
Đưa tay chạm giọt mưa rơi
Nguyên Tú My
Ở đây mùa hạ thường bắt đầu bằng những cơn mưa giông bất chợt, bạn ạ. Tôi viết những giòng chữ này khi thành phố vừa qua một cơn mưa rơi xuống giữa đêm hè oi ả, nằm nghe mưa rơi sao nặng lắm nỗi niềm. Nhớ… Tiếng tơ trời thánh thót trong trẻo như sắc màu của con đường tuổi thơ chạy xuyên qua cánh đồng ký ức xanh ngắt. Nhớ… Tiếng mưa đêm luôn gợi dẫn về những ngày nhuốm cũ tưởng chừng ngủ quên trong giấc mơ đã cằn cỗi già nua.
Trong những giấc mơ ấy, một góc phố thị Sài gòn lại trở về rộn rã tiếng cười của lũ trẻ đang dầm mình tắm mát trong mưa. Tiếng vang xa, rõ và rất trong. Chẳng hiểu vì sao tiếng cười trẻ con xuyên qua làn mưa lại trong trẻo đến như vậy. Lạy trời mưa xuống, lấy nước tôi uống… Nước mưa trong lành mát rượi lắm bạn ạ, không thế thì sao mẹ lại tất tưởi nón lá trên đầu chạy vội ra sân mở nắp chiếc lu tròn hứng lấy suối nước trời cho. Bên hiên nhà hàng xóm có cô con gái hai tay ôm chặt mớ quần áo phơi hóng trên dây chạy vội vào nhà mà vẫn ngoái nhìn miệng cười khúc khích.
Mưa rơi rào rào trên mái tôn. Mưa rơi tí tách trên nón lá. Mưa vung vẩy tàu lá chuối non ngoài vườn sau. Đất thấm đẫm giọt mưa trong lành để ngày mai vươn mầm hoa thơm trái ngọt dâng tặng lại cho người.
Tôi thích ngồi nhìn những giọt mưa rơi trong buổi chiều muộn. Nếu được đứng ở phía trên cao, tầm mắt không bị che khuất bởi mái nhà lô nhô che chắn. Một buổi chiều mưa rơi giăng giăng, nóc nhà cao tháp nhọn của ngôi giáo đường xa xa chìm khuất dưới làn mưa luôn đẹp như thơ. Hình ảnh ấy làm cho người ta cảm thấy cô đơn nhiều hơn. Một nỗi cô đơn thánh thiện khi họ chỉ có một mình. Đối diện với đất trời trong lành để thương con người sao cứ phải đa mang quá nhiều phiền nhiễu biết đến bao giờ ngừng lặng.
Tôi thường ngồi lặng ngắm nhìn mưa rơi từ những ngày còn bé. Chiếc máng xối bên hiên nhà dẫn nước mưa đổ xuống sân xối xả, vài ba đứa trẻ tranh nhau đứng tắm dưới dòng nước chảy. Đứa bé ngồi trong nhà tẩn mẩn gấp xếp chiếc thuyền con từ trang giấy học trò xé vụng rồi thả theo dòng nước trôi bên hiên nhà. Những chiếc thuyền giấy chở đầy ước mơ trong sạch đầy khát khao cuốn theo giòng nước trôi vô định. Có chiếc bị cuốn xoáy rồi nhận chìm dưới làn mưa. Có chiếc may mắn xuôi dòng trôi xa mất. Những chiếc thuyền giấy tuổi thơ của bạn, của tôi đã trôi đi đâu rồi. Tôi nghĩ những chiếc thuyền thơ ấu chẳng bao giờ đi tới bến vì những đứa trẻ ngày nào đã trở thành người lớn. Mà người lớn lại hay quên. Ký ức của người lớn chật chội với quá nhiều điều để nhớ nên quên mất rằng mình đã có một thời tâm hồn cứ trong trẻo như mưa sa giọt sáng ấy.
Cơn mưa đổ về đêm làm tôi mơ được thức giấc trong tiếng mưa rào trên mái tôn như ngày xưa còn bé ấy. Mưa ở nơi đây thinh lặng quá, chỉ có tiếng gió lao xao ở khung cửa ngoài kia. Nhớ lắm tiếng ì oạp của con ểnh ương đi lạc vào sân nhà. Nhìn làn da sù xì, đôi chân bóng nhẫy mà sợ gớm ghê. Vậy đó, giờ lại nhớ, lại ước được nghe âm thanh ì ộp đều đều, buồn buồn rất nhà quê thưở ấy.
Từng mùa mưa đi qua thật khó quên, mỗi kỷ niệm đọng về thêm sâu lắng. Đêm đắm sâu trong mưa dội vào lòng một nỗi niềm của gió chỉ muốn thả bước chân hoang rong ruỗi với đất trời.
Mở cánh cửa ngăn chia giữa ta và cuộc đời ra sẽ thấy tình yêu như đang xôn xao trở lại cùng mưa rơi ở khung cửa ngoài kia.
Chỉ một chạm tay là tới…