Quán Hẹn Hò

Thơ non, thơ già, thơ ghẹo, thơ thẩn, thơ thơ. Xin đọc và ôm bụng cười, hay bứt tóc gãi tai tìm nàng ... thơ...

Moderators: CNN, khieulong

User avatar
CarteNoire
Posts: 361
Joined: Mon Sep 21, 2009 11:58 pm

Re: Quán Hẹn Hò

Post by CarteNoire »


Image


Sau Lời Từ Khước
OST "Mai"


Composer: Phan Mạnh Quỳnh
Singer: Mai Thiên Vân
Mixing - Mastering: TVT Music
Graphic Design: Trường Giang



Chăn mền tôi đắp vẫn còn vương vấn cũ
Sau làn da thắm, vết thương chưa dứt đủ
Thế nên mình đến lúc này
Biết đâu là quá ngây dại?
Những lời yêu dấu thốt ra ru êm tôi
Cung đàn anh tấu khẽ lay tim bồi hồi
Tôi thấy quên ngày tháng nhạt nhoà
Và tôi đã mơ chuyện của chúng ta
Nhiều lần bên nhau lúc hẹn hò
Còn vài niềm riêng, bối rối đầy gượng gạo
Tự dày vò không ngơi bao đêm thâu
Giờ tôi muốn anh hiểu hết tâm tình, để lòng tôi lắng yên
Mình à, sao đôi ta
Lại chẳng xuất phát đi chung một chuyến ga đời?
Đã lỡ viết trước câu chuyện yêu không vui
Thứ lỗi cho tôi không thể đợi lúc gặp người
Đành hẹn nơi khác nhé
Đừng buồn, ôi yêu thương ơi
Vì mình mang đến cho tôi hạnh phúc thật nhiều
Sẽ dõi ánh mắt trông theo từ xa
Mong sao tháng năm mang tôi đi khỏi nỗi khắc khoải tiếc thương khi bỏ lỡ danh phận
Sau lời từ khước, tôi về như lúc trước
Không còn chung bước
Chỉ có thêm đôi vết xước in vào hình hài cuộc đời (hình hài)
Nhiều khi tôi không thể nói điều này đúng hay sai
Tôi lại gai góc
Giấu đi ưu tư để ngăn mình bật khóc
Những chuyện đã qua sao phải giữ trong lòng chi nữa?
Chắc tôi khiến cho chính tôi cứ thêm đớn đau đấy thôi
Mình à, sao đôi ta
Lại chẳng xuất phát đi chung một chuyến ga đời?
Đã lỡ viết trước câu chuyện yêu không vui
Thứ lỗi cho tôi không thể đợi lúc gặp người
Đành hẹn nơi khác nhé
Đừng buồn, ôi yêu thương ơi
Vì mình mang đến cho tôi hạnh phúc thật nhiều
Sẽ dõi ánh mắt trông theo từ xa
Mong sao tháng năm mang tôi đi khỏi nỗi khắc khoải tiếc thương khi bỏ lỡ danh phận
Mình à, sao đôi ta (sao đôi ta)
Lại chẳng xuất phát đi chung một chuyến ga đời? (oh oh)
Đã lỡ viết trước câu chuyện yêu không vui (yêu không vui)
Thứ lỗi cho tôi không thể đợi lúc gặp người
Đành hẹn nơi khác nhé
Đừng buồn, ôi yêu thương ơi
Vì mình mang đến cho tôi hạnh phúc thật nhiều (phúc)
Sẽ dõi ánh mắt trông theo từ xa
Mong sao tháng năm mang tôi đi khỏi nỗi khắc khoải tiếc thương khi bỏ lỡ danh phận




User avatar
tiendung
Posts: 329
Joined: Wed Dec 01, 2010 10:09 pm

Re: Quán Hẹn Hò

Post by tiendung »

Image

tháng tám qua làng hành quân cũ


hôm nay trở lại đường xưa
cũng trời tháng tám, cũng mưa lầy đường
cũng tràm thoang thoảng mùi hương
cũng ta gã lính phong sương thuở nào
khác chăng:
tan tác chiến bào
súng gươm gãy nát ngày đao binh tàn
khác chăng:
ta lính tan hàng
lê chân phát vãng ngang làng quê em
dòng sông con nước trôi êm
mưa rơi vỡ bóng nát tim người tù

gió đùa dạt ngọn mù u
con chim lẻ bạn u sầu trốn mưa

hôm nay trở lại đường xưa
vẫn con đường cũ lầy mưa năm nào
vẫn em tấm áo bạc màu
khác chăng:
mắt ngọc đọng sầu tháng năm
khác chăng:
nước mắt doanh tròng
khóc ta còn có biết không ngày về?

mưa đầm đìa, mưa lê thê
nhìn nhau thôi cũng vỗ về thương đau

buồn em tím một trời ngâu
ta đau bật máu nỗi sầu bại binh!



Phan Anh Dũng

User avatar
saohom
Posts: 2213
Joined: Wed Aug 26, 2009 11:30 pm

Re: Quán Hẹn Hò

Post by saohom »

Image

Vàng Bóng Cờ Bay

Đất nước ngày mai em trở lại
Với luồng gió mới ngược Trường Sơn
Mang màu nắng ấm xuôi thành phố
Sưởi ấm bao lòng đang héo hon

Mai mốt em về đòi lại nợ
Muôn hồn oan nghiệt đáy trùng dương
Những lời trăn trối nơi tù ngục
Chẳng thấu tai người thân nhớ thương ..

Mai mốt em về xin gạn hỏi
Giống dòng Hồng Lạc của mình đâu
Vì sao từng bước dâng Tàu Cộng
Để được phì thân vững tước Hầu ..

Mai mốt khi về em có nhớ
Những lòng chiến sĩ chốn xa xôi
Thân tàn xứ lạ hồn mơ mãi
Vàng bóng cờ bay rợp đất trời


Nhược Thu

User avatar
bichphuong
Posts: 574
Joined: Mon Apr 25, 2016 12:10 am
Been thanked: 1 time

Re: Quán Hẹn Hò

Post by bichphuong »

Image

Tháng 4 đọc thơ Trần Mộng Tú, mấy câu đẹp giữa lạ thường.
(Uyên Nguyên)

Hình như lần nào về thăm Little Sàigòn, nhà thơ Trần Mộng Tú đều ghé đến tòa soạn. Từ chỗ tôi ngồi, nghe đâu đó giọng cười giòn giã, tự nhiên của Chị cùng bằng hữu qua một vài mẫu chuyện. Thảo nào, tôi nghĩ thơ Trần Mộng Tú vì vậy, nhất là những bài tưởng theo vần câu ba, bốn, hay năm, thì khi đọc nghe như một bài kệ nơi cửa Phật:

Tôi vào chùa
Qua tam quan
Phật ngồi im lặng
liễu bàng hoàng xanh.
Tôi vào chùa
lật trang kinh
ngón tay Phật chỉ
lung linh ánh vàng.

Tôi vào chùa
xuống hậu liêu
miếng cơm chay
cũng đăm chiêu… đũa cầm
Tôi vào chùa
Tâm phân vân
tiếng chuông
vỡ giữa thực, không đôi bờ…

(THỰC, KHÔNG ĐÔI BỜ, 1998)

Bài thơ quả thật tài tình, một cách thong dong, nhẹ, thơ chuyển động hai chiều từ câu ba, về thành sáu, rồi đóng lại ở câu tám, nghĩa là trở về nguyên thủy một thể ca dao óng mượt tình quê, nếu người đọc không ngắt câu như cách trình bày của bài trong tập:

Tôi vào chùa Tâm phân vân
tiếng chuông vỡ giữa thực, không đôi bờ.
Khi đi bụi phũ vai gầy
Khi về ôm một vạt đầy cánh sen…

(THỰC, KHÔNG GIỮA ĐÔI BỜ, 1998)

Mà dù đọc theo cách nào bài thơ vẫn giữ nguyên vẹn ý. Riêng đặc biệt trường hợp của bài thơ này, nếu phải theo cách ngắt câu chủ ý của tác giả, thì ca dao biến thể để lúc vừa đọc lên, phảng phất âm điệu một bài Haiku, câu chữ dứt khoát, ý từ cô đọng mà đủ cho ta thấy cửa Thiền thấp thoáng, bóng Phật như nhiên đĩnh tọa trên ba đào triền phược.

Phật ngồi im lặng
liễu bàng hoàng xanh.



Bất giác, nhành liễu mong manh xanh xao, tượng hình cho thân phận của người con gái Việt Nam, thơ vì đó mà chỡ đầy nữ tính như chính tác giả, đã dệt nên những câu thơ đẹp giữa lạ thường. Cái lạ thường tôi đang muốn chia sẻ là trong bầu không khí giãy đau của một dân tộc mà trên suốt dòng sử khai, dựng và giữ nước, dù vào thời cực thịnh, thì người Việt hình như lúc nào cũng sống với chiến tranh. Câu hát nghe quen như một dấu ấn khắc sâu trên tấm thân cong hình chữ S, thật chăng đã thành truyền thuyết truyền tụng trong dân gian: “Một ngàn năm đô hộ giặc Tàu, một trăm năm đô hộ giặc Tây, hai mươi năm nội chiến từng ngày, gia tài của Mẹ để lại cho con, gia tài của Mẹ, là nước Việt buồn” (GIA TÀI CỦA MẸ – Trịnh Công Sơn). Dù vậy, thơ của Trần Mộng Tú, vẫn cứ nồng nàn, nồng nàn ngay cả lúc vệt máu loang chưa kịp khô, trong cơn hấp hối, giữa sự mất mát bi thương ở những ngày khói lửa chiến chinh:

Em tặng anh tuổi ngọc
của những ngày yêu nhau
đã chết ngay từ đầu
em nhận được tin sầu.
Anh tặng em mùi máu
Trên áo trận sa trường
Máu anh và máu địch
Xin em cùng xót thương.


Chiến tranh không có mắt nhìn, kẻ thân – thù một lúc nào buông tay súng, là đôi môi không cười, bàn tay thôi nắm, là hình hài bất động, thì nghĩa là hết:

Anh tặng môi không cười
Anh tặng tay không nắm,
Anh tặng mắt không nhìn
một hình hài bất động

(QUÀ TẶNG TRONG CHIẾN TRANH, 1969)

Mà có hết không, hay vẫn còn lại người con gái Việt Nam chít kín vành khăn tang, xanh xao giữa tháng ngày như vạt cỏ phủ dầy trên những phần mộ mới:

Em tặng anh hoa hồng
Chôn trong lồng huyệt mới
Em tặng anh áo cưới
phủ trên nấm mộ xanh…

(QUÀ TẶNG TRONG CHIẾN TRANH, 1969)

Song, hình ảnh người con gái của Sài gòn thuở ấy hiện lên trong thơ Trần Mộng Tú, vẫn cứ dịu dàng, thanh thoát, ngây ngô. Lời thơ đầm đầm, người đọc nghe ra niềm đau rã rượi, mà vẫn đủ bình thản, không náo động như sự chết bất ngờ ùa đến, vừa cướp đi những người thân yêu. Sàigòn bấy giờ “… ngày ấy trắng toát khăn tang, những cô trẻ lắm mắt đẫm lệ, theo tay ai dắt vào nghĩa trang” (CÓ PHẢI TÔI KHÔNG?, 2009). Và, vì Sàigòn của ngày chiến chinh, của những mùa trắng toát khăn tang, phố – người không còn sự chọn lựa, tên của cô gái cũng vì vậy đã được nhà thơ khẽ gọi là: “Trần – Thị – Chiến – Tranh”.
Người ta không chỉ tìm thấy vết tích cuộc chiến trên những khuôn mặt của người góa phụ, mà ở đâu đó trên từng góc phố im lìm như nỗi chết của vùng nắng trưa xích đạo, lập loè những ngọn nến như rừng lệ rưng rưng:

Buổi trưa trong thành phố
lười biếng chẳng ai làm
kẻ duy nhất chăm chỉ
người thợ đóng áo quan

Buổi trưa trong thành phố
Không tiếng chim bay đi
tiếng đau thương duy nhất
nến khóc trên quốc kỳ.

(TRƯA TRONG THÀNH PHỐ, 1970)

Rồi từ đó, giữa hoang tàn người ra đi, đi mãi không quay trở về, người ở lại từng ngày xanh xao quạnh quẽ. Quê hương khao khát hòa bình, niềm hy vọng lớn nhanh, khiến người từng đêm choàng dậy giữa những giấc mơ, ngơ ngác, nghe hòa bình là tiếng vọng xa xa:

Khi em còn bé dại
mẹ thì thầm lời ru
chiến tranh không còn nữa
khi con biết nói cười.
Em đã lớn khôn rồi
Và mẹ già theo tuổi
chiến tranh thì trẻ mãi
vẫn hấp dẫn loài người.

Em ngây thơ yêu anh
Mong đất nước hòa bình
tiễn anh vào lửa đạn
em còn nấm mộ xanh.

(CÁI BẪY HÒA BÌNH, 1970)

Lời đó thốt lên nghe có oán chăng, như góa phụ vừa mất người tình vĩnh viễn, song lời thơ của Trần Mộng Tú lúc diễn đạt thì nghe ra dạt dào, nhẹ nhàng và tỉnh táo:

Em mất anh vĩnh viễn
Hai ta mất mối tình
một mình em vướng lại
trong cái bẫy hòa bình.

(CÁI BẪY HOÀ BÌNH, 1970)

Bốn mươi năm qua rồi, giữa mùa tháng Tư, giữa muôn ngàn câu thơ của triệu triệu người ngút lời ân, oán. 40 năm hình như là, cuộc chiến, chỉ thay son đổi phấn trên quê hương tôi chứ chưa hề chấm dứt. Bộ mặt của chiến tranh, bấy giờ như lời nhà thơ nói:

Loài người không thành thật
Giăng cái bẫy hòa bình
để có cớ chính đáng
nuôi dưỡng mãi chiến tranh.

(CÁI BẪY HÒA BÌNH, 1970)

Vì hôm nay hòa bình rồi đó, hòa bình nhưng sao mà:

Em gọi mưa trên trời rơi xuống
Trời khóc thương anh khóc thương em
Trời khóc thương cả hai miền.
Trời khóc thương người Mẹ miền Bắc
sống cô đơn trong túp lều mục nát
thương những người con đi xẻ Trường Sơn
một ngày mẹ nhận được mảnh giấy Ghi Ơn
và xác con mất tích
hòa bình rồi mẹ chống gậy khom lưng
đi hỏi từng người
đường đến Đài Tổ Quốc Ghi Ơn…
Đất nước mình sao buồn bã thế
tiếng súng ngưng lâu lắm rồi
sao khói súng còn bay…

(TIẾC THƯƠNG, 2007)

Bấy giờ, trên quê hương tôi, người vẫn còn khao khát hòa bình, vẫn khản “gọi một hòa bình không có đích danh”. Bốn mươi năm rồi đó, chiến tranh đồng nghĩa hòa bình, như “cái bẫy”, chỉ được xem là loại mặt hàng mà những siêu cường quốc rao bán trên mảnh đất Việt Nam, nhưng được trả giá bằng xương máu của những đứa con cùng Mẹ.

Bốn mươi năm rồi đó, giữa trăm trang Thơ Trần Mộng Tú ( tuyển tập 1969-2009), còn vọng lên lời bi thống của những ngày Sàigòn trắng toát khăn tang, Sàigòn có ngàn ngàn cô gái mang tên Trần Thị Chiến Tranh. Song nét đẹp trong thơ của Trần Mộng Tú, giữa dư âm tiếng nổ rền khói đạn, của huyết lệ và lòng oán cừu chưa nguôi, thơ vẫn toát lên lời nhân ái. Ít ra cũng là niềm an ủi cho những NGƯỜI thật sự đã nằm xuống VÌ NÚI SÔNG.

Cuối cùng, chỉ riêng với tác giả, chiến tranh rồi hòa bình, cũng xóa mờ vào giữa một vết thương, “vết thương trong suốt” (LỜI MỞ của THI TẬP 40 NĂM)

Anh ạ! tháng Tư sương mỏng lắm
sao em nhìn mãi chẳng thấy quê
hay sương thành lệ tra vào mắt
mờ khuất trong em mọi ngã về.


(VẾT THƯƠNG, 1991)


Thơ của nhà thơ Trần Mộng Tú đẹp, vì thắp sáng lòng nhân!
* Uyên Nguyên - Dao Thuy

User avatar
bichphuong
Posts: 574
Joined: Mon Apr 25, 2016 12:10 am
Been thanked: 1 time

Re: Quán Hẹn Hò

Post by bichphuong »



Where do we go
Tình Về Nơi Đâu


Bâng khuâng trong đêm thật dài
Ở nơi niềm vui đã xa
Tình mình như đang vô vọng
Cho ta thao thức đêm dàị

Ðưa nhau qua cơn mộng buồn
Màn đêm càng thêm cách xa
Mình lặng im đến lúc nào
Nghe anh nghe anh đêm naỵ

No more hiding, break the silents now
Do we quit or try to work things out.

Where do we go (Tình mình về đâu hỡi em)
Are we ready to just give it up
Should we turn our back on love
Or should we stand within.

ÐK:
Chẳng đành lòng buông cánh tay
Chỉ mình anh sao biết quay lại
Ngày nào say đắm vô vàn
Sao mình xa cách nhaụ

Where do we go (người ơi)
Where do we go (em hỡi)
Where do we go (về đâu)
Yêu thương cho tới đâụ

If we begin on where we are
Try to mend the problems now
Wéve been looking forward instead of looking back
I don't wanna play it safe 'cos i wanna cross the line
Feel just like wére standing, wére running out of timẹ

Ðừng lặng im đừng một lần thôi hỡi người
Dừng lại hay sẽ cùng vượt qua dông bãọ

lequyen
Posts: 283
Joined: Sun May 22, 2011 6:22 am

Re: Quán Hẹn Hò

Post by lequyen »

Image

Tháng Mưa Về

em về qua phố chợ đông
cơn mưa đổ giọt mù không sợi buồn
gió theo chân chảy xa nguồn
lòng thêm ướt mấy đoạn đường mới quen

mưa lênh láng mưa mù tên
gọi em tiếng gọi thân quen mịt mờ
theo đời lạnh đến bơ vơ
lá nghiêng mưa đổ lượn lờ lên tay

ngó em ngó mãi tóc gầy
ngỡ như đếm được sợi bay rơi cùng
mưa trùng trùng mưa ung dung
để run tiếng đập qua thung vẫn chờ

mưa che ánh mắt xa mờ
mưa xao xuyến mưa hững hờ tằm dâu
ai làm vương vấn trời sâu
cho mưa phải lỗi nhịp cầu em đi

qua đông mùa lúa chín thì
trời xanh em hẹn sầu bi cùng về
anh ra đứng ngoài sơn khê
hỏi em vọng lại mưa mê mãi hoài.


Huỳnh Liễu Ngạn

User avatar
nangchieu
Posts: 2060
Joined: Sun Apr 19, 2009 6:38 pm

Re: Quán Hẹn Hò

Post by nangchieu »

Image

Chủ nhật này trẫm nhớ ái khanh không?

Chỉ tại anh, nên hôm qua về trễ
Cứ “phim hay, tài tử trứ danh” hoài
Anh quảng cáo và tô mầu giỏi thế
Hỏi ai còn đành khất hẹn ngày mai

Chỉ tại anh nên trời thu đổi gió
Mimosa phủ kín mặt đường khuya
Vương đầy tóc em bắt đền anh đó
Gỡ dùm đi đứng cười mãi ô kìa

Chỉ tại anh nên hôm nay dậy muộn
Sáng thứ hai bỏ mất một giờ đầu
Bốn “con sin” (cô giáo già ác gớm
Còn bắt em chép phạt mấy trăm câu!)

Ngày thứ tám, em vào ngồi chép phạt
Mấy trăm câu mà viết mãi không xong
Ông giám thị cầm giấy xem chỉ thấy
Chúa nhật này trẫm nhớ ái khanh không?

Chúa nhật này anh có nhớ em không?
Chúa nhật này trẫm nhớ ái khanh không?


Nhất Tuấn

lequyen
Posts: 283
Joined: Sun May 22, 2011 6:22 am

Re: Quán Hẹn Hò

Post by lequyen »

Image

HOA THÁNG TƯ

Em hỏi làm chi chuyện nắng mưa
Tháng Tư buồn lắm , nắng quên mùa
Gió mưa là lệ người thiên cô?
Nhỏ xuống thay người vận nước thua

Mộng cũ biết rằng đã ngã nghiêng
Thân trai đâu để chí trai hèn
Mười năm nếm mật đầy cay đắng
Có sá gì đâu chút nỗi riêng ...

Em hoa đời nở mùa xuân ngát
Chưa thắm hương yêu đã nhuốm phiền
Tay súng anh buông giờ phút cuối
Hoa lòng lịm chết tháng Tư điên

Em xa quê mẹ từ hôm đó
Mắt ngọc còn điêu khắc bóng xưa
Ròng rả hơn phần tư thế ky?
Bỗng dưng gặp lại , lạ không ngờ ..

Mưa nắng cũng còn thay đổi thôi
Chúng mình là những giọt mưa rơi
Mưa vương trên má em ngày cũ
Đã hóa thành mây mất kiếp rồi ...


Nhược-Thu

User avatar
khieulong
Posts: 6757
Joined: Wed Dec 01, 2004 9:09 pm
Been thanked: 1 time

Re: Quán Hẹn Hò

Post by khieulong »

Image

Tháng tư uống rượu cùng bè bạn

Uống đi chén rượu nghĩa tình
Uống đi để thấy đời mình có nhau,
Quê Hương , Tổ Quốc niềm đau
Uống đi ngạo nghể với màu cờ xưa

Uống đi rừng vẫn giăng mưa,
Uống đi khóc bạn mới vừa ngủ yên
Hình như có giọt sầu miên
Rớt rơi trên đỉnh muộn phiền đời ta.

Uống đi kỷ niệm phôi pha
Uống đi năm tháng nhớ nhà xanh xao
Ta người lính cũ hư hao
Rút dao đâm ngực máu trào hờn căm

Uống đi tù ngục xa xăm
Uống đi nước mắt âm thầm lặng rơi
Bạn bè chiến trận thây phơi
Bỏ ta còn lại , giữa đời xót xa.

Uống đi em giết tình ta,
Uống đi ân ái mặn mà nồng cay
Mưa trên thành phố vẫn bay,
Ta ngơ ngác giưã tháng ngày phiêu du


Khieu Long

lequyen
Posts: 283
Joined: Sun May 22, 2011 6:22 am

Re: Quán Hẹn Hò

Post by lequyen »

Image

Màu Nắng Tháng Tư

Nhạt nhoà màu nắng tháng tư
Người đi ngõ nhỏ buồn như lòng người
Tóc dài hờ hững buông lơi
Tôi ngồi đếm lá vàng rơi mà chờ

Thương người lỡ nhịp câu thơ
Thương tôi ngõ vắng đợi chờ bóng ai
Bây giờ thu vẫn chưa phai
Con đường kỷ niệm còn hoài dấu xưa

Ngõ buồn sớm nắng chiều mưa
Bóng thời gian chẳng bao giờ nguôi quên
Mấy mùa lá rụng bên thềm
Mấy mùa rừng vẫn đợi chim bay về

Chim bay chim quên lời thề
Còn tôi vẫn đợi người về ngõ quen.


Đặng Thanh Liễu

Post Reply