Quán Hẹn Hò
Nỗi buồn tháng Tư
Ta vẫn mãi ngồi đây cùng ngày tháng
Nhưng xa dần đường trở lại quê xưa
Đau phận mình nhìn sớm nắng chiều mưa
Lòng quằn quại với nỗi sầu viễn xứ
Tâm què quặt trong lòng người lữ thứ
Chí hư hao khô cạn cả tiếng cười
Bốn hai năm đã sống hết một đời
Hồn vong quốc thốt đau lời áo não
Ba mươi tháng Tư trời làm giông bão
Giọt mưa thành hạt máu lạnh lùng rơi
Quê hương ơi! Sao cúi mặt nghẹn lời
Từ khuôn cửa giọt buồn rơi thánh thót
Tóc sương điểm, linh hồn trơ vàng vọt
Ôi quê hương vẫn hạt nội mây ngàn
Con cháu Lạc Hồng cơ cực lầm than
Bầy ác quỷ quay cuồng bên tiệc máu
Ba mươi tháng Tư nỗi buồn đau đáu
Nắm xương tàn chắc cũng sẽ tha phương
Ước mơ cuối đời trở lại quê hương
Cứ teo tóp theo tháng ngày vội vã!
Yên Sơn
Tiểu muội
Tiểu muội có tên là "con nhỏ"
Bị sư huynh liên tục ký đầu
Tiểu muội rùng mình thành "cô bé"
Huynh sững sờ lẽo đẽo đằng sau
Tiểu muội còn vũ trang xí muội
Để huynh thèm ngơ ngẩn gì đâu
Ở đời có một vài chữ "muội"
Ám muội là không được rõ ràng
Mê muội là mất tiêu khí phách
Tiểu muội là... một cái chấm than!
Bùi Chí Vinh
Hạt Mưa Long Lanh
Hạt mưa xuân ướt đẫm nụ hồng
Những giọt tình ngây ngất chờ mong
Trong đắm say lên từng hơi thở
Dấu yêu ơi sóng dậy trong lòng
Hạt mưa nào rơi trên môi em
Những giọt yêu đắm đuối ngọt mềm
Em nồng nàn khát khao cháy bỏng
Gió bềnh bồng cuốn mộng tình lên
Hạt mưa buồn giăng mắc chòm cây
Những giọt thương tha thiết dâng đầy
Biển tự tình dại hoang lộng gió
Trên khung trời chất ngất sầu mây
Hạt mưa tình bay trên phố xưa
Những giọt mê thăm thẳm cho vừa
Ta cùng em lạc về tiền kiếp
Hồn bồng bềnh theo sóng đong đưa
Vũ Phong
Ngọn gió xuân tình
Ngọn gió mơn man trên đóa hồng
Chín mọng hương tình ngát đợi mong
Gió cuốn lã lơi từng nhịp thở
Đắm đuối cuồng say tận hoa lòng
Ngọn gió nồng nàn hôn môi em
Sương đọng long lanh hé nhụy mềm
Lửa toả dấu yêu dần cháy bỏng
Không gian tình sáng rực bừng lên
Ngọn gió sầu dâng cả rừng cây
Bồng bềnh mang thương nhớ đong đầy
Hạt mưa nhỏ vỡ òa trong gió
Chập chùng sương trắng tỏa như mây
Ngọn gió nào lồng lộng lối xưa
Hương tình nhân thơm mấy cho vừa
Gió xoáy theo mưa từ tiền kiếp
Biển mê tình dồn dập sóng đưa
PTMCAML
Tiểu Vũ Vi
29/04
- bichphuong
- Posts: 574
- Joined: Mon Apr 25, 2016 12:10 am
- Been thanked: 1 time
Hỏi
Trăng bao nhiêu tuổi trăng già
Núi bao nhiêu tuổi gọi là núi non
Anh bao nhiêu tuổi còn son
Em bao nhiêu tuổi vẫn còn thơ ngây
Tóc bao nhiêu tuổi tóc mây
Mắt bao nhiêu tuổi vẫn ngây lòng người
Miệng bao nhiêu tuổi vẫn cười
Tay bao nhiêu tuổi sẽ lười nắm tay
Tình bao nhiêu tuổi còn say
Gió bao nhiêu tuổi gió lay bão về
Tim bao nhiêu tuổi nguyện thề
Tim bao nhiêu tuổi ngô nghê đợi chờ…
NMBT
Hà Nội, 09/2016_
Phố Nắng
Em có còn về ......đi trên phố nắng
Phố nắng ngày xưa riêng của chúng mình
Hai đứa lang thang chiều sân trường vắng
Giờ xa ...em rồi đời mãi linh đinh
Hàng cây hẹn hò xanh vùng ký ức
Áo trắng tung bay hai buổi đến trường
Nụ cười reo vui trên từng trang vở
Tuổi thơ học trò đầy những yêu thương
Ở đây tháng năm mùa hè đơn độc
Không bóng hình em không cánh phượng hồng
Nắng vẫn nồng nàn thơm mùi kỷ niệm
Em ở phương nào còn nhớ anh không
Nếu một hôm nào em về trường cũ
Hãy ngẩng nhìn trời mây vẫn buồn bay
Sẽ thấy tình anh đong đầy nỗi nhớ
Nồng thắm theo em phố nắng bao ngày
Khiếu Long
Phố Nắng Em Về
Em vẫn lang thang… trên con đường nắng
Có hàng lá me chung lối đôi mình
Hò hẹn dìu nhau dạo chơi phố vắng
Thuở hồn nhiên xa rời những linh đinh
Bước em thẩn thờ lạc miền ký ức
Chùm phượng vĩ đong đưa nghiêng mái trường
Tuổi hoa mộng ươm tình trong trang vở
Lưu bút ngày xanh dệt bao nhớ thương
Giờ ở bên ni, mình em cô độc
Biết tìm nơi mô, áo trắng phượng hồng
Cánh hạ mùa nồng nàn hương kỷ niệm
Tiếng ve sầu buồn nát cả thinh không
Phố nắng em về, bóng người năm cũ
Chập chờn ẩn hiện theo giấc mơ bay
Hạ vẫn xôn xao nốt trầm nhung nhớ
Thoáng dư âm buồn rơi trên tháng ngày
Tiểu Vũ Vi
NÓI CHUYỆN VỚI... NÀNG THƠ
Song Nhị
Giới thưởng ngoạn nghệ thuật qua bộ môn thi ca, khi nói đến Thơ, người ta trân trọng gọi Thơ là Nàng Thơ hay Nàng Ly Tao (*). Nói đến Thơ là nói đến một cảm xúc rất dịu dàng, rất mềm mại, rất thắm thiết, rất quyến rũ, và rất…. Nên Thơ.
Đã hàng ngàn năm Nàng Thơ luôn luôn là người bạn đến với Tao Nhân trong mọi cảnh ngộ của con người, khi hạnh phúc an vui cũng như lúc nguy nan bất hạnh. Trong mọi hoàn cảnh, thơ đến với người như một an ủi, để vuốt trôi những uẩn ức hay những cảm xúc rạo rực của nỗi lòng.
Thơ là một nghệ thuật riêng biệt của văn chương. Ngôn ngữ của thơ là ngôn ngữ đặc biệt, và riêng biệt đi kèm với cảm xúc của người làm thơ. Người thơ, khi đắm chìm trong trạng huống xao xuyến, do những rung cảm của con tim; do những trầm tư về một cảnh vật, về một con người, về những đoạn đời từng trải, trong một khoảnh khắc, cái âm-ỉ kia cuồn cuộn như cơn lốc xoáy để bật thành tiếng, và thơ hiện hữu như một hóa giải, như một đáp ứng tiếng réo gọi thôi thúc của tâm tư. Thế là ngôn ngữ thơ tràn ra trang giấy.
Cụ Bùi Kỷ cho rằng Thơ là phần kết tụ của khí hạo nhiên, một thứ hạo khí thuộc về phần hình nhi thượng của tạo hóa, để rồi từ đó tuôn trào ra đầu ngọn bút, trước những cảnh vật thiên nhiên, cũng như trước những cảm xúc của con người, như khóc, như cười, như say, như tỉnh, như bực dọc, như hả hê, như nhớ nhung, như khuây khỏa….
Người thời nay, như Mai Thảo thì lại nhận định: “Chỉ thơ, thơ mới là ngôn ngữ, là tiếng nói tận cùng và chung quyết của văn chương”.
Học giả Thu Giang Nguyễn Duy Cần sau một đời người miệt mài với chữ nghĩa, đọc, viết và nghiên cứu văn học cuối đời đã đưa ra kết luận: “Thi sĩ các anh là con cưng của thượng đế. Rút cục chỉ có Thơ.”
Tóm lại, Thơ là sự thăng hoa tuyệt đỉnh của cảm xúc, tư tưởng và ngôn ngữ. Ngôn ngữ của thơ là ngôn ngữ đặc biệt, và riêng biệt đi kèm với cảm xúc của người làm thơ, mà người ta thường gọi là Năng Khiếu Thiên Phú.
Trong văn học Trung Hoa, từ thời đại xa xưa, Chu Hy cho rằng “nhân chi sơ tính bản tĩnh”. Từ “bản tĩnh”, do cảm xúc của dục tính mà “tĩnh” chuyển sang “động”. Và một khi tâm đã động thì trí sẽ vận dụng đến suy tư, khi đã suy tư thì phải thốt lên bằng tiếng nói. Lời nói không đạt tới được cái tận cùng của cảm xúc nên sinh ra vịnh thán. Khi đã vịnh thán thì không thể không vận dụng đến tiết tấu tự nhiên từ mối rung động xốn xang... Và từ mối rung động đó mà một thể tính cảm xúc xuất hiện. Người ta gọi đó là Nguồn Thơ.
Tất cả những người làm thơ đều có nguồn cảm xúc giống nhau, như nhau. Khác nhau là ở cái căn nguyên từ đối cảnh, đối tình của mối rung động. Nguồn cảm xúc ấy vượt lên trên, không chỉ là một tâm sự tách bạch. Một bài được gọi là thơ, diễn đạt để phô bày một tâm trạng chưa hẳn là một bài thơ, đó không phải là nguồn thơ. Nguồn Thơ là dòng chảy mênh mông bất tận, dẫu cho đến khi cuộc sống có mỏi mòn, thể xác kia có già nua thì nguồn thơ vẫn không tàn héo.
Còn nữa, còn nhiều lắm, nhận định của những danh nhân, học giả Đông Tây dành cho thơ.
Xin được mở dấu ngoặc ở đây để nói về Thơ Tình.
Tình đây là Tình Yêu. Theo như định nghĩa có nhuốm mùi triết học: Tình Yêu là sự tra vấn, kiếm tìm, săn đuổi, để chụp bắt một cái gì, như có, như không; như có đó mà không có đó, rất thật mà không có thật; không có bây giờ, nhưng có thể có ở ngày mai, hoặc có ở lúc này, nhưng ngày mai không chắc sẽ có. Và vì vậy, tình yêu như một ngọn sóng cuốn hút con người, hết thế hệ này đến thế hệ khác, cứ thế tiếp tục một cuộc săn đuổi, kiếm tìm bất tận.
Xuân Diệu, khi viết bài thơ với câu mở đầu: “Yêu là chết trong lòng một ít”, tuyệt nhiên không phải là một định nghĩa về tình yêu như nhiều người vẫn gán ghép, mà là do cảm xúc nội tại về sự xao xuyến của cõi lòng về một mối tình, một đối tượng đang còn săn đuổi, khi chưa đạt được cứu cánh, chưa qua thời kỳ quá độ.
Nguyễn Bính, khi làm bài thơ Người Hàng Xóm với bốn câu mở đầu:
Nhà nàng ở cạnh nhà tôi
Cách nhau cái giậu mùng tơi xanh rờn
Hai người sống giữa cô đơn
Nàng như cũng có mối buồn giống tôi
là lúc thoát thần, thú nhận một cảm xúc trào dâng, để bao nhiêu ý tưởng, suy nghĩ trào ra thành một “bản tự thuật” của trái tim thi sĩ.
Bỗng dưng tôi thấy bồi hồi
Tôi buồn tự hỏi: “hay tôi yêu nàng?”
Chính cái hư hư thực thực, của cảm giác có, không, không, có của nhu cầu tâm lý ấy, mà những khoảnh khắc bất chợt của cảm xúc bùng vỡ bất ngờ, làm cho Thơ vụt hiện. Cùng với cảm xúc bùng vỡ, ngôn ngữ cũng bất thần xuất hiện, ăn khớp nhịp nhàng với rung cảm, để ý tưởng tuôn trào thành thơ. Những ngôn ngữ bộc phát lúc bấy giờ, có khi vô nghĩa với người ngoại cuộc, nhưng lại rất tâm đắc với chủ thể của mối rung động, phát ra thành Thơ.
Tất cả ngôn ngữ, cảm xúc đó chỉ thể hiện trong cái khoảnh khắc rung động ấy thôi, sau đó là hết, là mất hẳn. Sau đó nếu có cố vận dụng cách nào đi nữa, cũng không bao giờ tái tạo được cái cảm giác kỳ ảo, đi kèm với những ngôn ngữ tuyệt diệu kia.
Bài thơ làm xong, giây phút đó qua đi, từ đó không bao giờ có lại cái cảm xúc lần thứ hai như vậy nữa. Đối tượng từ từ chìm khuất, và con tim ngủ yên. Loại thơ này khác với những bài thơ tìm ý, tìm chữ, ghép vần.
Hiệu chính 4/2017
Song Nhị
Trong Bóng Chiều
Trước khi mặt trời vỡ
Em muốn được gặp anh
Ôi thương cuộc tình lỡ
Giọt lệ buồn long lanh
Mặt trời bắt đầu tan
Thành nước mắt chứa chan
Anh ở đâu, em gọi
Trong u tình miên man
Bóng chiều bỗng tối câm
Tiếng anh xa, rất thầm
Chúng mình đang hiện diện
Giữa cuộc tình trăm năm
Bông hồng vàng diễm tuyệt
Nồng nàn ủ trái tim
Ôi tình anh bất diệt
Trọn kiếp em trông tìm …
Cao Mỵ Nhân
TRỞ VỀ CHỐN XƯA
Trở về phố thị chiều nay
Để tìm lại những tháng ngày dấu yêu
Để xem còn lại bao nhiêu
Tình ta thuở ấy với nhiều đam mê …
Phố xưa còn đón kẻ về
Đường xưa còn dấu bước khuya bên người
Vườn xưa còn ghế đá ngồi
Chiếc dương cầm cũ còn nơi góc phòng ?
Trở về lòng những bâng khuâng
Bụi thời gian đã lấp dần bóng xưa
Buồn vui lúc đậm, lúc mờ
Lúc thao thức nhớ, lúc hờ hững quên …
Lững lờ gió thoảng qua thềm
Lạnh lùng sương khói trong đêm lặng lờ
Đời chỉ là cõi hư vô
Tình chỉ là giấc mơ chưa vẹn toàn …
Trở về mộng vỡ tan tành
Phố xưa, chốn cũ đã thành lạ xa …
HONG VU LAN NHI
5/14/2017
Hạ Nhớ Ve Sầu
Cánh phượng trong chiều tan tác rơi
Bâng khuâng hương kỷ niệm bên đời
Nhỏ có còn về bên lớp cũ
Nhặt cánh phượng hồng như lả lơi
Ngày ấy nhớ không thuở hẹn hò
Mãi vui quên đến nhỏ buồn xo
Thẫn thờ đi dưới hàng hoa phượng
Mà nhớ mà thương tuổi học trò
Gió hạ thơm nồng trên lối đi
Nhìn nhau chẳng dám nói năng gì
Tim yêu rộn rã ngoài sân vắng
Có tiếng thầm thì nhỏ nói đi
Ve đã chẳng về nhỏ biết không
Vu vơ bên cánh phượng tươi hồng
Hạ xưa vẫn nhớ ve sầu cũ
Hương gió hong buồn trên bến sông
Nắng hạ vẫn tình mây viễn khơi
Nhớ nhau ngày nắng hạ bên đời
Chiều nay phượng vẫn âm thầm nở
Nhỏ có nhớ người không nhỏ ơi
Khiếu Long
Hạ sầu tương tư
Nhặt cánh phượng hồng tan tác rơi
Bỗng rưng rưng lệ xót xa đời
Anh đã không về sân trường cũ
Để tiếng đàn buồn như lá rơi
Anh đã lãng quên bến hẹn hò
Dòng sông hoang vắng chảy buồn xo
Lênh đênh sóng nước đang vào hạ
Một thuở trắng trong tuổi học trò
Nắng đổ chiều nghiêng bước em đi
Theo nhau bóng nắng thuở xuân thì
Gió nổi bâng khuâng chiều hoang vắng
Theo dòng đời ...với mối tình si
Ve đã kêu sầu anh biết không?
Không gian tuổi ngọc đậm hương nồng
Tiếng ve não nuột mùa yêu cũ
Anh mãi xa rồi em đợi mong
Ngày tháng hạ về phượng vẫn rơi
Người đầu mây kẻ cuối phương trời
Nhìn hoa mà nhớ người trong mộng
Tình vẫn đong đầy không chút vơi
Tiểu Vũ Vi
20/05/07
Cõi nghìn trùng
Mai mốt em về, em về đâu?
Con sông nước chảy trắng chân cầu
Tiếng hát già nua người bạn cũ
Đêm dài muôn thuở buộc lòng nhau
Ngoài kia trời mưa buồn không em
Xa hỡi ngàn xa bóng nhạn chìm
Thương nhau ái ngại tìm đôi mắt
Chưa biết đêm nào thức trắng đêm
Mái tóc em bồng bềnh bể khơi
Áo mỏng vì em nằm đây nhớ đời
Chiêm bao nửa giấc trời mưa bụi
Thấp thoáng em về như lá rơi…
Hoàng Trúc Ly