Quán Hẹn Hò

Thơ non, thơ già, thơ ghẹo, thơ thẩn, thơ thơ. Xin đọc và ôm bụng cười, hay bứt tóc gãi tai tìm nàng ... thơ...

Moderators: CNN, khieulong

User avatar
tieuvuvi
Posts: 2822
Joined: Sun Nov 26, 2006 1:29 pm
Been thanked: 3 times
Contact:

Post by tieuvuvi »

[center]Image



Viết cho người xưa cũ


Nơi em ở ......những hàng cây lá đỏ
Ta đi ngang giữa ngày tháng thu vàng
Trước nhà em những chùm hoa cúc trắng
Đẹp dịu dàng theo nỗi nhớ mênh mang

Em thấy không khung trời tình xanh ngát
Mây về đâu bay lờ lững dịu dàng
Tiếng đàn ai vọng buồn qua song cửa
Gió nồng nàn trong tiếng gọi mùa sang

Ta vẫn đứng bên góc đường lặng lẽ
Rất gần em mà em chẳng nào ngờ
Từng tháng ngày lênh đênh trong quạnh quẽ
Để nghe lòng chùng xuống những vần thơ

Kỷ niệm nào theo tháng ngày xa mãi
Cũng như em giờ cũng đã quên rồi
Chỉ có ta mãi là người khờ khạo
Vẫn lạc về ... vùng qúa khứ xa xôi ....



Khiếu Long


Image


Còn đâu lời thệ xưa


Giờ nơi đây…đã rợp đầy lá đỏ
Mình em lặng lẽ giữa mùa thu vàng
Bên hiên nhà đong đưa chùm cúc trắng
Vẫn trinh nguyên vờn trong gió miên man

Còn đâu những tháng ngày tình nồng ngát
Lời yêu đương tha thiết quá dịu dàng
Sao như gió thoảng bay luồn qua cửa
Lệ đắng cay nhuộm tím mùa mưa sang

Vầng trăng đêm nay thiệt buồn cô lẻ
Hạnh phúc mới hôm qua giờ đâu ngờ
Bóng em rũ sầu co ro quạnh quẽ
Tim rỉ máu đẫm ướt cả dòng thơ

Đến thiên thu em còn yêu anh mãi
Người đã quên lời xưa thề ước rồi
Em lạc lõng trong tình si khờ khạo
Một lần yêu …để lịm chết hồn côi



Tiểu Vũ Vi

[/center]
Image

User avatar
CarteNoire
Posts: 361
Joined: Mon Sep 21, 2009 11:58 pm

Post by CarteNoire »

Image


Ảo


Đêm Thu ôm ấp mảnh Trăng non
Ta ôm tình cũ xót xa còn
Bên bờ ảo vọng là vô vọng
Sao mãi đi tìm giữa hư không??

Sao mãi mong chờ nơi phố qua
Hạt nắng ban mai rớt mặn mà
Giữa mùa mưa đổ Thu vàng lá
Giữa hoàng hôn lạnh ngày dần xa

Có lẽ Thu buồn lắm phải không
Có lẽ đêm sương khóc Trăng tròn
Có lẽ riêng ta sầu góc nhỏ
Nên Thu lá ngập, lệ héo hon

Sao giữa đêm tìm ánh dương tà
Sao như thật gần, như thật xa
Ta nhặt Thu ngậm ngùi thân lá
Rớt lại bên đường như bóng ta



(10/10/07)

Dương Phương Linh

User avatar
tieuvuvi
Posts: 2822
Joined: Sun Nov 26, 2006 1:29 pm
Been thanked: 3 times
Contact:

Post by tieuvuvi »

[center]Image


Tôi vẽ em, mùa thu


Tôi vẽ em, mùa Thu Hà Nội
Lá bàng trôi tím mặt Hồ Gươm
Em bước qua bóng còn ở lại
Để tôi mắc nợ những con đường.

Đi đâu cũng vấp mùi hương cũ
Hoa sữa vườn ai rụng trắng môi
Chân nghiêng thành quách bờ rêu phủ
Mùa thu đã thay áo em rồi!

Còn đau đêm buông mình tóc rối
Tôi mang hồn cổ tích đi hoang
Trả em nhan sắc buồn vô tội
Hà Nội ơi, như đã bẽ bàng.

Tôi vẽ em, mùa thu phố lạ
Chờ nghe hương cốm ngọt môi quen
Để nước mắt chia vào hai ngả
Chảy thành giọt máu xuống đời em…



Hư Vô

[/center]
Image

User avatar
ngayngo
Posts: 1208
Joined: Sat Nov 01, 2008 8:34 pm

Post by ngayngo »

Image

Bài tình buồn cho nhỏ

Ta muốn viết thật nhiều thơ cho Nhỏ
Mà thấy lòng cứ e ngại chi đâu!
Bởi thuyền đã sang sông về bến khác
Mà ta vẫn hoài nơi lũng truông sâu.

Thôi đành nhắc nhớ ngày xưa xa nhé
Thuở ta cùng với Nhỏ sánh vai nhau
Nơi con dốc có hoa vàng, bướm trắng
Có sương bay, mây thật thấp trên đầu...

Chưa chắc Nhỏ giữ lại gì đâu nhỉ?
Những bức thư tình mực tím ta trao
Có ép nhẹ một nhành tương tư thảo
Bên cạnh vần thơ vụng dại năm nào.

Giờ xa quá, Nhỏ làm sao nhớ hết
Góc phố ngày xưa áo trắng rợp đường
Tan buổi học, gót hài xinh dáng mộng
Hỏi sao ta- hồn chẳng mãi vấn vương?!

Hỏi sao ta- thể nào vùi quên được
Nỗi bâng khuâng hò hẹn buổi ban đầu
Mình cầm tay, nép vào nhau thật nhẹ
Ta thẹn thùa trao Nhỏ nụ hôn mau

Giờ tất cả chỉ còn là kỷ niệm
Chuyện ngày xưa như những vết son hồng
Thôi, cứ để ta giữ giùm Nhỏ nhé
Hãy an vui và hạnh phúc bên chồng!
...
Ta mãi hoài thương nhớ Nhỏ- Biết không???


Văn Châu

User avatar
tieuvuvi
Posts: 2822
Joined: Sun Nov 26, 2006 1:29 pm
Been thanked: 3 times
Contact:

Post by tieuvuvi »

[center]Image


Phôi Pha


Nghe giọt thu nào hư hao
Còn úa trên đỉnh tình sầu
Hương mùa dỗi hờn xanh xao
Âm thầm chiều lê bước mỏi
Lời kinh buồn gọi phím đau
Lá rũ cành khóc duyên đầu

Tình giờ lìa xa
mộng vỡ phai phôi
Ôm dòng lệ đắng
nhớ thương đầy vơi
Đêm thu bơ vơ
Mưa giăng tương tư
Buông cung tơ rã rời
Cho tim côi giá lạnh
Người ơi…
Em yêu anh suốt đời

Đêm rụng rơi đầm mi cay
Hỏi có quên cuộc tình gầy
Em về phố buồn mưa bay
Ôi đường dài bao khắc khoải
Tình cho dù chỉ phút giây
Đời muôn nẽo mãi tìm nhau



PTMC


Tiểu Vũ Vi
17/10/16


Photo: Pham Hoai Nam
[/center]
Image

User avatar
tieuvuvi
Posts: 2822
Joined: Sun Nov 26, 2006 1:29 pm
Been thanked: 3 times
Contact:

Post by tieuvuvi »

[center]Image


Phôi Pha

Sáng Tác: Trịnh Công Sơn
Trình Bày: Bằng Kiều



Ôm lòng đêm
nhìn vầng trăng mới về
nhớ chân giang hồ
ôi phù du
từng tuổi xuân đã già
một ngày kia đến bờ
đời người như gió qua

Không còn ai
đường về ôi quá dài
những đêm xa người
chén rượu cay
một đời tôi uống hoài
trả lại từng tin vui
cho nhân gian chờ đợi

Về ngồi trong những ngày
nhìn từng hôm nắng ngời
nhìn từng khi mưa bay
có những ai xa đời quay về lại
về lại nơi cuối trời
làm mây trôi

Thôi về đi
đường trần đâu có gì
tóc xanh mấy mùa
có nhiều khi
từ vườn khuya bước về
bàn chân ai rất nhẹ
tựa hồn những năm xưa.
[/center]
Image

User avatar
CarteNoire
Posts: 361
Joined: Mon Sep 21, 2009 11:58 pm

Post by CarteNoire »

[center]
Image


Nắng thu vàng


Nắng mới vàng trên hàng cây biếc
Âm thầm nghe nhớ áo chiều xa
Tiếng chim nào hót khu vườn cũ
Nghe lòng buồn buổi nọ người qua

Người mãi vui bên trời riêng lẽ
Để lại đời tôi những đau buồn
Đã theo gió cuốn về muôn dặm
Nên sầu rượu chuốc uống tang thương

Bước dưới hai hàng cây kỷ niệm
Với trái tim xưa đẫm máu hồng
Nhắc đến mùa thu nào xa lắc
Biết người năm trước nhớ hay không ?

Người bỏ quên tôi buồn vật vã
Ôm những giòng sông nước đục ngầu
Mà mơ con thuyền ai viễn xứ
Chòng chành qua mấy nỗi bể dâu

Đời vẫn hoang vu, đời tan nát
Bởi vẫn đem lòng nhớ xa xôi
Chuyện xưa như những hồn ma cũ
Loáng thoáng về đây gõ cửa đời

Đành đã để tình xuôi vạn lý
Nên ngày tháng lạnh vẫn lạnh thêm
Người đã quên mùa thu dĩ vãng
Thương áo xưa vàng chân gió êm



Đà lạt 5/1973
Trần Văn Nghĩa
[/center]

User avatar
tiendung
Posts: 329
Joined: Wed Dec 01, 2010 10:09 pm

Post by tiendung »

[center]Image


Xa Nhau Mùa Thu
Sáng Tác: Trúc Hồ
Trình Bày: Thanh Trúc


Gió thu đầu đưa em vào mộng
Ước mơ được bên anh một lần
Khẻ hôn nhẹ trên môi ngọt ngào
Dù giây lát xóa tan mỗi mòn khao khát
Dẫu thu này xa nhau ngàn dặm
Trái tim còn yêu thương đợi chờ
Mãi dâng trọn con tim dại khờ, tình yêu ấy
Hiến dâng anh trong âm thầm
Những ân tình xưa nay ở nơi nao
Để em một mình buồn theo dĩ vãng
Hãy quay về bên em trong gió thu xưa
Sưởi ấm con tim lạnh giá
Mãi yêu ngươì dù nay đã cách xa
Mãi ôm cuộc tình trong bao tiếc nuối
Mãi ghi lại một chiều ta mất nhau
Hoàng hôn rơi xuống trong mùa thu
Vẫn biết tình trong giấc mộng
Vẫn yêu người dẫu đã muộn màng
Giấc mơ dù toan lắm phũ phàng
Lòng em vẫn sống cho riêng anh âm thầm


[/center]

lequyen
Posts: 282
Joined: Sun May 22, 2011 6:22 am

Post by lequyen »

Image

Ở đây ngày mưa

Ở đây có những ngày mưa
Tôi cô đơn bóng em vừa chợt qua
Mưa hôm nào mưa tình xa
Mưa vương quấn quít theo tà áo em

Ở đây ngày tháng không tên
Mưa từ kỷ niệm ướt mềm vai tôi
Mưa đầm đìa lên mắt môi
Tìm đâu ngày cũ xa rồi dấu yêu

Ở đây mưa mãi cô liêu
Ly cà phê đắng giữa chiều mưa bay
Lạnh lùng từng giọt ngất ngây
Lênh đênh trong giấc mộng đầy tìm nhau

Ở đây mưa buốt lòng đau
Đưa tay vuốt mái tóc nhàu thời gian
Một mình xuống phố lang thang
Nghe mưa trên những ngỡ ngàng tình xa


Khiếu Long

TuanAnh
Posts: 329
Joined: Sat Jan 30, 2010 3:44 am

Post by TuanAnh »

Đọc “Tống biệt hành” thơ Thâm Tâm
Châu Thạch

Image
Thi sĩ Thâm tâm (1917-1950)

TỐNG BIỆT HÀNH

Đưa người, ta không đưa qua sông
Sao có tiếng sóng ở trong lòng?
Bóng chiều không thắm, không vàng vọt
Sao đầy hoàng hôn trong mắt trong?

Đưa người ta chỉ đưa người ấy
Một giã gia đình một dửng dưng…
Li khách! Li khách! Con đường nhỏ
Chí nhớn chưa về bàn tay không
Thì không bao giờ nói trở lại!
Ba năm mẹ già cũng đừng mong

Ta biết người buồn chiều hôm trước
Bây giờ mùa hạ sen nở nốt
Một chị, hai chị cũng như sen
Khuyên nốt em trai dòng lệ sót

Ta biết người buồn sáng hôm nay:
Giời chưa mùa thu, tươi lắm thay
Em nhỏ ngây thơ đôi mắt biếc
Gói tròn thương tiếc chiếc khăn tay…

Người đi? Ừ nhỉ, người đi thực!
Mẹ thà coi như chiếc lá bay
Chị thà coi như là hạt bụi
Em thà coi như hơi rượu cay ./.


Thâm Tâm
Bài thơ “Tống Biệt Hành” được nhà thơ Thâm Tâm sáng tác vào khoảng năm 1940. Kể từ khi ra đời đến nay đã trên 75 năm bài thơ luôn luôn được yêu thích và đã được đưa vào sách giáo khoa của học đường. Hành là một thể thơ cổ, thường được xử dụng để diễn tả một tâm trạng bi phẩn, bi hùng. Bài thơ “Tống Biệt Hành” của Thanh Tâm có hai nhân vật, người đưa tiễn và người ra đi. Tâm trạng của người ra đi được biểu hiện qua lời của người đưa tiễn và ngược lại, tâm trạng của người đưa tiễn cũng là tình cảm của người ra đi.

Vào đề với bốn câu thơ, tác giả đã cho ta nghe sự va đập dồn dập của nhiều âm thanh:

Đưa người, ta không đưa qua sông
Sao có tiếng sóng ở trong lòng?
Bóng chiều không thắm, không vàng vọt
Sao đầy hoàng hôn trong mắt trong?

Vế thơ có nhiều chữ “không” và lạ thay, nội chứa trong chữ “không” đó nẩy sinh chữ “có”: Không sông thì lại có tiếng sóng, không thắm thì có mắt trong, không vàng vọt thì có hoàng hôn. “Không” và “có” là hai từ đối lập nhau, lại hoà hợp trong vế thơ nầy, tạo thành âm thanh biểu hiện nỗi ấm ức trong lòng. Đọc vế thơ ta thấy ngay nhiều nghịch lý xảy ra giử cảnh và người đưa tiễn cũng như người ra đi. “Đưa người, ta không đưa qua sông/ Sao có tiếng sóng ở trong lòng?” là nghịch lý xảy ra đối với người đưa tiễn, và “Bóng chiều không thắm, không vàng vọt/ Sao đầy hoàng hôn trong mắt trong?” là nghịch lý xảy ra đối với người ra đi. Khung cảnh bên ngoài đối chọi với tình cảm trong lòng là một nghệ thuật điêu luyên trong sáng tác. Tác giả dùng phương pháp “tá khách hình chủ” nghĩa là mượn cái nầy để làm nổi bật cái kia giống như Nguyễn Du đã dùng cái đẹp của Thuý Vân để gần cái đẹp của Thuý Kiều, làm cho Thuý kiều nổi bậc thêm lên. Ở đây Thâm Tâm đã dùng hai sự kiện “không” và “có”, mục đích dùng cái không của không gian để làm nổi cộm lên cái có trong tâm hồn. Cái có ở đây là nỗi buồn ly biệt.

Qua vế thứ hai của bài thơ:

Đưa người, ta chỉ đưa người ấy
Một giã gia đình một dửng dưng…
Li khách! Li khách! Con đường nhỏ
Chí lớn chưa về bàn tay không
Thì không bao giờ nói trở lại!
Ba năm mẹ già cũng đừng mong

Đoạn nầy ý nói người ra đi sẽ không quay về khi chí lớn chưa thành, dầu mẹ có chết ba năm sau ngày giáp cử cũng không về để tang mẹ được. Những câu thơ ở vế thơ nầy thật rắn rỏi nêu lên sự quyết tâm của người ra đi vì chí lớn. Lời thơ như hịch xuất quân, như lời thề non nước.

Qua hai vế thơ kế tiếp như sau:

Ta biết người buồn chiều hôm trước
Bây giờ mùa hạ sen nở nốt
Một chị, hai chị cũng như sen
Khuyên nốt em trai dòng lệ sót

Ta biết người buồn sáng hôm nay:
Giời chưa mùa thu, tươi lắm thay
Em nhỏ ngây thơ đôi mắt biếc
Gói tròn thương tiếc chiếc khăn tay…

Đoạn nầy có tác giả bình thơ nhận xét rằng “Không những tầm thường mà còn hơi “sến” nữa”. Thật ra nhà thơ Thâm Tâm rất rành tâm lý. Ở hai vế thơ trên biểu hiện niềm đau quặn thắt trong lòng người đưa tiễn, sự xúc động đã dâng lên cao độ khi thốt lên tiếng kêu đau thương “Li khách! li khách!”. Qua hai vế thơ nầylời thơ trở nên kể lể vì niềm đau đã được nén xuống, hơi thở nhẹ đi, con tim bình tịnh lại.Nỗi đau không còn là ngọn lửa bùng lên nữa mà bây giờ nó là ngọn lửa âm ỉ đốt cháy trong lòng. Lời thơ kể lể ở đây không phải là “tầm thường”, không phải là “sến” mà nó là dàn nhạc trầm lặng da diết, sau khúc nhạc gầm thét diễn tả nỗi đau trong lòng nhân vật.

Vế chót của bài thơ như sau:

Người đi ? Ừ nhỉ, người đi thực!
Mẹ thà coi như chiếc lá bay
Chị thà coi như là hạt bụi
Em thà coi như ly rượu cay

Có người cho rằng vế thơ nầy “Quá cứng cỏi. lạnh lùng và vô tình”. Thật ra đây là một vế thơ rất hay, nó cho thấy bút pháp tài hoa của tác giả. Những điều mà người ra đi phủ nhận trong vế thơ nầy chính là những điều mà người ra đi canh cánh bên lòng.Chữ “thà” ở đây không có nghĩa là “ xem như không có” mà chữ “thà” ở đây có nghĩa là “không bỏ đi được”. Nếu người ra đi ngày ấy xem mẹ như lá, chị như bụi và em như ly rượu cay thì người đó không đáng để đưa vào thơ. Ta hãy đọc một đoạn thơ có chữ “thà” trong bài “Khúc Tình Buồn” của Nguyễn tất Nhiên để hiểu thêm về chữ “thà’ của Thâm Tâm: “ Người từ trăm năm/ về qua sông rộng/ ta ngoắc mòn tay/ trùng trùng gió lộng/ thà như giọt mưa/ vỡ trên tượng đá/ thà như giọt mưa/ khô trên tượng đá/ có còn hơn không…”. Ta thấy rằng, khi người yêu qua sông, Nguyễn Tất Nhiên ngoắc mòn tay gọi người yêu trong vô vọng. Lúc đó nhà thơ càng dùng chữ “thà” thì càng đau đớn gấp bội. Tình yêu lúc đó càng mảnh liệt đến nỗi nhà thơ muốn “Thà như giọt mưa” thì vẫn còn có để đến với em hơn là không chi hết. “Thà” của Nguyễn tất Nhiên và Thâm Tâm là từ ngữ đã vượt ra ngoài nghĩa của cái chữ thường tình. Nó khẳng định một tình yêu mảnh liệt với người yêu trong thơ Nguyễn Tất Nhiên và nó cũng khẳng định một tình yêu mảnh liết với mẹ, với chị, với em trong thơ Thâm Tâm.

Gần đây có ý kiến cho rằng “Mức độ nổi tiếng của Tống Biệt Hành không tương xứng với giá trị nghệ thuật của nó vì các lý do sau:

– Được Hoài Thanh là nhà phê bình danh tiếng ưu ái giới thiệu trong Thi Nhân Việt Nam. Do đó người sau vì uy tín của Hoài Thanh và Thi Nhân Việt nam cứ thế ca ngợi, tán dương theo.

– Được cả chính quyền miền Bắc và miền Nam Việt Nam cần người lên đường phục vụ cho chế độ nên giúp sức phổ biến vì lý do chính trị.

– Được đưa vào nhà trường giảng dạy nên thầy giáo, học sinh cứ tán tụng, không dám bày tỏ ý kiến đối nghịch vì sợ bị trù dập.”

Nhận xét như thế tôi cho là quá bất công với Tống Biệt Hành vì:

– Hoài Thanh không ưu ái với nhà thơ Thâm Tâm mà Hoài Thanh chọn Tống Biệt Hành để đưa vào Thi Nhân Việt Nam với sự công tâm đánh giá nghệ thuật như bao bài thơ của các tác giả khác thời bấy giờ. Uy tín của Hoài Thanh đủ khẳng định cho Tống Biệt hành có giá trị nghề thuật cao. Truyện Kiều của Nguyễn Du mà còn có người dám chỉnh sửa lại thì Tống Biệt Hành là cái gì mà 75 năm qua mọi người nhắm mắt tán tụng nó theo Hoài Thanh. Điều đó không thể nếu tự Tống Biệt Hành không có giá trị ngang tầm với danh của nó.

– Chính quyền miền Bắc và miền Nam trước 1975 có hàng vạn bài thơ phục vụ cho chế độ mình trực tiếp và cụ thể, đâu cần chi một bài thơ Tống Biệt Hành nói về một sự ra đi vu vơ không mục đích rõ ràng.

– Bài thơ được đưa vào nhà trường tức là được chọn lọc. Thêm một lần nữa khẳng định giá trị nghệ thuật cao của bài thơ. Nhiều năm qua kể từ khi bài thơ được giảng dạy đến nay, không có dư luận nào chê trách việc giảng dạy Tống Biệt Hành. Điều đó chứng tỏ giá trị nghệ thuật của Tống Biệt Hành được đánh giá đúng nên không có sự phản hồi, phản bác, đối nghịch trong công luận.

Thật ra với thời gian 75 năm, kịnh nghiệm cho ta thấy có nhiều tác phẩm hời hợt, được vinh danh gượng ép vì một lý do nào đó đã lần lược mai mọt hết với thời gian rồi. Riêng Tống Biệt Hành của Thâm Tâm, nó vẫn còn sống thắm tươi trên diễn đàn văn học và trong lòng nhiều thế hệ. Nó không chết đâu, và mức độ nổi tiếng của nó rất tương xứng với giá trị nghệ thuật của chính nó vì Tống Biệt Hành là khúc ca tiễn biệt rất hay mà tiễn biệt thì ở thời đại nào cũng có xảy ra ./.

Post Reply