Đảng CSVN, Thiền Sư, Nguồn Gốc Hận Thù và Tội Ác
Hoài Nam
I) Những Đợt Trả Thù Dai Dẳng của Đảng CSVN:
Kể từ khi Hồ Chí Minh mang Chu? nghĩa Mác-Lê vào lãnh thổ đất nước Việt Nam vào năm 1930, HCM đã lập một băng đảng Cọng sản khát máu, hoạt động dưới nhiều danh nghĩa của nhiều mặt trận để chiếm miền Bắc, cướp miền Nam, tiêu diệt nhân sĩ yêu nước, và liên tiếp trả thù nhân dân. Những cuộc trả thù tiếp nối không bao giờ dứt đoạn mà họ chưa bao giờ cảm thấy nhàm mỏi, dừng tay máu để tha cho Dân tộc. Xin được liệt kê ra như sau:
1) Thực hiện cuộc cải cách ruộng đất năm 1954 để trả thù bằng cách giết chết hàng trăm ngàn địa chủ, sĩ, nông, công, thương. Trả thù như thế chưa đủ sao?
2) Bắn chết và chôn sống hàng chục ngàn dân Huế dưới những hố chôn tập thể trong năm Mậu Thân (1968), chưa đủ sao?
3) Thực hiện những cuộc Tổng tấn công để cướp miền Nam từ 1954-1975, gây biết bao nhiêu chết chóc tang thương cho đồng bào. Toàn dân miền Nam nhốn nháo đạp lên nhau chạy loạn, cha mẹ bỏ con, vợ bỏ chồng, người tình bỏ nhau, cảnh nháo loạn như nhồi mắm ruốt, máu chảy thành sông, lệ đổ thành biển, tiếng khóc như sóng ngàn sét đánh! Trả thù như thế chưa đủ sao?
4) Nhốt tù, tra trấn, hành hạ mấy triệu quân, nhân, cán, chính, của chế độ Cọng hòa. Giải phóng ở chỗ nào mà lại đưa toàn thể quân nhân vào những trại “học tập cải tạo” hà khắc? Trả thù như thế chưa đủ sao?
5) Đẩy tất cả toàn bộ các gia đình bà con thân thuộc nào có liên hệ với chế độ cũ lên vùng “Kinh tế mới” để họ phải chịu cảnh màn trời chiếu đất, ăn sỏi rừng, uống nước suối để sống qua ngày; muỗi cắn, sên bu, lỡ bịnh đau là chỉ nằm chờ chết. Trả thù như thế chưa đủ sao?
6) Ép buộc để mấy triệu người phải cắt ruột bỏ nước ra đi. Những ai không may bị Công an bắt lại, thì bì dùi cui, báng súng, bảng xên dộng vào ngực cho thọ bịnh mà chết, rồi bị nhốt tù mục xương. Một phần chết biển cá ăn. Một phần bị hải tặc Thái lan cướp của, chặt tay chặt chân để lấy trang sức; trai thì bị đánh đập; phái nữ, bất kể tuổi tác, đều bị cởi trần ra hiếp ngay trước mặt chồng, cha mẹ, anh em; thậm chí nhiều người chồng và thân nhân nhìn cảnh trạng vợ con mình bị hiếp dâm trước mặt như thế, chịu không nỗi phải cắn lưỡi tự tự ngay tại chỗ! Những người không vượt trốn bằng đường biển, thì chạy trốn bằng đường bộ qua Cambodia, Lào, Thái Lan cũng không thoát khỏi những cảnh tượng não nề như trên; cũng bị bỏ thây trong rừng, cũng bị bọn Cambodia hiếp dâm hoặc giết chết! Qua đến các trại tỵ nạn phải chịu thêm những đắng cau phũ phàng! Cọng sản trả thù như thế chưa đủ sao?
7) Ép uổng, đàn áp đến độ buộc 12 Phật tử phải hy sinh mạng sống của mình để tự thiêu tập thể tại Cần Thơ trong năm 1975; những vụ tự thiêu rải rác các nơi khác của Đại đức Thích Chân Hỷ, Gia Bình Phạm Tấn Lạc, Huynh trưởng Hồ Tấn Anh, Bà Nguyễn Thị Thu v.v.; hàng trăm, ngàn cuộc tuyệt thực của đồng bào Phật tử trong lẫn ngoài nước liên tiếp. Cọng sản trả thù như thế chưa đủ sao?

Giết chết, cầm tù, giam cấm, cắt hộ khẩu, quản chế… hàng triệu chí sĩ, người lương tâm, người bất đồng chính kiến, anh hùng vị quốc, các vị lãnh đạo các Tôn giáo, những người đối nghịch v.v.; tiêu diệt không nhân nhượng các tôn giáo không thống thuộc đảng. Trả thù như thế chưa đủ sao?
9) Vân vân … Ôi sao kể xiết!
Thù gì mà triền miên không dứt vậy, hỡi Đảng Cọng sản Việt Nam? Hầu như một nước Việt Nam và hơn 3/4 Dân tộc Việt Nam bị các người tiếp tục trả thù đến kiệt quệ kể từ khi Bác Hồ của các người mang chủ nghĩa Mác Lê về đầu độc trong hang Pắc Po'?
Các người đã chiếm trọn đất nước Việt Nam. Các ngươi đã cướp, vét, vơ nhưng các ngươi vẫn chưa thỏa lòng tham vô đáy hay sao? Các ngươi đã chém, giết, đày, giam, bỏ ngục, quản thúc … nhưng các ngươi vẫn chưa bỏ nổi dao đồ tể hay sao? Trả thù liên tiếp đến như trên mà các ngươi vẫn chưa thỏa chí hay sao? Các người đã bất chấp dư luận, bất kể đạo lý để trả thù bằng cách cô lập và áp chế một Giáo hội Phật giáo Việt nam Thống nhất vốn đã được truyền thừa mấy ngàn năm bởi Lịch đại Tổ sư, khiến cho Giáo hội này như cây khô, mất hết pháp lý, khiến cho hàng vạn Chư tăng không nơi nương tựa, vẫn chưa đủ sao?
Thế nhưng tâm rắn độc của các ngươi vẫn không nao núng đến nỗi một vị Tăng (Thích Huyền Quang) bị bịnh thập tử nhất sinh trên giường bịnh vào ngày 18.11.2004, mà các ngươi tuyệt đối ngăn cấm không cho thân nhân và Sư huynh đệ vào thăm trước khi Ngài nhắm mắt! Các ngươi trả thù đến độ phải khiến cho một bịnh nhân chết trong cô đơn tủi phận như thế sao? Lương tâm đâu hỡi đảng Cọng sản?
Mối thù của các ngươi đè ép lên cả Dân tộc Việt nam đến nỗi nét Tập tục truyền thống xưa nay, mà cũng bị các ngươi hủy diệt! Dù các ngươi có căm thù Tôn giáo và Dân tộc Việt Nam đến tận xương tủy chăng đi nữa, thì cũng nên chờ lúc khác để trả thù chứ? Bản thông cáo báo chí của phòng Thông tin Phật giáo Quốc tế đề ngày 16.2.2005 phóng đi, yêu cầu “các cơ quan LHQ, chính giới Âu, Mỹ, Á, các Quốc hội Hoa Kỳ và Quốc hội Châu Âu, cùng các cơ quan truyền thông, báo, đài trên thế giới. Xin hãy giúp đỡ Phật giáo đồ Việt Nam lên tiếng ngăn chận những hành xử vi phạm quyền Con người và đàn áp Phật giáo của Nhà cầm quyền Hà Nội trong mấy ngày Tết vốn là thời điểm sum hòa của dân tộc Việt. Kính xin can thiệp để cho chuyến đi của Phái đoàn Viện Hóa Đạo do Hòa thượng Viện trưởng Thích Quảng Độ được tự do đi lại ra Bình Định chúc Tết và Mừng thọ Đức Tăng thống Thích Huyền Quang, một tập tục văn hóa mà từ bốn nghìn năm qua chưa có triều đại nào ngăn cấm”, vì việc Cọng sản Việt Nam ngăn cấm Phật tử đến viếng thăm chúc thọ Đức Đệ tứ Tăng thống Thích Huyền Quang. Năm hết Tết đến, vì tình người mà con người đến thăm con người, nhưng cũng bị Đảng Cọng sản ngăn cấm!!! Hỡi trời ơi! Nhân tính đâu hỡi đảng Cọng sản?
Đảng Cọng sản Việt Nam ra lệnh trả thù, còn Quốc hội Việt Nam, chính quyền địa phương và đám Công an thi hành, toa rập; không ai phản đối, không ai nhắc nhở! Cả một khối xấp xỉ hai triệu tám đảng viên không có Lương tâm và không có Nhân tính; thì họ là gì hỡi Đạo lý, hỡi loài người?
Qúa rõ ràng rằng mục đích của Đảng Cọng sản Việt Nam là CƯỚP NƯỚC ĐỂ TRẢ THÙ! Thật đúng như trong bài trước người viết đã đề cập, Cọng sản Việt Nam có ba mối thù: a) Thù vì Vô Đạo (chủ trương không Tôn giáo), b) Thù vì Vô học (bị ngu dốt), và c) Thù bị Nghèo đói!
II) Nguồn Gốc của Hận Thù và Tội Ác:
Thế thì ai đã gieo hận thù? Ai đã nuôi mộng trả thù triền kiếp? Nguồn gốc của hận thù và tội lỗi từ đâu? Ba mươi năm chiếm lấy miền Nam là 30x365=10950 ngày mà người Cọng sản luôn chỉa mũi súng đường dao lên Dân tộc Việt Nam không ngày nào chẳng khỏi! Trả thù dai dẳng như thế mà Cọng sản vẫn cảm thấy chưa đủ sao?
Đảng CSVN cứ kết mãi mối thù trong tâm khảm và não bộ của họ, và đã trở thành mối thù Dân tộc. Họ coi Dân tộc và Tôn giáo là kẻ thù cần phải tiêu diệt, rồi liên tiếp trả thù qua từng giai đoạn khác nhau, và họ chưa bao giờ nhận thấy rằng họ đã trả thù đủ để ngưng tay máu của họ. Chừng nào Dân tộc và Tôn giáo Việt nam chưa bị tiêu diệt, thì họ chưa bao giờ ngưng tay cả. Họ là những người nắm quyền sinh sát trong tayđể tiêu diệt hay buông tha, còn Dân tộc và Tôn giáo cùng những vị trong Giáo hội là những người đang chịu đựng. Những lúc chịu không nỗi nữa, thì qúy Ngài trong Giáo hội cất tiếng van xin: “Các ông làm ơn cho chúng tôi sống với!”, Nhưng, Đảng nói: “Tao đã đánh thì chúng bay không được van xin!”. Thế thì, gốc rễ của sự thù hận và tội ác xuất phát từ Đảng CSVN, không phải từ Dân tộc, cũng không phải từ Tôn giáo, và cũng không phải từ qúy vị thân hào nhân sĩ hoặc từ qúy Ngài trong giáo hội đang gióng lên tiếng nói cho Tự do và Nhân quyền!
Về điểm này, nhà Bình luận gia Sức Mấy Đinh Từ Thức đã phân tích để khai thị quan điểm sai lầm nhằm bào chữa cho đảng CSVN của Nhật Tiến khi Nhật Tiến bảo rằng hai Chế độ Bắc, Nam đều là tay sai của ngoại bang. Bình luận gia Đinh Từ Thức viết rằng, giả sử Nhật Tiến đúng, thì “chính những tay sai này là vai chánh trong cuộc tương tàn 30 năm, người dân hai miền Nam Bắc chỉ là nạn nhân, đâu phải họ giết nhau vì hận thù. Cái gốc hận thù không bắt nguồn từ dân, bởi đó, đặt vấn đề hòa giải dân tộc, là sai. Muốn giải quyết vấn đề hận thù, phải truy tận gốc. Nó bắt nguồn từ hai guồng máy cai trị tại Bắc và Nam. Chính quyền miền Nam đã tan biến từ năm 1975. Chỉ còn lại chính quyền miền Bắc hiện đang cai trị cả nước. Đây chính là nguồn gốc còn lại của hận thù!”. Quan điểm và sự phân tích của Bình luận gia Sức Mấy Đinh Từ Thức rất là chí lý!
Dựa trên lập trường Quốc gia Dân tộc, Chiến tranh và Hận thù là cặp song sinh, có cái này thì hiện hữu tức có cái kia sanh, nhưng mục đích là chỉ có sự phát sanh để bảo vệ giang sơn Tổ quốc. Nhưng, sau 30/4/75, Chiến tranh đã dứt, nhưng Hận thù vần còn tồn tại, để rồi có những đòn trả thù gian ác, trắng trợn triền miên, dai dẳng của một chính phủ thắng trận (CSVN) đối với Tôn giáo và Dân tộc Việt Nam, như phần I) đã liệt kê trên. Đảng CSVN có súng ống đạn dược, thì cứ bảo hai triệu tám Đảng viên sắp hàng ngang tiến tới bắn hết toàn dân Miền Nam đi, chứ đâu cần dùng những mánh mung ti tiện để dai dẳng trả thù như thế?
III) Thiền Sư và Chúng Đệ Tử Làng Hồng:
Ở một Làng Hồng, Làng Mai nọ, Thiền sư Nhất Hạnh, Thiền Ni sư Chân Không và chúng Đệ tử luôn tỏ “lòng từ bi” chuyên đi hóa giải hận thù. Nhưng, họ không có lý trí, trí tuệ để nhận định ra đâu là cội nguồn của sự thù hận và tội ác để đi hóa giải.
Trước đây, Thiền sư và chúng Đệ tử không tìm đến Iraq, Afganistan, hoặc các vùng Trung Đông để khuyên bọn khủng bố bỏ đi tham vọng tàn sát nhân loại, mà lại bôn ba lặn lội về vùng tàn dư chiến cuộc đọng lại mùi đau thương của máu và nước mắt để “hóa giải hận thù”, là một việc làm sai quấy không thể tưởng tượng! Hận thù không phải ở trên thân xác nạn nhân, mà ở trong tâm trí của kẻ tàn sát!
Hôm nay, trong thời điểm này, Thiền sư dẫn Đệ tử về Việt Nam muốn gặp Qúy Thầy trong Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất (GHPGVNTN) để hóa giải hận thù, và giải tỏa áp lực của Quốc tế đối với CSVN, là một việc làm ngược với đạo lý, lương tâm; nếu không nói đó là một hành động quẫn trí, phản bội! Cho nên, qúy Ngài trong GHPGVNTN quyết định không gặp Thiền sư là phải, bởi vì qúy Ngài và GHPGVNTN đâu phải là gốc hận thù, mà là nạn nhân bị hành hạ, tra trấn! Giả sử qúy Ngài trong GHPGVNTN tiếp xúc với Thiền sư, thì vô hình chung, người ta cho rằng chính qúy Ngài và GHPGVNTN là kẻ đã gây ra thù hận với Đảng CSVN, là gốc của hận thù! Và, sứ mệnh “Hóa giải Hận thù” của Thiền sư tự nhiên sẽ thành công, rồi khi đó Thiên sư và đệ tử mặc sức hô hào với thế giới rằng, các ông Thầy trong GHPGVNTN đã có thù hận với Chính phủ Việt nam, và chúng tôi đã hóa giải được thù hận ấy! Từ đó, bao nhiêu tội khổ, lỗi lầm, thù hận đều đổ lên GHPGVNTN để cáo buộc! Chiêu này của Thiền sư rất khá nên mới lặn lội cất bước đường xa nửa qủa địa cầu về Việt nam để được CS trải thảm đỏ nghênh đón, long trọng hơn cả trăm ngàn lần so với sự cung nghênh Đức Phật của thành Ca Tì La Vệ khi Ngài về thăm Vua cha. Thế nhưng, Thiền sư vẫn không thể nào qua mặt được trí óc sáng như mặt trời của qúy Ngài trong Giáo hội truyền thống!
Viết bài này chưa xong, người viết lại đọc được một bản tin đề ngày 18.2.2005 từ Phòng Thông tin Phật giáo Quốc tế, phổ biến về cuộc trực đàm giữa sư Chân Pháp Ấn (một Sư làm môi giới đến xin cầu cho Thiền sư Nhất Hạnh được gặp Ngài Quảng Độ) với Hòa thượng Quảng Độ, xin được trích dẫn nguyên văn Sự thật về việc Thiền sư Nhất Hạnh định đến thăm HT Quảng Độ như sau:
“Lần thứ nhất : Phái đoàn đến xin tôi cho cái hẹn để Thiền sư Nhất Hạnh đến thăm tôi (Hòa thượng Quảng Độ), nhưng tôi nói tôi không được Công an cho phép tiếp phái đoàn.
Lần thứ hai : Sư bà ở chùa Từ Nghiêm đến thăm tôi và nói Thiền sư Nhất Hạnh nhờ Sư bà nói với tôi cho Thiền sư đến gặp, tôi cũng nói như lần trước.
Lần thứ ba : Anh Xuân là nhân viên hành chánh cũ của Viện Đại Học Vạn Hạnh đến nói là Thiền sư Nhất Hạnh nhờ đến nói với tôi cho Thiền sư đến gặp, tôi cũng từ chối.
Lần thứ tư : Sư Chân Pháp Ấn đến xin gặp tôi, tôi tự nghĩ chắc lại nói về việc Thiền sư Nhất Hạnh xin đến gặp, đã ba lần rồi thì lần này tôi nói cho dứt khoát, cho nên tôi xuống nhà trực tiếp gặp thầy Chân Pháp Ấn. Thầy cũng nhắc lại việc thầy đến lần này là xin tôi đồng ý tiếp Thiền sư Nhất Hạnh và thầy nấc lên như muốn khóc. Tôi trả lời : Trong lịch trình Thiền sư đi các nơi không thấy có ghi đến Thanh Minh Thiền Viện thăm tôi, vậy Thiền Sư đến đây là đến lén, và tôi tiếp Thiền sư cũng là tiếp lén, như vậy chẳng đẹp đẽ gì, cho nên xin miễn.
Tôi có nói thêm là tình cảm của tôi đối với Thiền sư trước nay vẫn thế, và đặt nhiều hi vọng ở Thiền sư, nhưng bây giờ Thiền sư đã làm tôi thất vọng. Trước đây khi ở trong tù tôi đã làm mấy trăm bài thơ nhờ chuyển sang Thiền sư để in, nhưng Thiền sư đã không in, tôi rất buồn.
Trước khi tôi chấm dứt để lên lầu, sư Chân Pháp Ấn nói rằng Thiền sư Nhất Hạnh bảo nếu tôi không gặp Thiền sư là mắc bẫy Cộng sản, tôi trả lời : Chính Thiền sư đã mắc bẫy rồi”.
Thế mà trang nhà Làng Mai lại có thể vo tròn bóp méo đưa lên Internet rằng là “Hòa thượng Thích Quảng Độ tiếp Tăng thân Làng Mai” với lời lẽ mị dân như sau:
“Hòa thượng Quảng Độ khẳng định rằng Hòa thượng rất kỳ vọng thiền sư Nhất Hạnh về khả năng hoằng hóa của thiền sư tại Tây phương cũng như tại Việt Nam. Hòa thượng đã đọc một bài thơ mà Hòa thượng đã sáng tác trong thời gian ở Vũ Đoài và cũng đã từng gởi qua Làng Mai để tặng thiền sư Nhất Hạnh. Hòa thượng đã nhấn mạnh rằng “đạo tình giữa tôi và thầy Nhất Hạnh vẫn y nguyên như trước, không hề thay đổi. Tuy nhiên, hoàn cảnh và điều kiện hiện tại không cho phép để tôi có thể gặp thầy Nhất Hạnh trong giai đoạn nàỵ” Sau gần một giờ đồng hồ được diện kiến, trước khi ra về, thầy Pháp Ấn đã thưa với Hòa thượng Quảng Độ rằng: “Bạch Hòa thượng, chúng con ngại rằng nếu Sư ông của chúng con không gặp được Hòa thượng, quần chúng có thể sẽ hoang mang và bị phân hoá chăng?” Hòa thượng Quảng Độ đã khẳng định rằng: “Chuyện đó không thể nào xảy ra được. Thầy cứ yên tâm.” Nói xong, Hòa thượng nở nụ cười hoan hỷ, chia tay và trở về lại liêu phòng”. (Những hàng chữ đậm trên đây là do Làng Mai nhấn mạnh). – Bản tin của Phòng TTPGQT.
Đọc cuộc vấn đáp trên và lời lẽ đăng tải tin tức từ Làng Mai, người viết cảm thấy đau lòng, thẹn thùng và tủi nhục thay cho Làng Mai! Đau, thẹn và tủi vì không biết trí tuệ họ sau những năm tháng ngồi thiền đã tăng trưởng đến mức độ nào, mà đến một cuộc vấn đáp ngắn ngủi rõ ràng như thế cũng không hiểu nổi, để đưa ra những nhận định sai trái? Hay là họ cố ý tung tin bất thật để lấy lòng Đảng? Như thế là họ phạm giới Vọng ngôn rồi!
Trở lại vấn đề, Thiền sư muốn hóa giải thù hận, nghĩa là muốn bứng đi gốc rễ của tội ác để ban phước cho 80 triệu dân đang quằn quại trong đói khổ, cứu lấy Phật giáo Việt Nam đang bị tiêu diệt, và bảo vệ cho nét tinh túy của Đạo Phật không bị biến chất, thì Thiền sư đâu cần phải đến gặp qúy Ngài trong GHPGVNTN làm gì cho mất công tốn sức? Ai đã gieo thù hận, ai đã gây ra tội ác ròng rã cả gần thế kỷ nay trên đất nước Việt Nam, cả thế giới ai cũng thấy; Đó là Đảng CSVN và bè lũ! Không lẽ Thiền sư và chúng Đệ tử không hay không biết hay sao?
Không những thế, Thiền sư Nhất Hạnh còn tung hô vạn tuế cái Giáo hội Việt Nam (Giáo hội Quốc Doanh) như sau: “Kính thưa liệt vị Hòa thượng, Tôn Đức; Phái đoàn chúng tôi gồm có khoảng 190 người xuất gia và tại gia, chúng tôi đại diện cho khoảng 30 quốc gia, nhưng mà tất cả chúng tôi đều hướng về Việt Nam, như là quê hương tâm linh của mình và được trông thấy quý vị hòa thượng, quý vị tôn đức và được tiếp xúc với quý vị hòa thượng và quý vị tôn đức cũng như là được tiếp xúc với lịch đại tổ sư của nền Phật giáo Việt Nam. Và cái hạnh phúc của chúng tôi là được đảnh lễ chư vị tôn đức, chư vị hòa thượng, tại vì chúng tôi biết rằng quý vị tôn đức, quý vị hòa thượng là sự tiếp nối, là đại diện xứng đáng cho truyền thống Phật giáo Việt Nam. Trong bao nhiêu năm qua, quý vị hòa thượng, quý vị tôn đức đã làm hết sức mình để bảo tồn để phát huy cái nền đạo đức dân tộc, và điều này chúng tôi biết là một công tác cơ bản để giữ cho xã hội Việt Nam, đất nước Việt Nam được vững mạnh, và chúng tôi trong giờ phút này ý thức được tất cả công đức lớn lao đó của tất cả chư vị tôn đức và hòa thượng” (trích nguyên văn lời Sư Ông Nhất Hạnh phát biểu ở đoạn ghi âm vào thời khắc 17:18/26:20 17:28/26:20 (phút:giây) trích từ Trang nhà Làng Mai).
Có lẽ Thiền sư và chúng Đệ tử đóng chặt cửa Làng, niêm phong ánh sáng, cứ mãi nhắm mắt ngồi Thiền trong bóng tối, nên bị Vô minh che lấp hay chăng?
Nhân đây, không thể không trích thêm một đoạn tin của Phòng TTPGQT phát ra ngày 30.3.2005 để biết thêm về Sư Nhất Hạnh, nhân đó mà xác định ông Sư này là ai. Bản Thông cáo Báo chí viết:
“Cảnh sát hình sự cho biết là vì chiếc xe lam cũ kỹ của Đại đức Viên Phương không có kính chiếu hậu. Những người qua đường thấy lạ đến xem và phản ứng với cảnh sát rằng: "Không có kính chiếu hậu thì phạt tiền thôi, sao lại bắt người ta?". Nhưng cảnh sát vẫn giữ xe và Đại đức không cho đi. Nên dân chúng bao quanh lớn tiếng rằng : "Bắt chi bất nhơn vậy?! Họ giữ xe thì Thầy lấy xe ôm mà đi, đi Thầy". Đại đức Thích Viên Phương đón lấy xe ôm để về chùa Giác Hoa nơi Đại đức cư ngụ. Nhưng một toán công an liền chận xe ôm, bắt Đại đức đẩy vào một chiếc xe taxi chở đi mất, không biết đưa về đâu.
Được tin khẩn báo, Phòng Thông tin Phật giáo Quốc tế đã điện hỏi Thượng tọa Thích Viên Định, Viện chủ chùa Giác Hoa và cũng là Phó Viện trưởng Viện Hóa Đạo, Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất, thì được Thượng tọa cho biết là : "Hồi 15 giờ Đại đức Thích Viên Phương đến vấn an Hòa thượng Thích Quảng Độ tại Thanh Minh Thiền viện, chắc là trên đường về thì bị bắt. Được tin, chùa có hỏi thăm sở công an phường ở quận Bình Thạnh, nhưng công an trả lời không biết gì về việc này"….
… Gần đây, Tu viện Nguyên Thiều cho Phòng Thông tin Phật giáo Quốc tế ở Paris biết, thì sau quyết định nói trên của Đức Tăng thống, hôm 26.3 cơ quan công quyền Bình Định đã đến Tu viện Nguyên Thiều năn nỉ Đức Tăng thống nhận lời tiếp Sư Ông Nhất Hạnh vào ngày 31.3. Tuy họ ngồi chờ từ 7 giờ sáng đến 11 giờ trưa vẫn không gặp được Đức Tăng thống, nên cơ quan công quyền đã khẩn khoản với Thầy tri khách nhờ trình lại lời yêu cầu của họ lên Đức Tăng thống Thích Huyền Quang.
Sau sự kiện trên, Đức Tăng thống đã nhập thất để đọc Đại tạng kinh kể từ ngày 28.3.2005. Ngài cho niêm yết trước Phương trượng lời công bố với khách thập phương là trong thời gian nhập thất ngài không tiếp bất cứ ai, kể cả Sư Ông Thích Nhất Hạnh. Nhưng liền đấy, công an đã đột nhập vào Tu viện xé tờ thông báo này. Đức Tăng thống Thích Huyền Quang liền tự tay viết lại bản Thông báo Nhập thất rồi ký tên, đóng dấu và cho dán ngoài cửa vào Phương trượng của ngài. Có thể vì thấy thủ bút, chữ ký cùng triện của Đức Tăng thống, nên công an chưa dám tháo gỡ, tính cho đến 15 giờ (giờ Paris) chiều hôm nay, thứ tư 30.3.2005, khi ông Võ Văn Ái điện về Tu viện Nguyên Thiều hỏi thăm tình hình.”
Đọc bản tin trên, chúng ta thấy hai điều: a) Một mặt, Cọng sản bắt nhốt Đại đức Thích Viên Phương của Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất, và không cho qúy Ngài trong Giáo hội này đi lại thăm viếng, b) Mặt khác, Cọng sản lại đến lạy lục năn nỉ Đức Tăng Thống Thích Huyền Quang để mong Ngài nhận lời tiếp Sư Nhất Hạnh. Rõ ràng Sư Nhất Hạnh là gì, làm gì, quan hệ gì với Đảng Cọng sản khát máu Việt Nam, một đứa con nít lên 5 cũng dễ dàng nhận biết được vai trò và sự liên quan của sư Nhất Hạnh và ác Đảng CSVN. Hiển nhiên quá! Vì thế cho nên từ trước tới nay, toàn thể qúy Cơ quan, Cọng đồng, Truyền thanh, Báo chí và toàn dân Việt tị nạn Cọng sản Hải ngoại, liên tiếp lên án, chỉ trích, nguyền rủa, chửi bới, phỉ nhổ Sư Nhất Hạnh, thì cũng đâu có gì là quá đáng?
Phật tử chúng ta đừng có non nớt bảo rằng chỉ trích một vị Thầy tu là có tội! Nếu chửi rủa một vị Chân tu Thánh đạo thì mang tội, đúng! Nhưng nếu đánh tên Ma vương đội lốt Thầy tu thì đó là một việc làm đầy phúc đức cho quần sinh, nhất là những tên Ma vương dù vô tình hay cố ý làm tiêu hủy Phật pháp và làm băng hoại Giáo lý uyên nguyên của Phật đà! (Ma vương vẫn có đủ tài phép để hóa ra thành vị Thầy tu).
IV) Nguy cơ của Phật giáo đang bị tiêu diệt:
Trong bức Tâm Thư gửi Thiền sư Thích Nhất Hạnh, Đại đức Thích Nhựt Chấn đã đề cập đến tình hình Phật giáo trong nước, Ngài viết: “Một hình thức tu tập truyền thống cho giới cư sĩ Phật tử là các khóa tu Bát quan trai giới, nhưng nội dung chỉ mang hình thức lễ bái nhiều hơn là tập sống một ngày một đêm theo hạnh xuất gia. Còn trong các sinh hoạt đi chùa tụng kinh, niệm Phật, bái sám, cũng chỉ là hình thức, chứ Phật giáo chưa có sự giáo dục cụ thể để đưa giáo lý căn bản, chuẩn xác vào sự hiểu biết cho đại đa số quần chúng Phật tử. Có nhiều thầy còn bóp méo giáo lý, dạy sai lời Phật có chủ ý rõ ràng. Có thầy đã dạy Phật tử rằng: “Việc gì Phật dạy đúng mà Đảng không cho làm thì không được làm, còn việc gì dù là sai mà Đảng cho phép thì cứ làm”. Thiết nghĩ Bụt dạy: Tin ta, kính ta mà không hiểu ta là phỉ báng ta. Ở đây, giáo dục như vậy có phải là đưa quần chúng vào tệ nạn mê tín và tự mình phỉ báng Phật hay không? Nguyên nhân những bất cập ấy xuất phát từ đâủ” Thứ nữa, khi đề cập đến Hệ thống Học viện Phật giáo, Đại đức Thích Nhựt Chấn viết: “Chương trình đào tạo lại đưa vào trường những môn học không cần thiết. Ví dụ ở học viện Phật giáo Việt Nam tại Thành phố Hồ Chí Minh phải học các môn như: Triết học Mác, Kinh tế chính trị, Chủ nghĩa xã hội khoa học, Lịch sử Đảng. Chúng con thấy một trường Phật học tại sao lại học các môn như thế, học để làm gì trong khi Tam tạng kinh điển Phật giáo một người xuất gia đọc cả đời vẫn chưa hết”.
Người viết còn nhớ đã có lần nghe băng kinh giảng của Thầy Thích Như Điển, Thầy kể cho nghe một câu chuyện thật về trình độ của Hội Hán-Việt Phật học ở Hà Nội, dịch kinh từ Hán văn ra Việt văn. Câu “Tam Thừa Tứ Quả” (để chỉ về quả vị giải thoát trong Đại thừa Phật giáo. Tam Thừa: Thanh Văn, Duyên Giác, Bồ Tát; và tứ Quả: Tu Đà Hoàn, Tư Đà Hàm, A Na Hàm, A La Hán) mà Hội Hán-Việt Phật học dịch ra là “Ba Xe Bốn Trái” (Tam = Ba, Thừa = Xe, Tứ = Bốn, Qủa = Trái).
“Tam Thừa Tứ Quả” mà dịch ra là “Ba Xe Bốn Trái”, thì chỉ có dựng xác ông Các, ông Mác, ông Hồ lên để nhờ mấy ông đó cắt nghĩa dùm, chứ có ai mà hiểu nổi? Trình độ của “Đỉnh cao trí tuệ của loài người” là thế đó! Ôi! Bất hạnh thay cho Phật giáo!
Ai nghe điều này mà không ớn lạnh? Ai thấy những sự kiện này mà không toát mồ hôi? Ai biết việc này mà không rùng mình kinh sợ? Nhất là Phật giáo đồ phải biết xót xa cho tinh túy của Đạo Phật đang bị thiêu đốt bởi ma quân!
Trong qúa khứ, Phật giáo có những Pháp nạn, nhưng Pháp nạn như ở năm 1963 chỉ là một sự chặt cành bứt lá, gốc vẫn còn; nghĩa là nét tinh túy của Phật giáo cổ truyền vẫn không bị hoen ố; sau khi cành lá bị bẻ trụi, gốc vẫn có thể phát sinh cây Pháp tinh nguyên, đâm chồi nẩy nụ để trở thành cây Phật pháp tinh nguyên.
Bây giờ, Phật giáo cũng đang chịu Pháp nạn dưới bàn tay lông lá của Cọng sản; nhưng Pháp nạn này tinh vi khó thấy, nguy hiểm gấp trăm lần so với những Pháp nạn trước đây, vì CSVN đang bứng gốc, đầu độc cội nguồn Phật giáo, chúng muốn biến Giáo lý nhà Phật thành một lý thuyết Mác Lê Hồ.
Dẫn trích một vài bằng chứng, thực tiển như trên về hiện trạng Phật giáo trong chế độ Cọng sản Việt Nam để cho qúy Tu sĩ lẫn Cư sĩ, những ai đang ưu tư cho Chân lý Như Lai đang bị băng hoại, phải đồng lòng góp sức chung vai cứu lấy!
V) Kết Luận:
Cõi đời vô đạo! Lớp người vô đạo! Chủ nghĩa vô đạo!
Hoài Nam