Tạp Ghi , Chuyện Phiếm , Chuyện Vui Hàng Ngày

Cho đuổi mèo, mèo rượt chuột, chuột sa chỉnh gạo, gạo tải vô xe... thế rồi... xe cán chó!!!

Moderators: CNN, khieulong

User avatar
VuPhong
Posts: 2910
Joined: Wed Dec 01, 2004 4:28 pm

Post by VuPhong »

Image

Nguyễn Phú Trọng: Cơ bản đẻ ra được một lũ tài, đức đại diện cho dân!!!

Bạn đọc Danlambao -
Tại Hội nghị toàn quốc tổng kết công tác bầu cử đại biểu Quốc hội khóa XIV, Nguyễn Phú Trọng đã tuyên bố “Chúng ta đã làm tốt công tác nhân sự, bảo đảm phát huy dân chủ và sự lãnh đạo tập trung, thống nhất của Đảng trong công tác cán bộ, cơ bản giới thiệu được những người tiêu biểu về đức, tài, xứng đáng đại diện cho ý chí, nguyện vọng, quyền làm chủ của nhân dân” (*)

Chỉ trong một câu ngắn, Nguyễn Phú Trọng đã biểu lộ tính gian xảo, lừa bịp thâm căn cố đế của ông ta.


"Bảo đảm phát huy dân chủ" mà tất cả ứng viên thì lại do lãnh đạo tập trung của đảng đề cử? Nói đến quyền làm chủ của nhân dân trong khi đảng nắm quyền làm chủ danh sách ứng viên? Thật tế ai cũng biết là ông Nguyễn Phú Trọng và đảng của ông chỉ có biết và chỉ muốn phát huy "đảng chủ".


Những người được đảng đề cử nhằm "phát huy dân chủ" lần này là "những người tiêu biểu về đức, tài", vậy thì những kẻ được đề cử vào thời ông làm TBT nhiệm kỳ I có phải là những kẻ tiêu biểu về đức, tài? Nếu vậy ông giải thích sao về "sự cố" mếu máo của ông về "đồng chí X" vê những việc "cần làm ngay" của ông đối với những kẻ có đức và tài đó?

Còn về đức và tài tiêu biểu của các thành viên của đảng ông, ông cứ đi hỏi thử Trần Đại Quang sinh năm nào và tờ khai sinh của hắn thật hay giả mạo. Và từ đâu ông mộng du ra rằng những kẻ như ông, Ngân, Phúc, Quang và một bầy đảng viên cộng sản là đại diện cho "ý chí, nguyện vọng, quyền làm chủ của nhân dân"? Nếu ông tự tin vào tư thế, uy tín của đảng viên của ông như vậy thì các ông cần đến cái điều 4 làm gì? tại sao đồng chí của ông là Nguyễn Minh Triết phải thú nhận "bỏ điều 4 là tự sát?" Đức trọng, tài cao sao mà hèn và nhát đến thế?

Nguyễn Phú Trọng còn dẫn con số tỷ lệ trên 99% cử tri đi bầu để huyênh hoang rằng “Tinh thần làm chủ và sự ủng hộ của nhân dân, thực hiện nguyên tắc công khai, công bằng, thực hiện đúng các quy định của pháp luật đã tạo thành sức mạnh thành công của cuộc bầu cử”.


Nếu thế thì lý do gì đảng của ông phải ra sức huy động cán bộ các cấp, công an khắp nơi và các hội đoàn ngoại vi của đảng xuống từng khu phố từng nhà cưỡng bách người dân đi bầu? Xui cho đảng ông lần này là vì cá chết phản động chứ không thì ông sẽ vênh vang rằng tỷ lệ đi bầu là 100%.

Sau cùng, ông yêu cầu chuẩn bị kỹ lưỡng để tổ chức thành công kỳ họp thứ nhất của Quốc hội khóa XIV. Điều này cho thấy ông đang vừa làm trùm đảng vừa làm chúa tể cái đảng hội của ông.

"Dân chủ" đến thế là cùng!!!

01.08.2016
Bạn đọc Danlambao

nguyenthanh
Posts: 859
Joined: Fri Jan 06, 2012 5:40 pm

Post by nguyenthanh »


Ôm tiền ra ngoại quốc, cuộc tháo chạy mới ở Việt Nam


July 31, 2016

Image
Tập đoàn Kinh Đô đã bán phần lớn cổ phiếu cho nước ngoài. (Hình: Văn Lang/Người Việt) Tập đoàn Kinh Đô đã bán phần lớn cổ phiếu cho nước ngoài. (Hình: Văn Lang/Người Việt)

Văn Lang/Người Việt
SÀI GÒN (NV) – Cái thời mà người ta nói “Cái cột đèn có chân mà đi được nó cũng đi,” tuy đã xa, nhưng bây giờ Việt Nam đang bắt đầu một cuộc tháo chạy khác.

Đầu tiên phải kể tới sự triệt thoái vốn của các công ty “đại gia” tư nhân, cũng như nhà nước. Các doanh nghiệp tư nhân của người Hoa vùng Chợ Lớn. Dưới chính thể cộng sản, họ bị “chà” đi, “xát”lại không biết bao nhiêu lần. Cho tới khi, tập đoàn bánh kẹo Kinh Đô, vốn xuất thân từ một lò bánh của gia đình, vươn lên thống lĩnh hoàn toàn thị trường Việt Nam. Nó trở thành niềm tự hào của người Hoa, trong giai đoạn làm ăn sau thời “mở cửa.”

Nhưng trong năm 2015, tập đoàn Kinh Đô đã bán tới 80% cổ phần cho tập đoàn Mondele’z International có trụ sở chính nằm tại Hoa Kỳ. Và cũng theo lời của một doanh nhân người Hoa, trong tương lai, cuộc triệt thoái vốn có thể lên tới… 97%.

Vị doanh nhân người Hoa này, lắc đầu ngao ngán, cho biết: “Khi Kinh Đô đã bán cho nước ngoài, thì khó có doanh nghiệp Việt Nam nào còn có thể trụ lại được.”

Hàng loạt công ty tư nhân Việt Nam “phất” lên sau mở cửa. Nay hoặc đã phá sản, hoặc đang đứng trên bờ vực của sự phá sản,với số nợ chồng chất trong ngân hàng. Một số ít còn lại,lặng lẽ âm thầm bán công ty (hoặc đa số cổ phần) cho các công ty nước ngoài.

Người Thái Lan, tuy không ồn ào, nhưng đã mua hầu hết các siêu thị ở Sài Gòn. Và cũng đã lên tiếng sẵn sàng mua lại tập đoàn bia Sài Gòn, niềm tự hào còn sót lại của người Việt.

Trong bối cảnh đó, nhà nước Việt Nam ra quyết định triệt thoái vốn khỏi các tập đoàn mà lâu nay nhà nước là “ông chủ,” tức nắm từ 51% cổ phiếu trở lên.

Trong số danh sách triệt thoái vốn của nhà nước, có cả những tập đoàn lâu nay vốn là “con gà đẻ trứng vàng” cho ngân sách.

Hai cái tên “cộm cán” trong đợt rút vốn này phải kể tới tập đoàn sữa Vinamilk và tập đoàn Viễn Thông FPT (FPT Telecom).

Câu hỏi đặt ra là, tại sao lúc này nhà nước lại rút vốn? Mà lại khuyến khích bán cổ phiếu cho nhà đầu tư nước ngoài để thu ngoại tệ. Như Vinamilk được khuyến cáo là sẵn sàng để nước ngoài sở hữu 100% cổ phiếu.

Phải chăng nhà nước cộng sản đang cần tiền để trả nợ công (vay của nước ngoài) đã tới thời kỳ phải đáo hạn? Hay là do sức ép đã cam kết khi gia nhập WTO và hiệp định TPP sắp tới?

Nhưng câu trả lời nghiêng về phía cả doanh nghiệp nhà nước lẫn tư nhân ở Việt Nam, đều thấy họ không có khả năng cạnh tranh khi thị trường mở ra thực sự. Nên “khôn hồn” là bán trước, trong khi còn được giá hơn là để phá sản, mất trắng. Tư nhân vẫn tiếp tục điều hành công ty cho ông chủ nước ngoài. Nhà nước thì chỉ việc thâu thuế công ty mới, không quan tâm sợ nó phá sản như khi nhà nước vẫn quản lý.

Nhưng cuộc triệt thoái vốn của phe nhà nước gặp cản trở, vì Bộ Tài Chánh, cũng như Tổng Công Ty Đầu Tư và Kinh Doanh Vốn Nhà Nước (SCIC – State Capital and Investment Corporation) nơi được giao việc quản lý các tập đoàn trên, nay lại được giao việc thoái vốn. Nhất định không chịu nhả miếng “mồi ngon” ra.

Một lo ngại khác, là lợi ích phe nhóm, sẽ định giá cổ phiếu thấp hơn thị trường nhiều lần. Sau đó mua bán, giao dịch “nội bộ” lòng vòng với nhau, bán tài sản quốc gia, thực chất là chia tài sản – mồ hôi, nước mắt, xương máu của nhân dân, cho những nhóm tư bản thân hữu, bọn tư bản đỏ.

Một cuộc tháo chạy khác,là các công ty khởi nghiệp của giới trẻ có học thức ở Việt Nam trong lãnh vực IT và kinh doanh Internet đều chạy qua Singapore. Vì ở đó họ được hưởng chính sách ưu đãi. Còn về thủ tục thì họ chỉ mất có một ngày, trong khi ở Việt Nam phải mất từ 6 tháng tới 1 năm .Chưa kể các khoản “bôi trơn.”

Khi các doanh nhân tháo chạy

Diễn biến mới nhất, một cựu CEO của tập đoàn FPT, đã đem gia đình vợ con đi định cư ở Hoa Kỳ theo diện EB-5.

Theo như bà Kim Hạnh, cựu tổng biên tập báo Tuổi Trẻ cho biết là hiện có một làn sóng người ra đi theo diện EB-5.

Bà Kim Hạnh đồng thời là người trong nhóm sáng lập tờ Sài Gòn Tiếp Thị, từng giữ chức Giám đốc Trung tâm xúc tiến thương mại thành phố và hiện nay, điều hành tổ chức tư nhân mang tên “Trung Tâm Nghiên Cứu Kinh Doanh và Hỗ Trợ Doanh Nghiệp” quy tụ nhiều CEO đã thành danh ở Sài Gòn và miền Nam nói chung và cũng là người thường xuyên tiếp xúc với giới doanh nhân.
Image
Trụ sở của tập đoàn sữa Vinamilk tại Phú Mỹ Hưng, quận 7, Sài Gòn. (Hình: Văn Lang/Người Việt)
Có hai mức đầu tư để có thẻ xanh. Mức 500 ngàn Mỹ kim là đầu tư được chỉ định và mức 1 triệu Mỹ kim (không chỉ định). Tối thiểu phải tạo ra việc làm cho 10 người bản địa, được cấp thẻ xanh trong 2 năm, và sau hai năm “tái thẩm” công việc đầu tư hiệu quả tạo công việc lâu dài cho người bản địa sẽ được cấp thẻ xanh… lâu dài.

Tiền đầu tư theo diện EB-5 chỉ cần chứng minh là hợp pháp. Nhưng không phân biệt là tiền đầu tư của cá nhân hay nhà nước. Vì vậy, khá nhiều quan chức Việt Nam và Trung cộng tận dụng tiền đầu tư của công ty nhà nước để tháo chạy sang Hoa Kỳ.

Một doanh nhân trẻ trong làn sóng ra đi diện EB-5,viết trên Facebook cho biết là một du học sinh, trở về nước kinh doanh và thành đạt. Dù thừa nhận là được hưởng “ơn mưa móc” từ chế độ. Nhưng anh ta vẫn quyết dắt gia đình, vợ con ra đi, chỉ vì không muốn con cái của mình suốt đời phải sống trong sự dối trá!

Trong một diễn tiến khác,mới đây quốc hội cộng sản Việt Nam đã bãi miễn tư cách của một nữ đại biểu đương nhiệm. Vì bà này đã dùng tiền đầu tư vào đảo quốc Malta để kiếm quốc tịch Malta. Một cách để lo… tương lai cho mình và con cái sau này.

Theo một thống kê chưa đầy đủ, thì trong năm 2014 chỉ có 6,418 trường hợp đi định cư ở nước ngoài theo diện đầu tư. Thì trong năm 2015,con số đi định cư bằng tiền đầu tư đã tăng vọt lên tới 17,662 trường hợp.

Cũng theo một thống kê, thì trong vòng 5 năm (2008-2013), số tiền từ Việt Nam “đội nón” ra đi là 33 tỷ Mỹ kim. Trong đó có tiền đầu tư để được định cư ở nước ngoài và tiền cho du học sinh một đi không trở lại.

Một doanh nhân trẻ trong làn sóng ra đi, cho rằng nhà nước Việt Nam đang “chảy máu” không chỉ rất nhiều tiền. Mà quan trọng hơn cả là nguồn nhân tài đầy nhiệt huyết kinh doanh cũng đang lần lượt ra đi.

Điều đó giống như sân khấu về khuya, mà còn chỉ toàn đào kép già nua bệnh hoạn. Khán giả ngáp dài, trong khi nhà đèn lại “rung chuông” cảnh báo sắp tới giờ… cúp điện.

User avatar
saohom
Posts: 2212
Joined: Wed Aug 26, 2009 11:30 pm

Post by saohom »

Chiếc áo Kim Ngân

Bùi Bảo Trúc

Image
Quốc hội là sân chơi của Trọng lú

Em thua tôi 10 tuổi, nên có gọi bằng “em” thì cũng đúng. Đọc tiểu sử của em thì em gốc gác người Bến Tre, lên Sài Gòn ghi tên học ở Đại Học Văn Khoa năm 1973 nhưng chỉ khoảng hơn một năm sau, việc học của em bị gián đoạn vì “chính quyền Cộng Hòa Miền Nam kiểm soát toàn bộ miền Nam.” Nói rõ hơn là khi Cộng Sản chiếm miền Nam. Như vậy, theo tiểu sử của em trong Wikipedia, em lớn lên và được cho học hành trong vùng kiểm soát của Việt Nam Cộng Hòa, không chỉ vào rừng chích đít tầm bậy tầm bạ rồi nhận bừa là có bằng cử nhân luật như thằng Ba Ếch hay những thứ ngợm nhảm nhí khác ở Việt Nam bây giờ.

Em vào trường Văn Khoa trên đường Cường Để, khi tôi không còn thỉnh thoảng ghé ngang để…tìm một tà áo:

Ta nhớ ngày xưa cuối giảng đường
Mắt đầy sao và áo đầy hương
Em đem trời đẹp vào trong lớp
Ta thấy trong hè bỗng đã Xuân…
Ta thấy chiều rơi trên hành lang
Nắng loang vệt nhỏ dưới sân trường
Em đi chiều bỗng vàng trên mái
Tà áo bâng khuâng lá ngập đường…

Như vậy là tôi không thấy em trong những giờ của các Giáo Sư Nghiêm Thẩm, Nguyễn Khắc Hoạch, Nguyễn Khắc Kham, Vũ Khắc Khoan…

Rồi em theo Việt Cộng, không còn học Văn Khoa nữa.

Em về Bến Tre, đúng là “không có chó, bắt mèo ăn…”, em đi làm cho cách mạng, từ từ leo dần lên một số những chức vụ không lấy gì làm vẻ vang cho lắm như phó phòng, trưởng phòng… toàn những việc không dính gì tới những môn học (chưa chắc em đã ghi danh) ở trường văn khoa, rồi và cuối cùng là chủ tịch cuốc, không phải là QUỐC hội.

Em tên là Nguyễn Thị Kim Ngân, không biết có phải là tên thật hay không, nhưng phải nói ngoại hình, em trông khá hơn nhiều em khác, tên cũng tối tân hơn cái kiểu em Tòng Thị Phóng nhiều.

Mới đây, nói rõ hơn là sau khi em được bọn đười ươi đưa lên làm chủ tịch cuốc hội, em bỗng… nổi cộm hẳn lên, với cảnh em tuyên thệ nhậm chức. Em mặc một chiếc áo dài rất hoa lá cành, giơ một tay lên thề, tay kia đặt trên một tập giấy gói xôi (?), phía sau có ba đười ươi cười toe toét… Người ta chú ý ngay đến chiếc áo thêu hoa hoét em mặc. Đó là một chiếc áo dài rất kiểu cọ, không hề giống như những chiếc áo của mấy em đười ươi khác. Áo em mặc có cổ thấp, vai raglan, mầu sắc tươi tắn hoa hòe hoa sói tưng bừng, khiến phe chợ Đồng Xuân phát điên lên vì ghen tức.

Và cũng từ đó, em xuất hiện nhiều hơn, lần nào cũng áo dài kiểu cọ rất dã man, cứ như vừa đi vừa ưỡn ẹo “la plus belle pour aller danser…” không bằng. Những chiếc áo em mặc đều được may khá đẹp, trước ngực có thêu hay vẽ như những chiếc áo của các buổi trình diễn thời trang áo dài. Thôi thì đủ kiểu cổ cao, cổ thấp, cổ thuyền… nhưng vẫn phải là tay raglan mới được.

Thế là những kiểu áo kiểu đồi trụy mà dép râu nón cối thù ghét của thời Ngụy được cho vùng lên, sống lại sau khi bị cấm đoán, cắt nghiến cái vạt đi cho đúng nét đẹp cách mạng lại xuất hiện ở em. Người ta nghĩ có thể trong những ngày ở trường Văn Khoa đã có những lần em dõi mắt trông vời những chiếc áo tiểu thư Sài Gòn, nên bây giờ em phải mặc cho bằng được những chiếc áo đầy nét đồi trụy đó. Nhưng những chuyện như vậy thường hay đi những bước quá độ.

Em mặc áo dài kiểu cọ lia chia. Mỗi lần xuất hiện là lại phải một chiếc áo với một design mới, cho dù là để cho cá ăn cho Obama tởn hồn hay vài ba dịp khác. Nhưng gần đây, em thừa thắng xông lên khiến em lộ nguyên hình một con nhà quê bầy đặt học làm sang nhân dịp em xuất hiện cạnh mấy đười ươi đực trong buổi lễ thương binh liệt sĩ.

Trong khi mấy đười ươi đực mặc Âu phục, ca vát thì em chơi nguyên một quả áo dài đỏ loét hoàn toàn không thích hợp trong một dịp cần một (chút) không khí trang nghiêm. Em lại chơi một quả fashion show trình diễn thời trang cho bõ những ngày cơ cực. Em không hề biết trang phục cũng phải cho hợp thời và đúng lúc: không phải lúc nào cũng có thể y phục giống như mọi lúc. Chức vụ đứng đầu cuốc hội của em không cần phải diêm dúa, lòe loẹt như thế, huống chi khi xuất hiện trong những dịp cần trang nghiêm. Em có thấy quần áo của tổng thống Đại Hàn chưa? Đâu phải lúc nào tổng thống Phác Cận Huệ cũng một chiếc hanbok lụa đầy mầu sắc đâu. Hay Indira Gandhi trong chiếc sari tha thướt, hay Margaret Thatcher, hay Hillary Clinton, Golda Meir…

Càng kiểu cọ càng hố là vậy. Bớt lại đi chứ em! Hay là hồi Xuân hơi… muộn?

kalua
Posts: 836
Joined: Sun Apr 22, 2012 5:26 pm

Post by kalua »

LẠI LÀ THẰNG “LẠ”
Ngày 17/7, trên trang Facebook Quản lý đô thị Đà Nẵng: Tiện nghi – Xanh – Sạch – Đẹp có phản ánh từ người dùng có tên Jimno Song Ngọc cho hay: “Mỗi lần đài phát thanh quận Ngũ Hành Sơn phát thì đều bị phát qua tiếng Trung Quốc. Sao không có biện pháp khắc phục nhỉ? Vấn đề này xảy ra rất lâu rồi mà vẫn mãi tình trạng đó chứ ko phải mới đây. TP xem khắc phục sao chứ tôi thấy rất không hay….“. Người dùng Facebook có tài khoản Phạm Kiều thông tin: “Trước đây mình làm trạm truyền thanh phường cũng bị chửi hoài vụ này đây“.

Chỉ đến khi hai tài khoản facebook này lên tiếng thì sau đó cả nước mới được biết đến sự thật này. Sự thật đó là đảng CSVN đang che dấu cho những bước Hán hóa mà Tàu cộng đã áp đặt cho Việt Nam thông qua bàn tay nhơ nhuốc của bè lẽ cộng sản con cháu Hồ Chí Minh. Nếu không có những người dân thường lên tiếng thì có lẽ sự vụ này cũng sẽ bị chìm vào quên lãng bởi bạo quyền cộng sản chỉ muốn bán và bán mãi đất nước mà thôi.

Nhưng có một điều đến buồn cười là sau đó kết luận được thông báo lên báo chí của nhà cầm quyền Đà Nẵng lại là “Đài phát thanh bị chèn ngôn ngữ lạ”. Người dân cứ tự hỏi còn bao nhiêu thứ “lạ” nữa ở Việt Nam nữa hả trời ?. Nào là: Tàu lạ, người lạ, máy bay lạ, thực phẩm lạ….và bây giờ ngôn ngữ cũng …”lạ” nốt. Thật là hết biết trong khi cái chữ Trung Cộng, Tiếng Trung Cộng nó lồ lộ ra ai cũng hiểu, chỉ duy nhất báo chí, quan chức nhà sản ở Việt Nam gọi nó là “lạ”.

Cái thằng “lạ” đó vào Việt Nam, bắn dân Việt, cướp biển Việt, đầu độc Việt và bây giờ phát thanh tiếng Tàu trên đất Việt, đài của Việt…vậy mà cái gọi là đảng và nhà nước cộng sản thì cứ làm ngơ và nhắm mắt kêu đó là “lạ”. Đúng là một thứ mà người dân thường hay gọi là “lạ đời”.

Nhưng ngẫm cho kỹ, những thứ ấy đâu có “lạ”. Nó hết sức thật đằng khác, chỉ có điều là những kẻ cầm quyền ở Việt Nam không dám nói ra bởi bàn tay lỡ nhúng chàm mà thôi. Điều đó thật giản đơn bởi vì từ Hồ Chí Minh, Phạm Văn Đồng, Đỗ Mười, Nông Đức Manh, Lê Khả Phiêu, Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Phú Trọng vv…đều là một đám bán nước. Chúng ngang nhiên giao những phần đất tổ tiên yêu dấu của người Việt cho Tàu. Nào ải Nam Quan, thác Bản Giốc, bãi Tục Lãm, Hoàng Sa, Trường Sa, Tây Nguyên, Vũng Áng, Bình Dương vv…đã được giao cho giặc Tàu. Bởi vậy, có thêm những máy bay lạ, tàu lạ, ngôn ngữ lạ đối với đảng CSVN cũng chỉ là …chuyện nhỏ…không hơn mà cũng chẳng kém.

Nhưng vẫn chưa hết bỉ ổi của cái gọi là chế độ cộng sản Việt Nam. Sau khi sự vụ bị Tàu cộng chèn sóng, phát tiếng Trung trên đài phát thanh quận Ngũ Hành Sơn, Đà Nẵng lan tràn khắp cả nước thì đảng tiếp tục bài ca bào chữa. Theo báo đảng CSVN thì “Đại diện Cục Tần số vô tuyến điện cho biết, hiện tượng đài phát thanh phường ở TP Đà Nẵng bị nhiễu sóng không phải lần đầu xảy ra và nguyên nhân chỉ có thể do yếu tố kỹ thuật và là chuyện …bình thường.”

Có bình thường được không khi giặc vào nhà chúng ta phát tiếng nói của chúng ngay trên hệ thống phát thanh của cái gọi là “tuyên giáo” ? Vậy mà đảng thì cho rằng nó bình thường và chỉ là sự cố kỹ thuật chứ không phải một ý đồ chính trị nào cả. Thật là bao biện đến trơ tráo như bao lần đảng đã làm.

Và cũng còn chưa hết, cái thằng “lạ” đó tiếp tục hack ngay trên hệ thống sân bay của Việt Nam. Chiều nay 29-7, website của Hãng Hàng không quốc gia Việt Nam (Vietnam Airlines) đã bị hacker tấn công đồng loạt gây sự cố ở sân bay Nội Bài, Tân Sơn Nhất. 1937CN là nhóm hacker được sự bảo lãnh của chính phủ Trung Cộng được cho là nhóm hacker đứng sau hành động này. Nhóm này còn tuyên truyền về Biển Đông theo ý Tàu cộng. Điều đáng nói là cái gọi là chính phủ VN chỉ nêu tên lấy lệ mà cũng không có hành động nào cụ thể để nói lên chính kiến với Trung Cộng. Có lẽ điều này cũng đúng thôi, bởi vì đảng CSVN thực chất chỉ lả những tên tay sai cho những tên mang họ “lạ” mà thôi !

Đã đến lúc, chúng ta cần nhìn lại xem cả một chuỗi những sự kiện như đã nêu trên cộng với việc CSVN sử dụng cờ sáu sao, bao che Formosa, dạy học tiếng Tàu, cho người Tàu vào tự do tại VN…để thấy những gì đang diễn ra là một trong những bước đi để biến Việt Nam thành một Tây Tạng thứ hai trên bán đảo Đông Dương mà Bắc Kinh và Hà Nội đã thỏa thuận từ nhiều năm qua. Và đó là điều mà dân tộc chúng ta không thể chấp nhận được. Những tên giặc mang tên “lạ” sẽ phải cút khỏi Việt Nam. Nhưng muốn làm điều đó dứt khoát phải xóa bỏ đảng CSVN vì đó chính là những tên giặc không “lạ” một chút nào, nhưng hàng ngày chúng đang làm tay sai cho những tên mang họ “lạ” nhưng mà sự hèn hạ của chúng lại hết sức quen thuộc. Một lần nữa chúng ta phải xác định với nhau: Muốn thoát Trung, trước mắt phải lật đổ cộng sản Việt Nam !

Đặng Chí Hùng
03/08/2016

User avatar
dodom
Posts: 2723
Joined: Fri Nov 28, 2008 8:38 pm

Post by dodom »

Image

Tiên sư anh… (báo) đảng, giỏi đến thế là cùng

Hạ Trắng
(Danlambao) - Có một ông cựu quan nọ, từng là Phó ban Thanh tra Tỉnh Bắc Ninh thuộc xứ thiên đường xã nghĩa. Đã là thiên đường thì ôi thôi khỏi nói: giàu có, sung sướng và hạnh phúc. Cái thể loại hạnh phúc dưới sự lãnh đạo tài tình không thể chê được của “đảng ta”.

Hồi còn đương chức, ông khổ lắm. Ông khổ không phải vì thiếu ăn thiếu mặc. Những thứ ấy ông dư thừa - leo đến chức Phó ban Thanh tra tỉnh chứ đâu phải vớ vẩn. Ông khổ vì chứng bệnh “đại tràng co thắt”.


Chứng bệnh này đeo đẳng ông những 20 năm trời như đảng đeo dân. Ối cha mẹ ơi, có một sự oái oăm không hề nhẹ. Đấy là một “chứng bệnh tiêu hóa phổ biến ở các nước đang hoặc kém phát triển do mức sống còn thấp, điều kiện vệ sinh ăn uống không được chú trọng”, gọi tắt là “bẩn”. Người ta còn chứng minh được ở Việt Nam, tỉ lệ mắc các chứng bệnh liên quan đến đại tràng rất cao, cứ 3 người lại có 1 người mắc chứng này. Cái thiên đường xã nghĩa giàu có, hạnh phúc bỗng chốc bị thực tế phũ phàng có nguồn gốc từ vấn đề tiêu hóa (ỉa đái) tố cáo là… hàng rởm.

Nỗi khổ của ông không biết cơ man nào mà tả xiết. Hơn 20 năm sống chung với nó, ăn với nó, ngủ với nó, đi họp với nó, dự lễ kết nạp đảng với nó, dưng dưng hát quốc ca cũng nghĩ đến nó. Thứ ông quan tâm trước nhất bao giờ cũng là cái nhà cầu, gọi lịch sự là “nhà vệ sinh”, mượn tiếng tây thì gọi là “toilet”, chứ không phải “chỗ nào khác”, nhất là trong các chuyến công tác.

Nhưng rồi một ngày, thật tình cờ và thật bất ngờ ông đã… tịt, à quên - đã khỏi bệnh. Ông khỏi vì “chăm đọc báo” - tất nhiên là báo đảng. Đây này, trích nguyên văn nhé: “nhờ chính sách được nhận báo miễn phí với các cụ ngoài 80, mà ông Hồng đọc được tờ báo Nhân dân với bài viết “Bí quyết “vàng” cho bệnh đại tràng cấp và mạn tính”. Đúng là không có cái kết (cục) nào có hậu (môn) cho bằng cái kết này. (*)

Trong khi người dân thờ ơ, thậm chí gọi những ai đọc báo Nhân dân là “dở hơi”, thì ông Hồng (tên ông quan nọ) lại tỏ ra hết sức sung sướng và biết ơn. Biết ơn trước là vì chính sách được nhận báo miễn phí, sau là vì ông tịt bệnh đại tràng. Cái lợi hại của (báo) đảng là đấy, chứ đâu. Các thể loại táo bón hay té re là trị được hết.

Có người vừa đọc cái tít bài báo đã ôm bụng cười. Người thì bảo, 20 năm đọc báo đảng đâm ra nó trám mẹ cái hậu môn, đi ỉ hổng ra. Hết bệnh là đúng rồi!!!

Lại có ý kiến khác cho rằng, tại thời làm quan ông ăn tạp mới nên nông nỗi ấy. Đã thế còn đọc báo đảng nên bệnh nặng thêm. Không biết thế nào mà lần.

Mà cũng lạ lắm cơ, cái báo Nhân Dân ấy, rất có duyên với chuyện tiêu hóa, vệ sinh này nọ. Chuyện ông cựu quan kia khỏi bệnh đại tràng vì đọc báo Nhân Dân đã đành. Mấy chuyện vặt trong tù cũng hay ho không kém.

Số là trong tù, tờ báo duy nhất người tù được đọc là tờ Nhân Dân. Kể ra thì cánh tù nhân cũng có tí ti công bằng với các công dân bô lão ở ngoài về chính sách được phát báo Nhân Dân miễn phí. Còn đọc hay không thì… kệ tía nó. Loại báo này làm hai nhiệm vụ chính, hay nói cách khác là được tù sử dụng cho hai mục đích chính. Một là dùng để… chùi “đ**”, hai là để cuộn thuốc lào, còn gọi là quấn sâu kèn. Cánh tù kháo nhau, chỉ có Nhân Dân quấn thuốc lào hút mới phê, mới đượm. Họ khẳng định như thế vì đã qua giai đoạn thử nghiệm với những tờ báo khác. Những tờ báo được người nhà tuồn vào để thỏa mãn cơn khát thông tin của cánh tù. Dĩ nhiên, để mang được những tờ báo này vào trại, người nhà cũng phải đấm mồm đấm miệng cho cai tù, chứ không chỉ nhận xuông.

Cái chuyện “thoát khỏi bệnh đại tràng sau hơn 20 năm nhờ chăm đọc báo”, chắc chỉ có ở Việt Nam.

Cũng chỉ có “đảng ta” mới trở nên vĩ đại nhờ đi sâu, đi sát vào quần (chúng) nhân dân. Và thò mặt vào từng ngõ ngách, xó xỉnh, từng hố xí nhỏ to để tuyên truyền cho cái sự “quang vinh” của đảng.


Hạ Trắng

User avatar
saohom
Posts: 2212
Joined: Wed Aug 26, 2009 11:30 pm

Post by saohom »


Người Việt tự đầu độc nhau để rau, trái Trung Quốc tung hoành

August 9, 2016

Image
Rau trái Trung Quốc vẫn tung hoành trên thị trường Việt Nam vì rau trái Việt Nam đã mắc hơn mà chẳng sạch hơn.


HÀ NỘI (NV) – Rau, trái của Trung Quốc vẫn ồ ạt tràn vào Việt Nam vì người nghèo tại Việt Nam cần chúng. Việt Nam không thể lắc đầu khi thực phẩm của Việt Nam không rẻ mà cũng chẳng sạch.

Tuy rau, trái Trung Quốc nổi tiếng vì sự lạm dụng các loại hóa chất diệt côn trùng và kích thích tăng trưởng, nguy hại cho sức khỏe nhưng mỗi tháng Việt Nam vẫn chi 13 triệu Mỹ kim/tháng để nhập từ rau, củ, đến trái cây, thậm chí cả hành, tỏi.

Thống kê gần nhất của Bộ Công Thương Việt Nam cho biết, nếu so với sáu tháng đầu năm ngoái, chi phí cho việc nhập cảng rau trái của Trung Quốc trong sáu tháng đầu năm nay tiếp tục tăng thêm 31%!

Ðáng lưu ý là trong số các loại rau, trái Trung Quốc mà Việt Nam nhập cảng có những thứ mà Việt Nam không hề thiếu và thương lái Việt Nam vẫn thường thu mua để xuất cảng sang Trung Quốc. Chẳng hạn như xoài.

Trò chuyện với tờ Thanh Niên, chủ một vựa xoài ở tỉnh Ðồng Tháp cho biết, trong mười năm qua, cứ tới mùa xoài tại Việt Nam là bà thu mua và xuất sang Trung Quốc vài trăm tấn/tuần. Cũng vì vậy người phụ nữ này hết sức ngạc nhiên trước tin mỗi năm, Việt Nam dùng ngoại tệ, nhập của Trung Quốc từ 2,000 đến 2,500 tấn xoài. So với xoài Việt Nam, xoài Trung Quốc nhỏ hơn và dở hơn.

Trước nghịch lý vừa kể, ông Nguyễn Văn Ngãi, trưởng Khoa Kinh Tế của Ðại Học Nông Lâm Sài Gòn nhận xét, dù biết rau, trái của Trung Quốc nguy hại cho sức khỏe nhưng đang có rất nhiều người Việt chọn chúng vì họ họ không đủ khả năng tài chính mua những thứ mắc hơn. Cũng theo lời ông Ngãi, rau, trái Trung Quốc có đất sống vì rau, trái Việt Nam đã không rẻ hơn mà chưa chắc ít nguy hại cho sức khỏe hơn.

An được thực phẩm sạch vẫn là vấn nạn nan giải tại Việt Nam. Chưa rõ do vô tình hay cố ý, nhiều năm qua, chính quyền Việt Nam đã mở toang cửa để tiếp nhận các loại hóa chất để chế tạo “thuốc bảo vệ thực vật” và “thuốc bảo vệ thực vật” từ Trung Quốc.

“Thuốc bảo vệ thực vật” là cách Việt Nam gọi các loại thuốc diệt trừ côn trùng có hại cho cây cối. Tất cả đều là thuốc độc đối với con người và môi trường.

Chỉ trong ba năm vừa qua, mỗi năm, Việt Nam chi khoảng 400 triệu Mỹ kim để nhập các loại hóa chất chế tạo “thuốc bảo vệ thực vật” và “thuốc bảo vệ thực vật” từ Trung Quốc. Số lượng nhập cảng của mặt hàng này đã tăng mười lần.

Trong một cuộc trao đổi với tờ Người Lao Ðộng hồi tháng 6, ông Nguyễn Thơ, phó chủ tịch Hội Khoa Học Bảo Vệ Thực Vật Việt Nam, khẳng định, con số 100 tấn hóa chất mà Việt Nam nhập cảng hàng năm từ Trung Quốc để chế tạo “thuốc bảo vệ thực vật” chỉ là “phần nổi của tảng băng.” Trong thực tế, lượng hóa chất và “thuốc bảo vệ thực vật” đưa từ Trung Quốc vào Việt Nam qua con đường “cửu vạn” (lén lút chuyển vận qua biên giới) lớn hơn gấp nhiều lần.

Cho dù các chuyên gia nông nghiệp, môi trường, y tế liên tục cảnh báo về tác hại của việc cho nhập cảng tràn lan hóa chất để chế tạo các loại “thuốc bảo vệ thực vật” cũng như “thuốc bảo vệ thực vật” từ Trung Quốc song chính quyền Việt Nam không thèm bận tâm.

Trong khi các quốc gia ở Châu Âu đã lắc đầu với “thuốc bảo vệ thực vật” từ lâu, các quốc gia ở Ðông Nam Á giới hạn hoạt chất trong “thuốc bảo vệ thực vật” ở phạm vi từ 400 đến 600 loại thì tại Việt Nam, con số hoạt chất được phép sử dụng lên tới… 1,700 loại. Sự dễ dãi này khiến “thuốc bảo vệ thực vật” tại Việt Nam “cực kỳ hiệu quả” vì chúng… cực độc!

Việc cho phép nhập cảng tràn lan, hỗ trợ sản xuất-kinh doanh “thuốc bảo vệ thực vật” tại Việt Nam đã khiến nông dân Việt Nam xem việc mua-sử dụng “thuốc bảo vệ thực vật” là chuyện đương nhiên để bảo vệ mùa màng. Rất ít người biết việc sử dụng “thuốc bảo vệ thực vật” sẽ dẫn tới tình trạng đất, nước và nông sản nhiễm độc, môi trường ô nhiễm, sức khỏe của mình và nhiều thế hệ bị hủy hoại.

Các chuyên gia của Việt Nam và quốc tế từng thực hiện một số cuộc khảo sát và kết luận, tại Việt Nam có tới 80% “thuốc bảo vệ thực vật” được dùng không đúng cách, không cần thiết. Mỗi năm, có từ 150 đến 200 tấn “thuốc bảo vệ thực vật” dư thừa thẩm thấu vào đất, vào nguồn nước nhưng từ viên chức tới nông dân chẳng có mấy người bận tâm.

Ông Trần Tuấn, giám đốc Trung Tâm Nghiên Cứu-Ðào Tạo Phát Triển Cộng Ðồng từng than rằng, “tam nông” ở Việt Nam hiện nay không phải là “nông nghiệp-nông thôn-nông dân” mà là “dân nghiện-đất nghiện-nước thoái hóa.” Ông Tuấn nhấn mạnh, nông dân Việt đã đánh mất sự tự chủ trong nghề nông, tự nguyện để bị sai khiến, bị bóc lột bởi ngành công nghiệp hóa chất của Trung Quốc. Họ không còn “xem trời, xem đất, xem mây” để đưa ra các quyết định liên quan tới canh tác mà trở thành phụ thuộc, để thiên hạ “bảo gì thì làm thế,” “cho gì thì dùng thế.” Nông dân trở thành “nghiện” vì bơ vơ giữa rừng thông tin bất định!

Theo ông Tuấn, chẳng riêng dân “nghiện” mà đất cũng “nghiện.” “Dân nghiện” rồi “đất nghiện” nên thu hoạch được bao nhiêu thì nông dân lại bỏ ra bấy nhiêu mua sắm phân bón công nghiệp, thuốc “bảo vệ thực vật,” bởi ngưng bón, ngừng phun thì sẽ chẳng còn gì. Ông Tuấn nhắc thêm là “nước đang thoái hóa.” Cá, tôm, cua, ốc, ếch,… từng như đương nhiên đã mất dần.

Tuy ông Tuấn bảo rằng, xây dựng nông thôn mới là phải chấm dứt tình trạng lệ thuộc của ngành nông nghiệp, của nông thôn, nông dân vào ngành công nghiệp hóa chất của ngoại bang và điều này dường như hữu lý nhưng ai sẽ làm?

Chưa biết ai làm nên sau khi đã tiêu thụ các loại hóa chất cực độc của Trung Quốc để tự hủy hoại môi trường và sức khỏe cộng đồng của mình, Việt Nam tiếp tục tiêu thụ rau, trái nhiễm độc từ Trung Quốc. (G.Ð)

User avatar
bichphuong
Posts: 574
Joined: Mon Apr 25, 2016 12:10 am
Been thanked: 1 time

Post by bichphuong »

Việt Nam cần một tiếng nổ lớn, thật sự long trời lở đất để loại trừ bè lũ Vi-xi mặt Việt dạ quỷ, chấm dứt những tiếng “nổ” lép bép rác tai.

NỔ

Sổ Tay Ký Thiệt

Trong lúc những cuộc đình công, biểu tình bạo động đang diễn ra liên tiếp tại Việt Nam, và những người tranh đấu đòi tự do dân chủ tiếp tục bị đàn áp, tù tội, ông Nguyễn Hưng Quốc ở bên Úc đã viết bài “Người Việt thích nổ” trong đó có đoạn như sau:

“Sống ở Úc khá lâu, tôi chỉ nghe người Úc, từ giới chính trị gia đến giới trí thức hay giới bình dân, hay nói Úc là một quốc gia may mắn (lucky country), nhưng thường thì người ta nhấn mạnh thêm: May mắn, chưa đủ; Úc cần phải trở thành một quốc gia giàu kỹ năng (clever country), hoặc, hơn nữa, một quốc gia giàu sáng kiến (smart country). Đất rộng và nhiều tài nguyên thiên nhiên, chưa đủ; người Úc cần có chiến lược thật sáng suốt để khai thác và tận dụng những của cải Trời cho ấy.

Ở Việt Nam thì ngược lại. Ở đâu chúng ta cũng nghe những tiếng nổ um trời. Trên báo chí. Trên tivi. Trên các đài phát thanh. Về địa thế thì Việt Nam nằm ở điểm giao lưu của hai nền văn hóa cổ kính và lớn nhất châu Á: Trung Hoa và Ấn Độ. Về thiên nhiên thì “rừng vàng, biển bạc, đất phì nhiêu”. Về lịch sử thì đánh thắng hết đế quốc này đến đế quốc khác. Về đảng và lãnh tụ thì là “đỉnh cao trí tuệ của nhân loại”. Còn về con người thì toàn là anh hùng, ra ngõ là gặp ngay anh hùng, khiến cả thế giới đều ngưỡng mộ; ngưỡng mộ đến độ nhiều người ngoại quốc cứ mơ ước có một phép lạ nào đó biến mình thành... người Việt Nam."

Nhiều người đã phê bình cái tính thích nổ ấy. Sớm, thẳng thắn và cay đắng nhất là Nguyễn Duy trong bài thơ “Nhìn từ xa... Tổ quốc” sáng tác năm 1988, trong đó có mấy câu:

xứ sở phì nhiêu sao thật lắm ăn mày?
[...]
Xứ sở thông minh
sao thật lắm trẻ con thất học

lắm ngôi trường xơ xác đến tang thương
[...]
Xứ sở thật thà
sao thật lắm thứ điếm
điếm biệt thự - điếm chợ - điếm vườn...

Tuy nhiên, ở đây, tôi sẽ không bàn đến khoảng cách giữa những điều người ta tuyên truyền và thực tế. Tôi chỉ muốn tập trung vào một sự nghịch lý khác: trong sự khoác lác của người Việt, đặc biệt của bộ máy tuyên truyền, có cái gì như thiếu tự tin, nếu không muốn nói thẳng ra là tự ti. Mà thật ra, về phương diện tâm lý, sự khoác lác thường xuất phát từ sự tự ti hơn là tự hào thực sự. Và vì tự ti cho nên khi khoác lác, người ta hay cầu cạnh đến một số thế lực khác, chủ yếu là từ người ngoại quốc.

Chuyện báo chí Việt Nam đánh bóng tên tuổi Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng cách đây mấy năm là một ví dụ điển hình (1). Người Việt khen nhau, người ta thấy chưa đủ. Người ta cần một người ngoại quốc. Nếu không có người ngoại quốc có thẩm quyền thì người ta bắt đại một ông chuyên về rác và các loại chất phế thải. Nếu không có thật thì người ta bịa. Tiêu biểu nhất là vụ Vũ Hạnh bịa ra cái tên A. Pazzi, một người Ý, khi in cuốn Người Việt cao quý ở Sài Gòn vào năm 1972. Sau này, Vũ Hạnh tiết lộ là động cơ chính thúc đẩy ông viết cuốn sách ấy là để kích động lòng tự hào dân tộc, từ đó, gián tiếp tiếp sức cho phong trào phản chiến và chống Mỹ do cộng sản chủ trương lúc ấy. Nhưng để kích động lòng tự hào dân tộc mà lại phải mượn một cái tên ngoại quốc, kể cũng mỉa mai quá, phải không?

Những chuyện mượn danh và uy tín của người ngoại quốc để tự khen mình hoặc để chứng minh điều gì đó là đúng nhan nhản trên sách báo và ở các hội trường tại Việt Nam. Trong viết lách, nhiều người cho việc trích dẫn một tác giả Việt Nam khác là xoàng. Trích dẫn, phải trích dẫn một tác giả ngoại quốc mới là sang. Không đọc được ngoại ngữ thì trích dẫn qua trung gian của một tác giả Việt Nam khác nhưng lại giấu nhẹm tên tuổi tác giả Việt Nam ấy đi! ” (hết trích)

“Nhà trí thức” Nguyễn Hưng Quốc thật là ấm ớ hội tề, hết gọi Vi-xi là “người Việt” lại so sánh Vi-xi với người Úc.

Vi-xi là… Việt cộng, không phải là người Việt nói chung. Ông Nguyễn Hưng Quốc tự coi mình là một nhà trí thức. Nhiều người cũng coi ông ta là một nhà trí thức vì ông ta có cấp bằng đại học và thường viết những bài tham luận về chính trị, văn học, xã hội... Nhưng cũng như nhiều nhà “trí thức tự phong” khác, ông ta không có sự “minh triết” trong suy tưởng. Đó là sự thông suốt về mọi vấn đề của đời sống, ngoài những hiểu biết về kỹ thuật, khoa học, y học, kinh tế, chính trị... của một chuyên viên được đào luyện từ các trường đại học.

Nếu có sự minh triết, ông Nguyễn Hưng Quốc đã không viết bài “Người Việt thích nổ” để nói về “bệnh khoác lác” của Việt cộng.

Thật vậy, trong lịch sử dài mấy ngàn năm, Việt Nam ta đã nhiều lần bị ngoại bang xâm chiếm. Tàu hàng ngàn năm, Tây ngót trăm năm, rồi Nhật tuy chỉ chiếm đóng nước ta một thời gian ngắn nhưng cũng rất tàn ác. Và tất cả những quân cướp nước tàn ác ấy cũng không làm khổ người Việt và giết hại nhiều người Việt bằng Vi-xi.

Tàn ác như nhà độc tài râu cứt mũi Hitler ở Đức trong Thế Chiến II cũng chỉ giết người Do Thái và giết dân các nước khác chứ không giết dân Đức.

Có thể nói từ ngày Hồ Chí Minh ra khỏi hang Pác-bó trong mỗi gia đình người Việt đều có người chết vì Vi-xi, bằng cách này hay bằng cách khác. Còn điêu linh, thống khổ do Vi-xi gây ra cho dân tộc Việt Nam trong 70 năm qua thì không đâu khủng khiếp bằng.

Vi-xi tuy cùng mang dòng máu “con rồng cháu tiên” nhưng không còn là người Việt nữa, như chính cáo Hồ đã viết trong chúc thư trước khi chết: “Tôi sắp đi gặp cụ Mác, cụ Lê...”. “Lê” đây không phải Lê Lợi, Lê Lai mà là... Lê-nin, trùm Cộng sản Liên Sô, cha đẻ của Cộng sản Việt Nam. Còn “Mác”, ông tổ của chủ nghĩa cộng sản, cũng là một ông mắt xanh, mũi lõ, da trắng, râu xồm.

Đồng đảng của Hồ Chí Minh theo chân bác, sau hơn 30 năm gây cảnh núi xương sông máu và chiếm được toàn cõi Việt Nam bằng súng đạn, xe tăng, đại pháo của Nga cộng Tàu cộng, Vi-xi phưỡn ngực nói phét: “Đại thắng mùa xuân 1975 là biến cố lớn thứ tư trong lịch sử loài người. Biến cố lớn thứ nhất là việc tìm ra lửa, biến cố lớn thứ hai là Cách Mạng tư sản Pháp năm 1789, biến cố lớn thứ ba là Cách mạng Tháng 10. 1917 tại Nga.”(!!!???)

Sau “biến cố lớn thứ tư trong lịch sử loài người”, dân Việt Nam ùn ùn bỏ nước liều chết ra đi, chưa từng xảy ra trong lịch sử nước ta, dù là dưới ách thống trị tàn bạo của Tàu, Tây, hay Nhật, tạo thành một cuộc vượt biên ty nạn cộng sản lớn nhất trong lịch sử loài người.

Vậy mà vẫn có những người Việt “ty nạn” không coi Vi-xi là kẻ thù của dân tộc, trở lại Việt Nam để làm ăn, kiếm gái, hay đóng vai trò “đối lập” làm dáng, đối lập cuội, lâu lâu viết vài bài phê bình, chỉ trích nhè nhẹ... như kiểu Nguyễn Hưng Quốc để rồi xách va-li về với mộng “hòa hợp hòa giải”, nhưng vừa tới Tân Sơn Nhất liền bị Vi-xi tống cổ đuổi ra, coi như “kẻ thù của nhân dân” mà vẫn chưa mở mắt.

Vi-xi có hình dáng người Việt, cũng nói tiếng Việt, nhưng không có trái tim của người Việt. Cũng không nên so sánh Vi-xi với dân Úc vì nó không có cái đầu của dân Úc - những con người tự do, không làm nô lệ cho “cụ Mác, cụ Lê” để giết hại đồng bào của họ.

Việt Nam cần một tiếng nổ lớn, thật sự long trời lở đất để loại trừ bè lũ Vi-xi mặt Việt dạ quỷ, chấm dứt những tiếng “nổ” lép bép rác tai.

Ký Thiệt

kalua
Posts: 836
Joined: Sun Apr 22, 2012 5:26 pm

Post by kalua »

Image

Từ quan chức bắn dân tiến lên quan chức bắn nhau

Nguyễn Bá Chổi
(Danlambao) - Cuộc cách mạng bạo lực do Hồ Chí Minh du nhập từ ông Liên Xô vào Việt Nam vừa kinh qua kinh quá một bước ngoặt cực kỳ hoành tráng - từ chỗ quan chức bắn dân rồi dân bắn quan chức nhảy vọt lên một tầm cao mới: quan chức bắn quan chức.

Vụ quan chức bắn dân đầu tiên là vụ xử lý địa chủ ác ghê Cát Hanh Long tức Nguyễn Thị Năm mà Hồ Chí Minh phải bịt râu giấu mặt đi xem tại hiện trường trong thập niên 50 của thế kỷ trước, rồi tiến tới dân bắn quan chức do anh em Đoàn Văn Vươn và Đoàn Văn Quý thực hiện tại huyện Tiên Lãng thuộc Thành phố Hải Phòng mới cách đây mấy năm.

Nếu “sự cố” bắn giết chỉ dừng lại ở chỗ quan chức bắn dân không thôi thì sự nghiệp Kắt Mạng chẳng có gì đáng tự hào với chủ trương bạo lực “súng đẻ ra chính quyền”, mà phải đạt tới đỉnh cao theo quy luật tiến hóa của phép duy vận biện chứng, ấy là quan chức bắn quan chức.

Thực ra thì thời kỳ quá độ quan chức giết quan chức đã xảy ra từ khuỷa từ khuya, ngay thời Hồ Chí Minh còn chưa mọc hết lông con... chim hòa bình, nhưng chỉ trong âm thầm, được "bác" và đảng giấu kỹ như meo giấu kít.

Phải đợi cho đến khi có sự xuất hiện của Anh Tẹc Nét, đảng ta có muốn làm con mèo để giấu kít đảng cũng không được. Nên mới có chuyện để lòi “một đống” quan chức bắn quan chức ở tỉnh Yên Bái giữa ban ngày mới đây.

Từ chỗ quan chức đảng ta bắn dân, kinh qua thời kỳ dân ta bắn quan chức đảng, nay tót lên đỉnh cao chói lọi là quan chức đảng bắn quan chức đảng. Đó là báo hiệu không thể chối cãi rằng, con đường bác đi đã đến chỗ bi đát tận cùng. Sông có thể cạn, núi có thể mòn, nhưng chân lý bác đi là bi đát không bao giờ thay đổi.

19.08.2016

Nguyễn Bá Chổi

kalua
Posts: 836
Joined: Sun Apr 22, 2012 5:26 pm

Post by kalua »

Image

NGƯỜI HÀ NỘI… KHÔNG GỌI NGƯỜI SÀI GÒN LÀ NGƯỜI “HỒ CHÍ MINH” !!!

*Câu kết làm bài viết trở nên kiệt tác !*


Cảm nhận của một người Hà Nội về người Sài Gòn

Vô tình đọc được bài cảm nhận của một người Hà Nội viết về người Sài Gòn sau một thời gian anh ta ở đây. Ban đầu anh ta thấy Sài gòn thật xô bồ, chật chội. Nhưng khi gắn bó ở đây một thời gian, anh ta yêu Sài Gòn lúc nào không hay biết.

Bài viết thật hay và đúng như những gì anh ta cảm nhận. Sài Gòn:

Tôi bước chân xuống Tân Sơn Nhất lần đầu cũng đã lâu. Đi taxi về công ty tôi – đường phố đông đúc nhưng mọi người đi có thứ tự. Những tòa nhà cao ốc be bé nằm sát nhau trên đường Nguyễn Văn Trỗi – Nam Kỳ khiến tôi nghĩ Sài Gòn thật xô bồ, lộn xộn. Thế mà từ đó đến giờ đã yêu mất Sài Gòn và người Sài Gòn.


Người Sài Gòn có vài món ăn quen, món đặc biệt nhất là Cơm Tấm. Sáng Cơm Tấm, tối đêm Cơm Tấm. Lâu đi nhậu về là lại thèm một dĩa cơm sườn bì chả, ghé vào vỉa hè, ăn rồi mới leo lên giường ngủ được.

Người Sài gòn sáng cafe ăn sáng vỉa hè, cafe nhạt, kèm theo bình trà và vài ba tờ báo ngồi dưới những hàng cây cao nhìn dòng người qua lại. Đồ ăn sáng Sài Gòn cũng đơn giản, bánh canh, hủ tíu, phở Bắc, phở Hoa, món nào vỉa hè cũng ngon, ngu nhất là ghé vào mấy quán trong nhà, có thương hiệu vì mắc chết mẹ

Người Sài Gòn không có khái niệm đại gia hay đẳng cấp. Một ông chủ đi mẹc cũng vẫn ngồi vỉa hè ăn, nhậu chứ không cần phải thể hiện đẳng cấp đại gia. Những chàng trai, cô gái sành điệu vẫn ăn hàng cùng với những người lao động chứ không phân bì. Miễn là đủ tiền để trả không có người ta đánh cho nhừ xương.

Người Sài Gòn có món nhậu, vui cũng nhậu, buồn cũng nhậu, có tiền cũng nhậu, hết tiền càng phải nhậu. Giầu thì uống rượu Tây, bình dân thì Ken, Sài Gòn đỏ, Tiger (chỉ dành cho những ông già tầm 60 -bữa nào kể cho nghe ), nghèo thì Ngọc Dương, Chuối Hột và vài trái xoài.

Người Sài Gòn không nhậu trưa, chỉ có nhậu từ tối – đêm – sáng. Dân nhậu có câu “Tình thương mến thương”, thấy bàn bên cạnh có anh chàng nói chuyện vui, sang cụng cái, bàn bên kia có cô bé dễ thương đi một mình sang cụng một cái. Cụng qua cụng lại một lúc lại sắp vài bàn vào làm một. Zô là zô là zô là zô. Nhiều người cứ nghĩ rằng nhậu nhẹt ở Sài Gòn là bê tha – người Sài Gòn không thế. Nhậu là chia sẻ, là giải tỏa những gì còn đọng trong ngày, có chút hơi men uống vào cho quên. Sáng dậy lại hòa mình vào cuộc sống và quên đi những chuyện cũ.


Người Sài Gòn yêu nhau cũng lạ, không cần phô trương, thương là đến với nhau. Quen nhau từ bàn nhậu, quen nhau ở quán cafe, quen nhau trong thang máy…cứ thích là thích thôi. Người ta thương nhau, về với nhau là để thế giới bớt đi hai người cô đơn (thế mà anh vẫn cô đơn thế này ) Yêu Gái Sài Gòn không cần phải tỏ tình, cứ rủ đi cafe vài bữa, cho nắm tay, đi xem phim cho thơm, thế là thành bà xã…Tình yêu cũng có hợp tan, nếu hết thương nhau thì lại nhậu, cafe, xem phim…và thêm một mối tình mới.

….Cuối cùng, người Sài Gòn là gọi chung cho những người sống ở Sài Gòn, người Sài gòn gốc thì bị Nguyễn Ánh chiếm đất đuổi đi, người Sài Gòn xưa thì đang sống ở Cali và Sài Gòn giờ toàn là bộ đội, cán ngố, và người Hà Nội vào cướp đất, chiếm nhà của người Saigon ….…. Quả thật là như thế


PHAN NGUYÊN LUÂN thực hiện

User avatar
ngayngo
Posts: 1208
Joined: Sat Nov 01, 2008 8:34 pm

Post by ngayngo »

Image


CA SĨ HẢI NGOẠI....NHỮNG KẺ BÁN LINH HỒN CHO QUỶ

Người Lính Già Oregon

I.
Thời gian gần đây, khi đọc tin một số ca nhạc sĩ hải ngoại kéo nhau về Sài Gòn, Hà Nội trình diễn, tự dưng tôi nghĩ đến Việt Khang, ca nhạc sĩ anh hùng của lòng tôi và của biết bao người Việt Nam trên thế giới và trong nước. Việt Khang sáng tác rất ít, tôi nhớ hình như chỉ đôi ba bài, Việt Nam tôi đâu ? và Anh là ai ? Và đích thân hát bài của chính anh. Nhưng chỉ qua những bài ấy thôi anh đã biểu hiện lòng yêu nước nồng nàn, cao độ, tha thiết hơn bất cứ ca nhạc sĩ nào từ trước đến nay, kể cả thời Việt Nam Cộng Hòa. Lời ca thật đơn sơ, bình dị, không có những câu văn vẻ, khuôn sáo, hoặc sắt máu, dữ dằn, đằng đằng sát khí, theo đơn đặt hàng…Không.

Tất cả nơi anh nghe như lời than vãn hoặc tình tự thường ngày, âm điệu thật nhẹ nhàng. Dễ dàng đến nỗi các cháu bé hải ngoại năm tuổi cũng có thể trình bày một cách suông sẻ. Như tiếng thổn thức của mẹ già, em thơ, dâng lên tự đáy lòng. Như tiếng nghẹn ngào, nức nở từ nỗi uất hận bao nhiêu năm đè nén nay òa vỡ, miên man chảy theo sông, theo biển…

Bản thân Việt Khang, sinh năm 1974, chưa hề biết chiến tranh, chưa hề biết cộng sản hay quốc gia, chưa hề hưởng một ơn mưa móc dù nhỏ của chế độ Việt Nam Cộng Hòa,
- Chưa hề biết những tủi nhục và oan nghiệt đã rơi ập xuống đất nước và gia đình ngày 30.4.1975,
- Chưa hề chạy trốn việt cộng trối chết, trước hay sau ngày mất nước, hốt hoảng như chuột,
- Chưa hề khai mình là tỵ nạn cộng sản,
- Chưa hề tự phong là trí thức tốt nghiệp tại ngoại quốc, là ca sĩ, nhạc sĩ với sự nghiệp âm nhạc 10, 20, 50 năm.
- Chưa hề…Nhưng, cũng như bao thanh niên cùng thế hệ, anh đã lớn lên và đang sống ngay trong lòng chế độ việt cộng, trên một đất nước nay biến thành một trại tù khổng lồ.

Cho nên, cũng như tất cả người Việt quốc gia tỵ nạn cộng sản chân chính trên thế giới, anh đã hiểu thế nào là độc tài, là áp bức, là bất công, biết thế nào là thiếu tự do, nhân quyền, dân chủ, mơ ước như thế nào bóng dáng của hạnh phúc, ấm no, chờ đợi như thế nào ánh sáng bình minh đến xua tan đêm tối vây hãm triền miên cả một dân tộc đọa đày.

Việt Khang chỉ làm đôi ba bài hát thôi, nhưng đã bị truy tố ra tòa, lãnh ba năm tù ở, bởi lũ lãnh đạo việt cộng khôn nhà dại chợ, chuyên hà hiếp dân lành, tay không một tấc sắt, nhưng lại sợ hãi, khúm núm trước quân thù Tàu Cộng.
Điều đó cho thấy lũ chúng nó rất sợ anh và ảnh hưởng của hai ca khúc có vẻ nhẹ nhàng, nhưng đâm thẳng vào tim chúng nó, nhức nhối như những nhát kiếm bén nhọn.
Chỉ cần hai bài thôi, nhưng trong ấy người nghe bao nhiêu tiếng gọi yêu nước ngút ngàn, bao nhiêu lời tình tự dân tộc thiết tha, bao nhiêu thương yêu và thù hận. Anh không hô hào lật đổ ai, nhưng bọn chúng nó phải nể và sợ.

Việt Khang, tôi gọi tên em với tất cả lòng cảm thương, và thán phục, và tôn vinh, dù chưa một lần được gặp em, quen em, nhìn em, nghe em hát. Nhưng tôi cần em, ít ra trong bài viết này, cần hình ảnh rạng ngời và gương hy sinh cao quý của em cho chính nghĩa, đại cuộc, để dạy một bài học làm người cho lũ hát xướng hải ngoại đang rủ nhau về nước trình diễn.

Nói đến Việt Khang, tôi lại nhớ một ca sĩ hải ngoại khác ít nhiều chiếm ngự hồn tôi: Nguyệt Ánh. Nguyệt Ánh với lòng yêu nước vô bờ, thôi thúc như tiếng sóng Thái Bình Dương réo gọi, với những bài hưng ca đấu tranh mạnh mẽ, quyết liệt, làm vỡ tim người.

Và xa hơn, ca nhạc sĩ tỵ nạn Cuba qua Mỹ từ lúc nhỏ, có cha từng phục vụ trong Quân Đội Mỹ tại Việt Nam: Gloria Estafan, hiện sống tại Miami. Danh cô vang lừng thế giới, không chỉ vì sự nghiệp ca hát, mà còn và nhất là bởi lập trường của một người tỵ nạn chân chính cương quyết chống chế độ cộng sản phi nhân Fidel Castro và bè lũ.
- Một lần được mời trở về Cuba hát nhân dịp Đức Giáo Hoàng viếng thăm, cô đã từ chối.
- Lần khác, được mời qua Vatican hát trong một đại lễ, cô chấp nhận với một điều kiện duy nhất: Xin Đức Thánh Cha cầu nguyện, và làm mọi cách, cho đất nước Cuba của cô được tìm lại tự do, nhân quyền.

Cô đã sáng tác và trình bày một ca khúc mang tên ‘’Go away’’ bình dị, tương tự ‘’Việt Nam tôi đâu ?’’ của Việt Khang, trong đó cô nhẹ nhàng lên tiếng mắng mỏ và yêu cầu Fidel Castro cuốn gói rời khỏi Cuba:

Go away
Won’t you just go away
Don’t you come back one day
Take your stuff
Take all of your precious things
Leave right now [...]

II.

Trong khi ca nhạc sĩ anh hùng Việt Khang bị giam cầm trong nước, và đồng nghiệp gốc tỵ nạn Cuba Gloria Estafan cương quyết không trở về quê hương khi chế độ độc tài còn ngự trị thì các ca sĩ, nhạc sĩ thuộc diện xướng ca vô loài Việt Nam hải ngoại vô nhân vô sỉ vô luân, đực có, cái có, đẹp có, xấu có, trẻ có, già có, sang có, sến có, khôn có, ngu có, nổi tiếng có, cắc ké có, đủ cả…rủ nhau làm đơn xin trở về hát cho việt cộng nghe, mặc nhiên, tự nguyện bán linh hồn cho quỷ. Nếu thực sự bọn họ có một linh hồn.

Bán linh hồn cho quỷ, bọn Việt Gian chỉ có bia ôm, thân xác đĩ điếm và thiếu nữ nghèo khổ. Không có tình yêu cứu rỗi, chúng phải từ chết đến chết, bị khinh chê, nguyền rủa đời đời.

Riêng lũ xướng ca vô loài Việt Gian còn phải qua những màn phỏng vấn, điều tra về lập trường, số lượng và nội dung những bài sẽ hát, rồi phải hát thử cho công an nghe.

Một người quen sống tại Việt Nam có kể về những ca sĩ hải ngoại hát ở phòng trà đường Cao Thắng, Sài Gòn, từng đứa một, từ Lệ Thu, Ý Lan, Thanh Tuyền, Giao Linh đến Tuấn Vũ, Chế Linh, Từ Công Phụng v.v…

Muốn được phép trình diễn, bọn ca sĩ này phải qua một kỳ thử nghiệm hát cho công an việt cộng nhìn, nghe trước những bài đã được chúng cho phép. Chúng gật đầu, chấm đậu mới được lên sân khấu, dù là phòng trà tư.

Điều này làm người ta nhớ hoạt cảnh thê thảm trong đó những cô gái quê muốn lấy ‘’chồng ngoại’’, phải sắp hàng cởi áo cởi quần cho những thằng Đài Loan, Đại Hàn, Mã Lai đui què sứt mẻ, nửa khùng nửa điên…tha hồ sờ mó, khám, lựa, tuyển, chi tiền, dắt đi. Than ôi. Còn cái nhục nào hơn!

Nhưng bọn vô loài vô sỉ ấy đâu biết nhục là gì. Cha ông ta cũng đã dặn dò: ‘’đĩ chín phương còn để một phương lấy chồng’’. Đằng này, còn phương nào, mười hay hai mươi, chúng cũng giành nhau làm ráo hết. Không biết nhục, trái lại, chúng lại vênh váo, trơ tráo lên tiếng tự bênh vực cho hành động của mình: đại khái, chúng về, vì:

• muốn đền đáp lại lòng mến mộ của đồng bào trong nước

1) Đồng bào nào ? Ba mươi năm nay, có người dân nào thuộc miền Nam cũ đang phải sống thoi thóp, ngột ngạt dưới gông cùm cộng sản, còn nhớ đến bọn ca sĩ, nhạc sĩ hải ngoại trước kia đã bỏ rơi đồng bào chạy có cờ, nay ế khứa, hết tiền, về già trông bèo nhèo như những cái mền rách, còn nhớ đến những bài tình ca một thời rên rỉ, sướt mướt, lảm nhảm, lảng nhách của chúng, để viết thư yêu cầu chúng trở về hát cho họ nghe ?

Rồi đồng bào lấy tiền đâu mua vé cả trăm đô ?

Nói chi những người dân của chế độ xã hội chủ nghĩa biết chúng là ai, mà mến với mộ, tiếc với nhớ ?

Ngược lại, thấy chúng lần lượt trở về biểu diễn, ca múa, làm hề, đại đa số nếu không khinh bỉ như những con chó ghẻ thì cũng tỏ ra dửng dưng, thờ ơ, lạnh nhạt.

2) Đồng bào, hay chỉ là bọn cai thầu văn nghệ cơ hội chủ nghĩa, tham tiền, lợi dụng thị hiếu mới của đám cán bộ, đại gia việt cộng no cơm rững mỡ, trưởng giả học làm sang, hoặc nguy hiểm hơn, bọn tay sai của lũ công an trong biệt đội văn nghệ có nhiệm vụ thực thi điều khoản ‘’giao lưu văn hóa’’, ‘’hòa hợp hòa giải’’ của nghị quyết 36, bày ra những buổi trình diễn để câu những con mồi nghệ sĩ, ca sĩ Việt kiều vì ham tiền, hám danh, mà gục mặt trở về nhận lãnh những lời tâng bốc dõm và đồng tiền tanh hôi của việt cộng bố thí cho ?

3) Tại hải ngoại, suốt bao năm trời, bọn xướng ca vô loài này được đồng hương tỵ nạn nâng đỡ, đùm bọc, viết bài lăng xê, ca tụng chúng, nuôi sống chúng bằng cách mua vé tham dự những shows văn nghệ, ra mắt CD…mặc dù theo thời gian tài sắc của chúng đi xuống.

Nay chúng trở mặt, trở cờ, trở thành những đứa Việt Gian quay về cung cúc phục vụ kẻ thù, và điều đó càng làm ta hiểu hơn nỗi lòng của Cụ Nguyễn Đình Chiểu, một anh hùng kháng Pháp, qua hai câu thơ mộc mạc, thẳng thừng:

Chở bao nhiêu đạo thuyền không khẳm
Đâm mấy thằng gian bút chẳng tà

• nghệ thuật, mà nghệ thuật thì phi chính trị

1) Nghệ thuật vị nghệ thuật ư ? Còn lâu. Trên lãnh vực văn chương, hội họa, từ thời Lãng Mạn Théophile Gautier và trường phái Parnassiens bên Pháp, người ta đã tốn nhiều giấy mực và nước bọt để thảo luận, tranh cãi về quan niệm này, nhưng cuối cùng không đi đến đâu.
Bởi vì không bao giờ có một nghệ thuật vị nghệ thuật. Nghĩa là bất cứ nghệ thuật nào cũng phải phục vụ nhân sinh, tức con người. Đối với việt cộng, quan niệm này còn khắt khe hơn, gần như tuyệt đối.
Đối với chúng, nghệ thuật phải phục vụ, không phải con người, mà duy nhất bác và đảng. Nghệ thuật đồng nghĩa với chính trị, tuyên truyền, nói dối.

- Tố Hữu khi làm thơ khóc Staline sức mấy mà vì nghệ thuật vị nghệ thuật ?
- Trịnh Công Sơn kêu gào nối vòng tay lớn vì nghệ thuật thuần túy hay vì chủ trương phản chiến, thân cộng của y ?

Mới đây, tin tức cho biết những ca sĩ của Trung Tâm Chống Cộng Asia bị cấm hát ở Việt Nam, tại sao ?

2) Cụ thể hơn, bọn xướng ca vô loài hải ngoại về trình diễn bên ấy làm gì có tự do để hát bất cứ bài nào tùy ý ?
Kìa, Phạm Duy mà một số bơm sĩ phong là cây ‘’đại thụ của làng nhạc’’ Việt Nam, mà văn Trần Mạnh Hảo một lần bị ma nhập đã gọi là ‘’thượng đế của âm giai’’, là ‘’thần linh của tiết tấu’’ v.v…có một sự nghiệp âm nhạc đồ sộ, vậy mà khi trở về cũng chỉ được việt cộng cho phép hát, phổ biến, trên dưới mươi bài.

3) Chưa nói việc bọn ca sĩ phản bội này cố tình mập mờ, nhập nhằng giữa danh từ ‘’chính trị’’ và ‘’làm chính trị’’. Làm chính trị thường được hiểu là hoạt động cho các đảng phái, tổ chức này nọ.

Nhưng chống cộng, quyết tâm tiêu diệt việt cộng, không phải là ‘’chính trị’’ hay ‘’làm chính trị’’, mà là một bổn phận của toàn dân Việt, đặc biệt là những người quốc gia tỵ nạn cộng sản chân chính, đối với tổ quốc.

• không theo phe nào

1) Ngày tắp đảo, trước mặt các viên chức di trú ngoại quốc, có ca nhạc sĩ nào không mếu máo khai mình là người quốc gia tỵ nạn, không thể sống nổi dưới ách thống trị, độc tài của việt cộng. Nay được phép việt cộng cho về, chúng tuyên bố ‘’chúng tôi không theo phe nào’’, quốc gia hay cộng sản, mà trở về với dân tộc, với quê hương có chùm khế ngọt. Ô hô, nhổ rồi xin liếm lại.
Có đứa như tên Chế Linh, để lấy điểm, còn lên án chế độ Việt Nam Cộng Hòa chủ trương tiêu diệt dân tộc Chàm, trong khi chính y hoặc đồng chủng được hưởng nhiều quyền lợi:
- Không đi lính (nhưng được phép mặc đồ lính để trình diễn),
- không thạo tiếng Kinh, nhưng vẫn được đồng bào ưu ái,
-không có tú tài nhưng vẫn được đặc cách theo các trường đào tạo công chức, cán bộ…
Có đứa như Khánh Ly than thở với báo chí việt cộng là hát tại hải ngoại vất vả, khó ăn lắm, hát tại quốc nội được nhiều tiền hơn…

2) Chiến tranh bằng súng đạn đã chấm dứt, nhưng trận chiến giữa người quốc gia với cộng sản vẫn còn, gay go, khó khăn gấp bội, nhất là trong bối cảnh hiện nay khi việt cộng, vì cần tiền bạc, tài năng, chất xám, vẫn bám sát gót người Việt hải ngoại, để thi hành nghị quyết 36, dụ dỗ bọn nhẹ dạ và cố xóa cho bằng được lằn ranh Quốc-Cộng rõ rệt.
Kẻ nào nói mình không theo phe nào là vô tình hay cố ý tuyên truyền không công cho việt cộng.

3) Không theo phe nào, tức là đứng giữa, bình dân hơn, là cẳng giữa, sau khi đã có cẳng phải, cẳng trái.
Tôi nhớ câu chuyện có thật đã xảy ra: Trong một bữa họp mặt, bạn bè vui chơi, và đến giai đoạn bàn về chuyện những kẻ tự nhận là mình trung lập trong chiến trận Quốc-Cộng hiện nay, hạng người nửa nạc nửa mỡ, ba phải, ba rọi, cẳng giữa, không theo phe nào.
- Một người tuyên bố: ‘’Tôi đứng ở ngả ba đường’’.
- Người thứ hai lên tiếng: ‘’Tôi là con người đứng giữa’’.

Một anh bạn, vốn là bác sĩ nổi tiếng chống cộng, ăn nói bộc trực, bình dân, thấy bực bội, bèn trả lời:
- ‘’Đứng ở ngả ba đường thì xe nào chạy tới cũng đụng mà ngủm củ tỏi’’. Và nhìn chòng chọc vào ‘’con người đứng giữa’’, anh dằn từng tiếng một: ‘’Trong thân thể người ta, tôi biết chỉ có một con đứng giữa, không phải con người, đó là con…’’

III.

Trong cái đám ca nhạc sĩ bèo nhèo như cái mền rách về chầu chực, quỳ lụy việt cộng nói trên, có một anh chàng thuộc Cộng Đồng Oregon, cùng thành phố tôi đang cư ngụ. Trong bài ‘’Đền Ơn Đáp Nghĩa’’ (báo Phương Đông Times, số ngày 7.12.2012, trang 22), Mục Sư Huỳnh Quốc Bình, cựu Chủ Tịch Cộng Đồng Oregon, đã giới thiệu anh ca nhạc sĩ này, như sau:

‘’[...] Tôi biết ít nhất một ca nhạc sĩ rất nổi tiếng. Tại địa phương ông cư ngụ, chưa ai thấy ông đóng góp một xu cho những công tác ích lợi chung trong cộng đồng.
Ông cũng không hề một lần đóng góp lời ca tiếng hát của ông cho đồng hương địa phương thưởng thức, nếu có thì phải trả thù lao.
Ông chỉ chu du ca hát xứ người. Vậy mà khi cần tiền, ông bèn tổ chức ‘’tạ ơn em’’ tại địa phương nơi ông không buồn quan tâm trong mấy Thập Niên. Điều buồn cười hay khôi hài, là đã có năm bảy trăm người, mỗi người bỏ ra năm bảy chục Mỹ kim, để mua vé danh dự, hoặc thượng hạng, hầu có thể nghe ông hát ‘’tạ ơn em’’ và mua CD nhạc của ông mang về nghe ông ‘’tạ ơn em’’…

Điều phũ phàng hơn hết là khi cộng đồng có những buổi tổ chức có tính cách xã hội, giúp đỡ những ai cần giúp đỡ, hoặc biểu tình lên tiếng tranh đấu cho những người bị việt cộng đàn áp tại Việt Nam, thì ông ca nhạc sĩ này lại biệt tăm và số người tham dự buổi ông tổ chức ‘’tạ ơn em’’ cũng mất dạng [...]’’

Ngoài ra, nghe tin anh ta về nước lần thứ hai, nhiều đồng hương đã lên tiếng, và tôi xin chuyển tiếp hai bức thư bình phẩm tiêu biểu:
………..
…………
‘’Ủa! tôi tưởng nó đã chết rồi mà.

Tên này chắc cuối đời vợ cần tiền, cũng như cần Casino như Lệ Thu…cho nên nó về hát phục vụ cán ngố và dân tham nhũng tư bản đỏ for money chứ có con thằng ca sĩ nào hát nào cho dân nghe, dân nghèo nào có tiền 50, 70 đô một vé…mà láo khoét, nếu nó thực sự hát free xin các thái thú cho tổ chức ngoài trời hát cho dân nghe như Việt Nam Cộng Hòa thì sẽ có nhiều người tình nguyện kêu gọi trả tiền cashier cho nó…thật đáng buồn!!! một cái thằng chẳng bao giờ nghĩ đến quân dân Việt Nam Cộng Hòa đã đi trước tầm đạn bảo vệ cho nó sống còn…nó khá hơn Phạm Duy là chưa viết Tục Ca.’’

Anh ca nhạc sĩ này, ngoài sự nghiệp âm nhạc, còn được cả nước, trong và ngoài, biết đến, một cách ồn ào, vì căn bệnh ung thư gan giai đoạn cuối, sau khi bị ung thư màng óc, cách đây hơn một thập niên, và túi mật tin do bạn bè trong Cộng Đồng và trên Mạng chuyển, chính xác hay vịt cồ, tôi không biết chắc nhưng cả ba lần đều thoát chết.
Sau đó, nghe nói anh ta đi lưu diễn ‘’tạ ơn em’’ và ‘’kỷ niệm 50 năm’’ tình ca tại Texas, Portland, California, Úc Châu, tôi thật lòng mừng cho anh ta được tai qua nạn khỏi và mừng cho nhân loại từ nay đã có thuốc chữa trị căn bệnh nan y quái ác kia.

Tuy nhiên, khi đọc tin anh ta trở về Việt Nam trình diễn lần thứ hai và xem hình vợ chồng anh ta tươi rói, tại phi trường, với ‘’vòng hoa chiến thắng’’ trên cổ, tôi phải dằn lòng lắm mới không buột miệng chửi thề, merde, nhưng đồng thời cũng không thể nào không nghĩ đến câu nói trứ danh của Julius Caesar trong vở kịch cùng tên viết bởi Shakespeare:

Cowards die many times before their deaths,
The valiant never taste of death but once.

đã được Mục Sư Huỳnh Quốc Bình, một lần trong một bài viết, dịch ra như sau:

Những kẻ hèn nhát chết nhiều lần trước khi chết thật,
Người dũng cảm chỉ chết một lần thôi.

Anh ta cũng không xa lạ với đa số đồng hương Oregon và cá nhân tôi. Nhưng có hai lý do, ngoài những điều Mục Sư Huỳnh Quốc Bình nêu lên trong bài viết, đã khiến tôi không thể im lặng mãi:

a) Anh ta coi thường Cộng Đồng Oregon và những người hâm mộ tại địa phương mới đây đã đến mua vé tham dự buổi văn nghệ tạ ơn vợ và mừng sự nghiệp 50 năm do anh ta tổ chức, để kiếm tiền. Ai cũng biết, Cộng đồng Oregon không chống Cộng ồn ào, dữ dằn như những Cộng Đồng California, Texas, nhưng vẫn chống, luôn luôn chống, và kịch liệt chống.
Đa số cư dân là những thuyền nhân từ các đảo tỵ nạn đến, hoặc cựu sĩ quan tù nhân cải tạo sang Mỹ theo diện HO, nên chống cộng, tiêu diệt việt cộng có nghĩa thi hành một bổn phận, trách nhiệm đương nhiên đối với tổ quốc.
Cũng như dân bản xứ, người Việt tỵ nạn tại Oregon hiền hòa, lịch sự, dĩ hòa vi quý, nhưng điều đó không có nghĩa họ thờ ơ, thụ động, khờ khạo.
Ai chống cộng, ai quốc gia, ai Việt gian, ai tay sai, ai phải ai trái, ai ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản, họ đều biết, và biết đúng, biết rõ, nhưng không nói ra đấy thôi.
Bằng chứng: Cho đến bây giờ, sau nhiều năm nghị quyết 36 được phát động với mưu đồ phá hoại, lủng đoạn các Cộng Đồng Quốc Gia Tỵ Nạn, chưa một thằng tay sai việt cộng nào dám xuất đầu lộ diện tại Oregon. Ló ra là bị chặt đuôi, không sống nổi.

Lần đầu, anh ca nhạc sĩ Portland này về Việt Nam trình diễn, người ta biết được do chính báo chí trong nước (Tuổi Trẻ và Công An Thành Phố Hồ chí Minh) phổ biến, nhưng đã bỏ qua, vì ai cũng thông cảm cho căn bệnh ung thư gan giai đoạn cuối của anh ta được vợ và báo chí hải ngoại loan truyền ầm ĩ, nghĩ rằng biết đâu có thể đó là chuyến đi sau cùng trong đời.

Tuy nhiên, lần này, khỏi bệnh, anh ta chơi cái mửng cũ, lại về nữa, âm thầm, sau khi đã moi gần cạn hầu bao của đồng hương hải ngoại với những màn ‘’tạ ơn em’’ và ‘’kỷ niệm 50 năm’’.
Về, để tái biểu diễn cho những thằng, những con đảng viên, công chức, đại gia, cán bộ, công an và gia đình, đồng bọn, có bạc tiền rũng rĩnh, chứ người dân nghèo, lao động vất vả, đầu tắt mặt tối, buôn thúng bán mẹt, làm gì có cơ hội và điều kiện bước chân vào rạp lớn của thành phố để nghe anh ta cám ơn vợ mình hoặc rên rỉ ‘’bây giờ tháng mấy rồi hỡi em’’ ?

b) Anh ta trở về Việt Nam trình diễn, mặc nhiên thách đố công luận chống cộng, mặc nhiên chấp nhận trở thành một tên phản bội trắng trợn, vô liêm sỉ trước mắt những đồng hương nạn nhân của bọn cộng phỉ trên toàn thế giới và riêng tại Oregon.
Trong khi chúng tôi đang giao chiến với việt cộng trên mặt trận ‘’võ mồm’’, bằng những bài pháo kích ác liệt, và thỉnh thoảng bị phản pháo, trong khi đa số đồng hương tỵ nạn ngày đêm thao thức, lo âu cho vận mệnh đất nước đang có nguy cơ rơi vào tay giặc ngoài Tàu Cộng với sự đồng lõa của lũ lãnh đạo thù trong bất tài, khiếp nhược, tham tàn,
- trong khi bao nhiêu nhân sĩ, thanh niên tại quốc nội, có cả Việt Khang và một số thiếu nữ liễu yếu đào thơ, Huỳnh Thục Vy, Tạ Phong Tần…biết yêu nước thương nòi, quyết tâm tranh đấu cho tự do, nhân quyền, đang bị bạo quyền bắt bớ, giam cầm, đày đọa ở những nhà tù khắp nước,
- trong khi các phụ nữ, bé gái bị ép bán ra ngoại quốc làm điếm, và những bài học đạo đức, luân lý cổ truyền tốt đẹp từ hàng ngàn năm qua bị phá sản một cách thê thảm, tại học đường cũng như ngoài xã hội, bởi nền văn hóa bần cố nông hủy diệt trí thức, lương tri và mọi giá trị tinh thần,
- trong khi những thằng lãnh tụ tự phong tham nhũng, no say, béo tốt đang làm mưa làm gió trên mảnh đất khốn khổ, tội nghiệp,
- trong khi đó thì anh chàng ca nhạc sĩ mặt trơ mày bóng của chúng ta lại lén lút trở về múa hát, mua vui cho những tên đồ tể bán nước hại dân.

Làm sao tôi có thể im lặng mãi.

Người Lính Già Oregon

Portland,

Post Reply