Bình Luận Thời Sự

Những đề tài nóng của Thời Sự. Các bài viết lượm nhặt trên Net ở nơi đây chỉ dùng để tham khảo không phải là chính kiến riêng của nhóm phụ trách.

Moderators: CayQueo, phu_de

Post Reply
User avatar
TheLang
Posts: 1977
Joined: Thu Oct 30, 2008 5:43 am

Post by TheLang »

Việt Nam, những tâm hồn hung hãn


Image
Tổng thống Obama phát biểu tại một cuộc họp báo ở Hà Nội, ngày 23/5/2016.
Hoàng Giang
31.05.2016

Có một bình luận trên VOA ở bài viết kỳ trước khiến tôi suy nghĩ khi người đọc bị bất ngờ trước một câu viết của tôi rằng “Thật khó để Việt Nam trở thành một đất nước dân chủ.” Thật ra tôi cũng rất đắn đo khi có suy nghĩ như vậy, nhưng bởi bản thân tôi cũng giật mình trước thái độ của dân chúng đối với sự có mặt của Tổng thống Obama tại đất nước mình trong những ngày vừa qua.

Tôi rất muốn đặt một câu hỏi thẳng thắn rằng: “Sẽ có sự thay đổi lớn nào xảy ra tại chính đất nước mình, sau khi Obama rời khỏi Việt Nam?” Hay tất cả chúng ta rồi sẽ quay lại cuộc sống bình thường như vừa đón đưa xong một ban nhạc thần tượng Hàn Quốc? Liệu có ai để ý xem báo chí quốc tế nhận định gì về cuộc viếng thăm của tổng thống Mỹ hay chỉ đơn giản lướt qua vài cái tít tâng bốc của truyền thông trong nước? Dân Việt hồ hởi bởi sự có mặt của tổng thống Mỹ vì lẽ gì? Vì nước Mỹ giàu có? Vì nước Mỹ thân thiện? Sự thịnh vượng lên xuống theo thời. Nếu nói về phát triển kinh tế, chính Hoa Kỳ đang cực kỳ e ngại cường quốc Trung Hoa. Sự thân thiện? Đó là một chiêu bài PR không hơn không kém. Chưa kể nếu các bạn muốn tìm hiểu về chính trị Mỹ, họ luôn muốn hướng tới hình ảnh của một đất nước thích khoa trương về sức mạnh. Chính vì vậy, sự thân thiện của Obama trở thành một hiện tượng và không ít người Mỹ tỏ ra bất đồng với sự nhún nhường quá mức của ông.

Dân chúng Việt niềm nở với Obama, chứ không phải Bush hay Clinton, bởi ông là người quyết định bãi bỏ cấm vận vũ khí đối với Việt Nam trong khi không làm như vậy với Trung Quốc. Vậy là đa số chúng ta hả hê nghĩ rằng không còn phải sợ tay Tập Cận Bình dòm ngó đến biển đông nữa bởi Việt Nam giờ đã có Obama làm bạn, đã có Obama hỗ trợ, đã có vũ khí từ đất nước hùng cường bậc nhất thế giời. Chúng ta hồ hởi với Mỹ để xù lông hung hãn với nước láng giềng. Nên nhớ, nước Mỹ luôn luôn là đất nước hai mặt. Nếu trong số các bạn có đọc về thể chế tư bản, thì Hoa Kỳ là một quốc gia đầy cơ hội. Chính nước Mỹ quay lưng lại với đồng minh Anh Quốc trong cuộc tranh chấp kênh đào Suez giữa Anh và Ai Cập năm 1956 để dễ dàng tiếp cận với lượng dầu khổng lồ tại Saudi Arabia.

Báo The New York Times ngày 24 tháng 5 có đăng bài với tựa đề “As Obama Presses Vietnam on Rights, Activists Are Barred From Meeting”. Trong bài báo đưa rất rõ ràng cụ thể về 3 nhà hoạt động nhân quyền có tiếng nói tại Việt Nam mà tôi cũng đã đề cập đến trong một bài viết trước bao gồm ông Nguyễn Quang A, blogger Phạm Đoan Trang, và luật sư Hà Huy Sơn. Ông John Sifton của Human Right Watch nhận định rằng sự cấm đoán hay ngăn cản các nhà hoạt động xã hội đến gặp với Tổng thống Obama không chỉ là hành động xúc phạm đến ông mà còn là xâm phạm đến quyền con người khi tước đoạt quyền tự do thể hiện ý kiến cá nhân. Bài báo không chỉ đơn giản là đưa thông tin, 2 tác giả Gardiner Harris và Jane Perlez tỏ rõ thái độ và quan điểm qua từng câu chữ. Họ tường trình về 2.300 thính giả ăn mặc đẹp đẽ, ngồi ghế nhung đỏ và chắc chắn hầu hết đã được chính phủ sàng lọc, reo hò mừng rỡ khi Obama xuất hiện. Họ reo lên một lần nữa khi ông nói: “Việt Nam là một đất nước độc lập tự chủ, và không một đất nước nào có thể thay đổi điều đó,” như một ám chỉ liên quan đến Trung Quốc, đã từng tự tuyên bố chủ quyền biển Đông. Tuy nhiên, cả khán phòng im bặt khi ông đề cập các chủ đề về thực thi chủ quyền.

Chúng ta im lặng, bởi hoặc là chúng ta không biết, hoặc không ai quan tâm, hoặc quá mơ hồ về vấn đề đó. Obama cũng nói một câu rất tâm đắc rằng “Đất nước các bạn phải dựa vào chính mình.” Nhưng có vẻ lời nói ngắn ngủi ấy vẫn chưa đủ thấm. Với một đất nước mà nhân quyền còn là một vấn đề nhức nhối thì việc tự do mua bán vũ khí sẽ trở thành một vấn đề đáng lo ngại hơn vui mừng. Tôi nhấn mạnh lại câu hỏi của mình một lần nữa, rằng sẽ có sự thay đổi lớn nào xảy ra tại chính đất nước mình, sau khi Obama rời khỏi Việt Nam? Khi mà chính quyền đã tự chứng minh rằng họ không xứng đáng với mối quan hệ chặt chẽ với Mỹ bằng những hành động cấm đoán như trên, và bản thân dân chúng thì hung hãn vô cùng trong những lời chê bai cô bé sinh viên trẻ tuổi mặc áo dài vàng cầm đóa hoa thập cẩm tặng ngài tổng thống, hay chỉ trích ông cán bộ nhà nước đi công được bác bảo vệ cõng qua làn nước ngập mùa mưa Hà Nội?

* Blog 'Trong lòng Hà Nội' của Hoàng Giang là blog cá nhân. Các bài viết trên blog được đăng tải với sự đồng ý của Ðài VOA nhưng không phản ánh quan điểm hay lập trường của Chính phủ Hoa Kỳ.

bởi: Phan Bảo Lâm từ: TpHCM
01.06.2016 14:28

Trả lời

Tôi hiểu bài viết của bạn. Nó khá trí tuệ khi bạn dựa vào câu nói của ông Obama "đất nước các bạn phải dựa vào chính mình". Nhiều người VN, trong đó có, không, phải nói là phần lớn, những blogger "dân chủ" cho rằng, chỉ có dựa vào Mỹ thì VN mới "an toàn". Người ta cho rằng, dựa vào Mỹ thì Mỹ sẽ đánh thay VN như đánh thay cho VNCH. Buồn cười. Thời thế thay đổi. Người dân Mỹ bây giờ sẽ không cho phép điều đó xảy ra. Toàn những kẻ hoang tưởng.

Chúng ta phải hiểu rằng, chúng ta chỉ có thể dựa vào Mỹ về mặt tinh thần còn việc của chúng ta, Mỹ không làm thay được. 1 người không hiểu gì về dân chủ - nhân quyền, cho dù có định cư ở Mỹ thì cũng coi như chưa có dân chủ - nhân quyền (với cá nhân anh ta), đơn giản vì anh không biết nó tồn tại cũng như không biết cách xài. Các blogger muốn gặp tổng thống để làm gì ? Để than thở là ở VN họ bị chính quyền đàn áp ra sao vì họ muốn đấu tranh đòi cái gì. Những chuyện đó ông Obama làm sao giải quyết được ?

Có 2 con đường để đấu tranh. 1 là đấu tranh âm thầm, nâng cao ý thức của người xung quanh rồi lan dần ra theo cách tự nhiên. Cách này rất vững chắc nhưng mất thời gian và ....chả ai biết ta là ai. Cách 2 là công khai đánh bóng tên tuổi, làm đình làm đám và lẽ tất nhiên phải chịu sự nguy hiểm từ phía chính quyền. Cách 1 là cách ưa chuộng của giới trí thức, của các nhà tư bản thích đứng trong bóng tối giật dây hơn là chường mặt trước công chúng. Cách 2 là cách của các nhà "hoạt động cách mạng", đánh cược tính mạng bản thân với sự cứng rắn của chính quyền, kích động sự bất mãn trong dân để chống chính quyền. Những đảng viên CS đã từng là những người như thế khi họ chưa nắm chính quyền.

Phương Tây ưa chuộng cách 1 hơn cách 2. Ở 1, xã hội có sự đồng thuận rất cao vì ý thức tương đối đồng đều, không ai có thể lợi dụng đám đông để lũng đoạn chính trị. Ở 2, đám đông rất dễ bị lợi dụng. Đang biểu tình ôn hòa, có người ném đá hành hung cảnh sát, cảnh sát mạnh tay trấn áp, thế là ôn hòa biến thành bạo động, có người bị bắt, bị thương và bị chết. Bất kể nguyên nhân sự việc thế nào, ngày hôm sau nhất định sẽ có ai đó lu loa lên rằng chính quyền đàn áp nhân quyền. Cái sự việc này không phải là tưởng tượng, nó đã từng xảy ra ở Thái Lan, Ukraine và Syria trước khi các quốc gia này xảy ra đảo chính, nội chiến và khủng bố.

Phương Tây đặt sự hiểu biết lên hàng đầu. Phải hiểu biết rồi mới có thể lập kế hoạch khả thi và cuối cùng là thực hiện kế hoạch ấy theo trình tự lập sẵn. Người VN thì thua. Người ta biểu tình vụ cá chết để chống Formosa chứ không phải vì môi trường, bất kể Formosa có phải thật sự là nguyên nhân gây ô nhiễm hay không. Con kênh, dòng sông trước nhà ô nhiễm như thế, trực tiếp liên quan đến cuộc sống của mình chả ai biểu tình. Buồn cười.

Dễ bị lợi dụng như thế mà đòi dân chủ - nhân quyền cái gì. Người ta biểu tình để đòi xây dựng luật. Theo luật, Tây Ta Tàu, bất kể là ai, phạm luật là "chém". Còn Ta biểu tình là để chống Tàu, ai gây ô nhiễm không quan tâm, còn Tàu gây ô nhiễm là không được. Cái này gọi là dân chủ - nhân quyền sao ? Cái này gọi là quan tâm môi trường sao ? Lũng đoạn chính trị thì có. Nhìn biểu tình vụ cá chết, tôi lại liên tưởng đến những vụ biểu tình của người TQ đòi tẩy chay hàng Nhật khi TQ tranh chấp với Nhật quần đảo Senkaku ở biển Hoa Đông. Chúng ta giống người TQ như tạc về suy nghĩ, hành vi và thái độ mà đòi cái gì "thoát Trung". Bắt chước văn minh Phương Tây, nói dễ nhưng làm thì hơi bị khó đấy.

User avatar
VuPhong
Posts: 2923
Joined: Wed Dec 01, 2004 4:28 pm

Post by VuPhong »


TC Lùa Dân Ra Giữ Biển Đông


Vi Anh

Báo Libération của Pháp ngày 24-5 có một phóng sự «Ngư dân đảo Hải Nam – cánh tay sắt của Bắc Kinh tại Biển Đông». Có hình minh hoạ ngư dân đang xúc và lựa cá đem lên bờ, tàu đánh cá lớn, bên cạnh tấm bản đồ về vùng Biển Đông. Cảnh này lấy từ ngôi làng Tanmen phía đông của tỉnh đảo Hải Nam của TQ. Có một tấm hình chân dung lớn như hình Mao trạch Đông ở Thiên An Môn. Chủ tịch Bình tươi cười, bên dưới ghi một câu tuyên truyền chữ lớn «Từ bao đời nay, biển Nam Trung Hoa thuộc về lãnh thổ Trung Quốc. Các bạn chính là những chiến sĩ trên tuyến đầu trong sự nghiệp bảo vệ chủ quyền lãnh hải của chúng ta».

Tác giả bài báo cho biết theo con số của Bộ Quốc Phòng Mỹ, Trung Quốc hiện có đoàn tàu đánh cá lớn nhất thế giới, 439.000 chiếc và với 21 triệu ngư dân. Ngôi làng Tanmen nay chỉ 30.000 cư dân mà có đến 8.000 ngư dân với 300 tàu tới lui các đảo nằm trong quần đảo Trường Sa, như cơm bữa.

Bài báo cũng nhắc lại, hiện nay TC đang có tranh chấp biển đảo với Việt Nam, Philippines, Malaysia, Brunei và Đài Loan. Bắc Kinh đòi chủ quyền đến 90% diện tích biển Đông và không chấp thuận việc đưa tranh chấp ra tòa án quốc tế.

Lâu nay TC đoàn ngũ hóa, quân sự hoá ngư dân và tàu đánh cá, để dùng trong chiến thuật "biển ngư dân" tràn ngập Biển Đông, để giành biển, chiếm đảo. Ngư dân đồng thời là dân quân theo chiến thuật động vi binh, tịnh vi dân.

Hải Quân TC huấn luyện quân sự cho tất cả ngư dân nơi đây. Chính phủ hỗ trợ kinh phí đóng các loại tàu trọng tải 500 tấn, vỏ kim loại, có hệ thống liên lạc bằng vệ tinh hoạt động liên tục trên 2.000 dặm. Tàu được tổ chức thành đội, mỗi đội lên đến gần một trăm tàu. Trên các đảo đã chiếm cứ và bình định rồi TC biến thành tiền đồn, căn cứ, hải cảng, phi trường để phòng thủ và bảo vệ ngư dân.

TC đã thôn tính, quân sự hoá gần hết hai quần đảo Hoàng sa, Trường sa và Biển Đông mất rồi. Về phương diện hành chánh lãnh thổ, Quốc Hội TC đã ra luật lập thành huyện Tam sa, nâng lên thành phố lâu rồi. Bây giờ TC đã bồi lấp, xây cất thành yếu khu quân sự, tiền đồn của TC ở Đông Nam Á, đã hoàn tất đến nay ít nhứt ba phi đạo 3000 mét, và đang làm thêm cái thứ tư, và cầu tàu. TC đã phủ sóng 4G trên hầu hết các đảo để liên lạc, truyền tin với nhau.

TQ là một quốc gia có truyền thống dân tộc thờ cúng ông bà như quốc giáo mà Chủ Tịch Nước, Bộ Trưởng Ngoại Giao của TC đã lấy tổ tiên của người TQ ra làm chứng khi tuyên bố nếu để mất Biển Đông thì người TQ làm sao nhìn mặt tổ tiên. Đảng Nhà Nước TC đâu có bị bịnh tâm thần, đâu có tổ chức quốc tế nào, liên minh quân sự nào đủ uy lực có thể bảo TC xúc cát, đập bê tông cốt sắt đổ xuống biển lại.

Lịch sử nước Trung Hoa thời vua quan và lịch sử Trung Quốc thời CS chỉ rõ bất cứ nước nào bị TC chiếm, nếu dân chúng không đứng lên đánh đuổi bằng vũ khí thì TC thôn tính, sáp nhập vào thành tỉnh, huyện luôn của nước Trung hoa, Trung Quốc. Lich sử VN chứng minh dân tộc Việt cả chục lần nổi lên đánh đuổi quân Tàu bằng vũ khí, tạo nên những thời kỳ độc lập, tự chủ. Hầu hết những anh hùng liệt nữ VN được toàn dân, mọi thời tôn kính là những anh hùng liệt nữ đánh đuổi quân Tàu.

VNCS không dám đụng TC, tỏ ra khôn vặt chạy vòng vòng bên ngoài, tuyên bố lung tung về chủ quyền mà không hành động gì cả, kể cả việc kiện TC như Phi đã làm ở Toà Trọng tài về luật biển. Đó là chuyện dễ dàng nhứt nhưng CSVN cũng không làm. Phía Nhà Nước VNCS gần đây có một khuynh hướng muốn xích lại gần Mỹ trước hành động TC lấy mất biển đảo. TC chống liền. Trước khi Tổng bí Thư Đảng CSVN Nguyễn phú Trọng công du Mỹ, TC mời Tổng Trọng qua Bắc Kinh dặn dò, và sau khi Trọng về, TC gởi người qua báo là đích thân Chủ Tich Tâp cận Bình sẽ thăm VNCS ắt là để nhắc nhở phải giải quyết tranh chấp trên nguyên tắc song phương, mà TC trước sau như một tuyên bố, không cho nước thứ ba tức là Mỹ xen vào.

CSVN lo sợ. Trong hội nghị đối thoại chiến lược thường niên lần thứ 5 ở Hà Nội, Thượng tướng Nguyễn Chí Vịnh, Thứ trưởng Bộ Quốc CSVN "bá cáo" với Trưởng đoàn Bộ Quốc phòng Trung Quốc là Thượng tướng Tôn Kiến Quốc, Phó Tổng tham mưu trưởng Giải phóng quân Trung Quốc. VNCS đổ tội cho người Việt hải ngoại, Tướng Vịnh tuyên bố Hà nội "phản bác lại những luận điệu xuyên tạc sai trái của các thế lực thù địch về những vướng mắc trong quan hệ hai nước thời gian qua".

Và mới đây, ngày 25-5-2016, tin BBC cho biết trước khi lên đường đi dự thính cuộc họp thượng đinh G7 ở Nhựt, tân Thủ tướng CSVN Nguyễn Xuân Phúc tuyên bố Việt Nam không tìm cách tăng cường hoạt động quân sự ở Biển Đông. Tuyên bố này của Ông đưa ra chỉ hai ngày sau khi Tổng thống Obama tuyên bố dỡ bỏ lệnh cấm bán vũ khí cho Việt Nam, cho phép quân đội Việt Nam tiếp cận công nghệ hiện đại và hợp tác gần gũi hơn với quân đội Mỹ.

Năm rồi khi còn là Phó Thủ Tướng, trước khi Tổng bí thư Nguyễn phú Trọng công du Mỹ, Trọng có sai Phó TT Phúc đi Bắc Kinh diện kiến Thủ Tướng TC Lý khắc Cường như thần tử bái kiến Tể Tướng TC. Sau khi nghe Thủ Tướng TC ban chỉ dụ một hơi dài, Phó TT Phúc của VNCS thượng tấu vuốt đuôi, "mối quan hệ lành mạnh và ổn định với Trung Quốc là ưu tiên trong chính sách đối ngoại của Việt Nam. Việt Nam mong muốn cùng giữ gìn sự ổn định hàng hải với Trung Quốc, và thực hiện hợp tác hàng hải, nhằm thúc đẩy quan hệ đối tác, hợp tác chiến lược toàn diện giữa hai nước." Lời nói của Phó TT Phúc hết sức nịnh bợ như một gia nô nói với một chủ gia Tàu giúp cho Thiên Triều nâng đỡ y lên thủ tướng CSVN. Và khiến cho người Việt ở Mỹ giơ ngón tay giữa lên chưởi thề. Còn trong nước thì Tiến sĩ Trần Công Trục, cựu Trưởng ban Biên giới Chính phủ, kịch liệt phản bác ý kiến phản quốc hại dân của Ô Phúc và cho rằng Ô Phúc đã bị TC cho ăn bánh vẽ.

Với tình hình Mỹ không hề nói đến chủ quyền biển đảo của VN, và CS Hà nội hoàn toàn bất động trước hành vi xâm lấn biển đảo của VN một cách có hệ thống và không ngừng, coi như Biển Đông và các đảo của VN đã vào trong tay TC rồi. (Vi Anh)

__._,_.___

User avatar
VuPhong
Posts: 2923
Joined: Wed Dec 01, 2004 4:28 pm

Post by VuPhong »

Các bà mẹ Thiên An Môn

Ngô Nhân Dụng


Ngày 4 Tháng Sáu năm nay, hàng trăm ngàn dân Hồng Kông sẽ thắp nến biểu tình tưởng niệm các nạn nhân bị đảng Cộng Sản Trung Quốc tàn sát
tại quảng trường Thiên An Môn năm 1989.
Hơn một phần tư thế kỷ, người Trung Hoa sống ở nước ngoài vẫn tưởng niệm các sinh viên, học sinh và công nhân bị giết.
Gần đây, Hương Cảng là nơi biểu tình đông nhất. Đây là một phản ứng của thanh niên, sinh viên lãnh thổ này,
vì Bắc Kinh đã ngăn không cho dân chúng được trực tiếp bầu người lãnh đạo, như họ từng hứa hẹn.
Dân Hồng Kông kỷ niệm cuộc thảm sát Thiên An Môn để nhắc nhở mọi người cần dân chủ hóa.
Nếu không có tự do dân chủ, dân Hồng Kông có thể sẽ có ngày chịu số phận của những nạn nhân Thiên An Môn.

Image
Bà Đinh Tử Lâm, trên bìa sách “Đi Tìm Những Nạn Nhân Ngày 4 Tháng Sáu” (Tầm phóng Tứ Lục Thọ nạn giả), Lưu Hiểu Ba đề tựa.

Người Trung Hoa gọi ngày 4 Tháng Sáu năm 1989 là ngày “Lục Tứ” (Tháng Sáu ngày Bốn) để đề cao tầm quan trọng ngang với ngày “Ngũ Tứ,” 4 Tháng Năm năm 1919. “Ngũ Tứ” là phong trào đề cao chủ quyền độc lập. Năm đó sinh viên, học sinh Bắc Kinh đi biểu tình phản đối chính quyền hèn yếu không bảo vệ quyền lợi và danh dự quốc gia. “Lục Tứ” mở đầu phong trào đòi dân chủ tự do. Nhưng trong biến cố “Ngũ Tứ,” chính quyền quân phiệt chỉ bắt giam một số sinh viên lãnh đạo; còn trong ngày 4 Tháng Sáu trước đây 27 năm, Cộng Sản Trung Quốc đã bắn giết hàng ngàn sinh viên và công nhân.

Tuần trước, Tổ Chức Tranh Đấu Nhân Quyền Trung Quốc đã phổ biến bức thư ngỏ của 131 bà trong tổ chức mang tên Những Bà Mẹ Thiên An Môn. Các Bà Mẹ lên án thái độ lãnh đạm của đảng Cộng Sản trước nỗi đau khổ của gia đình các nạn nhân. Họ tố cáo chính quyền muốn tẩy xóa trí nhớ của người dân để thế hệ sau không ai biết về phong trào vận động cải cách của giới trẻ vào năm 1989, cốt làm cho cuộc thảm sát trong ngày 4 Tháng Sáu chìm vào quên lãng.

Bức thư vạch tội cộng sản đã thi hành chính sách “nhà nước khủng bố” suốt 27 năm qua với thân nhân của các nạn nhân Thiên An Môn. Công an luôn luôn theo dõi, rình mò, nghe trộm điện thoại và các liên lạc qua máy điện toán, dọa nạt bằng những vụ truy tố về các tội bịa đặt. Các bà mẹ lên án: “Tất cả các hành động đó làm tổn thương vong hồn những người đã chết thảm trong cuộc đàn áp và xúc phạm những thân nhân còn sống.”

Bức thư ngỏ này được gửi cho cả thế giới sau khi guồng mấy công an Trung Cộng gia tăng đe dọa người thân của các nạn nhân Thiên An Môn. Hàng năm, trước ngày “Lục Tứ,” công an vẫn thường ngăn cản việc đi lại và cấm các thân nhân không được tụ họp. Năm nay, áp lực này gia tăng trong tháng qua vì cái chết của ông Tưởng Bồi Khôn (Jiang Peikun), cha của Tưởng Kiện Liên (Jiang Jielian), một trong số sinh viên bị giết sớm nhất trong cuộc thảm sát.

Công an đã cấm, không cho ai được đến thăm hỏi người vợ ông là bà Đinh Tử Lâm (Ding Zilin). Bà nổi bật trong nhóm Các Bà Mẹ Thiên An Môn, vì đã đã viết bài trên báo ở Hồng Kông đòi hỏi chính quyền Trung Cộng phải đáp ứng những yêu cầu của các bà mẹ, năm 1991 bà đã được đài truyền hình Mỹ ABC News phỏng vấn.

Những lời yêu cầu trên không có gì ngoài mối quan tâm của các bà mẹ bình thường. Họ yêu cầu được tưởng niệm các con công khai và ôn hòa. Họ muốn được tự do nhận hỗ trợ từ dân Trung Quốc và khắp năm châu. Họ đòi chính quyền chấm dứt quấy rối gia đình các nạn nhân Thiên An Môn, và trả tự do cho những người còn bị giam giữ. Cuối cùng, họ yêu cầu đảng Cộng Sản mở cuộc điều tra về cuộc thảm sát, buộc các kẻ chủ mưu phải chịu trách nhiệm.

Bà Đinh Tử Lâm năm nay 80 tuổi, vốn là một giáo sư triết học tại đại học Nhân Dân ở Bắc Kinh. Chồng bà là chủ nhiệm Viện Thể Dục của đại học này. Buổi tối ngày 3 Tháng Sáu năm 1989, con bà là Tưởng Kiện Liên, năm đó mới 17 tuổi, đã rời nhà tới Quảng trường Thiên An Môn bất chấp lệnh giới nghiêm. Sau đó, anh chết khi được đưa tới bệnh viện. Có người nói anh đã bị công an bắn trúng tim rồi bỏ mặc nằm đó cho tới chết. Bà cũng nghe nói con bà bị giết tại Quảng trường khi lính tiến vào bắn thẳng vào đám sinh viên đợt đầu tiên, khi được đưa tới nhà thương nhi đồng thì đã chết rồi. Sau khi con bị giết, bà Đinh Tử Lâm đã tự sát sáu lần không thành công.

Kể từ Tháng Tám năm 1989, bà Đinh Tử Lâm đã tìm gặp các bà mẹ của những nam nữ sinh viên bị thảm sát. Họ thăm hỏi, an ủi lẫn nhau, liên kết thành một nhóm tương trợ, dần dần quy tụ được khoảng 150 người. Các Bà Mẹ Thiên An Môn thành hình.

Đảng Cộng Sản đã tìm cách ngăn cản. Bà Đinh Tử Lâm bị làm khó dễ trong công việc dậy học và nghiên cứu, cả hai vợ chồng bà bị trục xuất ra khỏi đảng Cộng Sản và cho về hưu non. Bà bị bắt bỏ tù nhiều lần, khi được thả lại bị quản thúc. Năm 1995 hai ông bà bị bắt ở Vô Tích, giam giữ hơn một tháng để “điều tra vì phạm tội kinh tế!” Từ năm 2000 đến nay, bà bị theo dõi 24 trên 24 giờ. Trong suốt thời gian đó, bà Đinh Tử Lâm tiếp tục đi tìm họ tên những sinh viên bị giết tại Thiên An Môn trong biến cố Lục Tứ. Năm 2004, tuần báo Time vinh danh bà Đinh Tử Lâm như một trong 60 người anh hùng của Châu Á. Năm 2007, lần đầu tiên hai vợ chồng bà được phép đến thắp nến tưởng niệm con tại Thiên An Môn, cùng bố mẹ các sinh viên khác; nhân dịp đó Tổ chức Ân Xá Quốc tế (Amnesty International) đã gửi lời ngợi khen nhà cầm quyền Trung Cộng! Tuy bà đã được các tổ chức nhân quyền nổi tiếng chú ý, chính quyền cộng sản vẫn bắt giam bà bất cứ lúc nào họ thấy cần! Trước khi Bắc Kinh tổ chức Thế Vận Hội 2008, bà Đinh Tử Lâm bị “đưa đi nghỉ hè” bất đắc dĩ! Bà bị bắt lần nữa khi ông Lưu Hiểu Ba (Liu Xiaobo) được trao giải Nobel Hòa Bình năm 2010, ông đã ngỏ lời tặng vinh dự này cho các nạn nhân Thiên An Môn.

Năm 2007, bà Đinh Tử Lâm được trao Giải Tự Do Cầm Bút với cuốn sách “Đi Tìm Những Nạn Nhân Ngày 4 Tháng Sáu” (Tầm phóng Tứ Lục Thọ Nạn giả) tường thuật công việc điều tra của bà trong 25 năm. Giải thưởng này mang tên thi sĩ Vasyl Stus người Ukraine, ông đã trải qua 23 năm trong các nhà tù cộng sản khi Ukraine còn thuộc Liên bang Xô Viết. Ông qua đời năm 1985 khi mới 47 tuổi, trong lúc đang được nhà văn Đức Heinrich Boll đề cử lãnh giải Nobel Văn Chương.

Bà Đinh Tử Lâm đáng được các bà mẹ Việt Nam noi gương. Mặc dù bà tranh đấu chỉ vì tình yêu thương dành cho đứa con trai duy nhất bị sát hại, nhưng hành động can đảm của bà cũng khuyến khích bao nhiêu bà mẹ khác đứng lên đòi quyền sống tự do và có phẩm giá cho những người dân Trung Quốc bình thường khác. Vì lòng mẹ yêu con là một tình tự khiến ai cũng có thể chia sẻ và xúc động, ai ai cũng phải kính trọng. Đảng Cộng Sản Trung Quốc rất sợ hãi cho nên đã tìm mọi cách vùi dập bà Đinh Tử Lâm.

Một bà mẹ Việt Nam hiện nay đang hành động như bà Đinh Tử Lâm là bà Nguyễn Thị Kim Liên ở Long An, người mẹ của tù nhân lương tâm Đinh Nguyên Kha. Đinh Nguyên Kha đã bị bắt, bị ra tòa cùng với Nguyễn Phương Uyên năm 2013 chỉ vì đã lên tiếng trên mạng đòi đảng Cộng sản không được bắt cả dân tộc chịu nhục nhã trước cuộc xâm lăng của Trung Cộng. Trước tòa án, Kha thản nhiên nói, “Chống Đảng thì không phạm tội..., vì không có luật nào nói như vậy.” Từ đó đến nay, Bà Nguyễn Thị Kim Liên đã sang tận Châu Mỹ và Châu Âu, vận động dư luận tạo áp lực đòi chế độ Cộng Sản trả tự do cho con trai bà.

Nhưng tại Việt Nam còn bao nhiêu người chết oan khuất không khác gì các nạn nhân Thiên An Môn. Đó là những người chết trong lúc bị bắt giam trong đồn công an. Cuộc thảm sát diễn ra cho từng cá nhân, một cách âm thầm, nhưng con số nạn nhân rất lớn. Em Trịnh Xuân Quyền, 16 tuổi, ở huyện Cư Jút, tỉnh Đắk Nông chết bất thường trong lúc bị tạm giam. Cũng tại tỉnh này, một người chỉ được báo trong nước nêu tên tắt là anh Huỳnh N., 39 tuổi, đã trở thành nạn nhân thứ tư chết trong tay công an trong năm 2014. Các bà mẹ, các chị, em, vợ con của những nạn nhân chưa bao giờ gặp nhau, chưa bao giờ cùng lên tiếng đòi mở một cuộc điều tra về tất cả những cái chết oan khuất đó. Cần một cơ quan đứng ngoài công an và một tổ chức độc lập với đảng Cộng Sản phụ trách công việc điều tra này.

Đảng Cộng sản rất sợ cảnh người dân bị trị biết tìm đến nhau, đoàn kết với nhau vì cùng chịu cảnh oan khuất. Nhà văn Mã Kiến (Ma Jian) tác giả cuốn Bắc Kinh Hôn Mê, (bản dịch tiếng Anh Beijing Coma), đã ca ngợi bà Đinh Tử Lâm trên nhật báo New York Times nhân ngày Lục Tứ năm 2008, nhận xét rằng, “mặc dù bên ngoài tỏ ra hung hãn, đảng Cộng Sản Trung Quốc đang sợ hãi như một con nai bị thợ săn chiếu đèn.” Họ run sợ vì dù đã cố mọi cách xé bỏ một trang lịch sử đẫm máu nhưng người dân Trung Hoa nhất định không quên.

Ngày 4 Tháng Sáu mỗi năm là ngày các bà mẹ, vợ con, và chị em của những nạn nhân người Việt chết trong đồn công an đứng lên phát động một phong trào đòi công lý! Họ sẽ là Những Bà Mẹ Thiên An Môn của Việt Nam.

nhuvan
Posts: 373
Joined: Sun Mar 27, 2016 8:29 pm

Post by nhuvan »

Tập Cận Bình đấu dịu

Ngô Nhân Dụng
Tổng thống Mỹ Barack Obama mới qua Việt Nam và được hàng trăm ngàn dân Việt chờ đợi bên đường hoan nghênh nhiệt liệt. Chính quyền cộng sản cố tiếp đón ông Obama theo cách hờ hững, kém long trọng hơn cuộc tiếp rước Chủ Tịch Trung Quốc Tập Cận Bình mấy tháng trước.

Sau đó, khi dân Việt Nam đi biểu tình đòi bảo vệ môi trường sống, đả đảo công ty Formosa và các nhà thầu Trung Cộng, họ còn bị đàn áp mạnh mẽ. Việt Cộng cố bày tỏ lòng trung thành với các đồng chí anh em, nhưng Trung Cộng có hung hăng hơn đối với Mỹ để răn đe đàn em bốn tốt và 16 chữ vàng hay không? Nhiều dấu hiệu cho thấy họ đã đấu dịu.

Ngày Thứ Hai, 6 Tháng Sáu, 2016, tại Bắc Kinh, ông Tập Cận Bình mới công khai bày tỏ ý kiến về mối bang giao Trung Quốc với Mỹ: “Điều cơ bản là hai nước phải giữ vững các nguyên tắc, là không xung đột hay đối đầu với nhau; kính trọng lẫn nhau, và hợp tác để cả hai cùng thắng lợi.” Tập Cận Bình tỏ ý muốn hai chính phủ phải tiếp tục đối thoại để nuôi dưỡng lòng tin tưởng và cộng tác với nhau.

Lời tuyên bố trên được đưa ra trong ngày khai mạc cuộc họp “Đối Thoại Chiến Lược Và Kinh Tế Mỹ-Trung” (US-China Strategic and Economic Dialogue, SED) lần thứ tám. Cuộc họp định kỳ này được Chủ Tịch Trung Cộng Hồ Cẩm Đào và tổng thống Obama khởi đầu từ năm 2009. Năm nay, trong số hàng trăm viên chức cấp bộ trưởng tham dự, phía Trung Cộng có Ủy Viên Quốc Vụ Viện Dương Thiết Trì, Phó Thủ Tướng Vương Dương, và Chủ Tịch Ngân Hàng Trung Ương Chu Tiểu Xuyên và Tạ Chấn Hoa (Xi Zhenhua, 谢振华), phụ trách vấn đề khí hậu thay đổi; với các bộ trưởng hoặc thứ trưởng tài chánh, thương mại, giáo dục, canh nông, khoa học kỹ thuật, và văn hóa. Phía Mỹ có Ngoại Trưởng John Kerry và Bộ Trưởng Tài Chánh Jacob Lew. Trong hai ngày họp mặt, các bài thuyết trình tập trung vào các vấn đề kinh tế, thương mại, hợp tác khoa học và vấn đề khí hậu biến đổi, vân vân.

Nhưng trong cuộc gặp gỡ bàn những vấn đề kinh tế và chiến lược này, các mối bất đồng được nêu ra đều nhỏ. Mỹ muốn Trung Cộng giảm bớt việc sản cuất thép và nhôm vì các doanh nghiệp nhà nước dù lỗ vốn vẫn tiếp tục xuất cảng hàng dưới giá thành tràn gập thị trường thế giới. Trung Cộng muốn cuộc thảo luận về Hiệp Ước Đầu Tư Song Phương tiến nhanh hơn, và Ngân Hàng Trung Ương Mỹ thông báo trước các quyết định về lãi suất vì nếu lãi suất ở Mỹ tăng lên thì đồng nhân dân tệ sẽ mất giá. Bên cạnh các đề tài trên, chủ đề gay go nhất, dù không được ghi trong ghị trình, vẫn là quan điểm xung khắc giữa Mỹ và Trung Cộng trong vùng Biển Đông nước ta.

Chính phủ Mỹ đã yêu cầu Trung Cộng phải tuân theo bản quyết định mà Tòa Trọng Tài Thường Trực Thế Giới sắp công bố, theo đơn kiện của chính phủ Philippines; mà Bắc Kinh đã báo trước sẽ không công nhận. Đồng thời Mỹ lên tiếng chỉ trích Trung Cộng đang gây thêm căng thẳng tại Biển Đông với các hành động biến các tảng đá ngầm thành căn cứ quân sự trong vùng biển đang còn tranh chấp. Đáp lại, Trung Cộng tố ngược rằng chính nước Mỹ đang gia tăng các hoạt động quân sự trong vùng!

Đối với các xung đột hiển nhiên đó, ông Tập Cận Bình đã nói rõ Trung Cộng không muốn đối đầu với Mỹ. Ngôn ngữ ông ta dùng rất ôn hòa, coi tình trạng “bất đồng ý kiến trên các vấn đề nhạy cảm” là hiện tượng dĩ nhiên phải diễn ra vì lịch sử, văn hóa hai nước khác nhau. Ông ta không nói gì về những lần phi cơ Mỹ và Trung Cộng nghênh nhau trên trời cũng như tàu chiến hai nước bám nhau ngoài biển! Ngược lại, ông giảng giải, “Không có lý do nào phải sợ các quan điểm bất đồng, điều quan trọng nhất là chúng ta không giữ một thái độ kình chống trên các điểm bất đồng đó.”

Tập Cận Bình giải thích thêm: “Nhiều điểm bất đồng có thể được giải quyết với những nỗ lực của hai bên khi cả hai đều cố gắng giải quyết.” Hơn nữa, “Những vấn đề chưa thể giải quyết được bây giờ thì hai bên nên nhìn nhận vị thế thực tế của nhau và giải quyết theo hướng xây dựng.” Tập Cận Bình dùng những hình ảnh hoa mỹ hơn, đề nghị Vùng Á Châu-Thái Bình Dương phải là một “đia bàn lớn bao dung lẫn nhau để hợp tác” (inclusive big ­platform for cooperation) chứ không phải là “một vùng cho các quốc gia thi thố đối đầu” (“arena for countries to leverage”)!

Mọi người có thể hiểu rằng Cộng Sản Trung Quốc không muốn đối đầu với Mỹ, vì quân lực của họ chưa sẵn sàng. Nhưng lý do quan trọng nhất là nền kinh tế Trung Quốc sẽ sụp đổ nếu xung đột vũ lực xẩy ra khiến hàng hóa không thể xuất cảng và tuyệt đường tiếp tế nguyên liệu và nhiên liệu. Khi hàng trăm triệu công nhân Trung Hoa theo nhau mất việc làm thì chỉ một năm hay nửa năm sau dân lục địa sẽ nổi loạn. Một hành động đấu dịu hiển nhiên là từ ba tuần qua các tàu hải giám của Trung Cộng đã ngưng không quấy nhiễu, để cho các thuyến đánh cá Phi Luật Tân được tự do hoạt động trong vùng biển hai bên đang tranh chấp.

Trước thái độ hòa hoãn của Tập Cận Bình, Ngoại Trưởng John Kerry đã khẳng định: “Lập trường của chúng tôi là các phe không được giải quyết những bất đồng (trong vùng Biển Đông) bằng những hành động đơn phương. Phải giải quyết bằng luật pháp, qua ngoại giao và thương thảo. Nước Mỹ kêu gọi các quốc gia hãy đi tìm các giải pháp ngoại giao, đặt nền tảng trên tiêu chuẩn quốc tế về tinh thần tôn trọng luật pháp.” Lời tuyên bố đó nhấn mạnh thêm ý kiến yêu cầu Trung Cộng phải tôn trọng phán quyết của Tòa Trọng tài Thường trực Thế giới; và lên án việc Trung Cộng xây cất các phi tường và căn cứ quân sự trên các đảo nhân tạo.

Trước đó một ngày, trong cuộc hội họp Shangri-La tại Singapore, Bộ Trưởng Quốc Phòng Mỹ Ashton Carter đã cảnh cáo Trung Cộng đang dựng lên một “Trường Thành Cô Lập” bằng các hành động quân sự hóa vùng Biển Đông. Để đáp lại, phó tổng tham mưu trưởng quân đội Trung Cộng, tướng Tôn Kiến Quốc (Sun Jianguo, 孙建国) chỉ phản ứng bằng một lời đe dọa ngầm chứa mối lo sợ bị các nước tẩy chay, khi ông ta nói rằng mọi âm mưu cô lập hóa Trung Quốc sẽ thất bại.

Ngay tại hội nghị Shangri-La, người ta đã thấy dấu hiệu Trung Cộng đang bị cô lập hơn, khi nước Pháp bắt đầu bầy tỏ thái độ về các xung đột tại Biển Đông. Chủ Nhật vừa qua, Bộ Trưởng Quốc Phòng Pháp Jean-Yves Le Drian đã nhắc tới và nhấn mạnh một luận điểm mà chính phủ Mỹ vẫn dùng làm căn bản chính sách của họ. Ông Le Drian kêu gọi hải quân các nước Châu Âu hãy thực hiện các cuộc hải hành “thường xuyên và biểu lộ rõ ràng” (regulier et visible) để chứng tỏ họ hiện diện trong vùng này. Mục đích của hành động đó là chứng tỏ các nước Châu Âu tuân thủ, tôn trọng luật pháp về biển và quyền tự do hàng hải. Ông Le Drian nêu những ý kiến cụ thể: “Nếu hôm nay mà luật biển không được tôn trọng tại vùng Nam Hải, thì ngày mai sẽ đến lượt các vùng biển Bắc Cực và Địa Trung Hải cũng như các nơi khác bị đe dọa.” Hai vùng biển được nêu tên trong câu này rõ ràng ám chỉ các hành động quân sự của chính phủ Nga tại biển Baltic và bở biển Syria.

Ông Le Drian cảnh báo, “Nếu chúng ta muốn ngăn ngừa mối nguy hiểm khi xung đột xảy ra, chúng ta phải bảo vệ quyền tự do hàng hải này, và chính chúng ta phải đứng ra bảo vệ,” ngầm nói rằng các nước Châu Âu không thể để cho một mình nước Mỹ đóng vai trò cảnh sát trên mặt biển!

Khi chính phủ Pháp nhập trận vào vùng biển Đông Nam Á, họ cũng chứng tỏ các nước khác ở Châu Âu không còn thờ ơ trước các hành động hung hãn của Trung Cộng. Một ngày sau khi ông Le Drian nói mạnh, chúng ta đã thấy phản ứng của Tập Cận Bình là đấu dịu.

User avatar
macco
Posts: 3555
Joined: Mon Jan 17, 2005 8:04 am

Post by macco »


Việt Nam Cần Chuẩn Bị Chiến Tranh

Nhất Hướng Nguyễn Kim Anh

Cali Todday News – Tình hình Biển Đông mỗi ngày mỗi căng thẳng, phức tạp rất dễ bùng nổ thành một cuộc chiến nên chúng ta cùng bàn luận với nhau để tìm lối thoát cho dân tộc Việt Nam chúng ta, một dân tộc đã hứng chịu quá nhiều đau thương trong thế kỷ vừa qua vì các mưu đồ của các cường quốc.

Trước khi tìm đi tìm một lối thoát, chúng ta nên bỏ ngoài tai những lời tuyên truyền của các cường quốc mà cần tìm hiểu để biết các cường quốc mưu đồ cái gì ở Biển Đông.

1.- Biển Đông: Là một vùng biển nằm về phía Đông của Việt Nam, Phía Nam của Trung Quốc, phía tây Phi Luật tân, rộng 3.500.000 km vuông có hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa.

Vùng này được xác định có một trữ lượng dầu mỏ khoảng 28 tỷ thùng và trữ lượng khí đốt là 7.500 km khối, chính là lý do thúc đẩy lòng tham của các đại Hán vào 50 năm trước nên các đại Hán đã vẽ ra cái bản đồ lưỡi bò để tìm đủ mọi cách chiếm đoạt.

Nếu các đại Hán đến Hoa Kỳ trong tháng vừa qua để nhìn thấy 2 công ty Sandridge Energy inc. và Penn Virginia Corporation là 2 công ty khai thác dầu trên đất liền khai phá sản thì các đại Hán sẽ hiểu được tiền nhân của các đại Hán đã đặt lòng tham không đúng chỗ và trời không giúp kẻ gian vì khai thác dầu ở độ sâu 5,000 mét ở Biển Đông vào thời điểm ngày nay là… lỗ nặng.

Vậy thì Biển Đông còn có cái gì khác hơn để hấp dẫn lòng tham của các đại Hán ngày nay mà các đại Hán dám giữ nguyên ý định chiếm hữu để trở ngại lưu thông 1 vùng biển có lưu lượng hàng hóa trị giá 5.000 tỷ đô mỗi năm tấp nập đứng thứ nhì thế giới, làm đụng chạm đến các nước trong vùng và các cường quốc liên quan?

2.- Mưu đồ của Trung Quốc: Trung Quốc sợ nhất là 2 quốc gia nhỏ nhưng thiện chiến nằm sát nách mình là Việt Nam và Triều Tiên nên mưu đồ của Trung Quốc là xé hai quốc gia thành 4 nước nhỏ và trang bị tận răng cho Bắc Việt Nam và Bắc Triều Tiên dùng người của 2 quốc gia này đánh xuống miền Nam để diệt chủng và làm suy yếu 2 quốc gia này.

Riêng Việt Nam, nhờ thành công trong việc gài được tên chệt tình báo Hồ Tập Chương và tô son trét phấn cho nó thành cha già dân tộc Việt Nam là Hồ Chí Minh nên Trung Quốc đã thành công trong việc diệt chủng được 6 triệu dân Việt bằng 2 đợt.

– Đợt thứ 1: Gây nên nạn đói năm Ất Dậu làm diệt chủng được 2 triệu dân Việt

– Đợt thứ 2: Xô đẩy dân Việt vào những trận chiến không cần thiết làm diệt chủng được 4 triện dân Việt.

Nếu trong nay mai chính quyền cọng sản Việt Nam tìm được thêm những chứng cớ chính Trung Quốc rải chất độc dọc bờ biển Miền Trung Việt Nam thì đó là là việc mở màn cho đợt diệt chủng thứ 3 cho toàn dân Việt để Hán hóa số còn lại trước khi biến Việt Nam thành 1 tỉnh của Trung Quốc

Theo những bài báo mà tôi đọc được cho thấy Trung Quốc hiện là nước đang dự trữ nhiên liệu và quân dụng nhiều nhất thế giới. Trung Quốc đang chuẩn bị chiến tranh. Chiến tranh với ai? xin trả lời :

Trung Quốc đang chuẩn bị chiến Tranh với Việt Nam vào năm 2020 nếu Việt Nam không chịu thi hành mật ước Thành Đô để biến Việt Nam thành 1 tỉnh của Trung Quốc.

Mưu đồ của Trung Quốc ở Biển Đông chỉ là Diện nhưng Điểm chính là Việt Nam vì khi Việt Nam thành 1 tỉnh của Trung Quốc thì Biển Đông dĩ nhiên không cần nói cũng là của Trung Quốc.

3.- Mưu đồ của Hoa Kỳ: Mưu đồ của Hoa Kỳ là hạ bệ và chia Trung Quốc thành 5 nước nhỏ để tiếp tục làm bá chủ toàn cầu lãnh đạo thế giới nhưng Hoa Kỳ không bao giờ dám khai chiến với Trung Quốc vì tài sản của Hoa Kỳ đang đầu tư rất nhiều ở Trung Quốc.

Hoa Kỳ đang dùng Biển Đông để dụ Trung Quốc khai chiến với bất cứ quốc gia nào ở Đông Nam Á nhất là với Việt Nam để có cớ lôi kéo các quốc gia liên quan vào giúp một tay và theo đóm ăn tàn thực hiện mưu đồ chia nhỏ Trung Quốc của mình.

4.-Mưu đồ của Do Thái: Thoạt nhìn không thấy Do Thái có liên hệ gì với Biển Đông nhưng phân tích sâu mới thấy được Do Thái là nguồn gốc tạo ra cuộc khủng hoảng ở Biển Đông (1) vì các nhà tư bản Do Thái tại Hoa Kỳ và tại Trung Quốc đang kiểm soát hai lãnh vực truyền thông và tài chánh tại Hoa Kỳ và cả tại Trung Quốc.

Hay nói cách khác là đang điều khiển cả Hoa Kỳ và Trung Quốc để thực hiện mưu đồ của mình. Vậy mưu đồ của Do Thái là gì?

Mưu đồ thứ 1: Dùng Trung Quốc tạo căng thẳng ở Biển Hoa Đông và Biển Đông làm các nước ở châu Á lo sợ mua vũ khí của Hoa Kỳ chạy đua vũ trang để các tập đoàn tư bản tài chánh Do Thái sản xuất vũ khí ở Hoa Kỳ kiếm tiền.

Mưu đồ thứ 2: Dùng Trung Quốc phá nát vùng Đông Nam Á để tạo một địa điểm đầu tư lý tưởng cho tập đoàn tư bản tài chánh gốc Do thái ở Hoa Kỳ bỏ tiền vào đầu tư.

Tóm lại các cường quốc đều muốn có một trận chiến xảy ra ở Đông Nam Á để thực hiện mưu đồ của mình mong kiếm lợi. Trong những mưu đồ này thì mưu đồ của Trung Quốc được đánh giá là nham hiểm độc ác nhất.

Trung Quốc sẽ giành được lợi lớn khi chiếm được Việt Nam và Biển Đông nhưng nếu đảng CSVN không chịu giao nước Việt Nam cho Trung Quốc và xảy ra chiến tranh thì Trung Quốc sẽ là nước bị thiệt hại nhiều nhất.

Đúng là tham thì thâm vì xác xuất chiến tranh do tranh chấp Biển Đông đang được các chuyên gia đánh giá là “không thể tránh được”.

5.- Tại sao đảng CSVN không chịu thi hành mật ước Thành Đô.

Đảng CSVN thỏa thuận với Trung Quốc ở Thành Đô là kế hoãn binh vì Liên Xô sụp đổ mất nguồn yễm trợ mà Trung Quốc vẫn đánh phá không ngừng phía Bắc Việt Nam. Nay đảng CSVN chỉ cần hô lên một tiếng là có nguồn yễm trợ từ Mỹ và Nhật nên đó là cơ hội rất lớn để “say no”.

Mọi người Việt Nam, nhất là những người đã từng cầm súng giữ nước, đều biết địa hình núi rẽ quạt đã giúp cho dân Việt Nam giữ nước mấy ngàn năm nay đánh bại bất cứ tên xâm lược nào dù hùng hỗ cỡ nào. Tên xâm lược Trung Quốc chỉ là loại nhí.

6.- Tại sao Trung Quốc chịu thiệt hại nhiều nhất khi xảy ra trận chiến vì Biển Đông.

Tôi có đọc một bài báo của một cô em nào đó ở Hà Nội nói địa trục của Trung Quốc tựa cái bánh Hamburger dễ bị chuồi ra nên nước Trung Quốc rất khó giữ yên.

Là quân nhân tôi lại nhìn thấy cả bốn phía nước Trung Quốc đều bị hở không thể phòng thủ được khi bị tấn công và nội loạn trong nước đang chực bùng lên khi có một mồi lửa.

Phía Đông nước Trung Quốc bị họa ngọn gió Nồm từ biển Hoa Đông nên cả miền duyên hải rộng dài của Trung Quốc, vùng sản xuất, là mục tiêu dễ thực hiện Hỏa Công. Chỉ cần vài chiếc tàu nhỏ với vài triệu khinh khí cầu chứa chất cháy là đủ gây cho Trung Quốc nạn đói.

Phía Tây, chính quyền Trung Quốc có trang bị vài chục quả bom nguyên tử đã gắn sẳn ngòi nổ tại chỗ (các đập nước, nhất là đập Tam Hiệp), Chỉ cần vài chiếc máy bay đến tháo giùm các ngòi nổ, thực hiện Thủy Công, là đủ gây lụt lội thúc đẩy lòng căm phẩn cho dân Trung Quốc nổi loạn.

Phía Bắc nước Trung Quốc là bình nguyên vùng đất lợi thế cho kẻ thù Trung Quốc tiến công, Thiết vận xa chạy dễ dàng mỗi ngày 100 km vào Bắc Kinh không gì cản trở nổi.

Phía Nam của Trung Quốc là núi non hiểm trở, vùng đất Trung Quốc đã bao lần tìm cách chiếm đoạt và bị đẩy lui, nay lại mon men mưu mô thực hiện thêm lần nữa.

Cả thế giới ngày nay đã nhỏ lại, các quốc gia cần dựa vào nhau trong bình đẳng để tiến lên. Tư tưởng đại Hán, âm mưu xâm lược đều đã lỗi thời. Nếu Trung Quốc không thay đổi cách nhìn và lối đối xử với quốc tế mà tạo chiến tranh thì Trung Quốc đã tạo cơ hội cho Hoa Kỳ thực hiện mưu đồ của mình: Chia Trung Quốc thành 5 nước nhỏ.

7. Phần việc của đảng CSVN hiện nay

Phần việc của đảng CSVN hiện nay là phải chuẩn bị chiến tranh, chuẩn bị chiến tranh không phải để đi xâm lược hoặc để gây chiến mà để cho kẻ thù thấy Việt Nam khó nuốt mà ngừng tư tưởng xâm lược nên ta có hòa bình 4 năm nửa đủ dài cho đảng CSVN giăng thiên la địa võng ở biên giới phía Bắc để đợi đoàn quân xâm lược, thanh toán lũ nội tuyến tình báo Hoa Nam, dọn dẹp những đóa hoa China mong nở trong lòng nước Việt Nam và thay đổi chiến lược “không cấu kết với nước này để chống lại một nước khác” thành “làm bạn với nước xa dè chừng với nước gần” để tìm kiếm đồng minh mà giữ nước.

Đảng CSVN cũng nên bỏ tiền ra trang bị thêm vũ khí của Mỹ để dằn mặt mầy anh Tàu Khựa, làm 1 cuộc đảo chánh thiệt được là tốt nếu không thì làm 1 cuộc đảo chánh giả để có cớ mà “say no” với mật ước Thành Đô.

Có được hòa bình thì con em chúng ta khỏi đổ máu đất nước chúng ta không bị tàn phá nhưng chiến tranh thì có vẽ tốt hơn, cơ hội giành luôn Biển Đông và có thể dành luôn cả Lưỡng Quảng khi Trung Quốc bị chia thành nhiều nước.

Đảng CSVN thoát Trung được thì cũng giống con đĩ thoát được tay thằng ma cô. Đảng CSVN nên về trét phấn tô son lại để ngạo nghễ với nhân dân 1 nụ cười. Nhân dân Việt vốn hay cười, Người Việt Hải Ngoại là dân Việt cũng có tính hay cười. Họ sẽ nở nụ cười và tha thứ mọi lỗi lầm xưa của người cọng sản để xây dựng lại nước Việt Nam.

Nào ai ngờ nụ cười của dân Việt Nam khởi nguồn từ nụ cười của TT Barack Obama, nụ cười của ông ta không đẹp bằng nụ cười của của ông Ấn Độ trong kem đánh răng Hynos ở Sàigòn ngày xưa nhưng lại đem niềm tin cho toàn dân Việt Nam có được một con đường thoát được bàn tay của kẻ thù truyền kiếp lắm mưu nhiều kế. Nụ cười của ông Obama không thể định giá.

Nhất Hướng Nguyễn Kim Anh

User avatar
TheLang
Posts: 1977
Joined: Thu Oct 30, 2008 5:43 am

Post by TheLang »

Dân vô sản đói meo, đảng vô sản giàu nứt mắt
Phạm Trần
- ...Tại sao một đảng cầm quyền của công nhân và nhân dân lao động vô sản mà có nhiều kẻ xấu nhưng giàu có đến thế? Ai trong dân mà không chảy nước mắt khi nhìn thấy những túp lều xiêu vẹo thiếu mái che mưa nắng ở một đất nước đã có những xa lộ cao tốc và dinh thự sang trọng chọc trời? Và đã có mấy lãnh đạo đảng và nhà nước CSVN biết được những trẻ em và người già vô sản đã tìm được của cải gì đáng giá cho một bát cơm giữa bãi rác Nam Sơn? Hay đã có mấy cán bộ lãnh đạo đã phải sống với ô nhiễm do các bãi rác lộ thiên gây ra cho người dân. Ông Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng và những kẻ còn to mồm ca tụng chiếc bánh vẽ vô sản hãy đi thăm dân ở những vùng sâu, vùng cao và vùng hải đảo xem đảng CSVN có còn xứng đáng là đội ngũ tiên phong nữa không?...

Đảng Cộng sản Việt Nam tiếp tục nhét đầy miệng dân những chiếc bánh vẽ “vô sản” để cho cán bộ làm giàu nứt mắt. Chuyện này không mới nhưng vì đảng tưởng dân chưa biết nên cứ vẽ voi đánh lừa mãi.

Trước hết, hãy nói về những chuyện không thật ghi trong Điều 2 Hiến pháp năm 2013:

“Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam là nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa của Nhân dân, do Nhân dân, vì Nhân dân.

Nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam do Nhân dân làm chủ; tất cả quyền lực nhà nước thuộc về Nhân dân mà nền tảng là liên minh giữa giai cấp công nhân với giai cấp nông dân và đội ngũ trí thức.”

Thực tế không phải như vậy vì nhà nước Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam không có pháp quyền. Nó cũng không phải của dân, do dân và vì dân mà là của riêng đảng, do đảng lập ra để cai trị dân và vì đảng mà phục vụ.

Nếu có thượng tôn pháp luật từ trên xuống dưới trong hệ thống đảng và nhà nước thì xã hội Việt Nam đã tốt đẹp gấp vạn lần hơn bây giờ. Tệ nạn tham nhũng chưa biến thành quốc nạn. Các vụ khiếu kiện đông người cũng bớt xảy ra thường xuyên. Các nhóm lợi ích đang xâu xé ngân sách, rút rỉa các dự án kinh tế cũng khó mà tồn tại trong guồng máy nhà nước như ngày nay. Anh ninh xã hội và an toàn lưu thông cũng bớt gánh lo cho dân.

Nếu đã có pháp quyền thì làm gì có những vụ mua quan bán tước, chạy chức chạy quyền, mua bằng, bán chỗ như Tổng Bí thư đảng Nguyễn Phú Trọng đã than?

Ông nói: “Cách đây vài chục năm, lãnh đạo ta đã nói là giặc nội xâm, quốc nạn rồi. Khi có quyền mà không kiểm soát dễ sinh ra hư hỏng. Tham nhũng là một bệnh, lãng phí cũng lớn lắm. Có những con số thống kê lãng phí còn lớn hơn cả tham nhũng”.

“Giờ điều quan trọng là làm sao cho cán bộ công chức phải trong sạch. Nghị quyết Trung ương 4 cũng chính là mong muốn chống cho được lợi ích nhóm cục bộ trong cán bộ Đảng viên. Giờ về nhà đi ra ngoài thấy cái gì cũng phải tiền, không tiền là không trôi, rất là khó chịu. Tham nhũng lớn cũng có, tham nhũng nhỏ cũng nhiều như gãi ghẻ, rất khó chịu. Chạy chỗ nào cũng thấy phải có tiền”. (Trích báo Người Lao Động online, 27/09/2013)

Bà Nguyễn Thị Doan, khi còn là Phó Chủ tịch nước cũng đã phải thốt lên sau chuyến đi công tác địa phương về: “Tôi càng đi càng thấy buồn, người ta ăn của dân không từ một thứ gì”.

Nhưng ông Nguyễn Phú Trọng và đảng CSVN đã không thành công khi thi hành Nghị quyết Hội nghị Trung ương 4/Khóa đảng XI về: “Một số vấn đề cấp bách về xây dựng Đảng hiện nay”, (ban hành ngày 16/01/2012).

Công tác phòng, chống tham nhũng không những dậm chân tại chỗ mà còn được báo cáo “vẫn còn nghiêm trọng” tại nhiều cuộc họp của Ban Thanh tra Chính phủ và của Ủy ban Chỉ đạo phòng, chống Tham nhũng do Tổng Bí thư Trọng đứng đầu. Vì vậy đảng tiếp tục hứa trong Nghị quyết của Khóa đảng XII ngày 28/01/2016 là sẽ: “Tăng cường xây dựng Đảng trong sạch, vững mạnh, nâng cao năng lực lãnh đạo và sức chiến đấu của Đảng, xây dựng hệ thống chính trị vững mạnh.”

Hứa chung chung như thế cũng đã có từ thời Tổng Bí thư đảng khóa VI Nguyễn Văn Linh (năm 1986), trước những 5 Khóa khi ông Trọng lên cầm quyền từ khóa đảng XI năm 2011. Chuyện xây dựng, chỉnh đốn đảng vì vậy, vẫn xưa như trái đất.

Đến đảng khoá XII tháng 01/2016, Nghị quyết của Đại hội XII lại tiếp tục làm những việc còn bỏ dở từ trước là: “Tăng cường xây dựng, chỉnh đốn Đảng; ngăn chặn, đẩy lùi sự suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống, biểu hiện "tự diễn biến", "tự chuyển hóa" trong nội bộ.”

Tại Hội nghị Trung ương 2, khóa XII, tháng 03/2016, Ban Chấp hành Trung ương lại tiếp tục cam kết: “Tăng cường xây dựng, chỉnh đốn Đảng, ngăn chặn, đẩy lùi sự suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống trong Đảng, những biểu hiện "tự diễn biến", "tự chuyển hóa" trong nội bộ; giữ vững bản chất cách mạng trong sáng của Đảng; xây dựng đội ngũ cán bộ, nhất là đội ngũ cán bộ cấp chiến lược đủ năng lực, phẩm chất và uy tín, ngang tầm nhiệm vụ; tiếp tục đổi mới phương thức lãnh đạo của Đảng…”

Vì vậy, điều được Hiến pháp 2013 khoe “quyền lực nhà nước thuộc về Nhân dân mà nền tảng là liên minh giữa giai cấp công nhân với giai cấp nông dân và đội ngũ trí thức” là không căn cứ.

Hai giai cấp công nhân và nông dân, những người đã cả đời hy sinh, nếu may mắn sống sót cũng chỉ còn da bọc xương, không được hưởng gì trong guồng máy nhà nước và trong tầng lớp cai trị của đảng.

Họ là thành phần đã bị thiệt thòi trong chiến tranh và tiếp tục với số phận hẩm hiu trong thời bình. Họ đã bị đảng CSVN lợi dụng xương máu trong 30 năm chinh chiến. Đến khi thành công, thống nhất đất nước, họ lại bị đảng đày sang lề đường để cho tầng lớp lãnh đạo được thênh thang tận hưởng bổng lộc của những hy sinh xướng máu đó đem lại.

Còn đội ngũ trí thức, ngoại trừ thành phần tay sai ăn cơm đảng, số còn lại đã bị đảng coi thường và xếp ngang hàng với tầng lớp bần cố nông vô học. Tệ hại hơn, nhiều người trong số họ đã bị đảng xếp vào thành phần phản động, phản cách mạng, hay kẻ thù của nhân dân để bị ngồi tù hay bị cô lập.

Sụ lạm dụng này đã thể hiện đầy đủ trong phần chính của Điều 4 Hiến pháp 2013 viết rằng: “Đảng Cộng sản Việt Nam - Đội tiên phong của giai cấp công nhân, đồng thời là đội tiên phong của Nhân dân lao động và của dân tộc Việt Nam, đại biểu trung thành lợi ích của giai cấp công nhân, Nhân dân lao động và của cả dân tộc, lấy chủ nghĩa Mác-Lê nin và tư tưởng Hồ Chí Minh làm nền tảng tư tưởng là lực lượng lãnh đạo Nhà nước và xã hội.”

Có ai cho phép đảng làm “đội tiên phong” đâu. Đảng đã tự khoác chiến áo “đại diện” để tự tung tự tác, tự ý áp đặt chủ nghĩa ngoại lai Mác-Lênin và tư tưởng Cộng sản của ông Hồ lên toàn xã hội.

Thế rồi, đảng còn mị dân khi cả gan tự cho mình quyền “đại diện chủ sở hữu” đất đai của Quốc gia, như ghi trong Điều 53, Hiến pháp 2013: “Đất đai, tài nguyên nước, tài nguyên khoáng sản, nguồn lợi ở vùng biển, vùng trời, tài nguyên thiên nhiên khác và các tài sản do Nhà nước đầu tư, quản lý là tài sản công thuộc sở hữu toàn dân do Nhà nước đại diện chủ sở hữu và thống nhất quản lý.”

Như thế thì có phải nhân dân, tầng lớp vô sản đã bị sử dụng làm con tốt thí để bảo đảm quyền được “ăn hết” cho đảng không?

Và cũng là nhân dân, lực lượng lao động rường cột đã và đang xây dựng và bảo vệ Tổ Quốc có được hưởng gì với mồ hôi và nước mắt của mình đã đổ ra?

QUỐC HỘI CỦA AI?

Tiêu biểu cho quyền lợi của dân là Quốc hội và Hội đồng Nhân dân, mới được bầu lại ngày 22/05/2016. Nhưng cả hai cơ quan này đều do đảng kiểm soát từ chuẩn bị bầu cử đến việc chọn lựa ứng cử viên qua 3 giai đoạn: nơi cư ngụ, chỗ làm việc và cuộc họp cuối cùng gọi là “hiệp thương” do Mặt trận Tồ quốc của đảng ở các cấp trực thuộc tổ chức.

Bằng chứng nhân dân đã không hào hứng tham gia bầu cử bằng việc chịu mưa nắng hàng giờ để đón Phái đoàn của Tổng thống Mỹ, Barack Obama đến thăm Việt Nam từ ngày 22 đến 25/05/016. Hàng chục nghìn người dân, có cả các cụ già, thiếu nữ và trẻ em đã xếp hàng hai bên đường ở Hà Nội và Sài Gòn để chào đón ông Obama thay vì đến phòng phiếu.

Dù vậy, ông Nguyễn Hạnh Phúc, Tổng thư ký Quốc hội, Chánh văn phòng Hội đồng Bầu cử Quốc gia vẫn khoe sáng 8/6/2016: “Tổng số cử tri cả nước 67.485.480 cử tri, tổng số cử tri đã tham gia bỏ phiếu 67.049.200 cử tri, đạt 99, 35%. Nhìn chung tỷ lệ cử tri tham gia bỏ phiếu rất cao trên 90%.”

Tất nhiên dân phải đi bầu để bảo vệ miếng cơm manh áo và cuốn sổ Hộ khẩu.

Tuy nhiên sự hụt hẫng của bầu cừ cũng được ông Phúc nói với báo chí: “Về cơ cấu kết hợp, dân tộc thiểu số thiếu 4 người so với dự kiến; phụ nữ thiếu 17 người so với dự kiến; ngoài Đảng giảm 4,2 so với khóa XIII (21 đại biểu ngoài Đảng đắc cử); trẻ tuổi cao hơn 21 người so với dự kiến; tái cử bằng số dự kiến, nhưng giảm 1,1 so với khóa XIII; tự ứng cử giảm 0,4% so với khóa XIII.” (VOV (Đài Tiếng nói Việt Nam), 08/06/2016)

Vẫn theo ông Nguyễn Hạnh Phúc, số ứng viên tự ứng cử lần này là 317 người, nhưng chỉ có có 2 người trúng cử.

Nhiều người tự ứng cử nổi tiếng đấu tranh cho dân chủ, tự do và nhân quyền đã bị loại ngay từ vòng đấu tiên.

Bản tin VOV cũng cho biết: “Có 496 người trúng cử, thiếu 4 đại biểu so với tổng số đại biểu tối đa được bầu, trong đó 95,8% số đại biểu là đảng viên.”
Như vậy thì Quốc hội là của dân hay của đảng?

Nếu chỉ của đảng như đã chứng minh bấy lâu nay thì nền dân chủ được gọi là “vô sản” của ai, hay chỉ là của riêng đảng đội lốt nhân dân?

Lập luận trái chiều của báo Quân đội Nhân dân ngày 19/05/2016 là một bằng chứng. Báo này viết: “Nền dân chủ vô sản gắn chặt với cuộc đấu tranh vì chủ nghĩa xã hội, cho nên, nó chỉ có thể được thực hiện bằng con đường thiết lập quyền lãnh đạo của giai cấp vô sản đối với toàn bộ xã hội thông qua đội tiền phong là Đảng Cộng sản. Chỉ có giai cấp vô sản và Đảng tiên phong của mình, với cơ sở xã hội rộng lớn là quảng đại quần chúng nhân dân lao động mới có khả năng thiết lập được nền chuyên chính vô sản, vừa bảo đảm dân chủ và lợi ích căn bản của đông đảo quần chúng lao động, vừa triệt tiêu mọi khả năng phục hồi chế độ bóc lột và nô dịch...”

Ngặt nỗi, tầng lớp vô sản nhân dân trong chế độ của nhà nước Việt Nam lại không được quyền làm giầu và sống giầu như các đảng viên, nhất là các cấp có chức có quyền.

Người dân Việt Nam sống trong chế độ Cộng sản ở miền Bắc trước 1975 và hiện nay trên cả nước luôn luôn là thành phần bị cai trị bởi những kẻ độc tài đội lốt dân chủ. Người dân tuy có tiếng là chủ nhân của đất nước nhưng mọi thứ quyền đều nằm gọn trong tay đảng cầm quyền. Chủ nhân thật sự đã biến thành đầy tớ cho kẻ đầy tớ nhảy lên lãnh đạo.

Người dân, chủ nhân của đất nước, muốn có dân chủ phải xin cán bộ đảng, là đầy tớ của mình ban cho nên tình trạng nhiễu nhương này đã đẻ ra nhiều tệ nạn trong hệ thống cầm quyền.

CÁN BỘ HAY QUAN?

Bằng chứng cán bộ, đảng viên của đảng Cộng sản cầm quyền, bao gồm cả cấp lãnh đạo, đã mất phẩm chất và bị nhân dân xa lánh đã được ông Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng nói tới trong diễn văn tại Hội nghị bàn về công tác dân vận ngày 27/05/2016.

Ông nói: “Ngoài những khó khăn khách quan, chúng ta cũng phạm phải một số sai lầm, khuyết điểm. Tình trạng quan liêu, mệnh lệnh, cửa quyền khá phổ biến trong các cơ quan lãnh đạo, quản lý, và cả trong các tổ chức chuyên trách công tác vận động quần chúng. Không ít cơ quan chính quyền không tôn trọng ý kiến của dân, không làm công tác vận động quần chúng, chỉ nặng về biện pháp hành chính, mệnh lệnh. Một bộ phận cán bộ, đảng viên, nhất là những người có chức có quyền, có những biểu hiện sa sút phẩm chất, sống xa dân, vô trách nhiệm với dân. Nhiều cán bộ lãnh đạo các cấp, các ngành giữ tác phong quan liêu, gia trưởng, độc đoán, thậm chí trù dập, ức hiếp quần chúng. Một số hiện tượng tham nhũng, đặc quyền đặc lợi trong Đảng và trong các cơ quan nhà nước không được đấu tranh kiên quyết và xử lý nghiêm minh. Do đó đã làm tổn thương thanh danh, uy tín của Đảng, làm giảm sút lòng tin của nhân dân đối với Đảng.” (trích trang báo điện tử Danvan.vn)

Những khuyết tật của cán bộ được ông Trọng nêu lên không mới. Tình trạng cán bộ xa dân, coi dân như những con mòng để rút tỉa, là thành phần phải phục vụ nhu cầu của cán bộ đã có từ lâu rồi. Khuyết tật kinh niên này đã được đảng nói tới từ khoá đảng VI thời ông Nguyễn Văn Linh qua đến thời Tổng Bí thư khoá 7 Đỗ Mười rồi qua khoá VIII thời Lê Khả Phiêu, tiếp tục chuyển qua thời ông Nông Đức Mạnh trong hai khoá IX và X. Cho đến bây giờ, chúng lại bò qua tay ông Trọng từ khoá đảng XI.

Có khác chăng là càng ngày càng tinh vi, phức tạp và tráo trợn hơn nên ông Trọng phải nói thẳng: “Trong khi ở nhiều nơi, đời sống nhân dân còn khó khăn, nhiều yêu cầu thiết yếu của quần chúng chưa được bảo đảm, thì có những cán bộ, đảng viên chỉ lo thu vén cá nhân, xoay xở làm giàu, ăn uống chè chén bê tha; thậm chí có người vô trách nhiệm với dân, vô cảm trước những khó khăn, đau khổ của quần chúng. Một số người còn lợi dụng chức quyền để đục khoét, vơ vét của cải của Nhà nước, của tập thể, trở thành những con sâu mọt tệ hại của xã hội. Có lẽ đây là điều mất mát lớn nhất trong tình cảm của nhân dân, là điều người dân cảm thấy xót xa, buồn phiền nhất.

Trong điều kiện ngày nay, nếu không chăm lo một cách cụ thể, thiết thực đời sống vật chất và tinh thần của nhân dân thì dù có nói bao nhiêu về quan điểm quần chúng, về quyền làm chủ của nhân dân cũng đều là vô nghĩa và không có sức thuyết phục.”

Ông Trọng đã dám nói ra những sự thật ít khi được công khai dưới thời các Tổng Bí thư tiền nhiệm, nhưng tại sao việc kê khai tài sản của cán bộ, nhất là cấp lãnh đạo lại không tìm ra của cải do tham nhũng mà có?

Nhân dân đã thường xuyên bàn tán về các trường hợp cán bộ cấp trung mà có tiền tỷ tậu nhà lầu, mua xe hơi và gửi con ra nước ngoại du học. Lại có cả những trường hợp đảng biết phải “làm gì ngoài luồng”, một cán bộ trưởng phòng mới giầu có nứt mắt như thế nhưng vẫn không thể tìm ra manh mối?

Điều này, chính ông Trọng cũng biết khi ông bảo: “Có người còn ăn chặn của dân, vòi vĩnh đòi quà cáp, biếu xén. Một số người có chức có quyền giữ tác phong quan cách, gia trưởng, phụ trách địa phương nào, đơn vị nào, thì như một "ông vua con" ở đấy. Thậm chí có những cá nhân và tập thể trù dập, ức hiếp quần chúng. Những hành động đó tuy không phải là phổ biến nhưng rất nghiêm trọng, nó làm tổn thương tình cảm và niềm tin của dân đối với Đảng. Chúng ta không thể xem thường những biểu hiện này.”

Nhưng “chúng ta” là ai? Tất nhiên là có cả ông Tổng Bí thư. Tại sao ông chưa chỉ thị điều tra cho ra trắng đen?

Ông Trọng còn tiếp tục vạch áo cho dân xem lưng: “Nhiều năm qua, những hiện tượng cán bộ, đảng viên sa sút phẩm chất, thoái hóa có chiều hướng gia tăng và ngày càng nghiêm trọng. Không ít đảng viên vào Đảng không phải để phấn đấu hy sinh cho lý tưởng của Đảng, cho hạnh phúc của nhân dân, mà là để mưu cầu danh lợi. Một số người chẳng những không gương mẫu mà còn nêu gương xấu trước quần chúng. Một số người vô tổ chức, vô kỷ luật, kéo bè kéo cánh, nịnh bợ cấp trên, chèn ép quần chúng và cấp dưới, cơ hội, thực dụng, gây mất đoàn kết nội bộ.

Nhiều người có quan hệ trực tiếp với vật chất, tiền tài, đã lợi dụng chức quyền và điều kiện công tác để tham ô, trục lợi, ăn cắp của công, ăn hối lộ, thông đồng với kẻ xấu để làm giàu bất chính. Điều nghiêm trọng là có không ít cán bộ, đảng viên, kể cả một số cán bộ cao cấp, bị những ham muốn vật chất cám dỗ, cũng chạy theo tiền tài, địa vị, sống ích kỷ, buông thả, tự do chủ nghĩa, không còn tư cách đảng viên.”

Như vậy thì đảng đã rách chưa? Tại sao một đảng cầm quyền của công nhân và nhân dân lao động vô sản mà có nhiều kẻ xấu nhưng giàu có đến thế?

Ai trong dân mà không chảy nước mắt khi nhìn thấy những túp lều xiêu vẹo thiếu mái che mưa nắng ở một đất nước đã có những xa lộ cao tốc và dinh thự sang trọng chọc trời?

Và đã có mấy lãnh đạo đảng và nhà nước CSVN biết được những trẻ em và người già vô sản đã tìm được của cải gì đáng giá cho một bát cơm giữa bãi rác Nam Sơn (huyện Sóc Sơn, Hà Nội)?

Hay đã có mấy cán bộ lãnh đạo đã phải sống với ô nhiễm do các bãi rác lộ thiên gây ra cho người dân Hà Nội (hai xã Phùng Xá và Hữu Bằng (huyện Thạch Thất), hay tại nhiều nơi ở Sài Gòn?

Ông Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng và những kẻ còn to mồm ca tụng chiếc bánh vẽ vô sản hãy đi thăm dân ở những vùng sâu, vùng cao và vùng hải đảo xem đảng CSVN có còn xứng đáng là đội ngũ tiên phong nữa không?

09.06.2016
Phạm Trần

User avatar
phu_de
Posts: 2917
Joined: Sun Nov 28, 2004 10:57 pm
Has thanked: 7 times

Post by phu_de »

Miến Đã Đi Rồi

Wed, 06/08/2016 - 08:15 — tuongnangtien


Dù cùng sống chung ở San Francisco Bay Area, tôi chưa bao giờ gặp mặt Kyle Mizokami. F.B, email, chit chat, điện thoại – qua lại – cũng không luôn. Tuy thế, tôi vẫn nghi ngại rằng cái ông nhà báo này có máu ... bài Tầu hay tư thù (chi đó) với qúi vị lãnh đạo của nước Trung Hoa Lục Địa.
Image
Thằng chả cứ kiếm chuyện cà khịa với con người ta hoài à. Năm 2014, Kyle Mizokami chế nhạo: "Quân đội Trung Quốc là con rồng giấy." Nói tới vậy mà vẫn chưa đã nư, và cũng chưa đã miệng, nên đương sự còn thòng thêm vài câu nữa:

Beijing embraces its worst neighbors in part to keep them in check. This worked with Pakistan, but failed with North Korea. In Myanmar, China cozied up with the oppressive military regime only for it to suddenly open up and seek ties with the West and Japan. China’s net gain was years of condemnation for supporting the junta—which is to say, a net loss.

"Bắc Kinh bảo bọc các láng giềng tồi tệ nhất một phần là để giữ họ trong vòng kiểm soát. Điều này có hiệu quả với Pakistan, nhưng không thành công với Bắc Triều Tiên. Tại Miến Điện, TQ nồng ấm lên với chế độ quân sự áp bức chỉ vì nó đột nhiên mở ra và tìm kiếm các mối quan hệ với phương Tây và Nhật Bản. Cái ‘được’ của TQ là nhiều năm bị lên án vì ủng hộ cho chính quyền quân sự – đó thật ra là chỉ lỗ nặng." (The Chinese Military Is a Paper Dragon. Bản dịch của Phan Văn Song).

Qua năm 2015, Miến Điện không chỉ "đột nhiên tìm kiếm các mối quan hệ với phương Tây và Nhật Bản," mà còn thản nhiên từ bỏ luôn chế độ quân phiệt nữa. Burma, rõ ràng, đã "thay lòng đổi dạ." Thái độ, tất nhiên, cũng đổi thay hẳn. Trung cộng, phen này, không chỉ "lỗ nặng" mà lỗ chỏng gọng luôn:

- Chính phủ Miến Điện từ chối dự án thủy điện Myitsone hơn 3 tỷ USD ... là một “cái tát” đối với  Trung Quốc
-  Miến Điện tuyên án chung thân khổ sai 153 công dân Trung Quốc
- Chiến đấu cơ Myanmar ném bom lãnh thổ Trung Quốc, 4 người chết         
- Xung đột sắc tộc ở miền bắc, quan hệ Miến Điện -Trung Quốc rạn vỡ


Đám tướng lãnh ở Nay Pyi Taw tuy tham lam, và ác độc nhưng không hoàn toàn ngu ngốc. Ít nhất thì chúng cũng không ngu đến nỗi mang những phần đất chiến lược của đất nước cho thuê  (và cũng không để cho Trung Cộng đấu thầu những dự án có thể đe doạ đến an ninh quốc phòng) như đám cộng sản Việt Nam. Do thế, thay vì dậy ngay cho thằng em một bài học, Vương Nghị lại lật đật bay qua thủ đô Miến Điện để chúc mừng tân chính phủ, và còn "cam kết sẽ không can thiệp vào nội bộ của Myanmar" (pledging that China would not interfere in the internal affairs of Myanmar). Đúng là mềm nắn rắn buông!

Ông Ngoại Trưởng quả là một kẻ thức thời. Cái thời mà Mao Trạch Đông có thể “xuất khẩu cách mạng” và cung cấp súng đạn – vô tội vạ – cho Miến Cộng, Miên Cộng, Mã Cộng, Thái Cộng, Phi Cộng, Việt Cộng ... để quấy phá Á Châu đã qua tự lâu rồi.

Theo Reuters, ngân sách quân sự của Trung Cộng năm 2016 không nhiều nhặn gì cho lắm (135.39 tỷ Mỹ Kim) chỉ bằng khoảng một phần tư của Hoa Kỳ vào cùng thời điểm. Đã ít rồi mà phần lớn lại chỉ được dùng vào việc trị an, nghĩa là để “đối phó” với hơn một tỉ người dân trong nước. Đó là lý do khiến cho Vương Nghị phải đành xuôi xị: “cam đoan không can thiệp vào nội bộ của Myanmar.”

Nói tóm lại là Thúy đã đi rồi. Miến cũng đi luôn. Nàng Đã “ôm cầm qua thuyền khác.” Từ nay đường ai nấy đi, tiền ai nấy sài, nhà ai nấy ở, hồn ai nấy giữ.

Ngó hình của Daw Aung San Suu Kyi bên cạnh Barack Obama tình tứ và mặn nồng (coi) thấy ghét. Dám phải có kẻ … ghen!
Image
Ảnh: nytimes                                                                                    


Có ghen tuông cỡ nào chăng nữa thì cũng đã muộn màng rồi. Quyền lực cứng của Bắc Kinh, chắc chắn, không thể nào giữ được Burma trong vòng tay nữa. Thế còn quyền lực mềm của họ thì sao?

Đây là một câu hỏi hết sức ngây thơ. Xin thưa là chẳng có "trăng/sao" gì ráo trọi. Trung Cộng không thể sử dụng “soft power” ở bất cứ nơi đâu, chứ chả riêng chi tại Myanmar, giản dị chỉ vì họ chưa bao giờ có được thứ quyền lực này cả.

Image

Bức hình bên trên tôi chụp ở Rangoon vào hai tháng trước, tháng 4 năm 2016. Tôi đố bạn tìm được một chữ Tầu nào trong đó, nửa chữ cũng không luôn.

Cả nước Miến Điện chỉ có một cái Viện Khổng Tử duy nhất ở Mandalay thôi, và mãi tới năm 2013 mới khai giảng được một lớp đàm thoại tiếng Hoa đầu tiên nhưng chưa chắc đã có ma nào theo học. Người Miến gốc Hoa, tất nhiên, khỏi cần phải học nói tiếng Tầu. Còn người Miến, cũng như người Miên, chớ có phải người điên đâu mà học tiếng Trung Hoa làm chi – mấy cha?

Ảnh hưởng rõ nhất (và dám là duy nhất) của người Trung Hoa ở Miến Điện là ... món phá lấu lòng heo. Đây là thức ăn  được cả nước ưa chuộng, bất kể là dân thôn quê hay thành thị, bởi hết sức ngon và vô cùng rẻ. Chỉ có điều rất phiền là hàng quán ở Myanmar này (thường) chả có rượu bia gì ráo!

Image
Quán phá lấu cạnh hồ Inya, Yangon. Ảnh chụp tháng 4 năm 2016

Cũng như người Lào, người Miến hiền lành đến độ khiến tôi (đôi khi) phải … lấy làm ái ngại. Những ông phu xe ba bánh đều xua tay và lắc đầu quầy quậy, nếu hành khách có nhã ý trả cho họ một số tiền nhiều hơn giá cả thông thường. Qúi ông tài xế taxi ở Myanmar cũng thế. Dù xe không có máy tính tiền, cũng chả thấy ai mặc cả hay trả giá lôi thôi gì ráo.

Tôi hay la cà ở những tiệm ăn vỉa hè nên thỉnh thoảng vẫn bị chủ quán vội vã rượt theo, la ơi ới, vì tưởng thực khách bỏ quên tiền - số tiền trà nước (pour boire) để lại tại bàn. Xã hội Miến Điện vẫn cứ giữ được nét hiền lành này thêm bao lâu nữa là một câu hỏi tuy thú vị nhưng rất khó trả lời.

Cứ nhìn những bích chương quảng cáo trường học (thuần bằng Anh ngữ) du khách cũng có thể biết được là Burma đang hăm hở mở cửa ra với thế giới bên ngoài. Mà “thế giới bên ngoài” thì (than ôi) không hẳn đã toàn những điều tử tế!

Image
Ảnh chụp tháng 4 năm 2016

Dù phải trải qua hơn nửa thế kỷ dưới chế độ quân phiệt, giềng mối của xã hội Miến Điện đến nay (may thay) vẫn còn chặt chẽ – theo như nhận xét của giáo sư Cao Huy Thuần: “Ở Myanmar, dù tướng tá có hư hỏng, văn hóa đó vẫn còn tốt, xã hội đó vẫn còn tốt, con người ở đó vẫn còn tốt, vẫn còn cùng nhau chia sẻ một đạo đức chung.”

Và sở dĩ dân tộc này “vẫn còn cùng nhau chia sẻ một đạo đức chung” là nhờ vào niềm tin vững bền vào quốc giáo của họ:

“Người Miến Điện, khi bị cai trị bằng súng đạn, vẫn có một sức mạnh bền bĩ nhờ tín ngưỡng. Họ dùi mài niềm tin trong im lặng, thâm trầm, y cứ vào lời dạy của giáo chủ để làm phương châm sống. Sự dùi mài niềm tin ấy trở thành máu thịt, rèn luyện họ thành những trí tuệ biết tập trung vào công việc.

Những đền đài và tượng đài vĩ đại nhất thế giới của họ không làm bằng sự tự mãn, bằng xương máu, hoặc để được ghi vào sách Guiness, mà được tỉ mỉ dựng xây từ thế hệ này qua thế kỷ khác, bằng công và của chắt chiu từng ngày... Các lớp học trong chùa suốt năm thập niên qua tiếp tục dạy con người trở thành kẻ hiền lương trong mọi hoàn cảnh.” (Từ Khanh, “Yangon, Những Lớp Học Não Nề Nhưng Đầy Hy Vọng” – Đàn Chim Việt).

Image
Ảnh chụp tháng 4 năm 2016

Dù phải trải qua hơn nửa thế kỷ dưới chế độ quân phiệt, giềng mối của xã hội Miến Điện đến nay (may thay) vẫn còn chặt chẽ – theo như nhận xét của giáo sư Cao Huy Thuần: “Ở Myanmar, dù tướng tá có hư hỏng, văn hóa đó vẫn còn tốt, xã hội đó vẫn còn tốt, con người ở đó vẫn còn tốt, vẫn còn cùng nhau chia sẻ một đạo đức chung.”

Và sở dĩ dân tộc này “vẫn còn cùng nhau chia sẻ một đạo đức chung” là nhờ vào niềm tin vững bền vào quốc giáo của họ:

“Người Miến Điện, khi bị cai trị bằng súng đạn, vẫn có một sức mạnh bền bĩ nhờ tín ngưỡng. Họ dùi mài niềm tin trong im lặng, thâm trầm, y cứ vào lời dạy của giáo chủ để làm phương châm sống. Sự dùi mài niềm tin ấy trở thành máu thịt, rèn luyện họ thành những trí tuệ biết tập trung vào công việc.

Những đền đài và tượng đài vĩ đại nhất thế giới của họ không làm bằng sự tự mãn, bằng xương máu, hoặc để được ghi vào sách Guiness, mà được tỉ mỉ dựng xây từ thế hệ này qua thế kỷ khác, bằng công và của chắt chiu từng ngày... Các lớp học trong chùa suốt năm thập niên qua tiếp tục dạy con người trở thành kẻ hiền lương trong mọi hoàn cảnh.” (Từ Khanh, “Yangon, Những Lớp Học Não Nề Nhưng Đầy Hy Vọng” – Đàn Chim Việt).
Image
Image

Ngày tháng ở Burma, tôi cứ có cảm giác nôn nao khi thấy hàng chữ “Moving Myanmar Forward” in trên những chiếc taxi ở đất nước này. Miến Điện, rõ ràng, đang chuyển động và cố nhoai mình về phía trước – moving forward.
Image
Ảnh chụp tháng 4 năm 2016

Dù muộn – cuối cùng –  dân tộc này cũng đã tạo được cơ hội để hoà nhập vào hướng tiến chung của loài người. Đất nước tôi thì chưa, và không biết sẽ còn phải chờ đợi thêm bao lâu nữa?

User avatar
bichphuong
Posts: 612
Joined: Mon Apr 25, 2016 12:10 am
Been thanked: 1 time

Post by bichphuong »

SAU LƯNG NHÂN DÂN LÀ NHÂN DÂN -
NTKC
Mươi, mươi lăm năm nữa, khi Việt Nam đã có một đổi thay nào đó, hình ảnh những ngày chủ nhật biểu tình vào tháng 5 tháng 6/2016 ở hai thành phố Sài Gòn – Hà Nội hẳn sẽ làm cho những kẻ hậu sinh ngẩn ngơ không hiểu nổi. Cũng giống như hiện nay, khi nghe ông bà cha mẹ kể chuyện trước thập niên 1990, cuộc sống người dân bị quản lý 100% bằng tem-phiếu: từ gạo-mắm-thịt-cá-đường-sữa-dầu-mỡ-xà phòng-thuốc lá-vải vóc-kim chỉ-quần đùi-áo may ô-vỏ-ruột xe đạp… tất tần tật đều phải xếp hàng mua ở cửa hàng mậu dịch một giá; mỗi tháng một nhân khẩu chỉ có tiêu chuẩn mấy trăm gam thịt/cá cùng mấy ký gạo để được độn với khá nhiều bột mì/sắn lát/bo bo… thì thế hệ sau cười một cách nghi ngờ diễu cợt, như cho rằng người lớn đang mắc bệnh siêu tưởng nhằm nhát ma con trẻ. Họ không hiểu là nếu không có những phản ứng quyết liệt từ chính trong nội bộ lãnh đạo Việt Nam thời kỳ ấy, thì có thể “chế độ tem phiếu” sẽ vẫn tiếp tục duy trì đến tận hôm nay.

Các chủ nhật 1, 8, 15 tháng 5, 5 tháng 6… mỗi ngày là một bộ phim tài liệu hành động nhiều tập, trung thực, hiển nhiên, mạnh mẽ, thuyết phục hơn ngàn vạn lời lẽ ngôn từ. Bởi vì, chẳng cần bất cứ sự dàn dựng, cắt cúp, kiểm duyệt nào, tất cả đều LIVE. Sự thật thế nào thì hình ảnh hiện lên đúng như vậy, và luôn được ghi vào những thời điểm trong-đời-chỉ-có-một-lần…

Nếu chủ nhật 1 tháng 5 tưng bừng hàng ngàn người biểu tình vui-vẻ-hô-khẩu-hiệu trên khắp các con phố trung tâm Sài Gòn đúng phẩm cách một đại đô thị, thì chủ nhật 8 tháng 5 đánh dấu một bước nhảy vọt về quyết tâm đàn áp của nhà cầm quyền. Nhiều người đã bị đánh bầm dập với những hình ảnh xứng đáng trở thành biểu tượng. Tới chủ nhật 15 tháng 5, mọi chuyện đã thật sự sang trang: phố phường bị khóa chặt, con muỗi cũng khó lòng lọt qua, vậy mà vẫn nổ ra cuộc biểu tình hàng trăm người ở công viên 23 tháng Chín và cuộc “đào thoát” để tọa kháng thành công của nhà báo Huỳnh Ngọc Chênh. Chủ nhật 22 tháng 5 không có biểu tình vì là ngày bầu cử. Chủ nhật 29 tháng 5 thì dư âm cuộc xuống đường rầm rộ chào đón tổng thống Mỹ Obama ở cả hai thành phố Sài Gòn – Hà Nội vẫn còn ngập tràn cảm xúc, lấn át hết mọi chuyện thời sự khác…

Và rồi, những người hay nghĩ ngợi bắt đầu đặt câu hỏi, sau những đàn áp mạnh tay, liệu những cuộc Biểu Tình Cá có còn tiếp tục? Và vấn nạn Formosa sau hơn hai tháng liệu đã đủ tiêu chuẩn và đẳng cấp được đưa vào danh mục “để lâu cứt trâu hóa bùn” hay chưa… Bởi vì, người dân Việt đã được tập dượt quá nhiều lần đủ để tự ám thị rằng, gì thì gì, rồi đâu lại vẫn hoàn đấy, chuyện thế nào thì sẽ vẫn tiếp tục như vậy. Sẽ chẳng có ai từ chức, mất chức hay đứng ra giải quyết, nên đừng có hy vọng hão huyền…

Chủ nhật 5 tháng 6, ngày Môi trường Thế giới. Trên Facebook đã có lời kêu gọi biểu tình nhưng nhà cầm quyền, sau “thành công vang dội” của ngày 15 tháng 5, đã tổ chức ngăn chặn/dàn chào biểu tình còn kỹ lưỡng, bài bản hơn nhiều.

Sáng chủ nhật 5 tháng 6, ở Sài Gòn chừng vài trăm người đứng ngồi quẩn quanh trong khu vực công viên 30 tháng Tư. Mặc dù chưa hề có động thái nào của biểu tình, một số vẫn bị hốt lên xe, chở về công an phường và đến tối thì bị chuyển đến Trung tâm Bảo trợ xã hội – số 463 Nơ Trang Long – Bình Thạnh.

Ở Hà Nội, nhóm Green Trees – Vì một Hà Nội xanh với khoảng bốn mươi người, xuất phát từ Nhà thờ Lớn đã giăng biểu ngữ và đi được một quãng phố Lý Quốc Sư khá khí thế với các khẩu hiệu: Vì cá – Vì nước – Cả nước xuống đường; Biển chết – Dân chết – Yêu cầu chính phủ minh bạch thông tin; Chúng tôi muốn biết vì sao Cá Chết; Vì một Việt Nam Xanh Sạch – chúng ta phải hành động; Hãy cứu biển – Đừng vô cảm – Đừng đánh dân; Đại họa 2016 – Biển chết Cá chết – Bạn đã làm gì?; Quốc hội ở đâu?… Nhưng chỉ sau mấy phút, dàn đồng phục/thường phục hùng hậu cùng với xe buýt đã lập tức ập tới, đón chặn và hốt sạch…

NGƯỜI BIỂU TÌNH CÔ ĐƠN?

Trong những hình ảnh và clip về biểu tình ở Sài Gòn – Hà Nội ngày 5 tháng 6, có thể thấy khi người biểu tình bị rất đông người nhà nước vây dồn, lôi lên xe buýt, dân chúng quanh đó chỉ lấy mắt nhìn mà không dám có bất cứ động thái nào.

Có phải vì dân chúng thờ ơ? Hoặc họ không ủng hộ biểu tình? Có phải họ không hề hay biết những nguy cơ khủng khiếp đang đe dọa cuộc sống khi biển miền trung (và có thể cả nước) đang bị đầu độc, và cá nhiễm chất giết người có thể đang ở trong bếp ăn nhà họ?…

Tôi không nghĩ vậy. Việc dân chúng đổ xô đi mua mắm muối dự trữ cho thấy họ đang thật sự hoảng hốt. Họ biết rõ vì sao có biểu tình. Họ cũng biết người biểu tình lên tiếng đòi thực phẩm và môi trường sạch không cho riêng mình mà còn cho chính họ. Nhưng thói quen “không có ý kiến” trước mọi quyết định của nhà cầm quyền sau thời gian quá dài đã trở thành quán tính, chính xác hơn là tập tính, trong họ. Im lặng và cầu an luôn là lựa chọn hàng đầu.
Thế nhưng, dù chưa bao giờ bị bắt bớ, đánh đập hay giam giữ, trong mỗi ngày sống, người dân đang phải đối mặt với những thực tế kinh hoàng, không phương tránh né. Những cuộc tra tấn thần kinh, hoang phí thời gian một cách phi lý bởi nạn kẹt xe mỗi sáng đi làm và mỗi chiều trở về. Nỗi kinh sợ ngã xe, chết máy trên những con đường mùa mưa đã biến thành biển nước. Những buổi trưa nắng nóng nung người trên những mặt đường hừng hực lửa, bởi vừa mất đi bóng mát của những hàng cây. Cứ một thời gian lại thấy giá xăng lên, thực phẩm lên, viện phí lên, học phí lên… trong khi thu nhập ngày càng giảm. Lúc đau ốm vào bệnh viện dù tốn bao nhiêu thì giờ và tiền bạc cũng khó mong có được chỗ nằm tươm tất, chưa kể nguy cơ phải uống thuốc dỏm được độc quyền phân phối. Không chỉ thịt đỏ/thịt trắng bị “hô biến” bằng đủ loại chất độc Trung cộng, không chỉ rau, trái cây bị tẩm ướp/xịt/bơm hóa chất cũng từ Trung cộng, mà cá biển đang chết thành núi, cá nuôi cũng chết trắng bè, và ngày mai, không biết trên mâm cơm có còn sót lại thứ gì đủ sạch để bỏ vào miệng hay không…

Có phải đức nhẫn nhục của người dân Việt đã được luyện tới cực điểm? Và họ sẽ vẫn tiếp tục im lặng, cho dù im lặng để chết?

Tôi không nghĩ vậy.

Dù khá muộn màng, đã có những dấu hiệu thức tỉnh. Dân tình đã thấy rõ, nếu tiếp tục trốn tránh thì chính con cháu họ sẽ gánh chịu những hậu quả không thể lường được. Song họ muốn nếu phải trả giá, đó sẽ là giá thấp nhất. Một tính toán thật ra cũng bình thường, có thể lý giải được. Biết rõ nguy cơ hủy diệt đến từ các kế hoạch có tính chiến lược của Trung cộng, nhưng họ vẫn lảng tránh việc bày tỏ thái độ, kể cả khi Tập Cận Bình được mời sang Việt Nam, khi những công dân Việt Nam quyết liệt nhất đã xuống đường với chân dung Tập Cận Bình bị gạch chéo mặt.

Thế nhưng khi Tổng thống Mỹ Obama sang thăm Việt Nam, hàng vạn người bình thường vốn “ôn hòa” và ít-quan-tâm-chính-trị đã rủ nhau ra đứng chật hai bên đường, kiên nhẫn chờ suốt nhiều giờ chỉ để được vẫy tay khi xe của Obama lướt qua, trong chớp mắt. Trước rất đông lực lượng đồng phục đứng đối diện, hàng ngàn smartphone đã được giơ lên để chụp/quay cảnh xe của Obama chạy ngang… Và cả khi Obama rời Sài Gòn, vẫn có rất đông người ra đứng hai bên đường để đưa tiễn. Những hình ảnh, hành động này có thể được hiểu thế nào?

Tôi nghĩ, đó là khi người dân Việt công khai bày tỏ nỗi hân hoan đón chào tổng thống Mỹ vì họ biết, chỉ nước Mỹ mới đủ sức mạnh để ngăn chặn một Trung cộng tham tàn và lộng hành, không để cho Trung cộng tác oai tác quái. Đó chẳng khác nào một cuộc “bỏ phiếu” khi phải lựa chọn giữa Mỹ và Trung cộng, giữa Obama và Tập Cận Bình.

SAU LƯNG NHÂN DÂN LÀ NHÂN DÂN

Bạn có muốn trả lời câu hỏi: Những cuộc Biểu Tình Cá rồi sẽ thay đổi thế nào để đối phó với sự đàn áp? Và tại sao dù nhà cầm quyền đã ngăn chặn tối đa mà vẫn không thể dập tắt được biểu tình? Ngày 5 tháng 6, Sài Gòn vẫn có biểu-tình-nhóm ở vài địa điểm xa trung tâm trên một hình thức rất mới: biểu tình di động bằng xe máy. Cả Sài Gòn- Hà Nội vào chiều tối 5 tháng 6 đều xảy ra những cuộc “biểu tình đòi người”, và đã “giải cứu” thành công những người bị bắt một cách bất hợp pháp vào buổi sáng.

Người biểu tình dựa vào đâu để làm như vậy? Họ chỉ dựa vào nhau, vào niềm tin đã được trui rèn qua thời gian, qua thực tế cuộc sống, qua chia sẻ thông tin trên hệ thống mạng xã hội trong và ngoài nước.

Chỉ dựa vào dân, những cuộc Biểu Tình Cá có vẻ đang tạo ra khác biệt. Nó khiến nhà cầm quyền một mặt nỗ lực để đối phó, đồng thời cũng phải tự điều chỉnh trước công luận trong nước và quốc tế.

Từ khi mạng xã hội công khai danh tính của cả nạn nhân lẫn nhân viên công lực liên quan, những vụ “người bị bắt tự tử trong đồn công an” đã giảm đi thấy rõ. Người dân đã có thêm kiến thức về luật pháp để biết mình có những quyền hiến định nào không thể bị xâm phạm. Người thừa hành pháp luật cũng không còn bất chấp khi biết việc mình làm có thể bị phơi bày cho cả nước tỏ tường. Một người biểu tình bị bắt vào sáng 5 tháng 6 đã kể, anh đã bị đánh đổ nhiều máu xuống chiếc áo khoác đang mặc và chiếc áo này đã được nhân viên công quyền đem giặt trước khi mang trả lại anh. Rõ ràng họ không muốn chiếc áo đẫm máu đó sẽ được chụp hình và đăng lên facebook.
Mạng xã hội đang xuất hiện ngày càng nhiều những cái tên mới, những bài viết mới, những tác phẩm mới. Những ca-khúc-phong-trào được dàn dựng công phu với chất lượng cao đang trở thành tài sản quý giá trên hành trình của người Việt yêu nước thế kỷ 21. Lượng view rất cao ở nhiều clip có nội dung chính trị cho thấy công chúng đang tìm đến mạng xã hội để có được thông tin nóng-và-trung-thực, thứ mà họ không bao giờ có thể tìm thấy trên báo chí chính thống…

Đa số thầm lặng đã dự phần vào cuộc chuyển động, cho dù chỉ với tư cách người xem. Nhưng đến một lúc nào đó, có thể họ sẽ thay đổi, sẽ chủ động thay vì thụ động.

Vấn nạn Formosa vẫn tiếp tục là câu hỏi chưa có lời đáp sau rất nhiều thông tin mập mờ và những tuyên bố lập lờ. Đã có thêm tin xấu bổ sung: trong lô cá nhà nước thu mua ở Quảng Trị đang đông lạnh để chờ bán cho dân đã tìm thấy chất phenol cực độc.

Người dân đang tự hỏi, sự-thật-khó-nói nào đang lẩn trốn đằng sau vụ Formosa Vũng Áng? Ai là người phải chịu trách nhiệm cao nhứt? Ai đã mời kẻ-hủy-diệt-môi-trường Formosa vào Việt Nam và để Formosa muốn làm gì thì làm? Nếu việc xử phạt Formosa không đủ nghiêm, không đủ khiến các doanh nghiệp đang và sẽ hoạt động biết sợ mà tuân thủ luật pháp thì sẽ có vô số những Formosa khác sẵn sàng biến Việt Nam thành vùng đất chết và nòi giống Việt Nam sẽ bị suy thoái dẫn đến diệt vong.

Ai có thể đảm bảo an toàn cho cuộc sống người dân nếu nhìn vào hậu quả Formosa đang gây ra hôm nay?

Ai sẽ đứng sau lưng nhân dân trong “cuộc chiến” này?

Sau lưng nhân dân chỉ có thể là nhân dân.
Sau lưng người Việt chỉ có thể là chính người Việt.
Image
H1NHỮNG GƯƠNG MẶT HÀ NỘI… ẢNH: FB

Image
HÀ NỘI ĐÁNG YÊU HƠN VÌ NHỮNG CÔNG DÂN NÀY. ẢNH: FB

Image
RẤT VUI, VÌ TÌNH YÊU DÀNH CHO CON NGƯỜI. ẢNH: FB

Image
NGƯỜI BIỂU TÌNH, DÂN, VÀ NGƯỜI NHÀ NƯỚC. ẢNH: FB

Image
BIỂU TÌNH ĐÒI NGƯỜI Ở HÀ NỘI. ẢNH: LE DUNG VOVA

Image
BIỂU TÌNH DI ĐỘNG BẰNG XE MÁY Ở SÀI GÒN. NGUỒN: FB

Image
BIỂU TÌNH DI ĐỘNG BẰNG XE MÁY Ở SÀI GÒN. NGUỒN: FB

Image
BIỂU TÌNH DI ĐỘNG BẰNG XE MÁY Ở SÀI GÒN. NGUỒN FB

Image
BIỂU TÌNH ĐÒI NGƯỜI Ở TRUNG TÂM HỖ TRỢ XÃ HỘI BÌNH THẠNH. NGUỒN FB

Image
H1ĐÒI NGƯỜI THÀNH CÔNG Ở SÀI GÒN. ẢNH: FB

Image
H1NIỀM VUI KHI GIẢI CỨU NGƯỜI BỊ BẮT THÀNH CÔNG Ở SÀI GÒN. ẢNH: FB

User avatar
dauden
Posts: 575
Joined: Mon Aug 24, 2009 6:09 pm

Post by dauden »

Image


Bí ẩn những vụ cá chết tại Việt Nam


Lâm Phong

Khi nói đến chuyện cá chết tại Việt Nam, thì mọi người, ai cũng biết vụ cá chết đã khởi nguồn từ vùng biển Vũng Áng, nơi có “Khu công nghiệp” Formosa, nhà máy “luyện thép” của Tầu; mà đảng Cộng sản Việt Nam (CSVN) đã “ký kết hợp đồng” cho Tầu được làm “căn cứ đóng quân” với thời hạn 70 năm!

Sau vụ cá chết tại Vũng Áng bùng lên dữ dội, lòng phẫn nộ của người dâtrước sự chậm chạp, giả tảng làm lơ không muốn tìm ra nguyên nhân gây ra cá chết hàng loạt của nhà cầm quyền CSVN, dẫn đến các mối nguy cơ lần lượt ảnh hưởng đến sinh mạng, sự mưu sinh, nguồn thực phẩm của không những ngư dân mà còn ảnh hưởng cho toàn thể nhân dân Việt Nam vì sự ngộ độc môi sinh của biển. Đồng bào Bắc, Trung, Nam đã cùng nhau xuống đường yêu cầu nhà cầm quyền CSVN phải minh bạch rõ nguyên nhân gây ra việc đầu độc cả nước và cũng chính là căn nguyên tội ác diệt chủng có chủ đích nêu trên của kẻ giấu mặt.

Nhưng, để đáp ứng lại nguyện vọng của nhân dân Việt Nam, đảng CSVN, kẻ cướp quyền cai trị đất nước bằng bạo lực, đã dùng đủ mọi thủ đoạn dưới nhiều hình thức côn đồ, để đàn áp thẳng tay những đoàn người biểu tình ôn hòa với nguyện vọng chính đáng trên. Từ những tên công an khoác ngoài bằng những bộ thường phục, những tên công an giả dạng “thanh niên xung phong”, những tên đặc tình (Trung cộng) giả dạng an ninh đi lẫn trong các đoàn người biểu tình ôn hòa, đòi quyền được biết sự thật gây ra nguy cơ diệt chủng cho dân tộc nơi những kẻ tự xưng, vỗ ngực là “phụ mẫu” của nhân dân và “vì dân, vì nước” mà chúng “hy sinh” nhận lãnh trách nhiệm làm “đấy tớ” của nhân dân. Rồi lại tiếp diễn bao cảnh đánh đập dã man giáng lên đầu lên cổ người dân từ trẻ em đến cả phụ nữ cũng bị chúng dùng bạo lực đánh đập, giam cầm… khủng bố người dân biểu tình ôn hòa, bất bạo động.

Sau các cuộc biểu tình ôn hòa của người dân đòi nhà cầm quyền CSVN phải minh bạch vụ cá chết hàng loạt vì môi sinh biển Vũng Áng bị nhiễm độc, đảng CSVN đã gian manh ngăn chận quyền tự do phát biểu, đòi hỏi minh bạch chính đáng từ nhà cầm quyền CSVN để bảo vệ quyền sống của người dân, bằng nhiều hình thức hèn hạ với một mạng lưới công an, côn đồ, đặc tình Trung cộng… nhằm ngăn cản mọi thành phần dân chúng có ý tham gia tiếp tục xuống đường đòi hỏi minh bạch và công lý.

Tiếp đến, còn thêm những vụ cá chết khác ở khắp nơi, trong Nam, ngoài Bắc, cá chết ở sông, trong hồ… Nhưng chưa thấy ai lên tiếng về sự thật tại sao có những vụ cá chết này.


Riêng phần tôi, tôi đã hiểu, đã biết những bí ẩn đó:

Xin thưa cùng quý đồng bào trong và ngoài nước: Vụ cá chết đầu tiên, cũng như hầu hết mọi người đều đã biết, tôi chắc chắn là do chất độc hại từ “Khu công nghiệp” Formosa của Tầu thải ra. Nhưng khi có đông đảo đồng bào xuống đường, để phản đối “Khu công nghiệp” Formosa, thì đảng CSVN đã ra lệnh cho công an, côn đồ đánh đập, đàn áp một cách dã man như đánh quân thù. Chúng còn bắt giam, tra tấn, gây thương tật và tạo khó khăn mọi mặt trong đời sống thường nhật của từng người qua chính sách răn đe, khủng bố của đảng CSVN. Nhất là những ai dám mạnh dạn lên tiếng đòi tống xuất Formosa khỏi Việt Nam, vì những vi phạm nghiêm trọng của họ đã gây ra cho đời sống ngư dân Việt Nam nói riêng và nguồn thực phẩm cả nước nói chung.


Đảng CSVN, nhóm cầm quyền cai trị cả nước không dám lên tiếng đòi buộc Formosa bồi thường mọi thiệt hại cho ngư dân Việt, cùng việc hủy hoại môi sinh lâu dài biển miền Trung do tập đoàn này gây ra. Mà ngược lại, đảng CSVN quay ra đàn áp nhân dân Việt Nam, những người biểu tình ôn hòa, với tay không, biểu ngữ đòi minh bạch, công lý cho đời sống của chính họ, gia đình cùng tương lai con cháu họ; tương lai của đất nước, dân tộc Việt Nam.


Kể từ đó, đảng CSVN đã tương kế, tựu kế, để nghĩ ra cách khác, nhằm đánh lạc hướng người dân, để không ai còn nghĩ tới “Khu công nghiệp” Formosa nữa. Và đảng Cộng sản đã đi đến một quyết định “tốt nhất” là bằng cách phải rải chất độc xuống nhiều vùng biển, sông, hồ, kênh, rạch ở nhiều nơi trong nước, hòng đánh lạc hướng, khiến cho người dân sẽ nghĩ: “thì ở đâu cũng có cá chết, chớ đâu phải riêng chi “Khu công nghiệp” Formosa”; vì đảng Cộng sản Việt Nam không dám đụng tới Formosa, không đuổi được Formosa, vì đã nhận tiền của Formosa rồi.
Nói một cách rõ ràng hơn là: Trong vụ cá chết tại Vũng Áng, thì bọn Tầu Formosa đã chi thêm tiền cho đảng CSVN, để “đảng” tiếp tục làm tay sai và bảo vệ Formosa; và chính đảng CSVN đã đầu độc cho cá chết hàng loạt ở các sông, hồ, kinh, rạch ở nhiều nơi khác, để đánh lạc hướng, để phân tâm dân chúng, để họ không còn nghĩ tới mối họa diệt chủng từ Formosa nữa.

Đảng CSVN chỉ vì quyền lợi riêng, nên đã dâng, bán quá nhiều những phần lãnh thổ, lãnh hải của đất nước cho giặc Tầu. Nhưng bọn chúng luôn luôn tuyên truyền xuyên tạc rằng “miền Nam bán nước”.

Vậy, chúng ta thử hỏi: Từ xưa cho tới nay, có triều đại nào, có chế độ nào “bán nước”, hay “ký kết” cho ngoại bang được dùng làm “căn cứ” những vùng đất như Vũng Áng tới 70 năm, như chính đảng CSVN đã làm hay không?

Ngoài ra, đảng Cộng sản Việt Nam cũng đã rước giặc Tầu vào trấn đóng ở nhiều vùng đất khác từ Hải Phòng, Bình Thuận, Đà Nẵng, Tây Nguyên, Bình Dương…

Không nói đâu xa, đảng CSVN thường lên án Triều Nguyễn "làm tay sai cho thực dân Pháp và bán nước". Kỳ thực, nhà Nguyễn, chẳng những không hề để mất một phần đất nào cả, mà còn mở mang thêm bờ cõi nước Việt tới tận mũi Cà Mau nữa.

Và cho đến ngày 30/04/1975, sau khi xua quân xâm lăng, rồi cưỡng chiếm nước Việt Nam Cộng Hòa, thì rõ ràng Việt Nam Cộng Hòa cũng không hề để một tấc đất nào rơi vào tay của ngoại bang cả.

Như mọi người đều đã biết, chính tên Lê Duẩn, “Tổng Bí Thư” của đảng CSVN đã tuyên bố: “Ta đánh Mỹ là đánh cho Liên Xô, Trung quốc”.

Tóm lại, chỉ có đảng CSVN mới đem giang sơn nước Việt dâng-bán cho bọn giặc Tầu phương Bắc, dù Tầu Mao hay Tầu Tưởng, cũng là Tầu cả.

Nên nhớ, một khi có biến cố nào đó, thì Tầu Tưởng, tức Tầu Đài Loan cũng đứng về phía Tầu lục địa, để xâm lăng nước Việt Nam và sẵn sàng tiêu diệt dân tộc Việt Nam chúng ta.

Cho nên, toàn dân Việt chỉ còn một cách duy nhất, là phải giải trừ cái đảng CSVN, để bảo vệ đất nước và dân tộc, rồi mới mong xây dựng lại một nước Việt Nam Tự Do, Dân Chủ, và đánh đuổi tất cả những tên giặc Tầu ra khỏi biên cương nước Việt, để cùng toàn dân chung tay xây dựng lại một nước Việt Nam Tự Do, Dân Chủ cùng sự toàn vẹn lãnh thổ và lãnh hải của đất nước.

14/06/2016
Lâm Phong







__._,_.___

User avatar
saohom
Posts: 2240
Joined: Wed Aug 26, 2009 11:30 pm

Post by saohom »

Nguyễn Phú Trọng có thể làm như Obama
Ngô Nhân Dụng
Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng muốn chứng tỏ ông cũng thân thiện với dân Việt Nam không thua gì ông Barack Obama. Obama đi ăn bún chả là gần gũi với người Hà Nội sao? Ông Trọng cũng mới đi thăm một cửa hàng bán thịt, rất nhiều thịt chứ không phải chỉ có mấy miếng chả! Ban Tuyên Giáo chọn một tấm hình ông đưa lên mạng. Ông đứng trước một dẫy thịt treo lủng lẳng, coi phong độ hơn cảnh Obama cầm chai bia tu ngon lành. Ông chỉ thua Obama trong một chi tiết nhỏ, là không đứng khoác vai chụp hình với ông bán thịt và mấy khách hàng. Nhưng trông bộ áo được là ủi thẳng thớm của ông, suốt đằng sau chỉ thấy một cái đuôi các đồng chí bận đồ lớn mà không có ma nào đang mua thịt, thì người dân phải thông cảm. Có lẽ anh hàng thịt đứng sau quầy cũng là một đồng chí công an, bữa nay nhận công tác mới vì không cần đem dùi cui đi đánh bọn dân biểu tình chống Trung Quốc!

Có lẽ ông Nguyễn Phú Trọng chọn đến quầy bán thịt là vì “Chiến Dịch Chống Thực Phẩm Bẩn” đang tố cáo họ đã tìm ra), chỉ trong vòng ba tháng, 500 vụ bán thực phẩm bẩn (tức là hư, mất vệ sinh, thiu thối. Trong bức hình đưa lên mạng, ông Trọng đang đưa bàn tay lên như tuyên thệ: “Tôi xin long trọng thề rằng mấy miếng thịt này chưa ôi!”

Hành động thăm dân của ông Trọng chứng tỏ ông đang thực hiện lời ông kêu gọi các đảng viên Cộng Sản trong hội nghị công tác dân vận, được tổ chức ngay sau khi ông Obama rời Việt Nam. Ông dạy các đảng viên rằng vấn đề đầu tiên cần quan tâm là “chăm lo đời sống, hạnh phúc của nhân dân. Ðây là mục đích thiêng liêng, là lý tưởng cao quý của đảng, là vấn đề quyết định sự tín nhiệm, gắn bó của nhân dân đối với đảng.” Bởi vì, ông nhắc lại lời Nguyễn Trãi, “Thuyền bị lật mới biết sức dân mạnh như sức nước!” Nói được câu đó là Nguyễn Phú Trọng không thua gì Obama dẫn hai câu thơ Lý Thường Kiệt.

Dân Việt Nam lập tức đem so sánh Nguyễn Phú Trọng với Obama. Ông Lê Tân đưa bức hình đồng chí Trọng thăm hàng thịt lên trang mạng, lại chú thích rằng: “Trọng Lú bắt chước Obama hỏi thăm dân tình!” Ông còn viết cả một bài thơ để diễn tả ý đó. Có thể nói, dư luận dân Việt, nhất là giới trẻ, có phần thiên lệch. Cảm tình của họ nghiêng hẳn về phía Obama! Dư luận thiên vị cũng vì hành động của ông Trọng có vẻ khác thường. Khi đi Hà Tĩnh giữa lúc cá chết giạt vào trắng xóa bờ biển, ông Nguyễn Phú Trọng chỉ tới trò chuyện với ban giám đốc công ty Formosa mà không thèm quá bộ đi hỏi người dân một câu nào!

Người Việt Nam không thiên vị. Bà con ta đã nhìn thấy một nguyên thủ quốc gia, người đứng đầu cường quốc số một thế giới, biểu lộ một phong cách bình dị, cởi mở, thân thiện một cách tự nhiên, không cần cố gắng đóng trò. Những người dân Việt Nam từ Hà Nội đến Sài Gòn đã đứng đón ông từ sân bay trở về và tiễn ông đi. Hàng trăm ngàn người Sài Gòn tự nguyện xếp hàng, cầm cờ Mỹ, mang băng rôn tự viết tay, treo hình ảnh chào Obama. “Họ đón ông như đón một người thân đi xa trở về,” blogger Nguyễn Quang Chơn viết, và tự hỏi: “Ôi bao giờ trên đất nước tôi xuất hiện một người lãnh đạo có nhân cách, có văn hóa, có tài, có tình, như ông?”

Bao giờ nước Việt Nam có những người lãnh đạo như vậy? Có phải vì trong 90 triệu dân không có ai đủ thông minh, thích giản dị, thương yêu mọi người như Barack Obama hay không?

Nghĩ như vậy là oan cho dân tộc Việt Nam! Nước ta có hàng triệu người tài cán và tử tế không kém gì ông tổng thống Mỹ bây giờ. Nhưng họ không có cơ hội. Những người trong đảng Cộng Sản ngoi lên được cái ghế lãnh đạo thì không hề tập lối sống như các ứng cử viên tổng thống hay đại biểu Quốc Hội ở một nước dân chủ. Bởi vì họ cũng không có cơ hội “tập huấn” phong cách đó.

Ông Barack Obama là sản phẩm của một xã hội quen sống trong tự do dân chủ. Ông đã ngoi lên bằng những công việc phục vụ cộng đồng, đi quét nhà trong những xóm nghèo, đi bưng com mời những người đói. Khi muốn thành nghị sĩ, ông đã phải chinh phục lòng tin và tình thương của hàng triệu cử tri. Ðời sống chính trị một nước tự do bắt buộc các ứng cử viên phải tập lối sống gần gũi với người dân.

Cho nên người Việt Nam được thấy một vị tổng thống Mỹ biết đùa cợt, biết tỏ ra kính trọng người đối diện dù đó là một sinh viên hay một bà chủ quán bún chả. Ngay cả khi đứng trên bục đọc diễn văn, một bài diễn văn mở đầu một chuyến công du, Obama vẫn biểu lộ phong thái đó. Ông Vũ Tú Thành, một cựu nhân viên Bộ Ngoại Giao Việt Nam nhận xét: “Ông ta có khả năng tiếp cận với từng người một trong một gian phòng 2,000 người - tuyệt vời!... Nhiều người Việt Nam đang khát khao muốn nhìn thấy cảnh đó... Có một niềm ngưỡng mộ giống như trong tín ngưỡng.” Trong tín ngưỡng, khi người ta tin một người là tốt, là đáng kính trọng, người ta ngẩng lên nhìn (ngưỡng) với tình yêu không ngần ngại (mộ).

Nhắc đến chuyện tôn giáo. Dù nhiều người chỉ trích việc đưa ông Obama tới ngôi chùa mang mầu sắc đạo giáo gốc Trung Hoa, một Phật tử vẫn nêu lên trên mạng hình ảnh một Obama “khi vào chánh điện lễ Phật, ông đã tự cúi mình xuống cởi bỏ giày!” Người chú ý đến cử chỉ bình thường đó còn viết một bài “kệ tán thán” để khuyên mọi người noi theo: “Lành thay tổng thống Mỹ - Cởi giày vào chánh điện - Chấp tay kính lễ Phật - Với thân tâm thanh tịnh.” Tại sao vị Phật tử này nghĩ rằng ông Obama, một tín hữu Tin Lành, trong lúc chắp tay vái bàn thờ Phật cũng đang sống “Thân tâm thanh tịnh?”
Yêu nên tốt, ghét nên xấu. Chỉ một tâm lý tín ngưỡng mới đưa tới cách nhìn chủ quan như thế. Nêu lên thái độ của vị Phật tử trên, để chúng ta thấy ông Obama đã chạm tới được những trái tim của bao nhiêu người Việt Nam!

Bà Nguyễn Thị Ngọc Anh, người bưng bún chả cho ông Obama ăn trong quán, nói với nhà báo ngoại quốc: “Tôi mong muốn có một người lãnh đạo giống ông ta.” Muốn nước mình có một người lãnh đạo giống ông ta! Câu nói đơn sơ, buột ra cửa miệng của một phụ nữ 24 tuổi khiến mọi người phải so sánh Obama với các lãnh tụ Cộng Sản vẫn đưa mặt lên truyền hình mỗi ngày. Người ta nhìn thấy trong đoạn phim cảnh Obama và Trần Ðại Quang cùng đứng trả lời các nhà báo. Obama thoải mái nhìn thẳng vào mắt mỗi phóng viên đặt câu hỏi. Còn Trần Ðại Quang đứng trơ cứng như cây gỗ khô, khi trả lời mắt thì vẫn nhìn đâu đâu!

Trong cuộc gặp gỡ giữa ông Obama và giới trẻ ở Sài Gòn, chỉ vài tiếng đồng hồ, các bạn trẻ được thấy một “phong thái” Obama hiển hiện. Chắc họ không ngờ con người một tổng thống nước Mỹ lại bình dị, gần gũi như vậy. Khi một nữ sinh viên cho biết đang học tại tiểu bang Montana, ông Obama hỏi thăm thời tiết lạnh ở đó, “Cháu tới Montana vào Tháng Giêng không? Montana đẹp tuyệt, có những ngọn núi rất cao. Thế cháu có tập câu cá không? Có à? Còn tập cưỡi bè trôi trên thác, suối nữa? Cháu thật tuyệt!”

Những câu đối đáp này không nhà chính trị nào có thể sắp đặt trước, không ai có thể soạn ra và viết sẵn, chỉ cần đọc lại. Khi một ông tổng thống đứng trước hai ngàn người trẻ tuổi, sẵn sàng ứng khẩu giải đáp bất cứ câu hỏi nào, người ta thấy một người lãnh đạo có bản lĩnh, hiểu biết rộng đủ mọi đề tài, trong lòng thành thật không có ý lòe ai, cũng không sợ ai hơn mình, cho nên đủ tự tin đối đáp trong mọi hoàn cảnh. Khác hẳn những ông thủ tướng hay chủ tịch nước khi ra nước ngoài lúc nào cũng chỉ biết mở bài diễn văn viết sẵn ra đánh vần từng chữ!

Nhưng trong đoạn đối thoại với cô sinh viên Ðại Học Montana, ông Obama còn cho thấy khuynh hướng tự nhiên là chú trọng đến cá nhân người đối diện. Ông không hỏi cô học môn gì, có hấp thụ được những hiểu biết mới mẻ hay không, có thích chế độ, xã hội nước Mỹ hay không. Ông hỏi cảm tưởng cô về khí hậu, về phong cảnh, về trò giải trí! Ðó là cách giao tiếp của một con người với một con người.

Cho nên giới trẻ Sài Gòn đã nhìn thấy trước mặt họ một người có thể ngồi uống bia và trò chuyện bên vỉa hè với mình. Một người “chơi được!” Nhiều họa sĩ đã vẽ chân dung ông Obama đưa lên mạng. Coi những bức vẽ này, ta thấy nhiều hình vẽ ông mỉm cười, có lúc trầm ngâm hay nghiêm nghị. Nhưng họa sĩ sinh viên Thịnh Thánh Thiện ở Quảng Nam đã vẽ một Obama đang nháy mắt, trều môi làm hề. Lê Công Duy Tính ở Gia Lai vẽ Obama đang nhỏ lệ. Những cách nhìn tinh nghịch, đùa cợt này biểu lộ tình thân, cho thấy người họa sĩ cảm thấy gần gũi nhân vật mình vẽ, có thể cười đùa, trêu chọc được.

Phong cách ứng xử của Obama không có một ban tuyên giáo nào tạo ra được. Ông ta chinh phục được lòng người, chinh phục những cử tri Mỹ khi ông tranh cử. Ðã quen rồi, năm nay qua Việt Nam ông lại chiếm được trái tim ái mộ của bao nhiêu người mà ông không bao giờ cần lá phiếu.

Tất cả chỉ vì Obama là sản phẩm của một xã hội tự do dân chủ. Ở đó, những người làm chính trị phải đi xin từng lá phiếu của dân. Lên cầm quyền thì phải làm sao cho dân đừng “chửi.” Họ không cần một đàn công an văn hóa sủa hàng ngày ca tụng họ, cũng không cần bịt mồm bịt miệng những người bất đồng chính kiến. Mà ai muốn bịt miệng người khác cũng không được!

Ông Nguyễn Phú Trọng có thể bắt chước ông Obama được hay không? Muốn tạo được một phong thái bình dị, thành thật và cung kính, ông Trọng phải bắt đầu lại cuộc đời chính trị của mình. Phải xin phiếu của dân, phải chinh phục trái tim và đầu óc của hàng triệu người bằng hành động. Nhưng trên hết, phải tự thay đổi bản thân mình, biết đặt của khát vọng của người dân và giá trị con người lên trên quyền lợi phe đảng mình. Những người lãnh đạo muốn tập lối sống như vậy thì nước Việt Nam phải sống tự do dân chủ.

Thay đổi này chắc khó lắm, ông Nguyễn Phú Trọng chắc không đủ thời giờ. Nhưng ông có thể giúp cho các nhà lãnh đạo tương lai của nước ta tập lối sống đó. Trong một thế hệ, nước Việt Nam sẽ có những người lãnh đạo với phong cách đáng mến không thua ông Obama!

Post Reply