Quán Vắng không Người ...3

Buồn vài phút xin ghé thăm đây; muốn tán gẫu ghé đây... Chia sẻ tâm tư vô đây.... Không biết nói gì làm gì vô đây!!! Bài viết sẽ giữ lại trong 7 ngày và quá hạn sẽ đi vào thiên cổ của không gian Cyber!!!

Moderator: khieulong

nhuvan
Posts: 373
Joined: Sun Mar 27, 2016 8:29 pm

Re: Quán Vắng không Người ...3

Post by nhuvan »

Trung Quốc: Chiến lược ‘mặt nạ’ và tham vọng định hình thế giới
Hưng Mai

Image
Thượng Hải, Trung Quốc. (Hình minh họa: Aleksandr Buynitskiy/Unsplash)

Trung Quốc đang trỗi dậy mạnh mẽ trên trường quốc tế, không chỉ nhờ sức mạnh kinh tế đáng nể mà còn nhờ một chiến lược tinh vi, được ví như “chiếc mặt nạ” đa diện, vừa che giấu vừa hé lộ tham vọng định hình lại trật tự thế giới.

Chiến lược này là sự kết hợp phức tạp giữa sức mạnh cứng và mềm, giữa mưu mẹo và linh hoạt, và đặc biệt, giữa triết lý thực dụng thời Chiến Quốc và chủ nghĩa Mác-Lênin được điều chỉnh, và tham vọng bá quyền được che đậy dưới lớp vỏ bọc hợp tác và phát triển hòa bình. Nó thể hiện rõ nét trong các chính sách đối nội và đối ngoại, từ kinh tế, thương mại đến quân sự và ngoại giao, tạo nên một bức tranh phức tạp, đầy thách thức cho cộng đồng quốc tế.

Chính trị thực dụng Chiến Quốc kết hợp với chủ nghĩa Mác-xít


Chính trị thực dụng thời Chiến Quốc (475-221 TCN) là một học thuyết chính trị tập trung vào việc đạt được và duy trì quyền lực bằng mọi giá. Trong bối cảnh loạn lạc và cạnh tranh khốc liệt giữa các nước chư hầu, triết lý này đề cao tính thực dụng, mưu mẹo, lừa dối, và liên minh tạm thời, bất chấp nguyên tắc đạo đức hay lý tưởng.

Mục tiêu tối thượng là giành chiến thắng và thống nhất đất nước, bất kể phải sử dụng thủ đoạn nào. Những tư tưởng gia nổi tiếng như Hàn Phi Tử đã đề cao vai trò của nhà vua, luật pháp, và hình phạt trong việc duy trì trật tự và kiểm soát xã hội. Triết lý này đã ăn sâu vào văn hóa và tư duy chiến lược của Trung Quốc, ảnh hưởng đến cách họ tiếp cận các vấn đề quốc tế cho đến ngày nay.

Chủ nghĩa Mác-Lênin, mặt khác, là một hệ tư tưởng tập trung vào đấu tranh giai cấp, xóa bỏ tư bản chủ nghĩa, và thiết lập một xã hội cộng sản. Học thuyết này nhấn mạnh vai trò của giai cấp vô sản, coi họ là lực lượng tiên phong trong cuộc cách mạng xã hội. Tuy nhiên, chủ nghĩa Mác-Lênin ở Trung Quốc đã được điều chỉnh đáng kể để phù hợp với bối cảnh và lợi ích của đất nước.

“Chủ nghĩa xã hội đặc sắc Trung Quốc” là một ví dụ điển hình cho sự điều chỉnh này, khi kết hợp kinh tế thị trường với hệ tư tưởng cộng sản, tạo ra một mô hình phát triển lai tạo, vừa duy trì sự kiểm soát của Đảng Cộng Sản, vừa thúc đẩy tăng trưởng kinh tế.

Sự kết hợp giữa chính trị thực dụng thời Chiến Quốc và chủ nghĩa Mác-Lênin được điều chỉnh tạo nên một nền tảng tư tưởng độc đáo cho chiến lược “mặt nạ” của Trung Quốc. Tính thực dụng, mưu mẹo, và linh hoạt của thời Chiến Quốc được sử dụng để biện minh cho các hành động quyết đoán, thậm chí cả lừa dối và vi phạm luật lệ quốc tế, nhằm đạt được mục tiêu bá quyền. Đồng thời, chủ nghĩa Mác-Lênin được sử dụng như một lớp vỏ bọc lý tưởng, che giấu tham vọng thực sự và tạo ra hình ảnh một quốc gia yêu chuộng hòa bình, hướng tới sự phát triển chung. Sự kết hợp này cho phép Trung Quốc linh hoạt thay đổi chiến lược, chiến thuật tùy theo tình hình, vừa hợp tác vừa cạnh tranh, vừa đối đầu vừa hòa hoãn, khiến các quốc gia khác khó lường và đối phó.

Chiến lược ‘mặt nạ’ và những mưu mẹo

Một trong những trụ cột của chiến lược này là “Giấc mộng Trung Hoa”, khát vọng phục hưng quốc gia, đưa Trung Quốc trở lại vị trí trung tâm của thế giới. Đây không chỉ là mục tiêu kinh tế, mà còn là khát vọng về quyền lực và ảnh hưởng chính trị, văn hóa trên toàn cầu. Để đạt được mục tiêu này, Trung Quốc triển khai một chiến lược kinh tế toàn diện, từ việc thúc đẩy tăng trưởng kinh tế trong nước, chuyển đổi sang mô hình tăng trưởng dựa trên đổi mới sáng tạo và tiêu dùng nội địa, đến việc mở rộng đầu tư và thương mại ra toàn cầu, đặc biệt là thông qua các sáng kiến như “Vành đai và Con đường.”


Sáng kiến này, với cam kết đầu tư vào cơ sở hạ tầng và kết nối các khu vực trên thế giới, được quảng bá như một động lực thúc đẩy phát triển chung, nhưng đồng thời cũng là công cụ để Trung Quốc mở rộng ảnh hưởng địa chính trị.

Tuy nhiên, đằng sau lớp vỏ bọc hợp tác kinh tế, Trung Quốc cũng không ngần ngại sử dụng sức mạnh kinh tế như vũ khí để gây áp lực chính trị và thương mại lên các quốc gia khác. Chiến lược này được gọi là “ngoại giao chiến lang”, thể hiện qua việc Bắc Kinh sẵn sàng sử dụng các biện pháp trả đũa kinh tế, hạn chế thương mại, thậm chí cả tẩy chay hàng hóa để đáp trả những chỉ trích hoặc chính sách mà họ cho là bất lợi.

Việc Trung Quốc tăng cường sản xuất và xuất khẩu hàng hóa giá rẻ, được hỗ trợ bởi các chính sách trợ cấp và tín dụng ưu đãi, cũng gây ra những hệ lụy tiêu cực cho các ngành công nghiệp trong nước của nhiều quốc gia, làm dấy lên lo ngại về cạnh tranh không lành mạnh và nguy cơ lệ thuộc kinh tế vào Trung Quốc.

Trong lĩnh vực quân sự, Trung Quốc cũng đang đẩy mạnh hiện đại hóa quân đội, tăng cường sức mạnh hải quân và không quân, mở rộng hoạt động quân sự ở Biển Đông, và gia tăng áp lực quân sự lên Đài Loan. Những hành động này, cùng với việc Bắc Kinh liên tục tuyên bố chủ quyền phi lý đối với hầu hết Biển Đông, đã làm gia tăng căng thẳng trong khu vực và làm dấy lên lo ngại về nguy cơ xung đột.

Mặc dù Trung Quốc luôn khẳng định mong muốn giải quyết tranh chấp bằng biện pháp hòa bình, nhưng hành động thực tế của họ lại cho thấy một chiến lược quyết đoán, sẵn sàng sử dụng vũ lực để đạt được mục tiêu.

Bắc Kinh cũng hiểu rõ tầm quan trọng của sức mạnh mềm trong việc định hình dư luận và xây dựng hình ảnh quốc gia. Họ đầu tư mạnh vào ngoại giao công chúng, quảng bá văn hóa, ngôn ngữ, ẩm thực, y học cổ truyền, và xây dựng hình ảnh một quốc gia hòa bình, hướng tới sự phát triển chung. Viện Khổng Tử, các chương trình học bổng, trao đổi văn hóa, và các hoạt động đối ngoại khác được triển khai rộng rãi nhằm tăng cường hiểu biết và thiện cảm của cộng đồng quốc tế đối với Trung Quốc. Truyền thông quốc tế, phim ảnh, âm nhạc, và mạng xã hội cũng được tận dụng triệt để để quảng bá hình ảnh tích cực về đất nước và con người Trung Quốc.

Chiến lược “mặt nạ” của Trung Quốc còn thể hiện qua việc họ vừa tham gia tích cực vào các tổ chức và diễn đàn quốc tế, vừa tìm cách định hình lại các quy tắc và luật lệ quốc tế theo hướng có lợi cho mình. Họ thúc đẩy các sáng kiến như “Cộng đồng chung vận mệnh nhân loại” và “Sáng kiến An ninh Toàn cầu” được cho là nhằm xây dựng một trật tự thế giới đa cực, công bằng và dân chủ hơn. Tuy nhiên, nhiều quốc gia lo ngại rằng đây chỉ là vỏ bọc cho tham vọng bá quyền của Trung Quốc, nhằm thay thế trật tự quốc tế hiện hành bằng một trật tự do Trung Quốc chi phối.

Chiến lược “mặt nạ” của Trung Quốc đặt ra những thách thức to lớn cho cộng đồng quốc tế. Sự kết hợp giữa sức mạnh kinh tế, quân sự và ngoại giao, cùng với mưu mẹo và sự thiếu minh bạch, khiến Trung Quốc trở thành một đối thủ khó lường.

Mục tiêu bá chủ và thách thức

Mục tiêu cuối cùng của Trung Quốc là đạt được vị thế bá chủ thế giới, thay thế Mỹ trở thành trung tâm của trật tự quốc tế mới. Tuy nhiên, con đường này còn nhiều chông gai. Mỹ và các đồng minh đang ngày càng cảnh giác trước sự trỗi dậy của Trung Quốc và tăng cường hợp tác để kiềm chế ảnh hưởng của Bắc Kinh. Bản thân Trung Quốc cũng phải đối mặt với nhiều thách thức nội tại, bao gồm bất bình đẳng xã hội, ô nhiễm môi trường, và sự thiếu minh bạch trong hệ thống chính trị. Cuộc đua giữa Trung Quốc và Mỹ, cũng như các cường quốc khác, sẽ định hình tương lai của thế giới trong những thập kỷ tới.

Chiến lược của Trung Quốc là một sự kết hợp phức tạp giữa mưu mẹo, sức mạnh cứng và mềm, cùng khả năng thích ứng linh hoạt. Họ đang theo đuổi mục tiêu bá chủ thế giới một cách kiên trì và bài bản. Các quốc gia cần tăng cường hợp tác, chia sẻ thông tin và xây dựng các chiến lược đối phó hiệu quả để bảo vệ lợi ích quốc gia và duy trì sự ổn định cũng như trật tự quốc tế dựa trên luật lệ và cân bằng quyền lực trong khu vực và trên toàn cầu.

Việc hiểu rõ chiến lược “mặt nạ” của Trung Quốc là bước đầu tiên để đối phó với những thách thức mà quốc gia này đặt ra. Chỉ có sự đoàn kết và hợp tác quốc tế mới có thể ngăn chặn Trung Quốc lợi dụng chiến lược này để đạt được mục tiêu bá quyền, đồng thời thúc đẩy Trung Quốc đóng góp một cách có trách nhiệm và xây dựng vào hòa bình và ổn định của thế giới. Đồng thời, việc duy trì đối thoại và hợp tác với Trung Quốc trong các lĩnh vực cùng quan tâm cũng là điều cần thiết, nhằm xây dựng lòng tin, giảm thiểu hiểu lầm, và thúc đẩy quan hệ song phương và đa phương phát triển theo hướng ổn định và bền vững.

Thế giới cần một Trung Quốc trỗi dậy hòa bình, hợp tác và tôn trọng luật lệ quốc tế, chứ không phải một Trung Quốc bá quyền, gây bất ổn và đe dọa hòa bình thế giới.

User avatar
saohom
Posts: 2240
Joined: Wed Aug 26, 2009 11:30 pm

Re: Quán Vắng không Người ...3

Post by saohom »

Nền Dân chủ Mỹ đang khủng hoảng: Nguyên nhân và triển vọng

Đỗ Kim Thêm

Image
COLUMBIA, SOUTH CAROLINA - NGÀY 5 THÁNG 4: Những người biểu tình tham gia cuộc biểu tình Hands Off tại tòa nhà quốc hội vào ngày 5 tháng 4 năm 2025 tại Columbia, Nam Carolina. Các cuộc biểu tình phản đối chính sách của chính quyền Trump và Bộ Hiệu quả Chính phủ (DOGE) của Elon Musk đang được tổ chức trên toàn quốc trong sự kiện mà những người tổ chức gọi là Ngày Hành động Quốc gia. (Ảnh của Sean Rayford/Getty Images)

Hiện trạng

Sau ngày nhậm chức, Tổng thống Donald Trump đã ban hành hàng loạt sắc lệnh hành pháp và bị một số tòa án tiểu bang chống đối và hiện nay có hơn 120 vụ tranh tụng đang được xúc tiến. Trump cũng đã phản ứng bằng những lời lẽ thoá mạ giới thẩm phán và không thực thi một số phán quyết của tòa án. Nghiêm trọng hơn, Trump ngày càng muốn mở rộng quyền kiểm soát hoạt động của các công ty luật và công tố viên nghiêm nhặt hơn.

Trong khi các sáng kiến lập pháp của Quốc hội hầu như hoàn toàn bị tê liệt vì Trump khống chế toàn diện, thì các cuộc tranh quyền của Hành pháp với Tư pháp đã khởi đầu. Nhưng Trump còn liên tục mở rộng quyền lực đến mức độ nào và liệu cơ quan Tư pháp có thể đưa Trump trở lại vị trí hiến định không, nếu không, thì nền dân chủ Mỹ sẽ lâm nguy, đó là vấn đề.

Nguyên nhân

Thông qua các sắc lệnh hành pháp, Trump đưa ra nhiều quyết định vô cùng quan trọng để giải quyết cấp bách các vấn đề quan trọng của đất nước như di dân, thuế quan và an ninh nội địa, mà mục đích chính là làm sáng tỏ hoặc giải quyết hữu hiệu hơn trong việc áp dụng các luật đang hiện hành. Đặc điểm chính của sắc lệnh hành pháp là Trump không cần phải thông qua tiến trình lập pháp tại Quốc hội theo thủ tục hiến định. Nhưng để đối phó với các sắc lệnh, Quốc hội có hai cách lựa chọn, một là, ban hành cấp thời một luật mới tương tự, hai là, không chuẩn chi các biện pháp tài trợ để thực hiện sắc lệnh. Nhưng hiện nay Quốc hội do Đảng Cộng hòa chiếm đa số nên tỏ ra thuần phục quyền lực của Trump đến độ là không còn phát huy sáng kiến lập pháp và dĩ nhiên thất bại trong chức năng giám sát Hành pháp.

Do đó, tuyến phòng thủ cuối cùng của nền dân chủ là áp dụng nguyên tắc tam quyền phân lập, có nghĩa là, chỉ cần có ngành Tư pháp hoạt động độc lập và hữu hiệu; bởi vì, các toà án cũng phải xét đến tính hợp hiến của các sắc lệnh. Trong trường hợp xét thấy vi hiến, phán quyết về các sắc lệnh sẽ có hiệu lực đình chỉ áp dụng cho đến khi nào có chung quyết. Gần đây, các thủ tục cứu xét tính vi hiến này đã xảy ra.

Trường hợp vi hiến

Hiện nay, có khoảng 120 vụ kiện chống lại các sắc lệnh hành pháp của Trump đang thụ lý tại các tòa án liên bang. Về mặt nội dung tranh tụng rất là dị biệt, từ việc sa thải các công chức, phong toả các quỹ liên bang, trục xuất các người nhập cảnh bất hợp pháp cho đến quyền truy cập vào dữ liệu nhạy cảm của cơ quan an sinh xã hội.

Gần đây, Trump đã phải chịu thất bại trước một số tòa tiểu bang, ví dụ như việc loại trừ người chuyển giới ra khỏi việc thi hành nghĩa vụ quân sự và việc giải tán cơ quan viện trợ phát triển USAID được các toà xem là vi hiến.

Việc tranh chấp giữa chính quyền Trump và tòa án lên đến cao điểm vào tháng 3 trong vấn đề trục xuất hơn 200 người đến El Salvador. Trong số những người bị giam giữ có các thành viên của các băng đảng dùng bạo lực, nhưng cũng có những người di cư bị bắt nhầm lẫn. Một thẩm phán ở Washington đã quyết định khẩn cấp cho dừng các chuyến bay, nhưng cơ quan trục xuất USCIS đã không thi hành lệnh; do đó, cũng có người bị tống xuất không theo thủ tục luật định.

Đó là trường hợp của Kilmar Ábrego García. Vì bất chấp thi hành lệnh của tòa án, nên García là một trong số một nhóm người di cư đã được đưa từ Mỹ đến nhà tù của Salvador Cecot. Sau đó, chính quyền Trump mới thừa nhận là có "sai sót hành chính" trong vụ án, nhưng vẫn duy trì cáo buộc cho rằng García là thành viên của băng đảng MS-13. García phủ nhận điều này. Ngoài ra, chính phủ tuyên bố là không có cách nào để đưa phạm nhân trở lại Mỹ.

Tối cao Pháp viện đã phán quyết tạm thời cho vụ kiện là một thẩm phán liên bang đã yêu cầu chính phủ tạo điều kiện cho việc trả tự do cho García và xử lý như không bị đưa đến El Salvador một cách bất hợp pháp. Nội vụ còn kéo dài.

Cho đến nay, hầu hết tất cả các phán quyết trong phiên toà sơ thẩm về nội dung sắc lệnh còn gây nhiều tranh cải và chính phủ còn tiếp tục kháng cáo lên đến tòa án liên bang và cuối cùng, theo đúng trình tự pháp lý vấn đề sẽ được Tối cao Pháp viện chung quyết. Do đó, thời gian tranh tụng có thể mất nhiều năm.

Vào cuối tháng Hai, lần đầu tiên, Tối cao Pháp viện ra phán quyết về sắc lệnh của Trump trong việc sa thải ngay người đứng đầu một cơ quan liên bang và kết quả là bất hợp lệ về hình thức.

Phản ứng của Trump

Một mặt, Trump công khai nhấn mạnh là sẽ tuân thủ các phán quyết của tòa án; mặt khác, Trump luôn cáo buộc là cơ quan tư pháp lạm dụng quyền lực. Những thẩm phán đã có quyết định tạm thời đình chỉ thi hành các sắc lệnh hành pháp đã bị Trump thoá mạ nặng nề, cáo buộc cá nhân họ là thuộc thành phần cực đoan, tham nhũng hoặc thiên theo xu hướng cánh tả. Trường hợp của thẩm phán James Boasberg, người muốn ngăn chặn việc trục xuất người về lại El Salvador là thí dụ. Trump thậm chí còn kêu gọi nên luận tội sa thải thẩm phán chuyên trách. Khi làm như vậy, Trump nhằm chỉ trích gián tiếp Chánh án Tòa án Tối cao John Roberts, người đã lên tiếng cho rằng thủ tục luận tội sa thải thẩm phán là không thích hợp đối với một phán quyết khi có bất đồng quan điểm về chính trị.

Bằng chứng cho thấy là Trump đã phản ứng quyết liệt đối với hầu hết các phán quyết của tòa án. Ví dụ, khi những nhân viên trong thời gian còn thử việc bị Trump sa thải, nhưng đã được chính quyền liên bang tuyển dụng lại. Ngược lại, các công chức chính ngạch khác bị sa thải có thể phải đợi nhiều năm để được trở lại nhiệm sở cũ. Trong nhiều trường hợp khác, thiệt hại nghiêm trọng nhất là việc các quỹ tài trợ bị phong toả. Hiện nay, 21 Bộ trưởng Tư Pháp tiểu bang trong nước đã đồng loạt khởi kiện các biện pháp cắt giảm ngân sách của chính quyền vì không chỉ vô lý mà còn vi hiến, phạm luật liên bang và sẽ gây tê liệt nghiêm trọng trong sinh hoạt công quyền.

Tuy nhiên, giới thân cận Trump trong chốn riêng tư cho biết, quyền lực tổng thống của Trump sẽ ngày càng đứng trên tòa án. Phó Tổng thống J.D. Vance cũng lập luận tương tự khi cho rằng các thẩm phán không nên kiểm soát quyền lực hợp pháp của cơ quan hành pháp. Nhìn chung, Trump muốn làm suy yếu các quyền hiến định của ngành Tư pháp.

Đặc điểm của ngành Tư pháp

Các thẩm phán Tối cao Pháp viện được bổ nhiệm sẽ làm việc suốt đời, nên ngay cả Trump cũng không có quyền cách chức họ, đây là một giới hạn về quyền lực của Hành pháp đối với Tư pháp.

Trong nhiệm kỳ đầu, Trump đã bổ nhiệm hơn 300 thẩm phán vào các vị trí còn trống. Thông thường, các thẩm phán do Đảng Cộng hòa bổ nhiệm có xu hướng là sẽ quyết định có lợi cho chủ trương của Đảng, nhưng thực tế cho thấy là không có nghĩa luôn luôn như vậy. Gần đây, đã nhiều lần, ngay cả các thẩm phán do các tổng thống bảo thủ bổ nhiệm cũng đồng ý ngăn chặn tạm thời các sắc lệnh hành pháp của Trump.

Ngoài ra, Trump cũng đang tăng cường các biện pháp kiểm soát đối với một số công ty luật bằng các hình thức khác nhau, thí dụ như phạt đe dọa về hoạt động kinh doanh, thu hồi giấy phép, không được tiếp cận các cơ sở liên bang, không nhận được hợp đồng thuê của chính phủ. Trump cũng đang cân nhắc là có nên tìm cách đe dọa các khách hàng của các công ty luật không. Các biện pháp này của Trump được coi là một cuộc tấn công toàn diện khi nguyên tắc tự do hoạt động nghề nghiệp, một quyền tự do hiến định, không còn được tôn trọng.

Theo nguyên tắc chung về tam quyền phân lập, vấn đề chấp pháp dựa trên nguyên tắc căn bằng và kiểm soát, có nghĩa là, cần có tương thuận giữa hai cơ quan hành pháp và tư pháp. Yếu điểm của ngành Tư pháp là không thể tự tạo ra hiệu lực cưỡng hành cho các phán quyết để buộc chính phủ phải thực thi.

Nếu so quyền lực của các thẩm phán trong bộ máy tư pháp, thì quyền lực của tổng thống mở rộng hơn. Nhiều công tố viên tham gia vào các thủ tục tố tụng chống lại Trump hoặc những người ủng hộ Trump trước đây, nay đã bị chính quyền buộc phải từ chức.

Triển vọng

Trump ban hành sắc các lệnh hành pháp theo một cách tuỳ tiện, nhất thời và dựa theo hiểu biết cá nhân, dĩ nhiên còn quá hạn chế và không cần tham khảo với các chuyên gia. Việc áp thuế bất nhất liên tục cho thấy là Trump không đo lường được các hậu quả nghiêm trọng của vấn đề, Trump không phân biệt được việc áp thuế giữa hàng hoá và dịch vụ, cũng như đối xử công minh với đồng minh và đối thủ mà chỉ lo thanh toán các kẻ cựu thù cá nhân. Quan trọng hơn là một sự thật cơ bản về sức mạnh của cường quốc Mỹ mà Trump không nhận ra: tỷ trọng của Mỹ trong nền kinh tế thế giới vẫn ở mức khoảng 25%. Khi Mỹ còn duy trì liên minh với Nhật Bản và châu Âu, thì sẽ đại diện cho hơn một nửa nền kinh tế thế giới, so với chỉ 20% của Trung Quốc và Nga.

Bằng cách gây ảnh hưởng gián tiếp, Trump còn làm tê liệt hoạt động của ngành Lập pháp, dù gần đây đã có bảy nghị sĩ Đảng Cộng hòa lên tiếng cáo buộc việc áp thuế của Trump là tệ hại và đồng ý bảo trợ cho Đạo luật Rà soát Thương mại ra đời để tái khẳng định thẩm quyền lập pháp của Quốc hội trong việc ấn định các mức thuế mới.

Hậu quả sẽ còn trầm trọng hơn nếu Trump tiếp tục tìm cách làm cho các tranh tụng kéo dài lên đến tận Tối cao Pháp viện và không tuân thủ các chung quyết này. Tình trạng này sẽ làm cho hoạt động của ngành Tư pháp bị lung lay, mà đó một trong ba trụ cột nền tảng của nền dân chủ Hoa Kỳ. Nếu thành công trong nỗ lực này, thì Trump sẽ tiến hành tu chính hiến pháp để tiếp tục ở lại Toà Bạch Ốc trong lâu dài và chính phủ độc tài sẽ ra đời.

Ai có phép lạ để làm thay đổi tình hình? Không ai khác hơn là các cử tri Mỹ. Họ đã quyết định cho Trump trở lại nhậm chức trong nhiệm kỳ hai, thì cũng chính họ sẽ quyết định cho tương lai chính trị của Trump và việc vận hành của nguyên tắc tam quyền phân lập.

Trong tuần qua, đã có nhiều tín hiệu khởi đầu. Một là, có hơn 1.200 cuộc biểu tình trên khắp 50 tiểu bang với khoảng 3 triệu người tham gia. Hai là, cuộc thăm dò mới nhất của Quinnipiac cho thấy Trump chì có 41% cử tri ủng hộ và 53% thì không. Lý do chính là 72% cử tri cho rằng Trump sẽ gây tổn hại đến nền kinh tế trong ngắn hạn, gồm 77% cử tri độc lập và 44% cử tri từ đảng Cộng hòa.

Dĩ nhiên, ít nhất là trong hai năm tới, Trump sẽ còn tiếp tục đơn phương dàn dựng những kịch bản mới đủ loại cho đất nước mà không ai có thể lường đoán hậu quả.

– Đỗ Kim Thêm

Post Reply