Quán Vắng không Người ...3

Buồn vài phút xin ghé thăm đây; muốn tán gẫu ghé đây... Chia sẻ tâm tư vô đây.... Không biết nói gì làm gì vô đây!!! Bài viết sẽ giữ lại trong 7 ngày và quá hạn sẽ đi vào thiên cổ của không gian Cyber!!!

Moderator: khieulong

User avatar
TheLang
Posts: 1960
Joined: Thu Oct 30, 2008 5:43 am

Post by TheLang »

Image

Cách hành xử rừng rú của Hồ Chí Minh và đảng cộng sản Việt Nam

Người Đưa Tin
(Danlambao) - Ai đó nói "Thằng cộng sản tốt là khi nó đã chết". Thường dân chúng tôi không nghĩ vậy, bởi cộng sản chết nhưng di họa của nó thì nhân loại vẫn khắc cốt ghi tâm bằng tượng đài tưởng niệm hàng trăm triệu nạn nhân CNCS, bằng nghị quyết 1481 của Hội Đồng Châu Âu: "Các chế độ toàn trị cộng sản vẫn còn hoạt động tại một số quốc gia trên thế giới và vẫn tiếp tục gây tội ác. Quyền lợi quốc gia không thể là cái cớ nhằm phản bác những phê phán thích đáng các chế độ độc tài toàn trị cộng sản hiện nay. Hội đồng Châu Âu cực lực lên án tất cả những vi phạm nhân quyền".

Nhóm cầm quyền cộng sản (NCQCS) tại Việt Nam ngày nay thể hiện khá rõ bản chất khát máu, hiếu chiến bằng hành động khủng bố, truy sát bất kỳ ai bất đồng chính kiến, chỉ ra sự ngu ác của chúng trước công luận. Để củng cố quyền lực, cộng sản không từ bất cứ thủ đoạn đê tiện nào miễn đạt mục đích, và để bảo vệ đảng cộng sản chúng sẵn sàng bán nước để quỳ lụy Trung cộng bằng Hiệp ước Thành đô 1990, kẻ mà cộng sản Hà Nội đã từng cực lực lên án bọn bành trướng Bắc kinh là kẻ thù của dân tộc Việt - Nam trong cuộc chiến biên giới 1979. Cũng đừng quên Bắc cộng cũng từng chửi Liên xô là phản động vì chủ nghĩa xét lại. Ngay cả đồng chí, đồng đảng, đồng bọn cộng sản cũng sát hại nhau để giành quyền theo Trung cộng bỏ quan thầy Nga cộng vì Mao trạch Đông là "Lênin của thời đại" (Lê Duẩn). Có thể nói NCQCS là một tập hợp những tên ba phải, sớm đầu tối đánh, thượng đội hạ đạp tính từ Hồ Chí Minh cho đến Nguyễn Phú Trọng. Mỗi đảng viên cộng sản là một nô lệ của chính bản thân nó, một công cụ duy trì quyền lực và nuôi dưỡng tội ác.

Điều đáng tiếc, không phải ai theo cộng sản cũng ngu dốt như Đỗ Mười hoặc xuẩn ngốc, giả trá "mênh mông tình dân" như Lê Khả Phiêu vì muốn "sướng cái đầu thằng Bác" qua tới tận bên Tàu gieo hạt giống đỏ "môi răng". Không phải ai cũng khai man như tên chột cai phu đồn điền Lê Đức Anh, gần đây là Trần Đại Quang chủ tịch nước cộng sản XHCN. Không phải ai cũng học tập tấm gương ấu dâm Hồ Chí Minh có thói tật thích bú mồm cháu gái nhi đồng và thỉnh thoảng ôm cháu trai nằm ngủ, đam mê sắc dục như Lê Duẩn (một chồng bốn vợ). Không phải ai cũng gian ác như Lê Đức Thọ. Và không phải ai cũng muốn "anh hùng" trên lưng dân tộc như Võ Nguyên Giáp. Tất nhiên, không phải ai cũng là Thằng Ba Trợn (TBT) Nguyễn Phú Trọng quyết theo đuổi CNXH mà đến hết thế kỷ này không biết có hay không.

Họ, cũng là người có học thời Pháp thuộc, những người hấp thụ nền văn hóa tiến bộ của nhân loại từ rất sớm. Họ là những người nổi tiếng với những hồi ký, bút ký, những học giả, triết gia lỗi lạc. Tất cả đều theo cộng sản để "có công cách mạng" góp phần dựng nên "chế độ dân chủ vạn hơn lần tư bản" hôm nay. Và, sau cùng để lại cho đời "Những lời trăn trối" (Trần Đức Thảo), cố gắng thắp lên ngọn "Đèn Cù" (Trần Đĩnh) để hy vọng mang chút ánh sáng đến "Đêm giữa ban ngày" (Vũ Thư Hiên), hay chí ít dốc sức tàn "Đi tìm cái tôi đã mất" (Nguyễn Khải). Họ là những người bị "Rút phép thông công" (Nguyễn Mạnh Tường) và nhiều nữa những trí thức mê muội theo cộng sản để khi nhận chân sự thật không biết có còn đủ thời gian để rửa sạch sự ô uế tâm hồn bị cộng sản nhuộm bẩn.

Suy cho cùng, không chỉ có trí thức miền Bắc là nạn nhân cộng sản, những trí thức được chính thể miền Nam cưu mang cho ăn học thành tài vì háo danh trộn lẫn với mê muội, được Bắc cộng gán cho mỹ từ "mặt trận dân tộc giải phóng miền Nam" (MTDTGPMN). Thứ mặt trận để Bắc cộng tránh búa rìu công luận thế giới, che đậy, lấp liếm cho hành động dùng vũ lực xâm lược miền Nam. Số phận của MTDTGPMN rồi cũng chấm dứt ngay khi Bắc cộng nhảy bàn độc, độc tài toàn trị trên toàn cõi Việt Nam. Ôi trí thức nước tôi, cần học tới đâu, cần sống bao lâu để nhận ra bản chất thật của cộng sản để không chen chút giành nhau chổ ngồi dự bữa tiệc máu trên lưng đồng bào Việt Nam, nỗi thống khổ của toàn dân tộc.

Thường dân chúng tôi không có thói quen thấy đám đông hoan hô thì ta cũng hoan hô, thấy họ đả đảo thì ta cũng đả đảo. Chúng tôi quan sát và suy luận bằng chính cái đầu của mình và sẵn sàng trả giá cho sự thật. Chúng tôi điểm mặt, chỉ đích danh Hồ Chí Minh là tên giết người diệt chủng bằng cải cách ruộng đất, bút tích hai bức thư của Hồ gởi Staline xin chỉ thị CCRĐ vẫn còn đó. Tội ác của Hồ là tội ác chống nhân loại với những bằng chứng không thể chối cãi, do chính người trong cuộc viết ra. Theo con số thống kê chính thức 172.008 nạn nhân bị đập đầu, chôn sống hoặc bắn tại chỗ không cần xét xử chỉ vì họ là địa chủ. Con số thật có thể còn cao hơn cộng sản thú nhận. Vậy căn cứ vào đâu để tuyên huấn cộng sản gọi Hồ là tấm gương đạo đức!?

"Vài năm sau ngày lên nắm chính quyền tại miền Bắc, đảng cộng sản Việt Nam đã cho thực hiện một cuộc cách mạng được chính những người phát động mô tả là “long trời lở đất”. Đó là cuộc cải cách ruộng đất. Thống kê chính thức cho biết là đã có 172.008 người bị quy vào thành phần địa chủ và phú nông, bị “đào tận gốc, trốc tận rễ” nghĩa là không bị xử bắn tại chỗ thì cũng bị lãnh án tù rồi chết trong nhà giam, rồi con cái bị truy bức đến ba đời sau."

Hồ Chí Minh hội đủ những thuộc tính lưu manh, đại gian, đại ác, đại hỗn láo khó ai bì kịp, kể cả Staline, đám ký sinh Bắc cộng từng gọi là "cha già nhân loại" cũng phải bái "cha già dân tộc". Và, có thể cả Mao Trạch Đông cũng không đủ gan để giết ân nhân như Hồ Chí Minh xử bắn bà Nguyễn Thị Năm (Cát Hanh Long), người từng cưu mang Hồ và đồng bọn cộng sản. Về khoảng Hồ Chí Minh hỗn láo với tiền nhân thì Mark - Lenin dưới địa ngục chắc cũng phải lắc đầu ngao ngán. Một số người cho rằng Hồ Chí Minh chết đã lâu nhắc tới nó làm gì dễ gây chia rẽ(!?). Thử hỏi, vậy thứ gọi là giáo trình của tuyên huấn cộng sản, cập nhật giáo (gian) dục, nhồi nhét trong sách giáo khoa luôn đề cao Hồ và đảng cộng sản là "văn minh đạo đức" nhằm mục đích nhồi sọ để ngu dân thì ta có nên chống lại nó không?

Mới đây thì lòi ra thêm "Liệt sỹ Sáu khùng" Võ Thị Sáu là người bệnh tâm thần. Cô hồn các đảng cộng sản dùng cả phụ nữ bị điên để quăng lựu đạn giết người nhằm mục đích khủng bố cũng như dùng cả trẻ em cho cuộc xâm lược miền Nam không là tội ác thì gọi là gì. Như thượng dẫn, bản chất khủng bố gieo rắc sợ hãi để bịt miệng người dân là chính sách xuyên suốt của cô hồn các đảng cộng sản từ ngày thành lập (1930) đến nay. Thứ gọi là đảng sử chỉ là xâu chuỗi những lừa đảo của đảng cộng sản, đứng đầu là Hồ Chí Minh.

Đừng Sợ! Thất bại là mẹ thành công.

Hành động dùng luật rừng mạnh được yếu thua của nhóm cầm quyền cộng sản (NCQCSVN) về việc bắt giam Mẹ Nấm Nguyễn Ngọc Như Quỳnh với bản án 10 năm. Chị Trần Thị Nga bị xử 9 năm tù giam. Hai người phụ nữ đơn thân, bị thứ gọi là "tòa án nhân dân" kết tội lật đổ chính quyền!? NCQCSVN đã nhổ vào những gì chúng đã ký kết với LHQ (1977), kể cả Hiệp ước chống tra tấn như Bắc cộng đã từng đạp lên Hiệp định Paris 1973, vâng lệnh quan thầy Trung cộng (Mao trạch Đông) dùng vũ lực xua quân cưỡng chiếm miền Nam với thân phận của lính đánh thuê như chính miệng Lê Duẩn thú nhận.

Như chó cùng đường cắn càn. Sự ngông cuồng của cô hồn các đảng cộng sản chẳng những không làm chùn bước các nhà đấu tranh cho dân quyền mà còn làm cho họ tức giận bởi sự tàn ác bởi bản án phi nhân áp đặt lên hai người phụ nữ đáng kính. Lẽ ra NCQCSVN nên cảm ơn những lời nói thật của người tử tế hơn là những nịnh hót của đám giáo $ư, tiến $ĩ, $ử gia cộng sản chuyên nghề "thổi ống, bú bi" làm đĩ bằng mồm, bưng bô bằng miệng. Lộng giả thành chân, lấp liếm sự thật chỉ vì xem miếng ăn hơn danh dự làm người. Điển hình như tiến $ĩ Hoàng Văn Lễ giả danh "Việt kiều Amari Texas" viết bậy nhằm bôi nhọ cộng đồng Việt tỵ nạn cộng sản. Tại sao không dám nhận là "cộng sản chân chính" để viết những gì nghĩ trong đầu. Đám tuyên huấn cộng sản nên nhập tâm rằng đừng bao giờ dùng chữ "Việt kiều", thứ ngôn ngữ Việt cộng trong tất cả các bài viết khi muốn mạo danh, vì chữ nghĩa của cộng sản luôn dị ứng với cộng đồng Việt tỵ nạn cộng sản. Và cả tên giáo $ư Hoàng Chí Bảo cũng nên ngừng nói láo, nếu có làm đĩ bằng mồm cũng nên biết súc miệng để đỡ bốc mùi khó ngửi. Thời bùng nổ thông tin, làm đĩ bằng mồm lấy bú liếm giả trá để nuôi thân, thiên hạ cười cho đám cộng sản già hai thứ tóc vẫn lấy mồm làm đĩ.

Chống đảng cộng sản trách nhiệm chung của người Việt Nam

Hai chữ Nhân Dân trong chế độ cộng sản nhìn đâu cũng thấy. Chính quyền Nhân Dân, ủy ban nhân dân, công an nhân dân, quân đội nhân dân, tòa án nhân dân. Thứ "chính danh" thuộc về cộng sản chỉ có ngân hàng được gọi là nhà nước vì không có ngân hàng thì không có tiền để nuôi đám kiêu binh, an ninh, chó săn của đảng (CSCĐ) thứ công cụ sắc bén làm công việc đàn áp dân để bảo vệ chế độ như chính chúng thú nhận "Chỉ biết còn đảng còn mình". Một đất nước mà người dân nói thật về thảm trạng độc tài toàn trị, lên án cái ác bị xem là phản động. Trong khi Trung cộng gọi lăng Hồ Chí Minh giống cái cầu tiêu La Mã cổ đại và tên giặc Tàu Dương Khiết Trì công khai chỉ đích danh cộng sản Việt Nam là con hoang hãy trở về đất mẹ bên Tàu. Tác giả Hồ Tuấn Hùng viết sách "Hồ Chí Minh sanh bình khảo" nói Hồ Chí Minh tên thật là Hồ Tập Chương không phải người Việt Nam thì cả guồng máy tuyên huấn khổng lồ của cộng sản không một chữ phản bác.

Hành động âm thầm đầu hàng Trung cộng, xé hợp đồng khoan dầu của do Petro VietNam hợp tác với Repsol ở lô 136-03 của Thằng Ba Trợn (TBT) Nguyễn Phú Trọng trước sự đe dọa chiến tranh thẳng thừng của Trung cộng đối với Việt Nam liệu có làm tướng lãnh "quân đội nhân dân" lấy đó làm nhục? Liệu có nhớ Lê Đức Anh lệnh cấm bộ đội nổ súng để phải chết thảm khi đứng làm bia cho Trung cộng bắn tại đảo Gạc Ma 1988? Và, có khi nào những "anh hùng lực lượng vũ trang" so sánh nghĩa trang bộ đội Việt Nam với nghĩa trang giặc Tàu ngay trên lãnh thổ Việt Nam cho trọn tình đồng đội?

Báo chí cộng sản không dám đưa tin chủ quyền Việt Nam bị Trung cộng xâm lược bằng vũ lực nghiêm trọng, lại tích cực xăm soi đời tư của những người đấu tranh cho dân quyền Việt Nam, đó mới là bôi nhọ và bẻ cong sự thật. Thực tế chứng minh những gì cộng sản ca ngợi thì dân khinh và oái oăm thay, những gì dân khinh lại là chất liệu, chủ đề nuôi sống đám giáo $ư, tiến $ĩ, $ử gia cộng sản trong cái "Làng bảo tồn" bác đảng chuyên nghề "thổi ống".

Thường dân chúng tôi kẹt lại trong nước sau 1975, "mục sở thị" hành động của đám cô hồn các đảng cộng sản 42 năm qua, nghe muốn ung thư lổ tai bởi đảng đĩ già mồm, loa phường ra rả "nhà nước của dân, do dân, vì dân" rằng "đảng ta là đạo đức văn minh", không biết các $ử gia cộng sản đã viết đến đoạn trai Việt Nam lao nô bốn phương, gái Việt Nam phải làm đĩ tám hướng chỉ vì chén cơm manh áo. Tham nhũng thành quốc nạn, nợ công đổ đầu dân ngày mỗi nặng hơn. Nếu có viết cũng đừng quên trước đó người dân miền Bắc phải để dành c't người đổi gạo, chuyện có một không hai trong xã hội loài người. 80 năm xây thiên đường XHCN miền Bắc, 42 năm cưỡng chiếm miền Nam thống nhất đất nước chỉ về mặt địa lý vẫn quanh quẩn "xóa đói giảm nghèo". Người dân không được bầu chọn lãnh đạo đất nước, không được nói thật những điều mình nghĩ. Một đất nước không có tam quyền phân lập, không đa nguyên đa đảng, hiền tài bị xem thường, bị kỳ thị lý lịch và hận thù giai cấp, đó không phải là một quốc gia tự do. Nó là trại súc vật hình thành từ bộ não cộng sản đáng bị người dân muôn đời nguyền rủa.

Sau cùng, thú thật rằng chúng tôi vốn dĩ nhút nhát từ bé nên không muốn chạm mặt với an ninh chó săn của đảng (CSCĐ), nhưng nhút nhát không có nghĩa là sợ đám âm binh, cô hồn các đảng cộng sản. Chúng tôi viết không chỉ để thỏa mãn cái tôi cá nhân hay viết còm trong phần trả lời của Dân Làm Báo chỉ để vạch trần tội ác của Hồ Chí Minh và CSVN.

Từng chữ trong bài viết, từng nghĩa trong lời còm của cá nhân tôi không chỉ viết cho vui. Viết bằng lòng quyết tâm như đã từng khẳng định trên tình thần diệt cộng sản hoặc bị cộng sản diệt, sống chống bạo quyền, thác xuống cửu tuyền làm ma chống cộng sản.

Vâng lời Thầy Cô và những người Việt - Nam tử tế không cộng sản, chúng tôi không muốn văng tục vì tôn trọng bạn đọc và cũng là cách hoàn thiện con người minh ngày mỗi tốt hơn. Vì thế xin đám an ninh mạng, chó săn của đảng hãy thôi dọa giết bằng vài viên AK, đừng dùng tù ngục để buộc chúng tôi im lặng. Và đừng buộc tôi phải thốt lên những lời không hay dù để khẳng định lập trường sợ cái con... nè Vẹm.

Sài Gòn 08.05.2017


Người Đưa Tin - Nguyễn Đan Thanh
danlambaovn.blogspot.com

___________________________________

Tham khảo:

- Nghị quyết 1481 lên án chủ nghĩa Cộng sản theo quan điểm của các Dân biểu Châu Âu. RFA 08.02.2006
http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/ ... 60208.html

- Đọc lại hồ sơ bán nước : Hội nghị Thánh đô 1990. Hồi ký "Hồi Ức và Suy Nghĩ" của Trần Quang Cơ, nhà báo Trần Quang Thành giới thiệu
http://www.trinhanmedia.com/2012/09/oc- ... anh-o.html

- Vụ án Xét lại chống đảng - Khi tượng đài bị đạp đổ. Tác giả Mặc Lâm, biên tập viên RFA
http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/ ... 22833.html

- Lê Khả Phiêu: Bán Nước vì Chơi Gái Tàu
http://www.quyenduocbiet.com/a197/le-kh ... oi-gai-tau

- Bí Ẩn Cuộc Đời Tên Hoang Dâm Vô Độ: Lê Duẩn. Tác giả Cố Giáo Sư Hứa Hoành
https://vantuyen.net/2014/09/10/hua-hoa ... o-le-duan/

- Tân chủ tịch nước Trần Đại Quang đã khai man lý lịch như thế nào? Tác giả Hoàng Trần
http://danlambaovn.blogspot.com/2016/04 ... -khai.html

- Những nụ hôn vượt "biên giới" của "Bác". Chủ Tịch Hồ được bảo hãy dừng hôn các em gái "Nó vi phạm phong tục của Indonesia". Jakarta, Thứ 7, 03, 1959
http://danlambaovn.blogspot.com/2014/08 ... a-bac.html

- Hai bức thư Hồ Chí Minh gởi Stalin xin Chỉ thị để giết dân Việt Nam trong chiến dịch "Cải Cách Ruộng Đất" và xin vũ khí Nga để giết dân Việt.
http://www.vietlist.us/SUB_Nannhancs/nannhancs21.shtml

- iBook Cải cách ruộng đất
http://www.rfa.org/vietnamese/news/peop ... 61432.html

- Binh bài thơ xấc xược của Hồ trước vị anh hùng kiệt xuất của Dân tộc Việt Nam - Thánh nhân Hưng Đạo Đại vương Trần Quốc Tuấn. Tác giả Phan Châu Thành
http://danlambaovn.blogspot.com/2014/05 ... oc-vi.html

- Tiết lộ "Liệt sỹ" Võ thị Sáu mắc bệnh tâm thần


- Những lừa đảo lịch sử của Hồ Chí Minh và Đảng cộng sản Việt Nam. Tác giả Cao-Đắc Tuấn
http://danlambaovn.blogspot.com/2014/10 ... nh-va.html

- Chúng Tôi Không Là Việt Kiều. Tác giả Tiến Sỹ Nguyễn Đình Thắng
http://machsong.org/modules.php?name=Ne ... e&sid=2815

- Ông Việt kiều Amari TX là Ts. Hoàng Văn Lễ- Nguyên tổng biên tập Tạp chí sổ tay xây dựng đảng?!?!
http://www.chinhluanvn.com/2013/08/ong- ... g-van.html

- Bác Hồ nói nhuần nhuyễn 29 thứ tiếng. (Nhà đảng biện giáo $ư Hoàng chí Bảo)


- Bạn vàng 4 tốt: Lăng Ba Đình 'như một cái nhà xí công cộng khổng lồ'
http://danlambaovn.blogspot.com/2013/11 ... a.html?m=1

- Tột đỉnh “vinh hạnh” cho “Quốc hội” và “đảng ta”. Tác giả Hoàng Thanh Trúc
http://danlambaovn.blogspot.com/2013/11 ... ng-ta.html

- Báo TQ: Họ Dương gọi Việt Nam 'đứa con hoang đàng hãy trở về'. Việt-Long- theo Shannon Tirzzi- The Diplomat, June 20, 2014
http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/ ... 75314.html

- So sánh: Nghĩa trang liệt sỹ Trung Quốc và liệt sỹ Việt Nam trên đất Việt
http://danlambaovn.blogspot.com/2013/02 ... -quoc.html


- Bạn sẽ làm gì khi tiểu sử bị xuyên tạc? Tác giả Mặc Lâm, biên tập viên RFA
http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/ ... 42554.html

- Trung Quốc đe dọa vũ lực, diễn biến nghiêm trọng trên biển Đông. Tác giả Kính Hòa RFA 24.07.2017
http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/ ... 31010.html

- Thủ phạm tiếp tay TQ đánh chiếm Gạc Ma là ‘lãnh đạo cấp cao’
http://danlambaovn.blogspot.com/2014/10 ... ac-ma.html

- Nợ cứt. Tác giả Phạm Thế Việt
http://www.tienve.org/home/literature/v ... rkId=11891

User avatar
TheLang
Posts: 1960
Joined: Thu Oct 30, 2008 5:43 am

Post by TheLang »

Image


Tình nghĩa Việt - Trung đã rã rời?
Phạm Trần

- Quan hệ Việt-Trung đã chuyển từ xám sang đen trong thời gian kỷ lục chưa đầy 60 ngày, sau khi Bộ trưởng Ngoại giao Trung Cộng Vương Nghị chủ động hủy bỏ cuộc họp đã sắp đặt trước với Bộ trưởng Ngoại giao Việt Nam Phạm Bình Minh hôm 7/8/2017.

Chuyện này xảy ra bên lề Hội nghị Bộ trưởng Ngoại giao lần thứ 50 của Hiệp hội 10 nước Đông Nam Á (ASEAN, The Association of South East Asia Nations) tại Thủ đô Manila, Phi Luật Tân từ ngày 05 đến 08/08/2017.

Cả hai nước Việt-Trung đều im tiếng về quyết định bất ngờ của Vương Nghị, nhưng các nhà ngoại giao theo dõi Hội nghị cho biết họ Vương đã nổi giận khi thấy nội dung lên án hành động lấn chiếm và những hoạt động quân sự khác của Trung Quốc ở Biển Đông do Phạm Bình Minh chủ động đã thuyết phục được các nước trong ASEAN ghi vào Thông cáo cuối cùng của Hội nghị.

Tuy không có sự thống nhất của tất cả 10 Quốc gia, nhưng đoạn Tuyên bố nói về Biển Đông viết rằng: (tạm dịch)"Chúng tôi đã thảo luận sâu rộng những vấn đề liên quan đến Biển Đông và ghi nhận sự bày tỏ mối quan tâm của vài Bộ trưởng về tình hình chiếm lĩnh đất đai và những hoạt động khác trong khu vực đã xói mòn lòng tin và sự tín nhiệm, gia tăng căng thẳng và phương hại đền hòa bình, an ninh và sự ổ định của khu vực.” (We discussed extensively the matters relating to the South China Sea and took note of the concerns expressed by some Ministers on the land reclamations and activities in the area, which have eroded trust and confidence, increased tensions and may undermine peace, security and stability in the region.)

Thông cáo chung không tiết lộ “vài Bộ trưởng” là ai, nhưng viết tiếp rằng: "Chúng tôi khẳng định tầm quan trọng của việc duy trì và cổ võ hòa bình, an ninh, sự ổn định, an tòan và tự do lưu thông trên không và trên mặt biển ở Biển Đông." (We reaffirmed the importance of maintaining and promoting peace, security, stability, safety and freedom of navigation in and over - flight above the South China Sea.)

Tất nhiên chỉ có Trung Cộng là nước duy nhất đã lấn chiếm nhiều đảo và bãi đá của Việt Nam và không ngừng đe dọa sẽ chiếm dẫy bãi đá Scarborough Shoal tranh chấp với Phi Luật Tân mà họ gọi là quần đảo Trung Sa (Phi gọi là Biển Tây Phi Luật Tân).

Bắc Kinh đã đánh chiếm quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam ngày 19/01/1974 từ tay Hải Quân Việt Nam Cộng hòa. Sau đó, từ đầu năm 1988, theo tài liệu của Bách khoa toàn thư mở, Trung Cộng xua quân tấn công Trường Sa, khi ấy do quân CSVN kiểm soát, chiếm 5 vị trí gồm đá Chữ Thập (31 tháng 1), đá Châu Viên (18 tháng 2), đá Ga Ven (26 tháng 2), đá Tư Nghĩa (Huy Gơ) (28 tháng 2), Xu Bi (23 tháng 3)

Đến ngày 14/03/1988 Bắc Kinh lại tung quân đánh chiếm thêm 3 bãi đá Gạc Ma (Johnson South Reef hay Chigua Jiao) , Cô Lin và (Johnson North/Collins Reef, hay Guihuan Jiao ) Len Đao (Lansdowne Reef, hay Qiong Jiao) ở Trường Sa.

Cho đến nay (tháng 8/2017) Trung Cộng đã xây dựng căn cứ phòng thủ, xây sân bay, bến cảng và đóng quân kiểm soát một vùng biển rộng lớn bao quanh các đảo nhân tạo mà trước đây là các bãi đá Châu Viên, Chữ Thập, Ga Ven, Gạc Ma, Tư Nghĩa, Vành Khăn và Xu Bi.

Năm 2013, Phi đã kiện Trung Hoa ra tòa Quốc tế vì Bắc Kinh không ngừng đem quân và tầu chiến đấu vào lãnh hải Phi để đòi quyền biển đảo phi lý. Đến năm 2016, tòa trọng tài Liên Hiệp Quốc phán quyết chủ quyền vùng Biển Tây hoàn toàn thuộc về Phi Luật Tân. Tòa cũng bác bỏ chủ quyền tự nhận của Trung Hoa trong “đường 9 đoạn”, hay còn được gọi là đường Lưỡi Bò (vì đường vẽ giống cái Lưỡi Bò), chiếm ¾ diện tích trên 3 triệu cây số vuông Biển Đông, trong đó có Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam.

Tòa án nói rằng, không có bất cứ bằng chứng nào cho thấy người Trung Hoa đã sinh sống thường trực và có những chứng tích lịch sử tại những vùng lãnh thổ trong hình Lưỡi Bò.

Thắng lợi của Phi cũng đem lại chiến thắng cho những quốc gia có biển đảo bị Trung Cộng chiếm đóng bất hợp pháp, hay đang bị đe dọa, đặc biệt là Việt Nam.

Nhưng dù được Phi mời tham gia vụ kiện đảng cầm quyền CSVN vẫn không dám đưa Trung Cộng ra tòa vì sợ bị Bắc Kinh trừng phạt kinh tế và quân sự.

Vì vậy, trong cuộc họp báo ngày 6/8/2017 tại Manila, Bộ trưởng Ngoại giao Vương Nghị đã nói “chỉ có hai” trong số 10 nước ASEAN chống Trung Hoa.

Nam Dương, Mã Lai Á và Brunei cũng tranh chấp chủ quyền một số bãi đá ở Biển Đông, nhưng chưa bao giờ bị Bắc Kinh lấn chiếm.

Riêng Tân Gia Ba (Singapore), Thái Lan, Lào, Cao Miên và Miến Điện (Myanmar, tên cũ là Burma) không có tranh chấp với Trung Hoa nên thường đứng giữa hay thiên về Bắc Kinh để bảo vệ quyền lợi chính trị, thương mại và viện trợ kinh tế. Vì vậy chưa bao giờ ASEAN đạt được thống nhất lập trường khi phải đối phó với Trung Cộng.

Tuy nhiên, trong Thông cáo chung, các Bộ trưởng ngoại giao ASEAN cũng đã nhất trí nhấn mạnh trong Thông cáo cuối cùng rằng: "(tạm dịch) Chúng tôi cũng khẳng định thêm rằng cần phải tăng cường lòng tin và sự tín nhiệm, tự chế trong các hành động và tránh những động thái làm cho tình hình thêm rắc rối, theo đuổi tìm giải pháp cho các tranh chấp bằng các biện pháp hòa bình và luật pháp quốc tế, bao gồm cả Luật biển của Liên Hiệp Quốc năm 1982. Chúng tôi cũng muốn nhấn mạnh về tầm quan trọng của việc phi quân sự hóa và tự chế các hoạt động của các bên liên quan và các nước khác, kể cả những quốc gia có tên trong Văn kiện Tuyên bố ứng xử giữa các bên (Declaration of Conduct, DOC), có thể làm cho tình hình phức tạp hơn và lan rộng căng thẳng ở Biển Đông.”

(We further reaffirmed the need to enhance mutual trust and confidence, exercise self-restraint in the conduct of activities and avoid actions that may further complicate the situation, and pursue peaceful resolution of disputes in accordance with international law, including the 1982 United Nations Convention on the Law of the Sea (UNCLOS). We emphasised the importance of non-militarisation and self-restraint in the conduct of all activities by claimants and all other states, including those mentioned in the DOC that could further complicate the situation and escalate tensions in the South China Sea.)

Ngoài 10 nước hội viên của ASEAN, tài liệu DOC ký ở Nam Vang, Cao Miên ngày 04/11/2002 còn có chữ ký của, Đặc phái viên, Phó Bộ trưởng Ngoại giao Trung Cộng Wang Yi .

Trong diễn văn đọc tại diễn đàn ASEAN ngày 06/08 (2017), theo bản tường thuật của Thông tấn xã Việt Nam (TTXVN) thì Trưởng đoàn CSVN Phạm Bình Minh đã có những tuyên bố khiến Vương Nghị hủy bỏ cuộc gặp Phạm Bình Minh.

TTXVN viết: "Phó Thủ tướng đã chia sẻ lo ngại về những diễn biến phức tạp gần đây và hiện nay tại Biển Đông, bao gồm các hành động đơn phương như bồi đắp, cải tạo đất và quân sự hóa, làm xói mòn lòng tin và ảnh hưởng đến hòa bình, ổn định, an ninh, an toàn hàng hải và hàng không ở Biển Đông; đề nghị các nước tiếp tục ủng hộ ASEAN và đóng góp xây dựng cho việc duy trì hòa bình, ổn định ở khu vực; thúc đẩy các bên tuân thủ các nguyên tắc cơ bản như giải quyết tranh chấp bằng biện pháp hòa bình, trên cơ sở luật pháp quốc tế và UNCLOS 1982, kiềm chế, thực hiện đầy đủ và hiệu quả Tuyên bố DOC (Declaration Of Conduct), sớm đi vào đàm phán thực chất và hoàn tất Bộ quy tắc COC (Code Of Conduct) hiệu quả trên cơ sở Khung COC đã được thông qua."

Từ DOC đến COC

Nên biết DOC là văn kiện không có ràng buộc pháp lý. Sự tuân theo tùy vào thiện chí của các nước đã ký nên Trung Cộng đã lợi dụng kẽ hở này để ngang nhiên xâm phạm chủ quyền lãnh thổ của các bên ở Biển Đông, bất chấp cam kết của Phó Bộ trưởng Ngoại giao Wang Yi tại Nam Vang.

Tỷ dụ như Điều 4 của DOC đã viết: “Các bên liên quan chịu trách nhiệm giải quyết các tranh chấp về lãnh thổ và về quyền thực thi luật pháp bằng các phương tiện hòa bình mà không viện đến sự đe dọa hoặc sử dụng vũ lực, thông qua các cuộc tham vấn thân thiện và những cuộc đàm phán bởi các quốc gia có chủ quyền có liên quan trực tiếp, phù hợp với những nguyên tắc được thừa nhận phổ quát của luật pháp quốc tế, kể cả Công ước Liên Hiệp Quốc về Luật Biển năm 1982” (bản dịch chính thức của Bộ Ngoại giao Việt Nam)

(The Parties concerned undertake to resolve their territorial and jurisdictional disputes by peaceful means, without resorting to the threat or use of force, through friendly consultations and negotiations by sovereign states directly concerned, in accordance with universally recognized principles of international law, including the 1982 UN Convention on the Law of the Sea.)

Hay như đã đồng ý ghi trong Điều 5: "Các bên chịu trách nhiệm thực hiện sự tự chế trong việc thi hành các hoạt động có thể gây phức tạp hoặc leo thang tranh chấp, ảnh hưởng tới hòa bình và sự ổn định, kiềm chế không tiến hành đưa người đến sinh sống trên những hòn đảo hiện không có người sinh sống, trên các rặng đá ngầm, bãi cát ngầm, đảo nhỏ và những yếu tố khác và phải được xử lý những khác biệt của mình bằng phương pháp có tính xây dựng…"

(“The Parties undertake to exercise self-restraint in the conduct of activities that would complicate or escalate disputes and affect peace and stability including, among others, refraining from action of inhabiting on the presently uninhabited islands, reefs, shoals, cays, and other features and to handle their differences in a constructive manner….”)

Chỉ trong phạm vị 2 Điều này, so với những hành động của Trung Cộng ở Biển Đông đối với Việt Nam và Phi Luật Tân từ năm 2002 đến 2017, tổng cộng 15 năm, đã có bao nhiêu mạng ngư dân Việt Nam đã hy sinh ở Biển Đông vì sự tàn bạo của quân Trung Hoa?

Vậy mà đảng cầm quyến CSVN, chỉ vì mối lợi thiển cận cần sự bảo hộ để tồn tại mà đã cúi đầu cam chịu để cho Trung Cộng tự do lấn chiếm biển đảo và tài nguyên của Tổ tiên để lại ở Biển Đông từ sau 1975 đến nay.

Có lẽ đã thấm đòn mà từ tháng 7/2992, Việt Nam và Phi Luật Tân đã chủ động việc thành hình Văn kiện Code Of Conduct (COC) để ràng buộc các bên phải trả giá cho những hành động bất hợp pháp của mình.

Nhưng Trung Cộng không bao giờ chịu vào khuôn phép của pháp luật nên đã tìm mọi cách và lợi dụng mọi cơ hội để từ chối hoàn tất văn kiện COC (Code Of Conduct), hay Bộ Quy tắc Ứng xử, bắt đầu thương lượng giữa ASEAN và Trung Hoa từ năm 2000.

Sau 17 năm giằng co, mãi đền ngày 06/08/2017, ASEAN và Trung Hoa mới đạt thỏa thuận một “dự thảo khung” cho COC tại Manila, Phi Luật Tân để bắt đầu thương thảo, bắt đầu từ tháng 11/2017 tại Hội nghị ASEAN-Trung Quốc.

Tuy nhiên, nội dung cái khung của COC như thế nào không được tiết lộ. Một mẩu tin của Thông tấn xã Việt Nam chỉ cho biết: "Tại hội nghị, các Bộ trưởng ASEAN và Trung Quốc đã chính thức thông qua dự thảo khung COC, tạo cơ sở đi vào đàm phán thực chất nội dung COC trong giai đoạn tới. Các nước đồng thời tiếp tục nhấn mạnh tầm quan trọng của duy trì hòa bình, ổn định, an ninh, an toàn hàng hải và hàng không ở Biển Đông; giải quyết hòa bình các tranh chấp trên cơ sở luật pháp quốc tế, trong đó có UNCLOS 1982; thực hiện đầy đủ và hiệu quả DOC, kiềm chế và tránh các hành động đơn phương, làm gia tăng căng thẳng trong khu vực."

Đó là sự mơ ước của ASEAN đã có từ mấy chục năm rồi, nhưng Trung Cộng vẫn làm ngơ và tiếp tục bồi đắp các bãi đá thành đảo để xây dựng căn cứ quân sự có khả năng khống chế con đường lưu thông hàng hải huyết mạch từ Địa Trung Hải (Trung Đông) xuyên qua Ấn Độ Dương để sang Thái Bình Dương đi sang Bắc Đại Tây Dương.

Vương Nghị - Phạm Trường Long

Nhưng Bộ trưởng Ngoại giao Vương Nghị đã nói gì về triển vọng của COC?

Trong cuộc họp báo ngày 06/08/017 ở Manila, họ Vương đã bất ngờ đưa ra một lịch trình thương thuyết có điều kiện và yếu tố nước ngoài khó hiểu.

Theo Tân Hoa Xã của Trung Cộng (Xinhua News Agency), ông Vương đưa ra 3 giai đoạn, tóm tắt là:

1) Bước một, các cuộc tham khảo sâu rộng sẽ bắt đầu trong năm nay (2017), sau khi những chuẩn bị cần thiết đã hoàn tất (In the first step, 11 Foreign Ministers jointly confirm the framework of the COC and announce that the next substantive consultations should be initiated in due course within the year when the necessary preparations are completed.)

2) Bước hai. thi hành những sáng kiến, các nguyên tắc và quảng bá kế hoạch của COC đã thảo luận tại Toán hỗn hợp bàn về Tuyên bố ứng xử của các bên về Biển Đông vào cuối tháng 8. (The second step is to implement the ideas, principles and promotion plans of the COC discussed on the joint working group meeting for the Declaration on the Conduct of Parties in the South China Sea at the end of August.)

3) Bước thứ ba, lãnh đạo Trung Quốc và các quốc gia ASEAN chính thức công bố bản dự thảo về đàm phán COC cho bước tiếp theo tại kỳ họp của lãnh đạo Trung Hoa-ASEAN vào tháng 11.

Tuy nhiên, Vương Nghị đã ra 2 điều kiện tiên quyết để Trung Hoa tham dự các cuộc họp bàn về COC trong tương lai sau khi các bên đã chuẩn bị xong, đó là : 1)không có sự can thiệp từ bên ngoài. Và 2) Ổn định ở Biển Đông. (In the third step, leaders of China and ASEAN countries officially announce the draft consultation on the COC for the next step at the China-ASEAN Leaders' Meetings in November after the basic completion of the preparation, and without significant interference from the outside world and on the basically stable situation in the South China Sea..

Đọc 2 điều kiện của họ Vương, ai cũng biết ông ta muốn mua thời gian để thực hiện các mưu đồ của Trung Hoa ở Biển Đông vì rất khó mà định nghĩa rõ thế nào là “có can thiệp từ bên ngoài” và “tình hình ở Biển Đông phải ổn định như thế nào mới thỏa mãn đòi hỏi của Trung Hoa ?

Bởi vì hiện nay, ngoài lực lượng quân sự của Trung Hoa còn có hoạt động của Hải quân Mỹ ở Biển Đông. Như vậy, bất cứ động thái quân sự nào của Mỹ trong khu vực cũng có thể bị Bắc Kinh lấy cớ để trì hoãn thương thuyết về COC.

Nhưng không chỉ có Vương Nghị mới “giở chứng bất thường” như thế mà chuyện cơm không lành, canh không ngọt giữa Việt Nam và Trung Hoa đã nóng lên từ chuyến sang thăm và làm việc với lãnh đạo Việt Nam của Phó Chủ tịch Quân ủy Trung ương Trung Quốc, Tướng Phạm Trường Long (Fan Changlong) trong hai ngày 18-19/6 (017).

Tướng họ Phạm đã gặp Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng, Chủ tịch nước Trần Đại Quang, Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc và Bộ trưởng Quốc phòng, Đại tướng Ngô Xuân Lịch ngày 18/6/2017.

Báo chí Việt Nam tường thuật chi tiết các cuộc họp với lời lẽ ôn hòa để đề cao hợp tác giữa hai nước, nhưng lại bỏ sót câu nói hỗn xược như nhổ nước bọt vào mặt các lãnh đạo của CSVN.

Đó là khi Phạm Trường Long đã lưu ý nhóm lãnh đạo Việt rằng tất cả những đảo ở Biển Nam Hải (Biển Đông) là của Trung Hoa từ thời cổ đại.

Lời nói của họ Phạm chỉ đến tai người Việt Nam sau khi bài tường thuật các cuộc họp đôi bên của Tân Hoa Xã (Xinhua News Agency) có ghi câu: "Regarding the South China Sea issue, Fan stressed that the South China Sea islands have been China's territory since ancient times.” (Liên quan đến vấn đề Biển Nam Hải, tướng Phạm nhấn mạnh rằng những đảo ở Biển Nam Hải là của Trung Hoa từ thời cổ đại.)

Tướng Phạm của Trung Hoa đã rời Hà Nội ngay sau lời tuyên bố này và không tham dự chương trình Giao lưu hữu nghị Quốc phòng biên giới Việt – Trung lần thứ 4 tại tỉnh Lai Châu (Việt Nam) và Vân Nam (Trung Quốc) dự trù diễn ra từ ngày 20-6 đến 22-6.

Không biết bên nào chủ động hủy bỏ cuộc giao lưu, nhưng sau đó phía Trung Hoa nói tướng Phạm bận với chuyến đi khác nên không tham dự được.

Không có bất cứ phản ứng nào từ phía Việt Nam được công khai, nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên một tướng lãnh của Trung Hoa đã dám tuyên bố chủ quyền biển đảo như tạt gáo nước lạnh vào mặt nhóm Lãnh đạo đầu não của đảng CSVN.

Biến cố này, nếu so với vụ Trung Cộng ngang nhiên đặt giàn khoan tìm dầu Hải Dương 981 vào bên trong vùng đặc quyền kinh tế 200 Hải lý tính từ bờ biển của Việt Nam năm 2014 (mỗi Hải lý dài 1,852 mét) thì sức ép làm nhục Lãnh đạo Việt Nam của Phạm Trường Long nặng hơn ngàn cân. Bởi vì trong khi Hải Dương 981 ở cách xa bờ biển Việt Nam 130 hải lý thì họ Phạm đã vào tận trong Văn phòng Trung ương đảng CSVN để nói thẳng điều Trung Hoa muốn với ông Nguyễn Phú Trọng thì có cay đắng và hổ thẹn không ?

Bây giờ, tại diễn đàn ASEAN ngày 7/8 (2017) ở Manila, Phi Luật Tân, chưa đầy 60 ngày sau khi tướng Phạm Trường Long rời Hà Nội, Bộ trưởng Ngoại giao Vương Nghị của Tầu lại công khai vỗ vào mặt Bộ trưởng Ngoại giao Việt Nam Phạm Bình Minh khi Vương tự ý bỏ cuộc hẹn đã đồng ý thì cuộc tình Việt-Trung đã rã rời chưa, hay biết ê chề mà lãnh đạo CSVN vẫn cố níu chân Trung Hoa để được nuôi ăn? -/-

(08/017)

Phạm Trần

User avatar
MatVit
Posts: 832
Joined: Fri Sep 02, 2011 9:18 pm

Post by MatVit »

Image

Báo lề đảng chửi xéo Nguyễn Phú Trọng!


Tháng Chín
(Danlambao) - Trong một mớ "tiêu chuẩn" do 18 tên trùm đảng cướp trong Bộ Chính trị đưa ra để loè và mị dân, báo lề đảng lại chọn 1 tiêu chuẩn để đá giò lái đảng trưởng Nguyễn Phú Trọng: "Tiêu chuẩn cán bộ cấp cao: Tuyệt đối không tham vọng quyền lực".

Vậy là bể mánh âm mưu "được đảng năn nỉ, xin xỏ đồng chí Nguyễn Phú Trọng ngồi ghế Tổng Bí thư cho hết nhiệm kỳ" rồi!

Cũng theo báo lề đảng thì đây là "Lần đầu tiên, Bộ Chính trị có những quy định cụ thể về tiêu chuẩn chức danh, tiêu chí đánh giá đối với các cán bộ cao cấp của Đảng và Nhà nước…"

Tức là trước đây, chẳng có tiêu chuẩn nào dành cho lũ cướp chính quyền này cả.

Mà những tiêu chuẩn ấy ra sao?

Đơn giản là đảng phải ưu tiên số một. Mọi thứ khác, từ tổ quốc đến dân tộc, nhân dân, hiến pháp đều phải ngoan ngoãn xếp hàng cả nước để đứng sau đảng:

- Cán bộ diện Ban Chấp hành Trung ương, Bộ Chính trị, Ban Bí thư quản lý phải tuyệt đối trung thành với lợi ích của Đảng, của quốc gia - dân tộc và nhân dân; kiên định chủ nghĩa Mác - Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh, mục tiêu lý tưởng về độc lập dân tộc và chủ nghĩa xã hội.

- Cán bộ cấp cao cần có lập trường, quan điểm, bản lĩnh chính trị vững vàng để bảo vệ Cương lĩnh, đường lối của Đảng, Hiến pháp và pháp luật của Nhà nước và phản bác những luận điệu xuyên tạc của các thế lực thù địch, tổ chức phản động, phần tử cơ hội và bất mãn chính trị.

- Luôn đặt lợi ích của Đảng, quốc gia - dân tộc, nhân dân lên trên lợi ích của ngành, địa phương, cơ quan và cá nhân; sẵn sàng hy sinh vì sự nghiệp cách mạng của Đảng, vì độc lập, tự do của Tổ quốc, vì hạnh phúc của nhân dân. Tuyệt đối chấp hành sự phân công của tổ chức, yên tâm công tác. Giữ nghiêm kỷ luật phát ngôn theo đúng nguyên tắc, quy định của Đảng.

Vân vân và vân vân. Túm lại thì đảng là trên hết, còn đảng còn quyền và tiền.

Về mặt đạo đức thì các ông bà quan tham tự bôi son trét phấn lên mặt như sau: cán bộ diện Ban Chấp hành Trung ương, Bộ Chính trị, Ban Bí thư quản lý mẫu mực về phẩm chất đạo đức; sống trung thực, khiêm tốn, chân thành, trong sáng, giản dị, bao dung; cần, kiệm, liêm chính, chí công vô tư. Tuyệt đối không tham vọng quyền lực, có nhiệt huyết và trách nhiệm cao với công việc; là trung tâm đoàn kết, gương mẫu về mọi mặt. Không tham nhũng, cơ hội, vụ lợi và kiên quyết đấu tranh ngăn chặn, đẩy lùi sự suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống, những biểu hiện "tự diễn biến", "tự chuyển hóa" trong nội bộ.

Đây là tiêu chuẩn của đám mà chính tên đảng trưởng đã từng tuyên bố "đánh tham nhũng là ta đánh ta" và "đánh chuột nhưng không được vỡ bình".

Một tên ăn trộm, ăn cướp dù đáng lên án nhưng cũng không đáng khinh và đáng tởm như đám cộng sản này. Sự đạo đức giả và mặt dày của chúng đã vượt quá khỏi mọi mức độ nôn mửa của người đời.

15.08.2017

Tháng Chín
danlambaovn.blogspot.com

kalua
Posts: 836
Joined: Sun Apr 22, 2012 5:26 pm

Post by kalua »

Image

"Xã hội hóa"-một hình thức bóc lột đến tận cùng xương tủy người dân của đảng Cướp Sạch (CS)


Năm xích lô

(Danlambao) -

Đảng Cướp Sạch/Chó Săn Việt Nam (CSVN) đòi độc quyền lãnh đạo, độc quyền thao túng đất nước nhằm bán tháo tài nguyên thiên nhiên, dâng đất liền và biển đảo cho giặc để trả nợ "ta đánh Mỹ là đánh cho LX và Trung quốc", đem chủ quyền đất nước đi cầm cố, bán đến cả sức lao động của người dân qua hình thức xuất khẩu lao động,... nói chung có thứ gì bán được chúng bán tất. Chúng tuyên truyền là đại diện cho giai cấp công nông nhưng nông được mùa mất giá, công thì làm ngày không đủ phải tranh thủ làm thêm mới mong sống lây lất qua ngày; họ ra sao? Con cháu du học/hý/lịch những nước tư bản giãy chết và mua bất động sản để sau này hạ cánh an toàn hoặc bị truy tố còn có nơi cư trú. Ngoài việc bắt công dân phải lao động khổ sai trong nhà tù lớn để nuôi hệ thống cai ngục hèn với giặc ác với dân, chúng còn bóc lột đến tận xương tủy người dân qua thứ gọi là "xã hội hóa" (XHH).

XHCN khác biệt với xã hội dân chủ. Xã hội dân chủ minh bạch và bảo đảm quyền lợi dân cử nên không và nếu có tham nhũng hoặc sai trái sẽ bị trừng trị nghiêm minh trước pháp luật, XHCN với đồng lương khiêm tốn chưa đủ ăn sáng nhưng vẫn kiên quyết nhất trí "phục vụ nhân dân" sẽ được hiểu ra sao? Họ là thần thánh chỉ sống nhờ hương hỏa? Quyền lực đưa đến quyền lợi nên chẳng dại gì đám cai ngục xã hội hóa khía cạnh đặc quyền đặc lợi này. Chuyện mua quan bán tước là một thực tế hiển nhiên mà tất cả người dân đều biết, chỉ có đảng CS là cố tình không chịu hiểu, từ đó suy ra không bám vào quyền lực thì "đầu tư" để nhận đồng lương èo uột có chăng là những kẻ trốn từ Chợ Quán, Biên Hòa và nếu đã trốn từ đó ra thì chẳng có tư duy mua chức bán quyền. Đảng viên đang tại chức thường than "muốn nghỉ lắm nhưng nhân dân còn tín nhiệm, nhu cầu đất nước cần nên ráng làm thêm vài năm" (!?). Họ là chuyên gia ép dân như ép mía đến giọt cuối cùng "tình nguyện tham gia" XHH những khúc xương mà đảng không sao gặm được, cho thấy chế độ CSVN chỉ biết ăn hại đái nát như gà què ăn quẩn cối xay. Quốc doanh thì lụn bại và thua lỗ triền miên trong tình trạng hấp hối nhưng luôn phải là thành phần kinh t(h)ế chủ lực nên đảng vẫn bơm dưỡng khí (tài chánh), tìm mọi cách giữ cái xác ướp để tiếp tục chia chác quyền lợi cho đảng viên còn gọi là lợi ích nhóm; tư nhân và công dân thì bị bắt đóng góp "nghĩa vụ" và phí chồng phí thở không ra hít không vào đến kiệt quệ. Từ lúc dựng nước Việt Nam đến nay từng trải qua bao thăng trầm của lịch sử nhưng phải nói là chưa bao giờ người dân Việt bị cưỡng bức đóng nhiều loại thuế núp bóng dưới những ngôn từ hoa mỹ như "xã hội hóa" và "tình nguyện",... như dưới chế độ CS.


Một số nước trên thế giới có thu phí trên xa lộ và cao tốc nhưng cách làm thì không nơi đâu như người dân nước Việt lạc vào ma trận đồ của CSVN. Cao tốc thu, quốc lộ hốt, tỉnh lộ gom, đường làng dân góp, đi cầu phải trả phí,... Chạy chưa nóng chỗ đặt bàn tọa lại bắt buộc phải dừng xe để móc hầu bao nộp mãi lộ như ngày xưa bị thổ phỉ chận đường. Gần giống như thời đảng CS đánh phá miền Nam. Đêm về chúng lũ lượt kéo nhau đắp mô chận đường để cướp của thường dân hoặc bắt dân "tự nguyện" nộp thuế. Ngựa quen đường cũ, được cái là "văn minh" hơn mà họ thường tự khen là vươn nặng (vượn) lên tầm cao mới và bài bản hơn vì ngày xưa chúng không cướp mỗi ngày mà chỉ cướp khi VNCH rút quân khỏi vùng xôi đậu; không theo quy luật hay quy trình nào nhưng nay dựa điều 4 cưỡng-Hiến-pháp tức là có môn bài nên từng giây và trên mọi ngõ ngách cướp cho sạch theo đúng quy hoạch. Thay vì cưỡng đoạt như thời xưa thì nay nhẹ nhàng thâm hiểm hơn là ăn cắp, ăn trộm, ăn gian và ăn chực trong một quy trình khép kín của đảng CS mà người dân đã đến lúc cần biểu lộ thái độ: Một là than oán trong bụng, hai là phản ứng. Chịu đựng sự đàn áp thì hãy cắn lưỡi để lao sai miệt mài nuôi dưỡng kẻ cướp, phản ứng trong tối thiểu thì chế độ sẽ lùi bước, bạn hãy tự chọn thế nào là đúng theo hoàn cảnh và suy nghĩ.

Trở lại chuyện thu phí, đơn cử ở Pháp bạn chạy xe trên cao tốc bao xa kệ bạn, chỉ khi nào bạn rời cao tốc mới thanh toán một lần, không muốn trả tiền thì bạn chịu khó né cao tốc chớ chẳng có nơi nào như Việt Nam, mất thời gian, ách tắc giao thông và phiền nhiễu. Người dân thắc mắc nhưng chỉ rên hừ hừ như bị cảm sốt chớ chưa bày tỏ thái độ là đám thổ phỉ có thu phí bảo trì đường bộ nhưng có bao giờ cho người đóng hụi chết biết chi thu ra sao và tạm hài lòng với ổ gà, ổ vịt là Vịt nem chất lượng cao rồi; bây giờ có là ổ trâu, ổ voi như trận địa sau loạt pháo kích vào trường học ở Cai Lậy của VC ngày xưa là chuyện thường ngày XHCN (xin miễn diễn giải từ viết tắt này) và "cao tốc" đôi lúc lội ì ạch ngang ngửa với người đi dạo nhưng vẫn phải nộp có phí không?

Dự án BOT (xây dựng – khai thác - chuyển giao) là sự chia chác quyền lợi của đảng CS. Công ty A nhận được quyền thầu đoạn đường X với số tài chánh đầu tư là Y và sẽ khai thác (thu phí) trong Z năm. Cty A theo quy trình được đạo diễn theo quy hoạch dĩ nhiên là được "thuận chủ trương". Lúc nhận quyền thầu nhưng chưa từng đăng ký kinh doanh, đương nhiên chưa có kinh nghiệm và cũng không thể chứng minh năng lực tài chánh. Vậy tại sao Cty A trúng thầu khi trên lý thuyết có những quy định về nguyên tắc gọi thầu? Sau đó Cty A được thành lập để vay vốn ngân hàng và tuy chưa thực hiện vẫn phù phép chia nhau ít nhất là 20% của dự án. Dân thường có bao giờ làm được chuyện này không? Lương tâm có cho phép không? Dân nghèo muốn vay vài triệu Hồ tệ để xóa đói giảm nghèo phải chạy muốn hụt hơi, bôi trơn chỗ này, lạy lục nơi nọ mới mong được cứu xét và khi nhận số tiền vay cũng hao hụt vì phải "lại quả" phần trăm, vậy Cty A không là con cháu, cánh tay nối dài hoặc nhóm lợi ích của đảng CS mới lạ. Ngân hàng có tiền lời (ngay Quỹ đầu tư phát triển thay vì đầu tư hoặc cho vay với lãi xuất ưu đãi thì họ gởi ngân hàng, đôi bên đều có lợi và chẳng sợ nợ xấu), BOT và nhà cầm quyền chia nhau lợi nhuận thì có cần BOT hay buôn nước BỌT? Đó là một dạng "XHH" có điều kiện.

Một dạng "XHH" hạ cấp vô điều kiện mà người dân "được quyền phải tình nguyện" là bổn phận và nghĩa vụ như đảng CS tổ chức ăn mừng thứ gì đó thì Cty tư nhân được "tình nguyện" xung phong, sau đó đến cá nhân xung quỹ. Làm đường trong xóm làng thì dân muốn có lối để đi thì phải tình nguyện chớ còn thắc mắc gì nữa? Muốn bảo vệ đất nước thì phải nộp tiền "an ninh quốc phòng" nuôi đám quân đội chuyên làm bia (bia uống, bia mộ, bia tập bắn, bia miệng) và đám dân phòng chuyên đề phòng dân. Quỹ "đền ơn đáp nghĩa" những kẻ ngày xưa chuyên đặt mìn, chặt đầu ám sát dân lành. Sinh con thứ ba thì phải tình nguyện đóng bạc triệu mới được cấp giấy khai sanh. Nếu kể những loại "tình nguyện" mà không nguyện tình thì sẽ được làm tình làm tội và bị phê xấu về nhân thân trong lý lịch, xin lỗi không phải cường điệu, có kể hết ngày cũng chưa hết những loại thuế được núp dưới ngôn từ bóng bẩy của đám CS, đó là những gì người dân biết, còn nhiều thứ lơ lửng giữa trời chưa biết rơi xuống đầu dân lúc nào, tùy nhu cầu của đảng.

Đất nước chẳng của riêng ai nhưng tại sao đảng CSVN lại tự cho phép mình độc quyền? Tất cả mọi công dân đều bình đẳng trước pháp luật nhưng tại sao đa số kẻ cầm quyền (nguyên tắc đảng và nhà cầm quyền là hai hệ thống khác biệt) bị "phát hiện" sai trái chỉ bị kỷ luật dưới hình thức ABC của đảng (xử lý nội bộ) mà không bị truy tố trước pháp luật? Vậy luật được đặt ra chỉ áp dụng cho công dân, riêng đảng viên sống ngoài vòng pháp luật? Nhà nước và đảng như nồi cám heo, đó là suy nghĩ của đảng nhưng tại sao coi người dân như thú vật để bắt ăn nồi cám lú của đảng khi đặt cờ đảng CSVN trong những công việc của nhà cầm quyền? "Độc lập - Tự do - Hạnh phúc" trên sao Hỏa khi đảng luôn quỳ lạy Trung cộng và nay ve vãn Mỹ, chơi trò đu dây nhưng cấm người dân không được biểu lộ chính kiến? Giải thích ra sao khi TBT Nguyễn Phú Trọng nói "không biết hết thế kỷ (21) này có tiến lên XHCN chưa", điều đó cho thấy đảng CS nói như kẻ mộng du, tự dối mình lừa dân.

Khi người dân chúng ta không/chưa nhận thức quyền của công dân vì thiếu thông tin nên chế độ lộng hành đến hôm nay. Thời đại bây giờ anh ở Lạng Sơn vẫn có thể trao đổi với chị ở Cà Mau, người đang trong kềm kẹp của chế độ CSVN vẫn có thể thảo luận với người sống trong xã hội dân chủ và ngược lại. Chế độ CSVN đã mục ruỗng từ trong ruột, chủ nghĩa xã hội đã bị đào thải từ hơn hai thập niên, một hệ thống phản khoa học và lỗi thời,... Sự tồn tại của chế độ CSVN tùy thuộc vào nhận thức và thái độ của người dân Việt Nam chúng ta, muốn vậy chúng ta phải thông tin một cách trung thực cho tất cả người dân cùng biết.

19/8/2017

Năm xích lô

User avatar
TheLang
Posts: 1960
Joined: Thu Oct 30, 2008 5:43 am

Post by TheLang »

Image


Đảng CS nên nhận tội


- Bùi Tín


Bí thư Nguyễn Phú Trọng gần đây có nói một câu khá hay: “Lãnh đạo Cộng sản trọng dân, gần dân và vì dân‘’. Tôi rất ngỡ ngàng và hoài nghi về câu nói đó. Vì đây là nỗi băn khoăn lớn nhất của tôi hàng mấy chục năm nay. Tôi cho rằng khinh dân, coi thường dân, quay lưng lại với nhân dân là sai lầm, tội lỗi nặng nề nhất, thâm căn cố đế không sao sửa chữa được của đảng Cộng sản Việt Nam (CSVN). Nếu như từ nay đảng CS cùng ông tổng bí thư trọng dân thật sự, gần dân thật sự thì còn gì hơn nữa. Nhưng có quả thật như thế không?


Tôi nghiệm rằng ngay từ hồi Cách mạng tháng Tám 1945, dưới thời ông Hồ Chí Minh, cái tệ cao ngạo, khinh bạc với nhân dân, với những cá nhân ngoài đảng hết lòng ủng hộ đảng CS cũng đã bộc lộ rõ ràng. Thái độ tàn ác với bà Nguyễn Thị Năm, người từng cưu mang các nhà lãnh đạo của đảng, bị bắn với tội ‘’địa chủ gian ác’’, dù có hai con trai là cán bộ trong Quân đội Nhân dân, là một bằng chứng hiển nhiên.

Trần Huy Liệu, vốn là đảng viên Quốc dân đảng theo phong trào Việt Minh, dự Hội nghị Tân Trào tháng 8/1945, được bầu là Phó Chủ tịch Ủy ban Dân tộc Giải phóng, từng soạn thảo ra Quân lệnh số 1 phát động cuộc Tổng Khởi nghĩa, những tuần đầu luôn được coi là nhân vật số 2, sau Hồ Chí Minh, làm Bộ trưởng Thông tin Tuyên truyền, trên Võ Nguyên Giáp, thế mà ngay sau đó gần như cho ra rìa, không vào được Ban Chấp hành Trung ương (CHTƯ) đảng, chỉ hoạt động về nghiên cứu lịch sử. Ông Liệu cho biết chỉ vài tuần sau Cách mạng tháng 8, khi Trường Chinh về Hà Nội là ông biết ngay là mình sẽ không còn ở cương vị quyền lực nữa. Ông nói: ’’Tôi không trách gì người ta, vì đó là nếp nghĩ Stalinit, ai không là CS gốc gác thì không có tín nhiệm. Tôi từng theo Quốc Dân đảng từ năm 1928, khi 27 tuổi, đi tù CS Sơn la năm 1939, nhưng nếp nghĩ vô sản là thế, họ hoài nghi mọi thứ không đâu, trừ bản thân họ.’’

Trần Văn Giàu cũng là một trí thức lớn, học ở Pháp, vào đảng CS Pháp, sang Nga học trường Đông Phương, bạn của Maurice Thorez, Broz Tito, từng là Bí thư Xứ Ủy Nam Kỳ đảng CS, Chủ tịch Ủy ban Kháng chiến Nam bộ. Ông Giàu am hiểu tình hình thế giới, luôn có ý kiến độc lập, nên không được Hồ Chí Minh và Trường Chinh tín nhiệm, nên dù được đảng bộ miền Nam giới thiệu, vẫn không được vào Ban CHTƯ. Các ông Dương Bạch Mai, Phạm Ngọc Thạch, Lê Văn Hiến ( từng là Bộ trưởng tài chính suốt mười năm chiến tranh chống Pháp, từng là Phó chủ tịch Hội đồng Quốc phòng), Nguyễn Văn Tạo (từng tham gia xứ ủy CS Nam kỳ) … đều không được trọng dụng, cũng chỉ vì là dân miền Nam, không có gốc Bắc, coi thường Trung ương.

Trước Đại hội XII Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng đề ra tiêu chuẩn tổng bí thư ‘’phải là người miền Bắc‘’ là chia rẽ dân tộc, vi phạm Hiến pháp khi Hiến pháp chỉ rõ các ‘’công dân là bình đẳng, dân tộc Việt Nam thống nhất’’. Trọng dân, gần dân, nhưng dân miền Bắc thôi, dân miền Nam từng là thuộc địa Pháp, không đáng tin cậy.

Tôi không sao quên sau 30/4/1975, đảng CS phái hơn 120 ngàn cán bộ miền Bắc vào ‘’tiếp quản miền Nam’’, thuộc đủ ngành nghề, đông nhất là giáo dục, công an, tòa án, thuế quan, quản lý trại giam, hộ khẩu. Các cán bộ đi Nam được nâng một cấp, nhiều giáo viên lên làm hiệu trưởng, hiệu phó các cấp học, từ phổ thông cơ sở đến đại học. Không ít người bị nhiễm tư duy coi dân miền Nam là kém cỏi, thấp hơn dân miền Bắc về mọi mặt do đảng CS truyền cho tư duy trịch thượng nói trên. Họ hãnh tiến, hiếp đáp dân miền Nam, bênh vực nhau, kỳ thị dân bản xứ, gây không biết bao nhiêu oan ức, bất công, dù họ được hưởng nhiều đặc quyền, đặc lợi, có nhà ở rộng rãi, có tivi, tủ lạnh, xe cộ đi lại, khác hẳn cuộc sống cùng cực thời chiến tranh ở ngoài Bắc. Rõ ràng đảng CS đã nuôi dưỡng ý thức coi dân miền Nam là dân loại hai. Trọng dân là như thế ư?

Tôi được biết không ít trí thức, quân nhân miền Nam đã thành ‘’thuyền nhân’’ do thấm thía cảnh bị bạc đãi, phân biệt cư xử phi lý như vậy. Điều khá mỉa mai là cán bộ miền Bắc kém rõ dân miền Nam về mọi mặt, kiến thúc chuyên môn, về giao tiếp ngoại ngữ, về kinh nghiệm thực tế và cả về đạo đức nữa.

Cần chỉ ra rằng ngay sau Cách mạng tháng Tám, tinh thần khinh dân, phân biệt đối xử với các nhân sỹ, trí thức từng tham gia với đảng CS để đuổi quân Nhật, đánh quân Pháp, loại quân Tưởng.. cũng mang thói tự kiêu vô sản CS, vô ân bạc nghĩa như thế. Nếu không có hàng loạt nhân sỹ, viên chức, giáo sư, quan lại cũ ngoài đảng thì làm sao đảng CS nắm được chính quyền dù chỉ trong một tuần. Tôi chỉ kể một số vị nổi tiếng, như các ông Hoàng Minh Giám (thuộc đảng xã hội Pháp SFIO), kỹ sư Nguyễn Xiển; các nhà luật học Trần Công Tường, Nguyễn Mạnh Tường, Vũ Đình Hòe, Vũ Trọng Khánh; các bác sỹ Tôn Thất Tùng, Trần Duy Hưng; các giáo sư Tạ Quang Bửu, Lê Tư Lành, Đỗ Đức Dục, Trương Tửu, Nguyễn Dương Đôn, Phạm Đình Ái, Nguyễn Lân, Nguyễn Thúc Hào; các nhà lãnh đạo Hướng đạo sinh Hoàng Đạo Thúy và Tạ Quang Bửu; các nhà văn Nam Cao, Nguyễn Bính, Thế Lữ, Vũ Hoàng Chương, Nguyên Hồng; 2 anh em nhà kinh doanh Trịnh Văn Bính, Trjnh Văn Bô; các nhân sỹ Huỳnh Thúc Kháng, Nguyễn Văn Tố, Ngô Tử Hạ, Lê Đình Thám; các nhà nghiên cứu Nguyễn Mạnh Hà, Hoàng Tích Trí; các quan lại cũ Phan Kế Toại, Vi Văn Định, Đặng Văn Hướng… chưa kể hàng vạn, chục vạn người khác ở các địa phương.


Cần chỉ rõ mỗi một người trên đây đã làm gương, cổ vũ, lôi cuốn cả một giới, bè bạn, gia đình của họ theo đảng CS, như giới luật học, giáo giới, các nhà nghiên cứu, hàng chục vạn hướng đạo sinh, hàng vạn nhà kinh doanh và tiểu thương, tiểu chủ… góp hàng vạn lạng vàng cho Tuần lễ vàng, hàng triệu quan lại viên chức chính quyền cũ, cùng với hàng chục vạn ‘’Địa chủ yêu nước’’ (để phần lớn bị tận diệt trong Cải cách ruộng đất). Tất cả các nhân vật trên đây là dân ngoài đảng, đã lập thành tích vượt xa nhiều đảng viên, nhưng đều ở cương vị bị lãnh đạo, không ít là nạn nhân bị vắt kiệt nước chanh rồi bỏ vỏ.

Có ai còn nhớ đến công sức của ông Phan Anh cùng ông Tạ Quang Bửu, ngay khi phát xít Nhật trao trả độc lập sau cuộc đảo chính 9/3/1945, tham gia chính phủ Trần Trọng Kim đã không lập Bộ Quốc phòng để tránh sự can thiệp quân sự của phát xít Nhật, lập ra Trường Thanh niên Tiền Tuyến thuộc Bộ Thanh niên, thực tế là trường quân sự, gồm gần 60 sinh viên, hướng đạo sinh, chuyên huấn luyện về quân sự, để sau đó trở thành nòng cốt cho các trung đoàn chính quy ở miền Trung, có người thành tướng sau này như ông Nguyễn Thế Lâm, Cục trưởng tác chiến Phan Hàm, các Trung đoàn trưởng Đặng Văn Việt, Tôn thất Hoàng…

Nhân đây không thể nhắc đến hai anh Việt và Hoàng, có công lớn trên mặt trận Đường 4 và Điện Biên Phủ, rồi bị đối xử tàn tệ ra sao chỉ vì có nguồn gốc quan lại, không có ‘’mác bần cố nông’’. Anh Việt là “con hùm xám” của Đường 4, cơn ác mộng của các đơn vị lê dương Pháp trong cả vùng rộng lớn. Anh vẫn chỉ là Trung đoàn trưởng suốt đời, trong khi chính ủy đơn vị là Chu Huy Mân leo lên đến cấp đại tướng, vì ông này vốn là cố nông. Còn anh Hoàng là cán bộ tham mưu binh chủng pháo ở Điện Biên Phủ. Anh là cán bộ có trình độ toán cao cấp, nắm chắc cách tính toan, huấn luyện kỹ cho từng đơn vị để các dàn pháo đạt hiệu quả cao nhất. Anh Hoàng là con cụ Thượng thư triều đình Huế Tôn Thất Quảng, anh Việt là con cụ Đặng Văn Hướng từng là Tổng đốc Thanh hóa và Nghệ an. Hai anh có thành tích vượt trội các tướng lĩnh nhưng không được lên cấp cao là Đại tá, bị cưỡng bức chuyển ngành ngay sau Hiệp định Gieneve , nhà ở chỉ hơn 10 mét vuông, anh Việt phải đi bỏ mối bánh gatô cho các quán cà phê. Cụ Đặng Văn Hướng tuy là bộ trưởng của Hồ Chí Minh, vẫn bị đấu tố tàn nhẫn trong Cải cách ruộng đất. Đơn anh Việt yêu cầu đảng và Nhà nước cứu xét, khôi phục danh dự cho cha mình đến nay vẫn không có ai trả lời.

Trên đây cho thấy đảng CS đã khinh thị dân đến mức nào. Hàng triệu liệt sỹ ngã xuống nghĩ rằng gia đình quê hương mình sẽ có an ninh, bình đẳng, phồn vinh.

Nếu lãnh đạo nhìn rõ sự thật, bất công xã hội, tham nhũng tràn lan, bạo lực Nhà nước, Công an đàn áp dân, những nam nữ thanh niên yêu nước bị đánh đập giam cầm, nếu biết tự trọng, họ phải đền ơn đáp nghĩa đông đảo nhân dân đã hy sinh gấp bội đảng viên, lại chưa hề được hưởng thụ xứng đáng, trong khi các quan chức đảng viên giàu lên vô hạn. Lẽ ra đảng phải tạ lỗi với nhân dân đã không giữ đúng lời hứa “vì nhân dân quên minh”, luôn nhường dân hưởng thụ trước, luôn nhã nhặn khiêm tốn. Thậm chí đảng phải có gan nhận tội và tạ tội với nhân dân, vì đã để cho đất nước trì trệ lạc hậu toàn diện, đứng hạng chót của thế giới về tự do báo chí, tự do ngôn luận, về tôn trọng quyền con người, về vi phạm quyền công dân được Hiến pháp và các Công ước quốc tế bảo vệ, về tính công khai minh bạch tài chính, ngân sách.

Lẽ ra đảng CS lúc này phải cùng nhau công nhận: ’’Mọi bất công xã hội, mọi trì trệ lạc hậu về mọi mặt, mọi bất công ghê gớm trong chênh lệch thu nhập, người dân lương thiện bị cướp đất, cướp của, hà hiếp, nạn tham nhũng tràn lan bất tri, nạn lãng phí phô trương vô độ…đều thuộc về trách nhiệm của đảng CS, trước hết là của bộ máy lãnh đạo. Chúng tôi rất ân hận xin nhận tội với toàn dân trong, ngoài nước để răn mình và sửa mình ‘’.

Bùi Tín

User avatar
TheLang
Posts: 1960
Joined: Thu Oct 30, 2008 5:43 am

Post by TheLang »

Image


Câu Chuyện Chống Tham Nhũng

Trần Khải

Tham nhũng là phải có quyền, có nghĩa là cán bộ. Nếu không phải cán bộ, không thể nào tham nhũng. Do vậy, vấn đề chống tham nhũng, bên cạnh cơ chế mở và cho người dân và báo chí thực thi quyền giám sát và tự do phát biểu, sẽ không chống nổi.

Điều chúng ta nhận thấy rằng, công an ưa thích theo dõi và bố ráp các cô bán dâm, hơn là theo dõi và tìm bắt các quan tham nhũng. Bởi vì, chống tham nhũng, sẽ bị sức bật dội lại, tự mình không u đầu, cũng sứt tai.

Như gần đây, trong thời đại bán sex móc nối trên mạng xã hội, mà vẫn vây bắt được. Phải nói rằng công an kiên nhẫn, chịu theo dõi. Nhưng hình như tìm bắt các cô chân dài bán dâm vẫn dễ hơn là dò tìm dấu vết quan chức tham nhũng.

Bản tin VietnamNet kể về tìm bắt đường dây mại dâm người mẫu, ca sĩ 2.500 USD/lượt từ đầu năm 2017. Tức là, chỉ hơn nửa năm là bắt xong. Trong khi đó, hồ sơ tham nhũng nào cũng kéo dài nhiều năm mới thấy ra tòa, mà lại rất hiếm hoi, xem như hy sinh con ruồi để cứu con cọp.

Bản tin nói rằng cả 3 "tú bà" điều hành đường dây là chân dài có tiếng, đều có danh hiệu hoa khôi, á khôi. Khi các đại gia có nhu cầu liên hệ, các “tú bà” gửi hình chân dài qua mạng xã hội cho khách lựa chọn.

Bản tin viết:

“...Các “tú bà” Tiền, Ngọc và Hiền đến nay đã khai báo chi tiết cách thức tổ chức đường dây mại dâm. Theo đó 2 nhánh của đường dây như đã đề cập quy tụ trên 30 chân dài, từ 20 – 28 tuổi, đều hoạt động trong giới người mẫu, diễn viên, ca sĩ, vũ công…

Trong số đó công an xác định có 1 trường hợp chân dài bán dâm khá nổi tiếng là diễn viên – người mẫu B.A xuất hiện khá nhiều trên các phim truyền hình, trên báo chí. B.A còn được biết đến khi lấn sân sang kinh doanh, là doanh nhân kinh doanh 1 loại thực phẩm đắt tiền.

Theo lời khai của các "tú bà", nguồn khách đại gia chủ yếu do Tiền tiếp xúc, dắt mối từ công việc làm MC, ca sĩ tại các phòng trà, tụ điểm giải trí. Ngoài ra, nguồn khách cũng đến từ sự quen biết của Ngọc khi đứng ra tổ chức đội ngũ người mẫu tham gia các show sự kiện, các cuộc thi nhan sắc…”

Giá bán dâm có thể tới 4.000 USD/lần. Ai có thể chi trả cho giá này? Đại gia nào? Ai có thể quen biết với giới chân dài? Các nhà tư bản đỏ là ai?

Thực tế nên nhìn thấy rằng hành vi các cô tai nhiều nơi trên thế giới không phải là có tội. Thí dụ, như tại các sòng bài Las Vegas, hay tại một số khu đèn đỏ Châu Âu. Các cô chỉ bán thân các cô, trong khi không làm hại gì tới ngân sách quốc gia, và cũng có thể xem là có công nếu giúp được tái phân phối tài sản tham nhũng và thúc đẩy kinh tế. Các sòng bài đang xây tại Việt Nam hẳn là cũng sẽ có hiện tượng bán dâm gần như công khai, vì cờ bạc mà không đi kèm với sex là chuyện gần như không có.

Chỉ có một khía cạnh tích cực trong vụ bố ráp mạng lưới chân dài bán dâm: để nhắc nhở người dân giữ gìn đạo đức xã hội, để người dân thấy rằng nhan sắc có khi không đi kèm với đức hạnh và có khi phá hoại gia đình người khác, và để tuổi trẻ nhìn thấy hào quang sân khấu có khi giăng sẵn cạm bẫy.

Nhưng tại sao vây bắt các đường dây bán dâm dễ hơn chống tham nhũng? Chúng ta có thể đoán rằng, công an đã rình nghe điện thoại các cô, đã gài máy quay phim trong nhiều khách sạn, thậm chí có thể người quản lý khách sạn là công an chìm. Có thể tin rằng nhiều văn phòng du lịch hay làm tour du lịch có liên hệ tới công an, vì cần theo dõi tình báo Trung Quốc giả làm du khách vào quậy VN. Vậy thì, tại sao không làm được mạng lưới theo dõi tham nhũng rộng lớn như thế?

Đã từng có dự thảo luật công an đề ra, nói rằng cấm ghi âm, chụp ảnh ở những nơi công cộng mà không xin phép. Nếu thế, là bắt hết tất cả du khách thế giới vậy. Nếu thế, là phải cấm các nhà sản xuất điện thoại di động gắn sẵn máy ảnh trên điện thoại. May quá, công an rút lại đề ngh5i đòi cấm đó trong dự thảo.

Cuộc tranh luận đó diễn ra hồi mấy tháng trước, trong khoảng tháng 4/2017, đó là bản dự thảo Nghị định về điều kiện kinh doanh thiết bị, phần mềm ngụy trang ghi âm, ghi hình định vị mà Bộ công an đang xin ý kiến có nội dung “chỉ cơ quan chuyên trách bảo vệ an ninh quốc gia, trật tự, an toàn xã hội mới được sử dụng thiết bị, phần mềm ngụy trang dùng để ghi âm, ghi hình, định vị phục vụ cho hoạt động bảo đảm trật tự, an toàn xã hội, phòng, chống tội phạm”.

Ai cũng thấy rằng hễ hạn chế thiết bị ghi âm, ghi hình là làm khó cho công tác chống tham nhũng. Vì chỉ ghi âm, ghi hình mới có chứng cớ bất khả chối cãi.

Bản tin mới nhất trong ngày 18/8/2017 của thông tấn nhà nước Infonet ghi lời ông Cố vấn cao cấp WB: Tổn thất do tham nhũng trên thế giới làm chúng ta choáng váng.

Choáng váng? Chỉ choáng váng thôi sao? Làm dân đói thê thảm chứ, làm đất nước lụn bại chứ.

Theo tin của Infonet, Ông Shervin Majlessi – Cố vấn pháp luật cao cấp của WB/Sáng kiến về thu hồi tài sản tham nhũng – nói trong hội nghị các quan chức cao cấp APEC lần 3 (SOM 3) tại TP.SG, sáng 18/8 rằng hàng năm vấn nạn tham nhũng đã khiến các nền kinh tế tổn thất hàng tỉ USD, đồng thời có rất nhiều các tài sản, tiền do phạm tội mà có, được rửa thông qua các thiên đường thuế cũng như các trung tâm tài chính, dẫn ra bản nghiên cứu của Chương trình Sáng kiến Thu hồi tài sản tham nhũng (StAR) thực hiện vào năm 2014 cho thấy các nền kinh tế đang phát triển tổn thất từ 20 đến 23 tỉ USD do tham nhũng, tương đương với 20% nguồn viện trợ phát triển chính thức được hưởng.

Ông nói: “Đây là tổn thất khiến chúng ta choáng váng khi biết chỉ cần 100 triệu USD là chúng ta đủ chi trả cho tiền mua thực phẩm cho 4 triệu trẻ em và kết nối cho hàng chục ngàn hộ gia đình đến các nguồn cấp nước sạch.”

Như thế, nên thấy rằng, các cô hoa hậu bán dâm không làm hại cho nền kinh tế VN như các ông quan tham nhũng. Thiệt hại về đạo đức xã hội do các cô gây ra không thể tai hại như các quan tham nhũng. Thí dụ, như đại án đang xử: tham nhũng 16 triệu USD ở Vinashinlines, một quả đấm sắt của chế độ…

Còn nói chuyện người dân tố cáo tham nhũng thì hy hữu… vì hễ tố quan, là quan đập mình trước.

Báo An Ninh Thế Giới Cuốii Tháng có bài “Khó nhất là chống tham nhũng” hôm 15/08/2017 kể chuyện 2 người dân tố tham nhũng đã bị quật cho thê thảm:

“…đến chuyện hai công dân khiếu nại tình trạng trục lợi ngân sách bằng cách lập mấy nghìn hồ sơ thương binh giả để lấy tiền tỷ chia nhau.

Hai công dân gương mẫu ấy không biết phải đối mặt với bao nhiêu khó khăn từ phía chính quyền địa phương, từ hù dọa công khai cho đến ném đá giấu tay âm thầm tung tin bôi nhọ.

Mãi đến khi có kết luận từ cơ quan chức năng, những cá nhân vi phạm bị xử lý, họ được Bộ Lao động, Thương binh và Xã hội tặng bằng khen thì mọi chuyện mới kết thúc trong viên mãn.”

Thế à? Thực tế, có rất nhiều chuyện không hề có cái kết có hậu như thế.

Báo Pháp Luật ngày 17/10/2016 ghi lời ông Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng:

“Nói mà không đi đôi với làm thì chỉ có mất uy tín, mà không phải uy tín cá nhân ai, mà của Đảng, của Nhà nước. Nhưng thực tế vô cùng khó khăn. Đối ngoại, chống ngoại xâm đã khó, nhiều người bảo chống nội xâm càng khó, là vì tự ta đánh vào ta, ai dám tự phê bình, ai nhận mình khuyết điểm, ai nhận kỷ luật đâu. Kiểm điểm rất nghiêm túc nhưng xin được rút kinh nghiệm thế thôi. Nhưng thực tế cuộc sống như vậy nên làm chưa nhưng được như mong muốn.”

Nghĩa là “ta tự đánh ta”… Chữ ta có nghĩa là cán bộ, không phải dân.

Trong bản tin “Giải mã vì sao chống tham nhũng quá khó” ngày 12/03/2016, báo Thanh Niên có nhắc lời thiếu tướng Phan Anh Minh, phó Giám đốc Công an TPSG: “Về phát hiện tham nhũng, theo tôi không thể nói là phát hiện ít hay nhiều vì sự đánh giá đó đều là cảm tính, phỏng đoán. Bởi bản chất án tham nhũng là án tiềm ẩn nên đến khi kết luận mới có. Ngay cả đến khi cơ quan điều tra đã khởi tố thì với những nghi vấn, ta cũng chỉ kết luận được khoảng 50%. Những vụ án nào kết luận được 80% thì đã được coi là thành công vượt mong đợi… Chúng ta thường phát hiện chậm, hành vi xảy ra 3 năm thậm chí 10 năm mà hệ quả là thu hồi tài sản rất thấp vì lúc đó việc tẩu tán tiêu thụ gần như đã hoàn thành. Do đó tôi tán thành rằng chống tham nhũng “chưa đạt yêu cầu”…”

Nghĩa là, hiểu được vì sao vây bắt các cô bán dâm dễ hơn vây bắt cán bộ tham nhũng: chờ tới 10 năm thì giường khô, chiếu nguội rồi. Lấy đâu ra đủ chứng cớ mà bắt các quan?

Trên trang web tiếng Anh của tổ chức UNPO trụ sở ở Bỉ quốc, trong bài viết về tham nhũng ngày 16/2/2008 (link: http://www.unpo.org/article.php?id=7600) có ghi lời ông Jon Aloisi, Phó Đại Sứ Hoa Kỳ tại Hà Nội, nói về tình hình nhân quyền tại VN.

Điểm chú ý, ông Aloisi nói rằng sẽ có chế độ đa đảng tại VN trong nhiều năm tới, và “toàn bộ lãnh đạo nhà nước CSVN đều dính vào tham nhũng có hệ thống. Có một số người muốn chống tham nhũng, nhưng họ không biết cách nào, bởi vì tất cả họ đều là đồng lõa tham nhũng.”

Thế thì, còn nói gì là chống tham nhũng. Thế là, công an bèn quay sang tìm bắt các cô. Bất kể rằng, các cô không hề trộm của ai bất kỳ thứ gì.

kalua
Posts: 836
Joined: Sun Apr 22, 2012 5:26 pm

Post by kalua »

Đảng CSVN đã lỡ một chuyến tầu
Phạm Trần

(Danlambao) - Nếu Lịch sử biết nói thì thời gian 43 năm lặng lẽ trôi qua sẽ bảo các Nhà viết sử Cộng sản Việt Nam rằng: "Vì kiêu ngạo và nhát gan mà đảng cầm quyền đã lỡ một chuyến tầu."

Tại sao?

Vì rằng đảng và nhà nước Cộng sản Việt Nam đã để mất chính nghĩa chủ quyền quốc gia ở Biển Đông ngay khi quần Hoàng Sa bị quân Trung Cộng đánh chiếm từ tay Hải quân của Việt Nam Cộng hòa ngày 19/01/1974.

Thời đó, chính quyền miền Bắc Việt Nam Dân chủ Cộng hòa đã không dám hé răng phản đối Bắc Kinh vì sợ mất viện trợ và bị cắt đường tiếp vận vũ khí của Nga và các nước Đông Âu Cộng sản cho miền Bắc xâm lăng Việt Nam Cộng hòa đi qua lãnh thổ Trung Cộng.

Bây giờ, 43 năm sau, bộ sách “Lịch sử Việt Nam" từ khởi thủy đến năm 2000, gồm 15 tập có tổng số gần 10,000 trang đã không còn dùng từ “ngụy quân ngụy quyền Sài Gòn” để chỉ chính thể Việt Nam cộng hòa trước 1975. Và khi làm việc này, đảng CSVN nhắm đạt được 2 điều:

Thứ nhất, việc công nhận Việt Nam Cộng hòa ở miền Nam là một thực thể chính trị, song song với nhà nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa ở miền Bắc trong giai đoạn 1954-1975 “có lợi trong việc tranh biện pháp lý cho chủ quyền Hoàng Sa, Trường Sa trước Trung Quốc”, theo quan điểm của giới nghiên cứu Việt Nam.

Thứ hai, mở ra một cánh cửa mới trong nỗ lực hòa giải, hòa hợp dân tộc giữa hai miền Nam-Bắc nói chung và giữa đảng cầm quyền CSVN với ngót 4 triệu người Việt Nam ở nước ngoài, nói riêng.

Phó Giáo sư, Tiến sỹ (PGS.TS) Trần Đức Cường, nguyên Viện trưởng Viện Sử học, Chủ tịch Hội khoa học lịch sử Việt Nam, tổng chủ biên bộ sách nói với báo chí trong nước rằng: "Đây là tâm huyết của nhiều thế hệ cán bộ sử học. Hơn 30 nhà nghiên cứu sử học mất 9 năm để biên soạn bộ sử."

PGS Cường cho rằng: "Vấn đề Việt Nam Cộng hoà trong các bộ sử tới sẽ phải nêu rõ hơn, khi đây là một thực thể tồn tại ở miền Nam Việt Nam gần 21 năm. Có một sự gối nhau khi năm 1954 có thể chế nữa gọi là Quốc gia Việt Nam. Đến năm 1955, Ngô Đình Diệm truất Bảo Đại để làm quốc trưởng, rồi trưng cầu dân ý, bầu Tổng thống...

Thời gian trước, nhắc đến chính quyền Việt Nam Cộng hoà, nhiều người vẫn quen gọi là nguỵ quân, nguỵ quyền. Nhưng trong bộ sách gọi trung tính hơn là "quân đội Sài Gòn, chính quyền Sài Gòn". Theo ông Cường, lịch sử cần phải khách quan, viết thế nào để cho mọi người chấp nhận." (VNExPRESS 19/8/017)

Vẫn theo VNEXPRESS, ông Cường nói thêm: "Khi viết tập 12, giai đoạn 1954 đến 1965, chúng tôi cũng có những tranh luận rằng có nên dùng "nguỵ quân, nguỵ quyền" như trước đây không? Từ lâu, giới nghiên cứu đã cho rằng không nên dùng, nói hay viết cũng đều không sai, nhưng mang hơi hướng miệt thị. Trong bối cảnh hoà hợp dân tộc thì có những cách gọi cần thay đổi. Khái niệm dùng trong văn bản khoa học nên có sự khách quan, trung tính nên cuối cùng qua vài buổi tranh luận, tổ biên soạn quyết định dùng từ quân đội Sài Gòn, chính quyền Sài Gòn.”

Trên lãnh thổ Việt Nam từng tồn tại những thực thể chính quyền. Thời chống Pháp (1945 - 1954) ngoài chính thể là Việt Nam Dân chủ Cộng hoà thì ở các đô thị lớn thuộc vùng tạm chiếm, Pháp đã thành lập chính quyền Quốc gia Việt Nam do Bảo Đại làm Quốc trưởng. Sau Hiệp định Giơnevơ (Geneve), ở miền Nam cũng có chính quyền Việt Nam Cộng hoà. Dĩ nhiên, thực thể này không chính danh, không hợp pháp.

Ngoài nói thẳng tính chất phụ thuộc về mặt chính trị của chính quyền ấy, bộ sử cũng không né tránh khi viết về những thay đổi về kinh tế, văn hoá, xã hội ở những vùng chiếm đóng. Thậm chí, thừa nhận nền kinh tế hàng hoá miền Nam khi ấy phát triển hơn ở miền Bắc kế hoạch hoá tập trung; hay chính quyền ấy cũng có ý thức bảo vệ chủ quyền lãnh thổ, biển đảo, khi Trung Quốc ra tay đánh chiếm Hoàng Sa năm 1974...”

Trong câu nói này, ông Giáo sư Cường đã “tiền hậu bất nhất”. Một mặt ông bảo “lịch sử cần phải khách quan, viết thế nào để cho mọi người chấp nhận” nhưng ông lại cho rằng nói hay viết (nguỵ quân, nguỵ quyền) cũng đều không sai .

Tại sao nó “đúng” và như vậy là không “mang hơi hướng miệt thị” hay sao?

Ông còn “nửa tỉnh nửa say” khi nói “chính quyền Việt Nam Cộng hoà” được thành lập ở miền Nam sau Hiệp định Giơnevơ (Geneve) 1954, không chính danh, không hợp pháp.

Tại sao “không chính danh” và “không hợp pháp” khi VNCH (1955-1975) là một thực thể chính trị độc lập, có một chính quyền do dân bầu, có Hiến pháp và được 78 Quốc gia công nhận?

Trong khi, chính phủ Việt Nam Dân chủ Cộng hòa (VNDCCH) của đảng CSVN, từ năm 1954 đến năm 1976 cũng là nhà nước độc lập nhưng không do dân bầu và chỉ quản lý thực tế miền Bắc Việt Nam.

Nhưng trong đầu lãnh đạo đảng và các nhà khoa bảng Cộng sản Việt Nam thì chỉ có nhà nước VNDCCH mới “chính danh” và “hợp pháp” trên toàn lãnh thổ.

Bằng chứng như cái loa tuyên truyền của Đài Tiếng Nói Việt Nam (VOV, Voice of Vietnam) từng xuyên tạc: "Có thể nói, ngay từ đầu, chính thể “Việt Nam Cộng hòa” đã không có một cơ sở pháp lý vững vàng nào. Mãi tới tận năm 1955 nó mới ra đời và ra đời một cách bất hợp pháp trên nửa lãnh thổ phía nam của Việt Nam như một “sáng tạo” thuần túy của người Mỹ nhằm theo đuổi các mục tiêu phản ánh lợi ích riêng của họ (thị trường Đông Nam Á, gia tăng ảnh hưởng ở vị trí chiến lược, ngăn chặn làn sóng xã hội chủ nghĩa…).

Trong khi đó Việt Nam Dân chủ Cộng hòa được thành lập một cách chính danh trên toàn lãnh thổ Việt Nam vào năm 1945 sau cuộc Cách mạng tháng Tám của muôn triệu con dân đất Việt trước khi bất kỳ một lực lượng quân Đồng minh nào vào giải giáp quân Nhật. Ngay trong năm 1946, Việt Nam Dân chủ Cộng hòa đã tiến hành tổng tuyển cử bầu Quốc hội theo chế độ phổ thông đầu phiếu trên toàn quốc với sự tham gia của đông đảo đồng bào và đã có bản Hiến pháp đầu tiên được thông qua – hai sự kiện này đặt cơ sở pháp lý vững chắc cho nhà nước dân chủ mới khai sinh. Chính phủ Việt Nam Dân chủ Cộng hòa đã ban hành những sắc lệnh, những văn bản pháp lý đầu tiên khẳng định nền độc lập, chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ từ Bắc chí Nam.

Không những vậy, sau năm 1954 nhà nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, dù đang trên thế thắng về mặt quân sự (với trận Điện Biên Phủ lừng lẫy năm châu) vẫn chấp nhận một cuộc tổng tuyển cử sòng phẳng trên tinh thần hòa hợp để thống nhất đất nước đang tạm thời bị chia cắt. Tuy nhiên cả phía Mỹ và cái gọi là Việt Nam Cộng hòa đều kiên quyết từ chối thiện chí đó!" (VOV, ngày 23/04/2015)

Lu loa như thế chỉ đúng nửa sự thật. Bởi vì từ sau Chính phủ Liên Hiệp Kháng chiến Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, hay liên hiệp Quốc-Cộng 1946, và Quốc hội có dân bầu đầu tiên 1946, dù nhiệm kỳ cho đến 1960 mới chấm dứt, nhưng lực lượng phá hoại của đảng CSVN do hai ông Võ Nguyên Giáp và Trần Quốc Hoàn chỉ huy đã tìm mọi cách để đánh phá hai đảng Việt Nam Quốc Dân Đảng và Việt Nam Cách Mệnh Đồng Minh Hội để chiếm độc quyền cai trị.

Bằng chứng đã được ghi trong Bách khoa Toàn thư mở: "Hồ Chí Minh giao cho Võ Nguyên Giáp và Trần Quốc Hoàn, sau này trở thành Bộ trưởng Công an, nhiệm vụ vô hiệu hóa các cuộc biểu tình do Việt Nam Quốc dân Đảng và Việt Nam Cách mệnh Đồng minh Hội tổ chức nhằm chấm dứt hoạt động tuyên truyền của các đảng này trong dân chúng. Võ Nguyên Giáp kể lại: "Chúng tôi phải trừng trị bọn phá hoại... Nhưng bằng mọi giá phải tránh khiêu khích và đảm bảo không xảy ra xung đột lớn". Võ Nguyên Giáp dùng lực lượng tự vệ và các hội viên Hội Cứu Quốc phá các cuộc biểu tình này."

Như vậy, dù có “chính danh” trên giấy tờ nhưng chính phủ liên hiệp ban đầu đã thay hình đổi dạng bằng một Chính phủ và Quốc hội đảng cử dân bầu của riêng đảng CSVN. Từ đó cho đến ngày được gọi là “thống nhất đất nước chính thức”, sau cuộc tổng tuyển cử ngày 25 tháng 4 năm 1976 và sau 20 năm chiến tranh huynh đệ tương tàn do đảng CSVN chủ động xâm lược VNCH từ 1955 đến tháng 4/1975, cái “chính danh” của Quốc hội đảng cử dân bầu và nhà nước do đảng độc quyền lãnh đạo chưa bao giờ là “của dân, do dân và vì dân” như nhà nước tuyên truyền.

Lời Nguyễn Cơ Thạch

Nhưng tại sao Chính phủ VNDCCH ở miền Bắc đã không dám phản đối Trung Cộng khi Bắc Kinh xua quân đánh chiếm Quần đảo Hoàng Sa tháng 1/1974?

Ông Dương Danh Dy, một chuyện gia về Trung Hoa của Việt Nam đã trích lời Thứ trưởng Ngoại giao Nguyễn Cơ Thạch vào thời điểm xảy ra vụ Hoàng Sa để trả lời cho thắc mắc này.

Báo Tuần Việt Nam của Bộ Thông tin và Truyền thông CSVN, trong số ra ngày 6/1/2014 viết: "Nhân kỷ niệm 40 năm ngày Trung Quốc cưỡng chiếm Hoàng Sa từ tay Việt Nam Cộng Hòa, 19.1.1974, có một băn khoăn của nhiều người là tại sao lúc đó Việt Nam Dân chủ Cộng hòa lại không lên tiếng.

Có phải chăng như sử gia Nguyễn Đình Đầu đã nghĩ rằng tình đồng chí giữa những người Cộng sản lúc đó còn lớn hơn lãnh thổ?

Tuanvietnam có cuộc phỏng vấn với nhà nghiên cứu Trung Quốc lão thành Dương Danh Dy - người có may mắn biết được nội tình câu chuyện.

Phóng viên: Có một câu hỏi mà nhiều người thắc mắc là, hồi Trung Quốc đánh Hoàng Sa đầu năm 1974, tại sao Chính phủ Việt Nam Dân chủ Cộng hòa lại không lên tiếng phản đối?

Và, đối với một số người, thậm chí còn đặt vấn đề nặng hơn là Việt Nam lúc đó đã nể, sợ Trung Quốc. Thậm chí không ít người còn chỉ trích Ban Lãnh đạo Việt Nam lúc đó còn đặt tình đồng chí cao hơn lãnh thổ quốc gia?

Dương Danh Dy: “Tôi xin nói rằng đó chính là câu hỏi mà tôi cũng thắc mắc cách đây 40 năm, khi còn là một tổ trưởng theo dõi quan hệ Việt - Trung. Tất nhiên, tôi phàn nàn với mấy anh bạn đồng nghiệp thôi. Nhưng không hiểu sao, ông Nguyễn Cơ Thạch, lúc đó là Thứ trưởng Ngoại giao, nghe được, và cho gọi tôi lên gặp ông.

Ông Thạch, vốn rất quý tôi vì biết rõ tính ngay thẳng của tôi, đã nói luôn:

"Dy ơi, sao cậu dại thế! Đất nước đã thống nhất chưa? Thống nhất đất nước so với việc Trung Quốc chiếm nửa Hoàng Sa thì cái nào lớn hơn?

Cậu có biết rằng viện trợ của Liên Xô và phe xã hội chủ nghĩa ở Đông Âu dành cho chúng ta chủ yếu đi qua đường nào? Rồi cậu chắc biết hơn những người khác rằng Trung Quốc viện trợ cho chúng ta như thế nào trong cuộc kháng chiến chống Mỹ...

Thế mà bây giờ, vì cái chuyện Hoàng Sa, mà đằng nào họ cũng chiếm của Việt Nam rồi, chúng ta lên tiếng, đã không làm được gì còn ảnh hưởng tới sự nghiệp lớn hơn."

Lúc đó, ông Thạch chỉ nói cho tôi đến thế thôi, và tôi cũng thông."

Ông Dy “thông” nhưng lịch sử thì không vì vào năm 1958, Thủ tướng Phạm Văn Đồng đã gửi Công hàm cho Thủ tướng Trung Hoa Chu Ân Lai nhìn nhận chủ quyền lãnh hải của Trung Quốc trên Hoàng Sa và Trường Sa.

Trong một dịp khác, lời nói của ông Dương Danh Dy còn được phổ biến trên Internet nhận định rằng: "Việc không nói để không ảnh hưởng tới sự nghiệp thống nhất đất nước thì rõ rồi. Nhưng việc không nói còn làm cho Ban Lãnh đạo Trung Quốc chủ quan, nghĩ rằng Việt Nam Dân chủ Cộng hòa coi nhẹ vấn đề biển đảo mà không tìm cách đánh chiếm luôn quần đảo Trường Sa nữa.".

Rất tiếc dự đoán về ý đồ của Trung Cộng ở Trường Sa của chuyên gia Dương Danh Dy không hoàn toàn đúng. Thay vì “đánh chiếm hết”, Trung Cộng đã làm chủ 7 đảo quân sự được tân tạo từ các bãi đá có vị trí chiến lược ở Trường Sa để đe dọa trực tiếp Việt Nam.

Đó là: đá Châu Viên, đá Chữ Thập, cụm đá Ga Ven, đá Gạc Ma, đá Tư Nghĩa, đá Vành Khăn và đá Xu Bi.

Không có dấu hiệu nào cho thấy Trung Cộng sẽ chỉ dừng chân ở 7 vị trí này.

Như vậy, qua lời ông Nguyễn Cơ Thạch, ai cũng thấy rõ việc bảo vệ sự toàn vẹn chủ quyền lãnh thổ đối với đảng và chính phủ miền Bắc khi Hoàng Sa bị Trung Cộng đánh chiếm năm 1974 không quan trọng bằng việc phải đánh phá để chiếm Việt Nam Cộng hòa!

Bây giờ, có sáng mắt ra cũng đã quá muộn vì dù sách sử mới có nhìn nhận VNCH thì Hoàng Sa và một phần Trường Sa cũng đã nằm trong tay Trung Cộng.

Cho nên nếu Tiến Sỹ sử học Nguyễn Nhã (thời VNCH ở lại) cho rằng "Việc thừa nhận này (VNCH) có lợi trước nhất cho công cuộc đấu tranh bảo vệ chủ quyền biển đảo của Việt Nam" (Tuổi Trẻ online, ngày 20/08/017) thì cũng chi là mong ước mà thôi.

Bởi vì khi Phi Luật Tân mời Việt Nam tham gia vụ kiện Trung Cộng ra tòa án Quốc tế năm 2013 để bác bỏ chủ quyền tự nhận của Bắc Kinh trong hình Lưỡi Bò (hay đường 9 đoạn), chiếm ¾ diện tích trên 3 triệu cây số vuông biển đảo ở Trường Sa thì Việt Nam không dám làm.

Tiến sỹ Nguyễn Nhã cũng nói với báo Tuổi Trẻ rằng: "Từ năm 1954 - 1975 chỉ có chính quyền ở miền Nam Việt Nam mới có quyền quản lý Hoàng Sa và Trường Sa vì hai quần đảo này ở vị trí dưới vĩ tuyến 17, cũng đã từng được rất nhiều nước thừa nhận, nên chính quyền Việt Nam cộng hòa phải được chính thức thừa nhận mới bảo đảm tính pháp lý quốc tế liên tục."

Nhưng tại sao phải mất tới 43 năm, kể từ khi Trung Cộng dùng võ lực đánh chiếm quấn đảo Hoàng Sa của Việt Nam ngày 19/1/1974, từ tay Hải quân VNCH, sách sử của nhà nước CSVN mới biết nhìn nhận có một Chính quyền Việt Nam Cộng hòa ở miền Nam để có lợi về mặt chủ quyền biển đảo ở Biển Đông nói chung và Hoàng Sa nói riêng?

TS Nguyễn Nhã còn lạc quan, theo tường thuật của Tuổi Trẻ: "Trong cái nhìn triển vọng về việc thừa nhận chính thể Việt Nam cộng hòa, ông Nhã cũng lưu ý rằng “Hiện nay có hơn 4 triệu Việt kiều trong đó các thành phần trong chính quyền Việt Nam cộng hòa cũng rất quan trọng. Công nhận Việt Nam cộng hòa sẽ tạo sự đoàn kết, hòa hợp hòa giải dân tộc, như ý nguyện lúc sinh thời của Thủ tướng Võ Văn Kiệt".

Không chỉ thế, theo ông Nhã, “...Thừa nhận Việt Nam cộng hòa, Việt Nam chúng ta hiện nay có thể chính thức thừa hưởng gia tài rất quý báu về văn hóa giáo dục, kinh tế với cơ chế mà gần như cả thế giới hiện nay đang thực hiện. Đặc biệt như tôi đã phát biểu trong Đại hội kỷ niệm 50 năm thành lập Hội Khoa học lịch sử Việt Nam rằng giới sử học ở miền Nam trước đây không bị ảnh hưởng về chính trị, hay quan điểm. Bất cứ nước nào tôn trọng giới học thuật, khoa học, nghiên cứu, nước ấy sẽ phát triển và ngược lại rất khó phát triển”.

Quả là nhiêu khê đấy. Nếu chỉ cần tập sách sử biết nhìn nhận có một Chính quyền VNCH ở miền Nam từng kiểm soát chủ quyền ở Hoàng Sa và Trường Sa mà đảng CSVN lấy lại được chính nghĩa để vận động toàn dân hy sinh bảo vệ lãnh thổ thì rẻ quá.

Nhưng cái giá mà nhà nước CSVN phải trả cho hòa hợp, hòa giải dân tộc với người Việt Nam Cộng hòa trong và ngoài nước còn cao gấp vạn lần hơn.

Còn cao hơn, nếu cụm từ “ngụy quân ngụy quyền” chỉ có giá trị trên trang sách mà trong đầu thì không.

Chỉ lỡ một chuyến tầu thôi mà khổ thế đấy. -/-

(07/017)

Phạm Trần

User avatar
TheLang
Posts: 1960
Joined: Thu Oct 30, 2008 5:43 am

Post by TheLang »

Image

Thanh toán đồng chí là văn hoá đặc thù của lãnh đạo độc tài CS

Le Nguyen
(Danlambao) - Đọc lịch sử các nước “bị” cuồng phong cộng sản đi qua, không khó để chúng ta nhận thấy là các đảng cộng sản, nhất là đảng csVN luôn khen đảng mình, chế độ mình là dân chủ vạn lần hơn... Thế nhưng chính đảng CS là đảng chính trị phản động, phản dân chủ, phi dân chủ, dân chủ trá hình, dân chủ cuội đi ngược trào lưu tiến hóa về hướng văn minh, tiến bộ của nhân loại.

Ngay thời điểm này là thời đại dân chủ, lúc nhân loại đang sống trong môi trường văn minh của thế kỷ 21 thì đảng cộng sản Việt Nam vẫn còn “mộng du” ở tận đâu đâu, chúng vẫn mơ màng ở vào thuở loài người còn sống trong thời kỳ chính trị hoang dã, mông muội. Nghĩa là trong “đấu tranh chính trị” cộng sản không chỉ ra tay tàn độc với các đối thủ chính trị khác ý thức hệ, khác chính kiến mà còn giở thủ đoạn thanh toán đồng chí để cướp lấy quyền lãnh đạo chính trị tối cao.

Thanh toán đồng chí để giành độc quyền lãnh đạo chính trị là văn hóa đặc thù trong tư duy của các tên lãnh tụ cộng sản khét tiếng như Lênin, Stalin, Mao, Đặng, Kim, Hồ... Các lãnh tụ CS vừa kể, chúng là chuyên gia ngành thanh toán đồng chí, thu tóm quyền lực rất tàn bạo, dã man trong thế giới loài vật cộng sản.

Ngày nay mọi người đều đã rõ Hồ Chí Minh là bản sao của các tên đồ tể chống nhân loại Lênin, Satlin, Mao, Đặng, Kim... Về cá nhân Hồ, có một sự thật khá buồn cười, dù Hồ đã bị Staline mắng là tên cộng sản ngu dốt rừng rú nhưng trong một buổi huấn luyện cán bộ nơi rừng núi Việt Bắc. Hồ đã chỉ vào bức hình treo trên vách “vinh danh” đứa có ngôn ngữ du côn, nhục mạ Hồ rằng: “...Ai có thể sai chứ đồng Staline, đồng chí Mao Trạch Đông không thể sai được...” Hồ thật”dĩ đại” nhỉ?

Về việc thanh toán các đối thủ cạnh tranh, các đảng phái chính trị, các lực lượng đối kháng chống ý thức hệ cộng sản trong thời kỳ hoạt động bí mật của Lênin, Staline, Mao, Hồ với lý do vì nhu cầu “đấu tranh bí mật” phải ra tay man rợ, rừng rú để tồn tại, nghe có vẻ xuôi tai... tạm chấp nhận được. Thế nhưng cái việc thanh toán đồng chí, tiêu diệt đồng đội đồng lao cộng khổ khi đã cướp được chính quyền, dựng lên chế độ độc tài toàn trị, rồi với chiêu trò tố điêu chống phản động, phản cách mạng, tiêu diệt kẻ thù giai cấp, trừng trị tay sai ngoại bang để thỏa mãn tham vọng quyền lực cá nhân, phe nhóm dưới vỏ bọc củng cố, xây dựng chủ nghĩa xã hội là vô đạo đức, thật đáng kinh sợ!

Đứng đầu danh sách thanh toán đồng chí để giành độc quyền lãnh đạo cái gọi là cách mạng vô sản là Staline. Hắn đã sử dụng mật vụ ám sát, thủ tiêu và bịa chuyện, vu cáo đồng chí phản đảng, phản cách mạng, cấu kết với thế lực thù địch nước ngoài âm mưu lật đổ chính quyền nhân dân để tiêu diệt, thanh toán đồng chí. Thanh toán những người đồng cam cộng khổ, vào sinh ra tử từ lúc hoạt động trong bóng tối chưa cướp được chính quyền có tiếng tăm bị “đồng chí” Staline thanh toán như:

“ Leon Trotsky Ùy viên Bộ Chính trị; Alexei Rykov Ủy viên Bộ Chính trị, Chủ tịch Hội đồng Nhân dân Xô Viết; Lev Kamenev Ủy viên Bộ Chính trị, Phó chủ tịch Hội đồng Nhân dân Xô Viết; Grigory Zinoviev Ủy viên Bộ Chính trị; Nikolai Bukharin Ủy viên Bộ Chính trị, Nhà lý luận Bolshevik; Mikhail Tukhachevsky Tổng Tham mưu trưởng Hồng quân, Nguyên soái Liên Xô; Vasily Blyukher Nguyên soái hồng quân Liên Xô; Alexander Yegorov Nguyên soái hồng quân Liên Xô...”

Giở thủ đoạn thanh toán đồng chí rùng rợn sau Staline phải kể đến là Mao Trạch Đông. Dù tay của Mao ít nhuốm máu hơn Stalin trong việc thanh toán đồng chí để củng cố, thu tóm quyền lực lãnh đạo đảng, nhà nước cộng sản Tàu. Mục tiêu thanh toán đồng chí của Mao là các “đồng chí” nào không ngoan ngoãn, không nghe theo mệnh lệnh đều: Một là bị tước bỏ các chức vụ như Bành Đức Hoài bộ trưởng quốc phòng; Hai là bị đưa đi cải tạo lao động khổ sai như Đặng Tiểu Bình lúc giữ chức tổng bí thư của ban bí thư trung ương; Ba là giam lỏng cho tới chết như Lưu Thiếu Kỳ phó chủ tịch đảng cộng sản; Bốn là loại trừ vĩnh viễn bằng tai nạn nổ máy bay như Lâm Bưu bộ trưởng quốc phòng...

Chuyện khá buồn cười trong hàng ngũ lãnh đạo đảng cộng sản Tàu là Đặng Tiểu Bình, người đã từng là nạn nhân của trò thanh toán đồng chí nhưng để tranh đoạt quyền bính chính trị, Đặng cũng không ngại ngần, không áy náy ra tay thanh toán đồng chí giành quyền lực tối cao của đảng cộng sản Tàu. Nạn nhân của chiêu trò thanh toán đồng chí trong nội bộ, là Đặng bày trò ép Hồ Diệu Bang tổng bí thư đảng từ chức và cũng chính Đặng kết tội Triệu Tử Dương tổng bí thư kế nhiệm Hồ Diệu Bang khoan nhượng với học sinh, sinh viên trong sự kiện Thiên An Môn năm 1989 nên đã bị Đặng giam lỏng cho đến chết.

Hiện nay “đặc sản” thanh toán đồng chí của cộng sản đang diễn ra với chiêu trò chống tham nhũng của Tập Cận Bình qua khẩu hiệu “đả hổ diệt ruồi” đã được Nguyễn Phú Trọng sao chép bản sao của Tập. Thanh toán đồng chí là để thu tóm quyền lực, quyền lợi của các lãnh tụ nòi cộng sản chứ có thằng lãnh tụ cộng sản nào “tốt” không tham ô, hủ hóa, không suy thoái đạo đức lối sống?...

Có lẽ chuyện Hồ lợi dụng lòng yêu nước, kêu gọi lãnh tụ các đảng phái quốc gia, lãnh tụ tinh thần các tôn giáo, nhân sĩ trí thức được nhân dân tín nhiệm, hợp tác với Hồ chống Pháp rồi sau đó cho đàn em tung tin, vu cáo, kết tội Việt gian phản động, phản quốc kết án tử với hình thức ám sát, thủ tiêu hoặc cho đội cải cách tố điêu trong cải cách ruộng đất để bức tử lẫn xử tử thành phần ưu tú, tinh hoa của dân tộc Việt Nam, lộ liễu không che dấu là sự thật không thể chối cãi.

Khác quan mà nói thì chuyện thanh toán đồng chí của Hồ tương đối kín đáo, không lộ liễu, táo bạo như Staline, Mao vì tài liệu lịch sử do các “nhà Hồ Chí Minh học” trưng dẫn chỉ ra thì rất có khả năng Hồ không phải là người Việt? Thế cho nên những đồng chí cộng sản nào biết Hồ trong “thời kỳ hoạt động cách mạng” ở bên Nga, ở bên Tàu đều bị Hồ mượn tay kẻ thù lẫn ra lệnh cho đàn em thanh toán không để lại dấu tích để che giấu nhân thân mình.

Những đồng chí bị Hồ thanh toán gồm có: Lâm Đức Thụ đồng chí thân cận cùng Hồ bán cụ Phan Bội Châu cho Pháp để lãnh thưởng; Trần Phú tổng bí thư đầu tiên, Lê Hồng phong tổng bí thư thứ hai; Hà Huy Tập tổng bí thư thứ ba của đảng cộng sản Việt Nam. Cả ba tổng bí thư đảng bị bắt, bị tử hình hoặc bị chết trong tù cùng một kịch bản là bị một đồng chí phản bội, khai báo nhưng chúng không chỉ ra đích danh đồng chí đó là ai? Có phải một đồng chí phản bội “không không biết” là tay chân “không không thấy” của Hồ Chí Minh chăng?...

Đến cuối đời tông tích “đạo đức” của Hồ bị lộ và câu chuyện Nguyễn Văn Linh, Võ Văn kiệt “tuyển phi” cho “hoàng đế” Hồ cấy hạt giống đỏ cho các cháu gái ngoan miền nam ra thăm bác bại lộ nên Hồ đã bị cặp bài trùng Lê Duẩn, Lê Đức Thọ dùng làm thế mạnh mặc cả, tranh giành, thu tóm quyền lực, là bí ẩn chưa rõ thực hư cần điều tra làm rõ!

Trong thời gian dài hiện diện, tồn tại và phát triển của đảng csVN lộ ra cho chúng ta thấy việc thanh toán đồng chí để tranh quyền lãnh đạo đảng cộng sản như đến hẹn lại lên trong mỗi kỳ đại hội đảng, sắp xếp lại thành phần nhân sự lãnh đạo chủ chốt: Một là là cuộc chiến đấu đá diễn ra giữa phe Lê Duẩn, Nguyễn Chí Thanh với nhóm Trường Chinh, Võ Nguyên Giáp qua vụ án “tổ chức chống đảng, chống nhà nước, theo chủ nghĩa xét lại hiện đại và làm tình báo cho nước ngoài”. Hai là đại hội đảng lần thứ VII phe cách Nguyễn Văn Linh, Lê Đức Anh dựng chuyện, đấu đá quyền lực với băng nhóm Võ Nguyên Giáp qua vụ án gián điệp Năm Châu-Sáu Sứ, một vụ án bịa đặt ”siêu nghiêm trọng” nhằm loại trừ Võ Nguyên Giáp và phe nhóm.

Chuyện các tên lãnh đạo đảng cộng sản Việt Nam kể xấu lẫn bịa đặt dựng chuyện nói xấu nhau không có gì là lạ nhưng chuyện thanh toán đồng chí, sử dụng chiêu trò hạ bệ nhau có một “giai thoại” khá trẻ con, ai nghe qua không khỏi phải nhếch mép cười khì. Câu chuyện cười này xảy ra vào lúc Lê Khả Phiêu bị các thái thượng hoàng “Anh-Mười-Kiệt” giở trò bịa chuyện bôi xấu, kể lể đủ thứ tội để loại Lê Khả Phiêu khỏi chức tổng bí thư. Lúc lật được Phiêu thì Đỗ Mười nguyên tổng bí thư tiền nhiệm hí hửng tuyên bố không che giấu: “...Nó lật tao thì tao lật nó...”

Hiện nay các lãnh đạo đảng cộng sản Việt Nam đứa nào cũng biết giở trò thanh toán đồng chí do Hồ nhập cảng từ các đồng chí cộng sản quốc tế vào Việt Nam, đang hồi gay cấn. Các ứng viên ngấm nghía, tranh giành chiếc ghế tổng bí thư như Đinh Thế Huynh, Trần Đại Quang dính căn bệnh lạ biến mất bí ẩn đã không còn cửa vào cổng tổng bí thư giữa nhiệm kỳ. Hiện tại chỉ còn lại con ngựa già Nguyễn Phú Trọng độc diễn trên sàn chính trị độc quyền của đảng csVN với quyết tâm kiên định XHCN, dù Trọng thừa nhận 100 năm nữa chưa chắc đã có XHCN chưa?

Ngoài ra thời gian gần đây hàng loạt quan chức suy thoái đạo đức lối sống, tay chân của nguyên thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng bị Nguyễn Phú Trọng sờ gáy và Nguyễn Tấn Dũng cũng đang nằm trong tầm ngắm của Trọng. Trước sự việc thanh toán đồng chí của Trọng, theo thông tin vỉa hè, theo dư luận xã hội trên các trang mạng cá nhân và theo các tờ lề dân lẫn các báo không lề tương đối thuyết phục, rằng thì là Nguyễn Tấn Dũng không thể ngồi yên cho Nguyễn Phú Trọng làm thịt.

Trước tình hình nguy cấp đó, Nguyễn Tấn Dũng đã cho con gái rượu Nguyễn Thanh Phượng rút vốn chạy khỏi các công ty nhà nước, chuyển tài sản ra nước ngoài và âm thầm vận động thế lực củng cố thế lực ngầm trong đảng nhằm trở lại tranh ghế tổng bí thư đảng với Nguyễn Phú Trọng. Cũng theo nguồn không chính thức nếu giành được ghế tổng bí thư, Nguyễn Tấn Dũng sẽ xóa sổ đảng cộng sản, thay đổi thể chế, lên làm tổng thống. Nếu nhận định, luận đoán trên là đúng thì di sản độc hại của Hồ, trong đó có chiêu trò thanh toán đồng chí sẽ được nhân dân Việt Nam chôn vùi theo tượng đồng, xác sáp của Hồ vĩnh viễn và chôn vùi Hồ là điều rất có thể, hãy chờ xem màn hai, cảnh hai của hậu đại hội đảng csVN!

28/8/2017
Le Nguyen

User avatar
TheLang
Posts: 1960
Joined: Thu Oct 30, 2008 5:43 am

Post by TheLang »

Image


Từ cướp 1945 đến chiếm 1975

Phạm Trần
(Danlambao) - Cứ mỗi dịp có kỷ niệm ngày 19 tháng Tám, người Cộng sản Việt Nam (CSVN) lại thi đua nói phét và nói dối với lịch sử để che đậy hành động “cướp” chính quyền từ tay Chính phủ Trần Trọng Kim năm 1945.

Cũng như thế, họ đã “chiếm miền Nam tử tế và văn minh của Việt Nam Cộng hoà ngày 30/04/1975 mà cứ nói bừa rằng “giải phóng” để chối tội xâm lăng.

Hãy đọc những lời họ tự diễn: "Cách đây tròn 72 năm, với khí thế sục sôi cách mạng, nắm bắt thời cơ “nghìn năm có một”, Đảng ta và lãnh tụ Hồ Chí Minh đã phát động toàn dân nhất tề đứng lên tiến hành tổng khởi nghĩa, làm nên cuộc Cách mạng Tháng Tám “long trời lở đất”, đập tan xiềng xích nô lệ, đánh đổ chế độ thực dân, phong kiến, giành chính quyền trong cả nước; dẫn đến sự ra đời của nước Việt Nam dân chủ cộng hòa - nhà nước công nông đầu tiên ở Đông Nam Á." (báo Quân đội Nhân dân, ngày 19/08/2017)

Chả làm gì có cái gọi là “Cách mạng Tháng Tám “long trời lở đất” đã diễn ra trong ngày 19 tháng 8 năm 1945.

Trong lịch sử đảng CSVN, từ ngày thành lập 03/02/1930, người Cộng sản đã nổi tiếng nói thật thì ít mà nói dối thì nhiều cho nên họ cần phải học từ các trí thức đứng đắn ngay trong hàng ngũ mình để ăn ngay nói thật, nếu không sợ có ngày bị Thánh Thần cắt lưỡi.

Một trong những trí thức đàng hoàng này là Giáo sư, Tiến sỹ Nguyễn Đình Cống, nhà giáo tại Đại học Xây dựng đã nghỉ hưu.

Ông viết: "Đêm 9 tháng 3-1945 Nhật đảo chính Pháp. Trên đất VN không còn người Pháp cai trị. Ngày 11-3 vua Bảo Đại tuyên bố Việt Nam độc lập, xóa bỏ mọi hiệp ước đã ký với Pháp. Tháng 4-1945 giải tán triều đình phong kiến với các Thượng thư, lập Chính phủ do Thủ tướng Trần Trọng Kim đứng đầu và các Bộ trưởng. Ngày 15-8 Nhật đầu hàng Đồng minh. Ngày 17-8 Chính quyền Hà nội tổ chức mít tinh, treo cờ Quẻ Ly để chào mừng nước Việt Nam độc lập. Cuộc mít tinh này đã bị người của VM (Việt Minh) “cướp” đoạt, hạ cờ Quẻ Ly xuống, giương cờ đỏ sao vàng lên và kêu gọi đi theo VM. Từ trước ngày 17-8 thủ tướng Trần Trọng Kim, Bộ trưởng Hoàng Xuân Hãn đã 5 lần tiếp xúc, hội đàm với đại diện của VM tại Hà nội (Lê Trọng Nghĩa, Nguyễn Khang) với đề nghị mời người của VM tham gia Chính phủ hoặc hợp tác lập Chính phủ liên hiệp để chuẩn bị đón tiếp quân Đồng minh, nhường quyền kiểm soát phần lớn đất nước cho VM một cách hòa bình. Nhưng cả 5 lần đều bị đại diện VM từ chối với tuyên bố là VM đủ lực lượng để “cướp” toàn bộ chính quyền mà không cần sự hợp tác nào hết, chỉ có đấu tranh một mất một còn. Để tỏ rõ thiện chí không dùng bạo lực, chính phủ ông Kim và Bảo Đại không thành lập quân đội, không có Bộ Quốc phòng.

Ngày 19-8 VM “cướp” chính quyền ở Hà nội. Sau đó việc “cướp” chính quyền lan rộng ra toàn quốc. Việc “cướp” này diễn ra dễ dàng, nhanh chóng vì không gặp phải sự chống đối. Ngày 25-8 vua Bảo Đại thoái vị."

(Trích Bauxite Việt Nam, ngày 18/08/2016)

Giáo sư Cống, 80 tuổi, quê Quảng Bình (sinh ngày 12/12/1937) tuy là người đã công tác nhiều năm trong hệ thống giáo dục nhà nước CSVN, nhưng sau khi về hưu, ông đã viết nhiều bài chỉ trích chính sách cai trị của đảng và lên án những sai lầm của Chủ nghĩa Mác-Lênin. Ông còn công khai ủng hộ đa nguyên đa đảng.

Vì vậy, Giáo sư, Tiến sỹ Sử học Phạm Cao Dương của Việt Nam Cộng hòa đã viết: "Trong năm lần gặp gỡ kể trên, ngoại trừ cuộc gặp gỡ lần thứ năm, bốn lần đầu lần nào phía chính phủ cũng đưa ra những đề nghị mời Việt Minh vào chính phủ làm việc để cứu nước nhưng tất cả đều bị từ chối. Lý do là Việt Minh với Đảng Cộng Sản đứng đằng sau đã chủ trương cướp chính quyền từ đó một mình lãnh đạo đất để thực hiện cuộc cách mạng riêng của mình bất chấp mọi nguy hiểm có thể xảy ra cho dân tộc, phản ảnh qua những câu trả lời của người đại diện Việt Minh cho những câu hỏi do chính Thủ Tướng Trần Trọng Kim đặt ra và kể lại. Biến cố 19 tháng 8 do đó đã xảy ra."

(Trích “Trước khi bão lụt tràn tới -BẢO ĐẠI - TRẦN TRỌNG KIM và ĐẾ QUỐC VIỆT NAM (9/3/1945 - 30/8/1945)” (Phạm Cao Dương-Nhà xuất bản Truyền Thống Việt 2017)"

Theo sách Phạm Cao Dương thì trong hồi ký “Một cơn gió bụi”, Tác giả Trần Trọng Kim viết: "Đảng Việt Minh lúc ấy rất hoạt động, đánh huyện này, phá phủ kia, lính Bảo An ở các nơi, phần nhiều bị Việt Minh tuyên truyền, tuy chưa theo hẳn, nhưng không chống cự nữa. Nhân dân bấy giờ rất hoang mang, một đường có chính phủ quốc gia, nhưng vì thời gian eo hẹp, chưa kịp sắp đặt gì cả, công việc thấy có nhiều sự khốn khó mà thường nghe sự tuyên truyền của Việt Minh nói họ đã có các nước đồng minh giúp đỡ cho nước Việt Nam hoàn toàn độc lập. Dân ta từ khi bị người Pháp sang cai trị, cứ khao khát độc lập, nay nghe Việt Minh nói như thế, ai nghe nói đảng Việt Minh lên cầm quyền, dân không phải đóng thuế nữa, được hoàn toàn tự do và có nhiều hạnh phúc, thành ra ai cũng tin theo. Ngay những đạo thanh niên tiền tuyến do Bộ Thanh Niên lập ra, cũng có ý ngả về Việt Minh."

Cụ Kim viết tiếp: "Tôi thấy tình thế ấy, tôi bảo ông Phan Kế Toại (Khâm sai Bắc Bộ) đi tìm một vài người Việt Minh đến nói chuyện, vì lúc ấy tôi còn tưởng đảng Việt Minh dù theo chủ nghĩa cộng sản, nhưng chắc cũng nghĩ đến tương lai nước nhà. Hôm sau ông Toại đưa một thiếu niên Việt Minh đến (Lê Trọng Nghĩa), tôi nói ‘chúng tôi ra làm việc chỉ vì nước mà thôi, chứ không có ý cầu danh lợi gì cả, tôi chắc đảng của các ông cũng vì nước mà hành động. Nếu vậy chúng ta tuy đi con đường khác nhau, nhưng cũng cùng một mục đích như nhau, các ông thử xem ta có thể hợp tác với nhau, kẻ ở trong người ở ngoài để cứu nước được không?"

- Người ấy (Lê Trọng Nghĩa) nói: "Sự hành động của chúng tôi đã có chủ nghĩa riêng và có chương trình nhất định để đem nước đến chỗ hoàn toàn độc lập. Chúng tôi có thể làm lấy được."

– (Cụ Kim): "Sự mưu cầu cho nước được độc lập cũng là mục đích của chúng tôi nhưng vì đi đường thẳng có nhiều sự khó khăn, nên chúng tôi phải uyển khúc mà đi từ từ có lẽ chắc chắn hơn."

– (Lê Trọng Nghĩa): "Chúng tôi chỉ có một con đường thẳng để đi đến hoàn toàn độc lập chứ không có hai."

– (Cụ Kim): "Theo như ý của các ông như thế, tôi sợ rất hại cho dân, mà chưa chắc đã thành công được."

– (Lê Trọng Nghĩa): "Chúng tôi chắc thế nào cũng thành công. Nếu có hại cũng không cần, có hại rồi mới có lợi. Dù trong nước mười phần chết chín, chúng tôi sẽ lập một xã hội mới với một thành phần còn lại còn hơn với chín phần kia."

- (Cụ Kim): "Rồi người ấy đọc một bài hình như đã học thuộc lòng để kể những công việc của đảng Việt Minh. Tôi thấy thái độ người ấy như thế tôi biết không thể lấy nghĩa lý nói chuyện được."

- (Tôi nói): "Nếu các ông chắc lấy được quyền độc lập cho nước nhà, các ông vào chính phủ làm việc, cần gì phải đánh phá cho khổ dân?"

– (Lê Trọng Nghĩa): "Chúng tôi sẽ “cướp quyền” để tỏ cho cả nước đồng minh biết chúng tôi mạnh, chứ không chịu cho ai nhường.”

– (Cụ Kim): "Các ông chắc là các nước đồng minh tin ở sức mạnh của các ông không?"

– (Lê Trọng Nghĩa): "Chắc lắm. Chắc trăm phần trăm."

– (Cụ Kim): "Tương lai còn dài, các ông nhận lấy trách nhiệm đối với quốc dân và lịch sử".

Như vậy, rõ ràng người CSVN, qua tên gọi Việt Minh đã chủ trương “cướp” chính quyền Trần Trọng Kim để dành độc quyền cai trị theo lề lối Cộng sản độc tài. Sau này, đảng CSVN cũng đã dùng mọi mánh khóe, kể cả khủng bố và ám sát để loại các thành viên không Cộng sản, Việt Nam Quốc dân Đảng và Việt Nam Cách Mệnh Đồng Minh hội, ra khỏi Chính phủ liên hiệp Kháng chiến. Từ đó, đất nước lại lâm vào cuộc nội chiến kéo dài 30 năm (1945-1975) do đảng CSVN chủ động đã gây tang thương cho dân tộc cho đến bây giờ (2017).

Nhạc sĩ Tô Hải

Nhân chứng của ngày 19/8/1945 tại Hà Nội, Nhạc sỹ Tô Hải cũng viết: "Cuộc cướp chính quyền từ trong tay Nhật + Pháp không hề có! Mà đơn giản chỉ là một cuộc lật đổ một chính quyền còn non trẻ: Chính phủ Trần trọng Kim với những nhân vật nổi tiếng cả trong lẫn ngoài nước. 126 ngày nắm giữ một chính quyền của một đất nước hoang tàn, chết đói đầy đường, không một đồng trong ngân quỹ, 95% người dân không biết chữ..., được thế giới công nhận và sau này, đa số vẫn được mời vào “Chính phủ liên hiệp”?... Vậy vì sao mà phải “lờ tịt” cái Sự Thật đó đi?" (Theo Dân Luận, ngày 21/08/2010)

Ai lờ đi? Đảng CSVN và những người gọi là “viết Sử” Cộng sản Việt Nam vì họ không dám nói và viết sự thật khi không có lợi cho họ.

Nhạc sỹ Tô Hải, người đã tuyên bố bỏ đảng ngày 25 tháng 5 năm 2014, năm nay (2017) đã 90 tuổi mà phải viết Tập "Hồi ký của một thằng hèn" (Nhà xuất bản Tiếng Quê Hương ở Virginia, Hoa Kỳ in ra năm 2009) đê ăn năn về những việc làm của ông thì nỗi cay đắng phải sâu thẳm lắm.

Vì vậy, ông đã cắn răng viết về ngày 19/08/1945 rằng: "Tóm lại, theo tớ, 19 tháng 8 năm 45 nếu tớ là nhà viết sử có lương tâm tớ sẽ viết hẳn một chương; CHÍNH PHỦ TRẦN TRỌNG KIM VÀ CUỘC ĐẢO CHÍNH 19 THÁNG 8 NĂM 45. Tiếp theo đó là những trang bi tráng nhất về lịch sử dân tộc Việt Nam sau cuộc Đảo Chính này… Vì:

Cuộc cách mạng giải phóng dân tộc đã bắt đầu bị đổi mầu từ đây.

- máu đổ xương rơi cũng bắt đầu từ đây!

- hầu hết những ai không chịu đổi mầu đã, hoặc bị thủ tiêu hoặc “tìm đường cứu nước” bằng một hướng đi khác để trở thành “kẻ thù của Nhân Dân” hoặc đơn giản hơn chỉ để sống và làm việc bằng trái tim và khối óc của chính mình. Một vài người đã mang theo nỗi oan ức xuống tuyền đài thậm chí có người phải tự sát với lời trăn trối để đời “Lịch sử sẽ phán xét cho tôi” (Nguyễn Tường Tam)

- những ai còn lại đành cam chịu kiếp sống Sợ, sống Hèn chờ đợi, hy vọng vào một ngày được thực sự Tự do, Độc lập….

Trong cùng thời điểm đó, có biết bao nước thuộc địa khác trên khắp thế giới đã chẳng phải “thề phanh thây, uống máu quân thù…” cũng độc lập tự do… mà có một thời gian dài người ta “tuyên giáo” chúng ta là “Độc Lập… giả hiệu”! Cho đến hôm nay, cho đến bao giờ? bao giờ? nước ta mới đuổi kịp các “nước độc lập giả hiệu” như Ấn Độ, Indonexia, Singapore, Thailan…. nhỉ?”

Tóm lại, là một nhân chứng đã sống và “hoạt động cách mạng quáng gà” rồi “cách mạng câm-điếc” suốt 65 năm, qua 3 chế độ "Quân chủ lập hiến" Trần Trọng Kim, Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà và Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam, bây giờ sắp giã từ cõi đời này, tớ thấy có nhiệm vụ phải nói lên những gì mà lớp trẻ, kể cả các Nhà lãnh đạo trẻ, những trí thức trẻ (đối với tớ cứ từ 60 trở xuống đều coi là Trẻ cả) và đặc biệt các nhà viết sử trẻ nên đào sâu, tìm hiểu về cái thời gian lịch sử bị xuyên tạc cố ý này... Chỉ tiếc rằng: Những điều tớ kể lại chỉ nằm ở trên cái blog cỏn con của tớ, chẳng có ai hưởng ứng vì: Đa số nhân chứng sống như tớ, kẻ đã qua đời, kẻ còn sống thì đã lẫn cẫn, kẻ thì... vừa Ngu vừa Hèn cho nên, có cho ăn “cháo gan cóc tía” cũng chẳng dám nói lên cái thời tay cầm cờ vàng ba sọc đỏ, miệng hát “Này thanh niên ơi…” dưới bàn tay bắt nhịp của chính Khâm Sai Đai Thần Phan Kế Toại!"

Tiếp tục nhận hão

Ấy thế mà báo chí CSVN cứ tiếp tục nhận hão những thứ không phải của mình để tự công kênh nhau vào chỗ trơ trẽn như bài Xã Luận của báo Nhân Dân ngày 19/08/2017.

Với đầu đề “Cách mạng Tháng Tám và hành trình đổi mới”, Nhân Dân tự ca thế này: "Cách đây tròn 72 năm, trong mùa thu lịch sử, ngày 19-8-1945, dưới sự lãnh đạo của Ðảng, cả dân tộc triệu người như một, với khí thế như sấm rung chớp giật, nhất tề đứng lên khởi nghĩa giành chính quyền, lật đổ chế độ phong kiến, đập tan xiềng xích áp bức của chế độ thực dân, mở ra kỷ nguyên mới, kỷ nguyên của độc lập dân tộc và chủ nghĩa xã hội trên đất nước ta.

Với thành công vang dội đó, chẳng những giai cấp lao động và nhân dân Việt Nam ta có thể tự hào mà giai cấp lao động và những dân tộc bị áp bức trên toàn thế giới cũng có thể tự hào rằng: Ðây là lần đầu tiên trong lịch sử cách mạng của các dân tộc thuộc địa và nửa thuộc địa, một đảng mới 15 tuổi với hơn năm nghìn đảng viên đã lãnh đạo cách mạng thành công, nắm chính quyền toàn quốc, khai sinh nước Việt Nam dân chủ Cộng hòa, nhà nước dân chủ nhân dân đầu tiên ở Ðông - Nam Á, nay là nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam.”

Bài Xã Luận viết tiếp: "Cách mạng Tháng Tám thành công là thắng lợi của sức mạnh đại đoàn kết toàn dân tộc, truyền thống yêu nước nồng nàn, bản lĩnh, trí tuệ và ý chí quật cường của dân tộc ta được kế thừa, phát huy lên tầm cao mới trong cuộc đấu tranh do Ðảng ta tổ chức và lãnh đạo; là thắng lợi của đường lối cách mạng đúng đắn, sự lãnh đạo sáng suốt, tầm nhìn chiến lược, sự nhạy bén tạo thời cơ và chớp thời cơ nghìn năm có một, kết hợp sức mạnh dân tộc với sức mạnh thời đại của Ðảng ta và Chủ tịch Hồ Chí Minh vĩ đại.

Thực tiễn phong phú của cách mạng Việt Nam đã chứng minh sự lãnh đạo đúng đắn và sáng suốt của Ðảng là nhân tố hàng đầu quyết định mọi thắng lợi của cách mạng Việt Nam. Từ ngày Ðảng ta ra đời (3-2-1930), dưới sự lãnh đạo của Ðảng, đất nước ta, dân tộc ta đã giành được những thắng lợi vẻ vang, lập nên những kỳ tích trong suốt chiều dài lịch sử: Cách mạng Tháng Tám năm 1945 thành công, khai sinh Nhà nước Việt Nam dân chủ cộng hòa; Chiến thắng Ðiện Biên Phủ năm 1954 lừng lẫy năm châu, chấn động địa cầu; Chiến dịch Hồ Chí Minh mùa xuân năm 1975 thắng lợi, giải phóng hoàn toàn miền nam thống nhất đất nước, non sông về một dải; công cuộc Ðổi mới đã đạt được thành tựu to lớn, có ý nghĩa lịch sử, đưa đất nước vượt qua đói nghèo, vững bước vào công nghiệp hóa, hiện đại hóa."

Ô hay, tại sao lại “giải phóng miền nam”? Miền Nam của Việt Nam Cộng hòa từ 1954 đến 1975 có bị nước nào độ hộ đâu mà “giải phóng”? Trên 20 triệu người miền Nam đang sống hiền hòa, văn minh và sung túc đã tự nhiên bị quân miền Bắc tràn xuống xâm lăng phá làng phá xóm gây ra máu đổ thịt rơi trong suốt 20 năm mà gọi là “giải phóng” à?

Bây giờ trên 40 năm sau ngày được gọi là “thống nhất đất nước” năm 1976, người Cộng sản mới sáng mắt ra để nuối tiếc những lỗi lầm đạp đổ hệ thống kinh tế thị trường và nền giáo dục nhân bản tân tiến của miền Nam.

Bởi vì những chủ trương gọi là “Đổi mới” từ 1986 cho đến “Tái cơ cấu kinh tế” đợt 1, đợt 2 để làm cho đúng “kinh tế thị trường” mà ngóc đầu lên của đảng Cộng sản lại chính là sách lược kinh tế rất thành công của VNCH mà người Cộng sản đã quáng gà đạp đổ khi chiếm được miền Nam năm 1975!

Bây giờ 72 năm sau ngày 19/8/1945 mà nhân dân vẫn chưa có “tự do, hạnh phúc”, hay “công bằng, dân chủ, văn minh” như “mục tiêu cao cả của Cách mạng Tháng Tám” và chủ trương “Đổi mới” đề ra thì cuộc Cách mạng này có ý nghĩa gì ngoài chiếc bánh vẽ? -/-

(08/017)

User avatar
saohom
Posts: 2212
Joined: Wed Aug 26, 2009 11:30 pm

Post by saohom »

Image

Nhận định về vụ Trần Đại Quang vắng mặt rồi tái xuất

Lâm Hải Yến

(Danlambao) - Việc vắng mặt rồi tái xuất sau hơn một tháng của chủ tịch nhà nước VNCS Trần Đại Quang đã tạo cớ cho hàng trăm bài viết với những nhận định khác nhau về sự thật đằng sau sự vắng mặt và những ý đồ của TĐQ cũng như của các đối thủ. Tuy nhiên, trong số đó có rất ít bài viết đưa ra những nhận định khả dĩ đúng. Ở đây, chúng tôi cũng xin đưa ra những nhận định của riêng mình.

Hai điều có thể nhận thấy ngay khi TĐQ tái xuất là ông ta gầy đi, cái bụng phệ không còn nữa, và ông ta trẻ hẳn ra.

Với một người bình thường, hai dấu hiệu vừa nêu thường xảy ra khi người ta vừa đi làm phẫu thuật thẩm mỹ về. Nhưng khó có thể nghĩ rằng ông ta đi mỹ viện để thuần túy chăm sóc sắc đẹp. Vào lúc nước sôi lửa bỏng này, việc làm đó quá đồng bóng, nên có thể loại trừ ngay. Chỉ có thể nghĩ rằng ông ta đã nhân tiện làm phẫu thuật thẩm mỹ khi chữa bệnh thật, hoặc giả bệnh để thực hiện một âm mưu nào đó, nhân tiện làm phẫu thuật luôn.

Nếu là bệnh thật thì ít khả năng đó là bệnh do thể trạng, vì đối với một nhân vật quyền lực số 2 (hoặc chí ít là số 3) thì sức khỏe được cả một đội ngũ hùng hậu các thầy thuốc giỏi nhất chăm sóc hàng ngày, khó có khả năng đột ngột ngã bệnh được. Vậy, điều phải nghĩ đến nhiều hơn là bị đầu độc. Tất nhiên là bởi các đối thủ tranh chấp quyền lực. Đó là Nguyễn Phú Trọng hoặc Nguyễn Xuân Phúc. Cũng có thể có bàn tay Tàu Cộng. Nhưng trong trường hợp này, TĐQ khó mà sống sót, chứ chưa nói lại trở lại để tiếp tục nắm quyền. Như vậy, việc ông ta tái xuất cho thấy khả năng bị đầu độc là hơi ít.

Khả năng thứ hai là giả bệnh.

Một số người vì thấy thời điểm TĐQ ‘biến mất’ là sau khi Trịnh Xuân Thanh bị bắt về ít ngày, đã vội cho rằng Thanh đã khai ra tội của Quang nên Quang phải giả vờ bệnh để tạm thời thoát thân. Phán đoán này thể hiện một tư duy quá non nớt. Thứ nhất, TĐQ đã có cả một quá trình phạm những tội tày đình, nhưng với mưu mô của một tướng hàng đầu trong ngành công an, các đối thủ của ông ta chưa có bằng chứng đủ sức nặng để có thể hạ bệ Quang. Họ cũng khó có thể có đủ lực lượng để triệt hạ lực lượng của Quang và bắt hoặc giết ông ta. Một lời khai chưa có bằng chứng của một kẻ như Trịnh Xuân Thanh chưa thể dồn TĐQ vào chỗ chết được. Vì vậy, TĐQ không cần phải thoát thân chỉ vì TXT bị bắt về.

Việc giả bệnh có thể do một trong các ý đồ sau.

Một là TĐQ muốn cho mọi người nghĩ rằng mình cũng là một nạn nhân của các âm mưu ám hại, giống như Phạm Quý Ngọ, Nguyễn Bá Thanh và Đinh Thế Huynh. Nếu chỉ có Nguyễn Bá Thanh bị ám hại thì người ta nghĩ nhiều đến anh 3X và Nguyễn Xuân Phúc, hoặc bàn tay Tàu Cộng. Nhưng với cái chết của cả Phạm Quý Ngọ (sau khi Dương Chí Dũng khai đưa tiền cho Ngọ và Quang) thì Quang là kẻ cũng bị nghi ngờ. Bây giờ, sau khi Đinh Thế Huynh cũng đột ngột lâm bệnh nặng (có thể đã chết) nữa thì sự nghi ngờ đối với TĐQ càng tăng, vì Huynh là kẻ cạnh tranh ngôi vị tổng bí thư với TĐQ. Nhiều người nói Huynh và Quang cùng hội Nam Định – Ninh Bình, nhưng tôi nghĩ rằng với đám người này thì dù cục bộ địa phương bao nhiêu, bọn họ cũng vẫn sẵn sàng trừ khử lẫn nhau khi tranh chấp quyền lợi. Hơn thế, chính ĐTH là người, dù bị ép hay không, đã trực tiếp ký ban hành quy định về tuổi tác và ‘cơ cấu’, điều làm TĐQ thấy vô cùng nhức nhối, do cái quy định đó chĩa thẳng vào Quang và chỉ Quang mà thôi. Trong bối cảnh TĐQ bị nghi ngờ ám hại ĐTH thì việc giả bệnh hay giả bị đầu độc có lợi cho TĐQ rất nhiều. Nó làm cho người ta nghĩ đến âm mưu của kẻ khác, cụ thể là Nguyễn Phú Trọng.

Ý đồ thứ hai để TĐQ giả bệnh (hoặc giả bị đầu độc) là để xem khi thấy mình biến mất thì những kẻ nào lộ mặt là kẻ chơi đểu với mình.

Và có thể trong thời gian giấu mặt, TĐQ đã ngầm bố trí lực lượng để củng cố sức mạnh nhằm tìm cách loại bỏ Nguyễn Phú Trọng.

Một số người nói ông ta bệnh thật, vì thấy người yếu hẳn đi. Nhưng nên nhớ rằng giả bệnh thì phải giống như bệnh thật mới có tác dụng, cho nên người giả bệnh sẵn sàng dùng ‘khổ nhục kế’ làm cho mình yếu đi. Có thể làm việc này bằng cách nhịn ăn, thậm chí uống một loại thuốc độc nhanh bị đào thải khỏi cơ thể. Với một kẻ mưu mô như TĐQ, tôi nghĩ rằng ông ta sẵn sàng dùng khổ nhục kế.

Có dư luận nói TĐQ xuất hiện vài hôm nay là TĐQ giả, do Tàu Cộng bố trí. Tuy nhiên, giả thuyết này khó đứng vững. Trong vụ Phùng Quang Thanh năm trước, kẻ xuất hiện với cái tên PQT có vẻ mặt rất khác PQT trước đó, và kẻ này đã ở lì trong cơ quan bộ quốc phòng, hầu như không tiếp xúc với ai, và khi xuất hiện trước đám đông thì thất thần, ngơ ngác. Kẻ đó có thể là giả. Nhưng do TĐQ vừa tái xuất đã liên tục gặp gỡ và phát biểu nên khả năng đóng thế có thể loại trừ.

Tóm lại, chúng tôi nghiêng về giả thuyết là TĐQ giả bệnh (hay giả bị đầu độc) để thực hiện một vài mục đích nào đó (nhưng không phải vì TXT bị bắt về), và nhân thể hút bớt mỡ khỏi cơ thể, vừa cho nhẹ người, vừa giống như mới bị trọng bệnh.

2/9/2017

Lâm Hải Yến

Post Reply