Thơ Sưu tầm

Thơ non, thơ già, thơ ghẹo, thơ thẩn, thơ thơ. Xin đọc và ôm bụng cười, hay bứt tóc gãi tai tìm nàng ... thơ...

Moderators: CNN, khieulong

CNN
Posts: 1017
Joined: Wed Dec 01, 2004 8:18 am

Thơ Sưu tầm

Post by CNN »

HOÀI CỔ
Nguyễn Khuyến

Nghĩ chuyện đời xưa cũng nực cười
Sự đời đến thế, thế thời thôi!
Rừng xanh núi đỏ hơn ngàn dặm
Nước độc ma thiêng mấy vạn người.
Khoét rỗng ruột gan trời đất cả,
Phá tung phên giậu hạ di rồi.
Thôi thôi đến thế thời thôi nhỉ,
Mây trắng về đâu nước chảy xuôi.

User avatar
Dau Do
Posts: 445
Joined: Sat Dec 11, 2004 3:00 am

Thơ Nguyễn Tâm Hàn

Post by Dau Do »

Image
Triệu người quen có mấy người thương

User avatar
phu_de
Posts: 2917
Joined: Sun Nov 28, 2004 10:57 pm
Has thanked: 7 times

Post by phu_de »

Image

Lại say
Tản Đà



Say sưa nghĩ cũng hư đời,
Hư thời hư vậy, say thời cứ say.
Đất say đất cũng lăn quay,
Trời say mặt cũng đỏ gay, ai cười?

Say chẳng biết phen này là mấy!
Nhìn non xanh chẳng thấy, lại là say.
Quái! Say sao say mãi thế này?
Say suốt cả đêm ngày như bất tỉnh.

Thê ngôn tuý tửu chân vô ích
Ngã dục tiêu sầu thả tự do. (1)
Việc trần ai, ai tỉnh ai lo
Say tuý luý nhỏ to đều bất kể.

Trời đất nhỉ, cái say là sướng thế!
Vợ can chồng, ai dễ đã chừa ngay?
Muốn say lại cứ mà say!

1921

-----------------------

(1) Vợ bảo: say rượu thật là vô ích. Ta muốn giải sầu nên cứ mặc sức uống.

----------------------------------

User avatar
phu_de
Posts: 2917
Joined: Sun Nov 28, 2004 10:57 pm
Has thanked: 7 times

Post by phu_de »

Image

Lời vợ anh phường chèo
Nguyễn Khuyến

Xóm bên đông có phường chèo trọ,
Đương nửa đêm gọi vợ chuyện trò:
Rằng: "ta thường làm quan to,
Sao người coi chẳng ra trò trống chi?"

Vợ giận lắm mắng đi mắng lại:
"Tuổi đã già sao dại như ri?
Đêm hôm ai chẳng biết chi,
Người ta biết đến thiếp thì hổ thay!

Ở đời có hai điều nên sợ:
Sống chết người, quyền ở trong tay.
Thế mà chàng đã chẳng hay.
Còn ai sợ đến phường này nữa chăng?

Vả chàng vẫn lăng nhăng túng kiết,
Cuộc sinh nhai chèo hát qua thì,
Vua chèo còn chẳng ra gì,
Quan chèo vai nhọ (1) khác chi thằng hề".



Chú giải:
1. Vai nhọ: người đóng trò bôi mặt lem nhem.

-----------------------------

User avatar
phu_de
Posts: 2917
Joined: Sun Nov 28, 2004 10:57 pm
Has thanked: 7 times

Post by phu_de »

Image

Nhắn Nhủ

Mai có ai về nước Việt không !
Cho tôi gởi tặng đóa hoa hồng
Cài lên mái tóc người em gái
Nhắn hộ đôi lời tôi nhớ mong .

Hồi tưởng một chiều khăn gói đi
Không người đưa tiễn bước chia ly
Mưa buồn phố Huế rơi như lệ
Khóc với Hương giang hận những gì! (l)

Từ đấy lưu vong tận xứ người
Thăng trầm vinh nhục cố nhân ơi!
Bỗng nghe tiếng hát bên sông gọi
Sao khách chửa về thôn Vĩ chơi! (2)

Tiếng hát trong như nước ngọc tuyền
Cao như thông Ngự.. lãnh cung tiên (3)
Buồn như liễu Tịnh...hồ than thở (4)
Thiên-Mụ mây ngừng, trăng đứng yên (5)

Tôi vội dừng chân để lắng nghe
Rưng rưng mắt lệ nhớ hương quê
Yêu ai không biết, lòng như đã
Hẹn với Nam đô một sớm về (6)

Tiếng hát bên sông cứ vọng hoài
Mà hờn vong quốc mãi khôn nguôi
Xót thương đất nước còn nghiêng ngửa
Dân tộc chưa vơi nỗi ngậm ngùi .

Tôi muốn van em năm tháng đợi
Biển hồ ngăn cách có xa xôi
Chí trai sớm nguyện cùng sông núi
Gánh vác sơn hà ai với tôi!


Tôn Thất Xứng, MộngLệAn 2004

--------------------------------------------------
(l) Hương giang = sông Hương ở cố đô Huế
(2) thôn Vĩ = thôn làng Vĩ-Dạ
(3) thông Ngự = thông núi Ngự-Bình
(4) Tịnh hồ = hồ Tịnh-Tâm trong thành nội
(5) Thiên-Mụ = chùa Thiên-Mụ
(6) Nam đô = kinh đô miền Nam = Saìgòn

User avatar
phu_de
Posts: 2917
Joined: Sun Nov 28, 2004 10:57 pm
Has thanked: 7 times

Post by phu_de »

"Thơ Phi Chính Trị"

Chiều chiều tựa cửa ngóng quê
Chờ ngày hết giặc trở về thôn xưa!

Buồn, dạo quanh vườn thơ liên mạng
Thật không ngờ: Muôn vạn bài thơ
Thơ tình, lãng mạn, vu vơ
"Giao lưu, nối kết" đôi bờ đại dương!

Chợt nhớ cảnh quê hương ngày đó
Giặc cộng vào nhuộm đỏ Miền Nam
Chúng đem sách "ngụy", nhạc "vàng"
Đốt thành tro bụi kho tàng văn chương!

Theo sách lược Tần vương độc ác
Lũ rợ Hồ phá nát giang san
Bất nhân, thất đức, tham tàn
Giết thầy, đốt sách, tạo ngàn thương đau

Tội của chúng không sao giấu được
Tội buôn dân bán nước rành rành
Độc quyền, độc đảng, lưu manh
Rút bòn công quỹ, dân lành đói cơm

Nay đến lúc căm hờn cao độ
Dân Việt Nam quá khổ vùng lên
Kêu gào điểm mặt chỉ tên
Quyết thề oán trả, tội đền phân minh!

Bọn cộng sản giật mình lo sợ
Sợ nhân dân đòi nợ máu xương
Bày trò kêu gọi yêu thương:
"Về đây xây dựng quê hương, quên thù!"

Lập "liên mạn giao lưu" viễn xứ
Gởi văn nô tình tự họa thơ
"Động viên", "kiều vận" hằng giờ:
Rằng: "Em cố quận vẫn chờ người đi!"

Bày quy luật: thơ "phi chính trị"
Để đánh lừa thi sĩ gần xa:
"Giữ bầu không khí ôn hòa,
cấm thơ chánh trị, Quốc Gia, cờ Vàng !"

Rồi "hồ hởi" hiên ngang kiểm duyệt
Thơ đấu tranh cấm tiệt từ đây
Ai không chấp nhận nội quy
"Vui lòng rời khỏi nơi nầy, bạn ơi !"

Hỡi thi sĩ bạn tôi thân mến
Hãy bình tâm nghĩ đến giang san
Đừng tin miệng lưỡi quân gian
Để loài cộng phỉ phá tan sơn hà!

"Giặc đến nhà đàn bà phải đánh"
Người quốc gia bản lãnh để đâu?
Quê ta giặc dữ gồm thâu
Sĩ phu trí thức cúi đầu đành sao?

Hãy thức tỉnh đề cao, bạn hỡi
Chớ mềm lòng phản bội dân ta
Hiên ngang tố ác bài tà
Đừng "PHI CHÍNH TRỊ" nước nhà điêu linh!

Người ơi, thương lấy dân mình
Đứng lên đả cộng trọn tình nước non!

Hương Sài-Gòn

User avatar
phu_de
Posts: 2917
Joined: Sun Nov 28, 2004 10:57 pm
Has thanked: 7 times

Post by phu_de »

Say nhớ cố nhân
Hoàng Hương Trang


Chén này say nhớ anh xa
Chén này để gọi nhau là cố nhân
Chén đầy soi mặt tần ngần
Chén vơi thăm thẳm mộ phần đấy ư ?
Rượu nào cho ấm đêm thu ?
Rượu nào cho xác thân nhừ đắng cay ?
Rượu xưa môi ấm tình say
Bây giờ môi đắng rượu này xót xa .
Chén vơi gõ nhịp cuồng ca
Say quên để gọi nhau là cố nhân .

--------------------------------

Say Đi Em
Vũ Hoàng Chương


Khúc nhạc hồng êm ái,
Điệu kèn biếc quay cuồng,
Một trời phấn hương
Đôi người gió sương,

Đầu xanh lận đận cùng xót thương càng nhớ thương,
Hoa xưa tươi trăng xưa ngọt gối xưa thề tình nay sao héo!
Hồn ngã lâu rồi nhưng chân còn dẻo,
Lòng chót nghiêng mà bước vẫn du dương.
Lòng nghiêng tràn hết yêu đương
Bước chân còn nhịp nghê thường lẳng lơ.

Ánh đèn tha thướt
Lưng mềm não nuột dáng tơ.
Hàng chân lả lướt
Đê mê hồn gửi cánh tay hờ.
Âm ba gờn gợn nhỏ,
Ánh sáng phai pha dần...
Bốn tường gương điên đảo bóng giai nhân.
Lui đôi vai, tiến đôi chân,
Riết đôi tay, ngả đôi thân,

Sàn gỗ trơn chập chờn như biển gió,
Không biết nữa màu xanh hay sắc đỏ,
Hãy thêm say còn đó rượu chờ ta!
Cổ chưa khô đầu chưa nặng mắt chưa hoa,
Tay mềm mại bước còn chưa chuếnh choáng.
Chưa cuối xứ Mê Ly chưa cùng trời Phóng đãng,
Còn chưa say hồn khát vẫn thèm men.

Say đi em say đi em
Say cho lơi lả ánh đèn
Cho cung bậc ngả nghiêng, điên rồ xác thịt.
Rượu rượu nữa và quên quên hết!

Ta quá say rồi!
Sắc ngã màu trôi ...
Gian phòng không đứng vững ,
Có ai ghì hư ảnh sát kề môi?
Chân rã rời
Quay cuồng chi được nữa,
Gối mỏi gần rơi!
Trong men cháy giác quan vừa bén lửa,
Say không còn biết chi đời.
Nhưng em ơi,
Đất trời nghiêng ngửa
Mà trước mắt thành Sầu chưa sụp đổ.
Đất trời nghiêng ngửa,
Thành Sầu không sụp đổ, em ơi!

(Thơ Say)

--------------------------

Du Tử Ca
Trần Hoan Trinh


Uống hết chai này rồi ta đi
Uống cạn ly này rồi ta về
Mưa giăng mưa giăng chiều đô thị
Lối ta về mù mịt mưa che

Đã từ lâu chẳng bạn chẳng bè
Viễn xứ tha phương không người thân thuộc
Quán rượu là nhà tối ngày say khướt
Đem cho không tất cả cuộc đời

Chẳng biết mình buồn hay mình đang vui
Chẳng biết mình đi hay mình đã đến
Khi hét rất to khi câm như hến
Sài rất sang rồi nhịn đói cả ngày

Xem ân tình một cái vẫy tay
Coi thân thế nụ cười nửa miệng
Đã có một thời tan hoang vốn liếng
Nên hôm nay chẳng dám đèo bòng

Mệt quá rồi ngày tháng long đong

Uống hết chai này rồi ta đi
Uống cạn ly này rồi ta về
Ai đó lên voi
Ai kia xuống chó
Ai tưng bừng tấp nập ngựa xe
Ta cả cười ha hả hi hi
Cuộc thế thăng trầm nay thịnh mai suy

Buổi sáng anh hùng buổi chiều gian tặc
Cờ một thuở đến tay chẳng phất
Tiếc làm chi tài chuyển núi lay trời
Kiếm đã mòn tên gãy cung rơi

Còn mong cuộc phong vân chi nữa
Dẫu hành khất hay đế vương vua chúa
Cũng phù du như một giọt sương tàn
Trần gian này tụ tụ tan tan

Thế sự nọ khi hưng khi phế
Cạn một chén rồi nằm nghe dâu bể
Xong một ly rồi ngẫm nghĩ chuyện đời
Ta còn đây thế là đủ lắm rồi !
Cứ tà tà nhìn thiên hạ khóc cười.


Uống hết chai này rồi ta đi
Uống cạn ly này rồi ta về
Thất thểu sơn cùng
Thênh thang thủy tận
Mặc phố phường kẻ tỉnh người mê .

User avatar
phu_de
Posts: 2917
Joined: Sun Nov 28, 2004 10:57 pm
Has thanked: 7 times

Post by phu_de »

Image

ĐỔI CẢ THIÊN-THU TIẾNG MẸ CƯỜI

Nhắc chiếc phone lên bỗng lặng người
Tiếng ai như tiếng lá thu rơi
Mười năm mẹ nhỉ, mười năm lẻ
Chỉ biết âm-thầm thương nhớ thôi

Buổi ấy con đi chẳng hẹn thề
Ngựa rừng xưa lạc dấu sơn khê
Mười năm tóc mẹ màu tang trắng
Trắng cả lòng con lúc nghĩ về

Mẹ vẫn ngồi đan một nỗi buồn
Bên đời gió tạt với mưa tuôn
Con đi góp lá nghìn phương lại
Đốt lửa cho đời tan khói sương

Tiếng mẹ nghe như tiếng nghẹn-ngào
Tiếng Người hay chỉ tiếng chiêm-bao
Mẹ xa xôi quá làm sao vói
Biết đến bao giờ trông thấy nhau

Đừng khóc mẹ ơi hãy rán chờ
Ngậm ngùi con sẽ giấu trong thơ
Đau thương con viết vào trong lá
Hơi ấm con tìm trong giấc mơ

Nhắc chiếc phone lên bỗng lặng người
Giọng buồn hơn cả tiếng mưa rơi
Ví mà tôi đổi thời-gian được
Đổi cả thiên thu tiếng mẹ cười

TRẦN TRUNG ĐẠO

User avatar
phu_de
Posts: 2917
Joined: Sun Nov 28, 2004 10:57 pm
Has thanked: 7 times

Post by phu_de »

Image

Chiều Cuối Năm

Chiều cuối năm ngồi ngắm tuyết bay
Tha hương thoáng đã bấy năm dài
Tuyết rơi phủ trắng đường luân lạc
Đón Tết nghe sầu lên mắt cay


Thầm đếm từng năm tháng lướt qua
Nghìn trùng vạn dặm cách quê nhà
Trời cao đất rộng, đời vô thức
Tuổi mộng ngày xanh chợt khuất xa


Lục lọi từng trang kỷ niệm đời
Sa trường gió cát, mấy ngày vui ?
Màn trời chiếu đất đêm biên giới
Sóng nước điệp trùng dậy biển khơi


Thơ thẩn một mình ngóng cõi xa
Chiều ba mươi tết nhớ quê nhà
Quanh ta cây cỏ buồn cô quạnh
Tết đến mà như chẳng thiết tha !


Dõi mắt phương đông chờ đêm xuống
Mình ta thao thức đón giao thừa
Gió lộng xạc xào bên hiên lạnh
Ngở hồn tử sĩ dạo đường khuya


Nốc chén rượu nồng tê chót lưởi
Giận đời lật lộng những điêu ngoa
Đây đó lao xao phường mặt trắng
Xu thời mãi miết với trăng hoa


Cơn mộng về Nam còn xanh giấc
Năm tàn tháng lụn đảo điên đời
Mặc ai trân tráo, ai đen bạc
Ta vẫn một lòng, cố quận ơi!

Bạch Loan

User avatar
phu_de
Posts: 2917
Joined: Sun Nov 28, 2004 10:57 pm
Has thanked: 7 times

Post by phu_de »

Image

XUÂN THA HƯƠNG
Nguyễn Bính



Tết này chưa chắc em về được
Em gửi về đây một tấm lòng
Ôi, chị một em, em một chị
Trời làm xa cách mấy con sông
Em đi dang dở đời sương gió
Chị ở vuông tròn phận lãnh cung
Chén rượu tha hương, trời : đắng lắm
Trăm hờn nghìn giận một mùa đông
Chiều nay ngồi ngắm hoàng hôn xuống
Nhớ chị làm sao, nhớ lạ lùng...

Tết này chưa chắc em về được
Em gửi về đây một tấm lòng
Vườn ai thấp thoáng hoa đào nở
Chị vẫn môi son vẫn má hồng?
Áo rét ai đan mà ngóng đợi
Còn vài hôm nữa hết mùa đông!
Cột nhà hàng xóm lên câu đối
Em đọc tương tư giữa giấy hồng
Gạo nếp nơi đây sao trắng quá
Mỗi ngày phiên chợ lại thêm đông
Thiên hạ đua nhau mà sắm Tết
Một mình em vẫn cứ tay không
Vườn nhà Tết đến hoa còn nở
Chị gửi cho em một cánh hồng
Tha hương chẳng gặp người tri kỷ
Một cánh hoa tươi đủ ấm lòng

Tết này chưa chắc em về được
Em gửi về đây một tấm lòng...
Chao ơi, Tết đến em không được
Trông thấy quê hương thật não nùng
Ai bảo mắc duyên vào bút mực
Sòng đời mang lấy số long đong
Người ta đi kiếm giàu sang cả
Mình chỉ mơ hoài chuyện viễn vông
Em biết giàu sang đâu đến lượt
Nợ đời nặng quá gỡ sao xong?

Tết này chưa chắc em về được
Em gửi về đây một tấm lòng
Tết này, ô thế mà vui chán
Nhưng một mình em uống rượu nồng
Rượu cay nhớ chị hồi con gái
Thương chị từ khi chị lấy chồng
Cố nhân chẳng biết làm sao ấy
Rặt những tin đồn chuyện bướm ong
Thôi, em chẳng dám đa mang nữa
Chẳng buộc vào chân sợi chỉ hồng
Nàng bèo bọt quá, em lăn lóc
Chấp nối nhau hoài cũng uổng công!
(Một trăm con gái đời nay ấy
Đừng nói ân tình với thủy chung!)
Người ấy xuân già chê gối lẻ
Nên càng nôn nả chuyện sang sông
Đò ngang bến dọc tha hồ đấy
Quý hoá gì đâu một chữ đồng!
Vâng, em trẻ dại, em đâu dám
Thôi, để người ta được kén chồng
Thiếu nữ hoài xuân mơ cát sĩ
Chịu làm sao được những đêm đông
Khốn nạn, tưởng yêu thì khó chứ
Không yêu thì thực dễ như không!
Chị ơi, Tết đến em mua rượu
Em uống cho say đến não lòng
Uống say cười vỡ ba gian gác
Ném cái chung tình xuống đáy sông
Thiên hạ "chi nghinh Nam Bắc điểu"
Tình đời "Diệp tống lãng lai phong"

Tết này chưa chắc em về được
Em gửi về đây một chút lòng
Sương muối gió may rầu rĩ lắm
Còn vài hôm nữa hết mùa đông
Xuân đến cho em thêm một tuổi
Thế nào em cũng phải thành công
Em không khóc nữa, không buồn nữa
Đây một bài thơ hận cuối cùng
Không than chắc hẳn hồn tươi lại
Không khóc tha hồ đôi mắt trong
Chị ơi, Em Cưới Mùa Xuân nhé?
Đốt pháo cho thơm với rượu hồng
Xa nhà xa chị tuy buồn thật
Cũng cố vui ngang gái được chồng
Em sẽ uống say hơn mọi bận
Cho hồn về tận xứ Hà Đông

Tết này chưa chắc em về được
Em gửi về đây một tấm lòng
Với lá thư này là tất cả
Những lời tâm sự một đêm đông
Thôn gà eo óc ngoài xa vắng
Trời đất tàn canh tối mịt mùng
Đêm nay em thức thi cùng nến
Ai biết tình em với núi sông
Mấy sông mấy núi mà xa được
Lòng chị em ta vẫn một lòng
Tết này chưa chắc em về được
Em gửi về đây một tấm lòng
Cầu mong cho chị vui như Tết
Tóc chị bền xanh, má chị hồng
Trong mùa nắng mới sầu không đến
Giữa hội hoa tươi ấm lại lòng
Chắc chị đời nào quên nhắc nhở:
- Xa nhà, rượu uống có say không ?

Huế tháng chạp năm Nhâm Ngọ 1942

Post Reply