Quán Vắng không Người ...3

Buồn vài phút xin ghé thăm đây; muốn tán gẫu ghé đây... Chia sẻ tâm tư vô đây.... Không biết nói gì làm gì vô đây!!! Bài viết sẽ giữ lại trong 7 ngày và quá hạn sẽ đi vào thiên cổ của không gian Cyber!!!

Moderator: khieulong

User avatar
ThienThu
Posts: 757
Joined: Thu Oct 30, 2008 5:38 am

Post by ThienThu »

Khi Cây Cổ Thụ Bị Tróc Rễ -
Bùi Tín

Số Trời đây là quy luật đào thải của mọi sự vật trên đời, quy luật sinh - lão - bệnh - tử của mỗi đời người; quy luật sinh - hưng - thịnh - suy - vong - phế - diệt của mỗi chế độ, mỗi triều đại ngự trị trong xã hội loài người, không một con người nào, một chế độ chính trị nào thoát khỏi cái định mệnh khắc nghiệt cay đắng ấy.

Đây là một loạt quan điểm, nhận định, bình luận chính trị gần đây nhất của nhiều mạng thông tin có cơ sở ở Đài Loan, Hồng Kông, Nhật Bản, Hoa Kỳ, của nhiều nhà bình luận chính trị Trung Quốc ở hải ngoại, của các mạng Minh Huei, Bo Xun (tiếng Hoa), cũng như của nhà báo - nhà bình luận Trung Quốc Gordan G. Chan, tác giả cuốn sách The Coming Collapse of China (Sự sụp đổ sắp tới của Trung Quốc), được tái bản nhiều lần.


Cũng mới đây mạng Đại Kỷ Nguyên, cơ quan ngôn luận của Pháp Luân Công Đạo Pháp do Đạo sư Lý Hồng Chí sáng lập, đã đi đầu trong phong trào Tam Thoát – Thoát Đảng, Thoát Đoàn, thoát Đội và Thoát mọi loại tổ chức khác của Đảng CS Trung Quốc mà Ông cho là tà giáo man rợ, là tội ác chống nhân loại.


Hiện con số người tuyên bố công khai Tam Thoát đã lên đến 221.000.000 người, làm biến đổi sâu sắc so sánh lực lượng giữa đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và đại khối nhận dân Trung Quốc lương thiện.Trên Đại Kỷ Nguyênhiện đang đăng bài “Đảng CS Trung Quốc vong » cho rằng ĐCSTQ không thể cưỡng lại số phận đã được định đoạt là giải thể, tiêu vong trong thời gian không xa. Chiến dịch “diệt hổ đập ruồi, săn cáo» đang ở hồi kết thúc, không thể nào xuống lưng hổ vì “kỵ hổ nan hạ» (cưỡi hổ thì khó xuống).


Màn chót ngay trước mắt là triệt con hổ Thượng tướng Quách Bá Hùng và con trai là tướng Quách Chính Cương, vì Quách từng là Phó Bí thư Đảng ủy Quân sự TƯ, cánh tay phải của Giang Trạch Dân, bị tống giam khi đang cải trang làm phụ nữ để tìm cách thoát sang Hồng Kông.

Mạng Minh Huei còn nhận địng rằng sau cuộc họp Bộ Chính trị ở Bắc Đới Hà mùa hè này, Tổng Bí thư kiêm Chủ tịch Nước Tập Cận Bình và Vương Kỳ Sơn sẽ gạt Trương Cao Lệ, Lưu Vân Sơn và Trương Đức Giang, cả 3 hiện nằm trong Ủy ban Thường Vụ Bộ Chính trị gồm 7 ủy viên ở chóp bu quyền lực, là thế lực cuối cùng phò Giang Trạch Dân, để ngay sau đó diệt chính Giang, coi là đòn ân huệ để giải thể luôn ĐCSTQ, chuyển sang mang một tên mới – “Đảng Xã hội Dân chủ” hoặc “Đảng Dân tộc Trung Hoa”, như trước đây Lý Thụy Hoàn, một ủy viên kỳ cựu của Bộ Chính trị đã gợi ý, sau khi đảng CS Liên Xô bị giải thể hồi cuối năm 1991. Hiện nay, Tập Cận Bình đang kết chặt với Vương Kỳ Sơn và Thủ tướng Lý Khắc Cường trong Thường vụ Bộ Chính trị, và với 2 Phó Bí thư Đảng ủy Quân sự TƯ là 2 Thượng tướng Phạm Tường Long và Hứa Kỳ Lương, thay thế Từ Tài Hậu đã chết và Quách Bá Hùng vừa sa lưới.


Một bản tiểu sử dài của Giang Trạch Dân được phổ biến rộng rãi trong 6 tháng qua, chỉ rõ Giang xuất thân từ một gia đình đại Hán gian từng phục vụ phát xít Nhật thời Uông Tinh Vệ, đã tự nhận là con nuôi liệt sỹ, gia đình cách mạng CS nòi để leo lên đỉnh cao quyền lực và phá nát Đảng CS không có cách gì cứu vãn nổi.

Đại Kỷ Nguyên còn cho biết trong tháng 7/2015 Tập Cận Bình quy định tất cả các cán bộ đảng viên CS phải làm lễ tuyên thệ “trung thành với Hiến pháp”, từ bỏ lệ tuyên thệ trung thành với Đảng CS và học thuyết CS, từ đó đưa đảng vào “lãnh cung», tử vong vĩnh viễn.


Không phải ngẫu nhiên mà từ hơn một năm nay các Tòa án Trung Quốc tiếp nhận đơn của mọi công dân kiện cáo về việc người thân của họ trong Đạo Pháp Luân Công bị sát hại trong lao tù, các bộ phận cơ thể được rao bán khắp mọi nơi. Hiện nay đã có 80 vạn lá đơn kiện đích danh ông Giang Trạch Dân về tội ác này do chính Giang đề xướng và thực hiện qua bộ máy 610 – được thành lập ngày 10 tháng 6 năm 1999 - trên tinh thần Đảng CS theo Duy Vật chống mọi tà giáo Duy Tâm.


Tuy không phải từ những nguồn tin chính thức được tin cậy hoàn toàn, tôi vẫn thu thập, ghi chép, bình luận các thông tin trên đây với tất cả sự thận trọng dè dặt cần thiết, để các bạn đọc của VOA rộng đường tham khảo và theo dõi thêm.

Nếu như ĐCSTQ thật sự tiêu vong trong thời gian tới, khi cây cổ thụ Trung Quốc bị đổ trốc rễ, như số phận Đảng CS Liên Xô hồi cuối năm 1991, thì không ai có thể hình dung rõ sau đó hậu quả đối với tình hình Đông Nam Á và toàn thế giới sẽ ra sao.

Trung Quốc sẽ vẫn còn là một thực thể hay sẽ vỡ ra thành các mảnh lớn nhỏ khi nó có đến hàng trăm dân tộc với tiếng nói, nguồn gốc, tôn giáo khác nhau?


Chắc chắn sẽ là tin tốt lành cho nhân dân Việt Nam khi cái họa bành trướng tệ hại sẽ có cơ chấm dứt để nhân dân ta có thể sống hoàn toàn độc lập tự do, hòa hiếu, hợp tác và cùng phát triển với mọi nước xa gần.

Nước cờ Thoát Trung, gắn bó với các bạn bè dân chủ xa gần, bẻ lái chiến lược lúc này thật đúng lúc, đúng thời cơ, là cao kiến, hợp lòng dân, đúng theo vận nước vậy.


Bùi Tín

09.08.2015

User avatar
doluoi
Posts: 829
Joined: Sun Nov 01, 2009 10:11 pm

Post by doluoi »

Image

Những người Việt tỵ-nạn rất ngây thơ, dễ tha-thứ và chóng quên !!!

Nhớ lại ngày nào, những loạt pháo-kích vội vàng không cần trúng mục tiêu, rơi vào thành phố, những vụ đặt chất nổ nơi chốn đông người và được tính toán cẩn thận để càng chết nhiều càng tốt !!! Thảm-trạng năm Mậu-thân, đại-lộ kinh-hoàng của mùa hè đỏ lửa. Kẻ tự nhận mình là giải-phóng quân, đã giải-phóng biết bao nhiêu là mạng sống của thường dân vô-tội trong đó có biết bao nhiêu là đàn bà và con trẻ. Ngày chiếm được miền Nam, những người CS đã lấp liếm che dấu tất cả những hành động bất nhân của họ trong thời chiến, tận dụng tất cả phương tiện và quyền lực của kẻ thắng trận để bôi bác và đổ hết tội lỗi lên đầu lũ bại binh.

Hoà bình tới, hàng hàng lớp lớp người chiến bại bị lường gạt đưa hết vào trại tập-trung, và bao nhiêu người đã bỏ mạng nơi thâm sâu cùng cốc ?

Bao nhiêu gia đình tan nát, thất-lạc tứ tán, bỏ thây trên biển cả khi cái gọi là nhà nước nhân dân toa rập bán bãi vượt biên để lột hết vàng của dân, tiền thì cơ-quan quyền-lực nhà nước cấu-kết chia nhau, dân nếu may mắn còn được cái quần xà lỏn đến bến bờ tự đo thì để đế-quốc nó nuôi. Để bào chữa cho hành động vô nhân này là một chiến dịch bôi bác người tị nạn nào là ‘‘ôm chân đế-quốc, một lũ bồi bếp, lưu-manh đĩ điếm, mê bơ thừa sữa cặn….’’

Ngày mà chế độ đổi tiền lần đầu, lúc đó tôi còn trốn chui trốn nhủi khi thì ở trong ruộng rẫy miền Phương-Lâm, lúc thì chuồn về Sàigòn. Từ sáng đến gần trưa, xe phóng thanh đi vòng khu phố lải nhải yêu cầu đồng-bào làm ăn buôn bán bình thường, đừng nghe tin đồn thất thiệt là có đổi tiền. Đúng 12 giờ trưa cũng chiếc xe đó thông báo giới nghiêm và thể thức đổi tiền trên cả nước. Có cái chính-phủ nào trên trái đất này có thể làm một chuyện chó má như thế, trừ nhà nước xã-hội chủ-nghĩa Việt-nam !!! Mỗi gia đình chỉ được đổI 200 $ (một đồng tiền ‘‘giải phóng’’ phải trị giá bằng 500 lần tiền ‘‘ngụy’’ cơ, và như các bạn đã thấy sau này tiền phỏng giái mất giá ra sao !). Mỗi nhà chỉ có hai trăm mà sao, sau vài tháng ‘‘tiền giải phóng’’ dầy dặc mọi nơi ? Xin thưa là nhà nước nhân dân phát cho cán-bộ, cơ-quan vô tội vạ để đám này vơ-vét hết của cải trong Nam, hàng họ trong Nam kìn kìn chở ra miền Bắc xã-hội chủ-nghĩa giầu đẹp. Dân miền Nam bị nhà nước nhân dân vớt đẹp cú đầu-tiên. Sau đó là đánh tư-sản mại-bản, tư-sản dân-tộc, thật là đủ trò ma mãnh.


Ngày đặt chân xuống tầu vượt biên, trăm người như một thề không đội trời chung với CS. Sang được vùng đất tự đo cuộc sống đầy đủ, ít nhất là không chật vật vì miếng cơm, manh áo, các quyền tự đo được phục hồi, nỗi tức giận từ từ biến đi và rồi người tỵ nạn quay trở lại với những tình cảm, những quyến luyến một thời của quê hương đã mất… Những con cáo già ở Bắc bộ phủ tâm-lý hơn ai hết đã nghĩ trước đến vấn đề này, họ hiểu rằng thời gian rồi sẽ qua đi, mọi chuyện sẽ trôi vào dĩ vãng và rồi đám người Việt quốc-gia nặng đầu óc uỷ-mị tiểu tư sản này rồi cũng sẽ quên cả thù cha, nợ nước và lại lần lượt chui vào bẫy lớn, bẫy nhỏ do đảng và nhà nước giăng ra.

Lịch-sử đã chứng minh điều đó, những lầm lỡ của cha anh, chúng ta lại đang bắt đầu lập lại. Chính-sách của CS là luôn luôn bịp bợm, họ tự nhận họ là hạng cùng đinh và dùng bất cứ mưu thần chước quỷ nào cũng được miễn là đạt được mục đích. Cứu cánh bện minh cho phương tiện đó là bài học nhập môn của họ. Có một hiệp-ước nào họ ký kết mà được thi hành nghiêm-chỉnh đâu ? Quân, cán chính của VNCH hiểu rõ điều này hơn ai hết. Họ luôn luôn áp dụng phương cách tẩy não, không nghe cũng bắt phải nghe, nghe hoài, nghe mãi cũng lọt lỗ tai và biến thành cái phải, chứng cớ là chúng ta có vài vị H.O đờ đờ, đẫn đẫn, ăn nói theo lập-trường CS và thời gian tính : để lâu cứt trâu cũng hoá bùn để hoá giải những hận thù do họ tạo ra. Và than ôi, người Việt quốc-gia trong vòng lẩn quẩn lại như một bầy thiêu thân lăn xả trở vào. CS rất là ngoan cố lúc nào cũng giải thích mọi sự kiện bằng lập luận hiện tượng và bản chất, và bất cứ cái gì xấu xa, đê tiện của họ cũng chỉ là hiện tượng mà thôi, còn bản chất thì rất tốt, và của đối phương thì dứt khoát hoàn toàn ngược lại. Giáo điều này dẫn đến sự bịp bợm không tránh khỏi của chế đô…

Sau ngày ‘‘phỏng giái’’, vào khoảng 77, 78 tôi có bà chị họ lấy một ông chồng tập kết, vào Nam để tiếp thu. Anh Chương, tên ông này đã từng được ưu đãi cho du-học bên Trung-cộng, khi vào Sàigòn được cấp một căn biệt thự ở đường Yên Đổ, có hai xe Peugeot 504 (tịch thu của người di tản) với tài xế và cận vệ. Bà chị thấy tôi đói rách thì thương, tuần nào cũng mời cậu em lên ăn cơm để bồi dưỡng một cách kín đáo, kiểu Bắc-kỳ. Riết rồi cũng thân thiết, lúc đó Việt-nam đói khổ lắm, bột mì, khoai lang và bo bo là tiêu-chuẩn của dân-chúng hàng ngày. Nhà anh Chương lúc nào cũng cơm gà, cá gỏi, rượu Martell, thuốc 555 mù-mịt. Một hôm trong bữa cơm, nói chuyện về lao động xã-hội chủ-nghĩa ở trường của mấy đứa nhỏ. Anh Chương la con : ‘‘Tụi bay phải đi lao động để biết rằng người nông dân cực khổ ra sao khi làm ra lúa gạo !’’. Mấy bữa sau, tôi thắc-mắc với bà chị về chuyện ấy, bà nói : ‘‘Ối dào, có mặt cậu thì ông ấy nói thế chứ đời nào ông ấy để con ông ấy đi !!!’’ - Trong nhà mà còn bịp nhau như thế há chi người ngoài ! Tôi trốn đi thoát giữa năm 78. Đến năm 80 tin nhà cho biết ông anh rể tập kết của tôi được gọi lên làm việc với cấp trên, vài hôm sau người nhà được thông báo lên nhận xác, lý do đương sự tự tử chết. CS thanh toán nhau như vậy là chuyện thường tình.

Sau ngày miền Nam mất vào tay CS, dân chúng nghe chế độ tuyên-truyền về sự hy-sinh của miền Bắc trong cuộc chiến, hột gạo cắn làm tư, một cho dân miền Bắc, một cho miền Nam và hai phần cho Lào và Miên. Họ quên một điều là tổng bí-thư của họ đã từng tuyên-bố là Việt-nam đánh Mỹ là đánh cho ông Liên-sô, ông Trung-quốc và thật sự gạo tiếp-tế cho cả miền Bắc và các chiến trường là của Trung-cộng chứ miền Bắc không khi nào có thể tự túc về lúa gạo (chúng ta bắt được bao nhiêu kho gạo trên đường Trường-sơn với hàng chữ Tầu : ‘‘Cộng hoà nhân dân Trung-hoa’’ ? vào sâu trong chiến trường phía Nam thì toàn gạo của miền Nam do hậu cần thu mua, có khi là gạo Thái-lan do Mỹ mua viện trợ cho miền Nam lúc đó, và lọt vào tay bọn ăn cơm quốc-gia thờ ma CS, chứ gạo nào của miền Bắc như Vẹm tuyên truyền !) Khi đó Nga và Trung-cộng có lý do chiến-lược để thúc giục VC làm cho thế giới có cảm tưởng Mỹ là kẻ gây hấn và sa lầy ở VN. Và Lê Duẩn, tên tội đồ khát máu của dân tộc đã trực tiếp xác nhận mình là kẻ đánh thuê cho quyền lợi của quan thầy.

Miền Nam ơi, CS vào Nam là để giải-phóng cái dạ dầy họ thôi, họ thèm khát cái vựa lúa miền Nam để nuôi sống cả nước, đó là cái nhìn chiến-lược. Nhìn lại mà xem, những gì xuất-cảng bây giờ toàn là của miền Nam, từ dầu thô, lúa gạo, tôm cá, trái cây đến cà-phê, cao-su, cho đến ngoại tệ mạnh là Mỹ-kim cũng do những người đã từng liều chết ra đi với đại đa số là ở miền Nam, giờ đây vì tình riêng (hoặc quyền lợi riêng hay thú vui đê hèn riêng) mang về tới tấp để gián tiếp phụ lực cho chế độ tồn tại. Ai giúp ta khi tự ta không giúp ta lại còn tiếp tay với quân thù.

Nhiều người nói với tôi ‘‘giờ đây tụi nó không phải là CS nữa rồi, về VN anh muốn làm gì thì làm miễn là đừng đụng tới chế độ’’. Họ vẫn chưa hiểu gì về CS, lùi một bước để tiến ba bước là chiến-thuật của CS từ xưa tới nay và họ đã áp dụng rất nhiều lần, chỉ có chúng ta là mau quên!


Tôi theo dõi báo chí của họ (để biết ta biết địch chứ ngôn từ, tin tức của bọn báo-chí quốc doanh thì toàn là một chiều và chán phè), cách đây vài tháng, họ tăng phụ cấp cho giới lãnh đạo ngành công-an và mới đây thăng cấp cả chục tướng công-an một lần. A, thì ra là thế, họ dùng công-an để kềm kẹp dân, chống đỡ cho chế độ. Cả miền Nam ngày xưa trong thời chiến, với bọn nằm vùng nhung nhúc mà cũng chỉ có hai tướng cảnh-sát, chế độ tự- nhận là của dân mà phải duy trì một lực lượng công-an mấy lần hơn trong thời bình, thì chúng ta có bị họ bịp nữa không ? Chẳng lẽ cứ 10 người dân lại cần một công-an canh chừng? Chế độ CS trên lý-thuyết là không cần đến cảnh-sát, công-an và cơ-quan công-quyền, họ tự mâu-thuẫn lấy họ hay là họ lại bịp nữa rồi !!! Marx và Angels có sống lại thấy trò láo khoét của đồ đệ chắc cũng phải đội quần.

Có người khi qua lại đây trở thành cái loa tuyên-truyền không công cho chế độ Nào là VN thay đổi nhiều lắm, nhà cao tầng, xa-lộ, cầu cống xây dựng mọi nơi… Họ có hiểu đâu những gì của đất nước đảng đã bán đắt, bán rẻ cho ngoại nhân để đổi lấy đời sống phè phỡn cho đám công thần CS và lũ con cháu họ, chứ đại đa số dân ‘‘vô-sản’’ thì giờ đây vẫn hoàn bần cố, cái này CS gọi là phồn-vinh giả tạo đó quý vị ạ !

Ngày xưa chính thể Cộng-hoà xây một cái cầu cho dân, sau đó lại phải nuôi một trung đội nghĩa-quân không sản-xuất để canh gác cái cầu đó. VC cũng có vài thằng du-kích không sản-xuất, bắt dân chứa chấp và nuôi dưỡng rồi rình rập để phá cái cầu, rồi một ngày, cây cầu cũng bị phá sập, thử hỏi thiệt hại biết bao nhiêu cho công quỹ quốc-gia, giờ đây ai phá của họ ?

Chỉ đáng ngạc nhiên là đã hơn 35 năm qua mà họ chỉ mới xây dựng được có bấy nhiêu mà đa số lại do tiền của ‘‘tư bản dẫy chết’’ ngoại quốc giúp đỡ !!! Cách đây khoảng chục năm, đã có bao nhiêu Việt kiều mang hết tiền dành dụm về đầu-tư vào nhà đất ? CS chờ cho vào rọ cả lũ, xong thay đổi luật lệ làm bao nhiêu người khóc dở, mếu dở. Bao nhiêu doanh gia làm ăn lớn với CS rồi cũng bỏ của chạy lấy người? Tù hay Tiền lựa cái nào, hỡi đám Vịt cừu ngây thơ?

Hết nhà thờ, đến chùa chiền; hết sư đến cha đến soeur lũ-lượt qua Mỹ quyên góp tiền của về xây nơi thờ tự, cho to hơn, đẹp hơn. Việc rất tốt để đẹp đạo, đẹp đời nhưng chỉ khổ cho con chiên, tín đồ bên này làm mửa mật ra để đóng góp, con chiên, tín đồ bên kia há miệng mắc quai ( chùa chiền, nhà thờ như thế thì đương nhiên là phải hạnh-phúc, no cơm ấm áo, tự do tôn-giáo chứ! (kêu ca cái nỗi gì?).Rốt cuộc chỉ có nhà nước CS là có lợi, được cả mọi bề, họ bịp được ta và bịp được cả thế-giới !

Mỗi khi có thiên-tai trong nước, người Việt khắp nơi mủi lòng thương đồng-bào khốn-khổ, quyên góp tiền bạc gởi về mua gạo củi cứu đói, trong khi đó chính-phủ nhân dân chứa gạo đầy trong kho chờ lên giá để xuất-cảng, và chỉ giúp đỡ nhỏ giọt cho người của họ (gia đình có chính sách) ! Thử suy-nghĩ như thế này nhé : Ta chí thú làm ăn, nhịn tiêu xài hoang phí để nuôi con cái nên người, có gia đình lối xóm, rượu chè, bài bạc, điếm đàng, con cái bỏ đói, bê tha. Thương mấy đứa nhỏ, ta muốn cho món quà, tấm bánh, nhưng bố mẹ chúng hoạnh hoẹ bắt ta ép đủ điều, phép tắc, thưa gửi này kia thì mới cho vào nhà và đòi tự tay phân phát cho mấy đứa nhỏ, bởi vì ti-tiện thay, họ có con yêu, con ghét và muốn dùng quyền lực đó để ban phát ân-huệ. Rồi của người, phúc ta dân đen nào có biết? Lo cho dân như vậy thì thằng bé lớp nhì cũng lập chính-phủ được cần gì đến đỉnh cao trí-tuệ ! ‘‘Cái gì mà CS yếu kém thì họ càng to mồm !’’ và tốt nghiệp đại-học mở (học đại ! Tổng bí thư là anh hoạn lợn ‘‘thiến heo’’ ngồi chồm hổm trên đầu cả nước thì học hành làm gì cho mệt ! Cứ theo bác, theo đảng bịp bợm hô-hào đ ấ u tranh giai-cấp, để những thằng dại nó ôm bom chết banh xác cho Tổ-quốc ghi công, rồi khi đoạt được chính-quyền mình sẽ trở thành giai-cấp bóc lột, tàn bạo gấp mười lần hơn!!!) Cho tới bây giờ, giao dịch với thế-giới văn-minh, đảng mới nhận thức ra là đảng dốt thật, chỉ giỏi đi ăn cướp mà thôi. Bởi vậy khi họ ban hành chính-sách, vuốt ve Việt kiều là họ sửa soạn làm thịt Vịt cừu đấy . Chiến-lược đã thay đổi nên bồi bếp, lưu manh đĩ điếm nay trở thành khúc ruột ngàn dặm không rời, họ cần tiền và trí-tuệ của Viêt-kiều để củng cố cho chế độ vô nhân của họ, để họ còn ngồi mãi trên ghế quyền lực, chứ bạn đau ốm, ăn tiền già không chút lận lưng, trở về với tình trạng y như ngày bạn ra đi thử xem họ có hoan hỉ đón tiếp bạn không ?

Những ‘‘việt kiều’’ lỡ sa vào vòng lao lý, nhà nước ‘‘nhăn răng’’ (nhân dân) chối đây đẩy đâu có nhận về !!! Họ không là khúc ruột ngàn dặm à? Ruột cũng có khúc thối, khúc thơm chứ ??? Dân khoẻ thì nhà nước bóc lột sức lao động, khi đau ốm, đói khổ thì thân nhân ở nước ngoài nuôi. Thuốc men gởi về theo diện nhân đạo mà không đút lót thì cũng nằm mốc trong kho.

Chết thằng nào chứ CS chắc chắn là không chết, và họ cũng chẳng dại gì mà thay đổi. Cứ như thế này mãi muôn đời, nếu chúng ta vẫn cố tình không muốn hiểu biết dã tâm của họ ...

Những người tỵ nạn rất ngây thơ vẫn là những con ong, cái kiến tầm thường và đần độn, gián tiếp mang công sức ra củng cố cho chế độ mà họ đã từng kinh tởm, và đã phải liều chết bỏ nơi chôn nhau cắt rốn mà đi, vào những ngày này, hơn bốn chục năm về trước.

User avatar
khieulong
Posts: 6755
Joined: Wed Dec 01, 2004 9:09 pm
Been thanked: 1 time

Post by khieulong »

Nhận diện thật rõ chế độ chính trị toàn trị
Bùi Tín
(Blog VOA)

Nhà báo, cũng là nhà nghiên cứu ở Hoa Kỳ Bùi Mẫn Hân (Min Xin Pei), gốc Trung Quốc, một học giả có uy tín, vừa cho đăng một bài báo lý thú trên tạp chí Carnegie/Hoa Kỳ (số tháng 7, 2015) chuyên nghiên cứu về các quan hệ quốc tế, có nhan đề “Gốc rễ những rối loạn về kinh tế của Trung Quốc là gì? - Là chính trị, ngốc ạ!”

Ngày 16 tháng 9 các mạng Dân Luận và Ðối Thoại đã đăng bản dịch của bài báo này.

Bài báo đi từ lịch sử các chế độ độc đoán xưa và nay trên thế giới để đi đến kết luận về bản chất chế độ chính trị ở Trung Quốc hiện nay.

Có thể tóm tắt những ý kiến chính của bài báo này như sau:

- Từ thời phong kiến đến chủ nghĩa tư bản và chế độ “cộng sản” mang tên xã hội chủ nghĩa, các chế độ độc đoán đều mang tính chất bóc lột nhân dân, mang lại bất công xã hội. Các nhà nước ấy có thể mang tên là “nhà nước thú dữ” - predatory states” - có nghĩa là ăn thịt đồng loại, tất cả đều là chế độ tham ô, chuyên ăn cắp, ăn cướp của dân, phản dân chủ, phản dân tộc.

- Có những chế độ nhà nước thú dữ cá nhân, như các vương triều phong kiến hay dưới chủ nghĩa tư bản, như Ferdinand Marcos ở Philippines, Suharto ở Indonesia hay Mobotu Sese Seko ở Zaire.

- Có những nhà nước thú dữ mang hình thức tập thể của một nhóm người hay mang tên một chính đảng, như ở Liên Xô trước đây, ở Trung Quốc, Bắc Triều Tiên hiện nay, đều là chế độ thú dữ chuyên “ăn thịt” đồng bào và xã hội không bao giờ ngừng nghỉ.

- Có hai kiểu ăn cắp của các con thú dữ này rất đáng phân tích: “Ăn cắp từ từ” và “cướp bóc nhanh” (slow thief và fast plunder). Những tên độc tài cá nhân trên đây thuộc loại cướp bóc nhanh, thu vén cho chúng và gia đình, bộ hạ tin cẩn thật gọn, thật nhiều rồi hạ cánh an toàn để hưởng thụ riêng; giới nghiên cứu gọi chúng là tầng lớp “quan tặc” - kleptocraty - cùng loại với hải tặc, dâm tặc, lâm tặc, tin tặc...

Các chế độ nhà nước thú dữ loại tập thể thì khôn ngoan, ranh ma hơn, ăn cắp từ từ, không vội vã, để kéo thật dài cuộc ăn cắp, còn xẻ cho nhân dân hưởng thụ tý chút thành quả do chính họ làm ra, nhằm ru ngủ dân chúng, che lấp tội ác ăn cắp và ăn cướp kéo dài để chia nhau phần lớn tài sản chung, dân chỉ hưởng phần bèo bọt, nhưng chúng vẫn tuyên truyền là “đời sống người dân được cải thiện rõ rệt.”

Bài báo kết luận: đó chính là gốc rễ chính trị của những rối loạn về kinh tế hiện nay ở Trung Quốc, do tham nhũng tràn lan, lòng dân phẫn nộ hết chịu nổi, kẻ cắp kẻ cướp nắm luôn tòa án, luật lệ, không có ai thanh tra, kiểm soát. Bọn cướp tập thể chuyên tranh giành quyền lợi và quyền hành với nhau; sự phát triển không hài hòa, đồng bộ, do đó khủng hoảng kinh tế-tài chính-xã hội-văn hóa xen cài vào nhau, thúc đẩy cường độ khủng hoảng lên độ tột cùng, và chế độ sụp đổ là tất yếu.

Trong khi đó, thế giới lại có những gương sáng hấp dẫn để so sánh là nhà nước dân chủ-pháp quyền, coi trọng pháp luật nghiêm minh, công dân có tiếng nói, có nhân quyền, nhà nước có thanh tra, giám sát công minh, mọi việc công khai, minh bạch, hầu như không có kẽ hở cho ăn cắp, ăn cướp, nếu có cũng sẽ bị phát hiện, truy tố theo luật pháp.

Nhân đọc bài báo trên của nhà báo Bùi Mẫn Hân, tôi thử đối chiếu với Việt Nam; Nhà nước XHCN VN độc đảng, độc đoán này có thể được xếp vào loại “nhà nước thú dữ - ăn cắp từ từ” suốt 70 năm tròn, ngày càng thiện nghệ, ma quái hơn thời chiến.

Tôi muốn góp ý thêm với nhà báo Bùi Mẫn Hân rằng theo tôi, có một điểm cơ bản chưa được ông nói đến khi nhận diện nhà nước Trung Quốc, cùng một loại với VN.

Ở VN, bộ mặt rõ ràng, thâm độc nhất của chế độ là sự đồng nhất giữa đảng CS và Nhà nước, theo kiểu độc quyền nhà nước trùm lên mọi mặt, lên tất cả.

Xin kể: Ðảng CS tự coi mình là nhà nước, không chia sẻ cho ai khác, đảng CS là nhà nước, là chính phủ, là quốc hội (90 phần trăm là đảng viên CS), là tòa án, là bộ máy thanh tra, giám sát; kinh tế quốc doanh thực chất là kinh tế của đảng CS, lũng đoạn, khống chế, tuy được đầu tư cực lớn, lại lỗ to, nợ lớn. Ðảng CS nắm trọn ngân sách nhà nước, không để lộ một xu nào cho ai biết, kiểm tra. Ðảng cũng là quân đội, Ðảng cũng là công an, hung bạo, giết dân, tra tấn dân, kết hợp với côn đồ, lưu manh, lại phong hàng 300 tướng, tệ hại, là đại nạn cho toàn xã hội.

Ðây là một kiểu vương triều, vua tập thể quyết định mọi chuyện. Cũng là một kiểu nhà nước thượng đế - Deo State - tự coi minh là thiêng liêng với quyền lực vô hạn, có mặt khắp mọi nơi, thường xuyên, liên tục. Sự bao biện là tuyệt đối. Dân chủ là số không.

Ðúng, nhà nứơc/Ðảng CS VN là loài thú dữ - Predatory State - ăn thịt đồng loại, với nghĩa là bóc lột sức lao động, hành hạ, nhũng nhiễu đồng bào mình bao nhiêu cũng chưa đủ, theo kiểu từ từ và lâu dài. Dạ dày nó không có giới hạn.

Theo tôi đó là con khủng long to lớn, hung bạo, tham ăn, nhập vào nhà nước XHCN, đồng nhất với nhà nước, đội lốt nhà nước, lũng đoạn nhà nước, phải gọi là nhà nước khủng long - Dinosaur State - mới lột tả được bản chất của nhà nước CS VN. Khủng long là một loài thú khổng lồ cách đây hàng trăm triệu năm, đã tuyệt chủng, chỉ tồn tại qua các hình vết xương trong khảo cổ học, được biết là dạ dày cực lớn, phàm ăn, hung dữ, ăn thịt các loài thú khác, khi háu đói ăn cả đồng loài.

Con khủng long - nhà nước VN ấy đã “ăn thịt” hơn ba triệu nhân mạng đồng loại trong chiến tranh, mang bề ngoài là kháng chiến chống ngoại xâm để xây dựng cơ đồ riêng cho nó, để tha hồ ăn cắp, ăn cướp vô vàn sinh mạng, tài sản, đất đai, thời gian của xã hội suốt 70 năm, gây nên đau thương, tang tóc, đau khổ, bất công cho hàng triệu đồng bào, trong thời bình nó càng phàm ăn, càng hung dữ với đồng loại.

Vậy chúng ta phải làm gì và làm thế nào? Chẳng lẽ sống cứ để cho con khủng long này bòn rút đến tận cùng xương tủy của dân tộc, như nhà báo Nguyễn Thị Từ Huy đặt ra câu hỏi tha thiết ấy. Nhà văn Võ Thị Hảo kêu gọi hãy chôn vùi cái bẫy - chính là con khủng long hung bạo này - xuống chín tầng địa ngục. Nhà báo Bùi Minh Quốc dùng một bài hát để kêu gọi mọi người dân Việt vùng dậy “đập tan mọi xiềng xích,” cũng chính là con khủng long khổng lồ nhưng đang bị nhiều bệnh tật và nay bị toàn dân nhận diện rõ ràng, không thể tồn tại lâu dài.

Con khủng long CS Liên Xô đã bị chôn vùi xuống chín tầng địa ngục. Con khủng long CS hung tợn láng giềng phía Bắc đang lâm trọng bệnh, đã bị nhân dân Trung Quốc, Hồng Kông và bà con luyện tập Pháp Luân Công khắp thế giới nhận diện.

Chẳng lẽ gần 100 triệu đồng bào ta vẫn còn nhẫn nhục ngậm miệng để con khủng long hung hãn, tham lam vô độ ấy hành hạ đầy ải mãi ư? Cho đến bao giờ...?

Ðã có những đảng viên lão thành sớm nhận ra bản chất của đảng CS, có dũng khí trả thẻ đảng viên lại cho đảng, như ông Nguyễn Hộ, Tướng Trần Ðộ, ông Lê Hồng Hà, Trung Tá Trần Anh Kim, nhà báo Bùi Minh Quốc, người trẻ hơn như cô Tạ Phong Tần, nhà báo Phạm Chí Dũng và nhiều đảng viên trẻ. Ðó là những người thật lòng yêu nước, thật lòng thương dân, quyền lực không ham, tiền bạc không màng, sống thanh thản trong tự do với lòng tự trọng trong sáng, do sớm nhận ra bộ mặt thật của Ðảng CS. Ðây là những gương sáng cho các đảng viên còn có lương tâm và tự trọng nhân dịp đại hội đảng XII sắp đến. Chân lý, lẽ phải sớm muộn bao giờ cũng thắng.

Con khủng long thực dân Anh già nua đã bị nhân dân Ấn Ðộ do Mahatma Gandhi lãnh đạo chôn vùi trong những cuộc xuống đường bền bỉ không bạo lực. Chỉ 4 vạn dân Nam Phi nghe theo lời kêu gọi của tù nhân Nelson Mandela xuống đường trong khí thế ôn hòa bất khuất đã đủ để chôn vùi tức khắc con khủng ong phân biệt chủng tộc toàn trị liền mấy thế kỷ, đưa người tù gan góc thông tuệ lên làm tổng thống. Ðó là những tấm gương sáng, kinh nghiệm hay cho toàn dân ta tham khảo và hành động.

User avatar
ThienThu
Posts: 757
Joined: Thu Oct 30, 2008 5:38 am

Post by ThienThu »

Đảng CSVN, tỉnh cơn say thì đã muộn!
Một lần nữa, nhìn lại các gương mặt này, chóp bu của “tầm cao trí tuệ” CSVN không biết họ sẽ nghĩ sao nếu ngày xưa: HĐ Genève 1954 và HĐ Hòa Bình Paris 1973 - Hồ Chí Minh và CS Bắc Việt: “giải quyết mọi tranh chấp bằng biện pháp hòa bình phù hợp với Hiến chương Liên Hiệp Quốc và luật pháp quốc tế, không sử dụng vũ lực”(lời Trương Tấn Sang & Nguyễn Phú Trọng), thì ngày nay da mặt họ sẽ không “dày” như hiện nay. Đến lượt toàn dân Việt Nam nhìn 2 gương mặt này không biết sẽ nghĩ sao?

Ngày 09-07-2015 trong chuyến công du nước Mỹ, tại diễn đàn Trung Tâm chiến lược quốc tế Hoa Kỳ (CSIS) trong diễn văn của mình, TBT/đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng phát biểu:

“Trong một thế giới toàn cầu hóa, sự tùy thuộc giữa các quốc gia về phát triển và an ninh thì luật pháp quốc tế, sự tôn trọng lẫn nhau và hợp tác giữa các quốc gia càng cần được đề cao hơn bao giờ hết, giải quyết mọi tranh chấp bằng biện pháp hòa bình phù hợp với Hiến chương Liên hợp quốc và luật pháp quốc tế, không sử dụng hoặc đe dọa sử dụng vũ lực. Việt Nam hoan nghênh các nước, trong đó có Hoa Kỳ, đóng vai trò tích cực và có trách nhiệm trong việc duy trì hòa bình. Và tôi muốn nhắc đến một câu nói của nguyên Tổng thống Hoa Kỳ: Roosevelt “Khi tin là có thể, thì bạn đã đạt được một nửa thành công.”(Nguyễn Phú Trọng)

Tiếp theo sau là tại diễn đàn hội nghị thượng đỉnh LHQ 26/9/2015 ông chủ tịch nước Trương Tấn Sang cũng nói: “Chúng ta cần thúc đẩy giải quyết thỏa đáng các xung đột, các tranh chấp bằng biện pháp hòa bình, kiềm chế, không sử dụng hoặc đe dọa sử dụng vũ lực, tăng cường hợp tác bình đẳng, cùng có lợi” (Trương Tấn Sang).
Image
Ông Nguyễn Phú Trọng tại Mỹ và Trương Tấn Sang tại Liên Hiệp Quốc.

Cả 2 chóp bu CSVN, ông Trương Tấn Sang: “Chúng ta cần thúc đẩy giải quyết thỏa đáng các xung đột, các tranh chấp bằng biện pháp hòa bình, kiềm chế, không sử dụng vũ lực, tăng cường hợp tác bình đẳng, cùng có lợi” .

Ông Nguyễn Phú Trọng còn “nâng bi” nhân dân và CP Mỹ bằng câu nói của Tổng Thống thứ 26 Hoa Kỳ Theodore Roosevelt: “Khi tin là có thể, thì bạn đã đạt được một nửa thành công”.

Thế giới văn minh đã tin họ, Hồ Chí Minh và đảng CSVN nhân danh nước VNDCCH đặt bút ký vào 2 văn kiện HĐ Genève 1954 và HĐ Hòa Bình Paris 1973, mà tinh thần và nội dung cả 2 HĐ này đều nhấn mạnh: “giải quyết mọi tranh chấp bằng biện pháp hòa bình phù hợp với Hiến chương Liên Hiệp Quốc và luật pháp quốc tế, không sử dụng vũ lực”.

Nhưng thế giới đã nhầm, họ, chế độ CSVN trong cơn say men Cộng Sản quốc tế CNXH độc tài khát máu họ đã ký, rồi sau đó… vờ như là kẻ say rượu vô liêm sỉ họ trơ tráo quên hết… khật khưỡng du côn như phường giang hồ vô lại, họ dùng súng đạn Nga-Tàu để: (giải quyết mọi tranh chấp bằng biện pháp hòa bình phù hợp với Hiến chương Liên Hiệp Quốc và luật pháp quốc tế, không sử dụng vũ lực) với VNCH (miền Nam) như thế này…


Nhớ nhé các đ/c: “Ta đánh đây là đánh cho Liên Xô-Trung Quốc”(Lê Duẩn) - giải quyết mọi tranh chấp trong hòa bình phù hợp với Hiến chương Liên Hiệp Quốc và luật pháp quốc tế, không sử dụng vũ lực nhưng lại bằng… xe tăng T54 từ miền Bắc tấn công miền Nam...

“Đảng trưởng” CSVN Nguyễn Phú Trọng nhắc lại lời TT/Mỹ-Theodore Roosevelt: “Khi tin là có thể, thì bạn đã đạt được một nửa thành công”. Vâng! Quả đúng là như vậy, một nữa thành công của thế giới văn minh cả tin vào uy tín chữ ký các quốc gia (kể cả CSVN) tại nghị trường quốc tế, phần nữa kia còn lại đảng CSVN thành công nhuộm đỏ toàn Dân tộc Việt Nam.

Cứ thế, họ, các chóp bu CSVN ngất ngây khật khưỡng “tự sướng” trong men say thống nhất CNXH/CS toàn đất nước, say tới độ trước đó nhắm mắt ký cả công hàm (Phạm Văn Đồng-1958) hiến tặng luôn đảo biển của cha ông mình cho Tàu Cộng và “Khi tin là có thể, thì bạn đã đạt được một nửa thành công” (lời Nguyễn Phú Trọng). Vì vậy đảng CSVN đã tin là đã “thành công” một nữa vào đảng CSTQ nên bác bỏ các đề nghị của láng giềng và quốc tế, chỉ “chung thủy” đàm phán song phương với Tàu Cộng về tranh chấp biển Đông… để tìm thêm “một nữa” thành công còn lại…

Nhưng rất từ từ… đảng CSTQ không cho CSVN uống thêm rượu “Mao Đài đồng chí XHCN” nữa mà chỉ cho uống toàn nước lã. Ngày 16/9/2015 Bộ trưởng Vương Nghị phát biểu tại một hội nghị trước các nhà ngoại giao nước ngoài ở Bắc Kinh khẳng định rằng: “Huyện đảo Trường Sa do Việt Nam chiếm đóng là lãnh thổ của Trung Quốc”. Vương Nghị nhắc lại Trung Quốc “có căn cứ lịch sử và pháp lý đầy đủ” đối với quần đảo này và việc Trung Quốc bảo vệ chủ quyền là “thiên kinh địa nghĩa” (luật trời đất) đó là “lẽ dĩ nhiên” . Còn Tập Cận Bình chóp bu cao nhất Tàu Cộng trước chuyến đi Mỹ được The Wall Street Journal dẫn lời ông nói rằng: “Quần đảo Trường Sa là lãnh thổ Trung Quốc từ thời cổ đại đến nay, chúng tôi có đầy đủ chứng cứ lịch sử và pháp lý để chứng minh điều đó”.


Như bị tát vào mặt, đảng CSVN đã thật sự “tỉnh rượu” giã cơn say… Các chóp bu CSVN xanh mặt mở to mắt ra nhìn Tập Cận Bình của Tàu Cộng viếng thăm Mỹ ngày 25/9... Sao nó hao hao giống như hơn 30 năm trước, tháng 2/1979 Đặng Tiểu Bình thăm Mỹ hội kiến với Tổng thống Mỹ Jimmy Carte trước khi về nước… Cử đại binh vượt biên giới dạy cho đảng CSVN một bài học!?

Mà bài học…50 ngàn quân Việt Nam thương vong bỏ mạng ở xứ chùa Tháp nhưng Campuchia không CS mà lại là Hoàng Gia Dân Chủ ngã vào vòng tay Trung Quốc, “đảng ta” học mãi chưa thuộc bài, thì lần này Tập Cận Bình trước chuyến đi Mỹ tuyên bố rằng: “Quần đảo Trường Sa là lãnh thổ Trung Quốc từ thời cổ đại đến nay, chúng tôi có đầy đủ chứng cứ lịch sử và pháp lý để chứng minh điều đó”. Thì liệu đó có phải là bài học thứ 2 tiếp theo? Sau khi Tập cận Bình về nước?

Lúc này thì đảng CSVN đang ngơ ngác trơ trọi nhìn quanh mình, trong cơn say “CNXH/CS” “đảng ta” đã ngất ngưởng quờ quạng như kẻ mất trí làm thay đổi diên mạo địa chính trị khu vực Đông Nam Á, vô cùng bất lợi cho chính Việt Nam, “đồng chí” Trung Quốc giờ đây thành kẻ thù trực diện, trong khi Mỹ không còn tại Nam Việt Nam, CS/Liên Xô đã là Liên Bang Nga đa nguyên dân chủ và trong thời buổi “bánh mì là châu, khí đốt là quế” đồng tiền liền khúc ruột, Trung Quốc tăng kim ngạch thương mại với Nga lên 100 tỷ USD - (trong khi thương mại hai chiều Nga-Việt Nam chưa tới 2 tỷ USD) Còn xuất khẩu của Mỹ sang Trung Quốc đạt 150 tỷ USD đưa Trung Quốc trở thành thị trường nhập khẩu hàng hóa lớn thứ ba của Mỹ và hãng Boeing Mỹ đang tiến hành xây dựng trung tâm lắp ráp hoàn thiện máy bay thương mại tại Trung Quốc cho dòng máy bay 737. Hồi tháng 7, hãng hàng không China Eastern Airline cũng đã mua 50 máy bay Boeing 737-800 trị giá 4.6 tỷ USD. Theo kế hoạch tới năm 2034, Trung Quốc dự định mua mới 6330 chiếc máy bay cho đội bay thương mại của mình, trị giá khoảng 950 tỷ USD của hãng Boeing Mỹ . Đặt nhà máy Boeing ở Trung Quốc chính là sự thay đổi chiến lược sống còn của ngành hàng không Mỹ tại một thị trường nơi mà đối thủ Airbus đang có một hệ thống lắp ráp máy bay tầm trung Airbus 320 tại cảng phía bắc Thiên Tân.

Thì liệu Nga và Mỹ có sẵn lòng hy sinh quyền lợi quốc gia để trực tiếp chống Trung Quốc “bênh vực” đảng CSVN? Quả là chuyện hái sao trên trời - Rỏ ràng sự thức tỉnh của chế độ CSVN, những kẻ say men XHCN là quá muộn màng mà những lời kêu gọi thống thiết: “giải quyết mọi tranh chấp bằng biện pháp hòa bình phù hợp với Hiến chương Liên Hiệp Quốc và luật pháp quốc tế, không sử dụng vũ lực”.(lời Trương Tấn Sang) và… “Khi tin là có thể, thì bạn đã đạt được một nửa thành công.”(lời Nguyễn Phú Trọng)…. sẽ là gió thoảng mây trôi, bởi thế giới dù có không đồng tình, phản đối vũ lực trong tranh chấp biển Đông nhưng chắc không ai còn tin, phụ một tay hay đứng hẳn về phía một chế độ cộng sản độc tài CSVN nhắm mắt tự nguyện vì tình “đồng chí” ký kết hiến tặng biển đảo của mình cho Tàu Cộng rồi bây giờ lại kêu gọi thế giới giúp hổ trợ chận đứng Tàu Cộng và đòi lại biển đảo ấy!?
Image Một lần nữa, nhìn lại các gương mặt này, chóp bu của “tầm cao trí tuệ” CSVN không biết họ sẽ nghĩ sao nếu ngày xưa: HĐ Genève 1954 và HĐ Hòa Bình Paris 1973 - Hồ Chí Minh và CS Bắc Việt: “giải quyết mọi tranh chấp bằng biện pháp hòa bình phù hợp với Hiến chương Liên Hiệp Quốc và luật pháp quốc tế, không sử dụng vũ lực”.(lời Trương Tấn Sang & Nguyễn Phú Trọng) Thì ngày nay da mặt họ sẽ không “dày” như hiện nay.

Đến lượt toàn dân Việt Nam nhìn 2 gương mặt này không biết sẽ nghĩ sao?

Hoàng Thanh Trúc
28/9/2015

User avatar
saohom
Posts: 2212
Joined: Wed Aug 26, 2009 11:30 pm

Post by saohom »

Ðừng nghe những gì Tập Cận Bình nói

Ngô Nhân Dụng
Ðọc câu tựa đề trên đây, quý vị biết ngay còn một vế thứ hai: Mà hãy nhìn kỹ những gì Tập Cận Bình làm. Trước khi sang thăm Mỹ chuyến này, Chủ Tịch Trung Quốc Tập Cận Bình đã viết bài trả lời nhật báo Wall Street Journal, trong đó có một đoạn giải thích tại sao Trung Cộng xây phi trường trên các hòn đảo nhân tạo vùng Trường Sa, mà người Tàu gọi là Nam Sa. Ngay câu đầu tiên Tập Cận Bình viết trả lời bài phỏng vấn đã nói một điều gian dối trắng trợn: “Từ thời xưa Nam Sa đã thuộc địa phận Trung Quốc; theo các bằng chứng lịch sử và luật pháp.”

Nếu chính quyền Cộng Sản Việt Nam có can đảm và thực lòng yêu nước, họ phải bắt lấy lời khẳng định này mà thách đố đảng Cộng Sản Trung Quốc ra trước một tòa án quốc tế, hai bên cùng đưa ra những bằng chứng lịch sử và pháp lý, mời các luật gia và sử gia thế giới cùng phán đoán xem Hoàng Sa và Trường Sa thuộc quốc gia nào. Bằng chứng pháp lý gần nhất là hiệp định chấm dứt cuộc Chiến Tranh Thế Giới Thứ Hai, khi Nhật Bản chấp nhận từ bỏ chủ quyền trên các quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa. Nga Xô đề nghị trao các quần đảo này cho chính phủ Trung Hoa của Tưởng Giới Thạch, đề nghị này đã bị bác bỏ với tỷ số 46/3. Thủ tướng chính phủ Quốc gia Việt Nam lúc đó là ông Trần Văn Hữu đã tuyên bố các quần đảo trên thuộc chủ quyền nước Việt Nam, và không một quốc gia nào phản đối. Bằng chứng lịch sử hiển nhiên nhất là hai lần quân đội Trung Cộng đã tấn công và đánh chiếm Hoàng Sa (năm 1974) và đảo Gạc Ma (Trường Sa, năm 1988).

Chính quyền Cộng Sản Việt Nam có bổn phận trưng ra khắp thế giới những sự thật trên đây, để cho thế giới thấy Tập Cận Bình nói những lời dối trá không biết ngượng.

Trong bài phỏng vấn của Wall Street Journal, Tập Cận Bình còn nói rằng: “Việc xây dựng và tu bổ những tiện nghi trên một số đảo và đá san hô có đóng quân trong quần đảo Nam Sa không nhằm gây ảnh hưởng hoặc nhắm vào một quốc gia nào cả,... Các cơ sở này dựng lên để cải thiện điều kiện sống và làm việc của các nhân viên hàng hải người Trung Hoa, cung cấp các dịch vụ và tiện ích công cộng cho cộng đồng quốc tế, và bảo vệ an ninh cùng quyền tự do hải hành trong biển Nam Trung Hoa tốt đẹp hơn.” Tất nhiên, cả thế giới không ai tin những lời ngụy biện mơ hồ này. Những phi trường, pháo đài, căn cứ quân sự mà Trung Cộng mới xây dựng không hề bảo vệ mà còn “đe dọa an ninh và quyền tự do hải hành.” Bằng cớ là quân lính Trung Cộng đã đe dọa các tàu đánh cá của ngư dân Việt Nam từ hai chục năm nay, trước khi xây các căn cứ đó.

Cả thế giới không ai ngây thơ tin vào những lời gian trá mà Tập Cận Bình mới nói. Cũng không ai tin khi Tập Cận Bình cam kết trước các doanh nhân Mỹ, để mời các công ty sang hoạt động ở Trung Quốc nhiều hơn. Một mối lo của các công ty sống nhờ phát minh, sáng chế là các sáng kiến kỹ thuật của họ bị ăn cắp. Tập Cận Bình đã bảo đảm với họ: “Chính phủ Trung Quốc không làm công việc ăn trộm trong thương mại, cũng không khuyến khích hoặc hỗ trợ ai làm việc đó.” Có ai tin vào lời hứa hẹn “không ăn cắp” của Tập Cận Bình hay không?

Năm ngoái, chính phủ Mỹ đã truy tố năm công dân Trung Cộng về tội “ăn cắp bằng kỹ thuật tin học” (hacking) ít nhất ba cơ sở thương mại ở Mỹ: Công ty Westinghouse Electric, công ty khai mỏ Alcoa, và cả một tổ chức lao động: Công đoàn Quốc tế Công nhân Dịch vụ. Cơ quan Ðiều tra Liên bang (FBI) đã thiết lập một mạng chuyên thông tin và nạn gián điệp kinh tế, trong đó Trung Quốc là trọng tâm. Người Tàu sử dụng nhiều kỹ thuật ăn cắp: Ðiều tra về nhân viên các công ty Mỹ, xem có thể mua chuộc hay dọa nạt ai, dùng các mạng giao tế LinkedIn hay Facebook trong công việc điều tra và tuyển mộ này, và chụp hình bên trong các cơ sở thương mại không được bảo vệ.

Ngay lúc Tập Cận Bình mới đặt chân trên đất Mỹ được hai ngày, ngày 24 tháng 9, 2015, nhật báo Wall Street Journal loan tin một bản báo cáo mới đã công bố đích danh một tin tặc, mang tên Ge Xing (có thể là Cá Tính, một biệt hiệu vô nghĩa). Báo cáo này do các công ty làm việc cho Bộ Quốc Phòng Mỹ về an ninh tin học soạn (dưới tên gọi chung, ThreatConnect and Defense Group). Ðiều đặc biệt là bản báo cáo có các khám phá mới, cho biết tay ăn trộm tin học Ge Xing làm việc cho Ðơn vị 78020 thuộc ngành tình báo quân đội Trung Quốc. Hoạt động tin tặc của Ðơn vị 78020 mang một mật danh là Naikon, nhắm vào các nước vùng Ðông Nam Á như Cambodia, Indonesia, Malaysia, the Philippines, Thailand và Singapore. Naikon đã đột nhập các máy computer và mạng lưới tin học để thu lượm các tin tức quân sự, ngoại giao, kinh tế, tại các nước trên. Bản báo cáo không nhắc đến tên Việt Nam như một mục tiêu tấn công của Naikon, có thể vì ở Việt Nam quân đội Trung Cộng có những phương pháp rẻ tiền hơn, không cần đến kỹ thuật tin tặc.

Ngày Thứ Sáu, 25 tháng 9, hai ông Obama và Tập Cận Bình đều lên tiếng hai nước cam kết không dùng tin tặc tấn công và ăn cắp lẫn nhau, nhưng không ai có thể tin lời ông Tập Cận Bình. Ở nước Mỹ, theo pháp luật, ông Obama không thể ra lệnh cho các công ty tư nhân, từ lớn đến nhỏ. Nhưng ở nước Tàu, Tập Cận Bình có quyền ra lệnh cho tất cả một tỷ người, không những nhân viên chính phủ và quân đội mà còn tất cả các công ty tư nhân nữa. Chủ tịch một công ty tư nhân, Shuanghui (Song Hội) với số bán thịt heo hàng chục tỷ Mỹ kim mỗi năm, thú nhận rằng “Bộ Chính Trị là hội đồng quản trị tối cao” của tất cả các công ty!

Trong số các nhà kinh doanh gặp ông Tập Cận Bình ở Seattle có các người lãnh đạo các công ty nổi tiếng đã từng bị tin tặc Trung Cộng ăn trộm, gồm có Boeing, Microsoft, General Motors hay Apple.

Năm ngoái, công ty Boeing biết họ là một nạn nhân khi Bộ Tư Pháp Mỹ loan báo đã bắt một người Trung Hoa tên là Stephen Su, làm việc ở Canada, đã ăn trộm các tài liệu về thiết kế máy bay C-17 để chuyển cho chính phủ Trung Cộng. Stephen Su cũng ăn trộm các dữ liệu từ công ty quốc phòng Mỹ Lockheed Martin. Năm nay, Bill Gates đã tiếp ông bà Tập Cận Bình trong biệt thự của mình, cũng như năm 2006 đã tiếp Hồ Cẩm Ðào; mặc dù các tin tặc của chính phủ Bắc Kinh đã nhiều lần tìm cách đột nhập mạng phòng thủ của Microsoft. Tháng 5 năm nay, Bộ Tư Pháp Mỹ cũng truy tố sáu công dân Trung Cộng ăn cắp các tài liệu về sáng chế máy iPhone của Apple. Xa hơn, năm 2012, hai kỹ sư gốc Hoa làm cho của hãng General Motors bị bắt vì ăn trộm các kỹ thuật làm xe hơi hybrid vừa chạy điện vừa chạy xăng để bán cho công ty xe hơi Chery bên Tàu. Các công ty đã từng bị tin tặc Trung Cộng ăn trộm phải kể thêm Google, DuPont, Dow Chemical, Goldman Sachs.

Trung Cộng là chính quyền làm công việc ăn cắp tin học với quy mô lớn nhất thế giới; nhưng các công ty Mỹ vẫn tiếp tục làm ăn với họ, vì mối lợi rất lớn. Việc đề phòng, bảo vệ các bí mật thương mại, kinh tế, kỹ thuật là việc họ phải làm thường xuyên, dù có khách hàng Trung Cộng hay không. Chính phủ Mỹ cũng có bổn phận bảo vệ an ninh cho các công ty Mỹ, với bất cứ nước thù hay bạn nào. Tính chung, các công ty trong danh sách S&P 500 mỗi năm thu được 170 tỷ Mỹ kim trong thị trường Trung Quốc. Các công ty như Qualcomm, Intel (tin học), Yum Brands (quán ăn) Wynn Resorts (du lịch, sòng bài) thu lợi ở Trung Quốc nhiều hơn tất cả các nơi khác. Hãng thông tin kinh tế Bloomberg cho biết trong chuyến thăm Mỹ lần này của Tập Cận Bình, các hãng hàng không Trung Quốc sẽ mua tổng cộng 38 tỷ Mỹ kim các máy bay của Boeing. Với những mối hàng như vậy, Boeing đã nhắm mắt bỏ qua những vụ trộm cắp vặt, như kỹ thuật làm chiếc máy bay C-17!

Ðầu năm 2015 vụ ăn trộm nổi tiếng nhất được tiết lộ nhắm vào là nhân viên làm việc cho chính phủ Mỹ, với 21 triệu hồ sơ cá nhân bị mất cắp. Mỹ đã tố giác bàn tay Cộng Sản Trung Hoa trong vụ ăn cắp này. Lúc đầu Bắc Kinh nhất định chối cãi, như họ vẫn thường làm. Nhưng trước những lời đe dọa trừng phạt kinh tế, và để xoa dịu tình thế trước khi Tập Cận Bình công du, họ đã chịu nhượng bộ và ngồi xuống thảo luận. Chính quyền Mỹ đợi sau chuyến viếng thăm của Tập Cận Bình, sau những lời tuyên bố long trọng “không ăn cắp lẫn nhau” của hai nguyên thủ quốc gia, sẽ đưa ra các điều kiện cụ thể hơn vào nghị trình. Tòa Bạch Ốc có thể chính thức đưa ra trước những biện pháp có thể thi hành để trừng phạt kinh tế, nếu Bắc Kinh không cam kết làm theo các biện pháp an ninh chung.

Ðối với những tay nói dối không biết ngượng và ăn cắp chuyên nghiệp, phải bày tỏ thái độ cương quyết, không nhượng bộ. Ðó là cách chính quyền Obama đối phó với nạn tin do Trung Cộng chủ mưu. Trước các lời dối trá về Trường Sa và Hoàng Sa, Cộng Sản Việt Nam phải chọn thái độ cương quyết như vậy, nếu không sẽ chịu tội trước lịch sử.

User avatar
saohom
Posts: 2212
Joined: Wed Aug 26, 2009 11:30 pm

Post by saohom »

Vladimir Putin với ván bài chính trị Syria

Hà Tường Cát

/Người Việt (tổng hợp)

Sau 4 năm bất lực trước cuộc nội chiến ở Syria và rồi cuộc chiến tranh chống tổ chức khủng bố tự xưng là Nhà Nước Hồi Giáo (IS, ISIS hay ISIL)
cũng chưa đi đến đâu, Hoa Kỳ bây giờ đang muốn tìm sự cộng tác của Nga và Iran vào các nỗ lực này.

Image
Tổng Thống Nga và Tổng Thống Mỹ bắt tay trước khi bước vào cuộc họp riên ở trụ sở Liên Hiệp Quốc hôm Thứ Hai. (Hình: Chip Somodevilla/Getty Images)


Ba Tổng Thống Obama, Putin và Rouhani - có mục tiêu chung nhưng đồng thời cũng có những quan điểm hoàn toàn trái ngược nhau ở Syria. Cái chung là Mỹ, Nga, Iran đều muốn diệt trừ IS, nhưng trong khi Mỹ cương quyết đòi hỏi thay đổi chế độ ở Syria thì Tổng Thống Bashar al-Assad lại là đồng minh lâu bền của Nga và Iran mà hai nước này vẫn muốn bảo vệ.

Tuy nhiên trong ít ngày vừa qua có những chuyển hướng cho thấy có thể sẽ hình thành một sự cộng tác “đồng sáng dị mộng” ấy, Điều đó không thể phán đoán căn cứ trên những lời lẽ mạnh mẽ công kích nhau của Tổng Thống Obama và Putin trong phát biểu trước Đại Hội Đồng Liên Hiệp Quốc hôm Thứ Hai. Và tất nhiên đừng nên đánh giá quan hệ của hai chính khách qua vẻ mặt lạnh lùng khi bắt tay hay cụng ly xã giao trong bữa tiệc tối.

Cũng đừng quên rằng cho đến bây giờ chưa ai biết rõ hai nhà lãnh đạo đã trao đổi những gì trong cuộc gặp gỡ dài 90 phút. Từ ba năm nay, Obama và Putin đã không gặp mặt thảo luận riêng nhưng có những lần nói chuyện vắn tắt qua điện thoại. Cả Nga và Mỹ đều từ chối không xác nhận đã đề nghị cuộc gặp mặt ở Liên Hiệp Quốc. Nhưng ai cũng hiểu rằng nếu không có những dàn xếp thỏa thuận thì làm sao có việc đó và không mất thời giờ gặp gỡ chỉ để tranh cãi.

Trên thế giới, mỗi cường quốc đều giải quyết các vấn đề của mình theo lợi ích riêng, và phương cách hiệu quả nhất không phải là tiến tới hay rút lui, mà là thỏa hiệp. Tổng Thống Obama đã nói rõ rằng: “Chúng ta không chấp nhận quá khích, Thực tế là cần phải thỏa hiệp để giải quyết cuộc xung đột và loại trừ IS. Do đó Hoa Kỳ sẵn sàng làm việc cho mục tiêu đó với bất cứ quốc gia nào, kể cả Nga và Iran”.

Cuộc chiến chống IS của Hoa Kỳ cho đến nay chưa chứng tỏ là sẽ đi đến kết quả. Chủ trương dứt khoát của Tổng Thống Obama là không đưa quân bộ chiến đến Trung Đông. Mặc dầu chiến lược giới hạn này bị nhiều chỉ trích nhưng rõ ràng ông không muốn một lần nữa phạm sai lầm như ở Iraq trước đây. Vì vậy bộ quốc phòng Mỹ chỉ huấn luyện và trang bị vũ khí cho những quân nổi dậy thuộc thành phần gọi là ôn hòa ở Syria.

Việc võ trang và huấn luyện cho quân nổi dậy chống Assad trước kia đã được ngoại trưởng Hillary Clibnton, bộ trưởng quốc phòng Leon Panetta và giám đốc CIA, tướng David Petraeus, đề nghị từ giai đoạn đầu cuộc nội chiến, nhưng Tổng Thống Obama không bao giờ muốn Hoa Kỳ dính dáng sâu vào Syria nên không chấp thuận. Chỉ tới 2014 khi IS phát triển và bành trướng qua Iraq, ông mới thay đổi chủ trương. Nhiệm vụ của đơn vị này là đồng thời chống Assad và chống IS, nhưng nhiệm vụ sau là chính. Trên lý thuyết, đơn vị này có thể thay thế công việc của lực lượng đặc biệt Mỹ, bao gồm hướng dẫn các cuộc không kích mà cho đến nay 7,000 phi vụ đã được thực hiện.

Theo kế hoạch tới 2016, lực lượng quân nổi dậy thành phần ôn hòa được huấn luyện và trang bị như thế sẽ lên tới 3,000. Nhưng do không tìm đậu ra đủ những quân nổi dậy có khả năng và ý chí chiến đấu, nhất là để nhắm chống IS, nên cuối cùng chỉ có khoảng dưới 100 được huán luyện. Theo bộ tư lệnh quân lực Hoa Kỳ khu vực Trung Đông, 54 chiến binh được huấn luyện và chỉ 20 còn hoạt động trong đó 9 ở Syria, 14 bỏ đi theo những toán quân nổi dậy khác, 18 mất tích (MIA),1 bị giết và 1 bị cầm tù bời Nusra Front, chí nhánh của al-Qaeda.

Trong thực tế bế tắc ấy, sự cộng tác của Hoa Kỳ với Nga và Iran là một giải pháp hộ lý. Qua những liên lạc ngoại giao không công khai, Nga đã báo cho biết ý định hành động chống IS, chỉ khác Mỹ một điều là không chống, và hiểu là có thể bảo vệ chính quyền Tổng Thống Assad. Phía Iran cũng nói rằng phải coi việc chiến đấu chống IS là chính, sau đó mới là việc thay đồi chính thể Syria.

Trong một cuộc phỏng vấn đặc biệt dành cho ký giả Charlie Rose của chương trình “60 Minutes” truyền hình CBS, Tổng Thống Vladimir Putin xác định rằng Nga không đưa quân chiến đấu vào Iraq nhưng có thể mở cuộc oanh kích không quân chống IS.
Hôm Chủ Nhật, Iraq loan báo hợp tác với Nga, Syria và Iran về việc chia sẻ tình báo trong cuộc chiến chống IS. Hoa Kỳ không được báo trước vê thỏa hiệp này. Các máy bay không người lái của Nga cũng đã thi hành một số phi vụ thám sát gần Latakia, Tây Bắc Syria, nơi Nga đã thành lập một căn cứ không quân và đưa tới nhiều chiến cụ phòng thủ.

Bằng tất cả các hoạt động quân sự và ngoại giao ấy, người ta thấy Nga đang muốn nắm lấy sáng kiến giải quyết vấn đề Syria qua cuộc nội chiến đã kéo dài 4 năm làm 200,000 người chết và 4 triệu dân phải tị nạn. Các động thái ngoại giao về Syria rõ ràng đem lại thành công cho Tổng thống Nga Vladimir Putin với mục tiêu trở lại vị thế cường quốc không còn bị cô lập. Trong hoàn cảnh Hoa Kỳ gặp khó khăn về cuộc chiến chống IS và Liên Âu phải đương đầu với cuộc khủng hoảng dân tị nạn, thỏa hiệp với Nga có thể là giải pháp thực dụng nhất.

Vướng mắc quan trọng nhất cho một thỏa hiệp như vậy là số phận của Tổng Thống Bashar al-Assad. Tuy nhiên một số những lới tuyên bố hòa dịu hơn từ phía Tây Phương cũng như Nga về vấn đề này cho thấy đây không phải là chuyện không thể giải quyết. Nhưng tất cả đều cần phải có thời gian và với điều kiện không một bên nào sẽ đạt kết quả được hoàn toàn như ý muốn. Hãy còn quá sớm để dự đoán về chi tiết mọi diễn biến có thể xảy ra. Dù sao có lẽ trong những ngày sắp tới, thời sự thế giới sẽ hướng trở lại vùng Trung Đông, khu vực phức tạp và không bao giờ yên ổn.

User avatar
TheLang
Posts: 1960
Joined: Thu Oct 30, 2008 5:43 am

Post by TheLang »

Nghĩ về những tượng đài Lênin bị giật đổ ở Nga

Phạm Ngọc Thái


Image
Tượng Lênin bị đập bỏ ở Kiev.



Ukraine, Kharkiv, Kiev... cùng các quốc gia vùng Baltic...
Hàng trăm tượng đài Lê Nin
bị nhân dân giật đổ không thương tiếc
Chủ Nghĩa Mác-Lê chưa thành thân đã hết thời
Cả xã hội loài người lên án.



I-

Cách mạng vô sản: một cuộc chiến tranh phi lý
đời đời còn phỉ báng
Tắm nhân loại vào những vũng máu tàn khốc, đau thương
Vì ông - Lê Nin: nhân dân Nga phải đổ bao máu xương
Để giành lại
Một nhà nước do Đảng cộng sản lãnh đạo, cầm quyền
Chính phủ, trung ương biến thành những tập đoàn lũng loạn
Tham nhũng, cửa quyền, vô nhân đạo
Hành tiến con đường xã hội chủ nghĩa tha hoá, hủ lậu
Đời sống xã hội dân Nga trở nên tồi tệ, bần cùng
Kéo lùi lịch sử nước Nga...
không bằng thời Nga tư bản dã thú ngày xưa.

Vào những năm 90 - Xô Viết Nga và toàn bộ
khối XHCN Đông Âu sụp đổ.
Nếu không có ông - Lê Nin
Nước Nga... cứ tiến theo con đường tư bản Nga lúc đó
Thì giờ chắc cũng sẽ không thua kém Mỹ !
Chính ông - Lê Nin: đã kéo nước Nga tụt lại hàng thế kỷ...
Chính ông - Lê Nin: đã đẩy nước Nga vào con đường "chết"...
Chính ông - Lê Nin: một trùm cộng sản
trở thành một tội đồ hại nước, hại non.

Cho dù nay nhân dân Nga đã và đang giật đổ
hàng trăm tượng đài ông
Những tượng đài
Khi đó người ta cũng phải bỏ ra triệu triệu đô-la
Bằng tiền thuế, máu của dân Nga mà xây dựng
Chỉ còn lại một đống phế liệu hoang tàn
Ôi, những tượng đài Lê Nin
Đến chết vẫn còn làm tổn hại
tiền của của nhân dân.

Không chỉ nước Nga
Mà bao quốc gia...
Bao dân thuộc địa theo ông làm cuộc chiến tranh
Cuộc cách mạng vô sản đẫm máu, đau thương và phi lý
Tắm máu triệu triệu người dân
Để xây dựng một chính thể XHCN vô nhân, bất nghĩa
Chính ông - Lê Nin: đã trở thành một tội đồ quốc tế!

II-

Nhớ khi xưa Đảng vẫn dậy ta:
"Chủ nghĩa tư bản dẫy chết - Chủ nghĩa xã hôi ưu Việt "???
Xem ra toàn những lời ma
Ma cà rồng
CNTB không những không dẫy chết mà thăng hoa...
CNXH lần lượt bị đánh đổ và thối nát...
Cho nên
Nguyễn Tấn Dũng, Trương Tấn Sang, Nguyễn Phú Trọng
Phải lần lượt sang Mỹ cầu cứu Obama
Vì sao?
Vì CNXH như con rắn nhiều đầu phun nọc độc
Sinh ra những lớp quan lại hoá lưu manh
Đảng cộng sản cầm quyền
Những "đầy tớ nhân dân" giàu nứt đố đổ vách
như các đế vương
Tham nhũng, độc quyền, kẻ bám gót giặc Tàu hại nước
Chà đạp lại giai cấp cần lao
Đàn áp dân chủ và nhân quyền dân tộc.

Bản cáo chung toàn nhân loại vang lên:
Rằng, chủ nghĩa Mác-xít Lê-nin-nít phải hoàn toàn sụp đổ!
Goóc Ba Chốp , Đặng Tiểu Bình
đều đã được tặng thưởng giải nobel
Vì đã có công góp phần với loài người
sớm đánh gục chủ nghĩa Marx - Lenin ! (1)
Chỉ còn lại Việt Nam, Cu Ba
Chủ nghĩa xã hội hiện hình như những bóng ma
Thoi thóp và dẫy chết.

*

Không chỉ tượng đài Lê Nin
Mà nhiều tượng đài
các lãnh tụ Đảng cộng sản trên thế giới (2)
Bị nhân dân giật đổ cả rồi.
Người ta đặt câu hỏi:
Vậy tượng đài Hồ Chí Minh rồi sẽ ra sao...
Một khi CNXH ở Việt Nam đã không còn?
Như hồi 1990 - Đông Đức mất vào tay Tây Đức
Người ta cũng giật đổ những tượng đài của Marx.

"Hỡi những tấm lòng lạnh tanh máu cá
Những nhiệt tình xuống quá độ âm!" (3)
Hỡi những nhà lãnh đạo chóp bu
của Đảng cộng sản Việt Nam!
Có tham nhũng cũng không nên
bám vào cái xác của người đã chết
Mà lại quả, chia nhau?
Nhất là khi nhân dân còn quá khổ nghèo, đói khát
Thì dẫu linh hồn có sa xuống chín tầng địa ngục sâu
Cũng không gột sạch được lỗi lầm.


Hà Nội tháng 9/2015
PHẠM NGỌC THÁI
(1) - Goóc Ba Chốp nguyên tổng bí thư Đảng cộng sản Liên Xô. Ông đã được nhận giải nobel hoà bình 1990.
- Đặng Tiểu Bình một lãnh tụ tối cao của Đảng cộng sản Trung Quốc. Xoá bỏ tư tưởng chủ nghĩa xã hội với câu nói của một chính trị gia, thành một danh ngôn nổi tiếng thế giới: "Mèo trắng hay mèo đen miễn là bắt chuột tốt".

(2) Theo tin trên mạng: Từ cuối năm 1989 - không chỉ ở 15 nước thuộc Liên Xô cũ, còn nhiều quốc gia khác tại Đông Âu, Mông Cổ, Ghana, Ethiopia, Afghanistan... hàng ngàn tượng đài các lãnh tụ của Đảng cộng sản đã bị đập phá hoặc giật sập.

(3) Thơ Chế Lan Viên

User avatar
khieulong
Posts: 6755
Joined: Wed Dec 01, 2004 9:09 pm
Been thanked: 1 time

Post by khieulong »

Cần đấu tranh dân chủ, không cần xin 'hòa hợp dân tộc'

Ngô Nhân Dụng
Trong bài trước, mục này đã bàn về bức thư “góp ý tâm huyết, thẳng thắn” với “Ban Chấp Hành Ðảng Bộ” đảng Cộng Sản ở thành phố Sài Gòn; trong đó 20 vị ký tên đã xác nhận Sài Gòn có địa vị dẫn đầu cả nước là nhờ thành phố này có một đội ngũ trí thức, chuyên gia, doanh nhân một thời đã sống tương đối tự do trước năm 1975. Nhận định này là một “ý kiến phá rào” trong một chế độ vẫn tự xưng là “đỉnh cao trí tuệ” vì các tác giả dám nói thẳng rằng “Sài Gòn dẫn đầu cả nước.” Nhưng rất tiếc, ngay trong lúc phá một thứ hàng rào, các tác giả vẫn tự trói buộc bên trong những hàng rào cũ khác, không tự thoát ra ngoài. Một rào cản vẫn còn trói buộc cách suy nghĩ của họ; là bám lấy một khẩu hiệu tuyên truyền cũ kỹ, gọi là “hòa hợp dân tộc.”

Bức thư nhận xét về bản báo cáo chính trị của thành ủy, viết rằng: “Một trong những điều cần đặc biệt xem xét là trong báo cáo này hoàn toàn vắng bóng tư tưởng hòa hợp dân tộc,...” Trong đoạn sau, bức thư nhắc lại lần nữa: “chẳng có một câu, một chữ nào biểu tỏ tinh thần hòa hợp dân tộc.” Họ muốn đảng Cộng Sản cấp thành phố phải “hòa hợp dân tộc,” một vấn đề không thuộc thẩm quyền của một thành phố.

Nhưng lời kêu gọi này, dù gửi đến cấp trung ương, cũng hoàn toàn vô nghĩa. Ai sống ở miền Nam trước và sau năm 1975 đều biết khẩu hiệu “hòa giải, hòa hợp dân tộc” chỉ được dùng để tuyên truyền lừa dối; Ðảng Cộng Sản Việt Nam không bao giờ có thực tâm muốn hòa hợp với bất cứ ai. Bằng cớ, từ thời 1945, 46 là họ đã thủ tiêu những Khái Hưng, Tạ Thu Thâu, Huỳnh Phú Sổ, Phan Văn Hùm. Sau năm 1975, mấy trăm ngàn người vào “tù cải tạo,” hàng triệu người liều chết vượt biển tìm tự do là những bằng cớ khác. Ðối với người dân miền Nam, nhắc lại khẩu hiệu “hòa hợp dân tộc” cũng không khác gì nghe Sở Khanh rủ Thúy Kiều đi trốn... lần thứ hai!

Tiếp tục sử dụng một khẩu hiệu tuyên truyền 50 năm cũ chứng tỏ những người viết thư vừa thiếu sáng kiến vừa bám lấy quá khứ của chính họ không rời ra được. Nhắc lại khẩu hiệu đó chứng tỏ 20 vị ký bức thư “tâm huyết” không hiểu tâm trạng của người dân miền Nam. Không những thế, họ tỏ ra vô tình, tàn nhẫn, không thông cảm nỗi khổ đau của người miền Nam trong 40 năm qua.

Có lẽ chính các tác giả bức thư cũng cảm thấy lời hô hào của họ là vô nghĩa, vô duyên. Cho nên tỏ ra lúng túng khi nhắc đến khẩu hiệu đó. Bức thư viết rằng “...tư tưởng hòa hợp dân tộc (là) một đòi hỏi nóng bỏng để hội nhập quốc tế, thu hút đầu tư, tạo nguồn động lực cho giai đoạn mới...” Các tác giả muốn “tạo nguồn động lực cho giai đoạn mới,” bằng cách sử dụng đội ngũ trí thức và chuyên gia miền Nam, kể cả những người đang sống ở nước ngoài; do đó có hy vọng “thu hút đầu tư.” Nhưng người đọc không thể hiểu tại sao một khẩu hiệu tuyên truyền thời 1970 đến năm nay lại trở thành một “đòi hỏi nóng bỏng để hội nhập quốc tế?” Hòa hợp dân tộc liên can gì đến hội nhập quốc tế mà nó lại được coi là vấn đề nóng bỏng?

Chỉ có thể tạm giải thích rằng quý vị soạn bức thư này dùng bốn chữ “hội nhập quốc tế” chỉ cốt nói đến chiều hướng “kết thân với Mỹ,” qua triển vọng thỏa ước Mậu dịch Xuyên Thái Bình Dương (TPP). Ở Việt Nam hiện nay TPP là giấc mơ của những người theo dõi thời cuộc, cứ nêu ra là ý kiến nào nghe cũng lọt tai.

Tất nhiên, “hòa hợp dân tộc” bao giờ cũng là một mục tiêu tốt. Bất cứ dân tộc nào cũng nên “hòa hợp” với nhau, bất cứ lúc nào. Nhưng đem ghép nhu cầu “hội nhập quốc tế” với “tư tưởng hòa hợp dân tộc” thì quá gượng ép, hai ý tưởng, hai phạm vi không liên hệ gì với nhau. Hơn nữa, nêu khẩu hiệu này lên bây giờ thì không hợp thời nữa.

Khi bức thư kêu gọi đảng Cộng Sản Việt Nam (đại diện là Thành Ủy Sài Gòn) “hòa hợp dân tộc” để tạo “nguồn động lực cho giai đoạn mới,” các tác giả nhắm nêu ra một sự thật đau lòng không dám nói trắng ra. Ðọc thư, chúng ta hiểu điều họ muốn nói là “dân Sài Gòn” hiện vẫn bị đảng Cộng Sản kỳ thị. Nạn kỳ thị đã kéo dài hơn 40 năm!

Bức thư công nhận có “phân biệt đối xử.” Lại cảnh cáo rằng “sự phân biệt đối xử làm xói mòn sức dân.” Ðối tượng bị đối xử phân biệt là “những người dân bình thường vốn từng là công dân thành phố Sài Gòn trước 1975... và con cháu họ sinh ra và lớn lên trong thành phố từ sau 1975 cho đến nay và bà con, họ hàng của họ đang sống ở nước ngoài...” Bức thư nhấn mạnh “các công dân Sài Gòn trước 1975,” cùng với “con cháu họ sinh ra sau 1975.” Họ giải thích rằng thành phần này không phải là những người từ R hay tập kết trở về hay những người từ Miền Bắc vào sau 1975.

Lời kêu gọi chấm dứt cảnh đối xử phân biệt này xác nhận một sự thật mà đảng Cộng Sản vẫn che giấu: Từ năm 1975 đến nay đảng Cộng Sản vẫn kỳ thị, không những đối với dân Sài Gòn mà với tất cả người miền Nam đã sống dưới chế độ Cộng Hòa.

Nhưng muốn chấm dứt tình trạng phân biệt đối xử này thì kêu gọi “hòa hợp dân tộc” không đủ. Trước hết, những người từng đối nghịch với đảng Cộng Sản, những người mà đảng Cộng Sản từng dụ dỗ bằng chiêu bài hòa giải hòa hợp, hiện nay phần lớn đã trên dưới 70 tuổi rồi. Lớp người này này họ không tin bất cứ khẩu hiệu nào do Cộng Sản đưa ra. Họ cũng không thể trở thành “nguồn động lực cho giai đoạn mới,” có hô hào cũng vô ích.

Chỉ những bạn trẻ dưới 55 tuổi mới hy vọng tạo nên nguồn động lực mới. Các tác giả bức thư góp ý biết rõ điều này. Họ muốn thúc đẩy đảng Cộng Sản hãy sử dụng những người dân Sài Gòn thuộc lớp tuổi 25 đến 55, dù đó là con cháu của các công dân Việt Nam Cộng Hòa trước năm 1975. Lớp người đó có thể thành “đội ngũ trí thức và doanh nhân” trong giai đoạn phát triển sắp tới, nếu họ không bị kỳ thị.

Nhưng chính sách kỳ thị của đảng Cộng Sản không giới hạn trong một thành phố Sài Gòn hay riêng tại miền Nam Việt Nam. Bản chất chế độ Cộng Sản là kỳ thị. Tại Nam Phi trước đây chế độ “apartheid” phân biệt mầu da trắng, đen. Xã hội Cộng Sản cũng phân biệt hai loại công dân: Các đảng viên Cộng Sản là “da trắng;” tất cả những người ngoài đảng là “da đen.” Ở miền Nam Việt Nam, mức độ kỳ thị nhân lên gấp đôi. Các đảng viên Bắc da trắng hơn đảng viên gốc miền Nam; dân miền Nam thì đen hơn dân gốc Bắc vào sau 1975!

Lá thư góp ý kêu gọi chính quyền thành phố Sài Gòn phải “hòa hợp” với những công dân còn đang bị đối xử phân biệt: “Làm sao để những công dân thành phố đó hiểu được rằng, và tin được rằng, họ cũng nằm trong “thế trận lòng dân,” cũng là nền tảng của sự “ổn định chính trị.” Lời kêu gọi này chứng tỏ các tác giả có thiện chí; nhưng chính sách kỳ thị của đảng Cộng Sản được áp dụng trên cả nước, đảng bộ tại thành phố Sài Gòn không có quyền thay đổi. Cho nên kêu gọi họ “hòa hợp dân tộc” là điều vô ích. Ngược lại, nêu lên một khẩu hiệu cũ kỹ đó trong lúc này chỉ che lấp các vấn đề quan trọng khác.

Vấn đề quan trọng nhất bây giờ là trả lại các quyền tự do cho dân Việt Nam được tham dự vào việc quản lý đất nước. Ðảng Cộng Sản đã cướp quyền, tiếm vị từ hơn nửa thế kỷ nay, dùng bộ máy công an tước đoạt hết mọi quyền tự do của người dân từ Bắc vào Nam.

Khi nào tất cả mọi người dân Việt được hưởng các quyền tự do hội họp, tự do phát biểu, tự do bàu cử và tranh cử, thì chính các nạn nhân của chính sách kỳ thị ở Sài Gòn sẽ biết cách tranh đấu để họ không còn bị đối xử phân biệt nữa. Những người đang bị đối xử phân biệt phải đấu tranh đòi tự do dân chủ cho toàn dân, chứ không cần lo cho quyền lợi riêng của họ. Nhất là họ không cần “năn nỉ, cầu xin” ai ban ơn ngưng chính sách kỳ thị.

Nếu người dân Việt được tự do phát biểu, tự do hội họp và tự do bỏ phiếu, thì mọi chính quyền chủ trương kỳ thị sẽ bị người dân gạt bỏ bằng lá phiếu. Chủ trương đối xử phân biệt là hậu quả của chế độ độc tài đảng trị. Khi chế độ độc tài chấm dứt, người dân Việt Nam được phục hồi quyền sống làm người sẽ biết cách cư xử hòa hợp với nhau mà không cần chờ chủ trương, mệnh lệnh của một nhóm tiếm vị độc quyền nào cả.

User avatar
dodom
Posts: 2723
Joined: Fri Nov 28, 2008 8:38 pm

Post by dodom »

Image


Thôi rồi, Phùng Quang Thanh, Nguyễn Chí Vịnh ơi -


Mai Tú Ân
( HNPĐ ) Việc nhà nước Việt Nam thăng chức đại tướng cho hai ông Ngô Xuân Lịch và Đỗ Bá Tỵ rõ ràng là tín hiệu buồn cho hai ông tướng khác. Ông đại tướng Phùng Quang Thanh

Không phải hoa thơm sao nỡ quất cả cụm,
Chẳng phải chị em sao nỡ chơi cả cành...

( HNPĐ ) Việc nhà nước Việt Nam thăng chức đại tướng cho hai ông Ngô Xuân Lịch và Đỗ Bá Tỵ rõ ràng là tín hiệu buồn cho hai ông tướng khác. Ông đại tướng Phùng Quang Thanh, và ông đại tướng hut, thượng tướng Nguyễn Chí Vịnh. Bởi luận theo lệ xảy ra ở xứ Vệ là phong đại tướng quân đội cho 2 ông cùng lúc tức là một ông sẽ thay thế cho ông đại tướng Phùng Quang Thanh, còn ông đại tướng thứ 2 sẽ thay thế cho ông thượng tướng Nguyễn Chí Vịnh. Hai ông tướng oai danh nhất, quyền lực nhất quân đội suốt nhiều năm qua thì giờ đây biết mình sẽ đi về nơi mô khi thấy có hai đàn em được phong đại tướng vượt mặt. Thế là kép chính không thành, kép nhì cũng không xong rồi, Phùng Quang Thanh, Nguyễn Chí Vịnh ơi...

Hai ông không sinh cùng năm, không chết cùng tháng mà sao lại chấm dứt quyền lực, bổng lộc đủ thứ cùng ngày, khi phong hai đại tướng mới.

Ông đại tướng, đương kim BTQP, UVBCT khét tiếng quyền lực hơn 10 năm nay, những tưởng còn được cơ cấu làm TBT thì bỗng vướng vào vận xấu khi thân Tàu Cộng nên chuyện đi ở của ông là chuyện đoán trước được . Sau cú "Chết lâm sàng" ở Pháp vừa rồi, thì nay với cú phong đại tướng đúp các đàn em, hẳn ông Phùng đại tướng bỗng trở nên "thừa thãi", trở thành "kẻ thứ ba"bất đắc dĩ. Nên con đường về hưu của Phùng đại tướng bỗng trở nên hanh thông, rộng mở vô cùng. Và sắp tới ở dưới quê ta sẽ thấy có một anh béo mặt buồn hiu ngồi chăn vịt giup vợ...

Nhưng còn đương kim thứ trưởng thứ nhất BQP, thượng tướng Nguyễn Chí Vịnh, oai danh cũng khét tiếng và lại con nhà nòi. Con của ông đại tướng Nguyễn Chí Thanh chớ đâu phải đồ bỏ, và đâu có giống ông Thanh béo mà lại chịu chung số phận hẩm hiu như Thanh béo. Ông có thân Tàu Cộng nhưng không thân thiết như ông Thanh. Và ôm mộng chức đại tướng là giấc mộng của cả đời ông, để được như cha của ông.

Ấy vậy mà giờ đây, việc phong chức đại tướng cho hai đàn em của ông và qua mặt ông thượng tướng vốn đứng thứ nhì quân đội thì ông hiểu rằng mình đang đứng ở nơi mô. Đó cũng là cách mà các đồng chí đàn anh trong BCT cho ông hay rằng nghiệp văn võ của ông thượng tướng đến đây là cùng tận. Không thể leo lên được chức đại tướng, cũng như không bao giờ bằng được ông bố đại tướng. Cũng chỉ vì ông đã ngu ngốc theo đại tướng béo Phùng Quang Thanh thân Tàu Cộng không đúng lúc, đúng chỗ. Nên từ Thượng lên Đại là xa vời vợi với ông.

Nhưng vì sinh năm 1957, cho nên ông thượng tướng Nguyễn Chí Vịnh chưa tới tuổi hưu nên sẽ vẫn chưa chịu về hưu để nghỉ hưu. "Bỏ thì thương, vương thì tội" nên ông sẽ được lưu dụng thêm một thời gian nữa để sửa soạn đường băng cho tàu bay ông hạ cánh. Nên sắp tới ta vưỡn thấy ông thượng tướng tóc muối tiêu Nguyễn Chí Vịnh sáng được xe đưa đi, tối được xe đưa về, nhưng ông vào trong Thành Nhà Rồng (BTTM) chỉ để ngồi hút thuốc lào rong, tán chuyện vặt và ăn tục nói phét với đội hình Ngồi Chơi Xơi Nước ở trong đó, và tiếc nuối mãi thời oanh liệt nay còn đâu.

Ô, hô.. ông Nguyễn Chí Vịnh mãi mãi ôm giấc mộng "đại tướng không thành", để chờ ngày về vườn chăm sóc vườn cà pháo, ao rau muống của mình :

Vườn nhà vẫn nở hoa sen
Hoa cà, hoa muống vẫn chờ ông về...vườn.


Mai Tú Ân

( HNPĐ )

nguyenthanh
Posts: 859
Joined: Fri Jan 06, 2012 5:40 pm

Post by nguyenthanh »

Chấm dứt họp Trung Ương Đảng, ‘bộ tứ quyền lực’ mới đã xong?


HÀ NỘI (NV) - Trung Ương Đảng Cộng Sản Việt Nam vừa kết thúc kỳ họp thứ 12 trước khi khai diễn đại hội đảng vào đầu năm 2016
với những dấu hiệu có vẻ đã có một danh sách nhân sự chóp bu mới.

Image
Một số lãnh đạo chóp bu đảng CSVN tiến đến lễ đài khi dự kỷ niệm ngày 30
tháng 4 nhuộm đỏ được cả nước.
(Hình: Hoang Dinh Nam/AFP/Getty Images)

Bản tin điện tử chinhphu.vn loan báo “Hội nghị lần thứ 12 Ban Chấp Hành Trung Ương Đảng Khóa XI” đã kết thúc chiều Chủ Nhật 11 Tháng Mười, 2015 sau khi trải qua một tuần lễ bàn luận và thông qua các vấn đề từ chuẩn bị nhân sự cho kỳ họp đại hội đảng đầu năm tới, tình hình kinh tế-xã hội, ngân sách nhà nước năm 2015, kế hoạch phát triển kinh tế-xã hội, dự toán ngân sách nhà nước năm 2016 và một số vấn đề khác.

Điều chính yếu mà dư luận chú ý theo dõi là những ai sẽ bị đẩy ra khỏi các cơ quan chóp bu của đảng, ai sẽ được cài cắm vào, hậu quả từ các cuộc đấu đá nội bộ.

Đặc biệt năm nay, người ta thấy các nguồn tin chính thống của chế độ Hà Nội nêu ra các cuộc họp về “các chức danh chủ chốt” mà đặc biệt là 4 chức danh thường được gọi là tứ trụ của triều đình đỏ tại Việt Nam gồm tổng bí thư, chủ tịch nước, thủ tướng và chủ tịch Quốc Hội.

Trên báo điện tử VietnamNet hôm Chủ Nhật, người ta thấy bản tin “Trung ương đề xuất danh sách tái cử khóa XII” được hiểu là những ông bà nào “đặc biệt” hiện đang ở trong Bộ Chính Trị và Trung Ương Đảng sẽ còn tiếp tục ở lại thay vì bị đẩy về vườn.

Cái “đặc biệt” được đề cập ở đây đối với một số ghế chóp bu đảng và nhà nước CSVN ngầm được hiểu đã quá tuổi nghỉ hưu nhưng nhờ thế lực, phe cánh đông đảo hơn mà vẫn còn ngồi lại để chỉ tay 5 ngón.

Trên nguyên tắc, cả 16 ông bà hiện ở trong Bộ Chính Trị CSVN đều quá tuổi nghỉ hưu theo tiêu chí 60 tuổi. Với Bộ Chính Trị, sự du di được đẩy lên tới 65 tuổi. Hiện Tổng Bí Thư Đảng Nguyễn Phú Trọng đã 71 tuổi, Chủ Tịch Quốc Hội Nguyễn Sinh Hùng nay 69 tuổi, Trưởng Ban Tổ Chức Trung Ương Tô Huy Rứa 68 tuổi, Chủ Nhiệm Ủy Ban Kiểm Tra Trung Ương Ngô Văn Dụ cũng 68 tuổi.

Bốn ông được dư luận dồn đoán nhăm nhe cái ghế tổng bí thư hoặc chủ tịch nước đều đang ở tuổi 66 là Trương Tấn Sang, Nguyễn Tấn Dũng, tướng Phùng Quang Thanh và tướng công an Lê Hồng Anh. Ông Nguyễn Sinh Hùng thấy có bình luận trước đây cho rằng ông cũng chưa muốn nghỉ hưu nên muốn cái ghế tổng bí thư hoặc chủ tịch nước.

Hai ông tổng bí thư đảng đương nhiệm và tiền nhiệm đều nhảy lên từ ghế chủ tịch Quốc Hội.

Một số nhân vật trong Bộ Chính Trị CSVN không nổi bật như Lê Thanh Hải (65 tuổi) Phạm Quang Nghị (66 tuổi), Tướng Công An Trần Đại Quang (59 tuổi, Bộ trưởng Công an), Đinh Thế Huynh (52 tuổi, trưởng ban Tuyên giáo Trung ương), Nguyễn Xuân Phúc (61 tuổi, Phó thủ tướng), Nguyễn Thị Kim Ngân (61 tuổi, Phó chủ tịch Quốc hội) sẽ ở lại hay về vườn, chưa thấy có tin gì cụ thể.

Những tháng gần đây, ông Nguyễn Xuân Phúc được đồn đoán có thể là một ứng viên cho ghế thủ tướng trong khi bà Nguyễn Thị Kim Ngân thì sẽ được đôn lên ghế chủ tịch Quốc Hội. Ông Phúc thì được nêu tên trong bảng phong thần tham nhũng tại Việt Nam qua những tài liệu được trưng ra trên trang mạng “Chân Dung Quyền Lực” mà không ai có khả năng kiểm chứng sự chính xác của nguồn tin.

Một số nhà phân tích thời sự cho rằng trong cuộc chạy đua nắm quyền cầm đầu chế độ Hà Nội, ông Nguyễn Tấn Dũng có vẻ chiếm ưu thế so với các đối thủ. Một trong những bằng chứng về đấu đá Nội Bộ Đảng CSVN là tài liệu bật mí trên các mạng xã hội nhắm vào cá nhân ông Nguyễn Tấn Dũng mà không thấy nói gì đến các người khác những ngày gần đây. (TN)

Post Reply