Quán Hẹn Hò

Thơ non, thơ già, thơ ghẹo, thơ thẩn, thơ thơ. Xin đọc và ôm bụng cười, hay bứt tóc gãi tai tìm nàng ... thơ...

Moderators: CNN, khieulong

User avatar
tieuvuvi
Posts: 2891
Joined: Sun Nov 26, 2006 1:29 pm
Been thanked: 3 times
Contact:

Post by tieuvuvi »

Image



Lối Em Về


Một lối nhỏ rơi đầy hoa tím
Bằng lăng ơi ! Thao thiết gọi hè về
Em ngập ngừng... nhón gót... ngập ngừng đi
Sợ cách mỏng... vô tình ai mau bước !

Nỗi buồn nào như cánh hoa man mác
Dịu dàng thôi mà bổi hổi không cùng
Lời yêu thương - Người nói có thực không
Hay lời gió tím niềm chới với ! ?

Hoa vẫn rụng lối đi về, em đợi
Người yêu ơi ! Ðừng để nhé hoa buồn !
Suốt đời mình đau đáu nỗi chờ mong
Tim tím nhớ... tim tím hờn... tim tím




Bùi Sim Sim
Last edited by tieuvuvi on Sat Aug 17, 2013 9:53 pm, edited 1 time in total.
Image

User avatar
khieulong
Posts: 6768
Joined: Wed Dec 01, 2004 9:09 pm
Been thanked: 1 time

Post by khieulong »

Image

Sau Lưng Mùa Hạ Cũ

Và lại đến cái mùa phượng đỏ
Kỉ niệm xưa chìm khuất ở nơi nào
Tiếng ve vỡ ra trăm nghìn mảnh nhớ
Em không về nhận mặt tháng năm sao?

Dành cả đấy cho em- dành cả đấy
Anh gom mây ngũ sắc bọc thơ tình
Em nhón gót cho thời gian tụ lại
Tay học trò giọt hạ rớt lem xanh

Dành cả đấy cho em - dành cả đấy
Nguyên cơn mưa không thiếu hạt nào
Nắng mùa hạ trong veo nhìn thấy đáy
Nở phập phồng bóng nước tán me chao

Dành cả đấy cho em- dành cả đấy
Mượn thời gian hăm mốt tuổi, anh đền
Để mùa hạ nắng mưa là trai gái
Phượng cũng từng hồi hộp lúc kêu tên

Và lại nhớ vòm trời hoa phượng vĩ
Khép rưng rưng mùa hạ giữa tay cầm
Cửa lớp mở với một người trong đó
Vẽ lên bàn và hát những lời câm...

Ai bảo nhớ, bảo dành cho em hết
Anh tìm em mắt cứ ngóng lên trời
Câu thơ viết tan vào mây ngũ sắc
Cuối sân trường vô vọng xác ve rơi !


Trương Nam Hương

nguyenthanh
Posts: 859
Joined: Fri Jan 06, 2012 5:40 pm

Post by nguyenthanh »

Image

NÓI VỀ THƠ

Lưu Nguyễn Đạt

Nói về thơ gần như sống trong thơ một lần nữa. Đó cũng là cảm nhận dây chuyền, khi tình cờ gần gũi với dòng thơ. Thơ, vốn nội tâm, là niềm vui, nỗi buồn từ cuộc sống. Thơ vào đời và đời cũng nhập thơ. Như dòng nước với nụ cười; như hơi thở của sóng vơi.

Trong thơ, biển cả đã đổi màu, huyền biến vu vơ, trong tầm mắt và chiều sâu của hồn người thi sĩ. Tình yêu cũng vậy, qua lời lẽ ẩn vùi nhiệt độ, đã hoá chất thơ thành thứ ánh sáng tuyệt mỹ, sau và trước cả mọi bình minh, như tia nắng cuối cùng giữa lòng đêm và ngọn lửa rừng vừa chợt tắt, khi vạn vật còn hoang mê, chìm đắm, và chữ nghĩa còn lang bạt, lạnh nguồn.

Thơ đôi khi cũng yêu sách, đòi hỏi. Đòi hỏi mình và yêu sách cả cuộc đời. Đòi dòng sông nhập thành biển cả. Hỏi sao nguồn cảm hứng ngược dòng khơi. Yêu hạt sương tích tụ thành mây. Và sách cả niềm tin từ giọt nước mắt loài người. Từ nỗi đau triền miên quanh thế giới. Từ giọng hát vào đời, bỗng chia đôi. Còn yêu sách, đòi hỏi gắt gao hơn thế nữa, chẳng qua vì đáy lương tâm còn nguyên vẹn, hay đam mê chưa tắt hẳn mà thôi.

Thơ huyền biến, lúc hiền hoà, lúc độc ác. Như vị cay, vị ngọt cuối làn môi. Có lúc say đắm vô hạn. Có lúc hạn hẹp, chua xót, cạn vơi. Hư hư, thực thực. Ngập tràn trong dấu tích, xa cách trong buộc ghép ngàn nơi. Nhà thơ phải lòng chữ nghĩa. Phải lòng cuộc đời trọn vẹn, dang dở – ngay trong bạt xiêu, tuyệt vời.

Thơ là cơ thể và sức sống. Là đứa trẻ nghịch đùa với dòng sông như môi yêu với tình tứ. Là giọt máu buốt đau và mảnh da quằn quại. Thơ đấu tranh, đòi quyền sống trong nhu yếu vô thường, và bất lực trong đổi chác căn cơ. Bất lực, dù vĩnh cửu từ vắng vợi đời người.

Thơ vô hình, vô dạng. Thơ ở ngoài sách vở, ngoài hiện thực, vu vơ, miệt mài, lạc lõng. Thơ thất lạc ngay trong lòng thơ. Thất lạc ngay trong tâm hồn người thi sĩ – ngoài tầm giao cảm với đối nhân. Thơ đã trở thành đứa con tư sinh vô thừa nhận. Xiêu vẹo, nghiêng ngửa ngay tại dòng chữ nghiệt ngã, keo kiệt. Bị chèn ép trong nhịp bước trần gian, thơ cô đơn trong cảnh vọng trần tục, trong toang vỡ trần truồng. Vì thế, thơ không ai dám nhận, dám tin, dám hỏi. Và cũng ít ai đủ khả năng nuôi dưỡng, gả gấm, hoặc đủ bản lĩnh gạ gẫm nàng thơ.

Nhưng cũng có lúc thơ là tặng dữ cuối cùng trong cuộc đời, là niềm vui còn sót lại đêm qua. Những lúc tận cùng vời vợi đó, làm thơ tức là nhặt chữ nối nguồn, là đãi cát tìm vàng, là đào khởi lòng than âm u, tì tích, để tìm hạt kim cương tinh khiết, xuất chúng. Thơ sẽ gạt bỏ bạc bẽo để sưởi ấm lòng đau. Sẽ quét sạch đường đời và khởi sắc vạn nơi: thơ chiết xuất thơm tho từ ô uế, tiếp nhựa sống vào thân cây, và đặt niềm tin trong lòng người.

Vì thế, thơ là con đường văn chương hoá dạng: nửa nọ, nửa kia; nửa sáng nửa tối; nửa vui, nửa buồn; nửa người, nửa vật. Một thế giới bâng quơ, lơ lửng, ngược xuôi, xuôi ngược. Liên tục trong trí nhớ, lại có lúc cách quãng trong u uẩn, trước sau muôn mặt, thiên hình, vạn trạng. Có cũng như không, không rồi lại có. Tất cả là khát vọng, hay thất vọng, trong bao dung, toàn bích. Là hào hứng trong phân mảnh, tuyệt vời.

Thơ trong sạch hay bụi bậm là do lòng người tìm kiếm chất thơ. Thơ không mùi không vị, không tình không nghĩa, mà chỉ mượn mùi thơm ngọt từ cỏ cây, vị say từ hơi thở nồng nàn, và tình nghĩa từ ánh mắt cô liêu, đắm đuối. Người thi sĩ nhìn và nhớ vạn vật chung quanh câm nín, hoang sơ. Thơ nguyên vẹn, mong manh trong dấu vết xa gần. Thơ bừng khởi trong tiềm thức sơ sinh, bao bọc. Ta đã khoác lên vai, lên tóc và vết tích nó những bụi bậm, tanh hôi của thân phận làm người. Thơ lạc lõng vì hồn người lạc lõng. Thơ chảy máu vì tế bào người u uẩn, cắt, vùi. Thơ tì ố, tàn tạ như chiếc áo kẻ tù đày. Thơ cũng trong sáng như ánh mắt thơ ngây, trong bình minh vĩnh cửu của vạn vật luân lưu, muôn thuở tái thế.

Thơ nổi chìm, sâu sắc. Thuyên chuyển từ tế bào này sang tế bào nọ. Như giọt tình, giọt nước mắt ngấm lòng người, ngấm lòng vạn vật. Thơ cũng là những câu hỏi không để trực tiếp trả lời, hay trả lời để hỏi lại. Trong vô hạn, mong manh, như những công án thiền định:

nếu mọi dòng sông đều ngọt ngào
biển cả lấy muối mặn từ đâu ?

if all rivers are sweet
where does the sea get its salt ? [1]


Ý thơ và bóng chữ đã đôi lúc chung tình, giao hợp để cùng nhau thoả ước, khép mở, mật thiết lẫn nhau. Thơ cố gắng trả lời sành sỏi. Nhưng nhiều lúc thơ lại vụng về, giả định, vu vơ, vì tạm bợ, không chủ đích. Tới nơi mà không biết. Lạc lõng mà không hay. Ngay lúc tuyệt độ trong cơ bản tâm tình. Ngay lúc phá thể trầm trọng để xây dựng lại một trật tự mới, khác với trật tự hiện hữu. Ngay trong cách sống vô vi, vô thường:

sáng trăng vời vợi xa bao ngả
xa cách lòng tình xa nguyệt nga ?

how far is the light of the moon
from the moon ? [2]


Nhà thơ không chịu trả lời gọn gàng, minh bạch, chỉ tủm tỉm cười, rồi trì hoãn vu vơ, hay giải đáp trong hững hờ, cởi, mở. Thành thử câu hỏi vẫn mãi mãi nguyên vẹn trong lòng người còn tìm, còn kiếm. Nguyên vẹn từ đầu, bất tận về sau.

Thơ có lúc vắng dấu chân người, mà chỉ còn là vết tích của đá, của hoa, cỏ lạ, nguồn, khơi. Trong những lúc khô khan tuyệt tích, cạn hơi, cạn hứng, người thi sĩ đã tìm đường về một địa hạt xa xăm siêu thực, như tìm đường lên nơi thần linh hay đất cấm, nơi dư âm, hoài cảm hay huyền thoại, hư vô. Thi sĩ đã thu ngắn lại, buộc nối lại con đường cũ đưa dẫn về nhà trời, xuyên qua hình dáng mong manh, mở đón của tạo hoá, của cỏ cây, của tảng đá dẫn lộ. Đó không phải là những cảnh vật vô tri vô giác, những khối tảng ù lì, cục mịch, mà là những hồn đất, hồn cây, nhữnh tảng đá từ không gian lạc vào lòng đất, nhưng vẫn biết bay bổng, vẫn nhớ bay bổng, thu hút; biết gọi nắng từ mưa; biết nghe tiếng thì thầm của những tâm hồn kiệt quệ, khát khao. Đó cũng là những hạt đá quý, những lệ đá xanh, những tâm linh ẩn náu cạnh thân thể người yêu:

khi em vuốt ve ngọc biếc
ngọc biếc vuốt ve em

when you touch topaz
topaz touches you [3]


Như vậy thơ có thế giới riêng biệt của nó, trong công cuộc tìm lại lòng người, tìm lại lòng nguyên thủy của đất trời, thiên nhiên, của tiếng nói đầu tiên từ trí nhớ nhân loại, từ huyền thoại của ý nghĩa ẩn vùi trong lãng quên tập thể. Thơ dẫn đường vào toàn bích, hé mở thành tôn giáo bỏ ngỏ, hoang vu. Thơ tìm nguồn để tạo lại cội nguồn, tạo lại tông tích siêu thoát. Thơ hy vọng cả trong nỗi tuyệt vọng.

Thơ là cuộc hành trình với con người vậy.

Lưu Nguyễn Đạt

lequyen
Posts: 295
Joined: Sun May 22, 2011 6:22 am

Post by lequyen »

Image

Xa Lắc Mùa Thu

Em không đến trường mùa thu năm ấy nữa
Em cũng không đến trường cả mùa thu năm sau
Chiếc lá rụng xuống hoàng hôn xẹt lửa
Nghe mùa thu nuối tiếc chảy qua cầu

Tháng năm buồn ghềnh thác vực sâu
Câu thơ chở chòng chành tiếng khóc
Tôi uống cạn dòng sông trong vốc tay ký ức
Nghe mùa thu xa lắc ngấm vô lòng

Biết em còn đến lớp với tôi không
Lo phấp phỏng tháng ngày trôi vội vã
Nắng kí thác đời mình trên sắc lá
Mới hiểu mùa thu đánh tráo tuổi xanh rồi

Tôi quá tuổi học trò từ ấy em ơi
Chiều nay trước cổng trường rươm rướm mắt
Chưa kịp nhặt mùa thu vừa chạm đất
Con gái tôi tan lớp giục tôi về...


Trương Nam Hương

User avatar
tieuvuvi
Posts: 2891
Joined: Sun Nov 26, 2006 1:29 pm
Been thanked: 3 times
Contact:

Post by tieuvuvi »

[center]Image


CẢM ƠN EM,
NGƯỜI TÌNH CUỐI



Cảm ơn em,
là cái bóng
Để tôi che giấu cuộc đời
Cảm ơn đêm,
còn tăm tối
Làm sao tôi biết quên người!

Trái tim thì thầm nhức nhối
Một đời hối hả tìm nhau
Cảm ơn em,
người tình cuối
Cho tôi biết yêu lần đầu.

Em là đêm,
tôi nương náu
Vết đau như đã ngọt ngào
Em là dao,
tôi rướm máu
Còn nguyên nhát chém đời sau!

Cho em một phần di tích
Chia đều nửa góc hình tôi
Những người tình,
còn đang khóc
Chia nhau giọt lệ,
lẻ loi…



Hư Vô

[/center]
Image

User avatar
tieuvuvi
Posts: 2891
Joined: Sun Nov 26, 2006 1:29 pm
Been thanked: 3 times
Contact:

Post by tieuvuvi »

Image


Nghe từng đêm đợi chờ ngỡ có anh
về trong mơ ru em tròn giấc lành
mênh mông cuồng say vầng trăng dấu ái
phủ xuống môi trần mật ngọt tình xanh

Vòng tay quấn quýt chìm đắm cung mê
lối địa đàng ta dắt dìu nhau về
tình hoa thoảng vào lòng đêm thơm ngát
nguyệt trăm năm nồng nàn ánh phu thê

Gọi tên anh
trong hư ảo vô thường
gọi tên anh
như sóng cuộn đại dương
hạt mưa lòng giọt long lanh trắng muốt
dư âm còn đọng giữa bờ nhớ thương

Sương ướt buồn lạnh giá cõi miên trường
nhớ mãi mùi hương, với những yêu đương
bàn tay thiết tha nâng niu kỷ niệm
ánh mắt, nụ cười đắm đuối tình vương

Gió tương tư khép kín ngõ chiêm bao
trăng tình nhân hò hẹn ấm ngọt ngào
thì N hỡi… kiếp sau mình định ước
xin thiên thu mộng vẫn còn có nhau…



PTMC

Tiểu Vũ Vi
17/06/12
Image

User avatar
mexanh
Posts: 508
Joined: Tue Nov 04, 2008 4:18 am

Post by mexanh »

Image

Mưa

Nguyên Tú My

Tháng Tư, trời đã vào xuân bỗng dưng chuyển lạnh. Cơn mưa chiều trở về bất chợt khiến tôi nhớ đến những cơn mưa của Sài Gòn mà lòng không khỏi nôn nao. “Em còn nhớ hay em đã quên...” Chẳng bao giờ quên được hình ảnh những ngày mưa dầm vội tạt vào một mái hiên nhà bên đường chờ cơn mưa tạnh hay những ngày mưa nhẹ lất phất cứ khoác chiếc áo mỏng mảnh đạp xe trên phố thấy giọt nước nhẹ lây phây qua mắt, qua môi. Trong sự vô thường của vạn vật, những ngày mưa rơi luôn cho tôi một cảm xúc rất ngọt ngào. Nhớ lại những bài luận văn thời lớp Bốn, lớp Năm, “Em hãy tả cảnh trời mưa.” Cơn mưa thời niên thiếu có cơn mây xám vần vũ, gió thổi mạnh cuốn lá bay trên đường, đứng ở đầu này mà thấy mưa rượt ở sau lưng. Cứ thế mà viết chắc chắn sẽ được cô giáo phết cho con số 9 tròn trĩnh. Ngày ấy còn bé quá nên nhìn gì cũng thấy to lớn đáng nể lắm.

Mưa là nhốn nháo hẳn lên, người lớn lo kéo quần áo đang phơi ngoài sân, hứng nước vào lu; trẻ con thì nhấp nhổm đi tắm mưa, nghịch nước. Trời Sài Gòn có những cơn mưa rào bất chợt chẳng báo trưóc. Trời đang nắng chang chang thoắt lại mưa ào xối xả. Bởi thế khi nghe tin thời tiết báo những câu vô thưởng vô phạt “trời hôm nay mưa nhiều không có nắng” (phải nhận rằng ông thi sĩ Nguyên Sa rất tài) nên cũng chẳng ai bận tâm đến chuyện mưa hay nắng của Sài Gòn.

Thời gian thật lạ kỳ. Có những lúc cứ tưởng nó đã vùi lấp mọi thứ nhưng cũng có đôi lúc ký ức cứ luôn yên vị trong một khoảnh khắc của quá khứ không hề suy chuyển. Đã qua bao nhiêu năm rồi mà cảm giác của một đứa trẻ ngồi bám song cửa đong đưa đôi chân ra nghịch nước vào một chiều mưa ngày nào vẫn còn nguyên vẹn. Khám phá và thích thú trước những giọt mưa rơi trên sân ngập nước, bong bóng nước nổi phập phồng tròn xoe, mỏng mảnh rồi vỡ tan khi giọt mưa khác rơi xuống. Kiếp bong bóng nước phù du là thế. Nhớ có lần xem kịch Lá Sầu Riêng của cô Kim Cương, người mẹ trẻ hát câu hò ru con “Trời mưa bong bóng bập bồng. Mẹ đi lấy chồng con ở với ai.” nghe sao buồn quá. Bao nhiêu nước mắt của phận người đã nhỏ xuống theo mưa? Đó là ngày còn bé. Lớn lên chút nữa nhìn mưa lại thấy thương người nghèo lam lũ. Mưa đồng nghĩa với buôn bán ế ẩm.

Mưa đồng nghĩa với cái nghèo đeo đẳng lên một kiếp người. Nghe “Phố buồn” của Phạm Duy càng thấy thương cơn mưa Sài Gòn da diết. “Đường về đêm đêm mưa rơi ướt bước chân em. Bùn lầy không quên rơi lên lối ngõ không tên. Qua mấy gian không đèn, những mái tranh im lìm, đường về nhà em tối đen.” Đời sống một góc phố thị Sài Gòn tăm tối buồn thiu như những tiếng mưa rơi rơi trên mái…Tiếng mưa rơi trên mái tôn luôn là tiếng mưa buồn của cung tơ lòng trầm lặng, của những ai mang nỗi lòng chất ngất bẽ bàng câm nín giờ chỉ muốn tuôn trào theo nhịp rơi rào rạt trên mái ngoài kia.

Kỷ niệm về mưa thì nhiều lắm, không ai mà không cảm thấy có một lần lòng mình phải chao đảo theo mưa. Đến tuổi học trò tấp tểnh biết yêu, mưa càng tha thiết lãng mạn hơn nữa. Hãy nghe nhà thơ Phạm Thiên Thư vẽ một bức tranh rất thơ bằng ngôn từ về một buổi chiều mưa

“Em tan trường về. Đường mưa nho nhỏ.
Chim non giấu mỏ. Dưới cội hoa vàng.”


Về sau nhạc sĩ Phạm Duy phổ nhạc bài thơ này và người con gái tên Ngọ trở thành dáng dấp yêu kiều trong mơ của những chàng trai mới lớn đứng lơ ngơ trước cổng trường con gái. Sự giao duyên tài hoa giữa thơ và nhạc hẳn phải bắt nguồn từ tình yêu nét đẹp của thiên nhiên tha thiết lắm mới tạo ra được những cung bậc diễm tuyệt như thế khiến lòng ai cũng thấy man mác một nỗi nhớ nhung về một thưở xuân thì.

Mưa vẫn là đề tài muôn thưở để người nghệ sĩ gửi gấm nỗi lòng chất ngất. Hỏi người xa quê có thấy lòng xót xa không khi vào một chiều mưa giữa phố Sài Gòn mà nghe tiếng ai buồn tha thiết trong “mưa Sài Gòn, mưa Hà Nội” của nhạc sĩ Phạm Đình Chương.


“Mưa hoàng hôn trên thành phố buồn gió heo may vào hồn.
Thoảng hương tóc em ngày qua. Ôi người em hồ Gươm về nương chiều tà…
Thương màu áo ngà… Thương mắt kiêu sa…”

Mưa xao xuyến buồn, mênh mang gợi nhớ về kỷ niệm xưa cũ, về nỗi đau chia cắt đôi bờ quê hương. Người một lần ra đi để người ở lại với nỗi u hoài chất ngất. Mưa rơi xuống thay giọt nước mắt biệt ly, làm thức lên những kỷ niệm ấm áp của đời người, trôi đẫm hồn người tha phương biệt xứ. Hạnh phúc và đớn đau. Hội ngộ và ly biệt. Xót xa như một phận đời được định sẵn.

Tháng Tư. Trời đổ giọt mưa rơi…

User avatar
tieuvuvi
Posts: 2891
Joined: Sun Nov 26, 2006 1:29 pm
Been thanked: 3 times
Contact:

Post by tieuvuvi »

Image


Tình Khúc Vi Vũ 3


Mưa rơi…
Giăng kín trắng đường về
vọng âm trầm tái tê
sương lạnh mờ hiu hắt
nghe xót xa não nề

Mưa rơi…
Từng giọt như phím đàn
tí tách trong chiều vang
lạc cung sầu u uẩn
chơi vơi theo gió ngàn

Mưa rơi…
Đan chuỗi sợi vắn dài
trên dòng tóc em bay
còn thơm hương kỷ niệm
cho thêm nhung nhớ đầy

Rơi rơi…
Những giọt tình xanh xao
tiếng mưa mãi nghẹn ngào
gọi tên người yêu dấu
nước mắt buồn phôi pha



PTMC

Tiểu Vũ Vi
29/06/12
Image

User avatar
mexanh
Posts: 508
Joined: Tue Nov 04, 2008 4:18 am

Post by mexanh »

Image

Pleiku Ai Đợi Ai Chờ

Những giọt cà-phê rơi đều nỗi nhớ
Quán cũ một mình
Lạnh giá tiếng mưa
Mưa dầm dề. Mưa ướt đời phiêu lãng
Chờ ai đây. Mà có hẹn bao giờ?

Em ở đó. Rất gần. Thương nhớ quá
Biết làm sao đến được. Một lần thôi
Đêm Pleiku. Gầy hao vầng trăng vỡ
Chưa chia xa. Hay đã mất nhau rồi

Cà-phê đắng. Môi hôn đầu cũng đắng
Ngập ngừng trao thuở ấy. Phai rồi…
Bờ vai nhỏ xanh xao nhiều phiền muộn
Nước trôi. Kỷ niệm buồn cùng trôi

Một mình bước. Một mình đi quanh phố
Dấu chân khuya vương vấn nỗi đời
Em không đến. Ngại ngùng. Em không đến
Đêm Pleiku anh chờ
Tiếng hát bỗng chơi vơi


Hồng Nguyễn

User avatar
tiendung
Posts: 347
Joined: Wed Dec 01, 2010 10:09 pm

Post by tiendung »

[center]Image


Hương Tình


em về bông cà phê trắng nõn
phố quen giờ xóa dấu mất rồi
không thấy góc đường xưa đưa đón
nghẹn chiều hoa nắng nhẹ buồn rơi

không thấy tình em chiều tan học
liếc ngó tình anh đợi cuối đường
hồi đó gió mưa buồn mái tóc
bây giờ về lại tóc pha sương

biết anh đi dọc dài sông biển
là ngút trùng khơi lạc góc đường
em về nhúm lại đời đau điếng
ngó bãi bồi xưa đã nhiễu nhương

ngó trang vở cũ tìm không thấy
kỷ niệm bay xa bạt gió ngàn
Thơ tình giấy nõn buồn theo giấy
mực cũng phơi màu bợt tháng năm

em về bụi phấn hoa cay mắt
dụi hoài không thấy lại ngày xưa
góc đường cũng dụi tình lạc mất
chỉ còn đâu đó thoảng hương đưa….



Trần Huy Sao

[/center]

Post Reply