Tin Trong Nước

Xin nhớ: tin cần có "nguồn", trích từ đâu ra!!!
User avatar
khieulong
Posts: 6768
Joined: Wed Dec 01, 2004 9:09 pm
Been thanked: 1 time

Post by khieulong »

Ðường dây tham nhũng tại Petro Việt Nam: Thủ đoạn mua bán thầu của các “ông trùm” dầu khí
Tuesday, May 03, 2005 Nguyen trong Tuyen

HÀ NỘI 03-05.- Ngày 28-4-2005 báo Người Lao Ðộng cho hay Viện Kiểm sát Tối Cao VN đã “ra cáo trạng truy tố 7 bị cáo đã rút ruột và gây thất thoát hơn 3.46 triệu USD” trong ngành dầu khí VN.

Chuẩn bị dư luận cho vụ án này, báo Thanh Niên được lệnh đang tải một bài kể lể thủ đoạn và tội trạng của những người này như sau:

Trong số các “ông trùm” triệu phú đô-la phất lên giàu có nhanh chóng nhờ việc mua bán thầu các dự án xây dựng các công trình dầu khí của Petro Việt Nam, đặc biệt có tên tuổi của Trần Quang (tức Quang “điện lạnh”) là “đại gia” số 1 đã vang bóng suốt hơn một thập niên qua ở “thủ phủ” của ngành dầu khí tại Bà Rịa- Vũng Tàu.

Sinh năm 1957 tại huyện Lý Nhân, tỉnh Hà Nam, sau khi tốt nghiệp đại học Bách khoa, từ năm 1985-2002, Trần Quang là cán bộ Công ty Dịch vụ Kỹ thuật dầu khí (PTSC). Chức vụ cao nhất mà Quang đảm nhiệm chỉ là chức Xưởng trưởng Xưởng điện lạnh của công ty này. Nhưng thực ra trong đường dây tham nhũng lớn trong ngành dầu khí tại Vũng Tàu, Quang “điện lạnh” đóng một vai trò đặc biệt quan trọng như một “ông trùm” chuyên lo công tác hậu cần. Ðại bản doanh của Quang (cũng là trụ sở của một số công ty lớn do Quang điều hành) đóng ở một tòa nhà đẹp nhất trên đường Bacu, thành phố Vũng Tàu.

Công tác gần 20 năm trong ngành dầu khí, với nhãn quan “xuyên biên giới”, Quang đã tìm cách làm ăn riêng bằng việc móc nối với một số đối tượng ở nước ngoài để liên kết khai thác thị trường dầu khí béo bở ở Việt Nam.

Quang đã hùn vốn với Macxim (tức Nam - quốc tịch Nga) để thành lập ra 3 công ty: Talika, Laverton và InterPet ở nước ngoài để cung cấp thiết bị dầu khí cho Xí nghiệp liên doanh dầu khí Việt Xô (VSP). Cả 3 công ty này không đăng ký hoạt động tại Việt Nam, nhưng từ năm 1998, Trần Quang và Macxim đã mở tài khoản của 3 công ty này tại Chi nhánh ngân hàng Deustche Bank của CHLB Ðức tại Sài Gòn, đồng thời ủy quyền cho Trần Ngọc Giao (một đàn em thân cận của Quang) làm chủ tài khoản.

Thực tế 3 công ty này đều là những công ty “ảo” để phục vụ cho việc mua bán thầu và rửa tiền của đường dây tham nhũng nói trên. Tiếp theo, Quang và Macxim lại thành lập Công ty TNHH InterPet Việt Nam tại tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu (100% vốn nước ngoài) đưa Trần Ngọc Giao làm Chủ tịch HÐQT, Macxim làm Giám đốc, Nguyễn Lai Phong làm Phó giám đốc. Nhưng theo kết luận của cơ quan điều tra, người thực sự điều hành hoạt động của cả 4 công ty này là Trần Quang. Còn theo lời khai của Quang tại cơ quan công an, thì vốn của 4 công ty này hiện có 1 triệu USD, trong đó Trần Quang chiếm 60%, Macxim 40%.

Ðáng chú ý, hằng năm các công ty này đã cung cấp vật tư, thiết bị cho VSP với trị giá từ 200.000-2.000.000 USD. Và trong vụ án nói trên, từ năm 2000-2002, các công ty của Trần Quang đã tham gia 2 gói thầu lớn của ngành dầu khí là dự án Block nhà ở 140 chỗ và dự án sửa chữa hệ thống giàn Ballast Ðại Hùng 1 cho VSP.

Dự án Block nhà ở (trên biển) 140 chỗ nằm trong tổ hợp công nghệ trung tâm 3 thuộc vòm Nam mỏ Bạch Hổ đã được Chính phủ và Bộ Kế hoạch Ðầu tư phê duyệt: áp dụng hình thức đấu thầu quốc tế 2 giai đoạn. Thực hiện quyết định này, VSP đã gửi thư mời thầu giai đoạn 1 tới 18 nhà thầu, trong đó có Viện Corall thuộc nước Cộng hòa Ukraina (đây là Viện có kinh nghiệm thiết kế các công trình trên biển, đã tham gia nhiều dự án của VSP). Do không có khả năng về tài chính, nên khi tham gia đấu thầu, đại diện của Viện Corall đã đến gặp Trần Quang để tìm đối tác liên danh. Biết được việc này, Nguyễn Quang Thường (lúc đó là Giám đốc Công ty PTSC) đã thông qua Trần Quang để gặp đại diện của Viện Corall, rồi thống nhất thành lập liên danh tham gia đấu thầu xây dựng Block nhà ở 140 chỗ. Theo thỏa thuận này thì PTSC đứng đầu liên danh để giao dịch với chủ đầu tư VSP trong quá trình chào thầu, đấu thầu và chịu trách nhiệm về vốn, mua vật tư, thiết bị, tổ chức thi công; phía Viện Corall thực hiện thiết kế, giám sát kỹ thuật (lợi nhuận PTSC hưởng 60%, Corall hưởng 40%).

Ðầu tháng 11/1999, khi biết tin liên danh PTSC/Corall trúng thầu (nhưng chưa được công bố chính thức), Dương Quốc Hà - Phó tổng Giám đốc VSP (chủ đầu tư) là Phó Hội đồng xét thầu đã thông qua Trần Quang gặp Nguyễn Quang Thường để bàn bạc và đã gặp nhau tại khách sạn Sofitel Plaza, Hồ Tây, Hà Nội. Tại cuộc gặp này, Thường và Quang cho biết dự kiến tổng chi phí gói thầu khoảng 15,4 triệu USD. Hà hỏi xem giá Thường định bỏ thầu là bao nhiêu, Thường cho biết giá bỏ thầu là 15,5 triệu USD, còn giá “hờ” là 17,2 triệu USD. Với gợi ý rút tiền lời để chia nhau, Hà nói với Thường cứ bỏ 17,2 triệu USD sẽ vẫn được trúng thầu. Thường nói giảm đi 3%, Hà đồng ý thống nhất bỏ giá là 16,9 triệu USD, phần chênh lệch (1,4 triệu USD), Thường và Hà giao cho Trần Quang thực hiện việc rút tiền trong dự án này để chia nhau. Tháng 11/1999, liên danh PTSC/Corall được công bố “trúng thầu” và VSP đã ký hợp đồng với PTSC về việc chế tạo mới Block nhà ở 140 chỗ trên biển với tổng trị giá 16.997.105 USD.

Trong dự án Block nhà ở 140 chỗ nói trên, Trần Quang đã tích cực giúp Nguyễn Quang Thường để ngoài sổ sách, không hạch toán số tiền 7.790.673 USD. Quang còn xây dựng phụ lục hợp đồng 03 để nâng giá trị vật tư, thiết bị, làm giả hợp đồng gây thiệt hại tài sản nhà nước là 2.228.674 USD; đồng thời Quang là trưởng dự án sửa chữa giàn Ballast Ðại Hùng đã để ngoài sổ sách không hạch toán số tiền 1.551.110 USD; tổng cộng gây thiệt hại cho cả 2 dự án là 3.464.675 USD.

Nguyễn Quang Thường và đồng bọn đã lập hợp đồng giả số 02-00/PTSC-SERV và đã được Công ty PTSC (do Thường làm giám đốc) thanh toán thông qua 55 bộ chứng từ hóa đơn giả và chuyển trả tiền vào tài khoản của Trần Quang mở tại Deustche Bank - Sài Gòn được 6.708.760 USD, còn lại 1.081.912 USD chưa kịp chuyển cho Quang thì vụ án bị phát hiện.

Trong phi vụ này, Trần Quang đã 2 lần đưa tiền cho Dương Quốc Hà tổng cộng 535.000 USD; đưa cho Nguyễn Quang Thường nhiều lần tổng cộng là 400.000 USD; đưa cho Cao Duy Chính (Giám đốc Xí nghiệp dịch vụ cơ khí hàng hải - thuộc PTSC) 20.000 USD và 150 triệu đồng VN; chi cho Trần Ngọc Giao 70.000 USD. Cơ quan điều tra xác định các hành vi phạm tội của Trần Quang đã làm thiệt hại tài sản của 2 dự án Block nhà ở 140 chỗ và giàn Ballast là 3.464.675 USD (tương đương 33,3 tỉ đồng). Và trong tổng số tiền 2.109.443 USD tham ô (từ 2 dự án) mà đường dây tham nhũng nói trên chia nhau, thì riêng Trần Quang đã chiếm hưởng 1.074.093 USD (tương đương 16,95 tỉ đồng). Trong quá trình điều tra, gia đình Trần Quang đã nộp 21,03 tỉ đồng, nên số tiền mà Quang còn phải nộp trả cho nhà nước là 536.427 USD (tương đương 8,46 tỉ đồng VN).

Thật ra, những người bị nêu tên trong vụ án này chỉ là những tay em, con chốt. Những tay ăn những miếng ngon hơn kín đáo hơn qua các vụ đấu thầu quốc tế gian lận (có vỏ bọc bên ngoài hợp pháp) thì không bị khui ra.

Báo chí quốc tế tố cáo rằng vụ thầu mới nhất của tổng công ty dầu khí VN, PetroVietnam, là mở thầu gian lận để lập xưởng lọc dầu Dung Quất để chia nhau 25 triệu USD. Ðây là vụ lớn hơn, tệ hại hơn nhưng vì do đám chóp bu ở trên ăn nên không thấy báo chí trong nước dám đụng chạm.

User avatar
khieulong
Posts: 6768
Joined: Wed Dec 01, 2004 9:09 pm
Been thanked: 1 time

Post by khieulong »

Việt Nam đứng thứ 161 trên 167 nước trong bản xếp hạng về Tự Do Báo Chí của RSF Phúc trình thường niên do Tổ Chức Ký giả Không Biên Giới (RSF) vừa phổ biến sáng qua nói trong năm 2004, có 53 nhà báo chết trong khi hành nghề. Ngoài điểm nóng là chiến trường Iraq, với 19 phóng viên thiệt mạng trong năm qua, còn có 16 nhà báo gặp nạn đâu đó trong vùng Á Châu. Trong tổng số 107 ký giả bị tù đày trên thế giới, thì Châu Á chiếm gần phân nửa.
Chỉ Số Toàn Cầu về Tự Do Báo Chí công bố hồi cuối năm ngoái xếp Việt Nam vào một trong các quốc gia Châu Á chót bảng, đứng thứ 161 trên 167 nước được đánh giá.

Ngoài ra, trong danh sách 34 cá nhân và đoàn thể mà RSF gọi là phải chịu trách nhiệm trực tiếp vì đàn áp báo chí bao gồm giết chóc, bắt giam, hành hung, hoặc đe dọa người làm báo, cũng có tên của ông Nông Đức Mạnh, Tổng Bí Thư Ðảng Cộng Sản Việt Nam.

Để tìm hiểu thêm về tình hình tại Châu Á và Việt Nam, Trà Mi đã trao đổi với ông Vincent Brossel, đặc trách về khu vực Châu Á-Thái Bình Dương của Tổ chức Ký Giả Không Biên Giới tại Pháp:

Bị kiểm duyệt nghiêm ngặt

Trà Mi: Xin chào ông, ông đánh giá như thế nào về tình hình tự do báo chí tại Châu Á nói chung, và tại Việt Nam, nói riêng?

Ông Vincent Brossel: Tình hình cho thấy năm 2004 ở Châu Á không có dấu hiệu tốt. Không có cải thiện đáng kể. Những quốc gia như Nepal, Miến Điện, Philipin, nơi nghề báo vốn hay gặp nguy hiểm, nay lại phát sinh thêm những vấn đề mới. Trường hợp của Việt Nam thì hầu hết các ngòi bút đều bị kiểm duyệt nghiêm ngặt và bị đặt dưới áp lực của đảng và nhà nước. Dĩ nhiên, chúng ta có thấy có một vài trang web, hoặc vài tờ báo tự do, cố gắng đấu tranh để hạn chế sự kiểm soát này. Song, báo chí tại Việt Nam không có thay đổi lớn.

Không có tiến bộ

Trà Mi: Trong Chỉ Số Toàn Cầu về Tự Do Báo Chí công bố hồi cuối năm ngoái, Việt Nam là một trong những quốc gia Châu Á đứng chót bảng, xếp hạng 161 trên tổng số 167 quốc gia. Kể từ đầu năm 2005 đến nay, tức là trong quý đầu năm nay, đã thấy có những tiến bộ gì từ phía chính phủ Việt Nam chưa, thưa ông?

Ông Vincent Brossel: Không thể nói là có tiến bộ. Tuy nhiên, trên thực tế, có vài trường hợp, vì cạnh tranh thông tin, nhà nước đã cho phép các ký giả trẻ và những nhà báo tự do được phản ánh những vấn đề mà trước đây họ chưa từng được nói đến.

Song, bên cạnh đó, chính phủ Việt Nam vẫn áp dụng các luật lệ kiểm soát, tuyên truyền trong báo giới.

Theo quan sát của chúng tôi, năm ngoái, có vài trang web tại Việt Nam bị đóng cửa, một số các nhà báo bị đặt dưới áp lực, vì không tuân thủ các luật lệ nhà nước đặt ra.Đặc biệt, chúng ta biết rằng năm tới Đảng cộng sản Việt Nam có 1 cuộc họp quan trọng. Cho nên, dường như Đảng đang ra sức khống chế và quản lý những phương tiện truyền thông đại chúng tự do nhất tại Việt Nam.

Ông Nông Đức Mạnh

Trà Mi: Trong danh sách các đoàn thể và cá nhân gọi là "phải chịu trách nhiệm trực tiếp" vì đàn áp tự do báo chí, chúng tôi thấy có tên Tổng bí thư Đảng cộng sản Việt Nam, Nông Đức Mạnh, Xin ông giải thích thêm về điều này. Vì sao tên ông Mạnh lại bị liệt kê vào danh sách?

Ông Vincent Brossel: Vâng, dĩ nhiên tố cáo những vấn đề nhân quyền không phải là khó. Nhưng theo tôi, điều quan trọng hơn cả là nêu đích danh những ai sẽ chịu trách nhiệm về những sự đàn áp và kiểm soát đó.

Ông Nông Đức Mạnh là người đứng đầu Đảng cộng sản Việt Nam. Chúng tôi cho rằng chính ông ta là người chịu trách nhiệm những hoạt động kiểm soát và giám sát báo chí tại Việt Nam.

Cho nên, chúng tôi đã đưa tên ông vào danh sách 34 người, bao gồm những nhà lãnh đạo độc tài cũng như những nhân vật đe doạ tự do báo chí trên thế giới.

Trà Mi: Xin chân thành cảm ơn thời gian ông dành cho cuộc trao đổi hôm nay.

Vừa rồi là những nhận xét của ông Vincent Brossel, đặc trách về khu vực Châu Á-Thái Bình Dương của Tổ chức Ký Giả Không Biên Giới, về tình hình tự do tôn giáo tại Châu Á và Việt Nam. ( RFA)

User avatar
khieulong
Posts: 6768
Joined: Wed Dec 01, 2004 9:09 pm
Been thanked: 1 time

Post by khieulong »


Đường dây gái gọi ở Việt Nam : Có cả diễn viên, người mẫu “tên tuổi” bán dâm
Diễn viên K.T. (tên thật Đ.T.T.) vừa bị bắt quả tang về hành vi bán dâm
(VietNamNet) – Trong số diễn viên, người mẫu kiêm bán dâm vừa bị bắt quả tang, có người đang được dư luận chú ý và từng đoạt giải Triển vọng điện ảnh TP.HCM…Trong số 7 gái bán dâm bị tạm giữ trong đường dây mại dâm cao cấp của Trần Thị Phố bị phát hiện hôm 26/4, có 2 đối tượng bị bắt quả tang được xác định là diễn viên điện ảnh và người mẫu đang được dư luận quan tâm..
Một đối tượng tên N.T.H.T., ngụ tại phường 16, quận Gò Vấp, từng đọat giải nhì trong cuộc thi Triển vọng điện ảnh TP.HCM, nhưng sau đó chuyển sang họat động người mẫu. Và một diễn viên tên Đ.T.T. (nghệ danh K.T.), ngụ tại Bà Rịa Vũng Tàu, từng là người tình cũ của Phan Thanh Tòng.
Trước khi bị quả tang khi đang thực hiện hành vi bán dâm tại khách Hoàng Hà, trên đường Trương Quốc Dung, quận Phú Nhuận, K.T. đã được một tờ báo viết về mình. Trả lời phỏng vấn của tờ báo này, K.T. cho biết: Cô không phải là một phụ nữ thụ động và muốn thử sức mình ở nhiều lĩnh vực khác nhau…

Ngoài việc tham gia đóng phim, dẫn chương trình,… K.T. được biết đến như một người phụ nữ năng động trong kinh doanh. Gần đây, K.T. và một người em (cũng là ca sĩ, kiêm diễn viên) mở hai shop thời trang ở TP.HCM.

Trở lại việc phát hiện đường dây mại dâm cao cấp gồm người mẫu, diễn viên do Trần Thị Phố tổ chức, theo lời khai ban đầu của Phố, trong tay người này luôn có hơn 10 gái bán dâm. Khi nào có khách mua dâm, Phố gọi điện kêu gái đến điểm phụ vụ khách hàng, trong đó có khách sạn Hoàng Hà, ở quận Phú Nhuận là “bãi đáp” thường xuyên và cũng chính tại nơi đây, họat động mại dâm của Phố đã bị bắt quả tang.

Trần Thị Phố thường trú tại phường Phú Hòa, TP Huế vào TP.HCM hành nghề buôn bán. Vào năm 1986, Phố bị bắt và xử phạt 6 tháng tù giam vì tội buôn bán hàng cấm. Sau khi ra tù, từ năm 1989 Phố chuyển sang hoạt động môi giới mại dâm cho đến ngày bị bắt.

Tại cơ quan điều tra, Phố khai nhận, khách làng chơi không chỉ trả 100 – 500 USD cho mỗi lần mua dâm mà còn cao hơn nữa, có khi lên đến 1.000 USD, tùy theo tuổi, nhan sắc, nghề nghiệp của mỗi gái, trong đó Phố hưởng 20% tiền môi giới.

User avatar
khieulong
Posts: 6768
Joined: Wed Dec 01, 2004 9:09 pm
Been thanked: 1 time

Post by khieulong »

Nguyễn Thanh Giang: "30 Năm - Vài Cảm Nhận"
Sunday, May 01, 2005


LTS. Dưới đây là một bài viết của TS Nguyễn Thanh Giang từ trong nước được chuyển ra ngoài. Bài do Câu Lạc Bộ Dân Chủ cung cấp.


Thấm thoắt mà đã 30 năm. Ba mươi năm sau đổ nát tan tành của mấy quả bom nguyên tử, Nhật Bản đã đủ sức vươn lên thành một cường quốc Châu Á. Ba mươi năm sau phân chia Nam Bắc, Hàn Quốc đã đủ thời gian bay lên thành một Con Rồng.

Khi còn chiến đấu gian khổ, nghe chủ tịch Hồ Chí Minh động viên : thắng giặc ta sẽ xây dựng một nước Việt Nam đàng hoàng, to đẹp, ai cũng nức lòng. Thế rồi ta đã được thống lĩnh giang sơn và có hoà bình để xây dựng đất nước trong suốt cả 30 năm. Ba mươi năm là thấm thoắt nhưng cũng đà đằng đẵng. Ngoảnh nhìn lại và tự hỏi : ta đã có được những gì ? vì sao ta chỉ có được như vậy ?

Còn nhớ, vào khoảng những năm sát trước 1975, một chuyên viên khoa học kỹ thuật có bậc lương cao ngang lương phó vụ trưởng như người đang viết này mà vì ăn uống thiếu thốn nên không lúc nào không bị cái đói dày vò. Đi kiểm tra kỹ thuật ở một đơn vị địa vật lý, năm giờ chiều ăn cơm xong, tám giờ tối ngồi bên đống lửa tán chuyện. Quanh quẩn chỉ được mấy câu rồi không biết thế nào lại quay vào chuyện ăn. Anh em vừa nể vừa thương cán bộ cấp trên xuống lắm nhưng không có gì, đành ra vườn rau tự túc hái một ôm về luộc chấm với nước muối pha mỳ chính, ăn vã. Năm 1989, sang Mỹ, hỏi một nông dân về chuyện ăn uống, anh ta bảo : ở nước tôi, người dân thường cũng ăn như Tổng thống. Nghe mà không sao tưởng tượng nổi.

Thế rồi, đùng một cái, phải nói là đùng một cái vì nó thay đổi như là biến đổi, sau Khoán Mười bỗng nhiên ta thừa gạo và từ lâu đã trở thành nước xuất khẩu gạo nhất nhì thế giới. Bây giờ đói cơm là hãn hữu còn đối với những loại thường thường bậc trung như chúng tôi thì không còn cái cảm giác thèm ăn nữa.

Năm 1980, lần dầu tiên đi dự Hội nghị khoa học quốc tế ở một nước tư bản. Đi gần đến cấnh cửa nhà chờ sân bây, thấy cánh cửa bỗng tự nhiên từ từ mở. Ngạc nhiên quá. Hơn cả thần thoại à ? Mình đã kịp nói câu “Vừng ơi, mở ra !” đâu. Đi tiểu tiện, không tìm thấy cái nút đẻ giật nước dội nhưng vùa quay ra, nước đã ào ào xối. Ki cóp bao nhiêu năm mới mua được một chiếc “quạt tai voi” Liên Xô. Lúc bấy giờ, nhà nào có được chiếc tivi đen trắng thì cả xóm đến xem nhờ. Thế mà ngày nay, tivi mầu, cánh cửa tự động, vòi nước tự động không chỉ có ở sân bay, ở các khách sạn mà cả trong tư thất. Ngạc nhiên lắm chứ. Lạ kỳ lắm chứ. Đấy là nhờ chính sách mở cửa của Đảng và Chính phủ. Mở cửa để đón nhận kỹ thuật-công nghệ Phương Tây.

Mở cửa và từ bỏ nền kinh tế kế hoạch hoá cứng nhắc là sự bừng tỉnh rất đáng hoan nghênh và khích lệ của đảng Cộng sản Việt Nam. Nó đã cứu đất nước khỏi vòng tăm tối bi thảm của mấy thập kỷ trước đó và, như là, bắt đầu cuộc đổi đời.

Tuy nhiên, mở cửa một cách chập chờn, từ bỏ nền kinh tế kế hoạch hoá mù quáng để dấn thân vào kinh tế thị trường nhưng lại cứ vướng víu cái đuôi “định hướng xã hội chủ nghĩa” nên trên đường đi tới, đất nước vẫn cứ như còn dùng dắng, không những không phát triển nhanh được mà còn phát triển rất không lành mạnh.

Vừa giành lại được Miền Nam xong, Đảng cử ông tổng bí thư tương lai Đỗ Mười vào Sài Gòn mở chiến dịch mới, cải tạo tiêu diệt không chỉ tư bản, mà cả công thương nghiệp tư doanh. Từ chỗ như thế đến chỗ lại tung hô “đảng viên cũng phải biết làm giàu” và tổ chức ngày hội vinh danh các doanh nhân phải nói là biểu hiện một sụ thoát xác ghê gớm lắm. Tuy nhiên, sao vẫn cứ còn “dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng” một cách ngoan cố với cái chủ nghĩa công hữu nặng nề đến vậy. Rón rén thừa nhận tư hữu mấy cái xi nghiệp thủ công, nay đang mon men thừa nhận tư hữu cả nhà máy điện, công ty bưu chính – viễn thông, cả trường đại học. Nhưng, ruộng đất thì dứt khoát cứ phải là tài sản của tập thể, của Nhà nước. Kể ra nếu đúng là của một cái thứ Nhà nước thật sự anh minh một cách lý tưởng thì cũng được, đằng này mấy Ông Nhà nước bằng xương bằng thịt bụng to, mặt bự dựa vào quyền lực tuyệt đối do Đảng trao cho để chiếm đoạt lấy rồi ban phát cho nhau. Nắm được kế hoạch mở đường, kế hoach đô thị hoá, người ta thí cho người nông dân mấy trăm nghìn, thậm chí vài nghìn đồng trên mỗi mét vuông đất rồi đuổi họ đi để ít lâu sau bán lại hàng triệu đồng chính mét vuông đất đó. Thế là cùng với bọn maphia buôn vũ khí, tầu ngầm, xe tăng, bọn cò mồi, bọn chủ đất này nghiễm nhiên trở thành những tư bản đỏ kếch xù, có tiền gửi nước ngoài không chỉ hàng triệu mà thậm chí hàng tỷ đola. Nông dân mặc nhiên bị tước ruộng vườn, bị đuổi khỏi thôn làng. Hoặc đi làm tỳ thiếp, tận Đài Loan, Trung Quốc, hoặc ra đô thị bán chôn nuôi miệng. Sau 30 năm cải tạo xã hội chủ nghĩa, số gái điếm, số trẻ em lang thang cơ nhỡ ở Thành phố Hồ Chí Minh bây giờ đông gấp bao nhiêu lần Sài Gòn khi xưa ?

Mang danh xã hội chủ nghĩa nhưng bất công, phân hoá giầu nghèo còn ghê góm hơn ở các nước tư bản giầu có rất nhiều. Chỉ số GINI của Nhật Bản, Đan Mạch chỉ cỡ trên dưới 25, trong khi Việt Nam xấp xỉ 40. Tiến sỹ Lê Đăng Doanh công bố công khai tại một hội nghị quan chức của Đảng và Chính phủ rằng ở Hà Nội có một nhà trẻ thượng đẳng, tai đấy có mấy chục người Việt Nam gửi trẻ với giá 2800 USD một tháng. ( Số tiền gửi một đứa trẻ con tư bản đỏ ở Việt Nam hiện nay bằng tiền người nông dân nuôi đứa con khốn khổ của mình trong hơn mười năm trời ! ) Tư bản đỏ, địa chủ cộng sản ngày nay giầu có và tàn bạo gấp trăm lần các nhà tư sản và địa chủ bị ta đấu tố, tù đầy bắn giết hồi cải cách ruộng đất và cải tạo công thương nghiệp, tư bản tư doanh.

Hứng chịu bất công lúc khoẻ, lúc ốm đau lại còn bị phân biệt đối xử tàn tệ hơn. Một cán bộ trung, cao cấp, một tướng lĩnh quân đội vào bệnh viện chiếm mấy phòng đầy đủ tiện nghi. Có máy lạnh, có lò sưởi ấm, có phòng tiếp khách. Trong khi đó, một kỹ sư, một nhà giáo, một công nhân vào bệnh viện Việt Nam còn khổ hơn vào nhà tù ở nước tư bản. Phải nằm theo cách hai người bệnh chọc chân vào mặt nhau trên một chiếc giường cá nhân ! Bệnh viện không đủ hộ lý nên mỗi người bệnh phải có một vài người nhà đi theo chăm sóc. Những người đi chăm sóc bệnh nhân này cũng bị đầy đoạ trong thảm cảnh. Suốt ngày không được nằm, không được ngồi vì không có chỗ. Đêm đến phải trải chiéu ngủ ngay dưới gầm giường người bệnh.

Trong khi các trụ sở Đảng, trụ sở chính quyền rất đàng hoàng, to đẹp, các quan chức cưỡi những chiếc ôtô sang trọng, đắt tiền hơn cả xe của quan chức tư bản giầu có thì trường lớp vừa thiếu vừa xập xệ ( Nhớ lại, ngày xưa Nguyễn Ai Quốc từng tố cáo chế độ thực dân Pháp, ở Việt Nam, nhà tù nhiều hơn bệnh viện và trường học ). Trường sở như vậy, giáo viên lại chỉ được hưởng đồng lương chết đói thì sao tránh khỏi tình trạng học sinh học đến lớp Năm mà đọc chưa thông, viết chưa thạo. Chương trình giáo dục, sách giáo khoa thì vừa lạc hậu lại thay đổi xoành xoạch. Cải tiến, cải tiến rồi lại cải tiến nhưng kết quả tổng hợp là cải lùi. Có tình trạng dó là do nói chung, các quan chức phần lớn chỉ là “ học giả ”, họ không được học thật, họ chưa từng sôi kinh, nấu sử.

Đảng ra sức thổi họ lên cho thành trí thức công nông và gắn cho họ đủ loại bằng sắc, học hàm, học vị thông qua con đường bổ túc công nông, hàm thụ, tại chức, phong giáo sư. Họ quyết sách đường lối, chủ trương về giáo dục nhưng bản thân chưa kinh qua và chưa hề được biết cái chính quy, cái mô phạm của giáo dục.

Bát mãn trước cảnh mua quan bán tước, cụ Tú Xương từng thốt lên chua chát :

Tú tài thằng ấm Kỷ
Cử nhân con đô Mỹ
Thi thế cũng đòi thi
Ối khỉ ơi là khỉ

Ngày nay, tình trạng bằng cấp không tương xứng trình độ, thậm chí bằng giả quá nhiều không phải chỉ do đồng tiên thao túng vì tác động của kinh tế thị trường mà có nguồn gốc từ sự độc quyền, độc đoán. Đảng muốn cho ai cái gì thì người ấy được. Mấy anh bạn cùng lớp ngày nào, học kém và lười nhưng bỗng được cho đi bổ túc công nông, rồi sang làm nghiên cứu sinh hữu nghi ở Liên Xô. Thế là chẳng mấy chốc đã có đủ hàm, đủ vị cao tít trên đầu.

Chỉ vài ông cán bộ cấp xã, cấp tỉnh … bị phát giác và thi hành kỷ luật về tội bằng giả. Bằng giả đối với những vị trên Trung ương tai hại hơn nhiều nhưng có ai được xét đến ý kiến phát giác đâu. Một ví dụ nhỏ : Bà Trương Mỹ Hoa- phó chủ tịch nước - học chưa hết phổ thông thì bị vào tù. Sau năm 1975, bà liên tục đảm nhiệm những trách nhiệm nặng nề, thế mà cách đây mươi lăm năm, trong bản lý lịch vào Trung ương, bà đã ngang nhiên khai có ba bằng đại học và biết ba ngoại ngữ. Người viết bài này đầu óc vốn không quá tăm tối, lại học hành rất nghiêm túc, thế mà học lõm mắt vào mới được một tấm bằng đại học. Không biết các ông các bà ấy học hành lúc nào, học theo kiểu nào ?

Tai nạn giao thông thì thật là khủng khiếp. Trung bình mỗi tháng 1 080 người chết. Chỉ riêng trên mặt trận giao thông vận tải con số này đã cao gấp nhiều chục lần số tử vong trong các cuộc chiến vừa diễn ra ở Afganistan, ở Iraq. Nghĩa là, ta như vẫn còn chiến tranh rất khốc liệt. Thảm trạng đó, một phần do ý thức chấp hành luật lệ giao thông của người dân còn kém ( Điều này có nguyên nhân từ nhiều thập kỷ bãi bỏ pháp quyền, thay bằng chuyên chính vô sản ). Phần chủ yếu do tổ chức và quản lý giao thông quá kém. Đầu tư hạ tầng cơ sở đã thiếu thốn lại còn bất hợp lý. Trong khi Quốc lộ Một cần khẩn trương nâng cấp, mạng lưới giao thông đô thi cần gấp rút mở rộng thì bỏ đó mà dổ của ra mở vội đường Hồ Chí Minh xuyên Viêt. Cho đến nay mật độ xe cô trên con đường này nói chung rất thưa thớt. Con đường chọc phá tan hoang bao nhiêu cánh rừng Trường Sơn cho đén nay vẫn cứ đang phơi mình trong heo hút cho mưa gió tàn phá.

Làm kinh tế với tinh thần duy chính trị đã đổ đi không biết bao nhiêu của cải của nhân dân, của đất nước. Người ta bức bối nhiều với nạn tham nhũng nhưng chưa có công trình nghiên cứu, chưa ai được phép công bố sự tàn hại có lẽ gấp rất nhiều lần gây nên bởi lãng phí. Chỉ một ví dụ thôi : Quyết định sai lầm về việc chọn Dung Quất để xây dựng nhà máy lọc dầu đầu tiên đã phá tán một lượng của cải bằng mấy năm trời nhân dân toàn tỉnh Quảng Ngãi làm ra. Luận chứng kinh tế-kỹ thuật khu công nghiệp này được phê duyệt từ năm 1996. Kế hoạch công bố là nước ta sẽ có xăng dầu trước năm 2000. Dân đang định cư ở Dung Quất bị đuổi đi sớm, để lại một vùng đất trơ trọi suôt nhiều năm sau. Vốn đọng lại trong đầu tư xây dung cơ bản ( nhà máy điện, nhà máy nước, đường xá … ) phải trả lãi nhiều đến mức năm 2002, một vị phó chủ tịch Quốc hôi đã phải giục giã : “ Cần đẩy nhanh tiến độ thi công vì nếu để chậm một ngày thì chúng ta sẽ mất 500 000 USD ”. Từ bấy đến nay đã hơn hai nghin ngày trôi qua. Tính tròn : 500 000 USD x 2000 = 1 000 000 000 USD. Riêng Dung Quất gây lãng phí mấy chục nghìn tỷ đồng Việt Nam. Vậy mà, cho đến nay vẫn cứ đang còn loay hoay chữa cháy lằng nhằng cái kiểu chuyển đổi từ khu công nghiệp thành khu kinh tế … Các ngành sản xuất vẫn chịu giá xăng dầu nhập ngoại cao làm giảm khả năng cạnh tranh, người tiêu dùng mệt mỏi leo thang cùng giá xăng dầu tăng lên mỗi ngày.

Sau 30 năm kiến thiết trong hoà bình, đất nước vẫn quá nghèo, vẫn tụt hậu xa so với thế giới về mọi mặt. Có ba nguyên nhân chính :

Trình độ lãnh đạo rất kém. Thấp so với yêu cầu thực tiễn, thấp so với dân trí. Đây là kết quả của tình trạng Đảng cử-dân bầu, không có bầu cử tự do thật sự, không chọn được nhân tài.
Ché độ chính trị lạc hậu, cơ chế hành chính yếu kém, tạo nhiều kẽ hở cho lãnh đạo các cấp lũng đoạn, tàn phá nền kinh tế thậm tệ bằng tham nhũng và lãng phí.
Độc đảng, độc quyền, độc đoán không những không phát huy được nguồn lực dân tộc mà do không có cơ chế giám sát, những người lãnh đạo được thả sức tự tung tự tác quá lâu, làm cho Đảng không còn chất tiên phong mà dần dần trở thành kìm hãm dân tộc.
Trong lịch sử cận hiện đại, không có dân tộc nào phải chiến đấu gian lao, quyết liệt như Việt Nam để giành độc lập. Giành độc lập không phải để được vênh vang, nhấm nháp với hai chữ độc lập mà chính là để được tự do vươn cánh bay cao, bay xa, bay nhanh hơn các dân tộc khác không từng chịu hy sinh, mất mát lớn lao đến như vậy. Cho nên trách nhiệm của đảng Công sản Việt Nam phải to lớn lắm, món nợ của Đảng với đất nước, với nhân dân nặng nề lắm. Vậy mà, sự tha hoá, biến chất của những người lãnh đạo, có chức, có quyền đang biến họ thành những kẻ nội xâm có khi còn tệ hai hơn giặc ngoại xâm.. Chưa kể nguy cơ đang xuất hiện những Trần ích Tắc, những Lê Chiêu Thống.

Không phải ngẫu nhiên mà gần đây hàng loạt lão thành cách mạng, nhân sỹ trí thức như cựu Trung ương uỷ viên Đặng Quốc Bảo, hoà thựơng Thích Quảng Độ, giáo sư Trần văn Hà, giáo sư-tiến sỹ Phan Đình Diệu … nêu yêu cầu bức thiết phải đa nguyên-đa đảng. Phải có đa nguyên-đa đảng để mở ra những tiền đề căn bản cho sự nghiệp dân chủ hoá đất nước. Có dân chủ, đất nước mới phát triẻn nhanh và phát triển lành mạnh được.

Ba mươi năm rồi, lẽ ra không chỉ có mấy dòng cảm nhận ngậm ngùi này, lẽ ra nhân dân ta phải được bớt khổ hơn nhiều, lẽ ra chúng ta phải đã được ngẩng cao đầu sánh vai cùng thế giới tiên tiến.

Hà Nội, gần đến 30 tháng 4 năm 2005

Nguyễn Thanh Giang
Số nhà 6 – Khu tập thể Địa Vật lý Máy bay
Trung Văn – Từ Liêm – Hà Nội
Điện thoại : 5 534370

User avatar
khieulong
Posts: 6768
Joined: Wed Dec 01, 2004 9:09 pm
Been thanked: 1 time

Post by khieulong »

Thứ trưởng Ngọai Giao Zoellick: Mỹ muốn thấy Việt Nam thi hành các điều thỏa thuận về nhân quyền
Friday, May 06, 2005 Nguyen trong Tuyen
Image

Thứ trưởng Robert B. Zoellick

HÀ NỘI 6-5 (TH) - Chính phủ Mỹ sẽ không rút tên Việt Nam ra khỏi danh sách các nước “Cần quan tâm đặc biệt” vì muốn thấy chế độ Hà Nội thực thi các điều đã cam kết về vấn đề tự do tôn giáo và nhân quyền ở Việt Nam.

Ðây là những điều người ta thấy Thứ Trưởng Ngoại Giao Robert Zoellick cho hay trong cuộc họp báo ở Hà Nội hôm Thứ Năm 5-5-2005 cùng một ngày với cuộc loan báo của Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ ở Washington về cùng một nội dung.

“Việt Nam vẫn còn là một nước nằm trong danh sách các quốc gia “Cần quan tâm đặc biệt” (CPC) vì chúng tôi muốn làm việc với Việt Nam để thi hành các điều đã thỏa thuận.” Zoellick nói trong cuộc họp báo.

Lê văn Bàng, Thứ Trưởng Ngoại Giao Việt Namkhi đến Washington cuối tháng Ba, đầu tháng Tư vừa qua để chuẩn bị cho chuyến Mỹ du của Phan Văn Khải đã gặp Ðặc Sứ Tôn Giáo John Hanford yêu cầu bỏ tên VN ra khỏi danh sách trên mà Bộ Ngoại Giao công bố hồi Tháng 9-2004.

Từ đầu năm Âm Lịch Ất Dậu đến nay, Việt Namđã thả một số nhỏ tù chính trị và tôn giáo. Trong thời gian này, Việt Namloan báo một số biện pháp nới lỏng kiểm soát tự do tôn giáo, đặc biệt đối với các sắc tộc thiểu số theo đạo Tin Lành ở Tây Nguyên và miền núi phía Bắc.

Trong cuộc tiếp xúc với báo chí hôm Thứ Năm, Hanford khi loan báo các thỏa thuận về tôn giáo nhân quyền với Việt Namcho hay các thỏa thuận này “Ðáp ứng một số quan tâm về tự do tôn giáo.” Nhưng trong cuộc họp báo thường lệ ở Bộ Ngoại Giao Việt Nam, Lê Dũng, phát ngôn viên, lại không coi đó là những thỏa hiệp mà chỉ cho đó là “sự trao đổi các lá thư”.

Khi đưa ra “Chỉ thị về công tác đối với đạo Tin Lành” ngày 4-2-2005, Phan văn Khải yêu cầu nhà cầm quyền các cấp phải nới lỏng sự kiểm soát (cấm hoạt động) đối với đạo Tin Lành nói chung và với người Thượng (Tây nguyên) và người Hmong (miền núi phía Bắc) nói riêng. Hôm Thứ Năm, John Hanford cho hay chính phủ Mỹ đã áp lực rất nhiều trong mấy năm qua nhằm thúc đẩy nhân quyền và tự do tôn giáo ở Việt Nam. Cũng nhờ vậy mà Việt Nammới đưa ra nghị định hồi đầu Tháng Hai và thả một số tù tôn giáo và chính trị.

“Mấy tuần lễ gần đây, Việt Nam đã bỏ hành động ép buộc tín đồ ký giấy bỏ đạo Tin Lành.” Hanford nói.

Tuy nhiên hồi tuần trước, Freedom House, một tổ chức thông tin tôn giáo có trụ sở ở Washington DC, cho hay từ hai tháng qua, hàng trăm người Hmong đã phải vượt biên trốn khỏi Việt Nam để tránh các hành động khủng bố tôn giáo của nhà cầm quyền Việt Nam ở một số địa phương

User avatar
khieulong
Posts: 6768
Joined: Wed Dec 01, 2004 9:09 pm
Been thanked: 1 time

Post by khieulong »

Vẫn chưa tìm thấy 22 thủy thủ VN mất tích trên biển Trung Quốc
Sunday, May 08, 2005 thdo


HẢI PHÒNG 8-05 - Một giới chức có trách nhiệm của trường đại học hàng hải Hải Phòng, ông Lương Công Nhớ - Phó hiệu trưởng, cho biết phía Trung Quốc đã xác định được vị trí tàu SEA BEE bị đắm tại 32 độ 53'51'' vĩ độ Bắc và 122 độ 57'5'' kinh độ Ðông; ở độ sâu gần 30m.

Vị trí này cách nơi tàu phát tín hiệu cấp cứu lần cuối 1 hải lý, cách bờ biển Thượng Hải gần 100 hải lý, nằm đúng trên tuyến giao thông đường biển quốc tế. Như vậy, sau nhiều ngày bị coi là bị mất liên lạc (kể từ ngày 1 tháng 5), tàu SEA BEE chính thức được xác nhận đắm tại vùng biển Trung Quốc.

Người ta mới chỉ tìm thấy xác của máy trưởng con tàu, còn tung tích 22 thủy thủ còn lại vẫn đang mất tích.

Hôm mùng 1 Tháng Năm năm 2005, tàu SEA BEE của Công Ty Vận Tải Biển Ðông Long thuộc trường đại Học Hàng Hải Việt Nam đang trên đường hành trình thì gặp nạn, cách bờ biển Thượng Hải, Trung Quốc hơn 100 hải lý. Trước khi mất liên lạc hoàn toàn, tàu đã phát tín hiệu và gửi điện cấp cứu tới Trung Tâm Cứu Nạn Biển Ðông Thượng Hải nhờ trợ giúp.

Giới chức trường đại học hàng hải Hải Phòng , cho biết: Tàu SEA BEE có trọng tải 6,273 DWT, dung tải đăng ký GT 3,978, vận chuyển 5,000 tấn thép từ Qinghuang Dao (Trung Quốc) hành trình đi Manila (Philippines). Trên tàu có 23 sĩ quan, thủy thủ do Trung Tâm Thuyền Viên thuộc trường nói trên quản lý.

Mặc dù phía Trung Quốc đã huy động rất nhiều phương tiện cứu hộ để tìm kiếm nhưng cho đến chiều qua vẫn chưa tìm thấy tung tích của 22 thuyền viên còn lại.

Trung tâm Phối hợp tìm kiếm cứu nạn hàng hải Việt Nam cho biết phía Trung Quốc cũng đã dừng các hoạt động tìm kiếm thuyền viên tàu SEA BEE theo đúng luật hàng hải quốc tế (sau 7 ngày).

User avatar
khieulong
Posts: 6768
Joined: Wed Dec 01, 2004 9:09 pm
Been thanked: 1 time

Post by khieulong »

Sài Gòn mùa “bức” và... “xúc”Sunday, May 08, 2005. Lieu Tú



Dịp nhà nước tổ chức mừng 30 năm “ngày 30 Tháng 4”, mà chúng tôi gọi là “ngày lễ lớn của toàn dân VC”, liền sau là ngày Quốc Tế Lao Ðộng 1 Tháng 5, hai ngày lễ này lại nhằm ngày nghỉ cuối tuần của công nhân viên chức các ngành, nên nhà nước cho nghỉ bù thêm hai ngày: 2 và 3 tháng 4. Mọi người đi chơi mệt nghỉ. Trong chúng tôi, người đi Vũng Tàu, người đi Ðà Lạt .

“Sài Gòn nóng như điên thế này, chỉ có đi Vũng Tàu hóng gió biển, hoặc lên Ðà Lạt mới mát mẻ, dễ chịu.”

Những người từ biển trở về cùng xác nhận:

“Hóng gió biển mỏi cả cổ mà không một miếng gió. Bảy giờ sáng, biển đã hực nắng, im gió. Bốn đến năm giờ chiều, ngồi trên bãi biển cũng chả thấy gió ở đâu. Biết thế, đã đi Ðà Lạt rồi.”

Những người từ cao nguyên trở về cũng cùng xác nhận:

“Sáng sớm hoặc chiều xuống còn nghe chút phong vị cao nguyên, chứ Ðà Lạt mấy ngày vừa qua cũng nóng nực không thua Sài Gòn là mấy”.

Vậy là, trốn đi đâu cũng không khỏi oi nồng của Sài Gòn, một mùa “bức xúc.”

“Bức xúc”, ngoài cái oi nồng toàn phần của đất trời Việt Nam, còn nhiều cái “ác ôn” để điền vào cái bức cho hợp nghĩa x(s)úc!

“Trong ngày lễ lớn, các quan địa chính ở khắp nơi là buồn riêng một cõi, bởi việc tham ô đất cát, chiếm đất nhà nước chia cho dân nghèo làm đất của mình (và thân bằng quyến thuộc) bị phanh phui ra hết”.

Một bạn trẻ lắc đầu:

“Ông anh hơi lạc quan tếu đấy nhé! Các quan địa chính xã, ấp là thứ tép riu, phanh phui ra nào khó gì. Và mới chỉ cấp xã, ấp đã tham ô cỡ vậy, thì quan, cán (bộ) các cấp trên còn tham ô cỡ nào!

Nhưng thôi, cứ tin lời các cụ: “Tham thì thâm.” Tôi thấy cái việc bức xúc hàng ngày, đặc biệt là những ngày lễ, mọi người có dịp đi chơi cho thư giãn những căng thẳng của mưu sinh, là vấn đề giao thông! Ngồi trên xe đi ra đường cứ như đi trên dây tử thần! Trong dịp lễ, tính trong cả nước, đã xảy ra gần 180 vụ tai nạn giao thông, làm chết gần 130 người! Cũng trong thời gian nóng bức này, ngành chức năng đã “xúc” một ổ mãi dâm cao cấp tại một khách sạn (cao cấp) ở quận Phú Nhuận. Cái chuyện ổ nhện là chuyện bình thường, điều đáng nói ở đây là đường dây gái gọi: Người mẫu - diễn viên điện ảnh, ca sĩ. Và lần này là lần thứ 4, ngành chức năng khám phá ra đường dây gái gọi là ba giới này. Thật khủng khiếp, khi nói tới ba giới này, người ta nghĩ ngay tới giá cả một “chuyến bay”: Mấy trăm đô?” Ôi nhân phẩm phụ nữ đất Việt, trong mùa “bức xúc”, lại bị xúc phạm thêm lần nữa bởi các “Miss Sài Gòn”.

LIÊU TÚ

User avatar
khieulong
Posts: 6768
Joined: Wed Dec 01, 2004 9:09 pm
Been thanked: 1 time

Post by khieulong »

27 Dân Thượng Đi Phần Lan Từ Trại Tị Nạn Ở Cam Bốt SAIGON -- 27 người Thượng ở Việt Nam chạy trốn qua Kampuchia sẽ được tái định cư tại Phần Lan, theo bản tin VOA như sau.
Cao ủy tỵ nạn Liên Hiệp Quốc hôm thứ ba cho hay 27 người Thượng ở Việt Nam chạy trốn qua Kampuchea sẽ được tái định cư tại Phần Lan trong tuần này.
Tưởng cũng cần nhắc lại rằng hồi tháng 4 năm ngoái, mấy trăm người thuộc các sắc tộc thiểu số ở tây nguyên đã bỏ trốn qua Kampuchea vì bị chính quyền địa phương đàn áp sau các cuộc biểu tình đòi đất đai và tự do tôn giáo.
Kể từ khi đạt được một thỏa thuận giữa Kampuchea, Việt Nam và Cao ủy tỵ nạn Liên Hiệp Quốc, cho phép hầu hết những người Thượng theo đạo Cơ Đốc được tái định cư ở một nước thứ ba, 83 người đã đi Hoa Kỳ, và 35 người đã trở về Việt Nam.
Một nữ viên chức của Cao ủy tỵ nạn Liên Hiệp Quốc cho hãng tin AFP hay rằng trong tình hình tỵ nạn hiện tại, đây là lần đầu tiên từ mấy năm nay những người tỵ nạn đến Phần Lan.
Viên chức này cho biết thêm rằng một số trong 653 người Thượng đang được đặt dưới sự chăm sóc của Cao Ủy tỵ nạn Liên Hiệp Quốc tại Phnom Penh đang được cứu xét để đi tái định cư ở Canada.
Theo thỏa hiệp giữa ba bên hồi tháng giêng ký tại Hà Nội, những người Thượng này có quyền chọn đi tái định cư tại một nước thứ ba hoặc trở về Việt Nam, vì Kampuchea từ chối không cho họ ở lại vương quốc này.

User avatar
khieulong
Posts: 6768
Joined: Wed Dec 01, 2004 9:09 pm
Been thanked: 1 time

Post by khieulong »

CSVN tiếp tục đàn áp thẳng tay Giáo Hội Tin Lành Mennonite
Wednesday, May 11, 2005


SÀI GÒN 11-05 (TH).- Cùng một ngày Thứ Trưởng Ngoại Giao Hoa Kỳ Robert Zoellick loan báo ở Hà Nội là đã đạt được các thỏa thuận mà theo đó, Cộng Sản Việt Nam nới lỏng tự do tôn giáo, nhân quyền cho dân chúng và tránh bị Hoa Kỳ trừng phạt, thì các hành động đàn áp tôn giáo, đàn áp nhân quyền vẫn diễn ra.

Một bản tường trình của bà mục sư Phạm thị Kim Hường phổ biến trên Internet kêu cứu khi bị công an Cộng Sản Việt Nam đàn áp sinh hoạt của Hội Thánh Tin Lành Mennonite ở tỉnh Ðồng Nai, cho thấy chế độ Hà Nội không hề thi hành đứng đắn các cam kết quốc tế.

Bà Kim Hường, Quản Nhiệm Hội Thánh Vĩnh Cửu tỉnh Ðồng Nai, thuộc hệ phái Tin Lành Mennonite, tường trình sự việc xảy đến cho hội thánh của bà như thế nào khi mọi người đang sinh hoạt tôn giáo buổi tối ngày mùng 6 Tháng Năm năm 2005.

Dưới đây là nguyên văn bản tường trình của bà Mục Sư Phạm Thị Kim Hường:


BẢN TƯỜNG TRÌNH

Về việc chính quyền huyện Vĩnh Cửu Ðồng Nai tiếp tục bắt bớ đạo Tin Lành


Tôi tên Phạm Thị Kim Hường 59 tuổi - Chức vụ Quản Nhiệm Hội Thánh Vĩnh Cửu Ðồng Nai - thuộc Hội Thánh Tin Lành Hệ Phái Mennonite Việt Nam - Xin tường trình sự việc sau đây:

Lúc 10 giờ 30 tối ngày mùng 6 Tháng Năm năm 2005 là ngày cầu nguyện của giáo hữu Tin Lành toàn cầu, tôi và 12 tín hữu đang hòa lòng hiệp thông với hội thánh trên đất nước Việt Nam và toàn thế giới cầu nguyện cho hội thánh các quốc gia, cho nước Việt Nam, thì rất đông công an chính quyền đến giải tán chúng tôi, tịch thu 5 quyển Kinh Thánh và 1 thẻ chứng minh nhân dân của tín hữu.

Xét thấy niềm tin chúng tôi nơi tín ngưỡng cứ bị ngăn chận bắt bớ dù đã đăng ký bao nhiêu lần với Ban Tôn Giáo Tỉnh Ðồng Nai và chưa bao giờ được Ban Tôn Giáo Tỉnh trả lời, chúng tôi quá bức xúc không biết kêu cứu nơi đâu vì đã làm đơn đi nhiều các cấp trong nước cũng không ai giải quyết - Càng làm đơn càng bị trù dập. Tôi bị địa phương nơi thường trú đã cắt khẩu, nơi tạm trú không cho tạm trú, không biết tôi có phải là công dân nước Việt Nam không?

Tôi làm bản tường trình này xin quí con dân Chúa và Quí Lãnh Ðạo Hội Thánh Mennonite trên toàn thế giới được biết và lên tiếng can thiệp.

Tôi xin chân thành cám ơn Quí Hội Thánh nhất là đội quân cầu nguyện 10 ngày toàn cầu hãy nhớ cầu thay cho chúng tôi.

ÐỒNG NAI 6/5/05

Người tường trình

Mục Sư: Phạm Thị Kim Hường

Quản Nhiệm Hội Thánh Mennonite

Vĩnh Cửu Ðồng Nai.

Tổng Ủy Viên Phụ Nữ

Tổng Giáo Hạt Tin Lành Mennonite Việt Nam


Ðiều lưu ý ở đây, theo người cung cấp tin, khi “làm việc” với Bà Mục Sư Phạm Thị Kim Hường thì công an đã tịch thu năm quyển Kinh Thánh, dù bà Mục Sư Hường đã không đồng ý vì các quyển Kinh Thánh này được phép lưu hành công khai trong nước. Bởi vậy bà đã không đồng ý ký tên vào biên nhận của công an về năm quyển Kinh Thánh mà công an xã Thạnh Phú đã dùng cường quyền để tước đoạt.

Sau khi xảy ra vụ đàn áp Hội Thánh Vĩnh Cửu Tỉnh Ðồng Nai hai ngày thì công an phường Bình Khánh, quận 2, Sài Gòn, ập vào trụ sở Hội Thánh Tin Lành Mennonite ở đường Trần Não giải tán buổi lễ Chủ Nhật ngày mùng 8 Tháng Năm năm 2005 và bắt 15 người đưa lên trụ sở công an phường thẩm vấn 3 tiếng đồng hồ, dọa nạt và cấm tụ họp trước khi thả về.

Một tuần lễ trước đó, công an cũng đã giải tán buổi lễ Chủ Nhật ngày mùng 1 Tháng Năm năm 2005 và bắt 13 người đi thẩm vấn cũng như cấm không được tụ họp sinh hoạt tôn giáo.

Hiến Pháp Cộng Sản Việt Nam điều 70 long trọng xác nhận mọi người dân có quyền tự do tôn giáo. Không những vậy, điều này còn nói rằng: “Những nơi thờ tự của các tín ngưỡng, tôn giáo được pháp luật bảo hộ.”

Nhưng đầu Tháng Ba năm 2005 khi cho ra cái nghị định hướng dẫn thi hành cái “Pháp lệnh tôn giáo, tín ngưỡng” (có hiệu lực từ ngày 15 Tháng Mười Một năm 2004) thì lại cột chặt tất cả mọi hoạt động tôn giáo, tín ngưỡng vào cơ chế “xin-cho” để loại trừ các giáo hội độc lập, không chịu chui vào hệ thống tôn giáo quốc doanh.

Ðiều đáng để ý là dù bà Mục Sư Phạm Thị Kim Hường làm đơn xin phép hoạt động theo sự bắt buộc của nhà nứơc thì lại bị lờ đi để tiếp tục đàn áp, lấy cớ hoạt động tôn giáo “bất hợp pháp”.

Ðiều 6, mục 1, chương 3 của nghị định số 22/2005/NÐ-CP hướng dẫn thi hành một số điều của Pháp Lệnh Tôn Giáo Tín Ngưỡng nói rằng “Trong thời hạn 45 ngày kể từ ngày nhận được hồ sơ hợp lệ, cơ quan quản lý nhà nước về tôn giáo cấp tỉnh có trách nhiệm cấp đăng ký cho tổ chức; trường hợp từ chối cấp đăng ký phải trả lời bằng văn bản và nêu rõ lý do.” (N.T.T.)

User avatar
khieulong
Posts: 6768
Joined: Wed Dec 01, 2004 9:09 pm
Been thanked: 1 time

Post by khieulong »

Vụ án buôn lậu Hang Dơi, Lạng Sơn: Ðầu voi đuôi chuột
Tuesday, May 10, 2005


HÀ NỘI 10-05.- Giữa Tháng Sáu năm 2002, một lực lượng đặc nhiệm do Bộ Công An từ Hà Nội điều động đến khu vực Hang Dơi - Dốc Quít nằm ở biên giới với Trung Quốc trong tỉnh Lạng Sơn đã được báo chí trong nước làm ồn ào bởi tính chất to lớn, nghiêm trọng và kéo dài của vụ bắt giữ buôn lậu đủ mọi loại hàng hóa, trị giá hàng chục tỉ đồng, có sự tiếp tay của “liên ngành” kiểm soát biên giới và cửa khẩu. Hiện vụ án đang được xử và gần tới lúc kết thúc với kết thúc rất “đầu voi đuôi chuột”. Trong đó, những kẻ bị truy tố là đám quan chức đảng viên các ngành từ công an, hải quan đến “kiểm soát thị trường” đều chỉ bị “giơ cao đánh khẽ” theo đúng chính sách “phủ bênh phủ, huyện bênh huyện”.

Theo tin báo Tiền Phong theo dõi phiên xử ở Lạng Sơn, đối với nhóm “buôn lậu” dưới quyền chỉ huy của Ðặng Xuân Thanh được đánh giá là đồng phạm và giúp sức cho buôn lậu với số lượng hàng rất lớn (mặc dù không trực tiếp bỏ tiền ra mua hàng).

Các bị cáo là chủ hàng, ngoài bị cáo Nguyễn Văn Trường, Nguyễn Văn Chiến, Nguyễn Văn Ðạt được coi là ngoan cố và phạm tội vào loại “nghiêm trọng” còn các chủ hàng khác được đánh giá là “thành khẩn, ăn năn hối cải” và đã nộp một số tiền để “khắc phục hậu quả” (bị cáo Ðinh Thị Ngoan nộp 150 triệu đồng, vượt quá cả số tiền mà cáo trạng quy kết).

Ðối với nhóm phạm vào tội “vận chuyển trái phép hàng hóa qua biên giới” gồm: Vũ Ðình Chương, Ngô Triệu Phú, Vũ Ðình Trình, Phạm Gia Lương, Phạm Quốc Hội (thực ra là những lái xe ô tô chở hàng lậu từ Hang Dơi về xuôi - PV) được đánh giá là “thành khẩn, ăn năn hối cải, có nhiều tình tiết giảm nhẹ(?!)”

Ðối với 2 bị cáo là lãnh đạo Trạm Kiểm Soát Liên Ngành Dốc Quýt là Nguyễn Tiến Hảo, Lương Minh Huấn, được coi là những người nắm những trọng trách ở trạm và ra tòa quanh co chối tội (trong đó bị cáo Hảo là trạm trưởng phải chịu trách nhiệm với mức án cao hơn cả), hai bị cáo Nguyễn Quang Minh và Bùi Trí Vinh được đánh giá như “những người ăn năn hối cải” (?!)

Riêng bị cáo Ðinh Văn Hà - lái xe vận chuyển hàng điện tử bị bắt quả tang ở Hang Dơi đêm 16 Tháng Sáu năm 2002 thì được Viện Kiểm Sát Tỉnh Lạng Sơn cho rút một phần tội danh “buôn lậu” và không đề nghị mức án vì... chưa làm rõ được hành vi vận chuyển hàng lậu của Hà đối với bị can Sơn ở Bắc Giang?

Báo Tiền Phong nói “Ðại diện Viện Kiểm Sát đã đề nghị những mức án mà dư luận không khỏi băn khoăn”. Nói khác, tờ báo này không nói thẳng ra nghi vấn các quan tòa đã ăn hối lộ để “giơ cao đánh khẽ” đối với đám quan chức đảng viên đã ăn hối lộ và gây thiệt hại lớn cho nhà nước. Ðối với nhóm “buôn lậu” do Ðặng Xuân Thanh cầm đầu (thực ra đó chỉ là tổ chức mang vác hàng thuê qua biên giới) đã được “đề nghị” với những án tù giam khá tương xứng với tội danh.

Các mức án được đề nghị từ 7-8 năm đến 19-20 năm tù giam. Trong số này Thanh “thớt” từ 19-20 năm, Ðặng Xuân Tín: 14-15 năm, Ðặng Xuân Nhiệm từ 15-16 năm, Ðặng Xuân Kiệm từ 15-16 năm... Trong nhóm “chủ hàng” có 6 bị cáo đề nghị phạt tù còn lại 7 bị cáo khác được hưởng án treo.

Nhưng, tờ báo trên nói nhẹ nhàng nhất là nhóm “vận chuyển trái phép hàng hóa qua biên giới có hai bị cáo đề nghị án tù còn 5 bị cáo khác đề nghị từ 1 đến 3 năm án treo. Ðồng thời, nhóm cán bộ trạm Dốc Quýt phạm vào tội “Thiếu trách nhiệm gây hậu quả nghiêm trọng” cũng được đề nghị với các mức án “giật mình”: Nguyễn Tiến Hảo: Từ 1-2 năm tù giam, Lương Minh Huấn: Từ 1-2 năm tù giam, Nguyễn Quang Minh từ 1 năm đến 1 năm 6 tháng, Bùi Trí Vinh từ 8 tháng đến 1 năm tù giam.

Ðược tòa cho phép tự bào chữa, trùm Ðặng Xuân Thanh khẳng định các bị cáo thuộc nhóm “buôn lậu” dưới trướng Thanh chỉ là những người tay sai, làm thuê, làm mướn nhưng lại bị Viện Kiểm Sát đề nghị mức án cao, mong hội đồng xét xử xem xét giảm án.

Còn về phần mình, Thanh không có ý kiến gì... Tham gia tranh tụng tại tòa, ngoài việc tìm những chứng cứ để bảo vệ thân chủ, sau khi tìm hiểu, nghiên cứu vụ án tại hồ sơ cũng như diễn biến công khai tại phiên tòa, nhiều luật sư tham gia bào chữa ngày mùng 9 Tháng Năm đã phát biểu với những ý kiến khá gay gắt về vụ án có thể bỏ lọt tội phạm như các đội - trạm chống buôn lậu khác ở Lạng Sơn đã không được các cơ quan điều tra “làm đến nơi, đến chốn” cũng như một số công ty ở Hà Nội và Hưng Yên mua hàng, tiếp tay cho buôn lậu đã không được làm rõ, xử lý nên đã tạo những bức xúc trong dư luận cũng như các bị cáo trong vụ án...

Một điều không hề thấy đề cập từ trước đến nay là cơ quan điều tra của Bộ Công An Cộng Sản Việt Nam không hề nói đến việc tìm kiếm xem ai chủ các lô hàng bị bắt giữ cũng như các kẻ cầm đầu thật sự của đường dây buôn lậu này.

Ðược biết, sau vụ bắt giữ ở Hang Dơi, hoạt động buôn lậu ở khu vực này sau đó vẫn tiếp diễn tấp nập, theo báo điện tử EconoNet ngày mùng 10 Tháng Bảy năm 2002. Ngày 13 Tháng Chín năm 2002, báo điện tử VNNet có bài ký sự nói về những kẻ bảo kê cho đám buôn lậu biên giới qua khu vực trạm kiểm soát Dốc Quít - Hang Dơi gồm cả đám quan chức đầu tỉnh Lạng Sơn và các xếp của huyện thị Hữu Lũng.

Post Reply