Quán Hẹn Hò

Thơ non, thơ già, thơ ghẹo, thơ thẩn, thơ thơ. Xin đọc và ôm bụng cười, hay bứt tóc gãi tai tìm nàng ... thơ...

Moderators: CNN, khieulong

User avatar
CarteNoire
Posts: 361
Joined: Mon Sep 21, 2009 11:58 pm

Re: Quán Hẹn Hò

Post by CarteNoire »

Image


BÔNG HỒNG GỬI MUỘN


Anh gửi em bông hồng
Giữ từ ngày xưa cũ
Cánh khép bao mùa trăng
Ủ hương nồng quá khứ

Hoa không mua từ chợ
Trồng trên đồi cỏ xanh
Theo mùa xuân rộ nở
Thơm suốt trái tim mình

Em đi rồi trở về
Dây cúc bò lặng lẽ
Tiếng dế lẫn vào mưa
Long lanh chùm nguyệt quế

Nước hồ xanh lặng lẽ
Xưa em từng rửa chân
Nay anh đứng ngập ngừng
Nhìn nắng chiều đang gợn

Ngoài sông con nước lớn
Tiếng bìm bịp bồi hồi
Kêu nửa đời lẻ bạn
Đưa khóm lục bình trôi

Em bao giờ trở về ?
Kịp thấy mùa hoa trái
Trăng vàng bóng nửa khuya
Lao xao đường trâm ổi

Anh gửi em bông hồng
Sau ngày hoa phố chợ
Giữ mãi mùi hương xưa
Nồng nàn tươi sắc đỏ.



TỪ KẾ TƯỜNG


User avatar
tieuvuvi
Posts: 2822
Joined: Sun Nov 26, 2006 1:29 pm
Been thanked: 3 times
Contact:

Re: Quán Hẹn Hò

Post by tieuvuvi »

Image


Chỉ là mùa thu rơi

Nhạc sĩ: Quốc Dũng
Trình Bày: Thiên Kim



Một mình ta bước thôi trong buồn tênh bóng tối
Lòng thầm nghe tiếng chân trên đường khuya muộn màng
Từng giọt buồn mênh manh trên lời xưa thì thầm
Giờ chỉ còn trong mơ những dòng thơ

Đường dài thêm vắng xa trong màn sương chắn lối
Cuộc tình bao thiết tha khung trời thu nhạt nhoà
Lạnh lùng vào xa khơi ai người trao ngàn lời
Chỉ là mùa thu rơi bao đầy vơi

Chỉ là mùa thu rơi trên cuộc tình khốn khó
Đôi mắt đã vì người sâu hằn niềm âu lo
Đời còn in bóng nghiêng bên mùa thu muộn phiền
Chỉ còn hoài trong ta nỗi niềm riêng

Một mình ta bước thôi trong buồn tênh bóng tối
Lòng thầm nghe tiếng chân trên đường khuya muộn màng
Từng giọt buồn mênh manh trên lời xưa thì thầm
Giờ chỉ còn trong mơ những dòng thơ

Đường dài thêm vắng xa trong màn sương chắn lối
Cuộc tình bao thiết tha khung trời thu nhạt nhoà
Lạnh lùng vào xa khơi ai người trao ngàn lời
Chỉ là mùa thu rơi bao đầy vơi

Chỉ là mùa thu rơi trên cuộc tình khốn khó
Đôi mắt đã vì người sâu hằn niềm âu lo
Đời còn in bóng nghiêng bên mùa thu muộn phiền
Chỉ còn hoài trong ta nỗi niềm riêng

Đời còn in bóng nghiêng bên mùa thu muộn phiền
Chỉ còn hoài trong ta nỗi niềm riêng
Image

User avatar
tieuvuvi
Posts: 2822
Joined: Sun Nov 26, 2006 1:29 pm
Been thanked: 3 times
Contact:

Re: Quán Hẹn Hò

Post by tieuvuvi »


Image


Thần Giao Cách Cảm


Giữa chúng ta có thần giao cách cảm
Chưa kịp nói mà đã hiểu nhau nhiều
Cũng thần kỳ tựa như thể tình yêu
Một chớp mắt cũng truyền giao tâm ý

Phải không đấy này người thương tri kỷ
Anh nói xa, em cũng hiểu thật gần
Giữa chúng mình nối kết khoảng tình thân
Miệng chưa nói, tim đã rung trao nhịp

Có phải đó là nợ duyên tiền kiếp
Nghĩa thân thương bạn cũ mấy đời xưa
Có khi nào mình chia nắng sẻ mưa
Hay chung bước dạo quanh hồ xanh thắm

Trong sân chùa, sen mọc nhiều ghê lắm
Giữa mùa hè sen nở rộ xinh tươi
Những ni cô thả cá phóng sinh rồi
Cá vàng lội dưới sen hồng mừng rỡ



Nguyên Đỗ

Image

User avatar
VuPhong
Posts: 2910
Joined: Wed Dec 01, 2004 4:28 pm

Re: Quán Hẹn Hò

Post by VuPhong »


Image

Sinh Nhật

Sinh nhật nhỏ năm nay ngày thứ sáu
Ta đang ngồi ngoài biển đợi cơn mưa
Không về kịp chạy mua quà tặng nhỏ
Thôi thì ta gởi nỗi nhớ nhung vừa

Những con còng tung tăng trên bãi cát
Sóng thì thầm ru hát bản tình ca
Hàng dừa xanh dưới trời mây xanh ngát
Thêm một năm nhỏ tươi đẹp mặn mà

Trong túi xách ta còn cây nến dở
Đốt nến lên mừng sinh nhật nhỏ yêu
Ly cà phê thơm sao mùi kỷ niệm
Khung trời cao tím cả một buổi chiều

Nhỏ giờ này chắc còn say giấc ngủ
Ta chúc cho nhỏ duyên đẹp với người
Ta biết ta con thuyền không bến đỗ
Vẫn lặng thầm trôi giữa biển đầy vơi


Khiếu Long

User avatar
tieuvuvi
Posts: 2822
Joined: Sun Nov 26, 2006 1:29 pm
Been thanked: 3 times
Contact:

Re: Quán Hẹn Hò

Post by tieuvuvi »

Image


Sinh Nhật M luôn có N



Đón sinh nhật một mình đêm thứ sáu
Trên bãi vắng lặng nghe tiếng sầu mưa
Phương trời ấy anh có nhớ đến nhỏ
Như bé nhớ anh thương mấy cho vừa

Em như con ốc cuộn tròn trong cát
Nghe lời ru sóng hát khúc tình ca
Biển đêm nay sao mênh mông bát ngát
Như tình anh tô em nét mặn mà

Vẫn sáng trong tim nến hồng cháy dở
Sưởi ấm hồn em ngọn lửa tin yêu
Tình ta ngày tháng chắt chiu kỷ niệm
Đắng cay ngọt bùi chia xớt trăm chiều

Bé của anh đã tròn say giấc ngủ
Đường vào mộng đưa em đến bên người
Cho thuyền anh neo lòng em bến đỗ
Biển tình mình suốt kiếp chẳng hề vơi ...


PTMC

Tiểu Vũ Vi
27/10/07


Last edited by tieuvuvi on Thu Oct 26, 2023 12:49 pm, edited 1 time in total.
Image

User avatar
mexanh
Posts: 477
Joined: Tue Nov 04, 2008 4:18 am

Re: Quán Hẹn Hò

Post by mexanh »

Image

Bùi Giáng: Người điên nhắc nhớ niềm đau người thường
Kỷ niệm 25 năm, ngày mất thi sĩ Bùi Giáng (7/10/1998 - 7/10-2023)
Ý Nhi


Buồn đau như thế thân mình
Ai chia nửa máu, ai giành nửa xương
1.
Trong số tài liệu tôi còn giữ được khi làm việc tại Nhà xuất bản Hội Nhà văn (chi nhánh miền Nam), có một ít giấy tờ, thư từ liên quan đến Bùi Giáng.

Ngày 7/7/1993, tôi đại diện nhà xuất bản gửi thư đến ông xin phép in lại tập thơ Mưa nguồn. Tôi gửi hai bản, nghĩ rằng ông sẽ lưu một bản nhưng ngay ngày hôm sau, ông đã gửi lại cả hai bản với hai câu trả lời khác nhau. Ở bản thứ nhất ông ghi: “Xin trân trọng chấp nhận chuyện này với niềm tri ân vô tận”.

Ở bản thứ hai ông ghi: “Xin chấp thuận đầy đủ hai tay”. Phía dưới, ông viết thêm: “Gửi cháu Ý Nhi, nếu thấy bài nào trong Mưa nguồn cháu thích thì xin đề tặng Ý Nhi. Có lẽ nên tặng cháu bài cuối cùng trong tập: Em về mấy thế kỷ sau/ Nhìn trăng có thấy nguyên màu ấy không”.

Ngày 29 Tháng Năm 1995, tôi lại gửi thư đến ông xin phép in lại tác phẩm Sylvia Souvenirs du Valois của Gerard Nerval, do ông chuyển ngữ với tựa đề tiếng Việt là Mùi hương xuân sắc. Ông trả lời bằng hai câu thơ: “Kính thưa nương tử Ý Nhi/ Toàn nhiên quyết định cái nhu mì của con”.

Tháng Mười 1993, sau khi Mưa nguồn in xong và đang phát hành, ông viết cho tôi: “Thân gửi cô Ý Nhi, Thấy tập thơ Mưa nguồn in thật đẹp, tôi thật cảm động. Tôi có đến Hội Nhà văn hai lần, không gặp cô. Nay tôi nhờ chú Thanh Hoài (là cháu rể) rất thân của tôi đến thăm cô và bàn với cô vài chút chuyện. Thanh Hoài đàng hoàng lắm, không luẩn quẩn như tôi. Kính mong cô niềm nở nói chuyện với Hoài và vân vân…”.

Sau đó ít lâu, ông lại gửi một thư khác: “Nghe anh Trúc nói chuyện nhiều về Ý Nhi, câu chuyện thật cảm động. Chú xin cầu chúc gia đình cháu mọi sự vân vân… Cháu tùy ý làm gì cũng được cả, tác phẩm thơ đó của chú nghe xa xôi quá, cũng như những kỷ niệm về ba má cháu. Chú thỉnh thoảng có gặp thầy Huỳnh Lý và cô Lý. Con đầu thầy Lý tên là Tùng”. (Trúc là người anh con dì ruột tôi, bạn vong niên của Bùi Giáng. Huỳnh Lý là giáo sư ngành Ngữ Văn, em ruột ông nội tôi, bạn của Bùi Giáng từ ngày trước, tại Quảng Nam. Thực ra, con đầu của giáo sư Huỳnh Lý tên Lê, đã hy sinh trong chiến tranh, con thứ tên Tùng).

Vài lần khác, ông ghé lại Nhà xuất bản, không gặp tôi thì để lại thư, bằng thơ. Một bức viết:

“Chiêm bao xẻ ngọn chia ngành
Buồn vui vô tận
Biến thành như không
Hẹn gặp cô Ý Nhi lần khác”


Bức kia là:

“Cậy em vô tận bây giờ
Ý Nhi từ buổi sơ đầu gặp nhau
Anh đi như gió phai màu
Buồn vui như thể mộng đầu éo le”


Bùi Giáng thường viết chữ rất to, chỉ vài câu đã hết một trang giấy. Nét chữ của ông cứng cỏi, phóng khoáng.

2.
Tôi có nhiều mối quan hệ họ hàng với Bùi Giáng. Một người cậu ruột và một người dì ruột của tôi (ông Phạm Sửu và bà Phạm Thị Thước) thành thân với một người chị ruột và một người anh ruột của Bùi Giáng (bà Bùi Thị Dung và ông Bùi Luận). Tuy vậy, tôi chỉ được nghe kể về Bùi Giáng, sau khi in Mưa nguồn tôi mới được gặp ông. Có lần, ông cho người vào cơ quan gọi tôi ra quán nước đầu hẻm. Ông bảo, việc này (việc xin tục bản tập thơ Mưa nguồn) nên bàn ở bên ngoài thì tiện hơn. Rồi ông cười, nụ cười móm mém, hóm hỉnh, ánh nhìn hấp háy, tinh anh.

Thường thì ông vào thẳng văn phòng Nhà xuất bản ở 371/16 Hai Bà Trưng, quận 3. Tại đây, ông gặp Tô Thùy Yên, Thế Phong, Nguyễn Đình Toàn, Huỳnh Phan Anh, Nguyễn Đức Sơn và nhiều bạn bè văn nghệ khác. Có lần, ông và họa sĩ Nghiêu Đề đổi áo cho nhau ngay trước cửa ra vào. Cả hai ông đều hoan hỉ vì cuộc “Yêu nhau cởi áo cho nhau” ấy. Nghe nói Nghiêu Đề đã đem chiếc áo của Bùi Giáng về Mỹ khoe với bạn bè.

Trong bài viết “Đi thiêm thiếp cõi mai sau lạ lùng” viết cho báo Phụ nữ thành phố Hồ Chí Minh tôi đã ghi lại hình ảnh Bùi Giáng những lần ghé lại Nhà xuất bản Hội Nhà văn: “…Chân đất lấm lem, dép đeo lủng lẳng trước ngực, áo xống lôi thôi, quần dài quấn quanh đầu… lúc thì lặng lẽ đem tặng một chậu cây cảnh (không biết kiếm được từ đâu), lúc lại hét to từ ngoài cửa, khi vẫn còn ngồi trên xích-lô: Ra đỡ trẫm xuống”.

Mỗi lần đến ông đều đòi giấy bút để làm thơ. Cô nhân viên thường trực chuẩn bị sẵn cho ông một cuốn vở học trò để ông ghi lại những câu thơ bất chợt hiện ra với nét chữ ngày một run rẩy. Lúc nhận nhuận bút tập Mưa nguồn, ông ghi hai chữ “Zách ồ” vào chỗ ký nhận. Ông bảo nhiều tiền quá nên phải ghi như vậy.

Có lần, ông hỏi thăm ba mẹ tôi, hỏi thăm nhà thơ Trinh Đường. Ông bảo, Trinh Đường tên thật là Trương Đình. Lúc ấy ở Quảng Nam đã có nhà thơ Nguyễn Đình nên Trinh Đường mới đổi tên thành bút danh như vậy. Ông còn nhớ Trinh Đường con ông bà nào, ở đâu.

Nghe tôi kể lại, Trinh Đường lấy làm lạ về trí nhớ của Bùi Giáng. Mỗi lần Bùi Giáng đến thăm, tôi thường biếu ông chút ít để đi xe. Có hôm tôi đi vắng, ông hỏi cô nhân viên: làm gì ở đây. Khi nghe trả lời là nhân viên, ông bảo: Thế thì cho trẫm 20 ngàn. Ý Nhi thì phải cho 50 ngàn.

Bùi Giáng cũng thường nói đến bệnh điên của chính mình. Thấy ông lấy quần dài quấn quanh đầu, tôi hỏi: chú sao vậy. Ông đáp: Bị đánh. Hỏi ai đánh, ông bảo: mấy đứa thanh niên. Hỏi sao họ lại đánh chú, ông đáp: điên, nói bậy nên bị nó đánh… Có lần ông bảo tôi: ông Hoàng Châu Ký hồi trẻ đẹp trai lắm. Con vợ trẫm nó mê ổng, trẫm buồn, thế là trẫm điên luôn. Dứt lời, ông cười phá lên. Ông thừa biết, cô Ninh vợ ông là con người dì của ba tôi. Cô còn có họ hàng bên mẹ tôi, gọi mẹ tôi bằng cô ruột.

Vài tháng trước khi mất, ông ghé lại chỗ tôi. Thấy ông gầy yếu, tôi hỏi: “Chú có khỏe không”. Ông đáp: “Đỡ điên rồi nhưng yếu lắm”, rồi ông chỉ vào bịch ni-lông đựng rượu ở túi áo ngực, nói tiếp: “Cũng ít uống rượu rồi”. Nghe tôi nói đến việc chọn bài Phụng hiến cho tuyển tập thơ Trăm năm thơ đất Quảng, ông kêu lên: “Trời ơi, sao lúc nào cũng Phụng hiến, Phụng hiến, chọn bài khác đi. Thơ của trẫm phải có cái gì nghịch nghịch, vui vui”.

3.
Lúc Bùi Giáng mất, nhà thơ Hoàng Hưng có nhờ tôi viết bài cho báo Lao động. Bài viết đã được in với tựa đề: “Bùi Giáng – vẫn sẽ còn những bận quay về” và đã được biên tập ít nhiều. Tôi muốn giữ lại bài viết ấy như bản viết tay mà tôi còn lưu, kể cả tựa đề:

“Buồn đau như thể thân mình
Ai chia nửa máu, ai giành nửa xương.”


Đó là nỗi buồn đau của Bùi Giáng, nỗi buồn đau khốc liệt, bi thảm của một thân phận khác thường. Người ta khâm phục Bùi Giáng bởi các khảo luận văn học như những cuốn viết về Truyện Kiều, Chinh phụ ngâm, Lục Vân Tiên… bởi các khảo luận triết học như Tư tưởng hiện đại, Tư tưởng hiện đại và Heidegger… bởi những bản dịch tuyệt vời các tác phẩm của Saint Exupéry, Albert Camus, Gerard Nerval…

Mỗi khi đọc những câu thơ hay của Bùi Giáng tôi lại nhớ đến tiếng đàn “rỏ máu năm đầu ngón tay” của Thúy Kiều. Những câu thơ như được chắt ra từ máu huyết, từ nỗi khắc khoải khôn nguôi về phận người, về sợi dây nối kết vừa bền vững vừa mong manh giữa kiếp người với cõi trần gian. Ít ai trong số những nhà thơ Việt Nam hiện đại lại viết nhiều về cõi trần gian như Bùi Giáng.

Lúc thì nguyện “Yêu trần gian nguyên vẹn”, khi thì “Sẽ tiếc thương trần gian mãi mãi”, lúc khác lại: “Ta đếm lại từng ngón tay lẩy bẩy/ Đời chúng ta là mấy trăng tròn”. Yêu da diết cõi trần gian, nhiều khi ông nhìn trời đất trong nỗi bàng hoàng: “Ngàn mây về cuối mãi trời xa/ Nước có bằng lòng đứng đợi ta”,

Nhiều khi ông mở lời như tiếng bập bẹ trẻ thơ: “Trần gian ơi, cánh bướm cánh chuồn chuồn/ Con kiến bé cùng hoa hoang cỏ dại/ Con vi trùng cùng sâu bọ cũng yêu luôn”. Rồi, có khi, bỗng thảng thốt, òa khóc, không gìn giữ: “Em ra đi đời bưng mặt khóc òa”…

Nhưng Bùi Giáng là đứa trẻ biết rằng: “Diều đứt dây trẻ cũng cầm bằng”. Thơ ông, từ bài này đến bài khác, từ trang này đến trang khác, thấm đượm nỗi lo âu cho: “Những thân đau khổ những đời rã riêng”, “Những nỗi đau về chẳng hẹn giờ”. Ông “nghe trời đầy xuống hai vai” và đã gánh chịu sức nặng đó suốt cuộc đời đơn độc của mình. Có khi, ông cay đắng thốt lên: “Đời dại khờ như một giấc chiêm bao”, có khi, ông lắng nghe: “Mấy đời ly biệt vì đau trong mình”, có khi ông van nài: “Em ở lại với đời ta em nhé/ Em đừng đi, cho ta nắm tay em”… Và, thường khi là nỗi phấp phỏng lo âu:

“Nhưng em hỡi trần gian ơi ta biết
Sẽ rồi ra vĩnh biệt với người thôi…
Đài vũ trụ hồn chiêm bao rạng tỏ
Một nụ cười thế giới sẽ chia đôi…“


Dường như mỗi cảnh, mỗi vật đều in dấu nỗi lo âu phấp phỏng ấy. Nào là: “Đường vất vả vó ngựa chồn lảo đảo”, nào là: “Tờ cảo thơm như lệ ứa pha hồng”, nào là: “Miền cát lạnh chân lạc đà bé bỏng/ Bóng hình em tơi tả dưới trăng rằm”, nào là: “Bước ngại ngùng nẻo mộng mấy lần sai”…

Giờ đây, con người luôn yêu thương, lo lắng cho “Cõi người ta” ấy đã từ biệt thế gian.
Trước lúc ra đi, dường vẫn còn trong ông niềm mơ ước:

“Còn không một bận quay về
Vườn xưa ngó bóng trăng thề vàng gieo”
Vẫn còn nguyên vẹn những mong mỏi sẻ chia:
“Em sẽ khóc khi nhìn trong khóe mắt
Thấy một mình người đi lại lang thang
Còn ghì giữ ân tình trong cỏ nhặt
Múa vi vu vì còn hẹn với trăng ngàn.“


4.
Thi hài Bùi Giáng được quàn tại nhà Tang lễ chùa Vĩnh Nghiêm trong hai ngày 9 và 10 tháng 10 năm 1998. Đến vĩnh biệt ông là những người bà con ruột thịt, những người bạn văn chương, những người từng mến mộ tài năng của ông. Nhiều người đến và ở lại rất lâu. Nhiều người đã thức thâu đêm để nhắc nhớ những kỷ niệm về ông, để đọc những câu thơ của ông. Nhiều ngôi chùa trong thành phố gióng chuông tiễn biệt vị phật tử khác thường.

Giản dị, lặng lẽ, sâu lắng.
Đó thực sự là cuộc tiễn đưa một nhà thơ.

hoangphong
Posts: 391
Joined: Tue Feb 12, 2019 7:20 am

Re: Quán Hẹn Hò

Post by hoangphong »


Image

Sài Gòn không có mùa thu

Sài Gòn mùa thu sao chưa vàng lá
Để mây bay giăng tím áo người xưa
Ở nơi đây thu chẳng đến bao giờ
Sài Gòn chỉ có hai mùa mưa nắng

Em đừng trách Sài Gòn thường thiếu vắng
Hương cà phê quán nhỏ lúc mùa sang
Góc phố chiều hoa cúc nở dịu dàng
Thu giận hờn ai mà thu đi biền biệt

Em không về nên anh buồn da diết
Thèm môi hôn thơm phức chiếc que kem
Cái mát lạnh chạy xuống thấu tận tim
Thời mới lớn – ve sầu – chùm phượng đỏ

Thương con đường chật mùi thơm hoa cỏ
Cánh chuồn kim – con bướm – tuổi học trò
Thương vô cùng. Ôi! Nhịp guốc nhẹ khua
Hồn mơ mộng anh hoá thành sương khói

Em hẳn biết Sài Gòn mình khi đó
Luôn tự hào là Hòn Ngọc Viễn Đông
Đẹp chao ôi! Dù thiếu lá thu vàng
Lẫn chút xíu gió heo may lành lạnh

Em không về Sài Gòn mưa lâu tạnh
Bong bóng bên hè vỡ buốt lòng anh
Em không về nhìn lại khoảng trời xanh
Đầy hy vọng – đầy niềm tin mãi mãi

Em còn nhớ thuở chúng mình vụng dại
Mơ cánh buồm hạnh phúc cuối chân mây
Nhưng hỡi ơi! Sau mấy chục năm dài
Cát bụi thời gian xoá nhoà ký ức

Em ạ! Lỡ mai này anh nhắm mắt
Cứ coi như thu rụng lá khô vàng
Đau lòng chi em nhé! Chuyện ly tan
Hãy chôn chặt dưới nấm mồ quá khứ


Linh Phương

hoangphong
Posts: 391
Joined: Tue Feb 12, 2019 7:20 am

Re: Quán Hẹn Hò

Post by hoangphong »

Image

Không phải tơ trời, không phải sương mai

Mong manh nhất không phải là tơ trời
Không phải nụ hồng
Không phải sương mai
Không phải là cơn mơ vừa chập chờn đã thức

Anh đã biết một điều mong manh nhất
Là tình yêu Là tình yêu đấy em!
Tình yêu, Vừa buổi sáng nắng lên,
Đã u ám cơn mưa chiều dữ dội

Ta vừa chạy tìm nhau...
Em vừa ập vào anh... ...
Như cơn giông ập tới
Đã như sóng xô bờ, sóng lại ngược ra khơi.

Không phải đâu em -
không phải tơ trời Không phải mây hoàng hôn
Chợt hồng ... chợt tím ...
Ta cầm tình yêu như đứa trẻ cầm chiếc cốc pha lê

Khẽ vụng dại là... thế thôi ... tan biến
Anh cầu mong - không phải bây giờ
Mà khi tóc đã hoa râm Khi mái đầu đã bạc
Khi ta đã đi qua những giông - bão - biển - bờ

Còn thấy tựa bên vai mình
Một tình yêu không thất lạc ...


Đỗ Trung Quân

User avatar
tieuvuvi
Posts: 2822
Joined: Sun Nov 26, 2006 1:29 pm
Been thanked: 3 times
Contact:

Re: Quán Hẹn Hò

Post by tieuvuvi »


Image


Cafe giống như tình yêu của em và anh



Cafe và tình yêu có những nét giống nhau đến bất ngờ không chỉ dừng lại ở hương vị ngọt và đắng.
Lúc gặp gỡ, tán tỉnh trai gái lấy cafe để làm cái cớ gặp gỡ. Lúc yêu đương, họ lại lấy cafe như một cái cớ tìm điểm dừng chân, chỉ cần ngồi bên nhau, nói vài 3 câu chuyện cũng thành một buổi hẹn hò vui vẻ.

Socola, hoa hồng là những thứ người ta thường dùng để so sánh, ví von về tình yêu. Nhưng cớ sao không ai so sánh tình yêu giống như những tách cafe. Trong khi cafe mang được trọn vẹn những xúc cảm của tình yêu đôi lứa.

Tùy từng người mà tình yêu có hương vị khác nhau. Đó có thể là espresso, là capuchino, là đen đá hay Việt Nam hơn thì đó là bạc xỉu, là cafe trứng. Cafe và tình yêu có những nét giống nhau đến bất ngờ không chỉ dừng lại ở hương vị ngọt và đắng.
Tình yêu lúc chớm nở giống như tách cafe capuchino tràn đầy bọt sữa thơm ngậy

Khi tình yêu chớm nở, tình yêu đẹp và lãng mạn. Đó là sự háo hức đến run rẩy con tim, là sự rung động mong ngóng, chờ đợi, là sự tươi mới đầy vui vẻ. Nó ngọt ngào, dịu nhẹ, dễ chịu trong từng khoảnh khắc giống như tách capuchino. Capuchino nhiều bọt, ngọt nhẹ hòa quyện trọn vẹn giữa hương vị đặc trưng của cafe với ngọt, thơm của sữa. Capuchino dễ uống mang đến cho người ta cảm giác nhẹ nhàng đẹp mắt với những tách cafe capuchino được vẽ bằng bọt sữa độc đáo, ấn tượng. Trong một ly capuchino, phái nam là cafe và phái nữ là bọt sữa. Hai thứ hòa quyện vào nhau tựa như trái tim yêu đương nhiệt huyết.

Lúc tình yêu chớm nở, tình yêu vậy đó nhưng khi kết thúc tình yêu chẳng khác gì tách espresso đặc quánh với màu nâu cánh gián không pha trộn, hương vị cafe đậm đặc. Một ngụm nhỏ thôi cũng cảm thấy đắng, chút dư vị ngọt ngào còn sót lại giống như những kỉ niệm tình yêu đã qua. Hương vị cafe espresso phải mất một quãng thời gian dài để quên thậm chí chẳng bao giờ quên được. Cái đắng, thơm, ngọt của thứ cafe ấy chẳng khác gì tình yêu đã kết thúc – tràn đầy dư vị.

Ai chẳng mong tình yêu giống như ly cafe sữa ngọt ngào, dễ uống thêm đá thì mát mẻ, uống nóng thì ấm bụng, dễ chịu. Cafe sữa quen thuộc, không đòi hỏi nhiều công phu trong cách pha chế nhưng hương vị chẳng kém cạnh ai. Nhưng cũng có tình yêu giống như cafe đen. Cafe đen ấy hả? Nó chính là những tình yêu đơn giản nhưng kiên trì, mạnh mẽ và thủy chung.

Cafe quen thuộc, có nhiều chuyện để bàn bên ly cafe và bên ly cafe thì chuyện dường như chẳng có hồi kết. Trong cuộc sống thường nhật, cafe giống như một sợi dây vô hình kết nối để người với người tiếp xúc và sẻ chia. Thật khó để trả lời câu hỏi bạn đã uống bao nhiêu ly cafe! Đừng nói đến người mê cafe, người bình thường cũng chẳng kìm được việc dừng chân tại một quán cafe để gặp gỡ rồi gọi một tách cafe trong menu với vô số các loại đồ uống màu sắc.

Lúc gặp gỡ, tán tỉnh trai gái lấy cafe để làm cái cớ gặp gỡ. Lúc yêu đương, họ lại lấy cafe như một cái cớ tìm điểm dừng chân, chỉ cần ngồi bên nhau, nói vài 3 câu chuyện cũng thành một buổi hẹn hò vui vẻ bất chấp hè hay đông.

Để có được một tách cafe ngon đòi hỏi nhiều yếu tố đòi hỏi người pha cần có sự đầu tư tìm hiểu về café. Cũng giống như tình yêu, để có một tình yêu trọn vẹn sự vun đắp từ cả hai phía là điều không thể thiếu. Đó là sự yêu thương, quan tâm, đầu tư, sẻ chia, nhẫn nhịn, thấu hiểu…Cách tiếp nhận, cư xử và hành động đều phải thể hiện rằng đôi bên nghĩ cho nhau và muốn bên nhau dài lâu.

Sẽ thật tuyệt vời nếu mỗi sáng được thưởng thức tách cafe bên người ấy



Thao Le

Image

User avatar
tieuvuvi
Posts: 2822
Joined: Sun Nov 26, 2006 1:29 pm
Been thanked: 3 times
Contact:

Re: Quán Hẹn Hò

Post by tieuvuvi »

Image


Tình Khúc Thứ Nhất

Lời: Nguyễn Đình Toàn
Nhạc: Vũ Thành An
Hoà âm: Bùi Công Nguyên
Trình Bày: Thế Sơn



Tình vui theo gió mây trôi
Ý sầu mưa xuống đời
Lệ rơi lấp mấy tuổi tôi
Mấy tuổi xa người

Ngày thần tiên em bước lên ngôi
Đã nghe son vàng tả tơi
Trầm mình trong hương đốt hơi bay
Mong tìm ra phút sum vầy

Có biết đâu niềm vui đã nằm trong thiên tai
Những cánh dơi lẻ loi mù trong bóng đêm dài
Lời nào em không nói em ơi
Tình nào không gian dối
Xin yêu nhau như thời gian
Làm giông bão mê say

Lá thốt lên lời cây
Gió lũ đưa đường mây
Có yêu xin những ngày thơ ngây
Lúc mắt chưa nhạt phai
Lúc tóc chưa đổi thay
Lúc môi chưa biết dối cho lời

Tình vui trong phút giây thôi
Ý sầu nuôi suốt đời
Thì xin giữ lấy niềm tin
Dẫu mộng không đền

Dù trời đem cay đắng gieo thêm
Cũng xin đón chờ bình yên
Vì còn đây câu nói yêu em
Âm thầm soi lối vui tìm đêm

Lúc mắt chưa nhạt phai
Lúc tóc chưa đổi thay
Lúc môi chưa biết dối cho lời

Thần tiên gãy cánh đêm xuân
Bước lạc sa xuống trần
Thành tình nhân đứng giữa trời không
Khóc mộng thiên đường

Ngày về quê xa lắc lê thê
Trót nghe theo lời u mê
Làm tình yêu nuôi cánh bay đi
Nhưng còn dăm phút vui trần thế


Image

Post Reply