Đời người như một giấc mơ
Tỉnh ra mái tóc bạc phơ trên đầu
Tuyệt mù xanh thẳm ngàn dâu
Gió tung cát bụi tìm đâu lối về NÓI
Sống là thực hay là ảo mộng
chết đau buồn hay chính thật yên vui
Cứ hằng đêm tôi nghĩ mãi không thôi
chẳng biết nưã mình sống hay là chết
Hoàng lương nhất mộng phù du kiếp
Sinh tử bi hoan thục giác tri?(1)
Sống cới chết là cái chi chi
lý huyền nhiệm nghìn xưa mấy ai từng biết?
có lẽ sống cũng là đang chết
bởi sống trong tôi mà chết cũng trong tôi
chết đeo mang từ lúc thai phôi
nào đâu phải đến nấm mồ mới chết
Vì lẽ ấy sống tôi không sợ chết
cứ thung dung sống chết từng giây
nhìn cuộc đời sương tuyết khói mây
lòng thanh thản như chim hoa người gỗ (2)
giưã biển trầm luângió dồi sóng vỗ
thân tùng kia xanh ngất tầng cao
sống với chết nào khác chiêm bao
lý " nhất dị " là hào quang bất diệt
cũng có lẽ chết hẳn rồi mới biết
sống đau buồn mà chết thật yên vui
xin đừng sợ chết ai ơi!
(1) Đại ý đời người cũng như giấc mộng kê vàng, như kiếp phù du sớm còn tối mất. Sống, chết, là buồn hay vui? Ai biết được??
(2)Mộc Nhân thị hoa điểu : người gỗ ngắm chim hoa- chữ trong Thiền Lâm bảo huấn ) THƠ TÙ
Hoà Thượng THÍCH QUẢNG ĐỘ
H.T Thích Quảng Độ Vào một buổi chiều mưa
trời nhà tù buồn thảm
như ngày ba mươi tháng tư
năm bẩy mươi lăm lịch sử qua rồi
bên cưả sắt sà lim tăm tối
tôi đứng nhìn những giọt mưa rơi
từ mái nhà đổ xuống
lênh láng chan hoà
trông như những giòng nước mắt
cuả muôn vạn người dân vô tội
đã chảy ra
khi trải qua một cuộc đổi đời
gió rít từng cơn
mưa tuôn càng mạnh
lòng trống lạnh bồi hồi
tôi nhìn quanh tôi
bốn bức tường dầy đặc
bóng tối phủ đầy
rồi đưa mắt nhìn ra phiá chân trời
tôi tìm trong tưởng tượng
một nơi trú ẩn sáng tươi
nhưng hoàn toàn mờ mịt
cũng như xà lim tăm tối cuả tôi
Miền Nam ôi !
tôi thầm gọi
đây là miền Nam trong can phòng giam chật hẹp âm u
ngoài kia là niền Nam trong một nhà tù rộng lớn
có nơi nào yên ổn
xin chỉ cho tôi ẩn trốn
hỡi miền Nam thương mến chuả tôi ơi !
Đêm xuống rồi và mưa đã ngừng rơi
sau hồi kiểng hiệu vang lên
toàn khu nhà tù chìm vào yên lặng
yên lặng như một nấm mồ hoang vắng
giưã miền cát trắng bao la
và nằm trong căn nhà mồ
tôi không thấy gì nưã cả
trừ những bóng ma
( vai mang khẩu súng A K )
thỉnh thoảng chập chờn qua gang cưả gió (1)
đêm khuya đã đưa tôi vào giấc ngủ
một giấc ngủ thật ngon
thời gian lặng lẽ
trôi theo định luật vô thường
và mơ màng
tôi nghe đâu tiếng chim hót véo von
tôi choàng dậy
ô kià
thì ra trời đã sáng
Từ phương đông
vừng thái dương hiện lên chói rạng
mở đầu một ngày rực rỡ ánh hào quang.
Thích Quảng Độ ( Thơ trong tù )
(1) :Trên tấm cưả sắt cuả xà lim, người ta để một cái lỗ nhỏ vưà bằng bàn tay để đưa thức ăn qua , gọi là cưả gió.
H.T Thích Quảng Độ Vào một buổi chiều mưa
trời nhà tù buồn thảm
như ngày ba mươi tháng tư
năm bẩy mươi lăm lịch sử qua rồi
bên cưả sắt sà lim tăm tối
tôi đứng nhìn những giọt mưa rơi
từ mái nhà đổ xuống
lênh láng chan hoà
trông như những giòng nước mắt
cuả muôn vạn người dân vô tội
đã chảy ra
khi trải qua một cuộc đổi đời
gió rít từng cơn
mưa tuôn càng mạnh
lòng trống lạnh bồi hồi
tôi nhìn quanh tôi
bốn bức tường dầy đặc
bóng tối phủ đầy
rồi đưa mắt nhìn ra phiá chân trời
tôi tìm trong tưởng tượng
một nơi trú ẩn sáng tươi
nhưng hoàn toàn mờ mịt
cũng như xà lim tăm tối cuả tôi
Miền Nam ôi !
tôi thầm gọi
đây là miền Nam trong can phòng giam chật hẹp âm u
ngoài kia là niền Nam trong một nhà tù rộng lớn
có nơi nào yên ổn
xin chỉ cho tôi ẩn trốn
hỡi miền Nam thương mến chuả tôi ơi !
Đêm xuống rồi và mưa đã ngừng rơi
sau hồi kiểng hiệu vang lên
toàn khu nhà tù chìm vào yên lặng
yên lặng như một nấm mồ hoang vắng
giưã miền cát trắng bao la
và nằm trong căn nhà mồ
tôi không thấy gì nưã cả
trừ những bóng ma
( vai mang khẩu súng A K )
thỉnh thoảng chập chờn qua gang cưả gió (1)
đêm khuya đã đưa tôi vào giấc ngủ
một giấc ngủ thật ngon
thời gian lặng lẽ
trôi theo định luật vô thường
và mơ màng
tôi nghe đâu tiếng chim hót véo von
tôi choàng dậy
ô kià
thì ra trời đã sáng
Từ phương đông
vừng thái dương hiện lên chói rạng
mở đầu một ngày rực rỡ ánh hào quang.
Thích Quảng Độ ( Thơ trong tù )
(1) :Trên tấm cưả sắt cuả xà lim, người ta để một cái lỗ nhỏ vưà bằng bàn tay để đưa thức ăn qua , gọi là cưả gió.
Cám ơn chị Khánh Vân đã đăng những bài thơ bi tráng của HT Thích Quảng Độ. Đ Đ xin được copy mang về trang LVD cho mọi người đọc.
Tác Giả : VÔ DANH - Một người Việt Nam yêu nước vô danh từ miền Bắc Xin kể thêm tôi
Thành mười chín triệu một người
Trái tim tôi đập về trong nớ
Dòng máu xa nguồn bỗng giận sôi.
Hoàng Sa ! Hoàng Sa !
Cái tên nghe buồn như thuở ban sơ
Đối với tôi đã là da thịt
Dẫu chỉ là một mảnh san hô
Lại đau chăng vết buốt tự ngàn xưa
Trang sử cũ còn in hằn dấu ngựa
Từ thảo nguyên xa, từ biên ải lửa
Khói tràn về đen thẩm những ước mơ
Đếm biết bao nhiêu người vợ đợi chờ
Em ơi , trên từng trang sử nhỏ !
Xin kể thêm tôi
Thành mười chín triệu một người
Thành viên gạch hồng tươi
Làm bức tường thành ngăn triền sóng dữ
Làm chiếc vò đựng muà xuân ngọt lự
Giữ không rơi một giọt mật nào
Mỗi giọt ra đi chính giọt máu đào
Từ cuộc đời cha ông nhỏ xuống
Người bạn Hải Quân miền Nam ơi ! Trên đảo mù sương hôm đó có anh tay cầm súng
Từ những hạm tầu rẽ sóng đại dương
Tôi thấy máu anh dương nòng sừng sững
Cuộc chiến kết thúc dù bi thảm
Bài ca anh hùng vẫn vọng trời cao
Xin cho thơ tôi phát tiếng súng chào
Vĩnh biệt tuần dương chìm dần giưã sóng
Biển âm thầm ngàn năm lạnh cóng Vẫn mặn nồng lòng TỔ QUỐC ta
Xin cho thơ tôi làm thảm sóng ngân nga
Ru giấc ngủ những chàng trai dũng cảm
Tiếng cười ngày nào còn ran trong nắng
Đôi mắt ngày nào đọng mắt người thương.
Tôi biết muà xuân chưa đến bao giờ
Ngực đảo còn đau ngàn bàn chân lạ
Hoàng Sa xa vời , ơi Hoàng Sa !! Tên người ngân buồn như bản Thánh Ca.
VÔ DANH
Nghe tin xẩy ra trận đánh Hoàng Sa , một người sống bên kia chiến tuyến đã ngậm ngùi làm một bài thơ đề vinh danh các chiến sĩ HẢI QUÂN VIỆT NAM đã hy sinh để bảo vệ hải biên cuả TỔ QUỐC.
Mới nay Tiến Sĩ Nguyễn Thanh Giang đã đề nghi làm bia để ghi danh tử sĩ Hoàng Sa .NHẬT - TẢO HQ 10