Tìm nhau ngày tháng cũ.

Sáng tác, tùy bút, một thoáng mây bay... hãy ghi lại nơi đây tâm tình nóng bỏng, những cô đọng của con tim!!! Xin nối vòng tay lớn qua các cảm xúc nhẹ nhàng hoặc nóng bỏng của mối tình học trò!!!...

Moderator: CNN

User avatar
ngayngo
Posts: 1208
Joined: Sat Nov 01, 2008 8:34 pm

Post by ngayngo »

Image

Bản Romance cuối cho anh
Anh rất thích đàn guitar. Em chẳng có chút kiến thức nào về âm nhạc. Ngày quen nhau, anh đánh cho em nghe bản Romance quen thuộc của anh. Anh đánh đàn một cách say sưa, chăm chú, anh thả hồn mình vào từng cung bậc của tiếng đàn.

Nhìn anh thật khác. Em ngây ngô hỏi: "Anh đang chơi bài gì đấy?". Anh bật cười, cú đầu em: "Đầu bã đậu vừa thôi...".

Quen anh, em cũng muốn học guitar. Em bắt anh dạy đàn cho em vì "Em muốn sau này đánh đàn cho con em hát".Anh thường cự nự: "Thôi, em học piano đi, sau này về em đánh đàn piano, anh chơi guitar, gia đình ta làm một dàn hợp xướng...". Em giẫy nảy: "Không, em muốn học guitar thôi". "Nhóc lì quá, học guitar khó lắm, đau tay nữa đấy...". Em bật cười mơ về dàn hợp xướng có anh làm nhạc trưởng và chơi guitar rất hay...

Thật ra em đang nói dối, em muốn học đàn guitar để hiểu anh hơn. Em biết mỗi lúc buồn anh thường thả hồn mình theo những tiếng đàn. Có những điều anh không nói ra, anh không muốn yếu đuối trước em, anh luôn chứng tỏ mình là người mạnh mẽ, vui vẻ, nhưng sâu thẳm trong con người anh là sự cô đơn, trống trải. Một nơi mà em thật khó để chạm vào.

Lúc vui tiếng đàn của anh thật trong trẻo, mạnh mẽ, dứt khoát và rất tự tin.Gương mặt anh dãn ra, cái nhíu mày tinh nghịch, có một nụ cười trong đôi mắt anh. Khi anh lặng lẽ ôm cây đàn, lại chơi bản Romance một cách vội vã, gấp rút, dây đàn như muốn bứt ra, các âm thanh như đang rượt đuổi nhau cố gắng níu kéo một cái gì đó, cũng là lúc tâm hồn anh chất chứa nhiều tâm sự nhất. Những lúc ấy em muốn giật phăng cây đàn ra khỏi tay anh, nói với anh: "Hãy để em gần anh thêm chút nữa...". Nhưng tiếng đàn của anh đã đẩy em ra...

Ngày chia tay em vẫn chưa biết cách cầm đàn. Anh lại chơi bản Romance. Mọi thứ rất nhẹ nhàng, anh - em, tiếng đàn - hơi thở... Lạc nhịp. Âm thanh nghe thật chua chát. Lần đầu tiên tim em nhói đau khi bị tiếng đàn của anh giội vào...

Em ra đi, chẳng hiểu được anh cũng như tiếng đàn của anh. Em đi, bỏ lại sau lưng bản Romance lạc nhịp. Ngồi ôm kỷ niệm, em muốn gửi đến anh bản Romance của chính tâm hồn mình. Bản nhạc ấy cũng bị lạc nhịp, em đã cố chỉnh lại tông, cố luyện tập nhiều lần nhưng đến đoạn cao trào nhất nó lại rớt xuống hụt hẫng, mất mát...

Có lẽ đây là bài Romance cuối cùng cho anh và em... Dàn hợp xướng của anh sẽ thiếu mất người chơi piano là em phải không anh?

PHA LÊ

User avatar
mexanh
Posts: 480
Joined: Tue Nov 04, 2008 4:18 am

Post by mexanh »

Image

Con gái tên Dần tuổi Cọp

Má tôi tuổi Dần. Năm 23 tuổi má lấy chồng. Cũng năm Dần má đẻ ra tôi. Một con cọp con. Người ta nói hổ phụ sinh hổ tử. Hai má con tôi là hổ mẫu sinh hổ tử. Có sao đâu! Nhà có hai con cọp. Con cọp cái là má, mạnh mẽ, quyết đoán.

Con cọp con là tôi, "hậu sinh khả úy", ngang bướng và hung dữ - theo cách nói của em trai tôi. Thằng quỷ đó nó tuổi Thìn, nhỏ hơn tôi hai tuổi.

Nhà có hai chị em. Má tôi cũng không thoát khỏi câu "tuổi Dần cao số". Năm thằng em tôi lên bốn tuổi, tía đi lấy tiền bán cá về, dọc đường mấy thằng cha buôn lậu đường quốc lộ chạy xe nhanh như bị bà nội nó rượt đâm sầm vào xe đạp của tía tôi. Tía qua đời tức tưởi, đột ngột. Người ta đi đám ma, chửi mấy đứa buôn lậu chạy ẩu thì ít mà rủa má tôi tuổi Dần làm tía tôi yểu mạng thì nhiều! Thây kệ, má một nách hai đứa nuôi tụi tôi khôn lớn. Thật ra là một đứa con gái hơn sáu tuổi tóc tai ngắn cũn, hở ra một chút là chạy nhong nhong trong xóm, bỏ ở nhà một đứa con trai chưa đầy bốn tuổi khóc nhèo nhẹo trên võng, mũi dãi lòng thòng.

Mấy lúc đó má lăng xăng gánh bún trước nhà, gọi giựt ngược: "Con ôn dịch, về đưa em cho má. Tao mà kêu một tiếng nữa không về là tao oánh cho té đái bây giờ". Tất nhiên là tôi chạy về, ham chơi nhưng sợ má một phép. Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, chứ tôi thấy lúc đó mà không chạy về vừa đưa võng cho em, vừa lầm bầm chửi nó nhõng nhẽo thì thế nào má cũng ăn thịt tôi là cái chắc.

Là nói vậy thôi, chứ quậy phá ham chơi cách mấy hổng lẽ má tôi đem tôi hầm nhừ tử trong nồi nước súp của má ? Má dữ nhưng má đẹp lắm. Mới ngoài ba mươi nhưng hôm nào ở xóm có đám tiệc, xong việc bán buôn, bới lại mái tóc rối thức từ lúc hai, ba giờ sáng chưa chải kỹ, má mặc bộ đồ áo bà ba bông với cái quần xa-ten màu đen bóng, cắp cái giỏ đệm là má mướt rượt, nhìn còn bén ngót. Về cái khoản này tôi cũng giống má.

Càng lớn, ai cũng nói tôi đẹp y chang má hồi trẻ. Nhan sắc má cũng hút lũ ong bướm làng trên xóm dưới xáp vô. Nhưng hễ thằng cha nào bén mảng tới gần, má quắc mắt một cái, hỏi, cọp cái hai con nè, dám xớ rớ vuốt râu hùm thì nhào vô kiếm ăn! Chỉ có vậy thôi, đàn ông cỡ nào cũng chạy tám cây số là ít.

Sau này tôi mới biết má không đi bước nữa là tại sợ hai chị em tôi gặp cảnh cha ghẻ, con riêng. Hồi đó, thấy má dữ dằn như vậy tôi rất tự hào, đi học hay đi chơi, tôi và thằng nhóc em tôi ít khi nào bị ai ăn hiếp. Má mà bênh con thì phải biết, má chửi té tát không có đường mà đỡ. Nhưng về tới nhà, thế nào hai chị em cũng phải cúi xuống bộ ván ngựa, nhổm mông lên ăn đòn vài cây là ít. Vì vậy tụi tôi ra đường cũng ngó trước ngó sau, không lên mặt hay làm điều gì bậy bạ sợ má buồn. Hò hét, la rầy, dằn mâm xáng chén vậy chứ khi hai đứa lăn ra ngủ, tôi lén thấy má chắc lưỡi hít hà xoa mông xức dầu cho hai đứa, rồi buông mùng thở dài, ngồi đờ đẫn trong đêm.

Không biết má ngồi tới hồi nào vì chỉ một lát hai con mắt tôi ngủ trước nên tôi không còn dòm má để canh má ngồi tới mấy giờ. Giấc ngủ trong tiếng kêu của con tắc kè từng chập đã đưa tôi vào những giấc mơ, ở đó có má ngồi che chắn, y như con cọp cái bảo vệ lũ nhóc cọp con trong chuyện cổ tích Chú Cuội cung trăng vậy. Về cái khoản tình cảm này tôi thấy mình cũng giống má luôn. Hung dữ nhưng rất dễ động lòng...

Lụi hụi vậy tụi tôi lớn lên lúc nào không hay. Tôi, như đã nói, thừa hưởng cái gen di truyền của má. Mười bảy tuổi, bẻ gãy sừng trâu, mái tóc cũn cỡn ngày nào giờ dài đen nhánh, mắt to mà lông mi dài mướt rượt nhưng tính tình thì cứ ngang tàng chụp giựt, cứ bài hải hét ra lửa như một "bà chằn" theo cách gọi giễu cợt của tụi con trai cùng lớp. Thằng em thì dù có lí lắc cách mấy cũng có vẻ hiền lành điềm tĩnh hơn. Chắc nó giống tía tôi. Ký ức về tía không nhiều nhưng tôi vẫn nhớ những lời răn dạy nhẹ hều của tía, những cái xoa đầu bẹo má mềm xèo của tía mà tôi không tài nào bắt chước được.

Một bữa, thằng em thấy tôi vui vẻ bèn kiếm chuyện:

- Nè bà chị, bữa hổm đi với mấy đứa bạn rình anh Tám với chị Mận tâm sự ở bãi sậy cánh đồng hoang, em nghe anh Tám thủ thỉ vầy nè, em Mận ơi, con mèo nhỏ dễ thương của anh ơi!

Tôi vừa bĩu môi, vừa xì thành tiếng:

- Trời, nghe mà nổi ốc cùng mình. Sến như con hến! Rồi sao nữa?

Thằng nhóc cười hí hí:

- Em biết là chị tò mò mà. Mà nè chị, chắc chị Mận tuổi con mèo hé?

Tôi cộc lốc nhưng khờ khạo rơi nhẹ nhàng vô cái bẫy của nó:

- Ừ, mà tuổi con khỉ gió gì thì mắc mớ gì tới tao?

Ai dè nó xích ra một chút cảnh giác rồi tung "chưởng":

- Em nghi quá, mai mốt anh Hiệp của chị mỗi lần tâm sự chắc kêu là em Dần ơi, con cọp cái của lòng anh ơi, cưng cưng lắm nè!

Nói xong câu động trời đó tất nhiên là nó bỏ chạy với vận tốc ánh sáng, nhưng nụ cười khiêu khích vẫn còn rớt lại phía sau để chọc tức tôi.

oOo

Tôi nổi máu tam bành thật sự, Dần là tên cúng cơm của tôi, con cọp là cầm tinh của tôi... Và Hiệp là cái thằng, ủa, mà không... là cái "anh chàng" học cùng lớp tôi, lớn hơn tôi một tuổi nhưng má còn búng ra sữa. Hôm nọ dám nhờ thằng em quỷ quái nham nhở của tôi đưa giùm tấm thiệp xuân cho bà chị với lời đề tặng "táo bạo" mà lại làm cho tôi mất ngủ mấy bữa liền. Đó là một tấm thiệp xuân mà tôi dám chắc không có ở đâu bán vì nó được tự tay người tặng tỉ mẩn và kỳ công thực hiện. Trên cái nền màu đỏ thắm là một nhánh mai vàng rực được chăm chút từng cánh giấy.

Quả là Hiệp rất khéo tay khi cắt từng mẫu chữ bé xíu kiểu thư pháp dán lên mặt thiệp một cách tự nhiên nhưng cũng rất thẩm mỹ. Ấn tượng nhất là lời đề tặng bên trong, quê quê mà dễ thương ác: "Dù cho thiệp có phai màu, nhưng mà Hiệp vẫn không sao thay lòng. Dần ơi, Dần có biết không? Tim Dần có thấu tấm lòng Hiệp đây?". Tại sao một lời đề tặng rất "sến" như vậy mà lại làm cho con cọp "gái" hung dữ mồm hô miệng hét như tôi động lòng?

Không như tụi nhóc học cùng hay chọc ghẹo kêu tôi là bà chằn, và tôi cũng không hổ danh với thương hiệu giang hồ đã gán cho mình, Hiệp không bao giờ kêu tôi như vậy. Anh chàng có đôi mắt biết cười luôn nhìn về phía tôi một cách dịu dàng, và con mắt đó, bực mình một cái là nó như thôi miên để lần lượt nhổ hết móng vuốt, bẻ hết nanh nọc của tôi. Tức mình hơn là biết mình sẽ rất khác, sẽ rất bối rối khi đối diện với Hiệp, nhưng đôi khi tôi không cưỡng được mình cứ thích nhìn về phía Hiệp ngồi để phát hiện ra ánh mắt ấy như một mũi tên dịu dàng bay từ "sát thủ Đại Hiệp" xuyên qua trái tim con gái của mình, cắm phập và nằm yên đó, lì lợm và cứng đầu, bứng mãi không ra (mà hình như tôi có chịu bứng đâu).

Về việc này, tôi định khi nào có dịp thuận lợi sẽ hỏi má. Má hung dữ phùng mang trợn má y chang bà cọp cái như vậy nhưng có ai làm cho má trở nên hiền lành như con mèo chưa ? Hồi đó tía thương má thế nào? Má có trở nên dịu dàng một cách khó hiểu mỗi khi gặp tía hông? Phải chi tía còn sống, tôi hỏi tía coi bộ dễ hơn. Hai mẹ con đều nóng tính, gặp câu trước câu sau tôi đã bị má rầy do cái tính bộp chộp và ngang bướng của mình. Mà hỏi má chẳng khác nào thừa nhận cái tính dịu dàng tiềm ẩn của mình mà tôi còn chưa hiểu hết.

Nói vậy chứ cũng có lúc hiếm hoi ngồi chải tóc cho tôi, má tằng hắng nói:

- Nè, lớn bộn rồi đó nghen mậy, liệu đi đứng nói năng cho đàng hoàng ý tứ, con gái con đứa như mày con trai nó chạy mất dép.

Tôi cắc cớ:

- Ủa, con mà dịu dàng thùy mị vậy chắc con trai thích lắm, má hén?

Má hứ cái cốc:

- Đừng có mà tào lao, lo học hành ngon lành, lẹ lẹ có nghề có ngỗng với người ta kìa, tao nuôi hai đứa bây oải lắm rồi, đừng có mới nứt mắt ra là nập nợn!

- Hí hí, ai biểu má chê con chi! Mà "nập nợn" là gì vậy má?

- Tao cũng hỏng biết, hồi đó bà ngoại cũng hay rầy má vậy đó. Chắc là chửi má ham chơi, kết bầy kết bạn đó mà!

Kết bầy kết bạn? Chắc là bây giờ người ta hay gọi là "kết môđen" chứ gì? Như Hiệp với tôi vậy chắc? Má biết, chắc má chửi tắt bếp. Nghĩ tới Hiệp, vừa bực vừa nhớ, vừa thấy ghét vừa thấy thương thương thích thích. Nhưng nhớ tới Hiệp, tôi cũng nhớ tới thằng em quỷ sứ của mình. Hôm đưa thiệp cho tôi, chính nó đã xâm phạm đời tư, mở thư ra đọc trước. Đó là tội thứ nhất; để bụng chờ cơ hội để chọc ghẹo bà chị "hiền lành tội nghiệp" của nó là tội thứ hai. Hai cái tội này tôi sẽ quyết trừng trị cho bõ ghét.

Chưa kịp trị tội nó, chỉ hôm sau nó lại lân la tới cầu hòa và ỉ ôi năn nỉ:

- Nè, chị, em biết lỗi rồi, hôm nay cho em lập công chuộc tội nghen!?

Miệng xin lỗi nhưng mắt nó thì lém lỉnh. Tôi cảnh giác cao độ:

- Gì nữa đây? Mày mà lộn xộn tao méc má đó! Sao mày em mà mày cứ ăn hiếp chị mày là sao?

Mặt nó nhăn nhúm tỏ vẻ đau khổ:

- Chị méc má là chị hối hận trước đó, vì má đánh, em không chịu nổi thế nào cũng cung khai để má khoan hồng cho coi.

Tôi lại nổi nóng trợn mắt:

- Khai cái gì thằng quỷ dịch?

Nó ấp úng:

- Thì khai là... là... anh Hiệp lớp chị nhờ em đưa chị món quà này, chị mừng quá nhảy lưng tưng lên... đạp trúng em, hi hi!

Tôi bỗng nhiên mềm nhũn như con cọp bị bỏ đói trong sở thú, nhẹ giọng bất thường:

- Quà gì, đưa đây "chị”.

- Trời, xưng chị nghe ngọt ngào quá ta. - Thằng em cà rỡn chịu không nổi - Đúng là tình yêu thật là kỳ... cục. Có thể cảm hóa được cái ác. Cả "chằn tinh" cũng cải tà quy chánh!

Tôi chịu hết nổi:

- Tao đếm tới ba, đưa đây! Một...

- Má ơi, cứu con! - Thằng nhóc hăm dọa.

Tôi vội xuống nước:

- Muốn gì, nói!?

- Muốn chị thương em.

- Ừ, chị thương.

- Muốn chị ký giao kèo Tết này lì xì thật nhiều cho em!

- Tao... - Tôi bặm môi, nuốt cơn nóng giận một cái ực - Rồi, chị hứa!

- Hì hì, móc ngoéo, đứa nào nói láo, hứa cuội, bồ bỏ luôn nghen!

Tôi xùy ngón út ra ngoéo lấy tay nó. Tới lúc này thằng em quỷ quái mới chịu tung ra món quà cho tôi.

Quà của Hiệp. Món quà gói thật đẹp. Tôi hồi hộp mở ra, bên trong là một con cọp nhồi bông rất xinh. Lạ một điều là con cọp này có thắt một cái nơ màu hồng trên đầu, đích thị là cọp "gái" rồi. Một tờ giấy cũng màu hồng rơi ra, tôi nhặt lên và đọc: "Tết này Dần cho Hiệp đến thăm con cọp đáng yêu này ở nhà của Dần nhe? Hiệp muốn xông đất nhà Dần ngay mồng một đó!

Trời ạ, Hiệp có biết là nhà tôi có hai con cọp? "Hổ ma ma" và hổ tiểu thư, mà con cọp nào cũng "đáng yêu" hết trọi. Cọp má ơi, đây là "khắc tinh" của cọp con gái đó má.

Cầu trời cho ngày Hiệp "vào hang cọp" mọi chuyện đều "như ý cát tường"...

TRẦN TÙNG CHINH (An Giang)

User avatar
ngayngo
Posts: 1208
Joined: Sat Nov 01, 2008 8:34 pm

Post by ngayngo »

Image

Đôi

Đôi hàng liễu bên hồ
Có nhiều đôi chim sẻ
Trên chiếc xe đạp đôi
Hai ta cười mắt trẻ.

Mưa thì mưa - không vội
Vì chung áo mưa đôi
Gió tung làn tóc rối
Ngại gì dốc quanh đồi.

Mặt đường mưa cứ nhảy
Trên chiếc xe đạp đôi
Tung tăng chiều thứ bảy
Em và ta - thành đôi.


NGUYỄN TẤN ON

User avatar
ngayngo
Posts: 1208
Joined: Sat Nov 01, 2008 8:34 pm

Post by ngayngo »

Image

Mưa xuân

Có lẽ em
đã đi qua những mùa mưa rích rắc
có lẽ em
đã qua những mù sương nắng trải

có lẽ em đi qua
chòng chành tình yêu anh vắt kiệt nỗi nhớ
trên bến sông vô định bờ người

Ngày tháng rồi cũng rơi
có lẽ hơn định mệnh
khi mình nhìn nhau mặt phủ mặt buông hờ

Những đêm suông
mưa sang
anh tìm mình trong định nghĩa cuộc chơi
suốt đời oằn mình trong xác
tựa hồ đọt lúa non sâu đục chín mầm
đò ơ… mưa chi phủ ngang trời


Nguyễn Văn Luân

User avatar
mexanh
Posts: 480
Joined: Tue Nov 04, 2008 4:18 am

Post by mexanh »

Image

Qua mùa hoa tết

Những nỗi buồn đôi lúc rất mênh mông
Như thành phố chợt mưa chợt nắng
Như em bỗng chợt đi về ngõ khác
Như mùa về không đợi gió mang tin.

Như tay nắm chạm bàn tay đã tết
Như môi hồng đang lách cách hạt dưa
Như tường rêu một buổi sáng trở mình
Xanh biếc cả lòng anh lạ lẫm.

Như chân níu từng viên sỏi nhỏ
Trước nhà ai mới lạ đã thành quen
Như hân hoan làm phố chợt rộn ràng
Như hạnh phúc đôi khi là gặp gỡ.

Để đi qua những mùa hoa tết đó
Ta rất cần thương nhớ để còn nhau.


Khuê Việt Trường

User avatar
mexanh
Posts: 480
Joined: Tue Nov 04, 2008 4:18 am

Post by mexanh »

Image

Cà phê sữa

"Góc phố dịu dàng"
Tên góc quán thân quen
Ngày xưa
Nơi lần đầu tiên nghe tim mình loạn nhịp
Nơi có dịp rẽ vào nhấp vị ngọt đầu môi
Trong tiếng nhạc êm đềm mà ngẫm nghĩ xa xôi...

Nơi bối rối bởi ánh nhìn ai rất vội...
Thứ bảy bây giờ
Ngày cuối tuần nhạt thếch
Phố vẫn thênh thang
Góc quán vẫn dịu dàng!

Cô bé ngày xưa, vẫn giữ thói quen ngồi quán
Tách sữa ngọt ngào ngày xưa
Gìờ hòa lẫn cùng vị cà phê đăng đắng
Tiếng nhạc du dương, cô bé tìm cho mình nốt lặng
giữa bản hòa ca nhộn nhịp xô bồ.

Phố huyền hồ, tấp nập hơn xưa!
Tập cho mình thích nghi với sự đổi thay vội vã
Cuộc sống mỗi ngày thêm nhiều điều mới lạ
Hạnh phúc đâu chỉ là sự ngọt ngào, nên cô bé thêm vào tách sữa chút cà phê
Tạo thành tách nâu sóng sánh...

Cô bé trở thành thiếu nữ
Khát khao gọi nên vần hòa điệu nhịp đập chung!


BÙI THỊ KIM THOA

User avatar
TheLang
Posts: 1960
Joined: Thu Oct 30, 2008 5:43 am

Post by TheLang »

Hoa thì là Những ngày mưa rây gió giật đã qua, một chiều tháng hai thật bình yên ngồi bên cánh liếp nhỏ, lặng ngắm những cây thì là thân xanh ngát, nụ hoa trắng trong hay vàng tươi mong manh lắc rắc như những sợi mưa trái mùa. Hoa thì là, trong lành và giản dị như chính cái tên dân dã của mình, hồn nhiên hé nụ giữa bầu trời nắng mát của mùa xuân.

Image Thì là là giống cây rau dễ tính có sức sống vô tư đầy bản năng. Mới ngắt một nhành hôm trước, vài hôm sau từ nách lá đã nhú lên những đọt non mập mạp khác. Giữa không khí tươi nguyên của một mùa mới đến, chập chờn những đốm sáng nhỏ khiêm nhường trên đồng đất, bình dị và hồn hậu. Hoa thì là mong manh quá, nho nhỏ như một giấc mơ sương khói mơ hồ. Áp bầu mắt huyền lên những nhánh kết thành một đài hoa lớn long lanh những búp nụ tinh khôi, lặng nhớ những ngày đã xa.

Những ngày xuân êm dịu và nhàn nhã, mẹ thường nấu riêu cá chép, canh chả cá nấu thì là. Mùi hăng hăng ấm áp của thứ rau thơm giữa mùa ấy níu lại những dư vị đơn sơ nhất của lòng người. Nhớ nhất là món cá mương kho rắc thì là và món nộm có điểm lắc rắc những nụ bông trắng vàng giữa những sắc xanh, sắc cam đậm đà.

Những ngày đón đợi xuân về, vẫn thầm ước ao được về trong vòng tay mẹ, hít hà thứ hương thơm của những thứ rau thơm, quả nhỏ vườn nhà quấn níu trên áo người. Ngắt lấy một ôm hoa thì là với hồng dây trong vườn, cắm thành hai lọ lớn đặt bên cửa sổ. Hương thơm của hồng dây, của thì là đan quyện vào nhau tỏa hương khắp căn phòng nhỏ suốt nhiều ngày.

Ngày theo bà đi lễ chùa đầu năm, mẹ lấy thân và lá thì là cắt nhỏ vào túi vải thưa ngâm trong nước nóng rồi hòa với nước tắm. Hương thơm đậm đà trong kẽ tay, trong từng sợi tóc tơ mềm. Ngỡ như suốt đời này, mùi hương đó vẫn mãi vấn vít không rời dù xa xôi bao năm tháng.

Cuối xuân, khi thì là kết hạt, mẹ sẽ om hạt lấy nước uống. Mùi nồng nồng của nước trà thì là thơm thảo và ấm áp biết nhường nào, khi áp má vào những kỷ niệm cũ, tưởng như vẫn gần gũi quanh đây.

Những mùa hoa thì là đi qua, ấp ủ thêm nhiều những trong veo bình yên của tuổi. Như chiều nay ngồi bên cánh liếp nhỏ, giữa lúc mùa xuân đang độ chín, vu vơ cài lên tóc một nhành hoa thì là trắng ngần, lại thấy mình thơ ngây như thuở nào, trong vòng tay mẹ.

VÕ HÀ

User avatar
ngayngo
Posts: 1208
Joined: Sat Nov 01, 2008 8:34 pm

Post by ngayngo »

Em đừng lãng du qua đời anh Đôi lúc mơ hồ, có cảm giác em thật gần gũi, nhưng lại quá đỗi xa xôi... Giấc mơ về em ta sợ thấy những áng mây trôi qua đời mình... Bởi mây theo gió phiêu du đi khắp phương trời, biết mây dừng lại chốn nao cho ta nắm giữ?

Đừng, em nhé! Xin đừng làm mây chỉ lãng du qua đời anh thầm lặng, để lại sau lưng luênh loang những vùng trời đầm đìa nhớ thương và tiếc nuối...

Em đừng lãng du qua đời anh, như gió mong manh đùa vui cùng vòm lá biếc. Gió say hương nồng trong mùa quả chín, lấp đầy khoảng trống nhân gian, rồi một ngày lạnh lùng bỏ lại sau lưng những vết tím bầm của yêu thương trong mùa quả nặng tình...

Em đừng lãng du qua đời anh, thả vào hồn anh một tiếng cười trong trẻo, một bàn tay yêu thương ấm áp để đan lồng mười ngón vào nhau, nghe thương yêu giao hòa ngân khúc. Nhưng khách lãng du thường chợt đến rồi chợt đi. Anh sợ khoảnh khắc bàn tay mình năm ngón hụt hẫng, lùa vào chơi vơi, không còn bàn tay nhỏ xinh của em để đan lồng, trao nhau hơi ấm giữa cuộc đời... Bởi lãng du là xa rời, là chia ly. Chia ly là khổ đau, là mất nhau, biết bao giờ mới tìm được lại?

Em đừng lãng du qua đời anh, bởi bàn tay anh ấm, khi đan lồng vào tay em có thể vững vàng đi qua không chỉ một mùa đông giá lạnh, mà còn có thể dìu nhau đi đến cuối cuộc đời, trao nhau tin yêu từ những bao dung, thủy chung, từ sự chân thành khi hai trái tim cùng chung một nhịp đập...

Em đừng lãng du qua đời anh, bởi anh biết ta cần cho nhau biết nhường nào... Anh muốn được bù đắp cho những nỗi buồn em đã đi qua, muốn em được yêu thương và chở che trong đôi bàn tay anh - dù có thể lóng ngóng, vụng về nhưng chắc chắn một điều rằng sẽ không bao giờ làm đau em hay gọi về dông gió...

Em đừng lãng du qua đời anh...
Vì anh yêu em!

Yêu chân thành từ những rung cảm thực lòng của trái tim lần đầu tiên biết đến ý nghĩa của cuộc đời - khi có em trong trái tim mình.

Vì anh cần có em!

Cần có em hơn bất kỳ một giấc mơ hay một điều gì giá trị nhất trong cuộc sống này... Yêu em - vì chỉ biết đó là em!

Vậy nên em đừng như gió như mây, chỉ lãng du qua đời anh như một giấc mộng mong manh và ngắn ngủi, để lại trong anh nỗi ngẩn ngơ bàng hoàng tiếc nuối khi tỉnh giấc... Hãy dừng lại vì không phải ngẫu nhiên ông trời lại sắp đặt cho ta gặp nhau, gieo trong nhau những tình cảm ấm nồng của yêu thương để gặt về mùa sum vầy, hạnh phúc. Hãy dừng lại để bàn tay trong bàn tay, ta đan lồng hòa quyện, thắp cho ngày mới những niềm tin yêu rạng rỡ - từ thật lòng tình yêu chúng mình!

Nhé em...
Em đừng lãng du qua đời anh!

LƯƠNG ĐÌNH KHOA

User avatar
ngayngo
Posts: 1208
Joined: Sat Nov 01, 2008 8:34 pm

Post by ngayngo »

Image

Qua mùa hoa tết

Những nỗi buồn đôi lúc rất mênh mông
Như thành phố chợt mưa chợt nắng
Như em bỗng chợt đi về ngõ khác
Như mùa về không đợi gió mang tin.

Như tay nắm chạm bàn tay đã tết
Như môi hồng đang lách cách hạt dưa
Như tường rêu một buổi sáng trở mình
Xanh biếc cả lòng anh lạ lẫm.

Như chân níu từng viên sỏi nhỏ
Trước nhà ai mới lạ đã thành quen
Như hân hoan làm phố chợt rộn ràng
Như hạnh phúc đôi khi là gặp gỡ.

Để đi qua những mùa hoa tết đó
Ta rất cần thương nhớ để còn nhau.


Khuê Việt Trường

User avatar
ngayngo
Posts: 1208
Joined: Sat Nov 01, 2008 8:34 pm

Post by ngayngo »

Image

Một chút gì của xuân

Xuân đã về trên những chồi lộc biếc
Vườn nhà ai - đào đơm những nụ non
Nắng sớm nay hình như cũng tươi hơn
Giọt sương đọng, long lanh như ngọc quí.

Anh lặng lẽ tìm chỗ ngồi mộng mị
Thuở ngày xưa một lối cũ đi về
Đâu là gió mà anh bay đi mất
Có là chim thì cũng nhớ chốn xưa.

Bạn bè chơi - nhóm có dăm ba đứa
Khó gì đâu mà chẳng biết một người
Xòe bàn tay chưa nắm - đã buông lơi
Ồ lạ quá tình yêu như sương khói.

Xuân đã đến - thật đều như đã hẹn
Bậc thời gian hun hút phía sau lưng
Anh bình thản nhìn ngoài khơi biển động
Và giấu đi sóng dữ ở trong lòng.

Xuân đã đến – cũng như em đã đến
Dăm ba hôm rồi cũng sẽ vụt xa
Để lại hương xưa trong nắng nhạt nhòa
Và sợi tóc trên vai anh hờ hững.



Nguyễn Thành Trung

Post Reply