Thơ: Quang CauMuoi
Nhạc: Vĩnh Điện
Trình Bày: Kim Khánh
Mày bỏ cuộc chơi, khi tuổi vẫn còn xanh
Chiến trường khốc liệt quá, bỏ mày lại cũng không đành
Rừng cao su tơi tả, kiếm tạm một khúc cây
Cột chân tay mày lại, xỏ đòn gánh gánh đi
Biết làm sao bây giờ, lính Dù không bỏ bạn
Ai đã ghi lại hình, gửi một lời cám ơn
Chiến trường đi ai tiếc đời xanh!
Biết đâu ngày mai sẽ đến phiên tao
Vào mùa trăng Lính thường cháy túi
Đạn dược bây giờ còn phải đánh cầm chừng
Kiếm đâu ra băng ca
để mày yên giấc ngủ
Gánh mày đi
như gánh một con mồi
Gánh mày đi
đầu mày chúc xuống đất
Lắc lư theo nhịp đi, hồn mày ở trên cao,
Có thấy tức cười không?
Ráng chút nữa rồi về với mẹ, vì ngày xưa mày khóc mẹ ru
Rồi thì hôm nay mẹ khóc ru mi xuống mồ
À ơi, con ơi à ơi,
đây là giấc ngủ ban đầu, mà mẹ ru con
Bên ngoài gió thổi man man, hai mươi năm trường, mẹ ru con theo tiếng à ơi...
Rồi con lớn khôn, con ra chiến trường... Mẹ khóc hằng đêm.
Những người đã chết hôm qua cho nước Việt bình yên
Xin ghi ơn các anh
Last edited by tieuvuvi on Sat Apr 24, 2021 8:21 pm, edited 2 times in total.
Giọt nước mắt thương đau ngày nào
Khóc cho nhà tan theo quốc biến
Cha nhỏ lệ gãy tàn cung kiếm
Chí trai nhục hờn chốn tù lao
.
Giọt nước mắt đói khổ cái cò
Vùng Kinh Tế mới đời vất vả
Tảo tần nuôi đàn con thơ dại
Nuôi chồng cải tạo máu lệ tràn
Giọt nước mắt tang thương mẹ buồn
Những chiều héo hon dòng lệ mặn
Mắt khô cằn bóng già thềm vắng
Ngồi vá lại nửa mảnh đời con
Giọt nước mắt đưa tiễn nghẹn ngào
Sóng cuồng nộ vùi thân biển cả
Phận kiếp lưu vong về bến lạ
Lệ mồ côi buốt lời kinh đêm
Giọt nước mắt bơ vơ lạc loài
Gót mòn lê tuổi thơ đánh mất
Đánh đổi miếng cơm đành buôn phấn
Nụ cười tắt lịm úa lệ cay
Giọt nước mắt xót xa tủi hờn
Nỗi oan nghiệt cơ đồ bán sạch
Mẹ Việt Nam thịt da rỉ máu
Trường Sa Hoàng Sa lệ điêu linh
Giọt nước mắt mãi chưa lặng sầu
Tây Nguyên ô nhiễm mù bụi đỏ
Bầy cá chết môi trường thảm họa
Rừng vàng biển bạc trắng lệ tang
Giọt nước mắt gào thét nhân quyền
Triệu con tim đồng chung tiếng nói
Dậy mà đi núi sông bất tử
Lệ vỡ òa khát vọng tự do
Tháng tư thao thức những ngậm ngùi
Tiếng Quốc oằn đau bao thế hệ
Bốn mươi sáu năm còn nuốt lệ
Giọt nước mắt nào cho quê tôi!
Tiểu Vũ Vi
Photo: Trần Kim Bảo
Last edited by tieuvuvi on Sat Apr 24, 2021 8:09 pm, edited 1 time in total.
Em ơi!
Mở sách ra coi
Liệu có còn gì trên trang huyết sử?
Còn gì đâu, em ơi!
Cả một giang sơn đã đầu hàng, giơ tay, bức tử!
Thôi rồi!
Kiếp sống này ta coi như đã chết
Giặc sau lưng
Biển trước mặt
Anh như thân phận Thục An Dương Vương & Mỵ Châu oan nghiệt
Trên lưng chiến mã cùng đường
Nên cầm bằng đời anh đã chết với quê hương
Ngay từ những phút giây thê lương
Những phút giây 75 Sài Gòn trong cơn đau quặn mình thoi thóp thở.
Em ơi.
Trùng dương thăm thẳm đợi chờ
Anh đứng bên bờ nước bơ vơ
Nghe từng hơi thở
Biển Ðông bát ngát mở cánh tay chào
Trùng dương cất tiếng sóng giục gào
Cùng với trăng sao
Lao ra biển rộng
Giữa trời nước mênh mông
Anh chắp tay
Tạ tôi non sông
Từ trên biển cong nửa vòng trái đất
Nước mất
Quê hương tan tác về đâu
Ðêm huyền thoại, đêm nhiệm mầu
Anh, tên tù, rùng mình, chui lọt lỗ kim khâu
Và bỗng mừng thấy địa cầu vẫn còn đất sống.
Bây giờ
Dưới trời tự do, trời cao, biển rộng
Mở lại trang sử cũ. Em! Liệu có còn gì không?
Còn!
Anh còn một nước Việt Nam
Anh còn những đóm lửa âm thầm trong tim không rụïi tắt
Phải chi ngày đi anh mang được Mẹ Cha, thân thuộc, bà con, bạn bè và bảy mươi triệu đồng bào ra khỏi tay giặc
Thì bây giờ anh đâu còn kêu gào, thao thức gọi lửa anh em
Thì bây giờ anh đâu còn thao thức từng đêm
Với net, với báo, với đài, với những tin Việt Nam một trời u tối
Với Anh, với Mạnh, với Khải, với Phiêu, với Ðỗ Mười...
Với đảng cộng sản Việt Nam “không đổi màu dù ta đổi mới..."
Với kinh tế thị trường
Với đảng ta định hướng
Của một bầy ngu xuẩn chiếm ngôi cao.
Bây giờ
Thứ anh còn trong tim chỉ là chút lửa sót năm nào
Lửa vẫn còn nguyên từ thuở ban đầu thời cùng anh em kiếm cung ngang dọc
Nên nếu mai này lịch sử có thổi bùng cơn gió lốc
Còn lửa bao nhiêu anh châm hết cuộc cờ!
Chí anh nuôi, vẫn tháng năm còn đó trong mơ
Cuộc chiến đấu này anh chưa xuôi tay bỏ
Vì khi anh còn hơi thở
Anh vẫn còn nghe non nước trở mình
Nỗi đau còn từ lửa máu đao binh
Nỗi đau của một Việt Nam “hòa bình trong nghĩa địa"
Nỗi đau của một Việt Nam đang quặn mình trong đêm dài chủ nghĩa
Nỗi đau của Tổ Quốc tang thương! Dân tộc cúi đầu?
Quê hương rồi sẽ đi về đâu?
Và chúng ta sẽ đi về đâu?
Nếu lịch sử đã hết thiêng liêng và lửa nhiệm mầu đã tắt?!
Oai linh đâu? Hỡi giống dòng Ðại Việt?
Oai linh đâu? Hỡi đất nước kiêu hùng?
Hỡi ai nguời còm ngấm nỗi đau chung
Còn chút lửa, có cùng ta góp cơn bão lốc!?
“Chế độ này như căn nhà xiêu vên trên giốc
Chỉ cần một cơn gió lốc
Bạn bè ơi! Có còn giữ gió trong lòng?!" (*)
(*) Thơ Nguyễn Mậu Lâm, quốc nội)
Lê Khắc Anh Hào (Trích thi tập Ðoạn Trường Lưu Vong)
Last edited by tieuvuvi on Fri Apr 25, 2025 2:09 pm, edited 1 time in total.
Màn đêm xuống dần…
Không gian u tối
Gió lạnh đâu bỗng thổi về
Se thắt cõi lòng người viễn xứ
Đêm nay không còn nghe tiếng súng cầm canh
Đèn hỏa châu cũng không còn lửng lơ dưới cánh dù nhỏ bé…
Đêm của ba mươi tám năm trước
Đêm của im lặng
Đêm của trống vắng
Hãi hùng
Đêm ba mươi, đêm tàn cuộc chiến
Ba mươi tám năm rồi
Lưu lạc trên đại dương thế giới
Ở nơi đây,
Có người, đêm đó lau nước mắt, buông tay súng;
Có người, bùi ngùi nghe kể lại, buồn vu vơ…
Có biết bao oan hồn, uổng tử …
Đã tất tả ra đi vì viên đạn cuối cùng,
Và còn nữa vì oán thù chất ngất
Đêm Ba Mươi còn có bao người chết ?
Và sau đó,
Chốn ngục tù bao người ngã gục
Trên đại dương bao xác lênh đênh
Mỗi ngày đều là một ngày ba mươi tháng tư
Mỗi ngày dân ta còn tức tưởi chết oan.
Đừng quên chiến sĩ đồng bào.
Họ là ai ?
Có người là cha, mẹ, anh em, thân thích của mình
Có người là bằng hữu, xóm giềng, tri kỷ của ta.
Và bao nhiêu người ta không biết mặt cũng chẳng biết tên
Họ là những người cùng dòng máu Việt, cùng sinh một bọc với mình
Ba mươi tám năm dài không xóa nhoà uất hận
Mỗi một ngày là một Ba Mươi Tháng Tư
Đêm lạnh về
Thương cho bao linh hồn lạnh lẽo bao chục năm nay
Hãy để tâm hồn lắng đọng
Hãy đốt lên một đốm lửa hồng để để sưởi ấm những người đã khuất
Hãy thắp lên ngọn nến hy vọng : sẽ có một ngày đất nước tự do.
Sáng Tác: Trúc Hồ
Trình Bày: Mai Thanh Sơn- Nguyên Khang- Thế Sơn- Việt Khang
• Mẹ ơi ! xuân này con không nhà
Giờ đây chợt nhiên nhà tan cửa nát
vì ai ? vì ai đau thương lan tràn
vì ai ? vì ai nước việt lầm than
Mẹ ơi ! nhìn con thơ không nhà
lòng con quặn đau từng cơn bão táp
vì ai ? vì ai quê hương điêu tàn
Mẹ ơi ! xuân này người người không nhà
• Một kiếp dân oan biết về đâu khi gió mưa về
nén nghẹn trong tim nỗi đau gần một thế kỷ
nước mất nhà tan hư hao suốt một đời
Trời đất tan hoang xuân này không nhà Mẹ ơi
Mẹ ơi ! có thấu nỗi đau không nhà
• Mẹ ơi ! xuân này con không nhà
Lộc Hưng giờ đây nhà tan cửa nát
vì ai ? vì ai đau thương lan tràn
vì ai ? vì ai xóm đạo hoang tàn
Mẹ ơi ! nhìn con thơ không nhà
lòng con quặn đau từng cơn bão táp
vì ai ? vì ai quê hương điêu tàn
Mẹ ơi ! xuân này người người không nhà
Người lính thương binh biết làm sao khi đêm mưa về
nén nghẹn trong tim nỗi đau gần một thế kỷ
nước mất nhà tan hư hao suốt một đời
Một kiếp thương binh xuân này không nhà Mẹ ơi
Một kiếp dân oan xuân này không nhà Mẹ ơi
Trời đất tan hoang xuân này không nhà Mẹ ơi
Last edited by tieuvuvi on Sun Jan 14, 2024 1:36 pm, edited 1 time in total.
Con cò lặn lội bờ sông
Gánh gạo nuôi chồng cải tạo nơi xa
Thương nhau dù mấy quan hà
Thiên nhai hải giác vẫn là có nhau.
Nói
Miền Nam cờ đổi
Thương cái cò phải lặn lội bờ sông
Nuôi con thơ lại dành dụm nuôi chồng
Tù Việt Bắc nơi rừng sông nước độc.
Liễu yếu đường xa cơn bão lốc
Thân cò quãng vắng buổi mưa dông
Đã yêu nhau sao cho vẹn chữ đồng
Quyết một dạ chờ mong chung thủy.
Từng vui hưởng những ngày đoàn viên thân quý
Sẽ chia nhau mùi vị đắng cuộc đời
Ngày sau một tấm gương soi
Rạng danh phụ nữ giống nòi Lạc Long
Gian nan mới biết tấm lòng.
Trần Nhất Lang
Last edited by tieuvuvi on Sun Jan 14, 2024 1:26 pm, edited 1 time in total.