Một Số Hình Ảnh Ngày Hội Ngộ HNC 58-65 Tại Pas

Nét mặt ngày nay còn lại hình ảnh thuở cắp sách tới trường hay đã phủ đầy phong sương với mái tóc bạc da mồi!!!

Moderators: CNN, dongbui

User avatar
thuyduong
Posts: 447
Joined: Fri Dec 04, 2009 6:41 pm

Post by thuyduong »

Image

Tình Thầy & Trò !!!
Đại Hạ Giá

Thời buổi này còn cái gì không hạ giá nhỉ? Sách vở, quần áo, đồ điện tử v...v... hạ giá! Tôi cầm mảnh bằng đại học cạ cục mãi chưa tìm ra việc làm, cũng nhào ra vỉa hè bán sách đại hạ giá. Từ Victor Hugo, Leon Tolstoy, Tagore, Dostoievski... đến Khái Hưng, Ngô Tất Tố, Vũ Trọng Phụng... cả thảy đều bị hạ nằm la liệt. Lắm lúc ngồi chồm hổm nhìn xuống các tên tuổi từng vang bóng một thời, tôi thầm hỏi:
- Nên cười hay nên khóc, thưa chư liệt vị?

Cách đây ít lâu, một ông lão hình dáng tiều tụy mang đến bán hai pho sách dày. Một cuốn là Hán Việt Từ Điển của Đào Duy Anh do Khai Trí tái bản. Cuốn kia là Petit Larousse Illustré in tại Paris năm 1973. Sách còn tinh tươm lắm, hẳn chủ nhân đã xài rất kỹ. Thấy giá rẻ, tôi mua. Loại ấn bản này đây, gặp loại khách biên biết, bán cũng được lời.
Ngoài bìa và một số trang ruột của mỗi cuốn, đều có ấn dấu son hình ellipse: Bibliothèque - Đô Bi - Professeur. À, té ra ông lão vốn từng là giáo chức. Thảo nào! Cất tiền vào ví rồi mà ông cứ dùng dằng nuối tiếc, ngoảnh lại nhìn những tài liệu - tài sản phải đứt ruột bán đi. Ngoái mãi mấy lần rồi ông mới dắt chiếc xe đạp cà tàng đạp về. Mắt ông đỏ hoe. Lòng tôi chợt se lại!

Chiều 25 Tết. Ngồi cạnh các danh tác tôi vẫn lim dim, thấp thỏm, chồm hổm ra đấy. Qua đường không ai thấy, lá vàng rơi trên giấy. Sài Gòn chả có mưa bụi cho đủ khổ thơ Vũ Đình Liên. Nhưng bụi đường thì tha hồ, đủ khổ thứ dân lê lết vệ đường như tôi.
- Anh mua bánh bò, bánh tiêu?
Một chị hàng rong đến mời. Tôi lắc đầu. Bỗng chị sững người chăm chú nhìn vào hai bộ từ điển. Chị ngồi thụp xuống, đặt sề bánh bên cạnh, cầm hết cuốn này đến cuốn kia lật lật. Rồi chị hỏi giá cả hai. Ngần ngừ lúc lâu, chị nói:
- Anh có bán... trả góp không?
- Trời đất ơi! Người ta bán trả góp đủ thứ, chứ sách vở, sách đại hạ giá ai đời bán trả góp? Vả lại, tôi nào biết chị là ai, ở đâu?
- Tôi cần mua cả hai - chị nói tiếp - xin anh giữ, đừng bán cho người khác. Khi nào góp đủ, tôi sẽ lấy trọn. Anh thông cảm làm ơn giúp tôi.
Thấy lạ, tôi hỏi chuyện mới vỡ lẽ. Đô Bi chính là thầy cũ của chị hàng rong. Chị Tám (tên chị) bất ngờ thấy có dấu son quen, hiểu ra hoàn cảnh của thầy, bèn nảy ý chuộc lại cho người mình từng thọ ơn giáo dục. Song, bán bánh bò bánh tiêu nào được bao nhiêu, lại còn nuôi con nhỏ, không đủ tiền mua một lần nên chị xin trả góp.
Tôi cảm động quá, trao ngay hai bộ từ điển cho chị Tám:
- Chị hãy cầm lấy, kịp làm quà Tết cho thầy. Tôi cũng xin lại đúng số vốn mà thôi, chị à.
- Nhưng...
- Đừng ngại, chị trả góp dần sau này cũng được.
Chị lấy làm mừng rỡ, cuống quít trả tôi một ít tiền.
- Chao ôi, quý hóa quá! Cảm ơn... cảm ơn... anh nhá!
Mai lại, chị Tám trả góp tiếp. Chị kể :
- Thầy Bi thảm lắm... Gần Tết, cô lại ngã bệnh... Thầy nhận sách, mừng mừng tủi tủi tội ghê, anh à!... Thầy cũ trò xưa khóc, khóc mãi!
Tôi vụt muốn nhảy cỡn lên và thét to:

Hỡi ông Victor, ông Lev, ông Dostoievski... ơi! Ông Khái, ông Vũ, ông Ngô... ơi! Có những thứ không bao giờ hạ giá được! Có những người bình thường, vô danh tiểu tốt nhưng có những kiệt tác không hạ giá nổi, đó là ‘Tấm lòng’ .

User avatar
macco
Posts: 3542
Joined: Mon Jan 17, 2005 8:04 am

Post by macco »

Image

Có những hạnh phúc vô biên
khi mang lại hạnh phúc cho người khác

Có những hạnh phúc vô biên khi mang lại hạnh phúc cho người khác bất chấp hoàn cảnh của riêng mình. Nỗi khổ được sẻ chia sẽ vơi đi nửa, nhưng hạnh phúc được sẻ chia sẽ được nhân gấp đôi.

Hai người đàn ông đều bệnh nặng, được xếp chung một phòng nhỏ tại bệnh viện. Một người được phép ngồi dậy mỗi ngày trong một tiếng vào buổi chiều để thông khí trong phổi. Giường ông ta nằm cạnh một cửa sổ bé ở rất cao duy nhất trong phòng. Người bệnh kia phải nằm trên giường suốt ngày. Hai người đã nói với nhau rất nhiều. Họ nói về vợ con, gia đình, nhà cửa, công việc, những năm tháng trong quân đội và cả những kỳ nghỉ họ đã trải qua.

Mỗi buổi chiều, khi được ngồi dậy, người bạn ở cạnh cửa sổ dành hết thời gian để tả lại cho người bạn cùng phòng những gì ông thấy được ngoài cửa sổ. Người bạn kia, mỗi buổi chiều lại chờ đợi được sống trong cái thời khắc một tiếng đồng hồ đó - cái thời gian mà thế giới của ông được mở ra sống động bởi những hoạt động và màu sắc bên ngoài.


Cửa sổ nhìn ra một công viên với một cái hồ con vịt nhỏ xinh xắn. Vịt, ngỗng bơi nhẹ trên mặt hồ trong khi bọn trẻ con thả những chiếc thuyền giấy. Những cặp tình nhân tay trong tay đi dạo giữa ngàn hoa và ráng chiều rực rỡ. Những cây cổ thụ sum suê toả bóng mát, và xa xa là đường chân trời của thành phố ẩn hiện.

Khi người bạn bên cửa sổ mô tả bằng những chi tiết tinh tế, người bạn nằm kia có thể nhắm mắt và tưởng tượng ra cho riêng mình một bức tranh êm đềm sống động. Một chiều, người bạn bên cửa sổ mô tả một đoàn diễu hành đi ngang qua. Dù không nghe được tiếng nhạc, người bạn kia vẫn như nhìn thấy được trong tưởng tượng qua lời kể của người bạn cùng phòng.

Ngày và đêm cứ dần trôi đi...

Một sáng sớm kia, cô y tá vào phòng phát hiện người đàn ông bên cửa sổ đã qua đời êm ái trong giấc ngủ. Người ta lặng lẽ đưa ông ta ra khỏi phòng.

Người đàn ông còn lại yêu cầu được chuyển đến cạnh cửa sổ. Cô y tá đồng ý để ông được yên tĩnh một mình. Chậm chạp, gắng sức, ông nhổm dậy bằng hai cùi chỏ và cố nhón để đứng lên ngắm nhìn thế giới bên ngoài. Ông căng thẳng nhìn ra cửa sổ. Đằng sau của cái cửa sổ chỉ là một bức tường gạch xám xịt cũ kỹ rêu mờ. Ông hỏi cô y tá cái gì khiến cho người bạn khốn khổ cùng phòng của ông đã mô tả cho ông nghe những điều tuyệt diệu qua cửa sổ.

Cô y tá cho biết rằng người đàn ông đó bị mù và thậm chí ông ta cũng không thấy được cả bức tường nữa. Cô nói:

"Nhưng có lẽ ông ta muốn làm cho ông vui tươi hơn lên..".

Sưu tầm.
Noel 2012

User avatar
khieulong
Posts: 6756
Joined: Wed Dec 01, 2004 9:09 pm
Been thanked: 1 time

Post by khieulong »

Image


Chỉ có thể đi cùng nhau một đoạn đường.
Du Vũ Minh (soạn văn)

Image
Sau cơn mưa vào ngày xuân hôm ấy, người
bạn tốt của tôi ngỏ lời từ giã.
Tôi kiên trì đòi đưa bạn ấy ra đến trạm xe.

Image
Bạn ấy ngăn cản tôi:
"Tống quân thiên lý, chung hữu nhất biệt"
Đưa người ngàn dặm, cuối cùng rồi cũng cách biệt, dù thế nào đi nữa thì bạn cũng chỉ có thể đưa tôi đi chỉ một đoạn đường,
thôi thì chỉ đưa tôi đến cửa thì ngừng bước nhé."
Tôi đành tôn trọng theo ý kiến của bạn ấy.

Image
Mỗi con người đều chỉ đan xen vào một đoạn trong cuộc sống của người khác.
Điều chắc chắn vĩnh viễn là chỉ có thể đưa người đi cùng một đoạn đường.


Image
Bạn thương yêu cha mẹ mình, hy vọng họ sống lâu trăm tuổi, nhưng trong
lúc bạn đang rất hiếu thuận với cha mẹ mình,
thì họ cũng sẽ rời xa trước mặt bạn, bạn cũng chỉ có thể đi cùng cha mẹ mình chỉ một đoạn đường mà thôi.


Image
Bạn yêu thương con cái của mình ư, từng giờ khắc bạn mong rằng mình có
thể vì chúng mà ngăn gió chắn mưa,
vậy mà bạn đang lớn tuổi từng ngày, rồi cũng có một ngày, trước mặt các con bạn cũng phải bỏ chúng mà đi,
bạn chỉ có thể cùng đi với con cái chỉ một đoạn đường.

Image
Bạn có người vợ tâm đầu ý hợp, nhưng hai mươi mấy năm trước cô ấy thuộc về cha mẹ, vài mươi năm sau cô ấy cũng bị con cái,
vận mệnh mà chia cách, bạn cũng chỉ có thể đi cùng với nàng chỉ một đoạn đường.

Image
Bạn xem trọng trong tình nghĩa bạn bè, nhưng mà nếu không phải là bạn bè lìa xa bạn,
thì cũng chính là bạn sẽ lìa xa bạn bè, bạn chỉ có thể cùng đi với bằng hữu một đoạn đường.

Image
因為只能陪一程,你更加應該珍惜。
Cũng vì chỉ có thể cùng đi với nhau một đoạn đường,
Nên bạn càng thêm quí trọng tiếc thương.


Image
Lúc mà người ta cơ nhỡ đói rách, sự quan tâm của bạn nên trở thành một quả táo

Image
Lúc mà người ta giá rét, thì sự giúp đỡ của bạn nên biến thành một cái áo bông.


Image
Lúc mà người ta vui vẻ hạnh phúc, thì sự tươi cười của bạn đáng lẽ nên sáng lạn nhất;


Image
Lúc mà người ta gặp chuyện thương tâm, thì sự vỗ về an ủi của bạn đáng lẽ nên thật là chân thành thiết tha mới phải...


Image
Cuộc đời vốn dĩ lập đi lập lại những ấn chứng:
Ban đêm thì có thể vì việc thêm vào cái lồng lửa mà có được ánh sáng.
Việc đẩy lùi tuyết lạnh không vì sự tham dự của gió lạnh mà hóa thành ấm áp.


Image
Bởi vì chỉ có thể cùng người ta đi chỉ một đoạn đường,
Bạn đáng lẽ cũng nên học cách từ bỏ.


Image
Cha mẹ chỉ có thể vỗ về nuôi nấng bạn trưởng thành, không nên kỳ vọng cha mẹ là cái quải trượng (cây gậy) vĩnh viễn của bạn,
để có thể chống đỡ toàn bộ cuộc đời của bạn.


Image
Con cái cũng chỉ là cùng liên quan huyết nhục với bạn, chứ không phải là vật phẩm phụ thuộc của bạn,
Bạn cần phải biết tôn trọng sự lựa chọn cuộc đời của chúng.


Image
Vợ con vì bạn mà cung phụng dâng hiến hết tình ái, nhưng sinh mệnh của nàng không phải là vật phẩm thế chấp của ái tình,
nên dành cho nàng những khoảng không gian riêng tư cần thiết.


Image
Bằng hữu có thể cho bạn sự ấm áp, nhưng loại ấm nồng này là loại tình cảm mở,
bạn không thể cưỡng hành độc chiếm tình hữu nghị của người khác...

Image
Bạn chỉ là người khách qua đường trong cuộc đời của người khác, chỉ có thể cùng người đi cũng chỉ một đoạn đường đời,
Điều đó chính là tính hữu hạn mà bạn cho người khác, vậy thì làm sao có thể mong cầu người khác cho đi sự vô hạn được?

User avatar
phodem
Posts: 229
Joined: Sat Feb 26, 2011 4:00 am

Post by phodem »

Image

Đừng bao giờ trách móc bất kỳ ai trong cuộc sống của bạn


Người Tốt sẽ cho bạn Hạnh Phúc...
Người Xấu cho bạn Kinh Nghiệm..
.Người Tồi Tệ nhất cho bạn Bài Học...
Và... người Tuyệt Vời Nhất sẽ cho bạn Kỷ Niệm.

“Đừng hứa khi đang... vui !
“Đừng trả lời khi đang... nóng giận !
“Đừng quyết đinh khi đang... buồn !
“Đừng cười khi người khác... không vui !

Cái gì mua được bằng tiền, cái đó rẻ.
”Ba năm học nói, một đời học cách lắng nghe”.
”Chặng đường ngàn dặm luôn bắt đầu bằng 1 bước đi”.
”Đừng a tòng ghen ghét ai đó, khi mà họ chẳng có lỗi gì với ta"


Lời Hay Ý Đẹp

User avatar
saulong
Posts: 114
Joined: Thu Aug 06, 2009 6:02 pm

Post by saulong »

Image

Ngày xưa còn bé: Con cá lia thia.

Tui phải nhờ con cá lia thia này để kể chiện đời xưa và cái kỷ niệm mà ai cũng có trong đời. Những cái khó quên chỉ xẩy ra một lần không bao giờ trở lại mà vẫn âm thầm luyến tiếc, nhớ nhung, ân hận,... và mong muốn có mãi trong cuộc đời nhưng hởi ơi nó không bao giờ trở lại và không bao giờ trở...và không bao giờ...

Một trận đòn sưng cả đít mà Má tui đã ban tặng cho tui lúc 8, 9 tuổi gì đó. Cái đau của thể xác cho một thằng bé trong một vài ba ngày thuở ấy, vẫn tiếp tục là cái đau tinh thần cho thằng già hơn 50 năm nay, mỗi khi nhớ lại trận đòn đó. Tui vẫn mong muốn có những trận đòn đó suốt cả cuộc đời...(...xin lỗi tui ngừng viết, đi ra ngoài sau vườn hút một điếu thuốc lá để suy nghĩ hồi tưởng lại thêm...hay là để hít một hơi khí trong lành, dằn bớt cái xúc động ngùng ngục dâng lên trong lòng...).

52 năm tui vẫn mơ có những trận đòn đó hằng ngày, hằng tháng, hằng năm để mà chi...để ngày nào tui cũng có Má tui bên cạnh. Tui sẽ khóc rất lớn, rất to cho cả thế gian nghe không phải vì đau thể xác, mà vui sướng thoải mái cái tinh thần hơn là phải khóc thầm không giọt lệ những đêm trống trải muốn gục đầu vào lòng người mẹ kể lể tâm tình, nhưng nó đã đi qua rồi, không bao giờ trở lại. (Con người ta vui buồn gì cũng khóc...lạ nhỉ, ai có mũi lòng đừng mắng tui nhé).

Câu chiện là như thế này...nhà tui ở đường Bạch Đằng, gần chợ Bà Chiểu, tỉnh Gia Định, một khu phố triệt dài gần 20 chục căn...Xóm tui ở rất đông con nít, thôi thì khỏi nói đũ mọi chiện, xẩy ra hà rầm mỗi ngày. Những thằng trong xóm có gì là đi khoe cả xóm ...con cá lia thia... (cá Phướng, cá Xiêm loại cá đá nhau đũ màu sắc, cá lia thia cũng đá với nhau nhưng ít màu sắc hơn). Tui ngày nào cũng năn nỉ mấy thằng hàng xóm để được xem và đỡ thèm thuồng. Một ngày chịu không nỗi tui rủ thằng học cùng lớp tiểu học tên Quảng đi bắt cá; nhà Quảng ở trong Đồng Ông Cộ, Lò Heo Củ, nhiều ruộng nương và đầy cá lia thia, theo như nó kể. Sau buổi học chúng tôi đi thẳng xuống ruộng ở Đồng Ông Cộ, tui không dám ghé qua nhà, sợ sẽ không được phép đi. Cả buổi chiều (khoảng 5,6 tiếng) lội ruộng rồi cũng bắt được 5, 7 con...Về đến nhà là đã cơm chiều...và trận đòn xẩy ra. Cả nhà Anh, Chị ai cũng “lên lớp” tui, không phải kể dài dòng. Má tui không nói gì cả ngoài một câu vỏn vẹn “Con biết tội gì không?”

Phải nói 3 ngày tui phải nằm xấp để ngủ...huhuhu.

Cá lia thia tui vẫn được giữ và nghĩ thầm trận đòn cũng đáng, những thằng hàng xóm “nể” lắm vì cá lia thia tụi nó mua, không con nào “bậm trợn” bằng những con của tui bắt được...đá cá tụi nó chạy vòng vòng trong ve chai...hahaha.

Sau những trận đá cá, tui phải nuôi dưởng những con lia thia đó, phải bỏ ít muối để những vết thương lành mau...và rồi một ngày Má tui khuyên “...có nhiều thứ nuôi, Má không thích cá chậu chim lòng...” (ref. bài Yoshi in memory). Tui bán một số và xin phép đi thả số còn lại về ruộng, về nơi sinh quán của nó.

Tui không nhớ rỏ, nhưng hình như sau đó tui không bị trận đòn nào ác liệt như vậy,

ngoài một trận đòn vài roi không đau lắm...vì tui ngày nào cũng chận đánh thằng cà chớn cứ theo rượt, chọc em gái tui. Nó lớn con hơn tui, cũng đi học trường tiểu học Gia Định và phải đi ngang nhà tui, thế là tui cứ rình ngày nào cũng chận đánh tay đôi với nó, dù bị sưng mặt mày nhưng nhất quyết đánh nó, tới khi nào đi học nó không đi ngang nhà tui. Quả vậy nó bỏ cuộc đi vòng đường khác...mẹ nó đến mắng vốn thế là tui bị đòn trước mặt bà đó vì tui khởi sự chiến tranh mỗi ngày. Rồi một hôm bị chận đường nó giơ tay đầu hàng để không phải lội bộ quá xa...Tui với nó lại là bạn từ đó.

Má tui đi quá sớm, có thể sau 12 đứa con bà không còn sức lực. Những anh lớn của tui đều đi lính, trong nhà chỉ còn tui con trai ở giữa phải làm những việc nho nhỏ của “nam nhi” lại phải canh những đứa em khác trong nhiều việc. Một hôm 2,3 đứa đang ngủ khóc om tỏi, tui thức dậy vào phòng trong xem...con Oanh 3,4 tuổi không ngủ được có lẽ vì nhà nóng, con Phượng thì đang cầm quạt, quạt cho Oanh, tui hỏi thì con Phượng trả lời “...Má đánh thức em dậy bảo lấy quạt, quạt cho con Oanh nó ngủ...”

Tui phụ nó quạt cho cả 2 đứa mà lòng xót xa...tụi nó còn nhớ...mà tui thì mãi lo chơi?

(Má tui mất khi Oanh có 3 tuổi)

Tui vẫn ganh tị với ông anh thứ Tư, vì ông được Má tui nói chiện nhiều nhất (ông bị bịnh xương sống tai nạn khi tập thể dục ở trường Petrus Ký). Mỗi lần như vậy tui hậm hực đi qua, đi lại mong được sự chủ ý của Má tui...ngày nào được ngủ kế bên Má là sướng tê người, dù rằng giất trưa, Má tui hay ngồi trên giường để làm việc hay may vá.

Những năm đậu Tú Tài I, Tú Tài II, ra trường Trung Học, Epul, George Washington Uni, tui chẳng thấy vui, vì không còn ai để khoe, để vui với tui?. Những lúc đó tui đi ra ngoài hút điếu thuốc, nhìn khói bay mà không biết nghĩ gì cho vừa lòng, hả dạ của mình, cái buồn vui lẫn lộn như nhiều người diễn tả.

Xin những ai mất Mẹ hãy đốt một nháng hương, những ai còn Mẹ hãy ôm Mẹ và nói “Mẹ ơi, Con yêu Mẹ, Mẹ ơi”. Nói dùm tui 52 năm qua và dùm những người khác đã không bao giờ còn có cơ hội để nói được.

Tui còn muốn nói, muốn viết nhiều nữa nhưng đầu óc đã trống rỗng, có cái gì nó chặn ở cổ họng, chặn ở cổ tay... và nói cái gì, nói với ai, những câu nói thiêng liêng.

Má ơi.

Buồn vui, ngày xưa còn bé...
Minh Lù, NJ March 21, 2013

Tui sẽ không xin lỗi, nếu các bạn đọc rồi buồn. Tui cũng không muốn các bạn cám ơn, mà xin các bạn tự cám ơn mình có được Mẹ, tự cám ơn mình đã buồn(vui?) khi được nhắc đến Mẹ và cám ơn người Mẹ của mình. Tui cũng tự hiểu có những câu nói cử chỉ của các bạn còn thiêng liêng hơn những gì tui viết.

User avatar
ThienThu
Posts: 757
Joined: Thu Oct 30, 2008 5:38 am

Post by ThienThu »

Một vài hình ảnh bạn Trần Khang Thuỵ
ghé thăm San Dieogo Ngày Thứ Tư 16 tháng 1 2014.



Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

User avatar
khieulong
Posts: 6756
Joined: Wed Dec 01, 2004 9:09 pm
Been thanked: 1 time

Post by khieulong »

Image

KÝ ỨC TUỔI HỌC TRÒ

(Nguyễn Thị Cao Ly)



Tuổi học trò áo trắng đã qua lâu
Bè bạn gặp nhau,
Mừng vui, ngồi ôn kỷ niệm.
Thuở Lưu Bút chuyền tay _ những dòng ghi mực tím
Cánh phượng hồng _ hóa bướm: khéo tay chưa?


Ta thả hồn về lại với ngày xưa
Dưới bóng râm của những rặng dừa,
Có lũ con trai hồn nhiên tinh nghịch
Dấu dép bạn rồi, giả vờ đóng kịch
Cùng đi tìm, dù đã biết ở đâu.
Đánh chõng, bắn bi, đá dế, chọi cầu
Thụt banh bàn, thả diều, câu cá,
Bẻ nhành cây, cột thun làm giàn ná
Bắn chim, rồi bắn lén cả "đối phương"


Chỉ thương:
Đám con gái chẳng am tường
Bị dán đuôi, vẽ mặt cười, ôi xấu hổ!
Sáng đến trường _ áo trắng tinh

Trưa về _ lỗ chỗ
Bao đốm mực phun, chẳng biết tự khi nào?
Ngoái lại nhìn, chỉ thấy lao xao
Những cặp mắt con trai ngây thơ "vô số tội "
Ngơ ngác quẩn quanh như hối lỗi:
"Ai chơi kỳ vậy?" "Lỡ tay mà"
Câu "Nhất quỷ nhì ma, học trò đứng thứ ba"
Là chân lý từ lâu luôn đúng
Kỷ luật, nội quy cũng thành vô dụng
Lòng Thầy Cô nào chẳng bao dung?
Như cha mẹ thương con
Độ lượng đến vô cùng!!!


Thế rồi:
Vào cấp 3 bỡ ngỡ ngại ngùng
Gặp nhau trong buổi khai trường
Bên tha thướt áo dài, bên "đóng thùng" lúng túng
Ôi cái thuở dễ thương!
Con gái thích ô mai
Con trai ghi nhật ký
Mỗi lúc lướt qua ai,
Mỗi cái nhìn đều nhớ kỹ
Để đêm về trằn trọc, mộng mơ...
Cắn bút làm thơ,
Những vần điệu cứ hiện dần trên trang vở,
Lời tỏ tình bỏ ngõ,
Len lén đem giấu ở chỗ ai ngồi...
Vờ ra sân chơi,
Che lấp nỗi đợi mong
Giờ tan lớp, nhận hồi âm từ...nơi ấy
Rủi ro bị bạn bè nhìn thấy,
Đỏ mặt chối quanh: "Không biết..." "Chẳng quen mà"
Rồi âm thầm lẳng lặng dõi từ xa


Ngày tháng dần qua...
Hôm Tốt nghiệp, trong niềm vui rộn rã
Có chút bâng khuâng, thoáng buồn là lạ
Bạn bè thân thương, nay sắp cách xa rồi
Ngoài sân trường, hoa phượng đỏ ngập rơi...


Ôi! Thế mà hai mươi mấy năm trời,
Trôi qua trong vội vã
Mỗi người một nơi trên đường đời muôn ngã.
Tất tả ngược xuôi vun vén gia đình.
Sự nghiệp công danh: Nỗi nhục _ Niềm vinh
Phút ngoảnh lại nhìn,
Tóc đã bạc và kẻ còn người mất.
Những cảm tình thật nhất,
Giờ bày tỏ cùng nhau...
Cứ muốn nán lại thêm lâu,
Để ghi nhớ hết: bao nụ cười _ ánh mắt.

Số phần sắp đặt,
Cho giờ đây ta được sum vầy.
Vui đến ngất ngây!
Thức trắng đêm nay,
Viết lại dòng cảm xúc....

(T10/2013)

User avatar
khieulong
Posts: 6756
Joined: Wed Dec 01, 2004 9:09 pm
Been thanked: 1 time

Post by khieulong »

Image

Gặp lại bạn học cũ Nguyễn Tân Hải sau hơn 50 năm tại Garden Grove
Thứ Năm 25 Tháng 9 năm 2014 CA


Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

User avatar
macco
Posts: 3542
Joined: Mon Jan 17, 2005 8:04 am

Post by macco »

Image

Bạn Thật, Bạn Giả

Bạn giả cũng tựa như bạc giả, đã không xài được mà để trong túi có khi mang họa.”

Nhiều người vẫn cho rằng một trong những hạnh phúc trên đời này là tình bạn. Điều này thì ai cũng dễ dàng đồng ý thôi. Thế nhưng, để có tình bạn thực sự thì cần có những người bạn thực sự. Như thế nào gọi là một người bạn?

Liệu có phải những ai ta vẫn giao du đều là bạn cả? Không đâu, số người ấy gồm cả “bạn” lẫn “bè”, và phần nhiều là bè hơn là bạn. “Bạn bè” không phải là lối nói cho xuôi tai, cũng không phải là “từ láy”, “từ đệm” này nọ như nhiều người tưởng mà là “từ ghép” của hai chữ “bạn” và “bè”. Bạn, nói đơn giản, là người đồng hành cùng chia vui sẻ buồn với ta trên những chặng đường đời. Bè là những kẻ tạt ngang qua đời ta trong chốc lát, rồi đường ai nấy đi mà không chút vấn vương.

Tình bạn và tình bè

Bè là một dạng “bạn qua loa”. Bè trong những chữ “bè phái”, “kết bè, kết đảng” gợi lên ý tưởng không lấy gì làm hay ho cho lắm.


Kết bè luôn luôn dễ dàng hơn kết bạn, như ta dễ dàng “cụng ly” với người mới tiếp xúc lần đầu trong một bàn tiệc. Bạn nhậu là một trong những dạng “bè” khá phổ biến. Bàn nhậu và cuộc nhậu mở ra những cơ hội thuận tiện cho những ai có nhu cầu kết bè.


“Bè” dễ đến, dễ đi. Những lúc ta sảng khoái thì bè xăng xái “tấp” vào, những khi ta phiền muộn thì bè lặng lẽ “trôi” đi. Những kẻ ở quanh ta trong những cuộc vui ồn ào mà ta tưởng là “bạn” thường chỉ là “bè”. Như những cuộc vui chóng tàn, những người “bạn” dễ dãi ấy cũng nhanh chóng biến mất khỏi đời sống chúng ta. Những con người ta dễ lầm tưởng là “bạn” ấy, nhiều lắm chỉ đi với ta một đoạn đường ngắn ngủi, cũng không khác mấy những anh chàng, những cô nàng vớ vẩn mà ta có lần “đụng” phải, có lần gặp gỡ phất phơ đâu đó trong đời này, nói dăm ba câu chuyện nắng mưa rồi chia tay, đường ai nấy đi và chẳng bao giờ còn gặp lại lần thứ hai.


“Bè” cũng hay “đổi bè”, khi thì hát “bè” này, lúc thì hát “bè” khác. Tình bè khó mà bền chặt vì thiếu sự hiểu biết và tin cậy. Bè cũng có khi hóa thành bạn, tình bè cũng có khi đổi sang tình bạn nếu chung sống được với nhau lâu dài. Thường thì bè chỉ là bè.


“Có hoạn nạn mới biết bạn, bè”, câu ấy không mới nhưng chẳng bao giờ cũ, chẳng bao giờ sai, và cũng cho thấy một trong những “đức tính” nổi bật của bè là những lúc “bạn” khốn đốn thì “bè” chẳng thấy đâu cả và thường viện những lý do chính đáng để không phải ra tay nghĩa hiệp với bạn mình.

Hầu như ai cũng có ít nhiều bè, là những người ta vẫn tiếp xúc vì nhu cầu giao tế hoặc cùng môi trường sinh hoạt (hội hè, làm việc, giải trí…), nhưng không kể là bạn nên họ phải là bè. Ngược lại, ta cũng là bè của nhiều người, những người không thực sự xem ta là bạn. Cuộc sống là vậy. Thường thì bè cũng vô thưởng vô phạt, nếu ta chẳng trông cậy gì ở bè thì cũng không phải thất vọng vì bè.

Bạn cũng có bạn thân, bạn sơ. “Bạn sơ” có điểm giống “bè” là ta không biết gì nhiều về họ nên không đủ độ tin cậy. Bạn thân thường là bạn quen biết và gắn bó lâu năm, là người biết rõ cả tính tốt lẫn thói hư tật xấu của ta. Bạn thân là người từng chia sớt cùng ta những vui buồn, sướng khổ, và là người ta tin cậy được để chia sẻ những nỗi niềm. Bạn thân không hẳn là tri kỷ hoặc gần nhau về tính cách, sở thích, quan niệm. Bạn thân cũng không hẳn là người thật tốt. Có những người thật tốt với ta, có khi tốt hơn cả những bạn thân, nhưng ta vẫn không cảm thấy gần gũi, thân mật, vì thế không gọi là bạn thân.


Tình bạn thường “tĩnh” hơn là “động”, lắng đọng hơn là sôi nổi. Ở giữa hai người bạn thân là sự đồng cảm. Tận cùng của đồng cảm là thinh lặng.

Tình bạn cần có một bề dày của sự gắn bó, hiểu biết, cảm thông và tin cậy. Đến một tuổi nào đó người ta thật khó mà có thêm được những người bạn mới, trong lúc những người bạn cũ thì cứ mất đi lần lần. Càng lớn tuổi người ta càng cảm thấy cô đơn là vì vậy, và chẳng còn cách nào hơn là cố mà giữ lấy và yêu lấy những tình bạn cũ kỹ, hiếm hoi còn sót lại.


Những người tưởng rằng mình có nhiều bạn, thực ra là những người không có hoặc có rất ít bạn, và không biết phân biệt đâu là bạn, đâu là bè; hơn thế nữa, đâu là bạn thật, đâu là bạn giả.

Bạn thật tình thật, bạn giả tình giả


Bạn lại có “bạn thật” và “bạn giả”. Bạn thật là khuôn mặt thật, không điểm phấn tô son. Bạn giả là chiếc mặt nạ, với nhiều lớp phấn dày. Như cuộc sống có hai mặt, con người vừa có bạn thật lại vừa có bạn giả. Rủi thay, bạn giả lúc nào cũng nhiều hơn bạn thật. Bạn giả thì tình cũng giả, đến với ta vì cái gì đó khác hơn là tình thật.


Bạn giả là người đóng giả vai người bạn, ngoài mặt tỏ ra thân thiết nhưng có thể bất ngờ tặng cho ta những nhát dao trí mạng từ phía sau lưng, hoặc phun ra những nọc độc của lòng đố kỵ. Đôi lúc có kẻ thù còn dễ chịu hơn là có những người bạn giả. Bạn giả cũng tựa như bạc giả vậy, đã không xài được mà để trong túi có khi mang họa.


Bạn giả cải trang rất khéo, luôn ra vẻ tình nghĩa thắm thiết, nói năng toàn những lời hay lẽ phải, nhân nghĩa lễ trí tín đầy đủ cả. Thường thì người ta nhận diện được bạn giả khá muộn màng, đành tự an ủi là học được bài học quý giá (với chút vị đắng cay) về những tình bạn… giả. Bạn giả như rượu giả, uống vào mới ngã ngửa ra.


Bạn thật và bạn giả đều là những “bạn” ta quen biết khá lâu. Làm sao mà biết được bạn nào là thật, bạn nào là giả?


Bạn thật là người thực tâm mong muốn những điều tốt lành cho người bạn mình, là người vui sướng thấy bạn mình hạnh phúc, may mắn và thành công trong cuộc sống, như là hạnh phúc, may mắn và thành công của chính mình vậy (dẫu có “qua mặt” mình đi nữa). Bạn thật không bỏ qua cơ hội nào giúp bạn mình thăng tiến trên đường đời. Bạn thật không ngại tán thưởng về tài năng hoặc thành công của bạn mình để giúp bạn thêm tự tin trong cuộc sống, và không ngại nói thẳng nói thật về những sai trái của bạn mình để giúp bạn cải thiện bản thân. Bạn thật không ngại nói tốt về bạn mình sau lưng bạn, và sẵn sàng hóa giải những điều tiếng xấu nhắm vào bạn mình. Bạn thật là bàn tay chìa ra cho bạn mình nắm lấy lúc sa cơ thất thế, là đôi nạng cho bạn mình tựa vào lúc chông chênh, nghiêng ngả giữa dòng đời xuôi ngược. Bạn thật là người ở bên ta những lúc ta điêu đứng, trần trụi, là người đến với ta trong những thời kỳ đen tối nhất của đời ta, và cũng là người ta có thể đến gõ cửa mà không cảm thấy ngại ngùng khi cần sự giúp đỡ.

Bạn giả là người có những “đức tính” trái ngược hoặc không giống như trên.


Những người bạn thật như thế làm sao mà có nhiều được, thường chỉ đếm được trên những đầu ngón tay của một bàn tay (và ít khi đếm hết được). Con số này lại hao hụt dần và không kiếm đâu ra được để mà thay thế khi ta bước vào buổi hoàng hôn của đời người. Những con người ta gặp gỡ vào tuổi xế chiều, khi mà quỹ thời gian đã gần cạn, làm sao mà có đủ bề dày của một tình bạn.

Chắc không ai lấy làm hứng thú gì có những người bạn đồng hành là bạn giả, trừ khi ta cũng là… bạn giả.


Làm sao để có được những người bạn thật? Tôi chắc câu trả lời được nhiều người tán đồng là: “Bạn hãy tỏ ra là người bạn thật.”


Lúc nào rảnh rỗi, bạn thử làm việc này: với cây bút và tờ giấy, vẽ ra hai cột “Bạn” và “Bè” và ghi xuống tên những người ta vẫn giao du vào mỗi cột tương ứng. Từ cột “Bạn”, ta có thể di chuyển một ít tên sang cột thứ ba là cột “Bạn giả”, sau khi xem xét cẩn thận để đi đến kết luận rằng những “bạn” ấy không phải là bạn thật. “Bảng phân loại” này giúp ta có được cách xử sự phù hợp với từng đối tượng.

Với những người tôi thực lòng quý mến, tôi vẫn nói: “Tôi mong cho anh/chị không có bạn hơn là có những người ‘bạn giả’. Có được chừng vài ba người ‘bạn thật’ thì anh/chị là người may mắn và hạnh phúc.”

Lê Hữu

User avatar
khieulong
Posts: 6756
Joined: Wed Dec 01, 2004 9:09 pm
Been thanked: 1 time

Post by khieulong »

Image

Một vài hình ảnh tiệc cưới
của hai cháu Vũ Trung Hoà & Nguyễn Thị Thanh Tâm
At Rosemead City California 06-06-2015


Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Post Reply