Thơ : Nguyễn Phúc Sông Hương
Nhạc : Vĩnh Điện
Hòa âm : Quang Ngọc
Tiếng hát: Quỳnh Lan
Hỡi những ai còn mẹ, kéo chăn đắp cho người
Xin đừng ai như tôi, để mẹ lạnh bên trời
Hỡi những ai còn mẹ, hãy ngồi bên nói cười
Xin đừng ai như tôi, mẹ già không ngày vui
Hỡi những ai còn mẹ, đơm chén cơm dâng người
Xin đừng ai như tôi, chén cơm chưa kịp mời
Hỡi những ai còn mẹ, cầm tay gọi mẹ ơi
Xin đừng ai như tôi, cô đơn bóng mẹ ngồi
Mừng cho ai còn mẹ, cài bông hồng thắm tươi
Dù là bao nhêu tuổi vẫn dại trong tim người
Hỡi những ai còn mẹ, hãy ôm chặt mẹ, ôm hoài
Đừng ai như tôi, tay yếu, giữ không được mẹ rồi, mẹ ơi
Hỡi những ai còn mẹ, hãy ôm chặt mẹ, ôm hoài
Đừng ai như tôi, tay yếu, giữ không được mẹ rồi, mẹ ơi
Mẹ còn không lo được, mẹ mất con quê người
Xin đừng ai như tôi, Xin đừng ai như tôi
Khi chim chiều khép cánh, lá hoa tiếc mặt trời
Có mẹ chỉ một thời, ngắn lắm trái tim ơi
Con không đợi một ngày kia
Khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc
Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ?
Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt
Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua
mỗi ngày qua con lại thấy bơ vơ.
Ai níu nổi thời gian?
Ai níu nổi bao giờ?
Con mỗi ngày một lớn lên
Mẹ mỗi ngày thêm già cỗi
Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn.
Con không đợi một ngày kia
Có người cài lên áo cho con một nụ bạch hồng
Mới thảng thốt nhận ra mình mất mẹ
mỗi ngày đi qua đã cài cho con một nụ hồng
hoa đẹp đấy cớ sao lòng hoảng sợ?
Ta ra đi mười năm xa vòng tay của mẹ
Sống tự do như một cánh chim bằng
Ta làm thơ cho đời và biết bao người con gái
Có bao giờ thơ cho mẹ ta không?
Những bài thơ chất ngập tâm hồn
Đau khổ, chia lìa, buồn vui, hạnh phúc
Có những bàn chân giẫm xuống trái tim ta độc ác
Mà vẫn cứ đêm về thao thức làm thơ…
Ta quên mất thềm xưa dáng mẹ ngồi chờ
Giọt nước mắt già nua không ứa nổi
Ta mê mải trên bàn chân rong ruổi
Mắt mẹ già thầm lặng dõi sau lưng
Khi gai đời đâm ứa máu bàn chân
Mấy kẻ đi qua? Mấy người dừng lại?
Sao mẹ già ở cách xa đến vậy
Trái tim âu lo đã giục giã đi tìm
Ta vẫn vô tình, ta vẫn thản nhiên.
Hôm nay…
Anh đã bao nhiêu lần dừng lại trên phố quen
Ngả nón đứng chào xe tang qua phố
Ai mất mẹ?
Sao lòng anh hoảng sợ
Giọt nước mắt kia bao lâu nữa … của mình?
Bài thơ này xin thắp một bình minh
Trên đời mẹ bao năm rồi tăm tối
Bài thơ như nụ bạch hồng
Con cài sẵn cho tháng ngày sẽ tới...
Mẹ của tôi chân lấm tay bùn, bỏ tuổi xuân vai gánh gia đình
Đồng ruộng sâu bốn mùa sương gió, vì đàn con chẳng nề gian khó
Tiếng trẻ cười làm mẹ ấm lòng, tôi lớn dần trong tình mẹ yêu.
Ngày quê hương lửa khói tơi bời, mẹ dìu con sang lánh quê người
Và mẹ tôi với bàn tay trắng, dầu ngược xuôi tảo tần mưa nắng
Mong con mình còn vui đến trường, chiếc thân gầy trãi nắng dầm mưa.
Khi đông sang mẹ là nắng ấm, mùa hạ qua mẹ là bóng mát
Thiết tha nào như lời mẹ ru, dắt con qua vũng đời u tối
Đưa con về vùng đất xanh tươi; Con suốt đời muốn gọi mẹ ơi!
Đời của tôi vui sướng đã nhiều, đời mẹ tôi vất vả trăm chiều
Dù gian nan chẳng lần than khó, chỉ mong con đến ngày thi đỗ
Nước mắt mẹ mừng rơi biến thành, những suối nguồn làm mát đời con.
Khi non sông rơi vào tăm tối, ngày con đi mẹ cười đưa tiển
Bước chân về dáng mẹ xiêu xiêu, tiển con mình đi vào bảo tố
Hay phương trời nào đó xa xôi, cho cuối đời âm thầm lệ rơi.
Mẹ của tôi nay chắc đã già, từ chia ly chưa thấy mặt người
Để hôm nay chích vành tang trắng, lòng của con khô cạn nước mắt
Xe tang buồn giờ đưa tiển người, xuống mộ phần là hết mẹ ơi!
Con bây giờ thành danh với đời, sao nở đành lìa bỏ Mẹ ơi!