Những điều trông thấy

Những đề tài nóng của Thời Sự. Các bài viết lượm nhặt trên Net ở nơi đây chỉ dùng để tham khảo không phải là chính kiến riêng của nhóm phụ trách.

Moderators: CayQueo, phu_de

Post Reply
dacung
Posts: 409
Joined: Tue Dec 13, 2005 6:26 am
Location: USA
Contact:

Post by dacung »

Hỏi mấy chú nai vàng ngơ ngác

Trần Khải Thanh Thủy
Vài cảm nhận sau khi đọc bài "Thu vĩnh cửu" của Hà Sĩ Phu


Có thể nói đặc điểm nổi bật trong thơ Hà Sĩ Phu là kín tứ, chặt lời, mà ít chữ. Cả tập thơ của ông chứa đa phần là thơ đa chiều, nói sông hoá biển, nói cây hoá người, nói một người cũng là hoá muôn người, gợi cho người đọc những ngả đường liên tưởng mênh mông, những cảm nhận sâu sắc thú vị ở tầm sâu xa nhất, cũng là cao siêu nhất của nhận thức, lí trí. Xin lấy một bài mà tác giả cho là tiêu biểu nhất trong tập Sáng Trăng của ông để chứng minh sự kín tứ, chặt lời, đa chiều và vô cùng sâu sắc này:

Thu vĩnh cửu

Lũ bàng lại xênh xang áo đỏ
Ru chồi non yên ngủ giấc giao mùa
Đất mở hội hóa trang thu vĩnh cửu
Chiếc lá già quen thói vẫn đung đưa

Trời cao ngất lại xanh màu ảm đạm
Trận gió vàng lay cuống lá đang khô
Hỏi mấy chú nai vàng ngơ ngác
Rằng thu này có khác thu xưa?

Đất trời chín nắng mười mưa
Mà nàng giặt lụa hồ thu chẳng già

Đọc một lần tưởng thơ mặt phẳng, mô tả lá bàng trong tiết trời thu. Vậy mà không, càng đọc kĩ, càng thấy giật mình vì sức liên tưởng kỳ vĩ trong thơ ông. Theo cách biểu đạt của nhà văn Nga Prishvine: Mỗi người chỉ là một chiếc lá trong hàng triệu chiếc lá của cây đời, thì cái lũ bàng xênh xang áo đỏ chả phải đám người vô công rồi nghề, khoác áo đảng chuyên chạy theo đón ý chủ, hít bã thừa, hưởng đóm tàn mà lại đắc ý, xu thời, vụ lợi đấy ư?

Ở câu 2: Ru chồi non yên ngủ giấc giao mùa. Một thế hệ trẻ non tơ, xanh mướt mát đang bị đầu độc ru ngủ trong thời buổi nhộn nhạo, thật giả chen chân, trắng đen lẫn lộn. Chờ cho đến khi sự thật, điều tốt được xác nhận và lũ sâu mọt bị diệt trừ... thì những mầm non cứ tha hồ ăn ngon ngủ kĩ với khẩu hiệu "mũ ni che tai", "thời thế thế thời", "xấu đều hơn tốt lỏi", "khôn độc không bằng ngốc đàn".

Câu 3: Đất mở hội hoá trang thu vĩnh cửu. Ngày hội của Cách mạng tháng 8 thành công, ngày hội giữa mùa thu lịch sử đã là một sự đóng băng vĩnh cửu. Cả nghìn vạn triệu con người vỗ tay hoan hô : Muôn năm muôn năm, bất kể tính chất, mức độ, môi trường và thời điểm. Nhờ sự may mắn tình cờ mà nhặt được chính quyền ở ngoài đường (Nhật Pháp đánh nhau và cơ hội của chúng ta)... Thế mà cứ bay vo ve nhặng xị ngậu lên như câu ví dân gian : Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi... cắn. Không chỉ một lần mà già nửa thế kỉ. Cố tình biến sự thuận lợi may mắn thành cái đích thực, biến cái nhất thời thành một sự vĩnh cửu, hoàn toàn đi ngược với quy luật tự nhiên, quy luật lịch sử và cũng là quy luật của muôn đời.

Câu 4: Chiếc lá già quen thói vẫn đung đưa. Tả lá, tả cây mà hồn người đậm đặc hơn hồn cây. Thói xấu của sự bất tài vô học, thể hiện rõ nét trong cụm từ “quen thói vẫn đong đưa” này. Già rồi mà không chịu rụng, không về vườn, còn cố ngồi đấy mà hưởng thụ đặc quyền, đặc lợi. Nhưng chưa đủ, lại giở thói hống hách chuyên quyền ra mà đàn áp dân, điều khiển đất nước, khiến đất nước cứ rối tung, rối mù lên. Lớp trẻ thì bị đầu độc ru ngủ, những người thức tỉnh, đòi hỏi quyền lợi cho dân cho nước lập tức bị quy tội gián điệp, phản bội bắt bớ, tù đày không thương tiếc. Một câu thơ chỉ vỏn vẹn 7 từ mà khái quát đủ chân dung của các vị lãnh đạo đảng và nhà nước cộng sản, đặc biệt là 15 vị trong bộ chính trị (cả đương chức lẫn cố vấn). Ông chột mắt, ông hói đầu, ông thất học, ông đĩ điếm...

Chính vì thói xấu của những chiếc lá già tham lam, tàn bạo này mà bầu trời tổ quốc mới ảm đạm như thế: Trời cao ngất lại xanh màu ảm đạm... Bao nhiêu máu đã đổ, bao nhiêu nước mắt đã rơi, bao nhiêu người đã nằm xuống để đổi lại bầu trời xanh cho xứ sở… Để rồi lại bị lũ nhân danh cách mạng này làm cho ảm đạm, mất màu.

Khổ 2: Như một quy luật, ở đâu có thối nát, ở đó có sự rụng rơi. Câu thơ dù làm ở thời điểm 1990, khi Đảng Cộng sản đang tiến hành “đổi mới tư duy”, đang ngất nghểu trên ngai vàng quyền lực nhưng đã bị một sự ám ảnh tâm linh, một kết cục nhỡn tiền phải xảy ra: Trận gió vàng lay cuống lá đang khô. Chính trị chỉ là cái nhất thời, con người mới là vĩnh cửu. Khi chính trị bùng nhùng khô xác, khi lũ hôn quân trấn giữ vương triều khiến đời sống dân sinh bị đầu độc, đè nén thì sớm hay muộn người dân cũng biến thành cơn cuồng phong thổi rơi cuống lá.

Hai câu sau: Hỏi mấy chú nai vàng ngơ ngác, Rằng thu này có khác thu xưa ? Có lẽ muốn tiệm lời, lại sợ lộ tứ, nên ông dùng từ “mấy”. Kì thực để hiểu đầy đủ phải là “mấy vạn” hoặc “mấy triệu” chú nai vàng ngơ ngác... Nai và lá vàng là biểu tượng đặc trưng cho mùa thu trong thơ. Tuy nhiên khi biết quan tâm tới tình hình thời cuộc và thế sự thì câu: Rằng thu này có khác thu xưa có lẽ chỉ là một cách nói bóng bẩy về thân phận con người. Hỏi mà thành đáp, đóng mà thành mở vì với một bầu trời ảm đạm chết chóc, với những nỗi oan khiên đầy đoạ thân kiếp con người như thế - đến mức vài triệu dân phải bỏ mái ấm gia đình, bỏ quê hương đất nước ra đi - thì thu này làm sao mà khác thu xưa được ? Vẫn chỉ là cảnh:

Mất mùa là tại thiên tai,
Được mùa là bởi Thiên Tài Đảng ta

Bao nhiêu năm cầm quyền, Đảng đã bộc lộ rõ cái "thiên tài" của mình trong việc hoạch định chính sách nông nghiệp cũng như hàng chục khoản thu - đến mức được mùa cũng như mất mùa, thu này chẳng khác gì thu xưa, khiến dân gian phải truyền tụng:

Còn chưa xuống đất chưa xong
Còn nghe theo Đảng quyết không... còn mình.

Hai câu kết như một tiếng thở dài, một lời tự sự thâm trầm mà sâu sắc:

Đất trời chín nắng, mười mưa
Mà nàng giặt lụa hồ thu chẳng già

Đất trời đổi thay, chính trị bùng nhùng, rối rắm, lúc thịnh khi suy, có cái gì là vĩnh cửu đâu ? Sao nàng ngồi giặt tấm lụa nơi hồ thu mãi chẳng già như thế ? Tính cả tuổi mụ thì cô nàng của mùa thu tháng 8 đến nay (1990) đã 45 tuổi (*) tròn rồi, sao vẫn không già, không lụi đi ? Cứ ngang nhiên tồn tại độc tài, cấm đoán, bắt nhân dân phải dắt tay nhau đi dưới tấm biển chỉ đường như thế ? Bao giờ mới chịu chia tay ý thức hệ đây ?

Bài thơ nói về mùa thu của đất trời nói chung cũng là về mùa thu Cách mạng tháng 8 nói riêng. Hoàn toàn không có sự tụng ca như các nhà "thơ nô", "văn nô" của chế độ cộng sản. Ngược lại hơi thơ, hương thu buồn đến não lòng, đẫm lệ. Dẫu có chín nắng, mười mưa vẫn không tích gió thành bão hay sao ? Trong khi ở các nước xã hội chủ nghĩa khác bão đã động đầy trời, chuẩn bị xô đổ, kéo sập cả ngôi nhà cùng lũ chủ nhà bất tài vô dụng xuống đất đen rồi. Hãy để các cô nàng giặt lụa hồ thu phải già theo đúng quy luật tự nhiên ; cũng là để ngày ấy lụi tàn. Ngày Đảng cộng sản độc đoán chuyên quyền thoái trào, tan rã, thay vào đó là một lớp người mới - khác hẳn về bản chất - thay thế cho những lũ bàng xấu thói, lúc xênh xang áo đỏ, lúc yên ngủ giấc giao mùa, để tìm lại mầu xanh bất tử cao ngất nơi bầu trời.

Đỉnh giời 3-10-2008

--------------------------------------------------------------------------------
(*) Tính đến thời điểm 1990, khi Hà Sĩ phu làm bài thơ này

© 2008 www.danchimviet.com

dacung
Posts: 409
Joined: Tue Dec 13, 2005 6:26 am
Location: USA
Contact:

Post by dacung »

Dân chủ, nhân quyền - chiêu bài lỗi thời?

Thanh Quang, phóng viên đài RFA
2008-10-26

Tạp chí điện tử Cộng Sản hôm Chủ nhật (26.10) có bài của Giáo Sư, Viện Sĩ Nguyễn Duy Quý thuộc Viện Khoa Học Xã Hội VN, tựa đề “Dân chủ, nhân quyền - chiêu bài đã lỗi thời của các thế lực thù địch với cách mạng VN”.

Image
Nội dung tấm biểu ngữ được treo trên thành cầu vượt Lạch Tra, Hải Phòng sáng ngày 16-8-2008. RFA photo.

Bài báo cũng đề cập tới những điểm nổi bật khác, kể cả việc quan niệm phương Tây và phương Đông không thể áp đặt cho nhau, vấn đề chủ quyền VN, quan niệm sai trái về “nhân quyền cao hơn chủ quyền”…Qua cuộc trao đổi với nhà bất đồng chính kiến hàng đầu VN, GS Trần Khuê, Thanh Quang trước hết nêu lên câu hỏi là vấn đề dân chủ, nhân quyền có thực sự là “chiêu bài đã lỗi thời” hay không ? GS Trần Khuê nhận xét:

Nhận thức sai lầm

GS Trần Khuê: Tôi chưa được đọc bài của anh Nguyễn Duy Quý, nhưng tôi thấy vấn đề dân chủ, nhân quyền mà gọi là vấn đề lỗi thời thì hoàn toàn không phải. Vì đây là vấn đề của con người, của thời đại. Có thể nói nó là khát vọng không phải riêng của VN, mà là của nhân loại. Cho nên nếu ai nhận định đó là vấn đề lỗi thời hay không chính đáng hay thế này, thế khác thì tôi cho là nhận thức đó không đúng.

Thanh Quang: Thưa GS, GS vừa đề cập tới vấn đề của con người, của thời đại, thì, cũng vẫn theo bài báo, “Không ai có thể phủ nhận một thực tế: Quyền con người là một giá trị phổ biến, có tính toàn cầu. Song, quyền con người còn là một giá trị lịch sử, gắn với điều kiện và hoàn cảnh lịch sử cụ thể của mỗi dân tộc, quốc gia, mỗi khu vực trên thế giới”. Do đó, theo lập luận của bài báo, “Quan niệm của phương Tây về lợi ích cá nhân và quan niệm của phương Đông về lợi ích của dân tộc, của cộng đồng” là những quan niệm rất khác biệt, và do vậy, không thể áp đặt cho nhau. GS nhận xét như thế nào về lập luận như vừa nói?

GS Trần Khuê: Những lập luận kiểu đó thì tôi phản đối từ lâu rồi. Tức là tại sao cứ mang tính đặc thù của từng dân tộc ra để đối lập với tính phổ quát của nhân loại. Con người sống trên hành tinh, trên mặt đất này có những điểm khác biệt nhưng cũng có những điểm rất chung. Ai cũng phải sống, phải ăn uống, phải được tự do tư tưởng, tự do ngôn luận, tự do hội họp. Rồi có cái quyền mà tôi cho là chế độ phong kiến không cho người ta được hưởng, đó là tự do tuyển cử. Cho nên nhân loại cứ phải dùng khởi nghĩa vũ trang để lật đổ nhau. Và chủ nghĩa tư bản có cái rất tiến bộ, tức là người ta thay đổi bằng lá phiếu. Đây là chuyện mà những người cầm quyền nên lựa chọn, là để cho nhân dân dùng lá phiếu để thay đổi người cầm quyền hơn, hay là phải khởi nghĩa vũ trang để lật đổ thì hơn. Tôi thấy là cứ bảo là đặc thù. Ờ thì đặc thù VN, nhưng tôi đã nói là ở VN có những “chuyên gia khởi nghĩa”, cả một quá trình liên tục khởi nghĩa để lật đổ các triều đại, rồi đánh đuổi ngoại xâm.v.v…

Bây giờ là lúc người VN thích hòa bình, thích yên ổn, thích được an cư lạc nghiệp, và muốn được sử dụng lá phiếu để thay đổi. Và những lá phiếu này, ở VN cũng như ở các nước khác, không có sự phân biệt.

Mâu thuẫn và ngụy biện

Thanh Quang: Bài báo trong Tạp chí CS cũng khẳng định rằng “Chủ quyền là quyền thiêng liêng của mỗi quốc gia dân tộc. Trải qua mấy nghìn năm dựng nước và giữ nước, người VN hiểu rất rõ giá trị đích thực của chủ quyền dân tộc, độc lập dân tộc và quyền tự do dân tộc”. Thưa GS, lời khẳng định trong bài báo này có mâu thuẫn với hành động công an VN đàn áp những cuộc biểu tình phản đối TQ xâm phạm chủ quyền VN trên 2 quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa, trong khi phản ứng của nhà cầm quyền VN đối với Bắc Kinh bị coi là quá yếu không?

GS Trần Khuê: Vấn đề này thì mâu thuẫn rõ quá rồi. Tôi đã phản đối luận điệu của Hội Đồng Lý Lluận, của các Ban Tuyên Huấn Tuyên Giáo, và đặc biệt của những tập chí như CS, Triết Học.v.v…đó là đặt chủ quyền cao hơn nhân quyền. Tại sao lại đặt vấn đề như thế được? Không có cái nào cao hơn cái nào cả, và cái nào cũng cần thiết cả.

Còn trong thực tế, anh bảo đặt chủ quyền cao hơn nhân quyền, thế tại sao anh lại nhường Ải Nam Quan, nhường hải giới, địa giới, rồi Trường Sa, Hoàng Sa cho ngoại bang ? Cái đó là anh tự mâu thuẫn với anh. Thế rồi người ta phản đối, anh lại đi bắt. Cho nên Trần Mạnh Hảo đã làm bài thơ “Tôi đi biểu tình để bảo vệ đất nước tôi mà tôi bị bắt”.

Cho nên vấn đề ở đây là người ta ngụy biện. Anh Nguyễn Duy Quý, tác giả bài báo này, là ngụy biện. Anh Duy Quý không xa lạ gì với tôi cả, vì anh ấy là cựu Viện Trưởng Viện KH XH Hà Nội. Tôi với anh ấy không có gì xa lạ với nhau cả. Nhưng mà anh Nguyễn Duy Quý, cũng như anh Nguyễn Đức Bình và một số lý luận gia đó, hiện nay bảo thủ lắm.

Và chính Lê-Nin nói chứ ai, rằng “thực tiễn là thước đo chân lý”.

Cái thực hiện hiện nay chứng tỏ các anh làm sai, các anh không bảo vệ chủ quyền lãnh thổ, các anh không bảo vệ những gì tốt đẹp của VN. Mà các anh cứ nói là đặc thù, rồi chúng tôi có cái riêng của chúng tôi.

Không! tự do ngôn luận, tự do tư tưởng, có báo chí tư nhân, cũng như có tự do hội họp, đa nguyên, đa đảng, cũng như tự do tuyển cử có quốc tế giám sát, đó là 3 chương trình mà Đảng Dân Chủ Thế Kỷ 21 của chúng tôi chủ trương đối thoại một cách hòa bình, và thảo luận cho bằng được để thực hiện trước hết là 3 quyền này.

Tôi cho rằng đây là chủ trương rất tốt và hợp thời của Đảng Dân Chủ Thế Kỷ 21 của chúng tôi.

Thanh Quang: Xin cảm ơn GS Trần Khuê rất nhiều.

GS Trần Khuê: Xin cảm ơn quý Đài, và qua quý Đài, tôi xin gởi lời chúc sức khỏe và chúc mừng mọi sự thăng tiến đối với đồng bào trong nước cũng như đồng bào hải ngoại. Xin kính chào quý vị.

dacung
Posts: 409
Joined: Tue Dec 13, 2005 6:26 am
Location: USA
Contact:

Post by dacung »

03 Tháng 11 2008 - Cập nhật 13h23 GMT

Đầy tớ làm gì cho chủ?

Bảo Trung
Gửi cho BBCVietnamese.com từ Hà Nội

Phát ngôn của ông Bí thư Thành ủy Hà Nội đang được người dân thủ đô bàn tán trong những ngày họ tự học cách sống chung với lũ.
Theo báo điện tử VietnamNet, ông Phạm Quang Nghị tuyên bố sau chuyến thị sát khu vực ngoại thành: "Do đang đi kiểm tra dưới cơ sở nên tôi thấy nhân dân ta bây giờ so với ngày xưa ỷ lại Nhà nước lắm. Cứ chờ trên về, chờ cung cấp cái này, hỗ trợ cái kia chứ không đem hết sức ra tự làm."

Đầy tớ của dân?

Lẽ dĩ nhiên, ai cũng biết ông Nghị cùng tất cả các quan chức đều là "đầy tớ của dân", như cách họ vẫn tự nhận từ xưa đến nay.

Cũng dĩ nhiên, một nhà nước ở bất kỳ quốc gia nào, chính thể nào cũng để phục vụ người dân. Nhà nước hoạt động bằng tiền thuế của nhân dân.

Vậy thì vì lẽ gì trong suốt 2 ngày 31.10 và 1.11 các "đầy tớ" này lại không có bất kỳ động thái nào để hỗ trợ cho người dân Hà Nội đang ngập ngụa với nước lụt? Trong khi truyền thông đã đưa tin có 17 người đã chết và số tiền thiệt hại, chưa đầy đủ, đã trên 3.000 tỷ đồng.

Ông Nghị nói rằng trong sáng ngày 1.11 lãnh đạo thành phố phải họp về vấn đề tôn giáo.

Lụt "chỉ" làm người 17 người dân chết còn vấn đề tôn giáo lại ảnh hưởng đến chế độ, có lẽ vì vậy mà cuộc họp phải được tiến hành dù hàng triệu cư dân thủ đô đang lặn ngụp trong “biển” nước.

Ông Nghị nói rằng ông đi thị sát “bằng ô tô”, điều này khiến người ta nghi ngờ rằng ông đã không đến những điểm ngập sâu nhất, nơi dân chúng đang khổ sở nhất.

Não trạng lãnh đạo

Với những hình ảnh tràn ngập trên các tờ báo mô tả người dân chèo xuồng đi mua mì gói, di chuyển đồ đạt trong mực nước ngang thắt lưng, dùng bè chuối, xe ngựa để đưa người và tài sản đi di tản...thì không thể nói rằng họ đang "trông chờ, ỷ lại nhà nước" mà không tự thân vận động để tránh lũ.

Image
Dân chưa lên tiếng phàn nàn về trách nhiệm của chính quyền sau những chậm trễ thì ông Bí thư lại chê trách họ "ỷ lại".

Giữa lúc đồng bào của ông Bí thư đang lặn ngụp, thật vô cảm khi ông phát biểu như vậy.

Vả chăng, người dân vẫn có quyền "ỷ lại" nhà nước vì họ đã trả tiền (thuế) để được Nhà nước chăm sóc.

Và, Nhà nước nên tự hào nếu được dân ỷ lại, điều này thể hiện lòng tin của người dân đối với khả năng xử lý khủng hoảng của các cơ quan công quyền.

Thật thiếu sòng phẳng khi người dân chưa lên tiếng phàn nàn về trách nhiệm của chính quyền sau những chậm trễ thì ông Bí thư lại chê trách họ "ỷ lại".

Với lời phát biểu này đã thể hiện một não trạng của vài người cầm quyền tại Việt Nam, họ tự đặt mình đứng trên nhân dân, dù khi được hỏi đến, ngay lập tức, những người này sẽ khẳng định mình vẫn là "đầy tớ nhân dân".

dacung
Posts: 409
Joined: Tue Dec 13, 2005 6:26 am
Location: USA
Contact:

Post by dacung »

07 Tháng 11 2008 - Cập nhật 09h04 GMT

Giấc mơ Mỹ, giấc mơ Việt Nam

Luật sư Lê Quốc Quân
Viết cho BBC từ Hà Nội

Image
Barack Obama đã thắng cử và trở thành tổng thống thứ 44 của Hợp chủng quốc Hoa Kỳ. Ông thắng làm cho tôi và một người bạn buồn.

Tôi mong John McCain thắng vì một tình cảm cá nhân đặc biệt còn bạn tôi cay cú vì không kịp nói câu: “Chúng tôi từng bỏ tù một tổng thống Mỹ”.

Nhưng cả hai chúng tôi đều khâm phục cho nền dân chủ Mỹ. Qủa thật, người Mỹ thường là không bầu nhầm tổng thống. Đã có lúc đứng trước hai thiệt hại, bao giờ họ cũng biết chọn cái ít thiệt hại hơn.

Giấc mơ Mỹ - American Dream

Lịch sử ngắn ngủi của Hoa Kỳ chứng tỏ sự khôn ngoan một cách già dặn của người Mỹ. Trong suốt 232 năm qua kể từ ngày lập quốc vào năm 1776, “Giấc mơ Mỹ” vẫn sống mạnh mẽ. Nó chứng minh khả năng thay đổi, điều chỉnh để tiếp tục đi lên.

Hoa Kỳ là một quốc gia đặc biệt khi cho phép sự phát triển bình đẳng trong đa dạng. Mỗi người đều rất tự do, có thể theo đuổi ước mơ riêng nhưng vẫn đến với nhau trên một nền tảng pháp luật chung.

Họ đã đến với nhau vì sự khát khao tự do, vì sự thịnh vượng vật chất và những giá trị bình đẳng và dân chủ. Hàng trăm ngàn người reo hò theo tỷ lệ phiếu bầu được kiểm cho ta thấy không khí thực sự của một ngày hội. Sự sôi động cuồng nhiệt thể hiện ý nghĩa lớn lao của từng lá phiếu.

“Giấc mơ Mỹ” vẫn tiếp tục thôi thúc nhiều người. Hàng ngàn dân Mexico vẫn hằng ngày mong thoát qua được đường biên giới để vào đất Mỹ. Hàng trăm ngàn người Việt đã bỏ mạng để kiếm tìm một chỗ trú bên kia bờ đại dương, Những người đã định cư tiếp tục đưa con cháu, họ hàng sang Mỹ.

Nhiều nhà khoa học, dù nhớ về cố quốc, nhưng vẫn mong được kéo dài hơn thời gian ở một văn phòng chuyên môn hoặc một giảng đường ở Mỹ.

Nếu ở Việt Nam

Nếu như Barack Obama sinh ra ở Việt Nam, liệu ông ấy có được bầu làm chủ tịch nước hay không ? Câu trả lời chắc chắn là không, vì ông ấy không thuộc diện 'cán bộ được quy hoạch'.

Không ít người vẫn trách tôi dại dột rời bỏ những cơ hội ở Mỹ để về Việt Nam đối mặt với song sắt nhà tù.

Trước hết ông ấy không phải là “cháu ngoan Bác Hồ”, không phải là “đội viên ưu tú”, đoàn viên đoàn thanh niên Cộng sản Hồ Chí Minh, vào đảng dự bị, được chính thức, được quy hoạch và qua bao nhiều nấc bậc nhiêu khê khác trong đảng chứ không phải thông qua lá phiếu của nhân dân.

Hơn nữa ông đã từng liên hệ với “các nhân vật thuộc phong trào phản chiến” tương tự như các nhà bất đồng chính kiến bây giờ. Nhưng trên hết, ông đã trúng cử vì ông kêu gọi sự đổi thay, một điều mà ông có thể bị bắt bỏ tù tại đất nước đã từng gọi là “dân chủ gấp triệu lần tư bản”

Thế nhưng, ông đã đắc cử vì đất nước Mỹ thực sự cho con người ta cơ hội để khẳng định bản thân. Nhiều người Mỹ gốc Việt đã được trải nghiệm điều này khi họ đã trở thành nghị viên hoặc triệu phú khi chỉ hơn 20 năm trước tả tơi trong bộ quần áo duy nhất bước lên bờ cát sau những cuộc vượt biên hãi hùng.

Việt Nam ta đã từng có lịch sử rất đáng tự hào và người Việt cũng xứng đáng cơ những cơ hội phát triển như người Mỹ. Khi đất nước bị lâm nguy chúng ta đã cùng đứng lên để bảo vệ. Hồ Chí Minh đã từng “suy rộng ra” khái niệm “mọi người sinh ra đều có quyền bình đẳng” của Tuyên ngôn độc lập Mỹ để khẳng định sự tự do và bình đẳng của các quốc gia.

Ngày nay liệu chúng ta đã được bình đẳng với các dân tộc khác hay chưa?

Đó là câu hỏi mà khi “cầm hộ chiếu Việt Nam” những nhà lãnh đạo nên nhạy cảm quan sát. Nếu như không thấy nhục vì nước mình thua bạn kém bè thì phải biết nhục khi hàng chục cô gái trẻ Việt Nam xếp hàng cho thanh niên Đài Loan lựa chọn như những món hàng; phải biết nhục khi hàng ngàn dân Việt cứ thấy bóng công an Hàn Quốc là cắm đầu cắm cổ chạy; phải biết nhục khi những cụ già liệt sỹ hiện đang vẫn: “gọi con đội mồ lên đi kiện” ngay trước các cơ quan công quyền.

Những việc phải làm

Thế giới đang đối mặt với những khó khăn vô vàn phức tạp. Nước Mỹ đã cố gắng để thay đổi chính mình, khôi phục hình ảnh và chung tay giải quyết nó thông qua “Lời hứa của nước Mỹ”. Đó là lời hứa mà ông phải thực hiện nếu muốn tiếp tục duy trì ở một nhiệm kỳ tiếp theo.

Để học tập từ câu chuyện bầu cử, những người thân Cộng và chống Cộng ở Việt Nam phải hiểu rằng chúng ta có thể bất đồng ý kiến nhưng không tấn công nhân cách và lòng yêu nước của nhau và dĩ nhiên là không bỏ tù nhau.

Vì rằng lòng yêu nước không do đảng phái và cương vị. Một bà già còng lưng đang lội nước và một ông Bí thư thành ủy trên xa lông sang trọng có thể có sự khác nhau ghê gớm ở tính chất phản động nhưng lòng yêu nước có lẽ cũng bằng nhau.

Image
LS Lê Quốc Quân trước cuộc biểu tình hồi tháng 12/2007 ở Hà Nội phản đối vụ Tam Sa

Tôi tin rằng chỉ có sự đoàn kết trong sự đa dạng ý kiến bởi vì bản chất của tự trong thâm tâm con người là đa nguyên. Và dù có nhiều dị biệt nhưng chúng ta cùng có những điều to tát hơn để chung lo.

Đó là đói nghèo. Đất nước ta không có ai chết đói nhưng hàng ngàn người đang đói đến chết.

Đó là bệnh tật. Dân số nước ta rất trẻ nhưng thuộc diện nhỏ con và suy dinh dưỡng cao. Trong một buổi tối, tôi đã lặng nhìn hàng chục chiếc xe cứu thương đã quay đầu ra khỏi cổng viện Bạch Mai vì dân không có tiền viện phí.

Đó là lãnh thổ, lãnh hải bị xâm chiếm. Là thác Bản Giốc đang kêu lên tiếng vọng cố hương, là Trường sa và Hoàng sa giãy dụa trong đơn vị hành chính Tam Sa của Trung Quốc.

Đó là tham nhũng đang hoành hành khi những tiếng nói chống lại bị đem đi xét xử và những người treo biểu ngữ bị bắt bỏ tù.

Trên hết là mỗi một chúng ta thấy đang bức nhíp, thấy không thật với chính mình, không đủ trí tuệ và đạo đức để nói lên sự thật, nói lên niềm khát khao dù cho khi đang họp chi bộ hay đứng trên bục giảng bài.

Người Mỹ đã không kỳ thị về sắc tộc và đảng phái vì nhiều người đảng Cộng hòa đã bầu cho Dân chủ và ngược lại thì không có một cớ gì mà chỉ những người là thành viên đảng cộng sản mới được quyền làm chủ tịch Xã.

Những người lãnh đạo ở Việt Nam không được lẩn trốn lịch sử mà phải làm nên lịch sử. Nếu tiếp tục lẩn trốn, nhân dân sẽ đứng lên làm lịch sử, đưa đất nước bước về phía trước.

Điều đầu tiên phải làm là quyền ra báo tư nhân như thời kỳ pháp thuộc; Được quyền thành lập đảng tự do như đất nước Campuchia đã hưởng hàng chục năm qua; Được quyền treo biểu ngữ chống tham nhũng chống việc mất đất mất đảo mà không phải bị bỏ tù…Đó là những thay đổi chúng ta cần phải làm ngay.

Nước Mỹ đã sang trang, Việt Nam ta không thể còn đọc hoài trang sách cũ. Người Việt chúng ta, mà bắt đầu phải bằng các nhà Lãnh đạo, hãy lần giở từng trang một cuốn sách phải đọc. Đó là cuốn “Từ độc tài đến Dân Chủ” của Gene Sharp.

Vì đã đến lúc chính các “đồng chí” cũng cần được giải phóng khỏi ý thức hệ đã là vòng kim cô ràng buộc chính mình thì mới có một cách tiếp cận mới hơn, tốt đẹp hơn cho dân tộc Việt Nam yêu quý này!

Bài viết thể hiện quan điểm riêng của tác giả, một nhà bất đồng chính kiến ở Việt Nam.

dacung
Posts: 409
Joined: Tue Dec 13, 2005 6:26 am
Location: USA
Contact:

Post by dacung »

Câu chuyện cảm động về con tàu mang số hiệu MT065

Thanh Quang, phóng viên RFA Bangkok
2008-11-07

Vấn đề thuyền nhân một lần nữa lại được khơi dậy, khi vào ngày thứ Tư 12-11, Chương trình Phóng sự Nước Ngoài trên hệ thống Đài ABC ở Úc sẽ cho chiếu một phim tài liệu về Thuyền Nhân Việt Nam, và bi cảnh ấy cũng sẽ được Đài truyền hình CNN ở Hoa Kỳ phổ biến.

Image
courtesy UNHCR
Tàu vượt biên mong manh trên biển

Nội dung phim do Đài ABC thực hiện nhân chuyến “Về Bến Tự Do” vào tháng 9 vừa qua, do Văn Khố Thuyền Nhân Việt Nam trụ sở tại Úc tổ chức, nói về chuyến tàu định mệnh MT065 chở hơn 300 thuyền nhân Việt Nam bị chìm ở bờ biển Malaysia hồi đầu tháng 12 năm 1978, khiến hơn 170 người thiệt mạng.

Những cơn ác mộng

Những ai đã trở về các nước vùng Đông Nam Á, nhất là đến Malaysia và Indonesia, dừng chân tại những nghĩa trang thuyền nhân, đều cảm thấy bùi ngùi thương cảm cho những người khước từ một thiên đường huyển hoặc, đành gạt lệ rời bỏ quê hương làng mạc, ruộng vườn, người thân… để liều mình vượt trùng dương tìm đường sống trong cái chết.

Trong khi gần một triệu thuyền nhân đã đến được các trại tỵ nạn, thì cũng chừng ấy số người đã vùi thây giữa biển khơi, hay trên núi đồi rừng rậm.

Cũng trong chuyện bỏ nước ra đi đó, ngày 26-11-1978 tàu Kim Hoàng MT065- tức Mỹ Tho 065, chở trên 300 Hoa Kiều đăng ký bán chính thức vượt biên rời Việt Nam. Sau 5 ngày lênh đênh trên biển cả, khoảng 5 – 6 giờ chiều ngày 30-11-1978 thì tàu tới bờ biển Malaysia.

Vì chính sách đẩy tàu thuyền ra biển, lính biên phòng Mã Lai bắn ra không cho tàu cặp bến, tàu phải bỏ neo cách bờ khoảng 200 thước chờ trời sáng tìm phương cách giải quyết. Nửa đêm bão tới. Khoảng 5 giờ sáng thì tàu chìm khiến trên 170 người thiệt mạng. Tử thi được mai táng trong hai ngôi mộ tập thể tại tiểu bang Kelantan ở Malaysia.

Image
Chiếc thuyền con đến Hồng Kông, nơi thuyền nhân bị cưỡng bức hồi hương khốc liệt nhất. Hình từ nguoiviethaingoai.org

Tháng 8-2005, lần đầu tiên phái đoàn người Việt hải ngoại, do Văn Khố Thuyền Nhân Việt Nam (VKTNVN) trụ sở ở Úc tổ chức, đã đến thăm viếng và cúng tế ở nơi này.

Tháng 9-2008 vợ chồng tài công tàu Kim Hoàng theo phái đoàn VKTNVN trở về thắp nén nhang cầu nguyện cho hai đứa con, một đứa cháu và tất cả những người không may mắn đã vĩnh viễn gửi thân nơi xứ lạ quê người ròng rã trên 30 năm qua.

Hồi tháng 4 năm 2000, bài viết của nhà văn Nguyễn Ngọc Ngạn về chuyến vượt biên của mình, được đang tải và phổ biến mọi nơi. Trong chuyến đi kinh hoàng đó, vợ và con của anh đã thiệt mạng.

Qua bài viết, nhà văn mô tả khá chi tiết về chuyến tàu định mệnh này, và cho thấy phe tài công, chủ tàu cùng gia đình đã bỏ tàu lên bờ; vì không người điều khiển nên tàu chìm, khiến trên 170 người mạng vong.

Những uẩn khúc trên tàu MT065

Anh Trần Đông, Giám Đốc Văn Khố Thuyền Nhân Việt Nam rất băn khoăn về vấn đề này. Gần đây anh tìm gặp anh Phạm Văn Hoàng, từng là tài công MT065 vừa nói, và ra sức tìm hiểu chi tiết biến cố sáng mùng 1-12-1978 này.

Thưa quý thính giả, chúng tôi liên lạc được với anh Trần Đông, Giám đốc Văn Khố Thuyền Nhân Việt Nam, cùng tài công Phạm Văn Hoàng của tàu MT065, hiện cư ngụ tại Melbourne, nước Úc.

Qua cuộc trao đổi sau đây, câu hỏi đầu tiên mà chúng tôi nêu lên với anh Trần Đông là làm sao anh có thể tìm ra được ngôi mộ tập thể mai táng 123 thuyền nhân tàu Kim Hoàng MT065 ? Và làm sao anh biết chắc đó chính là mộ của những nạn nhân này ?

Anh Trần Đông giải thích:

Trần Đông: Thưa qúi vị, tháng 8 năm 2005, trong chuyến trở về thăm Malaysia, chúng tôi được đưa đến thăm khu nghĩa trang ngôi mộ tập thể thuyền nhân VN ở Cherang Ruku thuộc bang Kelantan phía Bắc Malaysia.

Chúng tôi thấy trên ngôi mộ này có 5 tấm bia, ghi ngày mai táng là mùng 1 tháng 12-1978, và danh sách tên 123 người đó có ghi rõ thuộc tàu MT065. Lúc đó chúng tôi chưa biết MT065 là tàu nào, và vấn đề đưa đến tai nạn chìm tàu xảy ra như thế nào.

Chúng tôi chỉ thắp nhang cầu nguyện để ghi nhận bi cảnh ấy thôi. Mãi về sau chúng tôi mới được biết chi tiết nhiều hơn.

Thanh Quang: Thưa anh, có gần 180 người thiệt mạng trên tàu MT065, nhưng tại nghĩa trang Cherang Ruku vừa nói thì chỉ mới có 123 người. Như vậy những thi thể còn lại được mai táng ở đâu ?

Trần Đông: Trong chuyến về thăm Malaysia hồi tháng 8 vừa nói, tại mạn Bắc của bang Kelantan, chúng tôi có đến một nghĩa trang khác cách nghĩa trang Cherang Ruku khoảng 30 cây số về phía Bắc, thì chúng tôi phát hiện một ngôi mộ tập thể thuyền nhân ở đó, tên Balai Bachok, nơi mai táng 46 người, gồm 43 thuyền nhân người lớn và 3 thuyền nhân trẻ em.

Và trong những chuyến đi Malaysia sau này, chúng tôi cũng tìm hiểu xem chiếc tàu nào bị chìm ở Balai Bachok. Nhưng tất cả cư dân địa phương mà chúng tôi dò hỏi đều không ai biết 46 thuyền nhân mai táng ở Balai Bachok thuộc tàu nào.

Chúng tôi chỉ ghi nhận được sự kiện là ngôi mộ này được thành lập hồi mùng 4 tháng 12-1978, tức 3 ngày sau tai nạn chìm tàu MT065 ở Cherang Ruku.

Mãi sau này, khi đúc kết nhiều sự kiện khác nhau, thì chúng tôi mới suy ra và chắc chắn rằng những nạn nhân được mai táng tại ngôi mộ tập thể Balai Bachok đó thuộc tàu MT065.

Thanh Quang: Vừa rồi là lời anh Trần Đông, Giám đốc Văn Khố Thuyền Nhân VN. Và bây giờ, chúng tôi xin được hỏi anh Phạm Văn Hoàng, tài công chuyến tàu định mệnh này. Thưa anh Hoàng, đầu năm 1978, anh là chủ tàu Kim Hoàng MT065 ?

Phạm Văn Hoàng: Dạ phải.

Thanh Quang: Tàu dài bao nhiêu thước, tàu biển hay đi sông, thưa anh ?

Phạm Văn Hoàng: Dạ tàu dài 18 thước, đi biển hồi đó tới giờ.

Thanh Quang: Trang bị máy gì ?

Image
Tình cảnh người tị nạn đang xếp hàng chờ cơm ở Hồng Kông, chụp năm 1989, là một trong những trưng bày ở Vancouver, Canada.

Phạm Văn Hoàng: Máy Rey 6 (Rey 671).

Thanh Quang: Thưa anh, khi vượt biển thì tàu này là tàu đăng ký. Như vậy anh vẫn còn là chủ tàu, hay đã bán tàu cho người khác ?

Phạm Văn Hoàng: Dạ đi đăng ký thì người Việt mình không đăng ký được, phải người Tàu mới được đăng ký. Chiếc tàu này có người giới thiệu nên tôi bán cho hai anh Tàu ở Saigòn xuống mua. Một anh tên Lu Uởn, còn anh kia người ta kêu là Tư Lùn.

Thanh Quang: Như vậy nhiệm vụ của anh trong chuyến đi này là gì ?

Phạm Văn Hoàng: Tài công.

Thanh Quang: Xin anh tóm lược những gì đã xảy ra vào chiều ngày 30 tháng 11 và sáng mùng 1 tháng 12-1978.

Phạm Văn Hoàng: Chiều đó, khoảng 5 giờ thì tụi tôi tới sát bờ đất Mã Lai thuộc tiểu bang Kelantan, bị lính biên phòng bắn, không cho tụi tôi lội vô bờ. Lúc đó tàu tôi neo cách bờ từ 100 tới 200 thước, để chờ đợi Cao Ủy LHQ tới.

Nhưng không may, tới khoảng 1 giờ khuya thì bão tới. Đến 5 giờ sáng, tụi tôi cho một số người lội vô bờ để thương lượng, nhưng vẫn có một đoàn xe Mã Lai pha đèn ra, rồi nó bắn ra, không cho tụi tôi vô.

Nhưng rồi tôi thấy chiếc tàu không thể nào chịu nỗi nữa, vì càng lúc bão càng lớn, sóng càng to, mưa gió quá chừng. Lúc đó tôi mới nói là bây giờ mình cứ ôm phao lội vô bờ. Khi một số người lội được vô bờ thì trong vòng nửa tiếng đồng hồ, tàu bể ra, chìm. Tôi bị chết 2 đứa con.

Thanh Quang: Thưa anh, có người cho là tài công, rồi cả chủ tàu, bỏ mặc bà con trên tàu, trong khi họ lo tìm đường thoát thân, bất kể tình cảnh của bà con đi trên tàu, anh có ý kiến gì về vấn đề này không ?

Phạm Văn Hoàng: Có một số người, đại khái như nhà văn Nguyễn Ngọc Ngạn, tôi có nghe đã kể vụ này trên Internet. Nhưng thực sự những người đó là khách, ngồi dưới hầm tàu thì không hiểu bên trên tụi tôi điều hành như thế nào. Cũng như trong 2 người chủ tàu thì có một người chủ tàu đã chết luôn cả vợ lẫn con.

Còn chủ tàu kia – là Tư Lùn, thì một vợ và 4 đứa con gái của anh cũng chết hết, còn lại một thằng con trai thôi. Tôi thì chết 2 đứa con. Em gái vợ tôi, là thợ máy, chết một đứa con. Như vậy không thể nào tụi tôi bỏ tàu chạy vô bờ. Vì cố ý chạy trước, thì tụi tôi đâu có chết người nào ?

Thanh Quang: Cám ơn anh Phạm Văn Hoàng rất nhiều.

Phạm Văn Hoàng: Dạ, cám ơn anh.

Đâu là sự thật?

Thanh Quang: Xin trở lại với anh Trần Đông, thưa anh, qua phần tìm hiểu của anh với anh Nguyễn Ngọc Ngạn, tài công Phạm Văn Hoàng cùng một số người khác nữa, thì đến hôm nay, anh có nhận xét gì về biến cố tàu Kim Hoàng MT065 ?

Trần Đông: Thưa quý thính giả, sau khi nghiên cứu kỹ bài viết của anh Nguyễn Ngọc Ngạn, và tìm hiểu qua tài công Phạm Văn Hoàng cùng một số người khác, thì chúng tôi rút ra được một số kết luận.

Thứ nhất, về bài viết của anh Ngạn, anh Ngạn có ghi là “Khi tôi tĩnh lại trên bờ thì thấy mình nằm sấp trên đống xác chết ngổn ngang. Nước từ trong bụng ọc ra giúp cho tôi hồi sinh”.

Như vậy anh Ngạn từ lúc bị ngất xỉu cho đến khi bị trôi dạt lên bờ thì khoảng thời gian đó không quá 5 phút, vì quá 5 phút, tế bào não sẽ chết và nạn nhân sẽ chết luôn. Do đó, kết luận thứ nhất là từ chỗ tàu bị đắm cho tới bãi biển, khoảng cách đó cũng rất là ngắn, mà theo anh Hoàng là không quá 200 mét, thì điều đó là đúng.

Image
Người tị nạn ở Hồng Kông chờ đi định cư. PHOTO by UNHCR

Điểm thứ hai, trong bài văn của anh Ngạn, anh Ngạn có viết là “Tôi vùng đứng dậy, đưa mắt nhìn quanh. Lính Mã Lai đang quay những người sống sót vào gốc dừa. Họ cũng như tôi là những người được sóng đẩy vào bờ và may mắn thoát khỏi tử thần.

Nhưng họ không được phép cứu những người ngộp nước như tôi. Nếu được cấp cứu thì tôi chắc là trong đám người kia, ít lắm cũng có cả chục người được sống dậy”. Phần này, theo chỗ chúng tôi tìm hiểu thì cũng không được đúng hẳn.

Theo như lời anh Hoàng thì trong số những người sống sót, cũng có nhiều người tham gia vào việc cấp cứu những người còn sống, thí dụ như sốc nước hay làm những động tác hồi sinh để cho nạn nhân được sống lại.

Điểm thứ ba trong bài viết này là “Lính Mã Lai không cho cứu là bởi vì những kẻ xa lạ và bất nhân ấy đang lột quần áo người chết để lấy vàng và đô-la giấu trong gấu quần, gấu áo, cổ áo, vạt áo .v.v…”. Vấn đề những người chết, khi xác họ dạt vào bờ thì lính Mã Lai có lục soát, lấy giấy tờ và lấy vàng bạc thì phần này có đúng, theo ghi nhận của những người mà chúng tôi tìm hiểu được.

Về điểm thứ tư trong bài viết của anh Ngạn, là “Hôm sau, từ trại tạm cư, chúng tôi được đưa trở lại bãi biển, thả bộ dọc xuống hướng Thái Lan, tìm thêm được một số xác chết nữa nhưng cũng không thấy vợ tôi”.

Khi liên kết sự kiện này cho đến sự kiện ngôi mộ tập thể Balai Bachok, cũng như theo lời một nhân chứng nữa, thì nhân chứng thứ hai này cho biết là 3 ngày hôm sau, cảnh sát Mã Lai có vào trại và đưa một số người ra để giúp việc mai táng.

Riêng trong phần viết của anh Ngạn, anh ấy đưa một chi tiết thú vị, đó là đi bộ xuống hướng Thái Lan. Thật ra là đi lên, vì đi xuống là phía Nam, còn đi lên là về hướng Bắc, giáp với Thái Lan. Đi bộ dọc lên phía trên và tìm kiếm thêm một số xác chết nữa.

Như vậy tức là sóng biển nó dập hướng lên trên, và ngôi mộ tập thể Balai Bachok, nơi chôn 46 thuyền nhân, cách hướng Bắc của mộ tập thể Cherang Ruku khoảng 30 cây số, tức cũng hướng về phía trên.

Vậy khuynh hướng lúc xảy ra vụ chìm tàu MT065, là một số xác bị đẩy lên trên mạn Bắc. Cho nên 3 ngày hôm sau – tức ngày 4 tháng 12-1978, 46 xác chết của tàu MT065 đã trôi dạt vào bờ Balai Bachok, và người ta vớt chôn tại ngôi mộ tập thể thứ nhì gồm 43 người lớn và 3 trẻ em như vừa nói.

Do đó, khi nối kết các sự kiện lại với nhau, chúng ta có thể biết được chính xác là nghĩa trang ở Balai Bachok cũng là nạn nhân của tàu MT065.

Điểm thứ 5, qua những bài viết và qua lời kể của anh Phạm Văn Hoàng cùng nhiều người khác nữa, thì chúng ta thấy phần lớn những người phụ nữ và con nít được ở trên boong tàu, còn thanh niên và người lớn phần lớn ở dưới hầm. Cho nên khi tàu bị lật, thì những người trên boong ngã xuống nước hết. Những người trong hầm khó có thể thoát ra được.

Tính theo số tuổi của những người đã chết thì chúng tôi sơ kết như vầy: Có 3 người không biết tuổi là bao nhiêu. 26 người tuổi từ 30 trở lên. 43 người tuổi từ 15 tới 30. Và 51 người tuổi dưới 15. Như vậy phần lớn những người chết có tuổi từ 15 trở xuống.

Thưa quý vị, phần kết luận chung của chúng tôi là trong tình cảnh như vậy, việc quy kết trách nhiệm là ai - của chủ tàu hay tài công hoặc của người nào ?

Phần lớn những người còn sống sót, sau khi vào trại, theo lời kể của một số người, thì rất nhiều người, vì gia đình, thân nhân bị chết nên họ cũng có tố cáo với Cao Ủy và cảnh sát Mã Lai rằng chủ tàu và tài công bỏ tàu, đưa gia đình vào bờ, khiến tàu không người điều khiển nên bị lật và chìm.

Nhưng qua lời anh tài công Hoàng cho biết rõ ràng thì chính phe chủ tàu và tài công cũng đều là nạn nhân của bi cảnh này. Hơn nữa, theo lời họ kể, thì họ vào bờ là để thương lượng với cảnh sát Mã Lai nhằm tìm cách giúp đỡ cho cả tàu, chứ không phải họ vào bờ để bỏ tàu.

Thưa quý vị, đó là thảm cảnh đã xảy ra. Và thảm cảnh này một phần phát xuất từ lỗi lầm của nhà cầm quyền cộng sản VN khiến rất nhiều người bỏ nước ra đi. Một phần nữa là ở Malaysia, do chính sách đẩy tàu thuyền ra biển, và chính sách này không chỉ Mã lai áp dụng, mà cũng ở tại Thái Lan nữa.

Chúng tôi biết là đa phần mồ mả của thuyền nhân tại Malaysia đều là nạn nhân được mai táng trong khoảng thời gian 1978-1979.

Thanh Quang: Vừa rồi là lời của anh Trần Đông, Giám Đốc Văn Khố Thuyền Nhân Việt Nam.

Thưa quý vị, mới đó mà đã 30 năm trôi qua. Câu chuyện được ghi lại, không phải cố ý khơi lại một nỗi buồn quá khứ, không nhất thiết để hằn thêm một nét hận thù, cũng không phải nhằm nhắc lại một tội ác, mà chủ yếu là để tìm hiểu thêm và làm sáng tỏ một uẩn khúc, để những người vĩnh viễn nằm xuống trong 30 năm qua, biết đâu họ mòn mõi trông chờ người thân, nay được người thân biết đến.

KhanhVan
Posts: 800
Joined: Sat Dec 11, 2004 6:11 am

Post by KhanhVan »

[img]http://www.sbtn.%20net/default.%20aspx?LangID=%2038&tabId=157&ArticleID=31184[/img]

Xin gửi đến các anh các chị nghe thử được không?? KV mới tập copy. Kính

hay là cách này :

http://www.sbtn. net/default. aspx?LangID= 38&tabId=157&ArticleID=31184

__._,_.__

dacung
Posts: 409
Joined: Tue Dec 13, 2005 6:26 am
Location: USA
Contact:

Post by dacung »

Thời Người Dân Việt Thành Món Hàng Để Bán

VI ANH . Việt Báo Thứ Hai, 11/17/2008, 5:18:00 PM


Đó là thời Cộng sản Hà nội chuyển sang kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa. Thưc vậy.

Tại Saigon, thủ đô kinh tế nước Cộng Hoà Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam, dưới chế độ CS Hà nội. Tin của báo Lao Động, Một người môi giới tổ chức cuộc trình diễn cho 7 người Đại Hàn xem 161 cô gái quê trẻ VN từ 18 đến 26 tuổi nhưng nghèo từ Miền Tây lên để làm cô dâu Đại Hàn, bị công an bắt quả tang chiều ngày 3/11 tại Quận 8 TPHCM.

Tại Đài Loan, Linh mục Nguyễn Văn Hùng, giám đốc tổ chức bất vụ lợi có tên Văn Phòng Trợ Giúp Pháp Lý Cho Công Nhân Việt Tại Đài Loan, trả lời phỏng vấn của Thanh Trúc, phóng viên của Đài Phát Thanh Á Châu Tư do của Mỹ là RFA. Rằng "dù kinh tế xuống dốc và gặp nhiều khó khăn, người ở trong nứơc vẫn tiếp tục được công ty môi giới Việt Nam và Đài Loan đưa sang đây [Đài Loan] làm việc.. Chi phí đóng cho công ty môi giới trứơc khi đi là từ 7.000 cho đến gần 9.000 đôla. Qua đến Đài Loan rồi, nhất là trong thời gian gần đây, thì chỉ trong vòng hai tháng hoặc ba tháng những công ty mà họ đi làm khai phá sản, công nhân hoặc bị công ty môi giới cho về nước hoặc làm thủ tục đổi chủ. Do đó sau hai tháng thì những người này sẽ bị trả về nứơc, mà khi bị trả về nứơc thì họ sẽ mất trắng. Có những người công ty môi giới còn thương tình họ giúp trả lại một nửa hoặc một phần ba tiền môi giới."

Tại Mỹ, Pháp chánh quyền hai nước này gần đã không tái tục hiệp ước xin con nuôi ở VN vì nhận thấy nhiều lạm dụng buôn bán trẻ em Việt Nam dưới hình thức con nuôi, trong chế độ CS Hà nội.

Trên báo chí quốc tế nhan nhãn những tin đau lòng dân Việt. Tại Samoa, Mã Lai, Singapore, Jordan, Đại Hàn, Đài Loan, rất thưòng xảy ra cảnh người Việt xuất khẩu lao động bị chủ nhân ông đánh đập, trả lương không đúng hợp đồng, quịt lương, trừ lương, bắt làm phụ trội mà không trả tiền, cho ăn ở tồi tệ như "lao nô" vậy. Mà các toà đại sứ, lãnh sự Việt Cộng không can thiệp hay có đến can thiệp thì binh chủ nhân hơn là binh dân lao động xuất khẩu. Thế mà mỗi năm nhà cầm quyền Hà nội cứ khoa trương con số xuất khẩu lao động lên cao hàng trăm ngàn như một thành tích xuất sắc của chế độ.

Tại Cambot mà người Việt xưa gọi là Miên, đài truyền hình Mỹ đi cả một phóng sự nô lệ tình dục mà nạn nhân là trẻ em VN, đa số ở Miền Tây, vựa lúa của cả nước. Nhưng thời kinh tế thị trường nông dân Miền Nam càng làm càng chết, bị cường hào ác bá, bị tư bản Đỏ , lái lúa gạo đánh tróc gốc vô ngọn mà ở hay ra thành làm công như chiếc lá vú sữa bị vứt khỏi cành. Giáo sư Võ tòng Xuân một giáo sư đại học chuyên về nông nghiệp sống hai thời kỳ Quốc, Cộng ở Miền Tây thường nói trên Đài Á Châu nhưng nỗi niềm đau sót của nông dân Miền Tây, những người mà gần suốt đời Ong gắn bó.

Phong trào đưa người Việt ở miền Bắc vượt biên kinh tế vòng qua các nước hậu CS như Hung, Lỗ, Tiệp, Ba Lan để sang Anh, Canada bị bắt làm "lao nô" trồng cần sa bị nhốt trong nhà như tù tháng này qua năm nọ, đã làm ngành an ninh Anh, Canada, Mỹ hết sức lo ngại, bắt bớ nhiều lần, tháng nào cũng có tin.

Còn trong nước thì phong trào bán gan, bán thận, như ở Trung Cộng khiến phát sinh ngành du lịch đi VN và đi Trung Quốc để thay gan thận cho rẻ. Còn thảm cảnh người Việt nghèo bán máu để có bữa ăn ngon liền tại chỗ với thịt bò, cà tô mát, và được một số tiền sống được mấy ngày là chuyện cơm bữa, hàng ngày.

Đau đớn phận nghèo người dân Việt, Ong Xanh ơi. Tủi nhục lắm, Đất Nước Ong Bà Việt Nam ơi! Nhưng nguyên do vì dâu? Vì dân nghèo và vì nhà cầm quyền coi dân như món hàng, món đồ để bán. Cán bộ đảng viên -- nói theo người Miền Nam - đã "thị thiềng" cho các dịch vụ tha hồ mua gian bán dối, để người ở giữa là cán bộ, đảng viên CS tham nhũng trục lợi và hưởng lợi. Không cần phải là người biết chánh trị, biết lý do hình thành tổ chức xã hội như gia đình, bộ tộc, bộ lạc, quốc gia đô thị và quốc gia dân tộc. Không cần phải đọc Contrat Social của Jean Jacques Rousseau của Pháp Tây Phương, tìm hiểu chủ thuyết Nhân trị và Pháp Trị của Tàu Đông Phưong. Một phó thường dân cũng biết nhiệm vụ của nhà cầm quyền chánh yếu là bảo quốc an dân, dù đó là chánh quyền quân chủ, dân chủ.

Người dân có quyền hỏi. Nhà Nước ăn lương của dân ở đâu, làm gì mà để bọn môi giới lộng hành bóc lột, lường gạt người dân đem mồ hôi ra đổi chén cơm cũng không được, như vậy. Nếu nói nhà cầm quyền mạnh bạo, Đảng Nhà Nước còn mạnh bạo hơn Tần Thủy Hoàng bên Tàu, hơn Hiler ở Đức quốc xã khi xưa. Trong nước quân đội trang bị tận răng, công an đông như kiến thừa sức diệt chủng. Ngoài nước là thành viên Liên Hiệp Quốc, Hội Viên WTO, toà đại sứ và tổng lãnh sự có mặt tại nhiều nước, có đầy đủ "ban bệ", kể cả tuỳ viên lao động, thương mại. Những cán bộ đảng viên ăn lương do nhân dân đóng thuế làm cái gì mà để ngưòi dân bị môi giới lường gạt như vậy.

Dân nước nghèo đi làm việc ở nước khá hay giàu là chuyện thường. Tạo điều kiện cho dân là việc đó là tốt. Nhưng lợi dụng việc dân đi làm việc để ăn hối lộ, cho dân đi ngoại quốc làm việc như lao nô, nô lệ tình dục, là đem bán dân, đem con bỏ chợ. Trong nước người Việt muốn đi ngoại quốc lao động phải qua ít nhứt ba bốn cửa ải, Uy Ban Tỉnh, Sở Công an, Ngân Hàng (vay tiền), Bộ Nội Vụ, Bộ Lao Động, và Hải quan, những cán bộ đảng viên ăn trên ngồi trước này làm gì mà để môi giới lường gạt trắng trợn người dân như vậy.

Một câu trả lời vững chắc và hợp lý, là, các môi giới móc ngoăc với cán bộ đảng viên có liên quan đến dịch vụ môi giới hôn nhân ngoại kiều để xuất cảng nô lệ tình dục và môi giới xuất khẩu lao động để xuất khẩu lao nô. Một chế độ đã dến thời xem người dân như một một món hàng, một mòn đồ để bán, thì còn coi đạo lý, danh dự dân tộc, tình nghĩa đồng bào, nhân vị Con Người ra gì nữa.

VI ANH

dacung
Posts: 409
Joined: Tue Dec 13, 2005 6:26 am
Location: USA
Contact:

Post by dacung »

Đi về đâu, Việt Nam?

Image
Tác giả ghi nhận tâm trạng con người đằng sau sự hào nhoáng của hạ tầng cơ sở

Một phóng viên người Mỹ vừa trở lại Việt Nam trong những ngày giáp Tết và ghi nhận "những xúc cảm trái ngược nhau về hướng đi của Việt Nam trong năm mới".
Barbara Crossette, phóng viên của báo The Nation, viết:

"Không chỉ quang cảnh sung túc và chủ nghĩa vật chất, ngay cả giữa thời kinh tế khó khăn, và tình yêu với những gì của Tây phương có vẻ làm khó chịu một thế hệ cách mạng đã dành tất cả cho chính nghĩa, mất người thân, mất bạn giữa những hố chôn vô danh trên chiến trường."

"Ngoài ra, đặc biệt ở miền Nam, còn là sự băn khoăn và thất vọng rằng một Việt Nam thống nhất đã không tận dụng được tiềm năng đáng kể của mình."

"Bất chấp gần hai thập niên giải phóng kinh tế, người Việt thấy đất nước họ đình đốn dưới bàn tay sắt của chế độ kiểm duyệt và thủ tục khắt khe, trong lúc các chính trị gia phung phí thành quả kinh tế qua tham nhũng."

Cựu phóng viên của báo New York Times cảm thấy một làn sóng chỉ trích đang lên dù mới đây đã có cuộc thanh trừng báo chí.

"Trong giới sinh viên, học giả và đặc biệt là nhà báo, những người phê phán đang trở nên mạnh miệng lạ thường. Tại một hội thảo gần đây của các giáo sư và nhà quản lý đại học, hết người này tới người khác bày tỏ uất ức do những hạn chế chính trị được Hà Nội áp đặt."

"Thông điệp nghe đi nghe lại từ những người tham dự là chính phủ nên hiểu ra rằng tự do ngôn luận và tiếp cận thông tin là tối cần thiết cho phát triển con người và kinh tế."

Nhà báo Barbara Crossette cũng ghi nhận giới trí thức trong nước đang rất quan tâm tới tiểu thuyết mới của nhà văn sống lưu vong tại Pháp, Dương Thu Hương.

Cuốn Đỉnh cao chói lọi, mới xuất bản bằng tiếng Pháp trong khi bản tiếng Việt được công bố miễn phí trên mạng, có nhân vật chính được cho là xây dựng từ nguyên mẫu Hồ Chủ tịch.

Đánh giá giới trẻ Việt Nam, tác giả cho rằng trong đa số người trẻ, "có một niềm tin sâu sắc, dù là phi thực tế và mù quáng, vào phương Tây, lại được khuyến khích bởi Việt kiều, những người quay về đem theo tiền của mua nhà, mua hàng mà lớp dân đen không thể có được. Trong mấy năm qua, những cửa hàng thời trang tên tuổi châu Âu đã hất cẳng những cửa tiệm bản địa ở Sài Gòn, nơi mà kiến trúc đương đại vô hồn đang được ưa chuộng."

"Một trung tâm mua sắm khổng lồ cùng các căn hộ cao cấp và một khách sạn đang được xây dựng, bao trùm một dãy phố gồm những bất động sản đắt tiền từ đường Nguyễn Huệ đến Đồng Khởi, mà xưa có tên là Rue Catinat."

Ám chỉ sự sùng ngoại trong nhiều người Việt, tác giả kết luận bằng ghi nhận rằng cả cụm mua sắm này được gọi là Times Square (tên địa danh được xem là biểu tượng cho thành phố New York).
dacung

dacung
Posts: 409
Joined: Tue Dec 13, 2005 6:26 am
Location: USA
Contact:

Post by dacung »

Tản mạn cuối năm

Huỳnh Thục Vy

Chỉ còn một tuần nữa là đến Tết. Chung quanh tôi không khí đón xuân rộn ràng...người ta mua sắm tuy có ít hơn một chút so với thời điểm này năm ngoái nhưng cũng rất sinh động. Ngày Tết đối với Dân tộc VN là ngày trọng đại cho nên dù khó khăn đến mấy mọi người cũng cố gắng chuẩn bị cho ngày đó được vui vẻ nhất, đầy đủ nhất trong khả năng có thể của mình. Tôi lên xe tranh thủ về thăm ba. Ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài màu nắng vàng hiếm hoi sau những ngày mưa tầm tả dai dẳng...thấy mùa xuân bàng bạc khắp nơi. Xuân của đất trời mang lại một chút xuân cho lòng người suốt một năm vất vả mỏi mệt lo toan việc cơm áo gạo tiền...

Về đến nhà thấy hàng Tết bày ra đầy sân...hai cô tôi đang tiếp mấy người khách và cả những chú nhóc đang đứng chọn hàng...Vào nhà thấy ba đang nói chuyện với một người bạn đến thăm, ông là người thích nghiên cứu về Dịch lý, Phong thuỷ. Tôi vòng tay chào như những ngày còn bé. Chọn một chỗ ngồi gần đó để nghe ba nói chuyện...những câu chuyện ba trao đổi với bạn bè rất hữu ích cho tôi. Tôi học được rất nhiều điều qua những buổi “mạn đàm” này và hôm nay ghi lại mấy dòng tản mạn cuối năm.

Ông bạn của ba nói:

Thời tiết năm nay rất thất thường, theo các nhà khoa học thì đó là kết quả mà con người phải trả giá cho việc huỷ hoại môi sinh..nhưng theo các nhà Dịch lý thì đó là điềm trời...Đời thịnh trị thì mưa thuận gió hoà, trên trời xuất hiện mây ngũ sắc, dưới đất vạn vật sinh sôi nẩy nở, xanh tốt mùa màng bội thu, lòng người nhân hậu giao hoà tương kính. Nếu bão lụt bất thường, đất lở núi sụt, dịch bệnh xuất hiện, lòng người đảo điên là điềm xấu...dấu hiệu của ông trời cảnh báo, trừng phạt hôn quân vô đạo...

Quan niệm của người xưa là thế...còn ngày nay không biết thế nào nhưng tháng Chạp mà xảy ra lũ lụt là hiện tượng rất hiếm, tôi chưa bao giờ thấy. Vừa rồi mấy tỉnh Quảng nam, Quảng ngãi, Phú Yên, Khánh Hoà bị ngập lụt khá nặng, còn Hà Nội phải hứng chịu một cơn mưa khá bất thường và quá lớn đến nỗi người dân Hà Nội phải sống trên biển nước cả tuần...tôi nghe mấy đứa trẻ hát: ”Hà Nội mùa này phố cũng như sông” thì cũng không thể nhịn cười được. Có rất nhiều sự giải thích cho tai hoạ này, nhưng lời giải thích đúng nhất vẫn còn ở phía trước.

Sau đó họ nói sang chuyện kinh tế...

Ba tôi nói:

- Khủng hoảng kinh tế thế giới bắt đầu ảnh hưởng đến mình rồi nhưng tại VN tác động nhẹ hơn tại Trung Quốc tôi hy vọng như vậy.

Ba tôi dừng lại một chút và hỏi người bạn:

- Vừa rồi ông có nghe RFI nói là những tờ báo lớn của Trung Quốc cảnh báo sẽ có những bất ổn xảy ra trong năm 2009 có thể đe doạ đến sự lãnh đạo của Đảng CS Trung Quốc không?

Ông bạn:

- Có! Tôi nghe, nhưng tại Mỹ -Châu Âu -Nhật Bản. Các nước đó cũng khủng hoảng, còn nặng nề hơn TQ nhưng chính quyền đâu có đưa ra những dự báo bi quan như thế.

Ba tôi cười, ông đặt nhẹ tách trà xuống...

- Theo tôi có sự khác nhau giữa các nước Mỹ-Nhật-Đức-Pháp và Trung Cộng.

Thứ nhất về chính trị Mỹ-Anh-Pháp-Nhật có nền chính trị dân chủ đa nguyên...chính quyền do dân bầu. Ví dụ như Mỹ chẳng hạn: Người dân Mỹ bất mãn với chính phủ Bush, bất mãn với Đảng Cộng hoà đã để cho kinh tế gặp khủng hoảng và sự sa lầy tại IRAQ nên họ đã trừng phạt Đảng CH, khiến Đảng CH mất Nhà Trắng và mất luôn thế đa số tại lưỡng viện quốc hội. Người dân Mỹ chọn Obama..một người da đen lên làm Tổng Thống..cho nên sắp tới nếu kinh tế có khó khăn đến mấy thì người dân Mỹ cũng phải chấp nhận chia xẻ cùng chính phủ do họ bầu lên...chẳng ta thán vào đâu được. Người dân Mỹ luôn luôn thể hiện quyền làm chủ của mình, họ luôn chứng minh họ có lý!

Thứ hai: Mỹ-Anh-Pháp-Đức-Nhật là một xã hội dân chủ với những tổ chức Dân sự vững mạnh, chế độ an sinh xã hội tốt ..xã hội được xây dựng trên phẩm giá con người..nó cân bằng và hài hoà. Chính sự cân bằng và hài hoà này giữ cho các nước Mỹ-Nhật và Phương Tây ổn định trước những khủng hoảng chu kỳ hoặc bất thường của Thế giới. Nó có khả năng tự điều chỉnh trước những biến động.. và điều cực kỳ quan trọng là người dân ủng hộ và hài lòng với thể chế chính trị của họ. Thể chế Chính trị công bằng và dân chủ.

Còn ở Trung Cộng không có được hai điều này:

Thứ nhất, thể chế chính trị độc tài toàn trị..coi người dân như cỏ rác. Một nhóm người chiếm giữ quyền lực và tự đồng hoá mình với đất nước và dân tộc ..nhưng thực ra họ chỉ là một nhóm người dùng quân đội công an và nhà tù để kiểm soát đất nước..người dân không hề lựa chọn họ ..nói đúng ra là người dân không có quyền chọn lựa, người chủ thực sự của đất nước Trung Hoa là Đảng Cộng sản.

Thứ 2: Chính vì thể chế chính trị độc tài..cho nên dẫn đến độc quyền..độc quyền chính trị độc quyền kinh tế, độc quyền văn hoá và cả độc quyền chân lý. Mà độc quyền thì độc đoán, độc đoán thì lộng hành. Những tệ nạn tham nhũng, bất công là những hình thức của sự lộng hành nó đi đôi với chế độ Độc tài như hình với bóng. Việc một nhóm người độc quyền chiếm giữ đất nước dẫn đến sự mất cân đối..phá vỡ sự hài hoà của xã hội, tạo ra mâu thuẫn đối kháng hoặc âm ỉ hoặc công khai. Xã hội Trung Hoa ngày nay như một thùng thuốc súng chỉ chờ có cơ hội là bùng nổ.

Hãy nhìn vào khoảng cách giàu nghèo ở TQ. Tập đoàn lãnh đạo và thành phần ăn theo thì cực kỳ giàu có, cực kỳ quyền lực, cực kỳ xa hoa. Còn đại đa số người dân - nhất là dân ở nông thôn - thì cực kỳ nghèo khổ và hoàn toàn không có một chút quyền lực gì. Kể cả quyền cư trú và đi lại (đây là những quyền đơn giản nhất), chuyện gì sẽ xảy ra khi hàng trăm triệu người nghèo khổ lòng đầy bất mãn và thù hận bị đẩy vào đường cùng. Chỉ có nghèo khổ thôi không đủ dẫn đến bạo loạn, sự bất mãn và thù hận mới chính là nguyên nhân.

Trước đây 30 năm, đất nước Trung Hoa chưa mở cửa, người dân TH ai cũng nghèo như nhau cho nên chỉ có sự đói khổ chứ ít bất mãn và hận thù. Sự hận thù nảy sinh từ bất công xã hội, từ sự bạo ngược của nhà cầm quyền. Bây giờ sau 30 năm “mở cửa, cải cách”, một tầng lớp tư bản đỏ hình thành, vừa nắm độc quyền chính trị, độc quyền kinh tế cho nên bọn tư bản đỏ này tha hồ lũng đoạn, bóc lột cướp đoạt tài nguyên quốc gia, tài sản nhân dân, làm xã hội Trung hoa bị nghiêng lệch rất nặng nề, chỉ chờ một biến động của Thế giới là đổ luôn. Đảng CS Trung Hoa dùng vũ lực, dùng Quân đội, Công an, nhà tù và cả những thủ đoạn bỉ ổi hèn mạt của bọn Mafia để giữ gìn ”sự ổn định” của xã hội. Nhưng họ đã lầm: Chính chế độ dân chủ về chính trị, sự công bằng hài hoà của xã hội mới mang lại ổn định đích thực. Nhân nào quả nấy..cái vòng nhân quả có khi quá rộng nên một đời người không trông thấy..nhưng nó là một chân lý khoa học chứ không phải là một quan niệm thuần tuý tôn giáo.

Người bạn của ba hỏi tiếp:

- Ông nhận định như thế nào về VN

Ba ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:

- Tình hình Việt nam theo thiển ý của tôi tuỳ thuộc rất nhiều vào tình hình thế giới, nhất là tình hình tại TQ và cũng tuỳ thuộc vào sự bền vững của chính nó, đây là một thách thức để kiểm nghiệm, chúng ta hãy chờ xem.

Sau đó ba nói qua nhiều chuyện khác từ Tôn giáo đến Văn chương Nghệ thuật.

Khi người bạn của ba đã về, tôi thắp hương lên bàn thờ Phật hai tay chắp trước ngực đọc thì thầm trong miệng: “Cầu xin Trời Phật gia hộ cho gia đình con được bình an, đất nước con được...” Tôi định nói bình an nhưng khựng lại vì thấy có điều gì đó bất ổn...gia đình bình an thì được rồi. Còn đất nước này đâu tuỳ thuộc vào tôi hay gia đình tôi. Đất nước này tuỳ thuộc vào 84 triệu dân VN, nó bình an hay không là ở họ..tôi không thể cầu xin Trời Phật được. Như ba tôi đã nói: ”Nhân nào quả nấy” là một quy luật..Không ai cầu xin được. Nhưng tôi cũng có một ước mơ: là một người còn trẻ thế hệ 8X, tôi ước mơ chúng tôi có được một cuộc sống bình an tốt đẹp, thành đạt và hạnh phúc...một ước mơ mà cũng là một đòi hỏi những người lớn, thế hệ của ba tôi..nhất là những người lãnh đạo, phải biết lắng nghe và quan tâm đến chúng tôi. Không nên vì quyền lợi vị kỷ của mình mà bỏ quên chúng tôi bất chấp tương lai của chúng tôi.

Tôi muốn trình bày nhiều quan điểm và suy tư của mình nhưng tôi sợ...quan điểm của tôi có thể làm cho tôi gặp nguy hiểm. Nếu tôi trình bày thẳng thắn ước mơ và suy nghĩ của mình thì biết đâu..một tai nạn xe cộ hay một vụ ngộ độc thực phẩm đang sắp đặt để chờ tôi và những người trong gia đình tôi.

Tại sao tôi lại nghĩ như vậy? Có lý do của nó.

Năm 2002, tháng 10, Ba tôi từ trại giam Nam Hà trở về sau 10 năm tù với tội danh mơ hồ: ”Tuyên truyền chống chế độ xã hội chủ nghĩa”. Trong những lần làm việc với công an Tỉnh Quảng Nam và công an TP Tam Kỳ, ông Trần vị Sĩ, thiếu tá (bây giờ là trung tá) An ninh tỉnh Quảng Nam hơn một lần cảnh báo ba tôi: ”Chúng tôi sẽ tiêu diệt từng phần hoặc toàn bộ gia đình anh tuỳ thuộc vào thái độ của anh”. Tôi rất kinh ngạc khi một người là đại diện cho chế độ lại đòi tiêu diệt từng phần hoặc toàn bộ gia đình tôi. Tôi biết đây không phải là lời cảnh báo suông hay của cá nhân ông ta.

Mấy hôm nay CA liên tục đến tìm ba tôi gọi là đến “thăm”, trong đó có một người là Thượng uý Đặng Quang Thái. Ba tôi nói: Đặng Quang Thái là người cực đoan, thô lỗ, CA Tỉnh Quảng Nam luôn phái anh ta đến gọi là để “thăm” ba nhưng thực ra là để gởi đến ba và gia đình mình một tín hiệu của vũ lực và hành động.

Cho nên mùa xuân đang đầy ắp ngoài trời phô bày trên những cánh mai vàng, thược dược, hoa hồng và màu nắng vàng rực rỡ nhưng dịu êm có làm lòng tôi phấn chấn rất nhiều cộng với tuổi thanh xuân đang rạo rực, tôi cũng không dám nói nhiều.

Bây giờ là Thế kỷ 21, thời đại thông tin nhưng ở VN tôi phải biết giữ mồm giữ miệng, tôi phải nhớ lời Khổng tử dạy cách đây hơn 2000 năm: ”Thủ khẩu như bình” vậy.

Thật là buồn quá đi vì Mùa Xuân thực sự vẫn còn chưa đến đối với gia đình tôi và nhiều người khác.

User avatar
phu_de
Posts: 2917
Joined: Sun Nov 28, 2004 10:57 pm
Has thanked: 7 times

Post by phu_de »

Nói với người em tôi chưa quen
Hoàng Giang Thanh


Em thân mến,

Vào một buổi sáng se lạnh của đầu tháng 12, tôi đọc được ở đâu đó một mẩu tin là vào hôm 2/12/2007 Trung Cộng đã thành lập thành phố Tam Sa để xúc tiến việc quản trị hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa.

Mẩu tin ấy đã làm tôi dấy lên niềm đau xót của một người Việt lưu vong, bất lực trước những biến cố tang thương đã và đang tiếp tục xảy đến cho quê nhà.

Thôi thế là “bá quyền phương Bắc”, kẻ thù truyền kiếp của dân tộc Việt Nam, cuối cùng đã hoàn thành xong việc chiếm đoạt và chính thức hóa chủ quyền của họ trên hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa thương yêu của tổ quốc.

Liên tiếp mấy hôm sau, tôi miên man tìm đọc lại những trang sử ngày xưa về trận đánh cuối cùng giữa Quân lực Việt Nam Cộng hòa và Cộng sản Trung Quốc tại Hoàng Sa vào năm 1974, về cái chết kiêu hùng của cố hạm trưởng Ngụy Văn Thà khi ông tuẫn tiết theo tàu, về trận đánh của Quân đội Nhân dân Việt Nam với Cộng sản Trung Quốc tại quần đảo Trường Sa năm 1988, về việc 9 ngư dân Việt Nam bị Trung Cộng giết chết năm 2005 trước sự im lặng khiếp nhược và nhục nhã của Cộng sản Việt Nam. Đọc để rồi lại chìm vào một niềm phẫn uất không nguôi.




Image


Hoàng Sa Trường Sa đã mất rồi! Ải Nam Quan, thác Bản Giốc đã mất rồi! Từng mảnh giang san gấm vóc mà tổ tiên chúng ta đã hy sinh biết bao xương máu để giữ gìn đã bị ngoại bang cướp giật đi, nhưng tập đoàn Cộng sản Việt Nam vẫn cứ ngồi yên đó, gục mặt, cúi đầu phụng mệnh như những con khuyển mã trung thành.

Còn các học sinh, sinh viên, thanh niên Việt Nam đâu hết rồi, sao lại im lìm thế này? Có phải vì sống mãi trong chế độ khốn cùng nên con người không còn ai biết đau nỗi đau mất nước? Dường như trong tôi vừa có điều gì tuyệt vọng.

Nhưng vào ngày 9/12/07, bầu trời ảm đạm chợt bừng sáng. Buổi mai hôm ấy thanh niên sinh viên học sinh các em đã ồ ạt kéo nhau đến trước tòa đại sứ Trung Cộng ở Hà Nội và tòa lãnh sự Trung Cộng tại Sài Gòn để biểu dương lòng yêu nước, cất cao tiếng nói cực lực phản đối hành động xâm lăng ngang ngược của Trung Cộng trong việc hành chính hóa hai quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa của Việt Nam.

Trong nỗi hân hoan, tôi ngồi ôm máy tính lướt xem các diễn đàn điện tử, blogs, và emails. Qua các video clips trên you tube, tôi chăm chú dõi theo từng bước chân em, khuôn mặt em thông minh, đôi mắt em sáng rỡ tin yêu, tôi thầm hãnh diện hòa mình trong khí thế ngút trời của em. Tôi xúc động nghe từng khẩu hiệu mà em đã hô lên thật to, đến nỗi khản cả tiếng: “Đả đảo Trung Quốc”, “Việt Nam muôn năm”, “Hoàng Sa và Trường Sa là của Việt Nam”, “Trung Quốc Xâm Lược”, "Thanh niên Việt Nam bảo vệ Tổ Quốc".

Tôi nghe các em đọc đi đọc lại nhiều lần bài thơ của tiền nhân Lý Thường Kiệt đã làm sống dậy tinh thần bảo vệ non sông:


“Sông núi nước Nam vua Nam ở,
Rành rành định phận tại sách trời,
Cớ sao lũ giặc sang xâm phạm,
Chúng bay sẽ bị đánh tơi bời”.


“Thanh niên Việt Nam bảo vệ Tổ Quốc”, “Chúng bay sẽ bị đánh tơi bời”. Em lập đi lập lại những câu này. Ôi em tôi kiêu hùng quá! Mỗi tiếng hô to của em là một viên thuốc nhiệm màu khôi phục lại cho tôi niềm tin mãnh liệt rằng tình yêu quê hương là một tình cảm thiêng liêng của con người mà chế độ nào dù bạo tàn đến mấy, khắc nghiệt đến đâu, vẫn không thể làm mất đi được.

Có thế chứ, tôi nhủ thầm, tuổi trẻ là tương lai của đất nước, tuổi trẻ Việt Nam còn yêu nước, thì nước Việt Nam còn.

Nhưng cuộc biểu tình ngắn ngủi của em chỉ kéo dài chưa được một giờ đồng hồ, khi em vẫn còn đang hăng say cất cao tiếng nói thì đám công an vẫn bám sát các em từ lâu bỗng lên tiếng và bắt buộc các em phải giải tán.

Giờ thì tôi thấy em ngỡ ngàng. Đôi mắt sáng ngời của em bỗng thấp thoáng bóng tối. Trước sự ngang ngược của Bắc triều tại sao nhà cầm quyền Việt Nam đã không lớn tiếng phản đối, mà còn ngăn cấm em thể hiện tình yêu nước? Từ lúc nào thì tình yêu quê hương đã thành một cái tội? Từ bao giờ người thanh niên Việt Nam đã không còn cái quyền lên tiếng chống ngoại xâm? Em hỏi, nhưng chẳng có câu trả lời thỏa đáng.

Nhìn giòng nước mắt uất ức của em rơi nhanh, tôi xót xa vô tận. Tội nghiệp em, tội nghiệp dân tộc mình.

Em thân mến,

Sau lần ấy, tôi biết các em đã cố gắng tổ chức thêm hai cuộc biểu tình quy mô hơn nữa. Nhưng lực lượng công an chìm có nổi có, luôn luôn đông hơn, và kết quả là các em đã có người bị bắt bớ, xô đẩy, hành hung, thậm chí bị giam cầm. Giờ thì mọi nỗ lực biểu dương tinh thần yêu nước chống ngoại xâm của các em đang tạm phải gián đoạn.

Giờ này em ở đâu? Chắc em và các bạn đang hoang mang và buồn bã lắm? Đất nước điêu linh, hiểm họa vong quốc đã gần kề, mà nhà cầm quyền lại có thái độ thật khó hiểu, em không buồn sao được.

Em đừng khóc nữa, hãy biến đau thương thành hành động. Phải can đảm hơn nữa để vượt qua mọi thử thách. Thanh niên, sinh viên, học sinh là rường cột của nước nhà, là thành phần lãnh đạo tương lai của đất nước. Hãy mạnh dạn đứng lên nhận lãnh trách nhiệm giữ gìn và xây dựng quê hương.

Dân tộc Việt Nam chúng ta là một dân tộc bất khuất, kiêu hùng, chúng ta chưa bao giờ để cho bất cứ ngoại bang hay kẻ thù nào khuất phục, chúng ta đã ba lần dẹp tan quân Mông Cổ vốn được mệnh danh là đoàn quân bách chiến bách thắng, chúng ta luôn đánh đuổi được ngoại xâm ra khỏi cõi bờ. Những trang sử Việt oai hùng đã hơn một lần ghi khắc.


“Dân nước tôi thường đấu tranh diệt ngoại xâm
Trong máu xương thường hát ca bài thành công
Dân nước tôi nòi giống hùng cường Lạc Long
Làm gái toàn là Trưng Vương,
làm trai rạng hồn Quang Trung”


Nhưng muốn bảo vệ quê hương, em cần phải biết rõ kẻ thù của dân tộc Việt Nam hiện giờ là ai và đang ở đâu. Tôi e rằng em chưa biết rõ hết sự thật.

Kẻ thù của dân tộc Việt Nam hiện giờ chính là kẻ đã ra lệnh cho công an ngăn cấm các em không được biểu lộ lòng căm phẫn với Trung Cộng. Họ là những người cầm đầu Bộ Chính Trị đảng Cộng sản Việt Nam vốn là những tay sai trung thành của Bắc Kinh.

Từ nhiều năm qua họ chính là những kẻ mở cửa đất nước cho Trung Cộng vào xâm chiếm lãnh thổ lãnh hải của ta. Qua những công hàm và hiệp định bán nước, họ đã lén lút bán quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa cho Trung Cộng từ năm 1958, đã âm thầm nhượng Ải Nam Quan, thác Bản Giốc cho Trung Cộng từ những năm 1999 và 2000.

Đúng thế, “ngoại xâm” là đảng Cộng sản Việt Nam dưới quyền điều khiển của Bộ Chính Trị. Họ là những người có khuôn mặt Việt, tiếng nói Việt. Họ không ở đâu xa, không chỉ ở phía bên kia biên giới Việt - Trung, mà ở ngay trong lòng thủ đô nước Việt. Đau đớn nhất, họ là những kẻ đang nắm quyền cai trị quê hương.

Những điều tôi nói có lẽ đang làm em kinh ngạc, nhưng nếu suy nghĩ kỹ thì em sẽ thấy không có gì đáng ngạc nhiên. Một nhà cầm quyền chịu ảnh hưởng và sự sai khiến của ngoại bang dĩ nhiên không quan tâm đến sự tồn vong của dân tộc, sẵn sàng bán đất dâng biển để đổi lấy miếng đỉnh chung, níu giữ quyền lực của mình. Nhà cầm quyền ấy dĩ nhiên sẽ dùng chính sách ngu dân và sự lừa bịp, xảo trá để điều khiển dân chúng. Nhà cầm quyền ấy sẽ tìm đủ mọi cách để đàn áp người dân, bóp nghẹt đi mọi tiếng phản đối, mọi lời tố cáo, nhưng may thay sự thật vẫn mãi mãi tồn tại.

Bây giờ thì có lẽ em đã hiểu tại sao họ cấm các em biểu tình chống Trung Cộng.

Bây giờ thì em hiểu tại sao họ đã dùng các cơ quan ngôn luận bóp méo lịch sử và bưng bít sự thật. Họ đã cấm báo chí, các cơ quan truyền thông đăng tải các tin tức không có lợi cho họ.

Bây giờ thì có lẽ em hiểu tại sao hầu như không có báo chí nào trong nước đăng tin về các cuộc biểu tình của các em.

Bây giờ thì em hiểu tại sao họ điều khiển tôn giáo, và đàn áp những tôn giáo nào mà họ không điều khiển được.

Bây giờ thì em hiểu tại sao họ đã bịt miệng và tống giam Linh Mục Nguyễn Văn Lý, quản thúc Hòa Thượng Thích Quang Độ, giam cầm Luật Sư Nguyễn Văn Đài, Luật Sư Lê thị Công Nhân, Bác Sĩ Lê Nguyên Sang. Những người này đã sớm tìm ra sự thật, và đã dấn thân cho quê hương, can đảm đứng lên vạch ra những sai trái của nhà cầm quyền, yêu cầu họ phải thay đổi, đòi hỏi họ phải tôn trọng các quyền căn bản của con người.

Em thân mến,

Chúng ta không thể ủy thác trách nhiệm đối với Tổ Quốc cho bất kỳ một ai, nhất là cho một nhà cầm quyền đã can tâm làm tay sai cho kẻ ngoại xâm, phản bội dân tộc. Chúng ta không thể chần chừ, vì chỉ khi nào thoát khỏi ách thống trị của tập đoàn bán nước này thì dân tộc Việt Nam mới thoát khỏi hiểm họa diệt vong.

Hãy tìm mọi cách đứng lên nhận lãnh trách nhiệm bảo vệ tổ quốc, một trọng trách thiêng liêng và cao đẹp. Chúng ta không còn có sự lựa chọn nào khác.

© DCVOnline

Hoàng Giang Thanh

Post Reply