Bs Nguyễn t.Thanh:Khoa Học & Đức Tin
Posted: Wed Nov 08, 2006 7:13 am
Bs Nguyễn Thị Thanh : Khoa Học & Đức Tin
Phỏng Vấn Đặc Biệt, Tạ Quý sưu tầm
Lời giới thiệu của VNN : Bác sĩ Nguyễn Thị Thanh, người đã khám phá ra nguồn gốc của bệnh ung thư và phát minh phương pháp trị tuyệt căn chứng bệnh ác hiểm nầy, thông tấn VNN chúng tôi rất hân hạnh được Bác sĩ dành cho một cuộc phỏng vấn đặc biệt sau đây do phóng viên Võ Triều Sơn thực hiện.
Ngoài phần trình bày chi tiết thêm về những điều quan trọng của bệnh ung thư, trong cuộc phỏng vấn đặc biệt nầy, Bác sĩ còn có những chia sẻ chân thành cùng quý độc giả của VNN về những suy tư và ước nguyện của một nhà nghiên cứu khoa học về Đức Tin đối với Thượng Đế và về thân phận Sinh, Lão, Bệnh, Tử của con người.
Xin kính mời quý vị theo dõi.
Võ Triều Sơn (VNN).
Sơ lược Tiểu sử Bác sĩ Nguyễn Thị Thanh :
[left]http://www.congdongnguoiviet.fr/Images/0610ChuaBinh.gif[/left]Sơ lược Tiểu sử Bác sĩ Nguyễn Thị Thanh :
Sinh quán tại Quảng Trị, Trung Việt.
Năm 1965, tốt nghiệp Tiến sĩ Y khoa Quốc gia tại Paris .
Năm 1967, qua Gia Nã Đại dạy về Physiologie tại Đại học Moncton NB , Canada . Sau đó, về nước làm Phụ tá Đặc trách Bộ Xã Hội Cứu Trợ cho Bác sĩ Tổng trưởng Trần Lữ Y (Bác sĩ Y lúc ấy trông coi cả 3 Bộ Y Tế, Xã Hội và Cứu Trợ ; Riêng Bác sĩ Thanh có thêm Chứng chỉ Hậu Đại học về Hygiène, Médecine Préventive et Actions Sanitaire et Sociale).
Sau đó, Bác sĩ Trần Minh Tùng, Bộ trưởng Y Tế, cử Bác sĩ Thanh làm Giám đốc Bệnh viện Nhi Đồng Sài Gòn, nhưng sau khi quan sát Bệnh viện, bác sĩ Thanh từ chối trách vụ nầy và mở phòng mạch tư chuyên nghiên cứu về ung thư và thuốc Nam, Bắc. Công cuộc nghiên cứu nầy kéo dài cho tới khi Bác sĩ sang định cư tại Montréal (Gia Nã Đại) sau nầy.
Sau 1975, Bác sĩ Thanh ở lại Việt Nam tiếp tục chữa bệnh. Vì tính tình cương trực, thẳng thắn, Bác sĩ đã bị nhà cầm quyền CSVN giam tù gần 3 năm vì chống chế độ tham nhũng. Tháng 09/1988, Bác sĩ qua định cư tại Gia Nã Đại.
Sau gần 20 năm nghiên cứu, Bác sĩ Thanh đã trình bày về khám phá nguồn gốc trạng thái thiên nhiên của siêu vi (virus) và bệnh ung thư và cũng đã áp dụng lâm sàng chữa lành bệnh ung thư cho nhiều người.
Năm 1998, Bác sĩ Thanh bắt đầu nạp đơn xin Bằng Sáng Chế tại Hoa Kỳ, Gia Nã Đại và Việt Nam . Năm 2002, Bác sĩ đã được Chính phủ Gia Nã Đại trao Bằng Sáng Chế Trị Tuyệt Căn Ung Thư.
Ngoài những nỗ lực nghiên cứu về Y khoa, Bác sĩ Thanh còn nghiên cứu nhiều về Nguồn gốc Văn hoá Tiền và Sơ sử Việt Nam và đã có nhiều cống hiến rất giá trị về lãnh vực nầy.
VNN : Kính thưa Bác sĩ, nhà bác học Louis Pasteur đã nói rằng : Khoa học càng tiến bộ càng làm cho nhân loại tiến gần lại với Thượng Đế. Là một chuyên gia Công giáo nghiên cứu về Y khoa, Bác sĩ nhận thấy ý tưởng trên đây của Louis Pasteur có ý nghĩa như thế nào đối với cuộc sống và lý tưởng khoa học mà Bác sĩ đang theo đuổi ?
Bs Nguyễn Thị Thanh : Đúng, ông Pasteur đã nói rằng : ''Un peu de science on s'éloigne de la Foi, beaucoup de science on s'en approche = Một chút khoa học người ta xa Đức Tin (vào Thiên Chúa), nhiều khoa học người ta tiến lại gần Đức Tin". Câu nói trên của ông Pasteur là kinh nghiệm đời sống nghiên cứu khoa học của ông và của một số lớn các nhà khoa học. Càng đi sâu vào nghiên cứu khoa học, ông Pasteur càng mạnh tin vào sự hiện hữu của Thiên Chúa toàn năng.
Ông ấy muốn nói lên khi người ta tập tểnh một chút khoa học thì họ cảm thấy tự mãn, tự kiêu, coi như với khoa học họ đã đạt được chân lý cao siêu trên hết, và đã đạt được cứu cánh của đời sống con người ; ngoài ra không còn gì nữa đáng nói. Họ tự mãn, tự kiêu tưởng như mình có thể đạt được tất cả với một chút khoa học như ''cóc nằm đáy giếng thấy trời bằng vung'' và không còn tin vào Tạo Hoá toàn năng đã sinh ra con người và cho họ trí thông minh để họ mò mẫm đi tìm vài tí chút sự thật vô cùng hạn hữu trong thiên nhiên tức là nghiên cứu khoa học.
Nhưng khi con người đi sâu hơn vào khoa học thì họ sẽ sửng sốt, bàng hoàng trước những hiểu biết nhỏ nhen vô cùng giới hạn của họ. Tầm mắt mở ra, họ cảm thấy cái bé nhỏ hèn kém của con người và những thành quả khoa học đạt được do nhiều công sức dầu phát triển đến đâu cũng chỉ là cái hiểu biết hạn hẹp vô nghĩa. Từ những nhận thức đó, con người có suy nghĩ hướng về Tạo Hoá. Vì chỉ có Đức Tin về một Thiên Chúa Toàn Năng mới trả lời mọi thắc mắc cho con người biết suy nghĩ. Khoa học với mọi phát minh của nó chỉ là những sự mò mẫm nhỏ nhen trong đêm tối đi tìm những tia sáng li ti sự thật trong vũ trụ huyền nhiệm của Tạo Hoá. Một ví dụ nhỏ : Một phi công lái máy bay tự cảm thấy có tài năng vượt tầng mây. Nhưng đi xa hơn, khi theo hỏa tiển lên cung trăng, ngắm một góc cạnh bé tí xíu vũ trụ bao la hùng vĩ, vô tận, thì anh ta bàng hoàng, chao đảo, trước cái vô biên của Tạo Hoá và cái hiểu biết nhỏ nhoi vô nghĩa của mình.
Bất cứ trong ngành nào, đặc biệt là y khoa thì câu nói của ông Pasteur lại càng đúng. Tuy nhiên, Đức Tin vào Thiên Chúa không thể là món quà tự động trước khoa học cao thâm. Vì quan niệm về thiên nhiên vô biên chưa hẳn đã là yếu tố ''cần'' và ''đủ'' để con người có Đức Tin vào Thiên Chúa. Còn cần một yếu tố khác quan trọng hơn, đó là mầu nhiệm về ơn Thánh sủng của Đấng Tối Cao ban tặng cho con người có lòng biết nắm bắt ánh sáng Đức Tin sâu sắc và bền vững. Vì thế, không phải tất cả các nhà khoa học vĩ đại đều tin sâu sắc vào Thiên Chúa.
VNN : Từ xưa đến nay, rất nhiều nhà khoa học đã hăng say làm việc một cách bất vụ lợi dầu gặp phải nhiều khó khăn. Trong bài phỏng vấn mới đây của bà Diễm Thy Báo Ngày Mới Paris, Bác sĩ cũng đã nói đến vì việc nghiên cứu ung thư mà phải tan gia bại sản và gặp thật nhiều bất công và phá hoại. Như vậy, những hy sinh của các nhà khoa học cùng những tiến bộ của khoa học ngày nay có đương nhiên đem lại hạnh phúc, an lành cho nhân loại không ? Hay nhân loại phải cần tới một thứ gì khác nữa ? Và nếu cần thì phải làm thế nào ?
Bs Nguyễn Thị Thanh : Trừ trường hợp được trả lương hậu hỉ hay tài trợ, hay mua bán bằng phát minh để thành tỉ phú đô la, nếu không, người nghiên cứu khoa học phải hy sinh nhiều. Phải thành thật nói rằng trong sự hy sinh đó tuy có tinh thần phục vụ, nhưng phải có sự đam mê vui sướng và nghị lực kiên cường thì mới mong thành công nhiều ít được. Vợ chồng bà Marie Curie phải đốt bàn ghế giường tủ đang dùng để nghiên cứu, hai ông bà sống nghèo cho đến chết.
Riêng tôi, gặp phải nhiều điều không may vừa ở Montréal Canada vừa ở Việt Nam . Tại Montréal, tôi được hân hạnh hai bác sĩ đồng nghiệp có phòng mạch giàu có chiếu cố, vì ganh tị, vu khống, tố cáo tôi ''chữa bệnh thí nghiệm'' lấy tiền mà không khai báo, nên chính phủ Canada phạt tôi gần 100,000$, xiết nhà, và lấy hết tiền trong tài khoản ngân hàng của tôi. Tuy nhiên, tôi vẫn vui và hiện đang khiếu nại. Sự kiện nầy làm cho tôi suy gẩm câu Chúa dạy cầu nguyện trong kinh Lạy Cha mà phát run sợ "Vâng ý Chúa dưới đất cũng như trên trời!"
Hạnh phúc và đời sống an lành của nhân loại không hẳn nhờ khoa học mà có. Từ xưa, khoa học chưa phát triển con người vẫn sống hạnh phúc an lành. Tuy nhiên, khoa học phát triển đã đem đến nhiều điều lợi lộc tương đối cho nhân loại. Nhưng cũng không chối cãi được rằng khoa học cũng đã đem đến nhiều tai nạn cho loài người : ví dụ súng đạn, bom mìn, chất độc hoá học, môi trường sống bị phá hoại, nguyên tử, hạt nhân giết người hàng loạt, xì ke ma tuý, thuốc phá thai giết người, thuốc sex v.v. đầu độc tuổi trẻ, người lớn.
Vì vậy, hạnh phúc và an bình của nhân loại hoàn toàn tùy lương tâm con người biết lợi dụng khoa học như thế nào. Nhân loại cần phải bừng tỉnh để biết sống có chân lý, có bác ái đức độ. Lãnh tụ quốc gia phải biết trị dân với chánh đạo, vương đạo, biết dùng khoa học để đem lại an ninh thịnh vượng no ấm cho dân. Lãnh tụ quốc gia không thể lợi dụng quyền hành mà tham quyền cố vị, tham lam lợi lộc, nhắm mắt hy sinh mọi quyền làm người của dân, no ấm của dân cho địa vị và hầu bao không đáy riêng tư ; dùng khoa học tạo khí giới hoá học, vi trùng, hạt nhân giết người hàng loạt hòng làm bá chủ thế giới ; nịnh dân để kiếm phiếu, đưa thanh thiếu niên lăn xả vào chủ nghĩa hiện sinh với cuộc sống đồi truỵ mất hết ý nghĩa hạnh phúc an lành quí báu cho cuộc sống của họ.
Giáo Hội Công Giáo (GHCG) La Mã trên bình diện đất đai dân số là một nước thật nhỏ, nhưng trên bình diện thiêng liêng GHCG lớn bằng hoàn vủ. GHCG có sứ mệnh tinh thần tối cao là dẫn dắt nhân loại ngày càng đi đến chỗ hoàn thiện hoàn mỹ. Và từ chỗ hoàn thiện đó, con người dễ tìm gặp Thiên Chúa.
GHCG phải tích cực hoạt động một cách năng nỗ, thiết thực đặc biệt hơn nhiều để có thể đáp ứng hoàn cảnh xã hội sa đoạ của quả địa cầu bệnh hoạn suy sụp ngày nay. GHCG không thể chỉ ngồi làm việc lấy lệ, nhỏ giọt trước bao cơn bệnh trầm kha sa đoạ nặng nề về mọi mặt của thế giới như lũ lụt dâng trào ngày nay.
Không một hội đoàn, cơ quan, không một nền giáo dục quốc gia nào có thể thay thế sứ mạng mà Thiên Chúa đã trao phó cho GHCG của Người trên trần thế. GHCG mà chúng tôi nói đây không phải chỉ gồm các vị Lãnh đạo tại Tòa Thánh La Mã mà là một GHCG hoàn vũ gồm toàn thể Kitô-hữu trên trái đất trong đó có toàn thể giáo dân, có các anh chị em, có một số các bạn làm việc trong VNN, có tôi. Vì vậy, dầu là phần tử nhỏ mọn đến đâu chúng ta vẫn phải có bổn phận góp phần xây đắp GHCG Chúa Giêsu.
VNN : Theo niềm tin của nhiều Tôn giáo thì Thượng Đế dựng nên vũ trụ và sinh ra con người vì chính Tình Yêu của Ngài nhưng tại sao trong môi trường sống của con người lại đầy thảm hoạ như bão lụt, động đất, sóng thần, cũng như trong chính cơ thể con người vẫn luôn luôn đầy dẫy những mầm mống gây ra bệnh tật chết người như những siêu vi, mầm bệnh ung thư chẳng hạn. Bác sĩ nhận định như thế nào về những vấn đề nầy ?
Bs Nguyễn Thị Thanh : Thiên Chúa tạo nên quả địa cầu với mọi tự do hoành hành của nó, lũ lụt, động đất, hỏa diệm sơn, sóng thần, môi trường... Thiên Chúa tạo nên những sinh vật trên quả đất, từ con cực siêu vi đến con người, Ngài ban cho sự sống, vui vẻ, hạnh phúc, gian truân, đau khổ, bệnh hoạn và chết. Đó là chương trình mầu nhiệm yêu thương của Ngài. Tại sao vậy ? Vì cuộc sống trần gian là một cuộc thử thách ghê gớm. Thử thách cho hạng người được mọi may mắn, xinh đẹp, mạnh khoẻ, hạnh phúc tình yêu, công danh, phú quý, giàu có, và thử thách cho hạng người ngoại hình thua kém, tật nguyền, không may mắn, khốn khổ, đau thương, nghèo nàn, đói rách, bị áp bức, bóc lột, bất công, gặp nhiều tai ương, mạt vận không thể nào diễn tả được.
Đó là những bước đầu, bước khởi điểm trong chương trình yêu thương mầu nhiệm của Thiên Chúa ban, mà con người đang đi để đến với một ''hạnh phúc chân thật vĩnh hằng'', ''hạnh phúc bất ngờ và không thể tưởng'' mà Thiên Chúa đã đặt ra sẵn sàng để chờ đón hết thảy chúng ta. Coi chừng, Chúa Kitô đã nói : ''Người giàu có lên thiên đàng khó hơn con lạc đà đi qua lỗ kim". Vậy thì sao ? Phước hoạ ở đâu ?
Thiên Chúa không ban cho cuộc sống trần gian nầy "hạnh phúc vĩnh cửu bất diệt", trái lại, Ngài còn đòi "Kẻ nào muốn theo Ta thì phải uống chén đắng với Ta (vác Thánh giá, chịu đau khổ)". Đời sống trần gian chỉ là nơi thử thách, hạnh phúc trần gian chỉ là tương đối tạm bợ, và cũng là cuộc thử tài đức độ và thử lòng yêu mến tha nhân để xứng đáng vượt đến một hạnh phúc vĩnh hằng mà loài người không thể nào biết trước hay tưởng tượng ra được như thế nào! Sự thử thách trần gian chỉ là bước khởi đầu để con người có xứng đáng bước vào hạnh phúc tuyệt vời vĩnh cửu hay không mà thôi.
Bị bệnh, cách thức chữa bệnh, sống nghèo đói, giúp người bớt nghèo đói, bị đau khổ, giúp người bớt đau khổ... tất cả đó chỉ là những thử thách của Thiên Chúa khi Ngài cho con người hoàn toàn tự do. Đó là tất cả những điều nằm trong chương trình mầu nhiệm tốt đẹp, vô cùng bất ngờ của Tình Yêu Thiên Chúa đối với nhân loại. Trí óc hạn hữu của tạo vật làm sao thấu triệt, làm sao hiểu được Thánh Ý của Tạo Hoá. Chính vì thế mà sau bao nhiêu trăm ngàn năm hay nhiều hơn nữa Thien Chúa đã dựng nên con người trên quả đất, Ngài mới nhập thế làm người để sống cuộc sống hèn hạ, chết cái chết đau thương tận cùng ; và liên tục ban mọi ơn phước, làm nhiều phép lạ không ngừng từ xưa đến nay để khuyến khích và nâng đỡ loài người yếu hèn trước mọi cám dổ của Satan mà sa đoạ.
Mọi Kitô-hữu trên khắp thế giới đều chỉ có một Đức Tin bền chặt từ Thiên Chúa và vào Thiên Chúa y hệt nhau suốt 2000 nay và còn kéo dài cho đến tận thế. Điều nầy chứng minh Thiên Chúa là Sự Thật, và Đức Tin vào Thiên Chúa là điều hạnh phúc vô biên thật. Có thể nói rằng ngay trên cõi đời nầy không có hạnh phúc nào, ví dụ như hạnh phúc trong tình yêu nam nữ, gia đình, sức khoẻ, trí tuệ, công danh, tiền tài... so sánh được với hạnh phúc có một Đức Tin nếu hiểu được giá trị hạnh phúc Đức Tin. Hiện tại đa số nhân loại đang chúi dầu trong bóng tối đam mê xác thịt tiền tài danh vọng, sát phạt nhau..., chưa vỡ lẽ được hạnh phúc Đức Tin nói trên.
Tôi nghĩ rằng, nếu chúng ta đem chữ ''hạnh phúc trần gian'' để diễn tả ''hạnh phúc thiên đàng'', thì có thể nói là trần gian không có hạnh phúc bao giờ ; và nếu đem ''đau khổ trần gian'' so sánh với ''đau khổ hỏa ngục'' thì trần gian cũng chẵng có đau khổ gì cả! Mầu nhiệm Tình Yêu của Thiên Chúa là ở đó. Đúng thời kỳ thì chúng ta sẽ bất ngờ biết đến tất cả mầu nhiện yêu thương của Thiên Chúa vĩ đại dường bao.
VNN : Kính thưa Bác sĩ, nghiên cứu khoa học nhằm khám phá và xác định sự thật hiện có trong thiên nhiên, trong khi ý thức đạo đức hay tình yêu nhân loại - nhằm xác định một sự thật phải có trong thiên nhiên. Phải chăng hai lãnh vực nầy có mục đích khác nhau ? Và lãnh vực nào đã chiếm ưu thế trong quá trình nghiên cứu Y khoa để tìm phương thế trị bệnh ung thư cho hữu hiệu của Bác sĩ ? Khoa học không lương tâm chỉ là một sự lụn bại của tâm hồn (Science sans conscience n'est que ruine de l'âme) có đúng không trong thời đại văn minh tiến bộ hiện nay ?
Bs Nguyễn Thị Thanh : Thường thì khi có ''cầu'', người ta mới nghĩ đến ''cung''. Từ việc tha thiết cho việc cung đó mà con người say sưa và đam mê đi tìm một sự thật vốn sẳn có trong thiên nhiên để cung ứng cho cái cầu. Tuỳ theo mục đích khi đi tìm cái cung để có thể đặt việc nghiên cứu trong lãnh vực đi tìm sự thật cho sự thật, hay đi tìm một sự thật để phục vụ vì yêu thương. Thường thì hai lãnh vực nầy hiếm khi đi riêng rẽ. Việc nghiên cứu trị ung thư của tôi không nằm ngoài thường lệ đó, nghĩa là nghiên cứu để phục vụ phần nào con người đau khổ cùng lúc đi tìm hiểu sự thật. Tất nhiên, niềm vui và say sưa nghiên cứu sự thật giúp con người bất chấp mọi thiệt thòi. Và ý thức đạo đức và tình yêu nhân loại vẫn là cách thúc đẩy con người nghiên cứu say sưa. Vì vậy, hai lãnh vực nầy vốn rất hài hòa và bổ túc cho nhau để có yếu tố tiến tới thành công it nhiều.
Nếu người ta làm khoa học chỉ để phá hoại, trả thù, giết người, tranh dành quyền lực, tham lam lợi lộc cá nhân, thì nhân phẩm con người đâu còn gì. Hiện có những người ra sức chế tạo nguyên tử hạt nhân giết người hàng loạt hay những kẻ nghiên cứu thuốc phá thai giết hàng tỉ trẻ em trong bụng mẹ, việc nhỏ thì phải kể những kẻ ngồi nghiên cứu siêu vi phá máy điện tử, nghiên cứu ăn cắp tiền ngân hàng qua máy phát tiền, máy thâu tiền, nghiên cứu cờ bạc bịp để gian lận cờ bạc, tạo những phim dâm ô tự động để đẩy tuổi trẻ vào bùn nhơ, chế biến thuốc lắc ma tuý rẻ tiền gây nghiện mau chóng đầu độc tuổi trẻ, tạo chương trình dạy trẻ em học sex để dễ dàng lôi kéo chúng vào âm mưu ấu dâm v.v... chẳng những họ đã đạp đổ tâm hồn họ xuống vực thẳm, mà họ còn bôi nhọ trí tuệ thông minh nghiên cứu khoa học của loài người.
VNN : Hân hạnh đọc qua tiểu sử của Bác sĩ, chúng tôi được biết Bác sĩ đã bị nhà cầm quyền CSVN giam tù gần 3 năm từ 1980 đến 1983 vì chống tham nhũng. Xin Bác sĩ có thể cho biết rõ về sự kiện nầy như thế nào. Cho đến nay chế độ CSVN ngày một tham nhũng một cách táo tợn thêm hơn. Theo Bác sĩ nhận định, một chế độ tham nhũng như thế liệu có hy vọng chấp nhận sự hy sinh cộng tác chân tình của những nhà khoa học chân chính như Bác sĩ để đưa đất nước vươn lên không ?
Bs Nguyễn Thị Thanh: Sau 30/04/75 , tôi quyết định không đi đâu cả, dầu trước đó tôi đã học và làm bác sĩ tại Paris Phá p, và dạy Đại học tại Moncton , NB Canada . Vì tôi biết từ 1963, lý thuyết cộng sản sẽ chủ trì Việt Nam khi Dương Văn Minh giết ông Diệm. Nguyên từ đầu, cả tổ-dân-phố chúng tôi đều đi học câu nói "Cần kiệm, liêm chính, chí công vô tư" của ông Hồ, tôi cũng đọc sách giáo huấn đảng và nhân dân của ông cho từ công an, bộ độ, nhà báo, nông dân, thanh niên, phụ nữ, nhi đồng.
Chính vì tin vào sự ''liêm chính'' của người CSVN, nên khi làm bác sĩ trong Khóm, trong Phường trong Hội Trí Thức Yêu Nước, trong các công trường, các vùng Kinh tế mới, tôi thấy thuốc men của nhân dân, của tập thể lao động công trường biến mất, tôi phải lên tiếng. Tôi là người đầu tiên báo cáo về những mất mát tiêu cực đó. Cũng vì tôi thẳng thắn quá nên bị họ bắt giam vào Chí Hòa. Nhưng tôi đã khiếu nại lên tận Trung Ương đảng suốt mấy năm trời ròng rã, và ông TBT Lê Duẩn đã cho điều tra, can thiệp thả tôi ra và bồi thường danh dự cho tôi.
Đúng, ngày nay, tham nhũng trở thành táo tợn ghê gớm, không phải vì đói nghèo mà do lòng tham bạc tỉ đô la vô đáy. Vụ PMU 18 và vụ tham ô khai thác dầu ở Biển Đông thật là những việc bán tổ quốc Việt Nam, ăn cướp của nhân dân một cách táo tợn để lấy bạc tỉ đô la của một số đảng viên lảnh đạo cao cấp từ nhiều năm nay, người bao che đều là đồng lõa. Họ đã đạp đổ tổ quốc, quyền sống của nhân dân mà chọn tham ô bạc tỉ đô la. Ôi chao! sao mà ác ôn quá vậy. Rõ ràng họ là những Việt gian bán nước rồi còn gì nữa! Tôi cảm thấy quá nhục nhã và đau đớn ê chề khi thấy cán bộ đảng viên cao cấp giữ chức Chủ tịch, Phó Chủ tịch Ủy ban Trung ương Chống Tham nhũng lại tham ô hàng tỉ đô la trên tiền vay mượn để xây dựng tổ quốc! Tội của họ quá nặng, nặng hơn cả tội hãm hiếp giết người, cướp của hàng loạt, vì đây là tội họ đã phạm đối với tổ quốc Việt Nam và 85 triệu đồng bào. Họ giữ chức vụ càng cao thì tội càng nặng, pháp luật nhất định phải tịch thu toàn bộ tài sản để trả lại cho tổ quốc, cho nhân dân và lên án tử hình chứ không thể chỉ kiểm điểm.
Ai cũng biết tham nhũng tại Việt Nam lan tràn khắp nơi. Nhiều năm qua, báo chí đã lên tiếng rầm rộ về vụ thuốc ngoại lên giá một cách ồ ạt khủng khiếp từ 100 % đến 450 % hoặc hơn nữa. Các cô dược sĩ cho hay xem truyền hình về việc Quốc Hội chất vấn Bộ trưởng Y tế Trần Thị Trung Chiến trả lời những câu hỏi về y dược, bà Bộ trưởng đã đứng khóc. Họ lấy làm ngạc nhiên rằng tại sao bà ta không từ chức, trái lại, đến nay vẩn giữ chức Bộ trưởng Y tế.
Riêng tôi, năm 2002, được bằng Phát minh của Cơ quan Tài sản Trí tuệ Canada , tôi lên đường về nước. Tại Sài Gòn, tôi được hội kiến với một số bác sĩ, dược sĩ, khi nghe tôi trưng thư có hai viện bào chế Canada và Đức muốn mua Bằng phát minh mà tôi từ chối để đem về nước, họ khuyên tôi "nên bán đi, đem tiền về nước lót tay, lót đường rồi chị muốn làm gì cũng được". Sau đó, ngày 09/01/2003 bà Bộ trưởng Y tế mời tôi ra Hà Nội họp bàn với Bộ. Tôi muốn bà giúp tôi làm việc ở Sài Gòn, bà gián tiếp bỏ qua. Tại Sài Gòn, Bác sĩ Giám đốc Sở Y tế cho tôi hay là Bác sĩ Nguyễn Chấn Hùng, Giám đốc Viện Ung bứu TP, nói rằng "Chúng tôi chưa sẵn sàng có chỗ cho chị làm việc." Tôi thấy chướng ngại vật quá nhiều, nhưng không nản. Sau đó, tôi được Bác sĩ Trương Thìn, Viện Trưởng Viện Y Dược TP tổ chức cho tôi thuyết trình và ký hợp đồng làm thực nhiệm lâm sàng chữa bệnh nhân ung thư, cùng lúc Xí ngiệp Dược phẩm Trung ương 25 chấp nhận ký hợp đồng chế thuốc.
VNN : Chúng tôi được biết Bác sĩ đã bỏ ra một thời gian rất dài để nghiên cứu về bệnh ung thư. Xin Bác sĩ cho biết trong quá trình nghiên cứu đó, Bác sĩ đã gặp những thuận lợi cùng những trở ngại như thế nào ?
Bs Nguyễn Thị Thanh : Nguyên lúc làm việc tại các bệnh viện Paris và tại Phòng mạch tư 320 Phan Thanh Giản, Quận 10 Sài Gòn, tôi thấy có nhiều triệu chứng bệnh nấm và ung thư giống nhau. Một trường hợp ung thư thịt mông của một bà mẹ trẻ mà Bác sĩ Lý Hồng Chương cho làm sinh thiết (biopsie) rồi chạy xạ trị mãi mà bệnh cứ gia tăng. Khi bà ấy tìm đến, tôi trị thử, không ngờ bệnh lui dần và làm sẹo. Một cô gái 19 tuổi xinh đẹp con một nhà giàu, bị một ung thư lở ra trên mũi như miếng bã trầu. Bác sĩ Giáo sư Út trị mãi càng lở lói ra. Gia đình đem đến tôi trị. Thật là may mắn bất ngờ, lành ngoài ước mong của tôi. Từ đó, tôi âm thầm trị ung thư cho ai tìm đến tôi, vậy là về thực hành, tôi có một ít thành quả. Khi ra ngoại quốc, tôi nghiên cứu thêm lý thuyết mới, thấy hữu lý về phương diện lý thuyết. Tôi viết bài giải thích tường tận về "Nguồn gốc nấm của siêu vi và tế bào ung thư" và trao cho các đồng nghiệp để biết ý kiến. Tuyệt đại đa số đồng nghiệp đều tâm đắc.
Tôi tiếp tục trị cho ai tình nguyện và thành công ước độ 70, 80 % nhất là ung thư vú, ung thư phổi, thịt và máu. Với các kết quả lâm sàng đã có, tôi làm đơn xin bằng phát minh tại Hoa Kỳ và Canada . Mỹ kỳ thị giam tôi không phát bằng, họ đòi tôi qua Mỹ cho họ phỏng vấn, tôi không đủ phương tiện. Tháng 09/2002, Canada trao cho tôi Bằng Phát Minh Trị Tận Gốc Ung Thư sau 4 năm khảo sát.
Tôi lên đường về Việt Nam, và sau nhiều vất vả, Viện Y Dược học tại 273 Nguyễn Văn Trổi, Quận Phú Nhuận, tổ chức cho tôi thuyết trình về Nguồn gốc ung thư và sửa soạn lo trị liệu ung thư miễn mọi phí tổn kể cả thuốc trong 6 tháng cho 100 đồng bào nghèo bệnh nhân. Xí nghiệp Dược phẩm Trung ương Quốc tế 25 tại 120 Hai Bà Trưng, lo chế thuốc tài trợ cho bệnh nhân như tôi đã sơ lược trên.
Chính vì vấn đề tiêu cực như trên đã nói trong ngành Y dược mà công trình vất vã của 4 thành phần chúng tôi : 100 đồng bào bệnh nhân ung thư được nhận trị liệu miễn phí - Xí nghiệp Dược phẩm Trung ương 25 có chứng nhận cấp quốc tế - Viện Y Dược Học Sài Gòn - và tôi, khổ công sửa soạn suốt gần 2 năm. Vừa bắt tay trị liệu thì từ trong bóng tối vùng lên một âm mưu tiêu cực phá hoại vô cùng tinh vi và hùng mạnh :
Một nữ phóng viên báo Tuổi Trẻ dùng 2 tên khác nhau, NG.Quang và Lê Thanh Hà, lợi dụng tờ báo uy tín và đông độc giả nhất nước, viết 3 bài báo láo lếu, tung tin thất thiệt phá hoại ngay cả 2 cơ sở lớn của nhà nước là Xí nghiệp Dược phẩm 25, và Viện Y Dược TP làm họ tức uất lên, lại còn sinh mâu thuẫn mất đoàn kết giữa 2 cơ quan nầy. Cuối cùng, một bài báo dài thứ 3 mạ lỵ cá nhân tôi và Bằng Phát minh Canada trị ung thư của tôi, cố tình bóp chết cho kỳ được chương trình trị bịnh ung thư miễn phí cho 100 đồng bào bệnh nhân. Tôi đã viết bài tố cáo khắp nơi nhưng không được trả lời.
Giới bác sĩ, dược sĩ và dư luận cho tôi hay rằng "Hiện rất nhiều tay tài phiệt việt kiều xin độc quyền thuốc men ngoại nhập về Việt Nam, tự do làm giá, đem đô la mua chuộc giới Y tế và bác sĩ trong nước bán thuốc móc ruột, thắt họng nhân dân, báo chí trong nước kêu la như sấm ầm ầm bao nhiêu năm rồi nhưng đâu cũng hoàn đấy" ... "Nếu thuốc trị ung thư của chị ra đời thì còn ai bỏ hàng tỉ đôla ra mua thuốc hoá học tri liệu nhập cảng của họ nữa ; nên buộc họ phải hối lộ phóng viên và báo chí và ai nữa quật chết chị và những ai cộng tác với chị." Dân chúng nói rằng ngày nay không còn "nhà thương" nữa chỉ còn "nhà ghét".
Tất nhiên, cũng có những Việt kiều vì yêu thương đồng bào đem tài sức về giúp dân, nhưng không thiếu người về hại nước bằng mọi thủ đoạn từ tình yêu đến tiền tài. Nhưng tôi phải khiếp đảm khi hay tài phiệt việt kiều hải ngoại trở về nước làm giàu, dùng bạc triệu đôla mua chuộc ngành Y dược hại nước hại dân !!! Tham ô trong nước đã táo tợn như anh nói rồi, tài phiệt Việt kiều còn về cấu kết với tham quan để giết dân thêm. Trời ơi trời hởi! Chỉ vì đồng đôla mà tài phiệt Việt kiều nở ra tay dày xéo đất nước, móc ruột gan bệnh nhân ung thư đau khổ, hút máu đồng bào bệnh nhân ung thư đói rách và gia đình họ một cách tán tận lương tâm, giết hại mầm móng phát triển đất nước như vậy ư !!!
Tôi kính thưa quý vị, trước là VNN, sau là toàn thể các Cộng đồng Người Việt hải ngoại, quý vị nghĩ sao về vụ tài phiệt việt kiều ? Đây có phải là Việt gian phản bội dân tộc không ? Quý vị có suy nghĩ nào, phán đoán nào, đường lối nào, hành động nào ngăn chặn được tệ nạn xã hội về sức khoẻ của toàn dân Việt trong nước hiện tại không ? Tôi tha thiết kêu đến quý vị SOS!!! Đây là một việc làm cứu dân cứu nước cấp bách mà chỉ có các cơ quan truyền thông và CĐNGHN có đủ tư cách, thẩm quyền hành động hiệu quả. Trong rất nhiều năm, báo chí trong nước đã la lối ầm ỷ, Quốc Hội đã họp đi họp lại, bàn tán sôi nổi nhiều lần, giới dược sĩ nắm vững vấn đề, thì không còn đòi hỏi bằng chứng nào nữa.
Riêng cá nhân nhỏ mọn tôi, quý vị thử nghĩ, nếu không do hối lộ để phái hoại, tại sao một phóng viên báo Tuổi Trẻ mà tôi chưa từng biết mặt phải bỏ công sức theo dõi và phá hoại chẵng những riêng tôi, mà quan trọng là 2 cơ sở lớn của nhà nước và đặc biệt là 100 bệnh nhân ung thư khốn khổ ? Cũng như những bao che khác, hiện phóng viên NG. Quang tức Lê Thanh Hà của báo Tuổi Trẻ được bao che kỹ, tại sao vậy ? Vấn đề tiêu cực ở đây sâu rộng lắm! Tuy nhiên, vì lương tâm và Đức Tin, tôi nhất quyết sẽ lo việc chế thuốc trị ung thư cho đồng bào bệnh nhân khốn khổ, dầu tài phiệt Việt kiều có giết, tôi cũng đành.
Phỏng Vấn Đặc Biệt, Tạ Quý sưu tầm
Lời giới thiệu của VNN : Bác sĩ Nguyễn Thị Thanh, người đã khám phá ra nguồn gốc của bệnh ung thư và phát minh phương pháp trị tuyệt căn chứng bệnh ác hiểm nầy, thông tấn VNN chúng tôi rất hân hạnh được Bác sĩ dành cho một cuộc phỏng vấn đặc biệt sau đây do phóng viên Võ Triều Sơn thực hiện.
Ngoài phần trình bày chi tiết thêm về những điều quan trọng của bệnh ung thư, trong cuộc phỏng vấn đặc biệt nầy, Bác sĩ còn có những chia sẻ chân thành cùng quý độc giả của VNN về những suy tư và ước nguyện của một nhà nghiên cứu khoa học về Đức Tin đối với Thượng Đế và về thân phận Sinh, Lão, Bệnh, Tử của con người.
Xin kính mời quý vị theo dõi.
Võ Triều Sơn (VNN).
Sơ lược Tiểu sử Bác sĩ Nguyễn Thị Thanh :
[left]http://www.congdongnguoiviet.fr/Images/0610ChuaBinh.gif[/left]Sơ lược Tiểu sử Bác sĩ Nguyễn Thị Thanh :
Sinh quán tại Quảng Trị, Trung Việt.
Năm 1965, tốt nghiệp Tiến sĩ Y khoa Quốc gia tại Paris .
Năm 1967, qua Gia Nã Đại dạy về Physiologie tại Đại học Moncton NB , Canada . Sau đó, về nước làm Phụ tá Đặc trách Bộ Xã Hội Cứu Trợ cho Bác sĩ Tổng trưởng Trần Lữ Y (Bác sĩ Y lúc ấy trông coi cả 3 Bộ Y Tế, Xã Hội và Cứu Trợ ; Riêng Bác sĩ Thanh có thêm Chứng chỉ Hậu Đại học về Hygiène, Médecine Préventive et Actions Sanitaire et Sociale).
Sau đó, Bác sĩ Trần Minh Tùng, Bộ trưởng Y Tế, cử Bác sĩ Thanh làm Giám đốc Bệnh viện Nhi Đồng Sài Gòn, nhưng sau khi quan sát Bệnh viện, bác sĩ Thanh từ chối trách vụ nầy và mở phòng mạch tư chuyên nghiên cứu về ung thư và thuốc Nam, Bắc. Công cuộc nghiên cứu nầy kéo dài cho tới khi Bác sĩ sang định cư tại Montréal (Gia Nã Đại) sau nầy.
Sau 1975, Bác sĩ Thanh ở lại Việt Nam tiếp tục chữa bệnh. Vì tính tình cương trực, thẳng thắn, Bác sĩ đã bị nhà cầm quyền CSVN giam tù gần 3 năm vì chống chế độ tham nhũng. Tháng 09/1988, Bác sĩ qua định cư tại Gia Nã Đại.
Sau gần 20 năm nghiên cứu, Bác sĩ Thanh đã trình bày về khám phá nguồn gốc trạng thái thiên nhiên của siêu vi (virus) và bệnh ung thư và cũng đã áp dụng lâm sàng chữa lành bệnh ung thư cho nhiều người.
Năm 1998, Bác sĩ Thanh bắt đầu nạp đơn xin Bằng Sáng Chế tại Hoa Kỳ, Gia Nã Đại và Việt Nam . Năm 2002, Bác sĩ đã được Chính phủ Gia Nã Đại trao Bằng Sáng Chế Trị Tuyệt Căn Ung Thư.
Ngoài những nỗ lực nghiên cứu về Y khoa, Bác sĩ Thanh còn nghiên cứu nhiều về Nguồn gốc Văn hoá Tiền và Sơ sử Việt Nam và đã có nhiều cống hiến rất giá trị về lãnh vực nầy.
VNN : Kính thưa Bác sĩ, nhà bác học Louis Pasteur đã nói rằng : Khoa học càng tiến bộ càng làm cho nhân loại tiến gần lại với Thượng Đế. Là một chuyên gia Công giáo nghiên cứu về Y khoa, Bác sĩ nhận thấy ý tưởng trên đây của Louis Pasteur có ý nghĩa như thế nào đối với cuộc sống và lý tưởng khoa học mà Bác sĩ đang theo đuổi ?
Bs Nguyễn Thị Thanh : Đúng, ông Pasteur đã nói rằng : ''Un peu de science on s'éloigne de la Foi, beaucoup de science on s'en approche = Một chút khoa học người ta xa Đức Tin (vào Thiên Chúa), nhiều khoa học người ta tiến lại gần Đức Tin". Câu nói trên của ông Pasteur là kinh nghiệm đời sống nghiên cứu khoa học của ông và của một số lớn các nhà khoa học. Càng đi sâu vào nghiên cứu khoa học, ông Pasteur càng mạnh tin vào sự hiện hữu của Thiên Chúa toàn năng.
Ông ấy muốn nói lên khi người ta tập tểnh một chút khoa học thì họ cảm thấy tự mãn, tự kiêu, coi như với khoa học họ đã đạt được chân lý cao siêu trên hết, và đã đạt được cứu cánh của đời sống con người ; ngoài ra không còn gì nữa đáng nói. Họ tự mãn, tự kiêu tưởng như mình có thể đạt được tất cả với một chút khoa học như ''cóc nằm đáy giếng thấy trời bằng vung'' và không còn tin vào Tạo Hoá toàn năng đã sinh ra con người và cho họ trí thông minh để họ mò mẫm đi tìm vài tí chút sự thật vô cùng hạn hữu trong thiên nhiên tức là nghiên cứu khoa học.
Nhưng khi con người đi sâu hơn vào khoa học thì họ sẽ sửng sốt, bàng hoàng trước những hiểu biết nhỏ nhen vô cùng giới hạn của họ. Tầm mắt mở ra, họ cảm thấy cái bé nhỏ hèn kém của con người và những thành quả khoa học đạt được do nhiều công sức dầu phát triển đến đâu cũng chỉ là cái hiểu biết hạn hẹp vô nghĩa. Từ những nhận thức đó, con người có suy nghĩ hướng về Tạo Hoá. Vì chỉ có Đức Tin về một Thiên Chúa Toàn Năng mới trả lời mọi thắc mắc cho con người biết suy nghĩ. Khoa học với mọi phát minh của nó chỉ là những sự mò mẫm nhỏ nhen trong đêm tối đi tìm những tia sáng li ti sự thật trong vũ trụ huyền nhiệm của Tạo Hoá. Một ví dụ nhỏ : Một phi công lái máy bay tự cảm thấy có tài năng vượt tầng mây. Nhưng đi xa hơn, khi theo hỏa tiển lên cung trăng, ngắm một góc cạnh bé tí xíu vũ trụ bao la hùng vĩ, vô tận, thì anh ta bàng hoàng, chao đảo, trước cái vô biên của Tạo Hoá và cái hiểu biết nhỏ nhoi vô nghĩa của mình.
Bất cứ trong ngành nào, đặc biệt là y khoa thì câu nói của ông Pasteur lại càng đúng. Tuy nhiên, Đức Tin vào Thiên Chúa không thể là món quà tự động trước khoa học cao thâm. Vì quan niệm về thiên nhiên vô biên chưa hẳn đã là yếu tố ''cần'' và ''đủ'' để con người có Đức Tin vào Thiên Chúa. Còn cần một yếu tố khác quan trọng hơn, đó là mầu nhiệm về ơn Thánh sủng của Đấng Tối Cao ban tặng cho con người có lòng biết nắm bắt ánh sáng Đức Tin sâu sắc và bền vững. Vì thế, không phải tất cả các nhà khoa học vĩ đại đều tin sâu sắc vào Thiên Chúa.
VNN : Từ xưa đến nay, rất nhiều nhà khoa học đã hăng say làm việc một cách bất vụ lợi dầu gặp phải nhiều khó khăn. Trong bài phỏng vấn mới đây của bà Diễm Thy Báo Ngày Mới Paris, Bác sĩ cũng đã nói đến vì việc nghiên cứu ung thư mà phải tan gia bại sản và gặp thật nhiều bất công và phá hoại. Như vậy, những hy sinh của các nhà khoa học cùng những tiến bộ của khoa học ngày nay có đương nhiên đem lại hạnh phúc, an lành cho nhân loại không ? Hay nhân loại phải cần tới một thứ gì khác nữa ? Và nếu cần thì phải làm thế nào ?
Bs Nguyễn Thị Thanh : Trừ trường hợp được trả lương hậu hỉ hay tài trợ, hay mua bán bằng phát minh để thành tỉ phú đô la, nếu không, người nghiên cứu khoa học phải hy sinh nhiều. Phải thành thật nói rằng trong sự hy sinh đó tuy có tinh thần phục vụ, nhưng phải có sự đam mê vui sướng và nghị lực kiên cường thì mới mong thành công nhiều ít được. Vợ chồng bà Marie Curie phải đốt bàn ghế giường tủ đang dùng để nghiên cứu, hai ông bà sống nghèo cho đến chết.
Riêng tôi, gặp phải nhiều điều không may vừa ở Montréal Canada vừa ở Việt Nam . Tại Montréal, tôi được hân hạnh hai bác sĩ đồng nghiệp có phòng mạch giàu có chiếu cố, vì ganh tị, vu khống, tố cáo tôi ''chữa bệnh thí nghiệm'' lấy tiền mà không khai báo, nên chính phủ Canada phạt tôi gần 100,000$, xiết nhà, và lấy hết tiền trong tài khoản ngân hàng của tôi. Tuy nhiên, tôi vẫn vui và hiện đang khiếu nại. Sự kiện nầy làm cho tôi suy gẩm câu Chúa dạy cầu nguyện trong kinh Lạy Cha mà phát run sợ "Vâng ý Chúa dưới đất cũng như trên trời!"
Hạnh phúc và đời sống an lành của nhân loại không hẳn nhờ khoa học mà có. Từ xưa, khoa học chưa phát triển con người vẫn sống hạnh phúc an lành. Tuy nhiên, khoa học phát triển đã đem đến nhiều điều lợi lộc tương đối cho nhân loại. Nhưng cũng không chối cãi được rằng khoa học cũng đã đem đến nhiều tai nạn cho loài người : ví dụ súng đạn, bom mìn, chất độc hoá học, môi trường sống bị phá hoại, nguyên tử, hạt nhân giết người hàng loạt, xì ke ma tuý, thuốc phá thai giết người, thuốc sex v.v. đầu độc tuổi trẻ, người lớn.
Vì vậy, hạnh phúc và an bình của nhân loại hoàn toàn tùy lương tâm con người biết lợi dụng khoa học như thế nào. Nhân loại cần phải bừng tỉnh để biết sống có chân lý, có bác ái đức độ. Lãnh tụ quốc gia phải biết trị dân với chánh đạo, vương đạo, biết dùng khoa học để đem lại an ninh thịnh vượng no ấm cho dân. Lãnh tụ quốc gia không thể lợi dụng quyền hành mà tham quyền cố vị, tham lam lợi lộc, nhắm mắt hy sinh mọi quyền làm người của dân, no ấm của dân cho địa vị và hầu bao không đáy riêng tư ; dùng khoa học tạo khí giới hoá học, vi trùng, hạt nhân giết người hàng loạt hòng làm bá chủ thế giới ; nịnh dân để kiếm phiếu, đưa thanh thiếu niên lăn xả vào chủ nghĩa hiện sinh với cuộc sống đồi truỵ mất hết ý nghĩa hạnh phúc an lành quí báu cho cuộc sống của họ.
Giáo Hội Công Giáo (GHCG) La Mã trên bình diện đất đai dân số là một nước thật nhỏ, nhưng trên bình diện thiêng liêng GHCG lớn bằng hoàn vủ. GHCG có sứ mệnh tinh thần tối cao là dẫn dắt nhân loại ngày càng đi đến chỗ hoàn thiện hoàn mỹ. Và từ chỗ hoàn thiện đó, con người dễ tìm gặp Thiên Chúa.
GHCG phải tích cực hoạt động một cách năng nỗ, thiết thực đặc biệt hơn nhiều để có thể đáp ứng hoàn cảnh xã hội sa đoạ của quả địa cầu bệnh hoạn suy sụp ngày nay. GHCG không thể chỉ ngồi làm việc lấy lệ, nhỏ giọt trước bao cơn bệnh trầm kha sa đoạ nặng nề về mọi mặt của thế giới như lũ lụt dâng trào ngày nay.
Không một hội đoàn, cơ quan, không một nền giáo dục quốc gia nào có thể thay thế sứ mạng mà Thiên Chúa đã trao phó cho GHCG của Người trên trần thế. GHCG mà chúng tôi nói đây không phải chỉ gồm các vị Lãnh đạo tại Tòa Thánh La Mã mà là một GHCG hoàn vũ gồm toàn thể Kitô-hữu trên trái đất trong đó có toàn thể giáo dân, có các anh chị em, có một số các bạn làm việc trong VNN, có tôi. Vì vậy, dầu là phần tử nhỏ mọn đến đâu chúng ta vẫn phải có bổn phận góp phần xây đắp GHCG Chúa Giêsu.
VNN : Theo niềm tin của nhiều Tôn giáo thì Thượng Đế dựng nên vũ trụ và sinh ra con người vì chính Tình Yêu của Ngài nhưng tại sao trong môi trường sống của con người lại đầy thảm hoạ như bão lụt, động đất, sóng thần, cũng như trong chính cơ thể con người vẫn luôn luôn đầy dẫy những mầm mống gây ra bệnh tật chết người như những siêu vi, mầm bệnh ung thư chẳng hạn. Bác sĩ nhận định như thế nào về những vấn đề nầy ?
Bs Nguyễn Thị Thanh : Thiên Chúa tạo nên quả địa cầu với mọi tự do hoành hành của nó, lũ lụt, động đất, hỏa diệm sơn, sóng thần, môi trường... Thiên Chúa tạo nên những sinh vật trên quả đất, từ con cực siêu vi đến con người, Ngài ban cho sự sống, vui vẻ, hạnh phúc, gian truân, đau khổ, bệnh hoạn và chết. Đó là chương trình mầu nhiệm yêu thương của Ngài. Tại sao vậy ? Vì cuộc sống trần gian là một cuộc thử thách ghê gớm. Thử thách cho hạng người được mọi may mắn, xinh đẹp, mạnh khoẻ, hạnh phúc tình yêu, công danh, phú quý, giàu có, và thử thách cho hạng người ngoại hình thua kém, tật nguyền, không may mắn, khốn khổ, đau thương, nghèo nàn, đói rách, bị áp bức, bóc lột, bất công, gặp nhiều tai ương, mạt vận không thể nào diễn tả được.
Đó là những bước đầu, bước khởi điểm trong chương trình yêu thương mầu nhiệm của Thiên Chúa ban, mà con người đang đi để đến với một ''hạnh phúc chân thật vĩnh hằng'', ''hạnh phúc bất ngờ và không thể tưởng'' mà Thiên Chúa đã đặt ra sẵn sàng để chờ đón hết thảy chúng ta. Coi chừng, Chúa Kitô đã nói : ''Người giàu có lên thiên đàng khó hơn con lạc đà đi qua lỗ kim". Vậy thì sao ? Phước hoạ ở đâu ?
Thiên Chúa không ban cho cuộc sống trần gian nầy "hạnh phúc vĩnh cửu bất diệt", trái lại, Ngài còn đòi "Kẻ nào muốn theo Ta thì phải uống chén đắng với Ta (vác Thánh giá, chịu đau khổ)". Đời sống trần gian chỉ là nơi thử thách, hạnh phúc trần gian chỉ là tương đối tạm bợ, và cũng là cuộc thử tài đức độ và thử lòng yêu mến tha nhân để xứng đáng vượt đến một hạnh phúc vĩnh hằng mà loài người không thể nào biết trước hay tưởng tượng ra được như thế nào! Sự thử thách trần gian chỉ là bước khởi đầu để con người có xứng đáng bước vào hạnh phúc tuyệt vời vĩnh cửu hay không mà thôi.
Bị bệnh, cách thức chữa bệnh, sống nghèo đói, giúp người bớt nghèo đói, bị đau khổ, giúp người bớt đau khổ... tất cả đó chỉ là những thử thách của Thiên Chúa khi Ngài cho con người hoàn toàn tự do. Đó là tất cả những điều nằm trong chương trình mầu nhiệm tốt đẹp, vô cùng bất ngờ của Tình Yêu Thiên Chúa đối với nhân loại. Trí óc hạn hữu của tạo vật làm sao thấu triệt, làm sao hiểu được Thánh Ý của Tạo Hoá. Chính vì thế mà sau bao nhiêu trăm ngàn năm hay nhiều hơn nữa Thien Chúa đã dựng nên con người trên quả đất, Ngài mới nhập thế làm người để sống cuộc sống hèn hạ, chết cái chết đau thương tận cùng ; và liên tục ban mọi ơn phước, làm nhiều phép lạ không ngừng từ xưa đến nay để khuyến khích và nâng đỡ loài người yếu hèn trước mọi cám dổ của Satan mà sa đoạ.
Mọi Kitô-hữu trên khắp thế giới đều chỉ có một Đức Tin bền chặt từ Thiên Chúa và vào Thiên Chúa y hệt nhau suốt 2000 nay và còn kéo dài cho đến tận thế. Điều nầy chứng minh Thiên Chúa là Sự Thật, và Đức Tin vào Thiên Chúa là điều hạnh phúc vô biên thật. Có thể nói rằng ngay trên cõi đời nầy không có hạnh phúc nào, ví dụ như hạnh phúc trong tình yêu nam nữ, gia đình, sức khoẻ, trí tuệ, công danh, tiền tài... so sánh được với hạnh phúc có một Đức Tin nếu hiểu được giá trị hạnh phúc Đức Tin. Hiện tại đa số nhân loại đang chúi dầu trong bóng tối đam mê xác thịt tiền tài danh vọng, sát phạt nhau..., chưa vỡ lẽ được hạnh phúc Đức Tin nói trên.
Tôi nghĩ rằng, nếu chúng ta đem chữ ''hạnh phúc trần gian'' để diễn tả ''hạnh phúc thiên đàng'', thì có thể nói là trần gian không có hạnh phúc bao giờ ; và nếu đem ''đau khổ trần gian'' so sánh với ''đau khổ hỏa ngục'' thì trần gian cũng chẵng có đau khổ gì cả! Mầu nhiệm Tình Yêu của Thiên Chúa là ở đó. Đúng thời kỳ thì chúng ta sẽ bất ngờ biết đến tất cả mầu nhiện yêu thương của Thiên Chúa vĩ đại dường bao.
VNN : Kính thưa Bác sĩ, nghiên cứu khoa học nhằm khám phá và xác định sự thật hiện có trong thiên nhiên, trong khi ý thức đạo đức hay tình yêu nhân loại - nhằm xác định một sự thật phải có trong thiên nhiên. Phải chăng hai lãnh vực nầy có mục đích khác nhau ? Và lãnh vực nào đã chiếm ưu thế trong quá trình nghiên cứu Y khoa để tìm phương thế trị bệnh ung thư cho hữu hiệu của Bác sĩ ? Khoa học không lương tâm chỉ là một sự lụn bại của tâm hồn (Science sans conscience n'est que ruine de l'âme) có đúng không trong thời đại văn minh tiến bộ hiện nay ?
Bs Nguyễn Thị Thanh : Thường thì khi có ''cầu'', người ta mới nghĩ đến ''cung''. Từ việc tha thiết cho việc cung đó mà con người say sưa và đam mê đi tìm một sự thật vốn sẳn có trong thiên nhiên để cung ứng cho cái cầu. Tuỳ theo mục đích khi đi tìm cái cung để có thể đặt việc nghiên cứu trong lãnh vực đi tìm sự thật cho sự thật, hay đi tìm một sự thật để phục vụ vì yêu thương. Thường thì hai lãnh vực nầy hiếm khi đi riêng rẽ. Việc nghiên cứu trị ung thư của tôi không nằm ngoài thường lệ đó, nghĩa là nghiên cứu để phục vụ phần nào con người đau khổ cùng lúc đi tìm hiểu sự thật. Tất nhiên, niềm vui và say sưa nghiên cứu sự thật giúp con người bất chấp mọi thiệt thòi. Và ý thức đạo đức và tình yêu nhân loại vẫn là cách thúc đẩy con người nghiên cứu say sưa. Vì vậy, hai lãnh vực nầy vốn rất hài hòa và bổ túc cho nhau để có yếu tố tiến tới thành công it nhiều.
Nếu người ta làm khoa học chỉ để phá hoại, trả thù, giết người, tranh dành quyền lực, tham lam lợi lộc cá nhân, thì nhân phẩm con người đâu còn gì. Hiện có những người ra sức chế tạo nguyên tử hạt nhân giết người hàng loạt hay những kẻ nghiên cứu thuốc phá thai giết hàng tỉ trẻ em trong bụng mẹ, việc nhỏ thì phải kể những kẻ ngồi nghiên cứu siêu vi phá máy điện tử, nghiên cứu ăn cắp tiền ngân hàng qua máy phát tiền, máy thâu tiền, nghiên cứu cờ bạc bịp để gian lận cờ bạc, tạo những phim dâm ô tự động để đẩy tuổi trẻ vào bùn nhơ, chế biến thuốc lắc ma tuý rẻ tiền gây nghiện mau chóng đầu độc tuổi trẻ, tạo chương trình dạy trẻ em học sex để dễ dàng lôi kéo chúng vào âm mưu ấu dâm v.v... chẳng những họ đã đạp đổ tâm hồn họ xuống vực thẳm, mà họ còn bôi nhọ trí tuệ thông minh nghiên cứu khoa học của loài người.
VNN : Hân hạnh đọc qua tiểu sử của Bác sĩ, chúng tôi được biết Bác sĩ đã bị nhà cầm quyền CSVN giam tù gần 3 năm từ 1980 đến 1983 vì chống tham nhũng. Xin Bác sĩ có thể cho biết rõ về sự kiện nầy như thế nào. Cho đến nay chế độ CSVN ngày một tham nhũng một cách táo tợn thêm hơn. Theo Bác sĩ nhận định, một chế độ tham nhũng như thế liệu có hy vọng chấp nhận sự hy sinh cộng tác chân tình của những nhà khoa học chân chính như Bác sĩ để đưa đất nước vươn lên không ?
Bs Nguyễn Thị Thanh: Sau 30/04/75 , tôi quyết định không đi đâu cả, dầu trước đó tôi đã học và làm bác sĩ tại Paris Phá p, và dạy Đại học tại Moncton , NB Canada . Vì tôi biết từ 1963, lý thuyết cộng sản sẽ chủ trì Việt Nam khi Dương Văn Minh giết ông Diệm. Nguyên từ đầu, cả tổ-dân-phố chúng tôi đều đi học câu nói "Cần kiệm, liêm chính, chí công vô tư" của ông Hồ, tôi cũng đọc sách giáo huấn đảng và nhân dân của ông cho từ công an, bộ độ, nhà báo, nông dân, thanh niên, phụ nữ, nhi đồng.
Chính vì tin vào sự ''liêm chính'' của người CSVN, nên khi làm bác sĩ trong Khóm, trong Phường trong Hội Trí Thức Yêu Nước, trong các công trường, các vùng Kinh tế mới, tôi thấy thuốc men của nhân dân, của tập thể lao động công trường biến mất, tôi phải lên tiếng. Tôi là người đầu tiên báo cáo về những mất mát tiêu cực đó. Cũng vì tôi thẳng thắn quá nên bị họ bắt giam vào Chí Hòa. Nhưng tôi đã khiếu nại lên tận Trung Ương đảng suốt mấy năm trời ròng rã, và ông TBT Lê Duẩn đã cho điều tra, can thiệp thả tôi ra và bồi thường danh dự cho tôi.
Đúng, ngày nay, tham nhũng trở thành táo tợn ghê gớm, không phải vì đói nghèo mà do lòng tham bạc tỉ đô la vô đáy. Vụ PMU 18 và vụ tham ô khai thác dầu ở Biển Đông thật là những việc bán tổ quốc Việt Nam, ăn cướp của nhân dân một cách táo tợn để lấy bạc tỉ đô la của một số đảng viên lảnh đạo cao cấp từ nhiều năm nay, người bao che đều là đồng lõa. Họ đã đạp đổ tổ quốc, quyền sống của nhân dân mà chọn tham ô bạc tỉ đô la. Ôi chao! sao mà ác ôn quá vậy. Rõ ràng họ là những Việt gian bán nước rồi còn gì nữa! Tôi cảm thấy quá nhục nhã và đau đớn ê chề khi thấy cán bộ đảng viên cao cấp giữ chức Chủ tịch, Phó Chủ tịch Ủy ban Trung ương Chống Tham nhũng lại tham ô hàng tỉ đô la trên tiền vay mượn để xây dựng tổ quốc! Tội của họ quá nặng, nặng hơn cả tội hãm hiếp giết người, cướp của hàng loạt, vì đây là tội họ đã phạm đối với tổ quốc Việt Nam và 85 triệu đồng bào. Họ giữ chức vụ càng cao thì tội càng nặng, pháp luật nhất định phải tịch thu toàn bộ tài sản để trả lại cho tổ quốc, cho nhân dân và lên án tử hình chứ không thể chỉ kiểm điểm.
Ai cũng biết tham nhũng tại Việt Nam lan tràn khắp nơi. Nhiều năm qua, báo chí đã lên tiếng rầm rộ về vụ thuốc ngoại lên giá một cách ồ ạt khủng khiếp từ 100 % đến 450 % hoặc hơn nữa. Các cô dược sĩ cho hay xem truyền hình về việc Quốc Hội chất vấn Bộ trưởng Y tế Trần Thị Trung Chiến trả lời những câu hỏi về y dược, bà Bộ trưởng đã đứng khóc. Họ lấy làm ngạc nhiên rằng tại sao bà ta không từ chức, trái lại, đến nay vẩn giữ chức Bộ trưởng Y tế.
Riêng tôi, năm 2002, được bằng Phát minh của Cơ quan Tài sản Trí tuệ Canada , tôi lên đường về nước. Tại Sài Gòn, tôi được hội kiến với một số bác sĩ, dược sĩ, khi nghe tôi trưng thư có hai viện bào chế Canada và Đức muốn mua Bằng phát minh mà tôi từ chối để đem về nước, họ khuyên tôi "nên bán đi, đem tiền về nước lót tay, lót đường rồi chị muốn làm gì cũng được". Sau đó, ngày 09/01/2003 bà Bộ trưởng Y tế mời tôi ra Hà Nội họp bàn với Bộ. Tôi muốn bà giúp tôi làm việc ở Sài Gòn, bà gián tiếp bỏ qua. Tại Sài Gòn, Bác sĩ Giám đốc Sở Y tế cho tôi hay là Bác sĩ Nguyễn Chấn Hùng, Giám đốc Viện Ung bứu TP, nói rằng "Chúng tôi chưa sẵn sàng có chỗ cho chị làm việc." Tôi thấy chướng ngại vật quá nhiều, nhưng không nản. Sau đó, tôi được Bác sĩ Trương Thìn, Viện Trưởng Viện Y Dược TP tổ chức cho tôi thuyết trình và ký hợp đồng làm thực nhiệm lâm sàng chữa bệnh nhân ung thư, cùng lúc Xí ngiệp Dược phẩm Trung ương 25 chấp nhận ký hợp đồng chế thuốc.
VNN : Chúng tôi được biết Bác sĩ đã bỏ ra một thời gian rất dài để nghiên cứu về bệnh ung thư. Xin Bác sĩ cho biết trong quá trình nghiên cứu đó, Bác sĩ đã gặp những thuận lợi cùng những trở ngại như thế nào ?
Bs Nguyễn Thị Thanh : Nguyên lúc làm việc tại các bệnh viện Paris và tại Phòng mạch tư 320 Phan Thanh Giản, Quận 10 Sài Gòn, tôi thấy có nhiều triệu chứng bệnh nấm và ung thư giống nhau. Một trường hợp ung thư thịt mông của một bà mẹ trẻ mà Bác sĩ Lý Hồng Chương cho làm sinh thiết (biopsie) rồi chạy xạ trị mãi mà bệnh cứ gia tăng. Khi bà ấy tìm đến, tôi trị thử, không ngờ bệnh lui dần và làm sẹo. Một cô gái 19 tuổi xinh đẹp con một nhà giàu, bị một ung thư lở ra trên mũi như miếng bã trầu. Bác sĩ Giáo sư Út trị mãi càng lở lói ra. Gia đình đem đến tôi trị. Thật là may mắn bất ngờ, lành ngoài ước mong của tôi. Từ đó, tôi âm thầm trị ung thư cho ai tìm đến tôi, vậy là về thực hành, tôi có một ít thành quả. Khi ra ngoại quốc, tôi nghiên cứu thêm lý thuyết mới, thấy hữu lý về phương diện lý thuyết. Tôi viết bài giải thích tường tận về "Nguồn gốc nấm của siêu vi và tế bào ung thư" và trao cho các đồng nghiệp để biết ý kiến. Tuyệt đại đa số đồng nghiệp đều tâm đắc.
Tôi tiếp tục trị cho ai tình nguyện và thành công ước độ 70, 80 % nhất là ung thư vú, ung thư phổi, thịt và máu. Với các kết quả lâm sàng đã có, tôi làm đơn xin bằng phát minh tại Hoa Kỳ và Canada . Mỹ kỳ thị giam tôi không phát bằng, họ đòi tôi qua Mỹ cho họ phỏng vấn, tôi không đủ phương tiện. Tháng 09/2002, Canada trao cho tôi Bằng Phát Minh Trị Tận Gốc Ung Thư sau 4 năm khảo sát.
Tôi lên đường về Việt Nam, và sau nhiều vất vả, Viện Y Dược học tại 273 Nguyễn Văn Trổi, Quận Phú Nhuận, tổ chức cho tôi thuyết trình về Nguồn gốc ung thư và sửa soạn lo trị liệu ung thư miễn mọi phí tổn kể cả thuốc trong 6 tháng cho 100 đồng bào nghèo bệnh nhân. Xí nghiệp Dược phẩm Trung ương Quốc tế 25 tại 120 Hai Bà Trưng, lo chế thuốc tài trợ cho bệnh nhân như tôi đã sơ lược trên.
Chính vì vấn đề tiêu cực như trên đã nói trong ngành Y dược mà công trình vất vã của 4 thành phần chúng tôi : 100 đồng bào bệnh nhân ung thư được nhận trị liệu miễn phí - Xí nghiệp Dược phẩm Trung ương 25 có chứng nhận cấp quốc tế - Viện Y Dược Học Sài Gòn - và tôi, khổ công sửa soạn suốt gần 2 năm. Vừa bắt tay trị liệu thì từ trong bóng tối vùng lên một âm mưu tiêu cực phá hoại vô cùng tinh vi và hùng mạnh :
Một nữ phóng viên báo Tuổi Trẻ dùng 2 tên khác nhau, NG.Quang và Lê Thanh Hà, lợi dụng tờ báo uy tín và đông độc giả nhất nước, viết 3 bài báo láo lếu, tung tin thất thiệt phá hoại ngay cả 2 cơ sở lớn của nhà nước là Xí nghiệp Dược phẩm 25, và Viện Y Dược TP làm họ tức uất lên, lại còn sinh mâu thuẫn mất đoàn kết giữa 2 cơ quan nầy. Cuối cùng, một bài báo dài thứ 3 mạ lỵ cá nhân tôi và Bằng Phát minh Canada trị ung thư của tôi, cố tình bóp chết cho kỳ được chương trình trị bịnh ung thư miễn phí cho 100 đồng bào bệnh nhân. Tôi đã viết bài tố cáo khắp nơi nhưng không được trả lời.
Giới bác sĩ, dược sĩ và dư luận cho tôi hay rằng "Hiện rất nhiều tay tài phiệt việt kiều xin độc quyền thuốc men ngoại nhập về Việt Nam, tự do làm giá, đem đô la mua chuộc giới Y tế và bác sĩ trong nước bán thuốc móc ruột, thắt họng nhân dân, báo chí trong nước kêu la như sấm ầm ầm bao nhiêu năm rồi nhưng đâu cũng hoàn đấy" ... "Nếu thuốc trị ung thư của chị ra đời thì còn ai bỏ hàng tỉ đôla ra mua thuốc hoá học tri liệu nhập cảng của họ nữa ; nên buộc họ phải hối lộ phóng viên và báo chí và ai nữa quật chết chị và những ai cộng tác với chị." Dân chúng nói rằng ngày nay không còn "nhà thương" nữa chỉ còn "nhà ghét".
Tất nhiên, cũng có những Việt kiều vì yêu thương đồng bào đem tài sức về giúp dân, nhưng không thiếu người về hại nước bằng mọi thủ đoạn từ tình yêu đến tiền tài. Nhưng tôi phải khiếp đảm khi hay tài phiệt việt kiều hải ngoại trở về nước làm giàu, dùng bạc triệu đôla mua chuộc ngành Y dược hại nước hại dân !!! Tham ô trong nước đã táo tợn như anh nói rồi, tài phiệt Việt kiều còn về cấu kết với tham quan để giết dân thêm. Trời ơi trời hởi! Chỉ vì đồng đôla mà tài phiệt Việt kiều nở ra tay dày xéo đất nước, móc ruột gan bệnh nhân ung thư đau khổ, hút máu đồng bào bệnh nhân ung thư đói rách và gia đình họ một cách tán tận lương tâm, giết hại mầm móng phát triển đất nước như vậy ư !!!
Tôi kính thưa quý vị, trước là VNN, sau là toàn thể các Cộng đồng Người Việt hải ngoại, quý vị nghĩ sao về vụ tài phiệt việt kiều ? Đây có phải là Việt gian phản bội dân tộc không ? Quý vị có suy nghĩ nào, phán đoán nào, đường lối nào, hành động nào ngăn chặn được tệ nạn xã hội về sức khoẻ của toàn dân Việt trong nước hiện tại không ? Tôi tha thiết kêu đến quý vị SOS!!! Đây là một việc làm cứu dân cứu nước cấp bách mà chỉ có các cơ quan truyền thông và CĐNGHN có đủ tư cách, thẩm quyền hành động hiệu quả. Trong rất nhiều năm, báo chí trong nước đã la lối ầm ỷ, Quốc Hội đã họp đi họp lại, bàn tán sôi nổi nhiều lần, giới dược sĩ nắm vững vấn đề, thì không còn đòi hỏi bằng chứng nào nữa.
Riêng cá nhân nhỏ mọn tôi, quý vị thử nghĩ, nếu không do hối lộ để phái hoại, tại sao một phóng viên báo Tuổi Trẻ mà tôi chưa từng biết mặt phải bỏ công sức theo dõi và phá hoại chẵng những riêng tôi, mà quan trọng là 2 cơ sở lớn của nhà nước và đặc biệt là 100 bệnh nhân ung thư khốn khổ ? Cũng như những bao che khác, hiện phóng viên NG. Quang tức Lê Thanh Hà của báo Tuổi Trẻ được bao che kỹ, tại sao vậy ? Vấn đề tiêu cực ở đây sâu rộng lắm! Tuy nhiên, vì lương tâm và Đức Tin, tôi nhất quyết sẽ lo việc chế thuốc trị ung thư cho đồng bào bệnh nhân khốn khổ, dầu tài phiệt Việt kiều có giết, tôi cũng đành.