Quán Vắng không Người ...3

Buồn vài phút xin ghé thăm đây; muốn tán gẫu ghé đây... Chia sẻ tâm tư vô đây.... Không biết nói gì làm gì vô đây!!! Bài viết sẽ giữ lại trong 7 ngày và quá hạn sẽ đi vào thiên cổ của không gian Cyber!!!

Moderator: khieulong

User avatar
TheLang
Posts: 1977
Joined: Thu Oct 30, 2008 5:43 am

Post by TheLang »

Tại sao khó có thể tự hào là người Việt Nam?
Nguyễn Văn Tuấn

Image
Lo lắng cho tính mạng của con, mẹ tử tù Hồ Duy Hải là bà Nguyễn Thị Loan đã phải dùng biện pháp cuối cùng -
khỏa thân trước trại giam CA tỉnh Long An để đấu tranh đòi gặp mặt con.

Đề tài này có thể rất tế nhị. Nếu là người Việt mà nói “tôi không tự hào là người Việt” thì chắc chắn sẽ bị “ném đá” như Hồi giáo ném đá những người ngoại tình. Một cuốn sách có tựa đề là “Tôi tự hào là người Việt Nam” mới xuất bản và đã bán hết 10000 cuốn đủ để nói đề tài này làm ấm lòng rất nhiều người như thế nào. Tôi chưa đọc quyển sách đó, nhưng đọc phần nhận xét của báo chí thì thấy hình như hàm lượng tri thức không cao (1). Đọc qua bài tường thuật một hội thảo cùng chủ đề cũng chỉ thấy những phát biểu chung chung. Vậy chúng ta có lí do gì để tự hào là người Việt Nam? Tôi nghĩ thành thật mà nói, chúng ta không có nhiều lí do. Khi tôi hỏi về câu này, nhiều người có học và suy nghĩ nói thẳng rằng họ không tự hào là người Việt Nam. Ở đây, tôi thử đóng vai một “devil advocate” về đề tài này.

Điều gì làm cho người ta tự hào là thành viên của một cộng đồng dân tộc? Nói đến tự hào dân tộc, có lẽ người Nhật có lòng tự hào cao nhất nhì thế giới. Năm 2008, kết quả điều tra xã hội ở Nhật cho thấy 93% người Nhật tự hào là người Nhật (2), và tỉ lệ này cao hơn Mĩ (85%). Con số này ở Nhật năm 1986 là 91%. Khi được hỏi điều gì làm cho họ tự hào là người Nhật thì 72% trả lời là yếu tố lịch sử, truyền thống và văn hoá, 43% trả lời là phong cảnh thiên nhiên. Ngoài ra, 28% chọn sự ổn định xã hội và an toàn, và 28% khác chọn đặc tính dân tộc làm cho họ tự hào. Người Nhật quá tự hào đến nỗi họ không nhận trợ giúp trong cơn bão Fukushima.

Riêng tôi muốn bổ sung những yếu tố trên và nghĩ đến 6 yếu tố sau đây: truyền thống và văn hoá, kinh tế, giáo dục & khoa học, xã hội ổn định, phong cảnh thiên nhiên, và trách nhiệm với cộng đồng thế giới. Phải nói ngay rằng xét đến 6 yếu tố này thì chúng ta rất khó mà tự hào là người Việt.

Truyền thống và văn hoá nghèo nàn & thiếu bản sắc tích cực

Thật khó chỉ ra một nét văn hoá đặc thù nào mang tính Việt Nam. Hỏi một người Việt Nam bình thường chỉ ra một nét văn hoá định hình Việt Nam, chắc chắn người đó sẽ lúng túng. Điều này dễ hiểu vì chúng ta khởi đầu từ một nền văn minh nông nghiệp (lúa nước) nhưng lại chịu ảnh hưởng bởi văn hoá Tàu cả ngàn năm. Hệ quả của sự ảnh hưởng đó để lại cho VN những đặc điểm mà chúng ta đều có thể nhận ra như tính vọng ngoại, chuộng bạo lực, tính vị kỉ, tính khoa trương bề ngoài và thiếu thực chất bên trong, v.v. Một nhà văn hoá xuất sắc là Đào Duy Anh từng nhận xét về người Việt Nam (trong “Việt Nam văn hoá sử cương”) như sau:

“Về trí tuệ thì người Việt Nam đại khái thông minh, nhưng xưa nay ít thấy có người trí tuệ lỗi lạc phi thường; sức ký ức thì phát đạt lắm, mà giàu trí nghệ thuật hơn trí khoa học, thích văn chương phù hoa hơn là thực học; Não tưởng tượng thường bị não thực tiễn hòa hoãn bớt cho nên dân tộc Việt Nam ít người mộng tưởng, mà phán đoán thường có vẻ thiết thực lắm; Sức làm việc khó nhọc, nhất là người ở miền Bắc, thì ít dân tộc bì kịp; Cảm giác hơi chậm chạp, song giỏi chịu đau đớn cực khổ và hay nhẫn nhục; Tính khí cũng hơi nông nổi, không bền chí, hay thất vọng; Hay khoe khoang trang hoàng bề ngoài, ưa thích hư danh; Thích chơi bời cờ bạc; Não sáng tác thì ít, nhưng mà bắt chước, thích ứng và dung hòa thì rất tài; Người Việt Nam lại rất trọng lễ giáo, song cũng có não tinh vặt, hay bài bác chế nhạo”.
Image
Bức ảnh chụp lại biển cấm ăn cắp vặt viết bằng tiếng Việt tại một cửa hàng ở Nhật
Nói tóm lại những đặc tính về người Việt trên đây chẳng làm cho chúng ta tự hào. Những nét văn hoá đó càng lộ ra khi người Việt bắt đầu hội nhập quốc tế hay định cư ở nước ngoài. Chúng ta đã từng đọc và nghe những câu chuyện người Việt ăn cắp trong các siêu thị ở Nhật, Singapore, Úc, v.v. Chúng ta cũng từng nghe biết người Việt hám ăn và phung phí ra sao. Nhiều người biện minh rằng đó chỉ là số ít và chỉ tập trung vào một nhóm người ít học. Nhưng biện minh đó không thuyết phục, khi chúng ta biết rằng những người Việt ăn cắp ở nước ngoài là những người có học, là quan chức đang làm việc trong cơ quan công quyền, thậm chí đang hành nghề giảng dạy về đạo đức sống! Chúng ta cũng biết rằng sự hám ăn của người Việt nổi tiếng đến nỗi nhà hàng Thái Lan và Nhật phải để những tấm biển viết bằng tiếng Việt cảnh cáo. Phải nhìn nhận những thực tế đó, chứ không nên trốn tránh.

Ngay cả người Việt định cư ở nước ngoài cả vài chục năm vẫn giữ những bản sắc chẳng có gì đáng tự hào. Ở Úc, người Việt là một sắc dân có nhiều thanh thiếu niên ngồi tù. Cộng đồng người Việt ở Mĩ được xem là khá thành công, nhưng thực tế vẫn cho thấy đó là một cộng đồng nghèo và họ thường sống co cụm với nhau và thiếu khả năng hội nhập như cộng đồng người Nhật, Phi Luật Tân hay Hàn Quốc. Vì sống co cụm với nhau nên chúng ta dễ thấy bản sắc văn hoá của người Việt được duy trì như thế nào. Hãy đến những khu thương mại của người Việt ở Sydney, chúng ta dễ dàng thấy đó là những khu tấp nập buôn bán, nhưng nhìn kĩ thì sẽ thấy sự dơ bẩn, ồn ào, mất trật tự, và chen chúc chật hẹp. Nhìn kĩ hơn, chúng ta sẽ thấy hàng quán người Việt chỉ là ăn uống chứ không có những sinh hoạt mang tính văn hoá nào cả.

Về chính trị, VN cũng chẳng có gì đáng tự hào. Nền tảng chính trị VN trước đây (ở miền Bắc) và sau này (cả nước) lệ thuộc vào Tàu và Liên Xô. VN vẫn theo một chủ nghĩa lỗi thời và đã hết sức sống, một chủ nghĩa mà nơi khai sinh ra nó đã khai tử nó hơn 20 năm trước đây. Người Việt chẳng phát kiến được một chủ thuyết chính trị nào, mà chỉ rập khuôn theo chủ nghĩa Mao – Stalin. Không thể nào tự hào khi mà chính quyền ra rả mỗi ngày bảo người dân phải làm gì và giảng giải rằng yêu nước là yêu chủ nghĩa xã hội!

Người Úc tự hào vì họ có nền chính trị dân chủ, mà trong đó người dân có tự do thực hiện hoài bão của mình, và chính phủ không lên lớp dạy bảo người dân phải làm gì hay làm ra sao. Người Mĩ tự hào vì họ có một nền dân chủ ổn định và hào hiệp giúp đỡ nhiều nước khác trên thế giới. Người Việt chúng ta khó mà tự hào như người Úc hay người Mĩ về tiêu chí chính trị.

Nhiều người Việt Nam rất tự hào rằng VN đã đánh thắng các đế quốc sừng sỏ nhất như Tàu, Pháp, và Mĩ. Chiến tranh là giải pháp của người thích cơ bắp chứ đâu phải là biện pháp của người thông minh. Vả lại, chiến tranh nhân danh chủ nghĩa và đánh thuê hay đánh dùm cho kẻ khác thì càng chẳng có gì để tự hào. Nhưng để thắng Pháp, thắng Mĩ, thì hàng triệu người Việt phải hi sinh, và đất nước nghèo mạt cho đến ngày hôm nay. Đằng sau những cái vinh quang chiến thắng là biết bao sai lầm và tội ác đã bị che dấu. Người Thái Lan tự hào vì họ tránh được chiến tranh và giữ được hoà bình. Người Nhật chấp nhận đầu hàng trong cuộc chiến quân sự nhưng lại thắng trên trận chiến kinh tế, và họ tự hào điều đó. Tôi nghĩ nếu VN tránh được chiến tranh mới là điều đáng tự hào, chứ chiến tranh –- bất kể thắng hay thua –- thì chẳng có gì đáng tự hào. Làm người hùng vài phút để sau này mang tật suốt đời và rách nát thì rất khó xem đó là niềm tự hào.

Thất bại về kinh tế

Cho đến nay, dù chiến tranh đã kết thúc gần 40 năm, VN vẫn là một trong những quốc gia nghèo nhất trên thế giới. VN không có bất cứ một tập đoàn kinh tế nào làm ăn thành công; tất cả những “VINA” hoặc là đã thất bại thê thảm, hoặc đang trong tình trạng thoi thóp. Nói đến Hàn Quốc người ta nghĩ đến Samsung, Kia, Hyundai; nói đến Nhật người ta nghĩ đến Toyota, Honda, Mazda, Sony, Panasonic, Toshiba và vô số các thương hiệu khác; còn nói đến VN chúng ta không có bất cứ một thương hiệu nào trên thế giới. Đến một cây kim, vít ốc, VN vẫn chưa sản xuất đạt chất lượng.
Image Trước 1975 ở miền Bắc cuộc Cải cách ruộng đất đã để lại nhiều “di sản” tiêu cực cho nền kinh tế nông nghiệp. Trước 1975, có thể nói kinh tế miền Bắc không đáng kể, trong khi kinh tế miền Nam phát triển khá, tuy chưa bằng Hàn Quốc nhưng cũng tương đương hay xấp xỉ các nước trong khu vực Đông Nam Á. Nhưng sau 1975, với chính sách cải tạo công thương và hợp tác xã nông nghiệp đã dẫn đến tình trạng suy sụp kinh tế, sản lượng nông nghiệp suy giảm thê thảm, và đời sống người dân vô cùng khốn khó một thời gian dài. Gần đây, một loạt tập đoàn kinh tế bị sụp đổ đã gây thiệt hại đáng kể cho kinh tế nước nhà. Ngay cả hiện nay, mỗi năm có gần 50 ngàn doanh nghiệp đóng cửa. Có thể nói không ngoa rằng trong suốt 70 năm qua, kinh tế VN đi từ thất bại này đến thất bại khác.

Bất cứ so sánh nào cũng khập khiễng, nhưng cần phải nhắc lại yếu tố thời gian rằng nước Nhật chỉ cần 20 năm là đạt được trình độ phát triển của các nước Âu Mĩ, Hàn Quốc cũng chỉ mất 20 năm để vươn mình thành một quốc gia tiên tiến, và gần nhất là Singapore cũng chỉ mất khoảng thời gian đó đến đưa thu nhập bình quân đầu người lên con số 55182 USD. Còn ở VN, thu nhập đầu người đến nay vẫn chưa đạt con số 2000 USD.

VN cơ bản vẫn là một nước nghèo. Theo World Bank, tỉ lệ nghèo ở VN tuy có cải tiến, nhưng vẫn ở mức ~21%. Ấy thế mà chính quyền VN thì tuyên bố rằng tỉ lệ nghèo chỉ 7%! Cái nghèo ở VN phải nói thật là thê thảm. Báo chí hôm qua mới đưa tin một em bé học sinh vì quá đói nên đã chết trên đường từ trường về nhà. Trước đó, một bà mẹ và 3 con đã vào rừng treo cổ tự tử vì nghèo đói. Ở miền Tây Nam bộ, một bà mẹ tự tử chết để người đi phúng điếu và lấy tiền đó nuôi con ăn học. Chưa bao giờ trong lịch sử VN có những trường hợp thương tâm như thế. Trong khi đó, có những đại gia bỏ ra hàng tỉ đồng để xây nhà cho chó mèo ở, có những người “đày tớ của nhân dân” sẵn tay vung tiền xây lâu đài, biệt thự cá nhân. Người Việt nào có thể nào tự hào khi đất nước có quá nhiều người nghèo như thế?

Giáo dục và khoa học làng nhàng


Những con số thống kê cho thấy người Việt Nam thiếu tính sáng tạo. Số bằng sáng chế đăng kí mỗi năm chỉ đếm đầu ngón tay và cũng chủ yếu do các công ti nước ngoài làm. Có năm VN chẳng có bằng sáng chế nào được đăng kí với nước ngoài. Số bài báo khoa học của VN trên các tập san ISI hiện nay chỉ khoảng 2000, chưa bằng số bài báo của một đại học lớn ở Singapore, Mã Lai, Thái Lan. Phần lớn (~80%) những bài báo khoa học của VN là do các nhà khoa học nước ngoài chủ trì hay giúp đỡ.

Người VN thường hay tự hào rằng VN có những người thợ khéo tay. Nhưng trong thực tế thì không phải vậy. Sự tinh xảo của người Việt chúng ta rất kém. Một người Pháp tên là Henri Oger (3) từng nhận xét về người Việt vào đầu thế kỉ 20 như sau:

“Thợ thủ công An Nam cũng bị nhận xét là kĩ thuật sơ sài, không được giảng dạy đầy đủ về nghề nghiệp, thiếu sáng tạo, không có những phẩm chất đã khiến cho người thợ ở châu Âu trở thành nghệ sĩ.”

Làm ẩu. Kĩ thuật sơ sài. Thiếu huấn luyện. Thiếu sáng tạo. Tất cả những nhận xét đó đều đúng. Không khó khăn gì để có thể đi tìm những bằng chứng thực tế làm cơ sở cho những nhận xét đó. Gần đây khi công ti thời trang Hermes muốn làm một cái cổng cho cửa hàng ở Hà Nội mà hết 5 đợt thợ VN làm đều không đạt, và cuối cùng họ phải nhờ đến một nhóm thợ từ Pháp sang để làm. Tôi đi qua cây cầu Nhơn Hội nhìn từ xa rất hoành tráng ở Qui Nhơn, nhưng đi trên cầu mới thấy họ làm rất ẩu, thô, và có khi nguy hiểm. Ngay cả cây cầu Rạch Miễu mới rầm rộ khánh thành cũng có nhiều vấn đề kĩ thuật, và cũng rất thô. Nhìn gần những tấm hình kí giả chụp trên cầu Rạch Miễu mới thấy cách làm của ta rất … hỡi ôi. Hình như người mình không có thói quen xem xét đến chi tiết, mà chỉ làm chung chung hay làm cho có mà thôi. Nhiều công trình của Việt Nam chỉ làm hình như nhằm mục tiêu khoe là “ta làm được”, rồi dừng ở đó, chứ không đi xa hơn. Thật ra, ngay cả “ta làm được” cũng không hẳn là làm được. Điều này rất tương phản với người Tây phương, những người mà khi làm cái gì họ cũng tính toán cẩn thận, xem xét từng chi tiết nhỏ, đánh giá lợi và hại một cách khách quan, v.v., cho nên khi công trình hoàn tất nó thường có chất lượng cao và lâu bền.

Việt Nam ta nổi tiếng làm gia công quần áo cho các công ti Tây phương. Quần áo họ gia công đẹp, và khi ra ngoài này, thường bán với giá rất cao. Nhưng còn hàng trong nước cũng do những công ti gia công đó làm với nhãn hiệu “chất lượng cao” thì sao? Nói ngắn gọn là chất lượng thấp thì đúng hơn. Họ cũng bắt chước may những cái cáo sơ mi hiệu Polo, Nautica, Tommy Hilfiger, v.v., nhưng nhìn kĩ thì họ bắt chước rất kém. Chỉ nhìn qua đường chỉ là thấy họ làm ẩu. Nhìn qua cách họ làm logo cũng dễ dàng thấy đây là đồ dỏm, bắt chước. Người Tàu cũng làm hàng nhái, nhưng họ nhái giỏi hơn người Việt. Hàng nhái của Tàu lợi hại đến nỗi chúng ta khó nhận ra thật và giả. Còn hàng nhái của Việt Nam thì còn quá kém. Làm hàng nhái mà còn làm không xong thì chúng ta khó mà nói đến chuyện lớn được.

Do đó, có thể nói rằng người Việt thiếu tính sáng tạo, không tinh xảo và không khéo tay. Chẳng có gì đáng tự hào về giáo dục và khoa học. Có người lấy những tấm huy chương Olympic ra để tự hào rằng người Việt cũng thông minh chẳng kém ai, nhưng họ quên rằng đó chỉ là những con “gà chọi” chứ không hề đại diện cho đám đông dân số VN. Lại có người thấy người Việt thành công ở nước ngoài và nhận bừa đó là minh chứng cho sự thông minh của người Việt, nhưng họ quên rằng những người đó do nước ngoài đào tạo, chứ chẳng dính dáng gì đến VN. Kiểu “thấy người sang bắt quàng làm họ” như thế và kiểu lấy những tấm huy chương đó để tự hào là một sự ấu trĩ.

Xã hội bất an

Sẽ không quá đáng nếu nói rằng VN ngày nay là một xã hội bất an. Ở trên, tôi có nói người Việt chuộng bạo lực, và sự “ưa chuộng” đó thể hiện rất rõ trong thời bình. Tôi không rõ thống kê về tội phạm ở VN so với các nước khác ra sao (vì VN không công bố tỉ lệ này), nhưng vài số liệu gần đây cho thấy tình hình tội phạm càng ngày càng gia tăng. Trong thời gian 1992-1994, mỗi năm trung bình có 26344 vụ án hình sự được đưa ra xét xử ở toà; đến năm 2006-2008 thì con số này là 65761 vụ (4), một tỉ lệ tăng gần 2.5 lần!

Đặc biệt nghiêm trọng là tội phạm giết người. Mỗi năm số vụ tội phạm giết người là hơn 1000 vụ và đang có dấu hiệu gia tăng trong thời gian gần đây. Chưa nơi nào có những vụ giết người vô cớ như ở VN: chỉ một cái nhìn cũng có thể dẫn đến cái chết! Vẫn theo thống kê, trong các vụ án giết người, giết người do nguyên nhân xã hội chiếm 90%, phần còn lại là chiếm đoạt tài sản (10%).

Một trong những tội phạm đáng kinh tởm nhất là buôn bán phụ nữ và trẻ em, và VN đứng khá cao trong loại tội phạm này. Số liệu thống kê từ năm 1998 đến 2006 cho thấy lực lượng chức năng đã phát hiện khoảng 5000 phụ nữ và trẻ em bị buôn bán!

Chưa hết, tội phạm cưỡng hiếp phụ nữ ở Việt Nam cũng có hạng trên thế giới. Theo một thống kê gần đây, VN ở hạng thứ 9 về tỉ lệ tội phạm và nạn nhân bị cưỡng hiếp thấp (5). Singapore đứng đầu bảng về an toàn cho phụ nữ. Việt Nam là nước tìm kiếm “sex” trên Google nhiều nhất thế giới (6). Thử hỏi, chúng ta có thể tự hào với thứ hạng như thế?

Đó là chưa kể một loại buôn bán phụ nữ khác được quảng cáo ở các nước như Tàu, Đài Loan, Singapore và Đại Hàn. Chưa bao giờ người Việt Nam chịu nhục khi con gái VN được cho đứng trong lồng kiếng như là những món hàng để người ta qua lại ngắm nghía và trả giá! Thử hỏi, có người Việt Nam nào tự hào được khi đồng hương mình bị đem ra rao bán như thế. Xin đừng nói đó là những trường hợp cá biệt; đó là tín hiệu cho thấy một đất nước đang bị suy đồi về đạo đức xã hội.

Ở VN, bước ra đường là chấp nhận rủi ro tai nạn, thậm chí chết vì sự hỗn loạn của hệ thống giao thông. Thật vậy, tai nạn giao thông ở VN đã và đang trở thành nỗi kinh hoàng của không chỉ người dân địa phương mà còn ở du khách. Năm 2013 cả nước xảy ra 31,266 vụ tai nạn giao thông, làm chết 9805 người và bị thương 32,266 người (7). Con số này tăng hàng năm. Số tử vong vì tai nạn giao thông thậm chí còn cao hơn số tử vong trong thời chiến!

Phong cảnh thiên nhiên và môi trường xuống cấp trầm trọng

Một trong những yếu tố làm cho người Nhật tự hào và người Úc cảm thấy may mắn là đất nước của họ có môi trường sạch sẽ và cảnh quang thiên nhiên xinh đẹp. Còn Việt Nam, khách quan mà nói không có những cảnh quang thiên nhiên hùng vĩ như Mĩ hay Úc, không có một môi trường xanh tươi và vệ sinh như Nhật. Ngoài ra, điều kiện khí hậu nhiệt đới rất khắc nghiệt, làm cho con người dễ bị mệt và đển buổi trưa thì uể oải, và ảnh hưởng đến năng suất làm việc.

Việt Nam là một trong những nước có mật độ dân số cao nhất thế giới. Với sức ép của sự tăng trưởng dân số, môi sinh đang bị đe doạ nghiêm trọng. Nếu chỉ tính những con sông dài hơn 10 km, VN có gần 2400 con sống, và đó là một tài sản quốc gia, một nguồn tài nguyên rất lớn. Nhưng hiện nay, phần lớn những con sông đó đang chết. Hầu hết những con sông chảy qua thành thị đều bị ô nhiễm nặng nề. Còn những con sông nhỏ ở vùng quê đang trở thành những thùng rác khổng lồ. Tất cả gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khoẻ và sinh hoạt của người dân. Tình trạng ô nhiễm này đã tồn tại hơn 20 năm, thậm chí lâu hơn nữa, nhưng cho đến nay chính quyền vẫn chưa thấy có biện pháp gì để giải quyết.

Còn ở thành phố lớn (như Sài Gòn và Hà Nội) thì cũng chẳng có gì đáng tự hào. Môi trường sống và sinh hoạt ở thành phố có thể nói là rất xấu. Vi khuẩn, vi trùng, mầm mống bệnh tật gần như ở mọi ngóc ngách. Chỉ cần một trận mưa là thành phố bị ngập nước kinh hoàng. Kiến trúc nhà cửa thì lố nhố, trồi ra, thụt vào, chẳng ra cái thể thống gì. Những con hẻm ngóc ngách và ngoằn ngoèo, nhỏ xíu và dơ bẩn thấy phát ghê. Những con hẻm ở phố cổ Hà Nội phải nói là một nỗi ám ảnh kinh hoàng, giống như địa ngục trần gian. Hẻm ở Sài Gòn thì khá hơn Hà Nội một chút, nhờ thông thoáng hơn, nhưng vẫn thể hiện cái nét hỗn độn, vô trật tự của cái gọi là “thành phố”. Đường xá thì xe gắn máy và xe bốn bánh chạy loạn xạ như chẳng có luật lệ gì, cực kì nguy hiểm cho người đi bộ. Còn đường dành cho người đi bộ thì bị chiếm dụng hết. Chẳng có thành phố nào, mới hay cũ, ở VN có thể nói là đáng tự hào cả.

Việt Nam cũng không có những đền đài lịch sử hoành tráng hay tinh tế như China, Ấn Độ, Nhật Bản, Kampuchea. Nhiều đền đài, chùa chiền, bia miếu ở ngoài Bắc đã bị tiêu huỷ trong thời “Cải cách ruộng đất”, và sau này là chiến tranh. Ngay cả những đền đài còn “sống sót” cũng không được trùng tu và bảo trì nên càng ngày càng xuống cấp thê thảm. Người Kampuchea qua bao năm chiến tranh vẫn còn đền Angkor Thom, Angkor Wat để lấy đó làm niềm tự hào. Nhưng Việt Nam nói chung không có những công trình kiến trúc tinh tế và càng không có công trình hoành tráng để người dân có thể lấy đó làm tự hào.

Bủn xỉn với cộng đồng thế quốc tế

Một nhóm nghiên cứu ở Âu châu gần đây công bố bảng xếp hạng gọi là “Good Country Index” (GCI) đã cho thấy VN đội sổ trong số các nước tử tế trên thế giới. Bảng xếp hạng này cho thấy VN đứng hạng 103 (trong số 124 nước) về đóng góp cho hoà bình và an ninh thế giới. Còn về đóng góp vào các quĩ từ thiện và cung cấp nơi nương tựa cho người tị nạn thì VN đứng hạng 123, tức áp chót! VN không tham gia kí vào các công ước của Liên Hiệp Quốc; tuy nhiên kiểm soát được sự tăng trưởng của dân số. Tính chung, thứ hạng về tử tế của Việt Nam trên thế giới đứng hạng áp chót (124/125). Điều đáng nói hay cũng có thể xem là nhục là thứ hạng tử tế của VN chỉ đứng chung bảng với mấy nước “đầu trâu mặt ngựa” như Lybia, Iraq, Zimbabwe, Yemen (8). Làm sao người Việt Nam có thể tự hào khi đứng chung với những nước đó?

Sự bủn xỉn của VN thể hiện rõ nhất qua đóng góp vào quĩ dành cho nạn nhân sóng thần ở Nhật vào năm 2011. Trong đợt đó, Chính phủ VN đóng góp 200,000 USD. Chỉ hai trăm ngàn USD! Chúng ta có thể lí giải rằng VN còn nghèo nên đóng góp như thế là hợp lí. Nhưng lí giải đó có lẽ không thuyết phục. Thái Lan đã giúp nạn nhân sóng thần Nhật 65 triệu USD và 15 ngàn tấn gạo (9). So với tỉ trọng GDP, đóng góp của Thái Lan hơn VN 100 lần. Chúng ta có thể nào tự hào với mức độ đóng góp chỉ có thể mô tả bằng hai chữ “bủn xỉn” đó?

Nói tóm lại, đánh giá trên 6 tiêu chí (truyền thống và văn hoá, kinh tế, khoa học-giáo dục, xã hội, phong cảnh thiên nhiên, và sống tử tế với cộng đồng thế giới), VN đều không có gì để lấy làm tự hào. Truyền thống không có gì nổi bật, văn hoá không có nét gì nổi trội và đáng chú ý, kinh tế thất bại và người dân sống trong nghèo nàn và lạc hậu, không có thành tích gì đáng kể trong khoa học và công nghệ, xã hội bất an, môi trường bị xuống cấp trầm trọng, và cư xử không đẹp với cộng đồng quốc tế.

Ngược lại, VN đã và đang là một gánh nặng cho thế giới. Sau 1975, hàng triệu người Việt bỏ nước ra đi và các nước phương Tây đã cung cấp nơi định cư (nhưng VN thì chẳng nhận người tị nạn từ Duy Ngô Nhĩ). VN cũng là nước chuyên xin xỏ: suốt năm này sang năm khác, quan chức VN ngửa tay xin viện trợ từ rất nhiều nước trên thế giới. Xin nhiều đến nỗi có quan chức nước ngoài phàn nàn nói “Sao chúng mày nói là chúng mày rất thông minh và cần cù mà cứ đi xin hoài vậy. Dân xứ tao phải làm lụng vất vả mới có tiền cho chúng mày”. Thật là nhục. Xin người ta thì nhiều mà khi người ta gặp nạn thì VN chẳng đóng góp bao nhiêu.

Nếu không xin thì cũng đi vay. VN bây giờ là một con nợ quốc tế. Nợ ngân hàng thế giới, nợ ngân hàng ADP, nợ đủ thứ ngân hàng và nợ đủ các nước. Chính phủ thì nói nợ công của VN là 54% (10), nhưng các chuyên gia độc lập thì nói con số cao hơn nhiều và ở mức báo động đỏ (tức là sắp vỡ nợ?) (11). Con số có lẽ quá lớn để cảm nhận, các nhà kinh tế học ước tính dùm cho chúng ta: mỗi một đứa trẻ mới ra đời ở VN hiện nay phải gánh một món nợ công 1000 USD. Có người biện minh rằng nợ như thế vẫn kém Mĩ, nước được xem là mắc nợ nhiều. Nhưng xin thưa rằng người giàu sản xuất ra máy bay (như Mĩ) mắc nợ rất khác với người nghèo không làm nổi cây kim và con ốc (như VN) mắc nợ.

Đã ăn xin và đi vay mà lại còn tham nhũng và hối lộ. Tham nhũng đã đến mức độ mà những người đứng đầu đảng và Nhà nước xem là “quốc nạn”, là đe doạ đến sự tồn vong của chế độ. Tham nhũng hiện diện ở mọi cấp trong chính quyền. Hầu như đụng đến các cơ quan công quyền, không hối lộ là không làm được việc. Ngay cả quan chức cao cấp (bộ trưởng, thứ trưởng) khi cần làm việc nhà vẫn phải hối lộ. Bổ nhiệm vào các vị trí trong trường học, bệnh viện, cơ quan Nhà nước, v.v. tất cả đều phải hối lộ, phải “chạy”. Nói trắng ra là mua chức quyền. Hối lộ trở thành một văn hoá sống và làm việc ở VN. Tham nhũng đã trở thành một nguồn sống của quan chức và những kẻ có quyền. Không ngạc nhiên khi VN bị Tổ chức Minh bạch Quốc tế xếp hạng tham nhũng hàng 116 trên 177 nước trên thế giới (12).

Còn trong quan hệ quốc tế thì nhiều quan chức nước ngoài nhận xét rằng các quan chức VN nói một đường làm một nẻo và có tính lươn lẹo. Điển hình gần đây nhất là vụ đặc phái viên Liên hiệp quốc về tôn giáo đã nói thẳng VN thiếu thành thật.

Do đó, không ngạc nhiên khi người VN cầm hộ chiếu VN ra nước ngoài không được chào đón thân thiện như người Nhật, Singapore, Hàn, Thái, Mã Lai, v.v.. Một bản tin mới đây cho biết VN đứng hạng 81 về hộ chiếu được chấp nhận trên thế giới, tức miễn visa (13), và thứ hạng này còn thấp hơn cả Lào (80) và Campuchea (79). Tất cả những yếu tố đó cho thấy VN đang ở thế bất lợi trên trường quốc tế và không được cộng đồng quốc tế kính trọng.

Nhìn chung, Việt Nam như là một ông già nông dân nghèo khó nhưng thích trang hoàng bề ngoài, đầy sĩ diện nên thích làm anh hùng rơm, thiếu tính sáng tạo và tinh xảo nhưng lại hay khoa trương, và cư xử bủn xỉn hay quen nói láo với hàng xóm. Nếu phải tự hào là người Việt thì có lẽ đó là chuyện của tương lai.

© Nguyễn Văn Tuấn

User avatar
TheLang
Posts: 1977
Joined: Thu Oct 30, 2008 5:43 am

Post by TheLang »

2014 và những bài học đắt giá cho ngành hàng không

Hà Tường Cát
Hai vụ máy bay mất tích ở vùng Ðông Nam Á trong năm 2014 khiến các chuyên gia nhận thức được rằng ngành hàng không hãy còn nhiều khiếm khuyết về kỹ thuật và an ninh, cần phải được xem xét để cải tiến.

Ba ngày sau khi chiếc máy bay Airbus A320-200 của hãng hàng không giá rẻ AirAsia Indonesia mất tích trên đường bay từ Surababaya đến Singapore, các toán cấp cứu đã tìm thấy những mảnh vỡ màu đen, trắng, đỏ - màu sơn của máy bay hãng AirAsia - cùng thi hài của một số nạn nhân nổi trên mặt biển. Những vật này vớt được ngoài khơi khoảng 100 dặm và cách xa 6 dặm nơi tọa độ cuối cùng mà đài kiểm soát không lưu ghi nhận được trước khi máy bay mất liên lạc. Image
Cho tới hôm 19 Tháng Mười Hai, hơn 9 tháng sau khi chuyến bay MH370 mất tích, một số thân nhân của những hành khách nạn nhân người Hoa
vẫn còn tới biểu tình trước trụ sở Bộ Ngoại Giao Trung Quốc ở Bắc Kinh, phản đối việc họ không được thường xuyên
cho biết tin tức cập nhật về việc tìm kiếm máy bay mất tích. (Hình: Greg Baker/AFP/Getty Images)

Như vậy tai nạn của chuyến bay QZ8501 làm 162 người thiệt mạng không còn là bí mật, dù cho đến bây giờ chưa hiểu rõ nguyên nhân.

Nhưng vụ chiếc máy bay Boeing 777-200ER của Malaysian Airlines chuyến MH370 với 239 người, mất tích từ đầu Tháng Ba, vẫn còn là hoàn toàn bí ẩn sau 11 tháng không tìm ra bất cứ một dấu vết gì.

2014 là năm nhiều thảm kịch của hàng không thương mại Ðông Nam Á kể cả vụ máy bay Malaysian Airlines chuyến MH17 bị bắn rớt ở miền Ðông Ukraine làm 298 người chết.

Chuyện trớ trêu là cả 3 tai nạn này đều liên quan đến Malaysia, quốc gia gặp rủi ro nặng nhất trong năm 2014. Hai tai nạn xảy ra cho hãng hàng không Malaysia Airlines làm thiệt mạng toàn thể 537 hành khách và phi hành đoàn. Tai nạn thứ ba là của AirAsia Indonesia, tổ hợp công ty AirAsia đặt trụ sở chính ở Malaysia giữ 49% cổ phần trong AirAsia Indonesia và đối với người dân Malaysia thì AirAsia là hãng hàng không của nước mình.

Trong ba tai nạn này có một điểm giống nhau, đó là sự thiếu khả năng theo dõi được máy bay ở tất cả mọi thời điểm của phi trình.

Trong hai tai nạn ở Malaysia và Indonesia, người ta theo dõi được máy bay qua sự báo cáo của phi hành đoàn hoặc bằng những dụng cụ tự động đã được lập trình sẵn. Nhưng khi xảy ra việc bất thường gì, thông tin chính xác không còn nữa và chỉ có thể dự đoán căn cứ trên việc nghiên cứu thêm các dữ kiện thu được ở các dụng cụ có chức năng và mục đích khác.

Còn ở Ukraine thì người ta tin rằng máy bay đã bị bắn rơi vì lầm lẫn. Ngày nay không dùng mắt để nhận diện một máy bay ở xa, do đó máy bay dân sự cần phải trang bị thêm các phương tiện thông báo khác để luôn luôn được xác nhận không lầm lẫn. Trong tương lai với sự phát triển các loại máy bay không người lái, vấn đề này sẽ còn phức tạp và cần thiết hơn nữa.

Chuyến MH370 và QZ8501 đều mất tích trên biển nhưng hai trường hợp khác hẳn nhau. Biển Java, nơi chuyến bay QZ8501 lâm nạn, là một biển nông nên máy bay rớt ở đây dễ tìm ra trong khi Nam Ấn Ðộ Dương là vùng biển hoang vắng và độ sâu của đáy biển nhiều nơi chưa được biết rõ. Máy bay A320-200 chỉ mang theo nhiên liệu đủ bay trong 4 giờ trong khi Boeing 777 có nhiên liệu để bay trong 7 giờ, cho nên sau khi mất liên lạc, MH370 có thể bay đi rất xa rồi mới rớt còn QZ8501 rõ ràng rớt gần tọa độ báo tin cuối cùng.

Khi máy bay đi qua biển, không có đài radar để tiếp vận liên lạc, các điều hành viên không lưu ấn định sẵn một phi trình và dựa vào những liên lạc radio với phi hành đoàn từng khoảng thời gian để theo dõi máy bay. Trong trường hợp tai nạn, báo cáo cuối cùng nhận được từ phi công sẽ là rất quan trọng để có thể xác định vị trí gần đúng của tai nạn.

Bình thường, dụng cụ chính để máy bay liên lạc với mặt đất là radar, có tên gọi là transponder. Ðể tìm biết một máy bay đang ở đâu và còn bay hay không, trạm kiểm soát phát đi một tín hiệu “ping” và transponder sẽ tự động trả lời. Nhưng nếu máy bay ở ngoài tầm sóng radar hoặc transponder bị tắt đi không rõ vì nguyên nhân gì như trường hợp của chuyến bay MH370 thì mặt đất sẽ không thể nhận được thông tin gì.

Ðể giải quyết việc này, kỹ nghệ hàng không đã chế ra kiểu transponder liên lạc qua vệ tinh gọi là ADS-B. Tuy nhiên không phải tất cả các máy bay hiện nay đều có bộ ADS-B và tại Hoa Kỳ, FAA đã có dự án đòi hỏi tất cả máy bay của các hãng hàng không Mỹ đều phải trang bị ADS-B trong năm 2015.

Những máy bay mới sau này còn có một hệ thống gọi là ACARS tự động báo tình trạng hoạt động của động cơ, nhiên liệu và những dữ kiện phi hành khác. Trên chuyến bay MH370 bộ ACARS cũng bị tắt nhưng vẫn tự động liên lạc với vệ tinh theo định kỳ dù không cung cấp dữ kiện thông tin gì và nhờ đó người ta biết phi cơ vẫn còn bay nhiều giờ sau khi mất liên lạc. Nhưng điều đáng tiếc là với những kỹ thuật vừa nói, chưa đủ để xác định nơi máy bay MH370 rớt dù chỉ là gần đúng.

Do đó không có bằng chứng nào để biết tại sao máy bay MH370 bỗng nhiên mất liên lạc rồi đổi hướng bay và không biết bay tới đâu thì bắt buộc phải rớt vì không còn nhiên liệu. Sự tính toán và dự đoán máy bay rớt xuống Ấn Ðộ Dương chưa hẳn đã là chính xác mà công tác tìm kiếm hàng tháng trời từ trên không, trên mặt biển và dưới đáy biển hãy còn tiếp tục nhưng chưa có thêm kết quả gì mới. Hơn nữa nếu may mắn tới một lúc nào đó tìm ra chiếc máy bay thì cũng chưa chắc hiểu thêm được nhiều điều về tai nạn bởi lẽ bộ phận ghi nhận các dữ kiện quen gọi là chiếc hộp đen đã hết năng lượng hoạt động và có thể bị hủy hoại sau một thời gian quá dài nằm dưới đáy nước.

Vì vậy trường hợp chuyến máy bay MH370 mất tích đến nay vẫn hoàn toàn là khó hiểu. Ðây là bí ẩn lớn nhất trong lịch sử hàng không thế giới, ở thời đại mà kỹ thuật thông tin liên lạc và định vị đã có rất nhiều tiến bộ chưa từng thấy. Nếu chuyện này xảy ra trong thế kỷ trước khi ngành hàng không mới phát triển thì phải chấp nhận, còn ngày nay tình trạng ấy không thể để xảy ra thêm một lần nào khác nữa. Ðó chính là bài học từ thảm họa năm 2014 mà các nhà kỹ thuật chế tạo máy bay và các chuyên viên hàng không chắc chắn phải tìm phương cách giải quyết để tăng cường an ninh cho hàng không ngày nay là phương tiện giao thông quan trọng bậc nhất của nhân loại.

User avatar
doluoi
Posts: 829
Joined: Sun Nov 01, 2009 10:11 pm

Post by doluoi »

Image

Cuba: Obama Thắng, Mỹ Thua

Vi Anh

TT Obama quyết định bang giao với Cuba CS sau hơn nửa thế kỷ và 11 đời tổng thống Mỹ cấm vận Cuba CS. Có một số nghị luận phản biện cho rằng đó là một nước cờ TT Obama thắng nhưng Mỹ thua.

Một, trước nhứt, bước đầu TT Obama thắng như một tổng thống thứ 44 được đi vào lịch sử trong tương quan Mỹ- Cuba như một người thay đổi dòng lịch sử hơn 50 năm gián đoạn ngoại giao giữa Mỹ và Cuba CS

TT Obama thắng, trước nhứt được uy tín trong nội bộ đảng Dân Chủ như một nhân vật của Đảng vực dậy tinh thần cho đảng Dân Chủ sau cuộc thất bại lớn trong cuộc bầu cử ngày 4 tháng 11 năm 2014 Dân Chủ thua ở cả hai viện Quốc Hội.

TT Obama thắng trong việc đưa đảng Cộng Hoà vào thế khó xử. Ông tin mình thắng là có thể đẩy đảng Cộng Hoà đối lập đang chiếm đa số ở lưỡng viên Quốc Hội vào thế chống đối khiến mất lòng dân. Cộng Hoà gặp khó khăn hơn trong việc chống TT Obama dùng sắc lịnh hành pháp gián tiếp hợp thức hoá cho 5 triệu di dân Hspanics nhập cư lậu ở lại Mỹ để kiếm phiếu cho Đảng Dân Chủ trong kỳ bầu cử năm 2016. Nếu Cộng Hoà không cấp kinh phí cho Bộ Ngoại Giao mở toà đại sứ Mỹ ở Cuba, không xả cấm vận cho Cuba, không mở cửa rộng cho du lịch Cuba, gởi tiền nhiều hơn cho Cuba thì Cộng Hoà sẽ mất phiếu của người Mỹ gốc Hispanics và những thế lực tài phiệt muốn làm ăn với Cuba CS.

TT Obama thắng, coi mình như một tổng thống chấm dứt Chiến Tranh Lạnh, không còn hiện hữu và không còn ưu tiên nào nữa. Coi như Ông biện minh được cho giải Nobel Hoà Bình mà Ông đã nhận hồi năm 2009, một phần thưởng Ông bị rất nhiều chỉ trích về không có công đức, thành tich gì cho hoà binh thế giới.

Hai, Mỹ thua vì mất niềm tin của thế giới. Mỹ cắt ngoại giao với Cuba và cấm vận Cuba CS suốt 53 năm là vì ý thức hệ tự do, dân chủ chống độc tài cộng sản. 53 năm Mỹ cấm vận CS Cuba mà CS Cuba hãy còn đó. Cuba CS không thắng lợi nhưng vẫn còn sống, nhờ ngành du lịch và viện trợ của Venezuela thiên xã hội chủ nghĩa. Trong lúc Mỹ phải trở cờ, đưa tay ra nắm người láng giềng Cuba vẫn còn theo chủ nghĩa CS.

Bài diễn văn của TT Obama tuyên bố bang giao với Cuba không ít người cho là một bài diễn văn thất bại của nước Mỹ. Trong hơn nửa thế kỷ đường lối, chính sách của Mỹ đối với Cuba vẫn giản dị không nhương bộ: không quan hệ ngoại giao với Cuba khi chế độ không có dân chủ và Castro còn cầm quyền. Và bây giờ khi TT Obama tuyên bố bang giao với Cuba thì Castro, anh Fidel và em Raul hãy còn ngồi đó, cầm đầu chánh quyền độc tài CS toàn tri trên đất nước và nhân dân Cuba. TT Obama còn nói chuyện điện thoại suốt 45 phút đồng hồ với Chủ Tich Đảng Nhà Nước Cuba CS Raul Castro, em của Fidel Castro đang đóng vai thái thưọng hoàng. Và chính TT Mỹ là Obama tự miệng nói ra rằng chính sách Mỹ dùng để cô lập Cuba không kết quả.

Ba và sau cùng, suốt hơn 50 năm thành đồng chống CS độc tài của Mỹ bị chánh trị gia thiên tả, “cực kỳ” thực dụng san bằng lợi lộc kinh tế. Tiền bạc kinh doanh vô tổ quốc làm lung lay niềm tin của Mỹ và của các dân tộc bị độc tài áp bức bóc lột, do nhiều đời tổng thống Mỹ trong đó có TT Obama thường tuyên bố nước Mỹ sẽ đứng bên cạnh khi những người bị áp bức bóc lột đứng lên. Giai cấp bị bóc lột áp bức trên thế giới nhìn hành động của TT Obama làm là một hy sinh những giá trị tự do, dân chủ lịch sử của Mỹ cho những quyền lợi vật chất – một thất bại lớn trong chiến tranh chánh trị của nước Mỹ.

Nhưng Mỹ không phải chỉ có Hành Pháp, chỉ có tổng thống, mà còn Quốc Hội, có lập pháp nữa, giám sát, ngăn chận tổng thống. TT Obama có thể đơn phương dùng biện pháp hành chánh của hành pháp dể bang giao với CS Cuba. Nhưng cái mà Cuba CS thực sự cần là Mỹ xả cấm vận, mở giao thương, mở rộng du lịch, tăng số tiền gởi về Cuba và viện trợ phát triễn, bỏ vốn đầu tư để Cuba tăng trưởng kinh tế hầu Đảng Nhà Nuớc thêm phương tiện kinh tế tài chánh. Nếu không, bang giao chỉ là nghi thức, nghi lễ mà thôi. Nếu Quốc Hội chống thì chưa chắc TT Obama có tiền để lập toà đại sứ Mỹ ở Habana.

Nhiều dấu chỉ cho thấy khối nghị sĩ, dân biểu Công hoà đa số ở Thượng và Hạ viện sẽ chống không cho quyết định bang giao của TT Obama với Cuba CS đạt mục tiêu. TNS Marco Rubio, (Cộng Hoà -TB Florida) con của một người Cuba tỵ nạn CS nhập cư Mỹ, có nhiều triễn vọng sẽ tham gia cuộc chạy đua tranh cử tổng thống Mỹ năm 2016 sẽ chống bang giao của T Obama không thể hiện được. TNS Marco Rubio là một chánh trị gia gốc Cuba tin chắc bang giao với Cuba CS chẳng thay đổi gì trong cuộc sống của đồng bào mình, CS Cuba sẽ không chuyển biến một cái gì có thể giảm quyền lực của CS. Như tiền lệ mở cửa kinh tế nhưng khoá chặt chánh trị trong hai chế độ CS mà Mỹ đang bang giao, viện trợ và giao thương từ lâu là CS Trung Quốc và CS Việt Nam.

Và Chủ Tịch Hạ Viện John Boehner (Cộng Hoà- TB Ohio) cũng chống, nói sự bang giao với Cuba của TT Obama là những “nhượng bộ ngu đần cho một chế độ độc tài với dân và âm mưu với kẻ thù của chúng ta”. Và Ông khẳng định, tương quan với chế độ Castro sẽ không được tái xét, cho đến khi nào dân chúng Cuba được hưởng tự do.

Cộng Hoà đa số ở lưỡng viên đã và đang dự trù, bàn tính một số biện pháp ngăn cản không cho quyết định của TT Obama bang giao với Cuba CS không đạt mục tiêu, như không xả cấm vận cho Cuba; Biểu quyết chống lại những dự luật giảm những hạn chế du lịch Cuba; bế toả kinh phí dành cho việc mở toà đại sứ Mỹ ỏ La Havana.

Nếu Cộng Hoà làm được một số việc khiến quyết định bang giao với CS Cuba của TT Obama không thành hiện thực và cụ thế thì những thắng lợi của TT Obama trở thành thất bại của Ông./.( Vi Anh)

User avatar
TheLang
Posts: 1977
Joined: Thu Oct 30, 2008 5:43 am

Post by TheLang »

Ngoái nhìn 2014

Lê Phú Khải



Chịu khó quan sát một chút, người ta sẽ thấy một điều thật quái gở, thật buồn cho loài người tiến bộ
là vẫn có những kẻ muốn làm hoàng đế, muốn làm đại đế ở thế kỷ @!

Image
Đó là “hoàng đế” Tập Cận Bình và “đại đế” Putin.
Trước hết nói về “hoàng đế” họ Tập ở sát nách nước Việt ta.

Từ khi lên cầm quyền ở nước Tàu mới đây, ông bỏ ngay chế độ lãnh đạo tập thể truyền thống đang có và thâu tóm mọi quyền hành về tay mình. Công cuộc chống tham nhũng mà ông đang thực hiện thực chất là tiêu diệt các đối thủ chính trị. Cả nước Tàu rung chuyển trong chiến dịch “đả hổ diệt ruồi”, nhiều người sợ quá đã phải tự tử. Cùng với trò mỵ dân này, ông kích động tư tưởng Đại Hán bằng thuyết “Giấc mộng Trung Hoa”. Đàn áp, mỵ dân và ngu dân là những bảo bối của bất cứ chế độ độc tài nào, đang được ông khai thác tối đa. Và để chính thức lên ngôi hoàng đế ở thế kỷ tin học 21, ông ra lệnh cấm nghiên cứu và giảng dạy 7 đề tài tại các đại học: đó là các giá trị phổ quát, xã hội dân sự, các quyền của công dân, tự do báo chí, các sai phạm của Đảng Cộng sản, các đặc quyền của chủ nghĩa tư bản, và tính độc lập của ngành tư pháp (xin xem Elizabeth C. Economy 2014, Chủ tịch hoàng đế Trung Hoa: Tập Cận Bình thắt chặt quyền kiểm soát).

Tất cả những gì mà “hoàng đế” Tập Cận Bình cấm đều là những thành tựu văn minh của nhân loại. Vậy là ông Tập đã quyết tâm đưa nước Tàu của ông “đi giật lùi đến tương lai” (Nguyễn Trần Bạt 2009, Không gian tinh thần)!

Sau hơn ba thập niên phát triển nóng, đầu tư lan tràn, chạy theo số lượng, Trung Quốc đã tàn phá môi trường, người dân không còn không gian cư trú (trong 20 thành phố ô nhiễm nhất thế giới, Trung Quốc chiếm 15 thành phố), hố phân biệt giàu nghèo ngày một lớn, 350 triệu công nhân và 650 triệu nông dân sống nghèo khổ, quan chức tham nhũng từ trên xuống dưới thành bệnh dịch hạch, chia rẽ sắc tộc ngày một sâu sắc… Tăng trưởng kinh tế ở Trung Quốc đến 2014 bắt đầu chựng lại. Và, chỉ giảm thiểu 1% GDP thì sẽ đẩy 40 triệu công nhân lành nghề ra đường, họ không có đường trở về quê cũ nữa, vì ruộng đất đã bị cướp sạch. Cái nền kinh tế lấy công nhân rẻ mạt làm gia công là chính, không phân biệt mèo trắng mèo đen “miễn là bắt được chuột”, thứ lý thuyết AQ ấy chỉ giúp nước Trung Hoa nghèo khổ thoát nạn chết đói và làm giàu cho đảng cầm quyền mà không có sáng chế, phát minh gì cả. Vì thế, nó tất nhiên phải chựng lại. Vì thế, 85% công dân Trung Quốc có tài sản trên 1 triệu đô, hơn 65% người có tài sản 1,65 triệu đô đã di cư và có kế hoạch di cư ra nước ngoài. Còn người nghèo ở Trung Quốc thì chính Đảng Cộng sản Trung Quốc đang đẩy họ đi châu Phi, đi Việt Nam, đi Lào, đi Campuchia…

Một nước Trung Hoa phát triển hài hoà như mong muốn của người tiền nhiệm Hồ Cẩm Đào không thực hiện được.

Làm sao có thể “hài hoà” ở một nước mà cùng đoạt giải Nobel, ông Mạc Ngôn thì được tung hô, còn ông Lưu Hiểu Ba thì bị tống vào tù!

Cái hiện thực đang có ở Trung Quốc được ông Tập Cận Bình thay thế bằng hiện thực muốn có là “giấc mộng Trung Hoa”! Nhưng cơn ác mộng đã đến với họ Tập trong năm 2014. Vì phần còn lại của thế giới đứng đầu là Mỹ đã có lập trường dứt khoát với chủ nghĩa bá quyền bành trướng Bắc Kinh.

Bây giờ nói về “đại đế” Putin.
Image
putin-as-alexander
Ngay khi mới lên cầm quyền, hình ảnh ông Tổng thống Nga buổi chiều đi đấu võ judo, đi công tác tự lái máy bay phản lực… đã được báo chí Nga đăng tải, báo chí Việt Nam cũng hùa theo ca ngợi, thì các nhà bình luận phương Tây, vốn sẵn các từ ngữ chính trị ở một xã hội phát triển đa nguyên đã gọi ông bằng cái tên rất chính xác: “polichinelle de la politique” (tên hề chính trị), “politicailleur” (con buôn chính trị)!

Anh con buôn chính trị Putin những năm đầu gặp thời nhờ kích động tinh thần Đại Nga mà thực chất là chủ nghĩa dân tộc hẹp hòi, đồng thời nhờ vào nguồn tài nguyên trời cho nước Nga là dầu khí, khí đốt, đá quý, gỗ quý mà tha hồ xuất khẩu để “nâng cao đời sống cho dân Nga”, biến những người lao động kiên cường thời Xô Viết trở thành những công dân lười biếng thời “đại đế” Putin! Những doanh nhân Việt Nam đang làm ăn ở Liên bang Nga về thăm quê đều ca cẩm rằng, dân Nga bây giờ rất trì trệ, trì trệ còn hơn cả thời Xô Viết. Các hợp đồng, dịch vụ làm ăn mà chỉ người Nga mới được ký với nhà nước thì sau đó đều được “bán cái”, thuê lại người nhập cư làm, họ chỉ ngồi hưởng chênh lệch! Có người còn nói với tôi rằng, rất khó kiếm được một người Nga lái xe buýt ở Moscow bây giờ. Đường phố thủ đô Nga tràn ngập xe đời mới nhập ngoại từ Hàn Quốc, Nhật, Đức… Ngành sản xuất xe hơi của Nga coi như chết hẳn! Hàng hoá tiêu dùng thì đã có hàng Trung Quốc…



Tưởng rằng đã có dầu lửa để khống chế phương Tây, anh chính trị con buôn Putin sát nhập Crimea vào Nga, tuồn vũ khí vào miền Đông Ukraine. Và thế là thảm hoạ đã giáng xuống đầu nhân dân Nga – người viết xin nhấn mạnh điều này. Phương Tây cấm vận, giá dầu giảm thê thảm, đồng rúp mất giá chưa từng có, 1 đô la “ăn” hơn 65 rúp, một đồng Euro “ăn” hơn 75 rúp, mà 50% ngân sách nước Nga dựa vào xuất khẩu dầu lửa. Dân Nga đã nhận ra họ bị anh chàng con buôn chính trị Putin lừa!

Nhưng Putin không lừa được phương Tây. Ngay sau khi Putin sát nhập Crimea vào Nga, Tổng thống Mỹ Obama đã đột xuất đến Arab Saudi bàn về việc khai thác mạnh dầu lửa để giảm giá dầu. Sau đó từ tháng 3 đến tháng 9/2014, Ngoại trưởng Mỹ John Kerry đã 7 lần gặp Ngoại trưởng Arab Saudi, đất nước có trữ lượng dầu lửa 190 tỷ thùng – lớn nhất thế giới (Iran 160 tỷ, Iraq 150 tỷ thùng dầu) – đã ra tay. Đồng thời Mỹ dùng công nghệ mới fracking trong khai thác dầu và khí đá phiến… Hai mũi giáp công này đã kéo tụt giá dầu xuống. Mỹ đã làm chủ cuộc chơi dầu lửa chứ không phải Putin!

Putin không hiểu rằng, nền văn minh của nhân loại có hôm nay là nhờ vào việc khai thác và dự trữ carbon từ thời kỳ Carbon. Của cải của loài người hiện nay đều dựa vào nguồn gốc nhiên liệu hoá thạch, hoá dầu. Nhưng cuộc khủng hoảng dầu mỏ năm 1973 đã gióng lên hồi chuông về nguồn nhiên liệu hoá thạch đang suy tàn.

“Vào tháng 7 năm 2008, nền kinh tế toàn cầu sụp đổ. Đó là một cuộc địa chấn kinh tế khủng khiếp báo hiệu kỷ nguyên nhiên liệu hoá thạch đi đến hồi kết mà dư chấn là sự sụp đổ của thị trường tài chính 60 ngày sau” (Jeremy Rifkin 2014, Cuộc cách mạng công nghiệp lần thứ ba, NXB Lao động Xã hội, trang 30).

Cuộc cách mạng công nghiệp lần thứ ba mà phương Tây đã và đang chuẩn bị là sự chuyển dịch sang năng lượng tái tạo, năng lượng mặt trời, năng lượng gió và nước. Người ta đã tính toán rằng, chỉ một giờ ánh sáng mặt trời có thể cung cấp đủ năng lượng để vận hành nền kinh tế toàn cầu trong một năm. Nước Mỹ đủ nguồn gió để cung cấp gấp vài lần nhu cầu điện cho cả nước. Phương Tây đang xúc tiến cuộc cách mạng công nghiệp lần thứ ba này. Dẫn đầu là EU.

Nước Đức đang trong quá trình cách mạng hoá ngành công nghiệp xe hơi và đang tích cực chuẩn bị cho việc sản xuất hàng loạt ô tô, xe tải, xe buýt chạy bằng pin nhiên liệu hydro vào năm 2015. Sự chuyển đổi từ động cơ đốt trong sang pin nhiên liệu sẽ là một bước ngoặt quan trọng trong chuyển đổi nền kinh tế Đức, sự chuyển đổi từ năng lượng hoá thạch hoá dầu sang năng lượng xanh.

Chỉ có nền kinh tế tự do và thể chế dân chủ mới đủ sức mở cánh cửa đến tương lai. “Đại đế” Putin cố tình hay vô tình không hiểu điều đó. Một đô la dầu giảm giá ngân sách của Nga sẽ mất đi 2 tỷ đô la! Vì thế Putin không thể chỉ dựa vào tài nguyên trời cho nước Nga để “phục hưng” vị thế siêu cường thời Liên Xô cũ! Năm 2014 đã trịnh trọng ra thông điệp này với nước Nga.

Nghĩ đến tình cảnh của nước Nga bây giờ, người ta không khỏi nhớ đến những câu thơ của thi hào Nga Puskin (1799-1837):

Tôi muốn ca ngợi tự do cho trần thếTôi muốn đạp vào những tật xấu gian thamĐang nghiễm nhiên ngự trị trên ngai vàng!

Ngoái nhìn sang nước Mỹ, thiếu khách quan nhất người ta cũng không thể phủ nhận vai trò tích cực của Mỹ với thế giới. Ai đã bỏ ra gần 7 tỷ đô la để ngăn chặn thảm hoạ ebola cho cộng đồng thế giới? Ai đã đứng ra nghiêm trị phiến quân Hồi giáo cực đoan IS?

Trong một ngôi làng, không ai có thể được xem là có ảnh hưởng nếu kẻ đó làm ngơ với những sự cố xảy ra trong ngôi làng. Không hề thấy các “cường quốc” Nga, Tàu có động thái gì trong ngôi làng bé nhỏ ấy khi sự cố ebola, IS xảy ra!

Khi Trung Quốc đưa giàn khoan khủng Haiyang Shiyou 981 vào thăm dò dầu khí ở vùng biển đặc quyền của Việt Nam, đe doạ an ninh toàn khu vực thì người lên tiếng đầu tiên vẫn là Mỹ. Ngay ngày 7.5.2014 phát ngôn viên Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ Jen Psaki đã cho rằng hành động của Trung Quốc là khiêu khích và gây căng thẳng.

Ngày 9 tháng 5 tiếp theo, 6 thượng nghị sĩ Hoa Kỳ cũng lên tiếng, và đến 10.7.2014 Thượng viện Hoa Kỳ đã thông qua Nghị quyết S.RES 412 về Biển Đông. Vì thế có người Việt Nam đã nói một cách hóm hỉnh rằng: “Mỹ không phải là thiên đường nhưng ngày càng xa địa ngục”. Và cái “không phải là” thiên đường ấy đã bỏ cấm vận với địa ngục Cuba.

Năm 2014 đầy hiểm hoạ. 30 chuyến bay đã gặp nạn, cả ngàn người thiệt mạng. Đắm tàu, cháy tàu ở nhiều vùng biển. IS giết người man rợ, cuộc chiến đẫm máu Ukraine ở ngay giữa châu Âu thanh bình…

Tuy nhiên, loài người tiến bộ cũng được chứng kiến một đất nước rộng lớn có dân số trên một tỷ người đã bầu bán dân chủ, hoà bình người lãnh đạo của mình. Đó không chỉ là điều hãnh diện của người Ấn mà còn là niềm vui của nhân loại tiến bộ về nền dân chủ đông dân nhất hành tinh này.

Năm 1947 Ấn Độ độc lập. Đất nước đông dân thứ hai này với đa số công dân mù chữ và dùng hai mươi ba ngôn ngữ khác nhau, chưa kể các thổ ngữ. Nhiều tôn giáo cùng tồn tại như Ấn Độ giáo, Cơ đốc giáo, Hồi giáo, Thiên chúa giáo, Phật giáo, Do Thái giáo, đạo Sikh, Hoả giáo, Jaina giáo… Sự phân biệt đẳng cấp, giàu nghèo trong xã hội rất sâu sắc. Cuộc sống ở nhiều nơi lộn xộn, mất vệ sinh đến mức… huyền bí. Nhiều nhà quan sát đã cho rằng Ấn Độ là một đất nước… tuyệt vọng!

Cứ theo luận điệu của độc tài thì một đất nước như thế, dân trí như thế, không thể có dân chủ. Chỉ có thể cai trị bằng dùi cui và chó nghiệp vụ! Nhưng tầng lớp tinh hoa của Ấn Độ đã chọn con đường dân chủ. Khác với Trung Quốc chọn mình làm công xưởng của thế giới, Ấn Độ chọn mình làm văn phòng của thế giới. Và, tương lai của thế kỷ 21, sẽ thuộc về cường quốc hạt nhân, tin học, âm nhạc, điện ảnh này.

Ngày 26.5.2014, ông Narendra Modi đã tuyên thệ nhận chức thủ tướng mới của Ấn Độ sau chiến thắng vang dội của đảng BJP trong cuộc bầu cử Quốc hội. Đó là một ngày đáng nhớ của năm 2014.

Nước Việt của chúng ta cũng không nằm ngoài những buồn vui của năm 2014. Vui vì kinh tế Việt Nam đã có dấu hiệu phục hồi. Sau nhiều năm ngân hàng Nhà nước “chọn thằng quịt nợ để cho vay”, như một vị chủ tịch ở đồng bằng sông Cửu Long đã từng nhận xét như thế, nay ngân hàng đã đi tìm những doanh nghiệp có thực lực, làm ăn có lời để đầu tư cho vay. Chính phủ đã nhận thấy phải chăm sóc thực sự cho khối doanh nghiệp tư nhân phát triển để giải quyết công ăn việc làm cho nhân dân, sau những năm dài quốc doanh lỗ lã.

Buồn vì đầu năm Thủ tướng có bài phát biểu cởi mở về chính trị, “dân chủ và xã hội dân sự là xu thế của thời đại… Việt Nam cũng không ngoại lệ”, đến giữa năm thì một số tù nhân lương tâm bị trục xuất, và cuối năm thì một loạt blogger bị bắt.

Việc Nguyễn Quang Lập, một nhà văn hiền lành, viết lách ôn hoà lại cao tuổi và bệnh hoạn, bị bắt như giọt nước tràn ly, gây sốc cho xã hội. Nhiều người phát biểu: nhà văn Nguyễn Quang Lập bị bắt thì ai cũng có thể bị bắt. Cả ngàn người đã ký tên đòi tự do cho Nguyễn Quang Lập. Trong những cuộc gặp gỡ cuối năm người ta cười vui hỏi nhau: Bao giờ thì anh bị bắt? Người kia cãi lại: Câu đó phải để tôi hỏi hỏi anh chứ!

Đã đến thế thì phải xem lại!

L. P. K.

nguyenthanh
Posts: 859
Joined: Fri Jan 06, 2012 5:40 pm

Post by nguyenthanh »

Ông Phùng Quang Thanh: ông có thể cho biết những điểm nào
trong khối tài sản khổng lồ sau đây là xuyên tạc, bịa đặt?

Không thể phản biện, không thể phủ nhận những thông tin mà Chân Dung Quyền Lực (CDQL) đã đưa, thậm chí truyền thông nhà nước truyền tải theo ngay sau đó, đặc biệt liên quan đến những âm mưu chính trị thấp hèn, khối tài sản tham nhũng cực lớn ở đỉnh cao quyền lực… Những người cầm quyền bắt đầu dùng cả một hệ thống chính trị to lớn để tìm mọi thủ đoạn ngăn chặn, tuyên truyền, cho rằng CDQL là phản động, xuyên tạc, bịa đặt….

Trong số đó, người lớn tiếng nhất phải kể đến là ông Phùng Quang Thanh, Bộ trưởng Bộ Quốc phòng. Tại sao ông Phùng Quang Thanh không thể giữ được bình tĩnh, quyết liệt đòi trấn áp thông tin, ngăn chặn thông tin? Phải chăng ông có tật giật mình dù CDQL chưa nhắc nhiều đến ông? Thời gian qua, chúng tôi mới chỉ bắt đầu vẽ bức chân dung quyền lực của ông PTT Nguyễn Xuân Phúc với đầy đủ thông tin xác thực, dễ dàng kiểm chứng về khối tài sản lên tới hàng nghìn tỷ đục khoét của dân. Thưa ông Phùng Quang Thanh, ông có thể cho dư luận biết chúng tôi xuyên tạc điểm nào? Theo tiêu chí của CDQL, chúng tôi sẽ không chừa một ai thiếu đức, thiếu tài mà lại cho mình cái quyền quyết định vận mệnh dân tộc, trong đó bao gồm cả ông nữa.

Image
Đại tướng Phùng Quang Thanh, Bộ trưởng Bộ Quốc phòng
Vì không thể chấp nhận các lời xuyên tạc, xem thường Nhân Dân của ông trên báo www.qdnd.vn và cả trên www.vtv.vn nên chúng tôi xin phép ông được thống kê một chút về tài sản của Đại tá Phùng Quang Hải, Chủ tịch Hội đồng thành viên Tổng Công ty 319, người đang thay mặt ông mượn danh nghĩa Bộ Quốc phòng, vơ vét tài sản nhân dân để xây dựng mạng lưới kinh tài cho dòng họ Phùng.

Image
Đại tá Phùng Quang Hải, con trai Bộ trưởng Bộ Quốc phòng Phùng Quang Thanh
Sau khi xem xong, ông hãy bình tĩnh để tiếp tục phát biểu và hãy cho Nhân Dân biết rằng những thông tin này có thật không? ông có biết chuyện của Đại tá Phùng Quang Hải không? và quan trọng nhất, đây có phải là thông tin xuyên tạc, bịa đặt không? Nếu ông Phùng Quang Thanh vẫn cho rằng đây là thông tin xuyên tạc, bịa đặt thì chúng tôi sẽ tiếp tục có loạt phóng sự điều tra, thống kê và công bố chi tiết toàn bộ khối tài sản bất minh khổng lồ của gia đình ông, trên thực tế hơn gấp nhiều lần ông PTT Nguyễn Xuân Phúc! Sau đây là một số thông tin để ông tham khảo:


1- Về bất động sản


Đại tá Phùng Quang Hải, con trai Bộ trưởng Bộ Quốc phòng Phùng Quang Thanh đang sở hữu06 biệt thự, căn hộ hạng sang với tổng trị giá là 230,4 tỷ đồng, chưa tính chi phí xây dựng, cải tạo, nội thất sẽ còn lớn hơn nhiều:


(1) Căn biệt thự số BL07-01 tại đường Bằng Lăng 07, Khu đô thị Sinh thái Vinhomes Riverside (Long Biên, Gia Lâm, Hà Nội) được mua với giá 31,7 tỷ đồng ngày 19/10/2011.

(2) Căn biệt thự số BL07-02 sát bên cạnh căn BL07-01 được mua cùng thời điểm 19/10/2011 với giá 30,2 tỷ đồng.
Image
Hai căn biệt thự trên đã được vợ chồng Phùng Quang Hải mua với tổng trị giá 61,9 tỷ đã được đập bỏ sau đó sát nhập,
xây dựng lại thành một căn biệt thự hoành tráng bậc nhất tại Vinhomes Riverside

Image

Sảnh tiếp khách mang tên “Bình An” nằm bên ngoài kiến trúc chính căn biệt thự của Phùng Quang Hải

Image
Một khoảnh sân của căn biệt thự 61,9 tỷ (chưa tính chi phí xây dựng) của Phùng Quang Hải
(3) Căn biệt thự số BL04-07 tại đường Bằng Lăng 04, cũng thuộc Vinhomes Riverside được mua cùng thời điểm ngày 19/10/2011 với giá 31 tỷ đồng, căn này do Phùng Thị Thu Huyền(sinh năm 1982, con gái ông Phùng Quang Thanh) đứng tên.

Image
Căn biệt thự BL04-07 được Phùng Quang Hải mua với giá 31 tỷ đồng cùng ngày 19/10/2011 và cho em gái là Phùng Thị Thu Huyền đứng tên

(4) Căn Penhouse tại Tầng 25, Vincom Center Tp. HCM (72 Lê Thánh Tôn, Quận 1, TP.HCM) được mua ngày 13/11/2013 với giá 1,7 triệu đô la Mỹ tương đượng khoảng 35 tỷ đồng.

Image
View và nội thất căn Penhouse tại Tầng 25, Vincom Center Tp. HCM được Phùng Quang Hải mua với giá 35 tỷ đồng


(5) Căn biệt thự rộng 1.000m2 tại Khu biệt thự lâu đài Chateau Phú Mỹ Hưng (Quận 7, Tp.HCM) được mua ngày 30/4/2014 với giá 82,5 tỷ đồng.
Image
Vị trí căn biệt thự tại khu biệt thự lâu đài Chateau Phú Mỹ Hưng được Phùng Quang Hải mua với giá 82,5 tỷ đồng


(6) Căn hộ hạng sang A2, tầng 20 tại khách sạn 5 sao Premier Havana Plaza, Nha Trang (38 Trần Phú, Nha Trang) được mua ngày 30/7/2014 với giá 20 tỷ đồng.

Image
Khách sạn 5 sao Premier Havana Plaza tọa lạc tại số 38 Trần Phú – con đường vàng của thành phố biển Nha Trang

Image
Bản thiết kế căn A2, tầng 20 của Premier Havana Plaza được Phùng Quang Hải mua với giá 20 tỷ đồng
2- Về siêu xe, du thuyền

Bỏ qua nhiều loại xe hạng sang trọng mà Phùng Quang Hải đang sở hữu, gần đây Phùng Quang Hải đã đặt mua thêm chiếc siêu xe và du thuyền với tổng trị giá hàng trăm tỷ đồng:

- Ngày 10/10/2014, Phùng Quang Hải đặt mua chiếc Rolls-Royce Phantom phiên bản đặc biệt có tên Đông Sơn (chỉ có 6 chiếc trên toàn thế giới) với giá 46 tỷ đồng.
Image
Chiếc xe Rolls-Royce Phantom Đông Sơn Phùng Quang Hải đặt mua với giá 46 tỷ đồng

Image
Nội thất bên trong phiên bản đặc biệt trị giá 46 tỷ của Phùng Quang Hải đã đặt mua
- Ngày 18/11/2014, Nguyễn Thị Minh Hương (vợ Phùng Quang Hải) đứng tên, dùng danh nghĩa công ty công ty TNHH Tràng An để ký hợp đồng với công ty TNHH Sài Gòn Xây dựng Du thuyền (địa chỉ số 101 Trần Hưng Đạo, Q.1, TP. HCM) đặt mua chiếc du thuyền Manhattan 63có mã số 3851463 do hãng Sunseeker (Đức) sản xuất với giá 2,54 triệu USD tương đương khoảng 53,4 tỷ đồng.
Image
Chiếc du thuyền Manhattan 63 trị giá 53,4 tỷ đồng được vợ Phùng Quang Hải đứng tên đặt mua dài 21,07m, rộng 5,13m, màu trắng gồm 3 tầng đầy đủ tiện nghi sang trọng

Image
Phòng ngủ trên tầng dưới của chiếc du thuyền trị giá 53,4 tỷ đồng

Đấy là chưa kể những tài sản giá trị khác mà Phùng Quang Hải đang sở hữu hàng loạt, chẳng hạn như bộ sưu tập điện thoại, đồng hồ đang để trong căn biệt thự Bằng Lăng:

Image
Một góc tủ trưng bày điện thoại, đồng hồ hạng sang trong căn biệt thự Bằng Lăng
3- Về quan hệ bất chính

Đại tá Phùng Quang Hải có sở thích quái đản chinh phục các người đẹp, đặc biệt thích gái đã có chồng, tạm thời chỉ nêu đích danh 3 cô để ông Phùng Quang Thanh được rõ:
- Cô Vũ Thị Thu Hằng, sinh năm 1979, gốc Hưng Yên, thường trú tại P206, Nhà 46, Khu tập thể Vật tư Du lịch số 46 Láng Hạ, Đống Đa, Hà Nội.

Image
Cô Vũ Thị Thu Hằng, người tình thứ nhất của Phùng Quang Hải

- Cô Nguyễn Kim Thanh là cán bộ ban Tài chính Dự án của Tổng công ty 319, thực tế, cô này thuộc nhóm tiếp khách gồm 5 nữ nhân viên thường xuyên tháp tùng Phùng Quang Hải.


Image
Cô Nguyễn Kim Thanh, người tình thứ 2 của Phùng Quang Hải

- Cô Lê Nhã Uyên (người đẹp trong TOP 20 tại Cuộc thi Hoa hậu Việt Nam năm 2010).

Image
Người đẹp Lê Nhã Uyên trên bàn làm việc của Phùng Quang Hải
Thưa ông đại tướng Phùng Quang Thanh, các nội dung trên đây những chi tiết nào ông cho là xuyên tạc, bịa đặt? chúng tôi sẽ căn cứ vào phát ngôn của ông để tiếp tục làm rõ từng chi tiết cụ thể và còn hơn thế nữa, ví như tài khoản ngân hàng của vợ, con, dâu, rể,… ví như việc ông và Đại tá Phùng Quang Hải con ông chữa bệnh tại bệnh viện của PLA, Trung Quốc, ví như thủ đoạn biến đất quốc phòng thành đất riêng rồi quy hoạch bán,… Còn nếu ông biết đó là những thông tin trung thực, ông có quyền giữ im lặng và chờ đợi.


Nguồn: Thanh tra Nhân dân

User avatar
dodom
Posts: 2729
Joined: Fri Nov 28, 2008 8:38 pm

Post by dodom »

Đại tướng Phùng Quang Thanh 'lo lắng' vì dân Việt ngày càng ghét Tàu Cộng.

Image
PhungQuangThanh_Cho_Ba_c_Kinh_babui_danlambao

Bảng Đỏ (Danlambao) - Phát biểu hôm 29/12/2014, bộ trưởng bộ quốc phòng Phùng Quanh Thanh bày tỏ sự quan ngại trước xu thế người Việt Nam ngày càng ghét Trung Cộng, điều mà người đứng đầu lực lượng quân đội CSVN cho rằng sẽ là "nguy hiểm cho dân tộc".

“Tôi thấy lo lắng lắm, không biết tuyên truyền thế nào, chứ từ trẻ con đến người già có xu thế ghét Trung Quốc. Ai nói tích cực cho Trung Quốc là ngại. Tôi cho rằng, cái đó là nguy hiểm cho dân tộc”, báo Thanh Tra trích nguyên văn lời phát biểu của ông Phùng Quang Thanh tại hội nghị của Chính phủ với địa phương triển khai Nghị quyết của Quốc hội về nhiệm vụ kinh tế - xã hội và dự toán ngân sách Nhà nước năm 2015.


Cũng theo người đứng đầu quân đội CSVN, khi giữa hai nước xảy ra xung đột thì cần phải “hết sức bình tĩnh, tin tưởng tuyệt đối vào Bộ Chính trị, Chính phủ, Thủ tướng Chính phủ”.

“Chúng ta tăng cường hợp tác để hạn chế mặt phải đấu tranh, nhưng đấu tranh cũng để hợp tác. Đấu tranh không thể để đỗ vỡ, xung đột”, đại tướng Phùng Quanh Thanh 'lý luận'.

Trước dã tâm ngày càng thâm độc của Trung Cộngxâm lược, thay vì lo lắng cho vận mệnh tồn vong của đất nước thì ông Thanh lại 'lo lắng' khi người dân Việt Nam ngày càng ghét Trung Cộng. Quả là chuyện ngược đời.

Một lần nữa, bộ trưởng Phùng Quang Thanh đã lộ rõ bộ mặt nâng bi, nịnh bợ của một kẻ thân Tàu. Bởi lẽ chỉ có Tàu Cộng mới cảm thấy lo lắng khi bị người khác ghét.

Cũng cần nói rõ với tướng Thanh, người dân chúng tôi không hề ghét nhân dân Trung Quốc, bằng chứng là rất nhiều người Hoa vẫn đang sống và làm ăn yên bình tại Việt Nam.

Dù có thể không thích người Hoa, nhưng người dân Việt Nam cũng không làm hại họ. Trong khi đó, chính đảng CSVN là thủ phạm cướp bóc và xua đuổi người Hoa hồi cuối thập niên 70.

Do đó, Phùng Quang Thanh hãy thôi ngay cái trò quy chụp như trên.

Nhân đây, cũng xin nói rõ với tướng Thanh, thế lực mà nhân dân chúng tôi căm ghét đó chính là đảng cộng sản Trung Cộng với chủ trương xâm lược. Đối với kẻ thù xâm lược thì chỉ ghét chứ không ai yêu cả.

Và cũng nói thêm một điều, chúng tôi ghét bọn cộng sản Trung Cộng một, nhưng ghét cái đảng cộng sản Việt Nam này đến 10. Bởi chính đảng CSVN là một đảng bán nước hại dân. Lịch sử đã chứng minh, chế độ CS đã tiếp tay cho Trung Cộng xâm chiếm Hoàng Sa, Trường Sa của Việt Nam.

Lòng dân còn biết ghét bọn xâm lược, biết phẫn nộ trước bọn bán nước hại dân thì vẫn còn là điều may mắn cho dân tộc.

Mỗi sự thật hiển nhiên là dân Việt ghét Tàu Cộng cũng đủ khiến bộ trưởng quốc phòng Phùng Quang Thanh lo sợ, không hiểu đến khi lâm trận thực sự thì ông đại tướng sẽ cầm quân như thế nào đây?

__._,_.___

User avatar
TheLang
Posts: 1977
Joined: Thu Oct 30, 2008 5:43 am

Post by TheLang »

Vì nó là thái thú!

Vũ Đông Hà

(Danlambao) - Nó không ngu vì nếu ngu thì đã không leo lên được ghế ủy viên Bộ chính trị, nắm đầu hơn 3 triệu đảng viên không dại, cai trị 90 triệu người. Nó không "hèn với giặc, ác với dân" bởi vì Tàu khựa không phải là giặc của nó và người Việt không phải là dân của nó; nó là đứa con hoang gọi Mao bằng nội, gọi Tập bằng cha. Nó cũng không khùng, không điên vì nó nói có chủ ý, có mục tiêu phục vụ thiên triều của nó.

Nó là ai? Nó là Phùng Quang Thanh, tên thái thú tay sai của Bắc Kinh và đang nắm đầu nắm cổ toàn thể quân đội của nước Việt Nam.

Tại hội nghị trực tuyến Chính phủ cuối năm 2014, tên Thái thú này đã nói: "vừa qua, trên mạng nói xấu cả Đảng, Nhà nước, Bộ Chính trị, cả lãnh tụ là rất căng, gây phân tâm...". (1)


Ai nói xấu? Nói xấu điều gì? Không cần phải tìm kiếm đâu xa. Kẻ nói xấu chính là nó - Phùng Quang Thanh. Tự bản thân Phùng này đã làm công việc xé áo, cởi quần để phơi bày trần truồng hình dáng thái thú made in china của nó khi một tuần sau đó nó phát biểu: "Tôi thấy lo lắng lắm, không biết tuyên truyền thế nào, chứ từ trẻ con đến người già có xu thế ghét Trung Quốc. Ai nói tích cực cho Trung Quốc là ngại. Tôi cho rằng, cái đó là nguy hiểm cho dân tộc."

Nó nói thiếu, hay lỗi thằng đánh máy sót chữ "Trung Quốc" sau danh từ "dân tộc" ở cuối câu.

Chẳng có ông có bà nào, chẳng có "thế lực thù địch" nào đủ tầm đủ cỡ để có thể viết được một câu nói xấu rằng: "lãnh tụ" đảng CSVN rất lo lắng, xem việc già trẻ lớn bé tại Việt Nam ghét Tàu là một mối nguy cho dân tộc. Chỉ có những đứa con hoang đàng của Dương Khiết Trì mới nói được câu đó. Chỉ có những đứa như Phùng Quang Thanh mới có tư thế hoang đàng, biết mình là ai, "tâm tư" như thế nào để nói được câu đó. Không ai có đủ khả năng cởi truồng người khác một cách... chân thật bằng chính nó tự cởi cho thiên hạ ngắm nghía cái con tự do có mã số 164 của nó.

Hãy... ngắm nghía câu nói của tên thái thú này.

Khi nói rằng "từ trẻ con đến người già có xu thế ghét Trung Quốc" nó đã xác nhận một sự thật không thể chối cãi: người dân Việt Nam già trẻ lớn bé ghét Tàu. Và đó là xu thế. Tên thái thú họ Phùng này thừa biết rõ nhân dân Việt Nam không ghét bõ gì hơn 1 tỉ nhân dân Trung Hoa - vốn cũng là những nạn nhân bị thống trị bởi bộ máy độc tài đảng trị. Đối tượng của sự căm ghét là đám Tàu cộng - cha đẻ của đám con hoang đàng Việt cộng - đã, đang và tiếp tục bành trướng, xâm lược Việt Nam.

Chính vì "xu thế từ trẻ con đến người già" đó mà những tên thờ Khựa Bắc Kinh mới "tâm tư" rằng "Ai nói tích cực cho Trung Quốc là ngại". Nhưng Phùng thái thú này chỉ ngại... giùm cho những tên tay sai bản địa khác chứ hắn thì đã thoát y từ lâu, không còn ngại trần truồng.

Nó đã không ngại ca tụng giặc tàu là "Bạn đón tiếp ta rất nhiệt tình, trọng thị, chu đáo và rất hữu nghị..." khi hắn sang còng lưng với thiên triều vào hôm tháng 10, 2014.

Nó đã không ngại một điều bạn, hai điều bạn, ba điều bạn, trăm điều bạn và tuyên bố "phải giữ nguyên trạng", khép nép kẹp đùi OK việc bạn có những công trình xây dựng quy mô trên những vùng chủ quyền của Việt Nam đã bị bạn cướp chiếm. Nó ngại ngùng gì khi đã trở thành đứa phát ngôn hoang đàng tích cực nhất cho chủ trương tằm ăn dâu của Bắc Kinh: "biến vùng thuộc chủ quyền của Việt Nam thành vùng tranh chấp, biến vùng tranh chấp thành vùng khai thác của Tàu cộng, và sau cùng biến vùng khai thác chính thức thuộc chủ quyền không thể chối cãi của Tàu cộng" (2)

Cũng tại hội nghị trực tuyến Chính phủ, tên thái thú quân đội-Tàu-lên-đầu này cũng đã tuyên bố: "Trong Quân đội có giáo dục cán bộ chiến sĩ nhưng về nhà, hay ra quán đọc thì rất khó kiểm soát. Anh em bảo vệ biên giới, biển đảo mà đọc những điều này thì rất gay. Phải có biện pháp chứ không nên thả nổi".

Chỉ hơn 1 tuần sau khi nó mở mồm tâm tư rất gay này thì anh em chiến sĩ sau khi được tên thái thú giáo dục, chẳng cần phải ra quán, lén lút vào những trang "phản động" bị Nguyễn Tấn Dũng ra lệnh cấm đọc như Danlambao để tìm hiểu thêm những điều... khó kiểm soát. Anh em chiến sĩ chỉ cần vô tư và thênh thang không cần trèo tường vượt lửa vào trang Thanh Tra của chính phủ đọc câu nói đầy tâm tư tàu vị yểu của tên đại tướng thái thú là thấy... gay ngay. (3)

Một lần nữa, câu nói của tên lãnh tụ cầm súng tàu bắn sau lưng chiến sĩ của anh em là:

“Tôi thấy lo lắng lắm, không biết tuyên truyền thế nào, chứ từ trẻ con đến người già có xu thế ghét Trung Quốc. Ai nói tích cực cho Trung Quốc là ngại. Tôi cho rằng, cái đó là nguy hiểm cho dân tộc. Chúng ta bảo vệ chủ quyền lãnh thổ đất nước nhưng vẫn phải bảo vệ hòa bình, ổn định chính trị, thành quả cách mạng và giữ quan hệ hữu nghị Trung Quốc, tăng cường phát triển toàn diện kinh tế - xã hội đất nước. Chúng ta tăng cường an ninh quốc phòng là để tự vệ, khi nào buộc phải tự về thì chúng ta mới tự vệ”.

Nghe theo lời tên tướng con hoang của Tàu này, đến lúc anh em buộc phải tự vệ thì chắc hẳn số phận của anh em sẽ không khác gì số phận của 64 người lính hải quân Việt Nam bị thảm sát ở Gạc Ma khi mà tên thái thú Lê Đức Anh ra lệnh thà (tụi bây) chết chứ không được nổ súng chống lại thiên triều.

Đọc lời "tâm tư" của tên Phùng đại tướng này có lẽ đã đến lúc các chiến sĩ QĐND phải đối diện với một câu hỏi cũng thật gay: nòng súng đang cầm trên tay của các anh cần phải quay lại hướng nào và nhắm tới ai!?


Vũ Đông Hà

langbat
Posts: 256
Joined: Sat Sep 22, 2012 3:50 am

Post by langbat »

Tình hình dư luận liên quan Blog Chân Dung Quyền Lực


Tác giả báo cáo: Phạm Chí Dũng

Đơn vị: XXX
Số:...


[img]http://www.danchimviet.info/wp-content/ ... chi-mô.jpg[/img]
Chỉ là chi mộ Có chi mô
Kính gửi: Thủ trưởng đơn vị
Thực hiện chỉ đạo của thủ trưởng đơn vị XXX, trong thời gian qua nhóm công tác đã tiến hành khảo sát, điều tra dư luận xã hội liên quan đến hoạt động viết bài, phát tán thông tin và những tác hại về chính trị-xã hội của Blog Chân Dung Quyền Lực (CDQL).
Dưới đây nhóm công tác xin báo cáo một số tình hình và đề xuất.

1- Tình hình chung

Đầu năm 2014, trước khi Hội Nghị Trung Ương 10 của đảng diễn ra, thông tin công kích lãnh đạo đảng vả nhà nước ta lại tràn ngập trên mạng Internet. Chủ Tịch Nước Trương Tấn Sang, Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng và các đồng chí khác trong Bộ Chính Trị đã phải nhắc lại yêu cầu phải phòng ngừa, ngăn chặn những thông tin xấu trên mạng xã hội và các thế lực phản động nhằm gây chia rẽ nội bộ đảng và nhà nước ta.

Thực tế diễn biến thông tin đả kích, xuyên tạc nội bộ đã diễn ra mạnh mẽ từ giữa năm 2012, khi đảng ta đang đẩy mạnh thực hiện nghị quyết Trung Ương 4 về một số vấn đề cấp bách trong xây dựng đảng. Vào thời gian đó, dư luận cán bộ đảng viên và người dân xôn xao trước hiện tượng hàng loạt trang mạng như quan làm báo, vua làm báo liên tiếp tung ra các thông tin liên quan đến nhiều chính sách kinh tế vĩ mô, vấn đề ngân hàng, tài chính và đả kích nhiều lãnh đạo cao cấp của đảng, nhà nước nên đã tạo ra dư luận xã hội tiêu cực, gây hoang mang, lo lắng, khiến suy giảm niềm tin của một bộ phận lớn cán bộ, đảng viên và nhân dân vào đảng, nhà nước.

Mâu thuẫn trọng tâm mà các trang này khai thác là mối quan hệ bị xem là “đối đầu” giữa hai đồng chí Trương Tấn Sang và Nguyễn Tấn Dũng.

Tuy nhiên, lại xuất hiện nhiều dư luận cho rằng các trang quan làm báo, vua làm báo được “bảo kê” bởi lãnh đạo cấp cao nên không bị ngành công an truy xét điều tra. Thực tế cho tới nay những trang này vẫn tồn tại và được truy cập khá dễ dàng. Tình hình này dẫn đến việc một số cán bộ đảng viên khẳng định rằng chắc chắn các trang quan làm báo, vua làm báo có “bức tường” phía sau nên mới không bị phá.

Sang năm 2013, khi các trang “làm báo” đã kém dần sức hút thì lại rộ lên một trang mạng khác nói xấu một lãnh đạo cấp cao của nhà nước. Ban đầu, trang mạng này có tên là Tư Sang nham hiểm. Sau đó chuyển thành Những thằng nham hiểm, và đến nay là Chân Dung Quyền Lực.

Nếu năm 2011, trang mạng CDQL mới có 3 bài, năm 2012 có 9 bài, năm 2013 có 10 bài, thì năm 2014 đã tăng vọt lên 81 bài. Riêng tháng 11, 2014 có 20 bài và tháng 12, 2014 có 27 bài. Trước Hội Nghị Trung Ương 10 khai mạc vào ngày 5 tháng 1, 2015 và cho đến nay, Blog CDQL đã có hàng chục bài viết công kích, đả kích lãnh đạo.

Có thể thấy, blog này được chuẩn bị từ khá lâu và chỉ tung ra khi cần thiết.

Nhưng trái ngược với trang quan làm báo chuyên đả kích Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng và “nhóm lợi ích” ngân hàng, Blog CDQL lại hầu như mang quan điểm trái ngược, có vẻ rất tránh né khi đề cập đến vai trò của đồng chí thủ tướng.

2- Nội dung thông tin của Blog CDQL

Điểm chung của hầu hết các thông tin mà trang CDQL tung ra đều tạo cho người đọc cảm giác mờ ảo về tính xác thực. Đặc biệt những thông tin này được được lan truyền và tiếp tay của các trang mạng khác, cùng một lúc đăng tải liên tục khiến người đọc bị tung hỏa mù không có thời gian để tranh luận, phân biệt đúng sai, phải trái.

Cứ trước kỳ họp trung ương nào có liên quan đến nhân sự là những tin đồn về hậu trường chính trị lại được lan truyền, đề cập việc đang có một cuộc đấu đá trong nội bộ lãnh đạo cấp cao Việt Nam. Nếu như lần trước, hai blog quan làm báo và Tư Sang nham hiểm tung nhiều tin tức thuộc loại “thâm cung bí sử” gây hoang mang trong nội bộ, thì nay Blog CDQL với loạt những câu chuyện về “âm mưu cung đình” lại gây chấn động lớn.

Nhìn cách bố cục, trang CDQL được sắp xếp khá mạch lạc, rõ ràng.

Nội dung chủ yếu tập trung công kích một số nhân vật trong Bộ Chính Trị, là nhân tố quan trọng lãnh đạo đất nước trong thời gian tới, như Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng, Chủ Tịch Nước Trương Tấn Sang, Chủ Tịch Quốc Hội Nguyễn Sinh Hùng, Bộ Trưởng Quốc Phòng Phùng quang Thanh.

Rất nhiều bài viết nhắm vào Phó Thủ Tướng Nguyễn Xuân Phúc và bệnh tình của Trưởng Ban Nội Chính Trung Ương Nguyễn Bá Thanh.

Liên quan đến đời tư của Phó Thủ Tướng Nguyễn Xuân Phúc, trang CDQL có một seri bài viết bài với nhiều thông tin rất chi tiết về tài sản cá nhân, kèm theo hình ảnh dẫn chứng. Tất nhiên dư luận không thể có điều kiện để kiểm chứng tính xác thực của các thông tin mà trang này đưa ra.

Đặc biệt, trang này còn tung tin rằng chính Phó Thủ Tướng Nguyễn Xuân Phúc đã hãm hại đồng chí Nguyễn Bá Thanh bằng cách nhờ tình báo Trung Quốc đầu độc nhân chuyến thăm Trung Quốc của đồng chí Thanh. Không những thế, trang này còn đưa tin về bệnh tình của đồng chí Thanh rằng ông Thanh không thể qua khỏi và sẽ trở về Việt Nam. Những thông tin này lan truyền trên mạng đã làm nháo nhác cả Đà Nẵng, các phóng viên báo đài ồ ạt đổ về sân bay Đà Nẵng đợi tin tức chuyến bay, còn người dân Đà Nẵng thì lên chùa cầu an cho đồng chí Nguyễn Bá Thanh...

Trang CDQL cũng tung tin khẳng định là ngày 6 tháng 1, 2015 đồng chí Nguyễn Bá Thanh sẽ được gia đình đưa về nước. Rất đáng chú ý là tin tức tưởng như đồn nhảm này ngay sau đó lại được rất nhiều tờ báo nhà nước xác nhận là đúng.

Sau đó, CDQL tiếp tục thông báo về chuyến về ngày 6 tháng 1 bị hủy do thời tiết xấu, và thông báo tiếp lịch về mới là tối ngày 9 tháng 1. Đến sáng ngày 9 tháng 1, Ban Bảo Vệ Chăm Sóc Sức Khỏe Trung Ương đã xác nhận lịch về của đồng chí Nguyễn Bá Thanh đúng là tối ngày 9 tháng 1, sau đó báo chí nhà nước đồng loạt đưa tin này.

Tuy nhiên, Blog CDQL lại hầu như không đề cập hoặc công kích một số nhân vật khác trong Bộ Chính Trị. Sự phân hóa về mục tiêu và đối tượng như vậy đã gây thắc mắc lớn cho người đọc và gây bức xúc lớn trong cán bộ đảng viên.

3- Phản ứng của mạng xã hội với Blog CDQL

Cũng như hiện tượng trang quan làm báo, Blog CDQL đã lôi kéo bình luận của nhiều trang mạng xã hội và các blogger “lề trái.”
Đơn cử Blogger Kami - đối tượng điều hành trang Tin Tức Hàng Ngày - trong bài “Người chủ mưu đầu độc ông Nguyễn Bá Thanh là ai?” đã nhận định, “Điều đó cho thấy tư thù giữa ông Nguyễn Bá Thanh và Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng là mối quan hệ sinh tử một mất một còn - có Dũng thì không có Thanh và ngược lại.”

Qua khảo sát, đáng chú ý là đa số tác giả trên mạng đã quy kết cho Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng là “thủ phạm đầu độc Nguyễn Bá Thanh.” Chỉ có một vài ý kiến ngược lại.

Hay Blogger Huỳnh Ngọc Chênh - một đối tượng là nhà báo có tư tưởng tự do, bất đồng quan điểm và quá khích, sống tại TP. Hồ Chí Minh, thì bình luận, “Bây giờ thì ắt hẳn mọi người có thể xác quyết được rằng các ‘ngài’ đang chém giết nhau chí tử, đang ném cứt đái vào mặt nhau, đang lấy mặt đít nồi nầy quẹt lên mặt đít nồi kia.”

Đáng lo ngại không kém là nhiều tác giả trên mạng xã hội nghiêng về suy diễn: “Nếu tầm cỡ như các ông bà bí thư thành ủy Đà Nẵng, phó chủ tịch Quốc Hội, thứ trưởng Bộ Y Tế, trưởng Ban Bảo Vệ Sức Khỏe Cán Bộ Trung Ương... cũng không hề có thông tin gì về tình trạng sức khỏe của ông Thanh, thì những người biết được tình trạng thật sự của ông Thanh phải ở cấp bực cao nhất của đảng, đó là Bộ Chính Trị. Thế mà trang CDQL lại biết đến từng chi tiết, biết ông Thanh bị bệnh do nhiễm phóng xạ, biết ông chữa bệnh tại đâu, phẫu thuật bao nhiêu lần, bác sĩ nào trực tiếp điều trị, tình hình sức khỏe đã trở nên nguy kịch ra sao, bệnh viện Mỹ cũng bó tay, phải đưa về quê nhà, đưa bằng máy bay gì, giờ giấc, ai đi theo... Như vậy, thông tin mà CDQL có phải được cung cấp từ một hoặc những nhân vật rất cao cấp....”

Một nguồn dư luận khác đánh giá và phân tích, “Có thể nói đây là sự thành công của người đứng sau trang Blog CDQL, thông qua việc đưa người đọc vào trong một mê trận thông tin thực-hư, hư-thực với vô vàn các bằng chứng bằng hình ảnh, tài liệu (scan)... có độ khả tín cao. Đặc biệt những tài liệu và hình ảnh đó không phải dễ mà có được, nếu những người cung cấp thông tin không phải là tay chân của người có quyền lực rất to. Mà người đó phải là người có thể ra lệnh cho các nhà mạng không dùng tường lửa để chặn trang blog độc hại này, trái lại việc truy cập trang Blog CDQL ở Việt Nam lúc này hoàn toàn dễ dàng và thoải mái. Được biết trang blog này thường xuyên có 5- 6,000 người truy cập cùng một lúc và lúc cao điểm có tới 13,500 người cùng truy cập một thời điểm. Số lượt truy cập một ngày của trang blog này tới 4- 500,000 lượt ngày.”

Một tác giả hải ngoại là Ngô Đình Thu nêu ra suy diễn hết sức nguy hiểm: “Trong tất cả các diễn biến vừa qua, có lẽ điều làm rúng động đến gan ruột các thành viên Bộ Chính Trị hiện nay cũng như các ứng viên đang muốn vào hàng thượng tầng lãnh đạo là: Ai trong số họ cũng có thể là một Nguyễn Bá Thanh kế tiếp.”

Cùng với sự kiện Blog CDQL, một số đài báo nước ngoài không có thiện cảm với nhà nước Việt Nam đã a dua đưa phát tin bài với nhiều kiểu suy diễn. Số này bao gồm các đài RFA Việt ngữ (thuộc Quốc Hội Hoa Kỳ), BBC Việt ngữ (Anh), RFI Việt ngữ (Bộ Ngoại Giao Pháp) (ngoài ra có thêm đài VOA Việt ngữ thuộc Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ, nhưng do chính sách linh hoạt tranh thủ ngoại giao và kinh tế của nhà nước Việt Nam đối với Hoa Kỳ nên báo cáo này kiến nghị không đặt nặng tính phê phán).

Ngoài ra, một số hãng tin quốc tế như AFP cũng tham gia bình luận và còn đặt nghi vấn về việc đồng chí Nguyễn Bá Thanh có bị đầu độc hay không.

Bên cạnh đó, hàng loạt trang báo điện tử khác cũng nhân dịp này giễu cợt, chỉ trích nội bộ đảng và nhà nước ta như Dân Làm Báo, Dân Luận, Thông tấn xã Vàng Anh, Người Việt, SBTN, Việt Nam Thời Báo...

4- Tác động của Blog CDQL đối với báo chí và nội bộ

Đây là tác động có tính ảnh hưởng nghiêm trọng nhất của trang CDQL đối với báo chí nhà nước và tâm lý cán bộ đảng viên.

Nếu như trước đây chưa bao giờ báo chí chính thống trích dẫn Quan Làm Báo và Tư Sang nham hiểm như một nguồn tin đáng tin cậy, thì lần này CDQL không những được trích dẫn về nội dung (tuy không dẫn nguồn cụ thể), mà báo chí chính thống còn theo sau trang này để cập nhật những thông tin mà nó loan tải.

Các tờ báo lớn, trước tiên là Lao Động, rồi lần lượt được các báo khác đăng lại tin tức về đồng chí Nguyễn Bá Thanh sẽ được mang về Việt Nam từ bệnh viện ung thư tại Seattle. Những tin tức này trước tiên được chính UBND thành phố Đà Nẵng gián tiếp xác nhận khi ra lệnh cho an ninh phi trường Đà Nẵng chuẩn bị biện pháp an ninh để đón ông Thanh trở về để tiếp tục chữa bệnh.

Sau Lao Động, đến Thanh Niên, Tuổi Trẻ và nhiều báo khác loan tin này nhưng không dẫn nguồn bất cứ cơ quan nào trong nước, kể cả Ban Nội Chính Trung Ương là nơi có thẩm quyền phát ngôn, mà chỉ nói bâng quơ là theo nguồn tin trên mạng.

Thời điểm máy bay hạ cánh được báo chí và người dân đặc biệt quan tâm. Ban đầu được CDQL thông báo là chiều ngày 2 tháng 1, nhưng sau đó chính trang này cho biết do có trục trặc nên hoãn lại ngày 6 tháng 1, và cuối cùng là thời tiết xấu nên hoãn lại lần nữa chiếc chuyên cơ y tế chở đồng chí Nguyễn Bá Thanh và gia đình sẽ đáp xuống phi trường Đà Nẵng vào 8 giờ 30 tối ngày 9 tháng 1.

Nhiều cán bộ về hưu, đảng viên và cả cán bộ đương chức phản ánh: CDQL nói tới đâu báo chí và dân chúng chạy “rần rần” theo đến đấy. Người dân Đà Nẵng yêu mến ông Thanh ra sân bay ngồi chờ đón ông, không chịu ra về. Có người còn nói thẳng rằng theo CDQL nói thì ông Thanh sẽ xuống vào ngày hôm nay, rồi người khác nói bộ không thấy báo nhà nước đều đăng tin theo nó hay sao?

Trước tình trạng hỗn loạn thông tin trên, đồng chí Phùng Quang Thanh - bộ trưởng quốc phòng - cũng thừa nhận, “Vừa qua có một số kẻ xấu tung thông tin nói xấu lãnh đạo cấp cao, kể cả tứ trụ cũng có. Cán bộ, chiến sĩ trong đơn vị thì chúng tôi có thể quản lý được nhưng khi họ ra ngoài đọc trên mạng thì không kiểm soát được, từ đó gây phân tâm, mất niềm tin trong nhân dân và ảnh hưởng đến cả những chiến sĩ ở ngoài biển đảo.”

5- Bài học kinh nghiệm từ vụ CDQL

5.1- Bài học kinh nghiệm sâu sắc cần thẳng thắn rút ra là các cấp chính quyền đã hết sức lúng túng trong thời gian qua. Hệ thống thông tin hùng hậu của đảng và nhà nước lên đến hơn 800 tờ báo và đài, kể cả các cơ quan tuyên giáo và các sở thông tin truyền thông, đã gần như bị vô hiệu chỉ bởi một trang Blog CDQL.

5.2- Không loại trừ hiện tượng bất hòa sâu sắc và “chơi xấu” giữa một số đồng chí lãnh đạo, dẫn đến tâm lý nghi ngờ và phân hóa rất phổ biến trong nội bộ, làm cho các cơ quan đảng và chính quyền các cấp từ trung ương đến địa phương của ta hoang mang, lúng túng, bị động và không thật sự nhiệt tình, trách nhiệm đối với nhiệm vụ ngăn chặn, đấu tranh với các thông tin ngoài luồng.

5.3- Do tính xác thực về tin tức của Blog CDQL về chuyến bay từ Mỹ trở về sân bay Đà Nẵng của đồng chí Nguyễn Bá Thanh, và nếu quả thực những tin tức này được cung cấp từ nguồn nội bộ cao cấp, có thể nhận định rằng vấn đề mà dư luận chung và các lực lượng bên ngoài cho là “đấu đá nội bộ trong đảng” đã có bước ngoặt: chuyển từ âm thầm, kín đáo, bí mật sang bán công khai và có thể công khai. Đây là một thách thức rất lớn đối với công tác bảo vệ chính trị nội bộ và làm trong sạch vững mạnh đảng trong những năm tới, đặc biệt là thời gian từ đây đến Đại Hội 12 đầu năm 2016 của đảng.

5.4- Qua các vụ việc Blog Quan Làm Báo năm 2012 và Blog CDQL gần đây, không thể phủ nhận khả năng lan tỏa và sức ảnh hưởng đến dư luận xã hội của mạng xã hội là rất mạnh mẽ và có chiều sâu. Thậm chí đã có những dấu hiệu cho thấy một bộ phận lãnh đạo các cấp đã và đang vận dụng mạng xã hội để truyền tải những thông tin mang tính cá nhân, có lợi cho động cơ cá nhân và tranh giành nội bộ.

6- Dự báo

Công tác hệ thống và phân tích hoạt động sản xuất, tán phát thông tin của các trang Quan Làm Báo, Tư Sang Nham Hiểm, Những Thằng Nham Hiểm, và CDQL cho thấy những đặc thù:

6.1- Trước và trong mỗi hội nghị trung ương hoặc sự kiện chính trị lớn của đảng, các trang này lại xuất hiện với liều lượng, cường độ thông tin cấp tập, ngày càng lớn và càng chui sâu vào nội tình của giới các đồng chí chính trị gia.

6.2- Quy luật của các đại hội đảng trước đây là càng gần thời điểm chọn lựa, cơ cấu và quyết định các nhân sự then chốt nhất của đảng, thông tin công kích càng gia tăng. Do vậy, có thể dự báo là trang CDQL chỉ là một trong những điểm khởi đầu cho chiến dịch tấn công vào một số lãnh đạo đảng và nhà nước.

6.3- Trong năm 2015 và đặc biệt về cuối năm, có thể xuất hiện những trang khác tương tự như CDQL, với liều lượng và cường độ công kích gia tăng rộng và sâu hơn hiện nay. Những trang này có thể được sự hỗ trợ từ bí mật đến bán công khai và công khai của một đội ngũ cộng tác viên, dư luận viên để tạo hiệu ứng lan tỏa, tạo dư luận xã hội mà không bị ngăn chặn thích đáng. Có thể đến một thời điểm nào đó, những trang này sẽ dần công khai “chính khách” đứng phía sau và sẽ gây ra bầu không khí hỗn loạn thông tin, nghi ngờ và phân hóa cao độ trong nội bộ đảng và chính phủ, có thể dẫn đến hậu quả “tách đảng” hoặc “tan vỡ đảng từ bên trong” mà các thế lực thù địch hết sức mong đợi.

7- Yêu cầu đấu tranh thông tin và đề xuất

Về yêu cầu đấu tranh, đồng chí Trương Tấn Sang đã yêu cầu, “Nâng cao hiệu quả đấu tranh, ngăn chặn tình trạng lộ, lọt, mất an ninh an toàn thông tin, đặc biệt là thông tin mạng, an ninh tư tưởng, văn hóa.”

Đồng chí Trần Đại quang cũng khẳng định, “Cần tập trung mọi phương tiện, lực lượng để bảo vệ Đại Hội Đảng Các Cấp, góp phần bảo vệ thành công đại hội lần thứ 12 của đảng. Kiến nghị các cơ quan lãnh đạo, chỉ đạo báo chí trong thông tin tuyên truyền cần chủ động định hướng cho dư luận, đấu tranh phản bác kịp thời các luận điệu sai trái thù địch và những quan điểm thiếu tính xây dựng.”

Căn cứ yêu cầu và chỉ đạo trên, nhóm công tác đề xuất thủ trưởng đơn vị kiến nghị cấp trên một số biện pháp và giải pháp cấp bách:

7.1- Cần tổ chức chuyên án về Blog CDQL, điều tra làm rõ ai đứng sau. Nếu người tổ chức và “bảo kê” cho CDQL là cán bộ cấp cao, kiến nghị xử lý nghiêm theo tinh thần “không có vùng cấm” mà Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng đã chỉ đạo.

Cơ quan chuyên án làm việc dưới sự chỉ đạo trực tiếp của một số đồng chí trọng trách trong Bộ Chính Trị, không giao cho các bộ hoặc cơ quan ngang bộ.

7.2- Cơ quan chuyên án cần phối hợp với cơ quan y tế và Cục Điều Tra Liên Bang (FBI) của Mỹ để điều tra và làm rõ việc đồng chí Nguyễn Bá Thanh có bị đầu độc hay không.

7.3- Sau khi có kết quả điều tra về Blog CDQL và nguyên nhân gây bệnh cho đồng chí Nguyễn Bá Thanh, Ban Tuyên Giáo Trung Ương và Ban Bảo Vệ Chăm Sóc Sức Khỏe Trung Ương tổ chức cung cấp rộng rãi và minh bạch thông tin cho báo chí, tránh để báo chí và người dân hiểu lầm, các lực lượng bên ngoài cho rằng đảng và nhà nước ta bưng bít thông tin.

7.4- Xuất phát từ sức mạnh và hiệu ứng lan tỏa không thể phủ nhận của mạng xã hội, đề nghị đã đến lúc cần tranh thủ mạng này để phục vụ cho lợi ích chung của đảng, đồng thời đáp ứng đòi hỏi tình thế về đối ngoại với Mỹ và phương Tây. Công tác “mạng vận” này cũng nhằm hạn chế tình trạng một bộ phận lãnh đạo ta vận dụng mạng xã hội để phục vụ cho đông cơ và mục đích cá nhân.

Để tranh thủ và vận dụng mạng xã hội, trung ương cần thí điểm hợp thức hóa một số tổ chức dân sự độc lập và từng bước thừa nhận xã hội dân sự ở Việt Nam, nhưng phải theo phương châm “Xã hội dân sự định hướng xã hội chủ nghĩa.” (Tham khảo chủ trương, kết quả giảm bớt việc ngăn chặn và đẩy đuổi các tổ chức hướng đạo Thiên Chúa Giáo, để cho các tổ chức này sinh hoạt công khai trong mấy năm qua).

7.5- Kiến nghị Quốc Hội gấp rút ban hành Luật Tiếp Cận Thông Tin và Luật Lập Hội để đặt các hoạt động thông tin và xã hội dân sự dưới sự lãnh đạo của đảng, sự chỉ đạo và quản lý của nhà nước ta.

Kính báo cáo xin ý kiến chỉ đạo.

User avatar
TheLang
Posts: 1977
Joined: Thu Oct 30, 2008 5:43 am

Post by TheLang »

Khoảng im lặng sấm sét của Nguyễn Xuân Phúc
12.1.15 Chân Dung Quyền Lực

Image
Phó Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc: "Mọi tài sản tham nhũng phải được thu hồi". Ảnh: VGP.
“Khi giới bloggers đồng thanh gióng tiếng, mọi thứ vua quan đều lần lượt va đầu vào cái chân lý thời đại @: Im Lặng Là Tự Sát!” – ĐTL

Thế là vỡ trận. Pháo sũng mưa. Tuyên giáo trung ương á khẩu. Thông tấn xã tịt ngòi. Hội Nhà Báo tắt tị. Cáp còn hay cáp đứt cũng chẳng đáp …thành vấn đề.

Vấn đề là vì sao các vua thất thanh, tắt tiếng. Cả Nguyễn Xuân Phúc lẫn Phùng Quang Thanh.

Hãy duyệt qua tình hình Xuân Phúc kỳ này.

Chỉ mới vài tháng gần đây, bạn Phúc vẫn còn du ngoạn tung tăng và chỉ đạo tung tóe khắp nơi:


•Tháng 1-2014, long trọng tuyên bố trong Hội nghị Cải cách Hành chính: “Tôi rất khó chịu với việc Doanh Nghiệp chi phong bì, phong bao”.
•Tháng 2-2014, kiểm tra tiến độ thi công dự án cầu Nguyệt Viên.
•Tháng 3, 2014, lưu ý bộ GT-VT & bộ CA “điều tra làm rõ nguyên nhân vụ sập cầu treo tại tỉnh Lai Châu”.
•Tháng 4-2014, đưa vợ về thăm chùa Ba Vàng.
•Tháng 5, 2014, kiểm tra tiến độ xây dựng các công trình trọng điểm Formosa tại Vũng Áng.
•Tháng 6-2014, nhấn mạnh cho cả QH được rõ: “bối cảnh hiện nay đòi hỏi chúng ta càng phải quyết liệt đẩy mạnh tái cơ cấu kinh tế gắn với thực hiện hiệu quả các đột phá chiến lược, nâng cao sức cạnh tranh, đẩy mạnh hội nhập quốc tế đi liền với xây dựng nền kinh tế độc lập tự chủ, đa dạng hóa thị trường, nguồn vốn đầu tư và đối tác, tránh phụ thuộc vào một thị trường, một đối tác; tạo nền tảng cho phát triển ổn định, bền vững”.
•Tháng 6-2014, trân trọng giải trình trước QH, rằng “tham nhũng cả thế giới chứ không riêng của nước ta”.
•Tháng 7-2014, chỉ đạo ngành hải quan đề xuất một loạt giải pháp chống hàng giả, hàng nhái, hàng lậu đang ồ ạt từ Trung Quốc tràn sang.
•Tháng 8-2014, chỉ đạo Bộ Công thương và Bộ Công an phối hợp xử lý sai phạm thi tuyển công chức ở Cục Quản lý thị trường.
•Tháng 9-2014, yêu cầu UBND tỉnh Bình Định và Phú Yên khẩn trương tổ chức giải phóng mặt bằng, trong Dự án mở rộng quốc lộ 1 và đường Hồ Chí Minh.
•Tháng 10-2014, “Yêu cầu Nhật Bản duy trì viện trợ ODA ở mức cao cho VN”.
•Tháng 10-2014, tuyên bố “Tham nhũng là do doanh nghiệp”, tức là bởi dân.
•Tháng 11-2014, long trọng “Đề cao tinh thần thượng tôn pháp luật”.
•Tháng 11-2014, khẳng định: “Có bảo kê tiếp tay cho buôn lậu”.
•Tháng 11-2014, tuyên bố tại hội nghị đối thoại về phòng chống tham nhũng lần thứ 13: “Cần tập trung phân tích nguyên nhân của tham nhũng”.
•Tháng 12-2014, tham dự và phát biểu tại Diễn đàn Lãnh đạo Doanh nghiệp Việt Nam-UAE, tổ chức tại Dubai: “Bắt tay khai thác lợi thế”.
•Tháng 12-20145, tuyên bố “Phải thay ngay những cán bộ có dư luận không tốt”.
•Tháng 01-2015, yêu cầu các bộ ngành khẩn trương “xử lý tiêu cực tại các trạm cân cũng như hiện tượng “xã hội đen” thao túng”.
•Tháng 01-2015, phê duyệt nguyên tắc nội dung cơ bản của đề án nghiên cứu chung về tăng cường vận tải hàng hóa hai chiều giữa Việt Nam và Lào…
•Danh ngôn có tính thời sự hàng đầu và mới nhất của bạn Phúc là: “Doanh nghiệp không được đưa tiền cho quan chức” và, “Yêu cầu mọi tài sản tham nhũng phải được thu hồi”.
Image
Phó Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc: “Phải thay ngay những cán bộ có dư luận không tốt”
Nhìn chung là bạn Phúc vừa tạo điều kiện để có thêm nguồn viện trợ các dự án, lại vừa tới lui đây đó để thiên hạ nghe rõ những tuyên bố đối đầu với tham nhũng.

Bạn Phúc chỉ tắt máy toàn hệ thống, khi trang blog Chân Dung Quyền Lực đem phơi ra ánh sáng một số hình ảnh thuộc diện thâm cung trong gia đình của Phúc. Chẳng khác nào tay đối thủ mặt dày kia không ngại ngần khui bung nắp hũ mắm có tên là bí mật quốc gia?

Thái độ im lặng bất chợt và toàn diện này đẻ ra hàng loạt đồn đoán mang tính vừa hoang mang lại vừa khó cãi:

Phải chăng, bởi các dữ kiện phơi nắng đó quá chi tiết, quá chính xác, quá đầy đủ… Như thử bọn bloggers (chính chủ lẫn giả dạng) đã vào tận hang ổ sào huyệt, chọn ra những hình ảnh, những địa chỉ, những giấy tờ tùy thân…

Phải chăng, bởi mớ chứng cớ nặng ký đó nó thật đến mức hết đường bẻ cong, chối cãi hay phủ nhận.

Phải chăng, bạn Phúc khác với bạn Truyền thối móng trước đây là ngay tại vòng đầu đã bị sức nặng ngàn cân của mớ dữ kiện đó đè bẹp không cục cựa nổi?

Nghe cũng có lý.

Nhưng nếu chỉ nghĩ đến thế, rồi ngưng, thì biết đâu ta lại làm lộ ra cái khuyết điểm là …chưa biết gì về những ngón đòn của Phúc?

Bạn Phúc im lặng hiện giờ, nhưng chắc gì đang cắm đầu tự sát?

Sơ khởi, cho tới giờ này, ngay cả lãnh đạo đảng, ngay cả ban Nội Chính trung ương, ngay cả hai cơ cấu phòng chống tham nhũng… cũng đều nhất mực chính thức im lặng. Không một ai ra mặt (hay dám) khởi sự lên tiếng đòi điều tra tài sản bạn Phúc & gia đình bạn Phúc, thì cũng đủ thấy là bạn Phúc còn đang …dấu ngón.

Không phải là thiếu cơ sở những ai từng nghĩ bạn Phúc và sếp X của nó thuộc hàng tám lạng-nửa cân. Trong suốt 7 năm cận kề với X, bạn Phúc đã chứng tỏ mưu trí không thua sút thủ trưởng. Lại còn có rất nhiều cơ hội để rút tỉa từ X những điều nên làm hoặc không nên làm (mà bọn Mỹ vẫn hay đóng thành cẩm nang dos & don’ts).

Thế, trước tình hình khó bẻ cong bằng cớ, bạn Phúc sẽ binh đường nào?

Một là, bạn Phúc không ngu mà chẳng thấy rằng Bộ Chính Trị hiện nay chẳng còn cái trọng lượng hằng có của nó thời 6 Búa. TW đảng mới là sân chơi thời đại (cả Lú từng 2 lần thất bại đưa X ra BCT, đến phải đưa ra TW, dù vẫn thất bại). QH là cái sân con cầu chứng khi cần. Vậy thì, Phúc cần cấp tốc mua chuộc thêm các ủy viên TƯĐ, như mua gia cố bảo hiểm nhân thọ cái sinh mạng chính trị treo mành hiện nay. Đây là mặt thủ không thể thiếu, và cũng không khó thực hiện hiệu quả mà chẳng để lại tiếng động hay vết tích.

Hai là, “công để thủ” (nhưng làm ơn đừng láy xuôi láy ngược gì cả). Nghĩa là tung ra một ít bằng chứng trong số ê hề bằng chứng tham nhũng của các vua quan đối phương đủ để cả nước biết rõ Phúc này cũng có “vũ khí” trong tay, và không ngại gì việc sử dụng mớ “đồ chơi chiến lược” đó. Tổng Cục II chẳng từng là một thứ kho đạn đó sao? Theo đúng quy trình tạo sức ép phản lực, thì chỉ cần “nhá ra” vài thứ vừa phải là đủ để cả triều đình lại chép miệng “thôi không đập chuột nữa để giữ nguyên cái …hũ mắm”.

Chưa ai quên suốt một khoảng thời gian tròm trèm nửa thế kỷ, từ thời 6 Búa Lê Đức Thọ tới thời 5 Vê Nguyễn Chí Vịnh, có một quy luật bất biến trong hàng ngũ những kẻ đồng hành trên Đường Kách Mệnh là “Đứa nào chịu chi, đứa đó ra lệnh”. Quan trọng gấp bội: “Kẻ nào nắm nhiều hơn những bí mật của đứa khác, kẻ đó thắng cuộc”. Ở vị trí nguyên Chủ nhiệm VPCP, và đương kim Phó Trưởng ban Thường trực Ban Chỉ đạo Trung ương về phòng-chống tham nhũng, tức là kẻ nắm chuôi thượng phương bảo kiếm của chính phủ, đặc trách mảng chống tham nhũng, bạn Phúc đang có trong tay hàng đống hồ sơ tham nhũng của các thứ vua quan vừa chễm chệ vừa nhấp nhổm trên tầng thượng.

Cá đối bằng đầu? Đúng. Nhưng lúc nào cũng có vài ba con cá đối bén răng hơn cả đàn.

Bản lãnh là khi nào thì ra chiêu. Và nhắm vào đâu là mục tiêu chính. Tất nhiên không thể sớm, không thể trễ, cũng không thể trật. Chần chừ/do dự là cách tốt nhất giúp cho đối phương triển khai nhiều cách vô hiệu hóa các loại vũ khí sinh tử thuộc hàng bùa phép đó. Và ngược lại nếu tung ngay ra hết thì cũng khó chống đỡ khi địch liên hiệp và liên hoàn phản công.

Tin đi. Bạn Phúc thừa sức để biết khi nào và nơi nào.

Và hãy chịu khó kiên nhẫn chờ xem những chiêu thức “biến hóa khôn lường” hay “bất khả tiên liệu” của bạn Phúc mà thiên hạ vẫn từng trầm trồ và dè đặt nhắc tới.

Đừng để ý tới mấy câu danh ngôn thời sự về “Cán bộ có dư luận không tốt” và, “Yêu cầu mọi tài sản tham nhũng phải được thu hồi” nói trên.

Cũng đừng để ý tới ngày quá đát của các món đồ chơi sinh tử phù chết người như bỡn trong tay bạn Phúc.

Trong lúc chờ đợi, hãy coi đây là thứ im lặng sấm sét của chiếc búa chính chủ còn vắt trên lưng thiên lôi. Nhá!

11/01/2015 – Kỷ niệm ngày phát động Tết Trồng Cây ở công viên Bảy Mẫu và 55 năm đốn trụi rừng cả nước sau đó.


Nguồn: Blogger Đinh Tấn Lực

User avatar
ThienThu
Posts: 757
Joined: Thu Oct 30, 2008 5:38 am

Post by ThienThu »

Image

Phe Nguyễn Tấn Dũng thắng thế trong kỳ hội nghị TƯ 10

Vũ Đông Hà
(Danlambao) - Vào cuối tháng 6, 2013 TBT Nguyễn Phú Trọng đã bắt đầu dọn đường cho kế hoạch hạ bệ uy tín của Nguyễn Tấn Dũng bằng lời tuyên bố sẽ tổ chức lấy phiếu tín nhiệm trong TƯ Đảng. Nguyễn Phú Trọng đã khẳng định "Phiếu tín nhiệm trong Đảng cần được công khai." (1) Trong vị trí đứng đầu đảng, là người có thẩm quyền quyết định công khai kết quả phiếu tín nhiệm của hội nghị TƯ 10 vừa qua, nhưng Nguyễn Phú Trọng đã đi ngược với tuyên bố trước đây của mình và giữ bí mật kết quả phiếu tín nhiệm, cho thấy phe Nguyễn Tấn Dũng đã thắng thế.

Hội nghị TƯ 10 được dự trù tổ chức vào tháng 8/2014. Tuy nhiên hội nghị này đã bị hoãn lại nhiều lần vào tháng 10, tháng 12 và sau đó mới chính thức khai mạc vào ngày 5 tháng 1, 2015 tại Hà Nội.

Một trong những lý do của sự trì hoãn là để phe cánh Nguyễn Phú Trọng có thêm thì giờ đi sứ Bắc Kinh nhằm tìm kiếm thêm hậu thuẫn từ quan thầy trong cuộc chiến đấu đá nội bộ. Bắt đầu cho chiến dịch đầu khấu thiên triều này là chuyến đi của "đặc phái viên TBT" Lê Hồng Anh sang gặp các quan thầy Trung cộng vào cuối tháng 8, 2014.

Tiếp theo đó là các chuyến đi vào tháng 10.2014 của Phùng Đại Quang và Trần Đại Quang, 2 UV BCT đã có chiều hướng ngã về phe Nguyễn Phú Trọng. Đặc biệt sau chuyến đi này, Phùng Đại Quang đã "gia tăng" cường độ thần phục Bắc Kinh, nhận kẻ thù là "bạn" và xem xu thế nhân dân Việt Nam ghét Tàu là "nguy hiểm cho dân tộc." (2)

Việc dùng phiếu tín nhiệm cao-vừa-thấp, bên ngoài mị dân nhưng thực chất bên trong là dùng đó làm "thước đo lường" cho cuộc tranh giành quyền lực và lôi kéo bè phái, cũng đã được đi trước một bước với lần bỏ phiếu tín nhiệm tại Quốc Hội vào trung tuần tháng 11, 2014. Những thành viên BCT đang nắm giữ những chức vụ trong chính phủ, quốc hội được xếp hạng tín nhiệm như sau:
Image Trong lần ấy, việc TT Nguyễn Tấn Dũng có số phiếu "tín nhiệm thấp" nhiều nhất và số phiếu "tín nhiệm cao" chỉ hơn được Phùng Quang Thanh và Trần Đại Quang càng làm cho TBT Nguyễn Phú Trọng yên tâm để tiến hành cái gọi là "Việc lấy phiếu tín nhiệm càng khẳng định tính minh bạch, công khai của Đảng; tạo thêm uy tín của Đảng trước nhân dân." (3)


Tuy nhiên, tất cả những nỗ lực của phe Nguyễn Phú Trọng dựa vào giặc ngoài để thanh toán thù trong đã tan theo mây khói khi phe Nguyễn Tấn Dũng ra tay bằng ngón đòn truyền thông đen: dùng trang blog Chân Dung Quyền Lực (CDQL), được mở toang hoang không có firewall tưởng lửa, để đăng bài tố cáo tham nhũng và tài sản gia đình của một số nhân vật chóp bu trong đảng: Nguyễn Xuân Phúc, Nguyễn Sinh Hùng, Phùng Quang Thanh...

Đỉnh điểm của trận chiến "bôi đen chân dung quyền lực" này là nguồn tin Trưởng ban Nội chính Trung Ương Nguyễn Bá Thanh bị đồng chí của đảng đầu độc phóng xạ. Đối tượng độc giả chính mà trang blog này nhắm đến là đảng viên và đặc biệt là thành phần nằm trong BCH TƯ của đảng. Những thành phần này đã quá rõ về những thủ đoạn thanh trừng trong thế giới cộng sản âm u quyền lực (4), quá biết về tình trạng của chìm của nổi trong tay các lãnh đạo đảng, vì thế cho dù với một nửa sự thật của CDQL vẫn được các đồng chí đảng ta đón nhận như những sự thật cần phải tin và e ngại.

Sự e ngại này lại càng gia tăng sau khi Nguyễn Tấn Dũng củng cố thế lực của mình ở phía công an với 3 quyết định 2425/QĐ-TTg, 2426/QĐ-TTg, 2427/QĐ-TTg được ký vào ngày 31.12.2014: gom tổng cục An ninh I và II và bổ nhiệm Trung tướng Nguyễn Chí Thành làm Tổng cục trưởng Tổng cục An ninh; bổ nhiệm Trung tướng Trần Bá Thiều làm Tổng cục trưởng Tổng cục Chính trị Công an nhân dân; bổ nhiệm Trung tướng Phan Văn Vĩnh giữ chức Tổng cục trưởng Tổng cục Cảnh sát.

Nguyễn Tấn Dũng đã thành công trong chiến dịch khủng bố tinh thần với thông điệp răn đe: bất kỳ tài sản của "đồng chí" nào cũng có khả năng xuất hiện trên CDQL và bất kỳ "đồng chí" nào cũng có thể đột tử như Phạm Quý Ngọ và nhiễm độc như Nguyễn Bá Thanh. Chiến dịch và thông điệp này đã làm gió chuyển thay chiều về phía Nguyễn Tấn Dũng trong hội nghị TƯ 10.

Đồng chí X một lần nữa đã thoát hiểm, nhưng ngoạn mục hơn so với kỳ Hội nghị TƯ 6, khóa 11 đã thoát khỏi bản án kỷ luật, lần này đồng chí X thắng lớn ngay trong "bàn cờ tín nhiệm" do chính Nguyễn Phú Trọng - tưởng nắm chắc phần thắng trong tay - đưa ra.

"Phiếu tín nhiệm trong Đảng cần được công khai" - tuyên bố của Nguyễn Phú Trọng trước đây và cái gọi là "khẳng định tính minh bạch, công khai của Đảng; tạo thêm uy tín của Đảng trước nhân dân" đã bị quăng vào sọt rác là câu trả lời rõ ràng nhất cho câu hỏi "ai thắng ai thua" trong hiệp đầu trận chiến quyền lực sẽ kéo dài cho tới ngày bế mạc của đại hội giành ghế lần thứ 12 vào năm 2016.

Vũ Đông Hà
danlambaovn.blogspot.com

Post Reply