TRIỆU CON TIM MỘT TIẾNG NÓI VIỆT NAM

Thơ non, thơ già, thơ ghẹo, thơ thẩn, thơ thơ. Xin đọc và ôm bụng cười, hay bứt tóc gãi tai tìm nàng ... thơ...

Moderators: CNN, khieulong

CNN
Posts: 1017
Joined: Wed Dec 01, 2004 8:18 am

Post by CNN »

Đồng Dao

Sáo sậu là cậu sáo đen
Sáo đen là em sáo đá
Sáo đá là má bồ nông
Bồ nông là ông ác là
Ác là là bà tu hú
Tu hú là chú chim ri
Chim ri là dì chim xanh
Chim xanh là anh cò bợ
Cò bợ là vợ thằng Ngô
Thằng Ngô là cô sáo sậu
Sáo sậu là cậu sáo đen


Source: Trên Net

KhanhVan
Posts: 800
Joined: Sat Dec 11, 2004 6:11 am

Post by KhanhVan »

Image Ơi , em bé Việt Nam ! Ơi ! Em bé Việt - Nam - thống - khổ
Lỡ sinh ra giữa buổi nhiễu nhương
Dẫu bom đạn đã lui về quá khứ
Mà vai em còn nặng chiũ tang thương.

" Thời - đại - mới " cuả bao người ngóng đợi
Là đây em , đói rét với lầm than
Bao nước mắt máu xương đem đánh đổi
Được gì không , hay chỉ những cơ hàn !

Thôi vậy nhé ! Giấc trưa cơn nắng đổ
Em lang thang trên từng thưả " ruộng tù "
Nắng cháy xém che thịt da vàng võ
Tìm thấy gì trên những luống khoai ngô !
( Bắp đã bẻ và khoai đã rỡ
Sắn đã đào , trơ lại gốc tiêu sơ )
Những trái bắp , củ khoai ta dấu vội
Thân phận tù mà vẫn đỡ hơn em
Vẫn còn chút dành cho em lả đói
Bé thơ ơi , lòng thẹn bóng đêm đêm.
Roi từng vết quặn thân em bỏng rát
Phận đói nghèo đâu phải lỗi nơi em
Em có tội chỉ bởi sinh nhầm lúc
Buổi nhiễu nhương sao có được buồng tim !


Ta cam chịu những gông xiềng đầy ải
Chỉ xin em giữ lấy mảnh trời chung
Quê hương đó bao nhiêu rồi dầu dãi
Năm mươi năm nào thấy sớm mai hồng.

Ta cúi mặt xin vì em nhận lỗi
Lòng thẹn lòng đâu lẽ một mình ta
Ôi , những kẻ quẩn quanh danh với lợi
Ngoảnh mặt đi quên bẵng cả sơn hà
Em đau xót cùng ta cơn khốn cực
Chung cùng em xơ xác cuộc trăm năm
Khoai một củ khát khao từ bưã trước
Sắn từng chiều say - đắng - cả - Quê - Hương.


Thôi đành vậy ! Vẫn riêng nguồn hạnh phúc
( Hạnh phúc đời dẫu chỉ mẩu khoai kia )
Ta tự hỏi nào ai người thấu được
Lòng yêu thương một chút ngọt ngào chia

Bao nhiêu buổi đông tàn
Bấy nhiêu cơn nắng hạ
Mà đời em chưa một buổi xuân thơm
Mắt ngơ ngác giưã dòng đời sỏi đá
Đời dạy em ngổ ngáo những hờn căm.


Hỡi em bé Việt - Nam nhọc nhằn lả khát
Lại đây em , xin nhận chút cơm tù
Ta đổi lấy bằng mồ hôi nước mắt
Bằng bấy nhiêu chua xót cuộc đời ta
Và thêm nưã , cả bằng lòng hèn nhát
Vì bao năm lơ đễnh một sơn hà.

Bao năm đã qua đi , em đã lớn
Ta đã buồn trắng xoá cả canh thâu
( Em đã lớn - nhưng đời chưa quá muộn )
Vì tương lai khuây khoả vết roi thù.


Đất Mẹ đã nghẹn ngào lên tiếng gọi
Hàn gắn đời bằng những đoá yêu thương
Tan tác đã đủ chưa lòng oán hận !
Máu còn tanh sao nỡ mãi căm hờn.

Em biết đấy , bao hồn oan rên xiết
Dưới mồ sâu tủi nhục vẫn khôn nguôi
Dẫu thắng bại , vẫn " nồi da xáo thịt "
Thì xin em chắp lại mạch hương đời.


Hỡi cô bé Việt - Nam , một thuở nào tóc cháy
Giữ cho hồn thơm mộng buổi tròn trăng
Để nhớ thương từ thoáng chốc thu sang
Để rộn rã như xuân ngoài cưả nắng.

Hãy khuây lãng một thuở nào mật đắng
Những lằn roi bầm tím buổi chiều xưa
Mưa lẫn nắng buả vây " thời táng tận "
Để một lần có được nắng đong đưa.....


Trần Thúc Vũ.
Xuân Lộc 1984

KhanhVan
Posts: 800
Joined: Sat Dec 11, 2004 6:11 am

Post by KhanhVan »

Oan Khuất
Bạn ta chết dúi trong lao ngục
Xác bỏ ven đồi hoang buốt đông
Ai bảo núi rừng không biết khóc?
Ai bảo trời sương chẳng oán hờn?
Ai bảo lòng người nguôi bão táp
Huyết lệ hoen ngàn trang sử tanh.

Thuở trước mắt ngươi như chớp giật
Vẫn thoáng mầu rêu nước kiếm hồ
Vẫn trăng loang loáng đồng chiêm nước
Vẫn khói mơ hồ buổi chớm thu
Ruà tháp co ro trong mắt buốt
Bừng bừng câu chuyện thuở bình Ngô.

Giờ ngươi nằm đó chuột quanh rúc
Mắt cũ còn hai hốc tối mò
Tóc bết thành rêu, râu hoá đất
Xác nhầu tím lạnh, máu khôn khô
Bây giờ quanh quất trời phương Bắc
Trăng gợn điêu linh nước Thác Bà
Khuyết mắt ngươi làm sao thấy được
Chỉ nghe hồn rợn những âm ba.

Thuở trước thương ngươi mà bật khóc
Bây giờ nhớ ngươi lòng quạnh không
Bởi chưng ta đủ hai con mắt
Càng thất càng thêm nỗi đắng lòng.


TRẦN THÚC VŨ ( Anaheim - 2001 ) Thơ Dựng Cõi.
Image

User avatar
tieuvuvi
Posts: 2822
Joined: Sun Nov 26, 2006 1:29 pm
Been thanked: 3 times
Contact:

Post by tieuvuvi »

Image


THÁNG TƯ
BỐN MƯƠI BA NĂM QUỐC HẬN



Bốn mươi ba bận Tháng Tư rồi
Việt cộng hung tàn cướp nước tôi
Đã nướng đồng bào trên lửa bỏng
Còn dìm tổ quốc giữa dầu sôi
Quê hương xé nát dâng bày chệt
Dân tộc tha phương sống kiếp Hời
Sông núi ngập tràn bao máu lệ
Hỡi Nam-Trung-Bắc đứng lên thôi



Ngô Minh Hằng
Last edited by tieuvuvi on Fri Jul 10, 2020 3:25 pm, edited 2 times in total.
Image

User avatar
tieuvuvi
Posts: 2822
Joined: Sun Nov 26, 2006 1:29 pm
Been thanked: 3 times
Contact:

Post by tieuvuvi »

Image


BÀI THƠ CHO THÁNG TƯ ĐEN
(gởi về quê hương và đồng bào Việt Nam thân mến)


Năm tháng theo nhau rụng xuống đời
Tháng Tư lại đến, biển sầu khơi!
Tháng Tư này nữa là bao nhỉ
Mà vẫn xa quê, vẫn phận hời???

Tóc đã phai xanh, tuổi đã chiều
Vì sầu tổ quốc, vẫn đăm chiêu
Phần thương dân tộc trong hờn tủi
Phần xót quê hương đỏ giáo điều...

Hỡi những trái tim, những tấm lòng
Cơ trời vận nước buổi suy vong
Hãy xin gìn giữ niềm trung nghĩa
Đừng để ngàn sau hổ giống dòng

Đừng để tàn phai nét đẹp xưa
Của trang thanh sử, dẫu giao mùa
Chao ơi, từ đỏ cơn hồng thủy
Bao kẻ xuôi dòng theo gió mưa!!!

Nhìn những lòng thay, những nắng phai
Mà tim thổn thức nhịp u hoài
Mà đau mà xót niềm hưng phế
Thương bóng Loa Thành, thương Ức Trai!

Giọt lệ đôi phen đã ngỡ ngàng
Khi người đổi bến, kẻ sang ngang
Thịnh suy mới rõ lòng đen trắng
Mới thấy thau kia lẫn với vàng!

Dốc thẳm, đường chênh vắng bóng người
Âm thầm chiến sĩ bước đơn côi
Con thuyền chính nghĩa, lòng son sắt
Xin chớ phong ba mãi dập vùi!

Mấy chục năm dài vẫn đợi mong
Đợi anh góp sức, chị chung lòng
Đứng lên trừ hết loài gian ác
Để trả cho tròn nợ núi sông

Rồi sẽ bình minh rực tháng Tư
Quê hương nhất định hết lao tù
Cờ Vàng tô thắm khung trời Việt
Tổ quốc vinh quang, sạch bóng thù



Ngô Minh Hằng

[/align]
Last edited by tieuvuvi on Thu Apr 18, 2024 7:52 pm, edited 3 times in total.
Image

User avatar
tieuvuvi
Posts: 2822
Joined: Sun Nov 26, 2006 1:29 pm
Been thanked: 3 times
Contact:

Post by tieuvuvi »


Last edited by tieuvuvi on Tue May 12, 2020 6:53 am, edited 3 times in total.
Image

User avatar
tieuvuvi
Posts: 2822
Joined: Sun Nov 26, 2006 1:29 pm
Been thanked: 3 times
Contact:

Post by tieuvuvi »

Image


Ta Về


Ta về một bóng trên đường lớn
Thơ chẳng ai đề vạt áo phai
Sao bỗng nghe đau mềm phế phủ
Mười năm đá cũng ngậm ngùi thay

Vĩnh biệt ta-mười-năm chết dấp
Chốn rừng thiêng im tiếng nghìn thu
Mười năm mặt sạm soi khe nước
Ta hóa thân thành vượn cổ sơ

Ta về qua những truông cùng phá
Nếp trán nhăn đùa ngọn gió may
Ta ngẩn ngơ trông trời đất cũ
Nghe tàn cát bụi tháng năm bay

Chỉ có thế. Trời câm đất nín
Đời im lìm đóng váng xanh xao
Mười năm, thế giới già trông thấy
Đất bạc màu đi, đất bạc màu

Ta về như bóng chim qua trễ
Cho vội vàng thêm gió cuối mùa
Ai đứng trông vời mây nước đó
Ngàn năm râu tóc bạc phơ phơ

Một đời được mấy điều mong ước
Núi lở sông bồi đã mấy khi
Lịch sử ngơi đi nhiều tiếng động
Mười năm, cổ lục đã ai ghi

Ta về cúi mái đầu sương điểm
Nghe nặng từ tâm lượng đất trời
Cảm ơn hoa đã vì ta nở
Thế giới vui từ nỗi lẻ loi

Tưởng tượng nhà nhà đang mở cửa
Làng ta ngựa đá đã qua sông
Người đi như cá theo con nước
Trống ngũ liên nôn nả gióng mừng

Ta về như lá rơi về cội
Bếp lửa nhân quần ấm tối nay
Chút rượu hồng đây xin rưới xuống
Giải oan cho cuộc biển dâu này

Ta khóc tạ ơn đời máu chảy
Ruột mềm như đá dưới chân ta
Mười năm chớp bể mưa nguồn đó
Người thức mong buồn tận cõi xa

Ta về như hạt sương trên cỏ
Kết tụ sầu nhân thế chuyển dời
Bé bỏng cũng thì sinh, dị, diệt
Tội tình chi lắm nữa người ơi

Quán dốc hơi thu lùa nỗi nhớ
Mười năm người tỏ mặt nhau đây
Nước non ngàn dặm bèo mây hỡi
Đành uống lưng thôi bát nước mời

Ta về như sợi tơ trời trắng
Chấp chới trôi buồn với nắng hanh
Ai gọi ai đi ngoài cõi vắng
Dừng chân nghe quặn thắt tâm can

Lời thề buổi ấy còn mang nặng
Nên mắc tình đời cởi chẳng ra
Ta nhớ người xa ngoài nỗi nhớ
Mười năm ta vẫn cứ là ta

Ta về như tứ thơ xiêu tán
Trong cõi hoang đường trắng lãng quên
Nhà cũ mừng còn nguyên mái, vách
Nhện giăng, khói ám, mối xông nền

Mọi thứ không còn ngăn nắp cũ
Nhà thương-khó quá sống thờ ơ
Giậu nghiêng cổng đổ, thềm um cỏ
Khách cũ không còn, khách mới thưa

Ta về khai giải bùa thiêng yểm
Thức dậy đi nào, gỗ đá ơi
Hãy kể lại mười năm chuyện cũ
Một lần kể lại để rồi thôi

Chiều nay ta sẽ đi thơ thẩn
Thăm hỏi từng cây, những nỗi nhà
Hoa bưởi, hoa tầm xuân có nở?
Mười năm, cây có nhớ người xa?

Ta về như đứa con phung phá
Khánh kiệt đời trong cuộc biển dâu
Mười năm, con đã già trông thấy
Huống mẹ cha đèn sắp cạn dầu

Con gẫm lại đời con thất bát
Hứa trăm điều một chẳng làm nên
Đời qua, lớp lớp tàn hư huyễn
Giọt lệ sương thầm khóc biến thiên

Ta về như tiếng kêu đồng vọng
Rau mác lên bờ đã trổ bông
Cho dẫu ngàn năm em vẫn đứng
Chờ anh như biển vẫn chờ sông

Ta gọi thời gian sau cánh cửa
Nỗi mừng giàn giụa mắt ai sâu
Ta nghe như máu ân tình chảy
Tự kiếp xưa nào tưởng lạc nhau

Ta về dẫu phải đi chân đất
Khắp thế gian này để gặp em
Đau khổ riêng gì nơi gió cát
Thềm nhà bụi chuối thức thâu đêm

Cây bưởi xưa còn nhớ, trắng hoa
Đêm chưa khuya quá hỡi trăng tà
Tình xưa như tuổi già không ngủ
Thức trọn, khua từng nỗi xót xa

Ta về như giấc mơ thần bí
Tuổi nhỏ đi tìm một tối vui
Trăng sáng soi hồn ta vết phỏng
Trọn đời nỗi nhớ sáng khôn nguôi

Bé ơi, này những vui buồn cũ
Hãy sống, đương đầu với lãng quên
Con dế vẫn là con dế ấy
Hát rong bờ cỏ giọng thân quen

Ta về như nước Tào Khê chảy
Tinh đẩu mười năm luống nhạt mờ
Thân thích những ai giờ đã khuất
Cõi đời nghe trống trải hơn xưa

Người chết đưa ta cùng xuống mộ
Đâu còn ai nữa đứng bờ ao
Khóc người ta khóc ta rơi rụng
Tuổi hạc ôi ngày một một hao

Ta về như bóng ma hờn tủi
Lục lại thời gian kiếm chính mình
Ta nhặt mà thương từng phế liệu
Như từng hài cốt sắp vô danh

Ngồi đây nền cũ nhà hương hỏa
Đọc lại bài thơ thủa thiếu thời
Ai đó trong hồn ta thổn thức
Vầng trăng còn tiếc cuộc rong chơi

Ta về như hạc vàng thương nhớ
Một thủa trần gian bay lướt qua
Ta tiếc đời ta sao hữu hạn
Đành không trải hết được lòng ta


Tô Thùy Yên
Last edited by tieuvuvi on Tue May 12, 2020 6:53 am, edited 2 times in total.
Image

User avatar
tieuvuvi
Posts: 2822
Joined: Sun Nov 26, 2006 1:29 pm
Been thanked: 3 times
Contact:

Post by tieuvuvi »

Image


Nhắn người về thăm quê hương tháng tư


Tháng tư này bạn có về thăm quê nhà
Cho tôi gửi theo một bình nước mắt
Tưới lên trên mấy mộ phần hiu hắt
Của bạn bè gục ngã ngày cuối tháng tư

40 năm tôi đã khóc thừa dư
Ở mỗi độ tháng tư về đây đó
Khóc cho người ở lại sống cuộc đời khốn khó
Khóc cho thân tôi lưu lạc phương trời

Khi bạn về nếu có dịp rong chơi
Xin bạn ghé thăm nghĩa trang An Khánh (*)
Nơi an nghỉ của những Anh hùng Tinh Long (**) bất hạnh
Khi người ta chuẩn bị đầu hàng còn cố bảo vệ Thành Đô

Tôi cứ tưởng nước mắt đã cạn khô
Nhưng lại chảy khi đụng tới chỗ đau âm ỷ
Tôi, thằng lính ngang trời không hề ủy mị
Nhưng vết thương lòng còn tươm máu không thôi

Nếu có ghé qua xin bạn đốt giùm tôi
Chín nén nhang cho chín người chung một mộ
Nán một chút nhổ giùm cho sạch cỏ
Để họ nhìn thấy bầu trời vẫn vằng vặc trăng sao

Ơi những oan hồn Tinh Long
Đừng buồn lòng vì tao vẫn “mầy tao”
Như một thuở mình cùng đi mây về gió
Như một thuở trong nhọc nhằn khốn khó
Chia với nhau những tân khổ giữa lưng trời

Mỗi độ tháng tư lòng tưởng tiếc, bồi hồi
Khi bóng xế sắp tàn bên ngõ vắng
Còn bao nhiêu nữa những ngày mưa, tháng nắng
Để mình lại hợp đoàn
Hát vang thiên đường
Bản hành khúc Không Quân



Mùa tháng 4/2015

Yên Sơn



Ghi chú:

(*) Nghĩa trang An Khánh ở Thủ Thiêm là nơi có ngôi mộ tập thể của Phi Hành Đoàn Tinh Long 07, là phi hành đoàn bị bắn hạ trong vòng đại phi trường Tân Sơn Nhất, khoảng 7 giờ sáng, ngày 29/4/1975, sau khi quần thảo với bắc quân hơn 1 tiếng đồng hồ.

(**) PHD Tinh Long 07 gồm Trang Văn Thành (Pilot), Tào Thuận (Co-pilot), Phạm Tấn Đức (NAV), Trương Ngọc Anh (NOS), Phan Quốc Tuấn (FE), Nguyễn Thái Bình (G1), Nguyễn Văn Bền (G2), Bùi Minh Tân (IO), Nguyễn Tiến Cường (LM), Nguyễn Văn Chín (Gunner Lead – người duy nhất nhảy dù được, hiện còn sống ở Saigon)
Last edited by tieuvuvi on Fri Jul 10, 2020 3:54 pm, edited 3 times in total.
Image

User avatar
tieuvuvi
Posts: 2822
Joined: Sun Nov 26, 2006 1:29 pm
Been thanked: 3 times
Contact:

Post by tieuvuvi »

Image


Vết Cắt


(những ngày biến động NĐS, NTL,...)

Khi những người bạn chúng ta bỏ đi
Những con chim ngại ngùng thôi hót
Lá trên cành còn xanh
Nhưng những vần thơ em ngập ngừng dang dở

Cuối mùa thu gió trời còn trăn trở
Và những bụi cỏ khô trốc gốc
Bay trên những con đường chúng ta
Buổi chiều khi em trở về nhà
Bụi hồng đã tàn thêm một đóa

Khi cuộc sống làm ly cách chúng ta
Khi những giọt nước mắt
không làm em nguôi được nỗi nhớ thương ròng rã
Và con sóng thời gian rồi cuốn đi tất cả
Những khát vọng cuộc đời
mộng ước tháng năm

Nhưng em biết trong cuộc sống đang diễn ra lặng lẽ âm thầm
Cái điều níu chặt chúng ta lạ lùng dai dẳng
Như mùi rơm, như hương đất, một đêm mưa nào bất ngờ bắt gặp
Mình bắt gặp mình giữa hoang vắng mênh mông
Lại thấy mình về một sáng mùa đông
Kiếm những con còng chở trên lưng tháng ngày tuổi dại
Lại thương cánh đồng gió mưa tê tái
Bông sậy trắng theo niềm đau trong lòng

Cuộc sống luôn dựng quanh mình những chấn song
Còn nhớ chăng những cánh chim chọn đường gió bão
Dù những ngày thắm tươi đã lùi xa
Mà bóng người đi còn để dấu
Giữa hồn mình như vết cắt còn đau

Em vẫn không sợ mình phải bắt đầu lại từ đầu
Từ một khúc quanh có nhiều ngã rẽ
Bởi những con sông cắt đường chia nhánh
Có con sông nào không trở lại nguồn

Em vẫn không sợ sự ghẻ lạnh cô đơn
Bởi mình khởi đi từ những ngày cô đơn nhất
Bởi giữa hung tàn bên trong lòng đất nước
Vẫn có người đứng thẳng rất cô đơn

Những vần thơ trên giấy mực còn thơm
Sao có lúc cũng úa buồn héo hắt
Chúng đang khát khao muốn vươn thành tia nắng
Làm tràn lại những con suối đã đông cứng suốt mùa đông
Đề chúng ta nhận ra rằng mình còn chấp nhận những gai chông
Chỉ để bước cùng nhịp chân dân tộc
Để những đoạn đường ngày mai ta sẽ gặp
Những người bạn đã bỏ chúng ta đi



Hương Giang

Last edited by tieuvuvi on Tue May 12, 2020 6:55 am, edited 4 times in total.
Image

User avatar
phu_de
Posts: 2917
Joined: Sun Nov 28, 2004 10:57 pm
Has thanked: 7 times

Post by phu_de »

Cám ơn Tiểu Vũ Vi đưa tin, xin mượn bài thơ của Ngô Minh Hăng để cầu mong cho những nhà tranh đấu cho tự do dân tộc chóng hoàn thành sứ mạng.

------------------------------------



BÊN ĐỈNH NON ĐOÀI

(Tha thiết gởi về Quê Hương Việt Nam, riêng tặng Những Anh Hùng đang thực sự dấn thân đấu tranh cho tự do dân tộc)



Bờ đá xanh rêu, nước dập dềnh
Nắng bơi trên biển, biển buồn tênh
Hải âu dăm cánh bay rời rạc
Hoang thổ vài doi nổi bập bềnh

Nhìn đợt sóng lăn, tình khắc khoải
Ngắm làn mây cuộn, ý mông mênh
Nào ai tri kỷ mà tâm sự
Quang phục đường quê vẫn gập ghềnh

****

Quang phục đường quê vẫn gập ghềnh
Hãy vì vận nước qúa lênh đênh
Góp tài chớ ngại điều cao thấp
Đấu trí cần dè chuyện hớ hênh

Cứu nước đâu màng đường danh lợi
Giúp nhà nào quản cái công lênh
Hỡi người tráng sĩ mài gươm báu ...
Bên đỉnh non đoài bóng nguyệt chênh

****

Bên đỉnh non đoài bóng nguyệt chênh
Thương ai cuối lũng lại đầu kênh
Xót nòi, dấn bước nơi gian khổ
Yêu nước, lao mình chốn bấp bênh

Chí sắt đã tôi hồn dũng kiệt
Lòng son không mỏi lối chênh vênh
Cờ bay rồi sẽ vàng sông núi
Ba cõi mừng nhau vượt thác, ghềnh

Ngô Minh Hằng

Post Reply