Thu là chiều của ngày

Sáng tác, tùy bút, một thoáng mây bay... hãy ghi lại nơi đây tâm tình nóng bỏng, những cô đọng của con tim!!! Xin nối vòng tay lớn qua các cảm xúc nhẹ nhàng hoặc nóng bỏng của mối tình học trò!!!...

Moderator: CNN

Post Reply
nvd
Posts: 28
Joined: Thu Dec 02, 2004 10:29 pm

Thu là chiều của ngày

Post by nvd »

THU LÀ CHIỀU CỦA NGÀY

( Mượn Tựa Trong Giờ Ra Chơi Của NĐT )

Thu là chiều của ngày, hình như trong tôi, bất cứ một buổi chiều nào cũng gây cho mình hình ảnh của một chiều thu. Dỉ nhiên, đời sống từ ngày thật sự rời xa mái trường - chiều không hẳn lúc nào cũng được nhìn và nghỉ như vậy. Tôi ngồi đây và chờ đợi. Buổi chiều ngày hôm nay không có nổi náo nức của những tình yêu, hẹn hò thời tóc còn xanh. Hoặc của tưởng nhớ đã dần tàn phai với tuổi tác. Mà chỉ một chờ đợi nhìn ngắm lại các hình tượng, thật sự mang ý nghĩa thiêng liêng với cảm nhận đã đến trong tuổi tác, hiện hữu. Người học trò bé nhỏ đứng lặng lẽ ở một góc trường, bằng lòng với tính cách riêng tây của mình. Đã có bao lần nỗi hoài niệm đến trong suốt hơn 30 năm, mổi lần tôi đi ngang ngôi trường đã không còn gọi tên cũ. Dừng xe mua gói thuốc và những hơi khói thuốc vẫn không ngăn được nỗi bồi hồi. Tôi yêu quý tuổi trẻ của tôi. Mặc dầu nó không hạnh phúc. Nhớ đến thầy cô của tôi, bởi ngày tháng đã trôi qua quá nhanh đối với thế hệ học trò 66-73. Và buổi chiều hôm nay tôi muốn lặng lẽ nhìn ngắm lại bóng dáng quá khứ giáo huấn. Lặng lẽ với xúc động sẽ tràn dâng toàn vẹn của tôi. Tôi sẽ không nói với thầy cô về những điều các Người đã cho tôi. Bởi tôi sợ mãi một điều - tôi sẽ phải trả lời với Người rằng - tôi đã làm gì cuộc đời của tôi.

Khi bạn Tác Biếu kéo cánh cửa xe. Chiều thoi thóp sau dãy phố đối diện. Không gian chập choạng. Cái cẩn thận của từng buớc chân - bước xuống. Tôi hiểu rằng tháng năm đã ngày một đè nặng trên đôi chân của các Người. Mỗi một năm đến với học trò - dù chỉ một ngày hay một buổi đã là một khó nhọc. Thời gian tràn lắp, phủ che không riêng cho thầy cô ở nơi đây, dù cho cách xa một bờ Đai Dương ; nó vẫn ngạo nghể một cách vô tình trên đời sống tha hương, lãnh đạm nơi xứ người. Những mái đầu bạc vây quanh từng mái đầu bac. Trí Tín đứng chờ nơi ngưỡng cửa. Nói những lời giản dị trong cách diễn đạt của anh, Tưởng tượng đến nội tướng của anh hẳn đang luống cuống nơi gian bếp, điều khiển các "thần dân" trong lãnh thổ của riêng mình. Bạn bè đồng môn - quen, không quen - thân hữu của tôi - tụ hội ngày hôm nay, họ rớt chung với nhau một nụ cười - một hân hoan va không có một xa la nào được bắt gặp tại nơi họ chọn gặp. Sự tương thích sau hơn 30 năm nó cũng đồng cách như những con đại bàng trắng luôn luôn nhận ra nhau ở phù hiệu đeo trên ngực, ức. Thuở thiếu niên cho đến thanh niên quần xanh áo trắng. Những con én bay liệng đầy ở buổi sớm mai của ngày tựu trường. Hình ảnh thầy cô đậm nét trong ký ức hơn là hiện hữu. Tôi đến đây để tìm lại niềm vui tinh khôi thời làm học trò của tôi. Những bao kỷ niệm nao lòng đã ồ ạt trở về. Cái chênh vênh của hoài niệm với hiện hữu và tôi muốn ứa nước mắt khi tự hỏi - tôi đã làm gi cuộc đời tôi.

Phạm Đình Nhật Kỳ dến mang theo cái náo nhiệt chân tình của bạn. Giu sê Hoàng sẳn sàng cà khịa với tôi như thời xa cũ. Nhật - với nổi bất an ẩn ức đời sống của mình. Tiến Đạt cằn khô với mái tóc bạc trắng nhà thông thái. Tôi không thấy Thiện Khánh bạn cùng thi tuyển ở hội đồng thi trường Cấp Tiến trước khi vào HNC. Tín bảo là đã đi công tác nước ngoài. Tấn Be mang cái trầm tĩnh của một tay phụ trách thể thao. Bá Tiên sẳn sàng hào phóng với bất cứ ai bằng một nụ cười. Còn bao nhiêu người bạn 66 - 73 của tôi. Họ ở đâu? Thanh Bình , Thắng Ròm, Dương thanh Phong, Lương Xế Mãi, Dũng DEGAULL. Trần Hoài Bắc trao điếu thuốc đầu tiên..... và có bao nhiêu biệt danh dể thương của mỗi lần tưởng nhớ đầm thấm thời học trò. Cũng như còn bao nhiêu thầy cô của tôi tứ tán mọi phương trời. Tết mùng ba năm nào tôi đến chúc tết thầy Nguyễn Đức Hiếu. Bài nguyên tắc độc lập của một thẫm phán được bình giảng với sự đắc ý của cô Dung ( dạy triết ). Bài văn nào được đọc trước lớp Thất A2 của cô Nguyên dạy việt văn......

Những món quà ngày hôm nay, thật sự hơi nặng theo nghĩa đen của nó Duy ạ. Tôi luôn yêu nổi cẩn thận của bạn. Chúng ta sẽ tinh tế hơn vào những năm sau. Và khi nghỉ đến điều này, thực ra còn được bao nhiêu lần nữa để đón thầy cô đến hội tụ với chúng ta. Nhưng điều đó có phải bận tâm lắm đâu. Chỉ biết rằng cứ ngày này của một năm – bạn hay tôi - niềm tương kính của tôi và các bạn vẫn mới - vẫn sống - vẫn như ngày hôm qua - hôm nay. Kể cả cái phù du của mai sau.

NGUYEN HUU KHANH 66 - 73
cảm nghĩ trong ngày Nhà Giáo 20-11-2004 tại quán cà phê HNC

[left]http://a7.cpimg.com/image/8F/BA/4220148 ... 001E0-.jpg[/left]

nvd
Posts: 28
Joined: Thu Dec 02, 2004 10:29 pm

Nhớ về Trường cũ

Post by nvd »

Nhớ về Trường cũ

Mỗi lần nhớ đến Trường cũ, tôi lại nhớ đến một bài thơ của một cựu học sinh Hồ Ngọc Cẩn ; hẳn nhiên, nội dung bài thơ này là " Nhớ về Trường cũ ".
Bài thơ không để tựa, chỉ ghi là "Thơ Huy Dũng ", lần đầu được in trên Báo Xuân Hồ Ngọc Cẩn khoảng từ năm 1968-1970 .Dĩ nhiên, đối với tôi : Bài thơ hay !

Đến lúc làm Trưởng khối báo chí, tôi đã đem in lại một lần nữa trên báo Xuân HNC71-72 ( mà không có sự đồng ý của tác giả ). Và cho đến bây giờ những gì tôi biết về tác giả cũng chỉ là : Huy Dũng

Tên thật hay bút hiệu ? Anh đã học ở HNC năm nào ? Ra trường năm nào ? dò hỏi nhiều người cũng chưa có kết quả .Chỉ có một điều đoán được :bài thơ đã được đăng báo từ khoảng 68-70, vậy Anh đã ra trường trước đó nữa .
Bây giờ một lần nữa, xin chép lại bài thơ, gửi tới Bản tin HNC với mong muốn :

1- Những ai biết gì về Huy Dũng cũng như về bài thơ mà tôi chép lại ( chắc chắn sẽ có phần thiếu sót ) xin bổ sung dùm, rất cảm ơn .
2- Xin mượn bài thơ để ít nhiều nói lên tấm lòng của tôi đối với tất cả những ai, những gì ở Trường xưa .( ** )
Tạ Văn Quang HNC - 72

( ** ) Dù biết rằng đó biến cố lịch sử, một phần nội đúng bài thơ đã không còn phù hợp, vì không còn các em quần xanh áo trắng đến trường .


Thơ Huy Dũng .

- Chắc hắn bây giờ Thầy đã già, tóc đã phải màu, tay run đường thước kẻ,
Chắc hẳn là sân trường vẫn đầy dấu chân chim từ ngày Chú Nhật đến sáng thứ hai,
Chắc hẳn là nắng hạ vẫn nở đầy và tháng hè đã cũ ;
Và các em, vẫn mới nguyên như buổi tựu trường .

- Chắc hắn bây giờ Cô không còn trẻ, môi không còn hồng, tóc không còn đen,
Chắc hẳn là nụ cười vẫn nhẹ, vẫn nhớ tên học trò từng thằng âu yếm ;
Chắc hẳn là gió vẫn xôn xao mái trường những ngày mưa lạnh ;
Và các em vẫn quần xanh áo trắng đến trường

- Chắc hẳn thằng Tâm P2 bây giờ cỏ đã xanh màu ;
Làm sao nó có thể trở về ngông ngênh giữa sân trường cũ,
Làm sao có thể qua từng lớp học, nhớ từng chỗ ngồi, đếm từng viên gạch,
Gọi tên bạn bè từng đứa thân yêu ;
Để thì thầm cho nhau nghe đạn thù đã dừng lại ở nơi nào trên thân thể,
Và phấn trắng bảng đen, chắc cũng rũ rượi buồn

- Chắc hẳn là nhiều tháng năm rồi sẽ qua đi,
Sân trường cũng sẽ bơ vơ những ngày mùa hạ,
Các em sẽ lớn lên cùng với nỗi buồn bảng đen phần trắng,
Sẽ nhớ vô cùng chân chim buổi sáng, nắng lạ buổi chiều .

nvd
Posts: 28
Joined: Thu Dec 02, 2004 10:29 pm

Đêm Thanh Đa

Post by nvd »

Đêm Thanh Đa
(The night in Thanh Đa)

Không có dòng sông nào chở lại bóng chiều xưa
Cho ta thắp một mùa hương năm củ.
Cũng bến đá, bực thềm rong rêu phủ
Như thở quanh ta bao tiếng vọng ưu phiền
Ta đã hứa không bao giờ trở lại
Để đếm thời gian bằng những giọt chua cay
Để lạnh bàn tay những đường chỉ không may
Trên sông sóng thấy em cười bội bạc
Đã nghìn trùng một con nước chảy
Đã ném vùi một lời hứa tàn phai
Chổ ngồi, bến đá, bực thềm những con tàu củ
Đời qua dần theo gió lạnh đêm nay.

Nguyễn Hửu Khánh 66 -73

GMVTVN
Posts: 10
Joined: Tue Dec 21, 2004 12:37 am
Location: none
Contact:

Post by GMVTVN »

:cry:
Last edited by GMVTVN on Thu Jan 27, 2005 2:51 am, edited 2 times in total.

nvd
Posts: 28
Joined: Thu Dec 02, 2004 10:29 pm

tháng năm ….. cuộc trở về !

Post by nvd »

QUÊ HƯƠNG …..tháng năm ….. cuộc trở về !

Mớ hành trang lẫn lộn. Những tưởng tượng trở về một nơi chốn đã mù xa. Bằn bặt bao năm. Nơi ấy có gì thay đổi. Hẳn biết bao nhiêu là thay đổi. Ai trong chúng ta đã ít nhất trong đời, đều có một lần trở về dù mãi từng dấn thân ở bất cứ nơi đâu. Những khuôn mặt thân thích. Những bạn bè chưa một lần gặp lại. Các vui buồn đều được khơi thức trong nôn nao độ lượng. Và đêm ở thành phố nơi xứ người, thức chờ đến giờ bay. Mới thấy cuộc trở về nơi chốn cũ, nơi bắt gặp lại tuổi thơ mãi chơi ở khoảnh đất trống sau khu phố từng cư ngụ. Nơi hàng phượng vĩ đỏ chói rực rỡ một mùa hè cuối cùng của bậc trung học, Và mãi mãi không hề quên được buổi trưa êm ả vắng lặng, khi ngang qua bệnh viện mang cùng tên của một con đường, Nắng đổ lữa trên con dốc dài, trên thân thể người hành khất mà đôi tay không ngớt chùi vuốt những giọt sầu đau. Đó là những điều V. đã kể cho tôi nghe, khi anh phải làm một cuộc trở về để lấy lại thăng bằng khi bao nỗi nhớ bắt đầu làm anh chao đảo. Dăm bữa nửa tháng, để rồi tiếp tục cuộc chơi theo dòng đời lạnh bạc của xứ người.

Tôi gặp lại đôi người bạn cũ. Cũng như dành hết thời gian của chiếc xe hơi làm phương tiện cho tháng ngày trở về của bằng hữu. Tất nhiên không đến nổi giàu có lắm để từ chối những khoản tiền thù lao bạn trả. Cái vấn đề ở đây là cuộc trở về. Đôi ngày dạo chơi đã được thoải mái, người lái xe là bạn - xe cộ của bạn ; mặc dầu không phải đời xe thật mới với cái năm hiện tại lúc đó của nó. Nhưng hầu hết sự đối phó về một cảnh đời vốn không còn là xưa cũ. Cái ma mãnh vặt vãnh của những tay chào mời khi đến một địa phương lạ. Nổi nghi ngại, mơ hồ về giá trị một món quà của quê hương khi mang đi, cùng bao nhiêu nổi phiền toái dù nhỏ; đã vô tình đến trong suốt thời gian về thăm lại. Mặc dầu không hầu hết, nhưng đã làm cho cuộc trở về không còn trọn vẹn. V. trở lại hai lần, cả hai lần tôi đều đón. Sau đó là những người bạn quen biết của V. gíơi thiệu. Tôi đã làm công việc của một lái xe chưa bước qua tuổi năm mươi với hơn mười sáu năm trong nghề ôm vô lăng. Không một điều phàn nàn, như thế có thể gọi là tương đối được. Nhưng đó là chuyện xưa cũ. Tôi bán xe và rời bỏ nghề. Đúng hơn là đã đến lúc dừng lại. Dễ chừng cũng đã sáu năm rồi.

Khi Tín trần tục nói với tôi về một đội xe lúc nào cũng sẳn sàng phục vụ bạn bè từ nước ngoài về. Tôi hình dung thấy những bãi cát vàng cùng hàng dừa với những cụm thông hình nấm của Nha Trang hiển hiện trước mắt. Một khúc quẹo bỏ con đường quốc lộ của thị xã Phan Thiết tức thời chạy dài trước mắt là những hàng dương. Buổi sáng từ Nha Trang vượt 100 km trầm mình trong nước ấm của Đại Lãnh và xa hơn nữa có một buổi chiều bước xuống gần hết dễ chừng 100 bậc thang của Ngũ Hành Sơn, nghe tiếng chuông đổ trong thinh không; mới thấy hết cái quạnh hiu của một kiếp người. Đã bao lần tôi đến Huế. Thả thuyền xuống Kim Lăng thôi, không đi xa hơn nữa. đến ngắm khuya tịch liêu của chùa Thiên Mụ. Nếu có trăng, vào những lúc đêm về sáng, hơi nước bốc lên trên mặt sông một làn sương mù. Kẻ phương xa khi trở về mới cảm nhận đêm là không cùng nơi xứ Huế. Hoặc hãy chọn những ngày cuối cùng của một năm, và trở về lại thành phố vào ngày ba mươi Tết cố tình của bạn. Bạn mới thấy cái bùi ngùi của thời gian sát cận của Tết, trải đậm trên từng ngôi nhà, phố, thị bạn đi qua và thật sự ra người đồng hành không phải là bạn hữu thì những nổi niềm về cái đắng cay ngọt bùi nơi xứ người hẵn không được giàn trải ra hết. Tôi đã đi. Không biết đủ nhiều chưa. Nhưng có thể thưa với các bạn. Quê hương dù ở bất cứ nơi đâu trên mảnh đất này. Dù là một trở lại khi vừa xong tour này tuần lễ trước. Lúc nào cũng vẫn hoài mới mẽ trong từng hơi thở của tôi. Trong cái lạ lẫm của mỗi không gian, của phòng ốc nơi khách sạn mà khách chọn lựa. Mới biết rằng mình mãi mãi không có đủ thời gian để sống hết với những nơi mình đã đi qua.

Tôi lan man một tí về những điều tôi nghỉ các bạn cũng sẽ phải thực hiện trong một cuộc trở về. Một mình hay với gia đình. Tôi sẽ không viết bài này để làm mất thời giờ, hay chiếm chổ tào lao trên tập bản tin của Hội Ái Hữu học sinh HNC chúng ta. Nhưng tôi đến uống cà phê thường lệ ỡ quán Tín. chuyện này Tín bảo-Tao làm và đã chuẩn bị xong- Mày viết một bài để trình làng. Tôi chịu Tín ở khoản này. Quyết đoán nhanh và không mặc cả với vướng bận. Tín đã có một thời gian dài làm du lịch. Và hắn nói tại sao thân hữu ở nước ngoài chúng ta không mời chào họ luôn. Tôi bảo với Tín hãy cẩn thận với tiền bạc- Hắn bảo không lo- Tất cả các xe cộ chủ nhân đều là cựu học sinh HNC cả- Điều quan trọng hơn nữa- Tiền bạc ở quỷ không phải do thụ động mà có và càng không nên chờ để có- Đây là đội xe du lịch HNC. Các bạn có làm một cụôc trở về hãy liên lạc với Tín cà phê HNC hay Tín trần tục cũng vậy. Đi xe ai cũng thế đi đội xe HNC Tín cảm ơn thế thôi. Về phần tôi, tôi giúp được gì trong những gì mà tôi đã viết lan man trong đoạn tùy bút trên. Tôi thật sự rất muốn sẳn lòng. Mọi mặt với khả năng hạn chế của mình.

Nhưng để qua, một ngày dài của chuyến lữ hành. Mang hết cảm nghĩ thoải mái trên đường đi nơi không gian bạn trở lại. Không câu nệ- dè chừng. Cùng những phiền phức không đáng có, như viên sỏi nhỏ len lõi một cách ám muội trong đôi giày của bạn. Tất cả sẽ được Tín bằng hết khả năng với đội xe HNC là một phương tiện để đạt cứu cánh của tâm nguyện anh trước hết là cuộc trở về của bạn hữu đồng môn được trọn vẹn (gia đình Hồ Lê Khoa ở Úc, Lê Lai ở Mỹ, vợ chồng Nguyễn Đức Minh ở Úc ….). Với thù lao được bỏ ra, cũng chỉ nhằm gây qủy phúc lợi cho bao đồng môn HNC còn lận đận lao đao.

Hãy gọi. Hãy nhắn. Hãy yêu cầu bất cứ nhu cầu nào trong thời gian bạn làm một cuộc Come Back To Sorrento- Để đi ngắm nhìn quê hương hay vui chơi cùng thân hữu

Đời sống của chúng ta, nhất là thế hệ học trò 66-73.Dù muốn hay không cũng đã tràn đầy những mộng đời lở dở. Những tham vọng cuốn tàn – Tôi hiểu niềm an ủi cuối đời của Tín cũng như thật ra tôi không hiểu mình bắt đầu nhìn lại mình từ bao giờ. Chỉ biết rằng để tìm mọi niềm vui dù bé nhỏ nhất. Tôi và anh vẫn không hề từ nan – Và để kết thúc mọi ngộ nhận héo mòn thực ra phát sinh từ những bất trắc của đời sống hiện hửu bao quanh. Việc làm và chia xẻ niềm vui dù nhỏ nhoi cho bất cứ một cuộc trở về của bao bạn hửu – là đọc được, nổi hài lòng trên khuôn mặt của thân hửu. Tôi biết rằng điều đó mới thực sự đem đến không riêng gì cho Tín cho tôi một niềm hạnh phúc. Dù hạnh phúc thực mải luôn là điều hiếm hoi – luôn luôn

VMT 66

User avatar
linhgia
Posts: 1308
Joined: Fri Dec 03, 2004 9:30 am

Re: tháng năm ….. cuộc trở về !

Post by linhgia »

SỰ LỪA DỐI NÀO KHÔNG HÀO NHOÁNG?


Trần Nghi Hòang

Chuyện ông Thủ Tướng Việt Cộng Phan Văn Khải Mỹ du, cả tháng nay đã là đầu đề thảo luận của người Việt tỵ nạn khắp nơi. Và khi Thông Biện tôi đang viết bài này, thì Phan Văn Khải có thể đang tiếp xúc với người Tông Tông W. Bush, hoặc là đang họp báo đâu đó... với những thành phần chọn lọc!
Lần này, tại Washington D.C., tất nhiên, những người (gốc Việt) "được" cho diện kiến Thủ Tướng nhà ta, bắt buộc là phải chọn lọc. Sự vụ ở Seattle là bài học... cần được ghi nhận và "cảnh giác" cũng như "cảnh giới" tức thì.

Theo Việt Báo online1, dựa từ bản tin của một người ký danh Bùi Trung Trực thì khi bị mục sư Huỳnh Quốc Bình đặt câu hỏi về trường hợp bắt giữ mục sư Nguyễn Hồng Quang và những nhà tôn giáo khác, Phan Văn Khải đã "chối cãi" và ngụy biện này khác kia nọ. Mục sư Huỳnh Quốc Bình không chịu được những chối cãi và ngụy biện này của Phan Văn Khải, nên đã la vào mặt Phan Văn Khải là "đồ dối trá". Liền sau đó, có một phụ nữ là bà Trần Diệu Chân cũng đứng lên phát biểu rằng bà thì... "hết sức đồng ý với mục sư Huỳnh Quốc Bình: Việt Cộng là tổ dối trá". Bà Diệu Chân còn tố thêm rằng bởi vì đàn áp tôn giáo, nên Cộng Sản Việt Nam mới bị liệt kê vào danh sách CPC... Theo bản tin ký tên "Mỹ Linh Ng", thì sau đó, Khải tức giận hét tướng "Ðuổi nó đi!", và tuyên bố hủy cuộc họp báo tại Olympic Hotel ở Seattle. Bản tin của "Mỹ Linh Ng" cho biết, những chi tiết này là nghe từ các đài "Việt Nam Tự Do với Vân Ðài và Ðào Duy Hưng; và qua đài Tiếng Nước Tôi với chị Mây Lan và anh Hoàng Thế Dân..." Thông Biện tôi ghi nhận và luận bàn với sự dè dặt... vừa phải! (Riêng những chối cãi và ngụy biện của Phan Văn Khải về tự do tôn giáo và dân chủ, quý vị có thể tìm đọc ở trang web Tuổi Trẻ trong nước (có nhiều bài về vụ Phan Văn Khải Mỹ du), đặc biệt bản tin về cuộc họp báo của Phan Văn Khải ở Seattle, với tít là: "Họp Báo Trên Ðất Mỹ, Thủ Tướng Phan Văn Khải: Việt Kiều Là Một Bộ Phận Không Thể Tách Rời Của VN", đoạn mục sư Huỳnh Quốc Bình (mà bản tin của Tuổi Trẻ online ghi là Ðinh Huỳnh). Xin trích phần chủ yếu:

"-Ông Ðinh Huỳnh, đại diện Vietnam Network News: Tôi được biết về dân chủ, nhân quyền ở VN chưa được cải thiện, về việc người Thiên Chúa còn bị đàn áp...

? Khải đáp: Vấn đề tôn giáo, dân chủ ở VN có rất nhiều tiến bộ. Chắc là ông không về Việt Nam, không hiểu Việt Nam nên mới nói như vậy. Lịch sử Việt Nam không có xung đột về tôn giáo. Do đó cả quá trình đấu tranh cách mạng cũng như trong thời bình xây dựng đất nước, không có một chính sách nào phân biệt tôn giáo. Chúng tôi nghĩ nếu có một người bị bắt giam thì không vì họ hành đạo, mà là họ vi phạm pháp luật..." 2

Ðoạn la mắng, chửi bới không thấy ghi ra. Tuy nhiên, chỉ trong nội dung câu trả lời của Phan Văn Khải, chúng ta đã thấy toàn bộ những trò gian manh, bịp bợm!

Mở đầu, Khải bào chữa rằng thì là về "vấn đề tôn giáo, dân chủ"... dưới chế độ Việt Cộng hiện nay đã có "nhiều tiến bộ". Chỉ tại ông Ðinh Huỳnh (mục sư Huỳnh Quốc Bình?) chưa về thăm Việt Nam, nên chưa biết đó thôi. Tiếp theo đó, bắt trớn, Phan Văn Khải bèn quên đi cái muỡu đầu... là Việt Nam Cộng Sản dạo này, đã có nhiều... "tiến bộ" về dân chủ và tôn giáo.... Phan Văn Khải đi một lèo rằng thì là "Lịch sử Việt Nam không có xung đột về tôn giáo. Do đó cả quá trình đấu tranh cách mạng cũng như trong thời bình xây dựng đất nước, không có một chính sách nào phân biệt tôn giáo..."

Nếu Việt Cộng không đàn áp tôn giáo, không bóp chẹt dân chủ, tại sao Phan Văn Khải lại muỡu đầu là "... dạo này, Việt Cộng với Ðảng ta đã tiến bộ... khả quan về tình hình tôn giáo cũng như dân chủ..."

Lịch sử Việt Nam không có xung đột về tôn giáo. Ðúng. Nếu có những tị hiềm giữa các tôn giáo với nhau, chẳng qua cũng do bàn tay của chính quyền nhúng vào. Và chính quyền mới đóng vai trò "phân biệt tôn giáo". Cần nhắc nhở và nhấn mạnh, Cộng Sản là chủ nghĩa đầu tiên và duy nhất trong nhân loại xưa nay, đã cho rằng "tôn giáo là thuốc phiện"...3 và chủ trương "vô thần". Cả thế giới ai cũng đều biết, các quốc gia theo chủ nghĩa Cộng Sản đã cấm đoán các tôn giáo khắc nghiệt ra sao, tàn bạo như thế nào... Ay vậy, mà người Thủ Tướng Việt Cộng Phan Văn Khải nhà ta, lại ngang nhiên nói năng như thế, quả tình cứ như là.... gái đĩ già mồm. Thông Biện tôi xin lỗi quý chị em ta, câu này do "cổ nhân" để lại, đành... xài đỡ! Chứ thiệt ra, mang Việt Cộng mà so sánh với quý chị em ta, Thông Biện tôi thấy là mình quả đã làm một điều xúc phạm đến "danh dự đĩ"!

Xúc phạm tới "danh dự đĩ" quá chứ bộ không à? Cái nghề của "chị em ta" là "có sao bán rao làm vậy". Tức là luôn xài của thiệt. Không có sự vụ "nói một đàng, hàng một nẻo". Khác với con nhà Việt Cộng, cứ lấy ví dụ là sự vụ Phan Văn Khải dảy nảy thì là, mấy nhà tu hành, sở dĩ nếu có bị bắt, theo Phan Văn Khải, là vì các vị này... phạm pháp, chứ không phải là vì hành đạo! Sự thực rành rành là dân Việt Nam trong nước hiện nay, chỉ mới đòi được "tin đạo", tức là tin vào cái tôn giáo mà mình chọn, đã là "phạm pháp" liền một khi rồi, chứ nói gì đến bước thong dong bất khả tơ tưởng là "hành đạo".

Trở lại sự vụ mà ở phần mở đầu, Thông Biện tôi đã có nói tới: Từ "bài học", kinh nghiệm... xương máu ở vụ họp báo Seattle, Thủ Tướng Phan Văn Khải nhà ta và bộ sậu bầu đoàn thê tử, khi tới Washington D.C. mà có tổ chức họp báo, tất nhiên sẽ muôn ngàn lần cẩn trọng hơn. Thay vì, chỉ "chêm" vô dăm ba tay sai nằm vùng cò mồi (là ngón nghề của Ðảng và Nhà Nước Việt Cộng lâu nay), sẽ sử dụng toàn bộ những nào là "đại diện cộng đồng tỵ nạn" với lại "báo chí" là những tay sai, những tên "theo đóm ăn tàn (nhang)", những bọn "ôm vòi voi, hít bả mía (lau)!"

Như thế, cái màn "phỏng" với lại "vấn" sẽ thập phần an toàn trên xa lộ. Người hỏi, cũng như kẻ trả lời, đã cùng nhau ăn ý soạn tuồng. Nghe đâu, danh sách của "đại diện cộng đồng" với lại "đại diện báo chí", đã được lên khung... từ hôm trước lận, cho chắc ăn! Tuy nhiên, những khuôn mặt "đại diện cộng đồng" thì Thông Biện tôi có thể đoán ra, ông bác sĩ Tôn Thất Học này, giáo sư Trình Giảo Kim kia, giáo chủ địa địa ốc Nguyễn Ðiện Tử nọ v.v... Nhưng còn thành phần "báo chí truyền thông", coi vậy mà hơi... bị khó! Vùng Washington D.C. Virginia và phụ cận, mấy tên làm báo làm đài hầu như biết rõ mặt mũi chân tay nhau ráo trọi. Ðưa thứ "bá vơ" đâu đó vô làm "đại diện báo chí truyền thông", coi bộ sẽ thành màn kịch "Thị Mầu xức dầu Thị Kính" thì nó chả ra làm sao!

Phan Văn Khải đòi đi thăm "Ðài Tưởng Niệm Chiến Tranh Việt Nam", nơi mà tên những chiến sĩ Hoa Kỳ đã tử trận trong cuộc chiến Việt Nam được khắc lên bức tường đá đen. Nhiều cựu quân nhân Hoa Kỳ biết tin này đã phản đối. Phan Văn Khải xun xoe tuyên bố với người Mỹ, là Việt Nam Cộng Sản muốn quên chuyện quá khứ, để cùng nhau hướng tới tương lai mối duyên cang lệ của hai nước Việt Cộng - Hoa Kỳ... Và vẫn tiếp tục hát bài "Việt Kiều là bộ phận không thể tách rời"... Nhưng chẳng biết là không thể tách rời với cái gì??? Chuyện Hoa Kỳ và Việt Cộng bang giao thì đã xảy ra rồi. Mối tình càng ngày sẽ thắt chặt ra sao, từng được đại sứ Hoa Kỳ tại Việt Nam, ông Michael W. Marine tuyên bố tại nhà bác sĩ Nguyễn Quốc Quân cách đây mấy tuần trước: "Hoa Kỳ bang giao với Việt Cộng là do bởi quyền lợi của nước Mỹ"!!!

Việt Cộng lừa dối cả trong lẫn ngoài nước, đã đành! Hoa Kỳ, chẳng phải họ không biết rằng thì là Việt Cộng có những trò bịp bợm. Chứ bộ người Mỹ không biết bịp bợm chắc?

Nhiều người Việt Nam cứ tưởng rằng người Mỹ họ ngây thơ, nên tin tưởng vào những điều dối trá của Việt Cộng. Không phải vậy đâu là không phải vậy đâu! Khi nào cần "làm bộ" tin, người Mỹ sẽ đóng tuồng ngây thơ cụ Bà Cả Ðẫn. Khi nào cần bắt chẹt Việt Cộng, người Mỹ ta bèn chơi trò "vạch lá tìm sâu, vạch râu tìm... sẹo". Những khi đó, các cuộc chống đối, đấu tranh chống đối Việt Cộng của người Việt trong và ngoài nước sẽ được con nhà Mỹ tận dụng!

Phần còn lại là ở những người Việt tỵ nạn, và những người Việt Trong Nước Không Cộng Sản. Ðể "đương cự và đương đầu" lại với những bịp bợm của hai tay cự phách là Việt Cộng và Hoa Kỳ, Người Việt Tỵ Nạn Hải Ngoại và Người Việt Không Cộng Sản Trong Nước còn có những gì?

Viginia, 21 tháng 6 năm 2005


User avatar
linhgia
Posts: 1308
Joined: Fri Dec 03, 2004 9:30 am

Re: tháng năm ….. cuộc trở về !

Post by linhgia »

Vấn Đề Tương Lai Gần Của Việt Nam


Lm Tađêô Nguyễn Văn Lý



Vấn đề tương lai gần của Việt Nam (VN) thì rất nhiều người đã lên tiếng phân tích và tiên đoán, tôi làm gì mà tiên liệu chính xác được, chỉ xin phân tích vài dữ kiện rất thực tế từ cuộc sống của VN hiện nay. Có thể minh họa cách tổng quát như sau:

I. Hầu như mọi người Dân VN trong và ngoài Nước hiện nay đều mong đợi các thay đổi cần thiết, kể cả các nhân viên nhà nước, bộ đội và công an, đảng viên, đoàn viên,...

II. Nhà nước VN (NNVN) đang chịu nhiều áp lực:

Áp lực thứ nhất: Chính NN thấy cần phải cải cách nhiều để khỏi bị Dân tẩy chay vì NNVN không thể an Dân được nữa.

Áp lực thứ 2: Chính nội bộ đảng CSVN chia rẽ khá trầm trọng, đã có nhóm muốn tách riêng thành đảng đối lập nào đó, một số đảng viên rút lui vì áp lực của lương tâm hoặc sợ lịch sử phê phán, hay bị rút lui vì áp lực của phe khác ngay trong đảng.

Áp lực thứ 3: Dân chúng, dù phần đông thụ động, sợ hãi và muốn an toàn bám giữ những gì mình đang có, vẫn càng ngày càng chán chê coi khinh đảng, ngày càng quay lưng lại với đảng và đang trăn trở ngóng đợi tìm một chỗ dựa khác đạo đức, công bằng hơn.

Áp lực thứ 4: Các nhà đấu tranh cho Tự do Dân chủ ngày càng đông, ngày càng công khai, ngày càng tác động mạnh trên Dân và Dân vui thích thấy NN ngày càng lúng túng không biết đối phó thế nào cho phù hợp với cao trào nầy.

Áp lực thứ 5: Cao trào đấu tranh của Việt kiều hải ngoại ngày càng biết đoàn kết, biết tận dụng các phương tiện hiện đại nên hiệu quả hơn trước nhiều.

Áp lực thứ 6: Quốc tế nhìn vào VN, vừa gia tăng các áp lực cần thiết, vừa dùng kinh tế để chen chân vào các sinh hoạt từ hạ tầng đến thượng tầng của VN cố ý giúp VN chuyển đổi, vừa hả hê vui thích theo dõi sự lúng túng và suy yếu dần của NNVN, vừa mong đợi đảng CSVN sớm chấp nhận đa nguyên đa đảng.

III. Dù NNVN đang chịu cùng lúc 6 loại áp lực đồng loạt rất mạnh như thế, dù các nhà đấu tranh đang hô hào, phê phán mạnh mẽ đến đâu, muốn thành công, các nhà đấu tranh phải tập trung nỗ lực giúp Dân vượt qua 3 thực trạng thật đáng buồn rất căn cội sau đây:

III.1. Sự sợ hãi, lãnh đạm và thụ động của đa số dân: CSVN đã thành công khi trùm lên toàn Dân một nỗi nơm nớp sợ hãi triền miên: sợ phiền phức về các loại giấy tờ khi phải va chạm với Chính quyền (CQ) phường, xã; sợ con cháu gặp khó khăn trong học tập, thi cử; sợ bị theo dõi; sợ bị mất việc làm; sợ bị cắt điện thoại; bị CQ địa phương quan tâm đặc biệt; bị khó dễ trong kinh doanh; bị khước từ cấp hộ chiếu; bị mời đến công an làm việc; bị triệu tập; bị phê bình kiểu đấu tố ở khu phố, phường, xã; sau cùng là sợ bị bắt,... Một minh họa điển hình nhất là hầu như toàn Dân, đáng nói là chính các nhà Trí thức và đặc biệt là các Chức sắc Tôn giáo đều biết đi bầu Quốc hội và các HĐND chỉ là giả dối hình thức mà vẫn "vui vẻ chu toàn nhiệm vụ cao cả" một cách mỉa mai, kéo dài từ 1945 mãi cho đến nay, không biết khi nào ngừng, thì đủ rõ nỗi sợ hãi ma quái nầy nơi Dân VN là hiện thực không sao tả xiết. Do đó, có thể nói, hầu như toàn Dân, kể cả các nhà Tu hành, Trí thức, tuy vẫn vui thích theo dõi, nhưng đa số đều thụ động, không dám công khai ủng hộ các nhà đấu tranh. NNVN, nhất là ngành CA đang triệt để khai thác nỗi sợ hãi nầy để ngoan cố kéo dài chế độ thêm được ngày nào hay ngày ấy, cho đến khi buộc phải buông mới chịu thôi, dù họ biết đó chỉ là khiên cưỡng duy ý chí, không thể vững bền được nữa. (Đón đọc: Phương cách giúp Dân thắng sợ hãi).

III.2. Sự mù mờ trong nhận thức của đa số dân:

Ai cũng thấy các bất công, gian trá và tiêu cực đầy dẫy trong cuộc sống mỗi ngày, nhưng có lẽ hầu hết mọi người chưa nhận thức rõ được:

a/- Đất nước lâm nguy nhất cốt lõi tại chỗ nào? Các gian dối và tiêu cực của NN ảnh hưởng trực tiếp đến an nguy của gia đình, bản thân mình ra sao? Các căn bệnh trầm kha nầy của xã hội đã thực sự nguy hiểm cho chính bản thân họ chưa? Ai, Tổ chức nào đủ khả năng và làm thế nào để chữa trị các căn bệnh cực kỳ ngặt nghèo nầy của Tổ quốc?

b/- Hầu như ai cũng cho rằng: VN đang mất đất, nghèo đói, tụt hậu, nhiều tham nhũng... là quốc nhục, quốc nạn... làm cho đa số Dân cảm thấy họ không có trách nhiệm trực tiếp để giải quyết các tệ nạn ấy. Quá ít người Dân nhận thức được họ và con cháu họ không nên và không thể tiếp tục cứ sống mãi trong một Nước mà sự gian trá đã thành hơi thở, thói quen, nếp sống ... Từ rất nhỏ, học sinh đã bị miễn cưỡng phải ca tụng thơ Hồ Chí Minh, sinh viên thì phải làm văn khâm phục Chủ nghĩa Mác-Lênin để có thể tốt nghiệp đại học, rồi lớp người khác thì phải khôn khéo yên lặng hoặc làm ngơ trước các sai trái của đảng,... để được cấp hộ chiếu đi nước ngoài,... nghĩa là toàn Dân đều có dịp rèn luyện nghệ thuật nói dối càng điêu luyện, tinh vi, khéo léo,... càng dễ xuôi thuận công việc. Thực tế VN đang là một trường đào tạo nghệ thuật nói dối khổng lồ. Đây mới chính là nguyên nhân của mọi nguyên nhân, nguồn gốc của mọi quốc nhục, quốc nạn mà đa số người Dân vẫn còn mù mờ.

c/- Một số Dân chúng hằng ngày tiếp cận các nguồn thông tin chính thức của NN như truyền hình, truyền thanh... lại thấy rằng: VN phần nào đang ổn định. VN đang có nhiều tiêu cực, nhưng NN đang nỗ lực dẹp bỏ. Vậy thì còn mong đợi gì? đòi hỏi gì nữa? Có Tổ chức nào giỏi hơn NNVN không? Gia đình mình không nên nghe theo một nhúm nhà đấu tranh và vài đài của bọn dở hơi hoang tưởng chẳng đi đến đâu, chỉ làm cho gia đình mình sắp gặp đại họa!

III. 3. Toàn Dân VN sống chung với dối trá đã thành nếp, thành mãn tính.

Theo tôi, nỗi quốc nhục, quốc nạn có tính triết lý cơ bản sâu thẳm nhất của Dân tộc VN hiện nay là: thói quen nói dối, sự cần thiết phải nói dối, sự cưỡng bức phải nói dối, buộc lòng phải sống trong một hệ thống quá quen với nói dối, coi việc hành xử cách gian trá luồn lách là việc đương nhiên phải có tại VN,... chỉ để được tồn tại bình thường trong xã hội, huống nữa là khi cần để được xuôi thuận công việc. Không những thế, sự gian trá nầy còn được chuyển thông qua nhiều thế hệ, khiến các lớp trẻ kế tiếp nhau vừa mới lớn lên thì đã mất sức đề kháng với sự gian xảo rồi. Chính điều nầy làm cho tương lai Dân tộc VN sẽ hoàn toàn bế tắc cách triệt để, vô phương chữa trị, nếu không điều trị tận căn ngay lúc nầy. Chính những ai tự coi mình là Trí thức và các Chức sắc các Tôn giáo phải chịu trách nhiệm lịch sử trước toàn Dân và toàn nhân loại về sự đồng lõa nầy, vì chẳng những đã im lặng quá lâu, không chịu soi đường cho Dân tộc, mà còn hỗ trợ bằng nhiều cách cho ĐẠI QUỐC NHỤC - QUỐC NẠN bao trùm lên Tổ quốc nầy. Còn tác giả nguồn gốc của sự dối trá nầy tức là ông Hồ Chí Minh thì phải mang trọng tội với Dân tộc VN không biết tả sao cho xiết.

Vì vậy việc đoàn kết các Việt kiều hải ngoại và gây ý thức cho đồng bào quốc nội về 3 thực trạng rất đáng buồn hiện nay vừa nêu là điều rất bức thiết cho tương lai gần của VN.

IV. Từ các thực tế nêu trên, tương lai gần của VN có lẽ nên hình dung như sau:

IV.1. Đảng CSVN không nên cố tình làm ngơ trước 6 áp lực đồng loạt nêu trên mà tự cho mình "đời đời quang vinh," làm vua vĩnh viễn trên Tổ quốc VN nầy nữa. Nên thẳng thắn nhìn nhận trong 60 năm thể nghiệm vừa qua, các đệ tử Mác-Lênin và HCM đã cưỡng bức toàn Dân VN phải gánh chịu bao tai ách khốn khổ và nay đang bị 2 quốc nhục, 5 quốc nạn như nội bộ đảng đã mạnh dạn phê phán nhau, nhất là đại quốc nạn dối trá toàn quốc , đã là giá quá đắt cho Tổ quốc rồi. Nên sáng suốt dùng Đại hội 10 năm 2006 sắp tới làm Đại hội bước ngoặt cho lịch sử Dân chủ VN, tạo cơ hội công bằng cho các đảng Dân chủ đối lập công khai xuất hiện, thay vì dù họ tâm huyết với Dân tộc đến đâu mà chỉ được dò dẫm xuất hiện ảo trên Internet mà thôi, không giống bất cứ Nước văn minh nào trên toàn cầu cả.

IV. 2. Đảng CSVN không nên tiếp tục vừa gượng ép, vừa lừa gạt quốc tế để chỉ cải cách vài thể chế (Institutions) cho có như "một cửa, môt dấu," "dân chủ từ cơ sở."..v.v..., mà không dám cải cách triệt để từ gốc là Thể chế Chính trị của cả một chế độ, tức là từ Dân chủ tập trung độc đảng cần can đảm dứt khoát chuyển hẳn qua Dân chủ nghị viện đa nguyên đa đảng một cách ngoạn mục cho toàn Dân và Quốc tế đồng loạt nhẹ nhõm, khỏi cứ giằng co, lằng nhằng, cù chầy, lì lợm, trơ trẽn như giả ngây, giả điếc, chỉ càng trách nhiệm nặng nề thêm trước lịch sử mà thôi. Về điểm nầy đảng CSVN luôn tự xưng là 1 đảng "cách mạng" mà rất bảo thủ, không dám "cách mạng" chi cả, còn quá nhiều tham tàn. Ai có chút lương tri và thiện chí đều mong mau đến càng sớm càng tốt ngày đảng CSVN lấy hết can đảm và khiêm tốn của những nhà chính trị quân tử trung thực thừa nhận với toàn thế giới là thể nghiệm XHCN đã quá dư ngấy cho loài người, xác quyết rằng nó chỉ là ảo tưởng , không nên ngoan cố dại dột lâu hơn nữa chỉ làm cho Đất nước nào áp dụng nó thêm khốn cùng mà thôi, vì nó không phải đã lỗi thời như nhiều người hay nghĩ lầm - như thể đã có lúc nó hợp thời - mà thật ra nó đã sai lầm tận cơ bản ngay từ lúc khởi sự. Đức Gioan-Phalô II, người đã góp công lớn vào việc làm sụp đổ CNCS ở Liên Xô và Đông Âu đã phân tích rất chính xác: "CNXH, CNCS không sai về lý tưởng, mà sai về phương pháp của chúng, vì dùng chúng để chữa trị căn bệnh bất công của bất cứ xã hội nào thì đều làm cho căn bệnh của xã hội ấy thêm trầm trọng hơn ." Lịch sử nhân loại thế kỷ 20 vừa qua rõ ràng đã chứng thực điều ấy. Hi vọng đảng CSVN phải nhận ra điều nầy, vì đã quá chậm trễ hơn 60 năm rồi!

IV. 3. 6 áp lực nêu trên phải gia tăng cường độ hơn nữa để sớm có một cuộc bầu cử Quốc hội dân chủ, công bằng, văn minh đúng nghĩa, đừng để toàn Dân, dù là "rất trí thức" vẫn cứ "vui vẻ đi bầu hơn 99%" rất gượng ép lố bịch như 11 kỳ bầu cử Quốc hội quá ư là hình thức giả tạo trong 60 năm qua nữa. Dân VN hết "nhiệt tình, đoàn kết" kiểu đó rồi. Chỉ cần một chút kiến thức tối thiểu về dân chủ thôi, không ai còn thích cứ đóng kịch "hồ hởi, phấn khởi đi bầu tuyệt đại đa số" kiểu Mác xit - HCM nầy mãi nữa đâu!!!

IV. 4. Dù các phân tích rõ ràng trên đây, thì có lẽ đảng CSVN vẫn cứ thích cố tình bưng tai bịt mắt để làm một đảng lê lết bảo thủ thêm 1,2 Đại hội nữa, dù hầu như toàn Dân đều ngấy đến tận miệng thì đảng vẫn cứ "kiên định là mình luôn sáng suốt, đi sau đón đầu thiên hạ, làm mô hình và lương tri cho toàn nhân loại" (!?) cho đến khi từ nội bộ đảng xuất hiện một Gorbachov VN, may ra lù lù xuất hiện trước thềm Đại hội 10 thì phúc đức cho con cháu Tiên Rồng biết mấy! Không lẽ ai cũng chỉ biết ngồi mong chờ ngày ấy chóng đến, không còn biết có thể làm gì hơn sao? Nếu đó là một ngày dài hơn thế kỷ thì cũng đành chịu chờ ư?

IV. 5. Còn các nhà đấu tranh Dân chủ Tự do cho VN tại hải ngoại cũng như quốc nội không nên ảo tưởng về một giải pháp quá mau chóng dễ dàng, mà trước tiên cần tập trung nỗ lực giúp toàn Dân vượt thắng 3 thực trạng rất đáng buồn nói trên đã và đang đeo bám toàn Dân như một căn bệnh quá nan y, cả nơi một bộ phận được coi là trí thức và ngay cả nơi các Chức sắc cao cấp của các Tôn giáo nữa. Không giải quyết được vấn đề cốt lõi sinh tử nầy thật là một đại nhục cho toàn thể Sĩ phu VN hôm nay. Nếu không vượt thắng được 3 điều nầy thì chưa thể nói đến một tương lai tươi sáng gần cho VN được. Do đó, vấn đề tương lai VN trước hết là vấn đề văn hóa, bản lãnh làm người, triết lý ứng xử nhân văn. Đây mới chính là vấn đề nền tảng cơ bản của Dân tộc VN. Có văn hóa quân tử, trượng phu, cương trực, trung thực là sẽ có tất cả. Để có điều then chốt cơ bản nầy, điều đầu tiên phải có là Tự do Ngôn luận, phải có báo chí độc lập để hướng dẫn quần chúng. Cùng lúc hoặc sau đó mới có thể nói đến vấn đề tổ chức./.

Huế, 08.8.2005

Phụ lục đặc biệt cho "Vấn đề tương lai gần của VN:"

[Trích "Hiến pháp Nước CHXHCN VN" năm 1992:
Điều 69: Công dân có quyền Tự do Ngôn luận, Tự do Báo chí; có quyền được thông tin; có quyền hội họp, lập hội, biểu tình theo quy định của pháp luật.

*** Hiến pháp vừa xác nhận 5 quyền xong, thì dùng cụm từ "theo quy định của pháp luật" để phủ nhận lại 5 quyền đó ngay. Các NNCS Âu Á đều luôn luôn biết ngụy biện chơi chữ như vậy. Kết quả là suốt 60 năm qua VN không có một tờ báo độc lập hoặc tư nhân nào cả, 6 TG lớn ở VN không hề có một tờ báo nào của chính TG mình, và nguyên việc photo và chuyền tay nhau đọc bản văn nầy đã có thể bị CA mời "làm việc," bị buộc viết kiểm điểm, bị đuổi khỏi trường học, bị "giam" bằng tốt nghiệp đại học, bị đuổi khỏi sở làm, bị đưa vào trại tù đội lốt là trại "cơ sở giáo dục," hoặc bao phiền lụy đau đớn khác... Đây chính là "quyền tự do dân chủ ưu việt định hướng XHCN của VN" rất đẹp mặt giữa "nhân loại lạc hậu" hiện nay đó!!! Còn những ai cố tình dùng "pháp luật độc đoán" để ngăn cấm quyền Tự do Ngôn luận rất chính đáng của người Dân, thì không còn gì để nói với họ nữa, người Dân chỉ còn biết cách "tự nguyện đưa 2 tay vào còng số 8" và hiên ngang tự hào mình là một chiến sĩ đích thật của nền Dân chủ chân chính của VN mới ].
[Trích "Công ước Quốc tế về các quyền Dân sự và Chính trị," của LHQ 16.12.1966, Việt Nam gia nhập 24.9.1982:

Đìêu 5,1: Không được phép giải thích bất kỳ một quy định nào của Công ước nầy... nhằm huỷ bỏ bất kỳ quyền và tự do nào được công nhận trong Công ước nhằm giới hạn những quyền và tự do đó quá mức độ quy định trong Công ước nầy.

Điều 5,2: Không được phép hạn chế hoặc hủy bỏ bất kỳ quyền cơ bản nào của con người đã được công nhận hoặc hiện tồn tại ở mổt quốc gia thành viên của Công ước nầy trên cơ sở luật điều ước, các quy định pháp luật, hoặc tập quán với cớ là Công ước nầy không công nhận những quyền ấy hoặc công nhận ở một mức độ thấp hơn.

Điều 19,2: Mọi người có quyền tự do ngôn luận. Quyền nầy bao gồm cả quyền tự do tìm kiếm, nhận và truyền đạt mọi loại tin tức, ý kiến, không phân biệt ranh giới, hình thức tuyên truyền miệng, hoặc bằng bản viết, in, hoặc bằng hình thức nghệ thuật hoặc thông qua mọi phương tiện đại chúng khác tuỳ theo sự lựa chọn của họ. (Các Văn kiện Quốc tế về Quyền Con người, NXB Tp HCM, 1997 trang 109,110, 117).

*** Các Nhà nước độc tài thường lạm dụng điều 19,3,b: đại ý: quyền ở khoản 2 điều 19 trên đây có thể bị hạn chế phần nào "để bảo vệ an ninh quốc gia, hoặc trật tự công cộng, sức khỏe hoặc đạo đức của công chúng"(nguyên văn). Nhưng vấn đề then chốt là:

a/- An ninh quốc gia được gia tăng khi toàn dân được thông tin thông thoáng, được tiếp cận tình hình thế giới, được mở rộng tầm nhìn hay nhờ Nhà nước độc quyền bưng bít như Phát-xít?

b/- "An ninh quốc gia," "đoàn kết dân tộc" hay "an toàn cho thế lực cầm quyền" luôn được tự đồng hóa với Dân tộc, Quốc gia một cách rất nguỵ biện xảo trá?

c/- Dùng đến phương tiện nào thì mới gây hại cho "Quốc gia:" súng, đao kiếm, quân đội, khủng bố hay chỉ là 1 Email, 1 tờ giấy? Phải có tiêu chí rõ ràng được LHQ công nhận như điều 19,2 trên đây, nếu VN không muốn không giống ai giữa nhân loại văn minh hôm nay, làm gì có chuyện "đi trước đón đầu," "dân chủ ưu việt hơn bất cứ hình thức dân chủ nào trên thế giới" như NNVN hằng rêu rao???]./.

Post Reply