân ký tên kêu gọi nhà cầm quyền CSVN hãy thực thi Dân Chủ Nhân Quyền theo các Công Ước Quốc Tế và Tuyên Ngôn Nhân Quyền của Liên Hiệp Quốc mà nhà cầm quyền đã long trọng ký tên mà không bao giờ thi hành đúng theo những cam kết trong các văn kiện quốc tế nầy như Công Ước Quốc Tế về các Quyền Dân Sự và Chính Trị của Liên Hiệp Quốc biểu quyết ngày 16 tháng 12 năm 1966 mà CSVN ký ngày 24 tháng 9 năm 1982. Điều 19/2 về các quyền Tự Do Ngôn Luận, Tự Do Thông Tin Báo Chí. Các quyền nầy bị Quốc Hội Việt Nam thông qua các đạo luật ngăn cấm, mặc dù trong Hiến Pháp có ghi đầy đủ các quyền nầy. Phong Trào Dân Chủ hiện nay tại Việt Nam đang phát triển, chính là lý do dành lại các quyền nầy.


Khi trao cho tôi tập tài liệu nói trên, nhà thơ còn cho biết: Hiện nay tại Việt Nam, trong dân chúng đã và đang bàn bạc cho nhau nghe một câu khẩu hiệu "Đừng sợ những gì Cộng Sản làm, hãy làm những gì Cộng Sản sợ". Hãy làm những gì Cộng Sản sợ, đó chính là đưa lên Internet những bài viết chỉ trích, lột trần các chính sách độc tài, tàn bạo của đảng CSVN đối với các tôn giáo, trong đó có Tin Lành. Phơi bày cho thế giới biết đảng và nhà nước CSVN tiếp tục đi theo con đường chủ nghĩa Marxist-Leninist lỗi thời lạc hậu và bần cùng hóa dân chúng thay vì mang lại hạnh phúc ấm no cho dân chúng như họ đã từng hứa.


Đảng và nhà nước CSVN hiện nay đang phải đối đầu với Phong Trào Dân Chủ và với những bài báo được đưa lên mạng lưới thông tin điện toán toàn cầu Internet, mặc dù đảng và nhà nước đã dựng lên bức tường lửa nhằm ngăn chặn các bài viết cổ vũ cho Phong Trào Dân Chủ, đòi hỏi Tự Do Thông Tin Ngôn Luận. Hãy làm những gì Cộng Sản sợ đó chính là trên mạng lưới thông tin điện toán toàn cầu với những bài viết của những nhà tranh đấu cho Dân Chủ Tự Do trong nước và những bài viêt lột trần bộ mặt thật của của Chủ Nghĩa Xã Hội và tư tưởng Hồ Chí Minh mà đảng CSVN lấy đó làm chủ thuyết và sử dụng nó như là ngọn hải đăng để đi lên Chủ Nghĩa Xã Hội. Nhà thơ còn nói thêm: Trước năm 1975 câu nói bât hủ của cố Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu: "Đừng nghe những gì Cộng Sản nói, hãy nhìn những gì Cộng Sản làm", đã đi vào lịch sử, thì nay câu: "Đừng sợ những gì Cộng Sản làm, hãy làm những gì Cộng Sản sợ", cũng đang đi vào lịch sử.


Cộng Sản đang lo sợ những bài viết được đưa lên mạng lưới thông tin điện toán toàn cầu về vụ đàn áp đẫm máu trong bóng tối Phong Trào Nông Dân Thái Bình và Xuân Lộc. Theo tiết lộ của bà Dương Thu Hương thì có ít nhất hơn một ngàn người nông dân Thái Bình bị thảm sát trong bóng tối, sau đó hàng chục ngàn nông dân, cựu chiến sĩ bị bắt đưa đi các trại lao động khổ sai sau các cuộc nổi dậy đòi lại đất đai bị cán bộ đảng chiếm dụng. Đảng CSVN đang lo sợ những tiết lộ nầy và đó chính là "Hãy làm những gì Cộng Sản sợ". Cộng Sản cũng đang lo sợ những bài viết được đưa lên Internet về vụ đàn áp Tin Lành tại các tỉnh Cao Nguyên Trung Phần, mặc dù bộ máy tuyên truyền của đảng luôn luôn cải chính rằng không hề có những vụ đàn áp nầy. Nhưng theo một số tin tức từ các tổ chức đấu tranhcho Tự Do Tôn Giáo, nhất là tin tức từ tổ chức của người Thượng tại Hoa Kỳ là tổ chức Montagnard Foundation do ông Kh'Noc cầm đầu đã tố cáo nhà cầm quyền CSVN, sau vụ nổi dậy của người Thượng tại Ban Mê Thuột, đã đưa quân đội lên những buôn làng của người Thượng để đồng hóa với người thiểu số trong đời sống hằng ngày. Có ít nhất hơn 3,000 bộ đội được đưa lên các vùng Cao Nguyên nầy trong thời gian qua. Một số người Thượng từng tham gia vào phong trào nầy đã bị thủ tiêu trong bóng tối. Con số nầy có thể lên tới hàng ngàn người, cho đến nay vẫn bị ém nhẹm.


Phong Trào Dân Chủ hiện nay trong nước đang dần dần lớn mạnh. Nhưng phong trào nầy cũng có thể bị dập tắt, nếu cộng đồng người Viêt hải ngoại vẫn giữ thái độ im lặng, hoặc đấu tranh chiêu lệ, đấu tranh theo lối trình diễn thời trang, thì sẽ không có tác dụng gì, không hỗ trợ được 3 triệu người Việt hải ngoại, phải có ít nhất vài trăm ngàn người ký tên ủng hộ Phong Trào Dân Chủ trong nước. Chúng ta cần lên tiếng và mạnh mẽ lên tiếng để nếu nhà cầm quyền đưa bàn tay sắt ra dập tắt phong trào thì cũng phải chùn tay, vì sợ dư luận quốc tế, nhất là dư luận trong cộng đồng người Việt hải ngoại, một cộng đồng mà nhà nước cần đến sức mạnh tài chánh và trí tuệ khoa học. Một cuộc đấu tranh đồng bộ và nhịp nhàng sẽ có tác dụng. Nhưng nếu đấu tranh lẻ loi và đơn độc sẽ bị đàn áp trong bóng tối. Thụy Sĩ là môt quốc gia luôn luôn giữ thái độ trung lập trước các biến cô chính trị ở những quốc gia khác, thế mà một tờ báo lớn tại Thụy Sĩ, nhật báo The Geneva Tribune, số ra mới nhất, trong môt bài viêt, đã mạnh mẽ chỉ trích chính sách độc tài đảng trị của nhà cầm quyền CSVN đối với các tôn giáo và Phong Trào Dân Chủ trong nước. Bài báo hô hào và cổ vũ cho Phong Trào Dân Chủ hiện nay và sẵn sàng đứng bên cạnh những người đấu tranh cho Tự Do Dân Chủ tại Việt Nam. Báo chí trong cộng đồng người Việt hải ngoại nghĩ gì về sự kiện nây?


Báo Saigon times

dacung
Posts: 409
Joined: Tue Dec 13, 2005 6:26 am
Location: USA
Contact:

Post by dacung »

Hà Nội Đứng Lên Rồi

Image
Dân kéo đến trước cửa nhà lãnh đạo kêu oan đủ kiểu.

Tường thuật của Nguyễn Thái Hoàng, Nguyễn Thái Bình, Võ quế Dương, Nhóm Phóng viên Hà Nội (chuyên phụ trách mảng dân oan Việt Nam)

Liên tiếp trong 4 ngày cuối tháng 7 (25, 26, 27, 28) bà con dân oan 3 miền tụ tập trước cửa nhà các lãnh đạo cộng sản để quấy rối, phát huy quyền dân chửi, đòi lại quyền lợi cho mình. Những tên vinh dự nằm trong bộ nhớ của bà con đều là cán bộ cao cấp trung ương, đó là: Trương Vĩnh Trọng (phó thủ tướng) Nguyễn thị Hoài Thu (chủ nhiệm các vấn đề xã hội), Nguyễn Tấn Dũng (thủ tướng), Lê Hồng Anh (Bộ trưởng bộ công an), Nông Đức Mạnh (tổng bí thư) Trương Mỹ Hoa (phó chủ tịch) v.v... Sáng nào cũng vậy, từ 6 giờ sáng, khoảng 40, 50 bà con đã tập trung tại ngã tư đường Phan Đình Phùng, Hoàng Hoa Thám và Mai Xuân Thưởng, Quán Thánh rồi kéo nhau đến từng nhà lãnh đạo để hỏi tội.

Đầu tiên, ngày 25/7, bà con rủ nhau kéo đến Trương Vĩnh Trọng - người được mệnh danh là chuyên ứa lệ... đũng quần, vì tội lên đài báo ti vi luôn một lòng nêu cao khẩu hiệu: "Trung với đảng, hiếu với dân", sẵn sàng nhận đơn để giải toả mọi vướng mắc cho bà con, nếu không là có tội với nhân dân, với đất nước, những người đã từng có công đầu trong hai cuộc chiến tranh và dựng xây đất nước trong hoà bình..” Song khi bà con kéo nhau đến nộp đơn thì giả lả tươi cười, nhận đơn rồi khi xe vừa qua cửa, đã dúi cả tập đơn vào gốc cây ven đường, để tẩu thoát, mặc nỗi khổ của người dân dưới gốc cây sà cừ kia tha hồ... trơ gan cùng... tuế nguyệt. Bao nhiêu lần bị dân bóc trần bộ mặt giả nhân, giả nghĩa, giờ Trọng ta, không dại dột nhận đơn rồi lại vứt vào gốc cây cho mấy bà đồng nát nữa mà 36 cách, chỉ có cách... chuồn. Vì thế vừa nghe tiếng bà con la ó ở phía xa, cách cổng nhà cả trăm mét, cảnh vệ mặt xám ngoét chạy vào bẩm báo, Trọng ta cuống cà kê, bỏ cả ăn sáng, vội vàng bảo vợ làm người "cầm lái vĩ đại" phi xe máy ra cổng sau, chạy biến, trước khi bà con - như một cơn bão chan chu ập đến. 15 phút sau, xe ô tô biển hiệu 80 B văn phòng chính phủ đến chở ngài chó thủ tướng đến cơ quan thì ngài đã cao chạy xa bay, khiến lái xe chưng hửng phải quay xe về không.

Không quây được lần này, bà con quyết tâm bắt sống lần khác. Thế là đến hẹn lại nên, sáng 26, lại từng ấy con người -cả giọng Trung, Nam, Bắc cùng băng zôn, khẩu hiệu, biểu ngữ kéo nhau đến trước cửa nhà ngài để làm loạn.

Rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này bà con không làm ầm ĩ và chăng khẩu hiệu từ sớm nữa mà chia thành từng tốp nhỏ, đến gần số nhà 226 đường Đội Cấn là nhà ngài...ứa lệ đũng quần ở, mới lặng lẽ áp sát, quyết tay không bắt giặc nước...

Trở tay không kịp, vừa nghe bà con lôi tên cúng cơm của mình ra la hét:

- Trương Vĩnh Trọng thật là bỉ ổi!

- Đồ trốn nước, lộn dân, ra mà tiếp dân đi, ra ngay đi, đừng ứa lệ... đũng quần nữa, ra đi...Hãy mở mắt ra mà nhỏ lệ cùng dân đây này...

Năm mươi con người, năm mươi giọng cùng đồng thanh thét gào, cứ ô ố, ô ố, không làm sao phân biệt được giọng nào là chính thống, giọng nào là phụ hoạ... Bí qúa, Trọng ta lại giở trò tiểu nhân mới. Trong khi bên ngoài đám cảnh vệ ra sức dụ dỗ, dẹp loạn bà con sang một bên, thì bên trong, Trọng sai người thay biển số mới. Khi cánh cửa vừa hé mở, đủ để cho ô tô lách qua, bà con nghển lên nhìn, không thấy ngài chó thủ tướng đâu, liền bảo nhau:

- Nằm bẹp xuống sàn rồi, nằm bẹp xuống sàn rồi!

Một cậu công an vừa được phái tới, chạy ra phân bua với bà con:

- Không phải đâu, xe này là xe khác. Bác Trọng hôm nay mệt, vẫn đang ở trong nhà.

Bà con bán tín bán nghi bảo nhau:

- Nếu xe ông Trọng không còn trong nhà thì đích thị xe này bị tráo biển số rồi, xe của ông Trọng là 30-33, còn xe này mang biển số 31...

Xe vừa đi khỏi, cánh cửa chưa kịp đóng lại, tiếng bà con la lối:

- Vào tận trong nhà xem đi bà con ơi, khám nhà, khám xe đi bà con ơi!

Lợi dụng lúc bà con bị bọn cảnh vệ, công an xô đẩy, vài người lọt vào được qua cánh cửa khép hờ, chạy thẳng vào khu vực để xe, không thấy bất cứ xe nào, liền vội vàng quay ra, la lối:

- Trương Vĩnh Trọng thật là bỉ ổi, Trương Vĩnh Trọng thật là hèn hạ. Trương Vĩnh Trọng thật là ô danh. Trốn rồi, thoát rồi, nằm bẹp xuống sàn xe để tẩu thoát rồi.

Bực mình, cả đám đông gào thét:

- Sói kia, hãy đợi đấy. Đúng sáng thứ 2 tuần sau chúng tao sẽ đem biểu ngữ đến đây giăng mày từ sáng sớm. Ba keo mèo mở mắt, lần này đừng hòng chạy thoát...

Sáng 27-7, ngày thương binh liệt sĩ, ngày cả nước...đếm khăn tang và đong máu chiến hào. Những người mẹ mất con, người vợ mất chồng, người chị mất em, người cô mất cháu lại ồn ào kéo nhau đến nhà thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng. Ngoài những khẩu hiệu quen thuộc: "Dân Đồng Nai kêu oan", "Bến Tre kêu cứu". "Bình Thuận kiến nghị", "Đồng Tháp tố cáo" v.v... Còn thêm một số khẩu hiệu của cánh chị em Hải Phòng, Quảng Ninh, Bắc Giang, Vĩnh Phú, Hoà Bình - những người thường xuyên có mặt tại vườn hoa Mai Xuân Thưởng với số năm đi kiện ròng rã cả chục năm vì mất đất, mất nhà. Khẩu hiệu biểu ngữ của họ là: "Việt Nam tham nhũng"; "Tất cả dân oan Việt Nam- từ già, trẻ, gái, trai đều mất nhân quyền", "Đả đảo Mai Quốc Bình, phó tổng thanh tra vi phạm pháp luật, đả đảo"...Riêng bà Nguyễn thị Thuận, 70 tuổi, tóc bạc phơ, còn dám đeo cả khẩu hiệu bằng tiếng anh, hy vọng được các phóng viên quốc tế biết, đưa lên mạng, để vụ việc sớm giải quyết. Khẩu hiệu của bà viết: Down with the embezzlement (đả đảo tham nhũng).

1. Mr Nguyễn Xuân Bich, colonelcy deputy chief of staff general department of police 40 Hang Bai street (Tên Nguyễn Xuân Bích - Đại tá, phó cục trưởng cục tham mưu tổng cục cảnh sát nhân dân - 40 phố Hàng Bài)

2. Mrs. Nguyen Thu Nga (Bich"s joife): Deputy director of A25 Tran Binh Trong street.

They are both of ministry of public security of management.

They has built of illegal house on an area of 35 m2 (35 square meters). At 32 Nguyễn Khac Hieu street - Ba Dinh district which having a petition to reclaim. (Vợ là nguyễn Thu Nga - vụ phó A25 phố Trần Bình Trọng, đều là người của bộ công an quản lý. Đã cố tình xây nhà trái phép trên diện tích 35 m2 nhà đất tại số nhà 32 phố Nguyễn Khắc Hiếu quận Ba Đình, đang có đơn đòi nhà do chính quyền quận Ba Đình bao che cho vợ chồng công an Bích - Nga)

Hơn 6 giờ đoàn người đã đến số nhà 55 Phan Đình Phùng, bà con nhất loạt la lớn:

- Ông Nguyễn Tấn Dũng ơi, ông cứu dân đi, tham nhũng nó đè đầu cưỡi cổ dân hàng chục năm nay rồi, dân đói khổ oan khốc đầy đường, đầy chợ đây này ông có biết không?

Tiếp theo, bà Thân Thị Giang (Bắc Giang) la lớn:

- Hôm nay là 27-7 rồi, tôi không có nơi thờ cúng liệt sĩ đây, chính các ông chỉ đạo cho chính quyền xã phá nhà, cướp đất của tôi, ới ông thủ tướng ơi. Tôi đi kêu oan ngót nghét cả chục năm nay rồi, sao các ông không giải quyết? Hay ông quen ăn xương, uống máu của người dân chúng tôi rồi, ông lấp miệng, lú mề rồi, ông ơi?

Đám bà con có thân nhân là liệt sĩ trong cảnh "tổ quốc cắt cơm, gia đình vắng vẻ", mẹ già vừa nằm xuống, đã không thấy bóng dáng cán bộ xã đâu. Chút tiền còm của liệt sĩ cũng bị cắt nốt, tiêu chuẩn 27-7 cũng theo đám cán bộ phòng lao động thương binh xã hội huyện, tỉnh mà cao chạy xa bay, cũng gào lên:

- Ai hy sinh đổ máu cho các người, để các người có ngày hôm nay hở ngài thủ tướng ơi, miệng các người nói "đời đời biết ơn các liệt sĩ đã hy sinh", sao mới chỉ có...2 đời các người đã quên ơn rồi, các người cắt cơm của anh em, bố, mẹ, chồng, con chúng tôi trên mặt đất chưa đủ hay sao, mà mẹ tôi vừa nằm xuống, cỏ chưa kịp xanh, hương chưa kịp tắt, giỗ 3 ngày chưa kịp làm, các người đã cắt hết tiêu chuẩn của họ rồi. Đời đời có nghĩa là hai đời phải không ông Dũng ơi là ông Dũng ơi!

Đám cảnh vệ xông ra, xe cảnh sát 113 rú còi lao đến xông vào bà con, nhiều người thét lên:

- Đ.Mẹ chúng mày, chúng mày động vào người tao là tao tụt quần, cho quốc tế chụp ảnh, đưa lên mạng xem Việt Nam có nhân quyền ở đâu, ở cái...l. mẹ chúng mày đây này, nào...

Lời cảnh báo đặc biệt có tác dụng, nhóm đầu trâu mặt ngựa hung hăng định xông vào bóp huyệt, kéo đẩy bà con, hoặc nhấc bổng bà con lên xe thùng bịt kín như mọi khi bỗng trùng tay lại. Bà con được dịp lao tới, những tiếng nói uất nghẹn căm hờn vang lên:

- Đả đảo bọn tham nhũng, cướp ngày! Đả đảo thằng Mai Quốc Bình.

- Ông Nguyễn Tấn Dũng ơi, ông mới lên phải làm việc tốt cho dân nhờ, ông chỉ đạo họp ít thôi, ăn ít thôi, họp lắm, ăn lắm chỉ tổ tốn tiền của dân tôi, họp làm gì, thứ nhất ngồi ì, thứ nhì đồng ý, họp làm gì... ngân sách cạn kiệt rồi, thâm thủng rồi, Ông có biết không? Hay là ông mặc xác, tiền tấn tiền tỷ ông gửi tận Thuỵ Điển, Thuỵ sĩ, ông cần chó gì ông Dũng ơi!

Tiếp theo là các giọng nam giới phụ hoạ:

- Hôm nay là ngày gì, ông có biết không? Chiến thắng lớn đến từ hy sinh lớn, bao nhiêu người vợ mất chồng, người cha mất con, để các ông phè phỡn, đè đầu cưỡi cổ dân, bóc lột dân, u mê dân như thê này à? Mắt mũi các ông để đâu, hay bị cái lũ chân dài nó đớp mất hồn rồi, ới ông thủ tướng ơi.

- Tham nhũng, hôn quân, thủ tướng, chủ tịch, tổng bí thư...từ trên xuống dưới, tất cả làm tan đất nước rồi, ối ông Dũng ơi là ông Dũng ơi. Ông không cho bắt ngay những thằng lãnh đạo làm láo, ăn bẩn thì còn để làm gì? Ngoài thằng Bùi Tiến Dũng vụ PMU, còn trăm nghìn thằng uống bia ngâm chân dài khác đấy ông biết không... đừng ra tay bắt những nhà dân chủ nữa, đừng chỉ đạo công an bắt oan người vô tội nữa... Bắt ngay mấy tên giòi bự trong bộ chính trị các ông kia kìa...

Trước sức ngăn cản quyết liệt của cảnh vệ, cảnh sát 113, dù bà Đỗ Thị Luyện (Bắc Giang) đã dùng đến vũ khí lợi hại của phụ nữ: Tụt quần qúa đầu gối để biểu lộ lòng căm thù sâu sắc, song vẫn bị cả nhóm cảnh vệ xông vào, ru đẩy, quát hét, lôi, kéo dạt sang bên kia vỉa hè để đúng 7h30 phút, chiếc xe của ngài thủ tướng trườn ra khỏi cổng đến văn phòng chính phủ giải quyết các vụ việc mang tính "đại...sự quốc gia (không phải đại sự như trên loa đài của đảng vẫn oang oang tuyên bố)... Bỗng từ ngách bên trong, khuất sâu trong ngõ, nằm vuông góc với cổng nhà ngài thủ tướng cả chục giọng nói vang lên cùng những cánh tay chém chặt vào không khí: Ra!

Thế là một cảnh tượng thú vị xảy ra, chiếc xe 4 bánh của vợ chồng anh thương binh Nguyễn Văn Chức (Thuận Thành, Bắc Ninh) ào ra với tốc độ phi mã, ngay lập tức chắn ngang đường của chiếc ô tô sang trọng chở ngài thủ tướng chính phủ, khiến lái xe phải mắm môi mắm lợi phanh kít xe lại, tưởng cháy mặt đường. Chị Chức, vừa chạy, vừa ẩn phía sau xe, lập cập rút đơn trong lòng xe lăn ra đưa cho ngài thủ tướng theo đúng kế hoạch đã bàn cùng cánh chị em dân oan suốt đêm qua. Nào ngờ trăm mưu nghìn kế của dân không bằng sự thờ ơ của quan cộng sản. Ngài thủ tướng không những không bước chân ra khỏi xe, còn cau mặt tỏ vẻ khó chịu rồi lập tức hạ lệnh cho đám công an cảnh vệ đông như kiến ra nhấc bổng cả người và xe lăn lên vứt sang vỉa hè. Hàng chục tên còn lại, xô đẩy, kéo xềnh xệch chị vợ tránh sang một bên để lấy đường cho xe chạy, mặc đám bà con đứng chưng hửng trông theo, chửi đổng:

- Cha tiên sư bố nhà mày, ngày hôm nay là ngày gì mà mày dám chống lại cả thương binh thế à?

- Giời ơi là giời, thủ tướng cũng còn quên công như thế làm gì đất nước này chả loạn, không thấy người ta chỉ còn 25% sức khoẻ thôi à? Không thấy vợ người ta phải đi theo nâng giấc hầu hạ từng tí một à? Thế mà lúc nào cũng leo lẻo, uống nước nhớ nguồn, ăn quả nhớ kẻ trồng cây...

Thương Binh Nguyễn Văn Chức (tỷ lệ thương tật ¼) hạ quyết tâm:

- Cứ để nó đấy, tuần sau chúng tôi lại lên, cần thiết kéo cả hội lên cho chúng nó biết tay, mẹ nó chứ, không nhận đơn mà được à?

Trước đó, bên hiên nhà bộ trưởng Lê hồng Anh (68 Phan Đình Phùng) đã lố nhố cả đám đàn bà con gái khoảng 20- 30 người.

Tiếng Lâm thị Chưng (Hà Nội), hô:

- Ông Lê Hồng Anh ơi, ông chỉ đạo cho công an bấm huyệt tôi, chỉ đạo cho ban nội chính trung ương cướp tiền của tôi, hai mươi mấy năm nay rồi, từ chỗ 300 triệu, giờ tính cả gốc lẫn lãi theo quy định của ngân hàng nhà nước các ông đã là 41 tỷ rồi, ông không thèm trả cho tôi lấy 1 đồng... ông làm bộ trưởng mà thế à? Ông ăn gì, ăn máu l. của đàn bà con gái chúng tôi hay sao mà to béo, đẫy đà thế?

Bà Đỗ thị Luyện, người mẹ đau khổ vì con bị bắt oan, lăn xả vào cánh cổng lạnh lùng, câm nín mà gào lên:

- Ới ông Lê Hồng Anh ơi là ông Lê Hồng Anh ơi, ông đui mắt, mù luật, chỉ đạo cho bọn công an dưới quyền vu khống cho con trai tôi tội hiếp dâm đứa trẻ lên 6, l. còn chưa kịp có lỗ, có lông... ới ông Hồng Anh ơi là ông Hồng Anh ơi.

Mệt qúa, bà ngồi bệt xuống vỉa hè lấy sức, rồi trước sức tấn công quyết liệt của bà con, người chửi, người gào, người cầm đơn nhảy bổ vào đám cảnh vệ, người nhảy choi choi vào bọn công an mà đấm liên tiếp vào người, vào ngực chúng, doạ: "- Mả mẹ chúng mày, chúng mày đụng vào tao, tao tụt quần đây này. Hôm trước chúng mày bấm huyệt tao, tao không tha, tao phải đào mả cha mả bố chúng mày lên, chúng mày kêu khổ, kêu vì nhiệm vụ, vì ăn lương mà phải làm, sao không vào hùa với dân lật đổ mẹ chúng nó đi để cùng giải thoát nỗi khổ cho dân, chúng mày lại quay dùi cui, mũi súng vào dân để bảo vệ cho lũ tham nhũng, cướp ngày à? Chính chúng nó mới là phản động, chúng kìm hãm đất nước này, chúng kết bè kết đảng để làm khổ dân, mả mẹ chúng mày".

Người hô: "Đả đảo thanh tra chính phủ Mai Quốc Bình, ăn tiền của dân, bao che bọn chính quyền, huyện, xã ra văn bản trái pháp luật cướp đất, cướp nhà của dân..."

Người la: "Việt Nam tham nhũng, tham nhũng Việt nam, đập chết hết chúng nó đi bà con ơi

Bà lại bật dậy hô to:

- Con tao vô tội, thả con tao ra, tao đéo cần chúng mày giảm án cho nó 2 năm. Chúng mày ăn bẩn làm càn, chúng mày thấy kiện như kiến thấy mỡ, vu oan giá hoạ cho con tao hiếp dâm trẻ em vị thành niên, bắt con tao phải nhận án 16 năm tù, bắt gia đình tao phải nộp phạt 5 triệu, bắt cả nhà tao khuynh gia bại sản vì theo kiện lên tận trung ương... chúng mày biết rõ là con tao vô tội mà còn cố tình giữ nó 14 năm, thả con tao ra... chúng mày vu oan giá hoạ cho con tao tội hiếp dâm... mả mẹ chúng mày, cái đứa con gái chưa đầy 6 tuổi ấy, l. chưa kịp có lông, có lỗ, có mu... hiếp hiếp cái mả mẹ chúng mày...

Lúc này theo chỉ đạo, công an phường Thuỵ Khuê ùa ra rất đông, nhưng khác với mọi lần, mọi ngày, không dám bắt người vô tội như trước nữa. Trong thâm tâm chúng đã qúa ớn đội quân tóc dài mà lưỡi cũng dài này rồi, nên lần này chúng bảo nhau:

- Các xếp cậy mình có tài thao lược, bao nhiêu năm qua uốn ba tấc lưỡi để mị dân, cướp bóc của dân, giờ dân hết u mê, mụ mị thì dân lại uốn ba tấc lưỡi để chửi lại những kẻ mị họ, đòi lại phần tài sản đã mất. Mình can thiệp không khéo lại bị những kẻ qúa khích làm liều. Nào tụt quần, nào chửi bới, kêu gào, chỉ tổ xấu mặt Tốt hơn hết: tránh dân chẳng xấu mặt nào.

Người bảo:

- Người ta thừa tiền quẳng cho đám gái chân dài, uống bia tưới trên cơ thể trần truồng, nõn nà của chúng nó, còn bọn mình đã ít tiền lại bị dúi vào đám đàn bà con gái... lưỡi dài, tay dài, chẳng còn gì để mất này... thật khổ...

Trường hợp Hồ thị Bích Khương (Nghệ An) lợi dụng lúc hỗn dân... hỗn công an, găm luôn kim vào người mấy thằng công an giả danh đầu gấu, đến mức chúng phải vào bệnh viện cấp cứu, mất cả tỉ bạc mà kim vẫn chạy khắp người không sao mà mổ được. Hết rạch chỗ này lại mổ chỗ khác, toàn thân đau đớn căng nhức, tiền tỉ của cả đại gia đình phải đội nón ra đi mà "thủ phạm" vẫn không tóm được, cuối cùng các bác sĩ phải tiến hành dò tìm lại từ đầu, rồi chặn cả 4 xung xung quanh lại, để mổ mới lấy được ra. Đó cũng là lý do vì sao, đầu tháng 6-2005 Hồ thị Bích Khương bị bắt lên đồn, song không có bằng chứng buộc tội nên chúng chỉ giữ 6 tháng, tội "gây mất trật tự nơi công cộng" để răn đe làm gương cho những phần tử qúa khích, dám chống người thi hành công vụ bằng cách thức đơn giản mà chết người này, giờ cả bà con và cánh công an vẫn nhắc, như một lời cảnh báo...

Chán xuất hiện ở nhà tổng bí thư, bộ trưởng Công an, thủ tướng, phó thủ tướng, bà con lại kéo nhau đến nhà các phó bà để làm loạn, gây rối.

Tại khu tập thể Hoàng Cầu- nơi đám "đầy tớ" trung ương ở, bà con kéo nhau đến trước cửa nhà bà bà Nguyễn thị Hoài Thu; chủ nhiệm các vấn đề xã hội. Chị Ninh thị Định (Hải Phòng) với thâm niên đi kiện 6 năm gào:

- Bà Hoài Thu ơi, bà nói trên đài trên báo là dân đến nhà không có quyền không tiếp, tôi quỳ ở đây để báo cáo với bà là Mai Quốc Bình phó tổng thanh tra đồng loã với chính quyền ăn cướp đất của dân, ra văn bản trái pháp luật để hại cả nhà tôi và 74 nhà khác trong khu tôi ở, như thế là tham nhũng nặng, bà biết không, sao bà không nhận đơn của tôi, sao bà vô cảm với dân oan thế à? Bà nghỉ đi, bà từ chức đi.

Vừa định xuống nhà, lên xe đi làm, nghe tiếng chửi, tiếng gào, tiếng hò la, phản đối của mọi người, bà chủ nhiệm liền quay bước lên nhà đóng sầm cửa lại, không đi nữa

Mấy tên cảnh vệ xông ra, cả đám chị em cùng xông vào đấm, nhưng nắm đấm của chị em qúa nhẹ, chẳng mảy may đau đớn chút nào, nên chúng không phản ứng gì, chỉ xăng xái làm nhiệm vụ nhắc bà con bình tĩnh, đừng bức xúc qúa

Mặc kệ, nỗi khổ sở tích tụ bao nhiêu năm khiến bà con như được tiếp thêm sức mạnh, gào lên:

- Bà Hoài Thu ơi, bà nắm được cái gì về các vấn đề trong quốc hội mà đòi làm chủ nhiệm, thằng Mai Quốc Bình nó ỉ thế bà, chui vào đũng quần bà hay sao mà bà để nó tham nhũng làm loạn, bà không chống nó thì còn chống ai? Còn vấn đề gì trong quốc hội nổi cộm hơn vấn đề này, sao bà không báo cáo, hay bà cũng uống bia của chúng nó ngâm trong đám gái chân dài rồi hả bà Thu, chúng nó vừa ngâm, vừa tắm trong bia, còn đái cả vào bia cho bọn Bùi Tiến Dũng và Mai Quốc Bình uống đấy, bà có uống không?

Nóng mắt, nóng gáy, con trai bà, từ trong nhà mở cửa bước ra, chỉ thẳng mặt chị Ninh thị Định, lên giọng quý tử quát:

- Cô lăng mạ cán bộ, xúc phạm mẹ cháu, cô đến không đúng lúc đúng chỗ. Đề nghị cô về ngay, đừng để cháu phải gọi cảnh sát 113 xúc cô đi.

Đầy bình tĩnh, chị Định mở túi xách lấy giâý xác nhận của dân nguyện đóng dấu đỏ chót ra, vặc lại:

- Ai bảo mày là tao đến không đúng lúc, đúng chỗ, tao sai ở chỗ nào? Đây... giâý xác nhận của dân nguyện dây, dấu đỏ đây, nội dung đây, mày xem đi.

Dúi vào tận tay, song quý tử không dám đọc, vì thừa biết nội dung từng điểm trong đó, tức khí, chị Định liền đọc to điều 7, luật dân nguyện:

- "Nếu người dân có khiếu nại, thắc mắc, có quyền gửi đơn qua đường bưu điện hoặc đến nhà tận nhà riêng của các cán bộ lãnh đạo để đưa đơn trực tiếp"... Nào, mẹ mày không làm được thì nghỉ đi, từ chức sớm đi cho dân được nhờ, đừng vô cảm với nỗi khổ của người dân oan như thế, mẹ mày chui ra từ đâu hả, có phải từ trong dân như chúng tao không?

Càng đứng, càng trơ mắt ếch, trong khi chị Định được bà con nhất trí ủng hộ:

- Đúng đấy, lần sau chúng tôi sẽ căng khẩu hiệu ở đây, đề nghị bà Nguyễn thị Hoài Thu từ chức, chừng nào cái đít của bà ấy còn luyến tiếc chiếc ghế, chừng ấy, chúng tôi còn quỳ... bệt, ăn vạ ở đây.

Không làm gì được, quý tử phải hậm hực quay lên nhà, sau khi nguýt các bà các cô là "nỏ mỏm, ghê gớm, mất dạy"...

Kết quả cả đám cảnh vệ lẫn 2 mẹ con đều không làm gì được đám đàn bà con gái đã mất đất, mất nhà nên... mất dạy này, liền gọi điện thoại cho cảnh sát 113 đến. Cả chục tên công an vây lấy đám phụ nữ yếu ớt, vóc hạc, mình hài. Mọi người tuy toàn phụ nữ chân yếu tay mềm nhưng không một chút lo sợ, ba chị Ninh thị Định, Nguyễn thị Tuyết (Hải Phòng), Nguyễn thị Châu (Bình Phước) an ủi động viên cánh chị em Vĩnh Phú lần đầu theo đám bà con dân oan kêu kiện:

- Đừng sợ, chúng tôi bị hành 6,7 năm nay, từ dân ngoan biến thành dân oan, nên quen rồi. Trời hành phải chịu, còn chúng nó hành là phải vùng lên. Chúng nó ăn cướp, mình phải đi đòi, cả lý lẽ, luật pháp đều đứng về phía mình, không thể để chúng lộng hành, đói lý đói tình thế được.

- Vâng! vâng, cả mấy chục con người đồng thanh: - Chúng tôi mới đi lần đầu, chưa quen, nên không dám đối đáp đương đầu, chỉ xin ủng hộ các chị về mặt lực lượng thôi, chúng tôi không biết chửi, biết gào, nhưng nếu chúng nó động vào các chị, chúng tôi cũng xin lăn xả vào cứu.

Khi đám công an trang bị dùi cui, mặt mũi gằm gằm xông tới, ba chị Ninh, Định, Tuyết (trong danh sách 18 người bị cấm đi khiếu kiện từ ngày 18-10-2005) cùng kéo tay công an, thay nhau nói:

- Các anh bảo chúng tôi kéo nhau đến đây làm gì à? Bảo chúng tôi phải bình tĩnh, không được nôn nóng, manh động à? Chúng tôi bình tĩnh chờ đợi cả vạn ngày rồi, không bức xúc sao được? Còn chúng tôi lấy quyền hành gì mà bảo bà ấy xin từ chức à? quyền của công dân, quyền của dân oan đấy. Các anh tưởng cứ lấy dân làm... guốc, giày xéo mãi lên chúng tôi mà được à? Chúng tôi là con người, bao nhiêu năm nghe lời đảng, bác, chính phủ, "lấy dân làm gốc", làm củ để các anh bòn, mót mãi rồi, giờ không còn gì bòn thì lại lấy dân làm guốc để di chân lên. Con giun xéo mãi cũng phải quằn, con người bị dồn đến tận cùng cũng phải biết đường mà vùng lên chứ.

- Chúng tôi bảo bà ấy phải từ chức đi là phải thôi, theo quy định của luật pháp, chỉ những vụ án phức tạp mới cần phải tới 90 ngày để giải quyết dứt điểm, còn vụ án của chúng tôi kéo dài hơn 9000 ngày có dư rồi, mà đâu có phức tạp gì? Chính các ông, các bà trong bộ máy công quyền này vi phạm luật, vì vậy tôi bảo bà ấy phải từ chức đi, bà ấy có nắm được vấn đề gì của xã hội đâu mà đòi trèo vào quốc hội, có mà cuốc cái mả mẹ cả hội tham nhũng, dối lừa chúng nó đi thì có.

Giằng co lôi kéo, nóng mắt nóng mũi, cả chục tên công an và dăm bảy chàng cảnh vệ, phải chịu thua lý lẽ của đám đàn bà con gái, mặc kệ các chị kêu gào, lăn lộn, rủa sả, chì triết...

Đúng 8 giờ, mỏi mệt, mọi người đành rút đi, giành sức cho ngày hôm sau đến nhà bà phó chủ tịch nước Trương Mỹ Hoa.

Sáng 28-7-2006, dù trời mưa tầm tã, vẫn có 2 nhóm người, mỗi nhóm khoảng 30-40 người chia nhau đến trấn cửa nhà Nông Đức Mạnh (66 Phan Đình Phùng) và 228 Đội Cấn.

Đứng trước ngôi nhà 4 tầng, đồ sộ uy nghi, rộng trên 500 mét, bà con ngửa cổ gào:

- Thưa Bà Trương Mỹ Hoa, người dân chúng tôi từ khắp ba miền Trung Nam, Bắc tới đây, đề nghị bà ra nhận đơn.

Vừa ló đầu ra, thấy dân tụ tập qúa đông, theo kinh nghiệm "hoạt động cách mạng" của các nhà lãnh đạo Việt Nam bao nhiêu năm qua, bà...heo chủ tịch liền rúc đầu vào chuồng, kiên quyết không mở cửa nhận đơn, tiếp dân. Thế là cả làn sóng người ầm ào, gào lên:

- Trương Mỹ Hoa là con lợn đẹp, con lợn đẹp là Trương Mỹ Hoa.

Những tiếng cười bị ghìm nén qúa lâu lập tức tung toả lan ra, mấy chú cảnh vệ thương bà con nhếch nhác đói khổ, vì phải chịu cảnh oan sai uất ức bao nhiêu năm trời nên không thèm dẹp loạn, chỉ quay mặt đi bấm bụng cười.

Chờ mãi không thấy động tĩnh gì, bà con lại tiếp tục đả kích:

- Trương Mỹ Heo là con lợn bẹp, con lợn bẹp là Trương Mỹ Heo.

Một người nhận xét:

- Đúng rồi đấy, có là lợn bẹp mới nằm bẹp trong chuồng không dám ra nhận đơn giải quyết dứt điểm cho dân chứ. Đẹp gì cái mã ấy. Gọi mụ ấy là lợn đẹp, không khéo lũ lợn ngoáy tít đuôi kêu oai oái, nhảy ra khỏi chuồng hoặc bỏ cám cả tuần, không thèm ăn ấy chứ.

Người có đầu óc tinh tế hơn, nhận xét:

- Thật là một sự xúc phạm quốc thể qúa lớn. Vừa dốt vừa đần, vừa xấu đến mức...heo chê... người mỉa như mụ ấy lại dám đứng ra đại diện cho phái đẹp, người đẹp ở Việt Nam? Bao nhiêu tài nữ Việt Nam đã chết hết đâu? Chuyện, một bác già chép miệng đọc thơ phụ hoạ:

Bác ơi bác chết giờ thiêng
Để lại một lũ vừa điên vừa khùng
Bác ơi bác chết giờ trùng
Để lại một lũ vừa khùng vừa điên

...Cụ Hồ chết đúng ngày 2-9, ngày quốc khánh 1969, cũng là ngày mà 20 năm sau tổ quốc khánh kiệt. Nhiều người phải đổi mạng sống của cả nhà để ra đi, tìm đường sống làm gì ma quỷ chả nhảy lên làm người. Đảng cộng sản nhảy lên lãnh đạo đất nước làm gì mà dân chẳng thành khùng thành điên hết lượt. Sống trong chế độ cộng sản, không khùng, không điên mới là điều lạ.

Lập tức những giai thoại đẹp đẽ về bà heo chủ tịch nước lại nở như ngô rang.

- Phải đấy, các ông các bà không chứng kiến ngày 2-9 năm ngoái à? Giữa lễ đài, mà mụ ấy há miệng ngáp, ngáp như chưa bao giờ được ngáp, ngáp đến sái cả quai hàm, ngáp như bị bác Hồ hành, bị bác Hồ sui khiến ấy. Không biết lo lắng cho dân những gì mà giữa lễ kỷ niệm ngày quốc khánh tưng bừng và trọng thể đến thế, phải há miệng hết cỡ, không biết cúi xuống hoặc giơ bàn tay chuối mắn ra mà che cái miệng heo lại...

- Thì đúng ngày bác chết mà lại, ai bảo không chôn, không đốt bác, lại chôn nổi, làm gì bác chả cú, chả trèo vào lễ đài mà trêu chòng bà chó chủ tịt nước một phen chơi, tính bác vốn háu gái, lại biết rõ mụ ấy đã bỏ chồng mà lại...

- Ừ nhỉ, này tối nào ngủ lại ở vườn hoa Mai Xuân Thưởng, nhìn sang phía đường Hùng Vương, tôi cũng thấy cụ Hồ lảng vảng quanh lăng. Oách lắm nhé, đi giày tây, tóc chải mượt, đeo ca la vát đàng hoàng, trông trai lơ, đĩ tính lắm. Y như cái hồi cụ còn ở Pháp, đang ra sức tán tỉnh mấy con mẹ đầm ấy...

- Thế nghĩa là hồn cụ vẫn không siêu thoát được à? Một người hỏi

- Chứ còn gì nữa, vì chôn nổi, hồn lơ lửng nên mới phải lảng vảng quanh lăng để tìm gái chứ.... Nhưng xung quanh lăng chỉ toàn rựa đực lại bị cánh cảnh vệ trông coi canh gác quá cẩn mật, một con ruồi cái bay qua không lọt, nên cụ phải chờ đúng ngày 2-9, tức ngày giỗ của mình, mới có thể lộn về lễ đài để chọc ngoáy heo cái chơi.

- Mà này, cái thằng quay camera ấy, không khéo kỷ luật nặng. Bác già hóm hỉnh nhận định.

- Chứ còn gì nữa. Ngày 8-3, một con bé của đài truyền hình cũng lăng xăng hỏi: - Thưa chị, chị nghĩ gì về ngày này ạ?

Thế là mụ ấy độp luôn:

- Cô nói nhanh qúa tôi không hiểu.

Kỳ thực mụ ấy có nghĩ được gì đâu, đầu óc đặc bùn lầy cỏ dại ấy mà, thế là cô phóng viên ấy, tuy chưa thành viên, chưa tự phóng và lăn như bi được cũng lập tức phải... phóng ra ngoài danh sách hợp đồng của đài truyền hình.

- Ô! Tưởng chuyện bé như con thỏ trong vườn cỏ mà nghiêm trọng đến thế cơ à?

- Chuyện, ai bảo dám xách mé gọi bà chó chủ tịch nước là chị, lẽ ra phải hai tay xoa tít, cái đít cong vòng, miệng bẩm báo, tâu trình rất chi là kính cẩn... đằng này, nói liến thoắng như ma đuổi, làm chị tức tối, làm gì chẳng mất béng luôn xuất hợp đồng, từ phóng viên đài truyền hình thành...phóng viên đài tàng hình luôn, chẳng bao giờ được ăn cà rốt trong vườn cỏ của nhà đái, nhà đài nữa...

- Nếu thế cái cậu quay camera lại bị bác chơi đểu một phen, chắc bác biết rõ đang trong thời kỳ phát dịch lở mồm, long móng, nên bắt nó phải quay cận cảnh, quay thật rõ xem con heo đầu đàn trong khu chuồng xã hội chủ nghĩa Việt Nam có mắc bệnh trầm trọng không, mới dám chơi chứ. Dính vào dịch bệnh này, chả phải bác cũng đi đứt à, còn nghẻo nhanh hơn cả sida ấy chứ.

- Đó là lý do bà ấy không dám giơ tay che cái miệng lở khi ngáp đấy, vì móng bà ấy bị long mà... cụ Hồ mà nhìn được thì cụ phải chết lần nữa...đã chết giờ thiêng, giờ trùng, để ra cả lũ vừa khùng vừa điên rồi, cả con heo đầu đàn trong ngăn chuồng xã hội chủ nghĩa cũng mắc bệnh quái quỷ ấy, còn xơ múi được gì.

Tất cả cùng cười, một anh trung niên quê ở miền trung, tủm tỉm đọc thơ:

Bác Hồ nằm ở trong lăng
Nhiều hôm bác bỗng nghiến răng giật mình
Chửi cha cái lũ hậu sinh
Nỡ đem đầy đoạ thân mình bấy lâu
Tư tưởng mình có gì đâu?
Mả cha chúng nó chỉ cầu hư vinh.
Bắt dân thờ xác thối xình
Lời than, tiếng chửi rập rình quanh lăng
Bác Hồ nằm ở trong lăng...

Đúng 8 giờ, dạ dày thõng thẹo thành hình dấu phẩy, bà con lặng lẽ ra về, đến đầu đường Quan Thánh, thấy 2 chiếc xe ô tô treo cờ Nhật, bà con liền chạy túa ra, tay nâng cao khẩu hiệu. Hai chiếc xe của chính phủ Nhật, nơi đất nước mặt trời mọc, chừng như hiểu rõ nỗi oan khuất của người dân nơi đất nước mặt trời lặn, nạn tham nhũng còn hoành hành khắp mọi nơi -từ trung ương đến địa phương, đặc biệt là tầng lớp cán bộ cao cấp, nên dừng hẳn lại, 32 mái đầu cùng ló ra cửa xe, lẩm nhẩm đọc những hàng chữ trên tay, trên áo mọi người, cho đến khi đèn xanh nổi lên báo hiệu thông đường mới dần dần chuyển bánh. Bên trong xe, cả đoàn còn ngoái đầu trở lại, ánh mắt cảm thông, ấm áp...

Chia tay nhau, người về nhà trọ, người về vườn hoa, bà con dặn nhau:

- Từ giờ đến 2-9 phải liên tục úp sọt chúng nó, mỗi thằng 3 ngày liền. Hết các tên trong bộ chính trị là các tên trong ban bí thư v.v. bắt đầu là thằng Trương Vĩnh Trọng.

- Nhưng sau 1 ngày, chúng nó đem xe thùng đến bắt thì sao?.

- Thì tương kế tựu kế, hôm nay đánh bốt này, mai đánh bốt khác, tuần sau lại quay lại bốt cũ, cho chúng nó tha hồ phòng bị, chán phải bỏ, lúc bấy giờ chúng ta lại đánh..

- Phải đấy! quyết tâm nhé, không cho chúng nó thoát. Chúng ông vùng lên là chúng bay hết đường ra...

- Phải rồi, cái ngày ấy đâu phải ngày của dân, ngày một lũ tiếm quyền chúng nó cướp chính quyền từ tay dân, ngồi lên đầu lên cổ dân, bóp hầu bóp họng dân chưa đủ còn dở trò phè phỡn, ăn nhậu dưới dạng "nhiệt liệt chào mừng" để vơ vét cướp bóc dân 1 lần nữa...

Như đồng cảm với nỗi lòng người dân oan Việt nam, bao năm chịu ách đô hộ của cộng sản, trời đột ngột đổ cơn mưa rào, những dòng người dòng xe hối hả lao đi trong mưa... Có lẽ hơn bao giờ hết người dân Việt nam, đặc biệt là dân oan đang mong mỏi một cơn mưa số phận đến với mình, cơn mưa sẽ lọc sạch tất cả mọi bụi bậm ô nhiễm, thiếu dân chủ, nhân quyền, pháp luật, độc tài, tham nhũng hiện tại, thay vào đó là môi trường mới, ngàn lần trong sach, đáng sống hơn, đó chính là đa nguyên đa đảng, là dân chủ, tự do, sự thật, bình đẳng, bác ái v.v và v.v

Hà Nội những ngày bình thường đã cháy lên 30-7-2006

dacung
Posts: 409
Joined: Tue Dec 13, 2005 6:26 am
Location: USA
Contact:

Post by dacung »

Toàn Dân Sẽ Mặc Áo Trắng

Việt Báo Thứ Hai, 11/27/2006, 12:02:00 AM
Chiến Dịch Dân Chủ Bùng Nổ: Toàn Dân Sẽ Mặc Áo Trắng

Một chiến dịch vận động tự do dân chủ cho VN đã bắt đầu tiến hành với lời kêu gọi của Khối 8406 phổ biến hôm 25-11-2006.

Trong bản văn mang chữ ký các vị đại diện khối 8406 -- LM Nguyễn Văn Lý, kỹ sư Đỗ Nam Hải, cựu sĩ quan Trần Anh Kim -- mang tựa đề “Kháng Thư Số 8,” kêu gọi toàn dân thực hiện Ngày Dân Chủ Cho Việt Nam vào các ngày 1 và 15 mỗi tháng, và trong các ngày này biểu hiện bằng hình thức mặc áo trắng.

Theo lời kêu gọi, Ngày Toàn Dân Mặc Áo Trắng sẽ bắt đầu từ ngày 1-12-2006 trở đi, nghĩa là đúng vào Thứ Sáu sắp tới, chỉ còn vaì ngaỳ nữa là tới ngaỳ phát động.

Bản văn kêu gọi trích như sau:

A. Từ tháng 7-2006 đến nay, đặc biệt trong thời gian trước và sau Hội nghị APEC 14-2006 tại Việt Nam, Nhà cầm quyền CSVN đã / đang đàn áp rất thô bạo dã man và đã / đang bắt giữ vô pháp luật nhiều Công dân và Thành viên Khối 8406…

B. Chúng tôi, Khối 8406, đã quá đủ cơ sở để kết luận rằng:

Nhà cầm quyền CSVN, qua những hành vi trên đây, đã vi phạm đặc biệt nghiêm trọng:

- Tuyên ngôn Quốc tế về Nhân quyền của Liên Hiệp Quốc năm 1948, Việt Nam xin tham gia năm 1977.

- Công ước Quốc tế về các quyền dân sự và chính trị được Liên Hiệp Quốc biểu quyết năm 1966, Việt Nam xin tham gia năm 1982.

- Tuyên ngôn Phụ đính Tuyên ngôn Quốc tế về Nhân quyền của Liên Hiệp Quốc ngày 09-12-1998 (nhân kỷ niệm 50 năm Tuyên ngôn Quốc tế về Nhân quyền).

- Hiến pháp Nhà cầm quyền CSVN năm 1992.

- Bộ luật tố tụng hình sự Nhà cầm quyền CSVN năm 2003…

C. Chúng tôi, Khối 8406, đồng thanh tuyên bố trước công luận quốc tế:

1- Chúng tôi cực lực phản đối và yêu cầu Nhà cầm quyền CSVN phải chấm dứt ngay các hành động quản chế, giới hạn, đàn áp, khủng bố, đánh đập, đe doạ, quấy nhiễu vô pháp luật các Công dân của mình…

2- Chúng tôi tha thiết kêu gọi Liên Hiệp Quốc, các Quốc hội, các Chính phủ, các Vị Lãnh đạo chính trị và các Chính khách vừa tham dự Hội nghị APEC 14-2006 tại Việt Nam, các Tổ chức Nhân quyền quốc tế, các Cơ quan Ngôn luận hoàn vũ, toàn thể Đồng bào Việt Nam hải ngoại, hãy tạo các áp lực cần thiết để buộc Nhà cầm quyền CSVN phải triệt để tuân thủ nghiêm túc các Tuyên ngôn và Công ước Quốc tế cơ bản mà chính họ đã xin được ký kết tham gia. Nếu những hành vi đàn áp trên của nhà cầm quyền CSVN còn tiếp tục và chế độ độc đoán độc đảng còn được duy trì, thì Quý vị thấy được CSVN có thực tâm muốn đưa Dân tộc Việt Nam hoà nhập vào Cộng đồng Nhân loại văn minh hôm nay hay không và có đáng tin cậy để bang giao, hợp tác hay không.

3- Chúng tôi kêu gọi và đề nghị, nếu có thể được, tất cả Thành viên Khối 8406 quốc nội - hải ngoại, tất cả Thành viên Liên Minh Dân chủ Nhân quyền Việt Nam trong và ngoài Nước, toàn thể Đồng bào VN yêu chuộng Tự do - Dân chủ cho VN, cũng như mọi người thiện chí quan tâm đến Dân chủ Việt Nam trên toàn cầu, chọn 2 ngày 01 & 15 mỗi tháng làm NGÀY DÂN CHỦ CHO VIỆT NAM, bắt đầu từ ngày 01-12-2006. Vào 2 ngày đó, mọi người -nam cũng như nữ- đi làm, đi học, và trong mọi sinh hoạt văn hoá - giải trí… ĐỀU MẶC ÁO TRẮNG (trừ áo khoác ấm), để:

- Hiệp thông với Anh Chị Em Dân chủ đang bị đàn áp khốc liệt tại quốc nội,

- Nhắc nhở mọi người quan tâm đến công cuộc đấu tranh Dân chủ cho Việt Nam,

- Đồng thời cũng nhắc nhở Nhà cầm quyền CSVN biết lòng Dân đang khao khát Tự do Dân chủ cho Tổ quốc là không thể đảo ngược.

Tuyên kháng tại Việt Nam, ngày 25 tháng 11 năm 2006

Đại diện lâm thời Khối 8406, gồm 2.036 Chiến sĩ Dân chủ Hoà bình & hàng vạn Công dân quốc nội & hải ngoại :

- Công dân Đỗ Nam Hải, kỹ sư, Sài Gòn.
- Công dân Trần Anh Kim, Cựu Sĩ quan, Thái Bình.
- Công dân Nguyễn Văn Lý, Linh mục Công giáo, Huế.

dacung
Posts: 409
Joined: Tue Dec 13, 2005 6:26 am
Location: USA
Contact:

Post by dacung »

07 Tháng 2 2007 - Cập nhật 13h09 GMT

Luật sư gửi câu hỏi đến Thủ tướng Việt Nam

Luật sư Đặng Dũng
Gửi cho BBC từ Sài Gòn

Image
Luật sư Đặng Dũng từ TPHCM đề nghị Thủ tướng Việt Nam cho soạn Luật đại xá

Những tin tức vui về các thông tin về hội nghị APEC và về việc VN gia nhập WTO tràn ngập báo chí của Nhà nước trong hai quý cuối năm 2006.
Nơi nơi rợp cờ xí và những niềm vui đến với mọi người. Tôi tin rằng ngay cả những nguời bi quan yếm thế nhất cũng nghĩ đến tương lai huy hoàng của đất nước Việt cho dù là còn…ở tít mù xa.


Rồi vào tháng giêng năm 2007, cũng vẫn tiếp tục các tin vui, những hình ảnh của Thủ tướng của Chủ tịch nước hướng đến nguời dân có phần nồng ấm hơn dù vẫn không thoát khỏi cái phong cách của sự tuyên truyền của một thời đã qua .

Tuy nhiên xem các thông tin ngoài luồng, vuợt qua firewall, thì thư của nhiều bạn bè cứ dội về inbox thì vẫn thấy nhưng tiêu cực những bất công, những đàn áp, những sự thô thiển của giới an ninh, tiến hành các hành động gây phẫn nộ vẫn nhắm vào những lương dân đi khiếu kiện, những “con nguời yêu nước thật sự “-tên gọi được Ngài Marine, Đại sứ Mỹ đương nhiệm đề cập thay cho tên gọi đúng nghĩa là những nhà bất đồng chánh kiến.

Do đó niềm vui về viễn ảnh tươi sáng của đất nước và dân tộc ùa về và lại biến ngay đi bởi vì không thể tìm thấy sự thật qua những thông tin tuyên truyền của Nhà nước và của cả phía đối kháng?! .Sự thật ở đâu?! bởi vì một đất nuớc tuơi đẹp và đầy triển vọng phát triển như vậy thì nguời dân không thể bị đối xử tệ như thế được khi nhưng nguời dân luơng thiện , những yêu nước thực sự dám hiến mình cho những mục tiêu cao cả là NHÂN QUYỀN lại bị đoạ đầy thê thảm tại nơi mà các vị lãnh đạo của APEC vừa mới quay gót.

Tháng Giêng nhiều sự kiện

Dầu sao tháng Giêng năm 2007 theo tôi vẫn được mọi người quan tâm về : -VN chính thức vào WTO và chuyến đi của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đến Tòa Thánh Vatican. Ngoài ra không thể không suy nghĩ về thông tin Nghĩa trang Biên Hòa (nghĩa trang của các tử sĩ Quân đội VNCH trước 1975) được giao cho UBND tỉnh Bình Dương sử dụng vào mục đích dân sự (!?) và sự kiện đang được mọi nguời bàn tán hồi cuối 2006 là việc Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng sẽ giao lưu trực tuyến với người dân và chúng tôi đang huớng về Thủ tướng với những suy nghĩ là sẽ hỏi Thủ tướng điều gì.

Sự việc Thủ tướng VN chat với người dân là một sự kiện gây nhiều bàn tán.Thực ra điều này Putin -Tổng thống Nga đã làm vào năm 2005 và nhiều lãnh đạo các quốc gia khác đã làm .Các website của truyền thông Nhà nước VN đã và đang làm điều này với nhiều vị khách trong và ngoài nuớc; nhiều đến độ nhàm chán vì công cụ tốt như thế nhưng những câu hỏi nêu lên có chủ đích và lại là cách để nguời ta né tránh sự thật bởi vì chúng ta còn lạ gì các đám cận thần rất sợ nói lên sự thật cho lãnh đạo biết vì họ sẽ là nguời bị quở trách hay trừng phạt truớc tiên.

Image
Chuyến thăm của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đến Tòa Thánh Vatican tháng Giêng vừa qua được coi là rất quan trọng

Do đó suy cho cùng chating với Thủ tuớng cũng chỉ là một công cụ như trăm ngàn công cụ khác mà lãnh đạo của chúng ta khi sử dụng hãy cố gắng gạt bỏ đi những râu ria nhưng câu hỏi tâng bốc về thành tích trước mắt mà là nhà lãnh đạo với cốt cách của con người lãnh đạo VN thế kỷ 21 hãy cố tìm cho ra những câu hỏi hay, câu hỏi “đắt “để tìm kiếm cho ra được những vấn đề đâu là những vấn đề cốt tử của đất nước cần phải giải quyết cấp kỳ.

Luật Hòa Giải và Tha Thứ Quốc Gia

Là Luật sư quan tâm về WTO nhưng tôi cũng quan tâm về những vấn đề dân chủ, pháp quyền và chính trị của đất nước. Ở các quốc gia khác, dĩ nhiên ngoài CHDCND Triều Tiên và Cuba , đối với những nguời học Luật và hành nghề Luật sư thì việc nghiên cứu pháp luật và chính trị là công việc mà họ quan tâm hàng ngày - nhưng ở VN, luật sư chúng tôi được lưu ý chỉ nên tìm hiểu và nghiên cứu về pháp luật và đừng nên bàn bạc tham gia vào chuyện chính trị quốc gia đại sự. Chuyện chính trị như thế ở đất nước này là điều kỵ húy chỉ dành cho giới ủy viên TW Đảng viên Đảng Cộng Sản thì phải.

Tôi không phải là nguời dễ dãi nghe theo lời khuyên này nhưng dầu sao nhân sự kiện Thủ tướng sắp đối thoại trực tuyến với người dân, tôi muốn chuyển đến Thủ tướng điều tôi thực sự quan tâm hơn cả pháp luật và chính trị đó là vấn đề đạo đức của Quốc gia, của những nhà lãnh đạo với người dân mà họ phục vụ. Sự xuống cấp về đạo đức của NHIỀU bộ phận cán bộ công chức trong bộ máy chính quyền (chứ không phải như ngôn ngữ của báo chí trong nước thuật lại là chỉ có MỘT bộ phận ) đã ở mức báo động, báo chí, và ngay cả Bộ Truởng Giáo dục-Đào tạo cũng đã phải lên tiếng. Sự suy đồi đạo đức ở tầm mức quốc gia cho thấy cần phải được các nhà lãnh đạo chấn chỉnh kịp thời bằng những đạo luật.

Đọc các tin tức hàng ngày trên trang nhất của các báo chí nhà nước hiện nay thì việc khởi tố,bắt tạm giam hay điều tra đối với các cán bộ, công chức có chức có quyền, nhiều như là tin tức về các vụ đánh bom trên đất nước của Saddam Hussein vậy. Dầu sao đối với người dân, bắt đi một số quan tham, quan kém cỏi, làm hại dân, làm nghèo đất nước, đưa vào họ nhà tù thì dân chúng mừng vì quốc gia loại ra khỏi guồng máy nhà nuớc những kẻ thủ ác lâu ngày, nay đã bị lộ diện và phải chịu sự trừng phạt của công lý.

Nhưng còn vấn đề cốt tử của đất nước đó là Hòa giải dân tộc thì sao?? có nằm trong nghị trình của chính phủ hay không? Tại sao vấn đề này lại không được Đảng và Nhà nước VN thực sự quan tâm. Trong các quốc gia như Nam Phi, Cộng Hòa Séc, Ba Lan, Hung, Rumania……vấn đề được người lãnh đạo và người dân quan tâm hàng đầu chính là vấn đề Hòa giải hòa hợp dân tộc…

Kinh nghiệm các nước

Thật vậy ở những quốc gia từ Á châu, Phi châu, Đông Âu, Châu Mỹ La tinh sau khi những nguời Cách mạng, đối lập giành được chính quyền sau hàng chục năm chiến đấu dành độc lập hay chống lại sự độc tài , chuyên chế, hà khắc hay của chế độ Cộng sản thì ngay khi dành lại được chính quyền, thông thường là những người cầm quyền mới lại sẽ có những chính sách gây ra đổ máu tuy ở một mức độ khác. Họ sẽ trừng trị những người trong bộ máy chính quyền truớc đây đã một thời hét ra lửa, gây ra tội ác và các hình phạt của thời Trung cổ, phong kiến lại được thực thi dưới một hình thức khác tuy mang vẻ văn minh hơn nhưng mức độ tàn ác không hề thua kém thời xa xưa.

Có thể họ đặt ra các luật lệ dưới những từ ngữ êm ái là “cải tạo “để giúp cho những con người của chế độ trước đây được sống và làm người trong xã hội mới - làm như xã hội mới là xã hội của những con người thiện mọi điều. Thực sự thì sự hành xử của giới cầm quyền mới đó chính là một cuộc chiến đáng nguyền rủa vì cái gọi là cải tạo đó không hề mang tính nhân văn mà thực chất đều nhuốm mùi bạo ngược và trả thù .

Tuy nhiên có một Quốc gia và một con người khởi xướng đã đi đầu làm được điều hòa giải và hòa hợp dân tộc tại đất nước và quê hương mà trước đây nổi tiếng về nạn kỳ thị chủng tộc Apartheid đáng cho chúng ta kính trọng và học tập họ. Đó chính là đất nước Nam Phi với những con nguời như Nelson Mandela và bao gồm ngay cả những con nguời từng là đối thủ chính trị với nhau là nguyên Tổng Thống Nam Phi De Clerk và Tổng Gíam mục Desmond Tutu của đất nước này.

Nhà nước chúng ta hiện nay thường chỉ đạo cho báo chí nói về những nhà kỹ trị như Lý quang Diệu, Hồ cẩm Đào,Chu dung Cơ, Mahathir hay Bill Gates và tập trung toàn vào chuyện làm sao để nước giàu, kinh tế phát triển. Nhưng đọc mòn mắt cũng chẳng thấy báo chí VN nói về đất nuớc Nam Phi và Nelson Mandela với Luật về Hòa giải Hòa hợp dân tộc của họ vaò năm 1998.

Đất nuớc Việt Nam tươi đẹp này đã sang trang từ 1975, thống nhất sơn hà nhưng thống nhất được nhân tâm đã là điều bất khả thi. Thật vậy ngày mà chính quyền kỷ niệm chiến thắng 30/4/1975 hàng năm thì ngay ông Võ văn Kiệt cũng phải ngậm ngùi nói rằng ngày đáng nhớ đó thì “có triệu người vui cũng có triệu người buồn “.

Đất nước với hơn 30 năm chiến tranh hàng ngày long trời lở đất mang mầu sắc ý thức hệ thời đại trong thế kỷ 20 không khó nhận diện với các trận chiến nổi tiếng mãi mãi trong lịch sử chiến tranh thế giới là Khe Sanh, chiến dịch Tổng Công Kích Mậu thân 1968, chiến trường Nam Lào, Cổ thành Quảng trị và với những vụ thảm sát như Mỹ Lai, thảm sát Mậu Thân ở Huế chưa hề được tổng kết đánh giá thì sau 1975 đất nước này lại được biết đến qua thời kỳ nguời Việt bỏ nước ra đi vào cuối thập niên 70’s và cả 80’s cùng với các tin tức về các trại cải tạo trên khắp nước sau 1975, hay đánh tư sản công thương nghiệp…

Một đất nước mang nhiều thương tích như thế có được hòa bình im tiếng súng chưa được bao nhiêu thì ngay bản thân dân tộc này thông qua Chính quyền của họ cũng tự mình làm xấu đi hình ảnh của mình với những bước đi sai lầm chết người trong cuộc chiến và kể cả sau khi chấm dứt chiến tranh.

Do đó kỷ niệm và vui với thành tích 20 năm đổi mới sẽ là vô cùng thiếu sót nếu đất nước -dân tộc này,cùng các nhà lãnh đạo đất nước, lãnh đạo các tôn giáo, các nhà văn hóa và nguời dân không dành thời gian thích đáng cho việc sám hối, ăn năn, xá miễn để nghĩ đến hòa giải dân tộc thực sự, để từ đó sau khi làm đầy đủ mọi điều cần thiết cho những người đã chết,những nguời chịu nhiều oan khiên còn sống và còn cần phải trả lời đối mặt với sự thật lịch sử cận đại, những khoảng tối tăm vờ vịt, thản nhiên và vô cảm đến tội lỗi đã qua thì đất nước và dân tộc này mới có thể thực sự vượt qua quá khứ nặng nề mà thời đại đã dành cho họ, để từ đó muôn dân trong và ngoài nước vượt qua “bể khổ trầm luân đọa đầy dân tộc trong hơn 50 năm qua “ mới có thể thực sự cùng nhau bắt tay làm mọi việc hướng đến tương lai tươi sáng của dân tộc mà không hổ thẹn .

Mở ra sự thật để quá khứ yên nghỉ

Đất nước này cần phải có một Đạo Luật về Hòa Giải -Hòa Hợp Dân Tộc, Ân Xá-Đại Xá và Tha Thứ cấp quốc gia, điều mà nhiều đất nước và dân tộc của họ đã và đang làm sau các giai đoạn đau thương của đất nước của họ.Các Nhà lãnh đạo của họ cùng với các đảng phái chính trị, phe nhóm, Hội Đoàn,các tôn giáo thuộc đủ mọi chính kiến đã ngồi lại với nhau để cho ra đời một Đạo Luật của sự Xá Miễn và mang ra thi hành Đạo luật này với nhiều đau đớn khi mổ xẻ vết thương lòng của dân tộc họ.

Họ đã dám can đảm nhìn lại những hành động ác độc của các nhà cầm quyền qua những giai đoạn lịch sử với chính đất nước và dân tộc mình trong qúa khứ đau thương. Chỉ có thực sự xám hối và tôn trọng sự thật lịch sử khi thời gian đã qua đủ chín để mọi người khác chính kiến phải cùng nhau ngồi lại để sau đó làm điều thiết thực mưu cầu hạnh phúc cho thế hệ hiện tại và con cháu chúng ta sau này.

Nelson Mandela là người đã bị tù đầy trong ngục tù trong 27 năm trời, nguời tù một phần tư thế kỷ này đã săn tay aó cùng các đối thủ chính trị cũ của mình là nguyên Tổng thống Nam Phi De Clerk, và họ cùng với Tổng Giám Mục Desmond Tutu hành động để cho ra đời một đạo luật và từ đaọ luật này cho thành lập Một Ủy Ban Sự thật và Hòa Giải (TRC) vào năm 1998 .Có thể nhắc lại một câu nói của Mandela là “ Chỉ có sự thật mới có thể để qúa khứ yên nghỉ - Only the Truth can put the Past rest “, và của ông De Klerk đã nói chân thành trước Ủy Ban TRC “Tôi và nhiều lãnh đạo trong Đảng của tôi đã ngỏ lời xin lỗi về các vết thương và nỗi đau gây ra bởi các chính sách trước đây của Đảng cầm quyền chúng tôi . Tôi xin nhắc lại nhiều lần lời xin lỗi chân thành của chúng tôi đến toàn dân.“

Một Đất nước với lịch sử văn hóa hàng ngàn năm không thể dửng dưng, lạnh tanh với những vấn để của lịch sử còn chưa có lời giải đáp trọn vẹn, dân tộc đó không thể đi lên mà không cúi mặt với thế giới, với chính người dân mình ở trong và ngoài nước.

Chẳng nói đâu xa, một bộ phận không thể tách rời khởi dân tộc là các người Việt nam ở nước ngoài ra đi vaò cuối thập niên 70’s và cả 80’s vẫn thao thức qua cuộc sống tạm dung hay đã ổn định nơi xứ người vẫn đau đáu và nhớ về qúa khứ đau thương mà họ đã bỏ nước ra đi do sự đoạ đầy không thể nào chịu đựng nổi của chính quyền thời đó. Họ xứng đáng được các nhà lãnh đạo VN hiện nay ngỏ lời xin lỗi chân thành do các người lãnh đạo tiền nhiệm đã sai lầm, sai lầm khủng khiếp một thời với các chính sách bạo ngược thiếu tính nhân văn của một đất nước thường tự hào là có hàng ngàn năm văn hiến.

Image
Nelson Mandela trở thành biểu tượng của Hòa giải dân tộc ở Nam Phi

Và hàng ngày, trên đất nước và quê hương này vẫn còn nhiều chính sách, hành vi gây oan sai của lãnh đạo các cấp chính quyền cả về hình sự, dân sự, hành chánh …dành cho những người dân lương thiện. Mới chỉ có một Nghị quyết 388 về bồi thương oan sai về hình sự với nhiều hạn chế đang phát huy tác dụng. Còn các bản án dân sự oan sai thì tại sao không thể nghĩ đến việc giải oan? Còn nữa những chính sách cải tạo sai lầm một thời nhưng không chịu sửa chữa ,minh oan cho con cháu của những con người không hề có lỗi lầm cũng phải mang nặng vết thương không gì gột sửa được. Họ là con dân, không phạm tội và họ cũng xứng đáng nhận đưọc sự xin lỗi chân thành của chính quyền hiện nay.

Ngày nay chính quyền hiện tại vất vả 13 năm trời để được vào tổ chức thương mại quốc tế WTO. Vậy thì đối với việc làm “chu di”cải tạo thương nhân Saigon đưa họ và gia đình họ đi Kinh tế mới và tịch thu tài sản của họ mới thấy việc làm “Chu di “ thời 80’s là hoàn toàn không thể biện minh được, làm mất đi các vốn qúi của cả dân tộc Việt Nam. Sự sai lầm này cần phải được chân thành xin lỗi và sửa chữa, trả lại tài sản cho họ và con em họ, nếu họ yêu cầu.

Và còn nữa các biến cố “Cải cách ruộng đất “ hay “Nhân văn giai phẩm” cũng cần thiết được nói ra sự thật để cùng nhau tha thứ và hòa giải. Dân tộc này đã thấm nhuần giáo lý Đạo Phật, nhiều triều đại đã nghe theo lời các Quốc sư và đó là những triều đại huy hoàng. Dân tộc,người dân Việt VN cũng sẽ tha thứ nhưng chưa một lần chính quyền dám nhận lỗi và xin được toàn dân tha thứ. Chính vì thế cần thiết Đảng và Chính quyền hiện nay nên nghĩ đến một Đạo luật của sự Hòa Giải và Tha Thứ cấp Quốc gia .

Do đó tôi mạnh dạn gửi đến Thủ tướng câu hỏi: Đảng cầm quyền hiện nay và Chính phủ đã có có nghĩ đến việc dự thảo một đạo luật về Sự Hòa Giải Hòa Hợp Dân Tộc Và Xá Miễn Cấp Quốc Gia hay chưa? Điều mà tất cả những dân tộc sau các biến nạn của đất nước họ,chính quyền mới đều phải làm theo yêu cầu tối thượng của đất nước và dân tộc mình

Giới Luật sư và cá nhân tôi mong muốn được góp sức để cùng chính phủ trình ra Quốc Hội xem xét về một dự thảo “Luật về Hòa Giải Dân tộc và Tha Thứ “ và đấy phải là một chương quan trọng trong nhiệm kỳ của Thủ tướng.

Đặng Dũng (Luật sư ) từ TPHCM

---------------------------------------------------------

Minh Tu, Đà Nẵng
Thưa luật sư Đặng Dũng,ý kiến ông biểu lộ sự tâm huyết với tính tình tự dân tộc. Duy chỉ có điều tôi muốn nói với ông là có nên chăng chỉ dùng cụm từ "luật hoà hợp, hoà giải dân tộc" là đủ. Những người cần hoà hợp, hoà giải không phải là tù "hình sự" mà phải cần ân xá ! Mà lại càng không phải là kẻ phạm lỗi lầm với gia đình, đồng bào và tổ quốc mà cần phải tha thứ.Ý kiến của ông biểu lộ một tấm lòng nhưng e rằng chẳng ai(giới đang cầm quyền) nghe.Ông biết đấy những quốc gia ông nêu lên để làm mẫu, chẳng có nước nào mà Đảng Cộng Sản đang cầm quyền cả...

dacung
Posts: 409
Joined: Tue Dec 13, 2005 6:26 am
Location: USA
Contact:

Post by dacung »

Công an đe doạ sẽ doạ bắt ông Phương Nam-Đỗ Nam Hải nếu tham dự cuộc hội luận với RFA

2007.03.13
Việt Hùng, phóng viên đài RFA

Song song với việc bắt giam linh mục Nguyễn Văn Lý, luật sư Lê Thị Công Nhân, luật sư Nguyễn Văn Đài, truy nã giáo sư Nguyễn Chính Kết của nhà cầm quyền đối với những người đang đấu tranh cho dân chủ tại Việt Nam, mới đây công an tại thành phố Hồ Chí Minh đã có những hành động “đe dọa” se bắt nhà dân chủ Phương Nam-Đỗ Nam Hải.

Image
Nhà dân chủ Phương Nam - Ðỗ Nam Hải.

Vụ việc ra sao, mời quí vị theo dõi cuộc trao đổi của Việt Hùng với nhà dân chủ Phương Nam-Đỗ Nam Hải

Ông Phương Nam-Đỗ Nam Hải: Họ gọi điện thoại đến nói với mọi người trong nhà tôi la sắp bắt tôi, họ cũng trực tiếp nói với tôi “anh chuẩn bị tinh thần là anh sẽ bị bắt…”.

Tôi có nói với họ, vấn đề là tôi chuẩn bị tinh thần cho gia đình, cho anh em, vợ con tôi thôi chứ còn đối với tôi, tôi rất thanh thản và tôi đã chuẩn bị lâu rồi, nhân đây tôi cũng xin nhắc lại câu nói mà tôi đã nói với họ cách đây hơn 2 năm “Tôi sẵn sàng bước vào nhà tù nhỏ để dân tộc Việt nam sớm bước ra khỏi một nhà tù lớn….”

Việt Hùng: Thưa ông Phương Nam-Đỗ Nam Hải, chúng tôi đã mời ông tham dự cuộc Hội Luận chính trị trong-ngoài nước nhưng không hiểu vì lý do khách quan hay yếu tố nào… mà đúng giờ lẽ ra được thực hiện cuộc Hội luận thì cơ quan công an lại tới làm việc với gia đình ông và với ông?

Ông Phương Nam-Đỗ Nam Hải: Vâng, đấy đúng là lý do khách quan và lý do khách quan này chính là từ phía công an, bởi vì có lẽ họ cũng đã “nghe” được những thông tin đó, nghe được thông tin là tôi sẽ tham gia vào cuộc Hội luận đó.

Họ đã ngăn chặn bằng cách là tối hôm thứ Bảy họ có gọi điện cho tôi nói rằng, “ngày mai Chủ Nhật mời anh lên công an quận Phú Nhuận làm việc”. Tôi có trả lời họ tôi không lên làm việc, họ nói nếu tôi không lên thì họ sẽ xuống nhà tôi.

Tôi nói với họ, “tôi có gan làm thì có gan chịu, các anh cứ xuống đi…”. Sáng hôm sau (11-03) vào lúc 8: 30 có ba công an xuống nhà tôi, họ đã ở nhà tôi từ 8: 30 – 11: 30 AM.

Khi họ tới tôi có nói với họ mục đích họ gọi điện cho tôi vào tối ngày hôm qua và sáng nay các anh xuống nhà tôi cũng chỉ với mục đích là ngăn cản không cho tôi tham dự cuộc Hội luận đó mà thôi chứ không có mục đích gì khác. Khi tôi nói như vậy thì họ im lặng…

Việt Hùng: Trong lúc chúng tôi gọi điện vào giờ đã hẹn cuộc Hội luận thì ông đang làm việc với cơ quan công an, trong buổi làm việc đó họ có đề cập đến chuyện ông tham dự cuộc Hội luận chính trị trong-ngoài nước liên quan đến điều 88 Bộ luật hình sự Việt Nam…

Ông Phương Nam-Đỗ Nam Hải: Khi họ tới tôi đã nói ngay với họ về việc họ đến để ngăn cản tôi tham dự cuộc Hội luận.

Việt Hùng: Trong những ngày qua ông có nói cơ quan công an có gọi điện đến nói với gia đình ông về việc họ đang chuẩn bị bắt ông, nhưng bằng chứng nào có thể nói rằng đó là những điều mà các cấp chính quyền nói?

Ông Phương Nam-Đỗ Nam Hải: Một mặt họ vừa là bắn tin vào những người thân trong gia đình tôi là sẽ bắt tôi trong thời gian tới, mặt khác họ cũng đã trực tiếp nói chuyện với tôi ngay tại nhà tôi vào ngày thứ Sáu vừa qua (9-03) từ một viên Trung tá, sĩ quan công an Sài Gòn nói “anh Hải hãy chuẩn bị tinh thần cho việc chúng tôi sẽ bắt anh”

Việt Hùng: Nhưng lý do họ nói sẽ bắt ông là làm sao?

Ông Phương Nam-Đỗ Nam Hải: Họ không nói lý do, nhưng tôi nghĩ rằng, nếu họ có bắt tôi thì cũng là lý do như đã bắt linh mục Nguyễn Văn Lý, luật sư Nguyễn Văn Đài và luật sư Lê Thị Công Nhân là tuyên truyền chống nhà nước xã hội chủ nghĩa Việt Nam theo điều 88 bộ luật hình sự.

Việt Hùng: Thưa ông Phương Nam-Đỗ Nam Hải, bây giờ đã là hơn 9 giờ tối ngày thứ Hai (12-03), trước đây ông có nói cứ mỗi lần đi đâu ra khỏi nhà thì đều có người theo dõi, bây giờ ông đang ở ngoài đường, điều mà ông nói trước đây giờ có còn như vây hay không thưa ông?

Ông Phương Nam-Đỗ Nam Hải: Đúng, vẫn như thế, không có gì khác cả. Họ theo dõi tôi, họ bám vào nhà tôi suốt 24/24 suốt 7 ngày trong tuần.

Điều này không phải chí có tôi nhận thấy, gia đình tôi nhận thấy và hàng trăm gia đình ở suốt hai bên đường nhà tôi đều nhận thấy. Bây giờ tôi đang ở ngoài đường, cách chỗ tôi đang đứng nói chuyện khoảng 10 – 20 mét có 4 - 5 người công an bận đồ thường phục cũng đang dừng lại đứng chờ tôi khi mà tôi đang trả lời phỏng vấn ở đây.

Điều đau lòng không phải điều công an theo dõi tôi mà điều đau lòng ở đây để bảo vệ cho chế độ độc đảng này đảng CSVN và bộ máy cầm quyền này đã sẵn sàng bỏ ra hàng tỷ đồng (tiền VN) để mà theo dõi tôi, họ đã dùng tiền của nhân dân để nuôi bộ máy đàn áp, nuôi bộ máy theo dõi đó với một người công dân chỉ muốn nói lên tiếng nói độc lập của mình mà thôi!

Việt Hùng: Thay mặt quí thính giả của đài xin cám ơn ông Phương Nam-Đỗ Nam Hải.

Tiếng Việt

--------------------------------------------------------------------------------

© 2007 Radio Free Asia

dacung
Posts: 409
Joined: Tue Dec 13, 2005 6:26 am
Location: USA
Contact:

Post by dacung »

Ôi, Việt Nam Xứ Sở Mù Lòa

TRẦN KHẢI THANH THỦY .
Việt Báo Thứ Tư, 4/18/2007, 12:02:00 AM

Thời gian này, tôi luôn phải sống trong hai trạng thái tình cảm: yêu thương, căm giận, sung sướng và khổ đau, hai làn ranh giới rõ nét. Bước chân ra cửa là gặp công an canh ngõ. Vì vậy cứ mõm chó đi đến đâu là bóng quạ mổ, diều hâu bâu vào đến đấy, người tử tế thì chép miệng: "Cái con bé sao mà dại, viết bài chống đối chế độ để cho công an nó xúi đầu gấú vào nhà phá đám hết làn này lần khác mà còn không tỉnh ra à? Khổ, nói thẳng, nói thật làm gì. Dù lãnh đạo ăn tiệc, bà con Quảng Bình ăn giun ăn dế, ăn nòng nọc đi chăng nữa thì cũng mặc cha chúng nó, bản thân mình ăn rau dưa đạm bạc qua ngày, không ăn thịt dân như lãnh đạo đảng, cũng không phải ăn đủ thứ mọi rợ như người dân ở những nơi đói kém là được rồi...Hơi đâu mà thương vay khóc mướn, mà ôm dân cho... dặm đảng.

Rồi:

- Động đến chính trị, chính em làm gì, chúng nó có chính quyền, có bạo lực trong tay, mình chỉ là đàn bà, con gái, l. vừa bằng cái bát úp, có phải Nữ Oa - bằng ba mẫu ruộng đâu mà đòi đội đá vá trời?

Những kẻ rách chuyện, sáng tai... đảng, điếc tai dân lành thì bảo:

- Tội gì chứ tội nói xấu cụ Hồ là cấm kỵ. Cụ Hồ là người có công với dân, với nước này, đặc biệt có công đào tạo ra lớp người kế cận là đảng viên đảng cộng sản hiện tại, tí tuổi đầu nó đâu có biết ngày xưa khổ như thế nào? Đến cơm không có mà ăn, quần áo không có mà mặc, trong nhà không có bóng dáng ti vi, nhưng ngoài đường, ngoài ngõ, "ti vi" chạy đầy đường, phấp phới như những cánh buồm đỏ thắm, nâu sồng, đen, trắng, tím than trên lưng mọi người(!) từ lớn, bé già trẻ đủ loại. Toàn "màn hình" 21 inh, can dài từ vai đến gấu cả lượt. Đói cơm, rét cật, dậm rật giữa giường còn không xong. Bây giờ cơm ăn ba bữa, quần áo mặc cả ngày, no cơm ấm cật, dậm dật mọi đường, nào nhà hàng khách sạn, nào giường đệm sa lông, rồi ti vi màu, xe máy xịn, nó còn muốn gì, đòi hỏi gì nữa? v.v

Mấy lão cựu... chén binh thì bảo:

- Tôi không cần biết đảng này xấu xa tồi tệ đến mức nào, chỉ cần mỗi tháng nó trả cho tôi 3 triệu 8, bằng mức thu nhập của người nông dân trong một năm, là tôi phải biết ơn đảng rồi, giờ nó viết bài đòi lật đổ đảng, liệu đảng khác lên thay thế có trả nổi tôi từng ấy không? Mặc xác mấy thằng cựu... chán binh, nó ít công lao thành tích, kém may mắn, không biết luồn lọt, đội đơn, trình báo, khai láo thành tích thì phải chịu... thân ai người ấy lo, bồ ai người ấy cưỡi, kêu gào gì, lật đổ ai?

Những ả đàn bà thích họp chợ cùng... vịt hơn thì lên giọng quác quác quác, quạc quạc quạc

- Sinh năm 1960 nó cũng được ăn kẹo của bác Hồ rồi đấy, thế kẹo ấy không phải bằng đường, bằng sữa thì bằng đất à? Cái con bố láo... nó được như thế này là nhờ ai, có phải nhờ đảng, nhờ bác, nhờ chồng con chúng tao hy sinh ngoài chiến trường không?

Và như động chạm đến nỗi đau muôn thưở, họ kéo đến tận cửa, ùa và tận nhà tôi gầm lên:

- Hở cái con phản động kia? Mày có phải ra trận ngày nào không? Phải cầm súng ngày nào không, trong nhà mày có ai là liệt sĩ không. Mà mày phủ nhận công lao của chồng, cha, con, anh em chúng tao thế hả. Mày còn dám vu cáo Bác Hồ nào là có vợ, nào là có con, nào là giết dân, phá nước, không yêu tổ quốc, đồng bào...Bác Hồ mà thế à? Cả thế giới người ta yêu quý bác Hồ, cả Việt Nam thờ phụng bác... Thờ cả cái của quý của bác. Chỉ có mày... mày... Ôi giời ơi, cái con phản động kia... cái con giời đánh, thánh vật kia... Mày chui từ đâu ra hả, mày không phải con cháu bác Hồ như chúng tao thì mày là con cháu ai hả? Hay mày được mấy thằng lưu vong phản động nó thí cho tí tiền bẩn của đế quốc Mỹ nên mày tối mắt lại? Mày cố tình viết bài nói xấu đảng, nói xấu bác, rước chúng nó về để chúng nó đội bom lên đầu chúng tao, bắt chúng tao phải chịu cảnh giặc giã đói kém, vì thắt lưng, buộc bụng, dồn sức lực tiền của để đánh lại chúng nó? Đánh đánh! Bà con ơi, đánh chết mẹ nó đi. Công an, chính quyền người ta cho phép đấy đánh chết mẹ nó đi, tội vạ đâu đã có nhà nước cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam chịu... đánh...

Quả là một trận cuồng phong bão tố, một cơn chấn thương trong... tiểu sử cuộc đời 46 năm làm người của tôi. Cơn bão đen giết hàng vạn dân oan tưởng đã thực sự chấm dứt sau những giọt nước mắt cá sấu của ông Hồ rồi, sao 50 năm sau vẫn còn bão rớt, hở trời?

Đảng cộng sản Việt Nam xem ra vẫn chứng nào, tật ấy, vẫn lưu manh côn đồ, vẫn thích bơm máu đen vào cơ thể dân tộc, và những người dân thấp cổ bé họng, những người cả đời không ra khỏi vòng vây của những ô tem phiếu trong thời đảng trị, hay vòng vây của cuốn sổ chi tiêu trong gia đình chật hẹp, của dung tích dạ dày: 1200 cm3. Cả đời cắm đầu xuống đất, úp mặt vào niêu cơm, ăn trông nồi, ngồi trông bác.... hễ nhác nghe ai nói đến đảng, lãnh tụ là sợ xanh xám mặt mày, không mảy may nghĩ xem trên thế giới người ta sống như thế nào... Có ao tù nước đọng như ở Việt Nam không?... Chính sự khiếp sợ cố hữu, bản năng của họ... đã vô tình tiếp nhận dòng máu đen của đảng một cách vô tư lự nhất nên không biết gì về thời cuộc, không biết đến xung quanh, không những ngu si hưởng... bất bình mà còn tỏ ra tức tối khi có người không chịu ngu si trước những cảnh ngang trái bất công do lãnh đạo đảng và nhà nước gây ra như mình. Trước kia, nghe lời đảng gọi, bắt đấu tố địa chủ, vì địa chủ "bóc lột" nên không đủ cơm ăn, áo mặc, nay nghe lời công an xúi, bắt đấu tố "phản động" vì phản động nhận tiền của nước ngoài, rải thảm đỏ rước Bush vào, gây ra cuộc chiến tranh chống Mỹ lần thứ 2 (!)

Thật là miệng công an có vu có khống, còn đầu dân đen thì vừa tối, vừa ngu. Oan này còn một, kêu cụ Hồ lên xem, nếu cụ có linh, không bị đảng chôn nổi trong cái mả to nhất nước, không bị đảng lôi cả phổi phèo ruột gan ra ngoài ổ bụng để đem chôn nơi khác, chắc chắn cụ sẽ hiện lên, với hai hàng nước mắt đầm đìa lệ tuôn, vì tội đã đưa cả dân tộc Việt Nam tới ngõ cụt, đường cùng, không lối ra của chủ nghĩa xã hội, đến bến bờ của sự diệt vong của thế giới cộng sản, khiến trăm dân điêu đứng, nhà nhà lầm than, đứng đầu thế giới về đủ các tệ nạn xã hội, ô nhiễm môi trường, đỉnh cao trì trệ, đỉnh cao đói nghèo.

Nếu cụ là người có tâm, có thế, có lý, có lẽ, cụ sẽ phải mắng vào mặt lũ cháu gian ngoan mà rằng:

- Các người thật là ngu hết chỗ nói, tại sao lại phải tôn sùng, thần thánh hoá ta cơ chứ, ta khi sống cũng đủ bảy đặc tính như mọi người, nghĩa là ái ố, hỉ nộ, tốt xấu đan cài, sai lầm chồng chất. Thời trẻ ta từng mơ được như Trần Thủ Độ, lật đổ nhà Lý, đưa đất nước vào trang sử hiển hách của đời Trần, nhưng cái tâm ta tối, cái tài ta vơi, nên đã để quan thầy lợi dụng, coi ta như con rối để giật dây, hết đưa đất nước theo Mác xít, Lê nin lại Mao ít xấu xa tồi tệ, biến hàng vạn dân oan thành dê tế thần trên bàn thờ đảng cộng sản Trung Hoa, chưa đủ còn đẩy dân tộc vào vòng thù hận, anh em sát phạt lẫn nhau, gây cảnh nồi da xáo thịt, rễ đậu đun hạt đậu...Đời ta là một chuỗi sai lầm, ta lừa thầy, phản bạn, giết hại cả vợ con, các người không mở mắt ra nhìn lại còn tôn thờ thần thánh hoá một kẻ sai lầm như ta ư? Sao các người không biết rằng: Thần thánh hóa lãnh tụ là căn bệnh của những kẻ ngu đần.

Sở dĩ nước Nhật hơn nước ta vì họ không mắc căn bệnh này, vì khi Nhật Hoàng nhận chức đã đi xuống tận các vùng xa xôi hẻo lánh gặp dân, để cho dân biết Hoàng đế cũng là người trần, mắt thịt, cũng ăn, ngủ, bài tiết, sinh con đẻ cái như người thường chứ không phải con trời, không phải thần phật. Hơn nữa, đà bay của thế hệ sau bao giờ cũng cao và xa hơn đà bay của thế hệ trước, nên khi lãnh đạo của thế hệ trước đã chết đi, thì điều tối kỵ là không được làm theo di chúc của người đã chết, đặc biệt trong lĩnh vực khoa học, kinh tế, cũng như văn hoá, xã hội. Bọn lãnh đạo hiện tại nó tôn thờ ta vì nó cũng cơ hội, lưu manh như ta, chỉ bọn lưu manh mới tôn thờ lãnh tụ lưu manh... các người không biết mà còn cắm đầu cắm cổ nghe theo chúng nó, biến cả triệu triệu dân ngoan Việt Nam khắp 64 tỉnh thành cả nước thành dân oan Việt Nam, đội ngũ điệp điệp trùng trùng. Đời cha khiếu nại, đời con tố cáo, coi lá đơn hơn cả mạng sống?

Oan khuất như thế mà các người còn ra tay đàn áp, một bà Nguyễn thị Năm, một ông Trịnh văn Bô do ta gây ra chưa đủ hay sao mà lũ lãnh đạo các người còn gieo rắc thêm mầm mống đại hoạ lên đầu ta nữa, vào đám con dân nghèo khổ cơ cực trong đám con dân của ta nữa? Các người hãy đổi mới đi, hãy giải phóng cho họ đi, để họ được quyền vùng thoát ra khỏi thời đại Hồ Chí Minh chết người của ta, tiến vào thời đại trí thức, thời đại thông tin, văn minh a còng của chính bản thân họ, đưa đất nước ra khỏi vũng lày tăm tối, đêm giữa ban ngày. Nên nhớ cả thế giới này chỉ có một đất nước mặt trời mọc là Nhật và cũng chỉ có một đất nước mặt trời lặn là Việt Nam thôi đấy. Sao các người không tự hỏi xem cùng là nền văn minh cầm đũa mà thu nhập bình quân trên mỗi người Nhật Bản hơn Việt Nam cả trăm lần? Sao họ là đất nước mặt trời mọc, còn Việt Nam là đất nước mặt trời lặn? Sao họ tự do bày tỏ quan điểm, ý kiến của mình, còn Việt Nam thì tù đày, bắt bớ, xiết họng báo chí, bịt miệng thầy tu (trong phiên toà xử 30-3-2007). Tôn giáo cho con người niềm tin và hy vọng, đồng thời xây dựng cho con người có đạo đức, có tình thương yêu, sao các ngươi đàn áp tôn giáo, phá bỏ tượng thờ, bỏ tù các nhà tu hành? Các ngươi ngu đần, khốn nạn, bảo thủ và cố chấp như vậy lại dương dương tự đắc sống, chiến đấu, lao động và học tập theo gương vĩ đại của ta ư? Ôi chao! Các người quả là những kẻ thích đùa, ông tổ của Ezit nê xin...

Tiếc rằng ông chết không toàn thây, chết ngoài mọi dự tính định liệu, di chúc dặn dò của ông, nên chẳng được địa táng hay hoả táng mà là nhân táng... nghĩa là bị lũ ác nhân chôn nổi, nên đến bây giờ ông không những không sửa nổi sai lầm khi sống mà còn oán oán chất chồng, hàng triệu gia đình không xóa đói giảm nghèo nổi vì thân xác ông, tư tưởng ông, mỗi ngày ngốn cả tỉ đồng việt nam để nuôi cả một bộ tư lệnh bảo vệ Lăng, đề phòng bọn nghèo đói quá khích xông vào cướp xác vứt vào vườn bách thú, nơi nuôi đủ các loại hổ, beo, cá sấu, vì tội Đảng coi rẻ mạng sống hơn mạng chết, coi ông hơn cả vua chúa quan lại thời xưa, đến mức người dân phải tự tìm câu trả lời sau cả vài chục năm chiêm nghiệm:

Vạn niên là vạn niên này
Đảng đem dốt nát đoạ đầy muôn dân
Triều đình độc ác muôn phần
Toàn dân gẫy cổ, mát thân cụ Hồ.

Ấy thế mà một người cầm bút như tôi lại bị đảng cấm đặt bút vào những vấn đề bị coi là "tế nhị", "vùng cấm", "điểm nóng" này, dù xung quanh những vấn đề này đảng treo đủ cá loại băng zôn, khẩu hiệu, nào là: dân biết, dân bàn, dân kiểm tra, dân hưởng thụ, nào một chính quyền cho dân và vì dân, nào tham nhũng là quốc nạn, các chiến sĩ trên fatrânạ báo chí phải kiên quyết bài trừ tệ nạn tham nhũng v.v và v.v, ấy thế mà hễ tôi hướng ngòi bút của mình vào đó, đảng xúi bầy đảng mafia, đầu gấu cùng đám quần chúng ít học vì bị đảng nhồi sọ theo cả hai hướng: ngu đần và lưu manh hoá để xúm vào la lối, như thể ngòi bút của tôi là dao mổ, tôi chuẩn bị giơ dao kề cổ đảng, chọc tiết, moi gan, xẻ thịt đảng đến nơi... để lũ tiểu yêu hết lần này lần khác khám nhà tịch thu phương tiện làm việc, vo ve quanh nhà tôi cả 6 tháng trời chưa đủ còn xui đầu gấu vào để giở luật đảng, luật rừng trừng phạt tôi hết lần này lần khác, bắt tôi phải khăn áo gió đưa ra khỏi nhà, xa chồng, lìa con, lại tìm những chốn đoạn trường mà đi.

Một xứ sở mà người dân coi internet như kẻ thù, coi những người cùng bọc (bào thai) với mình ở hải ngoại như phản động, coi đảng gian manh là bạn, bác Hồ xảo quyệt dâm ô là cha, coi mác xít lê nin là kim chỉ Nam, coi kẻ lấn chiếm đất đai tổ tiên của mình là hoàng đế, sẵn sàng cúi đầu phục vụ, trù dập những người nói thẳng nói thật như cá nhân tôi - một phụ nữ không tấc sắt trong tay, nặng vẻn vẹn 45 ký, cao 1,52 vì suy dinh dưỡng nặng trong thời đảng trị: "Bắt ăn mì phải ăn mì. Đảng xa hoa cấm tị bì, kêu ca"... Một đất nước như thế có xứng đáng với tên gọi của bài viết: "Ôi Việt Nam xứ xở mù loà?

Xin sửa lại lời thơ Chế Lan Viên để phù hợp với bối cảnh xã hội chủ nghĩa Việt Nam lúc này (chỉ thay chữ đẹp bằng chữ tệ hoặc chữ đểu):

Những ngày tôi sống đây là những ngày đểu nhất
Vì mai sau đời không thể tệ hơn

Quán Nét Đức Giang, sau ngày bị Đảng cướp.
Đêm 8-4-2007

(Tù nhân dự khuyết số 1 của đảng cộng sản Việt Nam)
TRẦN KHẢI THANH THỦY

dacung
Posts: 409
Joined: Tue Dec 13, 2005 6:26 am
Location: USA
Contact:

Post by dacung »

14 Tháng 12 2007 - Cập nhật 16h04 GMT

Ai sợ biểu tình?

Trần Tiến Dũng
Gửi đến BBC từ Sài Gòn

Cuộc biểu tình 9.12 trước các cơ quan ngoại giao Trung Quốc tại TP. HCM
Nỗi sợ thật ra chỉ là một tình trạng mơ hồ, mù mịt, nhưng một khi được cụ thể hóa bằng ý nghĩ bị bắt sẽ làm run đầu gối bất cứ ai.
Một nhà thơ trung niên có kinh nghiệm thời biểu tình ở Sài Gòn, trước 1975 kể. “Bữa đó gần tới giờ hẹn biểu tình, tôi cũng sợ lạ lùng, hơn ba mươi năm rồi. Định ra chỗ nhà hàng Thanh Niên lấy xe về với vợ con cho rồi. Bỗng nghe tiếng gọi 'Anh đi đâu đó?', thót cả tim, quay lại thấy người bạn trẻ ngồi cùng bàn với mình."

Nhà thơ kể tiếp: "Tôi bảo 'Tôi đi vòng vòng thôi mà'. Người bạn trẻ nói 'Cho em đi với'. Tôi nói tới chỗ biểu tình đi rồi anh theo. Người bạn trẻ nói hưa thấy ai bước qua tòa lãnh sự. Ai dám bắt đầu hả anh? Tôi nói làm sao tao biết!"

Cái tình trạng hoang mang trước giờ nổ ra cuộc biểu tình ngày 9/12 được bà xã thi sĩ HH diễn đạt: “Thương dân mình quá, làm một việc chính đáng mà ai cũng sao thế này!”

Nếu người ta không chọn được dân tộc để sinh ra thì mỗi người Việt Nam tự thấy có nghĩa vụ thiêng liêng trong phần đời này là bảo vệ sự toàn vẹn lãnh thổ cho các thế hệ người Việt hôm nay và tương lai.

Cùng với những người thanh niên rất trẻ, nhà thơ PBT, nhà văn DVQ là một trong những người đầu tiên bước qua ra khỏi cái ranh giới của chủ nghĩa độc quyền yêu nước, để trở lại vùng đất thiêng tình. Cuộc biểu tình ngày 9/12 đã trả lại cho mỗi người dân gương mặt chân thật của lòng yêu nước.

Nỗi sợ!

Dư luận cà phê Sài Gòn mấy ngày nay hứng thú vô cùng mỗi lúc nhớ lại cuộc biểu tình chống Trung Quốc ngày 9.12. Những người trẻ, đa phần là dân cư mạng lại đưa ra tín hiệu mời gọi làm tiếp một cuốc biểu tình khác vào chủ nhật tới với qui mô hơn bài bản hơn. Những người không còn trẻ thì đưa ra dự đoán liệu công an có đàn áp cuộc biểu tình tới đây không và mức độ đàn áp như thế nào. Có nhiều hướng dư luận xoay quanh cuộc biểu tình chưa diễn ra, nhưng có tâm trạng chung là việc hâm hở chuẩn bị biểu tình đang bị theo dỏi, cấm đoán.

Họa sĩ TC, vừa nói vừa ngoái nhìn bàn cà phê phía sau. “Nếu họ ra mặt, tôi sẽ hỏi họ có yêu nước không? Có thấy sướng trước cuộc biểu tình vừa rồi không?”

Nhạc sĩ TK nói. “Tụi nhỏ” nó bám lấy tôi hỏi làm cách nào để biểu tình bài bản hơn. Trời ạ! Gài kiểu này chết người thiệt!

Dù các lời kêu gọi biểu tình vào ngày 16/12 đã được gởi đến mọi người từ mạng internet nhưng liệu có diễn ra không! Người ta nhớ lại những gì ông Phó chủ tịch Nguyễn Thành Tài đã hứa, nhưng người ta cũng nhớ luôn giọng điệu như ra lệnh của người phát ngôn Bộ ngoại giao Trung Quốc. “…biểu tình là tổn hại quan hệ hai nước.”

Một bình luận gia vỉa hè cho biết. “Hôm sau cuộc biểu tình, kông phải vô cớ mà tư lệnh hạm đội Thái Bình Dương của Mỹ thăm Việt Nam. Có người cho rằng trong họa có phúc vì các thành viên cấp tiến trong Bộ chính trị sẽ có đủ lý lẽ làm im tiếng những thế lực thân Trung Quốc, để gần hơn nữa với Mỹ. Nhưng khi ông Tần Cương nói “Chúng tôi nhận thấy các tuyên bố khác nhau của Việt nam trong các thời điểm lịch sử khác nhau…” thì thôi rồi, coi như bị nắm thóp, các cha tui chắc là phải qua Trung Quốc năn nỉ thôi. Tôi cá là thế nào cũng dẹp biểu tình.”

Phải chăng những trái tim thanh niên nồng nàn yêu nước đã một lần vượt qua được nỗi sợ, một lần và mãi mãi phục hồi được sức khỏe tinh thần dân tộc, còn nhà nước thì sao! Lý do gì tự cột mình vào nỗi sợ, lý do gì không tự bạch hóa một lần trước quốc dân.

Hãy sợ một nỗi sợ bao trùm hơn là: chính thể này sẽ trả lời sao trước ánh mắt và vầng trán của những thế hệ tương lai về thực trạng vĩnh viễn mất hai quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa.

Ai sợ biểu tình

Một nhà báo có thẻ nói. “Lần trước tôi lỡ, lần này tôi sẽ đi!” Anh nói thêm là không cớ gì có đảng này đảng nọ xách động, tôi đi vì tôi và gia đình tôi.

Có dự đoán rằng đoạn đường quanh tòa lãnh sự quán Trung Quốc sẽ bị cấm xe. Lại có dự đoán khác là có cuộc tuần hành ủng hộ chủ trương đội mũ bảo hiểm sẽ đứng chật các khu phố quanh đó. Mỗi người nói một ý về dự đoán những phương pháp chống biểu tình. Và từ đó không khó nhận ra là đi biểu tình phản đối Trung Quốc đang nóng lên từng ngày, đang như một hơi thở khỏe mạnh của nhịp sống thị dân lúc này.

Không có lý do gì để biện bạch nếu nhà nước sợ dân biểu tình, sợ phản ứng yêu nước trước sự kiện này.

Hãy để cho chính quyền Trung Quốc hiểu rằng, bất chấp chính quyền Việt Nam lúc này có quan điểm ra sao, mỗi người Việt Nam không bao giờ chấp nhận mất hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa.

Chắc chắn sẽ tiếp tục có những cuộc biểu tình và các nội dung phản ứng khác.

Chính Trung Quốc đã khơi dậy những ký ức đau đớn của lịch sử bang giao hai dân tộc. Trong thời đại đối thoại, chính Trung Quốc đã bất chấp, đã mở vết thương mới trên mối quan hệ với Việt Nam và họ sợ hãi!

Post Reply