VÀI NGÀY Ở XỨ CỦ SÂM
Posted: Mon Sep 11, 2006 10:32 am
Phần 1 / 3
Sau hơn 1 giờ bay từ Narita (Tokyo), chúng tôi đến phi trường Incheon vào lúc xế chiều trong cái nắng chang chang giữa hè; mặc dù trước đó chúng tôi được tin trận bão “Saomai” đang kéo vào Trung hoa lục địa.
Đến đón chúng tôi ở phi trường Incheon là một nhân viên của công ty du lịch Nhật. Thật buồn cười khi cả hai bên khám phá ra là cô ta không nói được tiếng Anh, chỉ tiếng Đại hàn và tiếng Nhật; trong khi chúng tôi chỉ có thể nói được tiếng Việt và tiếng Anh. Cũng may là có con chúng tôi đi theo nên giải quyết được chút đỉnh, vì thực sự cháu cũng không xử dụng tiếng Nhật trong giao thiệp hàng ngày nên không biết nhiều.
Chúng tôi được đưa xếp hành lý vào 1 chiếc xe buýt nhỏ. Xe chỉ có gia đình tôi, cô tiếp viên cùng bác tài xế. Xe chạy về trung tâm Hán thành trong lúc trời bắt đầu tối xầm lại thật nhanh. Cô tiếp viên nhìn chúng tôi ái ngại, cười và đại khái cho chúng tôi biết sẽ bắt đầu có mưa từ đêm nay. Tôi nhìn bà xã, chọc:
- Nếu mưa nhiều mình khỏi phải đi đâu, nằm trong phòng ôm nhau cũng được.
Cô tiếp viên đưa chúng tôi đến khách sạn, dặn ngày giờ đến đón con chúng tôi vì cháu bận phải về Nhật trước. Sau đó, cô chúc chúng tôi những ngày vui vẻ ở Đại hàn và gĩa từ.
Đây là một khách sạn không xa trung tâm Hán thành lắm và chỉ cách trạm xe lửa ngầm (subway) có 2 phút đi bộ nên rất thuận tiện. Chúng tôi xếp hành lý, tắm qua loa rồi tranh thủ ra ngoài ngay do sợ trời sẽ đổ mưa.
Cuốn chỉ dẫn “100 nơi đáng đến ở Hán thành” thật hữu ích. Chúng tôi tìm ra chợ (market) chúng tôi muốn đến rất nhanh. Chỉ cần mấy trạm xe lửa ngầm, chúng tôi đã đến leo lên đúng đầu chợ. Chúng tôi đã kịp mua mấy cây dù trước khi trời đổ mưa.
Đây là 1 chợ như hàng chục chợ ở Hán thành. Chợ được dựng lên chung quanh một vận động trường khá lớn. Giống như đa số chợ ở Á châu, họ bán “thượng vàng, hạ cám” đủ mọi thứ. Chúng tôi đánh vòng ở một khu và nhận thấy các mặt hàng đều đẹp và khá rẻ (còn bền là chuyện khác). Mặc dù các mặt hàng có dán giá hoặc có bảng giá nhưng chuyện trả giá là chuyện đương nhiên. Tuy nhiên chúng tôi không thấy chuyện “bán 1 nói 10” mà chỉ thách khoảng 10% đến 20% là cùng.
Điểm đặc biệt là các “xạp” bán thực phẩm hầu như giống nhau. Nhìn thấy các món ăn bầy ra rất hấp dẫn chúng tôi bảo nhau ăn thử vì cũng đã đến giờ ăn tối.


Giò heo
Do cứ gọi thử nên chúng tôi no cành hông mà thức ăn còn thừa. May là các thức ăn đều xào nấu chín ngay trước mắt nên không gặp trở ngại. Chúng tôi về khách sạn lúc mưa nặng hạt.
Tôi thức giấc sớm như thông lệ, dù bên ngoài mưa rất lớn tôi cũng bảo vợ con sửa soạn ra ngoài. Chúng tôi đội dù đi ăn sáng vì không thích món trứng, xúc-xích trong khách sạn. Dù mưa lớn nhưng không thấy lạnh như ở Melbourne. Sau bữa ăn sáng, chúng tôi dự định đi thăm khu “Viện Bảo tàng quốc gia” của Korea. Theo bản đồ, chúng tôi phải chuyển tuyến xe một lần. Phải nói là hệ thống “subway” của Hán thành khá tốt, không mất thời giờ khi chuyển tuyến đường và chỉ dùng có 1 vé.
Lên đến mặt đường, trời mưa như trút. Chúng tôi định hướng và đi bộ về phía Viện bảo tàng. Một chuyện rất vui là chúng tôi đến ngay cổng rồi mà không biết, nên đến hỏi 2 cảnh sát viên trẻ gác cổng. Chúng tôi rất lạ là cả 2 không biết Anh ngữ và đọc bản đồ (Anh ngữ) mặc dù họ rất sốt sắng giúp chúng tôi. Một cảnh sát viên bỏ trạm ra ngoài mưa để định hướng và cuối cùng bảo chúng tôi phải đi ngược về ga xe lửa. Tôi tò mò đến đọc 1 tấm bảng nhỏ (cỡ tờ A4) và khám phá ra là mình đang đứng trước cổng Viện Bảo tàng. Chúng tôi chỉ biết cám ơn hai người cảnh sát và cả 5 chúng tôi cùng cười thật vui.
Thay vì vào Viện bảo tàng, chúng tôi đổi ý vào khu Hoàng cung xưa, cũng nằm trong khuôn viên. Lại mất 5 phút giầm mưa. Đến cổng chúng tôi mới biết phải đi mua vé ở chỗ khác, cùng trong khuôn viên, nhưng nhìn cái sân ngập nước làm tôi ái ngại.
Đã đến thì phải vào, tôi băng qua sân đất (họ cố tình không tráng xi măng) đi mua vé. Tôi phải đi lòng vòng để tránh những vũng nước tuy rất nông và sạch nhưng cũng đủ ngập bàn chân. Dù trời mưa nhưng chúng tôi cũng cảm thấy thú vị đi xem những công trình này.


còn tiếp
Sau hơn 1 giờ bay từ Narita (Tokyo), chúng tôi đến phi trường Incheon vào lúc xế chiều trong cái nắng chang chang giữa hè; mặc dù trước đó chúng tôi được tin trận bão “Saomai” đang kéo vào Trung hoa lục địa.
Đến đón chúng tôi ở phi trường Incheon là một nhân viên của công ty du lịch Nhật. Thật buồn cười khi cả hai bên khám phá ra là cô ta không nói được tiếng Anh, chỉ tiếng Đại hàn và tiếng Nhật; trong khi chúng tôi chỉ có thể nói được tiếng Việt và tiếng Anh. Cũng may là có con chúng tôi đi theo nên giải quyết được chút đỉnh, vì thực sự cháu cũng không xử dụng tiếng Nhật trong giao thiệp hàng ngày nên không biết nhiều.
Chúng tôi được đưa xếp hành lý vào 1 chiếc xe buýt nhỏ. Xe chỉ có gia đình tôi, cô tiếp viên cùng bác tài xế. Xe chạy về trung tâm Hán thành trong lúc trời bắt đầu tối xầm lại thật nhanh. Cô tiếp viên nhìn chúng tôi ái ngại, cười và đại khái cho chúng tôi biết sẽ bắt đầu có mưa từ đêm nay. Tôi nhìn bà xã, chọc:
- Nếu mưa nhiều mình khỏi phải đi đâu, nằm trong phòng ôm nhau cũng được.
Cô tiếp viên đưa chúng tôi đến khách sạn, dặn ngày giờ đến đón con chúng tôi vì cháu bận phải về Nhật trước. Sau đó, cô chúc chúng tôi những ngày vui vẻ ở Đại hàn và gĩa từ.
Đây là một khách sạn không xa trung tâm Hán thành lắm và chỉ cách trạm xe lửa ngầm (subway) có 2 phút đi bộ nên rất thuận tiện. Chúng tôi xếp hành lý, tắm qua loa rồi tranh thủ ra ngoài ngay do sợ trời sẽ đổ mưa.
Cuốn chỉ dẫn “100 nơi đáng đến ở Hán thành” thật hữu ích. Chúng tôi tìm ra chợ (market) chúng tôi muốn đến rất nhanh. Chỉ cần mấy trạm xe lửa ngầm, chúng tôi đã đến leo lên đúng đầu chợ. Chúng tôi đã kịp mua mấy cây dù trước khi trời đổ mưa.
Đây là 1 chợ như hàng chục chợ ở Hán thành. Chợ được dựng lên chung quanh một vận động trường khá lớn. Giống như đa số chợ ở Á châu, họ bán “thượng vàng, hạ cám” đủ mọi thứ. Chúng tôi đánh vòng ở một khu và nhận thấy các mặt hàng đều đẹp và khá rẻ (còn bền là chuyện khác). Mặc dù các mặt hàng có dán giá hoặc có bảng giá nhưng chuyện trả giá là chuyện đương nhiên. Tuy nhiên chúng tôi không thấy chuyện “bán 1 nói 10” mà chỉ thách khoảng 10% đến 20% là cùng.
Điểm đặc biệt là các “xạp” bán thực phẩm hầu như giống nhau. Nhìn thấy các món ăn bầy ra rất hấp dẫn chúng tôi bảo nhau ăn thử vì cũng đã đến giờ ăn tối.


Giò heo
Do cứ gọi thử nên chúng tôi no cành hông mà thức ăn còn thừa. May là các thức ăn đều xào nấu chín ngay trước mắt nên không gặp trở ngại. Chúng tôi về khách sạn lúc mưa nặng hạt.
Tôi thức giấc sớm như thông lệ, dù bên ngoài mưa rất lớn tôi cũng bảo vợ con sửa soạn ra ngoài. Chúng tôi đội dù đi ăn sáng vì không thích món trứng, xúc-xích trong khách sạn. Dù mưa lớn nhưng không thấy lạnh như ở Melbourne. Sau bữa ăn sáng, chúng tôi dự định đi thăm khu “Viện Bảo tàng quốc gia” của Korea. Theo bản đồ, chúng tôi phải chuyển tuyến xe một lần. Phải nói là hệ thống “subway” của Hán thành khá tốt, không mất thời giờ khi chuyển tuyến đường và chỉ dùng có 1 vé.
Lên đến mặt đường, trời mưa như trút. Chúng tôi định hướng và đi bộ về phía Viện bảo tàng. Một chuyện rất vui là chúng tôi đến ngay cổng rồi mà không biết, nên đến hỏi 2 cảnh sát viên trẻ gác cổng. Chúng tôi rất lạ là cả 2 không biết Anh ngữ và đọc bản đồ (Anh ngữ) mặc dù họ rất sốt sắng giúp chúng tôi. Một cảnh sát viên bỏ trạm ra ngoài mưa để định hướng và cuối cùng bảo chúng tôi phải đi ngược về ga xe lửa. Tôi tò mò đến đọc 1 tấm bảng nhỏ (cỡ tờ A4) và khám phá ra là mình đang đứng trước cổng Viện Bảo tàng. Chúng tôi chỉ biết cám ơn hai người cảnh sát và cả 5 chúng tôi cùng cười thật vui.
Thay vì vào Viện bảo tàng, chúng tôi đổi ý vào khu Hoàng cung xưa, cũng nằm trong khuôn viên. Lại mất 5 phút giầm mưa. Đến cổng chúng tôi mới biết phải đi mua vé ở chỗ khác, cùng trong khuôn viên, nhưng nhìn cái sân ngập nước làm tôi ái ngại.
Đã đến thì phải vào, tôi băng qua sân đất (họ cố tình không tráng xi măng) đi mua vé. Tôi phải đi lòng vòng để tránh những vũng nước tuy rất nông và sạch nhưng cũng đủ ngập bàn chân. Dù trời mưa nhưng chúng tôi cũng cảm thấy thú vị đi xem những công trình này.


còn tiếp