Tạp Ghi

Moderator: dongbui

KhanhVan
Posts: 800
Joined: Sat Dec 11, 2004 6:11 am

Post by KhanhVan »

tiếp theo ...

Cho nên khi nhận được thư Em , và các Bạn . Lòng chị đã nở hoa muà đông . Chữ Bạn chị viết Hoa . và dĩ nhiên chữ Em bắt buộc phải viết Hoa .
Khi đã được gọi là Bạn , hay Em . Nó là một phần biểu hiện cá tính con người . Cho dù đồng quan điểm hay không , nhưng cũng có một cái nhìn cuả kẻ sĩ . Kẻ Sĩ trên cõi đời này hiếm hoi - đếm trên đầu ngón tay . Nên ta trân qúi như một báu vật giưã những ung thối sa đoạ cuả trần gian .

Lá thư thứ hai cuả chị Bạn ở Việt Nam , có một đoạn nhắc chị “ … ngày xưa nơi này là sình lầy , nhà sàn ; có cái cầu nhỏ bắc ngang để vô xóm . Nhà đưá học trò cuả mày ở trong này , nó là con gái cuả anh chị Hai tao . Nơi đây có tên là Khăn Đen Suối Đờn , Tao cũng không hiểu tại sao nó lại có tên lãng mạng như vậy , mặc dù sình đen thối muốn chết . Những ngày bình yên đó không còn nưã . Sau này người ta đã đổ đất lên , lấp bằng và cất nhà lầu . Nhà lầu mọc đầy như nấm , cái nọ chen cái kia . Trong khi đó ở bên kia đường , trường học cuả tụi mình ngày xưa , lại lọt thỏm vào trong , bé tí . Tường mái cổng trông cũ mèm và mốc thếch . Coi chán lắm . Cái tên Võ thị Sáu coi bộ xa lạ cũng như đám học trò sau này . Tuy tụi nó bây giờ cũng mặc áo dài trắng như tuị mình ngày xưa , nhưng tao thấy thế nào ấy . Không còn dáng vẻ hồn nhiên , ngây thơ thật thà như tụi mình . Chúng nó bây giờ học toàn giáo điều cuả Đảng , lý luận cuả Max , thành ra những ý nghĩ cũng khác với bọn mình . Tình yêu trai gái cuả tuổi học trò cũng khác xa bọn mình ngày xưa . Ngày xưa khi tan trường về … anh theo Ngọ về …. Làm sao còn có nưã Ngày nay chúng nó đi ngủ với nhau tỉnh bơ . Sống thử với nhau trước . Ngày xưa bố bảo dám . Nắm tay thôi cũng e lệ , sợ bạn bè ngó thấy . Đi cine với nhau cũng chỉ năm thì mười hoạ mới có. …..Thôi lâu lâu tao nhắc chuyện ngày xưa cho mày nhớ . Rằng mình đã có một thời sống rất ư là trong sáng và thánh thiện …..”

Em . Như thế là coi như ngày nay , chúng mình sống không còn được coi là trong sáng nưã phải không ? Chúng ta đang sống , đang cưạ quậy trong cõi u mờ cuả thế gian , trong nhiễu nhương , trong cuộc sống ngắn ngủi . Nào là mới chỉ 46 tuổi đã chết vì ung thư phổi , 57 tuổi chết vì ung thư gan . Rồi còn gì nưã nhỉ ? Á ! 53 tuổi chết vì ung thư thận . 36 tuổi bị đụng xe chết . 28 tuổi bị bắn chết . 45 tuổi bị cưa hai chân , phải ngồi ghế lăn tay . Cuộc đời chỉ là vô thường . Sáng thấy chiều mất . Con người như chiếc lá kia . Sáng ở trên cây , chiều nằm dưới đất . Vậy mà thiên hạ tranh nhau , dành dựt miếng danh vọng , bạc tiền . Chị thấy chính mình cũng đang đi lần đến cõi chết . Nên muốn Tịch Cốc một thời gian . Tịch Cốc để ngồi lại nhìn con người cuả mình . Soi thấu mình , sưả chưã mình . Sưả soạn cho mình một chuyến đi dài về thế giới khác . Một thế giới xa lià cõi tục . Một thế giới đầy ánh sáng . Và thật tĩnh lặng .

Em . Lá thư viết cho em , tâm sự cùng em cũng khá dài rồi đấy . Mải nói về những cảm nhận cuả mình với thế giới đang sống . Quên hỏi em rằng . Ở nơi đó xa xôi . Em có bằng an trong tâm tưởng ?? Mọi người có đòi hỏi em phải làm Anh Hùng ? Anh Hùng nơi chiến trường hay Anh Hùng trong cuộc sống . Cả hai nghiã . Bề mặt và bề trái cuả cuộc đời . Chị chỉ mong Em cuả chị hãy sống thật với chính mình , từng phút từng giây cuả một ngày , từng ngày cuả một tháng , và từng tháng cuả một năm . Ngước mặt lên , ngẩng đầu đi tới . Sống cho đáng sống , đừng bao giờ chạy theo danh vọng , bạc tiền , để trở thành bợ đỡ , tay sai , nịnh hót , luồn lọt làm mất nhân phẩm con người .
Và điều quan trọng không kém là đừng sống như thú vật – Ham mê xác thịt . Tôn thờ chủ nghiã Libido – Hãy để cho trí tuệ sáng suốt , trau mài trí óc . Điều hành được thể xác .
Đừng sống trong vọng tưởng . Nô lệ xác thân . Và cuả cải thế gian . Vì em chả có gì mang theo ngoài hình hài trần truồng cha mẹ cho Em .

Buổi tối Chị được người Bạn bản xứ lái xe đưa về miền quê . Cách Thành phố Vancouver hơn 3 tiếng lái xe . Để dự bưã tiệc Tạ Ơn với gia đình Bạn .
- Lễ Tạ Ơn người ta làm để cảm tạ Trời Đất cho mưa nắng thuận hoà . Công việc cầy bưà , đồng áng kết quả tốt . Một năm được muà . Lễ Tạ Ơn cuả Canada đến trước Mỹ một tháng . Tháng 10 Canada , thì tháng 11 mới là Lễ Tạ Ơn cuả Hiệp Chúng Quốc . Bên những cành luá mạch có các quả bí ngô vàng cam đỏ ửng cùng một con gà tây to kếch xù . Một nồi soup khổng lồ nấu với khoai tây , cà rốt và các loại đậu . Những điã bánh pie làm bằng bí rợ , bí ngô bên cạnh những rổ táo , trang hoàng đầy lá Phong ở bên . Bàn tiệc được dọn ra . Mọi người cùng nhau ăn uống , dàn nhạc là những anh nông dân hàng xóm , người gẩy đàn ghi ta , kẻ thổi kèn . Mọi người vưà ăn vưà uống những ly rượu vang và quay cuồng trong những bước dân ca .
Chị đã thực sự được sống một ngày nơi miền quê xa . Đã được tham dự một ngày Lễ Tạ Ơn đầy ý nghiã .
Bây giờ đêm sắp sang ngày – Gió ngoài trời lạnh se da . Sương xuống mù mịt . Chị viết thư này đến Em .
Luôn mong mỏi Em và gia đình có những phút được tốt lành . An vui và tự tại .
Thương yêu nhiều . Chị cuả Em . Canada – BC – tháng 10 / 2006



Image

KhanhVan
Posts: 800
Joined: Sat Dec 11, 2004 6:11 am

Post by KhanhVan »

ĐAM MÊ [left]http://www.cbc.ca/news/background/gambl ... ephoto.jpg[/left]


Đam mê là một thứ tình cảm mù quáng , nó được “run” bởi một sợi dây vô hình , quấn chặt , không dễ tháo gỡ . Khi nói đến đam mê tức là nói đến sự mê mệt say đắm . Mù tối lương tri . Vắng mặt Lý Trí . Và bộ mặt cuả Đạo Đức chìm nghỉm xa xăm. Động cơ chính cuả khổ đau là lòng tham ái . Mà cội gốc cuả tham lam là do " chấp ngã " mà ra .



Bài Bạc – Gamble – Stock .


Đam mê thứ gì , thì khổ về thứ ấy ; Một người mê tiền thì tối ngày bận bịu với những tính toán , đầu óc luôn có những con số . Tính tới tính lui , tính hơn tính thiệt . Làm sao để “đẻ “ ra thêm tiền , vì không phải là business man hay business lady . Nên họ chỉ còn con đường kiếm tiền nhanh nhất là con đường đen đỏ , cờ bạc .
Một khi đã “ dính “ với cờ bạc , thì 100% gia đình tan nát , gãy đổ , tôi dám đoan quyết là 100% , chứ không có 95% . Chỉ khi nào đương sự thân tàn , danh bại thì may ra mới tỉnh được . Và số tỉnh dậy đây chỉ có 5% mà thôi .
Hơn 25 năm về trước . Tôi có biết một người đàn ông . Ông ta làm việc cho Chính Phủ Canada . Đại diện cho Liên Bang đón tiếp những người “ tị nạn “ mới đến . Anh ta là một du học sinh ở Bỉ ( Belgium - Belgique ) đến sống tại Canada . Vì biết 2 sinh ngữ nên anh ta có việc làm tốt , lương cao . Thời đó anh ta lối lắm , ăn to nói lớn . Hành dân tị nạn vô cùng , ăn chận luôn cả tiền trợ cấp cuả những người dân tị nạn ….
Ai cũng sợ anh ta cả . Vì là những người mới đến chưa biết nói tiếng Anh giỏi . Bất đồng ngôn ngữ . Một số sinh viên VN thì chật vật với vấn đề accent . Đất lạ quê người . Mọi người coi anh ta như một hung thần .

Nhưng chỉ 5 năm sau .Nguyên một ê kíp gian lận - ăn chận tiền cuả lương dân . Bị find out - một số chức sắc cao cấp đi tù . Một số tay chân bị sa thải . Anh ta trong số đó . Trong những lúc có tiền rủng rỉnh trong túi . Những đồng tiền cuả dân tị nạn ăn chận được . Anh ta lui tới sòng bài . Bạn thắc mắc . Anh ta ăn chận làm sao ? ăn chận tiền thế nào ư??
Cả một thành phố đều biết . Tất cả các thanh thiếu niên VN thời đó đều là nạn nhân cuả anh ta . Có gì đâu . Ngân sách cuả chính phủ Tỉnh Bang cho một người tị nạn đến Canada được hưởng ít nhất 6 tháng tiền ăn , ở ( tiền mướn phòng ) tiền quấn áo - và hướng dẫn cho họ đi học sinh ngữ - sau đó học nghề chuyên môn - Skill - Anh ta và đồng bọn - người da trắng - chỉ cho các thanh niên , thiếu nữ gom vào với nhau ở chung cho rẻ tiền nhà . Hối thúc họ đi làm việc ngay tức thì . Khi họ đi làm thì không được hưởng trợ cấp nưã . Anh ta làm giấy tờ ma . Cha con anh ta ôm trọn số tiền cuả đám dân tị nạn .

Khi anh ta vướng vào vòng “đen đỏ “ , tối ngày la cà ở Casino . Vợ đuổi ra khỏi nhà . Không còn job thơm , con cái không ngó đến .Đời sống cuả anh ta bấy giờ .Ngoài giờ làm cho hãng bánh mì , là lang thang các sòng bài .Có tí tiền thì đánh .Không có thì ngồi chầu rià , ngó thiên hạ đánh , gặp lại những tay quen biết ngày xưa thì goị họ là Anh xưng Em ngọt sớt
mặc dù những người này tuổi rất nhỏ , chỉ đáng em út cuả anh ta .
- Anh ! Anh ! cho em xin 20 , em gỡ , em xui quá ….thua hết rồi.
Gặp những người tử tế thì họ chỉ lắc đầu .Không cho , họ bỏ đi chỗ khác . Gặp thứ “ Ba trợn “ , nhớ lại những ngày xưa khi mới đặt chân lên đất tự do , hắn đã từng làm mình điêu đứng , nên thốt ra :
- Đ.M ngày xưa , tiền chính phủ cho nuôi tụi tui ăn học , ông đớp .Đẩy tụi tui đi làm sớm , bây giờ tụi tui không có nghề nghiệp gì hết . Lao động chết mẹ . Tiền đâu dư cho cha cha ??? Cha chữ nghiã đầy mình sao không làm ra tiền mà hỏi xin thằng culi ??


-Uả Anh chữ nghiã đầy mình . Dân trí thức mà sao cũng dzô đây cha ?
-Đ. M Cha lối lắm mà ! Sao giờ đi xin tụi tui tiền ??

Nói gì thì nói .Anh ta cứ trơ trơ ra vây thôi .Đâu còn danh dự , liêm sỉ cuả Kẻ Sĩ nữa. Theo nhận xét một các công bình cuả tôi thì ông ấy qủa thật tàn nhẫn quá ! Không có một lòng ái quốc tối thiểu để vun trồng thế hệ VN xa xứ .Rất nhiều thanh niên thời đó tôi biết họ có học lực , tốt nghiệp từ các trường Kỹ Thuật như Phú Thọ .Nông Nghiệp , Lâm nghiệp…Nếu là người có lòng Nhân Ái và Danh Dự cuả xứ sở , tôi thiết nghĩ ông ta nên khuyến khích và kêu gọi mọi người đi học tiếng Anh - một thứ ngôn ngữ mà sau này suốt cuộc đời còn lại cuả ta phải gắn chặt để sinh tồn , giúp tìm Counselor hướng dẫn để các Thanh Niên VN biết chọn các môn học để họ theo kịp lại với ngành nghề họ đã có từ bên nhà . Hay các môn học mới - ngành nghề mới thích hợp với khả năng .Có lẽ vì là Thanh Niên đi Du Học mà chả đậu được cái bằng cấp nào . Nên ông ta đâm ra ích kỷ , cũng không muốn ai học được . Rồi vì lòng tham . Ông ta đã cấu kết với BOSS cuả mình , ăn chận tiền cuả chính phủ , số tiền dành để nuôi , và giúp đỡ những người tị nạn VN mới đến , bằng cách cưỡng bức , bắt buộc họ phải đi làm sớm hơn chương trình chính phủ quy định . Có người còn nhớ mãi câu nói rất lối cuả anh ta :
“ Tôi Đại Diện Chính Phủ Liên Bang chào đón các anh các chị đến Canada , các anh các chị đến đây để Lao Động , để làm việc chứ không phải để đi học , chữ nghiã thì vừa làm vưà học sẽ biết "
Chỉ vài tháng sau khi đến Canada , ông ta cắt tiền phụ cấp sớm , nên đa phần thanh niên thời đó phải đi làm Nghề CLEAN . Nhiều đến độ thời đó Tờ Báo Calgary Sun viết về một đề tài - Đội quân cleaning cuả dân tị nạn
“ CLEANING ARMY “ rồi đời sống ngày qua ngày , họ không còn có cơ hội trở lại trường học , để học một cái nghề tạm nuôi thân , chữ nghiã ở VN bỏ xó.

Khi tôi được giấy báo tin là chính Phủ chấp nhận cho tôi mướn căn hộ của Housing .Tôi rất là exciting , sau khi tan sở , muốn đi xem liền căn nhà nó như thế nào . Tôi làm ca chiều , nên tan sở lúc 11 giờ đêm , cho nên phải lẹ le thay đồ để chạy ra bắt cho kịp chuyến xe bus chót cuả ngày . Nhưng vì muốn nóng lòng xem nhà , nên phải năn nỉ thằng Coóng -tiếng Hoa gọi như vậy , tiếng Việt mình tên nó là Quang nhỏ này ở cùng apartment , nhưng làm trên lầu Banquet ( Bus boy ) nó có xe hơi . Nhờ nó chở giúp cho chị đi xem nhà , nhưng phải ngồi lại đợi đến khi nó hết việc thì cũng gần 2 giờ sáng .Nó là thanh niên , nên rành đường chạy một chút là tìm được .Tôi thích lắm , vì thấy khu nầy mới , xa đường lớn , nhà lại có vẻ đẹp mắt , tôi nhìn kỹ số nhà cho rõ , đúng đây là số 12 , cách đó vài căn , có một căn cửa còn mở , dù đã 2 giờ sáng , đèn bật sáng trưng tôi tò mò bước lại , thật nhe nhàng . Ghé mắt ngó vào trong nhà thì thấy lúc bấy giờ một người đàn ông , dáng nửa nằm nửa ngồi trên chiếc sofa giưã nhà , tay cầm điếu thuốc .Ông ta đang nhả khói lên trần nhà . Thấy động ông ấy bật đậy ngó ra ngoài cửa , tôi vội lên tiếng : - Thưa Ông , Ông là người Việt Nam ạ ??
- Vâng .
Ông ấy trả lời cụt ngủn , vậy thôi , rồi im lặng , chả nói gì hết .
_ Thưa Ông , tôi vừa được giấy báo cho căn hộ số 12 , nên sau khi tan sở tôi vội đến xem , chả hiểu tuyến đường này có xe bus chạy qua không ạ ? Trường học cho mấy đứa trẻ có gần đây không ?? Ông ở đây lâu chưa ạ ??
Tôi hỏi nhiều quá ông không trả lời kịp . Rồi chợt thấy chú Coóng lấp ló sau lưng tôi , nên ông mời 2 chị em vào nhà ngồi nói chuyện . Chỉ cho tôi xe bus đón ở đâu , trường học mấy đứa bé ngay sau nhà , ông cho biết ông có 2 cô con gái .
Coóng hỏi : Sao ông đi ngủ trễ vậy ? Đêm tối như vầy mà ông mở cửa nguy hiểm lắm .
Ông trả lời : - Khu này yên tĩnh lắm . Không có gì đâu ( có lẽ điếc nên không sợ súng ) ông cho biết ông chờ vợ ông về….
Sau này khi tôi dọn đến ở . Cả gần nửa năm cũng chưa bao giờ được biết mặt vợ ông .
Tụi trẻ bên nhà ông cứ quấn qúit với 2 đứa con tôi , nên tôi được biết mẹ chúng làm Housekeeping cho Delta hotel trên phố . Hỏi chúng sao tôi chả bao giờ thấy mặt mẹ nó .
Tụi nhỏ trả lời : - Cháu không biết . Hỏi vặn nó nhiều lần nó cũng chỉ biết nói :
- Lâu lâu thấy mẹ chứ , Nhưng mẹ đi làm , mẹ đâu có ở nhà .

Về sau hàng xóm cũng cho biết là cô ấy đã bỏ chồng và 2 đứa con gái để đi theo người đàn ông khác , mà cô ta gặp ở sòng bài . Khi đã ở cùng dẫy nhà với nhau sau vài năm , ông ta sang nhờ xem hộ ít giấy tờ , nên tôi được biết . Theo như lời ông kể vợ ông trẻ hơn ông 10 tuổi . Cô ấy rất đảm đang tháo vát . Năm xưa khi còn ở quê nhà , một tay cô buôn bán chạy chợ rất giỏi , nấu ăn cũng rất cừ, nói tóm lại là người đàn bà không thể chê vào đâu được . Vậy mà qua đây . Đi làm rồi theo chúng bạn . Lúc đầu chỉ chơi thử . Sau đâm nghiền . Tan sở là vào Casino ngay , chứ không về nhà . Tôi không cãi nhau với cô ấy đâu tôi ở nhà cơm nước lo cho 2 đứa bé , cô ấy đi chơi thoả thích , về lúc nào cũng được …
Tôi đâu có đuổi cô ấy đi .Tự cô ấy . Cô bỏ 3 bố con tôi đấy chứ . Nghe đâu là cô ấy sống với cái tay cũng đi đánh bài như cô ấy !
Rồi ông nhắc - Cái đêm tối mà cô Thu đến xem nhà đó . Là cái đêm tôi mở cửa .Ngồi hút thuốc chờ vợ về đó .
- Đêm đó chị ấy có về không ?
- Không . Vài ngày sau cô ấy mới về

Rồi một người đàn ông khác cũng ở cùng thành phố . Anh talà dân có Đạo . Chủ nhật nào cũng đưa vợ con đi nhà thờ . Một người cha gương mẫu . Người chồng tốt lành . Đùng một cái được tin anh ấy lấy lưỡi lam rạch 2 bàn tay . Chảy đầy máu . Ra đứng ngoài sân tuyết lạnh dưới 30 độ âm . Thề từ nay không đánh bài nữa . Sau đó dọn đi một tỉnh nhỏ hơn , để không có Casino . Anh này thoát . Bỏ đựợc bài bạc . Nhưng 3 năm sau nghe nói gia đình lại dọn về thành phố lớn Toronto . Anh ta đi làm nghề bán nhà và cuối cùng cũng trở lại bài bạc . Bài bạc . Lòng tham . Nó là một cái gì đó dính chặt trong máu cuả con người . Ai đã dính vào khó mà dứt nó ra . Chỉ có khi chết thì mang nó theo xuống tuyền đài .

Văn minh càng ngày càng hiện đại . Sự liên lạc với nhau chỉ trong tích tắc , nên người ta chơi Stock cho nhanh và mau làm giầu . Số những người bạn chúng tôi quen biết ở Canada và Mỹ rụng như Sung . Sạt Nghiệp . Ly dị . Gia đình tan nát đầy rẫy . Có lần tôi nghe một người bạn gái cuả bạn tôi nói với nó :
- Mày có biết tin gì không ? Ngoài China Town có cái xác chết vô thừa nhận đó , tao với mày ra đó xem có phải “ lão cuả mình “ không ?
Bạn tôi trả lời : - Mày ra mà xem . Tao không muốn nhìn lại hắn nữa .
Rồi cô bạn quay sang tôi nói :
-Đi nhận xác chết , để tốn tiền “ chôn nó “ à ?? Khùng vưà chứ !

KhanhVan
Posts: 800
Joined: Sat Dec 11, 2004 6:11 am

Post by KhanhVan »

Trai Gái – SEX - Sắc Dục .


Anh nào thích sắc đẹp , thích gái ,thì chắc chắn cuộc đời sẽ “ khốn nạn “ vì gái . Người này ta gọi là “ Dê Xồm “ , 35 , đó chỉ là những tiếng nói nhẹ nhàng thôi , chứ “ bản chất “ thật cuả nó còn “ công phá “ hơn cái Bài Bạc nhiều , tai hoạ liên đới đến những người khác ngoài gia đình mình . Người “ ham “ gái , nhìn người phụ nữ khác ngoài vợ mình , có nhan sắc một chút là trong lòng họ nổi “ Tà Dâm “ lên liền , họ muốn tán tỉnh , chiếm đoạt , có người chỉ “đĩ mồm “ vài câu cho sướng miệng , dù họ chả làm gì được ai .
Có người biết đem cái “ mác học thức , đẹp trai , dễ nhìn “ cuả mình ra làm lợi thế , cộng thêm cái “ rủng rỉnh “ tiền bạc , bằng mọi cách săn đuổi cho bằng được con mồi .
Cái xác thịt đòi hỏi , con “ lợn lòng” làm mù quáng lương tri , quên hết cả “ bổn phận, trách nhiệm cuả mình đối với gia đình vợ con . Đến khi hạnh phúc lung lay rạn nứt , lúc chợt tỉnh ra thì đã muộn màng…..
Có một câu chuyện thế này . Tôi nhận được thư cuả một độc giả Nam – anh ta đã có vợ và đưá con lên 3 . Hai người yêu nhau khi còn là sinh viên . Lấy nhau xong . Vì công việc hãng xưởng anh du lịch khắp các tỉnh phụ cận và có khi sang cả nước khác . Vì vẻ đẹp trai dễ nhìn . Mồm miệng hoạt bát . Giao tế với phụ nữ là điều không khó . Đến đâu anh ta cũng cặp bồ , từ cô gái trẻ đến các bà nạ dòng . Không từ bỏ . Vì anh quan niệm . Anh sẵn sàng mở rộng vòng tay đón bất cứ ai yêu thương mình . Vả lại ngu gì từ chối . Ăn bánh khỏi trả tiền . Cho đến một hôm - gặp lại cô bạn học cũ hồi high school . Xinh gái đáo để . Trẻ đẹp – Anh ta đi lại với cô bạn cũ này . Nhưng lần này thì cô nọ bảo yêu anh . Nhất định yêu anh cơ . Không có anh em sống không được . Cô ta bám sát quá . Nhất định không rời như những chuyến bay đêm trước . Kỳ này coi bộ gay . Anh ta viết thư đến toà soạn kể lể nỗi niềm và hỏi ý kiến có nên thú thật cùng vợ không ?? Vì quả thật anh ta hãy còn thương vợ lắm . Nhưng anh cũng thích cái cô bồ này . Bởi vì nếu không thú thật thì anh lo lo …mất ngủ .
Vì lương tâm cuả một người cầm bút . Vì khi người ta đã hỏi thì mình phải trả lời cho đúng những gì mình nghĩ . Cho dù độc giả thích hay không là quyền cuả họ . Do đó tôi đã trả lời anh ta như thế này .

… đến giờ phút chót , muốn confession với vợ để xin được “ tha thứ “, xin bỏ qua những “ lầm lỡ “ . Một hai nhất định phải “ thú thật “ với vợ thì mới được an tâm Rồi thề hứa sẽ bỏ người Tình để xây dựng lại gia đình .
Tôi thấy tức cười quá , nếu anh đặt giả dụ ngược lại là : Vợ mình ngoại tình , và bây giờ nàng cũng muốn thú tội thì anh nghĩ sao ??? Anh có cảm giác gì khi biết vợ mình nó Cặm Sừng trên đầu mình ?? và sau này những lúc ân ái với vợ anh ta có cảm thấy thảnh thơi , hay lúc nào nhắm mắt lại , anh cũng hình dung ra được cái thằng nó nằm đè lên vợ mình ??? Đó là điều thứ nhất , còn điều thứ hai anh có nghĩ là sau khi thú thật với vợ . Rồi anh có chừa bỏ được cái tính lăng nhăng đó không ? Hay ba bẩy - hai mươi mốt ngày - lại đâu vào đấy , vì đó là bản chất thật cuả con người anh . Anh sống ích kỷ cho bản thân mình , mà không nghĩ đến gia đình vợ con . Tôi chứng minh cho anh thấy anh ích kỷ Vì anh muốn thú tội với vợ để tìm được sự bình an trong tâm hồn . Những lần trước không thú tội ,vì chỉ chơi qua đường , các bà các cô ở xa , nên không dễ gì đến tai vợ , nên không sợ . Ăn vụng xong chùi mép là xong ngay . Nhưng lần này thì không dễ nữa , vì con Đào này cao tay ấn hơn , nhiều kinh nghiệm hơn , không ngây thơ như anh tưởng…..Ngưạ quen đường cũ …Anh đã cắn câu , con Đào này nhất định một hai yêu anh cơ….không làm Nhân Tình nữa …. Muốn chính thức cơ….Thấy khó thoát , thế nào cũng đến tai vợ , thế nào cũng bể …. Nên anh đành phải thú tội trước , cho có vẻ ..anh ăn năn thật lòng …anh xin chừa từ đây . Nếu thật tình “ chừa “ , anh không cần vào Chùa để xám hối , không cần vào Nhà Thờ để xưng tội , anh chỉ việc ra ngã tư đường - đứng thề - một mình với Qủy Thần hai vai làm chứng là đủ bụng bảo dạ … Từ nay tôi chừa ; Cần chi phải cho vợ biết ? Cho người vợ biết để làm gì giải quyết được gì ? Ngoài sự đau khổ anh đem đến cho vợ ? Vết thương lòng còn đó , dù mấy mươi năm sau , cũng chả bao giờ phai nhạt , vết cắt trên tay , dù sau này có lành , thì vết thẹo vẫn còn đó ; huống hồ chi một vết thương lòng ?? Anh thấy không - anh ích kỷ - selfish - anh chỉ nghĩ đến thân mình , quyền lợi và sự sung sướng cho bản thân mình anh hoàn toàn không có trách nhiệm và bổn phận đối với vợ con , anh tưởng cứ thú thật với vợ là xong , anh tính play game và fool vợ mình . Hoàn toàn sai anh bạn ơi… Người đàn bà nguy hiểm cho gia đình anh , chính là con Đào cuả anh đó ! Nó muốn chiếm anh . Không được , nó phá tới bến . Anh không bỏ vợ để lấy nó , thì nó sẽ nói đến tai vợ anh , làm cho gia đình anh sào sáo …đánh nhau , cãi nhau …rồi đưa đến ly di …và nó đợi anh ở cuối đường …. để lấy anh . Nếu duyên nợ cuả anh với vợ vẫn còn , thì ít ra nó cũng quậy lên , cho gia đình anh sóng gió , chứ làm sao yên thấm được , như anh tưởng bở . Đúng là “ cóc mơ lu “…. Với bất cứ ông nào ham gái , có tính trai lơ , đều phải ôm đầu máu .Nhất là khi về già còn càng thấm thiá cho cái cuộc đời của mình ; Vợ Lớn không nhìn , các con xa lánh , khinh bỉ, Bà Hai .. Bà Ba … bỏ mặc , cho nên người xưa có câu : “Một vợ nằm giường Lèo , Hai vợ nằm chèo queo , Ba vợ xuống chuồng heo mà nằm….”

Chưa đủ . Một người đàn ông ham gái – Tính nết trai lơ . Ham sắc dục . Khi họ có con gái thì mười ông đủ cả mười đều lo bảo vệ các cô con gái cuả họ . Trong mắt họ nhìn đâu cũng ra những thằng sở khanh , đểu cáng , lọc lưà . Họ chỉ sợ các cô con gái cưng cuả mình bị sập bẫy , bị trúng mìn cuả những thằng con trai luôn luôn bu bên cạnh . Họ không bao giờ nghĩ là chính con gái mình cũng mang trong người nó giòng máu đa tình , lãng mạng cuả chính bố nó . Chính nó đi tìm nhưng thằng con trai kia . chứ chả ai dụ dỗ được con mình cả . Có ông ngồi ngoài phòng khách suốt đêm chờ con cô con gái đi chơi đêm về . Đi ra đi vào , cằn nhằn . Sao giờ này nó vẫn chưa về ? Sốt ruột không sao ngủ được . Bạn trai cuả con đến nhà . Ông đưa con mắt cú vọ nhìn thằng nhỏ đánh giá con cái nhà ai . Học hành thế nào . Ông tò mò . Ông thắc mắc . Ông băn khoăn .
Có người bảo . Cha ăn mặn con khát nước . Tôi thấy quan niệm đó hoàn toàn sai .
Cha nào con đó . Nhìn cây biết quả . Bố nhiều mèo . Thì con gái cũng thích trai lơ . Các ông có hiểu đâu chính con các ông cũng như các ông ngày xưa khi còn trẻ . Nó đi kiếm con trai để enjoy sex ??? Đó là một sự thật trăm phần trăm . Mà chỉ có thuyết nhà Phật mới giải thích được thôi .
Tốt hơn hết hãy sống đạo đức - Làm chủ được mình . Và đừng làm đau khổ người khác .

KhanhVan
Posts: 800
Joined: Sat Dec 11, 2004 6:11 am

Post by KhanhVan »

ĐAM MÊ Tiếp theo.....
Thành thật cáo lỗi cùng tất cả các anh các chị và các bạn. KV bận rộn với đời sống - nên quên bẵng đi mất - cái bài này chưa cho in hết. Dấu hiệu cuả sự già nua. Chân thành cám ơn. Bây giờ mời quí vị đọc tiếp phần thứ 3 trong đề mục Đam Mê. Kính. KV.


HÚT SÁCH – DRUG – SÌ KE – MA TÚY Image Tranh ảnh , báo chí , phim …quảng cáo , trông thật “ cool “ , tuổi trẻ bắt chước , thấy hay hay , có vẻ “ dân chơi “ , ra đều ta đây người lón ; Lúc đầu chỉ phì phèo .. đếch biết “ hít” chỉ hút sơ sơ , rồi nhả khói , thổi khói mù mịt . Sau lâu dần tập lần , biết hít vô , rồi đến độ nghiền lúc nào không hay , Khi thành “ sư tổ “ thì biết “ếm khói “ , giữ lại cho lâu trong buồng phổi thì mới “đã “ mới “ phê “. Thật là ngu xuẩn , chả hiểu thế nào là Khoa Học , không hình dung ra được buồng phổi mình ám đầy khói đen . Đến khi nghe được hai chữ “ Ung Thư “ , rồi mới rụng rời tay chân , mới bắt đầu sợ chết .
Khi đã ghiền thì bỏ không dễ , phải là người có thật nhiều ý chí mới cai , mới bỏ được , con số này cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay . Tôi thấy tận mắt , bệnh nhân sắp chết , nếu còn lết được , cũng cố kéo cái máy thở hô hấp bên cạnh mình , ra sân trước cuả Bệnh Viện để đứng kéo vài hơi . Còn người nằm trên giường mê man bất tỉnh , hai tay họ cũng vân vê , làm như đang cầm điếu thuốc . Đó chỉ mới là thuốc lá , còn khó cai , khó bỏ ; Huống chi Sì Ke – ma túy – cùng các chất hóa học kích thích khác , như hiện nay giới trẻ hay dùng thuốc lắc , để nhảy đầm , trong các party , nhẩy quên thôi , nhẩy mệt nghỉ, nhẩy suốt đêm tới sáng không biết mệt. Tuổi trẻ ham vui , không được hướng dẫn kỹ càng , đầy đủ , ở nhà cũng như ở trường , thêm vào đó tuổi trẻ “ bốc đồng “ , thích “ quậy “ cho vui , nên rơi vào hố sâu cuả nghiện ngập , không lối thoát . Khi những chất hoá học kích thích vào não bộ , thần kinh khiến con người trở nên lanh lẹ , vui vẻ , yêu đời , khi thiếu thuốc thì lừ đừ , mỏi mệt , như cái xác chết rồi , không thiết tha gì trên đời nữa , ngoài việc ngồi ngáp , hay mắt nhìn xa xôi ( không có hồn ) Theo như giới Y Khoa phỏng định nếu thực sự bạn quyết tâm muốn cai , thì chỉ có 10% đạt được kết quả . Nhưng với kinh nghiệm bản thân cuả tôi đối với giới này thì thực ra chỉ có 5 % thành công . Một điều thật kinh sợ mà các bậc cha mẹ không hề hay biết , tôi có cảm tưởng các bậc cha mẹ VN ở đây , chỉ hiểu rằng nghiệp ngập khó chữa , và nghiện sì ke , ma tuý cũng như ngày xưa ở VN các ông nghiện á - phiện vậy thôi , chứ có chết thằng Tây nào …. Mà lo , mà sợ . Thưa các bạn , chuyện không phải đơn giản như vậy , khi con bạn đã “ hook “ vào , thì chỉ có chờ ngày “ overdose” và đem chôn , người ta dùng danh từ Hook , để chỉ như cá cắn câu , càng vùng vẫy càng sâu , phải có người khác gỡ ra hộ mình . Vậy ai gỡ dùm bạn bây giờ nếu không phải là gia đình , cha mẹ anh chị em ?? Nhưng gỡ bằng cách nào ? gỡ làm sao ??cả một vấn đề nan giải , mời bạn tham gia chương tình : NAR-ANON family group meeting có khắp nơi chung quanh chúng ta mà bạn không hề hay biết .

Nếu ở tại Vancouver - Canada .
NAR –ANON INFORMATION LINE :
604 -878 -8844 .
Website : www.members.shaw.ca/naranon
Email : naranonbc@hotmail.com
Mailling Ađress : GVND P.O.BOX 38734, 126W 3rd ST.
North Vancouver , BC V7M -3N1.



Nếu ở Mỹ :
NAR ANON FAMILY GROUP
HEADQUARTERS .
P.O . Box 2562
Palos Verdes Peninsula,
California 90274.
( 213 ) 547 -5800



Tôi xin nói sơ một chút về chương trình này để bạn khỏi bỡ ngỡ khi tham dự . Thường thì họ mượn nhà thờ (đa số là nhà thờ thuộc giáo phái Tin lành , rất ít cuả Công Giáo ) , dĩ nhiên cũng phải trả tiền điện nước khi xử dụng phòng ốc cuả họ để họp hành , do đó sau buổi sinh hoạt , thường thì cái rổ xin tiền đi tới từng người , bạn yên tâm , không bắt buộc tùy hỉ , bạn cho ít nhiều tùy lòng hảo tâm của bạn , nếu bạn không sẵn có , cũng không sao , xin bạn hiểu rõ để khỏi phải áy náy . Mờ đầu chương trình , là cầu nguyện đấng Tối Cao - Thượng Đế ( hoặc bất cứ đấng Linh Thiêng nào bạn tin tưởng ) cho bạn hiểu về thế giới này .Xong mọi người chia nhau đọc bản nội quy cuả nhóm ( có buổi rất đông , đôi lúc cũng lưa thưa , vì đa số ai cũng phải đi làm - kiếm sống , ) và rồi đọc : 12 bước cuả chương trình giúp cho thân nhân , bạn bè cuả những người sử dụng thuốc . Và 12 truyền thống cuả chương trình . ( AL-ANON’S twelve steps and twelve traditions ) Đọc “ một ngày một chuyện “ cuả những người nghiện ngập viết lại - một loại như hồi ký của họ .(Courage to change – One day at the time in Al –Anon ) . Bạn an tâm , mọi sự được hoàn toàn giữ bí mật cho bạn và gia đình bạn , chương trình gọi đó là : Three Deadly Enemies -Điều 1 : Không bàn lận về vấn đề tôn giáo , đức tin ở đây ,
Điều 2 : Không được ngồi lê, đôi mách , đưa chuyện ra ngoài , nghe đâu bỏ đó.
Điều 3 : Không ai có quyền khuyên nhủ , đưa ra ý kiến này nọ với bạn ,không ai có quyền bảo bạn phải làm gì . Tự bạn , sau khi nghe những câu chuyện đau khổ cuả người khác , bạn sẽ tự mình tìm ra giải pháp thích hợp cho bạn và gia đình bạn .
Sau đó mọi người tự giới thiệu về mình , và nói về người thân yêu của mình đang sử dụng “ drug “, có khi đó là bạn trai , người yêu ; có khi đó là chồng hay vợ ; có thể là con trai bạn , con gái bạn , đủ loại tuổi từ 13, 14 cho đến 40 hay 50 hoặc hơn thế nữa….
Chúng tôi chỉ mời bạn tham dự trong một nguyên nhân bình thường , để bạn tự tìm hiểu về thế giới cuả nghiện ngập , và chính bạn và gia đình bạn đang là nạn nhân cuả nó .
Chương trình này dành riêng cho bạn - nạn nhân cuả những người bị “ drug abuse “, chứ những người “ sài thuốc “ thì họ đã có những trung tâm “ cai nghiện “ như DETOX , những nhà RECOVERY ở khắp nơi .

NGHIỆN RƯỢU - ALCOHOLISM –AN ILLNESS . So với nghiện ma túy , nghiện rượu cũng rất nhiều problem cho bản thân , và gia đình đương sự , ma túy mới xuất hiện rầm rộ sau này , chứ rượu thì đã có từ xa xưa , Họ có hội nghiện rượu - Những người đã cai rượu – đang cai – và sẽ cai , ( Ma Túy – SÌ Ke thì không có hội – có lẽ chết hết , chết sớm thành ra không lập được hội riêng. Nhưng những ai cai đươc sì ke , ma tuý , mà họ cũng dính dáng đến rượu , thì còn sống , họ cũng chui vào hội này , để gặp gỡ bạn bè , một thời cùng nhau say túy lúy…) Do đó hội này rất lớn , từ cuối năm 1930 , họ đã có 100 hội viên , văn phòng chính đặt tại NEW YORK City , đến năm 1944 họ bắt đầu có tạp chí riêng phát hành hàng tháng. Mùa thu năm 1991 , ấn hành bản Việt ngữ đầu tiên . Hiện nay hội viên vượt quá 3 triệu người , với hơn trăm ngàn nhóm hoạt động trong 145 quốc gia . Vấn đề căn bản cuả chương trình bình phục từ bệnh nghiện rượu của hội vẫn không thay đổi từ nhiều năm qua . Cũng như nghiện hút , nghiện rượu cũng có : -The twelve steps of alcoholic anonymous .
- The twelve traditions of alcoholics anonymous .
Ngoài ra họ còn có : - The twelve concepts for world service .
Họ có Sponsor ship , ( người đỡ đầu – cũng là thành viên cai rượu - để giúp đỡ khi tinh thần muốn sa ngã , có người tâm sự , và khuyến khích ….) Fellowship , họ họp hằng tuần cũng ở những nhà thờ là chính , nơi thì họp thứ 7 . Có chỗ họp thứ 3 , tùy nhóm họ chọn lựa , ngày giờ của họ .Hàng năm cũng có Đại Hội toàn thế giới tụ tập lại , đa số họ chọn địa điểm để gặp gỡ ở MỸ. Họ có MEDALLION riêng . Đó là một hình tròn làm bằng đồng , to hơn cái 2 đồng cuả ta ( Toony ) chung quanh có in chữ : To Thine Own –Self Be True .Trong có một hình tam giác đều - 3 cạnh . Mỗi cạnh có đề chữ : Recovery- Unity –Service . Trong cùng là một vòng tròn nhỏ . Tại đây có số La Mã , thí dụ là : V (có nghiã là bạn đã cai được 5 năm ) . Họ tổ chức sinh nhật rất cảm động . Lớn nhỏ tùy theo túi tiền cuả bạn , nhưng tất cả hội viên của chương trình cai rượu , dù quen biết hay không , từ các nhóm khác trong thành phố . Nghe được tin “ Sinh Nhật “cuả ai đó , họ cũng cố gắng tham dự . Người có sinh nhật phải chọn lưạ một đề tài nói hôm đó . Tựa đề sẽ được viết to – rõ ràng – trên bảng cho mọi người dễ thấy . thí dụ : Sponsorship/ friendship . Mở đầu buổi họp cũng giống như chương trình ma túy . Mọi hội viên muốn lên chia sẻ cảm nghĩ , tâm sự với người có sinh nhật – welcome . Sau đến người có Birthday . Nói những gì anh ta muốn nói . Có khi là nhửng lời nhắn nhủ các hội viên mới các hội viên đã bỏ đi một thời gian , bây giờ cai trở lại , những kỷ niệm vui buồn trong đời cai rượu . Cám ơn người sponsor . Cám ơn bạn bè những người từng giúp đỡ anh ta (counselor ).. sau đó là tiệc . Tùy theo nhóm giầu hay nghèo , qũy rộng hay hẹp , họ tổ chức cho hội viên của họ, bản thân anh ta chỉ phải mua cái CAKE .Tôi được mời tham dự sinh nhật thứ 8 cuả người quen – Hơn hai trăm người từ khắp nơi về tham dự . Có người đến từ Chicago cô đã cai được 9 năm . Có người đến từ Washington DC cai được12 năm cũng có người cai được 6 tháng , và có người mới chỉ bắt đầu cai từ ngày hôm qua …Họ rất tương thân , tương trợ lẫn nhau . Tôi chưa bao giờ thấy một hội đoàn nào đoàn kết và tin nhau như hội cai rượu này .Sở dĩ họ làm lớn , làm to , và rất là sung sướng vì họ đã sống lại từ cõi chết - Born Again .Quà sinh nhật cuả họ được cả nhóm ký tên vào đó là quyển sách ALCOHOLIC ANONYMOUS dầy 575 trang , bọc da rất đẹp , bià ngoài cuốn sách , ở góc sách có gắn mề đay - như tôi đã trình bầy ở phần trên .Bạn muốn biết thêm về chương trình này , hay muốn tìm xem khu vực bạn đang ở có club này không , xin bạn tìm trong Web site : www. aa.org

Hay viết cho : A. A . GENERAL SERVICE OFFICE
Box 459, Grand Central Station
New York , NY 10163
For information and catalog . Bạn có thể viết cho :

AL – ANON FAMILY GROUP HEADQUARTERS , INC
1 - P.O. Box 862
Midtown Station
New York. N.Y. 10018-0862
212 – 302 – 7240
Fax 212 – 869 – 3757


2 - After May , 1996 :
1600 Corporate Landing Pkwy.
Virginia Beach , VA 23456
804 -563 -1600


This pamphlet is also available in : Danish , Finnish, Flemish , French , German , Icelandic , Japanese , Polish , Portuguese and Spanish

Đi vào thế giới ghiện ngập – đam mê , mà ở đây gọi là Disease , illness - Addicted .
Để kết luận bài này , tôi thấy : Nếu anh không có lý trí - một lý trí tốt lành . Nếu anh không được vun bồi bằng một lối sống Đạo Đức . Anh mê thứ gì anh sẽ khổ về thứ ấy. Dứt khoát như thế . Anh thích thế giới ảo tưởng , phê , đi mây về gió . Anh vướng vào nghiện ngập . Anh ham tiền . Thích túi đầy bạc , anh chui vào vòng đen đỏ . Nam Vô Tửu Như Kỳ Vô Phong thì anh thành Ma Men .Anh Nát Rượu . Anh thích gái , thì tan cửa nát nhà về gái , chạy đằng trời . Việc gì thì cũng có hậu quả cuả nó . Bề mặt và bề trái luôn đi đôi với nhau . Như hình với bóng . Âm dương không thể tách rời . Tôi thấy luật Nhân Quả rất công bằng , và rất sợ nó , còn anh thì sao ?? Uống rượu , hút thuốc thì con đứa con trong bụng mẹ cũng được enjoy theo – secondhand smoke . Anh cua gái - gạt gẫm gái . Anh thích thú với cái tài hoa cuả mình ư ??? Bạn không cười lâu được đâu , con cái bạn sẽ y chang như bạn . Có khi còn hơn cha nó một bậc , vì hậu sinh khả úy mà ! Cô con gái bạn cũng sẽ thế, lúc đó bạn sẽ điên đầu vì nó . Bạn sẽ làm đủ cách để “ ba rê “con gái nhìn đâu bạn cũng thấy những thằng sở khanh điếm đàng vây quanh con gái mình - bạn rành sáu câu – vì ngày xưa bạn cũng như thế . Rồi có người nói : “ Cha làm con chiụ “ Cách giải thích này tôi thâý không ổn- không có Logic ,” not make sence “ tí nào cả . Chúa , Phật nào đi hại con bạn ?? Bạn ăn chơi điếm đàng , bạn phải trả giá , chứ sao lại là cô con gái bạn ?? Nhưng khoa học giải thích thế naỳ , vì trong dòng máu Đĩ Bợm cuả bạn có máu DÊ máu thích trăng hoa trai gái , nên bạn chuyền sang cho con bạn , ( các con bạn mang 50% di truyến cuả bạn và 50% cuả bà xã bạn - tôi tạm cho là thế đi ) , vì mang dòng máu đó . Cô con gái bạn thích mộng mơ và cũng đa tình , đa cảm , thích phiêu lưu tình ái .Chính cô ta đi tìm bạn trai , tìm đực như bạn khi xưa , chứ nào có ai dụ dỗ cô ?? Bạn phải nhớ rõ câu : “ Rau nào sâu nấy” để mà chỉnh đốn lại nếp sống cuả mình .
Tôi đươc giải bầy tâm sự trên trang báo này , chả dám “ dậy “ ai đâu , và cũng xin đừng “ ngộ nhận “ là “ lên lớp “ ai . Vì đời sống quá ngắn ngủi , và mong manh . Có những người bạn chết khi chưa tới 50 , Tôi đã nhìn thấy tận mắt 13 người thanh niên VN chết vì overdose , khi tuổi đời chưa tới 30. Tôi đã chứng kiến biết bao gia đình bạn tan nát vì bài bạc , stock . Và không thiếu những gia đình đã ly dị , và đang trong vòng sắp ly dị , vì chồng mèo chuột , ham gái trẻ . Đây là miền đau chung cuả phụ nữ - và cuả Phụ Nữ Việt Nam nói riêng , cuả các bà vợ , các bà mẹ âm thầm khóc hằng đêm vì chồng vì con .

Chị Ba Cây Quéo .
Vancouver 2001 .
-

User avatar
linhgia
Posts: 1308
Joined: Fri Dec 03, 2004 9:30 am

Post by linhgia »

MỪNG LỂ CƯỚI VÀNG

Tadeusz Rozewicz

Bích Thư dịch

Sáng ấy, những tiếng gõ cửa mạnh, dồn dập và dứt khoát vang lên nơi nhà ông bà cụ Kowalski. Chỉ có một mình bà cụ ở nhà. Bà cụ tái xanh mặt, đờ người, sợ phải đối mặt với một tên cướp hay một kẻ bất lương. Khi nghe giọng nói quen thuộc của nhân viên tòa thị chính, bà cụ mới yên tâm, ra mở cửa. Nhân viên ấy mặc bộ đồng phục đính nút bạc, đội chiếc nón kết tròn. Trước vẻ sợ hãi của bà cụ, ông ta mỉm cười, thông báo bằng giọng long trọng:

- Hai cụ được mời đến tòa thị chính vào lúc mười giờ sáng mai, để nhận huy chương mừng năm mươi năm cuộc sống hôn nhân gương mẫu. Đây là giấy mời.

Rồi ông ta chuyển giọng, vẻ thân ái hơn:

- Cho phép tôi được chúc mừng.

Ông ta chào theo kiểu quân nhân và rời đi

Khi ông cụ trở về, bà cụ tươi cười báo ngay tin mừng:

- Tôi vừa nhận được thông báo của tòa thị chính. Chúng ta được thưởng huy chương vì cuộc sống gia đình gương mẫu. Sáng mai tôi và ông sẽ ra tòa thị chính.

Ông cụ nhún vai, làu bàu:

- Tôi không đi

- Điều gì khiến ông cáu kỉnh vậy ?

- Cuộc sống riêng của tôi, mẫu mực hay không, chỉ liên quan đến tôi.

Chúng ta đâu có quen làm trò cười cho thiên hạ. Họ đừng có trông mong biến tôi thành kẻ lố bịch.

- Kìa ông, họ sẽ giận chúng ta đấy. Tại sao lại sợ nhận lời chúc mừng của mọi người ? Tôi sẽ mặc chiếc áo đẹp màu xanh biển, cổ trắng. Đã năm năm nay tôi chưa có dịp mặc nó.

- Thế thì bà cứ việc đi một mình.

- Đi một mình ? Ông nói thế mà nghe được à ? Tôi đến đó một mình để nhận huy chương mừng cuộc sống chung của chúng ta à ?

- Toàn là trò ngớ ngẩn !

Tôi tự hỏi cái huy chương ấy sẽ giúp ích gì cho bà trong những năm tuổi già còn lại.

- Tôi xin ông. Đi ra ngoài sẽ khiến chúng ta khỏe và vui hơn.

- Bà đã muốn gì thì bà nhất định làm cho bằng được. Thế lễ ấy diễn ra lúc mấy giờ ?

- Họ bảo mười giờ.

Mặt ông cụ sầm lại:

- Bà biết mười giờ là giờ tôi đi dạo. Tôi không cần cái huy chương ấy.

- Dù sao vẫn phải đến.

Ông sẽ cạo mặt cho sáng sủa, mặc một chiếc áo sơ mi sạch, giày đánh xi bóng. Còn tôi, để hợp với chiếc áo xanh biển, tôi sẽ đeo đôi găng tay móc, ông nghĩ sao ?

Ông cụ lau đi lau lại cái ống điếu, không trả lời.

Sau khi thổi vài hơi xem ống đã thật thông chưa, ông cụ tỏ thái độ lầm lì:

- Bà cứ đi, nếu bà thích. Tôi thì không. Bà muốn tôi làm cái gì với cái huy chương ấy ? Cuộc sống riêng của tôi chỉ liên quan đến tôi thôi.. Chường mặt ra chốn văn phòng rồi còn gì nữa ‚ Tôi không muốn biến mình thành tên hề, nhận những lời chế giễu sau lưng.

- Ông đừng nạy cớ này nọ. Sáng mai chúng ta sẽ cùng đi.

Chẳng có gì phải vội vã. Cứ như đi dạo vậy. Trong một thời gian dài, tôi chẳng nói chuyện với ai…

- Bà chỉ cần nói với tôi.

Tôi chẳng cần ý kiến người lạ . Nếu bà thích cứ đi một mình.
- Ông đừng khăng khăng như vậy. Tôi để ông suy nghĩ đến sáng sớm mai. Hẳn ông sẽ đổi ý. Chúng ta sẽ cùng đi, chậm rãi, ngồi nghỉ một lát trên băng đá, ngắm người qua lại trước khi dự lễ. Cần phải giải trí một chút, ông khắt khe và cộc cằn quá đấy. Có đáng gì đâu mà ông lại mặt nặng như thế với tôi. Mà ông muốn giận thì cứ việc giận.

Bà cụ mở ngăn kéo tủ, lấy ra chiếc áo sơ mi nam, khâu lại một cái nút, rồi lấy chiếc đầm màu xanh dương đem ra chải. Bà nói tiếp:

- Ông chẳng thay đổi gì cả. Ông không bao giờ muốn tôi ra ngoài, cũng chẳng dẫn tôi đi chơi. Dạo mát, kịch, cà phê chỉ dành cho những người khác.

Năm mươi năm trôi qua, cuộc sống vẫn buồn nản thế. Tôi không muốn phải trách ông, nhưng ông cũng phải thừa nhận điều này. Chỉ có một lần duy nhất ông đưa tôi đến tiệm cà phê, đúng một năm sau ngày cưới. Vậy mà lần ấy, ông không ngừng càu nhàu vì bánh ngọt không được tươi cho lắm. Cứ như là lỗi của tôi vậy. Những người chồng khác đưa vợ đi xem kịch, đi dạo, còn ông, lúc nào ông cũng đi một mình, cứ như một gã trai độc thân. Quần áo màu sáng, giày bóng lộn, cứ thế mà đi. Còn cái thân tôi chỉ có việc chúi đầu vào bếp, dọn dẹp, giặt giũ.

Ông cụ nhìn chăm chú một tờ báo, giả điếc. Bà cụ nói tiếp:
- Thời ấy, các chị bạn của tôi ao ước được như tôi. Họ trầm trồ: " Thật là một cặp vợ chồng hạnh phúc !". Còn tôi, tôi cắn răng, khóc thầm. Khi tàn cuộc chơi lẳng lơ, ông về nhà, làu bàu đòi cơm bưng nước rót, rồi lăn ra ngủ.

Ông vay tiền và trả lãi cắt cổ cho những kẻ chuyên cho vay nặng lãi. Đương nhiên bọn chúng hết lời ca ngợi ông: " Chồng bà thật là một người tuyệt vời, một kho báu !". Tiền bạc trôi tuột khỏi nhà. Ông vung tiền bằng cả hay tay. Trong khi người vợ tội nghiệp này hết sức tính toán, dè sẻn để đủ chi tiêu, ông la cà trên đường, vung vẩy cây gậy, mồm huýt sáo, mắt liếc nhìn các cô gái đẹp. Ông có biết rằng các bà hàng xóm kể cho tôi nghe biết bao điều tệ hại về ông. Tôi chỉ biết giữ kín những chuyện này trong lòng, lặng lẽ khóc…

Ông cụ buông tờ báo, hét lên: " Hôm nay bà bị con gì chích vậy ? Bà lắm lời quá, tôi không có một phút yêu tĩnh nào để đọc báo. Giờ thì bà trách tôi bù khú với bạn bè, thế tôi phải làm gì ? Bà không bao giờ nói một lời cho ra hồn. Óc của bà bé như óc chim. Vậy bà muốn tôi nói gì với bà ? Nói với mèo còn thú hơn. Sống với bà đầu óc tôi đâm mụ mị. Khi tôi trẻ, tôi là một chàng trai đầy nhiệt tình, ôm ấp bao mộng ước, thế giới như thuộc về tôi.

Thế mà bà đã làm gì tôi ? Bà biến tôi thành một con bò già. Chẳng có gì khiến bà quan tâm, chỉ biết ăn với ngủ, như một con vật, chỉ khác là được khoác bộ quần áo nhàu nát. Còn tiền mà tôi tiêu, đó là tiền của tôi. Không phải à ? Của hồi môn mà bà mang về gồm những gì ? chỉ đúng có bộ quần áo bà mặc lúc tôi cưới bà. Người ta to nhỏ với tôi rằng gia đình bà có một tòa nhà.

Tôi còn trẻ, thiếu kinh nghiệm, đâu có để ý có đến sáu kẻ thừa kế, hơn nữa thay vì một căn nhà đàng hoàng, đó chỉ là cái lều ván. Bà trách tôi thỉnh thoảng dùng một ly với bạn bè. Chẳng lẽ bà muốn tôi suốt ngày ở nhà để chịu đựng bà. Năm mươi năm trôi qua, bà đã có lần nào thốt ra một lời thông minh hay thú vị ? Bà không ngừng làm tôi chói tai bằng những lời ngu ngốc của bà ".

Bà cụ khóc sụt sùi: "Ông nói thế mà nghe được à, ông không sợ Thượng Đế sao? Chính vì ông mà tôi đã làm hỏng đời mình, chẳng bao giờ rời tay khỏi đống xoong nồi, chỉ vì ông lúc nào cũng ngốn ngấu ăn, còn quá con lợn. Suốt ngày tôi hết nấu đến hầm món này món nọ, còn ông chỉ biết tọng vào họng, không nói được một lời cảm ơn. Quý ông còn muốn người vợ này đọc một bài diễn văn xuất sắc, thế quý ông có bao giờ thốt ra một câu thông minh hay tử tế "?

Nhiều lần tôi muốn nhờ ông giải thích cho tôi điều này, điều nọ. Tôi còn trẻ, bao nhiêu ý tưởng nẩy ra trong đầu tôi. Tôi ngước nhìn những vì sao, muốn khóc mà không hiểu tại sao. Tôi muốn biết những gì đang xảy ra trên kia và nhiều điều khác nữa. Tóm lại, tôi muốn nói chuyện với ai đó.

Nhưng ông, khi tôi vừa mở lời, ông đã gắt: "Để cho tôi yên, đã đến giờ ngủ ". Những lời mà ông dành cho tôi chỉ có thế, chẳng bao giờ tôi được nghe một câu tử tế. Có lẽ ông không có gì để nói vì ông chẳng biết gì cả. Ngày đầu tháng, ông quăng vài đồng bạc trên bàn cho tôi, như cho một con ở. Còn đòi hỏi của ông thì vô chừng ! Đến độ mẩu bánh tôi ăn mặn chát vì pha nước mắt, mọi món ngon để dành cho ông, để ông được vừa lòng. Cứ ăn hết đi, ông vua, chàng hiệp sĩ, ông chồng quý như vàng của tôi. Sự thể ấy kéo dài năm mươi năm đăng đẳng. Thượng Đế là chứng nhân duy nhất cho những dòng lệ buồn tủi của tôi „.

Bà cụ nén tiếng thổn thức, ngẩng đầu lên:

- Vậy ngày mai chúng ta sẽ cùng đi nhận huy chương chứ ?

Truyện ngắn của TADEUSZ ROZEWICZ ( Ba Lan )


- Bích Thư dịch



----

User avatar
linhgia
Posts: 1308
Joined: Fri Dec 03, 2004 9:30 am

Post by linhgia »

Kẻ Sĩ Trong Trời Đất


H.Đ.T

Còn nhớ môn Luận văn bậc Tiểu học gồm có tả cảnh, tả người, tả vật, tả loài vật và bao giờ cũng kèm theo một câu: "Em hảy nói cảm tưởng của em" rất chi là gay cấn và làm buồn lòng học sinh vô cùng, vì có biết chi mô mà nói cảm tưởng. Mà cảm tưởng là cái chi hí? Thật là khó quá trời! Mô tả không thôi đã khó rồi, lại còn bắt phải viết ra cảm tưởng của mình, của cậu bé chưa tròn 10 tuổi thì thật là ép người quá đáng. Mới đây tôi đọc báo thấy nói trong một cuốn sách giáo khoa các bài luận mẫu của nhà trường xã hội chũ nghĩa, nhóm biên sọan của Bộ Giáo Dục đã ra một đầu đề luận văn quái đản, thật hết ý: "Em hảy tả cây bút chì của em và nói cảm tưởng của em."
Ôi! Văn với lại chả văn! Dù được khen là "Văn như Siêu, Quát vô Tiền Hán" thì hai văn hào này có tái sinh cũng đành ngậm bút chứ làm thế nào mà nói lên được cảm tưởng của mình sau khi tả cây bút chì. Họa chăng là tả cây bút chì theo nghĩa ma bùn thì còn nói được cảm tưởng của mình. Cái ngậm ngùi của mình khi thấy cảnh cây bút chì ngày xưa oai hùng như thế mà nay đã mềm như cọng bún thiu. Ngày nay, dù đã "khôn lớn"tôi vẫn thấy khó khăn khi viết một bài luận văn tả người. Phải mô tả vóc dáng, rồi tính tình, rồi đủ mọi thứ liên quan đến người mình mô tả, như nghề nghiệp, như cuộc đời tình ái, công danh sự nghiệp, những giai thoại, những kỷ niệm vui buồn trong cuộc đời, những liên hệ gia đình thân tộc, những giao thiệp với bạn bè vv... Thật là nhiêu khê, phức tạp, đòi hỏi nhiều thông tin, nhiều dữ kiện để có được một phần nào chính xác khỏi bị phê bình là xạo, là phịa vô căn cứ. Vì những lý do có tính cách "kỹ thuật" nêu trên, tôi xin các bạn xem bài viết này của tôi là một câu chuyện gần như hoang tưởng, chỉ trừ ý chính là có thật 100% và ý chính đó tôi để các bạn tự tìm thấy trong câu chuyện tôi xin kể hầu các bạn sau đây.

Dĩ nhiên lác đác đây đó, những ai cùng "phe" với tôi, nghĩa là những bạn bè thân thiết của tôi sẽ tìm thấy một vài điều gắn bó với sự thật và sẽ thấy rõ chân diện mục của bạn tôi. Bạn tôi tên thật trong giấy khai sinh là Nguyễn như Lộc. Tôi nghĩ không cần phải dấu tên bạn tôi, vì bạn tôi xứng đáng được nhắc nhở đến, vì Lộc là một nhà mô phạm tận tụy với nghề và là một tấm gương khí tiết sau ngày Quốc hận 30 tháng Tư năm 1975. Anh lớn hơn tôi vài tuổi và tốt nghiệp Đại Học Sư Phạm Huế năm 1961. Anh dáng người tầm thước nếu không muốn nói là thuộc hạng nhỏ con trong số các bạn bè của tôi. Mắt đeo kính cận thị, thật nho nhã, nhưng vóc người rắn chắc vì anh tập thể dục đều đặn lại là cầu thủ của đội bóng tròn Đại Học Sư Phạm, một đội bóng mà tôi nhớ chưa bao giờ thắng một trận nào khi giao đấu với các phân khoa đại học khác. Điều này thật dễ hiểu, vì chúng tôi là những sinh viên được chọn lọc qua một kỳ thi tuyển, nên sĩ số sinh viên so với các phân khoa khác thật khiêm nhường và dĩ nhiên thông thường thì trong số đông sẽ dễ tìm thấy những nhân tài xuất sắc trong các bộ môn thể thao. Tôi nói thông thường theo khách quan chứ nếu các bạn cãi lại rằng Trung Hoa với dân số hơn một tỉ người sao không có được một đội bóng xuất sắc vô địch World Cup do FIFA tổ chức 4 năm một lần, hay không đào ra được một anh chàng Federer, đệ nhất anh hùng quần vợt thế giới trong khi các nước nhỏ bé, dân số ít hơn nhiều lại có những nhà vô địch. Nếu các bạn lập luận như thế thì tôi xin bắt chước các cô cán bộ, ngả nón ra chào thua, y chang hai câu thơ của thi sĩ Bút Tre: Vào thăm lăng bác âm u - Chị em cán bộ ngã mũ ra chào. Chắc các bạn thừa biết là chữ "mũ" không đúng âm luật của thể thơ lục bát .Vậy đổi sao cho đúng luật thơ thì tùy các bạn đấy! Tốt nghiệp Đại Học Sư Phạm, bạn tôi được bổ nhiệm về dạy trường Trung Học Nguyễn Huệ tại Tuy Hòa.

Năm 1963 Lộc được thuyên chuyển về Trung Học Nguyễn Hoàng, tỉnh Quảng Trị. Năm 1968, Lộc được bổ nhiệm làm Hiệu trưởng Trung học Quảng Điền một quận lỵ cách thành phố Huế chừng 20 km và sau đó được bổ dụng làm hiệu trưởng trường này. Tưởng cũng nên nêu một chi tiết khá ngộ nghĩnh như ri: Quảng Điền còn mang một địa danh khác rất nổi tiếng: SỊA. Chẳng hiểu do đâu mà mỗi khi muốn chê người nào hay một hành động, một sự kiện nào kém văn minh hay quê mùa là dân Huế chúng tôi phang ngay chữ "Sịa" vào. Sịa từ một địa danh bỗng dưng được dùng như một tĩnh từ mang ý nghĩa "quê mùa", quê vô cùng, quê đến nổi chỉ muốn độn thổ để che dấu cái "quê". Khổ thay cho bạn tôi! Những lúc bạn bè gặp nhau tên của Lộc bao giờ cũng được ghép chung với chữ "Sịa", khiến nhiều lúc anh chàng nổi nóng văng tục tùm lum tà la.

Lộc gặp nhiều éo le, ngang trái trong cuộc tình đầu và anh đã không lấy được người mình yêu do những liên hệ gia đình sao đó khiến duyên không thuận. Mối nghịch duyên này đã sinh ra cho Lộc một bé gái kháu khỉnh, nay đã trưởng thành, hiện đang định cư tại Hoa Kỳ. (Nếu tình cờ mà cháu Ngọc đọc được bài viết này của Chú, thì chắc cháu sẽ hãnh diện vì có được một người Cha đầy đủ khí tiết của "Kẻ Sĩ" đứng trong trời đất) - Đường công danh của bạn tôi thuận buồm xuôi gió: Trong đợt cải tổ giáo dục, thành lập tại mỗi tỉnh một Sở Học Chánh, điều hành hệ thống các trường trung học trong tỉnh bao gồm luôn cả Ty Tiểu học và Ty Thanh niên, năm 1973, bạn tôi được bổ nhiệm làm Phụ Tá Chánh sự vụ sở Học Chánh tỉnh Phú Yên, rồi 3 tháng sau, anh được thăng chức Chánh sự vụ sở Học Chánh tỉnh Bình Tuy. Rồi sau đó, Sở Học Chánh biến cải thành Ty Giáo dục trực thuộc theo hệ thống ngang với Tòa Hành Chánh tỉnh, Lộc vẫn điều hành công việc với cương vị một nhà giáo trong phạm vi chuyên môn của mình, chịu trực thuộc theo hệ thống dọc với Bộ Giáo dục.

Anh cố ý tránh né những va chạm và giao thiệp với tòa hành chánh tỉnh, vì Lộc cho rằng Giáo dục là một lãnh vực chuyên môn, không lệ thuộc nhiều vào hành chánh. Anh vẫn tâm sự với tôi là không thích chính trị và ghét hệ thống quan liêu của ngành hành chánh, đại diện là ông Phó tỉnh trưởng tốt nghiệp trường Quốc gia hành chánh mà so tuổi tác và năm tốt nghiệp, ông ta thuộc hàng đàn em của Lộc. Trên cương vị một ông trưởng ty, Lộc dưới quyền của ông phó tỉnh trưởng, nhưng anh giao thiệp và cư xử thoải mái, phóng khoáng không xun xoe, bợ đỡ cấp trên như đa số các ông trưởng ty khác ở trong tỉnh. Đấy là một nét khí khái của một nhà giáo, một kẻ sĩ thời nay mà ít người có được trong thời buổi chiến tranh mà giới quân sự được hưởng nhiều ưu thế quyền uy. Anh vẫn bảo rằng "Nó" (ám chỉ ông Phó tỉnh Trưởng) là đàn em của mình, cũng tốt nghiệp đại học như mình thì mình không có gì phải e sợ, nếu mình làm đúng chức năng chuyên môn của mình. Nếu cần, thì mình từ chức trở về dạy học cho khỏe tấm thân. Cái khí khái ngang bướng này của bạn tôi đã bộc lộ rõ ràng, đậm nét sau này, trong "trại học tập".

Sau ngày 30 tháng Tư 1975, cùng với các đồng nghiệp có chức vụ điều khiển trong chính quyền, Lộc đã khăn gói lên đường theo "Đại Học máu", học tập cải tạo tại một trại nằm trong vùng rừng núi của Quận Tánh Linh, một quận lỵ của tỉnh Bình Tuy. Dù đã trải qua 9 tuần quân sự theo một khóa học dự bị sĩ quan dành cho giáo chức, dù đã thấm đòn qua một thời gian mà trong quân trường goi là "huấn nhục", Lộc vẫn không chịu đựng được những cư xử mang nặng tính chất thù hận đê tiện của những kẻ may mắn chiến thắng. Ngày đầu tiên tiếp xúc với một tên quản giáo ngu xuẩn anh đã để lộ nét ngang tàng, khí khái của anh khi bị tên cán bộ bảo anh lột đôi mắt kiếng cận màu xanh nhạt của anh mà nó lầm tưởng là kính dâm:

- "Anh kia, lột mắt kiếng dâm xuống! Nói chuyện với cán bộ phải lễ phép, không được mang mắt kiếng!"

_ "Báo cáo cán bộ, đây là kiếng cận, nếu tôi lột kiếng tôi sẽ không thấy cán bộ và sẽ vô lễ với cán bộ."

Khác với một số người điếu đóm mong sớm được tha về với vợ con, với gia đình, Lộc đã quyết tâm không ngán sợ kẻ thù. Không bao giờ anh dạ thưa, bẩm trình khi nói chuyện với lũ quản giáo, mà chỉ nói trống không: "báo cáo hoặc là báo cáo cán bộ." Vì cái tính ngang bướng này mà anh đã bị kiên giam mấy hôm liền, nằm trong một cái chuồng thấp lè tè, chật hẹp, đóng bằng cây chà là, nóng như thiêu đốt, tù túng, không động cựa gì được. Anh chống đối một cách tiêu cực, phản kháng bất bạo động và gần như bất hợp tác với những sinh hoạt có tính cách văn hóa mà anh thừa khả năng.

Chẳng bao giờ anh phát biểu ý kiến trong các buổi học tập, những ý kiến vuốt đuôi một cách lợm giọng của các cải tạo viên khác. Anh đi lao động, vác cây về trại, bao giờ cũng chọn những cây nhỏ, nhẹ vác trên vai, bất chấp chỉ tiêu của trại đặt ra, viện cớ là thân hình nhỏ bé, sức khỏe không cho phép khuân vác một trọng lượng lớn. Anh ngang nhiên bảo với tên công an đi theo đoàn lao động khổ sai rằng, anh vác một cây nhỏ còn hơn là cố sức vác một cây thật lớn để rồi bị cụp xương sống tốn cơm gạo, tốn thuốc men của nhà nước, của nhân dân và trại học tập mất đi một công nhân lao động xã hội chủ nghĩa. Thấy anh ngang bướng, nhưng mà có lý, nên tên công an cũng đành làm ngơ và chỉ đe dọa sẽ có biện pháp trừng trị đích đáng cho cái ngoan cố của anh. Anh bị biệt giam nhiều lần, nhưng chứng nào tật nấy, anh vẫn ngang bướng, đầu kẻ sĩ vẵn ngẩng cao, bất khuất. Anh âm thầm nghĩ cách vượt trại. Những hôm đi lao động trong rừng, anh đã nhiều lần muốn trốn, nhưng nghĩ sẽ bị phát giác ngay khi điểm danh lúc chiều về và như thế thì anh chỉ mới thoát đi trong một thời gian ngắn dễ bị bắt trở lại. Do đó anh nghiên cứu một kế hoạch khác có nhiều hy vọng thành công hơn.

Với tinh thần bất khuất, gan dạ và liều lĩnh có thừa, anh dự tính làm thế nào kiếm được một khẩu súng để nếu gặp trường hợp bất khả kháng thì anh sẽ liều, mạng đổi mạng với lũ bò vàng canh gác trại. Anh để ý cứ sau mỗi phiên gác thì bọn quản trại lại đem súng đạn vào cất trong một căn phòng như một nhà kho mà vấn đề canh gác thật ơ hờ lỏng lẻo, có lẽ bọn công an không thể nào ngờ những công chức chân yếu tay mềm của chính phủ VNCH lại có đủ gan dạ để cướp súng âm mưu vượt trại. Dự tính ăn trộm súng nảy ra trong đầu Lộc. Một hôm, anh khai bệnh tiêu chảy xin ở nhà trực trại không đi lao động và anh đã nhiều lần ra đàng sau hố xí trong góc trại, xây lưng vào rừng cây hì hục đào một lỗ đất để chôn súng. Anh che đậy cái hố bằng những cành cây khô để tránh sự phát giác bất ngờ và chờ thời cơ ăn trộm súng.

Trời cũng chiều người! Một tuần sau khi đào xong chiếc hố, anh lại cáo bệnh ở nhà và được quản giáo bắt đi làm vệ sinh quét dọn phòng ốc của cán bộ. Anh thản nhiên vào các căn phòng của lũ bò vàng và đã thấy một mớ vũ khí quăng lăn lóc trong căn nhà kho mà anh đã lưu ý từ lâu. Anh quơ vội một khẩu súng để trong xó kẹt mà anh nghĩ là từ lâu không được dùng và như thế thì không bị phát giác khi bị mất cắp. Anh thồn súng vào bao rác và ung dung đem bao rác ra khu vực hố xí để đổ. Rồi anh vội vàng chôn ngay khẩu súng vào cái hố đã đào sẵn từ trước. Anh thở phào nhẹ nhõm vì đã thực hiện xong một phần của kế hoach đào thoát. Sau lưng dãy hố xí là một hàng rào kẽm gai nằm ngay sát bìa rừng. Đây là một trại học tập cải tạo vừa mới "xây cất" vội vàng, do các cải tạo viên xây dựng hệ thống vòng rào kẽm gai an toàn. Khu vực này xa khu trung tâm trại, có lẽ các cải tạo viên cũng manh nha ý định vượt trại, nên họ đã rào kẽm thật đơn sơ. Cũng có thể trại mới thành lập nên thiếu kẽm gai và do đó vòng rào không mấy kiên cố. Vả lại từ khi có vụ học tập cải tạo, chưa hề nghe nói đến một vụ vượt trại nào, nên lũ bò vàng sơ hở trong vấn đề canh gác.

Lộc đã nghiên cứu thấy có thể chun lọt hàng rào kẽm gai sau hố xí, nên anh chỉ chờ dịp đào thoát. Anh đã chuẫn bị sẳn lương khô là những bao mì gói và một lon guigoz có thể dùng để đựng nước và nấu nước luộc mì, cùng một chiếc bật lữa đầy gaz. Anh chờ vào mùa mưa để dễ dàng vượt thoát và cũng để dễ kiếm nước uống khi không tìm ra khe suối. Từ lâu anh đã cố ý tìm một vài bạn đồng hành để giúp đỡ lẫn nhau trong cuộc trốn trại và anh đã lựa chọn được hai người đồng tâm, đồng chí chờ giờ G đến để thực hiện cuộc vượt trại. Mùa mưa đến, Lộc và hai người bạn đồng chí hướng hồi hộp đợi chờ một đêm mưa thật lớn để ra đi. Và rồi một đêm, mưa rừng ào ạt đổ xuống vùng quận lỵ Tánh Linh, Lộc cùng hai bạn đã chuẩn bị sẵn từ lúc chiều những gì phải mang theo vì đoán trước cơn mưa sẽ kéo dài đến tối. Mười giờ đêm, mưa vẫn tiếp tục như cầm chĩnh đổ, vạn vật chìm trong bóng đêm tăm tối, thỉnh thoảng lóe lên những tia chớp rợn người vừa giúp ba con người gan dạ tìm đường rời xa nơi ngục tù đày đọa xác thân và tinh thần, nhưng đồng thời cũng gieo vào lòng họ nổi sợ hãi bị bọn lính canh phát hiện. Họ phải ra đi sớm vì muốn đi được một đoạn đường dài trước khi trời sáng bị phát giác lúc đến giờ điểm danh hàng ngày. Theo kế hoạch đã nghiên cứu từng chi tiết một, Lộc và 2 người bạn đã lần mò ra dãy hố xí sau trại, đào hố lấy khẩu súng và dùng thân cây súng vạch kẽm gai chun ra rừng, vượt thoát . Tay chân và lưng bị kẽm gai cào sướt máu, đau rát tận tâm can vì mưa ướt như chuột lột nhưng họ vẫn băng mình trong giông bão loạn cuồng.

Họ ra đi, chỉ mặc trên thân mình những manh áo vá chằng vá đụp, hai chiếc quần dày cứng để tránh bị kẽm gai và cây rừng cào xước và cũng để thay đổi dọc đường. Túi xách đựng mì gói đã bọc kỹ lưỡng trong giấy nylon sợ thấm ướt. Lộc mang trên vai cây súng CKC đã khóa chốt an toàn sợ súng cướp cò và băng đạn còn nguyên si. Chín tuần thụ huấn quân sự tại trung tâm huấn luyện Đống Đa, Lộc chưa bao giờ sờ đến cây súng loại này mà chỉ được làm quen đôi ba lần với cây Garant M1, cây Carbin và cây M16. Tay cũng đã được mó vào cây M79 nhưng chưa một lần thực sự bắn súng bằng đạn thật, trong những bài học hành quân đêm. Lộc ao ước có được vài quả lựu đạn để chơi xả láng nếu cần, nhưng anh lại cười thầm tự bảo không biết có lựu đạn trên tay mà có biết sử dụng không đây. Anh thầm tiếc đã không rủ được một sĩ quan tác chiến nào ra đi để nương tựa vào những kinh nghiệm chiến đấu của họ vì thật là khó khăn trong việc thăm dò ý muốn đào thoát cảnh lao tù. Trong trại cải tạo, Lộc không dám tin ai. Nhưng dù sao thì bây giờ, súng trên vai đã mang lại cho anh sự can đảm và quyết tâm chống lại kẻ thù. Họ vừa đi vừa chạy bạt mạng trong rừng cây không định được hướng vì bóng tối và mưa tầm tã làm gì mà có thể ngắm sao trời tìm hướng Đông Tây Nam Bắc theo các bài học thiên văn ở cấp trung học. Họ chỉ mong sao đi được thật xa khu trại rồi hạ hồi phân giải.

Sáng hôm sau, khi mưa dứt, mặt trời ló dạng đằng Đông họ mới chỉnh lại hướng tiến và nghỉ ngơi. Đem mì gói ra, dùng lon guigoz nấu nước mỗi người tự thưởng một lon mì ăn liền, ngon như chưa bao giờ ngon thế. Họ quên rằng suốt đêm qua không hề chợp mắt ngủ được một phút giây nào vì tinh thần căng thẳng. Ăn xong lại vội vã ra đi, đói ăn, khát uống, mệt không dám nghỉ, chỉ mong sao ra khỏi khu rừng già. Lộc hồi tưởng lại những lúc lên Tánh Linh thanh tra trường ốc, được các bạn đồng nghiệp đãi đằng ăn uống ê hề, thịt rừng thơm ngon, đầy đủ sơn hào đặc sản của vùng rừng núi, nào là nai, hoẳng, mễn, con đỏ và nhím vv...thế mà bây giờ lạc lõng trong rừng không biết ngày mai sẽ ra sao. Năm ngày đêm dầm mình trong sương gió, mưa nắng, muỗi mòng, ba kẻ sĩ bất khuất đã bắt đầu tuyệt vọng, thấy sức khỏe hao mòn và lương thực mang theo đã hết. Cũng may mà một vài trận mưa rừng đã giúp họ tránh khỏi những cơn khát của những người vượt biên bằng thuyền lênh đênh trên biển cả. Những bài học trong quân trường về mưu sinh thoát hiểm Lộc đã dùng tận láng mà cơn đói vẫn hành hạ xác thân mệt nhoài vì không kiếm được thứ gì để lót bụng.

Sau cùng, đến sáng ngày thứ sáu của cuộc đào thoát gian nan, Lộc và hai bạn đồng hành thấy lóe lên một tia sáng cuối đường hầm khi đi lạc vào một ruộng bắp. Ba ngưòi mừng rỡ lẻn vào hái bắp và chẳng may các người Thượng chủ nương bắp lại tưởng lầm họ là bọn trộm cắp nên đã hò reo, la hét và đánh mõ, đánh cồng để xua đuổi. Lộc và hai bạn hoảng sợ đã chạy thục mạng vào rừng và khi thấy đã khá xa vùng sinh sống của đám dân Thượng, họ đói quá nên không kịp nhen lửa luộc bắp mà ngồi ăn bắp sống. Bọn du kích trong vùng, sau khi nghe tiếng mõ và tiếng cồng đã truy đổi sát nút và khi thấy họ mang trên người những manh áo tù rách như xơ mướp chúng đoán biết họ là những người tù trốn trại nên đã báo động để vây bắt.. Trong lúc ngồi nghỉ mệt chờ tiếp tục ra vùng đồng bằng để trở về thành phố, họ bỗng nghe tiếng loa thét gọi họ ra đầu hàng. Lộc và hai bạn vội vàng tìm chỗ ẩn núp an toàn, nhất quyết chống cự đến cùng, mạng đổi mạng vì họ biết nếu bị bắt về trại thì sẽ bị hành hạ, trừng phạt đến thân tàn ma dại. Sau một lúc kêu gọi ra đầu hàng không thấy phản ứng của những người vượt trại, bọn bò vàng phối hợp với bộ đội đã xả súng bắn vào rừng. Vì không một chút kinh nghiệm chiến trường, Lộc, trong tình trạng tuyệt vọng đã điên cuồng bắn lại những tên lính khát máu. Những tiếng thét đau đớn vang lên từ phía bìa rừng làm nức lòng người chiến binh bất đắc dĩ chưa một lần cầm súng chống quân thù, những viên đạn của kẻ sĩ bất khuất đứng trong trời đất đã gieo kinh hoàng cho bọn người khát máu. Nhưng, quả bất địch chúng, mạnh được yếu thua!

Cuối cùng rồi Người cũng đã phải ra đi. Không hiểu vì một tình cờ nào đó hay hồn thiêng sông núi phò trợ mà Lộc đã biết để dành cho mình một viên đạn cuối cùng để tự kết liễu đời mình. Thân xác anh nằm đó (*) nhưng linh hồn anh phiêu diêu trong miền vĩnh cửu, nơi an giấc ngàn thu của những kẻ sĩ muôn đời bất khuất trước bạo tàn, nơi mà khí tiết của những đấng anh hùng mãi mãi vẫn tồn tại, ngời sáng trong sử sách oai hùng của dân tộc. Anh hùng chết nhưng khí hùng không chết! Người anh hùng mũ đỏ tên Đương đã không nghe tầm đạn đi xa khi anh kết thúc đời anh bằng viên đạn sau cùng. Nhạc sĩ Trần Thiện Thanh đã viết nên bản hùng ca ngợi khen lòng dũng cảm của người chiến binh. Bạn tôi, một nhà giáo tận tụy với nghề, cũng đã kết liễu đời mình trong hoàn cảnh tương tự. Đã mấy ai biết được trang sử oai hùng này, một trong những trang sử phải được viết lên để vinh danh vô số những anh hùng vô danh trong lịch sử của dân tộc Việt Nam oai hùng ngàn đời bất diệt.

Hôm nay, đốt nén hương lòng
Viết nên trang sử, những giòng tiếc thương
Xa lìa cõi thế vô thường
Hồn thiêng sông núi dẫn đường bạn đi
Xót thay trong buổi từ ly
Không người đưa tiễn âm ty nẻo về
Mưa rừng mờ mịt sơn khê
Anh linh kẻ sĩ vẹn thề sắt son.
H.Đ.T.

(Phóng tác theo tường thuật của một tù nhân trại Tánh Linh và theo yêu cầu cũng như sự khuyến khích của một bạn đồng môn ĐHSP Huế tốt nghiệp khóa 1960-1963)

(*) Lời người viết: Bọn quản trại đã dấu nhẹm cái chết bi tráng của Lộc, chúng vùi lấp hình hài anh đâu đó trong rừng già hay bên lề đường, không ai biết rõ. Vợ con anh vẫn tin rằng anh phiêu bạt bên trời và sẽ trở về sum họp cùng gia đình. Mãi đến sau này gia đình người chị ruột của Lộc được một vài bạn tù sống cùng trại với Lộc về cho biết tin và chỉ nơi thân xác anh bị vùi nông một nấm bên đường, hài cốt của Lộc mới được cải táng. Lộc đã vĩnh viễn ra đi trong nỗi tiếc thương và cảm phục của thân bằng quyến thuộc. Chị Đ... người hôn phối của Lộc mãi cho đến khi lìa đời trên xứ Cờ Hoa, vẫn tin tưởng Lộc còn tại thế. Vâng, anh vẫn còn sống mãi như một anh hùng vô danh. Bạn đồng môn Đại Học Sư Phạm Huế của Lộc. Chẳng mấy người biết đến cái chết hào hùng của Lộc, gần như chẳng có ai nhắc nhở đến Lộc để mà hãnh diện có được một bạn đồng nghiệp, đồng môn, đồng khóa đã xứng danh kẻ sĩ đứng trong trời đất như mô tả trong mấy câu sau đây của cụ Nguyễn công Trứ, điển hình của một Kẻ sĩ:

Tước hữu ngũ Sĩ cư kỳ liệt
Dân hữu tứ Sĩ vi chi tiên
Có Giang Sơn thì Sĩ đã có tên
Từ Chu, Hán vốn Sĩ này là quý ......




===

KhanhVan
Posts: 800
Joined: Sat Dec 11, 2004 6:11 am

Post by KhanhVan »

Image Yukon - Vùng đất huyền Diệu
Du thuyền cuả chúng tôi đã đến Skagway vào sáng thứ năm – ngày mùng 10 . Tầu cập bến lúc 7 giờ sáng - giờ điạ phương ( cách giờ Vancouver 1 tiếng hơn ) . Hôm nay thời tiết trời nhiều mây . Nhiệt độ 46F / 8C mặt trời mọc lúc 4 giờ 15 phút sáng và lặn vào khoảng 9 giờ 45 phút ban tối .
Trên con đường biển để đến Alaska . Hải cảng Skagway là cảng thứ 3 sau cảng Ketchikan , và cảng Juneau .
Skagway là một cái tên đặc biệt . Nó đến từ chữ Skagua - Tiếng cuả Thổ dân có nghiã là “ Home of the North wind “ Chuyện thần tiên được kể lại là nơi mà gió thổi rất nhiều . Nhiều đến độ bạn không bao giờ có thể hít lại cái không khí bạn đang thở hai lần . Skagway được nằm ngay trên đầu con sông đào Lynn canal là cưả vào kho vàng . Một thành phố nhỏ toạ lạc ngay đỉnh trên con đường từ Seattle – Victoria – Vancouver để đi đến Whittier ( Alaska ) . Nó được bao bọc chung quanh bởi biển sâu . Một bên là nhánh biển Taiya một bên là những ngọn núi lởm chởm quanh co chạy dọc theo biển . Trong thành phố . Những căn nhà . Phố xá . Lối kiến trúc vẫn giữ vẻ cổ xưa , cũ kỹ như những năm 1890 . Cái năm mà thiên hạ rủ nhau đi lên đây đãi vàng . Nhìn đâu cũng thấy những hầm mỏ ngày xưa còn lưu lại dấu vết .
Ngày nay Skagway là nơi tập trung tất cả Kim Cương và đồng hồ nổi tiếng trên toàn thế giới . 100 điạ điểm kim cương nổi tiếng trên thế giới có mặt nơi đây . Bạn có thể mua một món trang sức làm bằng tay giá từ 49$ đến 1 triệu đồng . Các nhà designers nổi tiếng trên thế giới đều có mặt nơi đây để bạn tha hồ chọn kiểu .
Tại cảng Skagway . Chúng tôi chọn tour du lịch 8 tiếng trong ngày . Giá 175 Đô la mỹ cho 1 người lớn , 95$ cho trẻ em . Xe sẽ khởi hành lúc 8 giờ 30 phút sáng . Dư giờ để chúng tôi thong thả ăn sáng trên Garden Café.Chuyến đi dài 65 mile bằng xe bus đến Yukon – và Dog Musher’s camp . Ăn trưa tại đây và lượt về bằng xe lưả .
Người tài xế lái xe bus cho chúng tôi là một cô gái Mỹ còn trẻ - Cô rất xinh đẹp và thật dễ thương – vưà lái xe vưà guiding - hướng dẫn du khách về lịch sử cuả các nơi đi qua . Cô giới thiệu mình là sinh viên cuả đại học Utah – nghành xã hội học . Hàng năm cứ từ tháng 5 đến tháng 9 cô làm nghề này để lấy tiền đi học . Lương lậu khá nhưng bù lại tiền nhà và tiền thức ăn quá đắt đỏ . Vì chung quanh chỉ toàn tuyết trắng . Cô khẽ cười nói : tôi chịu khó ăn gạo hàng ngày cho nó rẻ mà lại no lâu . Đỡ tốn tiền .
Hai bên đường đi một bên là núi đá thấp bên trên những dấu hiệu cuả hầm mỏ còn xót lại . Một bên là tuyết trắng phủ đầy những ngọn núi . Đường đi càng lúc càng lên dốc . Xe ngừng lại ở dọc đường nhiều nơi đề du khách xuống chụp hình , ngắm phong cảnh .
Đứng nơi đây . Chung quanh mình toàn tuyết trắng – núi cao vực sâu . Bạn mới cảm thấy vũ trụ thật bao la . Con người quá bé nhỏ . Chả khác nào con kiến con giun đang ngọ ngoạy đi đứng , bám sống trên mặt đất . Đứng giưã đất trời bao la . Bạn mới cảm nhận được sự huyền diệu cuả Thượng đế , và những ân sủng cuả Ngài . Bạn mới thấy như tôi đã thấy : Mình thật hạnh phúc vô vàn khi có sức khoẻ tốt và thân xác lành mạnh đầy đủ .
Xe bus đến Yukon – Canada . Một bên là Mỹ . Một bên là Canada . Quang cảnh hoàn toàn khác lạ . Tất cả mọi người trên xe bus đều trầm trồ khen ngợi . Ôi đẹp quá Canada .!!
Hầu hết du khách trên xe đều là người Úc và Ăng lê .
Mọi người đều xuống để chụp hình . Bên phiá Mỹ tuyết cũng phủ đầy những ngọn núi . Nhưng hình như bên phiá Canada tuyết nhiều hơn - dầy hơn và trắng hơn . Nhìn kỹ tuyết dưới ánh sáng cuả mặt trời chiếu vào tôi thấy tuyết phát ra ánh sáng mầu xanh da trời . Lên xe đi một lúc nưã mới vào thành phố Yukon . Dọc đường cô tài xế xe bus dừng lại cho hành khách chiêm ngưỡng sự kỳ diệu cuả Thượng Đế . Một sa mạc nhỏ nhất trên thế giới . Hiện diện và nằm ngay giưã một vùng tuyết trắng bao la . Bạn có thể tưởng tượng được không ? Khi cát vàng nằm ngay bên cạnh núi tuyết trắng phau ? Quê hương cuả anh Toàn Paris đó .
Trên du thuyền tôi đã viết email cho anh Toàn Paris . Hy vọng mang đến cho anh sự bất ngờ . Sự thăm viếng cuả vợ chồng tôi . Nhưng không thấy thư trả lời . Tôi đoán có lẽ anh đi làm xa .
Nhưng dù sao cũng đã một lần đến Yukon .Sau khi ăn trưa ở nhà hàng - Một nhà hàng duy nhất . To nhất ở đây với món BBQ chicken – bake potatoes - với sour cream và salad là món coleslaw . Tôi hỏi thăm họ về đời sống ở đây . Hầu hết họ đều đến từ White Horse – cách đây 40 km . Một năm chỉ làm có 4 tháng vào muà du lịch . Nhà hàng những năm tháng còn lại đóng cưả chờ muà sang năm . Bên cạnh nhà hàng có một khu vực rộng nuôi đầy chó Husky cuả thành phố . Dùng để di chuyển vào muà đông . Những cây quả ở nơi đây rất to lớn . Bây giờ thì tôi hiểu lý do tại sao có những quả Pumkin nặng trên trăm ký – hay những củ cà rốt - bắp cải nặng cả chục kí lô . Thật đơn giản vì đất ở đây thật mầu mỡ . Bao triệu năm qua - tuyết bao phủ giữ trọn mineral . Nói theo danh từ cuả anh Thịnh : Đất nơi đây còn “ trinh nguyên “ .
Mùa hè ở nơi đây mặt trời chỉ lăn chừng 3 hay 4 tiếng . Xong lại sáng bừng lên . Chói chang và gay gắt chiếu xuống . Vậy mà tuyết vẫn chẳng thể tan . Tuyết ở hai bên đường cao hơn một người đứng .
Chúng tôi vào City Hall cuả thành phố bé nhỏ tội nghiệp này . Căn nhà đại diện cho thành phố trên cao , chỉ là căn nhà cũ , giống như nhà ở vùng quê nghèo cuả Việt Nam . Vấn đề thông tin liên lạc họ vẫn còn dùng telegram – đánh đi bằng morse . Thấy cũng hay hay . Làm tôi nhớ lại những ngày xưa ở quê nhà . Hồi còn bé có đi Hướng Đạo - Thiếu sinh . Học morse tơi bời .
Tôi hỏi thăm người đại diện dân ở đây về một người đàn ông Việt Nam có vợ bản xứ . Ông ta vui vẻ nói ngay . Thành phố này chỉ có vài chục gia đình . Nên ai cũng biết nhau cả . Anh có lẽ không có ở nhà . Đi lên phiá Bắc cuả North Territory . Nhưng ông sẽ chở chúng tôi đến nhà anh . Vì vợ anh có ở nhà .
Căn nhà vợ chồng anh cũng chả cách xa mấy cái City Hall này . Quanh quẩn cũng chỉ vài đường đi lên đi xuống . Chúng tôi gặp chị . Người phụ nữ nhỏ nhắn giống người VN . Chị nói tiếng Spanish . Vì chị tưởng chúng tôi hiểu . Tôi đã phải tự giới thiệu mình với chị . Chị rất vồn vã vui vẻ khi biết có người cùng xứ với chồng mình đến thăm .
Rất ngưỡng mộ anh Toàn Paris người giầu có nhất xóm nhỏ củaYukon , lại sống khiêm nhường nghèo hèn nhất Canada . Chung quanh nơi anh sống thật bình yên , phẳng lặng . Một năm chỉ có 4 tháng du lịch là có người đến viếng thăm thành phố . Ngoài ra hoàn toàn không có người ở lại . Theo như lời chị kể thì thành phố như một thành phố Ma - Thành phố không dân cư . Con trẻ nơi đây được xe đưa xuống White Horse học từ sáng sớm thứ 2 đến chiều thứ 6 mới trở về nhà . Chính phủ Canada có chương trình nội trú cho những học sinh này .
Du khách khắp nơi trên thế giới chỉ đến tham quan khoảng 4 tháng trong 1 năm . Những tháng này chị còn có cảm tưởng mình còn sinh hoạt với loài người . Nhìn thấy người . Những năm tháng còn lại chỉ nhìn thấy một mầu trắng tuyết phủ - Không gian yên lắng – và ngoài kia thì gió thổi vù vù . Bão tuyết thổi đến thật kinh hoàng .

Chuyến về chúng tôi được xe bus đưa đến White Pass & Yukon Route Railway - Nơi đây chúng tôi lên xe lưả để về lại bến cảng cuả tầu đậu .
Đoạn đường trở về bằng xe lưả mới thật tuyệt diệu làm sao . Xe lưả đi giưã hai dẫy núi . Đôi lúc chui vào đường hầm nằm trong núi thật tối om . Rồi xe chạy qua những con vực . Một bên núi đá cao . Sát với thành xe lưả . Chỉ dơ nhẹ tay ra sờ cũng tới . Một bên vực thẳm trông không thấy đáy . Đã vậy du khách còn chồm hết sang một bên để chúi đầu ra ngoài nhìn xem vực sâu bao nhiêu . Tôi thấy hãi hùng . Bụng đánh lô tô chỉ sợ mất cân bằng xe lưả lật dễ như chơi . Đánh ùm một cái rơi xuống vực .
Có đoạn vực sâu người tour guide trên xe lưả kể có khoảng trên 3 ngàn con ngưạ đã trượt chân trên núi đá khi tải đồ để xây dựng đường đi sau này cho chúng ta di chuyển . Chúng chỉ gãy chân bị thương khi tuột xuống vực . Nhưng vực sâu quá không làm sao kéo chúng lên được . Nên đành để chúng rống lên , kêu la thảm thiết dưới vực rồi từ từ chết . Mùi hôi thối cuả thịt rưã bay xa cả chục cây số . Và kéo dài hàng năm trời .
Chúng tôi nhìn thấy những cảnh hoang dã thiên nhiên được trải dài trong cánh rừng Tongass National Forest . Nhìn lại cây cầu sắt cũ năm xưa đã từng xử dụng . Nay vẫn còn đó với thời gian . Nhìn những khung sắt cuả cầu xưa tôi liên tưởng đến chuyện phim “ Cầu sông Quay “ năm nào hồi còn trung học đã được xem ở rạp cinê Casino Saigon….. trước cưả là tiệm kem Mai Hương .

Thôi chấm dứt ở đây . Không kể nưã . Để bạn có dịp chính mình thưởng thức chuyến du ngoạn cuả chính bạn . Một lần lên Alaska . Miền đất trên thì tuyết phủ lạnh lẽo quanh năm , dưới lòng đất thì nóng hổi đầy cuả cải : vàng và kim cương .
Bạn sẽ bắt đầu một ngày bằng chuyến bay trực thăng để đi Juneau Icefields . Dọc theo Sawtooth Moutain , rồi Goatlake trước khi đáp xuống Glacier Station . Hoặc bạn có thể đi dọc theo con sông Skagway river để ngắm quanh cảnh tuyệt vời cuả Laughton Glacier .
Khi bạn đến đây xin nhớ đừng bao giờ quên một lần ghé Yukon - Miền đất kỳ diệu cuả Canada . Ngay sát bên cạnh nước Mỹ . Bạn hãy thưởng thức phong cảnh hai bên để nhận thấy sự khác biệt tuyệt vời cuả Yukon – Nơi có sa mạc bé nhỏ nằm ngay trong lòng biển tuyết .
Và nơi đây cũng khác lạ không bao giờ bạn tìm thấy trên thế gian : Những người bản xứ nói tiếng Thổ dân – nói tiếng Tây Ban Nha – Nói tiếng Anh lại mang giòng họ NGUYỄN .( Last name )
Tôi kỳ vọng 1 thế kỷ sau . Một dân tộc mới phát triển mà ông tổ cuả họ chính là người đàn ông Việt Nam mang tên Toàn Paris .
Ít hàng chữ viết tự tâm tư xin gửi đến anh Toàn Paris và Bà xã . Kính .

V. T .
Vancouver June 13 - 2007
Image Nhà Hành Chính và Bưu Điện nơi anh Toàn Paris đang ở

KhanhVan
Posts: 800
Joined: Sat Dec 11, 2004 6:11 am

Post by KhanhVan »

Image

Image

Toan_Paris
Posts: 198
Joined: Tue Dec 14, 2004 1:31 am

Post by Toan_Paris »

KhanhVan wrote:Image Yukon - Vùng đất huyền Diệu Image Nhà Hành Chính và Bưu Điện nơi anh Toàn Paris đang ở
Hi chị KhánhVân: Tôi đang làm ngoài field , nhận được mail của chị qua email satellite cho biết chị đến Alaska và đi cruisetour Yukon . Tôi liên lạc với hai cruiseship cập bến tầu Skagway Alaska . Cruiseship anh chi đi , họ nói với tôi rằng “ Thưa ông, rất tiếc người ông kiếm đã rời tàu sáng sớm đi tour Yukon” . Tôi vội vã phone bà vợ , với hy vọng mong manh Lucia có thể tiếp súc được anh chị . Thật may, bà vợ tôi gặp được anh chi, tuy ngắn ngủi nhưng đầy cảm động gặp người cùng xứ của chồng mình đến thăm miền đất xa xôi này . Sau khi chia tay, bà vợ tôi khen mọi người phụ nữ Việt Nam đầy duyên dáng, hiểu biết, cởi mở như những người vợ của bạn tôi đã gặp. Lucia có nói tặng chị hai cái đồ trang sức đeo cổ làm bằng đá bắc cực .

Đọc bài ký viết của chị một khách du lịch lần đầu bước chân đến vùng đất lạnh xa xôi miền bắc YK đầy thú vị.

Tình yêu của tôi để lại nơi đây hai người con mang dòng máu Việt tộc ! Tôi hy vọng ngày nào đó di căn DNA giòng máu Việt trong chúng nhận biết quê cha đất tổ Việt Nam luôn vĩnh cửu và đôi bàn tay của chúng giúp đỡ những đứa bé Việt Nam nghèo đói thất học không nơi nương tựa .

Image Gởi tặng chị KV bó hoa Lời cầu chúc tốt đẹp nhất đến gia đình chị
Thân mến,
ToànParis
Last edited by Toan_Paris on Wed Jul 04, 2007 5:18 pm, edited 1 time in total.

KhanhVan
Posts: 800
Joined: Sat Dec 11, 2004 6:11 am

Post by KhanhVan »

Image Hello Anh TOÀN PARIS
Anh Toàn Paris về rồi hả ?? Đây là bức hình Khánh Vân chụp sau nhà cuả Anh .

Post Reply