Đời Sống Quanh Ta

User avatar
macco
Posts: 3541
Joined: Mon Jan 17, 2005 8:04 am

Post by macco »

Image

Tên cướp một tay!

Hồi xưa, cái máy đánh bạc này bên Mỹ gọi là “slot machine”, là cái máy có cái khe để đút đồng một đô bằng kim loại vào. Cầm cái cần kéo xuống, nó quay ro ro rồi dừng lại. Kết quả hỏng có gì thì đút thêm một đô nữa! Cứ thế mà chơi cho tới tán gia bại sản.

Nên tiếng Úc gọi cái “slot machine” này là: “one armed bandit”; nghĩa là tên cướp chỉ có một cánh tay.

Bây giờ thì kỹ thuật “video game” tân tiến hơn; khỏi gạt cái cần gì ráo trọi. Đút tiền giấy vô, tối đa là tờ 50 đô, bấm cái nút là xong. Cạn tiền của mình mà cũng cạn luôn tình nghĩa đôi ta!

Nghe Johnny, thằng bạn Úc đòi bỏ vợ; tui hỏi lý do thì nó nói: “Tháng rồi, một tối, vợ nó đi đâu đó tới khuya lơ khuya lắc mới về. Nó nằm ngáy “o o” như chết. Sáng ra thấy con vợ nằm ngáy kế bên và khe rún của nó đầy những đồng một đô la!”

Tình đã mười năm, một ngày cũng nghĩa; tay cắt tay bao nỡ mà ruột cắt ruột bao đành; nên tao cho em cơ hội thứ hai: “Giữa máy kéo và anh… em chọn ai?”
Thì em thỏ thẻ rằng: “Dĩ nhiên là anh rồi! Vì cái máy kéo nó đâu biết hun hít gì đâu hè? “

Vậy mà tuần rồi, tối em lại đi đâu hỏng biết! Khuya tao đang ngủ thì em “sexy trăm phần trăm” bước vào buồng ngủ.

Tao giựt mình tỉnh giấc, thấy em không còn quần áo gì ráo, nên tao la lên: “Bộ bữa nay em lại thua hết ráo rồi hả?”

***

Mới đọc báo nè thấy một ông Mít bên Canada đi sòng bài chơi kéo máy 20 xu trúng được 1.8 triệu đô. Tay cầm cái “check” bự tổ bố cười hô hố, cười rạng rỡ, hở hết cả hai hàm răng.

Ối cái trò quảng cáo “mại dô, mại dô” của mấy sòng bài dụ khi dân chơi nhào vô để chết đây mà.

Tuy nhiên cái trò đánh bạc bằng kéo máy này coi vậy cũng phiền phức lôi thôi cò bót; làm ông Tòa phải bù đầu suy nghĩ coi phải xử làm sao cho nó công bằng!

Chuyện rằng Ly Sam là người Mỹ gốc Việt, sinh năm 1953 tại Cà Mau, chủ một nhà hàng lớn ở tại Sài Gòn.

Ngày 25, tháng Mười, năm 2009, chú Sam đến khách sạn Sheraton Sài Gòn cúng nạp 300USD cho máy và thua hết 299,5USD. Nghĩa là chỉ còn có 50 xu Mỹ. Chú Sam tức quá, dọng máy nghe cái rầm. Ai dè máy “tò le tí le” báo Chú Sam thắng 55,5 triệu USD.

Chú Sam bấm cái cóc chơi thêm một ván 5 đô nữa và bị thua nên dừng chơi.

Chú Sam đã chụp lại hình máy báo trúng thưởng và lập biên bản với sự chứng kiến, ký tên của nhiều khách hàng làm chứng.

Nhưng khách sạn Sheraton không chịu trả thưởng; chỉ trả lại 300 đô Mỹ trong lần chơi đó với lý do là máy “trục trặc, gục gặc” gì đó.

Chú Sam cự nự: “Ê! Người chơi thua thì là máy bình thường; còn khi người chơi thắng thì là “sự cố” hả?” Nên Chú Sam đi thưa chủ sòng ra Tòa sơ thẩm.

Bốn năm sau, Tòa xử chủ sòng phải trả cho Chú Sam 55 triệu đô Mỹ.

Nhưng chủ sòng lại kháng cáo. Coi bộ chú Sam chờ được chung 55 triệu đô này chắc râu dài tới rún cũng hổng chừng!

Mà hỏng phải tại Sài Gòn đâu, bên Mỹ cũng rứa! Em Veronica Castillo, 42 tuổi, người Portland, tiểu bang Oregon, trúng cái lô độc đắc tới 8 triệu đô mà sòng bài đâu có chung.

Chủ sòng cũng nói máy trục trặc, chớ trúng jackpot, giải cao nhứt chỉ có 20 ngàn đô hè. Nên em nạp vào 100 đô, lúc máy trục trặc em còn 80 đô, chủ sòng trả lại cho em 80 đô thôi!

Tức quá, em đang kiếm luật sư để đưa nó ra Tòa. Hỏng biết chừng nào mới xử đây?

***

Trong lúc hai tay chơi này chờ coi Tòa xử để mình có đổi đời thành đa triệu phú đô Mỹ hay không thì người Úc dễ thương của tui đã thua, đang thua và tiếp tục thua máy kéo. Thua xái bái xài bai! Thua tối tăm mặt mũi!

Úc gọi máy kéo đánh bạc là “pokies”. Chỉ trừ Tây Úc là chỉ cho chơi máy kéo trong sòng bài mà thôi. Còn những tiểu bang khác đi đâu cũng thấy, ngã đường nào cũng có những tên cướp một tay chờ bà con mình, như con thiêu thân mê ánh đèn chớp nháng và tiếng nhạc giục lòng, người nhét tiền vô, nhét tiền vô để cướp.

Dân số nước Úc chưa tới 24 triệu người mà có tới 196 ngàn máy kéo. Bạn đến quán rượu, câu lạc bộ thể thao, hội quán cựu quân nhân đều gặp những tên cướp cụt tay này hết ráo.

Trong khi Hoa Kỳ, dân số gấp 15 lần mà số máy kéo chỉ bằng 1/5 của Úc.

***

Giống như đang xài “heroin” hoặc “cocain” hay bị thôi miên vậy. Pokies được các chuyên gia hàng thượng thặng lập trình hình ảnh, âm thanh, ánh sáng để mỗi lần bấm nút, não của dân chơi tiết ra một chất làm sảng khoái như người nghiện xì ke vậy. Rồi sau đó là lột sạch tiền của những con thiêu thân bay vào ánh sáng.

Một bà cụ người Úc, 69 tuổi, tàn một cơn ác mộng kể lại rằng: “Khi tôi đến một quán rượu ở Melbourne, Australia, nơi có hàng trăm máy kéo, tôi bị mắc vào lưỡi câu ngay lập tức.

Mới đầu thì thấy rất là vui. Rồi tôi chơi máy kéo suốt cả đêm thứ Hai, thứ Ba, và thứ Tư khoảng 6 tiếng; từ 10 giờ rưỡi đêm tới 4 giờ sáng.

Tôi bị mê hoặc bởi những ánh đèn lấp lánh rực rỡ, nhạc, tiếng của những vòng quay. Tât cả mọi thứ trên máy kéo được thiết kế để dụ khị mình. Thua mà cứ tưởng mình thắng.

Thế rồi tôi thua hết cả tiền hưu trí, phải bán cả xe, ra ngân hàng cầm cố nhà để vay tiền, đôi khi mượn tiền qua thẻ tín dụng nhưng không thể trả đúng hạn tiền lời lên đến 40% năm. ”

Rồi một em Úc khác tên là Kate ghiền chơi kéo máy suốt 13 năm. Thua hơn 500 ngàn đô. Thấy là quá đủ, tính lao xe vào gốc cây tự sát; nhưng vì có tới 6 đứa con nên em kịp suy nghĩ lại.

Chuyện ghiền này có thể xảy ra cho bất cứ một ai. Đàn ông cũng như đàn bà; già cũng như trẻ. Có học hàm, học vị, tưởng là khôn giàn trời mây cũng dính chấu luôn.

Một nữ giáo sư trường đại học chơi máy kéo chỉ trong vòng 18 tháng, em thua tới 230 ngàn đô.

“Bây giờ thì nhận ra là đã muộn! Mình không phải chỉ mất tiền mà mất luôn tư cách, mất cả sự bình an trong tâm hồn. Vì mình đang dối gạt, chồng, con, bè bạn và những người thân yêu khác.

Tôi thường xuyên mất ngủ! Cuối tuần là cảm thấy hoàn toàn kiệt sức.

Tôi thấy mình bị chấn thương tâm lý nhưng không dừng lại được cho đến khi gia đình tan vỡ!”

***

Thực vậy: Mỗi ngày có một người Úc lỡ vướng vào vòng đổ bác tự tử.

Không tự tử thì bị hao mòn về thể chất lẫn tâm thần.

Về thể chất thì bị cao máu, cao đường, cao mỡ, rối loạn tiêu hóa! Về tâm thần thì bị trầm cảm, lạc lối, tuyệt vọng, muốn tự sát.

Rồi bạo hành gia đình, chồng quánh vợ; vợ quánh chồng. Đôi khi giết nhau vì tiền bảo hiểm nhân thọ hoặc cướp bóc của thiên hạ đến nỗi phải sa vào vòng lao lý.

Ông bà mình nói: “Cờ bạc là bác thằng bần; cửa nhà bán hết tra chân vào cùm!” Hỏng có sai đâu!

Nên có chuyện vầy nè: Một người chồng nói đi nhậu với bạn bè nhưng về trễ tới 4 tiếng đồng như đã hứa với em yêu.

“Anh đi đâu tới giờ này mới về hả?” “Tui đi chơi máy kéo!”

“Chơi máy kéo hả? Gom quần áo rồi cút ra khỏi cái nhà này cho khuất mắt tui!”

“Em cũng gom quần áo đi! Vì nhà này giờ đây không còn thuộc về đôi ta như trước nữa!”

Có người hỏi: “Bí quyết chơi kéo máy để một giờ kiếm được 100 đô?”

“Dễ ợt hè! Cứ nạp 20 tờ 50 đô, tổng cộng là 1000 đô vô máy!”

Thua một ngàn đô một giờ là cũng bằng 40 giờ cày ná thở, một tuần lương cu li sau thuế; nhưng có người một giờ dám thua tới 1498 đô.

(Nên cầm tiền mà đốt cho sôi nồi chè đậu xanh như Hắc công tử Bạc Liêu hồi xưa để khoe giàu với người đẹp, nếu so lại chẳng ra cái đinh gì?)

Vì một lần bấm nút là mất hết 5 đô, nếu ở tiểu bang Victoria; mất tới 10 đô ở NSW. Một lần chơi có thể thua tới 7500 đô Úc, hơn ba cây vàng 3 số 999; nghĩa là hơn cả hai tháng lương.

Một người Úc một năm bổ đồng thua tới 990 đô Mỹ chiếm chức vô địch. Tân Gia Ba thua 650 đô Mỹ chiếm á quân và Ireland 500 đô về hạng 3. Nước Mỹ với thiên đường cờ bạc Las Vegas chỉ về hạng 7.

Năm 2015, Úc thua tới 22 tỉ 735 triệu đô; Chia đều đầu dân Úc, dù có chơi hay không, mỗi người thua là $1,241đô 86 xu

Do vấn nạn cờ bạc, xã hội Úc một năm thiệt hại tới 4.7 tỉ đô thì rõ ràng kỹ nghệ cờ bạc là một cách kiếm tiền rất sai lầm mà sao chánh phủ Úc từ tiểu bang cho cho tới Liên bang nín khe vậy cà?

Chẳng qua chánh phủ Úc cũng “ghiền” kéo máy! Toàn nước Úc thu thuế cờ bạc một năm 5 tỉ 8. Tiểu bang Victoria và NSW, mỗi đứa kiếm được 2 tỉ từ tiền thu thuế mà hỏng ai càm ràm gi ráo. Dân chơi càng chơi, càng thua nhiều thì thuế thu càng nhiều! Hỏi chánh phủ không “ghiền” máy kéo sao được nè?!

Mặc cho những người Úc tranh đấu chống nạn cờ bạc kêu gào thảm thiết: “Làm cái gì đi chớ!”

Nhưng chánh phủ các tiểu bang chịu trách nhiệm về chuyện cờ bạc giả bộ đui, giả bộ điếc!

***

Thế nên bà con mình ơi! Không ai cứu mình thì mình phải tự cứu mình thôi. Ai lỡ chơi rồi đừng chơi nữa. Còn ai chưa chơi thì đừng có học cách kéo máy mà chi!

“Đây là lần đầu tiên tôi đến sòng bài. Tôi tìm vận may bằng cách chơi máy kéo. Nhưng tôi không biết nó vận hành ra làm sao?

Tôi hỏi một em nữ nhân viên sòng bài nhờ chỉ dẫn. Em chỉ cho tôi cách nạp tiền vào rồi nhấn một cái nút. Những vật trên màn hình nó quay vòng vòng chưa tới ba giây rồi ngừng lại! Thiệt là dễ ợt hè. “Nhưng lúc nào tiền sẽ phát trở ra?”

Nàng cười tươi như hoa nở, mắt hướng về cái máy rút tiền phía tường đối diện, thỏ thẻ rằng: “Ở cái ATM!”

Thấy hôn! Đút đầu vô là chết chắc.

Happy New Year! “Năm mới chúc mừng nhớ đừng chơi kéo máy nhe bà con!”

đoàn xuân thu.

kalua
Posts: 833
Joined: Sun Apr 22, 2012 5:26 pm

Post by kalua »

Image

Tại sao tạp dề của Starbucks có màu sắc khác nhau?


Starbucks là một thương hiệu cà phê nổi tiếng trên thế giới. Hãng cà phê Starbucks có trụ sở chính ở Seattle, Washington, Hoa Kỳ;
ngoài ra, hãng có hàng ngàn cửa hàng lớn nhỏ khắp mọi nơi trên thế giới.


Nhưng hôm nay chúng ta không bàn tới kinh doanh của Starbucks mà tôi sẽ nói về một điều rất nhỏ có lẽ trước giờ bạn chưa từng chú ý tới.
Đó chính là chiếc tạp dề của nhân viên trong quán Starbucks. Có 3 loại được phân theo màu sắc,
ấn tượng nhất có lẽ là những nhân viên mang tạp dề màu xanh, đây cũng là đội ngũ đông đảo nhất trong các cửa hàng Starbucks.
Logo nàng tiên cá trên chiếc tạp dề là một biểu tượng, ngụ ý họ đã được công ty tiếp nhận và đào tạo bài bản
nên hoàn toàn có đủ khả năng phục vụ các thượng khách.

Image

Một số ít nhân viên đeo tạp dề màu đen, đó là những bậc thầy về cà phê (CoffeeMaster).
Họ đại diện cho sự khích lệ và vinh dự cao nhất của hãng. Hàng năm, chính phủ sẽ tổ chức một cuộc thi tuyển chọn “đại sứ cà phê ”.
Những nhân viên này sẽ trau dồi những kiến thức phong phú nhất về cà phê, sáng tạo ra những hương vị cà phê mới độc đáo
theo yêu cầu của khách hàng để tham dự cuộc thi. Ngoài phần thi viết, họ còn phải vượt qua phần thi đối đáp.
Có thể nói, những người tham dự cuộc thi đều là những bậc thầy hàng đầu trong những người tài năng.

Image

Những CoffeeMaster sau khi xuất sắc vượt qua cuộc thi, tuy không được tăng lương, nhưng đối với họ, vinh quang đó không gì sánh được.
Nếu bạn có cơ hội gặp được họ trên phố, nhất định phải nhớ chào hỏi, làm quen; còn nếu bạn có hứng thú với việc pha chế café,
có thể mời họ giúp bạn làm mẫu một vài kiểu pha. Chắc chắn họ sẽ rất vui vẻ nhận lời.

Image

Ngoài 2 loại màu sắc trên, chiếc tạp dề màu cà phê có lẽ là hiếm thấy nhất trong chuỗi cửa hàng của Starbucks.
Nó còn được gọi bằng cái tên đặc biệt “đại sứ cà phê” (CoffeeAmbassador). Đúng như tên gọi, để đạt được cảnh giới đó là điều không hề dễ dàng.
Họ đều đi lên từ nhóm đeo tạp dề đen, là đại diện cho đội ngũ Starbucks trên toàn thế giới.
Họ có cơ hội đi đến các vùng đất của cà phê để thăm quan, tìm hiểu.

Chỉ là chiếc tạp dề với những màu sắc khác nhau nhưng ý nghĩa lại không hề đơn giản đúng không?
Nếu một ngày nào đó bạn đến một cửa hàng của Starbucks và bắt gặp một nhân viên đeo tạp dề đen,
đừng bỏ qua cơ hội thưởng thức café do người đó pha chế nhé!

Quỳnh Chi

kalua
Posts: 833
Joined: Sun Apr 22, 2012 5:26 pm

Post by kalua »

Image

CHUYẾN TAXI CUỐI CÙNG CỦA ĐỜI NGƯỜI

Lái xe taxi ở một thành phố lớn như New York, chắc chắn sẽ có rất nhiều những trải nghiệm thú vị và ngoài dự tính. Tài xế đưa khách từ chỗ này đến chỗ khác, phải đối diện với nhiều loại người và những yêu cầu đa dạng khác nhau.

Một ngày nọ, một tài xế taxi ở New York nhận được cuộc gọi xe từ một vị khách kỳ lạ, trải nghiệm lần này gây ấn tượng sâu sắc với anh, khiến anh xúc động rất lâu và anh đã chia sẻ trải nghiệm này trên mạng.

Tôi nhận được cuộc gọi đến một địa chỉ nọ để đón khách. Sau khi đến nơi, tôi bấm còi, nhưng không có ai ra. Tôi gọi điện thoại, nhưng cũng không gọi được, tôi bắt đầu hơi mất kiên nhẫn.

Đây là chuyến cuối cùng mà tôi phải đón vào buổi trưa, sắp đến giờ nghỉ rồi. Tôi gần như đã từ bỏ, chuẩn bị lái xe rời đi. Nhưng sau cùng tôi lại nghĩ, hay là ở lại một chút.

Tôi đợi một lúc thì xuống xe bấm chuông cửa. Không lâu sau, tôi nghe thấy có tiếng nói yếu ớt của một người già vang lên: “Xin đợi một chút!”

Tôi đợi ở ngoài một lúc thì cửa mới từ từ mở ra. Tôi nhìn thấy một bà cụ với dáng người nhỏ bé đứng sau cánh cửa, tôi đoán ít nhất cụ đã 90 tuổi rồi. Trên tay cụ kéo theo một cái vali nhỏ.

Tôi liếc mắt nhìn vào nhà và kinh ngạc phát hiện ra cảnh tượng bên trong. Ở đây dường như không có ai sống cả, đồ nội thất đều được phủ vải, bốn bức tường trống trơn, không có đồng hồ, đồ trang trí, hình ảnh hoặc tranh, không có gì cả.

Tôi chỉ nhìn thấy một cái thùng ở góc nhà, bên trong đều là hình ảnh và đồ lưu niệm cũ.

Bà cụ nói: “Cậu trai trẻ, có thể phiền cậu giúp tôi mang vali lên xe không?”

Tôi để vali vào trong cốp xe, sau đó quay lại đỡ cánh tay của bà cụ, đưa bà bước chầm chậm xuống lầu rồi lên xe. Bà cụ cảm ơn tôi.

Tôi nói: “Là việc cháu nên làm mà…”

Bà cụ cười nói: “Ồ, cậu thật sự rất tốt.”

Bà ngồi vào xe rồi đưa cho tôi một tờ giấy có ghi địa chỉ và yêu cầu tôi đừng đi đường trong trung tâm thành phố.

Tôi nói với bà: “Nhưng như vậy thì chúng ta sẽ phải đi đường vòng ạ”.

Bà trả lời tôi: “Không sao cả, bà cũng không vội. Nơi bà cần đến là viện dưỡng lão.”

Lời bà nói khiến tôi hơi bất ngờ.


Tôi nghĩ thầm: “Viện dưỡng lão chẳng phải là nơi người già chờ đến ngày ra đi hay sao?”

Bà cụ nói tiếp: “Bà không có người thân. Bác sĩ nói bà không còn nhiều thời gian nữa rồi.”

Khoảnh khắc đó, tôi quyết định tắt đồng hồ đếm hành trình. Tôi hỏi bà: “Vậy cháu nên đi thế nào ạ?”

Kết quả là suốt hai tiếng sau đó, chúng tôi đi rất nhiều vòng ở vùng ngoại ô thành phố.

Trên xe, bà cụ chỉ cho tôi thấy tiệm ăn mà bà từng làm việc. Chúng tôi đi qua rất nhiều nơi khác nhau, căn nhà mà bà sống cùng chồng lúc còn trẻ và cả phòng khiêu vũ mà bà từng đến. Khi đi ngang qua những con đường nào đó, bà cũng sẽ nhờ tôi lái chậm lại, bà hiếu kỳ nhìn ra ngoài qua cửa sổ và yên lặng không nói gì cả.

Chúng tôi gần như đi lòng vòng suốt cả buổi chiều đến chập tối, cho đến khi bà cụ nói: “Bà mệt rồi, chúng ta đến nơi cần đến đi”. Trên đường đến viện dưỡng lão, chúng tôi đều không nói câu gì.

Viện dưỡng lão nhỏ hơn tôi tưởng tượng. Sau khi đến nơi, có hai y tá bước ra đón chúng tôi. Họ đẩy một cái xe lăn, tôi thì chuyển hành lý của bà cụ. “Tổng cộng bao nhiêu tiền vậy cháu?”, bà cụ vừa hỏi vừa mở ví tiền.

Tôi trả lời: “Miễn phí ạ”. Bà cụ lại nói: “Nhưng cháu cũng phải nuôi gia đình mà”. Rồi tôi cười nói: “Sẽ còn những hành khách khác nữa mà bà”.

Tôi gần như không kịp suy nghĩ, cứ thế ôm lấy bà cụ. Bà cũng ôm chặt lấy tôi: “Cháu đã khiến một người gần như sắp bước đến cuối đời cảm thấy vô cùng hạnh phúc, cảm ơn cháu!”. Bà cụ nói thế và mắt bà đỏ hoe.

Tôi bắt tay tạm biệt bà. Trên đường quay về, tôi nhận ra mình đang đi lòng vòng không mục đích. Tôi không muốn nói chuyện với bất cứ ai cả, cũng chẳng có tinh thần để đón khách. Tôi cứ mải suy nghĩ, nếu như ban đầu tôi không đợi bà cụ? Nếu khi đó tôi không tìm thấy và lái xe bỏ đi thì bà cụ phải làm sao đây chứ?

Bây giờ khi tôi nhớ lại ngày hôm đó, tôi vẫn tin rằng tôi đã đưa ra một quyết định quan trọng và chính xác.

Trong cuộc sống, chúng ta cứ mãi luôn bận rộn tất bật. Chúng ta phải làm những việc “quan trọng” hơn, nhanh hơn, hiệu quả hơn.

Nhưng bà cụ đã khiến tôi thật sự hiểu được khoảnh khắc yên tĩnh mà đầy ý nghĩa đó. Đồng thời cũng khiến tôi cảm thấy đau lòng với sự cô độc và buồn bã của chuyến đi cuối cùng trong cuộc đời của bà.

Chúng ta phải dành thời gian để tìm hiểu bản thân mình, tận hưởng cuộc sống của mình. Chúng ta nên kiên nhẫn chờ đợi trước khi vội vàng bấm còi. Sau đó, có lẽ chúng ta sẽ thấy được việc thật sự quan trọng.


Ngọc Trúc biên dịch

User avatar
macco
Posts: 3541
Joined: Mon Jan 17, 2005 8:04 am

Post by macco »

Image

Già Sao Cho Sướng
Già thì khổ, ai cũng biết. Sanh bệnh lão tử! Nhưng già vẫn có thể sướng. Muốn sống lâu thì phải già chớ sao! Già có cái đẹp của già. Trái chín cây bao giờ cũng ngon hơn trái giú ép. Cái sướng đầu tiên của già là biết mình… già, thấy mình già, như trái chín cây thấy mình đang chín trên cây. Nhiều người chối từ già, chối từ cái sự thật đó và tìm cách giấu cái già đi, như trái chín cây ửng đỏ, mềm mại, thơm tho mà ráng căng cứng, xanh lè thì coi hổng được.

Mỗi ngày nhìn vào gương, người già có thể phát hiện những vẻ đẹp bất ngờ như những nếp nhăn mới xòe trên khóe mắt, bên vành môi, những món tóc lén lút bạc chỗ này chỗ nọ, cứng đơ, xơ xác… mà không khỏi tức cười! Quan sát nhìn ngắm mình như vậy, ta mới hiểu hai chữ “xồng xộc” của Hồ Xuân Hương:

“Chơi xuân kẻo hết xuân đi.

Cái già xồng xộc nó thì theo sau!” .

Có lẽ nữ sĩ lúc đó mới vào lứa tuổi 40! Thời ta bây giờ, 40 tuổi lại là tuổi đẹp nhất. Phải đợi đến 80 mới gọi là hơi già. Trong tương lai, khi người ta sống đến 160 tuổi thì 80 lại là tuổi đẹp nhất! Tuy vậy, thực tế, già thì khó mà sướng. Con người ta có cái khuynh hướng dễ thấy khổ hơn. Khổ dễ nhận ra còn sướng thì khó biết! Một người luôn thấy mình… sướng thì không khéo người ta nghi ngờ hắn có vấn đề… tâm thần! Nói chung, người già có ba nỗi khổ thường gặp nhất, nếu giải quyết được sẽ giúp họ sống “trăm năm hạnh phúc”:

* Một là thiếu bạn!

Nhìn qua nhìn lại, bạn cũ rơi rụng dần… Thiếu bạn, dễ hụt hẫng, cô đơn và dĩ nhiên… cô độc. Từ đó dễ thấy mình bị bỏ rơi, thấy không ai hiểu mình! Quay quắt, căng thẳng, tủi thân. Lúc nào cũng đang như:

“Gậm một khối căm hờn trong cũi sắt
Ta nằm dài nghe ngày tháng dần qua…!”

(Thế Lữ).

Người già chỉ sảng khoái khi được rôm rả với ai đó, nhất là những ai “cùng một lứa bên trời lận đận”… Gặp đựơc bạn tâm giao thì quả là một liều thuốc bổ mà không bác sĩ nào có thể biên toa cho họ mua được!

Để giải quyết chuyện này, ở một số nước tiên tiến, người ta mở các phòng tư vấn, giới thiệu cho những người già cùng sở thích, cùng tánh khí, có dịp làm quen với nhau. Người già tự giới thiệu mình và nêu “tiêu chuẩn” người bạn mình muốn làm quen. Nhà tư vấn sẽ “matching” để tìm ra kết quả và làm… môi giới…Dĩ nhiên môi giới cho họ kết bạn. Còn sau này họ thấy tâm đầu ý hợp tiến tới hôn nhân (nếu còn độc thân) thì họ ráng chịu! Đó là chuyện riêng của họ. Ngày trước, Uy Viễn tướng công mà còn phải than:

Tao ở nhà tao tao nhớ mi
Nhớ mi nên phải bước chân đi
Không đi mi bảo rằng không đến
Đến thì mi hỏi đến làm chi
Làm chi tao có làm chi đựơc
Làm được tao làm đã lắm khi…

Nguyễn Công Trứ

Rồi họ dạy người già học vi tính để có thể “chat”, “meo” với nhau chia sẻ tâm tình, giải tỏa stress… Thỉnh thoảng tổ chức cho các cụ họp mặt đâu đó để được trực tiếp gặp gỡ, trao đổi, dòm ngó, khen ngợi hoặc… chê bai lẫn nhau. Khen ngợi chê bai gì đều có lợi cho sức khỏe! Có dịp tương tác, có dịp cãi nhau là sướng rồi. Các tế bào não sẽ đựơc kích thích, được hoạt hóa, sẽ tiết ra nhiều kích thích tố. Tuyến thượng thận sẽ hăng lên, làm việc năng nổ, tạo ra cortisol và epinephrine làm cho máu huyết lưu thông, hơi thở trở nên sảng khoái, rồi tuyến sinh dục tạo ra DHEA (dehydroepiandosterone), một kích thích tố làm cho người ta trẻ lại, trẻ không ngờ!

…Dĩ nhiên phải chọn một nơi có không khí trong lành. Hoa cỏ thiên nhiên. Thức ăn theo yêu cầu. Gợi nhớ những kỷ niệm xưa… Rồi dạy các cụ vẽ tranh, làm thơ, nắn tượng… Tổ chức triển lãm cho các cụ. Rồi trình diễn văn nghệ cây nhà lá vườn. Các cụ dư sức viết kịch bản và đạo diễn. Coi văn nghệ không sướng bằng làm … văn nghệ!

* Cái thiếu thứ hai là thiếu… ăn !

Thực vậy. Ăn không phải là tọng là nuốt là xực là ngấu nghiến …cho nhiều thức ăn! Ăn không phải là nhồi nhét cho đầy bao tử! Trong cuộc sống hằng ngày có nhiều thứ nuốt không trôi lắm! Chẳng hạn ăn trong nỗi sợ hãi, lo âu, bực tức; ăn trong nỗi chờ đợi, giận hờn thì nuốt sao trôi? Nuốt là một phản xạ đặc biệt của thực quản dưới sự điều khiển của hệ thần kinh. Một người trồng chuối ngược vẫn có thể nuốt được dễ dàng! Nhưng khi buồn lo thì phản xạ nuốt bị cắt đứt! Nhưng các cụ thiếu ăn, thiếu năng lựơng phần lớn là do sợ bệnh, kiêng khem quá đáng. Bác sĩ lại hay hù, làm cho họ sợ thêm! Nói chung, chuyện ăn uống nên nghe theo mệnh lệnh của… bao tử:

Cư trần lạc đạo thả tùy duyên
Cơ tắc xan hề khốn tắc miên…”
(Ở đời vui đạo hãy tùy duyên
Đói đến thì ăn mệt ngủ liền…)

Trần Nhân Tông

“Listen to your body”. Hãy lắng nghe sự mách bảo của cơ thể mình! Cơ thể nói… thèm ăn cái gì thì nó đang cần cái đó, thiếu cái đó! Nhưng nhớ ăn là chuyện của văn hóa ! Chuyện của ngàn năm, đâu phải một ngày một buổi. Món ăn gắn với kỷ niệm, gắn với thói quen, gắn với mùi vị từ thuở còn thơ! Người già có thể thích những món ăn…kỳ cục, không sao. Đừng ép! Miễn đủ bốn nhóm: bột, đạm, dầu, rau…Mắm nêm, mắm ruốc, mắm sặc, mắm bồ hóc, tương chao… đều tốt cả. Miễn đừng quá mặn, quá ngọt…là được. Cách ăn cũng vậy. Hãy để các cụ tự do tự tại đến mức có thể đựơc. Đừng ép ăn, đừng đút ăn, đừng làm “hư” các cụ! Cũng cần có sự hào hứng, sảng khoái, vui vẻ trong bữa ăn. Con cháu hiếu thảo phải biết … giành ăn với các cụ. Men tiêu hoá được tiết ra từ tâm hồn chớ không chỉ từ bao tử.

* Cái thiếu thứ ba là thiếu vận động !

Già thì hai chân trở nên nặng nề, như mọc dài ra, biểu không chịu nghe lời ta nữa! Các khớp cứng lại, sưng lên, xương thì mỏng, giòn, dễ vỡ, dễ gãy…! Ấy cũng bởi cả một thời trai trẻ đã “Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt…” (TCS)! Bác sĩ thường khuyên vận động mà không hướng dẫn kỹ dễ làm các cụ ráng quá sức chịu đựng, lâm bệnh thêm. Phải làm sao cho nhẹ nhàng mà hiệu quả, phù hợp với tuổi tác, với sức khỏe. Phải từ từ và đều đều. Ngày xưa người ta săn bắn, hái lượm, đánh cá, làm ruộng, làm rẫy… lao động suốt ngày. Bây giờ chỉ ngồi quanh quẩn trước TV!. Có một nguyên tắc “Use it or lose it!” . Cái gì không xài thì teo! Thời đại bây giờ người ta xài cái đầu nhiều quá, nên “đầu thì to mà đít thì teo”. Thật đáng tiếc!

Không cần đi đâu xa. Có thể tập trong nhà. Nếu nhà có cầu thang thì đi cầu thang ngày mươi bận rất tốt. Đi vòng vòng trong phòng cũng được. Đừng có ráng lập “thành tích” làm gì! Tập cho mình thôi.. Từ từ và đều đều… Đến lúc nào thấy ghiền, bỏ tập một buổi … chịu hổng nổi là được! Nguyên tắc chung là kết hợp hơi thở với vận động. Chậm rãi, nhịp nhàng. Lạy Phật cũng phải đúng… kỹ thuật để khỏi đau lưng, vẹo cột sống. Đúng kỹ thuật là giữ tư thế và kết hợp với hơi thở. Đó cũng chính là thiền, là yoga, dưỡng sinh… ! Vận động thể lực đúng cách thì già sẽ chậm lại. Giảm trầm cảm, buồn lo. Phấn chấn, tự tin. Dễ ăn, dễ ngủ…Tóm lại, giải quyết đựơc “ba cái lăng nhăng” đó thì có thể già mà… sướng vậy!

Bác Sĩ Đỗ Hồng Ngọc.

kalua
Posts: 833
Joined: Sun Apr 22, 2012 5:26 pm

Post by kalua »

Image

Khi những dòng sông không còn lơ đãng
Nhân sự kiện Mỹ Huyền về nước ăn mừng bữa tiệc máu thịt của CSVN. Xin đăng lại...
Khi những dòng sông không còn lơ đãng


Tôi không quen biết gì Thu Phương nhưng biết đến Huy M.C và Thu Phương từ khi còn Làn Xóng Sanh. Thu Phương được biết đến với : Cô gái đến từ hôm qua, Thôi anh hãy về, Đêm nằm mơ phố v.v…Nhưng để lại dấu ấn nhất trong tôi vẫn là Dòng Sông lơ đãng. Chất giọng của Phương hợp với bài hát này và tôi thích cả nội dung của bài hát mà tác giả Việt Anh sáng tác:


Từ chốn nào dòng sông đã hòa cùng đại dương
Cạn bến bờ chiều nay thẩn thờ nhìn hoàng hôn
Rồi chúng ta sẽ đôi lần nuối tiếc
Để một dòng sông lơ đãng trôi qua …


Có nhiều người hát bài hát đó, nhưng phải thú thật là Thu Phương hát bài đó rất truyền cảm, đi vào lòng người với chất giọng của riêng cô – một người con gái gốc Hải Phòng.

Những tưởng Thu Phương định cư tại Mỹ với Huy MC thì mọi chuyện coi như êm thấm. Nhưng không…họ chia tay nhau sau 14 năm chung sống. Thu Phương có gia đình mới. Chuyện tình cảm, gia đình của Phương là chuyện cá nhân. Người viết không bao giờ đề cập và bình luận. Đó là nguyên tắc của tôi.

Câu chuyện ở đây là cả một sự tiếc nuối cho cá nhân Phương và cho rất nhiều nghệ sĩ ở Hải Ngoại. Khi Phương qua Mỹ, thì cô xin tị nạn chính trị. Rất nhiều đồng bào Việt Nam đều ra tay tiếp đón và cưu mang. Những tình cảm đó, chắc hẳn Thu Phương, Bằng Kiều và nhiều người nghệ sĩ sẽ nhớ. Và lúc đó dòng sông cứ lơ lãng trôi theo tiếng hát của Thu Phương…

Nhưng cô đã không đi hết trọn con đường của một người tị nạn. Cô trở về Việt Nam ca hát với những hợp đồng béo bở từ các đại gia đỏ và CSVN. Cô trở về để khoác lên mình chiếc áo dài mang lá cờ lấy về từ Phúc Kiến bên Tàu. Cô phản bội chính lá cờ đã cho cô cơ hội được định cư tại xứ sở tự do, đã nâng đỡ cô lúc cô còn bỡ ngỡ nơi xứ người. Và thế là dòng sông đã đỏ phù sa của những ngày bão lũ…

Nhưng Thu Phương không phải là cá biệt, rất nhiều nghệ sĩ tị nạn cộng sản đã trở về Việt Nam hát với cộng sản. Mỗi một nghệ sĩ, họ là những dòng sông nghệ thuật lơ đãng ru hồn người thưởng thức. Nếu biết dùng nó để đánh thức những tâm hồn yêu nước thì đó chính là điều tuyệt vời. Thật tiếc, nó lại trở nên đỏ ngầu như chính những bàn tay vấy máu đồng bào mà CSVN đang chìa ra bắt tay của văn nghệ sĩ Hải Ngoại.

Rất nhiều trong nghệ sĩ đó, chính tác giả cũng một thời yêu mến như: Lệ Thu, Ý Lan, Thanh Tuyền, Giao Linh đến Tuấn Vũ, Chế Linh, Khánh Ly…Nhưng rồi, đã cảm thấy buồn vì họ đã phản bội lại những gì mà người tị nạn trân trọng nhất: Sự trung thành với Quốc Gia.

Nếu đơn thuần chỉ là những người nghệ sĩ bình thường, chúng ta chẳng có gì để trách họ bởi vì hát, biểu diễn là nghề của họ. Sống với nghề, đi với nghề chẳng có gì đáng trách. Nhưng những người nghệ sĩ mà tôi muốn nói ở đây là những người đã từng một thời gắn bó với VNCH, với người lính VNCH, đã tới nước ngoài định cư theo diện tị nạn, đã đứng trên sân khấu của người Việt tị nạn để hát lên những nỗi căm hờn cộng sản. Vậy mà, họ đã quay về Việt Nam để giao lưu với CSVN – những kẻ đã giết cha ông họ, đẩy gia đình họ lên con thuyền mênh mông ngoài biển, chửi bới họ là “đĩ điếm, đồi trụy, phản động”…Nhưng cao hơn cả, CSVN đã và đang giết cả một dân tộc, bán đứng một dân tộc cho giặc Tàu. Vậy mà nhiều nghệ sĩ tị nạn lại quay về hát hò tưng bừng với chúng. Quả là đáng buồn…
Vẫn biết rằng, cái vòi bạch tuộc của nghị quyết 36 luôn tìm cách len lỏi cộng đồng. Nhưng nếu trong mỗi chúng ta có một sự tự trọng nhất định về danh dự người Quốc Gia thì chắc chắn chúng ta không làm những việc có lợi cho cộng sản, bắt tay với cộng sản. Tiếc rằng, rất nhiều người thiếu cái điều cơ bản đó.

Tôi còn nhớ, Du Tử Lê đã viết “Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển”, vậy mà ông chẳng ra biển, ông đã nuốt lời về với cộng sản những năm tháng cuối đời. Đáng buồn vì những điều mà ông thất hứa. Nó cũng giống như rất nhiều văn nghệ sĩ đã quên đi lời thề chống cộng năm nào…Họ đã để những dòng sông không còn lơ đãng….

Những người làm nghệ thuật, họ có thể biện minh cho mình “Nghệ thuật của tôi là nghệ thuật vị nghệ thuật” để tìm cách đi về ăn chơi, nhảy múa với cộng sản.. Các vị đúng, nhưng chưa đủ vì nghệ thuật thì phải vì nghệ thuật. Nhưng khi đã mang trong mình căn cước tị nạn, nhất là tị nạn cộng sản, thì các vị phải biết rằng các vị có trách nhiệm trong mình để làm một thứ nghệ thuật của người tị nạn.

Hơn thế nữa, những người nghệ sĩ này có biết hàng ngày có hàng trăm nghìn tên Tàu đang ung dung trên đất Việt Nam ? Từ bộ chính trị đến quan chức địa phương đều bị Tàu cộng sai khiến ? Hàng nghìn tàu cá bị giặc Tàu phá nát mỗi năm trên chính biển đảo quê hương ? Hàng trăm nghìn km2 mặt nước và đất liền bị cắt cho Tàu ? Hàng mấy trăm km bờ biển bị nhiễm độc bởi thảm họa Formosa ? Đó chính là tội ác của cộng sản. Hợp tác làm ăn, nhảy múa với cộng sản đó chính là phản bội lại dân tộc Việt Nam.

Có những dòng sông, khi nó chảy qua những miền quê hương êm đềm thì rất mơ màng và gợi tình. Nhưng nếu nó bị lạc đường qua những miền đất dữ với những con người không biết giữ lấy tình yêu với quê hương thì nó sẽ trở thành những giòng sông nhuộm máu đồng bào. Khi mà những dòng sông không còn lơ đãng nữa thì cũng là lúc thính giả tắt đài, tắt tivi và quay lưng lại với những người đứng trên sân khấu.. Còn nỗi buồn nào cho người nghệ sĩ bằng chính nỗi buồn bị khán giả quay lưng? Vì thế, người nghệ sĩ hãy sống để cho những dòng sông mãi còn lơ đãng.

Đặng Chí Hùng
23/09/2016
Đâu chỉ có Thu Phương, Ngọc Huyền, Mỹ Huyền ...mà rất nhiều kẻ như thế...Họ vẫn đang ăn mừng, ăn tiền trên thân xác người VN.
***

Khinh bỉ


Đã từng học qua thanh nhạc, mặc dù chỉ là sở thích chẳng đầu chẳng cuối của mình, nhưng mình hiểu được làm một nghệ sĩ biểu diễn cũng có nhiều nỗi niềm…

Mình cũng đã từng nghe Khánh Ly và nhạc Trịnh từ cái thuở còn hết sức thơ ngây, cho đến lúc biết yêu đời và biết cả yêu người. Bao nhiêu kỷ niệm bên ly cà phê với nhạc Trịnh và Khánh Ly….
Kể từ khi biết Trịnh Cộng Sơn chính là cộng sản nằm vùng khi mình học năm thứ 2 đại học, mình đã rất buồn. Ông ta có tài, một tài năng thật sự, nhưng tài năng đó đã đi theo cộng sản, mình khinh ông ta…Đến lúc đó, mình vẫn kính trọng Khánh Ly.

Còn nhớ những lời phát biểu “Thề không phản bội quê hương” của bà. Còn nhớ gương mặt đượm sự khổ đau của bà khi hát “Bài hát trên những xác người”, tôi đã không cầm được nghẹn ngào…
Nhưng giờ đây, cũng gương mặt ấy (mặc dù có già hơn đi theo năm tháng)…Nhưng …Nhưng….Nhưng tôi muốn phỉ nhổ và khinh bỉ bà đến tột cùng. Những lời phát biểu xu nịnh chế độ cộng sản, những đêm bà say mê trong ánh đèn sân khấu nơi có những người dân Việt Nam đang ngày đêm rên xiết trong đau khổ, lầm than khiến tôi ghê tởm chính cái thú vui mà tôi vẫn yêu – “Nghề ca hát”.

Tôi chẳng có ý đánh đồng một số nghệ sĩ quốc gia chân chính với những kẻ vì đồng tiền mà trở cờ với Quốc Gia như Khánh Ly, như Chế Linh v.v…Nhưng đối với tôi, thà là “Đỏ” thì đỏ hẳn, đã “Vàng” thì vàng hẳn. Tôi khinh nhất là loại người ăn vàng, thờ đỏ.

Giờ này, Khánh Ly và những nghệ sĩ bỏ Quốc gia về với cộng sản không còn hát “Bài hát trên những xác người” với gương mặt đau khổ nữa, tất cả họ đang hát một bài hát chung với cộng sản Việt Nam: “Mừng vui trên những xác người Việt Nam.

Tôi thấy những giọt nước mắt trên má bà trong buổi diễn gần đây, nhưng tôi tin rằng đó chỉ là nước mắt của loài cá Sấu. Khánh Ly và những nghệ sĩ ăn cơm quốc gia, thờ ma cộng sản chẳng bao giờ có được những giọt nước mắt thật tình cho Quê Hương.
Vâng ! Tôi khinh những kẻ như Khánh Ly mãi mãi !

ĐCH

User avatar
saohom
Posts: 2205
Joined: Wed Aug 26, 2009 11:30 pm

Post by saohom »

Khi kẻ côn đồ đánh sụp truyền thống tôn sư trọng đạo
VTC 06/03/2018
Khi đầu gối của một giáo viên tiểu học ở Long An chạm đất, truyền thống đạo lý 'tôn sư trọng đạo' mà người Việt vốn tự hào sụp đổ, nhiều mảng tối trong xã hội cũng bị phơi bày, trần trụi và đau đớn.

Sáng 28/2, trường tiểu học Bình Chánh (Long An) xảy ra chuyện chưa từng có. Cô giáo Bùi Thị Cẩm Nhung phải quỳ gối trước mặt phụ huynh học sinh. Lý do, những bậc cha mẹ này gây sức ép, bắt cô Nhung phải quỳ gối để hiểu cảm giác mà con họ phải trải qua khi bị cô áp dụng hình phạt tương tự trên lớp.

Đáng buồn hơn, sự việc diễn ra ngay tại Văn phòng ban giám hiệu nhà trường. Người hiệu trưởng lúc đầu khuyên cô Nhung không nên quỳ nhưng sau đó, thấy tình hình có vẻ căng thẳng thì liền rời đi với lý do "bận đi dự giờ".

Khi đầu gối của cô Nhung chạm đất trước sự quay lưng của người đứng đầu nhà trường, truyền thống tôn sư trọng đạo mà người Việt vốn coi trọng và coi đó như một niềm tự hào chính thức sụp đổ.

Image
Tiểu học Bình Chánh - nơi xảy ra sự việc giáo viên bị bắt quỳ gối trước phụ huynh.
Nhiều người có thể hiểu, những bậc phụ huynh này cảm thấy xót xa khi con bị cô giáo áp dụng hình phạt quỳ gối trước lớp nhưng dù xét dưới bất cứ góc độ nào, hành động họ tới văn phòng ban giám hiệu, gây áp lực, buộc cô giáo Nhung phải quỳ trước mặt họ đều không chấp nhận được.

Họ hành động với người giáo viên đang dạy dỗ con cái họ như những kẻ giang hồ. Liệu họ sẽ dạy gì cho con họ thông qua hành động ấy?
Họ có lẽ đều là những người có học, có chút địa vị trong xã hội nhưng lại cư xử như những kẻ đầu đường xó chợ. Họ hành động với người giáo viên đang dạy dỗ con cái họ như những kẻ giang hồ. Liệu họ sẽ dạy gì cho con họ thông qua hành động ấy?

Chẳng phải ngẫu nhiên mà người ta ví trẻ con giống như tờ giấy trắng. Nó sẽ nhìn vào những tấm gương của cha mẹ, của thày cô, của người lớn để học hỏi và làm theo.

Vậy, những người con của những bậc phụ huynh kia sẽ học được gì từ chính hành động của cha mẹ? Rồi ngày mai, khi trở lại lớp học, các em có còn tôn trọng chính người đang đứng trên bục giảng, truyền đạt kiến thức của mình?
Người có công dạy dỗ các em mà các em còn còn coi thường, vậy sau này khi ra ngoài đời, các em còn biết tôn trọng ai?

Chính các bậc cha mẹ, thông qua hành động bắt cô giáo quỳ gián tiếp dạy con cái họ rằng, sống ở đời phải biết ăn miếng trả miếng, bất chấp đạo lý, bất chấp pháp luật.

Hành động cô giáo phạt học sinh quỳ trước lớp không đúng nhưng có lẽ, nó được xuất phát chính từ mong muốn tốt. Có lẽ, cô Nhung chỉ muốn học trò của mình chú tâm hơn vào việc học.

Khi phương pháp sư phạm của cô sai, các bậc phụ huynh hoàn toàn có thể trao đổi lại với cô, thậm chí có thể khởi kiện nhưng tất cả những phản ứng ấy phải được thực hiện bằng những hành động văn minh, tuân thủ pháp luật, không thể đem thứ luật rừng ấy vào cư xử trong trường học.

Trong sự việc này, điều đáng buồn hơn còn là cái quay lưng của người hiệu trưởng. Người đứng đầu của một ngôi trường không chỉ là người giỏi về chuyên môn mà còn là người biết bảo vệ và là chỗ dựa cho các giáo viên cấp dưới.

User avatar
saohom
Posts: 2205
Joined: Wed Aug 26, 2009 11:30 pm

Post by saohom »

Sửa soạn lìa đời

Tenzin Palmo

Image
Ni sư Tenzin Palmo
Bài pháp với đề tài thực dụng “Đem sự tu tập vào đời sống” đã được Ni Sư Tenzin Palmo trình bày với phong cách đơn giản mà tinh tế, linh hoạt cuả bà.

Ni Sư chấm dứt bài giảng, nhìn thính chúng, mỉm cười chờ đợi những câu hỏi của các Phật tử tham dự. Chánh điện Thiền Tự Tiêu Dao sinh động hẳn lên và hội chúng tranh nhau đưa tay xin hỏi.

Thông qua sự thông dịch của hai em Phật tử, Ni Sư từ tốn giải đáp từng thắc mắc về cá nhân Ni Sư, về cuộc sống đời thường cho đến các ưu tư về trải nghiệm thiền tập...

Một Phật tử đã hỏi một câu thú vị:

- “Đọc cuốn Cave in the Snow, con biết là Jetsuma đã suy nghĩ về cái chết từ khi còn rất bé, ở độ tuổi mà các con cuả con chỉ biết ăn ngủ, chơi đùa. Trong 12 năm ẩn tu trên núi tuyết, Ni Sư nhiều lần đối diện với hiểm nguy. Có lần Ni Sư bị chôn sống nhiều ngày trong hang dưới trận bão tuyết và tưởng chừng không thể thoát khỏi lưỡi hái cuả Tử thần... Xin Ni Sư hoan hỉ cho con biết cảm nghĩ của Ni Sư về Cái Chết.”

- “Tôi may mắn sinh ra trong một gia đình “lạ đời” ở Luân đôn! Cái chết không là điều cấm kỵ (taboo) mà luôn được gia đình bàn cãi hàng ngày một cách cởi mở. Trong khoảng đời ở trong hang trên núi tuyết, nhờ tu tập mà tôi đã bình tĩnh đối phó với mọi chuyện. Tôi bình thản đón nhận cái chết nếu nó xảy ra cho tôi vào thời điểm ấy.

Bây giờ, đôi khi tôi nghĩ rằng: A! Cái chết đến hả. Chắc là hứng khởi (exciting) lắm đấy!”
Image
Cử toạ cười ồ trước câu kết dí dõm, nửa đùa nửa thật của Ni Sư Tenzin Palmo.
Từ cuối phòng, cô trụ trì mở lối cho một thính giả đi lên phía trước Chánh điện. Anh ấy trông tiều tụy, da dẽ xám xanh và nét mặt lộ vẻ lo buồn. Anh chắp tay vái chào, ngồi xuống bồ đoàn, ngước nhìn Ni Sư, nghẹn ngào không nói được. Cô trụ trì đỡ lời:

“Anh D muốn xin ý kiến Ni Sư về việc sửa soạn thế nào khi sắp lìa đời. Anh bị ung thư phổi, đã mổ xẻ và hóa trị gần ba năm nay nhưng không thuyên giảm, bịnh đã đến thời kỳ cuối. Mạng sống không còn bao lâu. Hôm nay anh đến để thưa hỏi Ni Sư, dù anh là tín đồ Công giáo.”

Đại chúng im phăng phắt vì kinh ngạc.

Ni sư xoay người đối diện với anh D. Nhìn anh với ánh mắt đầy thương cảm, Ni sư hỏi: “Anh có muốn nói chuyện riêng với tôi không?”

Anh D thưa: “Dạ không cần. Con muốn Ni Sư trả lời cho con trước hội chúng để mọi người cùng được lợi lạc.”

Một tràng pháo tay nổi lên tán thưởng sự chia sẻ đầy can đảm và độ lượng của anh.

Hướng về anh D, Ni sư Tenzin Palmo nói chậm rải từng tiếng một:

“ Ai rồi cũng phải chết cả! Có những đứa bé chết từ thuở sơ sanh. Có kẻ chết trẻ, người chết già vì đủ mọi lý do: tai nạn, bịnh tật, già yếu... Ai cũng biết về cái chết nhưng cứ tưởng là nó đến cho người khác chớ chưa đến lượt mình... mãi cho đến lúc nó thình lình hiện ra trước mắt thì hoảng hốt, lo sợ, bấn loạn vì thiếu sự chuẩn bị. Chết vì bệnh tật là may mắn hơn vì có thời gian sửa soạn cho sự ra đi.

Để sửa soạn lìa bỏ cuộc đời:

1/ Điều trước tiên là buông bỏ mọi giận hờn, oán hận mà từ trước tới nay ta ôm ấp trong lòng. Mở lòng tha thứ hết mọi người. Buông xã hết.

2/ Hãy nói những lời yêu thương và biết ơn ta từng muốn nói mà chưa có dịp hay còn ngần ngại.

3/ Hãy di chúc về tài sản, ước muốn cuả mình. Cần phân minh và công bằng để thân nhân không tranh dành, cãi cọ trong thời gian ta mới lìa đời.

4/ Hướng tâm, nghĩ tưởng về Đức Chuá, Đức Mẹ nếu là tín đồ Công giáo, về Phật A Di Đà nếu là Phật giáo. Nếu không có tôn giáo thì nên hướng về Ánh Sáng.

5/ Thân nhân không nên than khóc và níu kéo: “Đừng đi, đừng bỏ em, đừng bỏ con...” vì sẽ gây quyến luyến, khó khăn thêm cho người sắp ra đi. Điều nên làm là nhắc nhở kẻ hấp hối nhớ đến những điều thiện lành. Dù người ấy có vẻ như đang hôn mê, không nói năng được nhưng thân nhân vẫn luôn nhắc nhở, cầu nguyện vì trong thâm sâu, họ vẫn còn biết.

6/ Nếu thân thể bị đau đớn thì cứ dùng thuốc giảm đau. Người tu tập cao có thể chịu đựng vì quán chiếu tánh không của cơn đau. Nhưng với người bình thường thì đau quá làm họ sân hận, bấn loạn. Hơn nữa, thuốc giảm đau không ảnh hưởng đến thần thức sau khi chết.

7/ Một điều cần nhắc nữa là: Khi ra đi, người chết thường thấy hình ảnh của ông bà, cha mẹ hay thân quyến quá cố hiện ra, vẫy gọi mình. Đừng đi theo họ mà chỉ hướng đến Chúa, Phật hay Ánh Sáng, là con đường hướng thượng.”

Ghi lại những lời khuyên hữu ích vì cảm niệm công đức cuả Ni Sư. Xin chia sẻ cùng tất cả. Thực hành là chuyện của mỗi người.

Hiền Thuận

User avatar
macco
Posts: 3541
Joined: Mon Jan 17, 2005 8:04 am

Post by macco »

Image


LỜI HẸN ƯỚC.
Được sống và được yêu thương đó là những điều kì diệu nhất mà con người có được. Hãy quý trọng những gì bạn đang có, đừng để đến khi không còn nắm giữ được nó, bạn sẽ thấy hối tiếc. Câu chuyện tình buồn, nhưng nó lại nhắc cho ta lý do vì sao ta phải sống... để được yêu thương!

***

Vào một buổi chiều đẹp trời chan hòa gió và nắng, chàng trai và cô gái đã vô tình gặp nhau khi đang cùng đi dạo trên hành lang ở một bệnh viện. Ngay từ giây phút đầu tiên ánh mắt họ chạm nhau, hai trái tim non trẻ bỗng chốc đập loạn nhịp, tiếng sét ái tình đến với họ trong một hoàn cảnh thật trớ trêu.

Cả hai cùng đang lâm bệnh nặng không có cách nào cứu chữa được. Họ đọc trong mắt nhau cả một sự tuyệt vọng vô bờ bến. Có lẽ vì cùng trong một hoàn cảnh nên dù chỉ mới nói chuyện nhưng dường như đã có cảm giác quen thuộc như hai người bạn đã quen từ lâu.

Và cũng từ đó, những ngày tháng ở trong bệnh viện họ như hai chiếc bóng không xa rời nhau, ngày ngày cùng nắm tay ngắm mặt trời mọc, rồi chiều xuống ngắm cảnh hoàng hôn rực rỡ. Hai trái tim đang yêu như được tiếp thêm sức mạnh tràn ngập hạnh phúc và hy vọng, họ không còn cảm thấy bi quan và tuyệt vọng về cuộc sống nữa...

Cuối cùng cũng đến một ngày chàng trai và cô gái cùng được thông báo rằng bệnh tình của họ đã trở nên rất nguy kịch, không còn khả năng cứu chữa nữa, họ chỉ còn đếm sự sống bằng từng ngày từng giờ. Bệnh viện cũng bất lực trả họ lại về cho gia đình.

Đêm cuối cùng trong bệnh viện, họ cùng nắm chặt tay nhau không nỡ xa rời, cùng hẹn ước sẽ không bao giờ quên những ngày tháng khó quên ở đây và hẹn sẽ luôn viết thư cho nhau để duy trì liên lạc.

Đó là cách duy nhất để hai trái tim luôn được xích lại gần nhau và cả hai sẽ tiếp cho nhau thêm nghị lực để cùng chiến đấu với sự sống và cái chết đang gần kề. Họ nhìn vào mắt nhau tràn đầy niềm tin và hy vọng...

Cứ thế, ngày tháng chậm chạp trôi đi, những lá thư họ gửi cho nhau vẫn không hề vơi cạn. Từng dòng từng chữ đối với họ đáng quý biết chừng nào, họ động viên nhau, gửi đến nhau những lời yêu thương, hy vọng, những dự định của tương lai, những niềm mơ ước. Cả cô gái và chàng trai đều như quên đi nỗi đau đớn bệnh tật đem lại, họ sống trong hạnh phúc, lạc quan và niềm tin vô bờ...

Nhưng rồi ba tháng sau đó, bệnh tình của cô gái trong phút chốc trở nên nguy kịch, và cô đã lặng lẽ ra đi, trên tay cô nắm chặt lá thư của chàng trai, miệng cô vẫn đọng lại một nụ cười mãn nguyện:

"... Nếu phải đối diện với vận mệnh, đối diện cái chết, em hãy đừng sợ nhé! Hãy đừng lo lắng, đừng sợ hãi! Bởi vì vẫn còn có anh luôn ở bên em, vẫn còn rất nhiều người thương yêu em ở bên em, sẽ che chở cho em, và cùng em vượt qua những chặng đường khó khăn này. Hãy vững vàng lên! Đừng khóc, dù là địa ngục hay thiên đường, chúng mình sẽ không bao giờ xa rời...".

Mẹ của cô gái run rẩy cầm lá thư của chàng trai trên tay cô òa khóc. Bà biết cô đã ra đi rất thanh thản. Ngày thứ hai sau hôm cô gái mất, mẹ cô phát giác thấy trong ngăn kéo bàn học của cô có một tập thư đã dán tem nhưng chưa gửi. Bức thư trên cùng viết: "Gửi cho mẹ".

Bà run run mở thư, đúng là nét chữ quen thuộc của con gái: "Mẹ thân yêu của con. Có lẽ đến lúc mẹ nhận được lá thư này thì con đã đi rất xa rồi. Nhưng con vẫn còn một tâm nguyện chưa hoàn thành được. Con đã có một lời hẹn ước với một người con trai là con sẽ cùng anh ấy chiến đấu với bệnh tật và cùng nhau vượt qua những ngày tháng cuối cùng này. Nhưng con biết con không thể thực hiện được lời hứa đó. Cho nên sau khi con đi rồi, mẹ hãy thay con tiếp tục gửi những lá thư này cho anh ấy, để anh ấy có thêm nghị lực mà tiếp tục sống, những lá thư này đối với anh ấy rất quan trọng, nó sẽ mang lại niềm tin cho anh ấy. Chỉ cần anh ấy biết con còn khỏe, anh ấy sẽ không từ bỏ con mà ra đi, sẽ còn tiếp tục chiến đấu, tiếp tục sống...".

Nhìn những dòng di thư cuối cùng của con gái, bà mẹ cô gái đã theo địa chỉ trên lá thư tìm đến nhà chàng trai. Vừa vào đến nhà, đập vào mắt bà là tấm di ảnh của chàng trai đặt trên bàn thờ. Trong phút chốc, bà cứ nhìn tấm ảnh đó đứng bất động tê dại.

Một lúc sau, một người phụ nữ bước ra, khuôn mặt tiều tụy khắc khổ, vẻ đau đớn vẫn chưa xóa hẳn trong ánh mắt vô hồn của bà, đó là mẹ của chàng trai. Bà cầm ra một tập thư dày đưa cho mẹ của cô gái: "Đây là những bức thư con trai tôi để lại, nó đã mất cách đây một tháng. Nhưng nó vẫn nói với tôi nó còn có một người con gái cùng cảnh ngộ đang đợi thư nó từng ngày, vẫn đang cần nó tiếp thêm nghị lực để tiếp tục sống. Cho nên những ngày tháng qua, mỗi tuần tôi vẫn thay nó gửi một bức thư đi cho cô gái đó...".

Nói đến đây, mẹ của chàng trai lại nức nở òa khóc. Mẹ cô gái hai mắt cũng ướt sũng từ độ nào, bà nhẹ nhàng tiến lại choàng tay ôm mẹ chàng trai vào lòng, nghẹn ngào nói: "Bà yên tâm, rồi chúng nó sẽ được gặp nhau trên thiên đường như đúng lời hẹn ước...".


Unknown

User avatar
nangchieu
Posts: 2053
Joined: Sun Apr 19, 2009 6:38 pm

Post by nangchieu »

Cần tây vừa rẻ lại là thuốc giảm đau cực tốt trong viêm khớp dạng thấp
Image

Cứng, giòn, tươi mát và rẻ – cần tây là một loại rau bị đánh giá thấp và không được nhiều người chú ý.
Thế nhưng lại dễ dàng giúp đỡ những bệnh nhân viêm khớp giảm đau.

Khi nói đến hương vị thì cần tây không phải là lựa chọn số một của người đầu bếp. Tuy nhiên, những cuống cần tây to dài xanh mướt
lại có những lợi ích đặc trưng có giá trị hơn là khiếm khuyết về mùi nồng đặc trưng của nó.

Một vài nghiên cứu gần đây kết luận rằng cần tây có ích cho bệnh nhân bị viêm khớp dạng thấp.
Thêm vào đó, so với những loại rau khác, cần tây không bị mất đi giá trị dinh dưỡng khi được nấu lên.

Image
Cần tây không bị mất chất dinh dưỡng khi được nấu lên.


Tại sao cần tây có lợi cho sức khỏe? Cần tây có chứa lượng dinh dưỡng thiên nhiên (phytonutrients) cao,
có những thành phần chống viêm, và chất chống oxy hóa.

Bác sĩ dinh dưỡng Josh Axe, người dẫn chương trình radio về sức khỏe, đã có nhiều công bố rằng cần tây có lợi ích đối với những bệnh viêm tự miễn
như viêm khớp dạng thấp (RA) bởi vì nó có chứa chất chống oxy hóa và đường đa (polysaccharides) có vai trò trong quá trình chống viêm,
đặc biệt chất chống oxy hóa polyphenol và flavonoid”.Những chất oxy hóa khác giúp cần tây trở thành bạn đồng hành với những bệnh nhân
viêm khớp dạng thấp gồm acid phenolic (acid caffeic, acid ferulic) và flavanols (quecetin).Theo bác sĩ Axe,
Điều này có nghĩa là cần tây hữu ích cho việc điều trị viêm và đau khớp.

Image
Cần tây giúp giảm đau ở bệnh nhân viêm khớp dạng thấp.


Một nghiên cứu tính lành mạnh của thực vật cho thấy rằng luteolin – một chất khác được tìm thấy trong cần tây có tính chống viêm.
Tuy nhiên luteolin chưa được nghiên cụ thể trong xã hội về tác dụng giảm đau do viêm khớp và bệnh thấp khớp gây ra.

Tất nhiên, sự kết hợp các chất trong thực vật như luteolin cùng với chất chống oxy hóa và những thành phần chống viêm khác
là lý do tại sao một số chuyên gia dinh dưỡng đã liệt kê cần tây vào danh sách thực phẩm tốt cho bệnh nhân viêm khớp dạng thấp.

Chuyên gia tư vấn sức khỏe Trisha Young đến từ Pennsylvania giới thiệu cần tây tới khách hàng vì những bổ ích về dinh dưỡng mà loại cây này có.
“Tôi thích cần tây không chỉ bởi vì nó làm dịu quá trình viêm ở người mà còn có chứa chất thủy phân. Nó cũng là bữa ăn nhẹ với lượng calo thấp
đáp ứng sự thèm ăn mà không gây béo. Đây là điều quan trọng bởi vì bệnh nhân bị viêm khớp dạng thấp và viêm khớp thông thường
luôn có xu hướng thừa cân, vì vậy lựa chọn thức ăn nhẹ và tốt cho sức khỏe là một phương pháp rất quan trọng”.

Dawn Breard, một bệnh nhân đến từ Chicago bị viêm khớp dạng thấp nói, “
Tôi không rõ cần tây có giúp ích gì cho việc giảm bệnh viêm khớp dạng thấp của tôi hay không nhưng tôi ăn nó và rau quả rất nhiều.
Tôi cũng dùng tinh chất dầu của hạt cần tây. Tôi thấy khó chịu khi không ăn rau, vì vậy nó chắc chắn đã phát huy tác dụng”.

Image
Tinh dầu hạt cần tây cũng có tác dụng trong việc giảm đau.


Tinh dầu hạt cần tây cũng là một thành phần trong một vài loại dầu mát xa và thuốc mỡ tự nhiên để xoa bóp giảm đau.
Tuy nhiên, khuyến cáo bệnh nhân nên cẩn thận khi ăn rau hoặc dùng thành phần của rau cần tây nếu như chưa từng sử dụng trước đấy,
vì nó có thể gây ra dị ứng.

Theo y học cổ truyền phương Đông, cần tây có vị ngọt, đắng, tính mát. Có tác dụng lợi tỳ, ích khí, thanh nhiệt hạ hỏa, lợi tiểu.
Khuyên dùng cho các bệnh nhân đang trong thời kì viêm khớp dạng thấp thể tiến triển có các triệu chứng sưng, nóng, đỏ,
đau tại các khớp bệnh do các tác nhân phong, thấp, nhiệt gây ra. Bởi tác dụng lợi tỳ ích khí giúp khu phong,
thanh nhiệt hạ hỏa để tiêu viêm và lợi tiểu để trừ thấp.

Theo Healthline

User avatar
bichphuong
Posts: 569
Joined: Mon Apr 25, 2016 12:10 am
Been thanked: 1 time

Post by bichphuong »

Image

Người chết có thể đem theo thứ gì?
Bài này ý nghĩa quá, cần sống tỉnh thức và an vui trong từng phút giây thôi.
Người chết có thể đem theo thứ gì?” và câu trả lời khiến nhiều người thực sự giật mình!
Theo các bạn, chết đi rồi, con người có thể mang theo thứ gì? Hãy đối chiếu câu trả lời của bạn với lời nhắn nhủ sâu sắc trong câu chuyện dưới đây.
Có một câu chuyện rất thâm thúy như thế này:



Một người đàn ông nọ chết rồi, mới ý thức được rằng cuộc đời mình thật ngắn ngủi. Lúc đó, anh ta nhìn thấy Phật tổ tay xách một cái hòm, tiến lại phía mình.
Phật tổ nói: “Con trai, chúng ta đi thôi.”
Người đàn ông đáp: “Sao nhanh quá vậy, con còn rất nhiều việc vẫn chưa hoàn thành.”
Phật tổ nói: “Ta rất xin lỗi, nhưng thời gian của con hết mất rồi!”
Người đàn ông lại hỏi: “Vậy thưa Phật tổ, trong chiếc hòm của ngài có chứa thứ gì vậy?”
“Đó là di vật của con”, Phật tổ trả lời..
Người đàn ông tỏ ra nghi ngờ, hỏi tiếp: “Là di vật của con sao? Ý của người rằng đó là thứ thuộc về con, có phải là quần áo và tiền không ạ?”
Phật tổ đáp: “Những thứ đó trước giờ chưa bao giờ thuộc về con, chúng thuộc về địa cầu.”
“Vậy có phải trong đó là ký ức của con không?” – người đàn ông ngẫm nghĩ một lát rồi phỏng đoán..
“Không phải, ký ức thuộc về thời gian.”
Người đàn ông lại đoán: “Có phải là tài năng thiên phú của con?”
“Không, chúng thuộc về cảnh ngộ.”
Người đàn ông băn khoăn: “Lẽ nào trong đó là bạn bè và người nhà con?”
“Con trai ạ, không phải vậy đâu. Họ thuộc về hành trình mà con đã đi qua”.
“Vậy có phải là vợ và các con của con trong đó không thưa Phật tổ?” – người đàn ông hỏi tiếp.
“Không, họ thuộc về trái tim con..”
Người đàn ông lại phỏng đoán: “Vậy nhất định đó là thân xác của con rồi.”
“Không, thân xác của con thuộc về cát bụi.”
Cuối cùng, người đàn ông khẳng định chắc chắn: “Vậy đó nhất định là linh hồn của con!”
Lúc này, Phật tổ mỉm cười, đáp: “Con trai, con hoàn toàn sai. Linh hồn của con thuộc về ta.”
Mắt ngấn nước, người đàn ông nhận chiếc hòm từ tay Phật tổ – bên trong chiếm hòm trống rỗng.
Nước mắt chảy dài trên má, trái tim vỡ vụn, người đàn ông hỏi Phật tổ: “Lẽ nào từ trước tới nay con chẳng sở hữu bất cứ thứ gì sao?”
Phật tổ đáp: “Đúng thế con ạ. Trên thế giới này bây giờ chẳng có bất cứ thứ gì thực sự thuộc về con.”
“Vậy thì cái gì mới là của con?”
“Mỗi tích tắc khi con đang còn sống, chúng thuộc về con, còn bây giờ, con chẳng còn gì cả.”

Đến lúc này, người đàn ông mới như được thông suốt. Thì ra, sinh mệnh, đời người chỉ là những cái tích tắc ngắn ngủi và điều chúng ta nên làm nhất, là tận dụng nó sao cho thật hiệu quả, thật tốt, yêu quý nó, hưởng thụ nó.
Còn được sống, đó đã là một sự chiến thắng vẻ vang. Việc kiếm tiền chỉ là một trò chơi không hơn không kém. Khỏe mạnh mới là mục đích và vui vẻ, hoan lạc mới là chân đế!

Vậy nhưng trong cuộc sống này, thử hỏi có bao nhiêu người đang ra bị cuốn vào vòng quay tiền tài, danh vọng? Có bao nhiêu người vì chút lợi ích của bản thân mà làm tổn hại người khác và làm tổn thương chính mình mà không nhận ra?

Có bao nhiêu người sẵn sàng bán sức, đánh đổi sức khỏe để lấy những vật ngoài thân…?
Các bạn biết không, đó là sai lầm lớn nhất cuộc đời, bởi đến lúc chết, chẳng có bất cứ thứ gì trên thế giới này còn thuộc về chúng ta.


Vậy thì tại sao không tận hưởng một cách triệt để nhất mỗi tích tắc được sống trên đời? Tại sao không làm cho quãng thời gian ngắn ngủi ấy trở nên ý nghĩa, trọn vẹn nhất?

Từ lúc này, mỗi chúng ta hãy chọn cho mình một cách tận hưởng thời gian hiệu quả nhất, đơn giản thôi, đừng quá nặng nề với những yêu cầu xa vời, chúng chỉ khiến cuộc sống của chúng ta thêm mỏi mệt.

Và cũng bởi cuộc đời rất ngắn, nên hãy dành cho những người xung quanh ta sự trân trọng, yêu quý hết sức có thể, đừng tranh chấp, cũng đừng giận dữ, hãy lựa lời, cùng thấu hiểu và thông cảm cho nhau.

Thời gian của mỗi người trên đời càng đi càng ngắn lại, dù là thân thiết gắn bó đến đâu, cuối cùng cũng vẫn phải chia ly.

Theo Trí Thức Trẻ

Post Reply