Quán Vắng không Người ...3

Buồn vài phút xin ghé thăm đây; muốn tán gẫu ghé đây... Chia sẻ tâm tư vô đây.... Không biết nói gì làm gì vô đây!!! Bài viết sẽ giữ lại trong 7 ngày và quá hạn sẽ đi vào thiên cổ của không gian Cyber!!!

Moderator: khieulong

User avatar
lynhcao
Posts: 883
Joined: Sat Apr 30, 2005 10:46 pm

Post by lynhcao »

Image

Trần Bộ Lĩnh

Lê Minh Nguyên

(Danlambao) - Bên Trung Quốc có Tập Trạch Đông (Tập Cận Bình) đang thu tóm hết quyền lực vào trong tay,
muốn 3 nhiệm kỳ tức ngồi 15 năm nhưng nội bộ đang bị bể bạc.

Bên Việt Nam kể từ hôm nay có Trần Bộ Lĩnh.

Image
Ông thầy giáo Phạm Thạnh (nguyên Hiệu trưởng trường THPT Kim Sơn B, Ninh Bình) của ông Trần Đại Quang khúm núm khen Quang
“Anh ấy rồi sẽ là Đinh Bộ Lĩnh thứ 2 của Ninh Bình”, có nghĩa là sắp tóm thu hết quyền lực của Đảng và Nhà Nước vào trong tay (1)
Để xem ông Quang và Huynh-Trọng sẽ đấm đá với nhau như thế nào.

Phân tích thế mạnh/yếu của hai bên ta thấy:

Bên Đinh Thế Huynh-Nguyễn Phú Trọng có ưu thế là đang nắm guồng máy Đảng, chúa đảng đang muốn đưa phó đảng lên thay. Phó đảng không bị tai tiếng gì nhiều như Quang. Nhưng về yếu điểm thì cũng có nhiều, như Huynh chỉ là thư lại đi lên, trước khi nắm tuyên giáo thì chỉ làm báo, cho nên về phương diện người ngợm và tổ chức thì không có.

Nay Huynh nắm thường trực ban bí thư tức trông coi guồng máy nội bộ đảng, điều khiển công việc hàng ngày của đảng, ở vị trí tốt hơn nhưng chỉ mới bắt đầu, giống cây to mới được dời trồng và lãnh tụ Trọng đang cầm thùng tưới nước như nhiều hình ảnh ta đã thấy, nên nếu có gió mạnh là sẽ đổ ngay.

Hơn nữa trong đảng đang có sự bất mãn ông Trọng quá tuổi tham quyền, kỳ thị vùng miền, lấn áp Trung-Nam, Bộ Chính Trị 19 người mà chỉ có 3 từ miền Trung và 4 từ miền Nam, còn miền Bắc có đến 12 người, một sự lấy thịt đè người quá lộ liễu, ảnh hưởng lớn lao vào chính sách quỵ luỵ Trung Quốc.

Bên Trần Bộ Lĩnh có ưu thế về sức mạnh cơ bắp và tổ chức. Quang đã cài cấm người của ông ta để nắm chặc bộ công an, trong khi quân đội thì phân cực và được giữ cẩn thận trong các trại lính, đứng bên lề của tranh chấp quyền lực nội bộ.


Em trai ông Quang là Thiếu tướng Trần Quốc Tỏ, truớc là Phó tổng cục trưởng Tổng cục Cảnh sát phòng chống tội phạm, Phó thủ trưởng cơ quan Cảnh sát điều tra Bộ Công an, Phó bí thư Tỉnh ủy Thái Nguyên. Tỏ không có công trạng nhưng nhanh chóng lên tướng và đang là bí thư tỉnh uỷ Thái Nguyên.

Hôm 16/3/2016, Thiếu tướng Đoàn Duy Khương, sinh năm 1960 Nam Định, một trợ lý thân cận, phục vụ bên cạnh Quang 12 năm vừa được đưa lên giữ chức giám đốc công an thành phố Hà Nội.

Ông Tô Lâm sắp lên bộ trưởng bộ công an đã ngã về Quang sau khi 3Dũng bị loại. Chính 3D và đàn em bây giờ chạy qua núp bóng Quang, các mối làm ăn kinh tế chung giữa Quang và 3D thì khổng lồ, nhất là ở vùng Sài Gòn và Núi Pháo ở Thái Nguyên. Lực của Quang rõ ràng mạnh hơn Huynh vì vừa nắm công an vừa có hậu thuẫn Trung-Nam.

Tuy nhiên Quang có nhiều nhược điểm mà khi đối thủ Huynh-Trọng dốc toàn lực để đánh thì khó chống đỡ.

Đầu tiên phải nói là ông ta sửa lại khai sinh để từ năm đúng là 1950 thành năm giả là 1956, một sự gian dối dễ chứng minh qua các văn bản hộ tịch và bằng cấp bị so le, nó nói lên tính toán tham vọng quyền lực của ông ta.

Thứ hai là ông ta đã bị ông Dương Chí Dũng phanh phui trước tòa là có dính líu đến 1 triệu đôla mà bà Trương Mỹ Lan giám đốc Vạn Thịnh Phát đưa trong vụ Vinalines. Dương Chí Dũng đang bị nhốt, phe Huynh-Trọng muốn ông ta sống để xỏ mũi Quang, nhưng phía Quang có lẽ muốn anh ta sớm đi thăm Nguyễn Bá Thanh.

Quang đi Mỹ từ ngày 15-20/3/2015, có thể nói là hiện tượng bất thường, khi một bộ trưởng an ninh của CSVN qua Mỹ gặp nhiều cơ quan và giới chức chính quyền HK như Bộ Nội An (Homeland Security), FBI, Bộ Ngoại Giao, Bộ Quốc Phòng, Hội Đồng An Ninh Quốc Gia, Bộ Công Lý, CIA, cũng như nhiều giới chức cao cấp trong Quốc Hội HK. Nó có vẻ như Quang đi vận động Mỹ ủng hộ cho ông ta hay ít nhất làm ngơ cho ông ta trong việc thu tóm quyền lực và ông ta sẽ trả lại cho Mỹ một cái gì đó.

Chức chủ tịch nước trong hiến pháp 2013 có bổ sung thêm nhiệm vụ thống lĩnh các lực lượng vũ trang nhân dân và Chủ tịch hội đồng quốc phòng và an ninh, tức chuyển bớt quyền lực điều khiển quân đội từ tay của tổng bí thư qua chủ tịch nước, mặc dù quyết định cuối cùng vẫn còn nằm trong tay chủ tịch quân ủy trung ương (tức tổng bí thư).

Trần Bộ Lĩnh muốn thu tóm quyền lực, gom chủ tịch nước và tổng bí thư vào một người như bên TQ. Sau cuộc bầu cử quốc hội khóa 14 vào ngày 22/5/16 và chờ cho cuộc họp quốc hội mới vào tháng Bảy 2016 để chính thức hóa mọi vị trí của Nhà Nước, thì cuộc chiến tranh quyền lực giữa Quang và Huynh và trong một ý nghĩa nào đó, giữa Nhà Nước và Đảng mà 3D bắt đầu sẽ được tiếp tục. Nếu có biến chuyển thì đó là sự đấm đá để tiếp tục độc tài đảng trị hay chuyển qua độc tài công an trị. Vỏ dưa vỏ dừa, vỏ nào thì dân tộc Việt cũng đều té ngã.

03.04.2016
Lê Minh Nguyên

User avatar
VuPhong
Posts: 2923
Joined: Wed Dec 01, 2004 4:28 pm

Post by VuPhong »

Tân chủ tịch nước Trần Đại Quang đã khai man lý lịch như thế nào?

Hoàng Trần

Image
http://a.disquscdn.com/uploads/mediaemb ... iginal.jpg


- Ngày 2/4/2016, đại tướng CA Trần Đại Quang vừa chính thức làm lễ “tuyên thệ” nhậm chức chủ tịch nước sau khi nhận được 91,5% “phiếu bầu” từ các đại biểu quốc hội sắp mãn nhiệm.

Phát biểu trong lễ nhậm chức, ông này dõng dọc tuyên bố sẽ “tuyệt đối trung thành với Tổ quốc, với Nhân dân và Hiến pháp nước CHXHCN Việt Nam”.

Thông tin này cũng không có gì sốt dẻo cho lắm, bởi lẽ Trần Đại Quang là ứng viên duy nhất cho chiếc ghế chủ tịch nước, điều này đã được biết trước từ cách đây hơn 2 tháng.

Tuy vậy, điều đáng chú ý là hầu như tất cả các cơ quan truyền thông chính thống của đảng cộng sản, trong phần tiểu sử đều ghi rõ Trần Đại Quang sinh ngày: 12/10/1956.

Liệu vị tân chủ tịch nước có đúng sinh năm 1956 như sách vở cộng sản vẫn hay tuyên truyền?
Để trả lời câu hỏi này, mời bà con xem lại bài viết cùng tác giả dựa theo những bằng chứng đã được công bố trên Danlambao.


Thuật “cải lão hoàn đồng” của tân chủ tịch nước.


Trước đại hội đảng lần thứ 11 năm 2011, Trần Đại Quang khi ấy là thứ trưởng bộ CA. Theo tuổi thật thì ông này sinh năm 1950, ngấp nghé bước sang tuổi 61.

Ở đội tuổi này, ông Quang đáng lẽ phải về hưu vì theo quy định nhân sự trong đảng, ứng viên tham gia bộ chính trị lần đầu phải dưới 60 tuổi.

Để qua mặt đảng, ông này đã cố tình gian lận hồ sơ, biến năm sinh từ 1950 trở thành 1956.
Tức ‘cải lão hoàn đồng’ so với tuổi thật là 6 tuổi, đủ điều kiện tham gia bộ chính trị khoá 11.

Image

Văn bản gian lận xác nhận năm sinh giả của ông Trần Đại Quang được đích thân chủ tịch tỉnh Ninh Bình Đinh Văn Hùng ký.

Để hợp thức hoá lý lịch mới này, Trần Đại Quang đã cấu kết với Đinh Văn Hùng – chủ tịch UBND Ninh Bình xác nhận năm sinh là 1956.

Ngón đòn phù phép này đã giúp ông ta vượt qua nhiều ứng cử viên khác, trở thành ủy viên trẻ nhất trong bộ chính trị đảng cộng sản Việt Nam
tại đại hội 11. Đến đại hội 12 thì tiếp tục được “cơ cấu” thành chủ tịch nước.


Tuy nhiên, dù quyền lực đến đâu chăng nữa Trần Đại Quang không thể che dấu được sự thật.

Một bằng chứng không thể chối cãi là tất cả những văn bằng tốt nghiệp đại học,
từ tại chức luật cho đến cap cấp lý luận Mac-Lenin của ông Quang đều ghi rõ năm sinh là 1950.

Image

Image

Image

Từ bằng tại chức luật cho đến cao cấp lý luận Mac-Lenin của ông Quang ghi rõ năm sinh 1950

Tất cả các tài liệu như trên đã được tố cáo trên Danlambao từ cuối năm 2010, tức cách đây đã hơn 5 năm.
Tuy nhiên, cá nhân Trần Đại Quang và đảng cộng sản chưa bao giờ dám trả lời công khai về nội dung tố cáo.

Càng che đậy thì lại càng khiến dư luận tin rằng những gì Danlambao nói là đúng và chính xác.

Cộng sản được dựng lên bởi những âm mưu và thế lực đen tối, làm sao dám minh bạch vụ việc.
Thậm chí, nếu cộng sản muốn minh bạch cũng không xong, bởi sợ há miệng mắc quai.

Đến như thiếu tá Hồ Quang của bát lộ quân Trung Cộng có thể nghiễm nhiên trở thành “ cha già dân tộc”,
thì Trần Đại Quang cũng chỉ là học tập và làm theo tấm gương “bác Hồ” như những gì đảng cộng sản tuyên truyền mà thôi.

Chủ tịch nước còn khai man lý lịch thì sớm muộn gì thuộc cấp cũng âm mưu tạo phản. Quả đúng là: Thượng bất chính, hạ tắc loạn.

Hoàng Trần

User avatar
nangchieu
Posts: 2094
Joined: Sun Apr 19, 2009 6:38 pm

Post by nangchieu »


Dân chủ đến thế là cùng

Đồng Phụng Việt
31-3-2016

Image
Tân Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Thị Kim Ngân phát biểu nhậm chức. Ảnh: Nhan Sáng-TTXVN
Chị Nguyễn Thị Kim Ngân vừa được các đại biểu Quốc hội khóa 13 bầu làm Chủ tịch Quốc hội Khóa 13 cho dù chỉ còn vài ngày nữa là Khóa 13 mãn nhiệm. Thay đổi làm chi cho mệt vậy hè?


Hỏi rứa thôi chứ ai cũng biết sở dĩ phải tổ chức miễn nhiệm ông Nguyễn Sinh Hùng – Chủ tịch Quốc hội khóa 13, bầu chị Ngân làm Chủ tịch Quốc hội vào phút chót là vì chị Ngân sẽ đảm nhận vai trò Chủ tịch Quốc hội khóa 14.

Hai tháng nữa, 22 tháng 5, dân ta mới đi bầu đại biểu Quốc hội khóa 14. Tất nhiên chị Ngân cũng phải ứng cử để cho dân bầu.

Chị Ngân chưa được dân bầu mà đã đương nhiên được xem là “dư tín nhiệm” để trở thành Đại biểu Quốc hội thêm một khóa nữa (không như thế thì làm sao chị trở thành Chủ tịch Quốc hội khóa 14?)!


Dân chưa bỏ phiếu bầu nên Quốc hội Khóa 14 chưa có đại biểu nào. Vậy mà Quốc hội Khóa 14 đã có sẵn Chủ tịch Quốc hội!

Dân chủ đến thế là cùng!

Chị Ngân mới thề “tuyệt đối trung thành với Hiến pháp”, vậy thì rõ ràng Hiến pháp phải có chỗ hiến định như rứa nhưng răng mà đọc Hiến pháp tới mờ mắt vẫn chưa tìm thấy chỗ nào ghi như vậy hè?

Lẽ nào? Thề trước tổ quốc, dân tộc thì không thể thề láo. Hoan hô chị Ngân “tuyệt đối trung thành với Hiến pháp” đến thế là cùng!

Chị Ngân vừa phải tranh cử vào vị trí Chủ tịch Quốc hội với… chính chị và chị đã thắng vẻ vang. Đạt hơn 90% số phiếu bầu.

Chuyện tương tự sắp được lập lại với anh Quang, anh Phúc.

Dân chủ đến thế là cùng! “Của dân, do dân, vì dân” và “dân biết, dân bàn, dân làm, dân kiểm tra” đúng đấy rứa hỉ?

Đã vậy thì đi bầu làm chi cho mệt hỉ?

Ai biết chi phí cho kỳ bầu cử Quốc hội Khóa 14 là bao nhiêu không hỉ? Chắc là không nhỏ hỉ? Đã dân chủ đến thế thì bỏ tiền làm chi cho uổng hỉ?

kholam
Posts: 19
Joined: Tue Jan 01, 2013 11:59 pm

Post by kholam »

Trước ngày mãn nhiệm, một ĐBQH bất ngờ lên tiếng chửi bới Trung Cộng giữa nghị trường

Bạn đọc Danlambao -
Phát biểu tại kỳ họp cuối cùng của khoá 13, ông Lê Văn Lai - một đại biểu quốc hội sắp mãn nhiệm đã bất ngờ lên tiếng tố cáo dữ dội hành vi xâm lược của Trung Cộng tại Biển Đông.


Vị dân biểu thuộc đoàn Quảng Nam chia sẻ, đây chính là những ý kiến, tâm tư cuối cùng của ông trong tư cách là đại biểu quốc hội, vì sắp tới sẽ phải nghỉ hưu do lớn tuổi.


“Nếu như còn một vài phút để nói một điều gì đó trên diễn đàn này thì có lẽ tôi sẽ nói ngay đến từ "biển Đông"”, ông nói trong phiên họp chiều 1/4/2016 bàn về vấn đề kinh tế - xã hội.


Nhắc lại những tuyên bố mạnh dạn trước đó của luật sư Trương Trọng Nghĩa, ông Lai cho rằng nếu đó là một tác phẩm thì ông xin tình nguyện tuyên truyền bài phát biểu đó trong xã hội.


Tuy vậy, vị dân biểu này cũng bày tỏ thái độ nghi ngờ và ngạc nhiên về các báo cáo của chính phủ, trong đó có nội dung “đảm bảo chủ quyền an ninh quốc gia” trong vấn đề Biển Đông.


“Đánh giá về đảm bảo chủ quyền an ninh quốc gia, trong khi đó người ta nắn từ đảo ngầm thành đảo nổi, người ta xây sân bay, người ta kéo pháo hạm, người ta đưa máy bay tiêm kích, người ta o ép dân, cướp bóc, thậm chí giết chóc, người ta sắp tuyên bố những điều xâm phạm đến chủ quyền như nhận dạng hàng không, dùng các chuyến bay cắt ngang chuyến bay truyền thống được quốc tế thừa nhận của Việt Nam…”


“Tôi cố gắng ép suy nghĩ của mình để đồng thuận với đánh giá là chúng ta đảm bảo chủ quyền quốc gia, nhưng nói thật với các đại biểu là tôi ép không nổi”.

Đại biểu quốc hội Lê Văn Lai cho rằng, những hành vi như trên của Trung Cộng cần phải được gọi chính xác là sự xâm phạm nghiêm trọng đến chủ quyền quốc gia của Việt Nam.


“Thời Trung cổ, ông Galile trước khi nhận bản án, ông nói trái đất vẫn xoay, nếu bây giờ có một ông Galile của thời đại thì ông sẽ nói câu biển Đông đang bị xâm hại, chứ không thể có việc chúng ta đảm bảo chủ quyền”.


Trong tư cách là một đại biểu sắp mãn nhiệm, ông Lai gửi gắm những “tâm huyết” đến nhiệm kỳ 14 với hy vọng vọng quốc hội mới sẽ quan tâm và có thái độ đúng đắn hơn về vấn đề Biển Đông. Trong đó, vấn đề thiết yếu là phải chống được giặc nội xâm – tức tham nhũng và giặc ngoại xâm Trung Cộng.


“Chỉ cần làm được 2 việc đó thì nhân dân đã tôn vinh các đồng chí lên đỉnh cao của lịch sử và sẽ không bao giờ quên còn lại mọi cái khác, tôi cho đều là thứ yếu”, ông Lai kết luận.


Như vậy, sau hơn 4 năm an phận trong vai trò là một nghị gật tại quốc hội, ông Lê Văn Lai cũng đã có cơ hội được nói thật với lòng mình. Đúng vào thời điểm sắp mãn nhiệm, ông lên tiếng tố cáo Trung Cộng cho thật đã miệng, ông chửi như chưa bao giờ được chửi.


Tuy rằng, những phát ngôn của ông cũng không thể làm nên thay đổi gì giữa một nghị trường với 500 ông, bà nghị gật. Nhưng ít nhất, ông cũng để lại được một điểm sáng duy nhất trong cuộc đời làm đại biểu quốc hội của mình.


Bạn đọc Danlambao

User avatar
khieulong
Posts: 6768
Joined: Wed Dec 01, 2004 9:09 pm
Been thanked: 1 time

Post by khieulong »

Can đảm và sáng suốt

Nguyễn Hưng Quốc
Qua báo chí, trong mấy ngày vừa qua, tôi bắt gặp nhiều lời phát biểu rất can đảm và sáng suốt của một số đại biểu Quốc hội trong nước.

Trước hết là bài phát biểu của bà Võ Thị Dung tại phiên họp Quốc hội vào sáng ngày 28 tháng 3. Bà Dung nêu lên “7 điều lo và 3 điều ước”.

Bảy điều lo ấy, theo thứ tự là:

Thứ nhất, nạn ngoại xâm từ Trung Quốc, kẻ, trước đây đã chiếm Hoàng Sa và Trường Sa, nay lại bồi đắp các đảo nhân tạo ở Trường Sa để mưu toan lấn chiếm cả Biển Đông của Việt Nam.

Thứ hai là vấn đề tham nhũng, lót tay, lại quả, phong bì rất phổ biến tại Việt Nam. Bà Dung gọi đó là nạn “nội xâm” hay “quốc nạn”.

Thứ ba là sự suy thoái về đạo đức xã hội. Theo bà Dung, đạo đức giả càng ngày càng lấn át đạo đức thật; chủ nghĩa thực dụng càng ngày càng lan tràn; ở đâu cũng bắt gặp sự tham lam, ích kỷ, dối trá, lừa đảo, cướp giật; an toàn thực phẩm bị đe doạ nghiêm trọng.

Thứ tư là sự tụt hậu về kinh tế: Năng suất lao động thấp, tài nguyên thiên nhiên bị huỷ hoại, ngân sách thiếu hụt trầm trọng.

Thứ năm là nợ công càng ngày càng chồng chất, việc tiêu xài quá lãng phí.

Thứ sáu là văn hoá càng lúc càng suy đồi, các giá trị truyền thống bị mai một hoặc xuống cấp.

Thứ bảy là hiện tượng thiếu kỷ cương và kỷ luật trong việc điều hành của bộ máy công quyền làm giảm lòng tin của dân chúng và cũng giảm động lực phát triển của xã hội.

Còn ba điều ước của bà là: Một, bộ máy công quyền thực sự dân chủ; hai là đất nước bình yên và phát triển; và ba là văn hoá ngày càng tốt đẹp.

Bài phát biểu 7 phút của ông Trương Trọng Nghĩa tại phiên họp sáng ngày 1 tháng 4 cũng khá hay. Cũng giống bà Võ Thị Dung, ông Nghĩa cho rằng Việt Nam hiện đang phải đối đầu với cả ngoại xâm lẫn nội xâm. Không nêu đích danh kẻ ngoại xâm là Trung Quốc, ông Nghĩa chỉ đặt vấn đề: cần phải xác định lại các khái niệm “ta”, “bạn” và “thù”. Trước đây, dựa trên ý thức hệ Mác xít, người ta xem “bạn” là tất cả các quốc gia cùng theo chủ nghĩa xã hội và “thù” là các quốc gia tư bản – thường được gọi là “đế quốc”. Tình hình chính trị hiện nay khác hẳn. Theo ông Nghĩa, hiện nay, “Bạn là những ai ủng hộ nước Việt Nam độc lập chủ quyền, giàu mạnh, dân chủ, công bằng, văn minh. Còn thù là những thế lực thù địch cản trở đổi mới, cản trở phát triển, xâm hại lợi ích quốc gia dân tộc, lợi ích của nhân dân, làm cho nước ta suy yếu, lệ thuộc nước ngoài, chia rẽ khối đại đoàn kết toàn dân, phá hoại an toàn và an ninh đất nước.” Ông Nghĩa nhấn mạnh, việc xác định không đúng ta và bạn - thù có thể xảy ra tình hình là thay vì thêm bạn bớt thù thì lại thêm thù, bớt bạn hoặc coi bạn là thù và coi thù là bạn. “Thay vì đánh vào địch thì lại đánh vào ta, thay vì tăng cường đoàn kết thì lại làm suy yếu khối đại đoàn kết dân tộc”. Không đi vào chi tiết, nhưng qua lời phát biểu dẫn trên, chúng ta đều hiểu ông Nghĩa xem ai là “bạn” và ai là “thù” của Việt Nam.

Về nội xâm, ông Trương Trọng Nghĩa cũng nói đến tham nhũng. Tuy nhiên, ông nhấn mạnh nhiều hơn vào ý này: Phải làm sao cho đất nước trở thành một nơi đáng sống. Ông ghi nhận hiện nay nhiều trí thức giỏi không muốn về Việt Nam làm việc trong khi nhiều người khác, kể cả các doanh nhân và cán bộ, tìm cách ra nước ngoài định cư. Tại sao? Ông giải đáp: “Không phải vì nghèo về tiền mà cảm thấy không vui, không an toàn về pháp lý, các quyền tự do dân chủ không đảm bảo đầy đủ, lo sợ đất nước bị lệ thuộc. Điều này ai cũng thấy và cũng biết.”

Cuối bài phát biểu, ông Trương Trọng Nghĩa nhắc lại hai câu thơ của Tố Hữu được sáng tác từ năm 1967 về chuyện Mỵ Châu và Trọng Thuỷ: “Nỏ thần vô ý trao tay giặc/Nên nỗi cơ đồ đắm biển sâu”; rồi ông sửa lại cho hợp với hoàn cảnh hôm nay: “Nỏ thần chớ để sa tay giặc/ Mất cả đất liền, cả biển sâu”. Qua chi tiết “mất cả đất liền, cả biển sâu”, chúng ta có thể hiểu ngay kẻ nào bị ông Nghĩa xem là “giặc”.

Bài phát biểu cuối cùng tôi rất tâm đắc là của ông Lê Văn Lai. Liên quan đến Biển Đông, ông Lai “ngạc nhiên” và không đồng ý với các báo cáo của chính quyền Việt Nam khi cho, ở đó, Việt Nam vẫn “đảm bảo chủ quyền, lợi ích quốc gia”. Theo ông, cách đánh giá ấy không đúng. Trên thực tế, “người ta xây sân bay, kéo pháo hạm, đưa máy bay tiêm kích, o ép ngư dân, người ta sắp tuyên bố những điều xâm phạm chủ quyền như dùng các chuyến bay cắt ngang các chuyến bay truyền thống được quốc tế công nhận”. Ông thú nhận là ông tự “ép suy nghĩ” của mình để đồng thuận với cách đánh giá của chính phủ nhưng “nói thật là tôi ép không nổi”. Lý do:

“Trung Quốc xâm phạm chủ quyền của chúng ta tần suất 20 năm một lần. Năm 1956 chiếm Đông Hoàng Sa. Năm 1974 lấy tây Hoàng Sa. Năm 1988 lấy đảo Gạc Ma. Năm 2014 kéo giàn khoan vào biển Đông và sau đó tần suất dài hơn, dày hơn để xâm lấn chủ quyền. Trong khi đó chúng ta ngồi đây và yên bình đánh giá là đảm bảo chủ quyền quốc gia. Liệu điều đó có công bằng? Đánh giá như thế thì chúng ta đưa ra quyết sách, sự phản đối, đối kháng đã đủ chưa, phù hợp không?” Ông Lai trăn trở.

Với những lời phát biểu của ba đại biểu Quốc Hội dẫn trên, tôi chỉ xin nhận xét vắn tắt:

Thứ nhất, cả ba đều rất can đảm vượt qua những điều cấm kỵ lâu nay để nói lên những lời tâm huyết của những kẻ không nguôi đau đáu về hiện tình của đất nước. Can đảm ở chỗ họ thẳng thắn xem Trung Quốc là “giặc” và xem tham nhũng là một “quốc nạn” của Việt Nam.

Thứ hai, họ nhận diện được chính xác và đầy đủ các hiểm hoạ mà Việt Nam đang phải đối đầu.

Điều duy nhất chúng ta có thể bổ sung vào những lời phát biểu của họ là một vấn đề liên quan đến nguyên nhân chính gây ra các hiện tượng ấy: sự lãnh đạo của đảng Cộng sản Việt Nam. Không thẳng thắn nhìn nhận nguyên nhân này, người ta khó tìm được biện pháp đúng đắn để giải quyết các vấn đề họ nêu lên. Tuy nhiên, tôi biết, đòi hỏi như vậy là quá nhiều so với tư cách đại biểu Quốc hội của họ. Dù sao, so với trước, những lời phát

User avatar
dodom
Posts: 2729
Joined: Fri Nov 28, 2008 8:38 pm

Post by dodom »



Hồ Sơ Panama Papers


Trần Khải

Panama và nhiều nơi khác được mệnh danh là thiên đường trốn thuế của thế giới... Hồ sơ này vừa lộ ra, nhiều tên tuổi lớn trên thế giới dần dần xuất hiện trên danh sách này...

Các bản tin VOA, RFI, BBC, và tất cả các báo thế giới đều quan sát, dò tìm xem hồ sơ này...

Hình như chưa lộ ra quan chức Việt Nam nào? Có lẽ, các quan CSVN không cần tới thiên đường trốn thuế nào, vì họ đã chuyển tiền cho con, cho dâu, cho rể, cho bà con cô bác chú dì.... ở Mỹ để mua nhà ở Nam California, mở tiệm kinh doanh ở Bắc California... Và rồi, từ đó, làm hồ sơ định cư sang Mỹ, đưa cả làng tham nhũng sang Mỹ.

Nghĩa là, chính thức rửa tiền sang Mỹ, đâu có cần giấu tiền sang thiên đường trốn thuế làm chi cho mệt. Hễ bơm tiền vào Mỹ là nuôi được chon cháu mấy đời sang ẩn trú rồi.

Bản tin VOA kể rằng Eric Van Nguyen, 32 tuổi, là người Canada gốc Việt đầu tiên bị tiết lộ trong danh sách vụ rò rỉ tài liệu mật gây chấn động thế giới có tên Hồ sơ Panama – thiên đường trốn thuế của những người giàu có và đầy quyền lực trên thế giới.

Hồ sơ của Hiệp hội các nhà báo điều tra quốc tế (ICIJ) cho biết Eric Van Nguyễn đã đăng ký lập một công ty ở Samoa, Nam Thái Bình Dương, và một công ty vô danh ở quần đảo Virgin của Anh.

Năm 2014, Eric Van Nguyen bị truy tố nằm trong đường dây lừa gạt hàng ngàn nhà đầu tư với thủ thuật pump-and-dump (bơm và bỏ) vào loại cổ phiếu giá rẻ với trị giá lên đến 290 triệu đôla ở New York, Mỹ.

Eric Van Nguyen đã bị cáo buộc cùng với 7 người khác đã sử dụng cương vị là người quảng bá cổ phiếu và nội gián công ty để bơm giá cổ phiếu nhằm hưởng lợi. Nhóm 8 người đã bị truy tố với 85 tội trạng lừa gạt và trộm cắp.

Bản tin VOA ghi rằng các chính phủ trên thế giới đã vào cuộc điều tra về khả năng trốn thuế của những người giàu có và quyền lực trong nước mình sau khi Hồ sơ Panama của một công ty Luật Mossack Fonseca ở Panama được tiết lộ cho biết đã có những dàn xếp tài chánh với các chính trị gia và những người nổi tiếng trên toàn cầu.

Danh sách rò rỉ có hàng loạt các tên tuổi lớn như Tổng thống Nga Putin, Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình, Thủ tướng Iceland, vua Ả Rập Xê-út, Thủ tướng Pakistan, Cựu chủ tịch FIFA Eugenio Figueredo, tiền đạo bóng đá Argentina Messi, diễn viên Thành Long…

Phát ngôn viên của Giám đốc Văn phòng Tổng Cục Thuế Canada Chloe Luciani-Girouard cho biết Canada hiện đang theo dõi sát những cá nhân có doanh nghiệp ở Panama và những nơi khác và sẽ truy tố nếu cần thiết.

Ngân hàng Hoàng gia Canada cho biết họ đã áp dụng các biện pháp kiểm soát để ngăn chặn những hoạt động phi pháp sau khi hồ sơ Panama cáo buộc ngân hàng này thường xuyên sử dụng dịch vụ của công ty Luật Mossack Fonseca.

Ngân hàng Hoàng gia là ngân hàng lớn nhất của Canada và các chi nhánh của ngân hàng này bị cáo buộc đã giúp khách hàng thành lập đến 378 công ty ở Panama.

Bản tin RFI ghi nhận về "Panama papers": Trung Quốc, khách hàng số 1 của tổ hợp luật sư Mossack Fonseca.

RFI nêu câu hỏi: Tổ hợp luật sư Mossack Fonseca ở Panama, trung tâm điểm của cơn bão tai tiếng tẩu tán tài sản và rửa tiền «Panama Papers» có văn phòng đại diện ở nước nào nhiều nhất? Câu trả lời là Trung Quốc, nơi mà chế độ cộng sản tự cho là cương quyết bài trừ tham nhũng và kiểm soát chặt chẽ nguồn vốn chạy ra nước ngoài.

Theo số liệu của Ngân Hàng Nhà Nước Trung Quốc năm 2011, «cán bộ tham ô» chuyển tiền cất giấu ở nước ngoài khoảng 120 tỉ đôla Mỹ. Đến đầu năm 2016, báo cáo chính thức cho biết, chỉ trong vòng 18 tháng, số tiền «doanh nhân» đưa ra ngoại quốc là 1.000 tỉ đôla.

Vụ tai tiếng «Panama Papers» nổ tung đã xác nhận mặt trái của chế độ Bắc Kinh. Theo AFP, việc phân tích hàng triệu tài liệu bị tiết lộ từ tổ hợp luật sư Mossack Fonseca, từ cuộc điều tra rộng lớn của 107 hãng tin và cơ quan truyền thông thế giới, đã cho phép tìm thấy tên tuổi những người trong gia đình giới lãnh đạo đương nhiệm và cựu lãnh đạo của Trung Quốc như Đặng Tiểu Bình, Lý Bằng, Bạc Hy Lai, Giả Khánh Lâm cho đến Tập Cận Bình… Tuy nhiên, ngoài gia đình của giới lãnh đạo chính trị chóp bu giàu sụ, đại cường kinh tế thứ nhì thế giới còn là nguồn tài sản khổng lồ, những triệu phú, tỉ phú mới, khách hàng «béo bở» của tổ hợp luật sư Panama.

Mossack Fonseca, với nghề chuyên môn là mở các công ty ở "thiên đường thuế khóa" và dàn dựng các giao dịch chuyển ngân, tài khoản phức tạp, không minh bạch, nhằm che giấu nguồn tiền và tên tuổi của chủ nhân.

Theo website của Mossack Fonseca, tổ hợp luật sư Panama này có văn phòng đại diện tại 8 thành phố lớn ở Trung Quốc: Thượng Hải, Thâm Quyến, Đại Liên, Thanh Đảo, Ninh Bộ, Hàng Châu, Quảng Châu và đương nhiên là có Hồng Kông, trung tâm tài chính tự trị nằm ngay cửa ngõ vào Hoa lục.

RFI ghi rằng chính tại Hồng Kông mà Mossack Fonseca có lực lượng đối tác hùng hậu nhất từ luật sư cho đến ngân hàng để tìm kiếm và giới thiệu khách hàng. Theo Liên minh phóng viên điều tra quốc tế ICIJ, nhóm nhà báo phối hợp điều tra và công bố tài liệu «Panama Papers» thì ở Hồng Kông, Mossack Fonseca có nhiều khách hàng hơn cả ở Anh Quốc và Thụy Sĩ.

Hơn thế nữa, một cuộc điều tra nội bộ kết luận là trong số khách hàng chủ nhân các công ty bình phong ở ngoài lãnh thổ Trung Quốc, thì tỉ lệ cao nhất vẫn là dân Hoa lục, rồi hạng nhì là Hồng Kông.

Trong một phản ứng đầu tiên, Hoàn Cầu Thời Báo lên án báo chí Tây phương và một «thế lực thù địch rất mạnh» đánh phá uy tín chủ tịch Trung Quốc và tổng thống Nga cho dù trong danh sách đầu tiên có đến 140 nhân vật lãnh đạo thế giới.

RFI nêu câu hỏi: Câu hỏi đặt ra là: Làm cách nào mà văn phòng rửa tiền Mossack Fonseca ăn nên làm ra tại Trung Quốc hơn là ở bất cứ nơi nào khác trên thế giới?

Bản tin BBC kể rằng: Anh rể ông Tập dùng thiên đường thuế

BBC viết rằng Hồ sơ Panama tiết lộ rằng thân quyến giàu có của một số lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc, trong đó bao gồm Chủ tịch Tập Cận Bình, đã sử dụng những thiên đường thuế ở nước ngoài để che giấu tài sản khổng lồ của mình.

Danh sách này bao gồm ít nhất tám ủy viên đương chức hoặc đã nghỉ của Bộ Chính trị, cơ quan lãnh đạo cao nhất của Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc.

Tám người này nằm trong số 140 chính trị gia trên thế giới bị cáo buộc có liên quan đến các tài khoản ngân hàng ở nước ngoài.

Một trong số đó được tiết lộ là tài khoản của anh rể ông Tập là ông Đặng Gia Qúy.

Là chồng bà Tập Kiều Kiều, chị gái ông Tập Cận Bình, ông Đặng Gia Quý thành lập hai công ty tại Quần đảo Virgin thuộc Anh vào năm 2009.

Tại thời điểm đó ông Tập Cận Bình chưa lên làm Chủ tịch nước, mới là Ủy viên Ban thường vụ Bộ Chính trị.

Báo chí nước ngoài từng cho rằng thân nhân của ông Tập có tài sản gửi ở nước ngoài.

Trong hồ sơ Panama cũng có tên người gửi tiền là bà Lý Tiểu Lâm, con gái cựu Thủ tướng Lý Bằng và bà Jasmine Li, cháu gái của ông Giả Khánh Lâm, cựu Ủy viên Bộ Chính trị Đảng Cộng sản Trung Quốc.

Công ty của bà Lý Tiểu Lâm, tên là Cofic Investments Ltd, có địa chỉ tại British Virgin Islands, còn bà Jasmine Li thì nhận được một công ty ở hải ngoại khi còn ở tuổi thiếu niên.

Hai đương kim ủy viên Bộ Chính trị Đảng Cộng sản Trung Quốc, ông Trương Cao Lệ và Lưu Vân Sơn đều có thân nhân mà tên tuổi hiện ra trong Hồ sơ Panama.

Những cáo buộc này bị báo chí chính thống tại Trung Quốc phớt lờ và những ấn phẩm trên mạng bị kiểm duyệt.

Một bản tin khác của RFI ghi nhận dư luận:

"Đây chắc chắn là vụ rò rỉ lớn nhất trong lịch sử, Le Figaro nhận định. Hiện chỉ mới có một phần thông tin được công bố. Le Figaro tin rằng vụ tai tiếng toàn cầu này sẽ gây ra một dư chấn mạnh, và nhiều quốc gia có nguy cơ bị chao đảo.

Trước mắt, tại Iceland, vụ việc đang gây ra một cuộc khủng hoảng chính trị: Phe đối lập yêu cầu thủ tướng từ chức và thông báo biểu tình. Về phần mình, «Nga tố cáo đó là một âm mưu của tình báo Mỹ», trong khi đó tại Trung Quốc, «Đảng Cộng sản bị vấy bẩn», tựa các bài nhận định của Le Figaro. Trước các tiết lộ tày đình, theo lệnh của chính quyền, truyền thông Nhà nước hoàn toàn im hơi lặng tiếng. Le Figaro và Les Echos cho biết là trang mạng của ICIJ (Liên minh các phóng viên điều tra) đã bị chặn hoàn toàn tại Trung Quốc."

Tiền này là tiền máu xương của người dân... Than ôi...

Có vẻ như CIA khui hô sơ mật của Tập Cận Bình và Putin? Những người khác chỉ bị văng miểng thôi?

User avatar
thuyduong
Posts: 447
Joined: Fri Dec 04, 2009 6:41 pm

Post by thuyduong »


Công An Chủ Tịch: CSVN Loạn


Vi Anh
Thông thường các nước văn minh, ít khi quân đội, công an được lên làm quốc trưởng, kể cả bộ trưởng nội an, quốc phòng cũng thường do chánh trị gia dân chính phụ trách. Ngay như nước Mỹ, Tướng Washington đại thắng quân Anh, Tướng Eisenhower đại thắng Thế Chiến 2, và nước Pháp Tướng De Gaulle giải thoát nước Pháp khỏi gông cùm Đức Quốc xả, cả ba đều là tướng quân đội cũng chỉ đắc cử làm tổng thống hai nhiệm kỳ thôi. Thời CSVN qua nhiều đời tổng bí thư Đảng CSVN chủ tịch nước cũng gốc dân chính, không ai là tướng quân đội hay tướng công an. Chỉ có thời Tổng bí Thư CSVN Nguyễn phú Trọng đưa Đại Tướng Bộ Trưởng Công an Trần đại Quang lên làm chủ tịch nước CSVN. Phân tích cho thấy trong hoàn cảnh nội bộ Đảng bị chia rẽ vì thân TC, thân Mỹ, kỳ thị Bắc Nam, bất bình trong việc đề cử lãnh đạo đảng, nhà nước, còn “quần chúng nhân dân thì bất mãn Đảng bất động trong việc bảo quốc, như thông đồng để TC xâm lấn biển đảo của VN, phe thân TC do Nguyễn phú Trọng cầm đầu độc diễn tham quyền cố vị lại cử Đại Tướng Công an Trần đại Quang, một công nòi của Công an lên làm Chủ Tịch Nước CSVN là hiện tượng báo biến loạn xảy ra cho chế độ, cho đảng CSVN nói chung và cho phe nắm đảng quyền của Nguyễn phú Trọng nói riêng.

Trước nhứt là rối loạn trong Đảng CSVN. Thực vậy, hơn ai hết Ông Hồ chí Minh là cha già khai sanh ra Đảng CSVN, và người khai nguyên ra chế độ CSVN sau khi cướp được chánh quyền, cho tới chết cũng chưa bao giờ Ông cử một công an nòi dù tướng hay tá, trung ương ủy viên, hay ủy viên bộ chánh trị lên làm Chủ Tịch Nước. Và kể cả nhưng tổng bí thư hậu bối của Ông Hồ cũng thế, không làm như Tổng bí Thư Nguyễn phú Trọng độc diễn lưu nhiệm rất mất lòng dân, chia rẽ đảng lại đưa một đại tướng công an, một công an nòi lên làm Chủ Tịch Nước. Và đưa lên một cách vi hiến, bất chấp tập tục tổ chức hành chánh công quyền của đảng, qua việc dàn dựng cho Quốc Hội khoá 13 sắp mãn nhiệm lên họp thức hoá, tấn phong, soán quyền của quyền Quốc Hội khoá 14 được các định chế hiến pháp và tập tục hằng cữu của CS qui định. Tổng Trọng đã tạo một tiền lệ đảo chánh Thủ Tướng, Chủ Tịch Nước và Chủ Tịch Quốc Hội mà nhiệm kỳ tới tháng 5 mới mãn.

Tổng Trọng tạo một mầm móng trong đầu Trần đại Quang một đại tướng công an nắm quyền lực an ninh trật tự của chế độ. Khơi động tham vọng, thói suy nghĩ, logic hành động của Con Người, người ta làm được thì mình làm được. Trần đại Quang thấy Tổng Trong không có quân, không có cảnh lực mà lật đổ, đảo chánh được thì y vốn là đại tướng công an, bộ trưởng công an, công an nòi, từng ăn chia, nâng đỡ, sống với lực lượng công an cảnh sát, thấy mình còn thừa sức trăm ngàn lần hơn để lật đổ Tổng Trọng nay đã quá già, quá mất lòng dân, quá coi thường nguyên tắc dân chủ tập trung của đảng. Quyền hành chánh trị là một thứ á phiện dễ ghiền hơn á phiện nữa. Tướng Quang cũng là con người nên cũng ăn quen mà nhịn không quen, sớm muộn gì Tướng Quang cũng trở thành một Frankenstein, một con quỷ lộn hồn giết người tạo ra mình.

Sở dĩ gần hết nhiệm kỳ tổng bí thư của Tổng Trọng, Ông đã tìm đủ mọi cách để hạ Thủ Tướng Nguyễn tấn Dũng cái chánh là để chận đường Nguyễn tấn Dũng lên làm tổng bí thư vì thấy thế lực của TT Dũng nắm Nhà Nước mạnh có thể ngăn chận tham vọng lưu nhiệm của Trọng.

Nhưng thế lực của TT Dũng đâu có mạnh và rộng khắp như của Đại Tướng Công an Trần đại Quang. Công an cảnh sát trong chế độ CS đông như kiến cỏ, cái gì cũng dám làm dù gian ác nhứt. Là chuyện dễ như ăn tô bún riu đối với Chủ Tich Công an Trần dại Quang sai khiến một số tay em công an cảnh sát đến bao vây Bộ Chánh trị để gọi là “bảo vệ an ninh cho các đồng chí”. Rồi trong bốn bức tường và trong phòng tổng bí thư cửa đóng, cúp điện thoại, internet, Quang cho một công an bắn chết Tổng Trọng, rồi công bố Trọng là tự sát thì dễ như chơi. Mấy uỷ viện Bộ Chánh trị kia sợ điếng hồn, mất vía, teo bu gi, không bảo cũng “nhứt trí, đồng tình cộng đồng tuyên trạch triệu thỉnh Đại Tướng Trần đại Quang Chủ Tịch Nước kiêm luôn Chủ Tịch Đảng CSVN.

Thứ đến là đại hoạ cho bộ mặt của CSVN. Lâu nay chế độ CSVN đã để cho công an cảnh sát hèn với giặc, ác với dân lộng hành, đã trở thành chế độ cảnh sát trị (régime policière) trên phương diện công luận rồi. Ngày Đại Tướng Công an, Bộ Trưởng Công an Trần đại Quang được Đảng CSVN đưa lên làm Chủ Tịch Nước tuy chỉ có tính nghi thức, ngoại giao nhưng vẫn là quốc trưởng trên danh nghĩa cho chế độ CSVN. Chế độ CSVN sẽ đậm nét hình sự, công an, mật vụ hơn, trở thành chế độ công an trị.

CSVN là một chế độ độc tài đảng trị toàn diện, không những dùng cảnh sát, mà còn dùng công an không mặc sắc phục và công an dùng du đãng giả dạng thường dân trấn áp nhân dân nữa. Công an không cần mặc sắc phục, không bảng tên, vũ khí dấu kín trong người nên họ không bị lộ tẩy, không sợ dân chúng tố giác, vì vậy họ dễ tàn bạo, gian ác hơn cảnh sát phải mặc sắc phục, mang bảng tên khi đối phó đối với dân.

Đại Tướng Công an Chủ Tịch Nước Trần Đại Quang là một đại cán CS đại gian đại ác. Y khai gian lý lịch, nhỏ hơn 6 tuổi thật. Một bằng chứng không thể chối cãi là tất cả những văn bằng tốt nghiệp đại học học đại của Quang đều ghi rõ năm sinh là 1950.

Đại Tướng Công an Trần Đại Quang không những gian với đảng trong lý lịch mà còn ác với đồng chí thứ trưởng của y nữa. Y dàn dựng thuốc chết Thứ Trưởng Phạm chí Ngọ của y để bịt miệng nhơn chứng, bịt đầu mối trong vụ Quang hối lộ chấn động trong chế độ CS thời chuyển sang kinh tế thị trường theo đinh hướng xã hội chũ nghĩa.

Sau cùng, trong 5 năm tới đây, Tổng Bí Thư Nguyễn phú Trọng biến chế độ cai trị của y thành công an trị, với một bộ trưởng công an lên làm chủ tịch nước, công an sẽ lừng phèn hơn, gian ác hơn, dân chúng VN sẽ bị áp bức, bóc lột, trấn áp nhiều hơn. Và cũng có thể có phản tác dụng từ phía nhân dân, theo qui luật cùng tắc biến, sức ép càng nhiều sức bật càng cao, tạo thành một cuộc nổi dậy lật đổ chế độ độc tài đảng trị của CS đang biến thái thành chế độ công an trị./.(Vi Anh)

User avatar
TheLang
Posts: 1977
Joined: Thu Oct 30, 2008 5:43 am

Post by TheLang »

Image

Đảng CSVN đùa bỡn vô trách nhiệm với hiến pháp
và các định chế tôn kính của quốc gia


Luật sư Đào Tăng Dực
Góp ý sửa Hiến pháp

- Người CSVN đã phạm một lỗi lầm nghiêm trọng là đánh giá rất thấp trí tuệ của người dân Việt Nam. Thay vì tôn trọng nhân phẩm và trí thông minh của nhân dân qua những định chế rường cột của quốc gia như: Quốc Hội, Chủ Tịch Nước, Thủ Tướng Chính Phủ, Chủ Tịch Quốc Hội… vì các định chế này, chứ không phải các cá nhân giữ chức vụ, thể hiện hiến pháp và trí tuệ tập thể của cả dân tộc, thì họ trắng trợn bôi bẩn sự tôn nghiêm của quốc thể qua những mánh lới lừa lọc rẻ tiền, mua quan bán tước.


Thật vậy, ngày 7 tháng 4 năm 2016, Ông Nguyễn Xuân Phúc đắc cử với số phiếu trên 90% và tuyên thệ trở thành tân thủ tướng, thay thế ông Nguyễn Tấn Dũng. Trước đây ông Nguyễn Phú Trọng đã được đảng CSVN tín nhiệm tái đắc cử vào chức vụ Tổng Bí Thư đảng thêm một nhiệm kỳ. Bà Nguyễn Thị Kim Ngân đã đắc cử chủ tịch Quốc Hội và tuyên thệ nhậm chức ngày 31 tháng 3, sau đó Đại tướng công an Trần Đại Quang đắc cử chức vụ Chủ Tịch nước và tuyên thệ nhậm chức vào ngày 2 tháng 4. Cả bà Ngân lẫn ông Quang đều đắc cử với số phiếu tín nhiệm cao tương tự như ông Phúc.

Như thế là nhân dân Việt Nam vừa phải chứng kiến một màn bi hài kịch miễn phí mà sân khấu là chính trường quốc gia và các diễn viên là thành phần lãnh đạo chóp bu của đảng CSVN.

I. Khía cạnh vi hiến:

http://www.danchimviet.info/wp-content/ ... %C3%BA.jpg

Sự tái đắc cử vào chức vụ Tổng Bí Thư của ông Nguyễn Phú Trọng gây thất vọng cho nhiều người vì bản chất bảo thủ và thân Bắc Kinh của ông. Nhưng đây là một quyết định nội bộ của một đảng độc tài toàn trị, không gây tranh cãi nhiều.

Tuy nhiên, trên nguyên tắc, các chức vụ Chủ Tịch Quốc Hội, Chủ Tịch nước và Thủ Tướng chính phủ nằm trên bình diện quốc gia và căn cứ trên hiến pháp. Chính vì thế sự bổ nhiệm 3 chức vụ này, trong bối cảnh không bình thường, gây ra nhiều tranh cãi trong giới bình luận gia chính trị, về tính hợp hiến hay vi hiến của nó.

Bối cảnh không bình thường này căn cứ trên các lập luận và sự kiện như sau:


1. Quốc hội khóa 14 sẽ được bầu ngày 22 tháng 5 sắp tới nên Quốc Hội Khóa 13 không có thẩm quyền bầu các chức vụ nêu trên


2. Các nhân vật tiền nhiệm như Chủ Tịch Quốc Hội Nguyễn Sinh Hùng, Chủ Tịch nước Trương Tấn Sang và Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng đã không có đơn xin từ chức

3. Hiến pháp 2013 quy định rõ là nhiệm kỳ của chủ tịch nước (điều 87) và chính phủ trong đó có thủ tướng (điều 97) theo nhiệm kỳ của quốc hội. Riêng nhiệm kỳ của chủ tịch quốc hội đương nhiêm phải theo nhiệm kỳ của quốc hội bầu ra mình (điều 71.1)

Khi đọc kỹ Hiến Pháp 2013, Điều 71.1 ghi rõ:

“Nhiệm kỳ của mỗi khóa Quốc hội là năm năm.”

Và chủ tịch quốc hội dĩ nhiên là một trong những thành phần của quốc hội và nhiệm kỳ của chức vụ này cũng phải 5 năm.

Hiến pháp, điều 87, lại minh thị quy định nhiệm kỳ của chức vụ chủ tịch nước như sau:

“…Nhiệm kỳ của Chủ tịch nước theo nhiệm kỳ của Quốc hội. Khi Quốc hội hết nhiệm kỳ, Chủ tịch nước tiếp tục làm nhiệm vụ cho đến khi Quốc hội khóa mới bầu ra Chủ tịch nước.”

Riêng chức vụ thủ tướng thì có 2 điều của Hiến Pháp liên hệ đến.

Điều 95 quy định thủ tướng là một thành phần của chính phủ (“Chính phủ gồm Thủ tướng Chính phủ, các Phó Thủ tướng Chính phủ, các Bộ trưởng và Thủ trưởng cơ quan ngang bộ.”) và sau đó Điều 97 ghi rõ:

“Nhiệm kỳ của Chính phủ theo nhiệm kỳ của Quốc hội. Khi Quốc hội hết nhiệm kỳ, Chính phủ tiếp tục làm nhiệm vụ cho đến khi Quốc hội khóa mới thành lập Chính phủ mới.”

Các ông cựu chủ tịch Quốc Hội (Nguyễn Sinh Hùng), cựu chủ tịch nước (Trương Tấn Sang) và cựu Thủ tướng (Nguyễn Tấn Dũng) đã không có đơn từ chức, họ cũng không bị cách chức vì bất cứ lý do gì kể cả tắc trách hoặc mất trí năng.

Căn cứ vào những điều trên, hầu hết các bình luận gia đều phê phán rằng, tác động bổ nhiệm quá sớm vừa rồi của đảng CSVN là vi hiến. Dĩ nhiên đây là một lập luận thuyết phục và người CSVN rất khó bác bỏ lập luận này.


II. Cơ sở lý luận của đảng CSVN:

Đảng bảo sủa thì sủa, đảng bảo câm thì câm

Câu hỏi nêu ra là tại sao đảng CSVN vẫn muối mặt, không chờ đến ngày 1 tháng 7, sau khi tân quốc hội nhậm chức, như tại các quốc gia dân chủ? và họ nương vào đâu để biện minh cho hành động đó?

Đảng nắm trong tay toàn diện quân đội, công an, guồng máy hành chánh, hệ thống tòa án theo công thức độc tài toàn trị, tại sao còn phải hành động hấp tấp và “vi hiến” như thế?

Câu trả lời là vì họ sợ hãi, bao gồm sự sợ hãi mất quyền lợi.


Thật vậy, sau 2 thập niên nắm chính phủ trong tay, Nguyễn Tấn Dũng và đàn em đã xâm nhập mọi giai tầng của guồng máy hành chánh và đảng. Quyền lực đi cùng quyền lợi. Trong suốt 2 thập niên đó, uy tín của Nguyễn Tấn Dũng bao trùm đảng và nhà nước, vượt lên trên Tổng Bí Thư đảng Nguyễn Phú Trọng và trên cả bộ chính trị.


Các nhân vật mới không thể cho Dũng và đàn em cơ hội, dù chỉ là vài tháng mong manh, để tẩu tán tài sản và chứng cớ. Họ cũng không thể hoàn toàn loại bỏ xác suất xảy ra chính biến từ phe nhóm Nguyễn Tấn Dũng vì “đêm dài lắm mộng”. Chiếm giữ quyền lực sớm hơn lúc nào thì được chia chác quyền lợi nhiều hơn lúc ấy, theo tỷ lệ thời gian.


1. Tính tối cao của Quốc hội qua điều 70 HP:



Người CSVN không phải hoàn toàn không có cơ sở hiến định, khi họ bổ nhiệm sớm 3 chức vụ nêu trên.

Trước hết, đảng CSVN vin vào điều 70 của Hiến Pháp nói lên tính tối cao của quốc hội trong Quốc Hội Chế và cho phép Quốc Hội quyền hầu như tuyệt đối “bầu, miễn nhiệm, bãi nhiệm” các chức vụ trên.


Thật vậy, điều 70.7 ghi rõ quyền lực bao trùm của Quốc Hội như sau:

“Quốc hội có những nhiệm vụ và quyền hạn sau đây:

7. Bầu, miễn nhiệm, bãi nhiệm Chủ tịch nước, Phó Chủ tịch nước, Chủ tịch Quốc hội, Phó Chủ tịch Quốc hội, Ủy viên Ủy ban thường vụ Quốc hội, Chủ tịch Hội đồng dân tộc, Chủ nhiệm Ủy ban của Quốc hội, Thủ tướng Chính phủ, Chánh án Tòa án nhân dân tối cao, Viện trưởng Viện kiểm sát nhân dân tối cao, Chủ tịch Hội đồng bầu cử quốc gia, Tổng Kiểm toán Nhà nước, người đứng đầu cơ quan khác do Quốc hội thành lập; phê chuẩn đề nghị bổ nhiệm, miễn nhiệm, cách chức Phó Thủ tướng Chính phủ, Bộ trưởng và thành viên khác của Chính phủ, Thẩm phán Tòa án nhân dân tối cao; phê chuẩn danh sách thành viên Hội đồng quốc phòng và an ninh, Hội đồng bầu cử quốc gia.


Sau khi được bầu, Chủ tịch nước, Chủ tịch Quốc hội, Thủ tướng Chính phủ, Chánh án Tòa án nhân dân tối cao phải tuyên thệ trung thành với Tổ quốc, Nhân dân và Hiến pháp;”


Không phải vô tình mà thật sự do cố ý, Hiến Pháp 2013 không minh thị quy định thứ tự ưu tiên quyền lực của các điều khoản HP khi xung đột. Trong tình huống đó, và trong tình huống vắng bóng một định chế tư pháp độc lập để phán quyết về tính hợp hiến hay vi hiến trong luật hiến pháp, bao gồm khía cạnh xung đột luật pháp (conflict of laws) thì người CSVN cớ thể lập luận rằng điều 70.7 này có thể phủ quyết các điều 70.1, 87 và 97 nêu trên.


Thêm vào đó, hiến pháp 2013 của CSVN là một văn kiện không hoàn hảo và người CSVN đã cố tình tạo dựng sự không hoàn hảo này hầu khuynh loát chính quyền khi cần thiết.

2. Một số thủ thuật có tính hệ thống của các chiến lược gia CSVN:

Thật vậy, chúng ta có thể lập luận vô cùng vững chắc rằng, sự vi phạm HP này không phải là một hiện tượng đột xuất do hoàn cảnh đưa đẩy, mà là biểu hiện của số thủ thuật có tính hệ thống, do các chiến lược gia CSVN dàng dựng và cài đặt trong Hiến Pháp 2013 hầu thao túng hiến pháp tùy tiện và bảo vệ tính độc tài toàn trị của đảng.

Các thủ thuật đó có thể được tóm lược như sau:

1. Khắc ghi trong HP những điều khoản dân chủ thực sự tương tự các quốc gia dân chủ văn minh trên thế giới.

2. Khắc ghi trong hiến pháp cụm từ “Theo pháp luật quy định” như trong các thể chế dân chủ trên thế giới

3. Tuy nhiên cũng lồng vào hiến pháp những điều khoản hoàn toàn phản dân chủ (điển hình là điều 4 HP, điều 8.1)

4. Lồng vào HP những điều khoản tuyên truyền không công cho đảng

5. Không hiến định hóa một định chế pháp lý độc lập để bảo vệ tinh thần hiến pháp và có thẩm quyền phán xét chí công vô tư về tính vi hiến hay hợp hiến.

6. Không minh thị quy định thứ tự ưu tiên quyền lực của các điều khoản khi xảy ra xung đột giữa các điều khoản HP.

Hậu quả của các thủ thuật nêu trên là đảng CSVN có thể tùy tiện chọn lựa điều khoản nào của HP để tuân thủ và điều nào họ có thể chà đạp.

Qua thủ thuật này, chúng ta có thể hình dung Hiến Pháp 2013 như một mâm cỗ Quốc Hội bù nhìn dọn lên cho đảng CSVN dùng, trong đó có nhiều món ăn (hay điều khoản) khác nhau. Đảng có quyền tuyệt đối chọn những món ăn phù hợp với khẩu vị của mình và vứt đi những món khác.

Tương tự, qua Hiến Pháp này, đảng CSVN trở thành chủ nhân ông tuyệt đối của giang sơn cẩm tú do tiền nhân trao lại. Đảng có quyền tùy tiện chọn lựa, chia chác, trao đổi và buôn bán giang sơn cẩm tú và các tài nguyên mà không bị bất cứ một sự chế tài độc lập nào.

3. Tùy tiện thao túng cụm từ “Theo pháp luật quy định” trong HP:

Cụm từ “theo luật pháp quy định” cũng bị họ sử dụng một cách vô trách nhiệm.

Trước hết, tại các quốc gia dân chủ chân chính, cụm từ này quy trách nhiệm cho cơ quan hữu trách của chính quyền thông qua những sắc luật cụ thể hầu thực thi các quyền hoặc trách nhiệm khắc ghi ngắn gọn trong HP.

Những các sắc luật hoặc tác động không được vi phạm nội dung của các điều khoản HP liên hệ. Nếu vi phạm sẽ là vi hiến và vô hiệu lực. Tuy nhiên, vì không có một định chế độc lập để phán quyết về tính vi hiến hay hợp hiến, Quốc hội CSVN mặc nhiên thông qua Luật Bầu Cử Đại Biểu Quốc Hội 1997, ngang nhiên tước bỏ hầu như toàn diện quyền bầu cử và ứng cử của công dân như khắc ghi trong điều 27 HP, mà không bị chế tài.

Tương tự, các điều 79, 88 và 258 Bộ Luật Hình Sự và nhiều bộ luật cũng như pháp lệnh, quyết định của lập pháp hoặc hành pháp khác cũng vi hiến nghiêm trọng mà nhân dân phải bó tay.

Thêm vào đó, HP là nền tảng luật pháp của quốc gia và mỗi điều khoản của HP là một mệnh lệnh phải tuân thủ nghiêm chỉnh. Chính vì thế, cụm từ “Theo pháp luật quy định” đi sau một điều khoản HP là một mệnh lệnh cho cơ chế liên hệ thi hành.

Khi HP quy định về quyền hội họp và lập hội “theo quy định của pháp luật” thì không những một sắc luật hay tác động vi phạm nội dung của HP là vi hiến, mà “không ban hành” luật hầu công dân có thể hành xử quyền hiến định của họ, cũng vi hiến nữa.

Dĩ nhiên, cơ chế liên hệ có một thời gian hợp lý (reasonable) để hoàn tất sắc luật liên hệ, nhưng các quyền lập hội, quyền biểu tình, quyền có một định chế bảo vệ HP (điều 119.2) cho đến bây giờ vẫn chưa có luật, thì rõ ràng vi hiến.

Thật vậy, trong một chế độ pháp trị chân chính, không những một tác động (action) có thể vi hiến mà sự thiếu vắng một tác động (lack of action, inaction, absence of action or refusal to act) cũng có thể vi hiến nữa.

4. Sự vắng bóng một định chế độc lập bảo vệ Hiến Pháp (an independent institution to protect the constitution)

Dĩ nhiên, tính vi hiến hay hợp hiến của một sắc luật của lập pháp, một tác động của hành pháp, hay của một đệ tam nhân nào, không phải là vấn đề đối với CSVN vì Hiến Pháp không hề quy định một định chế độc lập (independent institution) như một Tối Cao Pháp Viện hoặc một Tòa Án Hiến Pháp để phán quyết khách quan về tính hợp hiến hay vi hiến.

Điều 74 minh thi trao quyền diễn giải hiến pháp, luật và pháp lệnh cho Ủy Ban Thường Vụ Quốc Hội và dĩ nhiên thiếu hẳn yếu tố độc lập.

Thêm vào đó, tuy điều 119 minh thị quy định “Cơ chế bảo vệ hiến pháp do luật định”, nhưng đã hơn 2 năm qua, CSVN cứ lờ đi không ra luật thành lập cơ chế này, và cũng không có gì bảo đảm cơ chế đó sẽ mang tính độc lập thực sự.

Như lập luận nêu trên, thái độ cố ý không thành lập cơ chế bảo vệ hiến pháp theo điều 119 là một sự từ chối hành động (inaction, lack of action, absence of action, refusal to act) có tính cố tình vi hiến và phải bị nghiêm khắc chế tài.

Dĩ nhiên, CSVN sẽ gặp nhiều khó khăn vì điều 74 và cơ chế bảo vệ hiến pháp này sẽ xung đột về khía cạnh “diễn giải hiến pháp”. Khuyết điểm này có tiềm năng đưa đến sự xung đột giữa hai định chế (Cơ chế bảo vệ hiến pháp và Ủy Ban Thường Vụ Quốc Hội).

Điều này chứng tỏ đảng CSVN, với toàn bộ ngân sách và tài nguyên quốc gia họ sử dụng, đã làm việc vô cùng cẩu thả và tùy tiện trong công tác kiện toàn một văn kiện luật pháp rường cột và tôn kính nhất của quốc gia như bản Hiến Pháp 2013. Họ phải bị lên án nghiêm khắc trên khía cạnh này.

5. Sự hiến định hóa nguyên tắc “tập trung dân chủ”

Chúng ta đã bàn luận nhiều về tính vi hiến của điều 4HP và không cần bàn luận thêm nơi đây. Xin xem cuốn “Phê Bình Song Ngữ Toàn Diện Hiến Pháp 2013 của Việt Nam” cùng tác giả hiện lưu hành rộng rãi trên mạng lưới toàn cầu.

Tuy nhiên có một khái niệm vô cùng di hại cho tiến trình dân chủ hóa Việt Nam, không kém điều 4 HP, mà chúng ta ít lưu ý hơn, đó là sự cố ý của người CSVN khi hiến định hóa nguyên tắc “tập trung dân chủ” trong điều 8.1 của HP:

Điều 8, đoạn 1 ghi:

“Nhà nước được tổ chức và hoạt động theo Hiến pháp và pháp luật, quản lý xã hội bằng Hiến pháp và pháp luật, thực hiện nguyên tắc tập trung dân chủ.

Đây là một điều khoản vô cùng nguy hiểm và phản động cho tiến trình dân chủ hóa đất nước, vì nó đã nâng cấp ý niệm phản dân chủ này từ cấp bậc là một điều khoản trong điều lệ hay nội quy của một đảng phái, nghiễm nhiên trở thành một luật nền tảng trong HP của cả một dân tộc.

Thật vậy, Bản điều lệ đảng CSVN ghi rõ trong lời mở đầu một phần như sau:

“Đảng là một tổ chức chặt chẽ, thống nhất ý chí và hành động, lấy tập trung dân chủ làm nguyên tắc tổ chức cơ bản,”

Tiếp theo đó, điều lệ 9 định nghĩa rõ khái niệm tập trung dân chủ như sau:

“Đảng Cộng sản Việt Nam tổ chức theo nguyên tắc tập trung dân chủ. Nội dung cơ bản của nguyên tắc đó là… tổ chức đảng và đảng viên phải chấp hành nghị quyết của Đảng. Thiểu số phục tùng đa số, cấp dưới phục tùng cấp trên, cá nhân phục tùng tổ chức, các tổ chức trong toàn Đảng phục tùng Đại hội đại biểu toàn quốc và Ban Chấp hành Trung ương.”

Chúng ta nên nhớ tiềm năng hùng mạnh của nguyên tắc này của Lê Nin trong thanh trừng nội bộ cũng như đấu tranh bên ngoài đảng. Với nguyên tắc này, Lê Nin đã vượt trội các đảng phái chính trị cạnh tranh với mình, tiêu diệt họ không nương tay và cướp chính quyền cho Đệ Tam Quốc Tế. Cũng với nguyên tắc này, Stalin đã khai trừ (bộ trưởng quốc phòng) Trotsky đầy quyền uy và mọi thành phần chống đối trong đảng và trị vì như một trong những nhà độc tài khát máu nhất thời đại.

Hai nhân vật khác như Mao Trạch Đông và Kim Nhật Thành cũng sử dụng nguyên tắc căn bản này của Lê Nin để có thể phi nhân và tàn ác như thế.

Nguyễn Phú Trọng đã sử dụng nguyên tắc tập trung dân chủ, trong Đại Hội 12 để loại Nguyễn Tấn Dũng ra khỏi trung tâm quyền lực. Lý do là vì một khi Ban Chấp Hành Trung Ương tiền nhiệm đã quyết định về sự từ nhiệm của Nguyễn Tấn Dũng, thì ông phải chấp hành quyết định này và rút tên ra khỏi danh sách ứng cử vào BCHTU mới theo đúng nguyên tắc tập trung dân chủ.

Với nguyên tắc oan khiên này trong hiến pháp, người CSVN có quyền lập luận rằng, chiếu theo điều 8.1 của HP, Quốc Hội khóa 13 có toàn quyền bổ nhiệm các chức vụ chủ tịch QH, chủ tịch Nước và Thủ tướng Chính Phủ xuyên nhiệm kỳ vì trên nguyên tắc, nếu có một nhân vật nào khác được đề cử trong Quốc Hội Khóa 14, thì nhân vật này cũng phải từ chối vì phải chấp hành nguyên tắc tập trung dân chủ của Quốc Hội khóa 13 tiền nhiệm mà thôi.

Chiếu theo nguyên tắc tập trung dân chủ này, CSVN chỉ cần bầu một Quốc Hội đầu tiên, cùng với những chức vụ rường cột khác của quốc gia do quốc hội “đẻ ra” và sau đó các định chế này trường tồn vĩnh viễn mà không cần bầu cử nữa.

Đi xa hơn nữa, nguyên tắc tập trung dân chủ còn có nghĩa rằng, một khi người dân đã bầu lên một chính quyền thì sau đó, dân trong làng xã phải theo chỉ thị của quận huyện, quân huyện phải theo chỉ thị của tỉnh, tỉnh phải theo trung ương, trung ương phải theo Quốc Hội, vì đảng nắm toàn bộ Quốc Hội nên Quốc Hội phải theo Ban Chấp Hành Trung Ương Đảng. BCH/TU phải theo Bộ Chính Trị đảng.

Bỡi vì khía cạnh xuyên thế hệ của nguyên tắc tập trung dân chủ thì Ban Chấp Hành Trung Ương tiền nhiệm có thể quyết định cho BCHTU kế nhiệm, Quốc Hội tiền nhiệm cho Quốc Hội kế nhiệm, trên nguyên tắc chỉ cần bầu cử lần đầu tiên là đủ, không cần bầu cử các lần sau làm gì cho tốn công quỹ, vì cuộc bầu cử đầu tiên đã hoàn toàn định hướng cho cuộc bầu cử cuối cùng.

Những người CSVN tiêu biểu như TBT Nguyễn Phú Trọng luôn hãnh diện vì mình là thành phần ưu tú của nhân loại, của dân tộc vì am hiểu ý thức hệ Mác Lê và tính ưu việt của nguyên tắc “tập trung dân chủ” này, do chính đồng chí Lê Nin vĩ đại khai thị.

Họ khinh thường những người dân chất phát, như trí thức tiểu tư sản và những đảng phái quốc gia tài tử (amateur) không am hiểu tính ưu việt của nguyên tắc “tập trung dân chủ” bách chiến bách thắng này.

Họ chấp nhận rằng, Liên Bang Xô Viết cũ, Đông Âu và nhiều quốc gia khác đã buông bỏ ý thức hệ Mác Lê và nguyên tắc tập trung dân chủ. Họ chấp nhận một ngày họ cũng có thể chịu chung số phận.

Nhưng lương tâm của họ hoàn toàn bình an và họ chưa bao giờ vi hiến vì HP 2013 không quy định ưu tiên quyền lực của các điều khoản khác nhau. Họ có quyền chọn lực thi hành hiến pháp theo nguyên tắc “tập trung dân chủ” đã được minh thị hiến định hóa.

III. Kết luận

Chính vì những khuyết điểm điển hình như thế, bàn bạc trong hiến pháp 2013, mà đảng CSVN có thể mặc nhiên đạp hiến pháp dưới chân và trắng trợn chiếm đoạt quyền lợi cho phe nhóm của mình, bất chấp dư luận hoặc ý dân.

Nếu có sự hiện hữu của một Tối Cao Pháp Viện hoặc Tòa Án Hiến Pháp, với thẩm quyền nguyên thủy (original jurisdiction) về luật hiến pháp, như tại các quốc gia dân chủ, thì Luật Bầu Cử Quốc Hội đã bị tuyên bố vi hiến, vì vi phạm nghiêm trọng điều 27 của Hiến Pháp liên hệ đến quyền bầu cử và ứng cử của công dân.


Quốc Hội khóa 13, những khóa tiền nhiệm và Quốc Hội khóa 14 sắp tới đều vi hiến và không có một đại biểu quốc hội “đảng cử dân bầu” nào được quyền ngồi trong Quốc Hội cả.


Hiến pháp 2013 đã cho phép đảng CSVN đùa bỡn và thao túng những định chế khả kính của quốc gia, như những trẻ con vô tri vô trách nhiệm đùa bỡn với di sản thiêng liêng tổ tiên lưu lại, hầu tùy tiện chia chác những đồ chơi con trẻ.

Sự di hại của Hiến Pháp 2013 còn đi xa hơn nữa, đảng CSVN không những tùy tiện thao túng các định chế khả kính của quốc gia mà còn tùy tiện băng hoại nền văn hóa đạo đức ngàn đời của dân tộc, buôn bán trao đổi các vùng đất, hải đảo, vùng biển cho ngoại bang như những món đồ chơi hầu thỏa mãn lòng tham cá nhân và phe nhóm.


Bài học thuộc lòng của mọi trẻ em Việt Nam từ thủa lọt lòng là giang sơn gấm vóc của tổ tiên chạy dài từ “Ải Nam Quan đến mũi Cà Mâu” bây giờ không còn hiện thực cũng vì Hiến Pháp 2013 và những tiền thân của nó đã cho phép đảng CSVN tùy tiện thao túng quyền lực vô trách nhiệm.

Tuy nhiên đảng CSVN không thể dung tay che trời được. Hành động vội vàng quá đáng nêu trên của đảng đã tạo nhiều đổ vỡ và chia rẽ nội bộ.

Dù các chiến lược gia của đảng có quyết định minh thị công nhận nhiệm kỳ vô cùng giới hạn của các chức vụ trên, phung phí thêm công quỹ, tái bầu cử và tái tuyên thệ các chức vụ chủ tịch quốc hội, chủ tịch nước và thủ tướng chính phủ sau khi quốc hội 14 nhậm chức, cho phù hợp với các điều 71(1), 87 và 97 nêu trên, cũng không thể che đậy.


Dĩ nhiên, vì không có thứ tự ưu tiên quyền lực giữa các điều khoản HP, người CSVN không nhất thiết phải tổ chức bầu cử lại 3 chức vụ quan trọng này vì chiếu theo điều 8.1 (nguyên tắc tập trung dân chủ) họ có quyền hiến định không cần làm. Tuy nhiên, nếu áp lực trong và ngoài nước quá mạnh, họ có thể uyển chuyển áp dụng các điều 71.1, 87 và 97, thay vì điều 8.1 và bầu cử cũng như tuyên thệ một lần nữa, theo tinh thần cố hữu của người CS là “cứu cánh biện minh cho phương tiện”.

Hành động vị kỷ và vô ý thức này di hại lâu dài cho dân tộc và cần phải chấm dứt bằng sự cáo chung của ý thức hệ giáo điều Mác Lê, vứt vào sọt rác nguyên tắc “tập trung dân chủ”, sự cáo chung vĩnh viễn của đảng CSVN như một đại họa của dân tộc và một định chế chính tri đã vô cùng thoái hóa.

Luật sư Đào Tăng Dực

User avatar
VuPhong
Posts: 2923
Joined: Wed Dec 01, 2004 4:28 pm

Post by VuPhong »

Image

Tháng 4-1975: Miền Nam sụp đổ

Hai mươi bốn năm sau khi chiến tranh kết thúc, Kissinger viết.
“Lý tưởng đã đưa nước Mỹ vào Đông Dương và sự mệt nhoài khiến chúng ta phải rút ra……
… Đông Dương sụp đổ năm 1975 vẫn còn gợi lại trong tôi những nỗi niềm u sầu khó tả. Nỗi buồn của tôi dành cho những kẻ nạn nhân bị bỏ rơi cũng bằng ngang với niềm ngậm ngùi của tôi dành cho nước Mỹ đã gây ra cho chính mình.” (1)


Cuộc chiến tranh dài nhất thế kỷ này đã để lại cho hai nước đồng minh Hoa Kỳ và Việt Nam Cộng Hòa nhiều thiệt hại nặng, miền Nam bị mất về tay Cộng Sản, khoảng hai trăm ngàn binh sĩ tử trận. Hoa Kỳ với hơn 58 ngàn quân bị thiệt mạng, tốn kém nhiều trăm tỷ cũng như mất uy tín danh dự trên thế giới. Các phe đều thiệt hại lớn, miền Bắc được tiếng là chiến thắng nhưng đã phải trả cái giá quá đắt: hơn một triệu thanh niên phơi thây ngoài trận địa, hơn một triệu gia đình đau khổ, đất nước tan hoang vì bom đạn mà nhiều thập niên sau mới xây dựng lại được.

Người Mỹ bắt đầu can thiệp vào Đông Dương từ 1950 khi Trung Cộng viện trợ ồ ạt cho Việt Minh tại biên giới Việt – Hoa nhưng họ thực sự can thiệp vào VN khi đổ quân vào Đà Nẵng giữa năm 1965.

TT Johnson được Quốc hội ủng hộ cho tăng quân đều hàng năm từ 184,300 người năm 1965 lên tới 536,100 năm 1968. Nhờ vậy miền nam VN đã được bình định. Mỹ oanh tạc BV từ 1964, có leo thang nhưng hạn chế mục đích hăm dọa để Hà Nội phải đàm phán rút về Bắc. Phía CS tiếp tục cuộc chiến, họ đánh thí quân để đẩy mạnh phong trào phản chiến tại Mỹ. Số lính Mỹ bị giết tăng dần, năm 1965 có 1,863 lính Mỹ chết tại miền nam, từ 1965 tới 1968 có tất cả 35,751 người tử trận. Con số tử thương này đã khiến phong trào phản chiến càng lên cao hơn.

CS bị thảm bại Tết Mậu thân 1968, ta đánh thắng một trận lớn nhưng thua cuộc chiến, chống đối tại Mỹ lên cao, họ đòi chính phủ rút quân về nước. Năm 1968 phản chiến nói chung bất bạo động, năm sau 1969 khi Nixon lên làm TT đã tiến tới bạo động, đổ máu, sinh viên bắn súng đốt nhà, đập cửa kính, ném bom lớp học.

Cuối 1965 tỷ lệ số người ủng hộ chiến tranh VN khoảng 61% tới 1968 xuống còn khoảng 40%, tới 1971 còn khoảng 30% (2)
TT Nixon đem quân về nước, phục hồi hòa bình như đã hứa khi tranh cử. Năm 1969 ông bắt đầu cho rút quân, thực hiện VN hóa chiến tranh giúp VNCH hành quân sang Miên từ 29-4-1970 tới 22 -7-1970 để đánh vào hậu cần BV tại đây. Ta đã ruồng bố được khoảng 40,000 quân CS, giết trên 10 ngàn cán binh, tịch thu được 22,890 vũ khí cá nhân, 2,500 vũ khí cộng đồng, phá hủy nhiều cơ sở quân sự, làm suy yếu áp lực địch tại miền Nam VN.
Kế đó Nixon giúp miền nam VN mở hành quân tiến sang Hạ lào theo đường số 9 để chiếm tỉnh Tchépone rồi tiến sâu hơn vào vùng xung quanh để phá hủy các cơ sở CS. Cuộc hành quân lấy tên Lam Sơn bắt đầu ngày 8-2-1971, Quân đội VNCH chiến đấu anh dũng và hữu hiệu nhưng rồi gặp trở ngại, quân số lúc cao nhất là 17,000 người.

BV phản công mạnh hơn ta tưởng, đồng thời VNCH thiếu yểm trợ không quân của bộ chỉ huy quân sự Mỹ tại Sài Gòn, ta bị thiệt hại nặng lên tới 3,000; TT Thiệu lệnh cho các Tướng lãnh ngưng tiến quân. Giữa tháng ba ta rút lui về phía nam theo đường 914 bị Cộng quân truy kích thiệt hại nhiều, cho tới 25-3-1971 cuộc hành quân coi như chấm dứt, tổng cộng chỉ kéo dài 45 ngày, nói chung hai bên đều bị thiệt hại nặng.

Nixon cho biết (3) cuộc tấn công mục đích giảm áp lực địch để Hoa Kỳ rút quân mà VNCH vẫn còn tồn tại, Nixon dự trù tới 1972 chỉ còn vài chục ngàn lính Mỹ còn ở VNCH.

Tổng thống cử Kissinger, Phụ tá an ninh Quốc gia đàm phán với BV tại Paris. Cuộc hòa đàm bắt đầu từ tháng 5-1968 dưới thời Johnson, nhưng thực sự bắt đầu từ 1969 và do Kissinger đi đêm với Lê Đức Thọ. Trong mấy năm liên tiếp phía BV lợi dụng hòa đàm để tuyên truyền chống Mỹ. Hà Nội ngoan cố đòi Mỹ phải rút quân đơn phương, loại bỏ chính phủ Thiệu, lập chính phủ ba thành phần, cắt viện trợ VNCH. Họ biết Hành pháp Mỹ bị Quốc hội và phản chiến chống đối nên lì ra không chịu ký.

Cuối tháng 3-1972, khi Hoa Kỳ đã rút gần hết , Hà Nội đưa khoảng mười Sư đoàn, hàng ngàn chiến xa, đại bác, phòng không tấn công VNCH dữ dội làm ba mũi dùi: tại Quảng Trị 6 Sư đoàn, tại Kontum 2 Sư đoàn và Bình Long 3 Sư đoàn . Hỏa lực Cộng quân rất hùng hậu khiến VNCH phải rút chạy tại nhiều nơi. TT Nixon cho mở lại cuộc oanh tạc, ông dùng hỏa lực vũ bão đánh BV, trưng dụng tối đa các chiến hạm của Đệ Thất hạm đội, hơn 400 pháo đài bay B-52 và khu trục cơ F-4 để oanh kích cả hai chiến trường Nam Bắc. Cuộc tấn công của Hà nội bị nghiền nát chấm dứt cuối tháng 9-1972, tổng cộng khoảng 100 ngàn cán binh bị giết , 75% số xe tăng bị hủy hoại.

Tại Hòa đàm Paris phần vì thấy Nixon qua thăm dò sẽ tái đắc cử Tống thống ngày 7-11-72, phần vì thất bại về quân sự nên BV đã chịu nhượng bộ rất nhiều trong phiên họp 9-10-1972. Họ không đòi lật đổ ông Thiệu, lập chính phủ liên hiệp, cắt viện trợ VNCH…Kissinger và Lê Đức Thọ chuẩn bị ký kết cuối tháng 10 nhưng VNCH chống đối bản Dự thảo, việc ký kết tháng 10 bất thành . Kissinger muốn ký kết trước bầu cử nhưng Nixon không cần vì theo thăm dò ông vượt đối thủ quá xa.

Sang tháng 11, tháng 12 hòa đàm bế tắc phần vì do VNCH và nhất là BV cố tình gây trở ngại, họ đoán Quốc hội Mỹ sẽ ra luật chấm dứt chiến tranh đem quân về nước nên bỏ họp ngày 13-12. TT Nixon đã cho B-52 oanh tạc BV dữ dội suốt 12 đêm từ 18-12 cho tới cuối tháng khiến BV phải trở lại bàn hội nghị. Hiệp định Paris được ký ngày 27-1-1973, các phe tham dự đều được chia phần: Nixon lấy được tù binh, Lê Đức Thọ đòi được Mỹ rút quân, Nguyễn Văn Thiệu vẫn làm Tổng thống , chính phủ Cách mạng lâm thời được coi là đảng phái chính trị của miền Nam.

Bầu cử Tổng thống 7-11-1972 Nixon thắng 47 triệu phiếu phổ phông, 60.7% số phiếu bầu , hơn McGovern 18 triệu phiếu , thắng cử lớn nhất từ xưa tới nay. Nixon đã đem quân về nước, lấy lại tù binh, không bỏ đồng minh, hòa với Nga, bang giao với Trung Cộng. Sau khi ngưng bắn, Quốc hội cắt giảm viện trợ cho VNCH dần dần : Năm 1973 Mỹ viện trợ 2 tỷ 1, năm sau còn 1 tỷ 4, năm sau 1975 còn 700 triệu, tiền mất giá thực ra chỉ còn 500 triệu. Năm 1972 đảng Dân chủ nắm 242 ghế hạ Viện, Cộng Hòa 192 ghế, Cuộc bầu cử Hạ Viện ngày 4-11-1974 khiến Dân Chủ thêm 49 ghế thành 291, Cộng Hòa mất 48 ghế còn 144, Dân Chủ chiếm 60.7% Hạ viện , Cộng Hòa 33.1%.
Quốc Hội Dân Chủ kiên quyết chống chiến tranh VN, trả thù cho thất bại nhục nhã trong cuộc bầu cử Tổng thống năm 1972 bằng cắt giảm viện trợ quân sự cho miền nam VN như trên để bỏ rơi Đông Dương. Theo lới kể của Kissinger (4)) Hà Nội xây dựng hệ thống đường xâm nhập tổng cộng trên 20 ngàn km để vận chuyển nhiều xe tăng, đại bác, hỏa tiễn, phòng không vào Nam. Văn Tiến Dũng nói hệ thống đường này như những sợi thừng ngày này qua ngày khác quấn quanh cổ, chân , tay con quỷ (VNCH) đợi lệnh xiết cổ cho nó chết.

Ngày 9-8-1974 Nixon từ chức vì vụ Watergate, Phó TT Gerald Ford lên thay, VNCH suy yếu vì bị cắt giảm viện trợ trong khi BV được Nga, Tầu tích cực giúp đỡ mở cuộc tấn công miền nam từ cuối năm 1974 tại Phước Long. TT Thiệu gửi thư cho TT Ford ngày 24 và 25 -1-1975 cho biết tình trạng thiếu thốn đạn dược tiếp liệu, pháo thủ phải đếm từng viên đạn. Mặc dù Ford và Kissinger nỗ lực vận động tại Quốc hội để xin viện trợ bổ túc 300 triệu nhưng bị chống đối mạnh, họ tìm cách trì hoãn viện trợ cử phái đoàn dân biểu sang Sài Gòn quan sát trong khi miền Nam đang sụp đổ dần dần.

Theo Kissinger đám người to mồm tại Quốc hội và truyền thông chống liên hệ giúp đỡ Sài Gòn, sự chống đối lên tới tột đỉnh khi họ mở chiến dịch chống cung cấp phương tiện tự vệ cho các nước Đông Dương lâm nguy. Họ không bao giờ ý thức được việc làm tàn ác của mình, đối với họ chỉ có sinh mạng của người Mỹ mới là quan trọng, sinh mạng của nhân dân Đông Dương như cỏ rác không đáng cứu vớt. Trong số báo Los Angeles Times ngày 6-3-1975 kêu gọi bác bỏ khoản viện trợ bổ túc mà còn đề nghị cắt bỏ viện trợ quân sự dưới mức 700 triệu dù đã được chấp thuận, những người này đã tiếp tay với Hà Nội xiết cổ VNCH.

Tình hình quân sự miền nam VN vô cùng bi đát, pháo binh thì hết đạn, máy bay không còn săng nhớt, các Quân đoàn, Sư đoàn rút dần, co cụm….
Ban Mê Thuột bị Cộng quân tràn ngập 13-3-1975, hai ngày sau, TT Thiệu hốt hoảng cho rút lui Quân đoàn II tại Kontum, Pleiku đưa tới sụp đổ cả hai Quân khu I và II trong vòng hai tuần lễ. Trận Long Khánh diễn ra ác liệt từ ngày 9 cho tới giữa tháng 4-1975.

Theo lời đề nghị của Kissinger ngày 10-4, TT Ford ra trước Quốc hội đề nghị viện trợ khẩn cấp 722 triệu cho VNCH nhưng bị bác bỏ ngày 18-4. Tại Long Khánh Trung Tướng Toàn cho lệnh rút ngày 20-4. CSBV hối hả chuyển đại binh bao vây dứt điểm Sài Gòn, lực lượng BV vào khoảng 20 Sư đoàn trang bị đầy đủ trong khi Quân đội VNCH tại quân khu Ba chỉ có 3 Sư đoàn thiếu thốn kiệt quệ mọi mặt, đạn chỉ đủ đánh trong hai tuần lễ.

Ngày 21-4 TT Thiệu từ chức, Phó Tổng thống Trần văn Hương lên thay được một tuần rồi bàn giao cho Tướng Dương văn Minh ngày 28-4 để hy vọng thương thuyết với BV. Ngay chiều hôm ấy năm máy bay Mỹ do CS lấy được ném bom phi trường Tân Sơn Nhất rung chuyển cả Sài Gòn, tối ấy BV pháo 300 quả 130 ly vào phí trường Tân Nhất. Hà Nội từ chối đề nghị thương thuyết của Tướng Dương Văn Minh và buộc phải đầu hàng. Sáng hôm sau tân Thủ Tướng Vũ Văn Mẫu đọc văn thư yêu cầu cơ quan DAO Hoa Kỳ rút lui trong vòng 24 tiếng đồng hồ, tức thì trực thăng từ hạm đội số Bẩy bay ào ào vào Sài Gòn di tản.

Tối 29-4 trong cơn khói lửa, ông Dương Văn Minh kêu gọi các lực lượng Quân đội VNCH trên đài phát thanh, lời kêu gọi lập đi lập lại suốt đêm.
“Các vị Tư lệnh Quân đoàn, Sư đoàn hãy giữ vững vị trí và chờ lệnh mới”
Dưới đây là đoạn phim thể hiện cảnh tượng bi đát tại tòa Đại sứ Mỹ trong giờ phút hấp hối của Sài Gòn, xin lược thuật theo lời tác giả Larry Berman (5). Đại Sứ Martin chưa muốn đi ngay, ông ta xin Kissinger cho Ban tham mưu độ 20 người ở lại hai ngày.

Tại phiên họp Hội đồng an ninh quốc gia, Giám đốc CIA William Colby báo cáo CS không chấp nhận đề nghị ngưng bắn của Dương Văn Minh. Kisinger nói:
“BV cố ý làm nhục Hoa Kỳ, không thể để người Mỹ tại Việt Nam nữa”.
Ngày 29-4 Đại sứ Martin được lệnh phải di tản hết mọi người, ông ta không nghe lời. Kissinger tái mặt bảo:
“Không có lý do gì mà người Mỹ còn ở lại đó. Tổng thống đã lệnh cho Đại sứ phải đưa họ đi hết.. tại sao kỳ thế?
Sáu giờ rưỡi sáng 29-4, Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ Schlesinger công bố Tổng thống ra lệnh rút khỏi VN lần cuối vào khoảng 11 giờ tối qua bằng trực thăng.
Kissinger cáu giận điện cho Martin:
“Ông phải sử dụng trực thăng để di tản tất cả người Mỹ, nhắc lại tất cả”
Ngày 30-4 một biển ngữ đặt ở sân tòa Đại sứ Mỹ tại Sài Gòn “Tắt đèn ở cuối đường hầm khi bạn đi ra”. Cuộc di tản do những trực thăng CH-46 Sea Night và CH-53 Sea Stallion từ nóc tòa Đại Sứ bay ra hạm đội. Mọi liên lạc giữa phi công với Bộ Chỉ Huy Không Vận Chiến Trường và Trung Tâm Kiểm Soát đồng thời cũng chuyển về các Giới chức chỉ huy và kiểm soát Mỹ tại Hạ Uy Di và Hoa Thịnh Đốn.
Báo cáo cuối cùng do một phi công CH-53 xác nhận kết thúc chua chát của cuộc di tản:
“Tất cả nhân viên Mỹ còn lại hiện đang ở trên nóc và người Việt ở trong tòa nhà”
Người Việt phá cửa tràn vào tòa Đại sứ, từ trên nóc tòa, Thiếu tá Thủy quân lục chiến James Kean mô tả cảnh hỗn loạn ở dưới như trong phim On the Beach.
Lúc 7 giờ 51 phút sáng giờ Sài Gòn, chuyến trực thăng cuối cùng chở TQLC Mỹ về nước. Báo cáo cuối cùng của người phi công CH-46 chỉ vỏn vẹn:
“Tất cả người Mỹ đã ra đi, nhắc lại ra đi”
Tại tòa Bạch Ốc TT Ford chính thức thông báo:
“Cuộc di tản đã hoàn tất. Nó đã đóng kín một chương trong Kinh nghiệm của người Mỹ.”
Lúc 12 giờ 10 xe tăng BV húc vào cổng dinh Độc Lập, lúc 12 giờ 30 lính BV bước vào dinh. Tướng Dương Văn Minh và nội các ngồi đợi bàn giao quyền hành, Đại tá Búi Tín thay mặt quân đội CSBV nói:
‘Các ông còn gì đâu mà bàn giao, các ông phải đầu hàng”.
Bùi Tín hỏi Tướng Minh còn chơi tennis và sưu tầm hoa lan không. Bùi Tín hỏi Thủ tướng Vũ Văn Mẫu sao tóc ông dài thế vì nghe nói ông thề cắt tóc ngắn khi Thiệu còn làm Tổng thống. Tướng Minh cười, Bùi Tín nói
“Chúng tôi thắng trận chắc vì biết hết mọi chuyện”
Họ đưa Tướng Minh lên đài phát thanh bắt tuyên bố đầu hàng vô điều kiện.
Việt Nam Cộng Hòa không còn nữa.

© Trọng Đạt
© Đàn Chim Việt

User avatar
TheLang
Posts: 1977
Joined: Thu Oct 30, 2008 5:43 am

Post by TheLang »

Image

Bất ngờ và bí ẩn của chính phủ Nguyễn Xuân Phúc

Bùi Quang Vơm
(Danlambao) - Ngày 07/04/2016, chính phủ do ông Nguyễn Xuân Phúc làm thủ tướng đã được công bố, gồm năm phó thủ tướng, và 22 bộ trưởng. Nhìn chung đây là một chính phủ tầm thường, lỏng lẻo và mờ nhạt.


Khác với không khí có phần hừng hực của chính phủ nhiệm kỳ hai của ông Dũng với phó thủ tướng trẻ tuổi Vũ Đức Đam, với tư lệnh hăng máu như Đinh La Thăng, Vương Đình Huệ và một nhân vật có lý lịch khá bí ẩn, đến bây giờ vẫ cò gây tò mò là Nguyễn Thiện Nhân. Lầ̀n này, không hề có một khuôn mặt nào. Có vẻ như chính những vị thượng thư mới của chế độ cũng chẳng hào hứng gì lắm. Nhưng cũng chính vẻ thờ ơ này tạo ra sự bí ẩn của chính phủ.
Ông Nguyễn Xuân Phúc, theo từ điển mở Wikipedia, là út trong gia đình nghèo có 6 con, nên thường gọi là Bảy Phúc, (tiếng Tàu gọi là Thất Phúc, xin lỗi, tức là vô phúc, tiếng Anh thì còn tệ hơn...), lúc bé học trường làng, không nói đến lớp mấy. Bố tập kết ra Bắc từ năm 1954 theo Hiệp nghị Giơnevơ, sống với mẹ và các chị. Năm 1965, chị bị địch giết. Năm 1966, đến lượt Mẹ bị giết. Ông theo một người bạn của bố mẹ bí mật đưa ra Bắc vào khoảng đầu năm 1967. Tại miền Bắc, ông được hưởng chế độ học sinh miền Nam, được học văn hóa.

Năm 1973, ông theo học Đại học kinh tế quốc dân, không nói có tốt nghiệp không và cấp bậc học vị gì, chỉ nói tốt nghiệp năm 1978. Thông thường ở miền Bắc thời ấy, những học sinh quá tuổi (ông ra Bắc lúc 13 tuổi, không biết văn hóa tương đương lớp mấy) thường được học bổ túc công nông, tức là loại học thính, cốt cung cấp kiến thức tóm tắt và không qua thi từng cấp, có thể trong ba năm học hết chương trình phổ thông từ lớp ba đến hết lớp mười. Thời gian này đang có nhu cầu cấp bách cán bộ cho miền Nam sau giải phóng, nên có thể ông được ưu tiên điều động.

Ông được điều trở về Quảng Nam, và với lý lịch là cán bộ tập kết, ông thăng tiến thuận tiện, trôi chảy trong sự khan hiếm cán bộ vừa có đảng (tức là đảng viên cộng sản), vừa được đào tạo tại miền Bắc XHCN.


Từ năm 1997, ông lần lượt làm giám đốc sở du lịch, sở kế hoạch đầu tư, đến 2001, ông được bầu phó bí thư tỉnh uỷ, chủ tịch UBND tỉnh.
Tháng ba năm 2006 được bổ nhiệm Phó tổng thanh tra chính phủ, vào TW đảng khoá X, tháng 6/2006 được điều động làm phó thường trực Văn phòng chính phủ. Tháng 8/2007, chính thức được Quốc hội phê chuẩn Chánh Văn phòng chính phủ, hàm bộ trưởng, Uỷ viên thường trực Uỷ ban Phòng chống Tham nhũng quốc gia.

Ngày 7/04/2016, ông được đảng phân công và tại phiên 11, Quốc hội 13 phê chuẩn chức vụ Thủ tướng Chính phủ.

Như vậy, ông Phúc có một lý lịch chính trị gần giống với lý lịch chính trị của cựu Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng. Văn hóa chưa qua tiểu học, phần học lực còn lại là học lực được bồi dưỡng theo hệ không chính thống. Mồ côi, và gần như mồ côi cả cha lẫn mẹ từ bé. Đặc điểm này góp phần tạo nên tính cách tự chủ, tự quyết, độc lập trong suy nghĩ, nhưng cũng tạo ra khoảng trống của giáo dục các luân lý căn bản, quan điểm về nhân cách, thiếu một quy chiếu cơ bản về khuôn mẫu đạo đức, nhân sinh. Có thiên hướng tự do, phóng khoáng, không có tính thượng tôn và ràng buộc bởi các quy chuẩn khuôn vàng thước ngọc. Là loại nhân cách chưa được định hình, chưa cố kết và dễ thay đổi, khó khăn trong xác lập chân lý. Và cũng sẽ giống ông Dũng là mặc cảm trình độ, muốn có người tài giúp sức, nhưng lại không chịu được cảm giác phỉ báng khi bị phát hiện sự thấp kém, nông cạn của bản thân. Trong bộ máy của ông, đương nhiên không thể xuất hiện những gương mặt gây sửng sốt dư luận, những gương mặt khả dĩ xuất chúng, những ngôi sao. Chính phủ của ông sẽ chỉ là ánh trăng mờ mờ, sau khoảng sương mù.


Trong năm ông phó thủ tướng, ông Vũ Đức Đam, một thời được dư luận ấp ủ hy vọng, bây giờ vẫn giữ nguyên khu vực giáo dục, văn hoá thể thao, y tế và sự nghiệp xã hội, là khu vực được xếp thứ ba, không được vào bộ chính trị, có nghĩa là triển vọng mờ nhạt. Nếu chỉ sống theo nguyên tắc "im lặng ăn tiền", thì sự nghiệp chính trị cuả ông này coi như đã kết thúc, dù rằng, ông thừa năng lực để đảm nhiệm chức vụ, thay ônh Phúc.

Khu vực quan trọng thứ nhất, khu sản xuất và công nghiệp, được uỷ thác cho Trịnh Đình Dũng, kỹ sư xây dựng, thay chân ông Hoàng Trung Hải. Ông này không có gì đặc biệt, là người có tiếng thiếu quyết đoán, tín đồ của "chiến sách ném đá dò đường", việc gì cũng tung ra, cho đến khi dư luận bàn cãi chán, lắng xuống, ông mới quyết định. Như vậy, không sai, nhưng vai trò của ông chỉ là chữ ký. Khó mà có gì bộc phát hay bứt phá cho nền công nghiệp những năm tới. Nếu ông Hải một thời âm thầm như hoạt động bí mật, chắc ông này sẽ còn im ắng hơn.

Khu vực quan trọng thứ hai, khu kinh tế tài chính, được giao cho ông Vương Đình Huệ, nguyên trưởng ban kinh tế TW. Ông này được đánh giá là túi khôn, có kiến thức kinh tế, nhưng thiên về lý thuyết cơ bản, chưa có kinh nghiệm gì về quản trị và thực nghiệm. Không chắc có gì mới, hoặc nếu có sáng kiến thì cũng chưa chắc dám mạo hiểm. Phát kiến và mạo hiểm không phải con người của ông, ông có thể nhận ra cái sai, cái yếu của người khác, khi ông đứng ngoài. Nhưng đứng trong trận thì ông giống người bị tê liệt, liệt cả tay lẫn chân. Nền kinh tế tới đây sẽ tự nó vận động mà tiến tới, hay đứng đó, ông sẽ nhìn theo nó mà phụ họa, như người thuyết minh phim. Vậy thôi.

Khu Ngoại giao có thể là đất riêng của Phạm Bình Minh, nhưng vào bộ chính trị, uy tín của ông này sẽ chịu thử thách lớn. Không phải được đưa vào bộ chính trị là biểu hiện sự thành công, hay sự tin cậy, mà thực chất là con người ông sẽ bị buộc phải biến thành bản sao, mỗi ngày một giống, một đầy đủ hơn của bộ chính trị. Bộ chính trị sau sân khấu nhắc gì, ông sẽ nói đúng như vậy, chung chung, quyết tâm, dứt khoát, nhất định, làm bạn với tất cả, người tốt, xấu đều là bạn, kẻ thù và người giúp chống kẻ thù đều là bạn, bởi vì kẻ tù là bạn, thì kẻ thù của kẻ thù cũng là bạn... ai hiểu thế nào cũng được. Ông sẽ mất dần tiếng nói, và cũng sẽ trở nên mờ nhạt. Nếu ông từng có mối quan hệ nào đó, mang màu thiện cảm với ngài John Jerry, bộ trưởng Ngoại giao Mỹ, thì chắc chắn nó sẽ mờ dần, và cũng sẽ chẳng còn mấy ý nghĩa. Cái nhìn nảy lửa nổi tiếng của ông với Vương Nghị, bộ trưởng ngoại giao Trung Quốc sẽ trở thành một sai phạm phải được quên đi, màu mắt của ông với người anh lớn ấy sẽ xanh dần, xanh dần tới van lơn, thần phục.


Ngoại giao chủ đạo vẫn là thứ nhất chế độ, thứ nhì tăng trưởng, thứ ba mới là chủ quyền. Ông ở đâu, lúc nào rồi cũng chỉ nói như thế, nhạt và rỗng. Không còn cái khí phách cha ông nữa.

*
Nhưng dù hoàn toàn tẻ nhạt, chính phủ lần này cũng có điều khác biệt. Đó là việc vị trí phó thứ nhất, phó thường trực lại giành cho ông Trương Hoà Bình, nguyên trung tướng công an, nguyên Chánh án tòa án tối cao. Tốt nghiệp kỹ sư thuỷ lợi năm 1982, nhưng không một ngày hành nghề thuỷ lợi. Bắt đầu thăng tiến từ chức phó phòng PA17 cảnh sát điều tra, công an TP HCM năm 1985, học chuyên tu đại học công an 1990, lên cục phó cục an ninh 1991, năm 1997 giữ chức phó giám đốc công an thành phố HCM, rồi lên dần tới thiếu tướng, thứ trưởng bộ công an, năm 2006, sau đó được phong lên trung tướng 2007, và được bầu Chánh án Tòa án tối cao năm 2007.

Để một con người có lý lịch như vậy vào vị trí phó thủ tướng thứ nhất, người ta không hiểu được ý đồ của ông Nguyễn Xuân Phúc là gì. Không thể tin ông này phù hợp với nhu cầu bức thiết về cải cách thể chế, thay đổi cơ cấu nền kinh tế theo phương châm tăng trưởng ổn định và bền vững, giải thoát khủng hoảng nợ xấu và thâm hụt ngân sách.

Nếu nhìn lên, khi ông Phan Đình Trạc được giao trưởng Ban nội chính TW nhưng không được bầu vào bộ chính trị, mặc dù không còn chịu áp lực như dưới thời ông Dũng, có thể cho thấy vai trò của Ban này đã giảm và không còn quan trọng nữa. Có vẻ ông Trọng đã bằng lòng với việc cùng lúc tiêu diệt cả ba trung tâm tham nhũng ghê gớm nhất là Thủ tướng Dũng, là Bí thư Lê Thanh Hải và cha con ông Đại tướng Phùng Quang Thanh, muốn giảm áp lực đang như một thanh gươm Damocles, treo lơ lửng trên đầu TW, gây chia rẽ và phân rã.

Có thể suy đoán rằng, Uỷ ban quốc gia về Phòng chống tham nhũng, kỳ này có thể sẽ được chuyển trọng tâm, trả về cho Chính phủ, và ông Trương Hoà Bình sẽ là người nắm thường trực Uỷ ban này, giống vai trò ông Phúc dưới thời ông Dũng.
Ông Nguyễn Xuân Phúc khi còn là phó thủ tướng thường trực, đã đồng thời là thường trực Ban chỉ đạo phòng chống tham nhũng, là người trực tiếp tổ chức thanh tra, chỉ đạo và nhận các báo cáo thanh tra tham nhũng. Ông lên Thủ tướng có thể nhờ những thành tích đạt được từ các hồ sơ chống tham nhũng của chính phủ, đáp ứng được quyết tâm của ông Trọng và bộ chính trị, đặc biệt là đóng góp của ông trong việc thuyết phục các thành viên còn lại trong bộ chính trị, sau đó là thuyết phục TW gạt bỏ Thủ tướng Nguyễn tấn Dũng, tất nhiên bằng những chứng cứ có độ đảm bảo không thể bác bỏ. Có thể, từ chính những hành vi này, mà dư luận đánh giá, chủ yếu được khuấy động bởi "chân dung quyền lực", rằng ông là "tên phản thày, bán chúa". Ông Trương Hoà Bình với thâm niên Chánh án sẽ nhân danh Pháp luật, trong sự hoàn thiện danh nghĩa về một chế độ Pháp quyền XHCN, giấu đi phần nào cái vi hiến lộ mặt của chế độ đảng trị.

Có một nhân vật đầy bí ẩn là tân uỷ viên bộ chính trị Nguyễn Văn Bình. Nhân vật này, trước đại hội 12 vẫn được cho là trùm mafia. Từ việc được xã hội đen phong soái tại Nga, từ những năm 1985-1986, khi còn là sinh viên Đại học tổng hợp Lômônôxốp, sau đó lại quay lại Nga với chức vụ giám đốc ngân hàng đầu tư quốc tế MIB, rất nổi tiếng trong giới soái người Việt tại khu vực Đông Âu thuộc phe XHCN cũ. Ít ai có thể ngờ rằng ông này sau khi về nước, lại nhanh chóng vào TW tháng 1/2011, rồi leo lên chức Thống đốc ngân hàng nhà nước, tháng 8/2011. Người ta đồn thổi những móc ngoặc ngầm giữa Nguyễn Văn Bình và Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, trong lúc tồn tại mâu thuẫn công khai giữa ông Dũng và cựu Thống đốc Nguyễn Văn Giàu, dẫn tới việc Nguyễn Văn Giàu bị ông Dũng đẩy sang Quốc hội, nhường ghế thống đốc cho Nguyễn Văn Bình ngày 3/08/2011.

Sáu tháng sau, Nghị định 24/2012/NĐ-CP của Chính phủ quy định Nhà nước độc quyền sản xuất vàng miếng, xuất khẩu vàng và nhập khẩu vàng nguyên liệu để sản xuất vàng miếng. Nghị định này là cuộc tuyên chiến với những tay đầu sỏ kinh doanh vàng thuộc giới tài phiệt gốc Hoa tại Sài Gòn, vốn vẫn độc quyền thao túng giá cả vàng và dollar tại thị trường Việt Nam từ suốt 30 năm cho tới thời điểm đó. Bởi vì không được đúc theo mẫu quốc gia, hoặc không được chuyển đổi ra vàng do Ngân hàng nhà nước phát hành, vàng sẽ bị coi là hàng giả, hàng phi pháp. Náo loạn này giống như vụ đổi tiền năm 1978 vậy. Chạy và hối lộ bằng mọi giá các quan chức có quyền, dù vẫn là sở trường của giới tài phiệt gốc Hoa, nhưng do tính quyết liệt của chính sách, đã tạo ra một cuộc chiến giành giật quyền đút lót để thoát hiểm, khiến người ta biết rằng mọi ngả đường, mọi nguồn vàng ngoài lề đều đổ dồn vào chỗ ông Bình và phía sau ông Bình là Nguyễn Tấn Dũng.

Sau đó là vụ thu gom các ngân hàng thương mại và ngân hàng tư nhân. Mọi sự mua đi, bán lại, sáp nhập, hay giải thể, đều được trả bằng giá thoả thuận, thông qua những vụ thương lượng ngầm. Một loạt các ngân hàng biến mất, nhưng vượt lên tất cả, hệ thống ngân hàng Phương Nam của Trầm Bê, một ông trùm gốc Hoa, có nguồn gốc là tổ sòng bạc tại Campuchia, vẫn tồn tại như có phép thần. Theo một thư tố cáo cuả ông Trịnh Văn Lâu, nguyên uỷ viên TW, nguyên phó Ban kiểm Tra TW, viết rằng: "Trầm Bê từng nói, anh Ba Dũng sống là tôi sống, anh ba Dũng sổ mũi nhức đầu là tôi bệnh, tôi ho. Anh Ba còn thì tôi còn... anh Tư lo cho anh Ba làm tổng bí thư kỳ này, tôi xin đáp tạ xứng đáng...".

"Vào khoảng thời gian này, xuất hiện khá nhiều tin ngoài lề về việc Thống đốc Bình bị điều tra liên quan đến vài ngân hàng thương mại, trong đó có Ngân hàng Phương Nam và một đại gia là ông Trầm Bê.

Gần hết năm 2015, gần như không thấy Nguyễn Văn Bình xuất hiện trên mặt công luận như ầm ĩ thường thấy. Chính vào lúc này, hai Hội nghị Trung ương 13 và 14 đã diễn ra với phần bất lợi nghiêng dần và rồi nghiêng hẳn về Thủ tướng Dũng.

Tiếp sau Hội nghị 14 và gần Đại hội XII, Thống đốc Bình bất chợt tái xuất hiện. Cùng lúc, nghe nói về một danh sách đề cử ủy viên mới cho Bộ Chính trị, trong đó có tên ông Bình".( nhà báo độc lập Phạm Chí Dũng).

Và đúng như điều "nghe nói" ấy, tại Đại hội XII, cùng với sự kiện Thủ tướng Dũng chịu thất bại cay đắng là việc Nguyễn Văn Bình bất ngờ trở thành tân ủy viên Bộ Chính trị.

Trước đó có dự đoán rằng, sau khi ông Dũng bị loại, người thứ hai bị cho đi "tàu suốt" sẽ là ông Tư Liêm, Trần Quốc Liêm, em vợ ông Dũng, tổng cục phó tổng cục an ninh, sau đó sẽ là Nguyễn Văn Bình và Trầm Bê, rồi đến Tư Thắng, tức là Nguyễn Tất Thắng, em ruột ông Dũng.

Mọi cái đều xảy ra đúng như vậy, trừ trường hợp ông Nguyễn Văn Bình, không những không bị điều tra, mà lại leo ngược lên bộ chính trị.

Ông Bình có thể đã cung cấp cho ông Trọng hay bộ chính trị một bằng chứng tố cáo ông Dũng không? Và ngoài ông Dũng, chắc chắn sẽ sẽ có nhiều vị khác nữa? Rất nhiều phỏng đoán như vậy. Bởi vì thông thường, các trung tâm quyền lực, hay các tâm hút tham nhũng, đồng thời là nơi quy tụ các bằng chứng tham nhũng không thể chối cãi.

Nếu đúng thế, thì Bộ chính trị kỳ này, có ít nhất có 5 vị trí được đưa vào nhờ có công. Ông Trần Đại Quang, ông Tô Lâm, ông Ngô Xuân Lịch có công phát giác và dẹp yên vụ nhốn nháo Phùng Quang Thanh, ngay từ trứng nước. Ông Quang, ông Phúc, và ông Nguyễn Văn Bình có công tố cáo ông tội tham nhũng của Nguyễn Tấn Dũng, tạo ra sự trở cờ ngoạn mục của gần như 100% những cá nhân từng bỏ phiếu tín nhiệm ông Dũng tại Hội nghị TW 6, khiến ông Trọng ức phát khóc. Cả hai ông Dũng và Thanh đều bị gạt ra ngoài. Tránh cho chế độ một nguy cơ sụp đổ.

Như vậy, nếu vẫn như trước, rằng, chính phủ vẫn chỉ là công cụ của đảng, với một cựu Chánh án làm phó thường trực, bộ máy không có mũi nhọn, thì sẽ thấy, trọng tâm kỳ này, nhiệm kỳ này, chống tham nhũng, nhằm giữ vững chế độ vẫn là ưu tiên hàng đầu. Những cái khác sẽ không có gì chậm đi, cũng sẽ không nhanh hơn. Một không khí ảm đạm.

Nhưng điều bí ẩn chưa được giải. Liệu cái chính phủ này có tồn tại được không?. Sự lỏng lẻo, không có diện mạo của cả équipe, trong bầu không khí sôi sục đòi thay đổi, người ta phải suy diễn rằng, nó sẽ sụp đổ, có khi rất nhanh chóng. Trước hết từ một ông thủ tướng tài năng mờ nhạt. Và nếu chỉ leo lên bằng việc "phản thày bán chúa" thì rồi khi mọi chuyện qua đi, nguội đi, nguy cơ không còn nữa, người ta rồi sẽ xử cái tội ấy, hoặc ít nhất thì khi chim và thỏ không còn, cung tên dùng được vào việc gì? Có dư luận ông Trọng sẽ ra đi trong khoảng 5 tháng nữa, như lời hứa trước Đại hội. Cùng với ông này là ông Trần Đại Quang và Nguyễn Xuân Phúc. Các ông Tô Lâm, Ngô Xuân Lịch, Nguyễn Văn Bình rồi sẽ phải chung số phận, vì công với người này, là tội với người khác, nhất là chỉ có công với một chế độ đang không tránh khỏi sụp đổ, một chế độ đang cố vùng vẫy những năm tháng cuối cùng. Hãy để mắt tới Đinh Thế Huynh. Nếu lại sắp sửa khai mạc kỳ họp thứ XII Hội thảo Lý luận Trung Việt, trong khi dù đã ngồi trên ghế Thường vụ Ban bí thư, ông này vẫn chưa bàn giao cho ai chức chủ tịch Hội đồng lý luận TW. Kế độc từ trung tâm tội ác toàn cầu sẽ được truyền qua Hội thảo này. Kế có thể rất độc, rất phi nhân tính, như những kế mà Trần Bình từng giúp Lưu Bang đoạt Thiên hạ, nhưng mãi mãi bí ẩn. Nhưng dù thế nào, trước thực tế một cơ thể đã chết, không tội ác nào có thể đảo ngược.

Chim khôn chọn cành mà đậu, người khôn chọn xu thế mà thờ. Ông Trọng, có thể chỉ còn là cái xác không hồn. Bộ chính trị, không phải là một mình ông Trọng. Liệu các ông có cách gì ngăn cản dòng thác dân chủ đang tuôn chảy ào ào ngoài kia không? Hãy xuống đường mà nghe dân nói. Đừng nghe cái đám cử tri được tuyển chọn trước. Họ cũng chỉ là các ông, giống các ông. Phỉnh phờ các ông chỉ cốt để giữ sổ lương. Họ sẽ là những người bị mắt các ông cho đến chết. Triệu Cao đã làm như vậy, để diệt nhà Tần.

Thờ một cái xác đang thối rữa, thì dẫu có tài, cũng gọi là bất minh. Có một Tập hợp gọi là Tập hợp Dân chủ Đa nguyên đang chờ đón tất cả một cách tự nhiên, tự nhiên như nước phải về chỗ trũng, như mọi con đường trên mặt đất sẽ tụ về thành Rôma. Ở đấy có sự hoà giải, có sự chia sẻ, không có hận thù. Và ở đấy tôn vinh con người tự do.

Paris, 09/04/3016
Bùi Quang Vơm

Post Reply